← Quay lại trang sách

Chương 8

Sáng hôm sau, Tân tới thẳng tòa báo làm việc. Nhìn bộ quần áo sốc sếch và mái tóc lởm chởm của chàng, viên thư ký ngồi trực ở bàn giấy bên ngoài mỉm cười:

– Cậu mới chui ở xóm nào ra mà nom lếch thếch thế kia. Bộ vớ được bò lạc ngon lành lắm nên quần nhau suốt đêm hả?

Tân nhún vai không đáp và chàng cũng chẳng vì câu nói đùa vô duyên ấy mà bị chạm nọc hay đau lòng. Thực tình lúc này Tân chỉ cảm thấy mệt, chỉ ước ao được về nhà tắm một cái rồi được chôn mình vào giấc ngủ vùi. Nhưng chắc gì Cúc đã cho chàng được hưởng cái ước ao đơn giản đó. Có thể Cúc vẫn còn giận dữ vì bị cái tát ngày hôm qua. Cũng có thể Cúc đã quên rồi, nhưng nếu như thế thì hẳn nàng sẽ vặn vẹo là chàng đã đi đâu, làm gì suốt cả chiều, tối lẫn đêm ngày hôm qua. Chỉ nghĩ sơ như thế là Tân đã mệt lại càng cảm thấy mệt hơn. Viên thư ký thấy chàng không biểu lộ đồng tình nên đã vội đổi giọng:

– À, ông chủ bút đang cần gặp cậu đấy. Vào ngay đi.

Tân uể oải tiến lại phía cánh cửa gỗ ngăn căn phòng rộng rãi ở bên ngoài với một cái buồng nhỏ ở bên trong. Chẳng cần gõ trước, chàng đẩy cửa bưóc vào. Chàng thấy Hoan, viên chủ bút lúc này đang lúi húi trước một chồng sách báo. Ông ta người to béo, dáng dấp bệ vệ, tóc thưa, trán hói, đôi mắt soi mói sau cặp kính to tướng gọng đồi mồi đeo trễ xuống tận sống mũi. Tuy không còn trẻ, nhưng ông ta cũng chưa có nhiều nét già, ngoại trừ vầng trán lan rộng cứ như muốn lấn chiếm hết chỗ mọc của mái tóc lưa thưa. Nhìn thấy Tân bước vào, ông ta ngẩng lên tươi cười:

– A! Cậu Tân! Có việc cho cậu đây. Thằng Sinh bữa nay vô bệnh viện rồi.

Tân giật mình:

– Ủa, Sinh đau bệnh gì vậy?

– Nó thì đã đủ bách bệnh rồi, nhưng lần này thì tại ruột dư.

Tân thở phào:

– Vậy cũng đỡ. Vô bệnh viện cắt một cái là xong ngay. Hai, ba hôm là lại trở về.

– Thì thế, chỉ hai ba hôm thôi. Nhưng có khỏe cách mấy thì nó cũng không viết được. Cái feuilleton của nó cũng đâu có tạm ngưng để chờ nó được.

Tân gật đầu:

– Đúng rồi. Cái tiểu thuyết Gái Gọi in từng kỳ của hắn trên báo mình….

Viên chủ bút tươi mặt hơn:

– Phải rồi. Cậu cũng theo dõi cái truyện tầm phơ ấy hả? Nhưng cũng hấp dẫn đấy chứ…

Tân ấp úng:

– Thú thật với anh, tôi chỉ đọc lõm bõm thôi.

Hoan nhìn chàng:

– Lõm bõm là sao? Tuy không đi vào chi tiết từng câu văn nhưng cậu cũng nắm được tình tiết câu chuyện chứ?

– Cái đó thì..thì..cũng chưa chắc lắm.

– Cũng chẳng sao. Cậu ngồi giở báo cũ ra “ngốn” một hơi là nắm vững mọi thứ ngay ấy mà. Vậy tôi nhờ cậu viết thế cho hắn vài ba kỳ nhé…

Tân ngớ người ra:

– Sao được! Hắn giận tôi chết!

