Chương 10 Bài học đẫm máu
Khi nỗi khổ vượt quá mức chịu đựng, con người sẽ bị sự lạnh lùng và tà ác chinh phục.
− Victor Hugo −
1“Gì cơ? Hơn năm trăm người?” Tôi giật mình, “Bây giờ người ta có hứng thú với bói toán thế cơ à?”
“Không chỉ bây giờ mà từ hàng ngàn năm trước, con người đã luôn mê mẩn bói toán.” Lâm Đào nói.
“Nếu hơn năm trăm người thì tuy đã thu hẹp được phạm vi nhưng chúng ta vẫn chưa thể nhìn thấy tia sáng hy vọng phá án.” Tôi nói.
“Còn cách nào khác không?” Trình Tử Nghiên gập máy tính lại, ngẩng đầu hỏi.
“Đừng gấp! Để tôi nghĩ đã!” Tôi nhắm mắt, cau mày suy nghĩ, lấy ngón cái day khẽ mi tâm.
Tình hình điều tra vụ án lần nữa lại đảo lộn trong đầu tôi. Tôi đã cảm thấy một cách rất chân thực rằng kẻ phạm tội sắp nổi lên mặt nước, sắp xuất hiện trước mặt chúng tôi. Nhưng vẫn còn thiếu chút nữa, tôi vẫn chưa tóm được cái đuôi của hắn.
“Nếu quả thực không xong thì đành báo cáo với Giám đốc Triệu tập trung lực lượng cảnh sát điều tra hết một lượt.” Đại Bảo nói, “Trước đây chúng ta từng xử lý vụ án phải điều tra hơn hai ngàn người cơ mà, năm trăm người này đáng là gì? Cậu đừng đánh giá thấp năng lực của bộ phận điều tra.”
“Không phải đánh giá thấp mà là họ phải liên tục tác chiến suốt thời gian dài, giờ đã kiệt sức lắm rồi.” Tôi nói, “Lúc này chúng ta phải áp dụng phương pháp tốc chiến tốc thắng.”
“Dẫu là vậy thì đó cũng không phải chuyện mà tổ kỹ thuật hình sự chúng ta phải giải quyết.” Đại Bảo nói, “Chúng ta đã cố gắng hết sức rồi.”
“Không, không, không! vẫn chưa cố gắng hết sức!” Đột nhiên tôi nghĩ đến một vấn đề, “Trong cuộc họp của tổ chuyên án ngày hôm qua, có phải đồng chí cảnh sát điều tra nói rằng thầy tướng số kia đã đưa cho Cảnh Linh Xán một vật gì đó không?”
“Có nói đến sao?” Đại Bảo hỏi, “Dẫu có đề cập thì chắc chỉ là thuận miệng nhắc đến thôi.”
“Đối với tình hình điều tra, chuyện thuận miệng nhắc đến thông thường sẽ là manh mối dễ dàng bị bỏ qua nhất.” Tôi nói, “Hàn Lượng, khi đó thầy tướng số có đưa cho cậu vật gì không?”
“Không!” Hàn Lượng đáp.
“Không sao?” Tôi nói, “Không thể có chuyện đó! Rõ ràng tôi nghe đồng chí cảnh sát điều tra đó đã nói vậy. Lẽ nào thủ đoạn gây án của hung thủ liên tục thay đổi sao?”
“Chắc chắn là có thay đổi chứ!” Lâm Đào nói, “Phương thức giết người liên hoàn không giống nhau. Phần tử tội phạm này rất có ý thức trong việc xóa dấu vết, hắn liên tục thay đổi thủ đoạn gây án là vì sợ chúng ta ghép thành chuỗi án liên hoàn.”
“Nhưng chúng ta vẫn ghép án đấy thôi!” Đại Bảo nói.
“Đợi chút, Hàn Lượng, cậu kể lại tỉ mỉ cho tôi nghe toàn bộ quá trình cậu gặp gỡ thầy tướng số đó.” Tôi nói.
Hàn Lượng nghĩ một lát rồi nói: “Toàn bộ quá trình ấy à... Vì khi đó tôi không chú ý lắm nên các chi tiết đều rất mơ hồ. Hôm đó tôi xin nghỉ phép, tôi và bố tôi cãi nhau vì chuyện của mẹ tôi, tâm trạng cực kỳ tồi tệ, nên sau đó tôi lái xe đi loanh quanh để giải tỏa bức bối. Chơi chán, tôi lái xe về nhà. Ở khu vực trồng cây xanh ven đường gần nhà tôi có một cụ già gầy quắt ăn mặc lôi thôi đang ngồi. Cụ già đội mũ rộng vành, không nhìn rõ mặt. Lúc tôi lái xe đến gần thì thấy ông ta giơ tay ra, tôi không rõ ông ta định chắn xe của tôi hay định cầu xin giúp đỡ.”
“Cụ già gầy quắt à?” Tôi hỏi, “Chẳng phải cậu bảo cậu không nhìn rõ diện mạo kẻ đó ư? Sao có thể xác định đó là một lão già?”
“Cách ăn mặc khiến tôi có cảm giác đó.” Hàn Lượng trả lời, “Vả lại sau đó lúc nói chuyện, giọng ông ta như thể cố rặn ra từng âm thanh trong cố họng vậy, tôi đoán có thể người này mắc bệnh gì đó về họng.”
“Trong những phần thân thể lộ ra ngoài, cậu có thấy tình trạng về da của kẻ đó không?” Tôi hỏi, “Không thể phán đoán được giới tính và độ tuổi thông qua giọng nói, nhưng đôi khi làn da lại chỉ dẫn cho chúng ta biết được thông tin nào đó.”
“Dạo này thời tiết thay đổi rất thất thường và hay mưa lớn.” Hàn Lượng nói, “Tôi cũng không nhớ kỹ cụ thể thời tiết hôm ấy thế nào, nhưng người đó ăn mặc rất kín đáo, đeo găng tay hở ngón, phần cơ thể để lộ ra ngoài e chỉ có mỗi mấy đầu ngón tay. Lúc đó tôi cũng không để ý tình trạng da của ông ta.”
“Cậu kể tiếp đi!” Tôi nói.
“Tôi lo là ông ta muốn nhờ mình việc gì đó nên đã dừng xe, hỏi ông ta có chuyện gì.” Hàn Lượng nói, “Người đó chỉ vào cốp xe phía sau của tôi, không nói không rằng khiến tôi thấy lạ lùng. Thế là tôi liền mở cốp ra xem. Thực ra đây là xe mới, tôi đã bỏ hòm đựng dụng cụ khám nghiệm ra ngoài nên trong cốp chẳng có gì. Sau đó ông ta run rẩy đứng dậy, bước đến chỗ cốp xe, nhìn một hồi. Nhìn chán chê, ông ta bắt đầu nói chuyện với tôi bằng chất giọng è è như cố rặn ra từ cổ họng. Ông ta nói làm đầu óc tôi như chìm trong sương mù.”
