← Quay lại trang sách

Chương 4 Thi biến

Người ta thường lấy vẻ ngoài chân thành và hành động thành kính để che giấu trái tim của ác quỷ.

− V for Vendetta (Chiến binh tự do) −

1

Đã hai ngày rồi mà chúng tôi vẫn chưa bình tĩnh lại được. Chỉ một hành động mang tính nhục mạ mà dẫn đến một vụ án mạng. Chỉ một bãi nước bọt mà khiến bản thân thiệt mạng. Hơn nữa hung thủ còn trù mưu và lên kế hoạch trong suốt một năm đằng đẵng, rồi điều tra tỉ mỉ mới ra tay, đúng là thật không dám tưởng tượng.

Sống trong xã hội, làm gì có ai không đắc tội với người khác. Nếu chỉ vì một lần vô tình đắc tội mà dẫn đến hậu quả như vậy thì ai còn dám yên tâm sinh sống trong thế giới này nữa? Suốt hai ngày nay, chúng tôi đều chìm trong cảm giác ngột ngạt và buồn bã như vậy.

Nhưng những điều khiến chúng tôi lo phiền vẫn chưa hết, hai ngày nay, chúng tôi còn phải xử lý một vụ án khác.

Vụ việc xảy ra ở huyện Long Đông, một vụ chết người bất thường. Bệnh nhân nhảy từ tầng bốn của bệnh viện huyện xuống đất và tử vong. Gia quyến biết tin liền triệu tập tất cả thân bằng cố hữu ngồi chật ních hai xe buýt vây quanh cổng bệnh viện đòi bệnh viện ra mặt giải thích. Cảnh sát phải huy động gần như tất cả lực lượng mới có thể giữ vững trật tự an ninh, không để xảy ra xung đột gì.

Nạn nhân tên là Mã Tài, ba mươi tuổi, nam, chưa kết hôn, cha mẹ đều đã qua đời, anh ta là lập trình viên làm việc trong một công ty nhỏ, lương tháng tàm tạm, miễn cưỡng đủ sống qua ngày. Mười ngày trước, anh ta kiểm tra sức khỏe và phát hiện mình mắc bệnh viêm thận mãn tính nên phải nằm viện. Hôm anh ta nhảy lầu, bệnh viện giục anh ta phải đóng viện phí. Mà theo điều tra của cảnh sát thì số dư khả dụng trong các tài khoản ngân hàng của anh ta đều bị âm.

Cảnh sát đã tiến hành điều tra bước đầu, khám nghiệm hiện trường, khám nghiệm tử thi sơ bộ và loại trừ khả năng anh ta bị sát hại.

Nhưng việc xử lý vụ án lại gặp rắc rối vì người nhà nạn nhân không đồng ý với kết luận của cảnh sát. Những đối tượng được gọi là người nhà của nạn nhân này thực chất là anh em, người thân từ mọi nẻo, thậm chí có những người thân nếu bắn tám tầng đại bác có khi còn chưa tới. Giờ họ kéo cả đến bệnh viện. Căn cứ vào kết quả điều tra thì Mã Tài từng gọi điện cho rất nhiều bạn bè để hỏi vay tiền vào hai hôm trước khi anh ta chết, nhưng không vay được đồng nào.

Từ đó cảnh sát phán đoán, điều kiện kinh tế khó khăn chính là động cơ khiến Mã Tài nhảy lầu tự sát.

Ban đầu, bạn bè người thân của anh ta vây quanh bệnh viện, chửi bới bệnh viện không có tình người, chỉ quan tâm đến tiền bạc, không quan tâm đến tính mạng của bệnh nhân, bệnh viện đã ép một người đang sống sờ sờ phải chết, vì sao bệnh viện không chịu ứng tiền viện phí cho bệnh nhân?

Trong quá trình giữ ổn định trật tự an ninh cho bệnh viện, một viên cảnh sát mới vào nghề, còn non kinh nghiệm nghe họ nói vậy liền bất bình phản pháo một câu: “Các anh, các chị trách bệnh viện không chịu ứng trước tiền viện phí cho bệnh nhân, vậy sao không ai trong số các anh chị chịu cho bệnh nhân vay tiền để anh ta trả tiền thuốc thang trước?”

Chính vì câu nói này mà mâu thuẫn giữa người nhà bệnh nhân với bệnh viện liền chuyển thành mâu thuẫn giữa người nhà bệnh nhân với cảnh sát.

Người nhà bệnh nhân không nhắc đến chuyện bệnh viện không ứng trước viện phí nữa mà chĩa mũi nhọn sang việc nghi ngờ phán đoán của cảnh sát về tính chất của vụ án.

“Chắc chắn công ty của anh ấy không chịu chi trả tiền bảo hiểm nên mới ngấm ngầm tìm người hại chết anh ấy.”

“Chắc chắn anh ấy đắc tội với ai đó nên mới bị giết hại, khi nãy tôi còn nghe nói anh ấy có bạn gái, chắc chắn cô ta ham tiền nên giết anh ấy.”

“Đúng thế đấy, nếu không một người có công việc đàng hoàng mà sao trong sổ tiết kiệm lại chẳng có xu nào thế? Chắc chắn là bị lừa tiền rồi.”

Cứ thế, mỗi người họ thêm vào một câu, nhào nặn thành một câu chuyện với trăm ngàn giả thuyết về cái chết của Mã Tài.

Sự việc ầm ĩ đến nỗi Sở Công an tỉnh cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Bởi thế, sau khi xử lý xong vụ án ở thành phố Đinh Đường, chúng tôi không hề được nghỉ ngơi, vội vàng chạy xe năm mươi cây số đến huyện Long Đông.

Tôi rất phản cảm với những vụ án kiểu này. Vụ án này chẳng khác gì vụ án mà tôi bị Ban kiểm tra kỷ luật mời xuống uống nước chè mấy hôm trước là bao. Tôi biết bất kể anh có dốc sức tận tình vì công việc đến đâu thì xác suất anh bị người ta tố cáo vẫn không hề thuyên giảm. Bởi vì cách thức “tôn trọng” sinh mệnh của một số người là bịa đặt sự thật chứ không phải tìm ra chân tướng sự thật.

Chúng tôi chờ mòn mỏi suốt mười tiếng đồng hồ trong nhà xác, cuối cùng bên huyện cũng làm xong công tác tư tưởng với người nhà bệnh nhân. Mười mấy thân nhân bừng bừng khí thế bước vào phòng giải phẫu của Phòng pháp y huyện Long Đông.

“Pháp luật quy định chỉ cho phép hai người nhà của nạn nhân thay mặt cả gia đình chứng kiến quá trình giải phẫu.” Đại Bảo cuống quýt giải thích.

Không ngờ câu nói đó lại chọc giận “người nhà” nạn nhân.

“Đừng dài dòng!” Một người đàn ông trợn trừng mắt, quát to, “Anh giải thích rõ cho tôi, tại sao chưa khám nghiệm tử thi mà đã dám loại trừ khả năng bị sát hại?”

“Tất cả những đối tượng chết bất thường, bộ phận kỹ thuật hình sự đều phải tiến hành khám nghiệm hiện trường và khám nghiệm tử thi sơ bộ. Sau khi khám nghiệm bước đầu mà xác định đây là vụ án hình sự hoặc tuy chưa thể xác định được tính chất vụ án nhưng phát hiện thấy các điểm nghi vấn thì bất kể gia đình nạn nhân có đồng ý hay không, cơ quan công an vẫn có quyền quyết định giải phẫu tử thi, đồng thời thông báo với người nhà đến hiện trường giải phẫu. Nếu người nhà không đến thì phải ghi rõ trong bút lục. Còn nếu sau khi khám nghiệm hiện trường và thi thể ở mức sơ bộ mà xác định đây không phải vụ án hình sự, đồng thời không phát hiện thấy điểm nghi vấn nào, nhưng nếu người nhà có ý kiến khác hoặc đề xuất giải phẫu thì cảnh sát vẫn cho tiến hành giải phẫu. Quá trình giải phẫu thi thể kéo dài khoảng hai đến ba tiếng đồng hồ mới hoàn thành. Phần lớn các cuộc giải phẫu đều có thể xác định được nguyên nhân tử vong ngay, nhưng nếu giải phẫu thi thể xong vẫn chưa thể biết rõ nguyên nhân tử vong thì có thể là do nguyên nhân tử vong quá phức tạp, cần tiến hành các kiểm tra bổ trợ ví dụ như làm xét nghiệm độc tố, kiểm tra bệnh lý học của các mô.” Tôi đi nhiều hiểu rộng nên có thể giải thích dễ dàng.

