← Quay lại trang sách

Chương 5 Clip bóng ma

Khi sự thật đang đi giày thì lời nói dối đã chạy khắp thành phố.

− Winston Churchill −

1

Chúng tôi đều là công dân tuân thủ pháp luật, nên chẳng dám làm những việc như gây gổ với Trung tâm bảo dưỡng xe ô tô 4S.

Tình hình thực tế là, sau khi chúng tôi ngồi đợi dài cổ suốt hai tiếng đồng hồ trong phòng tiếp khách của Trung tâm bảo dưỡng thì mới thấy nhân viên kiểm tra chất lượng đến. Cậu ta bảo với chúng tôi rằng đường điện, đường dầu và đường khí của chiếc xe này đều không có bất kỳ vấn đề gì, không tồn tại nhân tố có khả năng gây nguy hiểm đến tính mạng, ở trạng thái xe dừng lại trong khi vẫn nổ máy mà bật điều hòa ngủ thì rất nguy hiểm. Rất có khả năng người ngồi trong xe sẽ dần dần mất ý thức, thậm chí tử vong vì không khí bên trong xe cạn kiệt. Trước đây đã từng xảy ra những sự cố tương tự như vậy, và đó hoàn toàn không phải vấn đề của bản thân chiếc xe.

Chúng tôi rất thắc mắc không hiểu vì sao với thời tiết không nóng không lạnh như hiện giờ mà Hàn Lượng phải mở điều hòa. Hàn Lượng lại nói không nhớ rõ rốt cuộc mình có mở điều hòa hay không, có điều nếu cậu ta bật điều hòa thì cũng chẳng có gì lạ, bởi vì làm vậy vừa thoáng khí vừa thông gió lại dễ chịu, trong khi tiền xăng thì rẻ.

Nói đến chủ đề này chúng tôi đều chẳng thốt được lời nào, giá xăng đã tăng đến mức này rồi mà cậu ta vẫn kêu rẻ, đúng là không thể nói chuyện được với dân nhà giàu.

Kiểm tra xe xong xuôi và chắc chắn không có vấn đề gì nên chúng tôi cũng chẳng còn cách nào khác, đành yêu cầu Trung tâm bảo dưỡng 4S viết tường trình chi tiết để đề phòng sau này lỡ xảy ra việc gì còn có căn cứ, sau đó lại mặc cả lên mặc cả xuống đòi Trung tâm bảo dưỡng 4S tặng gói vệ sinh xe miễn phí. Nói mãi cuối cùng Trung tâm bảo dưỡng cũng chịu, thế là mấy người chúng tôi hí hửng như thể cảm thấy mình đã giành được món hời lớn. Hàn Lượng cũng đã bình phục hoàn toàn nên không ai muốn đôi co về vụ này thêm nữa, coi như đó là một biến cố nhỏ của cuộc sống.

Tổ khám nghiệm là những người thường xuyên tiếp xúc với cái chết nên coi cái chết nhẹ tựa lông hồng. Chí ít khi bàn luận về cái chết cũng không né tránh hay húy kỵ. Hàn Lượng lượn một vòng qua quỷ môn quan, bình an trở về coi như sống cuộc đời mới, bởi vậy trên đường trở về, chúng tôi bắt đầu ngồi bàn tán về quan niệm sinh tử.

“Tôi cảm thấy cuộc đời là phải hưởng thụ ngay tức thì.” Hàn Lượng nói, “Lỡ đâu chết đột ngột một cái cũng không cảm thấy mình đã sống uổng.”

“Hờ, cậu thì ngon rồi, muốn cái gì có cái đó.” Lâm Đào nói, “Chứ chúng tôi hưởng thụ kiểu gì? Cậu xem đi, tôi vừa mới nhận lương xong, ba ngàn chín trăm chín mươi bảy tệ, đã bao năm qua rồi mà lương của tôi mãi không tăng thêm được ba tệ để tôi cán mốc bốn ngàn. Hầy, nhưng mà tôi thuộc chòm sao Xử Nữ, nhịn được! Tôi thấy cuộc đời chỉ cần bình yên, ổn định là đủ lắm rồi.”

“Tôi thấy cuộc đời vui nhất là lúc chẳng phải làm gì mà vẫn có chút rượu để uống, vẫn có thể hoàn thành quy trình bốn cách nói.” Đại Bảo chìm đắm trong mộng cảnh.

“Bốn cách nói gì thế?” Tôi hỏi.

“Lúc mới uống rượu thì nói năng văn hoa. Uống được ba tuần rượu thì nói như chém gió, uống thêm chút nữa thì bắt đầu nói năng lộn xộn, cuối cùng thì chẳng nói nổi câu gì. Đây chính là niềm vui tận hứng của những người uống rượu đấy!” Đại Báo hồ hởi giải thích.

“Bây giờ cấp trên mới có lệnh không được uống rượu trong giờ làm việc, con sâu rượu nhà anh nhớ để ý một chút cho tôi.” Tôi cảnh báo.

“Tần Minh, quan niệm về sinh tử của cậu thế nào? Nói cho chúng tôi nghe với!” Lâm Đào hỏi.

“Tôi cảm thấy, trước khi chết tôi phải hỏi bản thân ba câu hỏi. Câu hỏi thứ nhất là, tôi để lại gì cho xã hội này? Tôi đã cống hiến cho xã hội chưa? Câu hỏi thứ hai là, anh em bạn bè có tưởng nhớ tôi không, tôi có phải người quang minh lỗi lạc không? Câu hỏi thứ ba là, cả cuộc đời tôi thời gian vui nhiều hơn hay thời gian buồn nhiều hơn, tôi có phải người lạc quan, phóng khoáng không? Khi tôi còn có thể sống rất nhiều năm, lúc nào cũng phải tự vấn những câu hỏi ấy thì tôi mới thấy mình sống có ý nghĩa hơn.” Tôi nói.

“Nói hay quá!” Đại Bảo vỗ tay, “Cậu có thể trở thành triết gia được rồi đấy, nhìn thấu suốt cuộc đời.”

“Tóm lại, phải sống cho ra sống, sống thật oanh liệt.” Lâm Đào nói.

“Đúng, đúng, đúng!” Đại Bảo gật đầu như bổ củi, “Phải ăn nhiều, ngủ nhiều, đi hiện trường nhiều vào.”

“Làm gì có ai trù ẻo xã hội như anh hả?” Tôi dở khóc dở cười, “Chúng ta phải đi hiện trường nhiều chứng tỏ có nhiều vụ án mạng, vì thế anh nói muốn đi hiện trường nhiều là biểu hiện của hành vi rối loạn nhân cách chống xã hội đấy nhé!”

“Ôi không! Làm gì có chuyện đó!” Đại Bảo cuống lên là đầu mũi lại ửng đỏ, “Ý tôi là muốn lãnh đạo cho chúng ta tham gia vào nhiều vụ án hơn, chứ tổng số vụ án không đổi, tổng số không đổi nhé!”

“Phải nói là tổng số vụ án giám đi!” Tôi đính chính giúp anh ta.

Vừa dứt lời thì chuông điện thoại di động reo vang, mọi người nghệt mặt nhìn tôi.

Tôi biết làm việc liên tiếp suốt mấy ngày trời đang khiến mọi người cảm thấy quá tải, nếu lúc này lại xảy ra án mạng thì nó sẽ trở thành “cọng rơm cuối làm gãy lưng lạc đà”.

Tôi nuốt nước bọt, lấy điện thoại trong túi ra nghe.

Màn hình hiển thị một chữ duy nhất “Thầy”.

Tôi bất lực nhìn các đồng nghiệp. Mọi người thấy cục diện không thể thay đổi được nữa liền chuyển từ vẻ mặt hốt hoảng sang vẻ mặt chê bôi. Tôi lấy làm lạ, họ chê bôi gì chứ? Chê bôi tôi độc mồm nói đâu trúng đó à? Rõ ràng đề tài này là do Đại Bảo khơi mào, sao tôi lại phải đổ vỏ?

“Đã hơn 10 giờ trưa rồi, mấy cô cậu đang ở đâu hả?” Thầy quen nóng vội, giọng nói lúc nào cũng như đang quát mắng.

“Bọn con đưa xe của Hàn Lượng đi kiểm tra một lát.” Tôi biết chắc chắn Trần Thi Vũ đã kể hết nguồn cơn với thầy, vì thế tôi chỉ báo cáo tóm tắt vị trí của chúng tôi rồi yên lặng đợi lệnh đi khám nghiệm hiện trường của thầy.

