← Quay lại trang sách

Chương 3 Nhát búa đêm mưa

Đôi khi đời thực còn hoang đường hơn cả tiểu thuyết. Bởi vì tiểu thuyết hư cấu theo một logic nhất định, còn đời thực chẳng hề theo bất kỳ logic nào.

− Mark Twain −

1

Trong hành lang sạch sẽ yên ắng vô cùng. Ánh mặt trời hắt vào từ ô cửa sổ phía cuối hành lang, ấm áp và dễ chịu. Trên vách tường hành lang khảm mấy chữ rất to bằng kim loại: Ban kiểm tra kỷ luật Sở Công an tỉnh.

Tôi bước ra từ một trong những căn phòng ở đây, tiện tay nhẹ nhàng đóng cửa, thở dài một tiếng.

Bác sĩ pháp y của Sở Công an tỉnh bị thân nhân của nạn nhân hoặc người mang thương tích tố cáo là chuyện cơm bữa, nhưng bị Ban kiểm tra kỷ luật gọi lên uống trà thì đây là lần đầu tiên trong suốt mười năm công tác của tôi.

Đương nhiên tâm trạng tôi ủ rũ không phải bởi vì bị Ban kiểm tra kỷ luật gọi lên uống trà.

Đang định bước xuống tầng thì tôi thấy cánh cửa phòng bên cạnh bật mở. Hàn Lượng từ trong đi ra.

“Cậu cũng được gọi vào đây à?” Tôi hơi ngạc nhiên.

“Thì vì việc đó!” Hàn Lượng gãi đầu gãi tai.

Tôi đột nhiên nhớ lại chuyện hai hôm trước Trần Thi Vũ đưa cho tôi xem bình luận trên mạng xã hội liên quan đến Hàn Lượng. Tuy chuyện đó không vi phạm pháp luật, nhưng nếu chiến sĩ công an nhân dân vi phạm chuẩn mực đạo đức hoặc tác phong nghề nghiệp thì cũng bị phạt. Có vẻ chuyện của Hàn Lượng khá om sòm nên Ban kiểm tra kỷ luật mới biết.

“Thế cậu giải thích ra sao?” Tôi hỏi.

“Giải thích rõ ràng chứ giải thích ra sao nữa.” Hàn Lượng nói, “Có điều họ vẫn cần phải điều tra thêm.”

“Cậu không nghĩ mình cũng cần giải thích gì đó với tôi sao?” Tôi thăm dò.

Trong lòng tôi, tuy Hàn Lượng thường xuyên thay bạn gái, nhưng cậu ấy là người thẳng thắn, trọng tình cảm. Trong khi Hàn Luợng xuất hiện ở bài viết kia lại là kẻ tồi tệ, vô liêm sỉ. Có điều chính Hàn Lượng lại lên tiếng thừa nhận nội dung bài viết kia là sự thật.

“Nếu anh đồng ý làm bạn gái của tôi, thì tôi sẽ giải thích cho anh nghe.” Hàn Lượng phá lên cười thành tiếng, “Hoặc làm bạn trai cũng được.”

“Biến!” Tôi cũng mắng đùa, “Nói nghiêm túc đi! Tôi là tổ trường, tôi có trách nhiệm giữ gìn sự trong sạch của tổ khám nghiệm.”

“Thế thì anh đợi kết quả của Ban kiểm tra kỷ luật có phải chắc chắn hơn không.” Hàn Lượng chỉ tay về phía mấy chữ lớn khảm trên tường văn phòng Ban kiểm tra kỷ luật, “À phải rồi, vì sao anh cũng bị gọi đến đây uống trà? Tác phong của anh có vấn đề à?”

Câu hỏi của Hàn Lượng làm cảm giác buồn phiền trong tôi lập tức tan biến.

“Đừng nhắc đến nữa!” Tôi nói, “Cậu không biết đâu, mấy tháng trước lúc cậu nghỉ phép thì tôi nhận xử lý một vụ án.”

Hàn Lượng chỉ về phía thang bộ, ra hiệu chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện.

Tôi kể tiếp: “Nạn nhân là một công nhân đã nghỉ hưu, sống một mình, mắc bệnh tâm thần, mỗi tháng lĩnh 1300 tệ tiền bảo hiểm xã hội, không có nhà ở, sống tạm bợ trong một gian ký túc xá của nhà máy bỏ hoang. Vợ con bỏ rơi ông ta, cha mẹ anh em cũng chẳng hề dòm ngó đến. Mùa hè năm ngoái, thời điểm nóng bức nhất, một mình ông ta ngồi trên bậc cầu thang đếm tiền tiết kiệm thì đột nhiên lên cơn đau tim rồi chết. Mấy ngày sau, hàng xóm mới phát hiện ra, khi đó thi thể đã phân hủy ở mức độ cao. Con người này lúc sống thì chẳng ai đoái hoài, đến lúc chết lại có một đống anh em bạn hữu bỗng từ đâu nhảy ra yêu cầu giải phẫu thi thể để làm rõ nguyên nhân cái chết. Sau khi khám nghiệm hiện trường và thi thể, chúng tôi xác định là do thời tiết quá nóng bức khiến bệnh tim tái phát, dẫn đến tử vong. Tại hiện trường, hơn tám ngàn tệ tiền tiết kiệm của ông ta được đặt ngay cạnh thi thể. Sau đó người nhà ông ta đến hiện trường đếm lại tiền, lúc ra về một mực cho rằng ông ta bị sát hại.

“Lý do là gì?” Hàn Lượng hỏi.

Tôi đáp: “Họ nói, thứ nhất, ông ta không chỉ có tám ngàn tệ tiền tiết kiệm, chắc chắn bị ai đó cướp mất một phần rồi; thứ hai, trên gối của ông ta có một dấu giày rất khả nghi.”

“Làm gì có ai giết người cướp của mà còn để lại tám ngàn tệ?” Hàn Lượng cười nhạo, “Có điều dấu giày khả nghi thì đúng là điểm đáng nghi vấn, cần phải điều tra xác minh.”

“Đã điều tra và xác minh rồi!” Tôi nói, “Cơ quan thụ lý vụ án cũng rất kinh ngạc, họ nhớ rõ lần đầu tiên đến khám nghiệm hiện trường không hề nhìn thấy dấu giày này. Vì vậy họ liền trở về cơ quan tiến hành đối chiếu, quả nhiên là không hề có dấu giày trong lần đầu khám nghiệm hiện trường, vậy mà sau khi người nhà của nạn nhân vào hiện trường đếm tiền xong thì lại có. Cảnh sát liền yêu cầu người nhà ông ta cho xem dấu giày, vừa so sánh đã thấy dấu giày để lại kia chính là dấu giày của em trai ông ta. Thế là mọi chuyện đã sáng tỏ, trong lúc đếm tiền, người nhà của nạn nhân thấy xác chết vướng víu nên giơ chân đạp sang một bên cho gọn. Nhưng vì khoản tiền tiết kiệm đó ít ỏi hơn họ nghĩ, không đủ chia cho mấy anh em nên họ nói rằng nạn nhân bị sát hại, mượn lý do này để ép cơ quan chính quyền trả cho họ tiền bồi thường.”

“Tệ bạc hết chỗ nói!” Hàn Lượng nói.

“Sau đó chúng tôi tiến hành kiểm tra lại. May mà trong lần khám nghiệm hiện trường đầu tiên, các bác sĩ pháp y đã chụp ảnh hiện trường và thi thể rất tỉ mỉ, nên mới có thế chứng minh vấn đề về dấu giày.” Tôi nói, “Tôi khám nghiệm lại tử thi, còn Lâm Đào kiểm tra lại dấu giày, xác nhận kết luận ban đầu không hề có vấn đề gì. Nhưng gia đình nạn nhân lại một mực khẳng định chúng tôi làm giả giấỵ tờ đối chiếu kết quả khám nghiệm tử thi và dấu giày, họ lên tận Ủy ban Nhân dân tỉnh, Sở Công an tỉnh và Viện Kiểm sát Nhân dân để kiện cáo.”

“Còn có chuyện đó nữa sao, ha ha...” Hàn Lượng bật cười, “Chuyện nhỏ ấy mà, chỉ cần giải thích rõ ràng là được.”

“Về còn phải viết báo cáo nữa chứ.” Tôi xua tay, nói, “Lãng phí bao nhiêu thời gian vào những chuyện vớ vẩn thế này, có điều tôi thấy buồn thay cho nạn nhân, có người thân như vậy, chắc hẳn ông ta chết cũng không nhắm được mắt.”