“Anh đang muốn lái sang chuyện khác à?” Người nhà nạn nhân không hiểu những gì tôi nói, liền mắng át đi, “Tôi muốn hỏi các anh sao lại loại trừ trường hợp bị sát hại?”

“Từ tình hình điều tra cho thấy trong phòng bệnh không đủ điều kiện của hiện trường giết người, nạn nhân cũng không có các mối quan hệ mâu thuẫn xã hội rõ rệt.” Tôi nói, “Kết quả khám nghiệm hiện trường cho thấy trên bệ cửa sổ chỉ có dấu giày của nạn nhân. Khám nghiệm phần bề mặt của tử thi cho thấy các dấu hiệu trên cơ thể nạn nhân hoàn toàn phù hợp với các đặc trưng của vết thương rơi từ trên cao xuống. Tất cả những điều kiện này đủ để chúng tôi loại trừ khả năng bị sát hại. Tiến hành giải phẫu tử thi chỉ để làm rõ thêm nguyên nhân cái chết và xóa tan nghi ngờ của các anh chị mà thôi.”

“Rơi từ trên cao xuống ư? Rơi từ trên cao mà sao sau lưng anh ấy nhiều vết thương thế?” Một cô gái vừa gào vừa khóc, kiểu khóc không ra giọt nước mắt nào.

“Những vết đó không phải vết thương mà là vết hoen tử thi.” Tôi giải thích.

“Lại còn vết hoen tử thi cơ đấy! Sao anh không nói là nhuộm da luôn đi?” Một người nom có ăn có học hẳn hoi cất giọng mỉa mai.

“Anh có thể lên mạng tìm kiếm thông tin về hiện tượng này.” Tôi không biết phải giải thích thế nào.

“Vậy anh nói cho tôi biết vì sao rơi từ trên cao xuống mà não không bắn tung tóe, máu không bắn tung tóe?” Một cô gái khác vừa dìu cô gái gào khóc khi nãy vừa chất vấn.

“Hiện trường có não và máu hay không còn phải xem hộp sọ có bị vỡ nghiêm trọng không, da đầu có bị rách không và miệng vết thương có rộng hay không.” Tôi tự tin tiếp đòn.

“Vết hoen tử thi thường xuất hiện ở vùng trũng thấp của cơ thể. Anh ấy rơi ở tư thế nằm sấp, sao vết hoen tử thi lại ở trên lưng? Lẽ ra phải ở dưới bụng chứ?” Một thanh niên trông khá trí thức lập tức lên mạng tìm kiếm thông tin, rồi đấu khẩu với chúng tôi.

“Anh xem hết thông tin rồi hãy nói. vết hoen tử thi chia ra làm ba thời kỳ, đó là thời kỳ lắng đọng máu, thời kỳ thoát mạch và thời kỳ thẩm thấu. Trong vòng mười hai tiếng sau khi nạn nhân tử vong là thời kỳ lắng đọng máu, lúc này vết hoen tử thi chưa cố định, nếu thay đổi tư thế của tử thi thì các vết hoen tử thi đã hình thành dần dần mất đi. Trong khi đó, ở những vị trí thấp trũng mới sẽ lại xuất hiện những vết hoen tử thi, hiện tượng này được gọi là sự chuyển dịch vết hoen tử thi. Điều đó có nghĩa là trong vòng mười hai tiếng sau khi tử vong mà thi thể ở tư thế nằm sấp chuyển thành tư thế nằm ngửa thì sẽ hình thành các vết hoen tử thi mới ở eo, lưng, hông.” Đại Bảo vội giải thích.

“Anh ấy nhảy lầu xuống mà vẫn còn có khả năng chuyển tư thế nằm sao?” Một người nhà khác nói, “Đúng là nói dối không chớp mắt! Các người không sợ bị báo ứng sao?”

Tôi nghiến răng cố nhịn cục tức đang trôi lên cổ họng, tiếp tục kiên nhẫn giải thích: “Chẳng phải nạn nhân vừa nhảy lầu đã lập tức được phát hiện, sau đó chuyển thành tư thế nằm đưa vào nhà xác sao? Hơn nữa các anh chị cho rằng tất cả các nạn nhân rơi từ trên cao xuống đều chết ngay lập tức sao? Nạn nhân nhảy từ tầng 4 xuống, ở độ cao này, rất nhiều trường hợp chưa lập tức chết ngay, có khả năng sẽ thay đổi tư thế với biên độ nhỏ.”

“Các anh chị có để chúng tôi giải phẫu không thế?” Đại Bảo bực dọc, “Chỉ để hai người ở lại trong phòng thôi đấy!”

Lần giải phẫu này tiến hành hết sức gian nan, bởi vì chúng tôi vừa phải giải phẫu vừa phải giải thích tường tận từng hiện tượng và từng vết thương cho người nhà nạn nhân nghe. Có điều tôi biết giải thích tỉ mỉ như vậy cũng không thể chấm dứt những câu hỏi bất tận của họ.

Giải phẫu kết thúc, chúng tôi rời khỏi nhà xác trong tiếng chất vấn của họ.

“Vì sao anh ấy lại tự sát?”

“Nhảy lầu đau đớn thế sao anh ấy không chọn cách treo cổ nhỉ?”

“Tiền trong tài khoản của anh ấy bay đi đâu hết rồi?”

...

Trở về văn phòng tổ chuyên án, chúng tôi tiến hành báo cáo tình hình khám nghiệm tử thi.

“Đa số các trường hợp tử vong do nhảy lầu thường thấy ở các vụ tai nạn ngoài ý muốn hoặc các vụ tự sát, rất hiếm khi do bị sát hại.” Đại Bảo nói.

Tôi xua tay: “Đây là cách giải thích về mặt xác suất học. Còn với vụ án này, thông qua việc khám nghiệm tử thi và khám nghiệm hiện trường, chúng tôi mới dám khẳng định đây là vụ tự sát.”

Những công việc xử lý vụ án về sau còn rất nhiều nhưng đây không thuộc chuyên ngành của chúng tôi, mà tôi cũng không muốn can thiệp vào, bởi thế chúng tôi nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Mà nói cho đúng là tôi cũng muốn rút chân càng sớm càng tốt cho rảnh nợ, không thể để một tuần mà bị gọi vào Ban kiểm tra kỷ luật uống nước chè những hai lần, thì chẳng biết giấu mặt vào đâu cho đỡ ngượng.

Mấy hôm trước, Hàn Lượng đã xin nghỉ phép mấy ngày nên vừa trở về Sở Công an tỉnh, Hàn Lượng liền ném chìa khóa xe ô tô cho tôi rồi rời khỏi văn phòng. Hàn Lượng là người tận tâm với công việc, rất ít khi xin nghỉ. Lần này tuy cậu ta không nói với tôi nghỉ để làm gì nhưng tôi biết chắc chắn là có việc rất quan trọng đang đợi cậu ta.

“Toàn tỉnh có cả chục ngàn vụ chết bất thường trong một năm.” Đại Bảo ấm ức trong lòng, “Nếu vụ nào cũng làm ầm ĩ lên như thế này thì chúng ta chết mất.”

“Chân tướng vẫn à chân tướng, sự thật vẫn là sự thật.” Tôi nói, “Bị mắng thì đã sao, chỉ cần chúng ta làm việc không hổ thẹn với lương tâm, quyết tâm theo đuổi sự thật đến cùng là được rồi. Hơn nữa đa số mọi người đều tin vào sự thật và chân tướng.”

“Không biết hai vụ án bị động vật cắn giờ điều tra đến đâu rồi nhỉ?” Câu hỏi của Trần Thi Vũ lập tức vớt chúng tôi ra khỏi tâm trạng buồn bực.

“Đúng rồi, hay chúng ta đến Công an thành phố xem thế nào!” Tôi đề nghị.

Đến cổng Công an thành phố vừa vặn gặp Trưởng khoa Hồ đang dẫn đội điều tra đến hiện trường vụ án. Vừa nghe lại xảy ra một vụ án, chúng tôi liền xin phép thầy, rồi đi theo nhóm của Trưởng khoa Hồ.

