Chương 6
Tân đã quyết định đi thuê một căn nhà nhỏ, cách xa hẳn khu xóm cũ để rứt Cúc ra khỏi cuộc đời nhơ nhớp của nàng. Chàng tự nghĩ, mỉa mai thay, thế là mình cũng đã có một gia đình!
Đồ đạc dọn vào thì rất đơn sơ, tất cả không ngoài cái giường, cái tủ, bộ bàn viết và một cái trạn thô sơ đựng bát đũa và thức ăn. Hôm kê dọn xong cửa nhà, Cúc mệt mỏi nằm lăn ra ngủ trên giường. Tân ngồi hút thuốc lá ở ngay bên cạnh. Chàng nhớ đến lời nói của Hưng, con trai thầy Chính:
– Tôi đã tự cho tôi là một kẻ đui mù để mặc cho cuộc đời lôi kéo. Đi đàng nào, lối nào, tôi cũng chấp nhận hết. Mà chấp nhận một cách tận tình chứ không than van, miễn cưỡng gì cả.
Tân không ngờ cái quan niệm sống thụ động ấy bây giờ lại xẩy ra đúng hệt cho chính mình khi chàng chấp nhận ràng buộc với Cúc, mặc dù chàng chẳng có một ý tưởng chọn lựa nào. Mà nói cho ngay, dù có muốn chọn lựa, tính toán hơn thiệt thì cuộc sống lạnh lùng, tàn nhẫn cũng chẳng cho chàng làm chuyện đó.
Nhờ đã có chút tên tuổi do tác phẩm vừa in ra, Tân xin được một chân trợ bút cho một tờ nhật báo. Chỉ trợ bút thôi, chưa được gọi là ký giả hay biên tập viên vì công việc của chàng chỉ là sưu tầm các chuyện lặt vặt ở các báo ngoại quốc, đem dịch hay phóng tác thêm cho có vẻ Việt Nam rồi cho đăng. Lại cũng chưa được hưởng lương tháng mà chỉ đăng bài nào lĩnh tiền bài ấy. Châm ngôn mà cụ thư ký tòa soạn cứ luôn căn dặn chàng là: ” Nội dung phải ly kỳ, hấp dẫn và không được kéo dài quá bốn kỳ báo. Sau này việc “xào nấu” khá hơn thì có thể kéo dài thêm.”
Tân đã làm công việc này như một cái máy. Dĩ nhiên là chẳng cần suy tư hay cảm hứng gì cả. Cũng vì vậy, chàng đã dùng đủ thứ bút hiệu khác nhau. Cứ mỗi cuối tuần, chàng được trả tiền một lần. Tổng cộng thu nhập hàng tháng của chàng không qua nổi con số hai ngàn. Được cái là công việc “xào nấu” này cũng không chiếm của chàng quá nhiều thì giờ, lại cũng không cần đòi hỏi phải có tài năng lắm, cứ thêm mắm thêm muối sao cho có duyên là cung ứng được cho đa số độc giả thuộc loại tầm tầm bậc trung nhu cầu giải trí là được rồi. Vì thế, Tân vẫn còn thời gian để dành cho công việc sáng tác của mình, ở đó, con người văn nghệ của chàng mới thực sự làm việc.
Từ lúc quyết định lấy Cúc, thuê nhà và dọn đẹp, Tân vẫn chưa đến thăm Vũ. Mãi hơn nửa tháng sau, khi chuyện nhà cửa đã tạm yên, chàng mới đi tìm vợ chồng Vũ. Hắn hét lên:
– Mày biến đi đằng nào mà không thấy tăm hơi. Tao lại nhà cũ tìm thì cửa đóng then cài.
Tân nói:
– Sự vắng mặt lâu ngày của tôi là có lý do. Hôm nay mời qúy vị đến thăm nhà mới của tôi. Nhà mới theo đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Bích kêu lên:
– Ô! Anh dọn nhà hồi nào vậy? Sao tôi có nghe thấy anh nói gì đâu?
Còn Vũ thì nhìn Tân với cặp mắt nghi ngờ:
– Thế nào là nhà có cả nghĩa đen với nghĩa bóng? Cậu định âm mưu cái gì đây thế?
