Chương 3
Khi Tân về đến nhà thì trời đã khuya. Bầu trời oi ả lưa thưa sao. Xóm Chuồng Ngựa đã vắng bóng người. Mùi rác bốc lên tanh tưởi. Con đường đã tối lại thêm nhiều mô đất gồ ghề khiến Tân chúi xuống, vấp ngã mấy lần. Tiếng giầy của Tân dội lên trong lòng ngõ vắng. Một vài con chó hực lên sủa làm mấy đứa trẻ giật mình khóc lặng. Qua kẽ vách, có tiếng võng đưa kẽo kẹt xen lẫn với tiếng ru ời-ợi kéo dài.
Ở cửa nhà, bà cháu cái Sớm đang nằm ôm nhau ngủ trên một cái trõng kê ngoài đầu hiên. Tân đánh một que diêm lên soi rồi lom khom bước vào. Bây giờ chàng mới nhớ ra là mình chưa có một cây đèn hay mẩu nến. Trong bóng tối, chàng âm thầm thay quần áo rồi đặt lưng lên phản. Điếu thuốc trên môi Tân cháy thành một cái đốm đỏ lừ. Hình ảnh, giọng nói và tiếng cười của Thúy còn như văng vẳng bao quanh. Bất giác chàng thấy lòng dâng lên một niềm vui ngây ngất.
Phía đằng sau vách, Cúc đi đâu một lát mới trở về. Nàng châm ngọn đèn trên mặt tủ rồi đi rửa ráy lịch kịch. Ánh sáng lọt qua khe ván làm căn buồng của Tân sáng lên hơn một chút. Tân nói:
– Cô Cúc có đèn cầy cho tôi xin một mẩu nào.
Cúc nói vọng sang:
– Có, nhưng tội vạ gì. Bên đó có một cây đèn dầu ở ngay mé đầu giường đó. Cúi xuống một chút.
Tân vội nhỏm dậy lùa tay xuống gậm giường. Chàng chạm phải một lớp mạng nhện phủ dầy lên một cái ống thông phong mẻ. Cúi thấp hơn chút nữa, chàng moi được ra ngoài một cây đèn cũ, bụi phủ kín làm dính nhếch nháp lên cả bàn tay. Giơ cây đèn lên cao rồi lắc mạnh, Tân nghe thấy tiếng dầu chạy lóc xóc ở bên trong. Chàng mỉm cười:
– Tài thật. Thế mà tôi không hay.
Cúc đáp:
– Tài cái gì. Tôi qua bển hoài mà!
Tân không đáp, lúi húi đánh một que diêm rồi tiếp sang cái bấc nhỏ. Ánh sáng vụt bừng lên làm Tân hơi chói mắt. Chàng giơ cây đèn lên cao tìm một chỗ để. Cúc nói vọng sang:
– Coi chừng lửa bốc lên vách đó cha. Xóm này cháy ba bốn bận về cái tội bất cẩn rồi đó.
Tân liếc nhìn chỗ đặt ngọn đèn, thấy yên dạ mới leo lại đầu giường lấy ra một sấp giấy trắng. Chàng có cảm giác như mình sẽ viết được nhiều trong đêm nay. Hình ảnh của Thúy hồi tối làm Tân phấn khởi, nhiều cảm hứng. Nhưng khi chàng vừa đặt bút xuống thì đã lại có tiếng Cúc thì thào từ bên vách gọi qua:
– Bộ anh học trò hả?
Tân nhún vai:
– Trò choẹt cái con khỉ. Thi rớt hoài, chán học rồi.
– Lấy em đi, em nuôi!
– Thiệt không?
– Thiệt chớ sao không! Tổ cha đứa nào nói dối. Nhưng tới chừng thi đỗ đốc-tưa thì đừng có quên em, nghe anh. Chịu hôn?
– Chịu!
– Vậy qua bên đây với em. Vợ chồng rồi mà. Coi mình dễ thương quá đi.