“Sáng nay, thành phố Vân Thái nhận được thông tin báo án, nói là một gia đình bị ma làm hại, nhưng tôi cảm thấy có khả năng là người trong gia đình đó tự sát.” Thầy nói, “Thế mà chẳng rõ tại sao chuyện này lại bị lan truyền trên mạng xã hội, các cậu vào Weibo xem đi! Giờ bên Ban Tuyên truyền yêu cầu chúng ta nhanh chóng báo cáo kết quả điều tra bước đầu, vì thế các cậu lập tức đến đó, một mặt để đảm bảo tìm ra kết quả ngay, mặt khác để chỉ đạo cảnh sát địa phương cho ra kết quả điều tra bước đầu chính xác.”

Tôi gật đầu nhận nhiệm vụ, rồi bảo Hàn Lượng tranh thủ thời gian lái xe đi đón Trần Thi Vũ và Trình Tử Nghiên, sau đó đến thành phố Vân Thái gấp. Ngày càng bước sâu vào thời đại thông tin hóa và self-media ngày càng trở nên thân thuộc thì Sở Công an tỉnh chúng tôi lại thêm một nhiệm vụ công tác, đó là lập tức tham gia vào các vụ chết người bất thường đang thu hút dư luận trên mạng xã hội để đàm bảo không xảy ra bất kỳ sơ suất nào khi tiến hành điều tra bước đầu, cũng như để đề phòng kết quả cuối cùng xảy ra sai lệch lại làm dấy lên dư luận tiêu cực.

“Đi Vân Thái à?” Đại Bảo thấy tôi ngắt điện thoại, liền liếm môi hỏi, “Lâu lắm rồi chưa đi Vân Thái, mùa này liệu có tôm hùm không nhỉ?”

“Suốt ngày chỉ biết ăn.” Tôi chỉ trích, “Chúng ta đang phải đi xử lý vụ án mà anh còn nghĩ đến ăn uống.”

“Phá được án là có thế đánh chén một bữa thoải mái chứ gì?” Đại Bảo cười nịnh.

Tôi thuật lại đầu đuôi câu chuyện, mọi người liền cầm điện thoại di động vào Weibo. Quả nhiên cụm từ khóa “Ma nữ Vân Thái” đang đứng trong top 10 những từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất.

Bảng xếp hạng những từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất thường là những tin tức lá cải, nếu chỉ là lời đồn về ma quỷ thì không đến nỗi được lọt vào bảng xếp hạng này. Bởi thế tôi nôn nóng mở đường dẫn.

Lâm Đào vừa nhìn từ khóa đã lập tức cất điện thoại di động đi, thấy chúng tôi mở đường dẫn liền vội vàng nói: “Đừng xem nữa! Hay là chúng ta đến thẳng hiện trường xem cho chính xác.”

Tôi kệ Lâm Đào, tủm tỉm cười xem điện thoại tiếp. Thì ra thứ được lan truyền rộng rãi trên Weibo là một đoạn video clip, tôi đã đoán ngay mà, trong thời đại thông tin hóa như hiện nay thì điều dễ thu hút sự chú ý của đông đảo công chúng nhất chính là video clip. Bởi nói cho cùng hình ảnh có tác dụng kích thích thị giác mạnh mẽ nhất, vả lại công chúng cũng dễ bị lôi cuốn vào tiết tấu phát ra từ video clip.

Đoạn clip kéo dài chưa đến một phút này được lan truyền rộng rãi trên mạng xã hội là một điều rất dễ hiểu, vì nó chứa yếu tố tình dục và kinh dị, vô cùng gây tò mò.

Vừa mở clip thì một giọng nữ rên rỉ truyền ra từ điện thoại làm tôi giật nảy mình. Ngay cả Hàn Lượng đang tập trung lái xe cũng phải ngạc nhiên bật kêu lên: “Oa! Nóng hết cả lỗ tai.”

Clip tối lù mù, ánh điện chiếu vào qua rèm cửa sổ cạnh giường khiến căn phòng hơi sáng lên một chút, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy hình dáng đại khái của hai nhân vật chính trong clip. Xem ra đoạn phim ngắn này được quay vào lúc trời mới tờ mờ sáng và không bật đèn.

Có lẽ người quay phim là đàn ông. Mặc dù hình dáng nhân vật chính đã được làm mờ, cộng thêm ánh sáng trong phòng rất kém, nhưng không khó nhận ra lúc này người đàn ông đó đang nằm ngửa trên giường, đồng thời dùng máy ảnh tự quay cô gái đang ở trên người mình.

Ống kính không ngừng tròng trành. Trong quá trình quay, một góc ống kính chợt lướt đến rèm cửa sổ ở cạnh giường. Khe hở giữa rèm cửa sổ và tường dường như có một bóng trắng. Bóng trắng này rất bắt mắt, không chỉ thu hút sự chú ý của công chúng, mà còn thu hút sự chú ý của người đang quay clip lúc đó.

Khoảnh khắc ống kính chao đảo, người đàn ông chợt nói: “Đợi chút đã! Đợi chút đã!” Người đàn ông bảo cô gái ngừng lại.

Ống kính chuyển động, cuối cùng dừng lại ở bóng trắng kia. Lúc đó, cô gái cũng quay lại, nhìn về phía rèm cửa.

Ống kính đứng im chừng hai giây, cùng với tiếng hét thất thanh của người đàn ông và cô gái thì đoạn video clip này kết thúc.

Cũng chính trong thời gian hai giây đó, mặc dù hình ảnh quay được từ điện thoại di động không mấy rõ nét, nhưng tôi vẫn nhìn rõ thứ khiến cặp nam nữ nọ phải thét lên thất thanh, đó là hình thù giống như một bóng ma tóc dài áo trắng.

Trên Weibo, phía dưới chủ đề “Ma nữ Vân Thái” có rất nhiều cư dân mạng nhiệt tình xử lý hình ảnh đã được đóng khung trong hai giây đó. Trong ảnh đúng là có bóng cô gái lộ nửa thân trên xuất hiện giữa bức tường và rèm cửa sổ, cô gái cúi đầu, tóc tai rũ rượi che khuất bờ vai và ngực. Tuy thế vẫn có thể nhìn rõ cô ta mặc chiếc váy dài màu trắng.

Ma nữ lặng lẽ bay qua bay lại ở góc phòng phía sau rèm cửa nửa kín nửa hở, nhìn chằm chằm cặp nam nữ đang vụng trộm. Nghĩ kỹ từng chi tiết thì đúng là khiến người ta phải rợn tóc gáy.

Trên mạng có rất nhiều đoạn clip liên quan đến “linh hồn thần bí”, tất cả là clip tự nhận “quay trực tiếp tại hiện trường” của dân mạng nước ngoài. Clip nào vậy, đều là đang lúc quay nội dung nào đó thì chợt phát hiện bóng người hoặc mặt người ở góc khuất, có điều những clip đó hoặc là mặt người, bóng người trông rất đại khái, nếu nhìn kỹ thì chưa hẳn hình người; hoặc là dấu vết sửa ảnh trên clip rất rõ ràng, là trò đùa ác ý mà người làm clip cố tình tạo ra. Tuy nhiên đoạn clip này khác hẳn, hình ảnh vô cùng xác thực, hơn nữa còn xảy ra trong nước, ở ngay cạnh chúng ta, thực sự không có lý do gì khiến dư luận không dậy sóng.

“Hồn ma bóng quế gì chứ, toàn là giả hết.” Lâm Đào tựa cửa xe, nhìn ra ngoài không trung.

Tôi biết cậu ta chỉ đang tự trấn an bản thân mà thôi. Lúc này chắc trong lòng cậu ta đang đấu tranh tư tưởng dữ dội giữa nỗi sợ và lòng hiếu kỳ.

“Người quay clip này khá thú vị nhỉ!” Xem xong clip, Đại Bảo nhận xét, “Chuyện giường chiếu xấu hổ như vậy, người ta giấu còn không được, đằng này anh ta lại chủ động giao nộp cho phóng viên để đăng lên mạng xã hội. Các cậu xem, đủ các loại giật tít đây này, không chỉ nóng tai mà còn bỏng mắt nữa.”

“Tâm lý mỗi người chẳng ai giống ai, cũng khó mà phân tích được anh ta nghĩ gì.” Tôi nói, “Cũng chẳng rõ đầu đuôi câu chuyện ra sao.”