Hoan cười phá lên:

– Cậu mới vô ngành báo nên còn lớ ngớ lắm. Giận cái nỗi gì! Giá cậu viết thế cho hắn vài tuần để hắn được vù đi chơi xa thì hắn còn cám ơn rối rít nữa. Chuyện viết thay cho nhau thì trong làng báo xẩy ra hà rầm….

Tân cãi:

– Nhưng mà phải biết chủ ý của tác giả ra sao đã chứ. Khi không, cứ viết bừa, ngộ nhỡ sai lạc hết ý tưởng của người ta thì sao?

– Ơ! Cậu cứ lo bò trắng răng! Vấn đề là độc giả ấy chứ. Cứ viết thế nào để cho người đọc không thấy là tác giả …đang đi vắng là được rồi. Còn hợp ý tác giả hay không thì kệ mẹ nó. Trám có vài kỳ, ăn thua gì!

Thấy Tân còn đang tần ngần, Hoan lại nói tiếp:

– Cậu không biết đấy chứ, nhiều khi thằng tác giả lạm dụng cái trò viết thay, cứ đi chơi phứa đi, làm thằng viết trám nổi giận, trong truyện hai nhân vật đang yêu nhau ra rít, nó bèn dựng một màn cãi nhau để cho hai đứa phải bỏ nhau, làm thằng tác giả chửi um thiên địa lên.

– Lại thế nữa kia?

– Ui, thế còn là nhẹ! Nó không dàn một cảnh cho nhân vật chính chết vì tai nạn xe ô tô còn là may lắm đó. Còn cái màn tác giả viết nhân vật chính mặc váy đầm đi chơi, lúc trở về nhà, thằng viết trám lại cho nàng…thay áo dài thì hà rầm! Đại loại cứ ông chẳng bà chuộc như thế có chết thằng Tây nào đâu. Mà như thế mới…. vui!

Tân nhăn mặt:

– Cách gì thì cũng có người đọc tinh ý nhận ra chứ. Người ta kêu chết!

– Ôi, ăn thua mẹ gì. Bất quá thì cũng một cú phôn gọi đến cằn nhằn, rồi cũng xong. Mai mốt, nếu thằng tác giả có đem in thành sách thì nó sẽ sửa lại. Mà nhiều khi nó cũng đếch thèm sửa nữa. Cứ trao nguyên cả sấp báo cho lái sách đem in rồi bầy bán xon ngay ngoài vỉa hè, có ai giảm kí mỡ nào đâu. Miễn là nó có thêm tí tiền còm đi du hí là được rồi.

Tân buột miệng:

– Thật là phi văn nghệ!

Hoan nhìn Tân thương hại:

– Cậu còn viễn mơ lắm. Trách gì mà rặn mãi cả năm không in được lấy một cuốn. Nhưng thôi, đó là chuyện của cậu. Bây giờ cậu làm ơn ngồi đọc lại cái truyện Gái Gọi của nó xem hôm qua đã tới đoạn nào, nhân vật đang đối thoại về những cái gì, rồi cậu cứ thế mà “kéo” tiếp.

Tân thở dài:

– Chuyện ấy tôi có thể làm được. Nhưng nếu khi Sinh nó về, nó có cằn nhằn thì ông chịu trách nhiệm đó nghe!

Viên chủ bút hoan hỉ:

– Được rồi. Được rồi. Cậu khỏi lo. Cứ bảo là lão Hoan nó yêu cầu là xong hết.

Thế là suốt buổi sáng hôm đó, Tân phải ngồi ở tòa soạn để đọc lại hàng chục kỳ báo cũ xem Sinh đã viết những gì trong cái feuilleton của hắn. Sau khi đã nắm vững tình tiết, nội dung câu chuyện đang diễn tiến rồi, Tân mới cầm bút lên để ngồi sáng tác tiếp.

Công việc không dễ dàng gì, vì trong đầu óc của chàng cứ luôn luôn bị lấn quấn bởi những câu hỏi, không biết mình dùng cái từ ngữ này, đưa câu chuyện vào cái chi tiết này, hay diễn tả cái cử chỉ này cho nhân vật thì Sinh có bằng lòng không? Tân nghĩ rằng, thà ngồi sáng tác cho riêng mình có lẽ còn dễ dàng, thoải mái hơn là ngồi viết trám cho kẻ khác.

