← Quay lại trang sách

Chương 2 Hung khí biến mất

Ngươi khiến ta sống trong địa ngục thì ta sẽ hủy hoại thiên đường của ngươi.

− “Phân liệt cực độ −

1

Hình Văn thở dài thườn thượt.

Suốt thời gian mười lăm ngày dài đằng đẵng, anh chịu đựng biết bao giày vò, mệt mỏi. Một mình bố anh đưa đám chó mèo về sống cùng nửa đời người, khiến cho gần như tất cả anh em bạn bè đều xa lánh. Bởi vậy trong khoảng thời gian cuối cùng này chỉ còn mình Hình Văn cố gắng trụ vững cùng bố.

Bố của Hình Văn tên là Hình An Kiện, ông đã li dị vợ từ lâu, sống cảnh gà trống nuôi con cho đến khi con trai khôn lớn. Sau khi Hình Văn đi học đại học, ông đã làm một việc vô cùng ý nghĩa, đó là dành toàn bộ tiền tiết kiệm mua khoảnh đất trên sườn núi, xây trung tâm nhận nuôi chó mèo hoang. Gần như tất cả động vật vô chủ trong thành phố Long Phiên này đều được đưa đến chỗ bố Hình Văn nhờ nuôi dưỡng, cũng có một vài người đến đây xin chúng về nuôi. Thế mà khi trung tâm nhận nuôi chó mèo hoang vừa có chút tiếng tăm thì ông lại qua đời ở tuổi lục tuần vì căn bệnh nhồi máu cơ tim.

Trước khi mất ý thức, ông gọi điện thoại cho Hình Văn. Mặc dù lập tức trở về đưa bố đi bệnh viện, nhưng ông cũng chỉ nằm trong phòng cấp cứu mười lăm ngày. Sang ngày thứ mười sáu, ông đột nhiên tỉnh táo lạ thường chẳng khác nào ngọn đèn bùng cháy trước lúc cạn dầu, lời chăng chối duy nhất ông để lại cho con trai chính là: “Mau về cho chó mèo ăn đi!”

Hình Văn không về.

Trong mười lăm ngày đó, một mình Hình Văn bươn bả ngược xuôi lo cho bố, làm gì còn thời gian chăm sóc lũ chó mèo? Lũ chó mèo được nhốt trong vườn, con nào chạy thoát ra thì thoát chết, những con còn lại sau mười lăm ngày không được ăn uống e rằng chẳng thể sống nối. Coi như để chúng bồi táng theo bố, Hình Văn nghĩ vậy.

Lo liệu hậu sự cho bố xong xuôi, Hình Văn trở về trung tâm nhận nuôi chó mèo hoang, dọn dẹp các di vật của bố. Nhưng khi anh bước vào sân trung tâm thì một cảnh tượng đập vào mắt khiến anh sợ hãi đến mức suýt vãi tiểu ra quần.

Trong sân còn vài con chó to không chạy trốn, có điều chúng cũng chẳng hề chết đói. Ở góc sân có một thi thể nằm đó, những bộ phận lộ ra ngoài lớp quần áo đều đã hóa xương trắng, nhưng thi thể vẫn chưa có hiện tượng phân hủy.

Chó dữ ăn thịt người rồi!

Hình Văn vừa lăn vừa bò, chạy ra khỏi trung tâm nhận nuôi chó mèo hoang, lập cập gọi điện thoại báo cảnh sát.

Trưởng khoa Hồ tóm tắt tình hình vụ án cho chúng tôi, rồi dẫn chúng tôi đến trung tâm nhận nuôi chó mèo hoang. Sân trung tâm vừa bẩn thỉu vừa lộn xộn, khắp nơi toàn phân chó mèo. Thi thể nằm ở góc sân, bộ phận đầu mặt đã xương hóa, nhưng quần áo không có dấu hiệu gì khác thường.

“Sao nạn nhân lại vào đây nhỉ?’ Tôi xoa mũi, hỏi.

“Không rõ lắm!” Trưởng khoa Hồ chỉ về phía ngọn núi sau vườn và bảo, “Có khả năng nạn nhân nhảy rào vào trong, cũng có thể ngã từ trên núi xuống.”

“Đã xác định được lai lịch của thi thể chưa?” Tôi hỏi.

Trưởng khoa Hồ gật đầu đáp: “Chiếc xe ô tô con của nạn nhân đậu ở chân núi cách đây không xa, trong xe có dấu vết vật lộn rất rõ ràng.”

“Ồ!” Tôi hỏi tiếp, “Vậy có dấu vết gì giá trị không?”

“Không có.” Trưởng khoa Hồ nói, “Có khả năng cửa kính xe bị đập vỡ, đệm ghế trong xe có vết tích bị lật lên. Bộ phận kỹ thuật hình sự chỗ chúng tôi đã tiến hành giám định nhưng không phát hiện thấy dấu vết của ai khác ngoài nạn nhân.”

“Lẽ nào bị cướp, sau đó nạn nhân tháo chạy rồi sảy chân ngã xuống núi?” Tôi hỏi.

Trưởng khoa Hồ nói: “Có thể lắm! Nhưng cũng có khả năng nạn nhân bị cưỡng bức. Mấy con chó to ở trong vườn đã bị bỏ đói mười mấy ngày nên chúng liền nhào vào cắn xé nạn nhân.”

“Nếu là vậy thì khả năng nạn nhân vượt rào xâm nhập vào trung tâm không lớn lắm.” Tôi nhận xét, “Đã kiểm tra các dấu vết ở trên núi chưa?”

“Trên đó toàn cỏ dại, không thể tiến hành khám nghiệm hay giám định.” Trưởng khoa Hồ nói, “Nhưng những vạt cỏ dại có hiện tượng đổ rạp, bởi vậy không loại trừ trường hợp nạn nhân ngã từ trên núi xuống.”

Tôi bước đến bên bờ rào, phía ngoài hàng rào là sườn núi thoai thoải, nếu lăn từ sườn núi xuống thì rất dễ rơi xuống sân của trung tâm.

“Nạn nhân bị đàn chó cắn xé đến chết sao?” Tôi thầm thấy ớn lạnh. Tuy những vụ án nạn nhân tử vong do bị chó dữ cắn khá hiếm gặp nhưng vẫn có thể tưởng tượng được cảm giác đau đớn khi bị đàn chó giằng xé mà nạn nhân phải chịu đựng lúc vẫn còn sống đáng sợ biết bao.

“Cũng chưa thể xác định có phải thế hay không.” Trưởng khoa Hồ nói, “Nhìn sơ qua tình hình bên ngoài thì thấy có vết răng để lại trên da cổ nạn nhân, dấu vết này vẫn còn phản ứng sống.”

“Liệu có thế xác định quỹ tích di chuyển của nạn nhân thông qua việc điều tra hình ảnh không?” Tôi hỏi Trình Tử Nghiên.

“Được! Dễ thôi ạ!” Trình Tử Nghiên nói.

“Được rồi, vậy chúng tôi về trước để khám nghiệm tử thi.” Tôi thấy đồng chí làm việc trong nhà xác đã bọc tử thi lại và chuẩn bị sẵn sàng để các bác sĩ pháp y đến phòng giải phẫu chuẩn bị khám nghiệm tử thi.

Tôi từng gặp một vụ án chó dữ cắn chết người. Một bà cụ sống trên núi gặp bầy chó dữ trên đường trở về nhà, cuối cùng bị chúng cắn chết, ở hiện trường có nhiều vũng máu lớn và dấu vết lôi kéo, vật lộn. Quần áo của nạn nhân bị xé rách tơi tả. Lần theo vết máu, cảnh sát tìm thấy chủ nhân của bầy chó dữ, kết quả ông ta chỉ cần bồi thường là xong chuyện.

Trong vụ án đó, những vết thương dạng cào xước trải rộng gần như toàn bộ diện tích cơ thể, có thể nhìn rõ vết răng động vật, nguyên nhân tử vong là do tổ chức mô mềm bị tổn thương trên diện rộng dẫn đến hôn mê và tử vong. Ấn tượng về vụ án đó vẫn mới nguyên trong ký ức của tôi, nên tôi thấy tình trạng của nạn nhân bị chó cắn trong vụ án đó khác xa so với tình trạng của nạn nhân trong vụ án trước mắt. Những vết thương trên cơ thể nạn nhân trong vụ án này có vẻ rất ít, mặt đất tại hiện trường cũng không hỗn loạn lắm, quần áo của nạn nhân về cơ bản vẫn còn nguyên vẹn.