“Người làm gì, trời đều biết hết.” Hàn Lượng thở dài, “Khi sống là kẻ dư thừa, lúc chết đi lại trở thành công cụ kiếm tiền, thật bi đát!”

Tôi nhìn Hàn Lượng, ánh mắt gửi gắm hàm ý sâu xa: “Đúng thế, đừng nên làm những chuyện thất đức.”

Hàn Lượng phá lên cười, vỗ vai tôi bảo: “Yên tâm đi!”

“Nói chuyện xong rồi à? Xin lỗi vì để cậu phải ‘đổ vỏ cho một tổ.” Lâm Đào nhảy từ xe chuyên dụng của tổ khám nghiệm xuống, nhường ghế lái cho Hàn Lượng, “Thầy vừa có chỉ thị mới, ở thành phố Đinh Đường xảy ra một vụ án mạng rất khó nhằn, điều tra mãi mà chưa phá được án, thầy bảo chúng ta đến đó xem thế nào.”

Tôi nhìn vào trong xe thấy các thành viên của tổ khám nghiệm đã tập trung đông đủ, thì ra họ đang đợi tôi và Hàn Lượng nói chuyện xong.

Những người hay phải đi công tác như chúng tôi thường cất sẵn đồ dùng vệ sinh cá nhân trong vali, hễ xảy ra tình hình khẩn cấp là lập tức lên đường, không cần về nhà chuẩn bị nữa. Làm thế sẽ nâng cao hiệu suất công việc hơn nhiều. Lúc này, hành lý của tôi và Hàn Lượng đã được mọi người quẳng lên xe nên có thể lập tức xuất phát.

“Điều tra mãi vẫn chưa phá được án à?” Tôi hỏi, “Sao trước đó không thấy báo cho chúng ta vụ này nhỉ?”

“Vụ án này xảy ra khi chúng ta đang xử lý vụ án cháy nổ ở Thanh Hương.” Lâm Đào đáp, “Nhóm anh Tiêu cũng bận tham gia vụ án khác. Tình hình vụ án này đã được trình lên cấp trên, nghe nói điều kiện hiện trường rất tốt, hy vọng phá án tương đối cao. Bởi vậy sau khi cân nhắc, thầy không bảo chúng ta sang bên đó, mà để họ tự điều tra, kết quả bây giờ lại xuất hiện thêm nhiều phiền toái.”

“Vụ án cháy nổ? Thế thì mới xảy ra mấy ngày trước thôi mà! Cậu bảo mãi chưa phá được án làm tôi giật mình.” Tôi nói.

“Vàng ba, bạc năm, không quá mười.” Lâm Đào phản bác, “Giờ đã qua thời điểm vàng, mà thời điểm bạc cũng sắp qua mất, như thế là có thể coi ‘điều tra mãi chưa phá được án’ rồi!”

“Vàng ba, bạc năm, không quá mười ư?” Trình Tử Nghiên ngồi ghế sau khẽ hỏi. Cô mới gia nhập tổ khám nghiệm hiện trường nên chưa hiếu tiếng lóng của bọn tôi.

“Nghĩa là trong vòng ba ngày sau khi vụ án xảy ra được coi là thời điểm vàng, trong vòng năm ngày vẫn còn tạm được, quá mười ngày coi như bỏ. Một khi đã quá mười ngày mà chưa thể phá án thì sẽ xảy ra nhiều vấn đề ảnh hưởng đến nguồn vật chứng, thông tin và cả niềm tin. Hơn nữa, những vụ án quá mười ngày vẫn chưa thể phá giải chứng tỏ bản thân vụ án có một số uẩn khúc, khó phá giải.” Hàn Lượng giải thích.

Nói đến đây, tôi lại thấy hơi lo. Tuy các bác sĩ pháp y của thành phố liên tục phải xử lý các vụ án chết bất thường, giám định vết thương, còn bác sĩ pháp y Sở Công an tỉnh thì chuyên chạy theo các vụ án mạng, nhưng nói cho cùng bác sĩ pháp y là nghề đòi hỏi kinh nghiệm, bởi vậy nếu một việc khiến các bác sĩ pháp y lâu năm của thành phố phải bó tay thì dẫu chúng tôi có đi, tám, chín mươi phần trăm cũng sẽ chẳng thu hoạch được gì hơn.

Hy vọng duy nhất chính là mấy người chủng tôi vừa tiếp xúc với án mạng, có thể thay đổi cách tư duy để suy xét vấn đề. Khi xử lý một vụ án rất dễ rơi vào lối mòn tư duy cố định, không thoát ra được. Hễ rơi vào tình trạng này là lâm vào con đường bế tắc. Lúc này, một cách nghĩ mới hay một lối tư duy mới sẽ mang đến hy vọng cho công tác điều tra, phá án.

Đây chính là nguyên nhân tại sao mỗi cơ quan công an đều được bố trí vị trí bác sĩ pháp y, không phải chức vụ càng cao thì trình độ càng cao mà là thông qua phương thức giám định lại lần hai hoặc chi viện nhân sự để thay đổi lối tư duy phá án, từ đó đảm bảo tính toàn diện trong công tác điều tra, cũng như đảm bảo sự khách quan và công bằng hơn nữa trong công tác pháp y.

Theo yêu cầu của thành phố, xe chúng tôi lái thẳng đến Công an thành phố Đinh Đường. Phòng họp trên tầng hai của đội Cảnh sát hình sự công an thành phố chật cứng người, họ đều đang đợi chúng tôi.

Vì vụ án đã xảy ra khoảng bốn, năm ngày trước, công tác khám nghiệm hiện trường và khám nghiệm thi thể đã hoàn tất nên công việc bước đầu của chúng tôi là nghe báo cáo tình hình tiền kỳ của vụ án.

Đội cảnh sát hình sự thuộc Công an thành phố Đinh Đường đã thực hiện công tác chuẩn bị rất đầy đủ, sau khi tổng kết công tác tiền kỳ, họ liền mở máy chiếu ngay tại hội trường. Để tiết kiệm thời gian, chúng tôi vừa mới ngồi xuống, chưa hàn huyên được mấy câu thì cuộc họp đã bắt đầu.

“Tôi xin tường thuật lại tình hình của vụ án.” Chi đội phó Công an thành phố Đinh Đường tên là Vinh Thư Hoa, hiện đảm đương vai trò Đội trưởng đội điều tra đứng lên trình bày, “Vào buổi sáng sớm bốn hôm trước, đội 10 nhận được một cú điện thoại báo án, nói rằng ở khu biệt thự Hoa viên Thâm Lâm xảy ra một vụ án mạng, nạn nhân là Hoắc Tuấn bị sát hại ngay tại nhà. Sau khi nhận được điện thoại báo án, bộ phận cảnh sát hình sự liền cử nhân viên lập tức đến hiện trường triển khai công tác điều tra tại hiện trường, khám nghiệm hiện trường và khám nghiệm tử thi.”

Đội trưởng Vinh mở trang chiếu powerpoint hiển thị hình ảnh một tòa biệt thự trong khu biệt thự sang trọng. Tòa biệt thự này có kết cấu hai tầng, ngoài ra còn thêm một tầng hầm để xe. Xung quanh đều là những tòa biệt thự nhỏ khác đứng san sát.

“Nạn nhân Hoắc Tuấn là chủ tịch hội đồng quản trị kiêm tổng giám đốc của công ty chế tạo đồ gia dụng Vạn Gia.” Đội trưởng Vinh nói tiếp, “Nhà máy sản xuất đồ gia dụng này là do bố của Hoắc Tuấn sáng lập, Hoắc Tuấn mới tiếp quản nhà máy của bố từ ba năm trước. Tuy đó không phải nhà máy quy mô lớn, nhưng tiền giao dịch hằng năm lên đến hàng chục triệu đô la Mỹ.”

“Phú nhị đại à?” Tôi nói.

Đội trưởng Vinh tiếp tục: “Qua điều tra, cho thấy Hoắc Tuấn là người giỏi kinh doanh, mấy năm gần đây, lợi nhuận thu được hằng năm từ nhà máy sản xuất đồ gia dụng ngày càng tăng cao. Năm nay anh ta ba mươi tuổi, năm tháng trước mới kết hôn, vợ tên là Mạnh Kiến Vân, một công chức nhà nước. Tòa biệt thự này là do bố của Hoắc Tuấn mua cho anh ta từ ba năm trước. Anh ta luôn ở một mình trong căn biệt thự này. Sau khi kết hôn, Hoắc Tuấn và Mạnh Kiến Vân liền sống ở đây, không thuê giúp việc. Trừ khi đi công tác, Hoắc Tuấn luôn về nhà ngủ vào buổi tối.”