Đã thế, trong lúc chàng ngồi viết thì một anh thợ xếp chữ cứ đứng chờ ở ngay bên cạnh nách. Hắn giục:

– Ông viết được đoạn nào thì cứ xé ra cho tôi đem xếp chữ trước.

Tân trợn mắt:

– Ý! Phải để cho tôi viết xong rồi còn đọc lại cái đã chứ?

– Không kịp đâu! Ông cứ nhìn coi, mấy người kia cũng đều như thế cả. Đâu có ai cần đọc lại.

Tân gắt:

– Thì họ làm tin. Tin thì ngắn gọn, đâu có cần chau chuốt. Còn của tôi là trang tiểu thuyết nằm mà.

– Trang gì thì trang, mọi sự cũng đều đâu vào đó cả rồi, ông ơi. Nếu tụi tôi chờ ông thì đám làm bản vỗ cũng đang chờ tụi tôi. Rồi đám đổ chì lại cũng chờ đám làm bản vỗ. Báo mình đâu có độc quyền thuê họ. Còn báo khác nữa chứ. Cả một lò đúc chì mà chỉ trông vào có một tờ báo thì có mà chết.

Trước lời giải thích hợp lý của anh thợ xếp chữ, Tân đành xé nửa trang bản thảo giao cho anh ta để anh chạy qua dàn xếp chữ trao lại cho đám thợ đang làm việc lố nhố trước những kệ gỗ có những ô vuông trong đựng toàn những chữ lẻ đúc bằng chì. Tiếng động khi làm việc của họ nghe rào rào như tiếng những con tằm đang ăn lá dâu trong những nong lớn. Đó là những tiếng phát ra khi họ nhón từng con chữ trong hộc ra để bỏ vào một cái gờ gỗ cầm trên tay. Các con chữ bây giờ nằm theo thứ tự của từng chữ, từng câu đúng như trong mảnh giấy bản thảo đang gắn trước mặt mỗi người.

Sau một thời gian dài chật vật đến vã mồ hôi, cuối cùng thì Tân cũng viết được đến dòng cuối cùng của phần bài viết trám cho ngày hôm sau. Chẳng cần chờ xem lại bản vỗ coi mình đã viết những gì, Tân quẳng xấp giấy vào một góc bàn rồi đứng dậy, không chào ai, đi thẳng ra cửa.

Trời đã xế trưa, cái nóng Sài Gòn nung nấu như đổ lửa, hắt lên khuôn mặt đỏ rừ và nhễ nhại mồ hôi của Tân. Từ sáng, chưa kịp ăn gì, bây giờ Tân mới thấy đói và chàng chợt nhận ra rằng mình đã làm việc liên tục đến gần sáu giờ đồng hồ liên tiếp. Chàng tự hỏi không biết giờ này Cúc đang làm gì ở nhà, có cố ý chọc giận chàng thêm bằng cách lại gọi mấy người bạn cũ đến chơi hay không. Bản tính ương ngạnh của Cúc dám thúc đẩy nàng làm chuyện đó lắm. Đã mệt mỏi, Tân càng thấy mệt mỏi hơn khi chàng nghĩ đến chuyện phải đối phó nếu như sự việc ấy có xẩy ra.

Lòng buồn bã, Tân ghé vào một quán cóc ở ven đường gọi một đĩa cơm tấm và một ly cà phê mà chàng dặn là đừng cho đường. Sau những đêm thức trắng, Tân đã nhiễm phải thói quen là uống cà phê thật đậm. Thế chưa đủ, chàng còn bắt chước theo Vũ là uống cà phê không đường. Tân nhớ cặp mắt hấp háy của Vũ khi giơ ly cà phê đen sánh lên và nói:

– Cái này mới thật sự là black coffee! “Chơi” xong ly này thì thấy tâm hồn mình cứ trong suốt ra, nghĩ ra được mầu nào là mầu đó “lên” hết trong ý tưởng.