“Hai vụ án đó như thể rơi vào hố đen vậy.” Trưởng khoa Hồ nói vậy lúc ngồi trên xe chúng tôi, “Không thể điều tra ra được quỹ tích hoạt động ngày hôm đó của hai nạn nhân này, cũng không biết vì sao họ có mặt gần hiện trường. Mà theo cách tư duy của các anh, chúng tôi cũng đã cử một nhóm chuyên môn đi điều tra mối quan hệ tiềm tàng giữa hai nạn nhân, nhưng đào bới các mối quan hệ xã hội của họ sâu lắm rồi mà vẫn chưa lần ra được mối liên hệ tiềm ẩn nào. Tôi cảm thấy, với khả năng điều tra của cảnh sát hình sự thành phố Long Phiên chúng tôi thì chỉ e sẽ chẳng tìm ra bất kỳ mối liên hệ nào giữa họ mất.”

Nghe tin này, tôi rất thất vọng, có thể hai vụ án này chỉ tình cờ trùng hợp mà thôi.

“Vậy vụ án lần này là thế nào vậy?” Đại Bảo rất thích phá án, anh ta nôn nóng hỏi về vụ án mà đội điều tra đang chuẩn bị đi khám nghiệm hiện trường.

“Một người dân ở ngoại ô thành phố gọi điện đến báo án. Trên mảnh ruộng nhà anh ta có dấu vết bị đào bới, xung quanh phần đất mới bị đào bới có các vết máu dạng nhỏ giọt.” Trưởng khoa Hồ kể tóm tắt, “Cảnh sát địa phương đã đến hiện trường tiến hành kiểm tra bước đầu.”

“Họ đào thấy một xác chết à?” Đại Bảo xen ngang.

“Chưa đào, họ mới tiến hành xét nghiệm vết máu, kết quả là dương tính.” Trưởng khoa Hồ nói, “Vì thế cảnh sát địa phương không dám bới đất lên, sợ phá hỏng hiện trường, rồi thông báo cho chúng tôi.”

“Kích thích ghê!” Đại Bảo xuýt xoa.

Nơi này quả thực là ngoại ô thành phố, chỉ cách một con đường nhưng một bên là các tòa cao ốc san sát, một bên là cánh đồng bao la. Đường cái vừa mới sửa xong, một bên đường vẫn còn quây các tấm nhựa PVC. Xem ra thành phố càng ngày càng mở rộng khiến việc phá dỡ ngày càng đến gần đồng ruộng hơn.

Mảnh đất bị đào xới cách đường cái chưa đến trăm mét, quả nhiên xung quanh có khá nhiều vết máu rơi rớt, còn có cả vũng máu nhỏ. Tìm kiếm kỹ hơn, chúng tôi thấy vết máu rơi từ phía đường cái, lần theo vết máu, chúng tôi tìm thấy một nơi cách các tòa nhà không xa.

Trưởng khoa Hồ xuống xe, nhìn thanh giấy xét nghiệm vết máu trên tay viên cảnh sát địa phương, quả nhiên là phản ứng dương tính. Nhờ chế độ phổ cập các kiến thức điều tra tùy theo cấp độ và phân loại nên rất nhiều cảnh sát địa phương đã nắm được các kiến thức khám nghiệm hiện trường sơ bộ, đồng thời cũng gánh trách nhiệm điều tra vụ án bước đầu.

Trưởng khoa Hồ và chúng tôi mặc đồng phục khám nghiệm hiện trường, tiến hành khám nghiệm vùng xung quanh mảnh đất.

“Tôi xem kỹ rồi, ngoại trừ một dấu chân lập thể ở đó ra thì không có gì khác.” Lâm Đào ngồi xổm ở địa điểm cách khoảnh đất có dấu vết đào xới khoảng ba bước chân, đổ thạch cao lên dấu chân đó, “Có điều dấu chân này rất rõ ràng, có giá trị so sánh.”

Phát hiện vật chứng dấu vết làm chúng tôi thở phào nhẹ nhõm. Lần đầu khám nghiệm hiện trường vụ án có ý nghĩa vô cùng quan trọng, có lấy được vật chứng dấu vết hay không khiến tình hình điều tra trở nên hoàn toàn khác biệt, nếu phát hiện được chứng cứ dấu vết thì không chỉ có thể khu biệt được nghi phạm mà còn có thể trở thành bằng chứng trước tòa.

“Thế thì đào lên nào!” Trưởng khoa Hồ lấy xẻng công binh, bắt đầu thận trọng đào chỗ đất bị xới trước đó.

Vì không phải công việc lao động thể lực đơn thuần nên động tác đào đất cần nhẹ nhàng, không để hiện trường bị phá hủy, bởi vậy chúng tôi không giúp được gì, chỉ ngồi bên cạnh lẳng lặng theo dõi từng nhát xẻng của Trưởng khoa Hồ.

Đại Bảo là người tinh mắt nhất, theo từng xẻng đất được hất lên, vẻ mặt của anh ta trông ngày càng khác thường hơn. Anh ta đang ngồi xổm trên thành hố chợt lùi sâu về sau, rồi loạng choạng ngã ngồi xuống đất, thất thanh kêu lên: “Mẹ kiếp! Bánh tông lông trắng! Bánh tông lông trắng!”

Có một hiện tượng về thi thể gọi là thi thể nấm mốc. Loại thi thể này hình thành trong điều kiện môi trường kín bưng và ẩm ướt, thích hợp hợp để nấm mốc phát triển mạnh mẽ, khi đó những vết mốc trắng hoặc tơ nấm mốc sẽ mọc trên phần cơ thể để lộ ra ngoài hoặc toàn bộ phần da của cơ thế. Trong công tác pháp y, loại thi thể này khá thường gặp, không đến nỗi khiến Đại Bảo hoảng hốt như thế mới phải, thậm chí anh ta còn lắp bắp mãi vẫn không gọi đúng tên chuyên ngành của nó.

Tôi bình tĩnh nhìn lại, nhưng có thấy thi thể nấm mốc nào đâu, liền nói: “Anh nói linh tinh gì thế? Ý anh là thi thể nấm mốc à?”

Đại Bảo lắc đầu, lùi thêm hai bước nữa, nói: “Không phải thi thế nấm mốc! Trên thi thể mọc toàn lông trắng, giống loại bánh tông lông trắng được nhắc đến trong Ma thổi đèn [5] ấy, nó bị thi biến rồi!”

Lâm Đào run lẩy bẩy.

“Vớ vẩn!” Tôi đập mạnh vào gáy anh ta, “Anh xem nhiều tiểu thuyết quá nên tẩu hỏa nhập ma à?”

Thấy Trưởng khoa Hồ đang ngây người chưa biết nên làm gì, tôi liền cầm lấy chiếc xẻng trên tay anh, rồi đào tiếp. Một lát sau, quả nhiên tôi thấy từng vạt lông trắng hiện ra trước mắt.

Thi thể nấm mốc chỉ hình thành vết mốc trắng và tơ nấm mốc ở một phạm vi nhỏ trên thi thể, tuyệt đối không thể mọc thành lông trắng dài đến mức này được. Tôi dùng mũi xẻng đập đập vào chủ nhân của đám lông trắng, thấy vật thể này có tính đàn hồi và dai chắc, không phải thi thể thì còn có thể là gì? Tôi nuốt ngụm nước bọt, đánh liều đào tiếp. Lòng thầm nghĩ xung quanh có bao nhiêu người thế này sợ gì. Tuy rằng hiện giờ họ đã đứng cách xa chỗ này chừng mấy bước chân.

Có điều càng đào sâu tôi lại càng muốn bật cười, đến khi toàn bộ thi thể bày ra trước mắt, tôi không nhịn được nữa, cúi gập người cười ngặt nghẽo.

Mọi người bị tiếng cười của tôi thu hút, lần lượt kéo đến với vẻ nghi hoặc.

Tôi lôi một chú chó Samoyed ra khỏi hố, chí ít nó cũng phải mười mấy cân.

“Này, bánh tông lông trắng của anh này!” Tôi chỉ vào xác chú chó Samoyed rồi liếc mắt sang Đại Bảo.

“Khỉ thật! Không ngờ lại là một con chó!” Đại Bảo ngượng ngập gãi đầu, “Đúng là tôi nhìn gà hóa cuốc!”

