← Quay lại trang sách

Chương 9

Sáng hôm sau, Tân tới tòa báo thật sớm. Chàng vào gặp ngay viên chủ bút và nói:

– Tôi không còn đầu óc đâu để viết trám được nữa rồi. Nhà tôi đã bỏ đi.

Mặt ông ta hơi nhăn lại, có lẽ vì Tân đã đem rắc rối lại cho sự chuyển vận điều hòa của tờ báo. Nhưng nhìn bộ mặt thiểu não của Tân, ông ta liền đổi ngay thái độ và nói:

– Cái đó tôi sắp xếp được. Nhưng..chị nhà làm sao? Chị ấy có đi chơi đâu đó không? Anh đã tìm kỹ chưa?

Tân chỉ nhìn ông ta mà không trả lời. Ánh mắt thất vọng của chàng đã đủ để cho ông ta nhìn thấy tầm mức quan trọng của vấn đề. Ngần ngừ một lát, ông ta nói:

– Vậy cũng đáng buồn thật. Nhưng còn nước còn tát. Tôi đề nghị với anh, mình cứ viết lời nhắn tin đi. Tôi cho đăng ngay trong số báo ra chiều nay. Hy vọng chị ấy sẽ nghĩ lại.

Tân trả lời giọng gượng gạo:

– Nhà tôi…nhà tôi…chẳng bao giờ đọc báo đâu.

Viên chủ bút mỉm cười:

– Ồ, chị ấy không đọc nhưng bạn bè cũng có người xem báo chứ. Biết đâu lời nhắn chẳng sẽ tới.

Thấy lời đề nghị hữu lý, Tân đành ngồi xuống bàn viết và thảo mẩu nhắn tin ngắn ngủi như sau:

” Em Cúc, Hãy thứ lỗi cho anh. Anh trông mong từng ngày em trở về. Chúng mình sẽ làm lại tất cả. Chồng em. TÂN”.

Nhận mảnh giấy trên tay, viên chủ bút liếc sơ qua rồi mỉm cười pha trò hẳn với dụng ý làm cho Tân bớt lo âu và làm giảm sự căng thẳng trong đầu óc của chàng:

– Ui, vợ chồng son, tình tứ thế này, có khi chị ấy đã thấy nhớ, báo chưa kịp ra đã mò về nhà rồi ấy chớ.

Tân cũng mỉm cười gượng gạo:

– Tôi cũng đã hy vọng là thế. Nhưng chuyện chẳng đơn giản như thế đâu.

Lúc ở tòa soạn ra, Tân nghĩ ngay đến việc trở lại căn nhà cũ ngày xưa, với hy vọng mọi người ở đó sẽ cho chàng đôi chút tin tức của Cúc.

Quang cảnh chốn nầy vẫn giống y nguyên hồi chàng dọn đi. Căn buồng mà chàng ở trước đây vẫn chưa có người tới mướn nên cửa đóng then cài. Tân tìm sang nhà cái Sớm để thăm dò thì Sớm cho biết từ ngày Cúc dọn đi theo chàng, chưa bao giờ có một lần nàng quay trở lại. Nó còn nói thêm:

– Quanh đây cũng có mấy người bạn của cổ. Nhưng sau một lần bị bố ráp, tất cả cũng đã rút đi hết chơn rồi.

– Cháu có nghe nói họ dọn hết đi đâu không?

Cái Sớm lại lắc đầu:

– Thường cháu chỉ bưng đến nhà mấy cổ, khi thì tô bún khi thì bát mì. Mà bà cháu cũng không cho cháu tới lui những chỗ đó nhiều. Bà biểu: Mầy con nít, đừng có théc méc chi chuyện người lớn.

Tân thất vọng, nhưng cũng nhìn con bé với ánh mắt thông cảm. Bây giờ chàng mới nhận ra rằng tìm được một người quen ở cái thành phố đông đúc này không phải là một chuyện dễ dàng. Sau khi hỏi thăm qua loa về cuộc sống của hai bà cháu cái Sớm, chàng móc túi lấy giấy bút ra vẽ địa chỉ của mình kèm theo một tờ giấy bạc dúi vào tay nó và dặn dò nếu có tin gì của Cúc thì thông báo cho chàng hay ngay.