“Toàn dùng những thuật ngữ trong tướng số học sao?” Tôi hỏi.
“Đúng vậy!” Hàn Lượng đáp, “Tóm lại là nghe chẳng hiểu ông ta muốn nói nội dung gì, tuy vậy vẫn nghe ra ông ta là thầy tướng số. Thế là tôi đóng cốp xe, đuổi ông ta đi, đúng lúc này ông ta đột nhiên nói cái gì mà trong cốp xe của tôi có thứ không sạch sẽ, hỏi tôi trời tối có nhìn vào gương chiếu hậu hay không.”
“Trời ạ!” Lâm Đào bịt tai lại.
Tôi ngẫm thấy đây đúng là đoạn đáng sợ nhất trong mấy câu chuyện ma. Hồi mới bắt đầu vào nghề, tôi thường giải phẫu thi thy trong nhà xác đến 2 giờ sáng, sau đó vì phải vội vã quay trở lại hiện trường nên tôi lái xe về trước. Thầy tôi còn đang giải phẫu ở đó liền dọa rằng chớ nhìn gương chiếu hậu. Tôi hỏi vì sao, thầy nói đoạn đường này tối, lại gần nhà xác nên cẩn thận kẻo nhìn thấy trong xe có người ngồi ở hàng ghế sau. Lúc đó tôi nghe mà dựng hết tóc gáy, thầy liền phá lên cười bảo rằng dọa tôi thôi. Nhưng lúc lái xe đến hiện trường, từ đầu chí cuối tôi đều không dám nhìn vào gương chiếu hậu. Về sau tôi thường lấy câu chuyện này ra để dọa mọi người, chẳng ngờ hôm nay thầy tướng số lại dám giở chiêu này dọa Hàn Lượng.
“Tôi tưởng cậu đã nghe quen tai rồi chứ?” Tôi nói, “Vẫn thấy sợ à?”
“Tôi không sợ, cũng chẳng thèm đếm xỉa đến ông ta.” Hàn Lượng nói, “Nhưng khi tôi đang chuẩn bị lái xe đi thì thầy tướng số đó đột nhiên vọt ra một câu: Cậu không muốn biết đó là bé trai hay bé gái sao?”
“Ồ, ông ta nói về chuyện kia.” Trần Thi Vũ lạnh nhạt.
Hàn Lượng gật đầu: “Khoảng thời gian đó cũng chính là khoảng thời gian Lông Vũ thờ ơ với tôi, cho nên nghe ông ta nói vậy, tôi lập tức nghĩ đến chuyện riêng tư bị phơi bày trên Wechat. Tôi xuống xe hỏi rõ xem ý ông ta là gì. Ông ta liền nói: Cậu không biết cậu có con sao? Cậu không biết đứa bé đó đã mất rồi sao? Tôi nói tôi biết, thế thì sao? Sau đó ông ta lại dùng một loạt thuật ngữ khó hiểu nói với tôi, đại ý là đứa trẻ đó là yêu quái tu luyện đắc đạo, chuyển thế đầu thai, kết quả lại chết lãng xẹt như thế, nên nó chui vào cốp xe của tôi chờ cơ hội báo thù. Sở dĩ đến giờ tôi vẫn bình an vô sự là bởi vì mẹ tôi luôn ở bên trấn áp nó.”
“Thế mà cậu cũng tin?” Đại Bảo bưng mặt cười.
“Tôi cảm thấy người này chắc chắn đã theo dõi tôi một thời gian rồi.” Hàn Lượng nói, “Ban đầu tôi không tin, nhưng thứ nhất ông ta nói về tình trạng gần đây của tôi, đặc biệt là chuyện tôi cãi nhau với bố; thứ hai, ông ta nhắc đến mẹ tôi, cho nên tôi cũng không biết sao mình lại mê muội như vậy.”
“Đúng là cao tay.” Tôi nói, “Nếu Hàn Lượng không kể chuyện này với người khác trước khi xảy ra chuyện thì chẳng ai biết chuyện về thầy tướng số. Nhưng nếu cậu ta kể với người khác thì chẳng ai tin câu chuyện yêu quái sau cốp xe đang đòi mạng Hàn Lượng.”
“Sau đó tôi hỏi: Làm sao ông biết mẹ tôi đang bảo vệ tôi?” Hàn Lượng nói, “Ông thầy tướng số kia liền bảo ông ta có thể nhìn thấy mẹ tôi vẫn chưa tiến nhập luân hồi, vẫn luôn ở bên cạnh tôi. Nghe ông ta nói vậy tôi đã vỡ òa. Sau đó về cơ bản tôi không còn sức kháng cự lại những lời mê tín của ông ta nữa, liền gạn hỏi xem làm thế nào mới gặp được mẹ tôi. Thầy tướng số liền nói vào thời gian đó, một mình tôi hãy đến nơi đó, nằm ở trong xe. Ông ta giải thích rằng, vào thời gian đó tại nơi đó yêu quái sẽ xuất hiện và mẹ tôi cũng sẽ xuất hiện để bảo vệ tôi. Ông ta bảo tôi nằm ở ghế lái, giữa lúc nửa tỉnh nửa mơ thì chú ý nhìn vào gương chiếu hậu, ừm... những chuyện về sau các anh đều biết rồi đấy.”
“Tôi chỉ muốn biết có phải cậu thật sự nhìn thấy gì đó qua gương chiếu hậu không?” Đại Bảo cười hỏi.
Hàn Lượng lắc đầu, nói: “Lúc tôi lái xe về địa điểm đã hẹn, càng lái lại càng thấy chóng mặt, đến nơi thì cảm thấy buồn ngủ, thậm chí còn thấy ghê cổ buồn nôn, sau đó thì rơi vào trạng thái mất ý thức.”
“Thấy chưa? Nếu tôi không phát hiện ra xe của anh và kịp thời chạy đến nơi thì anh đã bị vứt xuống hồ nuôi cá rồi.” Trần Thi Vũ tự hào nói, “Xem ra đúng là tôi đã dọa cho kẻ phạm tội sợ hết hồn mà bỏ chạy.”
“Ơn cứu mạng không biết lấy gì đáp đền.” Hàn Lượng khum hai tay trêu chọc.
“Ngừng!” Lâm Đào nhảy đến trước mặt Hàn Lượng, ngăn giữa cậu ta và Trần Thi Vũ.
“Cá lóc cắn người thật à?” Hàn Lượng rùng mình.
“Sao cứ cảm thấy trạng thái mà cậu vừa mô tả giống hiện tượng trúng độc thế nhỉ?” Tôi kéo câu chuyện trở lại chủ đề chính, “Trong quá trình mà cậu kể có bỏ sót chi tiết nào không? Ví dụ như cậu đã ăn hoặc đã uống gì đó, hoặc ông ta đưa cho cậu thứ gì đó?”