“Ô, hôm qua có cô gái gọi điện đến đồn công an chỗ tôi báo rằng mình bị mất chú chó Samoyed, xem ra chính là con chó này rồi, để tôi gọi điện thoại báo cho cô gái đó.” Một cảnh sát địa phương nhìn sổ ghi chép thông tin báo án, rồi lấy điện thoại di động ra gọi. Mọi người đang căng thẳng thần kinh cao độ, liền thả lỏng tinh thần trong phút chốc, bắt đầu cười nói vui vẻ.

“Đồn công an các anh chuyện gì cũng bao thầu hết à?” Đại Bảo bông đùa, “Mất chó mà cũng báo công an, có vẻ làm khó các anh quá nhỉ!”

Tôi bước ra khỏi phạm vi “hiện trường”, cởi găng tay, bắt đầu sắp xếp lại các vật dụng trong hòm đựng dụng cụ khám nghiệm. Việc này đã trở thành thói quen, tuy rằng đây không phải hiện trường thực sự nhưng tôi vẫn quen thói cũ, rời khỏi phạm vi hiện trường mới thực hiện các động tác không liên quan đến công việc khám nghiệm hiện trường. Thói quen này đã ăn sâu vào tiềm thức, từ những chi tiết nhỏ nhặt thế này là có thể đoán ra một người có phải nhân viên khám nghiệm hiện trường hay không.

“Tôi thấy hơi lạ một chút, chỉ làm một xét nghiệm máu đơn giản thế mà sai sao?” Trần Thi Vũ liếc nhìn viên cảnh sát ở đằng xa với ánh mắt hơi xem thường, “Kết quả xét nghiệm máu là dương tính, mà sao lại đào ra một con chó vậy?”

“Cô nói oan cho cảnh sát dân sự rồi.” Tôi cười cười, “Có rất nhiều loại xét nghiệm máu khác nhau, xét nghiệm sơ bộ là loại xét nghiệm bước đầu để kiểm tra dấu vết đó có phải vết máu không, sau đó sẽ tiến hành các xét nghiệm chính xác hơn để xác định xem vết máu đó có phải máu thật không, tiếp đến mới tiến hành xét nghiệm loại máu đó có phải máu người không. Phương pháp mà cảnh sát địa phương sử dụng là dùng thanh giấy test nhanh, vì đó là máu chó nên đương nhiên sẽ hiển thị kết quả dương tính.”

“Ra là vậy!” Trình Tử Nghiên vỡ lẽ thốt lên.

Mọi người cười nói được năm phút thì một chiếc xe taxi dừng lại gần hiện trường, một cô gái tóc ngắn vượt qua đường dây cảnh giới lao đến chỗ xác chú chó Samoyed và òa khóc nức nở.

Nụ cười trên môi mọi người chợt cứng lại, nhìn cô gái đang khóc rất thương tâm. Hoàn toàn không ngờ với cô gái ấy, chú chó kia lại giống như người thân của cô vậy.

“Tôi thực sự không thể lý giải được tình cảm của những người yêu chó.” Đại Bảo nói, “Trong vụ án trước, ông cụ mở trung tâm nhận nuôi thú hoang cũng vậy, đúng là dốc hết vốn liếng ra nuôi dưỡng những con vật vô chủ, đến tận lúc sắp lìa đời vẫn không quên dặn con trai phải cho chó ăn.”

“Tôi cũng là người yêu chó.” Tôi nói, “Nhưng chưa đến mức cực đoan như vậy.”

Tôi còn chưa dứt lời thì cô gái tóc ngắn đứng bật dậy, chỉ vào mặt một cảnh sát dân sự quát to: “Chó nhà người ta chết, anh còn đứng đó mà cười! Có gì đáng cười mà cười? Anh có lương tâm không hả?”

Cậu cảnh sát tội nghiệp đứng như trời trồng, không biết nên làm gì mới phải, không khí hiện trường trở nên gượng gạo.

“Coi cảnh sát chúng ta là thùng rác để trút giận à?” Đại Bảo lẩm bẩm, “Có giỏi thì tìm kẻ giết chó mà trút giận đi!”

Câu nói oán trách của anh ta khiến tôi sực tỉnh.

Tôi thò đầu nhìn xác chú chó Samoyed. Lớp lông trắng trên cổ nó đã nhuộm đỏ máu tươi, rõ ràng đã bị vật sắc cắt đứt.

“Không hay rồi!” Tôi nói, “Lập tức đưa xác chú chó và chủ nhân của nó lại đây! Trong chuyện này chắc chắn có vấn đề!”

2

Hôm nay quả thực là một ngày lên bổng xuống trầm.

Ban đầu thì căng thẳng cao độ, sau khi đào được xác chó lên thì đột nhiên thả lỏng tinh thần, rồi lại trở về trạng thái căng thẳng chờ đợi.

Có thể nói là ba chìm bảy nổi.

“Anh nảy ra suy nghĩ gì à?” Trưởng khoa Hồ thấy viên cảnh sát dân sự dẫn cô gái mất chó và khênh xác chú chó đến, thì mặc lại đồng phục khám nghiệm rồi quay sang hỏi tôi, “Hay là chuyện này có vấn đề?”

Tôi đứng ở cạnh hố nông vừa đào lên khi nãy, nhìn xuống đáy hố, nói: “Hiển nhiên con chó này không phải do chủ nó giết, mà kẻ giết chó thì hoặc là vì muốn bán thịt chó hoặc do tâm lý bất thường.”

“Đúng thế!” Đại Bảo cũng hiểu ra.

“Rồi sao?” Lòng hiếu kỳ của Trần Thi Vũ bị tôi đánh thức.

“Nếu giết chó để bán thịt thì rõ ràng sẽ không chôn xác chó xuống đất.” Tôi nói, “Nếu là do tâm lý bất thường thì sau khi giết chó xong, chắc chắn sẽ tiện tay vứt xác chó đi, chỉ có chủ của con chó mới an táng xác chó cẩn thận. Mà rõ ràng con chó này bị giết rất tàn nhẫn, không phải chết tự nhiên.”

“Nghe anh nói thế thì quả đúng là mâu thuẫn thật.” Trưởng khoa Hồ nói, “Vậy theo anh thì vì sao kẻ giết chó kia lại chôn xác chó? Ý đồ thực sự của hắn là gì?”

“Đúng thế! Chuyện này khó hiểu thật đấy!” Đại Bảo đồng tình.

“Ban đầu tôi cũng không nghĩ đến điểm này.” Tôi nói, “Mà đến tận lúc này chưa chắc dự đoán của tôi đã chính xác, chỉ có cách dùng thực tiễn chứng minh thôi.”

Tôi cầm xẻng công binh, tiếp tục đào xuống hố nông khi nãy.

“Anh đang nghi ngờ... Ô! Có lý đấy!” Trần Thi Vũ rất thông minh, cô là người đầu tiên hiểu ý đồ của tôi.

Tôi vẫn đào thật thận trọng giống như lúc trước, một dải màu đỏ dần dần lộ ra trước mắt.

“Quả nhiên là vậy!” Tuy tôi đã có dự liệu nhưng khi thực sự nhìn thấy thì vẫn thấy kinh ngạc, “Phía dưới là một thi thể người.”

“Hóa ra ý cậu là vậy.” Đến lúc này Đại Bảo mới hiểu ra, “Ban nãy cậu muốn nói chẳng ai giết chó rồi lại mất công chôn xác chó, khả năng duy nhất là hắn dùng xác chó để che đậy xác người.”

“Chính thế!” Tôi nói, “Đúng là lao tâm khổ tứ. Vì hung thủ biết đất mới bị xới lên rất dễ bị phát hiện nên hắn chôn xác chó phủ lên trên xác người, làm vậy cho dù người khác có phát hiện khoảnh đất này mới bị đào bới mà xới lên kiểm tra thì sau khi thấy xác chó cũng không tiếp tục đào sâu thêm. Nhờ thế không ai phát hiện ra thi thể nạn nhân phía dưới. Nếu chủ mảnh ruộng này không báo cảnh sát mà tự đào đất lên kiểm tra thì e rằng vụ án này sẽ bị vùi lấp mãi mãi.”

“Nghĩ mà vẫn thấy sợ.” Lâm Đào nói.