Sau đó Tân chán nản đi ra đường, đón xe buýt để tìm Vũ và Bích. Tuy biết rằng hai người chắc sẽ chẳng giúp ích được gì, nhưng Tân thực sự thấy cần một chỗ tựa để mong được chia sẻ nỗi lòng đang tan nát của mình. Vừa gặp Tân, chỉ nhìn thoáng qua vẻ mặt thất thần và dáng đi thất thểu của chàng, Bích đã giật mình kêu lên:

– Trời ơi anh Tân. Có chuyện gì thế?

Tân thầm thán phục trí thông minh và đầu óc nhậy bén của nàng. Những người như Bích bao giờ cũng mang lại cho người thân cái cảm giác tin cậy, yên ổn và được ân cần, chia sẻ. Chàng buông mình xuống ghế và thở dài:

– Cúc bỏ đi rồi.

Cả hai vợ chồng đều xúm lại nghe Tân kể lại hoàn cảnh đã xẩy ra trong gia đình của mình. Rồi chàng kết luận:

– Cũng là lỗi tại tôi. Tôi ích kỷ và nhỏ nhen quá.

Bích an ủi:

– Gặp cảnh đó thì ai cũng vậy thôi. Đáng lẽ chị ấy nên biết vị trí của mình.

Vũ cất giọng bực tức:

– Chuyện gì thì chuyện, nhưng bỏ nhà mà đi thì không chấp nhận được.

Bích tiếp:

– Hy vọng là chị ấy chỉ đi vài ngày thôi. Cái thai còn đấy, ai nỡ mà dứt tình bỏ đi luôn cho được.

Mặc dù Bích nói có lý, nhưng trong thâm tâm, Tân vẫn cảm nhận được bản tính quyết liệt của Cúc trong những tình huống như thế này. Cúc có thể luỵ mọi người vì đồng tiền, vì đó là cung cách sống mà nàng chọn lựa. Nhưng một khi gặp sự trái ý, bản tính nổi loạn của nàng sẵn sàng trỗi dậy. Nàng có thể tung hê tất cả một khi tự ái của mình bị va chạm. Sự Cúc bỏ ra đi không để lại cho chàng lấy một lời nhắn đã chứng tỏ cái quyết tâm dứt khoát của nàng.

Tân nói với vợ chồng Bích:

– Điều làm tôi đau khổ nhất là sự do chính tôi mà Cúc bị vuột đi cái cơ hội làm lại cuộc đời của mình. Tôi biết Cúc luôn ước ao một đời sống gia đình bình thường. Rồi khi chấp nhận sống chung với tôi, Cúc cũng đã hy sinh tước bỏ tự do cá nhân cũng như sở thích của riêng mình đi rất nhiều.

Giọng của Tân trở nên nghẹn ngào:

– Vậy mà…vậy mà…chỉ vì ích kỷ, tôi đã xô đẩy Cúc trở lại cái vực sâu mà cô ấy muốn thoát ra. Như thế thì những quan điểm xã hội trong việc lách của tôi còn gì nữa. Tôi đã phản bội lại chính những điều mà tôi đã từng viết ra…..

Bích vội vàng an ủi:

– Chưa đến nỗi nào đâu, anh Tân ạ. Chắc chị ấy chỉ giận dỗi trong nhất thời thôi. Mình cứ cố gắng đâm bổ đi tìm. Thế nào cũng kiếm ra chỗ ở mới của chị ấy.

Vũ cũng cảm thấy bùi ngùi trước lời tự thú bất ngờ của bạn. Chàng chớp mắt hồi lâu rồi góp ý:

– Thế thì cậu đã gặp lão thầy bói Nhớn chưa? Biết đâu trong cơn hoạn nạn thế này, Cúc chẳng tìm đến lão ta để mà xem bói.