“Hay giống kiểu mà trên mạng hay đồn thổi, chỉ cần vỗ vai một cái là thấy choáng váng, rồi sau đó ngoan ngoãn nghe lời?” Trình Tử Nghiên nói.
Tôi lắc đầu bào: “Chỉ là tin đồn nhảm thôi, những đối tượng này đều nhẹ dạ cả tin nên bị lừa, sau đó trở về lại ngại nói với người nhà, mới bịa ra chuyện bị vỗ vai một cái liền bảo gì nghe nấy. Thực ra không có loại thuốc nào thần kỳ như thế. Thuốc khiến người ta hôn mê buộc phải đưa vào cơ thể thông qua con đường nào đó thì mới có thể phát huy được tác dụng của thuốc.”
“Không có! Thực sự là không có! Tôi có tham ăn như Đại Bảo đâu!” Hàn Lượng nói, “Nhưng khi ông ta lại gần nhòm cốp xe của tôi thì hình như hai tay thực hiện động tác gì đó, tôi cũng không quan tâm lắm. Vì lúc ông ta nói về việc nhìn gương chiếu hậu đã thu hút toàn bộ sự chú ý của tôi.”
“Tôi có một người bạn thời tiểu học rất nghịch ngợm.” Tôi nói, “Cậu ta thường đến các cửa hàng nhỏ ăn trộm bi ve. Ăn trộm bằng cách nào? Cậu ta đeo găng tay hở ngón, sau đó giả bộ đi chọn bi ve, nhân cơ hội chủ cửa hàng không để ý liền nhét hòn bi ve vào trong găng tay, rồi luồn xuống lòng bàn tay, thế là thần không biết, quỷ không hay. Cậu vừa bảo tay thầy tướng số kia thực hiện động tác nào đó, liệu có phải giấu thứ gì đó vào xe của cậu không?”
Tôi và Lâm Đào đưa mắt nhìn nhau, Lâm Đào nói: “Khi đó tôi đã chụp ảnh toàn diện xe của Hàn Lượng, mọi người xem đi!”
Nói xong, Lâm Đào liền tìm ảnh. Chúng tôi xem đi xem lại, thì phát hiện ở giữa cốp sau của xe có một vật màu xanh lá cây.
“Thứ gì đây?” Tôi hỏi.
“Không rõ!” Hàn Lượng nhìn chằm chằm vào màn hình.
“Toi rồi! Sau đó Trung tâm bảo dưỡng xe 4S tặng cho cậu gói rửa xe miễn phí còn gì? Liệu họ có dọn mất không nhỉ?” Đại Bảo giật mình kêu lên.
Mấy người chúng tôi nhìn nhau, rồi lao xuống tầng, chạy đến nhà xe.
Hàn Lượng mở cốp sau. Xe bảy chỗ nên cốp xe cũng không to lăm. Lúc Hàn Lượng mở cốp ra, chúng tôi thấy sàn cốp sạch trơn, nhưng khi lật nệm ghế lên thì thấy một góc phía dưới nệm có vật gì đó màu xanh. Tôi vô thức lấy găng tay trong túi áo ra, đeo vào, cầm vật màu xanh lên.
“Có vẻ Trung tâm 4S này rửa xe cho cậu không được sạch sẽ lắm nhỉ!” Lâm Đào tủm tỉm.
“Vật này vốn ở trong xe cậu à?” Tôi thấy một chiếc túi nhỏ màu xanh làm bằng vải không dệt.
Hàn Lượng nhìn chằm chằm vào chiếc túi nhỏ màu xanh hồi lâu, mới nói: “Tuy là xe mới mua nhưng trong ấn tượng của tôi thì không có vật này.”
“Bên trong chẳng có gì cả, cho nên không thể là vật vốn ở trong xe mới.” Tôi nói.
“Không có gì bên trong có thể chứng tỏ điều gì?” Đại Bảo thắc mắc.
“Không có gì bên trong mới chứng tỏ được vấn đề.” Tôi nói, “Lựa chọn chiếc túi làm bằng vải không dệt, vừa dễ thoát khí lại vừa ngấm nước chắc chắn phải có dụng tâm riêng. Tôi cảm thấy có khả năng đây chính là con đường mà hung thủ đầu độc Hàn Lượng, chúng ta mau mang nó đến phòng hóa nghiệm để tiến hành xét nghiệm.”
“Là nhôm photphua!” Anh Triệu, Trưởng khoa xét nghiệm vật lý và hóa học đưa ra kết luận, “Ngay từ khi bắt đầu nhìn thấy vụn xám vi lượng còn sót lại trong túi không dệt, tôi đã cảm thấy đó là bột của nhôm photphua.”
“Liệu tại hiện trường của bốn nạn nhân trước có thứ tương tự như vậy không? Hay nhân viên điều tra chúng ta đã bỏ qua mất nhỉ?” Tôi hỏi.
Đại Bảo gật đầu nói: “Loại túi vải này quả thật quá thường thấy. Rất nhiều đồ đều được đựng trong loại túi này để bảo vệ bề mặt, thậm chí túi đựng giày hiện nay cũng dùng loại túi bằng vải không dệt này. Nếu chất này có thể bay hơi thì cho dù cảnh sát điều tra tìm thấy túi vải đó ở hiện trường cũng sẽ bỏ qua nó bởi vì bên trong trống trơn chẳng có gì.”
“Trong vụ án đầu tiên, hiện trường tử vong của Tô Thi có dấu vết vật lộn, rõ ràng cô ta không bị trúng độc nhôm photphua.” Tôi nói, “Các hiện trường về sau đều có điểm chung, đó là nạn nhân hôn mê rồi tử vong ở trong xe hoặc là ở trong căn phòng nhỏ, nói chung đều là trong các không gian khép kín. Mà không gian khép kín chính là ‘điều kiện đủ’ để nạn nhân bị trúng độc thể khí. Sao trước đây chúng ta không nghĩ đến điều này nhỉ? Hung thủ rút ra được bài học ngay từ vụ án đầu tiên, cho nên những vụ án về sau hắn liền nâng cấp thủ đoạn. Tình hình này cũng rất thường thấy mà.”
“Tôi đã đề nghị với bộ phận điều tra của Công an thành phố tiến hành điều tra lại môi trường khép kín của hiện trường ba vụ án kia, đồng thời tiến hành kiểm đếm những vật chứng thu thập được lúc trước.” Lâm Đào nói, “Tôi đoán rằng sẽ tìm thấy túi đựng nhôm photphua đặt ở ba nơi kia nhanh thôi. Chỉ đáng tiếc là chiếc túi vải không dệt không hề có đặc trưng gì, hoàn toàn không có cách nào tra được nguồn gốc xuất xứ của nó.”
“Nhôm photphua sao? Hình như trước đây anh từng nói về chất này.” Hàn Lượng nói.