“Chứng tỏ người đàn ông này khá đứng đắn.” Đại Bảo nói xong liền liếc nhìn Hàn Lượng.

Hàn Lượng nhìn lại vẻ oan ức: “Cậu nhìn tôi làm gì?”

Đội trưởng Vinh nói tiếp: “Sáng sớm chủ nhật vừa rồi, khi Mạnh Kiến Vân trở về thì phát hiện cổng biệt thự chỉ khép hờ, khi đó cô ta đã có linh cảm không hay. Lúc lên tầng thì phát hiện Hoắc Tuấn đã bị hại, nằm trên giường. Thế là cô ta liền gọi điện báo cảnh sát.”

“Mạnh Kiến Vân không ở nhà sao?” Tôi hỏi.

“Ừm, đúng thế!” Đội trưởng Vinh nói, “Mẹ cô ta không khỏe nên thứ bảy tuần trước, cô ta về chăm sóc mẹ, thành ra buổi tối không ở nhà.”

Tôi nghe tình tiết này lập tức nhớ lại vụ án “Cái chết của kị sĩ” xảy ra trước đây. Trong vụ án đó, cô vợ cố tình ngụy tạo hiện trường giả mình không ở nhà để có chứng cớ ngoại phạm, sau đó lén đưa người tình lẻn vào nhà sát hại chồng.

Tôi ngồi thẳng lưng, lắng nghe câu chuyện của Đội trưởng Vinh một cách đầy hứng thú.

Đội trưởng Vinh cảm nhận được nỗi hoài nghi của tôi liền vội vàng giải thích: “Không phải vậy đâu! Sau đó chúng tôi phán đoán đây là vụ án cướp đoạt tài sản. Giờ để các đồng chí bên pháp y trình bày về tình hình khám nghiệm tử thi và khám nghiệm hiện trường!”

Đồng chí Lý Mông, nhân viên kỹ thuật hình sự phụ trách giám định dấu vết của Công an thành phố Đinh Đường bước lên bục phát biểu, anh cầm thiết bị điều khiển từ xa mở các trang chiếu powerpoint, trên màn hình liền hiện ra một vài bức ảnh chụp tại trung tâm hiện trường.

Hiện trường ở tầng một có kết cấu gồm một phòng khách rộng rãi, một phòng dành cho người giúp việc, phòng bếp, phòng vệ sinh... Gần như không thấy có dấu hiệu gì khác thường, nhưng bắt đầu từ cầu thang thì xuất hiện vài vết máu lốm đốm. Men theo cầu thang lên tầng hai là đến một phòng khách nhỏ, bao quanh phòng khách là ba gian phòng ngủ và một phòng vệ sinh.

Thi thể của nạn nhân nằm ở giữa phòng ngủ chính. Tại hiện trường ban đầu, thi thể được phủ quần áo và tấm chăn, nhưng vẫn có thể thấy trên vỏ gối gần đó có vết máu rất bắt mắt. Phòng ngủ chính bị đảo lộn lung tung, gần như mọi thứ trong tủ quần áo, tủ treo, tủ đầu giường đều bị bới tung, chất đống trên giường.

“Đây là tình trạng tại phòng ngủ chính.” Lý Mông nói, “Dấu vết lục lọi rất rõ ràng, gân như mọi nơi đều bị bới tung lên. Có điều theo như Mạnh Kiến Vân nói thì thường ngày họ không để nhiều tiền mặt ở nhà. Một số đồ trang sức đắt tiền và đồng hồ của Hoắc Tuấn và cô ta đều để trong két bảo hiểm ở phòng ngủ phụ. Sau đây là tình trạng tại phòng ngủ phụ.”

Ảnh chụp phòng ngủ phụ hiện ra trước mắt chúng tôi. Đồ đạc ở gian phòng này cũng bị lục lọi nghiêm trọng, mọi thứ trong tủ quần áo đều bị lật tung ra ngoài, chất đống trên giường. Đầu giường của chiếc giường nhỏ trông giống két bảo hiểm. Mở cánh cửa gỗ của tủ đầu giường ra là thấy khóa mật mã của két bảo hiểm. Két bảo hiểm vẫn nguyên vẹn, không hề bị mở, cũng không có dấu vết cạy cửa. Sau đó, Mạnh Kiến Vân mở két kiểm đếm lại đồ đạc thì thấy không thiếu món đồ quý nào.

“Phòng ngủ còn lại trống trơn, hoàn toàn không bày biện bất kỳ đồ đạc gì, bởi vậy không bị lục lọi.” Lý Mông nói, “Căn cứ vào các dấu vết lộn xộn để lại, chúng tôi bước đầu kết luận hung thủ có lẽ là tên trộm chưa có kinh nghiệm, không có kỹ năng mở khóa hoặc cạy khóa. Nhìn thấy két bảo hiểm liền từ bỏ ý định mở két. Theo như lời Mạnh Kiến Vân nói thì có lẽ hung thủ vẫn chưa lấy trộm những đồ quý giá, chỉ lấy cặp công tác mà Hoắc Tuấn vẫn hay mang bên mình. Trong cặp có ví tiền, thường chỉ để bốn, năm ngàn tệ tiêu vặt trong ví.”

“Số tiền bằng cả tháng lương của tôi mà được gọi là tiền tiêu vặt!” Đại Bảo lè lưỡi, “Đối với tên trộm, bằng ấy tiền không ít đâu, vì thế nếu hắn không muốn phí sức cạy két bảo hiểm thì cũng rất bình thường.”

“Hắn ra vào bằng cách nào?” Tôi hỏi.

“Vào qua lối cửa sổ phòng khách ở tầng hai, còn lối ra chắc là cửa chính.” Lý Mông đáp, “Bởi vì sau khi quan sát hiện trường, chúng tôi phát hiện tất cả cửa sổ ở tầng một đều không thể xâm nhập, trong khi cửa sổ tầng hai lại không đóng chặt. Quả nhiên chúng tôi tìm thấy dấu chân trên lớp bụi mỏng ở bệ cửa sổ phòng khách tầng hai, dấu chân này đồng nhất với mấy dấu chân thỉnh thoảng xuất hiện trên lớp bụi trong các phòng, có lẽ đây là dấu chân mà phần tử phạm tội để lại. Đồng thời phía ngoài cửa sổ phòng khách tầng hai có một cột đèn, chỉ cần leo lên cột đèn này là có thể trèo cửa sổ vào nhà.”

“Đúng thế, dấu vết lưu lại trên sàn nhà lát gỗ thường không rõ, có thể phát hiện thấy dấu chân là tốt lắm rồi.” Lâm Đào nói.

“Thế nghĩa là chúng ta đã có dấu chân của phần tử tội phạm rồi phải không?” Tôi hỏi, “Đang tìm giày tương ứng à?”

“Đang tìm.” Đội trưởng Vinh đáp.

“Không chỉ dấu chân.” Lý Mông trình bày tiếp, “Chúng tôi còn phát hiện thấy dấu vân tay trên cột điện, có lẽ là do phần tử tội phạm để lại.”

Lý Mông chuyển trang chiếu powerpoint hiển thị phần đặc tả trên cột điện, quả nhiên có dấu vân tay ướt mồ hôi, hơn nữa cả dấu vân bàn tay và dấu vân các ngón tay đều hết sức rõ ràng, đặc trưng nhận diện và so sánh rất rõ nét.

“Có chứng cứ thì dễ xử lý rồi, việc nhận diện nghi phạm cũng đơn giản hơn nhiều.” Tôi nói với giọng hài lòng, “Có điều, sao anh dám chắc dấu vân tay đó là của phần tử phạm tội?”