Tân nhún vai:
– Chẳng có âm mưu gì sất cả. Nhưng nếu quý vị có thương tôi thì xin đừng ai hỏi thêm một câu nào nữa hết. Tôi nói trước là sẽ không có gì để cắt nghĩa cả.
Nói rồi Tân ngồi xuống ghế trong căn phòng vẽ của Vũ, im lặng châm thuốc hút. Bầu không khí vừa vui nhộn không được đầy nửa phút bỗng như nặng nề hẳn lên. Mãi một lát sau, Bích mới lên tiếng:
– Thôi, cứ dọn nhà đi chỗ khác là phải rồi. Vũ thường phàn nàn về cái chỗ ở của anh. Nó lúi xùi quá. Dẫu sao bây giờ thì anh cũng đã có việc làm rồi.
Thấy Tân không hưởng ứng, giọng nàng dè dặt hẳn lại:
– Vậy bao giờ anh cho chúng tôi đi thăm nhà mới đây?
Tân đáp:
– Chiều nay. Chúng tôi đã sửa soạn cơm nước để ra mắt anh chị.
Cả hai vợ chồng Vũ cùng cất tiếng ” ồ ” lên một lúc. Rồi Vũ múa tay lên:
– Tớ biết ngay mà! Biết ngay mà! Nhà mới theo đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng! Hì..hì…thì ra cu cậu tầm ngầm thế mà đã lấy vợ.
Còn mặt Bích thì chợt thoáng lên một vẻ thảng thốt. Trực giác đặc biệt của người phụ nữ đã mang lại cho nàng cái cảm giác gì đó nghe như bất ổn. Cho nên nàng chỉ rụt rè nói:
– Thế thì mừng cho anh….
Một lát sau, khi Bích ra ngoài rồi, Vũ mới nắm lấy vai Tân hỏi dồn dập:
– Ai thế? Ai thế?
Tân nói:
– Đã bảo là cấm hỏi cơ mà.
Vũ không chịu. Gã lồng lộn lên:
– Thế là cái chó gì. Tôi đếch chịu được cái thái độ úp mở của cậu. Cậu lấy vợ chứ có phải đi chơi gái đâu mà tôi không có quyền hỏi.
Tân mỉm cười:
– Thì vội gì! Chiều nay tới, cậu sẽ gặp. Chịu khó chờ vài tiếng đồng hồ nữa, có làm sao đâu.
Vũ trầm ngâm một lát rồi nói:
– Vậy tôi chỉ xin cậu trả lời một câu. Một câu thôi. Trong vụ này, cậu hoàn toàn tự ý quyết định đấy chứ?
Tân mỉm cười cố lấy vẻ không gượng gạo:
– Lẽ dĩ nhiên! Từ hồi quen nhau, cậu đã thấy ai bó buộc được tôi điều gì chưa?
Tuy chưa hết nghi ngờ nhưng Vũ cũng thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Chàng cất giọng vui vẻ:
– Thế thì được rồi! Hoan nghênh cái quyết định lấy vợ của cậu. Ngu xuẩn đấy, nhưng là thứ ngu xuẩn …chấp nhận được!
Tân mỉm cười:
– Không ngu xuẩn chút nào đâu. Đây là một quyết định khôn ngoan nhất mà trong đời tôi, chưa bao giờ tôi thấy là mình đã làm hơn được như thế!
Vũ nhướng mắt lên nhìn bạn, đầy vẻ ngạc nhiên, nhưng chàng vẫn cố giữ vẻ thản nhiên:
– Vậy thì cu cậu “câu” được con cá cỡ bự rồi!
Tân nhún vai:
– Được cái này, mất cái khác. Đời có cái gì là toàn bích đâu.
Vũ nhăn mặt lại:
– Hôm nay cậu nói chuyện kiểu gì mà đếch ai nghe được. Hôn nhân là một sự chia xẻ, không phải là chuyện được hay mất. Cậu vẫn ôm cái quan niệm kiểu đó từ lâu rồi mà.
Tân thở nhẹ:
– Vậy mà tôi vẫn cảm thấy là mình “được” đấy, được cái sự nhẹ nhõm, thanh thản trong lòng.
Vũ kêu lên:
– Ô! Thế thì tốt quá còn gì! Lại phải xin chúc mừng…chúc mừng.
