← Quay lại trang sách

Chương 5

Sáng hôm sau, Cúc sang tìm Tân thật sớm. Nàng lên tiếng hỏi trong lúc Tân đang rửa mặt ở đầu hè:

– Bây giờ anh tính sao đây?

Tân lắc đầu:

– Tôi chẳng biết tính sao hết. Cô phải biết là chẳng phải có một mình tôi…

Cúc nhìn Tân khinh bỉ, rồi cười nhạt:

– Anh không cần phải chối! Với tôi, cái chuyện đó dễ òm! Con anh, anh không nhận thì tôi “phá”!

Tân gắng gượng thốt ra một câu mà chàng biết rằng lúc này nếu không nói được thì sẽ không bao giờ chàng còn có can đảm thốt lên nữa:

– Cái đó tùy cô!

Cúc hằn học:

– Tôi không ngờ cái tâm địa của bọn có ăn có học, có chữ nghĩa như các anh lại khốn nạn đến như thế.

Ngưng một giây, Cúc nói tiếp:

– Vậy hai trăm đồng mua thuốc, anh cũng bắt tôi lo chớ?

Tân đáp:

– Muốn mấy trăm cũng được, nhưng đây chỉ là mình giúp nhau thôi. Tôi không có trách nhiệm gì trong chuyện đó.

Nói rồi Tân bước vội vô nhà lấy tiền. Hai chân của chàng nặng nề như đeo đá nhưng cái đầu còn gây cho chàng cảm giác nặng nề hơn.

Cúc cầm lấy hai tờ giấy bạc, miệng thẩy ra một tiếng khinh bỉ: “Giúp à? Đồ khốn!”, rồi nàng nhổ toẹt một bãi nước bọt vào ngay chính giữa mặt Tân. Tân nhận lãnh cái cử chỉ nhục mạ ấy một cách đầy nhẫn nhục, đến không cả sự đưa tay lên quệt bãi nước đang nhễu dài trên má của chàng.

Thấy Tân không phản ứng gì, Cúc tức tối, vùng vằng bỏ đi trong khi Tân vẫn đứng chết sững ở đó, lòng tràn ngập nỗi đau đớn, ê chề với cảm giác cái dòng nước rãi đang chẩy vòng vèo trên má giống như dấu đi của một con rắn đầy nọc độc.

Cả ngày hôm ấy Tân không ra đến ngoài. Đầu óc Tân lúc nào cũng quay cuồng hình ảnh Cúc bồng trên tay một đứa bé bụ bẫm. Mắt nó sáng. da nó mịn, chân tay nó mũm mĩm, vành môi đỏ chót như nó đang toét miệng cười. Bình thường, Tân là người rất yêu trẻ. Ngày trước, mỗi lần đứng gần một cái nôi, Tân thường hay vạch cái màn tuyn trắng muốt để nhìn vào thân mình đỏ hỏn, bộ tóc mượt như tơ, hai mắt đen láy như hai hòn bi và những bàn chân, bàn tay nhỏ xíu quờ quạng trên đống lót.

Hồi mới gặp Thúy, Tân cũng hay tưởng tượng ra cái khung cảnh hạnh phúc êm đềm giữa Tân và nàng với một thằng bé dễ thương như thế. Trong mộng tưởng, Tân thấy Thúy đặt những ngón tay thuôn búp của mình lên sửa lại cái riềm màn, cái gối xinh xinh, cái chăn len nhỏ mềm mại, hay lúc nàng bồng đứa bé lên tay, hôn lên đôi má bầu bĩnh của nó để nhìn Tân bằng đôi mắt long lanh, trìu mến.

Vậy mà bây giờ Tân lại quyết liệt chối bỏ cái hình hài bé xíu do chính chàng đã tạo nên. Đầu óc Tân như điên cuồng, chàng muốn rứt đi những cảm giác hãi hùng cứ bấu vào từng đường gân, thớ thịt. Tân muốn gào cho to lên để cho không gian oà vỡ, cho sự việc tan tành, và cho chàng thoát ra khỏi những ý nghĩ ray rứt cứ bấu lấy tâm trí của chàng như những cánh tay của con bạch tuộc bám chắc, không rời.

