Chương 8
Niên học vừa chấm dứt thì Sài Gòn cũng thực sự bắt đầu vào mùa mưa. Những cơn mưa lớn được báo hiệu bằng bầu trời đen xám với những đám mây nặng nề đè chĩu xuống những nóc nhà cao. Bầu không khí oi bức ngột ngạt. Các lùm cây im gió. Rồi nước đổ xuống sầm sập, cuồn cuộn chẩy như thác lũ trong lòng phố. Cống rãnh ứ lại. Mặt nước rềnh lên. Rác rưởi trôi lều bều. Thành phố có nhiều đoạn đường bị tắc nghẽn. Những chiếc xe chết máy giữa đường nằm im lìm nghe tiếng nước vỗ sóng sánh.
Tân đã thực sự từ giã Thúy vào một buổi tối sau cơn mưa. Trời hơi lạnh. Gió từ những lùm cây ngoài vườn thổi lộng vào phòng học. Dưới các hang, ngách tiếng ếch nhái kêu dai dẳng một điệu buồn tẻ. Thành không học buổi chót vì nó còn mải say mê với một tập báo nhi đồng ngoại quốc mà nó mới được lãnh trong buổi phát phần thưởng cuối năm ở nhà trường.
Bà mẹ Thúy xuống thanh toán tiền bạc với Tân, ngỏ lời cám ơn chàng về những kết quả mà lũ con bà đã đạt được rồi bà lại hối hả quay lên tiếp tục với đám bài bạc xoa lách cách ở trên gác. Chỉ còn Thúy ngồi táy máy nghịch với chiếc compas và mảnh giấy trắng. Tân ngồi đối diện với nàng, trên bờ tường đá trông ra vườn hoa. Điếu thuốc trên tay Tân không ngớt cháy. Khói thuốc bay tản mạn khắp căn phòng. Đôi mắt Thúy theo rõi những vòng khói tròn từ chỗ Tân bay ra, rồi tan đi nhanh chóng. Bỗng Thúy hỏi:
– Độ này anh vẫn viết đấy chứ?
Tân đáp:
– Rất hăng hái và đều đặn. Nhưng còn kết quả thì chưa biết ra sao.
– Thúy tin là anh thành công.
– Tại sao vậy?
– Tại vì … Thúy tin. Thế thôi. Có nhiều sự tin tưởng mà người ta không cắt nghĩa được.
– Đồng ý, nhưng có lẽ Thúy tin tưởng chỉ vì Thúy có cảm tình với tôi thôi. Còn về phần tôi, tôi biết mình lắm chứ. Hoàn thành một tác phẩm là cả một sự cực nhọc kéo dài. Cái khó đầu tiên là phải phấn đấu với tính lười biếng và sự đầu hàng nửa chừng. Nhiều khi vừa mệt, vừa nản, vừa không tin ở mình, tôi chỉ muốn bỏ bút cho được rảnh thân. Có ai bắt mình phải làm chuyện đó đâu!
Thúy mỉm cười:
– Nhưng anh cứ chưa bỏ là Thúy mừng rồi.
– Cho đến đây giờ thì tôi chưa nghĩ đến sự đầu hàng. Trái lại còn hứng khởi nữa là khác. Vì tôi nghĩ rằng đây là lần phấn đấu cuối cùng giữa tôi và những nỗi mệt mỏi bao quanh. Lần này mà tôi không làm được việc gì thì có lẽ tôi sẽ phải mang cái mặc cảm tự ti suốt đời.
– Thúy không ngờ lại quan trọng đến thế cơ đắy.
– Thật vậy đấy Thúy ạ. Bởi vì Thúy nghĩ coi, cuộc đời của tôi còn có gì nữa ngoài cái hoài bão mà tôi ôm ấp. Bạn bè thì ít ỏi, gia đình thân thuộc không có, sống thì chui rúc trong một cái ổ chuột.
– Đó là tại anh muốn như vậy!
Tân mỉm cười chua chát:
– Không ai lại muốn sống khổ sở cả. Thực sự vị trí của tôi là ở chỗ ấy.
Thúy nhìn Tân:
– Vậy tại sao anh không muốn gần Thúy. Anh cho là Thúy có đầu óc kỳ thị, phân biệt hay sao?
