Chương 6
Sáng hôm sau Tân tỉnh dậy trong tiếng còi xe và tiếng động cơ nổ ròn rã. Nhìn đồng hồ, Tân thấy đã hơn tám giờ. Chàng uể oải tiến lại phía bể phun, bốc nước lên rửa mặt và súc miệng toèn toẹt. Dưới bóng nước, khuôn mặt của Tân nom hốc hác hẳn đi. Chàng giơ hai bàn tay lên gỡ lại mái tóc rối bù và nghĩ đến Thúy. Chàng tưởng tượng nếu Thúy gặp chàng vào lúc này, Thúy sẽ nghĩ sao. Về phần mình thì chàng không thấy thắc mắc gì cả. Dẫu sao, đối với Thúy, Tân đã không giấu giếm điều gì, trái với nhiều kẻ khác đã chạy đến với nàng mà không dám cho nàng biết cả dĩ vãng lẫn hiện tại. Thì ra trước mặt Thúy, nhiều cậu con trai tự nhiên phát sinh nhiều mặc cảm. Cái mặc cảm chỉ lo sợ rằng Thúy sẽ coi thường mình.
Nhưng Tân lại nghĩ khác. Nếu chàng không hãnh diện vì cuộc sống của mình thì nó cũng chẳng có gì đáng xấu xa đến phải giấu giếm ai. Điều đó, Tân đã coi như một quan niệm rứt khoát không thay đổi trong nếp sống hàng ngày. Tân có thể lê la ở bất cứ chỗ nào trong các hang cùng ngõ hẻm cũng như ở các chốn giầu có, lịch sự mà bao giờ chàng cũng vẫn giữ được riêng cá tính của mình. Về điểm này, Tân và Vũ rất hợp nhau. Nhiều người cho là cả hai cùng gàn dở. Nhưng hai người thì lại có ý nghĩ khác. Họ muốn hướng ngoại vật vào nội tâm để khai triển vốn liếng kinh nghiệm hơn là cứ phải mệt mỏi chạy theo những lề lối trưởng giả hời hợt bên ngoài. Vũ vẫn thường nói rằng cá nhân của mình chẳng là cái quái gì đối với kẻ khác, khi mà mình chẳng dính líu với họ về những vấn đề thực sự liên quan mật thiết tới họ. Cũng vì vậy, hãy chớ tưởng lầm rằng mình là một thiên tài xuất chúng khi được nghe người khác tán dương mình. Thiên hạ thường chẳng mấy ai tiếc gì mấy lời khen tặng chỉ cốt để làm vừa lòng người nghe. Tân vẫn thường tủm tỉm cười khi nhớ lại lời nhận xét hóm hỉnh từ ngày xưa của thầy Chính: “Bên hàng xóm, cái sự biếng ăn của con gà, con heo nhà họ còn quan trọng hơn là tiếng rên rỉ vì sâu răng của chính mình“. Như thế ở đời, kiếm được một người bạn chí tình khen đúng chỗ, chê đúng chỗ thật là hiếm hoi trong đám đông xô bồ trước mặt.
Tuy nhiên, Tân thì lại khác Vũ ở cái tính bốp chát. Vũ thì không chịu nổi mỗi khi phải nghe ai tán dương mình một cách vô lý. Rất nhiều lần chàng đã trả lời bằng một cái cười khinh mạn và một câu nói rất chối tai:
– Cậu thì biết cái quái gì về hội họa mà cũng nói!
Tân phản đối kịch liệt cái thái độ hỗn xược và khinh mạn ấy. Chàng quan niệm rằng trong cuộc sống mệt mỏi hàng ngày, càng giảm bớt được điều gì gây ra sự thù nghịch thì càng dễ chịu hơn là cứ phải hít thở một bầu không khí ngột ngạt của những tiếng ì xèo do sự kèn cựa, ganh ghét tạo nên. Bởi thế trong khi Vũ hoàn toàn sống tự do, phóng khoáng theo đúng bản năng của hắn thì Tân thu nhỏ lại, nghiền ngẫm và suy nghĩ về tất cả mọi sự kiện đang xẩy ra ở chung quanh mình.