“Thời gian xảy ra vụ án là buổi tối ngày thứ Bảy, mà trước 10 giờ rưỡi tối thứ Bảy, thành phố Đinh Đường chúng ta luôn trong tình trạng mưa to.” Lý Mông nói, “Dấu vân tay này vẫn lưu giữ trên cột điện mà không bị nước mưa rửa trôi chứng tỏ nó được in trên cột điện sau thời điểm 10 giờ rưỡi và khi đó cột điện đã khô hẳn. Đó là lý do thứ nhất. Bác sĩ pháp y nói thời điểm tử vong của nạn nhân là lúc khoảng 12 giờ đêm, mà 8 giờ sáng ngày chủ nhật, chúng tôi đã đến khám nghiệm hiện trường, xác suất có người khác để lại dấu vân tay ở đây rất thấp. Đây là lý do thứ hai. Tuy ngôi nhà này nằm ở trung tâm của khu biệt thự, nhưng vị trí cột đèn đường lại trong lùm cây, nếu không muốn bám vào cột điện để leo lên thì sẽ không ai chịu chui vào lùm cây mà sờ vào cột điện. Đây là lý do thứ ba.”

“Có lý!” Tôi rất tán đồng.

“Bởi vậy chúng tôi khẳng định đó là dấu vân tay do phần tử phạm tội để lại, căn cứ rất đầy đủ.” Lý Mông nói, “Hắn trèo cột điện, vào nhà bằng lối cửa sổ tầng hai, sau khi giết người thì vơ vét tài sản, cuối cùng chuồn đi thông qua lối cửa chính.”

“Hướng các vết máu rơi trên cầu thang cũng chứng minh suy đoán trên là đúng.” Bác sĩ pháp y họ Triệu nói chêm vào.

“Vậy tình hình khám nghiệm pháp y thế nào?” Tôi hỏi.

Bác sĩ Triệu đi lên bục, mở trang chiếu powerpoint diễn giải về tình hình khám nghiệm tử thi, rồi nói: “Trong vụ án này, công tác khám nghiệm pháp y tương đối đơn giản. Thông qua phân tích các vết máu tại hiện trường thì thấy nạn nhân nằm trên giường, không hề bị xê dịch sang vị trí khác. Anh ta chịu một cú đánh chí mạng dẫn đến tử vong, vị trí bị đánh là ở đầu.”

“Tử vong vào lúc khoảng 12 giờ đêm ư? Vậy thì lúc đó chắc nạn nhân đang ngủ.” Tôi lờ mờ đoán được ẩn tình.

“Đúng vậy! Căn cứ vào hiện tượng phân hủy tử thi và căn cứ vào các phân tích về nhiệt độ cơ thể cũng như tình hình tiêu hóa thức ăn trong dạ dày thì có lẽ thời gian tử vong là khoảng 12 giờ đêm ngày thứ Bảy. Sau cú đánh đầu tiên, nạn nhân liền rơi vào trạng thái mất ý thức.” Bác sĩ Triệu Vĩnh mở hình ảnh chụp nghiêng khuôn mặt bấy máu của nạn nhân, nói tiếp, “Nạn nhân đang ngủ ở tư thế nằm nghiêng thì bị một vật tù đánh mười một nhát vào đầu, toàn bộ hộp sọ nứt vỡ, nạn nhân tử vong tức thì.”

Toàn bộ hộp sọ nứt vỡ là hiện tượng chấn thương sọ não nghiêm trọng, thường thấy ở các vụ tai nạn giao thông hoặc rơi từ nhà cao tầng xuống đất. Khi con người bị vật tày liên tục đập vào đầu thì cũng hình thành vết thương dạng này. Toàn bộ hộp sọ nứt vỡ là chỉ hiện tượng xương sọ bị gãy nghiêm trọng ở nhiều chỗ, dẫn đến vết thương lún sọ. Chấn thương kiểu này khiến gương mặt của nạn nhân bị biến dạng, trông rất đáng sợ.

“Mười một lần? Đều để lại vết nứt vỡ sao?” Đại Bảo hỏi.

“Chỉ có hai lần là gây ra vết thương nứt vỡ, nhưng vì cả hộp sọ đều rạn nứt nên máu chảy ra rất nhiều tại hiện trường.” Triệu Vĩnh nói, “Chúng tôi phân tích và nhận thấy có lẽ công cụ gây án là chiếc búa đầu tròn. Chúng tôi không tìm thấy loại công cụ cùng loại trong nhà nạn nhân, cho nên có thể khẳng định hung thủ tự mang hung khí đến hiện trường. Trên người nạn nhân có bấy nhiêu vết thương, còn các bộ phận khác thì không hề hấn gì. Vì chỉ có một loại công cụ gây án nên có khả năng hung thủ chỉ có một người. Một mình hắn hoàn thành toàn bộ quá trình gây án.”

“Đánh mười một nhát mà chỉ hình thành hai vết thương nứt vỡ sao?” Tôi chìm vào trầm tư.

“Bên giám định dấu vết phát hiện có tất cả 21 dấu chân trong phòng, có cả dấu bàn chân trái và dấu bàn chân phải, nhưng các họa tiết thì đồng nhất.” Lý Mông làm ngắt quãng mạch suy nghĩ của tôi, nói tiếp, “Đó là dấu giày thể thao, còn mới toanh, chưa hề bị mòn đế.”

2

Về cơ bản đến đây thì đã giới thiệu xong xuôi về tình hình khám nghiệm tử thi và khám nghiệm hiện trường. Hội trường trở về trạng thái yên lặng, người thì mải suy nghĩ, người thì bận ghi chép.

Thấy Trình Tử Nghiên dường như muốn trình bày điều gì đó nhưng chưa biết nên mở lời bắt đầu thế nào, tôi liền cổ vũ: “Tử Nghiên phát hiện ra điều gì mới sao? Cô nói cho mọi người cùng nghe nào!”

Mặt Trình Tử Nghiên ửng đỏ, cô nói: “Tôi nghe Đội trưởng Trần nói, ban đầu mọi người đều tràn đầy tự tin sẽ nhanh chóng phá được vụ án này, nguyên nhân là do có hệ thống camera giám sát hoàn chỉnh sao?”

Đội trưởng Vinh cười thẹn: “Đúng là thế! Ban đầu chúng tôi chắc mẩm sẽ dễ dàng phá án, một là bởi đã lấy được dấu vân tay quan trọng tại hiện trường, điều này giúp cảnh sát dễ dàng khu biệt được phần tử phạm tội; hai là vì tòa biệt thự này nằm trong khu biệt thự cao cấp nhất của thành phố Đinh Đường, ở đây có hệ thống camera giám sát hoàn thiện và bảo vệ canh giữ suốt 24 giờ. Tường cao vây bốn phía xung quanh, hơn nữa lại có lưới thép bảo vệ. Cả khu biệt thự chỉ có một cổng lớn, mà cổng lớn luôn có bảo vệ canh gác, không những vậy bảo vệ còn liên tục đi tuần trong các tòa nhà. Ở cổng lớn lắp camera quay toàn cảnh 360 độ suốt 24 giờ. Bởi vậy tôi mới cho rằng công tác phá án chắc chắn sẽ không gặp rắc rối gì.”

“Kết quả thế nào?” Trình Tử Nghiên hỏi luôn.

“Kết quả rất kỳ lạ.” Đội trưởng Vinh lắc đầu, trả lời, “Chúng tôi đã quan sát tất cả các camera giám sát để tiến hành kiểm tra xe cộ ra vào khu biệt thự đêm hôm đó. Toàn bộ đều là xe của cư dân trong khu biệt thự, không có xe cộ của người ngoài. Mà xe cộ của người ngoài muốn vào khu biệt thự đều phải đăng ký ở phòng bảo vệ và thông báo cho chủ nhà biết. Chúng tôi đã xác nhận rồi, không hề có bất kỳ thông tin đăng ký nào của khách viếng thăm cả. Thậm chí chúng tôi còn tiến hành điều tra cả người đi bộ và xe hai bánh. Vì đa số cư dân trong khu biệt thự này đều lái xe hơi, rất ít người đi bộ hoặc đi xe hai bánh nên chúng tôi nhanh chóng kiểm tra hết các đối tượng. Có điều không hề phát hiện thấy đối tượng khả nghi nào.”

“Các anh đã loại trừ toàn bộ đối tượng ra vào cổng chính rồi sao?” Đại Bảo hỏi, “Lẽ nào hắn bay vào trong? Ơ mà liệu có khả năng hắn trèo tường vào không?”

Đội trưởng Vinh lắc đầu: “Tôi vừa nói rồi đấy, tường xung quanh khu biệt thự rất cao, không thể trèo vào được, vả lại ở mỗi góc tường đều lắp camera giám sát. Chúng tôi không hề phát hiện có đối tượng nào trèo tường vào trong.”

“Thế thì lạ thật!” Lâm Đào ngạc nhiên.