Tân lắc đầu:
– Không phải thế. Trong ý nghĩ của tôi, Thúy là một người hoàn toàn. Nhưng tôi lại nhìn xa hơn Thúy. Tôi biết chắc chắn rằng hạnh phúc của ‘Thúy không thể tìm thấy được ở những kẻ thất thường như tôi. Một ngày kia Thúy sẽ hiểu điều đó và thấy tôi hữu lý. Cho nên tôi chỉ xin giữ hình ảnh của Thúy như một viên ngọc trong kỷ niệm mà không muốn nó tan vỡ bằng quyết định liều lĩnh của mình.
Nói rồi Tân đứng dậy. Chàng quay lưng về phía Thúy và im lặng nhìn ra bóng tối bên ngoài. Qua những lùm cây đen mù mịt có tiếng những giọt nước đọng rơi tí tách qua kẽ lá. Ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn đường hắt vào làm những viên sỏi trở nên trắng bệch. Một lát sau quay lại, Tân thấy mắt Thúy đỏ hoe. Chàng ngậm ngùi nói:
– Bây giờ tôi xin từ biệt Thúy. Chúc Thúy luôn luôn vui vẻ.
Hai người im lặng đi xuống những bậc đá. Bóng tối che lấp khuôn mặt xinh tươi của Thúy. Tân chỉ còn nhìn thấy đôi mắt của nàng long lanh sáng. Bỗng Tân đứng lại nắm nhẹ lấy tay Thúy và nói:
– Anh sẽ nhớ Thúy mãi mãi. Hình ảnh của Thúy sẽ chứng kiến những chặng đường mà anh sẽ đi.
Thúy đứng sát vào người chàng, mặt Thúy hơi ngửa lên, nàng nói qua nước mắt:
– Em yêu anh. Bao giờ em cũng yêu anh. Anh hôn em đi. Một lần đầu và cũng là lần cuối.
Tần cúi xuống hôn lên vành môi run rẩy của nàng. Chàng cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi như làn môi của nàng. Tân biết rằng cái cảm giác hôn trên đôi vành môi run rẩy ấy sẽ theo mình đi suốt cuộc đời. Chàng buông nhanh Thúy ra và vùng đi thật nhanh như người chạy trốn.
Nhưng trời đất bao la, biết trốn đi đâu cái ân tình mà Thuý vừa trao cho chàng. Chàng thấy rõ như mình đang ngụp lội qua một quãng đường cam go nhất trong cuộc đời.
* * *
Mấy hôm sau, Tân đến thăm Vũ. Vũ đang sửa soạn ráo riết cho phòng triển lãm tranh mùa thu của mình. Căn buồng của chàng la liệt khung vải và cọ sơn. Mới cách nhau vài tuần lễ mà Tân thấy Vũ già sọm hẳn đi. Đầu tóc Vũ rối bù, râu ria mọc lởm chởm. Quần áo của Vũ bê bết thuốc mầu. Chỉ có đôi mắt của chàng thì như sáng thêm lên và hai bàn tay có vẻ cứng cỏi mạnh mẽ hơn. Mỗi lần Vũ đưa nét bút lên mặt vải, Tân thấy như hắn truyền tất cả sinh lực vào nét vẽ. Những khoảng màu, những đường cong, những khối đệm, tất cả đều như chứa đựng một tinh thần sáng tạo đang ở thời kỳ phát triển mạnh mẽ nhất.
Thấy Tân, Vũ kêu lên khoái trá:
– Chà chà… tao đang cần một cố vấn tối cao thì mày tới. Mày nhìn cái này coi. Màu xanh này của tao có phải độc nhất vô nhị không?
Tân tiến lại gần giá vẽ. Vũ đang họa giở một người nghệ sĩ da đen ngủ gục trên mặt một cái trống. Phía sau là một cái phông đỏ, đúng hơn là cái cánh gà của một vũ trường. Sâu hơn nữa là một cái khung cửa nhìn ra nền trời xanh đen thẫm nom sâu và tối hun hút như một cái hốc mắt thao thức trong đêm trường. Tân ngắm nghía rồi nói:
– Cho thêm tí đen nữa.