“Đúng thế, trước đây có một vụ án bị trúng độc cacbon điôxít, tôi từng nghi ngờ là trúng độc photphit.” Tôi nói, “Trúng độc photphit là loại trúng độc thể khí tương đối thường gặp, tuyệt đại đa số trường hợp trúng độc photphit đều là sau vụ gặt, họ giết côn trùng nên xảy ra trúng độc ngoài ý muốn. Nhưng chiếc túi vải không dệt này thì không đơn giản như vậy, rõ ràng đây không phải trúng độc ngoài ý muốn.”
“Nhôm photphua gặp nước trong không khí thì sẽ biến thành photphit không mùi.” Đại Bảo nói, “Chất này gây ghê cổ, buồn nôn, chóng mặt, thậm chí mất ý thức và tử vong.”
“Nếu nạn nhân bị trúng độc photphit thì chúng ta có thể xét nghiệm được thành phần photphit trong máu của nạn nhân.” Trưởng khoa Triệu nói, “Nhưng trong mấy vụ án trước của các anh, chúng tôi không hề phát hiện thấy thành phần photphit có trong máu của những nạn nhân mà các anh đưa đến.”
“Nếu trong cơ thể chỉ có một hàm lượng nhỏ, đủ khiến nạn nhân xuất hiện triệu chứng khó chịu và mất ý thức thì vẫn có thể thoát khỏi sàng lọc kiểm tra xét nghiệm phổ thông.” Tôi nói, “Vì dẫu sao mấy nạn nhân này không phải chết vì trúng độc. Trúng độc chỉ là một điều kiện tiên quyết để giết người, giúp hung thủ ra tay thuận tiện hơn mà thôi.”
“Khiến người ta mất ý thức, mất khả năng kháng cự, nhưng lại không làm họ chết, đã thế còn không để phát hiện ra manh mối thông qua xét nghiệm vật lý và hóa học. Muốn đạt được điều này thì cần phải tính toán hàm lượng vô cùng chính xác.” Hàn Lượng tỏ vẻ sợ hãi sau tai nạn.
“Phải căn cứ vào độ lớn của không gian khép kín tại hiện trường và thể trọng của người muốn đầu độc mới tính chính xác được hàm lượng cần dùng là bao nhiêu.” Tôi nói, “Người thường tuyệt đối không thể thực hiện được phép tính này.”
“Đúng thế, cho dù là tôi cũng chưa dám chắc rằng mình tính chuẩn.” Trưởng khoa Triệu nói, “Phần tử tội phạm này tuyệt đối là cao thủ trong ngành hóa học và độc chất học.”
“Không chỉ vậy, hắn còn có điều kiện tiếp xúc với nhôm photphua.” Tôi nói, “Nếu là vậy thì người này không chỉ có nền tảng học vấn về hóa học mà còn có bối cảnh công tác tại các nhà máy hóa chất. Ngoài ra, động tác làm đối phương mất khả năng kháng cự, rồi mới tiến hành sát hại chứng tỏ khả năng khống chế đối thủ của người này yếu, nhưng suy nghĩ lại vô cùng thận trọng, kín kẽ. Trong các vụ án mà chúng ta từng phá giải trước kia, khi đối tượng không tự tin với lực khống chế của mình, thậm chí còn không dám chắc mình có thể giành phần thắng trong cuộc đấu với một cô gái yếu ớt không có bao nhiêu sức kháng cự như Tô Thi thì thông thường đối tượng đó rất có khả năng là phụ nữ.”
“Phụ nữ?” Hàn Lượng kêu lên, nhưng ngay sau đó liền ngừng lại, suy nghĩ, rồi nói, “Anh không nói thì tôi cũng không nghĩ, nhưng nói rồi tôi lại thấy đúng là có khả năng thầy tướng số kia là nữ.”
“Vì sao?” Đại Bảo hỏi.
Hàn Lượng nói: “Tôi quen biết nhiều phụ nữ nên có kinh nghiệm. Giờ nghĩ lại mới thấy người đó mặc một chiếc áo rất rộng, thực ra là để che giấu phần ngực vồng lên. Tuy cô ta cố tình giả giọng, nhưng luồng hơi phát ra âm thanh rất mỏng và yếu.”
“Trong số năm trăm người mà chúng ta lọc ra trên Wechat lúc trước, hãy tập trung tìm kiếm những đối tượng là nữ giới, có nền tảng học vấn về ngành hóa, có bối cảnh công việc trong nhà máy hóa chất.” Tôi nói, “Có lẽ hung thù sẽ nổi lên mặt nước nhanh thôi.”
“Tôi đã truyền đạt lại thông tin, đồng thời sẽ giúp đỡ cảnh sát thành phố điều tra, phân tích và phán đoán các thông tin.” Trình Tử Nghiên gập máy tính xách tay lại, nói một cách hưng phấn.
2Trên màn hình máy tính của tổ chuyên án có ba bức ảnh hộ chiếu lần lượt xếp theo hàng ngang.
“Đây là ba đối tượng tình nghi trọng điểm được sàng lọc từ danh sách năm trăm kẻ khả nghi ban đầu theo thông tin nghề nghiệp như Trưởng khoa Tần Minh yêu cầu.” Trình Tử Nghiên đúng trước máy chiếu, biểu hiện còn non nớt, ngượng ngùng, “Bức ảnh đầu tiên là một người đàn ông.”
“Có lẽ đối tượng là nữ.” Tôi cắt ngang, “Phân tích lúc trước của chúng tôi là vậy, cho nên trường hợp này có thể pass.”
“Ô la la, giỏi quá, siêu sao quá, lại còn bắn cả tiếng Anh nữa chứ!” Đại Bảo chế nhạo tôi, “Trình độ tiếng Anh của cậu lên level bao nhiêu rồi?”
Tôi lườm Đại Bảo, rồi nói tiếp: “Tôi tin chắc rằng hung thủ là nữ.”
Trình Tử Nghiên gật đầu, trỏ bút trình chiếu sang bức ảnh tiếp theo, rồi nói: “Để đảm bảo không xảy ra sai sót gì, nên chúng tôi không giới hạn giới tính trong lúc lọc thông tin. Người thứ hai tên là Cổ Linh, nữ, ba mươi tư tuổi. Cô ta là Giám đốc kinh doanh của nhà máy hóa chất quốc doanh ở thành phố Long Phiên. Nghe nói cô ta là tiến sĩ đi du học ở nước ngoài về, là dân ngoại tỉnh, làm việc và sống một mình tại thành phố Long Phiên.”
Tôi nhìn ảnh thẻ của cô gái còn khá trẻ trên màn hình, nom rõ dáng vẻ của dân trí thức, thanh tú và mềm yếu.
Trình Tử Nghiên giới thiệu tiếp: “Người thứ ba tên là Vạn Thanh Linh.”
Đại Bảo nói: “Tôi còn tường cô ta tên là Thanh Khai Linh [7] .”
Tôi trừng mắt nhìn Đại Bảo, chê anh ta lắm lời, gật đầu ra hiệu cho Trình Tử Nghiên nói tiếp.