Thi thể chưa bị phân hủy, phần da còn sót lại trông vẫn như lúc còn sống, có điều vì bị chó cắn nên phần lớn khuôn mặt chỉ còn lại xương. Hình ảnh đó khiến người ta thấy lạnh gáy.

Ngoại trừ một vài chỗ da đầu lộ ra ngoài, còn đại bộ phận da đầu của thi thể đều còn, tuy đã chuyển sang màu hạt dẻ, kết hợp với tình trạng quần áo của người chết cho thấy nạn nhân là phụ nữ tầm ba mươi đến bốn mươi tuổi. Trên xương sọ có thể thấy dấu vết ma sát của răng nhọn, xung quanh mô mềm bị hư tổn có thể thấy phản ứng sống ở mức nhẹ.

Chúng tôi cởi bỏ dần quần áo của nạn nhân, mỗi chiếc quần, áo đều nguyên vẹn, trong túi áo khoác ngoài còn có điện thoại và ví tiền, hoàn toàn chưa bị lục lọi.

“Không hề có dấu vết bị xâm hại tình dục, cũng không có dấu vết cướp giật tài sản.” Tôi vừa nói vừa sắp xếp quần áo của người chết và lần lượt chụp ảnh lại.

Sau khi cởi bỏ hết quần áo, da thịt của tử thi lộ ra ngoài. Ngoại trừ đôi tay có vết cắn xé, các đốt ngón tay có vết thương hư tổn ra thì những bộ phận khác đều không có thương tích rõ ràng.

“Xung quanh ngón tay bị cắn đứt có phản ứng sống ở mức độ nhẹ.” Đại Bảo nhận xét, “Giờ xem ra khả năng lớn nhất là nạn nhân bị cắn vào cổ, sau đó tử vong, nhưng da thịt ở phần cổ bị hư tổn quá nặng nề nên rất khó phán đoán chính xác.”

“Lượng máu lưu lại tại hiện trường không nhiều.” Tôi nói, “Vậy thì chỉ có thế xảy ra hai trường hợp, hoặc là nạn nhân bị cắn vào cổ dẫn đến ngạt thở và tử vong, hoặc là bị chấn thương sọ não.”

Nói xong tôi cầm dao phẫu thuật tách da đầu còn sót lại của nạn nhân.

“Có vết gãy xương kìa!” Đại Bảo chỉ vào huyệt thái dương của người chết và nói.

Khe bướm ở xương thái dương của nạn nhân có vết gãy lõm vào trong. Dân gian thường gọi huyệt thái dương là tử huyệt, nguyên nhân là do xương sọ ở huyệt thái dương là phần xương mỏng nhất, vả lại phía dưới xương sọ có động mạch trong màng não chảy qua. Hễ xương sọ ở đó bị gãy là sẽ chạm tới động mạch phía dưới dẫn đến hiện tượng xuất huyết trong và tử vong. Nạn nhân bị gãy phần xương này nên cho dù không mở hộp sọ tôi cũng biết trong hộp sọ có rất nhiều máu tụ. Nạn nhân tử vong chính vì nguyên nhân này.

“Không ngờ nguyên nhân tử vong lại không phải là bởi vết cắn ở cổ.” Đại Bảo nói, “Nạn nhân chết do chấn thương sọ não, trách gì những nơi bị chó cắn đều không có phản ứng sống rõ rệt lắm, hóa ra lúc nạn nhân sắp chết mới bị đàn chó xâu xé, như vậy trong lòng tôi còn cảm thấy dễ chịu hơn chút ít.”

“Thế nạn nhân tử vong do bị ngã sao?” Trần Thi Vũ đứng cạnh hỏi.

Tôi lắc đầu, chỉ vào đường gãy của xương, nói: “Xương chỗ này bị gãy theo kiểu lõm vào trong tạo thành đường thẳng có cạnh, điều đó chứng tỏ vật gây tổn thương là loại vật tày có cạnh tù. Mặt đất tại hiện trường gần như trống trải, không thể gây nên vết thương như thế.”

Nói xong, tôi bắt đầu cưa hộp sọ, cố gắng tách màng cứng ra, rồi nói: “Cô xem, não của nạn nhân không có vết thương dội đối diện, điều đó chứng tỏ vết thương hình thành do bị đánh chứ không phải do trượt ngã.”

“Những phỏng đoán ban đầu của chúng ta đều sai.” Trưởng khoa Hồ nói, “Xem ra đây là một vụ án giết người, vết thương ở sọ não nghiêm trọng thế này có lẽ chính là nguyên nhân trực tiếp khiến nạn nhân hôn mê, vậy thì lẽ nào cô ấy bị tấn công ở sườn núi, sau đó lăn thẳng xuống sân trung tâm nhận nuôi chó mèo hoang?”

“Cũng có khả năng nạn nhân bị tấn công ở nơi khác, sau đó hung thủ đứng trên sườn núi vứt nạn nhân vào trong sân.” Tôi nói, “Có điều làm vậy chẳng mang ý nghĩa gì. Nếu hung thủ muốn kéo dài thời gian gây án thì địa điểm thích hợp để giấu xác là ở trong xe của nạn nhân. Chìa khóa xe vẫn cắm trong ổ, chỉ cần lái đến nơi hoang vắng giấu xác sẽ hiệu quả hơn cách giấu xác thế này.”

“Đúng vậy!” Trưởng khoa Hồ hoàn toàn tán thành, “Có khả năng hai người bọn họ đã giằng co, vật lộn ở khu vực gần đây, sau đó hung thủ đuổi theo nạn nhân đến sườn núi thì lấy vật tày có cạnh tù đánh vào huyệt thái dương khiến nạn nhân tử vong, sau đó hắn đánh nạn nhân trượt ngã xuống sườn núi và rơi vào sân trung tâm. Nguyên nhân chính dẫn đến tử vong là do chấn thương sọ não, nhưng lúc hấp hối nạn nhân còn bị đàn chó hoang đang đói điên cuồng nhào vào cắn xé.”

“Từ kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy khả năng này là lớn nhất.” Tôi nói, “Có điều chúng ta phải kết hợp với tình hình khám nghiệm hiện trường của Lâm Đào và tình hình điều tra qua hình ảnh của Trình Tử Nghiên mới có thể đưa ra kết luận chính xác.”

“Thời gian tử vong là khoảng ba ngày trước, nạn nhân chết sau bữa ăn no cuối cùng khoảng hai đến ba tiếng đồng hồ.” Trong lúc chúng tôi phân tích nguyên nhân cái chết thì Đại Bảo cũng chẳng hề nhàn rỗi, anh ta cố gắng phán đoán thời gian tử vong thông qua tình trạng tiêu hóa của thức ăn trong dạ dày và các hiện tượng phân hủy của thi thể.

“Vốn cho rằng đây là vụ tai nạn ngoài ý muốn, ai ngờ lại là vụ án mạng.” Trưởng khoa Hồ nhún vai.

“Không sao, chí ít trong vụ án này, các bác sĩ pháp y chúng ta đã làm hết những gì có thể. Nếu không ngoài dự tính thì phần việc còn lại là của bên điều tra thôi.” Tôi nói, “Không thể có chuyện vụ án nào chúng ta cũng đóng vai trò then chốt trong việc phá án như chúng ta muốn. Trên thực tế, đa số các vụ án đều do bộ phận điều tra nắm vai trò chủ đạo.”

“Không còn sớm nữa, kết thúc công việc rồi chúng ta về văn phòng tổ chuyên án nghe tình hình công việc của các bộ phận khác.” Trưởng khoa Hồ nhìn đồng hồ, rồi nói.