Vũ trợn mắt:
– Đừng có ngứa mồm tuyên bố ẩu!
– Thật đấy, phải một tí đen nữa thì cái chiều sâu mới hun hút được.
Vũ lầu bầu trong miệng nhưng cũng vừa lùi ra xa giá vẽ vừa giương cặp mắt hau háu nhìn bức tranh. Một lát hắn gật gù:
– Ờ…ừ… Thế mà người anh em có lý đấy. Màu xanh này phải đậm lên một chút nữa thì mới làm bật cái mảng sáng ở đây lên được. Ô kê! Ô kê!
Nói rồi Vũ lui cui pha mầu. Ống thuốc đen của hắn đã bóp đến tận giọt cuối cùng. Hắn dùng hai hàm răng ngựa miết cái vỏ nhôm cho bẹt ra. Một chút thuốc còn lại tuôn khỏi cái miệng ống méo mó. Vừa làm Vũ vừa nói:
– Mẹ kiếp, chơi cái trò vẽ viếc này tốn không thể tả. Năm “bò” của em Bích vừa mới viện trợ hôm qua mà hôm nay đã đi đoong vào đấy cả hết rồi. Bây giờ một gói thuốc lá cũng không có tiền mua.
Tân vỗ vào túi:
– Yên chí đi. Trước khi thất nghiệp tao đã lãnh món tiền cuối cùng.
Vũ trợn mắt ngẩng đầu lên:
– Sao? Mày tuột dù em Thúy rồi hả?
Tân mỉm cười:
– Trước hết cậu phải cho biết cái nghĩa tuột dù là thế nào đã chứ.
– Còn thế nào nữa. Nghĩa là em kê đít cậu ra cổng rồi phi một chưởng tối dã man để cho cậu đi đoong cái rụp chứ gì.
– Cậu chỉ được cái nói láo nói lếu là không ai bằng. Thúy sắp thi cử rồi. Chương trình học đã hết. Vậy tôi ở lại để ăn cái giải gì kia chứ.
– Thế mà tôi cứ tưởng cậu “dính” rồi đấy nhé. Mấy bữa trước chúng nó nói đã gặp anh chị du đương mí nhau trên phố… ai cũng tưởng là….
– Chúng nó đồn bậy đấy. Cậu tính, một thằng bê bối như tôi mà ẵm được em Thúy thì có mà trời sập. Bằng cớ là hôm nay thất nghiệp mới mò lại thăm cậu đây.
Vũ nhìn Tân với đầy vẻ thương hại rồi gật gù:
– Thôi thì cũng phải tự an ủi là trên đời này không có mắt xanh cho nó đỡ tủi đi vậy. Còn về phần tôi thì tôi cũng báo cho cậu một cái tin buồn.
Tân giật mình:
– Tin gì vậy?
– Bế mạc xong phòng triển lãm này thì tớ lấy Bích.
Mắt Tân trố ra nhìn bạn:
– Trời ơi! Cậu mà cũng mở mồm nói chuyện xây dựng gia đình cơ đấy à?
– Chứ sao, khôn ba năm thì cũng phải dại một giờ chứ!
– Nhưng còn nghiệp vẽ của cậu?
Vũ cười hô hố:
– Ồ, vẽ hay vợ thì cũng là vần V. cả. Vợ một tí, vẽ một tị. Cái nọ bổ xung cái kia, tớ thấy lại có vẻ đậm đà.
Tân mỉm cười:
– Nếu mà cậu nghĩ được như thế thì tốt đẹp quá đi rồi. Thôi, hãy quẳng giá vẽ đấy, ta đi kiếm cái gì nhậu chơi. Hôm nay tôi chia sẻ sự vui mừng với cậu đấy.
Mặt Vũ tươi hẳn lên. Hắn vứt toẹt cây cọ xuống đất và cười hớn hở:
– Chính vậy! Bây giờ mà có cái mà ăn vào bụng thì không gì thú vị bằng. Để tớ đi thay quần áo.