Sáng kiến này của Vũ làm Tân bừng tỉnh. Một tia hy vọng chợt loé lên khiến chàng thấy lòng như nhẹ nhõm hẳn đi.

Ừ, tại sao không tìm đến Nhớn hỏi thăm để biết tin tức của nàng. Xưa nay, Cúc là người mê tín. Nàng rất tin tưởng ở việc bói toán hay coi tướng số. Suốt thời gian hai người sống chung, đã chẳng có biết bao lần Cúc khoe với Tân về tài bói toán của lão ta hay sao. Nàng có vẻ rất đắc chí về mấy câu mà Nhớn đã phán ra hôm nào:

Bao năm lận đận lao lung

Mưa gió bão bùng sẽ có bận qua

Thong dong có cửa có nhà

Một chồng một vợ, một toà chín con.

Nàng còn nói thêm những lời bình phẩm:

– Cái đời em lận đận lao lung thật đấy. Mẹ chết khi mới lên năm, bố lấy vợ khác, ôi chao là bị dì ghẻ hành hạ. Lúc lớn lên, có tí nhan sắc bả còn đòi gả cho thằng cháu cà chớn tối ngày cờ bạc, rượu chè. Em không chịu, bỏ trốn ra tỉnh, sa ngay vào cái bẫy tú bà. Nó bắt em tiếp khách, em không chịu, nó đem mấy thằng du đãng tới dí dao dọa cắt gân. Ôi chao là nhục.

Cúc mới kể sơ lại cuộc đời của mình, thế mà hai mắt đã đỏ hoe. Nhưng nàng khóc đấy lại có thể cười ngay đấy:

– Anh thấy không:

Thong dong có cửa có nhà

Một chồng một vợ, một toà chín con.

Bây giờ mình cũng đã có cửa có nhà rồi. Riêng cái khoản một toà chín con thì cũng phải chờ xem. Em đâu có ngờ là em lại “mắn” đến thế…

Tân chỉ mỉm cười trước lòng tin thơ ngây và đơn giản của Cúc. Vào những lúc ấy, Tân thấy Cúc là một con người rất dễ thương và cũng đáng thương nữa.

Đến khi nhắc lại lời lão Nhớn về người chồng của mình, Cúc lại hớn hở:

– Còn về người chồng của em thì lão ấy nói:

Tay cờ tay kiếm hiên ngang

Con đường vinh hiển thênh thang thấy rồi.

Người này chức phận chỉ huy ấy chứ chẳng phải tay mơ đâu. Phi quan Hai, quan Ba thì cũng phải quan Một. Quan Một thì là cái chắc. Anh thấy chưa, anh cũng ngon lắm chớ bộ!

Nghe Cúc nói thế, Tân đã phá lên cười. Chàng liền trả lời vợ bằng giọng giễu cợt:

– Ơ! Anh làm quan Một ở cái chỗ nào nào? Thế là thầy bói bói sai rồi nhớ!

Cúc nhìn Tân rồi nhún vai, lắc đầu:

– Anh coi vậy chớ, em thấy còn ngon hơn quan Một nữa.

Tân cãi:

– Ngon ở cái chỗ nào? Anh chỉ là một anh văn sĩ quèn, nghèo kiết xác thôi.

Cúc ôm lấy chàng nũng nịu:

-Văn sĩ quèn còn hơn quan Một. Em thích văn hơn võ. Võ lắm lúc vũ phu lắm, lấy nó về lớ quớ nó đánh cho thấy bà!

Cũng chính cái lần đó, Tân đã vỗ về Cúc và nói:

– Vũ phu thì chắc chắn anh chẳng có đâu. Người ta vẫn nói là chẳng nên đánh đàn bà dù bằng một bông hoa hồng mà.

Thế mà trong một phút nóng nẩy, Tân đã không giữ được lời hứa của mình. Và hẳn rằng sau lần bị Tân đánh một bạt tai bằng trời giáng, niềm tin trong cái tâm tình đơn giản của Cúc về sự văn không vũ phu bằng võ đã hoàn toàn sụp đổ. Tội nghiệp cho Cúc biết là chừng nào.