Rửa mặt xong, Tân lững thững đi về phía đám đông của thành phố. Qua một đầu ngõ hẹp, Tân thấy các hàng quà sáng đã bầy ra la liệt những mẹt sôi chín vàng hay những nồi tráng bánh cuốn nghi ngút khói. Soát lại số tiền trong túi, Tân chợt nhớ ra là mình còn phải mua biếu thầy Chính một mòn quà trong lúc ông đang nằm trên giường bệnh. Hình ảnh hốc hác và yếu đuối của thầy cũ nằm li bì trong một căn gác xép hầm hập hơi nóng hiện ra khiến Tân thấy mình hết cả hứng thú ngồi ăn vài đồng xôi sáng. Chàng tần ngần tháo chiếc đồng hồ đeo tay ra ngắm nghía và lau chùi lại kỹ lưỡng. Lịch sử của chiếc đồng hồ này đã cũng trải qua nhiều biến chuyển ly kỳ. Thoạt tiên nó là chiếc Oméga automatique trị giá gần mười ngàn. Sau một trận ốm, Tân phải đổi lấy chiếc Movado rẻ hơn để lấy tiền chữa thuốc. Sau nữa, chiếc Movado lại biến thành chiếc Lip rẻ tiền hơn, rồi cuối cùng chiếc Lip lại hóa ra chiếc Étanche này đây, mà bây giờ chàng còn giữ được. Nếu đem lập một biểu đồ giá cả của nó từ thuở ban đầu thì hẳn sẽ là một đường cong đi xuống. Chả thế mà Vũ vẫn thường nói:
– Tên cậu là Tân tức là mới, luôn luôn đổi mới, cho dù cái mới đó có lầm lẫn đi ngược lại sự thăng tiến thì cũng vẫn là… mới rồi!
Câu nói khôi hài của Vũ, nhiều khi Tân ngẫm nghĩ lại thấy có vẻ chua chát mà rất sát thực với đời sống của mình. Bởi vì cuộc đời của Tân từ trước đến nay đều đã thay đổi theo lối biến thiên ngược chiều như vậy cả.
Mười lăm phút sau, Tân bước vào một tiệm cầm đồ. Mới sáng bảnh mắt mà trong tiệm đã có sẵn dăm ba người ngồi chờ. Tân ghé xuống ngồi bên cạnh một ông hom hem đang ngồi ôm một cái máy chữ vừa to, vừa nặng, nom cổ lỡ sĩ như một cái kèn hát ngày xưa. Nét mặt ông ta nghiêm trọng và lo lắng y như một thí sinh sắp phải vào thi vấn đáp. Thỉnh thoảng ông ta lại liếc nhìn bà chủ tiệm đứng ở quầy như để đo lường sự dễ dãi, rộng lượng của bà ta. Nhìn xuống cái máy cục mịch với nhiều vết han rỉ, Tân rất thông cảm cái tâm trạng bồn chồn của ông ta lúc ấy. Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, như không chịu đựng nổi sự nghiêm trọng đè nén trên bộ ngực gầy tóp teo của mình, ông ta ghé sang tai Tân thì thào:
– Cậu đoán thử coi. Cái này cầm được bao nhiêu?
Tân mỉm cười lắc đầu:
– Cháu chịu đó bác. Nhưng ít nhứt cũng phải vài trăm.
Ông ta trợn mắt:
– Vài trăm sao được. Cái này là máy của Tây mà.
– Dạ, Tây đó chứ. Cháu nhìn chữ Rémington, cháu biết mà. Nhưng cũ quá, bác à.