“Anh khẳng định khu biệt thự này không còn lối vào nào khác đấy chứ?” Tôi hỏi dồn.

“Không có!” Đội trưởng Vinh trả lời kiên định.

Phòng họp lại trở về trạng thái lặng phắc như ban đầu, mọi người đang suy nghĩ xem còn khả năng nào giúp hung thủ có thể xâm nhập vào khu biệt thự mà không bị mọi người chú ý đến không.

“Camera giám sát lắp ở cổng chính có thể nhìn rõ tình hình người ngồi trong xe khi mỗi xe lái qua cổng không?” Tôi hỏi.

Đội trưởng Vinh lắc đầu: “Vì giới hạn của góc quay nên sẽ không thể nhìn được người ngồi ở vị trí phụ lái. Ví dụ nạn nhân lái chiếc xe Smart của anh ta vào trong khu, chúng tôi không biết vị trí phụ lái có người ngồi hay không.”

“Anh ta giàu có thế mà lại đi xe Smart sao?” Tôi hỏi.

“Anh ta có ba chiếc xe, một chiếc Maserati, một chiếc Prado và một chiếc Smart, còn vợ anh ta lái chiếc BMW.” Đội trưởng Vinh nói, “Mỗi hoàn cảnh khác nhau, anh ta lại sử dụng một loại xe khác nhau, mỗi chiếc xe có một ưu điểm riêng. Ví dụ, khi đến công ty, anh ta thường lái chiếc xe Smart vì ở đó khó tìm chỗ đỗ xe. Xe Smart chỉ có hai chỗ ngồi nên muốn đỗ ở đâu thì đỗ, rất tiện. Nếu đi bàn chuyện làm ăn với đối tác thì anh ta sẽ lái chiếc xe Maserati.”

“Chúng ta không thể hiểu nổi cuộc sống của xã hội thượng lưu.” Đại Bảo thốt lên bằng giọng ngưỡng mộ.

“Vậy liệu có xảy ra khả năng hung thủ ngồi trên xe của cư dân trong khu biệt thự này để trà trộn vào trong không?” Tôi hỏi.

“Anh đùa à?” Đội trưởng Vinh bật cười, “Những người giàu có sống ở khu biệt thự sang trọng nhất thành phố Đinh Đường này lại kéo theo một tên tội phạm cướp giật vào trong khu để cướp tài sản của người khác sao?”

“Phải thế hay không còn phải bàn đến vấn đề tính chất của vụ án.” Tôi chăm chú nhìn bức ảnh trên màn hình.

Tấm ảnh chụp hiện trường của phòng ngủ chính. Chăn màn, quần áo lôi từ trong tủ ra đều chất thành đống trên người thi thể, một số chiếc còn vương vãi trên giường hoặc dưới sàn nhà.

Tôi sắp xếp lại các manh mối trong đầu, rồi đứng dậy nói: “Trước tiên tôi muốn nói về đặc trưng của vụ án đột nhập vào nhà dân giết người cướp của. về cơ bản, các vụ án kiểu này chỉ có hai hình thức biểu hiện. Loại thứ nhất, hung thủ là kẻ trộm lẻn vào nhà, rồi trong quá trình lấy cắp, chủ nhà đột nhiên tỉnh dậy, hắn hoàng sợ liền giết chết chủ nhà, đây là đặc trưng của các vụ án trộm cắp vô tình biến thành vụ án giết người. Còn loại thứ hai, hung thủ mang theo vũ khí xâm nhập hiện trường, uy hiếp người bị hại, ép họ phải giao nộp tài sản, sau đó giết người diệt khẩu. Đây là đặc trưng của vụ án giết người cướp của có chủ đích. Nhưng loại hành vi xâm nhập vào nhà, nhân lúc người bị hại ngủ say, trực tiếp ra tay giết người, sau đó mới lục lọi tài sản thì quả thực là hiếm gặp. Loại hành vi này mức độ mạo hiểm cao, nhưng lại chẳng thu hoạch được gì lớn. Tiếp đó, chúng ta xem lại công cụ gây án. Trong các vụ án trộm cắp chuyên biến thành vụ án giết người có thể xuất hiện hung khí là vật nhọn, cũng có thể là các dụng cụ thuận tiện cho việc hành nghề trộm cắp như tô vít. Còn trong các vụ án giết người cướp của có chủ đích thì hung thủ thường sử dụng các hung khí sắc nhọn hoặc vật dẫn lửa để có thể nhanh chóng khống chế người bị hại. Những đối tượng chỉ mang theo một cây búa đi giết người cướp của thì vô cùng hiếm gặp. Búa là hung khí thường thấy trong các vụ án giết người nhằm mục đích báo thù hoặc giết người khi tinh thần của hung thủ đang ở trạng thái kích động.”

“Có khả năng tâm lý của phần tử phạm tội này gặp chướng ngại chăng? Bởi vậy mới không đồng nhất với logic thông thường mà chúng ta suy đoán?” Đội trưởng Vinh bỗng dưng thấy hứng thú. Có lẽ anh cho rằng gọi chúng tôi đến để thay đổi lối tư duy đã phát huy được hiệu quả tốt.

Tôi nói tiếp: “Hung thủ có gặp chướng ngại về tâm lý hay không thì chúng ta phải xem xét lại tình hình hiện trường. Đồ đạc bị lục lọi bao gồm quần áo, chăn gối, nhưng chúng thậm chí còn chưa hề bị giở tung ra, vẫn trong trạng thái được gập gọn gàng, xếp chồng chất thành từng đống. Theo tôi nhận thấy thì hung thủ không hề muốn tìm kiếm tiền bạc, hắn lôi quần áo ra chỉ để lôi ra mà thôi. Tâm lý chi hướng của loại hành vi này chính là ngụy trang. Hung thủ vì muốn ngụy trang thành hiện trường bị lục lọi lộn xộn nên mới lôi tất cả đồ đạc trong tủ ra. Một phần tử phạm tội biết ngụy trang thử hỏi có phải kẻ gặp chướng ngại về mặt tâm lý không? Đồng thời tôi còn thấy quần áo và chăn gối đè trên thi thể nạn nhân không hề dính nhiều máu, điều đó chứng tỏ sau khi giết người, hung thủ không lập tức đi lục lọi tài sản, mà có thể là hắn ngồi nghỉ ngơi tại hiện trường hoặc cũng có thể là ngồi quan sát một lát, đợi đến khi vết máu khô hết mới bắt đầu lục đồ, lôi ra ngoài. Chúng ta thử đặt vào hoàn cảnh của hắn và nghĩ xem, nếu chúng ta là hung thủ giết người cướp của thì sau khi giết người xong, chắc chắn phải lập tức đi lục đồ, tìm kiếm tài sản, rồi lập tức rút khỏi hiện trường. Nhưng biểu hiện của hung thủ trong vụ án này hoàn toàn không phù hợp với tâm lý của kẻ đi cướp của.”

Tôi liếc sang nhìn Hàn Lượng, rồi nói: “Sáng nay tôi còn kể cho Hàn Lượng nghe về một vụ án mới xảy ra. Trong vụ án này, bên cạnh nạn nhân vẫn còn tám ngàn tệ chưa bị lấy mất, trong khi đó người nhà luôn miệng cho rằng ông ta bị kẻ cướp giết hại. Để lại số tiền lớn như vậy rõ ràng không phải tâm lý của kẻ đi ăn cướp, bởi vậy những lời buộc tội của gia đình nạn nhân là hoàn toàn vô lý. Còn trong vụ án này, chúng ta đều thấy hung thủ không lập tức đi lục lọi tài sản ngay sau khi giết người, thậm chí còn không thèm cạy két sắt. Vấn đề của vụ án này và của vụ án mà tôi kể cho Hàn Lượng gần giống nhau. Vụ án kia tuyệt đối không phải giết người cướp của, mà vụ án này cũng vậy. Mục đích của hung thủ trong vụ án này thuần túy là giết người chứ không phải muốn cướp tài sản.”

“Tôi tán thành với nhận định của Tần Minh.” Lâm Đào xen lời, “Từ cách bố trí tại hiện trường cho thấy ngôi biệt thự của nạn nhân nằm ở vị trí trung tâm của khu biệt thự, tuy nhiên đây không phải ngôi nhà cao nhất, cũng không phải ngôi nhà có cách bài trí, trang hoàng sang trọng nhất. Nếu tên cướp có thể đột nhập vào những ngôi biệt thự khác thì tại sao lại chọn ngôi biệt thự này? Không có lý do nào thích đáng cả.”