Câu chuyện giưã hai người chuyển qua một đề tài khác, đến gần trưa thì Tân từ giã bạn trở về nhà.
Chàng biên ra một mảnh giấy cho Cúc những món mà nàng phải đi mua để chuẩn bị cho bữa ăn chiều:
– Mình sẽ có khách tới ăn chiều nay, nhưng không nhiều, chỉ có hai vợ chồng anh chị Vũ, Bích thôi. Em chỉ cần mua thịt quay, giò, chả và một chai rượu vang.
Rồi Tân lại hỏi:
– Em có biết nấu canh gì không?
Cúc đáp nhanh nhẩu:
– Biết chớ. Canh chua, canh bầu, canh thịt heo. Hồi xưa em đã nấu nhiều lần.
Tân ngần ngừ:
– Thôi để đến bữa khác sê coi tài nấu nướng của em. Hôm nay để anh làm thử món canh miến.
Cúc ngạc nhiên:
– Miến là cái chi vậy?
– À, đó là món trong Nam gọi là bún tầu.
– Ờ, bún tầu thì em biết. Nhưng đem nấu canh thì em chưa thử bao giờ.
Khi Cúc đi rồi, Tân sửa soạn kê dọn lại căn buồng cho gọn ghẽ. Nhìn lên mắc áo có những chiếc áo hoa vắt chồng chất lên nhau bên cạnh những cái quần thâm và nịt vú, Tân vơ gọn tất cả lại và nhét hết vào hộc tủ. Căn phòng sau khi dẹp hết quần áo bỗng trở nên trơ trẽn và trống trải. Tân nghĩ nếu vách gỗ không xộc xệch và cũ kỹ quá thì có thể treo lên một vài bức tranh. Cùng lắm thì cũng sẽ phải có bức hình phóng lớn có chàng và Cúc chụp chung. Nhưng nghĩ tới cái lúc cả hai người phải bước vào một tiệm ảnh để cho người ta xoay trở, xếp đặt, Tân thấy trước như phải trải qua một cực hình. Chàng mệt mỏi ôm đầu ngồi xuống một cái ghế. Bộ bàn ghế mới tinh nhưng nom chúng nó sao gầy ốm, tong teo. Là thứ đồ rẻ tiền nên nước sơn kệch cỡm bên ngoài được quết vội vã còn để lộ ra ngoài những thớ gỗ trắng. Bất giác chàng buông một tiếng thở dài.
Hơn một giờ sau Cúc trở về. Tân phụ với nàng xếp đồ ăn lên mặt bàn. Những món ăn toàn là đồ làm sẵn nên mang vẻ tạm bợ không phù hợp với một bữa ra mắt trịnh trọng được tổ chức ở ngay tại nhà. Chàng chợt nghĩ đến những sợi rau xanh mướt đặt trong cái đĩa viền chỉ vàng ở nhà vợ chồng Vũ. Rõ ra là có một bàn tay nội trợ. Nhưng điều đó không phải lỗi ở Cúc. Cuộc sống của nàng ra sao thì cung cách sống sẽ chỉ là như vậy. Trong thâm tâm, Tân dự định sẽ đưa Cúc tới chơi nhà vợ chồng Vũ nhiều lần, ở lại đó ăn cơm chung, chắc Cúc sẽ được Bích chỉ dẫn cho dần dần.
Mới đi phố trở về, nom khuôn mặt Cúc nhuốm đầy vẻ mệt mỏi. Có những giọt mồ hôi từ trên trán chẩy xuống lấm tấm làm lớp phấn thoa ở hai bên má nàng như bị bợt ra. Dáng đi của Cúc lúc này cũng đã bắt đầu nặng nhọc, thỉnh thoảng nàng cứ phải ngồi dựa lưng lên vách gỗ để thở mạnh. Ở hai bên thái dương, mấy sợi gân máu hình như cương lên, nổi rõ thành từng vằn. Tân bỗng thấy thương Cúc lạ lùng. Chàng tiến lại ôm lấy Cúc vào hai cánh tay, hôn lên tràn nàng rồi nói:
– Em có mệt lắm không?