Ông ta lại trợn mắt:
– Cũ nhưng bền. Tui đánh tối ngày sáng đêm cũng không có sao hết đó. Nó là cần câu cơm của tôi cả chục năm nay rồi. Cực chẳng đã mới phải đem cầm tạm đi…
Tân ấp úng:
– Dạ, nếu thế thì chừng một ngàn.
Lần này giọng ông có vẻ hài lòng:
– Ừ. Một ngàn còn nghe được.
Vừa nói ông vừa ngồi nhích ra xa thêm một chút, y như thể chính Tân là thủ phạm đã làm giảm giá cái máy bền bỉ của ông. Trong lúc ấy, ở trên mặt quầy, bà chủ tiệm cũng đang giằng co với một người đàn bà trước đống quần áo cũ:
– Thôi cái này mang về mà mặc thêm đôi ba bữa nữa rồi làm giẻ lau nhà cho rồi.
– Ý! Đâu được bà chủ! Cái này cháu mới may hồi sau tết nè.
– Mới may sao rách?
– Tại đường chỉ tuột ra chớ đâu phải tại rách. Có cái kim đem khíu lại là tốt liền.
– Thôi, hai chục đấy.
– Bà cho ba chục đi. Cháu chỉ cầm tạm thôi chớ không bỏ đâu.
– Đừng nói nhiều. Hai chục chịu hôn?
– Thôi, dạ cháu chịu.
– Còn cái gì đây?
– Dạ cái “ghên”.
– Ghen với tuông gì. Cái nịt bụng Huê Kỳ đây phải hôn?
– Dạ phải.
– Cầm về đi. Đồ lót đây không có nhận!
Người đàn bà xịu mặt, gói ghém chỗ đồ còn lại, nhận tiền rồi đội nón lúp súp đi ra. Gã đàn ông bên cạnh Tân, cóm róm đứng dậy, ôm cái máy chữ đặt lên quầy. Tiếng bà chủ:
– Cái gì đây?
– Dạ, cái máy đánh chữ.
– Trời ơi! Đồ hư hết rồi. Ai mà cầm được, ông!
– Dạ, nó đâu có hư. Bà coi. Chữ của nó đây nè… còn tốt nguyên nè!…
Vừa nói ông ta vừa móc túi lấy ra một tờ giấy đánh máy sẵn, xòe ra trước mắt bà chủ. Giật lấy ngắm nghía một hồi rồi, bà ta lại hỏi:
– Có đánh chữ Việt được hôn?
– Dạ được chứ sao không.
– Dấu nằm đâu?
– Dạ dấu ghi bằng tay…
– Vậy mà kêu được! Thôi, hai trăm đó, chịu hôn?
Người đàn ông giật nẩy người lên:
– Ý chu choa! Bộ tui đem đồ lạc-xôn vô cầm cho bà đó chắc. Cái nầy gia đình tui truyền lại từ đời ông nội tui kìa!
– Thế thì cũng đã đến năm bẩy chục năm rồi, không liệng vô đồ lạc-xon còn để làm chi, cha nội?
– Bà nói vậy tui đâu có chịu. Người già được chớ đồ vật đâu có già. Nhứt lại là đồ của Tây.
– Thôi đi, vậy ông muốn bao nhiêu?
– Dạ.. chừng một ngàn được không?
Bà chủ rú lên cười. Tiếng cười làm rung má, rung bụng, rung luôn cả bộ ngực thỗn thện như hai quả dưa để trên mặt quầy. Mặt người đàn ông chợt xám ngoét lại, mồ hôi toát ra lấm tấm trên vầng trán nhăn nheo. Trong lúc ông ta chưa kịp hoàn hồn sau một cơn thất vọng sâu xa, thì bà chủ đã hất cầm về phía Tân hỏi:
– Còn cậu, cậu muốn cầm cái gì đây?
Tân vội vã đứng dậy chìa cái đồng hồ ra trước mặt. Tiếng bà ta hạ xuống như một lệnh truyền:
– Một trăm, chịu hôn?