Nhiếp Nhất Phong có thể coi là gã đàn ông “cao phú soái” chính hiệu, chuyện anh ta trêu hoa ghẹo nguyệt cũng không phải mới ngày một ngày hai.

Anh ta lắm tiền không phải bởi anh ta là chủ doanh nghiệp hay cậu ấm con nhà giàu, mà là dựa vào cây rút tiền cỡ bự, vợ anh ta - Kim Linh. Kim Linh lớn hơn Nhiếp Nhất Phong sáu tuổi, là chủ tịch hội đồng quản trị của Công ty chuyển phát nhanh Kim Nhất - Vân Thái. Nhiếp Nhất Phong vốn là nhân viên của Công ty chuyển phát nhanh Kim Nhất, bởi vì anh ta có cái mẽ ngoài bảnh bao, nên đã lọt vào mắt xanh của bà chủ đã luống tuổi nhưng còn độc thân Kim Linh. Cuối cùng hai người dính nhau như sam.

Nhiếp Nhất Phong vốn chỉ là lái xe, giờ một bước trở thành giám đốc bộ phận vận chuyển của công ty Kim Nhất. Vợ anh ta bận suốt, vì không chịu được cảnh giường đơn gối chiếc nên anh ta thường xuyên đi tìm của lạ, nhiều phen bị Kim Linh bắt tại trận. May nhờ miệng lưỡi dẻo quẹo nên Nhiếp Nhất Phong mới miễn cưỡng giữ được cuộc hôn nhân này.

Ba năm trước, Kim Linh mắc chứng tâm thần phân liệt dạng nhẹ, liên tục phải uống thuốc để duy trì trạng thái bình thường. Tuy bệnh tình chưa ảnh hưởng đến cuộc sống, nhưng đó lại trở thành lý do để Nhiếp Nhất Phong ra ngoài tìm của lạ. Mỗi lần quen một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, anh ta lại lấy lý do vợ mình không chỉ mắc chứng tâm thần phân liệt, mà còn là một mụ vợ ích kỳ, keo kiệt, không coi ai ra gì để lừa các cô gái thương cảm và ngã lòng, cuối cùng để anh ta đạt được mục đích.

Sau mấy lần bắt gian tại giường, Kim Linh cũng nghĩ ra cách trói buộc chồng. Dẫu sao Kim Linh từng lăn lộn ngoài xã hội từ khi mới tốt nghiệp cấp ba, nên cô ta nắm trong tay tất cả các mối quan hệ phức tạp trong thành phố Vân Thái nhỏ bé này. Dưới sự chi phối của Kim Linh, gần như tất cả các khách sạn trong thành phố Vân Thái đều nhất loạt cho Nhiếp Nhất Phong vào danh sách đen. Đối với Nhiếp Nhất Phong, muốn thuê một phòng trong khách sạn là chuyện chẳng hề dễ dàng. Ở trong thành phố không làm ăn được gì, Nhiếp Nhất Phong liền nảy ra ý nghĩ tìm “hoa” ở các thành phố khác, bởi vậy thời gian gần đây, số lần anh ta đi công tác ngoại tỉnh càng ngày càng nhiều.

Hai hôm trước, Nhiếp Nhất Phong biết Kim Linh phải đến thành phố Long Phiên đàm phán một đơn hàng lớn, nên anh ta cũng liền đề xuất đi công tác ở thành phố Đinh Đường, lấy cớ là đi khai thác một tuyến đường vận chuyển mới. Sau hai ngày công tác ở Đinh Đường không tìm được “con mồi” nào, Nhiếp Nhất Phong vừa bực bội vừa thất vọng đành trở về nhà.

Nhà cửa được thu dọn ngăn nắp, gọn gàng, Kim Linh không có nhà, có lẽ đã đến Long Phiên. Theo lịch trình sắp xếp trước của Kim Linh thì phải hai ngày nữa cô ta mới về. Sau một đêm trằn trọc ngủ một mình, không chịu được cô đơn, Nhiếp Nhất Phong liền lên Wechat liên hệ với tình cũ. Anh ta nghĩ: Đã không thể thuê phòng khách sạn thì chi bằng dùng luôn nhà mình.

Lửa gặp rơm khô, vừa châm đã bén. Cô người tình cũ đồng ý đến nhà Nhiếp Nhất Phong vào lúc trời tờ mờ sáng. Hai người vừa gặp mặt liền quấn lấy nhau, mây mưa nồng nhiệt. Trong lúc cao hứng, Nhiếp Nhất Phong lấy điện thoại di động ra quay cảnh giường chiếu của hai người.

Quay cảnh giường chiếu cũng không sao, nhưng chẳng ngờ lại quay phải cảnh kinh dị cực điểm. Trong căn phòng được bài trí rất ấm áp đột nhiên lại xuất hiện một bóng ma, lắng lặng nhìn chằm chằm màn mây mưa của anh ta và người tình cũ.

Hình ảnh trên clip không rõ lắm, nhưng hai đương sự đều nhìn thấy rất rõ ràng.

Trong căn phòng mờ tối, ở góc tường có một ma nữ mặc đồ trắng, tóc rủ xuống, rèm cửa che khuất nửa người cô ta. Ở giữa rèm cửa và mái tóc dài lộ ra khuôn mặt trắng bệch cùng một con mắt trợn tròn nhìn trừng trừng đôi nam nữ với vẻ mặt vô cảm.

Hai người kia sợ đến mức suýt tè ra giường. Họ thậm chí không kịp mặc quần áo, chỉ quấn vội tấm chăn rồi lao ra khỏi phòng.

Lúc này trời mới hừng sáng, khu chung cư đã có một vài cụ già đi tập thể dục buổi sáng, đột nhiên nhìn thấy cặp nam nữ quấn chăn lao ra đường, họ cũng sợ hết hồn.

Hai người họ líu lưỡi kể lộn xộn các tình tiết đã thu hút đám đông hiếu kỳ vây quanh. Thấy đám đông không tin lời mình kể, Nhiếp Nhất Phong liền mở đoạn clip trong máy điện thoại di động của mình ra cho mọi người xem.

Những kẻ mua việc cảm thấy đây tuyệt đối là tin nóng, liền thông báo với giới truyền thông địa phương. Bởi vậy, trước khi cảnh sát đến thì giới truyền thông đã có mặt tại hiện trường. Các phóng viên không chỉ có được clip từ tay của Nhiếp Nhất Phong, mà thậm chí còn chuẩn bị thâm nhập hiện trường tìm hiểu sự việc trước một bước. May mà có người dân tốt bụng gọi điện báo cho cảnh sát, nên khi phóng viên đang chuẩn bị vào hiện trường thì cảnh sát vừa kịp đến nơi, ngăn họ lại. Nếu không những bức ảnh rõ nét kia mà bị tung lên mạng thì không biết bão dư luận còn lớn đến đâu.

Cảnh sát yêu cầu hai đương sự lên xe cảnh sát, sau đó cử hai nhân viên cảnh sát vào hiện trường.

Vì bị rèm cửa che khuất nên ánh sáng lọt vào phòng rất yếu, hai nhân viên cảnh sát phải chiếu đèn pin vào vị trí mà đương sự mô tả. Quả nhiên ở đó có một người phụ nữ. Dưới ánh đèn pin, ánh mắt nhìn trừng trừng của cô ta trông thật gai lạnh.

Cách ăn mặc và đầu tóc của cô gái đó trông chẳng khác nào ma nữ trong phim, nên hai viên cảnh sát cũng giật thót một phen, nhưng dẫu sao họ là cảnh sát nên không đến nỗi tháo chạy vì khiếp sợ. Họ lấy can đảm đi đến chỗ cô gái, vén rèm cửa lên quan sát thật kỹ. Thực ra cô gái đó không phải ma nữ mà là một thi thể nữ. Sở dĩ thi thể đó có thể đứng là bởi vì có một sợi dây buộc ở cổ cô ta và treo lên thanh treo rèm.

Thi thể đã ở trạng thái co cứng, chết từ nhiều giờ trước, cho nên đế bảo vệ nguyên trạng thi thể và hiện trường, cảnh sát không hạ thi thể xuống mà lấy quần áo rơi lả tả cạnh giường của Nhiếp Nhất Phong và người tình cũ của anh ta, rồi trở ra ngoài. Một mặt cảnh sát địa phương báo cáo tình hình về trung tâm chỉ huy thành phố, một mặt khác họ yêu cầu Nhiếp Nhất Phong và người tình cũ của anh ta mặc quần áo vào.