Mặt Cúc vụt tươi lên, nàng có vẻ mang tâm trạng của một kẻ khát khao được săn sóc trìu mến. Sự ân cần củaTân làm nàng xúc động. Nàng ôm lấy cổ chàng kéo xuống, giọng nũng nịu:
– Em mệt … nhưng mà mệt vì… ai kia chứ, vì anh thì em càng thấy thích.
Tân bỗng thấy khó chịu vì câu trả lời của nàng, cái câu gợi cho chàng cảm giác như Cúc đã từng nói thế nhiều lần với nhiều người.
Chàng lặng người đi giây lâu rồi lúng túng gỡ tay nàng ra và đi về phía bàn. Cử chỉ bất thường ấy của Tân làm cho Cúc ngơ ngác. Nàng thần mặt ra nhìn theo Tân với vẻ dò hỏi. Trong thâm tâm, nàng thật tình không biết mình đã làm điều gì để khiến cho chàng thấy khó chịu. Sau một hồi lâu im lặng, Tân mới cất tiếng:
– Bây giờ Cúc xuống quạt bếp để anh đi sửa soạn nồi soong.
Thấy Tân không gây gổ gì thêm, Cúc vui mừng và quên ngay cái cảm giác khó chịu mới nhen nhúm trong lòng. Nàng bật lên cười rúc rích:
– Anh mà cũng biết làm bếp à? Ừ để coi tài nấu bếp của anh ra sao. Mà điều phải làm cho khéo kẻo họ cười em đó nghe anh.
Tân lẳng lặng đi ra ngoài vại nước. Chàng trút những sợi miến vào một cái rổ con rồi rửa sạch. Sau khi rũ hết nước, chàng bỏ hết vào một cái soong mới. Sau đó chàng đi chặt cái đầu gà cùng một ít thịt đùi, cánh đem thả vào nồi. Tân dặn vợ:
– Tuyệt đối em đừng có bỏ đường vào đây nhé.
Cúc cười:
– Không bỏ đường thì canh làm sao ngọt? Mà điều tuỳ anh hết. Nếu canh mà không ngon thì tại anh hết đó!
– Chuyện ngon hay không ngon, không phải chỉ ở tài nấu nướng mà còn tuỳ thuộc ở cái “gu”.
Cúc ngạc nhiên hỏi:
– Gu là cái gì? Mua ở đâu?
Tân giơ hai tay lên giời:
– Ôi, em hỏi nhiều quá. Cứ để anh nấu xong rồi biết!
Một giờ sau các thức ăn đã bầy biện đầy đủ trên mặt bàn. Tân đứng ngắm nghía rồi rồi tự nghĩ:
– Nếu Thúy được chứng kiến cảnh này thì Thúy đã chẳng nói: “Trong thái độ sống, anh đã cố đi tìm một cái gì đẹp hơn là cuộc sống tầm thường như của Thúy”. Bây giờ sự sống của mình là đây, khởi đầu bằng bữa tiệc tân hôn này, vừa không to tát bằng bữa tiệc tân hôn của Thúy lại vừa mang nhiều vị hương đắng cay, ngậm ngùi.
Sau đó, trong khi chờ đợi vợ chồng Vũ tới, Tân bắc ghế ra cửa ngồi hút thuốc lá. Chàng thấy lòng mình như trơ lại, chẳng còn thấy buồn rầu hay muốn suy nghĩ gì thêm nữa. Chàng cũng hơi ngạc nhiên vì thái độ thản nhiên ấy của mình, nhưng suy cho cùng thì nó cũng xuất phát từ thái độ lẳng lặng chấp nhận mọi sự gì đã đến và sắp đến. Chàng thấy mình chỉ thua Hưng, con thầy Chính, một điều. Vì với Hưng thì:
– Đi đàng nào, lối nào, tôi cũng chấp nhận hết. Mà chấp nhận một cách tận tình chứ không than van, miễn cưỡng gì cả.
Tân tự nhủ: ” Than van thì chẳng nên than van rồi. Nhưng làm sao mà mình có thể “tận tình” được đây?”
