← Quay lại trang sách

Chương 10

Thế rồi sau những ngày tháng hoài công tìm tòi, Tân bỏ cuộc không muốn nghĩ ngợi gì đến Cúc nữa. Trong thâm tâm, chàng trách thầm là Cúc đã đối xử với mình quá phũ phàng. Chỉ trong một cơn giận dỗi, nàng đã thẳng tay cắt lìa mối liên hệ đến không còn muốn ngó ngàng gì đến cái tổ ấm của hai người nữa. Tân nhớ lại cái buổi đầu tiên hai người mới quen nhau, rủ nhau ra đầu ngõ ăn cháo gà ở quán hàng mụ Quảng mà khách khứa chỉ toàn là dân lao động với đủ loại ngành nghề lúc nào cũng đông nghìn nghịt. Chính hôm đó Cúc đã bô bô nói với mọi người:

– Lấy chồng sướng thiệt, tụi bay ơi!

Một cô gái ăn sương ngồi gần đó đã đía vô:

– Thiệt không? Được ba bẩy hăm mốt ngày không?

Hôm đó Cúc đã trừng mắt lên nạt nộ:

– Được chứ sao không. Rồi bay coi, người ta sẽ ăn ở với nhau tới răng long đầu bạc kia nè!

Rồi một cô gái khác lại lên tiếng:

– Mầy tin tao đi Cúc! Lấy chồng mà khỏi bị cẳng chân cẳng tay với chầy vồ thì con này đã lấy tới cả mười chồng.

Hồi đó Tân không để ý, coi như họ chỉ trao đổi với nhau những chuyện tầm phào. Đến bây giờ chàng mới giật mình nhận ra rằng chẳng hóa ra cái sự vũ phu của đàn ông đối với chính vợ của mình lại để trong đầu giới phụ nữ nhiều ấn tượng đến thế sao? Nhưng nghĩ cho cùng, sự ít học và phụ thuộc kinh tế của người đàn bà cộng thêm với cái tâm thức cổ hủ cũ nát trọng nam khinh nữ vốn tồn tại lâu đời từ ngàn xưa đã tạo nên những thảm kịch cho người phụ nữ mà chưa biết đến bao giờ mới xóa sổ đi được.

Thật ra, nếu như Cúc không mang bầu thì Tân đã coi như cuộc sống chung giữa hai người vừa qua chỉ như những trang sách buồn bã đã được mở qua một chương mới. Nhưng còn đứa nhỏ trong bụng của nàng. Mặc dầu rất khó mà hình dung ra được nó, nhưng Tân cũng thấy sự hiện diện của nó như một vết thương ăn sâu vào tâm khảm của chàng, khó mà rũ bỏ cho được.

Bây giờ nguồn vui của chàng, nói cho đúng hơn là chỗ trú ẩn giúp chàng thoát ly được những nỗi nhọc nhằn trong đời sống chính là sự miệt mài trên trang giấy. Bản thảo của Tân bây giờ vương vãi chen chúc trên ngăn kệ, trên mặt giường, dưới gậm phản, chỗ này một đoạn trong truyện dài viết giở, chỗ kia là xấp truyện ngắn mà trong đó có vài ba truyện đã gửi đi cho một vài tạp chí văn nghệ đang chờ ngày nó được in ra ( hay là đã bị tòa soạn ném vào sọt rác, Tân cũng chẳng biết), lại có cả những xấp giấy Tân đang viết dưới dạng một phóng sự điều tra về một tệ nạn trong xã hội, nhưng sau nhiều ngày miệt mài, chính Tân lại thấy chán nản và bỏ cuộc nửa chừng. Giang giở, hai chữ ấy như là cái định mệnh đã an bài cho cuộc đời của chàng mà càng ngày Tân càng thấy thấm thía về nó đến nỗi đã có lần nó gợi ý cho chàng khởi sự một tác phẩm khác mà chàng sẽ lấy tên là Giang Giở. Tuy nhiên, đó cũng chỉ là một ý nghĩ mà Tân coi như chỉ thoảng qua trong đầu vì Tân tự biết mình không phải là loại cây bút chỉ đem chính cuộc đời của mình lên trang giấy. Một lần rồi thôi! Chấm dứt câu chuyện đời mình xong là hết khả năng sáng tác, Tân không muốn sự nghiệp viết lách của mình rơi vào những trường hợp ấy.

Hơn hai tháng sau, một hôm Tân đang ngồi viết ở nhà thì có tiếng gọi ới ới từ bên ngoài:

– Ông Tân ơi…ông Tân ơi…có người tới kiếm kìa.

Tân ngạc nhiên buông bút chạy ra và nhìn thấy một cô gái trạc tuổi Cúc đang đứng ở ngay trước cửa. Nhìn cung cách ăn mặc, Tân nhận ra ngay nàng thuộc loại cùng giới với những kẻ đã có chung nghề nghiệp như Cúc ngày xưa. Linh tính như báo cho chàng biết có chuyện chẳng lành, chẳng cần mời cô gái vô nhà, chàng vội nói ngay:

– Tôi là Tân…Cô tìm tôi có việc gì?