Lát sau hai người khóa cửa đi ra ngõ. Mới được chừng vài bước thì họ chạm trán ngay với Bích đang đi vào. Hôm nay nàng bận quần áo toàn mầu đen. Chuỗi dây chuyền trên gò ngực nàng phản chiếu lấp lánh dưới ánh sáng của những ngọn đèn đường. Nom Bích đẹp lộng lẫy như một bà hoàng về đêm. Nàng kêu lên trước:
– Đi đâu đây anh Vũ? Gớm! Cứ rời ra là nhẩy đi rồi.
Tân mỉm cười nói nhỏ với Vũ:
– Thế là chết cha mày rồi! Bắt đầu tập làm đơn xin phép mỗi lần đi chơi đi là vừa.
Vũ tiến lại ôm lấy Bích, hôn lên trán nàng và nói:
– Đi đớp cái gì với bọn anh đi. Từ sáng toàn nhá bánh mì với cà phê, ruột gan cồn cào không thể chịu được nữa rồi.
Bích nói:
– Vậy chờ em vào cất cái này một chút đã.
– Cái gì thế?
Bích đáp:
– Một hộp Ovaltine và mấy hộp sữa. Anh thức khuya nhiều phải uống cho nó đỡ mất sức.
Tân nhìn Vũ mỉm cười:
– Chị Bích làm thằng Vũ cảm động đến xỉu ra ở đây mất. Từ thuở bé cầu bơ cầu bất, nó có bao giờ được ai đoái hoài săn sóc đến thế đâu.
Bích âu yếm nhìn Vũ rồi cầm lẩy chiếc chìa khóa do hắn trao cho nàng. Nàng mở cửa và bước vào tự nhiên. Một lát sau, ba người kéo nhau lên phố. Vũ chọn một quán ăn tuy nhỏ nhưng ấm cúng. Căn phòng quét vôi mầu đỏ nhạt. Ánh sáng trong phòng được che bớt bằng những cái chụp mầu xanh. Đã có nhiều người ngồi rải rác ở các bàn chung quanh châu đầu vào nhau nói chuyện rì rầm. Một đĩa hát đang chạy rất nhỏ một bản nhạc ngoại quốc êm dịu. Bích nói:
– Em thích nhất cái không khí ở tiệm Au bon coin này. Hồi trước, mỗi lần đi hát về, em hay ngồi với con Hạnh cho đến nửa khuya. Dạo ấy Hạnh nó đang đau khổ tưởng chết.
Vũ hỏi:
– Có phải Hạnh định lấy Cường đó không?
– Đúng đấy. Hai người sắp làm phép cưới thì Cường chết. Anh chàng Cường bay bao nhiêu trận không sao, đến lúc được giải ngũ, trời xui đất khiến thế nào lại đến thăm một bạn đồng đội. Anh bạn rủ Cường bay chơi một chuyến chót. Nào ngờ cao xạ nó bắn rơi, chết cả hai. Thành ra Cường chết trên mặt trận nhưng sổ phi hành lại không có tên. Tổ quốc không có lý do gì để ghi công Cường cả.
Tân nói:
– Trong chiến tranh, khi hành động người ta thường không nghĩ đến sự ghi công của bất cứ ai, kể cả tổ quốc. Công trạng có nghĩa lý gì khi cái chết luôn luôn thường trực ở kề một bên.
Bích vội cãi:
– Ô! Không phải ý Bích nói như thế! Bích chỉ nhắc đến câu “tổ quốc ghi công” mà mọi người thường hay nói đến khi thấy một chiến sĩ tử nạn. Thế thôi!
– Nếu vậy thì tôi xin chịu ngay. Dưới ý nghĩ của chị, mọi việc dù khó giải thích đến đâu cũng trở nên giản dị hết.
Bích cười:
– Vậy mà tôi với anh Vũ vẫn hay vặc nhau luôn.
– Thằng ấy vừa ngu vừa phổi bò, chị chấp nó làm gì.
Vũ đang say sưa ngắm một bức danh họa trên tường, bỗng quay lại hỏi:
– Sao? Hai người đang nói xấu tôi cái gì thế?
Bích dí một ngón tay búp măng lên trán chàng và nói:
– Em nói anh là anh ngốc biết chưa!
Vũ phá lên cười:
– Thế thì tôi xin chịu. Đúng quá là đúng! Không ngốc mà tôi lại nhận lời chăn cái thứ ngựa vía này!