Đến bây giờ thì Tân thấy rõ rằng mình đã lầm lẫn khi quyết định xa Thúy. Chàng tưởng rằng mình đã có thể chọn được cái điều kiện chấp nhận đớn đau trong niềm nhớ nhung người yêu cũ để cho cuộc đời của Thúy trọn vẹn đi theo phần số của nàng. Nhưng chuyện ấy chỉ là ảo tưởng. Sự thực phũ phàng trong đời sống đã biến chàng trở thành một con thú bị săn đuổi, bị bao vây và úp chụp trong một màng lưới đớn đau, ê chề khủng khiếp. Màng lưới của sự hối hận, của sự xỉ nhục ngay đến cả chính mình. Bởi chính vì Tân mà một sinh vật sẽ bị hạ sát. Sinh vật ấy lại là giọt máu của chính chàng.

Đến buổi tối, Cúc đi đâu trở về, tay cắp theo một gói lá có tới năm bẩy món lẫn lộn. Nàng lụi hụi quạt bếp lò và đem sắc tất cả trong một cái siêu nhỏ. Nàng làm công việc ấy với một vẻ thản nhiên, cứ như thể nàng đang nấu một bát canh riêu cho một bữa cơm chiều. Đã thế, nàng còn cất lên tiếng hát nho nhỏ:

– Chàng.. chàng ơi…ta đừng phụ nhau… Chàng… chàng ơi…ta đừng phụ nhau..

Tiếng hát của Cúc theo kẽ vách bay qua càng khiến cho Tân thêm ngột ngạt. Từ lúc nhìn thấy Cúc ôm gói lá trở về, lòng thương hại và tinh thần trách nhiệm đã chiếm đầu óc của Tân đến một nửa. Nếu ngay lúc ấy, Cúc chạy sang, gục đầu vào lòng Tân và khóc lóc với chàng thì có lẽ Tân đã siêu lòng mà chấp nhận tất cả, cho dù quyết định liều lĩnh như thế có dìm sâu cuộc đời của chàng đến mức nào đi nữa.

Nhưng Cúc lại không phải là loại người biết cầu xin. Từ chập tối, Cúc không nói thêm với Tân một lời nào. Nàng cũng không tiếp cả khách nữa. Cánh cửa gỗ bên ngoài phòng nàng đóng im ỉm. Ngọn đèn dầu leo lét trên vách. Trong góc tối, cái bếp lò đỏ hồng lên, siêu thuốc sôi sùng sục, bốc lên một mùi ngai ngái.

Gã thầy bói ở gian kế bên cũng đã trở về. Trong bóng tối âm thầm, gã uống rượu một mình với mấy củ lạc. Tiếng vỏ lạc vỡ ròn tan, xen với tiếng ly chén gõ lách cách trên mặt cái mâm bằng nhôm khiến người nghe cũng cảm thấy được nỗi lòng khoái trá của gã sau một ngày đắt khách. Gã vừa nhắm rượu vừa cất tiếng hát ư ử:

– Thân em giá ngọc cao kỳ

Có yêu thì ngắm… có tì hãy vô...

Cúc đang ngồi canh siêu thuốc nghe tiếng hát liền bật người lên, trõ miệng sang cất giọng chanh chua:

– Cái đồ cà chớn, đừng có chọc tới tui mà không xong đâu đó. Ừ, tui thế đó, rồi sao?

Nhớn đáp:

– Sao thì hỏi anh có tì ấy chớ, tui đâu biết được.

Cúc đe:

– Hát bậy nữa tui cầm dao qua bên đó ạ.

Nhớn thừa biết là Cúc không dọa. Cái thứ chằn ăn trăn cuốn này chuyện gì mà nó không dám làm. Nghĩ thế, Nhớn liền đổi giọng:

– Ừ thì thôi….mà điều cô đang đun cái gì nghe thơm thế?

Cúc mỉm cười:

– Đố biết!

Nhớn hít một hơi thật dài rồi nói:

– Canh cua nấu mồng tơi. Đúng không?

– Trật lấc!

– Thế thì chả rán sương sông rồi! Ui, mùi sương sông thơm nức mũi!

– Đúng đó! Có mùi sương sông thiệt! Nhưng không có chả đâu, chỉ có lá cà!

Nhớn ngạc nhiên:

– Lá cà?

– Phải! Lá cà!