Tố chuyên án im lặng, nhưng tôi vẫn nhận ra ánh mắt họ lấp lánh ánh sáng của niềm tin. Tôi cũng biết tôi và Lâm Đào đã thay đổi lối tư duy, giúp họ mở toang cánh cửa của trí tưởng tượng.

“Nếu hung thủ giết người vì muốn báo thù thì sau khi giết người xong, hắn sẽ phải ngụy trang cẩn thận. Vụ án này thú vị đây!” Đội trưởng Vinh nói.

“Tôi thấy vụ án này chẳng khác gì vụ án ‘Cái chết của kị sĩ’, đúng không nhỉ?” Đại Bảo hỏi.

“Đương nhiên nếu vì mâu thuẫn quan hệ dẫn đến giết người thì đầu tiên phải nghĩ đến vấn đề quan hệ nam nữ.” Tôi nói, “Vợ anh ta là Mạnh Kiến Vân trở thành đối tượng điều tra trọng điểm, nhưng cho dù chúng ta biết mục đích của hung thủ là muốn giết người chứ không phải vì muốn cướp tài sản thì vẫn chưa giải quyết được vấn đề vì sao hung thủ có thể xâm nhập vào khu biệt thự mà không bị lưu lại hình ảnh trong camera giám sát.”

“Liệu có phải nạn nhân xảy ra mâu thuẫn với hàng xóm, rồi bị hàng xóm lỡ tay giết hại không?” Một cảnh sát điều tra đặt ra nghi vấn, “Ban đầu, chúng tôi cảm thấy không thể có chuyện mấy hộ sống quanh đây đột nhập vào nhà Hoắc Tuấn giết người cướp tài sản, nhưng nếu giết người vì mâu thuẫn cá nhân thì khó nói lắm.”

“Cần phải điều tra mới xác định được.” Tôi nói, “Các hộ sống quanh đây không nhiều, chỉ cần so sánh dấu vân tay thôi, chắc cần một buổi tối là làm xong việc này nhỉ?”

“Thậm chí chúng ta phải nghĩ xem liệu có phải nạn nhân tự lái xe chở hung thủ về nhà trên chiếc Smart hay không, sau đó hung thủ trà trộn trên xe của các hộ gia đình khác.” Lâm Đào bổ sung, “Lúc tiến hành điều tra hàng xóm xung quanh, phiền các đồng chí đừng bỏ sót điểm này.”

“Tóm lại, nếu điều tra theo hướng giết người để trả thù thì chúng ta cần triển khai rất nhiều công việc.” Tôi vươn vai, nói, “Các đồng chí sẽ rất vất vả đấy, còn phải điều tra suốt đêm nay. Sáng mai chúng tôi sẽ đến hiện trường tiến hành khám nghiệm lại hiện trường và cả tử thi. Nếu có phát hiện mới, chúng ta sẽ gặp nhau sau. Dẫu sao cũng đã có chứng cứ mấu chốt trong tay, tôi tin rằng chỉ cần thay đổi cách tư duy thì sẽ phá được vụ án này thôi.”

Sáng sớm hôm sau, tôi và Đại Bảo kết hợp thành một nhóm, Lâm Đào và Trần Thi Vũ một nhóm, Hàn Lượng và Trình Tử Nghiên một nhóm, mỗi nhóm đi thực hiện nhiệm vụ của riêng mình. Tôi và Đại Bảo cùng bác sĩ pháp y Triệu Vĩnh đến nhà xác để tiến hành khám nghiệm tử thi lần thứ hai. Lâm Đào và Trần Thi Vũ đi kiểm tra lại hiện trường xem còn để lọt dấu vết nào không. Còn Hàn Lượng và Trình Tử Nghiên xem lại các camera giám sát. Tôi còn đặc biệt dặn dò Trình Tử Nghiên phải quan sát thật tỉ mỉ. Ngay từ vụ án đầu tiên mà Trình Tử Nghiên tham gia cùng tổ khám nghiệm hiện trường chúng tôi, thì tôi đã không dám xem thường chuyên ngành điều tra qua hình ảnh của cô nữa. Điều tra qua hình ảnh cũng cần kỹ năng chuyên biệt, kỹ năng này cao siêu hơn hẳn việc quan sát camera như tôi vẫn nghĩ. Xác suất phát hiện ra các manh mối vụ án của những người nắm vững kỹ năng này tốt hơn những người không có kinh nghiệm rất nhiều lần.

Tình trạng của thi thể không khác so với tưởng tượng của tôi là mấy, vì cả hộp sọ đều bị nứt vỡ nên khuôn mặt nạn nhân bị biến dạng. Da ở hai bên thái dương có hai vết rách giập khá dài, vừa di chuyển thi thể đã thấy máu ứ trong não chảy ra ngoài. Thi thể đã được giải phẫu cả hệ thống một lượt, bao gồm giải phẫu khoang ngực bụng và khung chậu, sau lưng cũng đã được mở ra để kiểm tra. Lần tái khám nghiệm này chỉ cần tiến hành kiểm tra lại bộ phận trọng điểm, tức là kiểm tra phần đầu, thực ra những bộ phận khác đều không cần khám nghiệm lại.

Chúng tôi men lưỡi dao theo đường may cũ để tách vết thương, xương sọ bên dưới lớp da đầu được bác sĩ Vĩnh cổ gắng ghép lại. Nhiều chỗ trên các đường gãy xương ở hộp sọ còn bị gãy lìa, điều đó chứng tỏ phần đầu bị đánh nhiều nhát.

Tôi làm sạch những mảnh xương vụn của hộp sọ nạn nhân, gắp các mô bị giập nát và tổn thương ra. Phần thân não bị tổn thương rất rõ ràng, điều đó chứng tỏ quá trình tử vong của nạn nhân diễn ra vô cùng nhanh chóng.

Các chấn thương dưới lớp da đầu tập trung ở nửa não phải, có thể thấy vết xuất huyết hình tròn dưới da đầu, điều đó chứng tỏ phán đoán của bác sĩ Triệu Vĩnh rằng nạn nhân bị sát hại bằng hung khí giống như chiếc búa đầu tròn là hoàn toàn chính xác. Tôi cầm dao phẫu thuật cạo sạch râu trên phần mặt bị thương ở bên phải của nạn nhân.

“Đây là cái gì?” Tôi chỉ vào bộ phận bị tổn thương đã hóa da sừng trên mặt nạn nhân và hỏi.

Khi cơ thể con người ở trạng thái sống thì tuy làn da không ngừng bị mất nước, nhưng cơ thể người luôn không ngừng bổ sung nước để giữ vững sự cân bằng. Tuy nhiên khi cơ thể đã chết thì khả năng hút nước liền biến mất, hệ tuần hoàn ngừng hoạt động khiến phần nước bị mất đi không thể bổ sung lại nữa, nước ở những phần da mỏng hoặc ở những chỗ bong tróc lớp biểu bì của da sẽ nhanh chóng bốc hơi, những mảng da này trở nên khô cong, màu đậm hơn và cứng hơn. Đây là cơ chế hình thành hiện tượng thuộc da hóa.

Tuy da đầu của Hoắc Tuấn chỉ có có hai vết gãy giập, nhưng những bộ phận khác bị búa đánh trúng tất nhiên cũng khiến da bị bong tróc, cho nên sau vài ngày đông lạnh, những vị trí bong tróc ở biểu bì liền khô lại, màu đậm hơn, các đặc trưng chi tiết của những mảng da bong tróc bắt đầu dần dần thể hiện rõ nét.

“Gì cơ?” Triệu Vĩnh vẫn chưa hiểu ý tôi.

“Hình như bề mặt của những vết thương này có đường vân theo quy luật, từng đường từng đường đan chéo nhau, giống như đường vân của sản phẩm dệt may.” Đại Bảo nheo mắt vừa nhìn vừa nhận xét.

“Không phải hình như, mà khẳng định là vậy.” Tôi lấy kính lúp trong hòm đựng dụng cụ khám nghiệm ra, phóng to bề mặt vết thương và nói, “Gần như mọi bề mặt tầng biểu bì bong tróc do bị đánh trúng đều xuất hiện đường vân mang tính quy luật này, thậm chí hai vết rách giập ở thái dương cũng thế, trông rất rõ ràng.”

“Những đường vân có quy luật này chứng tỏ điều gì?” Triệu Vĩnh hỏi.