“Tôi đào rất cẩn thận, chắc sẽ không ảnh hưởng đến việc phán đoán tình trạng vết thương trên thi thế.” Tôi nói, “Giờ chúng ta sẽ đào tiếp, khi nhìn thấy bề mặt thi thể thì sẽ kéo thi thể lên.”

Đào thêm một lát nữa thì thấy thi thể của một cô gái mặc váy đỏ hiện ra trước mắt.

May mà cái hố này được phát hiện sớm nên thi thể vẫn chưa xuất hiện hiện tượng phân hủy, tạo điều kiện thuận lợi cho việc xét xử vụ án phần hậu kỳ.

Chúng tôi trải sẵn túi đựng tử thi trên mặt đất gần hố, sau đó hợp sức khênh thi thể lên khỏi hố, đưa luôn vào túi.

“Đưa thi thể đi!” Tôi chỉ xuống đáy hố, nói với Lâm Đào, “Có nhìn thấy gì dưới đáy hố không?”

Lâm Đào nhảy xuống hố, chụp vài bức ảnh, nói: “Không có gì đặc biệt cả, dùng cuốc xèng bình thường đào hố thôi.”

“Về nhà xác thôi!” Tôi nói với Trưởng khoa Hồ, “Dạo này đến mùa lắm việc rồi đây!”

Thi thể nạn nhân nằm ngửa, duỗi thẳng trên bàn giải phẫu, toàn bộ quần áo đã được cởi ra. Quần lót của nạn nhân bình thường, nhưng nút cài phía sau áo ngực đã bị đứt.

Nạn nhân mặc chiếc váy liền màu đỏ, trông không có gì khác thường, chỉ dính ít bùn đất. Hai chân không đi tất, nhưng lại đi giày thể thao màu trắng, làm bằng chất liệu nhẹ chuyên dùng để chạy bộ.

Giờ không phải mùa thích hợp mặc váy ngắn liền thân, nhìn chất liệu và kiểu dáng, thật ngạc nhiên khi Trần Thi Vũ và Trình Tử Nghiên đều đồng tình cho rằng đó là váy ngủ của nạn nhân.

Mặc váy ngủ, quần lót không hề hấn gì, nhưng nút sau của áo ngực lại bị giật đứt, không hiểu đó là hiện tượng gì. Nếu là xâm hại tình dục thì vì sao áo ngoài vẫn nguyên vẹn? Lẽ nào sau khi đạt được mục đích, hắn mới tiến hành ngụy trang quần áo của nạn nhân?

Giày nạn nhân cũng có vài vấn đề đáng đặt nghi vấn. Nhìn vào đế giàỵ có thể khẳng định nạn nhân không hề giẫm xuống bùn đất, vì đế giày rất sạch sẽ. Hơn nữa phía trên gót giày có vết xước còn mới, rất sâu, không phải chỉ vài đường qua loa mà phải mài sát với mặt đất trong thời gian khá dài mới gây ra được vết xước như thế này.

Nạn nhân cao khoảng một mét rưỡi, nặng tầm 40 cân. Nhìn vẻ bề ngoài thì có lẽ cô gái chừng hơn hai mươi tuổi, khá có nhan sắc. Khuôn mặt trang điểm nhẹ, sơn móng tay, móng chân màu đen.

“Bực mình nhất những người sơn móng tay đen.” Đại Bảo nói.

“Anh có thành kiến với người sơn móng tay đen à?” Trần Thi Vũ hỏi với giọng phản cảm.

“Không phải.” Đại Bảo nói, “Nhưng sơn móng tay đen khiến tôi không nhìn thấy dấu hiệu ngạt thở.”

“Ồ!” Trần Thi Vũ á khẩu.

“Chắc chắn thi thể này không có dấu hiệu ngạt thở. Vả lại ngoài móng tay ra chẳng phải còn cách phát hiện dấu hiệu ngạt thở thông qua môi nạn nhân sao?” Tôi vừa kiểm tra các vết thương trên bề mặt của thi thể vừa nói.

“Người này còn đỡ.” Đại Bảo nói, “Có cô còn tô son đen, sơn móng tay đen, sau đó bị bóp cổ chết. Muốn tìm ra dấu hiệu ngạt thở, tôi phải lau mãi, mà còn không thể lau sạch được, cậu biết không?”

Tôi thấy Đại Bảo bắt đầu “bật chế độ” than vãn nên không tiếp lời anh ta nữa, cắm cúi khám nghiệm tử thi.

Trên bề mặt thi thể không có vết thương hở, cũng không có vết máu chảy ra, điều đó chứng tỏ máu ở hiện trường là máu của chú chó Samoyed.

Thi thể chưa có dấu hiệu phân hủy rõ rệt, giác mạc mờ đục không nhìn thấy đồng tử, ấn tay lên vết hoen tử thi cũng không bị nhạt màu, độ co cứng tử thi cũng đã giảm ở mức độ nhất định. Điều đó chứng tỏ nạn nhân đã tử vong được từ hai mươi bốn đến bốn mươi tám tiếng. Thi thể giảm bớt độ co cứng là tin tốt cho các bác sĩ pháp y, vì điều đó giúp việc khám nghiệm tử thi trở nên thuận tiện hơn nhiều. Tuy có thể dễ dàng phá hủy trạng thái co cứng của các khớp lớn, nhưng với các khớp nhỏ thì khá khó. Eo lưng bên phải của thi thể có rất nhiều vết thâm tím kéo dài, mé ngoài vai phải cũng có vết tím lớn. Gáy còn có vết tụ máu dưới da. Ngoài những điều này ra thì không thấy chấn thương nào khác. Có điều đó chỉ là cảm nhận về mặt thị giác, còn khi sờ vào cánh tay phải và phần lưng eo bên phải của thi thể, tôi nghe thấy tiếng xương va vào nhau lạo xạo, như thế là đủ biết chấn thương nghiêm trọng của nạn nhân ở bên trong cơ thể.

Vùng kín của nạn nhân không bị tổn thương, thử phản ứng tinh dịch cho ra kết quả âm tính, bởi vậy không có căn cứ đây là vụ án xâm hại tình dục.

Ngoại trừ những chấn thương rõ rệt trên thì hai bên mắt cá chân của thi thể cũng có những vết xuất huyết dưới da ở mức độ nhẹ. Da tay có những vết xước dài mảnh, tạo thành các đường song song, bởi vì phần lớn các bộ phận trên cơ thể đã bớt co cứng nên chúng tôi phát hiện ngón giữa bên phải bị chệch khớp.

“Xem ra không giống bị xâm hại.” Đại Bảo cũng quan sát bề mặt thi thể giống tôi, quả thực không phát hiện thấy vết tích nào chứng tỏ nạn nhân bị sát hại.

Không bàn luận gì thêm nữa, chúng tôi cầm dao bắt đầu giải phẫu.

Giống như cảm giác khi khám nghiệm bề mặt thi thể, xương cánh tay phải của nạn nhân bị gãy vụn với các chấn thương phức hợp, một cánh tay mà bị gãy thành mấy đoạn, đồng thời xương sườn phải của nạn nhân cũng bị gãy mất mấy thanh, đầu đoạn xương gãy đâm vào khoang ngực khiến phổi, gan, lá lách đều bị vỡ, khoang ngực bụng ứ máu.

“Tìm được nguyên nhân tử vong rồi.” Tôi nói, “Nội tạng tổn thương nghiêm trọng, xuất huyết trong, nguyên nhân tử vong là hôn mê sâu do mất máu quá nhiều và do chấn thương.”

“Chấn thương nghiêm trọng thế này không thể do sức người gây ra được.” Đại Bảo bổ sung.

“Lẽ nào bị tai nạn giao thông? Ngay gần đấy là đường cái mà.” Lâm Đào nói.

Tôi lắc đầu: “Đặc trưng chủ yếu của chấn thương do tai nạn giao thông là các vết xước xát, nhưng trên cơ thể nạn nhân này lại không có nhiều vết xước xát, chỉ có vết chấn thương do va đập, hơn nữa lại tập trung ở phía phải, các tổn thương bên ngoài thì nhẹ nhưng bên trong lại rất nặng, vết thương hình thành do một lực rất mạnh tác động lên, đầu các đoạn xương dài bị gãy và những vết nứt vỡ nội tạng đều có phản ứng sống, nhưng lại không xuất huyết nghiêm trọng lắm.”

“Tử vong do ngã từ trên cao xuống ư?” Đại Bảo tiếp lời luôn.