Tân ngán ngẩm:
– Dạ, chịu.
Một tờ giấy trăm mới tinh được lia ra trước mặt. Tân vừa nhón lấy, vừa nhìn theo bàn tay bà ta đang móc cái đồng hồ thân yêu của chàng vào một đùm toàn những chiếc đồng hồ cũ kỹ khác. Trong lúc chờ đợi làm giấy, Tân lại nghe thấy tiếng người đàn ông năn nỉ:
– Thôi, bà làm phước cho thêm một giá nữa đi. Nâng đỡ anh em ký giả nghèo.
Bà chủ đang viết vội ngửng lên:
– À…vậy ra ông làm báo hả? Ông viết những báo nào?
– Dạ, lu bù!
– Có biết báo Thời cuộc, Thời cục gì đó hôn?
– Biết chớ! Biết chớ! Anh em tui cả mà.
Mặt bà chủ đổi sang tươi như hoa:
– Thằng cháu tui cũng có bài trong đó đó! Nó dự cuộc thi thơ ở tiệm vàng Thế Tài chiếm giải nhứt!
Câu chuyện cầm thế bỗng xoay ra chuyện văn nghệ, lần này nở như pháo rang và có phần cởi mở hơn trước. Lúc Tân cầm cái giấy đi ra thì hai người vẫn còn đang bàn luận về chuyện thơ phú. Chàng bỗng thở phào nhẹ nhõm, thầm mừng cho ông ký giả nghèo có thể cầm được cái máy chữ với cái giá không bị cắt cổ.
Theo thói quen, Tân giơ tay coi đồng hồ, nhưng bây giờ Tân mới nhận thức rõ rệt được rằng người bạn thân thiết của mình mới bị ép thành tờ giấy trăm mỏng dính, đang nằm gấp lọt thỏm trong lòng bàn tay. Giữa món đồ dùng quen thuộc với mảnh giấy này, Tân chẳng có một ý niệm gì về giá trị tương đương của hai thứ ấy. Thế mới biết cái máy ép ở tiệm cầm đồ thật là kỳ diệu.
* * *
Có tiền rồi, Tân định ra chợ Bến Thành mua một chục cam. Đi đến cuối phố thì chàng gặp Thành và Thúy. Thằng Thành reo lên:
– A! Anh Tân!
Thúy đang lơ đãng nhìn vào quầy kính vội quay phắt lại. Mặt nàng vụt đỏ hồng lên và đôi mắt long lanh sáng. Hôm nay Thúy bận toàn đồ trắng. Trên mái tóc đen mượt rủ xuống hai bờ vai, Thúy thắt thêm một cái bandeau màu đỏ tía. Nom Thúy lộng lẫy và tinh khiết như một thiên thần. Nàng hỏi Tân tíu tít:
– Anh đi đâu đấy? Tại sao tối hôm qua anh không lại? Bài toán hôm thứ Bẩy anh cho Thúy, Thúy chẳng làm được một câu nào cả. Tối hôm nay anh có lại không?
Tân mỉm cười:
– Xin lỗi Thúy, tại tối hôm qua tôi gặp một người bạn cũ dứt không ra. Còn bài toán Thúy không làm được là vì nó khó hay vì lười?
Thúy lườm chàng thật dài rồi ngúng nguẩy:
– Cả hai!
Tân nói:
– Thôi được rồi, đến tối tôi kèm cái roi ở bên Thúy thì tôi chắc thế nào Thúy cũng làm ra.
– Nếu vậy thì Thúy sẽ đánh mất bài toán ấy ngay từ bây giờ cho anh coi.
– Khó gì cái ấy. Ở trong đầu tôi có sẵn hàng chục đề tương tự. Cô tránh không khỏi số đâu.
Thúy mỉm cười:
– Thôi, thế nếu anh muốn Thúy làm bài chăm chỉ ngoan ngoãn thì anh cho Thúy đi ăn kem đi.
