← Quay lại trang sách

Chương 7

Nhưng hạnh phúc hầu như chỉ là một hình bóng chập chờn đối với Tân. Chàng luôn tâm niệm trong lòng là cứ tạo hạnh phúc cho người khác đi thì rồi chính mình sẽ cảm thấy có hạnh phúc. Cho nên Tân đã ẩn nhẫn rất nhiều trong mọi sự chung đụng với Cúc hằng ngày. Chàng cũng không đòi hỏi gì ở Cúc nhiều hơn là một đời sống giản dị, bình thường. Tuy nhiên cái sự ” bình thường” của Cúc hoàn toàn khác hẳn với những gì vốn có trong đầu của Tân. Cơ sự này tất nhiên đã bắt nguồn từ nếp sống quen thuộc vốn đã ăn sâu vào đầu óc của Cúc và mặc dù nàng cũng đã nhiều lần bầy tỏ ý muốn làm cho Tân vui lòng. Tuy nhiên dù cố gắng bao nhiêu, Cúc cũng chỉ như một kẻ đóng kịch vụng về, có thiện chí nhưng chỉ làm gây cho khán giả cái cảm giác tội nghiệp.

Hơn ai hết, Tân đã thấy rõ điều này và chàng cũng đã cố gắng chấp nhận tất cả ngoại trừ những lần ăn nằm với Cúc. Bởi vì Cúc càng điệu nghệ bao nhiêu, Tân càng thấy hãi hùng bấy nhiêu. Chàng muốn Cúc là vợ mà không phải người đến với nàng trong khoảnh khắc. Nhưng Tân biết nói thế nào để cho Cúc phân biệt được cái tâm lý phức tạp ấy. Cho nên trong bóng tối của những đêm dài, Tân đã phải phấn đấu với chính mình để vượt qua những giây phút mà chàng cho là khủng khiếp. Mắt chàng trũng sâu thêm, cơ thể bạc nhược ra, tính tình vui vẻ hàng ngày cứ bị thui chột đi dần dần. Nghiễm nhiên trong phạm vi nhỏ hẹp của căn buồng, hai người trở nên hai cái bóng từ bao giờ, với hai thứ tâm tình, hai chiều hướng suy nghĩ hoàn toàn chẳng ăn nhập gì với nhau.

Thời gian thấm thoát trôi qua. Bụng của Cúc cứ to dần. Vào đến tháng thứ sáu Tân mới dẫn nàng đi thăm thai. Đây là lần đầu tiên, Tân đi với vợ ở ngoài phố. Thân thể của Cúc là cả một sự xồ xề thảm hại. Mái tóc của nàng mới đi uốn lại nên nom xoắn tít. Khuôn mặt nàng tuy trát lên vài lớp phấn nhưng cũng không giấu nổi làn da xanh tái, dấu vết của sự xuống sức và đang bạc nhược. Vành môi của Cúc vẫn được tô lên bằng mầu son đỏ tím. Về phương diện mỹ thuật,’Tân để mặc cho nàng tự do. Lúc đầu là do Tân muốn tôn trọng thói quen của Cúc. Nhưng về sau, chàng chợt giật mình nhận ra rằng chính mình đã dửng dưng, sao cũng được chứ không phải vì lý do muốn tôn trọng mọi thứ liên hệ đến hình dáng bên ngoài của nàng. Bây giờ đối với chàng, sự duyên dáng của Cúc chẳng còn ăn nhập gì vào cuộc sống nội tâm cô đơn của mình. Đã có nhiều đêm, Tân lẻn ra hiên trước ngồi hút thuốc một mình với hai hàng nước mắt ứa ra khi trong thâm tâm của chàng dấy lên những câu hỏi ” Đã đến thế rồi ư? Sao ra nông nỗi này?”.

Tất nhiên, cái thái độ dửng dưng này của chàng cũng nhiều khi làm Cúc bực bội. Có lần nàng đã phải kêu lên:

– Đẹp anh không bảo đẹp. Xấu anh không chê xấu. Cái mặt lầm lì của anh coi sao dễ ghét quá.

Tân phải chống chế gượng gạo:

– Không phải thế. Anh muốn để cho mình được tự do. Cũng như anh muốn tự do làm những công việc theo ý của anh vậy.