Ngoại trừ đội điều tra hình sự chỉ có một đội trở về văn phòng, các tổ công tác khác đều đã đợi sẵn tại phòng họp của tổ chuyên án. Vì công tác pháp y là yếu tố then chốt mang tính quyết định trong việc phán đoán tính chất của vụ án cho nên tôi phát biểu đầu tiên: “Y phục của nạn nhân vẫn chỉnh tề, không hề có bất kỳ dấu hiệu bị xâm hại tình dục, trên người nạn nhân có điện thoại di động và ví tiền, trong ví tiền có hơn một ngàn tệ. Căn cứ vào báo cáo khám nghiệm tử thi thì có lẽ nạn nhân bị một vật tày có cạnh tù đánh vào đầu dẫn đến chấn thương sọ não và tử vong. Nạn nhân chỉ bị đánh một cú, thêm vào đó cả mảng lớn da đầu bị hư tổn cho nên chúng tôi không thể đưa ra phán đoán chi tiết hơn về hung khí sát thương.” Tôi nói vẻ tiếc rẻ, “Kết hợp với tình hình tại hiện trường cho thấy có lẽ giữa nạn nhân và hung thủ đã xảy ra giằng co, vật lộn ở gần khu vực nạn nhân đỗ xe, sau đó hung thủ đuổi theo nạn nhân đến sườn núi. Nạn nhân bị đánh một cú vào gáy thì trượt ngã xuống sân trung tâm nhận nuôi chó mèo hoang, sau đó bị đàn chó hoang lao vào cắn xé. Lúc này nạn nhân vẫn còn dấu hiệu của sự sống.”

“Lúc bị chó cắn, cô ấy vẫn còn tỉnh táo sao?” Nét mặt Trình Tử Nghiên bộc lộ rõ vẻ thương xót.

Tôi lắc đầu: “Não bộ bị tổn thương đến mức ấy thì chắc là nạn nhân đã mất ý thức. Chẳng qua tình trạng của nạn nhân lúc đó chỉ cách cái chết sinh học một khoảng thời gian ngắn mà thôi.”

“Kết quả điều tra của chúng tôi hoàn toàn khớp với những gì Tần Minh vừa nói.” Lâm Đào thêm lời, “Có lẽ hung thủ và nạn nhân đã vật lộn ở ngay trong xe. Hung thủ ngồi ở ghế phụ lái, còn nạn nhân ngồi ở ghế của lái xe. Sau đó, hai người họ tiếp tục ra khỏi xe và đánh nhau. Trong suốt quá trình này, hung thủ và nạn nhân dùng gạch đá tấn công đối phương, kết quả ném trúng cửa kính xe. Chúng tôi có thể phán đoán quá trình này một cách rõ ràng nhưng lại không lấy được vật chứng dấu vết có thể chứng minh hành vi phạm tội. Vì mặt đường tại hiện trường rất kém, không có giá trị giám định nên chúng tôi không thể phán đoán được lộ trình di chuyển sau đó của hai người họ. Có điều cỏ dại ở sườn núi bị ngả rạp hết sức rõ ràng, điều này phù hợp với phán đoán của Tần Minh. Trong ngăn kéo trên xe có một chiếc túi đeo chéo, trong túi có mấy ngàn tệ tiền mặt.”

“Kết quả công tác của tổ chúng tôi cũng phù hợp với phân tích của anh Tần Minh.” Trình Tử Nghiên nói, “Chúng tôi đã quan sát và đưa ra phán đoán về hình ảnh thu được từ các camera giám sát trong thành phố. Nạn nhân lái xe theo hướng đến hiện trường vào ba ngày trước. Thời điểm đó là buổi tối, camera giám sát có thể xác định chính nạn nhân đã lái xe, ghế phụ lái không có người ngồi, nhưng không thể xác định hàng ghế sau có người ngồi hay không. Tối hôm đó, tất cả các máy camera giám sát lắp dọc đường đến hiện trường đều cho thấy không có chiếc xe nào bám theo xe của nạn nhân, cũng không có chiếc xe nào chạy trên con đường đó cả vào thời điểm trước và sau khi nạn nhân chạy xe qua, bởi vì hiện trường là nơi rất hoang vắng.”

“Liệu có người đi bộ hoặc đi xe máy qua đoạn đường đó không?” Một cảnh sát điều tra hỏi.

“Chỉ cần hung thủ sử dụng phương tiện giao thông thì nhất định phải qua con đường đó, và đều được camera thu lại hình ảnh. Nhưng nếu đi bộ thì hắn có thể đi xuyên qua các con đường nhỏ để đến hiện trường.” Trình Tử Nghiên đáp.

“Điều đó không ảnh hưởng đến phán đoán lúc trước.” Tôi nói, “Nạn nhân là phụ nữ, vụ án lại xảy ra vào buổi tối, tuy chúng tôi không biết vì sao cô ta lại đến nơi này vào lúc khuya khoắt như vậy, nhưng rõ ràng ở nơi hoang vắng như thế, nếu không phải người quen thì cô ta sẽ không thể để người lạ lên xe. Bởi vậy có thể loại trừ trường hợp cô ta gặp phải phần tử phạm tội giữa đường. Hung thủ không hề xâm hại tình dục, cũng không hề cướp tài sản của cô ta, vậy thì hung thủ của vụ án này chắc chắn là người quen của nạn nhân, động cơ có thể là trả thù hoặc cũng có thể do bộc phát.”

“Chúng tôi cũng tiến hành quan sát và phân tích vị trí xuất phát của nạn nhân.” Trình Tử Nghiên nói tiếp, “Có lẽ cô ấy xuất phát từ khu vực gần cơ quan của mình, nhưng chúng tôi không biết cô ấy có chở ai trên xe không.”

“Hiện trường vắng vẻ như vậy, nếu báo có ai đó đi bộ đến đó để hẹn hò với nạn nhân thì có vẻ vô lý quá.” Tôi nói, “Trình Tử Nghiên đã loại trừ trường hợp có xe bám theo xe nạn nhân đến hiện trường, thì chứng tỏ rất có khả năng hung thủ ngồi ngay hàng ghế sau trong xe nạn nhân. Có thể họ hẹn nhau đến hiện trường làm gì đó, nhưng vì đôi bên xảy ra tranh chấp, dẫn đến đánh nhau. Nếu hung thủ không biết trước trong sân trung tâm có đàn chó bị bỏ đói nhiều ngày trời thì việc hắn đánh nạn nhân không thể liệt vào tội cố ý giết người, mà chỉ có thể quy về tội cố ý gây thương tích dẫn đến chết người.”

“Tính chất vụ án này đã được làm rõ thì chúng ta cũng dễ xử lý thôi.” Giám đốc Công an thành phố Long Phiên họ Triệu nói, “Tính chất vụ án này không man rợ, nên gánh nặng trên vai chúng ta cũng nhẹ hơn chút ít. Vả lại đường lối tư duy đã rõ nét như vậy, chúng tôi có niềm tin sẽ nhanh chóng phá giải được vụ án này thôi. Tiếp theo, đội điều tra cũng nói vắn tắt về tình hình vụ án đi!”

Đội trường đội điều tra nói: “Nạn nhân tên là Tô Thi, nữ, ba mươi mốt tuổi. Trước đây có một đời chồng, con cô ta chết sớm. Sau đó, cô ta ly dị chồng, giờ sống độc thân. Nạn nhân là viên chức của một công ty, thu nhập ở mức khá. Về các mối quan hệ xã hội, ừm, vài năm trở lại đây khá là phức tạp. Hiện tại bộ phận điều tra chúng tôi đã chia ra thành các nhóm nhỏ, sắp xếp và điều tra các mối quan hệ mâu thuẫn của cô ta. Chỉ có điều chúng tôi không thu thập được vật chứng dấu vết gì tại hiện trường, nên việc khu biệt phần tử tội phạm khá khó khăn.”

“Chính xác, chúng tôi cũng thử lấy một vài vật mẫu sinh học, sau khi phòng giám định ADN cho kết quả thì mới biết có thêm phát hiện gì mới không.” Tôi nói.

“Không có vật chứng thì không phá được án sao? Thế vào thời vẫn chưa có công nghệ giám định ADN thì cảnh sát chúng ta đều không thể phá án sao? Thời đó các vụ án mạng còn nhiều hơn bây giờ.” Giám đốc Triệu nổi cáu, cao giọng chất vấn, “Các mối quan hệ trong vụ án này rõ ràng như thế, tôi không tin các cậu không tra ra nổi chân tướng sự việc.”

“Với vụ án này, ngoài việc tra ra các mối quan hệ mâu thuẫn của nạn nhân còn có thể tra cứu quỹ tích di chuyển của nạn nhân trước khi mất tích, đồng thời còn kiểm tra được các dấu vết liên lạc qua điện thoại di động và lên mạng internet.” Thấy lãnh đạo nổi nóng, tôi vội vàng xoa dịu tình hình, “Những chi tiết đó không chỉ là manh mối, mà còn là chứng cứ nữa.”