“Đúng thế, nạn nhân chết do ngã từ trên cao xuống.” Tôi nói, “Ban đầu tôi cũng nghĩ mãi không ra vì sao những quần áo khác của nạn nhân đều chỉnh tề, cũng không có dấu hiệu xâm hại tình dục nhưng nút cài phía sau của áo ngực lại bị đứt hết. Giờ thì hiểu rồi. Rơi từ trên cao xuống thường khiến thắt lưng và áo ngực căng đứt. Điều đó cũng có nghĩa là tình trạng của quần áo đã giúp chúng ta biết nguyên nhân cái chết của nạn nhân.”

Đại Bảo vừa tiếp lời tôi theo phản xạ tự nhiên, giờ nghĩ lại, bảo: “Không đúng! Gần hiện trường không có nhà cao tầng, làm sao mà ngã xuống được? Mà đa số các vụ ngã từ nhà cao tầng xuống đều là tự sát hoặc tai nạn ngoài ý muốn, hiếm khi là do bị sát hại. Mà nếu đã là tự sát hoặc tai nạn ngoài ý muốn, sao lại còn mang xác đi chôn?”

“Gần hiện trường không có nhà cao tầng, điều đó chứng tỏ thi thể sau đó mới được chuyển đến hiện trường, đế giày sạch sẽ của nạn nhân đã chứng minh điều đó.” Tôi nói, “Anh nói hiếm khi xảy ra trường hợp sát hại không có nghĩa là tuyệt đối không xảy ra.”

“Nhưng... nhưng nếu phải lừa ai đó đến một nơi rất cao, rồi đẩy ngã người đó xuống thì khó khăn biết bao nhiêu? Không đơn giản như mình nghĩ đâu.” Lâm Đào nói.

“Tôi muốn hỏi một chuyện.” Trình Tử Nghiên nói khẽ, “Anh Tần Minh vừa mới nói nạn nhân chịu một lực tác động động rất mạnh mới gây ra những chấn thương như trên, vậy thì nếu vai phải của cô ta tiếp đất, vì sao sau gáy lại có vết chấn thương?”

“Vết chấn thương sau gáy rất nhẹ.” Tôi nói, “Chỉ có một vết bầm máu nhỏ dưới da, xương sọ và trong hộp sọ vẫn bình thường.”

“Liệu có phải bị đánh ngất rồi mới ném từ trên cao xuống đất không?” Trình Tử Nghiên hỏi.

“Chẳng lẽ cô cho rằng sau khi nạn nhân ngã xuống đất thì thi thể dính chặt vào mặt đất luôn sao?” Đại Bảo hỏi, “Phải nảy lên chứ! Chính lực này đã khiến nạn nhân bị thương lần thứ hai. Hơn nữa có rất nhiều đối tượng, đặc biệt là những đối tượng không bị chấn thương sọ não, họ không chết ngay lập tức sau khi rơi từ trên cao xuống mà sẽ thay đổi tư thế trong vô thức.”

“Vả lại chỉ bị chấn thương da đầu nhẹ thế này thì sẽ không bị hôn mê.” Tôi nói, “Có điều chúng ta vẫn phải tìm ra địa điểm nạn nhân ngã từ trên cao xuống, sau đó tiến hành khám nghiệm hiện trường ở đó, điều tra vụ việc mới có thể đưa ra kết luận là tự sát, bị sát hại hay tai nạn.”

“Có cần cưa khớp mu để xác định lai lịch không?” Đại Bảo hỏi.

Tôi gật đầu, vừa nghĩ vừa ra hiệu cho Đại Bảo ghi chép lại các đặc trưng cá nhân của nạn nhân.

“Vụ án này xoay chuyển tình thế nhanh thật!” Lâm Đào nói, “Hơn nữa còn rất kỳ lạ. Ngay trên cánh đồng mênh mông lại xuất hiện một thi thể chết do ngã từ trên cao xuống, thật không thể lý giải nổi.”

Đầu tôi đang nghĩ rất nhiều chuyện nên không để ý đến lời than thở của Lâm Đào, cũng không bắt chuyện cậu ta. Một thi thể ngã từ trên cao xuống bị kẻ nào đó mất bao công sức chôn ở đây, lại còn đặc biệt giết chó, rồi vùi xác chó lên trên để che giấu thi thể bên dưới. Kẻ chôn xác này quả là người vô cùng nhẫn nại.

Tôi cứ thế trầm ngâm suốt hồi lâu, Đại Bảo bắt đầu đọc to kết quả: “Nữ, vóc dáng thấp bé, khoảng hai mươi hai tuổi, tóc màu hạt dẻ, thích sơn móng tay. Bao nhiêu đặc điểm nhận dạng như thế còn không dễ xác minh lý lịch nạn nhân sao?”

“Dễ xác minh rồi.” Tôi vừa cởi đồng phục giải phẫu vừa nói, “Nạn nhân sống ở tòa nhà cao tầng cách hiện trường không xa, rất có khả năng tòa nhà mà cô ta rơi xuống chính là tòa nhà nơi cô ta đang sống. Bởi vậy, chúng ta phải lần lượt kiểm tra tất cả các khu dân cư gần đây, chắc chắn sẽ tìm được.”

“Có căn cứ gì không?” Đại Bảo hỏi.

“Nạn nhân mặc đồ ngủ.” Tôi nói, “Thời tiết này mà ăn mặc như vậy đi quãng đường xa thế, nghe đã thấy không hợp lý. Thành gót giày của nạn nhân có dấu vết bị kéo lê rất rõ rệt chứng tỏ hung thủ đã kéo thi thể đi. Cũng từ điểm này có thể thấy, thứ nhất hung thủ không có phương tiện đi lại, thứ hai địa điểm nơi nạn nhân rơi xuống cách nơi chôn xác không xa lắm. Khi nãy cũng vừa nói nơi nạn nhân rơi xuống cũng chính là tòa nhà mà nạn nhân đang sống. Vậy thì chắc chắn nạn nhân sống gần đây thôi.”

“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ lập tức phản hồi với tổ chuyên án.” Trần Thi Vũ nói.

Thực ra khi chúng tôi tiến hành khám nghiệm tử thi, thì công tác điều tra cũng đã được triển khai. Cảnh sát đã đại khái khoanh vùng được nơi ở của nạn nhân. Bởi vậy khi sắc trời vừa nhá nhem tối, thì lai lịch của nạn nhân đã được xác minh rõ ràng.

Nạn nhân tên là Kim Quyên, nữ, hai mươi mốt tuổi, không có nghề nghiệp. Ba năm trước, cô ta từ miền quê cách đây hơn ba trăm ki-lô-mét đến thành phố Long Phiên, nghề gì cũng đã từng làm. Một năm trước cô ta lỡ bước trở thành gái bán dâm, nhưng gần hai tháng trước, cô ta đột nhiên mất tích, chẳng ai rõ đi đâu. Sau khi điều tra thì được biết, hai tháng trước, Kim Quyên chuyển đến căn hộ nhỏ với giá thuê rẻ ở khu chung cư cách hiện trường chôn xác khoảng ba ki-lô-mét. Theo phản ánh của hàng xóm xung quanh, thường có đàn ông ra ra vào vào nhà cô ta. Nhưng đó là loại đàn ông gì, có phải cùng một người hay không thì hàng xóm không để ý và cũng chẳng rõ. Bởi vậy không thể xác định cô ta tiếp tục lén lút hành nghề mại dâm hay trở thành bồ nhí được người ta bao nuôi.

Trong khoảng thời gian xảy ra vụ án, hàng xóm không phát hiện thấy điều gì bất thường, và cũng không để ý có âm thanh khác thường nào hay không, điều đó chứng tỏ rất có thể thời gian xảy ra vụ án là vào ban đêm.

Tòa nhà nơi nạn nhân Kim Quyên thuê trọ là một khu nhà dân sáu tầng, cô ta ở tầng 4 trong căn hộ với một phòng khách, một phòng ngủ, một phòng bếp, một phòng vệ sinh, cửa sổ không lắp lưới bảo vệ, phía dưới cửa sổ là bức tường bao quanh khu chung cư, mặt đất ngập bùn nước. Vì đây là khu dân cư mới di dời nên người qua lại khá thưa thớt. Vào thời gian xảy ra vụ án chỉ có bảy hộ gia đình sống ở đó, hơn nữa còn không cùng một tòa nhà. Bởi thế từ tình hình tại hiện trường thì có thể thấy vụ án Kim Quyên hội tụ các điều kiện dễ bị đẩy ngã xuống lầu, đồng thời cũng hội tụ đủ các điều kiện không được mọi người phát hiện ngay sau khi bị ngã.