– Mới sáng ra đã ăn kem đau bụng chết!
– Mặc kệ!
– Nếu vậy thì đi. Thúy biết tiệm kem nào quen thuộc thì xin dẫn đường.
Ba người dắt díu nhau len lỏi qua đám đông, đi ngược trở lại. Một lát, họ vào ngồi trong quán Thiên Nga. Trong lúc chờ đợi, Tân nói:
– Thiên Nga, cái tên nghe hay thật.
Thúy đáp:
– Thúy thì Thúy chẳng thấy hay ho gì cả.
– Sao vậy?
Thúy mỉm cười: ‘
– Này nhé, Nga là Nga sô. Thiên về Nga sô thì có cái gì là hay!
Biết là Thuý tinh nghịch, nhưng cái lém lỉnh, nhanh nhẹn của nàng khiến Tân thấy nàng quả thông minh và điều này càng khiến Tân xao xuyến trong lòng. Nhưng chàng cũng không thể quên được lời nhận xét của Vũ:
– Chớ có “húc” vào cái ngây thơ của các em mà vỡ mặt. Chúng nó khôn lanh bằng mười mình. Trong lúc cậu tưởng chúng nó là một viên kẹo tây thì trái lại, chúng nó lại coi cậu như một thỏi son trong bóp đầm. Mà làm thỏi son thì cũng được đi, nhưng khổ một nỗi là chúng nó lại thích thay đổi màu son soành sạch, nên chỉ ba bẩy hai mươi mốt ngày là nó liệng cậu vô giỏ rác để tìm đứa khác. Ý tưởng ngộ nghĩnh nhưng rất tỉnh táo của Vũ khiến Tân chợt mỉm cười. Nụ cười của chàng bị Thúy bắt gặp nên nàng hỏi:
– Anh Tân cười cái gì thế?
– Tôi cười về cách giải thích chữ Thiên Nga của cô vừa rồi. Thật là phi văn nghệ!
– Anh nói dối!
– Không là tôi làm sao Thúy biết được tôi nói dối?
– Đàn bà hơn đàn ông ở chỗ đó. Họ nói dối cũng tài và đoán được tâm trạng của kẻ nói dối cũng tài nốt.
– Nếu vậy thì tôi chịu thua.
– Nghĩa là anh cười vì chuyện khác.
– Đúng!
– Chuyện gì vậy?
– Chuyện tự dưng tôi ví Thúy với một viên kẹo tây.
Thủy mỉm cười:
– Tại sao không kẹo ta mà lại là kẹo tây?
– Vì kẹo tây ngon hơn.
– Thế mới biết đàn ông chỉ toàn có những ý nghĩ hưởng thụ khi nói về một người đàn bà.
– Thúy học ở đâu ra cái triết lý nguy hiểm như vậy thế?
– Nguy hiểm hay không, không thành vấn đề. Nhưng theo anh thì nói như thế là đúng hay sai?
– Tôi thì tôi cho là cũng tùy người.
– Riêng anh thôi!
Tân cười:
– Tôi chẳng có thẩm quyền gì về điều ấy mà nói cả. Bởi vì tôi chưa yêu ai nên chưa biết được.
Thúy có vẻ giận:
– Thúy không tin. Ở cái tuổi của anh mà nói là chưa yêu ai thì thật là vô lý.
Tân đáp:
– Vậy mà đúng như thế đó, Thúy ạ.
Thúy tinh nghịch nhìn vào túi áo của Tân:
– Thế thì thư của cô nào trong đó?
Tân giật mình:
– Thư đâu nào. Một cái biên lai đấy chứ.
– Anh phải cho Thúy xem thì Thúy mới tin.
Vừa nói, Thúy vừa thò tay vào túi ngực của Tân rút ra cái biên lai cầm đồ. Mặt Tân hơi đỏ lên, nhưng mặt Thúy còn đỏ hơn gấp bội. Nàng nhìn Tân và nói:
– Thúy xin lỗi anh.