Nhớn ngẫm nghĩ rồi hậm hực:

– Nấu cái món đếch gì mà lại cho sương sông đi với lá cà? Nè, coi chừng đó nghe! Sơi cho đã của độc vào rồi nó thục cho mà biết tay. Như tôi bữa nọ đấy, có mà thấy ông bà ông vải.

Cúc rú lên cười:

– Thì cốt như vậy mà! Càng “thục” tui càng mừng!

Nhớn hậm hực trước thái độ tỉnh queo của Cúc:

– Ừ, phải rồi. Với cái thứ trời đánh như cô thì may ra ông Thiên Lôi mới vật được. Mà điều…

Cúc hỏi sẵng:

– Mà điều làm sao?

Nhớn ré lên cười:

– Mà điều Thiên Lôi mò tới đây làm chi. Trên Thiên đình có thiếu gì tiên!

Cúc la lên:

– Tầm bậy nhà bác lắm đó. Nói xấu cả ông trời có ngày ổng vặn cổ chết tươi.

Nhớn chỉ đáp lại bằng một chuỗi cười cùng cục.

Đến qua chập tối, Cúc mới rót ở siêu ra một bát nước đen ngòm, khói bốc lên nghi ngút. Đưa bát thuốc lại gần mũi, vừa ngửi Cúc vừa nói:

– Thuốc thơm như vầy, tôi uống hoài cũng được.

Bấy giờ nàng mới gỡ mảnh ván ghép trên đầu giường, thò đầu sang chỗ Tân nằm và nói:

– Em chưa thử cái này bao giờ. Anh canh chừng cho em nghen.

Tân ngước lên nhìn Cúc như dò hỏi. Cúc tiếp:

– Em sắp uống đấy. Nửa đêm hễ thấy em đau bụng quá thì anh chở giùm em đi nhà thương thí. Mà điều chắc chẳng sao đâu. Mụ Hối cam đoan là chỉ ra nhẹ thôi.

Giọng của Cúc nghe thản nhiên và chịu đựng như một người đang nói về một liều thuốc xổ. Nhưng đối với Tân thì vấn đề chẳng thể giản dị có thế. Chàng thấy rõ Cúc đang chuẩn bị làm cái công việc có tính chất thách đố đến cả sinh mạng của nàng. Bình yên thì không sao, nhưng ai mà có thể tin được cái thứ bát thuốc đen ngòm ghê gớm kia. Tân đã nghe nói về những trường hợp ở nhà quê, có nhiều người mất mạng như chơi về những loại lang vườn kiểu Mụ Hối như thế. Nhưng khuyên bảo Cúc như thế nào đây, khi mà cái thai ấy chẳng ai muốn thừa nhận, kể cả chính chàng!

Tân ngó lên lần nữa để có thể nhìn kỹ lại khuôn mặt của Cúc lúc này vẫn còn đỏ hồng lên vì ánh lửa cùng với những giọt mồ hôi còn đọng lấm tấm trên vầng trán hẹp của nàng. Đôi mắt nàng hình như thâm lại và sâu trũng, khuôn mặt hốc hác, vêu vao như thể nàng cũng đã từng trải qua nhiều đêm trằn trọc thao thức. Bất giác Tân buột miệng:

– Cô cứ yên trí đi. Có chuyện gì cứ gọi tôi.

Cúc nhìn Tân không đáp rồi thụt đầu trở về căn buồng của mình. Cánh cửa gỗ thông hai buồng được khép lại và qua khe hở của nó, mùi thuốc sắc trong niêu vẫn còn như thoang thoảng bay qua.

Cái mùi ấy lại gợi lên trong đầu Tân hình ảnh của bát thuốc đen ngòm. Bất giác Tân chợt thấy rùng mình khi nghĩ tới lúc Cúc nốc cạn nó và cái bào thai trong bụng nàng hẳn sẽ phải ngâm vào trong liều thuốc ghê gớm kia.

Cái bào thai ấy đâu phải là một thứ vô tri. Nó là một sinh vật. Nó là một con người. Nó lại chính là một phần máu mủ của chàng.