Thật ra thì cu cậu cũng có đôi chút huyênh hoang, vì Tân biết thừa đi rằng cái “mầu trong ý tưởng” ấy của Vũ rất nhiều khi không trở thành hiện thực, bởi vì cứ nhìn thấy khuôn mặt cau có và nhất là đôi mắt rực lên những tia bất mãn của Vũ khi hắn nhìn vào những gam mầu trên nền vải vẽ thì đủ biết. Có thể một phần vì Vũ khó tính trong việc pha trộn mầu, nhưng một phần khác không kém quan trọng là ở chỗ Vũ không có nhiều tiền để phung phí những ống thuốc vẽ trong khi đi tìm một mầu trong ý tưởng của mình.

Có hôm loay hoay chán chê với những ống thuốc vẽ đã bị bóp nặn đến những giọt cuối cùng, Vũ thất vọng buông mình xuống cái ghế gỗ, mắt đăm đăm nhìn lên trần nhà để suy nghĩ tận đâu đâu, quên mất hẳn là mình đang có bạn đến chơi nhà. Nhưng Tân cũng chẳng thấy thế làm phật lòng. Chàng rất tôn trọng những giây phút im lặng ấy của bạn và trong lòng chỉ xót xa khi nghĩ đến hoàn cảnh nghèo túng của những cây bút tài hoa như Vũ.

Trong những hoàn cảnh như thế, Tân nhớ nhất là đôi mắt đam mê nhưng cũng buồn bã của Vũ như sáng lên trên những chòm râu ria mọc lởm chởm mà hình như cũng vì tâm trạng bất mãn của chủ nhân nó mà tất cả đều dựng ngược cả lên. Với bản thân mình thì Tân không biết thế nào, nhưng trong thâm tâm, Tân nhìn Vũ như là một hình ảnh rõ nét nhất của một nghệ sĩ chân chính.

Như thế, nhớ Vũ thì trong giây phút này Tân đã nhớ Vũ vô cùng. Kể ra cũng có đến mấy tuần nay rồi chàng chưa gặp lại hắn, nhưng đó là do ý muốn của chàng. Chàng vẫn luôn luôn tự nhủ: hắn đang chan hoà hạnh phúc, mình đến với hắn chỉ với toàn tâm trạng buồn rầu thì chỉ làm đôi vợ chồng trẻ mất vui mà chẳng giải quyết được gì. Nhưng chỉ với ý nghĩ ấy thôi, Tân cũng thấy lòng xót xa vô hạn.

Ôi, còn đâu những giây phút cười đùa thoải mái, nói được đủ thứ chuyện trên trời dưới đất của những ngày xưa, khi chưa lấy Cúc.

Ngày Vũ lập gia đình với Bích, Tân đã tưởng như mình vĩnh viễn mất đi một thằng bạn chí thân. Nhưng sự thông minh, nhí nhảnh, hiểu biết cộng với tình yêu chồng tha thiết đến độ yêu luôn cả cái nghiệp vẽ của chồng, Bích đã biến cái tổ ấm của nàng thành một nơi chan hoà những tiếng cười và điều này khiến Tân không thấy một sự gì đổi khác mỗi khi chàng lui tới thăm hai người.

Bây giờ thì lại thêm Cúc. Kể tứ ngày hai người quyết định sống chung với nhau, chưa bao giờ Tân thấy hối hận về việc ấy. Số phận đã đưa đẩy thì phải chấp nhận thôi. Tất cả vì đứa con trong bụng của nàng. Tân chưa bao giờ ước ao một cuộc sống gia đình, rồi lại có những đứa con của riêng mình cũng là điều mà Tân chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Nhưng chỉ một việc thoát ra khỏi nỗi ám ảnh chỉ vì chính mình mà một thai nhi phải đầm mình trong những bát nước phá thai đen sánh thì cho dù phải trả bằng bất cứ giá nào Tân cũng chấp nhận. Vả chăng, chính Cúc cũng ước ao một đời sống bình thường. Trong cái đêm đầu tiên của cuộc sống chung đôi lứa, khi hai người nằm bên nhau, Tân không có cảm giác mình là một chú rể mà chàng chỉ thấy mình và Cúc là hai kẻ lang thang lạc loài giữa dòng đời đầy bất trắc, chấp nhận mọi rủi ro mà không biết tương lai sẽ đi đâu về đâu.