“Chứng tỏ hình thái bề mặt tiếp xúc của hung khí.” Tôi đáp.

“Nhưng tất cả các công cụ kim loại đều có bề mặt tiếp xúc trơn nhẵn mà.” Triệu Vĩnh thắc mắc.

Tôi gật đầu, đúng là vậy, dùng hung khí kim loại đánh vào cơ thể người mà để lại đường vân trên da thì đúng là chưa từng gặp bao giờ. Nhưng vết thương có hình thái theo quy luật mà lại nghiêm trọng thế này, thứ nhất không thể nào gây ra do một vật phi kim loại, thứ hai không thể nào gây ra do một vật không có đường vân theo quy luật. Vậy thì vì sao lại xuất hiện đường vân này trên da nạn nhân?

“Liệu có phải vết thương do dùng những vật ở hiện trường như ga giường, vỏ gối đệm lên rồi mới đánh không nhỉ?” Đại Bảo hỏi.

Cách tư duy của Đại Bảo gợi mở trí tưởng tượng của chúng tôi. Đúng thế, nếu có vật đệm thì có khả năng hình dạng bề mặt của vật đệm sẽ in lên da. Có điều những sản phẩm dệt may như ga giường, vỏ gối đều được làm từ những chất liệu vô cùng mềm mại, cho dù dùng lực rất lớn đè lên chúng thì cũng không thể khiến những đường vân mềm mại ấy ép vào da được. Vậy liệu hung thủ có đệm bằng vật cứng hơn không? Vật cứng đó cụ thể là vật thể gì?

Tôi bảo một thực tập sinh mở máy tính xách tay ra, xem lại tình hình tại hiện trường. Từ những vật thể bày biện xung quanh thi thể thì thấy không có bất kỳ vật dụng nào có thể dùng làm vật đệm, hoặc những vật có thể dùng làm vật đệm đều không có khả năng in được hoa văn lên da người.

“Liệu có khả năng hung thủ mang vật đó đến, rồi lại mang nó đi chăng?” Triệu Vĩnh đặt giả thiết, “Nhưng thời tiết xấu thế này, trời thì mưa to mà hung thủ vừa mang theo búa, vừa mang theo vật đệm thì đúng là làm nhiều động tác thừa quá.”

“Trời mưa?” Tôi đột nhiên kêu to khiến Đại Bảo đứng cạnh cũng phải giật mình, ‘Đúng rồi! Trời mưa! Áo mưa có thể không nhỉ?”

“Áo mưa? A, phần lớn áo mưa đều làm bằng chất liệu nilon pha nhựa dẻo polyvinylclorua.” Triệu Vĩnh cũng reo lên, “Vì có thành phần nilon nên chất liệu của nó cứng hơn các sản phẩm dệt may khác rất nhiều, vả lại đúng là nó có khả năng lưu lại đường vân trên da.”

“Hơn nữa loại đường vân này đích xác rất giống đường vân thường in trên áo mưa.” Tôi nói xong liền quay sang nhìn cậu thực tập sinh, “Nhờ cậu giúp tôi chạy ra siêu thị mua vài chiếc áo mưa về đây được không?”

Cậu thực tập sinh gật đầu, rồi đi ra cửa, Triệu Vĩnh gọi với theo: “Nhớ lấy hóa đơn để về thanh toán với cơ quan nhé!”

Chỉ lát sau, cậu thực tập sinh mua mấy cái áo mưa trở về. Chúng tôi vội vàng giở áo mưa ra, dùng kính lúp quan sát đường vân của nó.

“Giống như đúc!” Đại Bảo kêu lên, “Quy luật hướng chạy cũng giống luôn.”

Tôi lấy thước, đo đạc một hồi rồi nói: “Độ rộng hẹp cũng tương đương.”

“Dùng áo mưa để đệm chắc là để ngăn máu bắn ra.” Triệu Vĩnh phỏng đoán, “Bởi vậy về cơ bản chúng ta không thấy các vết máu hoặc vũng máu nhỏ giọt tại hiện trường, các vết máu dạng tia cũng rất ít.”

“Đúng thế!” Tôi nói, “Ngay từ đầu tôi đã cảm thấy vết thương này rất lạ, tuy bị hung khí bằng kim loại có bề mặt trơn nhẵn đánh trúng, nhưng bề mặt tiếp xúc lại có gờ. Đánh mười một nhát, mà chỉ có hai chỗ bị giập nứt, hiện tượng này không giống bình thường. Nhưng nếu dùng áo mưa đệm lên thì xác suất hình thành vết thương giập nứt sẽ giảm đi rất nhiều.”

“Đúng thế! Đúng thế!” Đại Bảo bổ sung, “Lúc phân tích hiện trường có nói hung thủ đợi máu trên gối khô đi mới chất đống quần áo, chăn gối lên giường. Khi đó tôi cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao lúc hung thủ rời khỏi hiện trường lại hình thành vài vết máu rơi trên cầu thang?”

“Đó là bởi máu dính nhiều trên vật đệm là áo mưa.” Tôi nói, “Đồng thời vì chất liệu của áo mưa rất đặc biệt, nó không hút chất lỏng dính trên bề mặt, cho nên khi hung thủ rời khỏi hiện trường, máu dính trên áo mưa mới rớt xuống sàn nhà.”

“Ý của tôi chính là vậy đấy!” Đại Bảo phấn khích, mặt đỏ ửng.

“Hung thủ mang theo búa và áo mưa.” Triệu Vĩnh nói, “Có điều tình tiết này có tác dụng gì đối với việc phân tích tình hình vụ án?”

Nghe Triệu Vĩnh hỏi, mặt Đại Bảo liền hết đỏ, anh ta ngẩn người hỏi: “Ừ nhỉ, có tác dụng gì cơ chứ?”

“Quá có tác dụng ấy chứ!” Tôi nói, “Chí ít chúng ta có thể phán đoán thời gian làm việc vất vả suốt đêm qua và cả sáng nay của tổ chuyên án về cơ bản là hoàn toàn lãng phí.”

“Hả?” Đại Bảo nói, “Đây chẳng phải chuyện hay ho gì, nhưng sao cậu lại nói vậy?”

3

Với tôi, áo mưa là vật dụng rất đặc thù.

Thông thường người lái xe ô tô sẽ không mặc áo mưa. Người đi bộ, ngoại trừ cảnh sát đang chấp hành nhiệm vụ trên đường phố hoặc các du khách đang đi thưởng ngoạn phong cảnh, thì họ sẽ mang ô thay vì mặc áo mưa. Trong các tình huống bình thường, đối tượng mặc áo mưa, nếu tiến hành định vị dựa trên phương tiện đi lại, thì xác suất cao nhất sẽ là người đi xe máy hoặc xe đạp.

Rõ ràng không phải hung thu đặc biệt mang theo áo mưa để dùng làm vật đệm. Hôm xảy ra vụ án vừa khéo trời lại đổ mưa, vậy thì khả năng lớn nhất là hung thủ cần mặc áo mưa vì hắn đi xe máy. Trong khi đó khu biệt thự này lại rất ít khi xuất hiện xe máy ra vào, vậy thì có khả năng hung thủ đã đỗ xe ở địa điểm cách xa khu biệt thự. Đây cũng là lý do vì sao hung thủ không cất áo mưa vào cốp xe máy hoặc xe máy điện mà mang áo mưa theo người - là bởi sau khi đỗ xe hung thủ cần đi bộ đến gần khu vực hiện trường.

Đã lái xe máy đến, vậy thì hung thủ không cần phải ngồi xe của cư dân trong khu biệt thự trà trộn vào trong. Mà hắn đã cố tình đỗ xe ở xa, sau đó đi bộ một đoạn, thế thì nghi phạm cũng không thể là nhân viên làm việc trong khu biệt thự vì đây sẽ là động tác thừa.

Loại trừ dân cư trong khu biệt thự, bạn bè của nạn nhân, các nhân viên nội bộ như bảo vệ, nhân viên dọn vệ sinh... vậy thì rõ ràng đội điều tra mất công điều tra suốt một ngày rưỡi đã đi chệch hướng. Đây cũng là căn cứ khiến tôi phát biểu quan điểm như trên.

Sau khi công tác khám nghiệm tử thi kết thúc, chúng tôi lập tức quay trở lại tổ chuyên án. Vì lúc trước chúng tôi còn phải khâu lại da đầu, ghép lại các mảnh vụn xương sọ cho nạn nhân cho nên mất khá nhiều thời gian. Khi chúng tôi đến nơi thì các tổ công tác và mười một nhóm điều tra của tổ chuyên án đã hoàn thành công tác được giao và trở về tổ chuyên án.