Cô gái nhìn Tân một lượt từ đầu đến chân rồi khẽ nói:

– Chị Cúc …chị Cúc…

Cơn xúc động bỗng ùa đến làm cô gái nghẹn ngào, nhưng rồi cô cũng tiếp được hết lời:

– Chị ấy băng huyết sắp chết… Chị ấy muốn gặp anh.

Tân cố hít một hơi thật dài để nhấn chìm cái cảm giác kinh hoàng như bầu trời như muốn đổ sụp ở chung quanh. Mặt chàng xanh tái. Hình ảnh của cô gái trước mặt như đang mờ đi. Chàng phải đứng lùi lại phía cánh cửa gỗ để dựa lưng vào rồi cố nén cơn xúc động để cất tiếng hỏi lại cô gái:

– Cúc bị từ bao giờ? Hiện nằm ở đâu?

Cô gái trả lời:

– Bị hai hôm nay rồi. Anh mau đi theo tôi…

– Sao không đưa vào nhà thương? Sao còn ở nhà cô?

– Ở nhà thương chứ! Nhưng chị ấy không có tiền, chỉ nằm ở chỗ nhà thương thí thôi..

Tân thấy lòng buốt nhói, vừa thương vừa giận Cúc đã không tìm đến mình sớm để đến nỗi phải lâm vào hoàn cảnh như thế này. Rồi chàng thẫn thờ bước nhà trong, khoác vội cái áo sơ mi lên người, khóa cửa lại và đi ra ngõ với cô gái.

Hai người leo lên một chiếc taxi vừa trờ tới. Lúc ngồi trên xe, cô gái nói bằng một giọng nửa như buồn rầu, nửa như trách móc:

– Chị ấy đánh bạc dữ quá, càng đánh càng thua, càng thua càng đi khách bừa bãi. Vì thế xẩy thai và thằng bé chết trước.

Sau cơn xúc động vừa qua đi, bây giờ lòng Tân trơ lại đến độ không còn thấy cảm giác gì nữa, kể cả khi nghe cái tin đứa con của chàng không còn nữa. Hình như khi phải trực diện với nỗi đau tận cùng, con người trở nên lì lợm, băng giá. Chàng ngồi im như một pho tượng đá, lạnh lùng ẩn nhẫn, mắt nhìn một cách vô hồn vô vào những cảnh vật qua kính xe đang vun vút chạy ngược lại ở hai bên đường.

Mười lăm phút sau, chiếc xe ngừng lại trước một bệnh viện công.

Quang cảnh ở đây thật ồn ào và hỗn độn diễn ra ngay từ vỉa hè trước cổng bệnh viện kéo dài suốt sân sỏi cho đến tận những hành lang bên trong. Cả một đám dân nghèo người ngợm nhếch nhác, vẻ mặt phờ phạc, thờ thẫn đầy âu lo mang theo đủ các thứ vật dụng cá nhân lỉnh kỉnh đứng ngồi chen chúc đến chật không còn lấy được một lối đi. Họ vừa là những người vừa chở thân nhân tới đang chờ đến lượt được gọi vào khám bệnh, vừa là những người từ ở những miền quê xa lắc đem thân nhân vào chữa bệnh vì không có tiền thuê phòng trọ ở ngoài nên sống lây lất ở ngay trong khuôn viên bệnh viện để thăm nuôi, chăm sóc bệnh nhân. Do hoàn cảnh khó khăn nghèo túng thấy rõ nên dù cái đám đông chen chúc hôi hám bẩn thỉu ấy có làm mất đi vẻ mỹ quan của một bệnh viện thì nhân viên hữu trách cũng đành nhắm mắt làm lơ chứ biết làm thế sao bây giờ?

Tân đã theo sát cô gái len lỏi qua cái rừng người ngổn ngang hỗn độn ấy để đi qua nhiều dẫy hành lang, leo lên mấy tầng lầu và tìm tới được căn phòng mà Cúc đang nằm. Quang cảnh ở đây tuy bớt ồn ào hơn nhưng cũng đầy ắp những người đi lại lố nhố trong yên lặng, đâu đó chỉ còn nghe thấy những tiếng rên rỉ đau đớn hay thở than rền rĩ của những bệnh nhân nằm sắp hàng trên hai dẫy sạp dài chạy dọc theo hai bên bờ tường. Mùi mồ hôi, mùi băng gạc, mùi ê-te hay những loại khăn khẳn đóng ám từ lâu đời sộc lên mũi những ai vừa mới bước vào. Tất cả đã góp phần làm cho bầu không khí bi đát ở đây thêm phần thê thảm khiến ai chỉ yếu bóng viá một chút cũng đủ xuống hẳn tinh thần.