Tân như nhược hẳn người ra vì những ý tưởng như thế cứ liên tiếp dồn dập trong đầu. Những ý tưởng làm cho Tân muốn khuỵu xuống. Nhưng một lát sau, chàng cũng gắng gượng lại được. Quơ lấy chiếc áo trên vách gỗ và khua chân để tìm kiếm đôi dép dưới chân giường, chàng vội bước hẳn qua bên cửa buồng của Cúc và cất tiếng gọi:

– Cúc ơi!

Cúc hiện ra ở ngưỡng cửa với bát thuốc cầm trên tay. Tân nhìn sững nàng rồi cất tiếng hỏi:

– Cô không thấy hối tiếc gì cả hay sao?

Cúc ngước mắt lên nhìn Tân, lấp lánh đầy ánh sáng của tia mắt một người đàn bà lương thiện:

– Hối tiếc thì có nhưng biết làm sao. Mấy đêm trước, em mong mỏi rất nhiều. Em nghĩ đến anh, nghĩ đến đứa bé.

Và giọng Cúc chợt lạc đi:

– Nhưng không được đâu anh ơi! Anh không nhận nó. Em không có khả năng nuôi được nó. Thế thì có còn cách nào khác nữa đâu.

Rồi Cúc đặt bát thuốc lên mặt bàn và rấm rứt khóc. Đầu óc của Tân lúc này như chìm trong một lớp sương mù dầy đặc. Chàng không biết khuyên giải Cúc thế nào, cũng không cả một lời dỗ dành trong cơn tức tủi cứ khiến cho Cúc khóc mỗi lúc một to hơn. Một giây sau, Cúc lại ngồi ở bên giừờng và Tân cũng ghé xuống ngồi theo. Cúc nói:

– Thôi cứ để cho em làm. Sẽ rảnh cho cả em lẫn anh.

Nói rồi Cúc đưa tay ra với lấy bát thuốc. Nàng nhìn sững vào lớp nước đang sóng sánh muốn trào ra, rồi bất giác đưa cả cái bát lên môi. Cử chỉ ấy làm cho Tân như tỉnh táo hẳn lại. Ý nghĩ của chàng lúc này không còn bị lấn quấn về hình ảnh của những ngày tháng tối tăm, đói khổ sẵn sàng chờ đợi hay sự giàng buộc giữa cuộc đời rách nát của mình với số phận hẩm hiu của Cúc. Những nỗi lo xa, phiền muộn ấy như bị xóa sạch trước hình ảnh của một hài nhi đẫm mình trong lớp nước thuốc kinh tởm đen ngòm kia. Điều này khiến cho chàng nhận thức rõ đuợc hoàn cảnh trớ trêu đang xô mình tới nhưng chàng đã biết rõ mình phải làm gì. Lập tức, Tân giơ tay ra đỡ lấy bát thuốc, và thản nhiên nói:

– Để anh “giúp” giùm cho.

Cúc quay hẳn người lại nhìn chàng với ánh mắt ngạc nhiên và chờ đợi. Cầm bát thuốc trên tay, Tân cúi xuống nhìn nền đất ẩm dưới chân mình rồi lẳng lặng đổ hết nó xuống. Mặt đất bỗng nhiên sủi ngầu bọt lên, bốc khói nghi ngút. Tân nghe thấy cả những tiếng xèo xèo từ đó phát ra. Trong thâm tâm, Tân cảm thấy lòng vơi nhẹ hẳn đi như vừa cất xong một gánh nặng và chàng lấy làm mừng rằng trời đất run rủi đã cho mình kịp thời hành xử được như thế.

Đặt cái bát trống còn đôi chút cặn bên trong trở lại trên mặt bàn, Tân quay sang nhìn Cúc. Chàng thấy khuôn mặt của Cúc vụt bừng lên những nét vô cùng rạng rỡ. Như thế thật đã rõ ràng, chính Cúc cũng không dứt khoát thực hiện cái hành động sát nhân kia mà chẳng qua nàng cũng bị hoàn cảnh khắc nghiệt xô đẩy vào.

Có lẽ đấy là lần đầu tiên hai người đã trực diện nhau và nhìn nhau bằng một cái nhìn có ý nghĩa. Thế rồi chợt Cúc giơ cả hai cánh tay ra, nhào lại, ôm choàng lấy Tân. Nàng ghì chặt lấy hai vai của chàng và cứ thế, nàng đã òa lên, khóc tức tưởi.