Đội trường đội điều tra gật đầu tỏ vẻ cũng hiểu những điều này. Tôi biết đây đều là sở trường của bộ phận điều tra hình sự, chắc chắn họ còn có nhiều phương pháp và phương hướng điều tra hơn chúng tôi biết rất nhiều, tôi nói vậy thật sự là múa rìu qua mắt thợ.

Nghĩ đến đây, tôi thấy hơi ngượng liền vờ nhìn đồng hồ và bảo: “Giám đốc Triệu, giai đoạn công tác tiếp theo không cần chúng tôi tham gia nên chúng tôi giải tán trước nhé?”

Đa số các vụ án lớn có nhiều điểm nghi vấn, chúng tôi đều theo sát đội điều tra đến cùng, nhưng cũng có nhiều vụ án khác, đặc biệt là những vụ án có quan hệ nhân quả hết sức rõ ràng thì sau khi hoàn thành công tác ở giai đoạn tiền kỳ, bộ phận kỹ thuật hình sự chúng tôi sẽ rút khỏi tổ chuyên án. Trừ phi vụ án lại xuất hiện các khó khăn mới ở giai đoạn hậu kỳ phá án thì chúng tôi mới tiếp tục tham gia vụ án, nghiên cứu và phân tích lại để xem các phán đoán ban đầu về mặt kỹ thuật có chính xác hay không. Trong vụ án này, quan hệ nhân quả rất rõ ràng, tuy các nội dung cần điều tra ở giai đoạn kế tiếp còn rất nhiều, nhưng không còn việc của bộ phận kỹ thuật hình sự chúng tôi nữa, bởi vậy giờ là lúc chúng tôi nên rút ra khỏi vụ án.

Lúc đi xuống tòa nhà của công an thành phố, chúng tôi phát hiện có một chiếc xe ô tô cỡ lớn, mới toanh đỗ trong sân. Đó là chiếc Ford Raptor, rõ ràng là một chiếc xe bán tải, nhưng đã được sửa lại thành chiếc xe bảy chỗ. Hàn Lượng đứng bên cạnh xe, thưởng thức chiếc xe mới.

“Muốn mua chiếc này à?” Tôi cười hỏi.

“Đây là xe tôi vừa mới mua đấy chứ!” Hàn Lượng đáp.

“Cái gì? Khi nãy cậu còn lái chiếc TT đưa chúng tôi đi họp cơ mà?” Đại Bảo kinh ngạc.

Hàn Lượng cười, nói: “Các anh vào họp, tôi thấy mình cũng chẳng giúp ích được gì nên trốn giờ, chuồn ra ngoài để đổi xe.”

“Sao cậu mua xe mà dễ dàng như người ta mua mớ rau thế nhỉ?” Lâm Đào bất lực lắc đầu.

“Thấy chiếc SUV này của tôi đẹp không? Mỗi tội xe cao quá, lúc trèo lên hơi vất vả một chút.” Hàn Lượng cười hề hề bảo vậy.

“Xe này của cậu mà là SUV sao?” Tôi đá đểu, “Rõ ràng chỉ là xe tải.”

“Được rồi, dẫu sao cũng tốt hơn chiếc xe nát của đơn vị mình nhiều, phải không?” Hàn Lượng mở cửa, ra hiệu cho chúng tôi lên xe. Thấy Trần Thi Vũ trèo lên hơi khó khăn, Hàn Lượng liền đưa tay ra định đỡ cô, nào ngờ bị cô hất ra.

“Đừng chạm vào tôi!” Trần Thi Vũ sa sầm nét mặt.

“Cô sao vậy?” Hàn Lượng giật mình, chúng tôi cũng ngạc nhiên không kém.

“Không muốn lại gần kẻ tồi tệ.” Trần Thi Vũ nói.

Câu nói đó khiến chúng tôi đứng hình, chuyện gì xảy ra vậy nhỉ? Lúc trên đường đến đây, hai người họ còn trêu đùa nhau om sòm, sao vừa họp xong lại trở mặt không nhận người quen thế này? Tôi hỏi Trần Thi Vũ nhưng cô không trả lời. Chúng tôi đành ôm tâm trạng thấp thỏm, im lặng lái xe về tỉnh trong bầu không khí đầy gượng gạo.

2

Chiếc xe mới vẫn chưa đến cổng Sở Công an tỉnh thì chúng tôi nhận được điện thoại của thầy gọi đến.

“Vừa phát hiện thấy một thi thể trên đường cao tốc Thanh Long.” Thầy kể tóm lược cho chúng tôi, “Nếu các cậu đang rảnh thì qua đó xem thế nào.”

“Vụ án ở Long Phiên vẫn chưa phá được.” Tôi chần chừ, “Lại thêm một vụ nữa ạ?”

“Vì xác chết được phát hiện ở cột mốc đường cao tốc Thanh Long nên xảy ra chút tranh cãi xem thuộc khu vực quản lý của đơn vị nào.” Thầy nói, “Giờ Sở Công an tỉnh chỉ định đơn vị thụ lý vụ án là Công an thành phố Thanh Hương.”

Trong “Quy định về trình tự thụ lý các vụ án hình sự của cơ quan công an” viết như sau: Các vụ án hình sự sẽ do cơ quan công an tại nơi xảy ra vụ án thụ lý. Nếu xét thấy cơ quan công an nơi nghi phạm cư trú thụ lý thỏa đáng hơn thì sẽ do cơ quan nơi đó thụ lý. Nơi xảy ra vụ án bao gồm nơi phát sinh hành vi phạm tội và nơi phát sinh kết quả phạm tội. Nơi phát sinh hành vi phạm tội bao gồm nơi thực hiện hành vi phạm tội và những nơi có liên quan đến hành vi phạm tội như nơi chuẩn bị, nơi bắt đầu, nơi đi qua, nơi kết thúc... Hành vi phạm tội diễn ra ở ba trạng thái: liên tục, liên tiếp và tiếp tục. Những địa điểm thực hiện hành vi phạm tội liên tục, liên tiếp và tiếp tục đều được coi là nơi phát sinh hành vi phạm tội. Nơi phát sinh kết quả phạm tội bao gồm nơi nạn nhân bị xâm hại, nơi thực tế đạt được hành vi phạm tội, nơi ẩn giấu, nơi chuyển dịch, nơi sử dụng, nơi tiêu thụ... Với những vụ án hình sự chưa thể xác định rõ ràng hoặc xảy ra tranh chấp trong việc phân định địa bàn chịu trách nhiệm thụ lý thì các cơ quan công an có thể tự bàn bạc, thỏa thuận. Nếu không đạt được thỏa thuận thì cơ quan công an cấp cao hơn sẽ chỉ định cơ quan chịu trách nhiệm thụ lý.”

Hiện giờ gặp phải vụ án chưa xác định được tính chất, Sở Công an tỉnh xét thấy cảnh sát Long Phiên đang tập trung lực lượng cho vụ án giết người Tô Thi nên chỉ định vụ án này sẽ do Công an thành phố Thanh Hương thụ lý.

“Cột mốc đường cao tốc...” Tôi lẩm bẩm, “Thế chẳng phải là vụ tai nạn giao thông sao?”

“Khả năng đó khá cao.” Thầy nói.

“Vậy thầy vẫn muốn chúng con đi ạ?” Có thể vì thấy hơi mệt mỏi nên tôi lười nhác.

“Đi chứ! Sao lại không đi?” Đại Bảo ngồi cạnh nói chõ vào một câu.

Hiện nay, ở Trung Quốc, đa số các vụ tai nạn giao thông đều do cảnh sát giao thông trực tiếp điều tra và xử lý, chỉ khi hiện trường điều tra xảy ra vấn đề hoặc này sinh nghi vấn thì cảnh sát giao thông mới thông báo cho cảnh sát hình sự và yêu cầu hỗ trợ. Nếu hiện trường không có gì đáng ngờ, thì cảnh sát giao thông sẽ ủy thác cho các trung tâm giám định tư pháp xã hội tiến hành khám nghiệm tử thi.

“Hiện tại nhận định của bên cảnh sát giao thông về vụ này đang xảy ra mâu thuẫn, các cậu đến đó xem thế nào.” Thầy nói.