Trình Tử Nghiên nói: “Cô ta ba mươi tuổi, học đại học chính quy, hiện làm nhân viên bán hàng tại cửa hàng nông dược ở thành phố Long Phiên. Trước đây cô ta từng bị xử phạt tài chính vì tội chứa chấp mại dâm, cũng từng bị cưỡng chế cai nghiện vì cô ta từng hút thuốc phiện.”
“Nông dược?” Trần Thi Vũ liếc mắt nhìn tôi như thể muốn trưng cầu ý kiến.
Tôi giải thích: “Nhôm photphua dùng để giết côn trùng, một số kênh bán sản phẩm nông dược cũng có cơ hội tiếp xúc với chất này.”
Trình Tử Nghiên nói tiếp: “Vạn Thanh Linh có mấy anh chị em, nhưng vì Vạn Thanh Linh có nhiều vết nhơ nên người trong nhà không muốn tiếp xúc với cô ta. Công việc của cô ta không mấy bận rộn, cũng thường xuyên xin nghỉ phép.”
“Hành tung cụ thể của hai người trên vẫn đang được điều tra phải không?” Tôi cố kìm nén tinh thần đang kích động mạnh.
“Có tiền án tiền sự thì sẽ ra tay tàn độc.” Trưởng khoa Hồ nói, “Liệu người tên Vạn Thanh Linh này có trở thành đối tượng tình nghi số một của chúng ta không?”
“Vậy bây giờ có thể khống chế được hai người này chưa?” Tôi hỏi Giám đốc Triệu.
Giám đốc Triệu gật đầu, nói: “Hai tổ lực lượng tinh nhuệ đã bắt đầu triển khai công tác vòng ngoài, ngoài ra hai tổ này sẽ phụ trách theo dõi và khống chế nghi phạm. Hiện giờ chúng tôi đang đợi thông tin phản hồi của họ.”
Vừa kết thúc tin nhắn thoại, hai máy điện thoại di động của Giám đốc Triệu Kỳ Quốc đồng thời reo vang.
Anh đưa một máy cho đội trưởng đội điều tra đang đứng cạnh, hai người cùng nhíu chặt hàng lông mày, chăm chú nghe điện thoại.
Mãi hồi lâu sau, hai người gần như tắt máy cùng lúc.
Đội trưởng đội điều tra nói: “Tổ thứ nhất báo cáo rằng việc điều tra các mối quan hệ vòng ngoài của Cổ Linh đến giờ vẫn chưa có tiến triển gì. Cô ta được tuyển dụng vào công ty trong đợt chiêu mộ nhân tài của chính quyền thành phố. Còn về tình hình bối cảnh gia đình của cô ta thì cần chính quyền địa phương nơi cô ta từng sinh sống hỗ trợ điều tra. Trước mắt đã gửi cho họ báo cáo yêu cầu trợ giúp điều tra và đang đợi họ phản hồi. Tổ phụ trách khống chế nghi phạm phản hồi rằng, hai hôm trước, vì nhà máy này cần mở rộng thị trường ở Thượng Hải nên cử Cổ Linh đến văn phòng công ty tại Thượng Hải để chỉ đạo vạch ra kế hoạch kinh doanh. Bây giờ tổ phụ trách khống chế nghi phạm đang tìm kiếm tung tích của cô ta.”
“Ha ha! Trùng hợp thật đấy!” Giám đốc Triệu nói, “Tôi vừa nhận được báo cáo của tổ công tác thứ hai. Họ nói rằng kể từ ngày hôm qua Vạn Thanh Linh bắt đầu không đến cửa hàng làm việc, hiện tại đang trong tình trạng mất liên lạc.”
“Vậy chẳng phải chính là Vạn Thanh Linh rồi sao?” Trần Thi Vũ đứng bật dậy nói, “Các anh nói xem, làm sao tìm được cô ta?”
“Có điều...” Giám đốc Triệu xua tay ra hiệu cho Trần Thi Vũ ngồi xuống, rồi nói tiếp, “Theo lời chủ cửa hàng thì Vạn Thanh Linh từ trước đến giờ đều chẳng rõ đi đâu, ở đâu, lúc làm việc cũng lơ đễnh như kẻ mất hồn. Tình trạng đột nhiên không đi làm hoặc mất liên lạc vài ngày cũng không hiếm gặp.”
“Trước đây cô ta đột nhiên biến mất chắc chắn là để đi lừa những người bị hại.” Trần Thi Vũ nói, “Lần này lại mất liên lạc nói không chừng là bởi cô ta thông qua kênh nào đó biết được chúng ta đang đi tóm cái đuôi của cô ta.”
“Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng đó.” Giám đốc Triệu chỉ tay vào màn hình nói, “Tôi để hai tổ công tác gửi ảnh thường nhật của hai đối tượng này qua Wechat, Hàn Lượng, cậu có thể nhận ra ai là thầy tướng số trong hai người họ không?”
Hàn Lượng nhìn chăm chú vào màn hình hồi lâu rồi lắc đầu.
Quả thực, tuy nhìn gần thì có thể nhận thấy tướng mạo hai người phụ nữ này khác xa nhau một trời một vực, nhưng nếu nhìn hình dáng họ qua những bức ảnh đời sống thường ngày chụp từ đằng xa thì thấy họ cũng hao hao giống nhau. Hơn nữa, lúc Hàn Lượng giao tiếp với hung thủ thì hung thủ đã dày công ngụy trang tỉ mỉ, cho nên cũng khó trách Hàn Lượng hoàn toàn không nhận ra nổi.
“Chuyện đến nước này...” Tôi nói, “Hai kẻ đó đã không ở nhà thì tôi đề nghị chia thành hai tổ lập tức đồng thời tiến hành lục soát bí mật nơi ở của họ. Tốt nhất trước khi họ về nhà, chúng ta phải làm rõ được người chúng ta muốn tìm rốt cuộc là kẻ nào.”
“Được, vậy tôi đi điều đình với cơ quan kiểm sát.” Giám đốc Triệu nói, “Các cậu có thể lập tức triển khai công tác.”
“Tôi đến nhà Vạn Thanh Linh.” Đại Bảo giơ tay xung phong.
Tôi nhấn cánh tay đang giơ cao của Đại Bảo xuống, nói: “Để tôi đi! Anh, Lông Vũ và Hàn Lượng đến nhà Cổ Linh.”
Đây không phải lần đầu tiên tôi thực hiện nhiệm vụ bí mật lục soát nơi ở của nghi phạm. Cho nên sau khi bố trí hai đồng chí cảnh sát điều tra đứng canh chừng ở cầu thang nhà Vạn Thanh Linh thì chúng tôi liền xông vào cổng nhà cô ta.
Cổ Linh thuê nhà trọ nên các cảnh sát điều tra trực tiếp mượn chìa khóa ở chỗ chủ nhà để mở cửa. Còn đối tượng lục soát của tổ chúng tôi là nhà riêng của Vạn Thanh Linh cho nên đành nhờ cậy vào kỹ thuật của Lâm Đào để mở khóa.