Đã biết được nơi ở của nạn nhân nên Lâm Đào gấp gáp đưa Trình Tử Nghiên đến hiện trường tiến hành kiểm tra, khám nghiệm các địa điểm mấu chốt. Tôi và Đại Bảo không đi theo họ. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, rồi trộm hỏi một cảnh sát khu vực: “Này, chú chó tìm thấy dưới hố ngày hôm nay ấy, cậu có biết chủ nhân của nó chôn nó ở đâu không?”

Viên cảnh sát nhìn tôi với ánh mắt hoảng sợ: “Anh hỏi làm gì? Lại muốn khám nghiệm xác con chó đó à?”

Nếu bàn bạc với cô gái tóc ngắn nọ về việc khám nghiệm xác chú chó, thì bất kể cuối cùng cô ấy có đồng ý hay không, hẳn tôi phải tốn không ít nước bọt, bởi vậy tôi mới phải xuất chiêu ngầm này, đợi cô ấy chôn xác chó xong xuôi, chúng tôi mới đào lên để khám nghiệm. Mộ phần của con người tượng trưng cho tinh thần và linh hồn của nạn nhân, nếu xâm phạm đến xác chết sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự. Nhưng tôi nghĩ nếu đối tượng là một chú chó thì chắc không đến nỗi, cùng lắm chỉ bị quy vào tội vi phạm kỷ luật mà thôi.

Nghĩ là làm. Khi màn đêm vừa buông xuống, mấy người chúng tôi liền xách xẻng lén vào một góc vắng vẻ trong công viên hoang vắng. May mà viên cảnh sát đã đưa cô gái đến đây chôn xác chú chó, bằng không chúng tôi thật sự chẳng thể tìm nổi.

Sau vài nhát xẻng, chúng tôi đã đào được xác chú chó Samoyed, dùng đèn pin siêu sáng thay thế đèn phẫu thuật chuyên dụng, chúng tôi bắt đầu tiến hành thực hiện những khám nghiệm đơn giản với xác chú chó.

Tổn thương chủ yếu tập trung ở vùng cổ, vì muốn phần thương tổn lộ ra rõ ràng nhất có thể, chúng tôi cạo sạch lông ở vùng cổ của chú chó. Một vết thương hở miệng rất lớn đập ngay vào mắt chúng tôi, khí quản và động mạch chủ đã bị cắt lìa.

“Vết thương hình bán nguyệt.” Tôi ngẫm nghĩ, rồi hỏi Đại Bảo, “Thông thường các loại hung khí như dao găm hay dao thái rau thì không thể hình thành nên vết thương kiểu này phải không?”

Đại Bảo đo đạc vết thương, rồi nói: “Không thể hình thành được! Vết thương hình bán nguyệt, cắt một phát là xong, rõ ràng... rõ ràng là dùng liềm, loại liềm cắt cỏ ấy, độ cong của nó vừa vặn với cổ chú chó, chỉ cần một nhát là cắt đứt cổ họng luôn.”

“Giống hệt như tôi nghĩ.” Tôi mỉm cười, “Lấp đất lại thôi, tôi lần ra manh mối rồi.”

3

Vừa nghe xong báo cáo tình hình khám nghiệm tử thi, nửa quân số của tổ chuyên án liền rút đi. Thường ngày lực lượng cảnh sát đã mỏng, giờ còn phải điều tra một vụ án mạng và một vụ nghi ngờ là án mạng, mà cả hai vụ đều chưa có kết quả. Vậy thì vụ nhảy lầu chỉ tính vào tội xâm phạm thi thể cũng không cần phải huy động lực lượng cảnh sát hùng hậu như thế.

“Điều tra tất cả nam giới thành niên có thân hình vạm vỡ, khỏe mạnh, sống trong các hộ gia đình nông thôn bán kính năm ki-lô-mét quanh khu vực hiện trường.” Tôi nói.

“Anh chắc chắn thế cơ à?” Giám đốc Triệu hỏi, “Hiện giờ, về cơ bản những thanh niên trai tráng, khoẻ mạnh trong thôn đều ra tỉnh thành làm thuê. Nếu đặc điểm nhận dạng anh đưa ra đáng tin thì sẽ rất nhanh tìm ra nghi phạm thôi.”

“Tôi cho rằng chắc không có vấn đề gì đâu.” Tôi nói.

Giám đốc Triệu bố trí công tác điều tra xong xuôi liền quay sang hỏi tôi: “Anh nói tôi nghe xem căn cứ vào đâu mà anh dám chắc như vậy?”

Tôi cười đáp: “Thứ nhất, sở dĩ tôi yêu cầu tìm kiếm đối tượng ở khu vực nông thôn phía đông đường cái là bởi vì liên quan đến hai hung khí gây án. Thứ nhất là xẻng đào đất, thứ hai là liềm dùng để giết chó. Nhân tiện đây tôi cũng muốn báo cáo một việc, chúng tôi đã lén đào xác chú chó bị giết lên để khám nghiệm.”

Mọi người ồ lên cười.

Tôi nói tiếp: “Hai loại nông cụ này có thể tìm thấy dễ dàng ở vùng nông thôn, trong klni chúng không thường xuất hiện trong các gia đình ở thành phố, nhất là liềm. Nếu ở thành phố, công cụ giết chó tiện lợi nhất phải là dao găm hoặc dao thái rau chứ không phải là liềm.”

Giám đốc Triệu gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

Tôi nói: “Thứ hai, sở dĩ tôi yêu cầu tìm những hộ quanh đây là bởi bên pháp y rất chú ý đến một quy luật, đó là ‘xa vứt gần chôn’. Đặc trưng tâm lý gây án của hung thủ là chọn cách chôn xác ở vị trí giữa điểm nạn nhân nhảy lầu và nơi ở của hắn, chứ không chọn cách còn lại.”

“Điều này thì tôi hiểu.” Giám đốc Triệu nói, “Nhưng tại sao anh lại khẳng định đó là một người đàn ông trưởng thành và rất vạm vỡ, khỏe mạnh?”

Tôi đáp: “Căn cứ vào việc khám nghiệm trang phục của nạn nhân, thành gót giày của nạn nhân có dấu vết kéo lê rất rõ ràng, điều đó chúng tỏ trong quá trình di chuyển xác chết, hung thủ kẹp nửa thân trên của nạn nhân, còn nửa thân dưới của nạn nhân được buông thõng và bị kéo lê trên mặt đất. Khi đó tôi nghĩ vóc dáng nạn nhân nhó nhắn thế này, cho dù hung thủ không có phương tiện chuyên chở thì cũng có thể bế hoặc vác lên vai, sao phải kéo lê đi như thế?”

“Điều đó chứng tỏ thể lực của hung thu rất kém.” Giám đốc Triệu nhận định.

“Không phải!” Tôi lắc đầu, “Thể lực kém thì càng phải vác thi thể lên vai mới phải. Thế mà hung thủ lại kẹp nửa người trên của nạn nhân rồi kéo lê đi, rất có khả năng hắn chỉ dùng một tay. Tại sao hắn lại dùng một tay? Có thể vì tay còn lại bận làm việc khác. Kết hợp với tình trạng tại hiện trường, tôi phỏng đoán hung thủ dùng tay còn lại để kẹp chú chó Samoyed. Anh nghĩ mà xem, nạn nhân phải nặng chừng 40 ki-lô-gam, chú chó kia cũng phải tầm 20 ki-lô-gam, một người có thể đồng thời kẹp hai xác chết đi bộ suốt ba cây số, lại còn không cần tìm bất cứ phương tiện giao thông nào, chứng tỏ hắn phải rất khỏe.”

“Thế tại sao hắn lại phải mang hai cái xác đi cùng một lúc?” Một nhân viên điều tra hỏi.

“Tôi cảm thấy việc dùng xác chó để che đậy xác người chỉ là suy nghĩ bột phát của hắn.” Tôi nói, “Rất có khả năng trên đường mang xác nạn nhân đi chôn, hắn chợt nhìn thấy chú chó liền nảy ra ý tưởng đó nên tiện tay giết chó, tiện đường mang đến hiện trường.”