Tôi ngắt điện thoại, nhớ lại một vụ án giết người được ngụy trang thành vụ tai nạn giao thông xảy ra mấy năm trước. Không lẽ vụ án này cũng thế sao? Để ngụy trang thành tai nạn giao thông mà lên tận đường cao tốc ư? Phương pháp này mới mẻ, độc đáo đấy!

“Vừa mới về đã phải đi luôn sao?” Hàn Lượng vừa cười vừa quay đầu xe.

“Cậu định lái xe của cậu đến đó đấy à?” Tôi hỏi.

“Dùng xe riêng vào việc công mà cũng không được ư?” Hàn Lượng hỏi lại.

“Lỡ xảy ra chuyện gì thì tổn thất được tính là việc công hay việc riêng?” Tôi hỏi tiếp.

“Này này!” Đại Bảo kêu lên, “Xin cậu, đừng có độc mồm!”

Rồi anh ta hỏi Hàn Lượng: “Ngày nào chúng ta cũng chạy đường cao tốc vì mong gặp được may mắn, cậu lái xe riêng đến nơi xảy ra vụ chết người mà không sợ bị vận đen ám quẻ à?”

“Thì tại việc đang gấp còn gì? Giờ mà trở về đội xe làm thủ tục nhận xe công thì lỡ việc mất.” Hàn Lượng có vẻ nghiện con xe mới tậu, nên không muốn đổi xe khác.

“Được rồi! Vậy thì nhanh lên, đội cảnh sát thành phố Thanh Hương vẫn đang đợi chúng ta ở cột mốc cao tốc đấy!” Tôi nhìn Wechat, thấy tin nhắn của Đội trưởng Trần: “Vừa mới chia tay chưa được bao lâu mà đã gặp lại nhau nhanh thế!”

Hiện trường không phải ở trên đường cao tốc mà là ở dưới sườn dốc, nằm trên bãi đất trống trong lưới phân cách.

Khi chúng tôi đến hiện trường, đường cao tốc vẫn chưa được phong tỏa, đường dây cảnh giới kéo xuống phía dưới sườn dốc đường cao tốc, mấy chục cảnh sát đứng vây quanh khu vực đó, có cảnh sát hình sự đội mũ kê-pi màu xanh thẫm, cũng có cả cảnh sát giao thông đội mũ kê-pi màu trắng.

Ven đường cao tốc có mười mấy chiếc xe cảnh sát đỗ theo trật tự, đèn hiệu trên các nắp ô tô liên tục nhấp nháy để đảm bảo an toàn. Hàn Lượng đỗ xe ở vị trí cuối cùng, đợi xe dừng lại hẳn, chúng tôi cùng nhảy xuống.

Thực ra lúc xe chạy trên đường cao tốc thì không cảm thấy nhanh lắm, nhưng vừa dừng lại ven đường, thấy từng chiếc xe lướt đi vun vút bên cạnh mới biết trên đường cao tốc vô cùng nguy hiểm. Đặc biệt là tình trạng như hiện giờ, chiếc xe nào chạy ngang qua hiện trường, người lái xe đều không kìm được mà ngoái đầu nhìn về phía chúng tôi, trong khi không hề giảm tốc độ chậm lại, thật khiến chúng tôi vô cùng lo lắng về vấn đề an toàn giao thông trên đường.

“Các anh đến rồi à? Vất vả quá! Cứ phải làm phiền các anh.” Đội trưởng Trần đi lên sườn dốc, anh vẫn thân thiện hàn huyên với chúng tôi giống như lần gặp mặt hai hôm trước, “Ô, các anh lái hẳn ‘xe tăng’ đến cơ à?”

Đội trưởng Trần ngạc nhiên nhìn chiếc xe hoành tráng của Hàn Lượng.

“Đây là xe bán tải chứ xe tăng gì đâu?” Đại Bảo nói, “Xe tăng thì phải có pháo chứ!”

“Tình hình cụ thể như thế nào?” Tôi vừa đeo găng tay vừa thận trọng bước xuống sườn dốc đến hiện trường trung tâm.

“Hai tiếng trước, tài xế chiếc xe chở hàng nhìn thấy phía trước bốc khói. Đúng lúc anh ta mót tiểu nên dừng lại giải quyết.” Đội trưởng Trần tóm tắt sự việc, “Thế là anh ta đỗ ở đây, nào ngờ nhìn thấy đám cỏ đang bốc cháy, trên đám cỏ còn có một người đang nằm sóng soài. Anh tài xế xe hàng rất nhiệt tình, vội vàng lên xe lấy thiết bị chữa cháy, vừa hô hào đồng nghiệp báo cảnh sát vừa dập lửa. Lúc chúng tôi đến nơi thì lửa đã được dập tắt, nhưng người nằm trên đống cỏ thì chết rồi.”

Hiện trường trung tâm là đống cỏ đã cháy một nửa, trong đống tro tàn bên cạnh là một thi thể. Có điều thi thể này khác với những thi thể chết cháy vì hỏa hoạn ở điểm các vết bỏng trên cơ thể không đến nỗi nghiêm trọng lắm. Có khả năng khi lửa bốc cháy, nửa thân trên của thi thể chịu nhiệt nên phần đầu, mặt và cổ của người chết bị bỏng, nhưng mức độ khá nhẹ. Vì da mất nước, than hóa do chịu ảnh hưởng của sức nóng nên gần như có thể nhìn thấy mấy vết nứt trên da đầu, da mặt và da cổ của người chết. Nhưng về tổng thể vẫn có thể nhận diện được ngoại hình.

Ngoại trừ điều này ra, tay phải của nạn nhân bị cháy đen thành than, có khả năng tay bị đặt trong đống lửa, tuy nhiên phía dưới ngục của nạn nhân không có dấu vết cháy bỏng.

“Thiêu cháy kiểu này chắc chỉ làm hư hại các mô bề mặt da chứ không ảnh hưởng gì lắm đến các mô dưới da.” Tôi lấy ngón tay chọc nhẹ vào cổ người chết, nói tiếp, “Vả lại không gian ở đây thoáng đãng, nên có thể loại trừ trường hợp chết do ngạt thở khí độc hoặc do ngộ độc cacbon monoxit (CO), bởi vậy nguyên nhân tử vong chắc chắn không phải do chết cháy.”

“Đốt thi thể để phi tang? Chẳng lẽ đây là vụ án mạng?” Trình Tử Nghiên hỏi.

“Đốt thi thể cũng không thể chứng tỏ đây là vụ án mạng.” Lâm Đào giải thích, “Đốt thi thể hay phân xác chỉ là hình thức xử lý xác chết. Nguyên nhân tử vong mới quyết định tính chất của vụ án. Ví dụ như vụ án này, chúng ta không thể loại trừ trường hợp nạn nhân gặp tai nạn giao thông trên đường cao tốc dẫn đến tử vong, tài xế của chiếc xe gây tai nạn liền đốt thi thể để trốn tránh trách nhiệm.”

“Đây là khả năng lớn nhất.” Đội trưởng Trần nheo mắt gật đầu, “Giống chúng tôi nghĩ. Tôi đã bố trí người điều tra tất cả các phương tiện di chuyển trên đoạn đường này vào khoảng thời gian đã định xem có tìm thấy manh mối gì không.”

“Nhưng nếu đâm chết người trên đường cao tốc thì về cơ bản đây được quy là lỗi của người đi bộ, việc gì tài xế phải đốt xác?” Đại Bảo phản bác.

Tôi gật đầu, tán thành ý kiến của Đại Bảo.

“Vậy điểm mấu chốt vẫn là phải tìm cho ra nguyên nhân cái chết.” Đội trưởng Trần cũng thấy Đại Bảo nói có lý, anh nói tiếp, “Xe bên nhà xác đã đến rồi, chúng ta tranh thủ thời gian khám nghiệm tử thi thôi!”

“Được!” Tôi nói, “Bao nhiêu xe đỗ trên đường cao tốc thế này làm tôi cứ thấy thấp thỏm, cảm giác không được an toàn cho lắm. Giờ chúng tôi tiến hành khám nghiệm tử thi, còn các anh đi kiểm tra hiện trường tiếp theo, sau đó mau chóng rời khỏi đường cao tốc.”

Mọi người đều thu xếp trang thiết bị của mình, Lâm Đào thấy cạnh chân có vật gì đó phát sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời liền tiện tay nhặt lên, nhìn quanh một lát, cậu ta liền bỏ vào hòm đựng dụng cụ khám nghiệm.