Những kỷ niệm như thế chợt ùa về càng khiến Tân thấy chua xót hơn. Chàng vội vã giã từ vợ chồng Vũ:

– Cậu nói phải đấy. Đi gặp lão Nhớn, thế nào cũng có vài tin tức của Cúc. Thôi tôi đi đây.

Thầy bói Nhớn hành nghề đã lâu năm ở chợ Cây Quéo, gần vùng Lăng Ông Bà Chiểu nên việc tìm gã không phải chuyện khó khăn gì. Tân chỉ cần hỏi thăm vài ba lần nơi mấy bà bán sạp là mò được tới nơi. Cửa hàng coi bói của Nhớn chỉ chiếm một chỗ toen hoẻn nằm bên hông một dẫy túp lá lụp sụp phía sau chợ. Bề ngang của nó chừng mét rưỡi, bề sâu cũng không quá hai mét. Ấy vậy mà gã cũng kê được một cái sạp bằng gỗ trên có trải một cái chiếu hoa cũ sì mang những vết thâm đen ở nhiều chỗ và bốn góc chiếu cũng đều đã sơ bươm ra hết.

Trên vách liếp phía trong cùng, Nhớn căng một tấm vải mầu vàng choé trên có vẽ một hình bát quái, bên dưới là những hàng chữ được thuê kẻ, nom khá ngay ngắn, rõ ràng:

Đệ tử chân truyền Âm Dương Dịch Lý,

Coi mọi sự hung kiết đúng như Thần.

Giá bình dân, chỉ cốt làm phúc.

Ngồi trên sạp, Nhớn hay kê tay trên một cái hòm gỗ sơn đỏ, không biết bên trong đựng những gì nhưng kích thước khá to, vừa đủ để gã dựa hẳn một bên người lên một cách thoải mái, mặt hơi nghếch lên, cặp kính râm nằm ghếch trên sống mũi, to tướng nom như gần nuốt hết cả khuôn mặt. Tuy nhiên hai hàm răng của gã không vì thế mà bị lấn át. Lúc nào Nhớn cũng có vẻ đang cười. Những chiếc răng trắng nhởn phô ra làm cho vẻ mặt của hắn như xinh trai hơn, nhất là khỏa lấp được hai vành môi vừa dầy tụp vừa thâm tái mà chỉ khi nào gã đang hậm hực chuyện gì người ta mới nhìn thấy rõ. Trước mặt gã có một cái âu đồng cũ kỹ đặt kế bên một thẻ hương đã xé giở. Ngay cạnh đó là cạnh một cái đèn hoa kỳ đang cháy, ngọn bấc vì khêu rất nhỏ nên chỉ vừa đủ làm cho ánh lửa có mầu xanh leo lét.

Khi Tân bước vào thì Nhớn đang lim dim ngủ gật. Tội nghiệp cho gã. Có vẻ như gã đang rất ế khách. Đầu gã cúi thấp xuống. Cặp kính râm bây giờ đã trật vuợt ra khỏi sống mũi và nằm sệ hẳn qua một bên. Mái tóc loà xòa xõa ngang vầng trán vừa gồ vừa thấp đang có mấy con nhặng xanh bay vo vo táp qua táp lại mà gã cũng chẳng hề hay biết. Tân tần ngần nhìn gã, lòng pha chút bùi ngùi. Chàng thấy rõ những con người như Nhớn, như bà cháu cái Sớm, như vợ chồng Hiên hay lão Quới, họ đều là những thành phần gắn bó thân thiết với cuộc sống của chàng, ngay cả trong những khi chàng ngồi xuống viết lách thì thân phận hay hoàn cảnh của họ cũng nhiều khi quẩn quanh trong ý nghĩ của chàng. Điều này khiến đã có lần, một tay in sách phải nói thẳng với Tân khi lão ta từ chối bản thảo của chàng:

– Cậu cứ xã hội xã hiếc làm cái mẹ gì. Phải tình cơ! Tình cho thắm đẫm nước mắt vào là “ăn” ngay. Độc giả đa số người ta đã khổ sở, chật vật chết cha với đời sống rồi, cậu lại còn cứ tống vào đầu những chuyện đói rách thì mà ai chịu cho thấu.