Tình hình hoàn toàn giống như tôi phỏng đoán, tám nhóm điều tra tiến hành điều tra toàn diện với các hộ dân cư và nhân viên nội bộ trong khu biệt thự đều không phát hiện thấy bất kỳ điểm khả nghi nào. Đồng thời, nhóm khác tiến hành điều tra và thu thập thông tin về các mối quan hệ xung quanh Mạnh Kiến Vân - vợ của Hoắc Tuấn, cũng không phát hiện được gì. Xem ra chúng tôi đã hiểu lầm về cô vợ trẻ vừa mới kết hôn chưa bao lâu này.

Mục tiêu công tác của nhóm điều tra cuối cùng là bản thân Hoắc Tuấn, ông chủ tư nhân lăn lộn trên thương trường suốt bao nhiêu năm này có mâu thuẫn xã hội rất phức tạp với mấy chục tuyến quan hệ như mâu thuẫn về nợ nần, mâu thuẫn về tiền lương lao động, mâu thuẫn hợp đồng... nhưng cảnh sát vẫn chưa có thời gian để điều tra kỹ càng từng mối quan hệ.

Đối với tổ khám nghiệm hiện trường chúng tôi thì điều quan trọng nhất không phải các mâu thuẫn trong các mối quan hệ của Hoắc Tuấn mà là rốt cuộc hung thủ làm cách nào để lẩn vào khu biệt thự. Từ suy luận của chúng tôi, sau khi loại trừ khả năng hung thủ đi nhờ xe của các dân cư trong khu biệt thự thì quỹ tích hoạt động của hung thủ lần nữa trở thành một ẩn số chưa có lời đáp.

Đội điều tra ủ rũ thấy rõ sau khi báo cáo xong kết quả điều tra, tôi cũng tường thuật tóm tắt các phát hiện của lần tái khám nghiệm tử thi vừa rồi.

Buổi sáng, Lâm Đào và Trần Thi Vũ tiến hành khám nghiệm hiện trường trong tòa biệt thự của nạn nhân lần nữa. Tuy hung thủ hoạt động khá nhiều tại hiện trường nhưng vì sàn nhà, đồ gia dụng tại hiện trường đều làm bằng chất liệu gỗ có bề mặt không trơn nhẵn, rất khó để lại dấu vết hoàn chỉnh nên Lâm Đào cũng không phát hiện được dấu vân tay hoặc dấu chân nào mang đặc trưng rõ rệt có thể sử dụng để so sánh hoặc nhận diện. Không phát hiện thấy manh mối trong nhà, nhưng Lâm Đào không nản chí, cậu ta để ý đến cây cột điện mà hung thủ dùng để leo vào nhà. Lần theo manh mối này, quả nhiên cậu ta đã có phát hiện mới.

Lâm Đào phát hiện dấu vân tay mang theo mồ hôi rất rõ ràng trên cột điện, điều đặc biệt là dấu vân tay đó chỉ cách mặt đất chừng 30 xăng-ti-mét. Trong lần đầu khám nghiệm hiện trường, vì chìm đắm trong niềm hưng phấn khi tìm ra dấu vân tay có giá trị chứng minh nghi phạm nên Lý Mông chỉ lấy dấu vân tay, chứ chưa tiến hành phân tích vị trí của dấu vân tay. Còn Lâm Đào nóng lòng muốn tìm thêm các phát hiện mới nên đã chú ý đến hiện tượng khác thường này.

“Thuở nhỏ chúng ta đều từng trèo cây.” Lâm Đào nói, “Nhưng trèo làm sao mà tay bám thân cây chỉ cách mặt đất chừng 30 xăng-ti-mét nhỉ? Có vẻ hơi thấp quá thì phải?”

“Đúng là rất bất hợp lý.” Tôi nhất thời vẫn chưa hiểu ý cậu ta nên hỏi, “Nhưng điều cậu vừa nói liên quan gì đến vụ án? Mà lúc trước Lý Mông đã có đầy đủ căn cứ chứng minh đó chính là dấu vân tay do hung thủ để lại.”

“Không hợp lý mà lại chẳng thể loại trừ, vậy thì chúng ta phải thay đổi góc độ để nghĩ cách giải thích vấn đề này.” Lâm Đào nói, “Tôi đã quan sát kỹ rồi, cây cột điện này cao bốn mét, khoảng cách từ mặt đất đến cửa sổ tầng hai chừng ba mét rưỡi. Thân cột điện trơn láng, nhẵn nhụi, không hề có điểm đặt chân, nếu không phải là người có khả năng leo trèo cực giỏi thì sợ rằng chẳng thể leo một lèo lên cửa sổ. Nhưng nếu có người ở dưới đất làm bệ đỡ lên thì quá trình này dễ dàng hơn nhiều.”

“Có lý đấy!” Mắt tôi sáng bừng, “Sở dĩ dấu vân tay ở vị trí thấp như vậy là vì có người ở dưới đất bám tay vào cột điện làm bệ đỡ cho kẻ leo cột điện. Tên leo cột điện sẽ giẫm lên vai tên đứng dưới rồi trèo lên trên.”

“Hai kẻ gây án ư?” Đội trưởng Vinh trầm ngâm một lát rồi nói, “Khi nãy anh Tần Minh nói về vấn đề áo mưa, nếu một kẻ vào nhà gây án, còn một kẻ đứng ngoài canh chừng thì tại sao tên vào nhà gây án không bỏ áo mưa vướng víu ở ngoài cho tên kia cầm nhỉ? Lúc đó đâu còn mưa nữa?”

“Đúng thế, khi nãy tôi cũng nghĩ về vấn đề này.” Lâm Đào nói, “Nhưng giờ tôi nghĩ ra rồi. Tôi cảm thấy tác dụng của áo mưa không chỉ để che mưa mà còn giúp hung thủ tránh để lộ diện mạo và hình dáng. Có khả năng hung thủ mặc áo mưa đi vào hiện trường vì ba lý do sau đây: thứ nhất, để phòng tránh bị camera chụp lại hình dáng của hắn; thứ hai để đề phòng ngộ nhỡ nạn nhân tỉnh lại cũng không nhận ra hắn, như thế lỡ hắn ra tay không thành công cũng không sao; thứ ba, trời mưa mặc áo mưa lái xe máy là chuyện rất bình thường mà, mọi người sẽ không chú ý đến hắn.”

“Vậy thì chúng ta lại trở về vấn đề camera giám sát.” Tôi nói, “Kết quả điều tra đã xác minh, các hộ sống trong khu biệt thự và nhân viên nội bộ ở đây đều không có động cơ và điều kiện gây án, cũng không tồn tại khả năng họ lái xe đưa người lạ vào. Thế rốt cuộc hung thủ làm cách nào vào được khu biệt thự trong tình trạng mặc áo mưa? Lẽ nào áo mưa của hắn có công năng tàng hình?”

“Tôi có thể giải thích vấn đề này.” Trình Tử Nghiên chợt lên tiếng, “Tuy rằng hơi khiên cưỡng một chút.”

“Không sao, bất kể khiên cưỡng thế nào, cô cũng nói ra xem có khả năng xảy ra không.” Tôi động viên.

Trình Tử Nghiên nói: “Lúc xem lại camera giám sát, tôi phát hiện tính liên tục của các video có vấn đề. Khi thời gian giám sát nhảy đến thời điểm 12 giờ đêm, thì hình ảnh tiếp theo liền hiển thị thời gian là 12:01:29. Tương tự như vậy, vào lúc 2 giờ sáng ngày chủ nhật, hình ảnh tiếp theo nhảy luôn đến thời điểm thời gian 3:01:31, thiếu mất một vài hình ảnh ở khoảng giữa hai điểm thời gian này.”

Tôi vẫn lơ mơ chưa hiểu ý cô.

Trình Tử Nghiên giải thích: “Ban đầu tôi cho rằng có người động tay động chân vào camera, cố tình cắt mất hai đoạn hình ảnh trong khoảng thời gian hơn một phút này. Nhưng sau đó hỏi thăm mới biết sự việc là thế này: Để đảm bảo hệ thống giám sát vận hành bình thường lâu dài thì họ đã cài đặt hệ thống tự khởi động cho hệ thống giám sát của khu biệt thự. Cứ 12 giờ đêm các ngày thứ ba,