Câu trả lời của Tân không làm cho Cúc hài lòng. Nàng chờ đợi ở Tân ngay cả những ý muốn đàn áp hay áp đặt, vì như thế nàng cảm thấy yên tâm là Tân đã quan tâm đến mình hơn. Nhưng điều này chẳng bao giờ tới vì thái độ dửng dưng của chàng. Cứ gậm nhấm mãi như thế, lâu dần nàng bắt đầu cảm thấy tinh thần mệt mỏi, mà sự mệt mỏi này còn khổ nhọc hơn so với những ngày còn phải tiếp khách. Ngày xưa, sau khi tiếp khách xong là nàng tha hồ nhởn nhơ vui đùa, ăn uống, bài bạc, tuyệt đối chẳng bao giờ nàng phải bận tâm suy nghĩ, phải đắn đo kiêng dè, phải chất chứa đầy trrong đầu những câu hỏi: Tân có thích như thế không, làm như thế có bị Tân nổi khùng lên bất chợt không. Ôi, những thôi thúc trong đầu cứ bắt Cúc phải kiêng dè này cũng nhiều khi làm cho Cúc đến phải nhược người ra và trong những giây phút đó, Cúc lại nhớ đến những lúc thư thái, nhởn nhơ ngày trước.

Nhưng cũng còn may cho hai người là ở chỗ họ còn có một điểm chung là cùng hướng về tương lai của đứa bé. Tân cho rằng vì nó mà chàng sẽ có thể vượt qua được tất cả mọi nỗi khổ nhọc, đớn đau hay dằn vặt. Vì nó mà chàng sẽ có đủ can đảm đứng vững trước mọi nỗi chán chường, mệt mỏi bao quanh. Còn về phần mình, chàng chỉ còn mỗi một niềm vui là vùi đầu vào sáng tác. Cuốn truyện dài thứ nhì Tân đã viết đến phần kết thúc.

Tác phẩm này Tân đã viết trong những ngày tháng hết sức chật vật, không phải vì vấn đề vật chất mà do những nỗi dằn vặt liên tục về tinh thần. Bây giờ, chàng không còn giữ được cái thói quen chong đèn ngồi viết thâu đêm nữa. Sự có mặt của Cúc trong cùng một căn phòng đã khiến cho Tân không thể có tự do muốn thức lúc nào thì thức, muốn ngủ lúc nào thì ngủ cho dù chưa bao giờ Cúc lên tiếng phàn nàn về chuyện thức đêm của Tân. Khi mệt mỏi muốn đi nằm, Cúc cố gắng thu mình ở trên giường và lùi vào tận sát vách. Nàng lại lấy tấm khăn quàng cổ đưa lên che mặt để ngăn ánh đèn cứ sói vào hai bên mắt. Nhưng Cúc không thể biết được là mình đã ngáy to như thế nào khi cơ thể của nàng đã đi vào thời kỳ triền miên mệt mỏi kèm theo đủ thứ đau nhức.

Trong hoàn cảnh như thế, Tân chẳng thể cứ thản nhiên chong đèn mà ngồi sáng tác. Có lần, chàng đã thử kê cái bàn ra mé hiên ngoài để tìm lấy đôi chút tự do và yên tĩnh hơn. Nhưng muỗi ở đó lại quá nhiều đến khủng khiếp. Chúng bay vo vo như thổi sáo bên tai chàng và bất cứ phần da thịt nào của chàng hở ra là đều bị chúng xúm lại. Cái đập muỗi của Tân có hôm bết dầy lên vì những vệt máu thâm sì.

Những trang bản thảo chàng đang viết vì thế cứ luôn luôn bị ngắt quãng, sau vài phút ngưng lại đập muỗi đến khi có thể cho ngòi bút chạy tiếp lên giấy thì ý tứ trong đầu đã bay biến đi đằng nào.

Sau cùng, Tân đành phải chọn giải pháp viết lách vào ban ngày, có khi ở tại ngay nhà, và cũng có khi chàng mang bản thảo ra ngồi ở một chỗ vắng trong công viên vừa gặm bánh mì vừa cặm cụi viết. Có sao đâu! Nom chàng cũng chỉ giống như một anh sinh viên nghèo đang cặm cùi ngồi ôn lại bài để chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới!

Ở nhà hộ sinh thăm thai đi ra, trên đường trở về, vợ chồng Tân gặp Phúc. Phúc là một phóng viên làm chung với chàng ở cùng một tòa báo. Thấy Tân đi với một bà bụng bầu, gã toe toét cười:

– Anh Tân lập gia đinh từ hồi nào mà lại giấu anh em một bữa chén thế?

Tân ngượng nghịu:

– Ờ…cũng lâu rồi…À…tôi xin giới thiệu đây là Cúc, nhà tôi. Còn đây là anh Phúc cùng làm một chỗ với anh.