Khi nhận được tình hình phản hồi từ phía cảnh sát địa phương, trung tâm chỉ huy đã phát hiện làn sóng dư luận trên mạng. Sau khi nhận được hồi đáp, một mặt cảnh sát công bố đã bắt đầu tiến hành điều tra, mặt khác báo cáo với Sở Công an tỉnh, đồng thời yêu cầu sự trợ giúp từ Sở. Bởi vì Đội trưởng Hoàng - đội trưởng đội cảnh sát hình sự Công an thành phố Thái Vân là bạn học cũ cùng trường với tôi nên sau khi xem xong clip, tôi liền liên lạc với anh. Lúc này, Đội trưởng Hoàng đang chỉ huy công tác kiểm tra và khám nghiệm hiện trường, nghe nói chúng tôi đang trên đường đến đó, anh lập tức ra lệnh không được chạm vào tử thi, trước tiên cứ triển khai công tác khám nghiệm hiện trường trong phòng đã.

Cùng lúc đó, công tác điều tra khảo sát được triển khai. Thông qua nhận diện khuôn mặt và bộ váy ngủ màu trắng mà nạn nhân đang mặc, cảnh sát khẳng định nạn nhân chính là nữ chủ nhân của ngôi nhà này - Kim Linh. Câu chuyện vừa kể trên về mối quan hệ giữa Kim Linh và Nhiếp Nhất Phong là do Đội trưởng Hoàng lần lượt nhắn trên Wechat cho chúng tôi sau khi anh điều tra được tình hình sự việc.

2

Vân Thái cách Long Phiên không xa lắm, sau khi làm rõ công tác tiền kỳ của vụ án, chúng tôi liền lái xe đến thẳng khu chung cư YangFang Garden, cũng chính là hiện trường vụ án.

“Hiện tại công tác điều tra xe của nạn nhân, cũng như điều tra các trạm kiểm soát trên đường quốc lộ và ga tàu đã kết thúc.” Đội trưởng Hoàng thấy chúng tôi đến nơi liền nhảy từ một chiếc xe khám nghiệm hiện trường xuống, bắt tay tôi, nói, “Tình hình trước mắt cho thấy cô Kim Linh vẫn chưa đến Long Phiên, hai ngày trước cô ta vẫn đi làm bình thường ở công ty, trưa hôm qua sau khi trở về nhà thì buổi chiều không thấy đi làm nữa. Người trong công ty còn cho rằng cô ta đã đi Long Phiên công tác, nhưng thực ra cô ta đã chết ở nhà.”

“Vậy chiều qua Nhiếp Nhất Phong về nhà lúc nào?” Tôi chưa kịp hàn huyên đã vội tranh thủ thời gian hỏi han tình hình vụ án.

“Nhiếp Nhất Phong đi chuyến tàu cao tốc lúc 4 giờ chiều từ Đinh Đường đến Vân Thái. Sau khi xuống tàu, anh ta thuê taxi về nhà.” Đội trường Hoàng trả lời, “Căn cứ vào phán đoán của chúng tôi, sớm nhất cũng phải sáu rưỡi tối thì anh ta mới về đến nhà.”

“Đã khám nghiệm hiện trường chưa?” Lâm Đào vừa mặc đồng phục khám nghiệm vừa nhìn vào trong ngôi nhà nơi xảy ra vụ án. Trong nhà có mấy nhân viên kỹ thuật hình sự đang bật đèn LED, cúi người, chổng mông bò trên sàn nhà tìm dấu chân.

“Giờ đang lấy vật chứng dấu vết tương ứng ở hiện trường.” Đội trưởng Hoàng nói, “Công tác này sắp hoàn thành, có thể xử lý thi thể rồi đấy. Các anh đến rất đúng lúc, chúng ta cùng khám nghiệm tử thi nào!”

Dưới sự hướng dẫn của Đội trường Hoàng, chúng tôi mặc đồng phục khám nghiệm rồi vào hiện trường.

Hiện trường có kết cấu bốn phòng, trong đó hai phòng để trống, phòng đọc sách gần như không sử dụng, không hề có dấu vết lục lọi, cũng không có vật chứng dấu vết còn mới rõ rệt nào. Trung tâm hiện trường nằm ở góc phía đông bắc của phòng ngủ chính có diện tích khá lớn, đó cũng chính là góc tường đối diện với đuôi giường. Góc tường này tương đối khuất, nếu không quan sát kỹ thì quả thực sẽ không dễ dàng phát hiện có một thi thể treo lơ lửng ở đó.

Lâm Đào run lập cập đưa Trình Tử Nghiên vào phòng ngủ chính cùng các nhân viên kỹ thuật hình sự tiến hành khám nghiệm chuyên sâu hơn. Tôi và Đại Bảo đi quanh hiện trường một vòng.

Giữa phòng khách có chiếc bàn tròn, chính giữa bàn bày chiếc lọ cắm đầy hoa khô, xung quanh bình hoa khô có vài lọ thuốc. Tôi tiện tay cầm một lọ lên xem, đó là thuốc vitamin tổng hợp và một lọ thuốc Clozapine nho nhỏ. Tôi mở lọ thuốc Clozapine ra xem, thuốc vẫn còn đầy, có lẽ chỉ mới mở ra mà thôi.

Thuốc Clozapine là thuốc điều trị tâm thần, không chỉ phát huy hiệu quả với các triệu chứng dương tính với bệnh tâm thần, mà còn có hiệu quả nhất định với cả các triệu chứng âm tính; thích hợp dùng cho các bệnh nhân tâm thần phân liệt cấp tính và mãn tính, có thể làm giảm nhẹ triệu chứng cảm xúc liên quan đến chứng bệnh tâm thần phân liệt. Thuốc Clozapine có tác dụng an thần khá mạnh, đối với bệnh nhân tâm thần phân liệt mức độ nhẹ như Kim Linh thì loại thuốc này vô cùng hiệu quả.

Tôi cầm từng lọ lên kiểm tra, nhưng không phát hiện thấy điểm nào khả nghi.

Tôi và Đại Bảo vào phòng bếp, các đồ gia dụng trong phòng bếp được bày biện rất ngăn nắp. Tuy nhiên vẫn có thể nhận ra bà chủ của công ty chuyển phát nhanh này thường ngày vẫn tự mình vào bếp nấu nướng. Trên cửa phòng bếp treo chiếc tạp dề dành cho phụ nữ. Nồi niêu xoong chảo, thìa đũa bát đĩa, đường muối dầu mắm đều đủ cả, trong rổ rau còn có một ít rau xanh.

Tôi mở tủ lạnh, thấy trong tủ lạnh còn hai đĩa rau xào ăn thừa, một đĩa rau cần xào thịt, một đĩa gà xào cay Kung Pao, ngoài ra còn có một đĩa màn thầu sót lại hai cái. Xem ra thức ăn chưa cất tủ lạnh lâu lắm. Tôi lại bước đến một đầu bệ bếp, mở nồi cơm quan sát, phát hiện bên trong còn lưng nồi cháo, bề mặt cháo kết thành màng cứng, nhưng xem độ kết dính và màu sắc của cháo thì có lẽ nồi cháo này mới nấu chưa lâu.

Nhìn đi nhìn lại, tôi vẫn chưa thấy vấn đề gì khác thường. Đúng lúc đó chợt nghe Lâm Đào ở phòng ngủ gọi tôi.

“Sao thế? Phát hiện ra gì à?” Tôi hỏi.

“Tạm thời vẫn chưa.” Lâm Đào nói, “Tôi thấy nhiều dấu chân, nhưng cần thời gian mang về đối chiếu. Tôi gọi cậu vì muốn bảo chúng ta phải tiến hành khám nghiệm tử thi trước. Khám nghiệm xong, chúng ta phải xem các vết tích xung quanh thi thể.”

Tôi thấy không gian ở góc tường nơi treo thi thể rất chật chội thì biết công tác khám nghiệm dấu vết chắc chắn không dễ triển khai. Hơn nữa thi thể đó ăn mặc kinh dị như vậy, trừng mắt đứng sừng sững ở đó, Lâm Đào hẳn chẳng thể yên tâm mà thực hiện công việc. Trước khi gỡ thi thể xuống, chúng tôi quan sát trạng thái của vòng dây thừng quanh cổ nạn nhân. Dây cuốn quanh cổ nạn nhân là loại dây thừng bằng nilon màu xanh lá, một đầu buộc thắt nút thành thòng lọng hình tròn, tròng vào đầu nạn nhân, đầu còn lại vòng qua thanh treo rèm cửa, buông thõng xuống, buộc ở chân kệ ti vi đặt ở đầu giường. Làm vậy chẳng khác gì biến thanh treo rèm cửa trở thành một bánh ròng rọc, còn điểm chịu lực là kệ tivi.