Chúng tôi đeo bọc giày, thận trọng tiến vào trong hiện trường. Hai cảnh sát điều tra cầm súng chậm rãi đi về phía trước để đề phòng có sự cố bất ngờ xảy ra.
Rõ ràng Vạn Thanh Linh sống một mình. Trong căn phòng nhỏ một phòng khách, một phòng ngủ này chất đầy vật phẩm. Điều đó khiến chúng tôi nhất thời không biết bắt đầu tìm kiếm từ đâu. Trong đầu tôi không ngừng đảo lộn các hình ảnh về bốn vụ án liên hoàn và tất cả những tình tiết hôm Hàn Lượng gặp tai nạn. Tôi hy vọng có thể tìm thấy con dao găm, chiếc áo dính máu, cái búa hoặc chiếc túi làm bằng vải không dệt, hoặc là tìm thấy đôi găng tay, cái mũ kỳ quái dùng để cải trang hoặc quần áo, đồ dùng của đàn ông nom bắt mắt, nói không chừng còn tìm thấy những vật dụng thuộc về người bị hại trong căn phòng nhỏ này. Thêm vào đó tôi biết nếu tìm thấy vết máu đáng ngờ trong căn phòng nhỏ này thì phải lập tức cho tiến hành xét nghiệm máu nhanh.
Có lẽ hiện trường bên Cổ Linh cũng tồn tại vấn đề tương tự như vậy cho nên trước khi đeo găng tay tôi nhắn tin cho Đại Bảo, lưu ý anh ta những vấn đề trọng điểm lúc tiến hành lục soát, sau đó gập máy điện thoại di động lại, đeo găng tay, bắt đầu “giúp” Vạn Thanh Linh “sắp xếp” lại căn phòng.
Đồ dùng tạp nham trong phòng rất nhiều, tuy nhiên do đã có “người gác cửa” nên chúng tôi cũng không gấp gáp, dọn dẹp từng món đồ ở hiện trường.
Tuy tôi biết phần từ tội phạm này có tư duy kín kẽ, cẩn trọng, lại có ý thức xóa dấu vết rất mạnh mẽ nên về cơ bản không thể để lại chứng cứ gì trong nhà mình, nhưng chính ý chí “chưa thấy quan tài chưa đổ lệ” đã giúp chúng tôi trụ vững và làm việc miệt mài suốt ba tiếng đồng hồ.
Hy vọng càng lúc càng mờ mịt, cuối cùng chúng tôi hoàn toàn nản chí. Đúng lúc công việc lục soát sắp kết thúc thì tôi nhận được điện thoại của Đại Bảo.
“Nhà của Cổ Linh rất sạch sẽ, hơn nữa ngoại trừ các đồ dùng sinh hoạt cơ bản nhất thì chẳng có lấy một đồ vật thừa thãi.” Đại Bảo nói trong tiếng ồn ĩ, tôi biết anh ta đã ra khỏi hiện trường, ngừng giây lát, anh ta nói tiếp, “Theo các trọng điểm cậu đưa ra, chúng tôi đã lục soát khắp lượt, tuy diện tích phòng không nhỏ nhưng đồ đạc lại rất ít ỏi, chẳng có gì đáng nghi cả.”
Kết quả này không khác tôi dự đoán là bao, dường như chúng tôi lại làm đứt đoạn manh mối đi tắt phá án. Xem ra bước tiếp theo là phải tiến hành tìm kiếm tung tích của hai nghi phạm này, khống chế họ và điều tra các mối quan hệ vòng ngoài. Công việc này không hề nhẹ nhàng nhưng trong tình huống không còn con đường tắt nào khác thì đành phải dùng phương pháp truyền thống đó vậy.
“A, còn một chuyện này nữa, cô Cổ Linh này chắc là người rất cứng bóng vía đây!” Đại Bảo nói tiếp, “Một mình mà thuê hẳn căn phòng hai phòng ngủ, một phòng khách, cô ta ở một phòng, phòng còn lại làm linh đường. Tôi không thể hiểu nổi, một mình ở cùng một bức di ảnh mà không thấy sợ sao?”
“Linh đường?” Lòng nhiệt tình đang chìm nghỉm của tôi lập tức sôi trào chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, “Linh đường thờ ai?”
“Không rõ, một thanh niên trẻ, có lẽ là con trai của cô ta.” Đại Bảo thở hổn hển như thể đang leo dốc.
“Cô ta mới ba mươi tư tuổi thôi mà, chàng trai đó bao nhiêu tuổi? Là con cô ta thật sao?” Tôi thắc mắc.
“Ô, thế thì không đúng, cậu thanh niên này xem ra phải hơn hai mươi tuổi rồi.” Đại Bảo nói, “Tôi cũng không biết nữa, hay là em trai? Trông đẹp trai lắm!”
“Cổ Linh có em trai sao?” Tôi quay sang hỏi viên cảnh sát điều tra đứng canh cửa.
“Không rõ.” Viên cảnh sát đáp, “Tôi nghe nói Cổ Linh là tiến sĩ mới từ nước ngoài về, là nhân tài mà chính quyền thành phố mới chiêu mộ, cũng là người ngoại tỉnh. Còn về tình hình gia đình thì tôi không rõ lắm, một tổ của chúng tôi đã đến quê cô ta tiến hành điều tra rồi.”
“Nghĩa là cần thời gian phải không?” Tôi hơi sốt ruột.
Viên cảnh sát điều tra xòe tay tỏ vẻ không còn cách nào khác.
“Đại Bảo, giờ các anh rời khỏi hiện trường rồi phải không?” Tôi nói, “Các anh mau quay lại đó đi, tôi sẽ lập tức đến ngay.”
Tôi không ngừng giục giã chạy xe thật nhanh nên chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến tòa nhà nơi Cổ Linh thuê phòng. Khu chung cư này có vẻ không tệ, tuy đã hơi cũ nhưng công tác quản lý không tồi, bảo dưỡng cũng tạm ổn. Đại Bảo đang đứng đợi chúng tôi ở cổng chung cư, thấy tôi đến, anh ta lập tức đưa chúng tôi lên phòng của Cổ Linh ở tầng 2.
Phản ứng thái quá của tôi khiến các cảnh sát điều tra liền lên tinh thần cảnh giác. Lúc này, chủ nhà đã bị cảnh sát địa phương gọi đến của căn hộ cho thuê để hỏi thăm tình hình. Nhưng xem ra người chủ ngôi nhà này không hề hay biết gì.