Tân giảng giải:
– Thúy có lỗi gì đâu. Chả là sáng nay tôi định mua đồ đến thăm thầy cũ ốm nặng. Kẹt tiền nên mới phải đem “ép” đó thôi.
– Anh không giận Thúy đấy chứ?
– Thúy chẳng có gì phải đáng giận cả. Với tôi chuyện ấy là thường.
Mặt Thúy tươi sáng trở lại và nàng nhét cái biên lai vào bóp của mình. Tân nói:
– Cô phải trả lại tôi chứ.
Thúy cười:
– Em tịch thu! Em ghét anh rồi! Anh thử hỏi tất cả các thiếu nữ Sài Gòn xem có người nào bị ví với viên kẹo mà không nổi giận không.
Tân không đáp, im lặng cúi xuống múc những thìa kem lạnh mát. Lúc đứng dậy, Thúy lườm Tân và nhận việc trả tiền. Ra đến cửa, Thúy nói:
– Bây giờ chị gọi taxi cho Thành về trước. Thành nói với mẹ là chị còn vào chợ chọn cam cho anh Tân đi thăm thầy cũ đang ốm..
Thành ngoan ngoãn bước lên một cái taxi đậu ở gần đó. Lúc chiếc xe đi khuất hẳn, Thúy nói:
– Bây giờ anh đi với Thúy vào chợ. Đàn ông như anh, lớ ngớ không biết chọn gì đâu.
Tân gật đầu bằng lòng. Hai người sánh vai nhau đi như một cặp tình nhân thực thụ. Nhiều chàng trai đi ngược chiều cứ trố mắt nhìn Thúy. Dưới ánh nắng buổi sáng, khuôn mặt của Thúy trở nên hồng hào rạng rỡ. Bây giờ Tân mới để ý thấy hôm nayThúy trang điểm bằng một chút môi son, vừa đủ để cho hai vành môi thắm lại. Nom Thúy lộng lẫy như một cô dâu sắp về nhà chồng. Điều ấy khiến Tân ngắm lại bộ quần áo xốc xếch của mình. Chàng nói:
– Cả ngày hôm qua tôi chưa về đến nhà, quần áo của tôi không làm Thúy xấu hổ đấy chứ?
Thúy quay sang phía Tân ngắm nghía rồi nói:
– Kỳ thật, anh có nhắc thì Thúy mới để ý đến bề ngoài của anh. Quả là bê bối đấy. Nhưng cần gì. Thúy không hay có cái tính để ý đến bề ngoài của thiên hạ.
– Nếu vậy thì Thúy cũng giống tôi. Chạy theo thiên hạ mệt vô cùng mà chẳng bao giờ vừa lòng được tất cả. Thúy nghĩ mà coi, trong hai mươi bốn giờ một ngày của họ, họ dành ra để nghĩ đến mình được mấy phút, mấy giây, và mấy phút, mấy giây ấy có làm thay đổi cuộc sống của mình cho khác đi được không. Tốt hơn hết là cứ làm theo sở thích của mình, miễn là đừng va chạm đến quyền lợi của người khác.
Thúy nói:
– Anh có cái tài diễn tả những ý nghĩ của Thúy bằng lời lẽ rành rọt. Những điều đó Thúy chỉ cảm thấy mà không phát biểu được. Nhà văn khác người thường ở chỗ ấy.
Tân cười:
– Nếu chỉ nói ba hoa vài câu mà thành nhà văn được thì tôi xin ký cả hai tay. Chỉ tiếc rằng đối với tôi, nói thì trơn tru nhưng lúc đặt bút viết lên giấy thì lại là cả một sự nặng nề, khó khăn như đeo đá mà muốn nhẩy qua tường.