Chúng tôi từng chứng kiến không ít thi thể tử vong do bị thắt cổ, nhưng đây là lần đầu tiên chúng tôi thấy người ta sử dụng phương thức buộc dây thừng kiểu này, chỉ cần ném dây thừng lên thanh treo rèm, đầu còn lại cố định ở kệ tivi là được.

“Đã hỏi về sợi dây thừng này chưa?” Tôi hỏi viên cảnh sát điều tra đang tiến hành khám nghiệm cạnh đó.

Viên cảnh sát bước đến bên cạnh kệ tivi, mở tủ ra, chỉ vào bên trong và nói: “Nạn nhân Kim Linh làm về lĩnh vực chuyển phát nên trong nhà có rất nhiều loại dây thừng nilon kiểu này. Trong tủ có dây thừng nilon và cả kéo. Vết cắt ở đầu dây còn mới, chúng tôi phân tích và nhận thấy nó được cắt ra từ cuộn dây thừng này.”

Tôi gật đầu nhìn cuộn dây thừng, quả nhiên vết cắt còn mới, những vụn nilon rơi ra khi cắt vẫn còn vương vãi trong tủ. Xem ra cuộn dây này không phải do ai đó mang từ bên ngoài vào.

Vì không muốn làm mất dấu các vết tích trên vách tường gần thi thể và trên các đồ gia dụng bày biện trong nhà như rèm cửa, lá tỏa nhiệt, chúng tôi quyết định mang thang khám nghiệm đến. Tôi trèo lên thang, lùa mũi kéo tránh nút thắt mà cắt dây thừng. Đại Bảo và bác sĩ Cao, bác sĩ pháp y của Công an thành phố Vân Thái đứng ở dưới đỡ thi thể xuống. Lúc này mức độ co cứng của tử thi vẫn rất cao, vì thế thi thể không đến nỗi đổ nghiêng ngả. Thi thể được cắt đứt dây thừng quấn quanh cổ, nhưng vẫn đứng sững ở chỗ cũ, Đại Bảo và bác sĩ Cao chầm chậm dịch chuyển thi thể khỏi vị trí ban đầu, đặt nằm ngửa trên sàn nhà.

Thi thể mặc bộ váy liền thân màu trắng, đồ lót vẫn nguyên vẹn, chân đi tất giấy, không đi giày. Nạn nhân ngoài ba mươi tuổi, vẻ ngoài được chăm sóc khá tốt, vóc người trung bình, cao khoảng 1,58 mét, nặng chừng 45 ki-lô-gam.

“May mà tử thi đang ở trạng thái co cứng, nếu không các dấu vết phía sau thi thế đều bị phá hỏng hết.” Lâm Đào nhìn thi thể đã được mang ra chỗ khác, liền cầm kính lúp quan sát khung cửa sổ phía sau thi thể. Mỗi khi tiến hành giám định dấu vết, vẻ mặt Lâm Đào đều rất nghiêm túc.

Trình Tử Nghiên đứng sau lưng Lâm Đào, không rõ đang quan sát Lâm Đào hay quan sát dấu vết.

“Phát hiện thấy gì rồi à?” Tôi liếc nhìn Trình Tử Nghiên, tủm tỉm cười.

“Phát hiện được khá nhiều thứ.” Lâm Đào đáp, “Có điều, tôi phải quan sát kỹ càng hết lượt rồi mới nói cho các vị biết.”

“Thằng cha này lại còn bày đặt làm chúng ta tò mò nữa đấy.” Đại Bảo càu nhàu, giọng bất mãn.

Sau khi hạ thi thể xuống, tôi lập tức quan sát rãnh treo trên cổ nạn nhân.

Đối với những vụ án nghi ngờ tử vong do bị treo cổ thì rãnh treo là manh mối vô cùng quan trọng. Chúng tôi từng gặp rất nhiều vụ án sát hại nạn nhân bằng cách bóp cổ, thắt cổ, cuối cùng lại ngụy trang thành vụ án chết treo cổ. Trên thực tế, các vụ án giết người bằng thủ đoạn treo cổ hiếm như vây rồng lông phượng. Trong giáo trình nghiệp vụ cũng mô tả thế này: chết treo cổ thường thấy ở các vụ tự sát, hiếm khi thấy ở các vụ tai nạn ngoài ý muốn, cực kỳ hiếm thấy ở các vụ án giết người.

Bởi vì chết treo cổ không chỉ cần thời gian nhất định khiến nạn nhân ngạt thở, mà còn cần sự hợp tác cao độ của nạn nhân. Dùng dây thừng tròng vào cổ người khác thắt đến chết mà đối phương không hề phản kháng kịch liệt là điều không thể xảy ra. Cho dù người bị hại đang ở trạng thái hôn mê thì việc xách một người lên, cho cổ họ chui vào trong thòng lọng là một việc hết sức khó khăn.

Mà điểm mấu chốt phân biệt giữa chết treo cổ và chết do các nguyên nhân khác sau đó ngụy trang thành chết treo cổ chính là ở rãnh treo. Với rãnh treo thắt cổ [6] , do sử dụng lực đồng đều cho nên lực tác dụng tác động đều xung quanh cổ, vì thế hình thái rãnh treo quanh cổ có độ nông sâu đồng nhất. Còn chết treo cổ thì khác, cơ chế chết treo cổ là quấn dây quanh cổ làm nạn nhân bị ngạt bởi chính sức nặng của bản thân, do vậy rãnh treo và vị trí tiếp xúc với cổ thường ở phía dưới hàm dưới, thậm chí còn thít chặt mô mềm của hàm dưới vào sâu tận phía sau xương hàm dưới. Hơn nữa vì thi thể ở tư thế thẳng đứng nên sức ép không đồng đều, phần phía dưới hàm dưới chịu sức ép nghiêm trọng nên rãnh treo sâu hơn, trong khi đó, phía sau tai ít chịu sức ép hơn nên rãnh treo nông và mờ hơn, sau đó thì biến mất. Pháp y gọi kiểu rãnh treo này là “rãnh treo điển hình”.

Bởi vì chết treo cổ dựa vào sức nặng của người bị treo cổ cho nên lực chèn ép rất mạnh, có thể đồng thời chèn ép cả động mạch và tĩnh mạch, hoàn toàn khác với chết thắt cổ, sức ép chỉ đủ chèn ép tĩnh mạch ngăn máu chảy về tim, điểm xuất huyết trên mặt và mí mắt của thi thể chết treo cổ thường không nhiều và không rõ ràng.

Ngoài các tổn thương khác ở cổ, thì xung quanh rãnh treo điển hình còn có các phản ứng sống như tấy đỏ, bọng nước... Cho nên về cơ bản, có thể phán đoán thi thể này là chết treo cổ.

Môi của nạn nhân tím bầm, mười đầu móng tay đều tím tái, mặt và mí mắt có một số điểm chảy máu, nhưng không nhiều, vết hoen tử thi trầm lắng ở hai mặt chi dưới.

Tôi lấy kính lúp trên tay Lâm Đào, quan sát kỹ rãnh treo phía dưới hàm dưới của người chết, trong đầu đã có dự tính sẵn. Sau đó, tôi quan sát những bộ phận quan trọng khác trên thi thể, rồi nói: “Rãnh treo có phản ứng sống rõ ràng, rãnh treo điển hình cũng rất rõ ràng. Không phát hiện thấy các vết thương chí mạng ở bộ phận khác trên cơ thể. Nạn nhân bị treo cổ khi đang còn sống, điểm này không cần nghi ngờ gì nữa.”

“Chết treo cổ? Tự sát sao?” Đại Bảo kêu lên, “Cô ta mắc bệnh tâm thần dạng nhẹ, hoàn toàn có cơ sở tự sát.”

“Giờ chưa thể công bố thông tin đúng không?” Đội trưởng Hoàng nói, “Các vụ án kiểu này liên quan đến dư luận xã hội và cộng đồng mạng, nếu có kết quả chính xác ở giai đoạn điều tra bước đầu rồi mới công bố thông tin thì sẽ tốt hơn, dẫu sao chúng ta vẫn chưa hoàn toàn xác định được tính chất của vụ án.”