Tôi vô cùng hiếu kỳ với linh đường ở trong phòng, cho nên vội vã mặc đồng phục khám nghiệm bước vào trong. Tuy các đồ gia dụng và vật trang hoàng đều đã cũ kỹ nhưng quả nhiên căn phòng được thu dọn rất gọn gàng, sạch sẽ, hơn nửa diện tích của căn hộ hai phòng ngủ này không hề nhỏ chút nào, ước chùng phải đến 120 mét vuông. Phòng ngủ chính được trang trí mang hơi thở thời đại, tường treo tivi trang trí phức tạp, nom giống kiểu trang trí thịnh hành từ hai mươi năm trước, phòng rất rộng, nhưng bày biện đơn giản. Nhìn các vật dụng sinh hoạt hằng ngày được bày biện một cách ngay ngắn, tôi biết Cổ Linh không hề có ý định chạy trốn. Phòng ngủ phụ nhỏ hơn rất nhiều, chỉ khoảng mười mấy mét vuông, nhưng đúng như Đại Bảo nói, đó là một linh đường.
Linh đường đã được xử lý che ánh sáng, cửa sổ duy nhất trong phòng treo rèm kín bưng. Cho dù là ngày nắng chói chang mà đóng cửa phòng lại thì căn phòng này quả thực tối đến mức giơ tay ra không nhìn thấy ngón. Tôi lấy hòm đựng dụng cụ khám nghiệm chặn cánh cửa gỗ của căn phòng để đảm bảo trong phòng còn có ánh sáng, sau đó quan sát tỉ mỉ linh đường quái lạ này.
Thực ra linh đường không có gì phức tạp, ngoại trừ hương án dài đặt đối diện với cửa phòng thì không có vật bài trí và trang hoàng nào khác. Trên hương án bày một di ảnh đóng khung đen. Trên di ảnh là một chàng trai trẻ nét mặt thanh tú, chừng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, để tóc đầu đinh. Chàng trai mặc bộ đồng phục màu xanh lam nhạt, nở nụ cười rạng rỡ như vầng dương, hàm răng trắng bóng nom rất bắt mắt. Tôi bước đến trước di ảnh, giơ tay đeo găng quệt nhẹ lên bề mặt và viền khung ảnh, quả nhiên không có chút bụi nào. Xem ra Cổ Linh rất thường xuyên lau chùi khung ảnh. Ngón tay tôi di đến trước ngực của chàng trai trên khung ảnh, ở đó có gắn huy chương, một chiếc huy chương với các đường nét rất đơn giản, các đường nét đơn giản kết hợp lại với nhau tạo thành hình một con báo săn uy vũ, con báo như nhảy nhót trước ngực, toả sáng lấp lánh.
Tôi quay lại nhìn Hàn Lượng nói: “Cậu có biết cậu ta mặc đồng phục của tổ chức hay đơn vị nào không?”
Hàn Lượng bước lại gần, nhíu mày nhìn chăm chú, lát sau đáp: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì đây là đồng phục của đội cứu hộ của một vài tỉnh, gọi là đội cứu hộ Báo Săn. Đội cứu hộ này được quản lý dưới hình thức công ty, kinh doanh thành chuỗi liên hoàn. Họ đã phát huy được công dụng thực sự trong không ít lần xảy ra thiên tai, sự cố.”
“Hình như tôi cũng biết sơ qua chuyện này.” Tôi cúi đầu ngẫm nghĩ một lát rồi nói, “Có thể rút lực lượng điều tra chỗ Vạn Thanh Linh, tập trung điều tra phía Cổ Linh. Trọng điểm điều tra là cậu thanh niên này và mọi chuyện, mọi đối tượng có liên quan đến cái chết của cậu ta. Còn nữa, nhiệm vụ cấp bách trước mắt là bằng giá nào cũng phải tìm thấy Cổ Linh.”
Các cảnh sát điều tra nhìn tôi, có vẻ không yên tâm lắm, họ nói: “Được, vậy để tôi đi xin chỉ thị của Giám đốc Triệu.”
“Nhưng tìm thấy cô ta thì có tác dụng gì chứ?” Đại Bảo nói, “Hình như chúng ta không hề có bất kỳ chứng cứ nào có thế bắt giữ cô ta, hơn nữa, cậu cứ ra vẻ thần bí, rốt cuộc là thế nào?”
“Anh tự nghĩ đi!” Tôi không trả lời Đại Bảo, bởi vì tôi phát hiện ra một vật nhỏ rất thú vị.
Phía trước di ảnh đặt một lư hương nhỏ bằng đồng, lư hương rất tinh xảo, vách chạm trổ long phụng trông vô cùng tinh tế, có vẻ giá không rẻ chút nào. Tôi nhìn trái nhìn phải mấy lượt, thấy bên trong lư hương không hề cắm hương. Mà với thể chất đặc biệt và cái mũi thính hơn cảnh khuyển của Đại Bảo, nếu trong không gian khép kín thế này mà thắp hương thì chắc chắn cậu ta đã phát hiện ra.
Nếu không dùng để thắp hương thì đặt lư hương ở đây để làm gì nhỉ? Chẳng lẽ chỉ để bày biện cho đẹp mắt?
Tôi sửa lại găng tay, thận trọng nhấc lư hương lên. Quả nhiên tàn hương chiếm hai phần ba dung lượng trong lư hương. Tôi đang chuẩn bị dùng ngón tay khuấy đảo tàn hương thì đột nhiên phát hiện phía trên tàn hương hình như có một lớp tro tàn màu đen. Lượng tàn tro này không nhiều, không đủ che phủ lớp tàn hương màu xám phía dưới, cho nên trông nó rất bắt mắt khi nằm phía trên lớp tàn hương màu xám.
Tôi vội vàng lấy kính lúp trong hòm đựng dụng cụ khám nghiệm ra, thò ngón tay chạm nhẹ vào tàn tro màu đen để tàn tro dính một chút ít lên đầu ngón, rồi quan sát tỉ mỉ dưới kính lúp.
Những người xung quanh thấy tôi dường như phát hiện thấy điều gì đó liền nín thở theo dõi.
Quan sát xong, tôi nhớ lại từng chi tiết của bốn vụ án liên hoàn đã xảy ra, trong lòng đột nhiên sáng tỏ như gương.
“Không phải Đại Bảo cần chứng cứ sao?” Tôi mỉm cười nói, “Đây chính là chứng cứ.”
Tôi mặc kệ Đại Bảo đang ngẩn người không hiểu gì, cầm nilon bọc thực phẩm trong hòm đựng dụng cụ khám nghiệm ra. Đây chính là lúc tôi lấy vật chứng. Để đề phòng vật chứng chảy mất, tôi phải dùng đến công cụ bọc vật chứng.
Tôi dùng nilon bọc thực phẩm thận trọng bọc quanh lư hương, sau đó cất vào túi vật chứng.
“Bây giờ chúng tôi cần một đến hai ngày để tiến hành giám định và khám nghiệm.” Tôi nói với viên cảnh sát điều tra, “Trong khoảng thời gian này, các anh cần làm rõ mối quan hệ gia đình của Cổ Linh và tìm kiếm cô ta, vấn đề không lớn quá chứ?”
“Chắc không vấn đề gì đâu.” Viên cảnh sát gật đầu.