Một lát sau, Cúc cũng từ sau tấm màn che khu vực giường ngủ bước ra. Bây giờ thì nàng cũng đã trang điểm xong. Đầu Cúc chải dầu bóng mướt, thứ dầu dừa ngai ngái mà Tân đã có nhiều dịp ngửi qua. Đôi mắt của nàng được tô đen thẫm lại, hai hên má được thoa lên một lớp phần hồng thấy rõ là dầy tụp. Nhưng điều đập vào mắt Tân mạnh nhất là hai vành môi của Cúc. Nàng đã bôi lên đó một thứ son cực kỳ sẫm mầu nom như thứ mầu gì ít đỏ, nhiều tím. Hình ảnh của Cúc lúc này y chang trăm phần trăm giống hình ảnh của những cô gái điếm vẫn thường nhởn nhơ ở khu xóm nơi nhà cũ. Sự so sánh bất chợt đến trong đầu này đã khiến cho Tân vụt hét lên:
– Rửa mặt ngay! Rửa mặt ngay! Ai cho phép cô trang điểm cái kiểu gì kỳ cục như thế.
Mặt Cúc đang hớn hở bỗng vụt trở nên sửng sốt và đầy vẻ sượng sùng. Nàng mở to đôi mắt lên nhìn Tân mà không thốt lên được một lời nào để cãi lại. Nàng cứ đứng sững ở đó, toàn thân như tê cứng lại, không biết sẽ phải làm gì để xoa dịu cơn lôi đình của chồng vừa ùa đến bất chợt. Phải một giây lát sau, Cúc mới lẳng lặng cúi đầu xuống tránh tia nhìn vẫn còn đầy giận dữ của Tân để đi xuống sân, múc nước vào cái chậu rửa mặt.
Thái độ nhẫn nhục chịu đựng ấy của Cúc khiến cho Tân chợt thấy rõ sự vô lý quá đáng của mình. Chàng chạy vội xuống sân đất, kéo Cúc lại phía mình và ôm nàng vào hai vòng tay. Rồi Tân hôn lên hai má của Cúc, cặp môi bóng nhẫy của Cúc và chàng nói như mê man:
– Anh xin lỗi Cúc. Anh thật là vô lý. Thôi thôi em không cần rửa mặt nữa. Cứ để nguyên như vậy cho anh.
Cúc gỡ nhẹ chàng ra và cất giọng buồn bã:
– Không. Em hiểu anh. Anh hãy để cho em trang điểm lại.
Nhưng Tân đã kéo Cúc vào trong nhà, kéo nàng cùng nằm xuống trên mặt giường để cho đầu của Cúc gối lên cánh tay của mình. Chàng tiếp tục hôn như’ mưa lên mặt nàng và nói:
– Không. Thế đủ rồi. Anh không muốn em thay đổi gì cả. Miễn là em yêu anh.
Cúc dụi đầu vào ngực chàng nũng nịu:
– Anh muốn sao cũng được. Bao giờ thì em cũng chiều anh hết.
Vừa lúc ấy có tiếng vợ chồng Vũ gõ cửa. Tân vội vã kéo Cúc đứng dậy. Cả hai cùng bước ra ngoài. Cúc khép nép đứng sau lưng Tân trong khi ấy Bích nhìn nàng chăm chú. Tân nói:
– Xin mời anh chị vào nhà. Chúng tôi chờ anh chị đã lâu rồi.
Bích đặt một gói nhỏ có buộc nơ ở bên ngoài lên mặt bàn và nói:
– Gọi là có một chút quà mừng anh chị. Chúng tôi xin thành thực chúc anh chị trăm năm hạnh phúc.
Tân mỉm cười:
– Chà! Xôm quá nhỉ! Nếu không có đồ mừng và lời chúc của chị thì tôi cứ tưởng như … như….
Tân biết mình lỡ lời, nên tìm mãi cũng không được câu nào để bào chữa. Thì may sao, Vũ đã xà vào bên trong và nói:
– Để coi nào. Trời ơi, đang đói sẵn mà anh chị cho ăn nhiều thế này thì nhất rồi.
Bích lườm chồng:
– Anh thì chỉ được cái ăn là nhanh nhẩu không ai bằng!
Tân cười:
– Phải đấy, tôi cũng đã đói sẵn rồi. Nếu anh chị mà tới chậm một chút nữa là chúng tôi làm trước.
Cúc nói:
– Ui, anh cứ nói vậy chớ, ai mà ngồi ăn trước kỳ cục vậy!