Khi chuyển thi thể lên bàn giải phẫu, chúng tôi cảm thấy tay phải của người chết có vết thương hư tổn rất rõ rệt. Cánh tay phải sắp biến thành “khớp giả”.

Theo trình tự, đầu tiên chúng tôi cởi bỏ trang phục của người chết. Thi thể còn “tươi”, đang trong quá trình co cứng, có lẽ ông ta mới chết được bốn đến năm giờ đồng hồ.

Ông ta mặc rất nhiều quần áo, phần lớn đều là trang phục mùa đông. Bên ngoài cùng là chiếc áo bông rách, phần gần cổ áo bị cháy sém, lòi cả bông đã cháy thành than ra ngoài. Tiếp theo là chiếc áo len cũng cũ rách, chỉ duy vị trí cổ áo có vết tích cháy xém. Bên trong áo len, người chết còn mặc áo gile và hai chiếc áo thu đông. Mặc nhiều như vậy dường như chẳng hề ăn nhập với thời tiết mùa xuân đang dần ấm áp lên như lúc này. Sau khi kiểm tra toàn bộ y phục của người chết, chúng tôi phát hiện hơn một ngàn tệ và một thẻ chứng minh nhân dân kiểu cũ ở trong túi áo gile bông. Tờ tiền rất mới, được gấp cẩn thận trong túi áo, thẻ chứng minh nhân dân đè phía trên tờ tiền.

“Có chứng minh nhân dân này!” Tôi quan sát tỉ mỉ tấm thẻ chứng minh nhân dân đời đầu được cấp phát từ năm 1992, rồi nói, “Rất có khả năng đây là chứng minh nhân dân của người chết, vậy là chúng ta đã làm rõ được lai lịch của thi thể.”

“Đã lấy mẫu ADN rồi.” Đại Bảo nói, “Vài tiếng nữa là có thể xác định được lai lịch của người chết.”

Ngoài những vật dụng này ra, người chết không mang theo bất kỳ vật tùy thân nào khác.

“Kiều Sinh Sản... cái tên này... mang hơi thở thời đại quá nhỉ!” Lâm Đào cầm chứng minh nhân dân lên và nói, “Năm nay vừa tròn năm mươi tuổi, là người tỉnh Bắc Hòa. Chậc, từ Bắc Hòa đến tỉnh chúng ta phải đi qua tỉnh Nam Hòa, cách hiện trường vụ án ít nhất bảy, tám trăm cây số đây!”

“Ừm, đó cũng là một vấn đề, ông ta đến đây bằng cách nào?” Tôi đặt ra nghi vấn, “Xem ra Đội trưởng Trần cho kiểm tra những phương tiện giao thông lưu hành trên đoạn đường này là đúng đắn. Chí ít ở cổng quẹt thẻ gần đường cao tốc sẽ chụp được ảnh của ông ta lúc còn sống, bởi dẫu sao ông ta mới tử vong chưa bao lâu.”

Trên cổ người chết có vết nứt, nhưng vì phần da xung quanh đều bị cháy sém nên không rõ đó là vết thương hay vết bỏng. Da của người chết thô cứng, đặc biệt là đôi bàn tay. Tuy da ở tay phải đã bị cháy thành than, nhưng nhìn tay trái là biết khi còn sống ông ta là người thường xuyên phải lao động chân tay cực nhọc, không những thế các khớp tay trái còn có nhiều vết cước.

Ngoại trừ vùng da đầu mặt và da cổ bị bỏng, khớp vai phải có khả năng bị gãy xương, thì những bộ phận khác trên cơ thể đều không dính thương tích gì, bởi vậy chúng tôi quyết định trước tiên tiến hành giải phẫu phần đầu mặt, phần cổ và khớp vai phải của người chết.

Tôi lo nguyên nhân tử vong là do tổn thương phần cổ, cho nên quyết định giải phẫu phần cổ trước. Lớp da đã bị cháy đen, dao phẫu thuật khó có thế bóc tách ra nổi. Để tránh làm hư tổn các mô mềm dưới da, tôi dùng kéo từ từ phân tách lớp da cổ đã bị cháy thành than. Giống như tôi dự đoán, các mô dưới da cổ của người chết không hề có vết tích tổn thương rõ rệt, các mạch máu lớn nằm ở tầng sâu đều nguyên vẹn.

Tôi giơ tay lau mồ hôi trán, nói: “Giống như tôi nghĩ, trên cổ không có vết thương chí mạng nào. Trên mặt đất tại hiện trường và trên cỏ đều không có vết máu, điều đó chứng tỏ nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái chết có khả năng là do tổn thương sọ não.”

Lúc này, bác sĩ pháp y Lý phụ trách giải phẫu khoang ngực bụng của người chết cũng hoàn thành xong phần khám nghiệm của mình, xác nhận dạ dày của người chết rỗng không, ít nhất chưa ăn trong vòng sáu tiếng. Tất cả cơ quan nội tạng khác đều bình thường, không có tổn thương nào nghiêm trọng, cũng không có dấu hiệu ngạt thở. Bây giờ mọi manh mối đều đổ dồn về phần đầu của người chết.

Đầu của người chết là bộ phận bị thiêu cháy nghiêm trọng nhất, xương sọ đã có xu hướng hóa xốp. Có điều tình trạng này lại có lợi cho công việc giải phẫu và khám nghiệm, chúng tôi dễ dàng dùng cưa mở hộp sọ, nhưng màng cứng và bề mặt đại não không hề có dấu hiệu xuất huyết và tổn thương.

“Khỉ thật! Không phải chết vì bệnh đấy chứ?” Đại Bảo hơi ngạc nhiên, lòng thấp thỏm mở màng tiểu não, rồi lấy đại não và tiểu não ra cùng lúc.

“Bị thương ở chỗ này!” Tôi thấy vết xương gãy ở đáy hộp sọ của người chết, phía dưới đại não có vết xuất huyết, tôi chợt thấy nhẹ nhõm hẳn. Xem ra nguyên nhân tử vong đã được xác định rõ ràng.

Tôi đặt đại não của người chết lên bàn giải phẫu, lấy nước rửa sạch. Phần thân não bị xuất huyết dưới khoang nhện [3] , tổn thương rất rõ ràng.

“Nguyên nhân tử vong là do tổn thương thân não.” Tôi nói, “Thân não điều khiển trung khu tuần hoàn hô hấp của con người, nếu bộ phận, này bị tổn thương sẽ dẫn đến tử vong ngay lập tức.”

“Nhưng thân não nằm sâu trong đại não, vết thương ngoài da mà khiến thân não tổn thương nguyên phát thì thật hiếm thấy.” Đại Bảo nói.

Tôi cũng thắc mắc giống Đại Bảo, thế là tôi liền lấy kìm cầm máu gắp hết màng cứng ở đáy hộp sọ, làm lộ rõ hình thái gãy xương ở đáy sọ nạn nhân.

“Kiểu gãy xương đáy sọ này khá hiếm gặp.” Tôi nói, “Đường gãy men theo phần đá của xương thái dương, xuyên qua hai phía trái phải của đáy sọ, quanh lỗ lớn xương chẩm cũng có vết gãy xương. Tôi chưa từng thấy đường gãy xương giống thế này bao giờ.”

“Ồ, không chỉ đường gãy xương đâu!” Đại Bảo lúc lắc đầu của thi thể, tiếp lời tôi, “Cậu xem, sau khi chuyển động phần đầu của người chết càng thấy rõ vết gãy xương quấn quanh lỗ lớn xương chẩm, phải không nào? Đây là vết gãy lìa. Lỗ lớn xương chẩm đã hoàn toàn gãy rời khỏi xương sọ, vòng xương sọ xung quanh lỗ lớn xương chẩm vẫn còn dính liền với cột sống, nhưng xương sọ ở phía trên thì đã lìa hẳn rồi.”

“Ừm... đánh nhau kiểu gì cũng không thể hình thành vết thương kiểu này được.” Lòng tôi thoáng nhen nhóm một tia hy vọng, hy vọng rằng đây không phải vụ án giết người. Những người có mặt tại phòng khám nghiệm đều vắt óc suy nghĩ xem cơ chế nào hình thành nên vết gãy xương đầy uẩn khúc này, nhưng không ai tìm ra manh mối.