Tân nổi cáu toan cãi lại, nhưng chàng thấy ngay là nói chuyện sáng tác với những tay coi nội dung sách vở chỉ là thứ phải cần có khả năng câu khách thì là chuyện vô lý. Cho nên chàng lại cười xòa:

– Xin cám ơn lời chỉ bảo của ông anh. Nhưng tôi lại cứ …điên như thế đấy. Không điên mà lại chọn cái nghề mạt rệp này.

Lão ta lại kêu lên:

– Ô! Cậu nói chuyện lạ. Mạt rệp thế nào được. Có thiếu gì tay xây được nhà, sắm được xe, lại lấy cả được vợ thơm phức vì việc viết lách đó chớ. Văn sĩ chứ đâu phải chuyện chơi. Nhưng vấn đề là phải tỉnh táo, phải thức thời. Gàn dở như cậu thì …thì có mà ăn cám.

Nghĩ cho cùng thì quả lão ta cũng có lý. Nếu không gàn dở thì Tân đã chẳng đầy đọa thân mình vào cái hoàn cảnh đến như thế này.

Tân đứng lặng ở đó nhìn Nhớn đang say sưa trong giấc ngủ. Chàng không muốn khuấy động Nhớn, nhưng chẳng biết sẽ phải chờ gã tới bao giờ. Nên một lát sau, chàng đành phải dặng hắng đánh tiếng mấy lần Nhớn mới choàng tỉnh. Gã đổi lại thế ngồi cho ngay ngắn, rồi ngửa mặt lên, nhe bộ răng trắng nhởn ra cười và cất tiếng biện minh:

– Ui. Lậy Thánh mớ bái. Chẳng biết ông Hoàng, bà Chúa nào đi qua muốn dậy bảo điều chi mà cứ làm cho mình tơ lơ mơ hoài.

Rồi gã xoắn xuýt:

– Thôi, xin mời vô. Xin mời vô.

Tân bước vào:

– Chào bác Nhớn. Còn nhớ tôi không?

Mặt Nhớn hơi ngớ ra một giây. Gã nghểnh cái tai lên nghe ngóng rồi chợt gã cất tiếng ròn rã:

– Ui giời ơi! Quan nhà báo! Ai còn lạ gì. Gớm, từ hồi dọn ra tới giờ, chớ có thấy quan quay lại thăm bà con chòm xóm lấy một lần.

Tân đáp:

– Thôi bác ơi. Quan quách gì. Tụi tôi bận rộn quá, nhớ thì cũng nhớ nhưng không có lúc nào ngơi được ra hết.

Nhớn hỏi:

– Vậy hôm nay ông đi đâu đây? Tính tới xin Thánh cho một quẻ để làm ăn hả?

Tân lắc đầu:

– Chả phải đâu. Tới hỏi thăm bác thôi. Bác có thấy Cúc nó ghé lại đây không?

Nhớn nhướng mặt lên, đưa cái cầm ra phía trước:

– Cô Cúc ấy hả? Lấy ông sướng bằng lên tiên còn cần gì đến tôi nữa mà ghé. Mà đã xẩy ra chuyện gì rồi, sao ông còn phải đi kiếm?

Tân thở dài:

– Cô ấy bỏ đi rồi.

Nhớn hơi nhổm người lên, giọng ngạc nhiên:

– Ui cha, lại thế nữa! Thế thì gay rồi! Bỏ lâu chưa?

Tân đáp:

– Cũng mấy ngày nay rồi.

– Ui, mấy ngày thì chưa sao. Chắc là lại chúi mũi vào cái xó nào binh sập xám hay tứ sắc chớ gì.

Rồi Nhớn thở dài:

– Hồi quyết định lấy ông, cô ấy cũng đã nhờ tôi xem một quẻ. Tôi đã nói rồi. Cô ấy tuổi Hợi, ông tuổi Dần. Dần Thân Tỵ Hợi, tứ hành xung. Con Heo đứng cạnh con Cọp. Lâu lâu có bị nó độp cho một phát cũng phải ráng mà chịu thì nhà cửa mới yên một bề. Cô ấy biết trước thế rồi kia mà.