“Nạn nhân mới hai mươi hai tuổi, anh đoán hung thủ khoảng bao nhiêu tuổi?” Giám đốc Triệu hỏi.

Tôi đáp: “Tuổi cao quá thì sức khỏe không thể dẻo dai như vậy, mà tuổi trẻ quá thì không thể bị suy nghĩ chu đáo cách giấu xác thế kia, tôi nghĩ có khả năng hung thủ tầm ba, bốn mươi tuổi.”

“Tôi hiểu rồi.” Viên cảnh sát gật đầu rồi ra khỏi phòng.

Tổ chuyên án chìm vào im lặng hồi lâu. Lát sau nhóm Lâm Đào trở về.

“Có phát hiện thấy gì không?” Tôi hỏi.

Tôi biết sau khi khám nghiệm tử thi xác định nạn nhân tử vong do nhảy lầu thì các chứng cứ dấu vết thông qua việc khám nghiệm hiện trường là căn cứ mấu chốt để xác định tính chất vụ án. Nên các hoạt động khám nghiệm nơi ở nạn nhân của Lảm Đào có ý nghĩa vô cùng quan trọng.

Lâm Đào không nói gì, lẳng lặng lấy từng bức ảnh chụp nơi ở của nạn nhân qua phim màu dương bản cho chúng tôi xem.

Phòng của nạn nhân rất gọn gàng, sạch sẽ, có lẽ là ở một mình. Xem đi xem lại, tôi vẫn không thấy manh mối hay nghi vấn nào qua những bức ảnh này.

“Hiện trường là cửa lớn, đi vào tiếp sẽ là gian phòng khách khá nhỏ, hai bên là phòng bếp và phòng vệ sinh.” Lâm Đào giới thiệu, “Đi vào sâu nữa sẽ là phòng ngủ. Một đầu phòng ngủ kê giường, đầu còn lại kê bàn trang điểm kiêm bàn viết, ở giữa là cửa sổ. Phía dưới cửa sổ có chiếc ghế đôn. Vì hiện trường không đủ điều kiện để khám nghiệm nên chúng tôi không phát hiện được gì. Tôi đã tiến hành giám định tất cả các đồ đạc trong phòng nhưng không thấy dấu vân tay mới nào. Có điều trên mặt ghế kê dưới cửa sổ có hai dấu chân hoàn chỉnh trên nền bụi, rõ ràng đó là bàn chân trái và bàn chân phải, mũi chân hướng về phía cửa sổ. Chúng tôi đã chụp ảnh lại, dấu chân này hoàn toàn đồng nhất với hoa văn đế giày chạy bộ của nạn nhân.”

“Cũng có nghĩa là cô ta giẫm lên ghế, trèo lên bệ cửa sổ, sau đó gieo mình xuống?” Giám đốc Triệu hơi hưng phấn, bởi nếu quả là vậy thì đây không phải vụ án mạng.

“Có khả năng!” Lâm Đào ậm ừ, “Trên cửa sổ còn có dấu vân tay quệt qua còn khá mới, nhưng mức độ mới đến đâu thì chưa phán đoán được. Bệ cửa sổ lồi lõm, có dấu vết để lại nhưng không nhìn rõ cụ thể là dấu giày như thế nào.”

“Nếu đây là vụ tự sát thì đơn giản hơn nhiều.” Giám đốc Triệu nói, “Có điều bất kể thế nào, vụ án này vẫn có yếu tố dính líu đến phạm tội hình sự nên chắc chắn chúng tôi vẫn đi tìm người đàn ông vạm vỡ, khỏe mạnh mà anh vừa nói.”

Tôi không nói gì, cũng không bình luận về tính chất vụ án mà Giám đốc Triệu nhận định. Tôi cắm cúi xem đi xem lại mấy bức ảnh Lâm Đào mang về, tôi quan sát kỹ càng những bức ảnh chụp phía trong và phía ngoài cửa sổ, quan sát cách bày biện đồ đạc trong nhà. Xem chừng kết luận nạn nhân đứng lên ghế, rồi trèo lên bệ cửa sổ, sau đó nhảy xuống không có vấn đề gì. Logic hợp lý, trình tự hợp lý, vị trí nhảy lầu cũng không có gì sai. Nhưng nhiều chi tiết khám nghiệm tử thi cứ hiện hiện trước mắt tôi. Những manh mối này dần dần kết nối với nhau thành một đường thẳng, chỉ về một hướng.

Đối với tôi, xem ảnh vụ án giống như chơi trò chơi điện tử trên điện thoại, thời gian trôi nhanh vùn vụt, hơn một tiếng đã trôi qua, mà tôi cứ ngỡ mới mười mấy phút.

Giữa lúc này, công tác điều tra bỗng xuất hiện bước đột phá.

Viên cảnh sát điều tra hớn hở quay lại văn phòng tổ chuyên án định báo cáo thành quả thì nghe tin có khả năng đây là vụ tự sát, cậu ta ngập ngừng hỏi: “Liệu có phải nạn nhân nhảy lầu tự sát thật không? Công tác khám nghiệm và giám định không xảy ra vấn đề gì sai sót chứ?”

Cả tôi và Lâm Đào đều không trả lời. Tôi không trả lời là vì trong lòng còn nghi hoặc, không dám tùy tiện phát biểu ý kiến, có lẽ Lâm Đào cũng giống tôi. Hợp tác bao nhiêu năm, nên chúng tôi rất hiểu ý nhau.

Viên thanh tra thấy chúng tôi không trả lời, đành nói tiếp: “Tìm thấy nghi phạm rồi. Phạm vi khoanh vùng của anh Tần Minh rất hẹp, chẳng có mấy đối tượng nên chúng tôi chỉ cần kiểm tra về mặt thời gian là đã tìm ra. À, đây là giày của nghi phạm.”

Viên cảnh sát xách mấy đôi giày lên, chứng tỏ họ không chỉ khép được đối tượng khả nghi mà còn tiến hành lục soát và tìm thấy giày của nghi phạm.

Mấy đôi giày này không hề rách bươm như tưởng tượng của chúng tôi, tuy đế giày dính ít bùn đất nhưng bề mặt giày gần như không bám một hạt bụi. Giày da hay giày thể thao đều sạch sẽ, bóng loáng. Điều đó chứng tỏ chủ nhân của những đôi giày là người rất chỉn chu và ưa sạch sẽ.

Lâm Đào cầm lấy đôi giày, chậm rãi so sánh với mô hình thạch cao dấu chân lập thể lấy ở bên cạnh hố tại hiện trường.

“Đây là giày của mấy người liền à?” Tôi hỏi.

Viên cảnh sát điều tra lắc đầu: “Không cần tìm mấy người, một người là đủ, anh ta tên là Vạn Lâm. Anh ta đã khai hết rồi, bởi thế giờ chúng ta chỉ cần tìm ra chứng cứ vững chắc là ổn.”

“Hả?” Tôi giật mình, lòng thầm khen khả năng làm việc tuyệt vời của các chiến sĩ cảnh sát.

“Chính là đôi này rồi.” Lâm Đào chọn ra một đôi giày trong số mấy đôi giày mà cảnh sát điều tra mang về, “Các đặc trưng hoàn toàn trùng khớp với mô hình. Tôi đã chụp ảnh rồi, chút nữa về chỉ cần làm báo cáo giám định so sánh chi tiết là xong. Khẳng định chính là nó, không thể sai được.”

“Quả nhiên là thế.” Viên cảnh sát điều tra nói, “Anh ta đi luôn đôi này, còn không thèm thay ra.”

“Lúc nãy anh nói anh ta đã khai hết rồi, cụ thể là khai những gì?” Tôi hỏi.

Viên cảnh sát điều tra uống một ngụm nước, lau miệng, rồi nói: “Nghi phạm tên là Vạn Lâm. Khi chúng tôi đến nhà anh ta, anh ta không hề kháng cự, theo chúng tôi về đồn luôn. Còn chưa kịp hỏi cung, anh ta đã nói ‘Tôi sẽ khai, tôi sẽ khai hết.” Sau đó anh ta kể rằng: Nạn nhân Kim Quyên trước kia là gái bán hoa, Vạn Lâm là khách làng chơi, họ quen biết nhau lúc anh ta đi chơi gái. Ngư