Nghĩ một lúc lâu vẫn không ra kết quả gì, tôi quyết định để đầu óc thư giãn một lát.

Tôi cầm dao phẫu thuật tách da ở khớp vai, rồi rạch theo chiều của thớ cơ, cuối cùng lộ ra kết cấu xương ở khớp vai.

Khi vận chuyển thi thể, chúng tôi đã thấy cánh tay phải của người chết hình thành khớp giả. Quả đúng là vậy, đoạn trên của xương cánh tay đã hoàn toàn gãy lìa, đầu đoạn hình thành góc nhọn. Không chỉ vậy, đầu xương cánh tay bị gãy từ trong khớp vai cũng lìa hẳn. Tôi cử động xương cánh tay của người chết, xác định khớp vai đã hoàn toàn thoát vị. Vì đầu xương cánh tay bị lệch ra khỏi vị trí và hướng về phía dưới chứng tỏ khớp vai phải của người chết chịu lực đánh mạnh từ trên xuống dưới. Lực này không chỉ khiến khớp vai của người chết thoát vị tức khắc, mà thậm chí sức mạnh khủng khiếp này còn khiến xương cánh tay vốn rất rắn chắc cũng phải gãy lìa.

Quan sát vết xương gãy ở khớp vai xong, tôi bắt đầu quan sát vết xương gãy ở đáy sọ, rồi nói: “Lực mạnh đến mức độ này, chắc chắn sức người không thể tạo ra được.”

Bác sĩ pháp y thường xuyên phải tiến hành đánh giá mức độ thương tổn, khi mô tả “tổn thương không phải do con người tạo ra” thì phần lớn là đã xác định tính chất vụ án không phải án mạng. Trong cơ thể người có rất nhiều loại xương rắn chắc, bất kể dùng loại công cụ nào đánh vào cũng khó có thể gây ra gãy xương nếu chỉ đánh một lần. Loại thương tổn này phần lớn thường gặp ở các vụ tai nạn rơi từ trên cao xuống hoặc tai nạn giao thông. Nếu bác sĩ pháp y phán đoán “đây là thương tổn không phải do con người gây ra” thì cụm từ này ám chỉ “đây là vụ tai nạn ngoài ý muốn”.

“Đúng là tai nạn giao thông đấy!” Đại Bảo ngoác miệng, có thể do thấy mình phát ngôn hơi tùy tiện tại hiện trường nên nói xong anh ta liền hối hận.

Liệu có phải là vụ tai nạn giao thông không? Thực ra tôi cũng thầm thấy thấp thỏm bất an.

Tuy rằng trên đường cao tốc, xe cộ đi lại với tốc độ rất nhanh, có thể gây ra tổn thương nghiêm trọng cho cơ thể người, nhưng sau khi bị thương, cơ thể người cũng được “ban” cho vận tốc ban đầu nhất định, nên khi rơi xuống mặt đường chắc chắn sẽ hình thành rất nhiều vết xước. Tuy tay phải của người chết đã cháy đen, không thể nhìn rõ có vết trầy xước hay không, nhưng chí ít những bộ phận khác trên cơ thể cũng không hề có vết trầy xước nào, điều này hoàn toàn không trùng khớp với các vết thương do tai nạn giao thông gây ra.

Nghĩ đến đây, tôi liền quan sát lại vết xương gãy ở đáy sọ lần nữa. Tôi kéo mạnh đầu của người chết hướng lên trên, phát hiện khi tôi kéo về phía trái thì khe gãy ở đáy sọ nới rộng ra một chút; để đầu của người chết về nguyên dạng thì đường xương gãy ở đáy sọ cũng trở về nguyên dạng.

“Có gì đó không đúng!” Tôi vừa ngẫm nghĩ vừa lẩm bẩm.

“Sao lại không đúng?” Lâm Đào hỏi.

Tôi nói: “Cậu nhìn xem, khi đầu của người chết kéo về phía trái thì đường xương gãy hở rộng ra, điều đó chứng tỏ lực khiến xương đáy sọ bị gãy có lẽ đi từ phía dưới bên phải đầu người chết kéo sang phía trên bên trái. Mà khi nãy chúng ta vừa thấy vị trí thoát vị của khớp vai là hướng xuống dưới. Vậy phải là lực va chạm như thế nào mới khiến cùng lúc đầu người chết bị kéo về phía trái hướng lên trên, mà khớp vai phải lại bị kéo hướng xuống dưới? Hơn nữa phải là lực lớn đến mức nào chứ? Rõ ràng khớp vai đã hoàn toàn thoát vị thì sức mạnh của lực đó phải giảm bớt mới đúng, nhưng nó vẫn có thể khiến đầu xương cánh tay cũng gãy luôn thì...”

“Hai hướng hoàn toàn ngược nhau sao?” Lâm Đào đảo mắt suy nghĩ.

Tôi nghĩ tới nghĩ lui mà vẫn chưa hiểu được kiểu chịu lực như thế nào mới hình thành nên loại tổn thương này. Lúc này, ánh mắt tôi tập trung vào đường gãy xương xuyên đáy sọ của người chết.

“Xương gãy theo đường... hướng của đường gãy xương chính là hướng tác dụng của lực.” Tôi trầm ngâm giây lát rồi mắt chợt sáng bừng, một ý nghĩ lướt qua trong đầu, tôi liền nói với Đại Bảo, “Đại Bảo, trước đây anh từng ở Thanh Hương, chắc chắn quen biết với các bác sĩ trong bệnh viện thành phố phải không?”

Đại Bảo lơ ngơ gật đầu: “Quen chứ, quen rất thân là khác.”

“Thế anh có thể đến khoa Tai Mũi Họng một chuyến không?” Tôi hỏi, lòng tràn ngập hy vọng.

3

“Này này này, sao cậu lại làm thế? Tôi còn phải đem trả người ta nữa đấy!” Còn chưa kịp mặc áo giải phẫu, Đại Bảo vội vàng túm lấy tay tôi.

“Được rồi, đang gấp mà, phá án quan trọng hơn chứ!” Tôi cười đẩy tay Đại Bảo ra.

Mục đích tôi bảo anh ta đến khoa Tai Mũi Họng của bệnh viện là để mượn dụng cụ soi tai cầm tay. Tuy thiết bị y tế nhỏ bé này không đắt tiền nhưng lại không cấp phát cho bác sĩ pháp y. Dù chúng tôi được phát máy soi kỹ thuật số sử dụng cho pháp y lâm sàng nhưng các bác sĩ lại không nỡ dùng để khám nghiệm tử thi. Bởi vậy muốn có loại thiết bị soi tai đơn giản này thì phải nhờ mối quan hệ quen biết đi mượn bệnh viện mới được. Khi ở Long Phiên, tôi thường tiện đường đến chỗ Linh Đan mượn về, vì Linh Đan làm việc ở bộ phận phân phát, kiểm tra thiết bị trợ thính, nhưng giờ ở Thanh Hương nên đành phải nhờ vả Đại Bảo.

Lúc Đại Bảo mượn được đèn soi tai về, Lâm Đào vẫn đang ngồi trong phòng bệnh lý cách vách tường, quan sát vật thể mà cậu ta mang từ hiện trường về qua kính hiển vi. Với tôi, vật thể đó là một mánh sắt phế liệu không biết rơi từ đâu xuống mặt đường. Loại vật thể này rất thường thấy trên đường cao tốc nên không thu hút sự chú ý của tôi. Nhưng dường như Lâm Đào lại nhìn ra manh mối gì đó. Cậu ta bảo tôi ngồi trước kính hiển vi, chầm chậm di chuyển mảnh sắt trên giá đỡ mẫu vật, nói: “Anh nhìn mảnh sắt này, nó có đặc trưng khá thú vị đấy!”

“Chẳng phải chỉ là mảnh sắt thôi sao?” Tôi nhìn đường vân trên mảnh sắt.

“Nhìn các mép của nó mà xem!” Lâm Đào gợi ý, “Đây là mảnh sắt hình tam giác, trong đó có một mép rõ ràng được máy mài rất nhẵn nhụi, ngay ngắn. Nhưng hai mép còn lại thì không được ngay ngắn như thế, giống như bị gãy hoặc vỡ ra từ một vật thể hoàn chỉnh nào đó và rớt xuống.”

“Sau đó thì sao?” Tôi vẫn chưa nhận ra đặc trưng này có ý nghĩa lớn lao gì lắm.