Tôi gật đầu. Dịch vòng đeo tay của nạn nhân lên trên một chút, tôi nhìn thấy phần da bị vòng tay che khuất có một đường dấu vết hồng nhạt, lờ mờ không rõ. Tôi vội vàng vén váy dài của nạn nhân lên, xem phần mắt cá chân của cô ta thì thấy ở đó cũng có dấu vết tương tự như cố tay.

“Chết treo cổ thường là do tự sát. Sách viết thế.” Đại Bảo phát biểu.

Tôi ngẫm nghĩ giây lát, nói với Đại Bảo: “Nạn nhân chết treo cổ hiếm khi do bị sát hại không có nghĩa không có khả năng xảy ra trường hợp bị sát hại. Vụ án mà chúng ta mới xử lý vừa rồi chính là một ví dụ, anh không nhớ à?”

Nói xong tôi lấy xi lanh cắm kim tiêm dài chọc vào khoảng trống giữa xương sườn số ba và xương sườn số bốn của nạn nhân, lấy ít máu trong tim ra, đưa cho viên cảnh sát đứng cạnh, bảo cậu ta mau chóng mang đi xét nghiệm xem nạn nhân có khả năng tử vong vì trúng độc hoặc dùng thuốc dẫn đến hôn mê hay không. Toàn thân nạn nhân không có thêm vết thương nào, nếu rơi vào trạng thái hôn mê thì chỉ có thể là do trúng độc hoặc do tác dụng của thuốc.

“Hiếm gặp nghĩa là rất ít khi gặp, làm gì có chuyện vừa dính một vụ nhảy lầu hiếm gặp giờ lại dính vào một vụ chết treo cổ hiếm gặp?” Đại Bảo nói, “Có lắm chuyện tình cờ ngẫu nhiên như vậy sao?”

“Thì nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến mà!” Lâm Đào quan sát xong các dấu vết, vẻ mặt suy tư, nói, “Tôi đồng ý với Tần Minh, cần khám nghiệm chuyên sâu hơn mới phán đoán được tính chất vụ án. Dư luận sốt ruột đến mức nào đi nữa thì chúng ta cũng không thể tùy tiện công bố kết luận được. Chúng ta phải chịu trách nhiệm với chân tướng sự thật, với dư luận và với chính bản thân mình.”

Rõ ràng Trình Tử Nghiên rất đồng tình với quan điểm của Lâm Đào, nên cô đứng bên ra sức gật đầu.

“Nói hay lắm!” Tôi khen một câu, “Lâm Đào, cậu tiếp tục nghiên cứu các dấu vết trong phòng. Tử Nghiên, cô đến phòng giám sát camera của khu chung cư. Thi Vũ tham gia tổ điều tra. Hàn Lượng lái xe đưa tôi và Đại Bảo đến nhà xác để khám nghiệm tử thi.”

Trình Tử Nghiên muốn nói lại thôi. Tôi biết cô muốn cùng Lâm Đào xem xét các dấu vết, vừa muốn quan tâm cậu ta để cậu ta khỏi sợ cảnh hiện trường có “ma nữ”, nhưng việc điều tra bằng hình ảnh vô cùng quan trọng, không có lý do gì khiến cô không tham gia vào tổ điều tra hình ảnh. Bởi vậy tôi giả mù, cứ thế rời khỏi hiện trường.

Trên đường đến nhà xác, trong đầu tôi vẫn thấp thoáng xuất hiện dấu vết màu hồng nhạt ở cổ tay và cổ chân của nạn nhân. Dấu vết ở cổ tay rất mờ, hơn nữa nạn nhân còn đeo vòng ở cả hai tay, rất có khả năng đó là vết hằn do vòng siết nhẹ vào tay. Còn dấu vết ở cạnh mắt cá chân lại chịu ảnh hưởng của vết hoen tử thi nên cũng khó xác định rõ ràng. Rốt cuộc đó có phải vết thương hay không? Nếu là vết thương thì đó là loại vết thương gì?

“Có phải cậu vẫn nghi ngờ đây là vụ án mạng không?” Đến phòng giải phẫu, Đại Bảo vừa giải phẫu vừa hỏi tôi. Tôi không thừa nhận cũng không phủ nhận.

“Nếu đây là án mạng thì chắc chắn hung thủ là chồng cô ta. Tên anh ta là gì ấy nhỉ? Nhiếp Nhất Phong? Chính là do anh ta làm.” Đại Bảo khẳng định.

“Anh lý giải thế nào mà lại kết luận như vậy?” Tôi hỏi.

“Cậu xem đấy, chồng cô ta trở về vào buổi chiều thì sáng hôm sau phát hiện thấy xác cô ta, hơn nữa còn ở nhà. Cửa sổ vẫn nguyên lành, không hỏng hóc gì.” Đại Bảo nêu nhận định của mình, “Hơn nữa chồng cô ta thường có quan hệ ngoài luồng, lại còn bị vợ bắt tại trận, nhưng anh ta vẫn phải sống nhờ vào vợ. Nếu cô ta chết thì anh ta có quyền thừa kế toàn bộ tài sản của vợ và có thể tự do thỏa sức đi tầm hoa vấn liễu. Bởi thế chồng cô ta hoàn toàn có động cơ và điều kiện để thực hiện hành vi giết người này.”

“Nhưng chính chồng cô ta là người báo cảnh sát mà?” Hàn Lượng thắc mắc, “Chẳng lẽ anh ta vừa ăn cắp vừa la làng?”

“Các vụ án mà hung thủ vừa ăn cắp vừa la làng cũng không ít.” Tôi nói, “Tôi có anh bạn trong ngành còn viết hẳn một bài luận văn nghiên cứu về các vụ án mà kẻ phạm tội chính là người báo án nữa đấy.”

“Cho dù anh ta vừa ăn cắp vừa la làng thì cũng không cần thiết phải phô bằng chứng mình ngoại tình ra trước bàn dân thiên hạ thế chứ?” Hàn Lượng không đồng tình, “Anh ta hoàn toàn có thể bịa ra các tình tiết khác.”

“Mỗi người có cách nghĩ riêng, có thể anh ta cho rằng làm như vậy sẽ tạo thành ảnh hưởng khiến đa số mọi người không hoài nghi mình thì sao?” Tôi nói.

“Cậu xem, cậu xem, tôi đã bảo là cậu Tần Minh nghi ngờ đây là án mạng mà lại.” Đại Bảo nói, “Vậy chúng ta xem thời gian tử vong của nạn nhân nhé! Nếu cô ta chết vào buổi tối thì chắc chắn sẽ liên quan đến chồng của cô ta; còn nếu chết vào buổi chiều thì chắc chắn là cô ta tự sát.”

“Có lý đấy!” Hàn Lượng tán thành, “Có điều các anh có thể vuốt mắt cho cô ta nhắm lại không? Cứ mở trừng trừng thế kia sợ phát khiếp. Mà có phải cô ta mở mắt là do chết oan chết uổng không?”

“Làm gì có chuyện chết oan uổng ở đây.” Tôi cười, “Sau khi chết, các cơ liền rơi vào giai đoạn lỏng lẻo, lúc này mí mắt nạn nhân sẽ xảy ra thay đổi tùy vào tư thế của nạn nhân. Đại đa số nạn nhân đều ở trạng thái mí mắt khép hờ khi được phát hiện. Cũng có nghĩa là họ sẽ không khép chặt mí mắt, nhưng cũng không mở to trợn trừng.”

“Nhưng xác chết này rõ ràng đang mở to trợn trừng đấy!” Hàn Lượng nói.

“Đúng thế!” Tôi gật đầu, “ Bởi vì lúc chết, cô ta đang trợn trừng hai mắt, mà sau khi chết lại xuất hiện hiện tượng thi thể co quắp. Các cậu đều biết hiện tượng này chứ gì? Chính là sau khi chết, thi thể không rơi vào trạng thái dãn cơ mà chuyển thẳng sang giai đoạn co quắp, sau đó luôn giữ ở trạng thái này. Thông thường hiện tượng thi thể co quắp chỉ diễn ra ở một bộ phận bó cơ, trường hợp co quắp toàn bộ cơ thể rất hiếm khi xảy ra. Một vài cổ tịch từng kể về vị anh hùng nào đó khi bị chặt đầu vẫn đứng sừng sững không ngã xuống, thì hoặc là sách đó bốc phét hoặc là thi thể vị anh hùng này xuất hiện hiện tượng co quắp thi thể toàn thân hiếm gặp.”