Phúc liếc xéo Cúc một cái thật nhanh rồi chỉ làm ngơ quay đi. Cúc không nói câu gì. Còn hai người thì tiếp tục trao đổi với nhau mấy câu nhạt nhẽo rồi chia tay. Khi Phúc đi rồi, Cúc mới lên tiếng:

– Anh Phúc này em biết. Không phải người tốt đâu.

Tân hỏi:

– Sao em biết?

Cúc chợt lúng túng:

– Thì trước đây em cũng đã gặp anh ấy vài lần.

Tân yên lặng không nói gì. Đó là thực tế, là đời sống của Cúc ngày xưa. Cúc chẳng có lỗi gì. Tân tự nhủ: dĩ vãng qua rồi, phải biết gạt bỏ. Không gạt bỏ thì làm sao có thể tiếp tục sống với nhau được. Đó là điều mà Tân luôn luôn tự nhủ trong lòng. Chàng cho đó là cung cách hay nhất để cả hai cùng được yên thân, miễn là đừng làm hồi sinh bất cứ điều gì trong dĩ vãng.

Nhưng một hôm ở tòa soạn trở về, Tân thấy Cúc đang tiếp mấy người bạn gái. Toàn những thứ đồng nghiệp cũ của nàng, vì chỉ cần liếc sơ qua cung cách trang điểm và ăn mặc của họ là Tân đã thừa nhận ra rồi.

Cơn giận ùa đến làm người Tán run lên. Chàng lầm lì vào nhà mà không chào ai, cũng chẳng đáp lại mấy câu chào hỏi của hai, ba người. Chàng lẳng lặng đi thẳng xuống bếp và khép cánh cửa gỗ rất mạnh tay đến thô bạo. Thế là mấy cô gái đang ngồi trò chuyện vui vẻ vội vã đứng dậy. Họ xì xào bàn tán với nhau đôi điều rồi kéo nhau đi thẳng ra cửa.

Một lát sau, trở lên nhà, khi thấy còn lại có một mình Cúc, Tân mới nghiến răng cất tiếng nói:

– Ai cho phép cô dẫn chúng nó vào nhà?

Cúc cũng bắt đầu thấy nóng ở mắt:

– Chúng nó là bạn tui. Tui có quyền cho chúng nó vô chớ!

Tân quát lên:

– Từ giờ trở đi tôi cấm đó!

Thế là Cúc nhẩy đổng lên, đáp lại một cách hỗn xược:

– Cấm? Anh có quyền gì mà cấm tôi chớ? Nói cho hay, giở cái lối ức hiếp con này ra là không có được đâu đó nghen.

Tân nhìn thẳng vào mắt nàng, nói rành rọt:

– Tôi không muốn lý sự nhiều với cô. Tôi chỉ nhắc lại cho cô biết là từ giờ về sau tôi không còn muốn trông thấy mặt chúng nó một lần thứ hai trong cái nhà này nữa. Rõ chưa?

Cúc la lên:

– À! Vậy bạn bè của tôi thì anh cấm. Thế còn bạn bè của anh thì sao? Thằng Vũ, con Bích đó! Anh mà cấm tôi thì nay mai chúng nó mà lò dò tới đây tôi cũng tống hết ra cửa.

Vẻ vênh váo hỗn xược của Cúc khiến cho Tân nhận thấy chưa bao giờ Cúc lại tởm lợm đến như vậy. Thế là cơn giận dữ lại chợt ùa lên. Tân xông ngay đến ngay trước mặt nàng, giơ bàn tay lên hết sức tát mạnh vào má nàng một cái. Cái đầu của Cúc lạng đi. Thân mình xồ xề của nàng ngã chúi xuống. Nàng liền lăn đùng ngay ra sàn đất, rẫy rụa cả chân lẫn tay và miệng thì la lối:

– A! Mày đánh tao! Mày đánh tao! Đồ vũ phu. Đồ khốn nạn.

Tân không đáp, lẳng lặng bước qua người nàng và lầm lì đi ra cửa. Nhưng Cúc đã chồm theo. Nàng túm được lưng áo của Tân và kéo mạnh lại. Cái áo lành lặn coi như khá nhất của Tân kêu xoạt lên một tiếng và xả ra thành một mảnh rách xuống đến tận vai. Thế rồi Cúc vừa xỉa vào mặt Tân vừa hét toáng lên:

– Tao nói cho mày hay, tao chán cái mặt lầm lì của mày rồi. Chán lắm rồi! Bộ mày tưởng mày làm vua làm chúa gì mà có quyền khinh tao kia chớ. Mày có bạn thì tao cũng phải có bạn chớ!