Mọi người lục tục ngồi vào bàn. Vũ nói:
– Vui nhưng cũng trái khoáy thật! Chả hiểu sao mà cứ mỗi lần có một anh chui vào tròng là lại bầy tiệc đãi ăn linh đình…
Vũ chưa kịp nói hết câu thì Bích đã lừ mắt nhìn chồng làm hắn chợt khựng lại. Tân tảng lờ như không nhìn thấy trong khi Bích cất tiếng:
– Vui thật đấy chứ. Anh Tân mà có gia đình nền nếp rồi thì tha hồ mà sáng tác nhé.
Vũ lại bô bô:
– Vừa sáng tác vừa tập thay tã cho con. Tôi với cậu sắp sửa lên chức bố trẻ con cả rồi.
Thì ra Vũ cũng đã nhìn thấy cái bụng chình ình của Cúc và điều này lại khiến cho Bích lườm chồng lần nữa. Anh chàng lỗ mãng đến thế là cùng. Hôm nay mới là ngày ra mắt vợ mới cưới của Tân mà. Tuy nhiên Cúc lại có vẻ không quan tâm đến cái sự tế nhị ấy. Nàng tiếp lời của Vũ một cách vui vẻ:
– Vậy anh chị ưa con trai hav con gái?
Vũ nhìn Bích rồi trả lời:
– Tôi thì tôi thích con gái!
Cúc mỉm cười, tuôn ngay một tràng:
– Vậy thì anh cũng kỳ cục giống một đứa bạn của em. Con Hảo đấy. Nó ưa sanh con gái hơn con trai. Nó nói đàn ông con trai sở khanh mà tổ xạo. Hồi còn bán bar chưa lấy chồng, nó bị lừa mấy lần.
Trong khi vẻ mặt của Tân cứ ngớ ra thì Bích đã vội vàng bắt vào câu chuyện làm như chẳng có điều gì khúc mắc phải quan tâm:
– Ô! Chắc cô Hảo đẹp và ngây thơ lắm phải không chị?
Cúc trả lời:
– Dạ, cũng phải nói là đẹp. Người cũng giống như chị vậy. Nhưng mà hổng có ngây thơ đâu. Nó năm nay cũng hai mươi mấy tuổi rồi, ngây thơ nỗi gì!
Tân chữa:
– Hai mươi mấy mà dại dột thì vẫn dại chứ. Kể gì tuổi.
Cúc mỉm cười:
– Dạ, kể thì nó cũng dại thiệt. Không dại mà đi mê những ông có vợ có con rồi.
Tân vội nói:
– Cúc ơi, rót thêm rượu cho anh Vũ đi kìa. Ai lại để cho ly của anh ấy cạn queo thế kia.
Trong lúc Cúc với tay lấy chai rượu, Bích nói lảng:
– Anh chị ở chỗ này xinh quá. Vừa ấm cúng vừa yên tĩnh.
Cúc nhìn quanh rồi đáp:
– Dạ, tụi tôi kiếm hoài đấy chị à. Tôi bảo cần nhất là phải yên tĩnh. Anh Tân anh ấy làm nhà báo, nhiều khi phải thức viết cả đêm.
Bích vui vẻ:
– Vậy năm nay anh Tân có định cho in thêm một tác phẩm nào mới nữa không?
Tân đáp:
– Thưa chị có đấy. Một tác phầm bằng xương bằng thịt hẳn hòi.
Cúc long lanh mắt nhìn chồng đầy vẻ thương mến. Nàng cúi xuống ngó cái bụng của mình rồi ngước lên nhìn Bích nói:
– Ấy, cũng chỉ sau chị một ít lâu thôi. Mà tôi thì lại mong nó là con trai.
Bữa cơm từ lúc đó diễn ra trong bầu không khí vui vẻ, tự nhiên hơn vì đã vượt qua được những ý tứ dè dặt lúc ban đầu. Lúc Cúc đứng dậy soạn đồ tráng miệng, Bích nói với Tân:
– Chị ấy thẳng thắn và ngoan đấy chứ. Anh Tân tha hồ mà hạnh phúc nhé.
Tân nhìn Bích mỉm cười:
– Vâng. Thưa chị, tôi mong là sẽ có hạnh phúc ….