“Nạn nhân Kim Linh này rơi vào trường hợp co quắp mí mắt, cho nên mắt cô ta mới mở trợn trừng như thế.” Đại Bảo giải thích, “Co quắp thi thể có một điểm không hay lắm, đó chính là bởi vì nó không trải qua giai đoạn dãn cơ nên đã thay đổi quy luật hình thành co cứng tử thi, do vậy khiến chúng ta khó phán đoán được thời gian tử vong.”

“Không chỉ vậy!” Tôi tiếp lời, “ Điểm đặc biệt của vụ án này chính là ở chỗ đó. Vị trí của nạn nhân là ở góc phòng, ngay dưới máy điều hòa. Mà máy điều hòa thì lúc chạy lúc dừng không theo quy luật nào cả, nên việc phán đoán thời gian tử vong dựa vào nhiệt độ thi thể sẽ xảy ra sai lệch rất lớn. Vì vết hoen tử thi của những đối tượng chết treo cổ đều tập trung ở cẳng chân, trong khi mắt lại mở to khiến giác mạc và kết mạc đều xuất hiện hiện tượng mất nước nghiêm trọng, khiến chúng ta hoàn toàn không có căn cứ phán đoán thời gian tử vong dựa vào vết hoen tử thi hay độ mờ đục của giác mạc. Điều đó cũng có nghĩa là chúng ta không thể phán đoán thời gian tử vong dựa vào các hiện tượng trên thi thể. Chí ít có thể nói, cho dù chúng ta đưa ra phán đoán thì sai lệch phải cách biệt mấy tiếng đồng hồ, mà như vậy thì chẳng có ý nghĩa gì nữa.”

“Đúng thế!” Đại Bảo thở dài, “Cho dù chúng ta còn có thể thông qua việc phân tích mức độ tiêu hóa thức ăn trong dạ dày của nạn nhân để phán đoán thời gian tử vong, nhưng cũng chỉ có thể phán đoán bữa ăn cuối của cô ta cách lúc chết bao lâu. Trong khi lần cuối cô ta dùng bữa là bữa trưa hay bữa tối thì không ai biết được.”

“Vậy camera giám sát và điều tra thì sao?” Hàn Lượng hỏi.

“Cũng không có nhiều ý nghĩa lắm.” Tôi nói, “Xe của nạn nhân vẫn đậu ở vị trí đậu xe của cô ta. Theo kế hoạch, cô ta sẽ đi Long Phiên vào chiều qua, nhưng kết quả lại không đi. Vậy thì cô ta tự sát vào buổi chiều hay là cô ta đợi dùng bữa tối cùng chồng xong mới đi, chẳng ngờ bị mưu sát sau bữa tối, điều này rất khó nói. Trong khi đó chồng cô ta lại hẹn người tình cũ đến nhà quan hệ bất chính vào sáng sớm tinh mơ, điều này vô cùng không hợp lẽ thường.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Hàn Lượng hỏi.

“Cũng chẳng có cách nào khác.” Tôi trả lời, “Trong vụ án này, các kỹ thuật pháp y đơn thuần không phát huy tác dụng lắm, cần kết hợp với cả chính thể của vụ án rồi mới tiến hành phân tích. Có thể phân tích ra manh mối gì không thì phải xem tình hình công tác của các nhóm. Ngồi đây buồn nản cũng vô dụng, chúng ta vẫn phải làm tốt công tác khám nghiệm để đảm bảo không bỏ sót bất kỳ manh mối đáng ngờ nào.”

Hàn Lượng gật đầu.

“Anh Tần Minh, có kết quả xét nghiệm độc tố rồi.” Một viên cảnh sát điều tra chạy vào phòng giải phẫu đưa kết quả xét nghiệm, “Máu ở tim nạn nhân ngoại trừ Clozapine ra thì không phát hiện thấy bất kỳ độc tố hay loại thuốc nào khác.”

“Clozapine là thuốc mà Kim Linh vẫn uống thường ngày.” Tôi trầm ngâm, “Máu trong tim có chất này là điều rất bình thường.”

“Thế có quá liều không?” Đại Bảo hỏi.

“Đối với chất Clozapine, hiện giờ kỹ thuật xét nghiệm vật lý và hóa học ở thành phố chúng ta mới dừng lại ở việc xác định tính chất, chưa xác định được lượng.” Viên cảnh sát nói, “Nghĩa là hiện giờ chúng ta mới biết có chất này chứ không biết có bao nhiêu. Nếu muốn xác định chính xác về lượng thì phải gửi lên Sở Công an tỉnh.”

“Không cần gửi lên Sở Công an tỉnh đâu.” Tôi vừa nói vừa không ngừng tay làm việc, lấy cồn chà sát nhè nhẹ lên cổ tay và mắt cá chân của nạn nhân, “Phiền các cậu mang thức ăn trong tủ lạnh tại hiện trường, à, cả cháo trong nồi cơm điện nữa, mang tất cả đến phòng hóa nghiệm kiểm tra một lượt nhé!”

“Cậu đang hoài nghi hung thủ bỏ độc vào thức ăn à?” Đại Bảo hỏi.

“Thì cũng muốn loại trừ một chút.” Tôi cười nói.

“Anh Tần Minh nói đúng, thông thường chất Clozapine không bị hòa tan trong nước.” Hàn Lượng xứng danh là cuốn từ điển sống, cậu ta nói tiếp, “Nếu đầu độc thì nó không phải lựa chọn lý tưởng lắm.”

3

Cồn dầu bay hơi thì vết hồng trên cổ tay và mắt cá chân của nạn nhân dần hiện rõ hơn. Quả nhiên đó không phải dấu vết do vòng tay siết vào.

Rõ ràng khi còn sống nạn nhân bị ai đó dùng dây trói tay chân. Chỉ có điều thời gian trói không dài, hơn nữa nạn nhân cũng không giãy giụa dữ dội nên tổn thương gây ra do vết trói không nghiêm trọng.

Sau khi dùng cồn xử lý, da ở hai cổ tay của nạn nhân bắt đầu xuất hiện những nếp gấp mảnh và nhỏ, vết hồng quanh cổ tay cũng trở nên rõ ràng hơn. vết hồng không to bản bằng vòng tay, xung quanh tập trung nhiều nếp gấp da ngang dọc. Điều đó chứng tỏ khi lấy dây trói cổ tay đã làm da ở cổ tay đều bị nhăn lại. Các vết hằn trên phần bị ửng hồng này không có quy luật rõ rệt chứng tỏ loại dây này không cứng lắm, hơn nữa loại dây này không in hoa văn theo quy luật. Nếu là vậy thì loại dây thừng nilon phát hiện tại hiện trường không phù hợp với các điều kiện này.

Kinh nghiệm làm bác sĩ pháp y lâu năm mách bảo tôi rằng, khi nạn nhân bị dây trói tay chân mà da ở cổ tay và mắt cá chân xuất hiện các nếp gấp, thì chứng tỏ loại dây dùng để trói là loại dây có tính đàn hồi. Nếp gấp trên da ở cổ tay nạn nhân tương đối nhiều, chứng tỏ tính đàn hồi của loại dây thừng trói cổ tay cô ta rất mạnh. Loại dây có tính chất như vậy dễ tìm thấy nhất trong đời sống thường ngày chính là dây thun buộc tóc của nạn nhân. Có điều chúng tôi không tìm thấy loại dây thun phù hợp với điều kiện này tại hiện trường.

Nhưng bất kể thế nào, có động tác trói tay chân thì về cơ bản có thể khẳng định đây là một vụ án mạng. Tuy rằng chúng tôi từng chứng kiến trường hợp tự trói chân tay mình rồi nhảy sông tự vẫn, cũng từng gặp trường hợp tự trói tay chân mình rồi dùng băng dính dán kín miệng và mũi khiến mình ngạt thở mà chết, nhưng quả thực chưa bao giờ tôi thấy vụ án nào mà đối tượng tự buộc tay chân mình rồi treo cổ tự vẫn. Bởi nói gì thì nói, sau khi chân tay bị trói thì đối tượng sẽ mất khả năng trèo lên cao hoặc tròng thòng lọng vào cổ, nên không thể tự hoàn thành động tác treo cổ tự vẫn. Vả lại căn cứ vào lời khai của Nhiếp Nhất Phong thì anh ta hoàn toàn không chạm vào thi thể, vậy sợi dây thun trói tay chân của nạn nhân đã biến đi đâu?

Không ngờ cái miệng quạ đen của tôi và cái miệng quạ đen của Đại Bảo lại nói đâu trúng đó như thế. Chúng tôi quả thật lại gặp một vụ án hiếm gặp nữa, hung thủ sử dụng thủ đoạn treo cổ để sát hại nạn nhân.