Nói rồi Cúc lịch kịch mở cái nắp gỗ, thò đầu nhìn sang. Khuôn mặt của nàng lộ rõ dưới ánh sáng vàng vọt. Mái tóc xoăn, cộc. Vầng trán ngắn, hẹp. Cặp mắt viền to và sâu. Hai bên má bự phấn. Cặp môi đỏ mọng, mầu đỏ nhìn nhức mắt. Khi nàng cười, hai hàm răng trắng bóng phô ra, lấp lánh điểm một hai chiếc có bịt vàng. Nàng nhìn Tân một lát rồi nói:
– Ngày trước lão Vịnh ở đây. Giả có tài coi chỉ tay và chữ ký. Giả cũng biết cả bói bài. Giả bói bài hay ghê đi.
Tân hỏi:
– Lão ở đây một mình sao?
– Một mình chớ mấy mình! Tôi có nghe giả nói đến vợ con gì đâu. Lâu lâu tôi qua bển với giả một lần. Trời! Cái thằng già…
– Không biết bây giờ lão đâu nhỉ? Sao cô dám đoán ẩu là lão đã chết rồi?
– Chết ngắc rồi cà. Bữa đó giả nhậu say rồi trở về bị trúng gió. Tới đêm giả la làng lên khiến tụi tôi điếng hồn. Tới chừng xe được giả vô nhà thương thí thì đã thở hắt ra rồi. Sau đó giả chết chớ gì.
– Ủa, vậy không ai ở lại coi chừng lão sao?
– Ai hơi đâu! Đem được giả vô trỏng, bác sĩ ký nhận rồi là bà Hườn hối chạy về thiếu nước hụt hơi. Bả chỉ lo giả chết ngỏm trên tay tụi này thì nhà nước nghi có án mạng, bắt vô tù cả lũ. Eo ôi, nhắc đến giả tôi thấy ớn quá đi rồi nè!
Bỗng một con chuột chạy vụt qua nghe đánh soạt làm Cúc rú lên thất thanh. Nàng tông mạnh tấm gỗ và nhẩy bổ sang bên mé giường của Tân. Tiếng hét của nàng làm gã thầy bói đang ngủ vụt tỉnh dậy. Gã nhớn nhác hỏi:
– Cái gì thế? Cái gì thế? Cô Cúc??
Cúc hổn hển:
– Có cái gì đâu… Tôi tưởng lão Vịnh hiện về ấy chớ…
Nhớn văng tục một tràng rồi cáu kỉnh:
– Gớm khiếp! Mồm gì mà như mồm cá ngão, làm người ta tưởng là cháy nhà rồi chứ. Một đêm cô làm thế hai ba lần thì tôi đến ói tim ra đằng mồm mà chết.
Cúc cãi lại:
– Nhưng người ta sợ…
Nhớn cười khẩy:
– Sợ à? Cô mà có sợ bố ông Thiên lôi! Cái ngữ ấy chả nhát ma ai thì thôi chứ ma nào nhát được nhà cô.
– Này, thôi cha nội, đừng nhiều chuyện. Còn nói nữa tôi la sáng đêm cho coi.
Gã thầy bói không đáp, xoay mình trên lát nứa sột soạt, miệng lầu bầu chửi. Một lát gã cất tiếng ngáy o o như kéo gỗ. Ở bên này Tân không nín được cười khi thấy một nửa người của Cúc đã nhoài được sang, còn ở mé bên kia, mắc kẹt lại hai cái đùi to như hai tỉn nước mắm.
Cúc nhìn Tân la lên:
– Bợ giùm tôi chút. Sướng lắm sao mà cười hoài.
Tân nhích lại gần, giơ tay cho Cúc níu lấy. Nàng cố nhoài thêm một quãng nữa thì ngồi nhỏm được dậy. Hàng cúc áo của nàng sổ tung để lộ một làn da căng nứt và bộ ngực đầy đặn như hai cái bình sứ. Thấy Tân nhìn chăm chú, Cúc khẽ nghiêng mình gài lại nút áo rồi tựa lưng vào vách gỗ ngồi thở hổn hển. Tân với bao thuốc lấy ra một điêu rồi ném về phía nàng. Hai người nhả khỏi xanh um che mờ cả ánh sáng leo lét của ngọn đèn trên vách. Cúc nói:
– Thất nghiệp mà còn học đòi hút thuốc. Bộ còn lắm tiền để dành hả?