– Thì Cúc cũng tin ở tài của bác lắm mà. Cho nên tôi mới tới hỏi coi xem cô ấy có ghé đây nhờ bác bói toán gì không?

Nhớn lắc đầu:

– Lâu rồi, tôi không thấy ghé. Thôi để tôi gieo cho ông một quẻ coi hung kiết thế nào.

Tân vội nói:

– Thôi…khỏi…Chẳng ăn thua gì đâu.

Nhớn vênh mặt:

– Ui gia, tìm em như thể tìm chim, chim em bể Bắc, anh tìm bể Đông. Không nhờ Thánh chỉ dạy cho thì có mà đến Tết Công-gô mới thấy.

Rồi Nhớn tiếp:

– Mà tôi bói ủng hộ thôi mà. Đừng lo.

Tân mỉm cười:

– Cám ơn lòng tốt của bác. Nhưng tôi chỉ cốt tới hỏi tin tức của Cúc thôi. Có khi nào bác nghe Cúc nói về nhà cửa hay địa chỉ giao dịch với bạn bè của Cúc không?

Nhớn đáp:

– Cái đó thì không rồi. Các cô ấy lẩn như chuột cả lũ ấy. Nay chỗ này, mai chỗ khác. Kiếm không phải dễ.

Tân thở dài:

– Thế mà tôi cứ tưởng Cúc đã ghé đây xin bác cho một quẻ rồi. Cũng có thể cô ấy ghé chỗ khác.

Nhớn bị chạm ngay tự ái, cãi lại:

– Chỗ khác là chỗ nào? Cô ấy cũng thử chán cả ra rồi đấy. Nhưng phi chỗ này cô ấy chả có tin ai nữa đâu.

Tân vội nói:

– Thôi, tôi chỉ nhờ bác có một việc. Mai mốt, nếu có gặp Cúc thì bác làm ơn nhắn giùm là tôi đã đi kiếm cô ấy cùng khắp. Mọi sự mong cô ấy cứ nên bỏ qua, rồi đâu cũng có đó.

Nhớn nhe răng ra cười:

– Chuyện ấy thì đâu có gì khó. Bỏ đi chơi đã rồi lại được năn nỉ trở về, lấy chồng thế có mà sướng bằng lên tiên. Nhưng thôi được rồi, mai mốt mà cô ấy có ghé thì tôi sẽ nhắn cho. Cam đoan không hạch hỏi khi không bỏ đi ăn mảnh cái gì để cho ông chồng kiếm toát sê cấu.

Rồi Nhớn còn càm ràm thêm cứ y như thể đang nói với Cúc:

– Ui, vớ được đức ông chồng ngon cỡ đó mà cứ lên mặt làm tàng. Phải tay tôi, tôi khện cho vỡ đít. Già già đòn non nhẽ mà.

Tân dặn thêm:

– Nhờ bác nhắn giùm là tôi vẫn ở nguyên chỗ cũ để chờ, không có dọn đi đâu. Rồi nếu khuyên thêm được Cúc, tôi cũng trăm sự nhờ bác.

Nhớn gật đầu lia lịa:

– Yên chí đi. Vì “quan” nhà báo, tôi chỉ “dọa” cho mấy câu là tung cánh chim tìm về tổ ấm ngay đấy mà. Ui gia, vớ được ông chồng “công danh” đến thế, còn muốn cái gì nữa!!!

Tân cám ơn Nhớn rồi bước ra. Căn chòi thấp của Nhớn bị nắng hắt xuống nên nóng như đổ lửa. Toàn thân của chàng đầm đìa những mồ hôi. Nhưng vào lúc này, Tân chỉ cảm thấy lòng đầy chán nản, buồn rầu vì Nhớn coi như là nơi hy vọng cuối cùng để chàng có thể thăm dò tin tức của Cúc.