Không hiểu sao lúc này, ngồi nhâm nhi ly cà phê đắng, Tân chợt thấy nhớ Vũ da diết. Chàng rất muốn chạy ngay lại thăm hai người để được nhìn thấy căn phòng vẽ ngổn ngang khung vải, bút vẽ và bột mầu của Vũ, cái khung cảnh mà Tân cảm thấy thân quen thắm đậm bầu không khí ấm áp trong gia đình. Nhưng rồi Tân lại thở dài trong ý nghĩ:

– Thôi, quấy rầy hắn làm chi. Chẳng lẽ lại đem chuyện của Cúc tiếp bạn bè cũ ra mà kể.

Thế rồi, Tân uể oải đứng dậy. Chàng đi về cuối phố và chọn một chuyến xe buýt chạy về khu vực nhà của mình để leo lên.

Khi về tới nhà, Tân thấy bốn bề yên lắng và cánh cổng gỗ trước nhà đang đóng im ỉm. Hẳn lúc này Cúc đang ngủ vùi. Tân cảm thấy nhẹ nhõm sau một hơi thở dài.

Như thế là sự ước đoán của chàng hồi chiều đã không xẩy ra. Cúc tuy ương ngạnh nhưng không đến nỗi cố tình chọc giận chàng thêm nữa bằng cách mời gọi bạn bè tới chơi. Điều này càng chứng tỏ là Cúc chẳng đam mê gì cái cuộc sống đen tối nhầy nhụa trước đây của nàng.

Tân đã nghĩ đúng khi cho rằng chính Cúc cũng ước ao một đời sống bình thường. Điều này đã khiến Tân thương Cúc nhiều hơn và cảm thấy hối hận vì sự hẹp hòi, ích kỷ của mình. Đáng lý ra Tân phải để cho Cúc có thêm thời gian. Nàng chẳng là thánh thần gì mà trong một sớm một chiều có thể buông hết cả một chuỗi dài dĩ vãng trong đó có thói quen của nàng, bạn bè của nàng. Vả chăng đã là con người thì ai là không có lòng tự ái. Phản ứng sỗ sàng, hỗn xược của Cúc chẳng qua cũng chỉ vì Tân đã xúc phạm đến lòng tự ái của nàng đó thôi.

Càng nghĩ, Tân càng thấy xót xa thương Cúc, muốn chạy ngay vào nhà trong với nàng để nói lên hết những ý nghĩ của mình.

Nhưng Cúc đang ngủ. Và để không làm khuấy động giấc ngủ của nàng, Tân ngồi bệt xuống đất, lưng dựa vào một cái cột cổng và hai chân duỗi dài để nghỉ ngơi sau gần một ngày làm việc mệt mỏi.

Trời bên ngoài đang ngả bóng chiều.

Cái nóng nung nấu ban ngày bây giờ đã dịu bớt. Trong lòng ngõ, thỉnh thoảng có một ngọn gió hiu hiu đưa lại mang theo mùi vị của củi mục, lá khô đang cháy từ bếp nhà ai đó, và cả mùi tanh nồng của những khe nước đen đặc đang chảy rỉ rả vào lòng cống. Tân chợt nhận ra rằng chàng đã quen thuộc với cái khung cảnh này, những nùi vị này từ bao giờ mà nếu xa nó, thiếu nó, chắc chàng cũng sẽ nhớ nhung như nhớ về một dĩ vãng êm đềm.

Cảm giác thoải mái vừa mới nhóm lên thì bỗng một người hàng xóm từ phía bên kia hàng rào đã vội vã chạy sang. Bà ta nhìn Tân bằng cặp mắt vừa tò mò vừa thương hại. Tân còn đang thắc mắc nhìn lại với vẻ ngạc nhiên thì bà ta đã trao cho chàng chiếc chìa khóa và cất tiếng rành rọt:

– Cô ấy đi rồi!