Tân mỉm cười:
– Lắm tiền thi đã chả chui vào đây. Người ta ra ở buyn-đinh rồi kìa.
– Hứ! Bộ tưởng người ta dòm ngó sao mà đã phải chối bai bải vậy. Con Cúc này chớ chẳng phải ai đâu.
– Ừ, thế thì nói khác đi vậy. Tôi còn có cả triệu gửi nhà băng đấy..
Cúc hứ lên một tiếng:
– Sì! Bộ vó đó mà có chừng vài trăm thôi, con Cúc này cũng cứ đi bằng đầu.
– Vậy giầu không chịu, nghèo không chịu, cô muốn tôi nói sao bây giờ.
– Sao thì mặc anh chớ. Ăn thua gì tới tui!
– Kìa! Sao bảo là vợ chồng rồi. Bộ vợ chồng không ăn thua gì hết sao?
Cúc mỉm cười nhìn Tân, ánh mắt đầy vẻ thương hại. Một lát, nàng nói:
– Coi bộ anh chưa biết vợ chồng là cái gì thiệt. Nè! Coi vợ chồng con nhà Quới đó.Tụi nó ăn thua nhau lắm chớ. Mà điều ăn thua bằng thùng tôn, then cửa và đòn gánh kìa.
Tân cười hì hì:
– Cái đó là sự thường mà!
Cúc trợn mắt:
– Mẹ ơi! Cái đó mà anh cho là sự thường hả? Anh chủ trương đánh vợ hộc máu mồm hả? Ui, coi bộ mặt có đôi ba chữ nghĩa mà thật không dè…
– Vậy chứ bộ cứ có chữ vào rồi là không biết cái gậy là cái gì đó chắc. Bộ rồi cứ nằm thượt ra đấy cho vợ nó ăn hiếp hả?
Cúc sồ sồ lên:
– Ai ăn hiếp ai? Mà rồi tại ai kia chớ? Tại con vợ hay thằng chồng? Thằng chồng mà không ăn hiếp nó, không lên cơn sỉn chẳng biết trời trăng gì nữa rồi lớn lối chửi càn, nói bậy thì nó đâu có làm chi. Đàn bà chân yếu tay mềm mà.
Tân cười:
– Chà! Quả là phái yếu thật. Cái bắp tay của cô bằng này, cô chỉ gạt một cái là anh chồng ngã lăn ra chết tốt.
Cúc bật cười:
– Thì cũng có lúc phải tự vệ chớ. Anh đánh tui mười cái tui cũng trả lại anh hai, ba cái chớ. Nhưng mà khi không thì con Cúc này không có đánh chồng đâu, đó nhen. Cúc này chiều chồng lắm mà.
– Thiệt không?
– Thiệt chớ! Con Cúc này có nói dối ai bao giờ. Đối với tui, tui chờ đợi tới bao giờ có người thương tui thiệt là thương. Mà thương tui một….tui thương lại mười. Chà! Vợ chồng như vậy thì có bao giờ lại ăn thua đủ với nhau bằng tay chân. Nói thiệt cho anh hay, cũng vì lẽ ấy mà tui chưa thèm lấy chồng đó.
Tân bịa:
– Sao nghe nói là cô có một đời chồng rồi.
– Đứa nào mà thối mồm vậy? Anh nghe ai nói?
Tân cười xòa:
– Chả nghe ai hết. Nói chơi vậy thôi.
Cúc không đáp bò nhoài lên cái giá để đồ, lôi chiếc túi vải của Tân xuống, rồi hỏi:
– Có cái gì trong này đây?.
– Chẳng có cái gì hết. Giấy lộn!
Cúc táy máy định mở ra coi thì Tân giữ tay nàng lại và bảo:
– Cúc có nghe thấy tiếng hàng cháo gà không nhỉ. Bây giờ mà có cháo ăn thì phải biết.
Cúc vỗ tay:
– Hoan nghinh anh đó! Để tui dẫn anh đi, ngay gần đây thôi.