Thúy vỗ tay:
– Đúng đấy. Nhiều khi Thúy xếp đặt trong ý nghĩ thì rất là xuông xẻ nhưng lúc cầm bút viết ra thì lại không được. Quả là đeo đá nên không nhảy được qua tường. Mà hòn đá của Thúy thì phải biết, nặng dễ đến chừng vài trăm ký.
Nói xong Thúy cười ròn rã. Hàm răng của nàng phô ra trắng đều. Hai bên má hồng hào in hai lúm đồng tiền nom rất duyên dáng. Hai người ngừng lại trước một hàng bán trái cây. Thúy chọn mua một cân cam và một cân táo. Lúc Thuý tranh trả tiền thì Tân nói:
– Như thế này thì cái lòng thành của tôi đối với thầy chẳng còn có nghĩa gì cả.
Thúy lườm Tân đáp:
– Anh mà cũng biết câu nệ thì lạ thật. Chỉ riêng một ý định đem cầm cả cái đồng hồ đang xài của anh đi cũng đủ chứng tỏ tấm lòng của anh đối với thầy thế nào rồi. Anh mà còn nói nữa, Thúy không chơi với anh đâu.
Tân đón lấy gói trái cây trên tay Thúy và nhún vai:
– Thôi được rồi. Tôi xin cám ơn Thúy. Bây giờ tôi gọi xe cho Thúy về nhé.
Thúy lắc đầu:
– Cho Thuý lại thăm thầy của anh luôn. Như thế có phiền gì không?
– Chẳng có gì mà phiền cả. Nhà ông ở cách đây không xa. Chúng mình đi bộ được chứ?
Thúy vui vẻ:
– Còn thú vị nữa là đằng thác.
Hai người sóng vai nhau đi dưới những lùm cây cao. Tân nói:
– Thầy của tôi ngày xưa là một người đầy tham vọng. Ông nói nghe thật hay nhưng buồn thay, ông lại không có cơ hội để thực hiện được điều gì cả. Thực sự ông là một người có đầu óc, nhưng ở thời buổi này, có đầu óc chưa đủ để là những yếu tố thành công.
Thúy thở dài:
– Cho nên Thúy chỉ mong muốn trở thành một người tầm thường. Càng tầm thường bao nhiêu, càng tránh được phiền lụy bấy nhiêu.
Tân ngạc nhiên quay sang nhìn Thúy. Càng gần bên nàng, Tân càng thấy Thúy khôn ngoan, mặc dầu ở những lãnh vực khác, Thúy vẫn còn giữ được cái vẻ ngây thơ và hồn nhiên trong lứa tuổi của nàng. Thế mới biết là Vũ sành tâm lý đàn bà khi nói:
– Đằng sau những câu nói õng ẹo, ngây thơ ấy, họ che giấu một tâm hồn rất bén nhậy và rất thực tế. Cái khôn của họ toàn là những cái khôn rách trời. Cho nên tao rất lấy làm lạ là tại sao trong phép xưng hô, họ phải chịu làm em, cho mình làm anh. Có đứa, tao còn muốn gọi nó là bà cố nội nữa là khác!
Ý tưởng của Vũ làm Tân lại bỗng mỉm cười. Thúy hỏi:
– Anh cười gì Thúy thế?
– Anh đang suy nghĩ về lời Thúy nói. Nhưng làm một người tầm thường đâu có phải là dễ.
– Tại sao?
– Bởi vì tầm thường có thể lại là mức chót của sự cao xa. Cũng như người thật giỏi không hay xài chữ, kẻ thật giầu ít phô trương vàng bạc, một cao thủ võ lâm thường tỏ ra củ mỉ cù mì, hiền như cục đất. Họ đều đã che giấu sức mạnh của mình trong những ý nghĩ nội tâm, người ngoài không có ai có thể biết được.