Cô gái dẫn Tân đi tới một góc khuất ở cuối phòng. Cúc đang nằm ở đó, trên một cái ván kê thêm ở men tường vì đã hết chỗ. Mái tóc của nàng rối bù. Khuôn mặt còm cõi, hốc hác, nom xanh như một tầu lá. Hai mắt nàng trũng sâu, vành môi nhợt nhạt. Lúc Tân bước tới thì Cúc đang nằm thiu thiu. Chàng đau đớn nhìn hình hài của Cúc gầy sọp hẳn đi, cả người như dán xuống manh chiếu được trải xô lệch trên ván gỗ. Chàng cúi xuống khẽ nắm lấy cổ tay gầy guộc của nàng. Hai mắt của Tân rơm rớm lệ khi chàng cảm nhận được cái hơi lạnh ngắt truyền từ làn da của Cúc qua bàn tay của chàng.

Một lát sau bỗng Cúc mở mắt nhìn Tân. Nàng ngơ ngác ngó sững Tân rồi chợt lộ một vẻ vui mừng. Sau một thoáng im lặng, bỗng nhiên Cúc bật lên tiếng khóc nghe đầy tức tủi.

Tân thương xót nắm chặt lấy tay Cúc vỗ về. Chàng nói:

– Anh đã tìm em biết bao nhiêu ngày rồi. Không nơi nào, xóm nào mà anh không đặt chân tới.

Cúc lắc đầu:

– Em về ở mãi tận bên kia cầu Khánh Hội. Bây giờ anh còn giận em nữa không?

Tân vuốt ve lên má nàng và nói:

– Không bao giờ anh giận em cả. Xa em, anh đã nhớ và thương xót biết bao nhiêu. Anh sẽ đón em về. Chúng mình sẽ thay đổi lại tất cả.

Cúc mếu máo:

– Con nó bỏ chúng ta rồi anh ơi!

– Nín đi em. Rồi chúng mình sẽ có con khác. Cần nhất là em phải giữ gìn sức khỏe. Anh sẽ đưa đi bệnh viện khác, đầy đủ tiện nghi hơn.

Cúc lắc đầu:

– Em mệt lắm. Em không thể đi đâu được nữa. Anh ở lại với em. Bây giờ em chỉ cần có anh...

Nói rồi nàng lả người đi, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở nặng nhọc, Tân đau xót cứ nắm chặt lấy bàn tay vẫn còn đang lạnh toát của nàng mà xiết mạnh. Chờ cho nàng ngủ hẳn chàng mới chạy đi tìm vị bác sĩ phụ trách để hỏi thăm về trường hợp của nàng. Ông ta đáp:

– Bà nhà băng huyết hai lần kể từ đêm hôm qua. Chúng tôi đã áp dụng tất cả mọi biện pháp rồi. Điều cần thiết bây giờ là phải để bà ấy nằm yên một chỗ và tránh xúc động. Nếu băng một lần nữa thì không còn hy vọng gì nữa đâu.

Tân thất vọng trở về chỗ Cúc nằm. Chàng giang tay ôm lấy ngang bụng của nàng như muốn truyền hết hơi ấm của mình sang nàng và cứ ngồi như thế suốt từ chiều đến tối, không rời nàng nửa bước.

Mãi tới quá nửa đêm, Cúc mới mở choàng mắt ra gọi:

– Anh Tân ơi!

Tân vội vã cúi xuống nhìn vào mắt nàng. Trông thấy Tân, mặt nàng tươi hơn một chút. Nàng mệt nhọc nói:

– Anh vẫn còn ở bên em đấy à?

Tân ràn rụa nước mắt, chỉ gật đầu. Cúc mỉm cười héo hắt:

– Em không ân hận điều gì. Em đã có phước hơn nhiều chị cùng làm nghề như em. Bởi vì em có anh phải không anh.

Tân gật đầu:

– Dĩ nhiên rồi. Từ nay anh sẽ không bao giờ xa em nữa… Cúc nhé!

Cúc gật đầu mỉm cười héo hắt. Một lát nàng cựa mình và nhăn mặt. Người nàng uốn cong lên. Nàng nói lạc cả giọng:

– Thôi em chết thật rồi. Lại băng nữa anh ơi....

Tân chồm lên. Chàng chạy như điên về phía phòng trực và đập cửa rầm rầm. Cả một khu tầng lầu như bị náo loạn hết cả lên vì tiếng la của chàng. Mấy người y tá đổ xô cả lại. Tiếng người hốt hoảng gọi nhau ý ới. Viên bác sĩ trực và vài sinh viên thực tập cùng chạy nhanh về phía cuối dẫy, nơi Cúc đang nằm. Mọi dụng cụ cấp cứu đều được đem ra sử dụng, nhưng đầu Cúc đã ngoẹo hẳn sang một bên. Đôi mắt nàng đã mang vẻ lạc thần. Vành môi của nàng tím sẫm lại. Miệng nàng hơi hé ra như đang cố gắng hớp lấy chút không khí cuối cùng dù nó cũng đang sặc sụa mùi cồn, mùi ê-te.

Dưới chân nàng, ngấm qua mảnh chiếu rách, mọi người đều nhìn thấy chan hòa một vũng máu tanh nồng.

Tân ôm lấy mình nàng, vùi đầu vào ngực nàng khóc nức nở.

Chàng gào lên khi thấy đôi mắt của Cúc cứ đang dại dần.