Tân gật đầu:
– Đồng ý. Nhưng mỗi đứa một bát thôi đó nghe.
– Lo gì. Có bao nhiêu cứ xài cho hết đi. Hết em nuôi mà.
Nói rồi Cúc cười rúc rích. Hai hàm răng lấp lánh dưới ánh đèn leo lét. Tân thấy Cúc có nhiều vẻ dễ thương hơn là chàng đã tưởng. Bản tính của Cúc chất phác, hồn nhiên. Chính sự thô lỗ, tục tĩu của bọn đàn ông tìm đến với nàng đã khiến cho nàng phải tạo cho mình một cái vỏ tự vệ cứng nhắc, chanh chua và cục cằn. Một khi Cúc đã tìm thấy sự thân thiết, cởi mở hơn thì nàng sẽ dành cho kẻ gần gũi nhiều sự lý thú, bất ngờ ở cái tính bộp chộp, thẳng thừng, gặp đâu nói đó của nàng.
Cúc dẫn Tân đi ăn ở hàng mụ Quảng, một cái quán lụp sụp dựng lên gần cái giếng, trên một khoảng đất rộng được bao quanh bởi những ngõ ngách tối tăm và đầy vẻ bí hiểm. Tại đây, khung cảnh hoạt động hầu như không bao giờ chấm dứt. Tiếng người xô đẩy xen lẫn với tiếng thùng va chạm nhau loảng xoảng ở bên miệng giếng làm náo nhiệt hẳn bầu không khí tĩnh mịch trong đêm khuya. Trên những chiếc ghế gỗ kê ngổn ngang ở ngoài sân đất có đủ các loại người ngồi ăn uống, trò chuyện. Nào phu xích lô, người hát dạo, nào thợ mộc, thợ nề, ma cô và cả gái điếm. Dưới ánh đèn măng-sông sáng rực rỡ, bóng dáng những chiếc áo bà ba bằng ny-lông xanh đỏ đủ mầu nổi bật lên giữa các tấm thân trần trụi, đen đủi và nhẵn bóng của cánh đàn ông. Tuy vậy, nhìn những bộ mặt chát phấn son dầy tùm tụp, những cặp mắt tô cho rõ đen và rõ sâu của các cô gái, xen lẫn với những khuôn mặt cháy nắng, kham khổ, lam lũ của bọn phu phen, thợ thuyền, Tân cảm thấy như có một sự hòa hợp đặc biệt biến khung cảnh trước mắt thành một bức tranh vô cùng linh động và sôi nổi của một tầng lớp riêng biệt.
Khi Tân và Cúc đi tới thì tất cả đều ngẩng đầu lên. Một cô hỏi:
– Ai vậy Cúc?
Cúc đáp gọn:
– Chồng tao đó.
– Thiệt không anh Ba?
Tân cười, nói đùa:
– Thiệt chớ sao không!
Một cô cười ré lên:
– Lầm rồi anh ơi! Lấy em mới xứng nè!
Cả bọn cười rộ lên khiến Tân muốn đỏ mặt. Nhưng sự cởi mở của cô ta lại làm cho Tân cảm thấy dễ chịu trước đủ những cặp mắt soi mói của mọi người chung quanh. Cúc gọi hai tô cháo gà. Hai người húp sì sụp. Cúc hỏi:
– Sao bẽn lên như cô dâu vậy anh?
Tân nhìn Cúc trìu mến. Trong ánh mắt nàng, Tân thấy hiện rõ vẻ săn sóc và thương mến. Lần đầu tiên, Tân thấy mình thương hại Cúc hơn là những ý nghĩ dửng dưng, đùa cợt như mọi lần tiếp xúc với các cô gái cùng lứa. Cúc ăn thật nhanh. Khi tô cháo của Tân hãy còn đến quá nửa thì Cúc đã lia cái bát sạch bóng lên mặt bàn. Tân nói:
– Làm một tô nữa đi.
Cúc vỗ lên bụng lộp bộp rồi đáp:
– No rồi. Để tiền mua thuốc hút còn có lý hơn.