Thúy ghé vào tai Tân, giằn giọng:
– Bọn các anh thì chỉ chết vì cái bệnh hay suy luận này kia. Còn Thúy, khi Thúy nói tầm thường thì đúng nghĩa là tầm thường, không có gì để mà che giấu hết. Anh hiểu chưa?
Tân lắc đầu:
– Anh không tin là như vậy.
– Thế thì anh học lại bản cửu chương đi. Hai lần một là hai…
– Hai lần hai là bốn!…
Thúy nhún vai:
– Không phải! Với các anh thì hai lần hai là những bẩy, tám hay mười mấy kia lận!
Tân mỉm cười không đáp, nhìn bâng quơ lên chòm cây cao với những giải nắng chói lọi. Qua kẽ lá, bầu trời hiện ra một màu xanh trong vắt. Dưới mặt đường, những chiếc lá úa nằm rải rác trên lối đi, mỗi lần gót chân Thúy dẫm lên, chiếc lá vỡ vụn phát ra thứ âm thanh nghe ròn rã. Thấy Tân không đáp, Thúy hỏi lại:
– Như thế có đúng không?
Tân mỉm cười:
– Tôi thì tôi cho là còn tùy. Có những vấn đề nên giản dị hóa, mà cũng có những chuyện không thể không suy diễn được. Cái khó là phải biết nhận định cho hợp lý, biết tìm vị trí của mình sao cho đúng chỗ. Kẻ hay bất mãn, khổ sở phần lớn là những kẻ không nhìn thấy vị trí thực sự của mình.
Thúy nhìn Tân, giọng hài hước:
– Nếu vậy nhờ anh chỉ cho Thúy cái chỗ của Thúy đi, để không bao giờ Thúy bị khổ sở cả.
Nhưng bất ngờ, Tân lại nghiêm trang trả lời Thúy:
– Chỗ nào thì tôi chưa biết nhưng chắc chắn không phải ở bên cạnh những con người như tôi đâu Thúy ạ.
Mặt Thúy bỗng sa sầm lại. Nàng nói với giọng bực tức:
– Tại sao lại như thế được nhỉ.
– Tại vì tôi và Thúy giống như hai kẻ toan tính đi cùng một chuyến phiêu lưu. Nhưng tôi sẽ bỏ cuộc trước vì tôi đã thấy rõ cái kết quả nó như thế nào rồi.
Nét mặt Thúy buồn hẳn đi. Nàng không nhìn Tân nữa và cúi xuống đẫm nát những chiếc lá ở dọc đường. Đến bây giờ thì thực sự nàng không còn hiểu nổi Tân nữa. Chàng có vẻ kênh kiệu một cách khinh mạn. Từ chối tình yêu của một người như Thúy, chàng sẽ mong mỏi gặp được ai hơn thế nữa? Những lý luận mà Tân đã đưa ra cứ chờn vờn ở trong óc Thúy. Nàng có cảm giác như nó có đầy ma lực biến đổi đến độ nàng không thể thâu tóm để hiểu được chàng. Có lúc nó ra vẻ sặc mùi gàn dở của những nhân vật chỉ có trong tiểu thuyết, cũng có lúc như nó đi rất sát với sự thực mà chỉ những kẻ biết nhìn xa mới thấy. Rút cục Thúy chỉ còn nhận ra được có mỗi một điều là tự ái của chính nàng bị thương tổn.
Còn về phần Tân, chàng cảm thấy như vừa trút ra được một lời xưng tội giống một con chiên ngoan đạo, nó làm cho người nói ra được nhẹ nhõm nhưng đồng thời, Tân cũng thấy lòng mình đầy chua xót. Chàng muốn nói với Thúy là chính vì yêu Thuý, vì nghĩ đến Thúy mà chàng đã dừng lại ở chỗ thật đúng lúc. Chàng nhủ thầm như đang nói với Thuý:
– Anh không muốn chúng mình đi xa hơn trong một cuộc phiêu lưu mà anh đã thấy rõ kết quả như thế nào rồi …..