Mặt của Tân bây giờ đã tím lại. Chàng không còn muốn dây dưa đối đáp gì với Cúc nữa nên lẳng lặng đi vào buồng thay áo rồi gạt phăng Cúc sang một bên và đi ra thẳng ngoài. Cúc túm lấy Tân lần nữa không được nên lại nằm lăn đùng ra đất lu loa khóc.

Thế rồi hàng xóm hai bên chợt túa ra ngõ vào xúm lại trước cửa nhà Tân, chen vai nhau dòm ngó. Tân có cảm giác như những tia nhìn của họ là hàng trăm ngàn cái kim đâm vào mặt mình.

Chiều hôm đó Tân đi không trở về. Chàng cũng không tìm đến vợ chồng Vũ. Hạnh phúc của họ đã làm Tân lánh xa. Chàng chua xót nghĩ rằng ngay cả chỗ trú chân cuối cùng đó của đời chàng bây giờ cũng đã vuột khỏi tầm tay.

Tình yêu gia đình, bè bạn, thế là Tân đã bị mất tất cả..

Bây giờ, thật sự chàng chỉ còn lại một nỗi cô đơn ngậm nhấm như những giọt a-xít cứ nhẩn nha nhỏ từng giọt vào trong cõi lòng.

Suốt chiều hôm ấy, Tân đã đi lang thang qua rất nhiều nơi. Cho đến khi thành phố bắt đầu lên đèn thì Tân chợt nhận ra rằng mình đang đi trên con đường dẫn tới nhà Thuý..

Chàng dừng lại dưới một gốc cây ngay xế cửa nhà nàng. Cảnh cũ hầu như không có gì thay đổi. Vẫn vòm cây hoa giấy xum xuê che gần kín dẫy tường vôi và cánh cổng sắt với đám cành lá chi chít những chùm hoa mang một mầu đỏ đến chói mắt. Phía trong sân, ngọn đèn néon treo trước mái hiên soi sáng một khoảng sân được bao quanh bằng một khu vườn um tùm cây cối. Cảnh vật hoàn toàn im ắng như không có một ai ở trong nhà. Tân đứng lặng người đi trong nỗi lòng đầy rạo rực vì những kỷ niệm êm đềm ngày xưa bỗng ùa lại làm choáng ngợp tâm hồn của chàng. Tân như còn nghe thấy tiếng cười ròn rã của Thúy vọng qua những cánh cửa sổ, trong khi ở bên ngoài gió mát đưa mùi hương lan thoang thoảng từ ngoài vườn vào tận chỗ Tân đang ngồi. Bây giờ thì Tân mới nhận rõ ra rằng cái thời gian dạy kèm chị em Thúy ấy đã là quãng thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời của chàng. Nó đơn sơ, giản dị và hồn nhiên bởi vì mối quan tâm của mỗi người chỉ là những chuyện bài vở tầm thường, từ ngữ này dùng đúng, con toán kia giải sai, thậm chí một dòng kẻ lệch hay một chữ viết tắt, viết tháu cũng đủ để làm cho buổi học có thêm những cuộc tranh cãi om sòm.

Như thế, hạnh phúc quả không phải là sự đạt thành ước muốn để thụ hưởng mà là sự bình an, thanh thản trong tâm hồn.

Tân cứ đứng ở đó, lòng tràn đầy những cảm giác khi vớt vát nghĩ về quá khứ mặc dù trong thâm tâm, chàng không quên mình đã luôn luôn là kẻ trễ tầu. Ở đây không phải là cái sân ga hiu quạnh nhưng Tân nhận thấy rõ nỗi lòng cô đơn hoang vắng của mình. Cho đến khi bóng tối ụp xuống vây quanh chàng với lớp sương đêm bắt đầu thấm lạnh qua vai áo, chàng mới choàng tỉnh và lủi thủi cất bước đi về cuối phố.

Đêm hôm đó, Tân ngủ lại ngoài công viên, trên một cái ghế đá nằm khuất sau một bụi cây um tùm. Chàng tự nhủ: ” Hãy để cho Cúc thấm thía về bài học vừa xẩy ra để cho nàng thấy rõ chuyện rủ rê bạn bè cũ tới nhà đàn đúm là không thể chấp nhận được”.

Cúc đã chui ra thì Cúc phải ngoi lên. Cái gia đình vá víu của hai người, tuy không hay chưa thể là tổ ấm nhưng ít nhất thì nó cũng không phải là cái chỗ để dung chứa những mẩu chuyện ồn ào rẻ tiền, những thái độ vênh váo, tự mãn xoay quanh cuộc sống của những mảnh đời tối tăm, nhầy nhụa.