Ngoại trừ những vết thương nhẹ ở cổ tay và mắt cá chân thì toàn thân nạn nhân không còn vết thương nào khác, bao gồm cả những vết thương hình thành do kháng cự hoặc do uy hiếp. Vậy vì sao cô ta lại ngoan ngoãn nghe lời để người khác treo cổ mình lên?

Chúng tôi tranh thủ thời gian tiến hành giải phẫu thi thể nạn nhân, phủ tạng toàn thân ngoại trừ các triệu chứng ngạt thở như bầm máu thì không có gì đặc biệt. Đầu cũng không bị chấn thương, điều đó càng khẳng định nguyên nhân tử vong là nạn nhân bị treo cổ khi còn sống.

Chúng tôi khám nghiệm dạ dày, trong dạ dày của nạn nhân chứa toàn là thức ăn. Tôi lấy thìa xúc một ít hỗn hợp đó, dùng nước xả hết dịch vị phủ phía trên, hình thái thức ăn trong dạ dày liền lộ ra rất rõ nét, có ngô đã được làm mềm, có bánh bột nếp đã được làm mềm, còn có rau cần, thịt băm, đậu phụ, cà rốt... vẫn chưa tiêu hóa hết. Rõ ràng nạn nhân mới dùng bữa chưa lâu thì chết, bởi vậy thức ăn chỉ được tiêu hóa ở mức độ thô sơ. Mà thành phần cấu thành nên hỗn hợp này đồng nhất với thức ăn mà chúng tôi nhìn thấy trong tủ lạnh tại hiện trường và trong nồi cơm điện.

Nạn nhân đã ăn hai món thức ăn mình nấu, cùng với cháo và màn thầu, sau đó không lâu thì bị hại chết. Bởi vì chưa kịp tiêu hóa nên thức ăn vẫn chưa xuống mười hai khúc ruột, điều đó chứng tỏ trong vòng một tiếng sau khi ăn, nạn nhân đã tử vong. Thật đáng tiếc chúng tôi không thể phán đoán bữa ăn cuối cùng là bữa trưa hay bữa tối.

Dẫu sao đây là vụ án được dư luận hết sức quan tâm nên mọi người trong tổ chuyên án đều đang đợi kết quả của chúng tôi. Thậm chí còn chưa kịp khâu thi thể lại, tôi và Đại Bảo đã cởi bỏ đồng phục khám nghiệm, vội vàng đến tổ chuyên án ở Công an thành phố.

Chúng tôi và Lâm Đào gần như đến văn phòng tổ chuyên án cùng lúc, nhìn vẻ mặt đăm chiêu của Lâm Đào, tôi đoán manh mối mà cậu ta phát hiện có lẽ không khác tôi là mấy. Đây là một vụ án mạng!

Trong khi đó, báo cáo kết quả của phòng hóa nghiệm được gửi tới văn phòng tổ chuyên án còn trước cả lúc chúng tôi đến. Không ngoài dự đoán của tôi, tuy không kiểm tra ra thành phần mang độc tố trong thức ăn, nhưng trong nồi cháo thì phát hiện ra thành phần chất Clozapine.

Đã vậy thì hàm lượng chất Clozapine trong cơ thể nạn nhân không cần đo đếm nữa. Bởi vì là người phải uống thuốc Clozapine trường kỳ thì không bao giờ nghiền viên thuốc ra thành bột, trộn vào cháo để ăn. Khả năng duy nhất là có kẻ đã đầu độc cô ta.

Cùng lúc đó, mắt tôi chợt sáng lên, tôi dường như tràn đầy tin tưởng vào điểm đột phá của vụ án này.

Tôi phát biểu trước tiên, tóm tắt tình hình khám nghiệm thi thể một lượt, sau đó nói: “Hiện giờ, từ kết quả khám nghiệm pháp y và xét nghiệm vật lý, hóa học, về cơ bản đã có thể tái hiện tình hình của vụ án này. Nạn nhân và hung thủ cùng ăn cơm. Trước khi ăn, hung thủ đem thuốc Clozapine đã được nghiền thành bột từ trước bỏ vào trong nồi cơm điện. Vì chất Clozapine không tan trong nước nên bột thuốc này trộn lẫn vào cháo không ảnh hưởng đến hương vị cháo, cũng bởi vậy đó chính là thủ đoạn đầu độc tốt nhất. Hung thủ không ăn cháo, nhưng nạn nhân thì ăn. Có lẽ hung thủ biết rõ nạn nhân phải dùng thuốc Clozapine trường kỳ cho nên chọn loại thuốc mà cô ta thường dùng để khiến cô ta hôn mê, buồn ngủ. Đây chính là vụ án giết người được lên kế hoạch tỉ mỉ. Sau khi nạn nhân hôn mê, hung thủ liền vắt óc suy nghĩ, dùng dây thun buộc tóc loại to bản trói tay chân nạn nhân lại, sau đó trực tiếp dùng phương thức treo cổ khiến nạn nhân ngạt thở và tử vong, đồng thời ngụy tạo thành hiện trường vụ treo cổ tự vẫn.”

“Tôi tán thành.” Lâm Đào mở máy chiếu, cho phát một số bức ảnh đặc tả khung cửa sổ, rồi nói tiếp, “Mọi người xem, đây là khung cửa sổ phía sau nạn nhân. Nếu treo cổ ở đây thì chỉ có hai con đường, thứ nhất là nạn nhân cố định dây thừng trước, sau đó giẫm lên lá toả nhiệt đặt dưới khung cửa sổ để tròng thòng lọng đã được cố định vào cổ. Cuối cùng nhảy từ lá toả nhiệt xuống, tự vẫn bằng cách treo cổ. Con đường thứ hai là nạn nhân rơi vào trạng thái không thể phản kháng, bị người khác dùng thòng lọng tròng vào cổ, sau đó hung thủ kéo đầu dây thừng của nút thắt thòng lọng treo nạn nhân lên, rồi cố định đầu dây thừng vào chân kệ tivi, hoàn thành quá trình giết người bằng thủ đoạn treo cổ. Hai khả năng này đại diện cho hai tính chất của vụ án. Chúng ta thấy dấu vết để lại trên khung cửa sổ là dấu vết chất đầy bụi, đó là do lưng của nạn nhân chà xát vào khung cửa sổ khiến bụi rơi xuống. Chúng ta có thể thấy, căn cứ vào vết tích của bụi và hướng dấu vết chà xát có thể phán đoán lực chà xát của lưng của nạn nhân không chỉ hướng lên trên mà còn hướng xuống dưới. Trong khi nếu nạn nhân tự nhảy xuống thì lực chỉ hướng một chiều xuống dưới mà thôi. Bởi vậy có lẽ cô ta có động tác bị kéo lên trên và có cả động tác trượt xuống. Nếu là treo cổ tự vẫn thì không thể hoàn thành động tác này.”

Tôi nheo mắt nghe Lâm Đào giảng giải, trong lòng chợt bừng sáng.

“Là người quen gây án sao?” Đội trưởng Hoàng đưa tay vân vê hàm râu mọc lởm chởm dưới cằm.

Tôi gật đầu xác nhận: “Vô cùng rõ ràng, chính là người quen gây án, hơn nữa còn quen biết không chỉ ở mức độ bình thường. Anh nghĩ mà xem, có thể bỏ độc vào trong nồi cháo, rõ ràng phải là người ăn cơm cùng nạn nhân. Hơn nữa, khách đến nhà mà chủ nhà không hề pha trà mời khách, cũng không chuẩn bị thức ăn thịnh soạn đãi khách, hoàn toàn là trong nhà có gì thì dùng nấy, ăn uống rất đơn giản, gọn nhẹ. Ngoài ra nạn nhân mặc chiếc váy dài màu trắng, sau khi điều tra thì biết đó là váy ngủ. Có thể mặc váy ngủ gặp khách trong nhà mình thì rõ ràng vị khách đó có mối quan hệ vô cùng thân thiết với chủ nhà. Không những thế hung thủ còn biết rõ thói quen dùng thuốc Clozapine trường kỳ của nạn nhân nên mới chuẩn bị sẵn bột thuốc cùng loại để đầu độc, mục đích là để lừa nạn nhân không phân biệt được mà đầu độc trót lọt. Thông qua những điểm này, chúng tôi có thể nhận ra mức độ thân thiết giữa hai đối tượng này.”

“Tôi tán thành.” Lâm Đà