Tân gọi một gói thuốc lá và bóc cho Cúc một điếu. Cúc bô bô:
– Lấy chồng sướng thiệt, tụi bây nhìn coi!
Một cô ở xa nói vọng lại:
– Được ba bẩy hăm mốt ngày không, tụi bay?
Cúc trừng mắt:
– Được chớ sao không! Người ta ăn ở với nhau còn tới răng long, đầu bạc kia nè!
– Mầy tin tao đi, Cúc! Lấy chồng mà khỏi bị cẳng tay với chầy vồ thì con này đã lấy tới cả mười chồng rồi.
Cúc kéo tay Tân đứng dậy, nhưng mắt vẫn nhìn về phía bạn. Nàng dẩu mồm:
– Chồng mầy hả? Cái thứ nhặt nhạnh ở gậm cầu, xó chợ mà cũng học đòi lấy làm chồng. Thế thì nó có đánh cho phù mỏ ra cũng đừng có kêu oan.
Cái chanh chua của Cúc làm cô gái kia không đáp lại được, chỉ phun nước bọt phì phì. Hai người lẳng lặng bước qua những chiến ghế để ngổn ngang. Một gã nghe chừng đã say sỉn, ôm ngang bắp đùi Cúc, cất giọng lè nhè:
– Lấy chồng rồi, bộ không cho ai uống rượu hết sao cô Cúc?
Cúc phát thật đau lên cái lưng nhễ nhại mồ hôi của gã rồi hỏi:
– Mấy xị rồi mà còn đòi? Hơi rượu gì mà thấy ghê!
Rồi chẳng cần nghe tiếng của gã kè nhè đáp lại câu gì đó, Cúc kéo tay Tân trở về lối cũ. Ánh sáng chói lọi của ngọn đèn măng-sông cứ xa dần rồi mất hẳn trong ngõ vắng.
Lúc đến cửa nhà, Cúc ôm đầu Tần vào ngực mình. Bàn tay của nàng sờ soạng lên cổ và lưng chàng. Tân nói:
– Khuya rồi! Chúc cô ngủ ngon nhé.
Cúc ngơ ngác:
– Không cho em vô với sao?
Tân gỡ tay nàng ra và đáp:
– Ngày mai phải đi sớm. Chuyện trò lai rai thì cả đêm cũng chả hết chuyện.
Nói rồi chàng đẩy cửa, lùi vào bóng tối. Tân thấy Cúc đứng tần ngần một lát rồi bước đi. Bóng dáng to lớn của nàng cắt nét trong khoảng tối mờ đục. Mùi thơm hăng hắc của phấn son trên người nàng còn vương lại thoang thoảng. Tân bỗng có cảm giác mệt nhoài như sau thời gian chịu đựng một điều gì quá sức mình.
Gợi lại trí nhớ, Tân thấy sợ hãi tất cả mọi tiếng cười thô tục của đám đông, tiếng bát đũa và thùng tôn va chạm loảng xoảng và sợ cả đến luồng ánh sáng chói rọi lên những khuôn mặt phấn son hay cháy nắng. Lần đầu tiên Tân nhận thấy mình đã lạc lõng giữa cái khung cảnh hỗn độn, ồn ào ghê gớm này, trái hẳn với những ảo tưởng lúc chàng cầm bút ngồi trước trang giấy trắng. Đó là cái ảo tưởng hòa hợp được với nếp sống xô bồ hừng hực sức sống của cả một tầng lớp nghèo khó trước mặt. Sự hòa lợp không dễ dàng như trong ý nghĩ. Bởi vì Tân chỉ là kẻ đứng bên ngoài muốn tham dự vào cuộc sống của họ chứ không phải chàng sinh ra, lớn lên và chịu tất cả mọi nỗi đau đớn ê chề phát sinh từ chính cuộc sống lầm than, khổ nhục của họ. Như thế, đoạn đường mà Tân muốn đi đã chẳng vượt qua được giai đoạn khởi hành. Sự thực trước mặt như một vách đá cheo leo mà chàng khó có thể vượt qua. Điều đó khiến Tân càng cảm thấy mình trở nên cô đơn và ray rứt…