Tân nhỏm bật ngay dậy, hỏi bằng một giọng hơi bàng hoàng:

– Ai? Bà nói ai?

– Thì cô Cúc đó.

Tân kêu lên:

– Trời ơi! Cô ấy đi đâu? Từ bao giờ?

Người hàng xóm liếc nhìn vào căn nhà rồi trả lời:

– Đi từ sáng. Lại đem cả va-li đi nữa.

Tân đứng chết lặng đi. Toàn thân chàng xúc động mãnh liệt. Thì ra phản ứng của Cúc sau chuyện xẩy ra vừa rồi đã hoàn toàn ra ngoài dự đoán của chàng. Chàng đón lấy chiếc chìa khoá trên tay người đàn bà mà thấy rõ bàn tay của mình cũng đang run rẩy. Cúc bỏ đi rồi!

Những âm thanh ấy cứ như những tiếng vang dội xót xa tràn ngập trong ý nghĩ của chàng. Chàng mở khoá bước vào nhà như một kẻ thất thần.

Căn buồng trơ trọi nằm im ắng trong ánh nắng thoi thóp của buổi chiều vẫn đang xuyên những tia yếu ớt qua mái lá. Trên những sợi dây mắc ngang bên cánh cửa phòng ngủ, những bộ quần áo hoa hoè loè loẹt của Cúc vẫn thường được vắt lên bây giờ đã không còn nữa. Cái trạn bếp vẫn nằm im trong một góc. Mấy cái hoả lò đặt ở kế bên lạnh tanh như chẳng có chút lửa ấm nào được nhóm lên. Nhìn xuống gậm giường nơi đặt hai chiếc va-li, bây giờ chỉ còn có một. Vậy là người hàng xóm đã nói đúng.

Cúc đã đi rồi!

Tân tiến lại phía căn phòng ngủ. Phải khó khăn lắm chàng mới đẩy được cánh cửa phòng để nhìn vào. Vẫn cái giường nhỏ nằm trong một góc, ở trên vẫn còn mấy chiếc chăn gối đã được Cúc xếp lại gọn gàng. Nhưng cái bàn phấn nhỏ của Cúc thì đã không còn nữa, thay vào đó là một cái hộc làm bằng mấy cái thùng sữa không, được xếp chồng lên nhau, ở trên bộ ấm chén mọi khi rải rác mỗi chiếc một nơi thì bây giờ đã được xếp lại ngay ngắn. Chính cái sự gọn ghẽ, ngăn nắp bất thường này lại càng gây cho chàng cái cảm giác sự sống ở nơi này vừa đội nón ra đi.

Mọi đồ đạc khác ở trong phòng vẫn y nguyên như cũ. Tấm màn che cái giường ngủ của hai người được kéo sát vào vách tường và vắt lên cao. Cái mắc áo dựng đứng mọi ngày vẫn chồng chất quần áo của Cúc, bây giờ chỉ còn lại lơ thơ mấy cái sơ-mi cũ của chàng. Tân cố nhìn soi mói ở chung quanh xem Cúc có để lại mảnh giấy nào nhắn tin hay ngỏ một lời từ biệt. Nhưng chàng đã không tìm thấy gì. Cúc đã chọn lựa cung cách hành động của mình bằng một thái độ thản nhiên.

Điều này cho thấy sự chọn lựa của nàng là quyết liệt. Tân nhớ lại thái độ cũng như cử chỉ của mình đã đối xử với nàng trong hôm trước. Bây giờ, nếu Tân có nhận ra là mình đã quá ích kỷ để trở thành một kẻ vũ phu thì mọi sự cũng đã muộn rồi.

Và chỉ khi đã muộn, Tân mới cảm thấy sự bỏ đi của nàng là một sự mất mát lớn trong lòng chàng. Chưa bao giờ Tân lại thấy Cúc đã chiếm một chỗ lớn trong thâm tâm của mình như vào chính lúc này.

Chàng đau đớn ngồi phịch xuống bên mép giường. Hai tay ôm lấy hai bên thái dương, chàng chợt bật lên khóc nức nở….