Lâm Đào nói: “Tôi cảm thấy dù xảy ra tai nạn xe cộ thì cũng không thể khiến một thiết bị bằng sắt dày hai xăng-ti-mét gãy lìa ra được. Chắc chắn phải có một lực rất lớn tác động lên mới hình thành mảnh vỡ thế này. Tôi cũng cảm thấy kết luận của cậu khi nãy về loại lực không phải do con người gây ra và mảnh sắt này có mối quan hệ với nhau.”

Tôi đảo mắt, rồi đứng bật dậy, phấn khích kêu lên: “Phát hiện của cậu quá tuyệt vời! Ban đầu tôi chỉ đơn giản đưa ra giả thiết, giờ xem ra có vài căn cứ rồi. Liệu giả thiết của tôi có thành sự thật hay không thì phải trông đợi vào Đại Bảo.”

Đại Bảo vừa mang đèn soi tai về, tôi liền vội vàng giành lấy. Khi Đại Bảo còn đang ngạc nhiên sao tôi không cởi găng tay đã cầm đèn soi tai thì tôi đã cắm thiết bị vào trong ống tai ngoài bên phải của thi thể, cũng bởi vậy mới có màn đối đáp như trên.

“Ống tai ngoài của thi thể này toàn máu thế kia mà cậu cắm đèn soi tai vào thì làm sao còn dùng để khám bệnh cho bệnh nhân được nữa? Làm sao tôi dám trả cho người ta nữa?” Đại Bảo bất lực than thở.

Khác với loại máy soi kỹ thuật số, đèn soi tai cầm tay này là thiết bị hình phễu, lắp hai tấm kính ở hai đầu có tác dụng phóng to hình ảnh cần được thăm khám ở đầu nhọn của phễu, trên tấm kính còn gắn đèn LED dùng để soi sáng, giúp ta thấy rõ tình trạng bên trong ống tai ngoài. Có điều khi sử dụng loại thiết bị này thì phải cho đầu nhọn của phễu vào tai người bệnh, sau đó bác sĩ chỉ cần áp sát mắt vào đầu kính còn lại là có thể nhìn rõ hình ảnh bên trong tai. Khi dùng đèn soi tai để khám cho bệnh nhân thì việc bác sĩ áp sát vào tai bệnh nhân như thế không có gì đáng nói, nhưng khi khám nghiệm tử thi thì phức tạp hơn, bác sĩ pháp y vừa phải đàm bảo cự ly đủ gần để nhìn rõ hình ảnh trong tai, lại vừa phải đảm bảo cự ly đủ xa để trán mình không chạm vào thi thể toàn máu.

Tôi cúi lưng, chổng mông, liên tục điều chỉnh tư thế, mãi mới tìm được góc độ thích hợp nhất để quan sát tình trạng bên trong ống tai. Phát hiện mới khiến tôi mừng như điên, vội vàng lấy đèn soi ra, cho vào tai trái của người chết quan sát tiếp. Cũng giống như lần trước, tôi vất vả điều chỉnh tư thế một lúc lâu mới quan sát rõ được tình trạng bên trong tai trái.

“Giả thiết của tôi tồn tại rồi nhé!” Tôi nói tràn trề tự tin.

“Giả thiết gì?” Đại Bảo hỏi.

“Nổ.” Tôi và Lâm Đào đồng thanh nói.

“Các cậu xem, hai bên màng tai của người chết đều bị thủng một lỗ lớn, màng tai bên phải cuộn hướng vào trong, màng tai bên trái cuộn hướng ra ngoài. Điều này chứng tỏ sóng xung kích dội vào tai phải người chết, rồi truyền ra ngoài từ tai trái. Không chỉ vậy, luồng sóng xung kích mạnh mẽ này còn khiến đáy sọ của người chết chấn động đến mức xuyên ngang gây gãy xương. Chỉ có cháy nổ mới có thế gây ra luồng sóng xung kích mạnh đến mức này, hơn nữa còn phát nổ ở cự ly gần mới có thể hình thành vết thương dạng này.”

“Nhưng...” Lâm Đào định xen lời, bị tôi giơ tay ngăn lại.

Tôi nói tiếp: “Sau đó chúng ta kết hợp với những vết thương khác trên cơ thể người chết, thực ra vết gãy xương ở đầu và vết gãy xương ở vai đều không phải do con người gây nên. Vậy làm thế nào mới có thể khiến xương đầu và xương vai lệch khỏi vị trí một cách nhanh chóng, gây ra gãy xương? Chỉ có cháy nổ mới có thế tạo ra sóng xung kích khổng lồ trong khoảnh khắc ngắn ngủi.”

“Nhưng nếu là cháy nổ thì sao không thấy dấu vết cháy bỏng?” Đại Bảo nói xong, liền cảm thấy thắc mắc của mình không thỏa đáng, nên liền tự trả lời, “Ồ, phần đầu mặt và phần cổ của người chết lại bị cháy xém nên chúng ta không để ý xem có dấu vết cháy bỏng hay không.”

“Đúng vậy! Tôi cũng cảm thấy sau khi vụ nổ xảy ra làm chết người thì gây cháy đống cỏ gần đó, như vậy mới tạo ra những hiện tượng mà chúng ta nhìn thấy.” Tôi nói, “Chứ nếu không ai lại chỉ thiêu nửa người trên? Mà đống cỏ kia cũng không phải loại cỏ dễ cháy nên thời gian bốc cháy rất chậm.”

“Cháy nổ sao lại không phát ra âm thanh?” Trần Thi Vũ im lặng suốt quãng đường, giờ bỗng lên tiếng hỏi, “Có vẻ chuyện này xảy ra không bao lâu thì bị tài xế phát hiện, sao tài xế đó lại không nghe thấy âm thanh phát nổ? Liệu có nên nghi ngờ tài xế đó gây án không?”

Tôi lắc đầu phủ nhận: “Trên đường cao tốc thoáng đãng, rộng rãi, cộng thêm tiếng ồn của hàng trăm chiếc xe lưu thông trên đường, trong khi mọi người đều ngồi trong khoang xe có kính cách âm nên chưa chắc đã nghe thấy được tiếng nổ.”

“Nhưng hiện trường cũng không có dấu vết cháy nổ, ngoại trừ mấy miếng sắt đó.” Lâm Đào nói, “Ban đầu tôi chỉ hơi nghi ngờ, cảm thấy những mảnh sắt bị gãy lìa do một loại lực mạnh kinh khủng tác động lên kia có lẽ là những mảnh vụn của một vụ nổ. Bây giờ tình hình khám nghiệm tử thi đã chứng thực được điều đó. Có điều, tôi vẫn có hai điểm thắc mắc. Thứ nhất, tại sao trên mặt đất không có hố sâu hình thành sau cháy nổ; thứ hai, loại vật liệu nổ nào mới có thể khiến đầu của người chết hướng lên trên trong khi vai lại hướng xuống dưới?”

Lâm Đào đã hỏi đúng trọng tâm, tôi nghĩ một lát rồi đáp: “Chỉ có một khả năng, vật liệu nổ đó ở trên vai phải của nạn nhân. Vì vật liệu ở lơ lửng giữa không trung nên trên mặt đất mới không có hố cháy nổ. Hơn nữa, cũng chỉ khi thuốc nổ ở vị trí này mới hình thành loại lực có thể khiến đầu của người chết hất lên trên, trong khi vai lại hất xuống dưới. Không chỉ có vậy, lúc ấy sóng xung kích phải ở ngay gần thì người chết mới bị thủng màng nhĩ cả hai bên tai, rồi gãy xương đáy sọ.”

“Vì sao vật liệu nổ đó lại phát nổ ngay trên vai người chết?” Đại Bảo hỏi, “Kẻ khác vứt lựu đạn vào đúng vị trí đó ư? Không trùng hợp đến mức ấy chứ? Hay là người chết tự vác khối thuốc nổ đó trên vai mình?”

“Hai trường hợp này đều có khả năng xảy ra.” Tôi nói, “Tuy xác suất xảy ra trường hợp thứ nhất rất thấp nhưng chẳng có gì là không thể, chúng ta buộc phải tìm ra chứng cứ mới có thể loại trừ khả năng này. Còn nếu xảy ra trường hợp thứ hai thì đây chỉ là vụ tai nạn ngoài ý muốn, người chết tự làm tự chịu.”

“N