“Anh nói gì cơ?” Chị Trịnh làm trong phòng xét nghiệm ADN kêu lên với vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, “Phải tìm ra nang tóc trong đống tàn hương loạn xì ngầu này sao? Anh không đùa đấy chứ? Tôi làm gì có bản lĩnh đó?”
“Tôi tin chị, chị Trịnh!” Tôi mỉm cười nói, “Vụ án này đã có bốn người chết, ngay cả Hàn Lượng cũng suýt mất mạng. Có thể đưa hung thu ra tòa hay không đều dựa vào cú đánh chí tử này của chị đấy!”
“Nhưng... nhưng tìm bằng cách nào bây giờ?” Chị Trịnh băn khoăn, “Toàn là tàn tro, chẳng có cách nào lọc được cả.”
“Chị xem, tôi đã đưa nó đến đây, còn bảo vệ nó cẩn thận thế kia, không hề xê dịch tàn tro bên trong một chút xíu nào.” Tôi nói, “Các loại kính hiển vi đời mới nhất, cao cấp nhất của chị có dịp dụng võ rồi đấy!”
“Đừng khua môi múa mép với tôi!” Chị Trịnh phì cười, “Chuyện này tốn thời gian và công sức lắm, mà anh lại chỉ cho tôi hai ngày. Nếu huy động tất cả nhân viên phòng xét nghiệm chúng tôi cho vụ án này thì cũng có khả năng sẽ hoàn thành, nhưng anh có chắc chắn không đấy? Nếu phân tích của anh không chính xác thì sẽ lãng phí thời gian hai ngày quý báu của phòng xét nghiệm chúng tôi. Đến lúc đó, tội anh lớn lắm đấy!”
Thực ra tôi cũng không dám chắc, nhưng vào lúc này tôi đành bạo gan đánh cược một phen, liền nói: “Chị xem, khi khám nghiệm tử thi, chúng tôi phát hiện cả bốn người chết đều xuất hiện tình trạng mất một nhúm tóc. Nếu nói trong vụ án thứ nhất, Tô Thi vô tình mất nhúm tóc giữa lúc đôi bên giằng co dữ dội, thì người bị hại trong ba vụ án sau đều bị sát hại trong trạng thái hôn mê, như vậy việc họ mất nhúm tóc phải giải thích thế nào? Hơn nữa, không phải là dùng kéo cắt hay dùng dao cứa đứt tóc mà là dùng tay nhổ cả cụm lên. Chị bảo, có phải lông dê đâu cơ chứ, hung thủ giật tóc người bị hại ra để làm gì?”
“Để làm gì?” Đại Bảo tranh hỏi trước khi chị Trịnh kịp hỏi.
Tôi cười đáp: “Ban đầu tôi cũng không chắc chắn lắm về hành vi giật tóc này, nhưng vừa nhìn thấy lư hương thì tôi liền tin chắc là vậy.”
Tôi dùng đầu ngón tay mô phỏng giữa không trung chỉ vào nhúm màu đen nằm trên đám tàn tro trong lư hương, hỏi: “Mọi người đoán xem loại hương nào sau khi đốt xong thì cho ra tàn tro màu đen?”
“Hương giả.” Đại Bảo đáp.
Tôi đập mạnh vào ót anh ta một cái, mắng: “Anh im miệng cho tôi nhờ! Thực ra sau khi hương cháy hết thì tàn hương đều có màu xám, cho nên tàn tro màu đen này không phải tàn của hương để lại, hơn nữa trong hiện trường cũng không có mùi hương. Liên hệ với tình trạng thi thể lúc trước, tôi liền hiểu mọi chuyện. Hung thu đã giật một nhúm tóc của người chết làm tín vật, đốt trước di ảnh.”
“Tín vật?” Lâm Đào ôm cánh tay, sờ cằm, nói, “Ý cậu là hung thủ đang tiến hành một nghi lễ nào đó? Hay là lấy tóc để tế cậu thanh niên trong ảnh?”
“Đúng thế!” Tôi ngần ngừ một lát, mới nói tiếp, “Có lẽ là vậy! Tàn tro màu đen chính là tàn tro của tóc sau khi đốt. Chúng ta đều biết tóc rất dễ cháy, hễ chịu nhiệt liền nhanh chóng cháy rụi. Nhưng chính vì dễ cháy, quá trình đốt rất ngắn ngủi, nên mới xuất hiện tình trạng hai đầu chưa cháy hết, nang tóc là một trong hai đầu đó.”
“Mà hung thủ lại giật tóc chứ không cắt tóc, điều đó chứng tỏ mỗi sợi tóc đều có nang tóc, có thể tiến hành xét nghiệm ADN.” Đại Bảo nói, “Không thể tìm được ADN trên thân tóc nhưng lại có thể tìm được trên nang tóc.”
“Cuối cùng anh cũng phát biểu đúng một câu.” Tôi cười khen ngợi, “Có lẽ hung thu đã đốt ba nhúm tóc, tôi cứ cảm giác có phần nang tóc chưa cháy hết. Nếu tìm thấy ADN của nạn nhân trong nhà của Cổ Linh thì đây chính là bằng chứng thép chứng minh cô ta phạm tội.”
“Cho nên anh mới yêu cầu tôi tìm nang tóc mà mắt thường không nhìn thấy trong đống tàn hương này sao?” Chị Trịnh bất lực lắc đầu.
“Nếu chị thực sự không thể tìm ra thì sau này tôi sẽ gọi chị là cô Trịnh.” Tôi cười xấu xa.
“Anh mới là cô, vợ anh mới là cô!” Chị Trịnh cầm lư hương, quay ngoắt người bước vào phòng xét nghiệm, bỏ lại một câu, “Sẽ cố gắng trả kết quả cho anh vào chiều ngày kia.”
Cuối cùng chị Trịnh cũng đồng ý nhận nhiệm vụ có vẻ bất khả thi này, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn ra phía ngoài tòa nhà văn phòng. Trời đã tối, mấy người tổ khám nghiệm chúng tôi đều đói mềm ruột. Tôi đang định dẫn mọi người đến quán ăn nhét tạm thứ gì vào bụng thì điện thoại di động liền kêu vang chẳng đúng lúc chút nào.
3“Ăn xong rồi hẵng đi chứ?” Đại Bao giương mắt nhìn quán ăn chỉ cách năm trăm mét nữa với vẻ mặt tội nghiệp.
“Gói về ăn trên đường vậy.” Tôi nói, “Vân Thái lâu lắm rồi chưa xảy ra vụ án nào lớn, thế mà vụ án lần này chết những hai người, hơn nữa còn không lần ra bất kỳ manh mối nào. Vụ án này đúng là cần Sở Công an tỉnh chúng ta xuất trận khám nghiệm hiện trường.”
“Được ăn là tốt rồi! Được ăn là tốt lắm rồi!” Đại Bảo liếm môi
“Nhưng chuỗi án liên hoàn kia đang ngấp nghé phá giải được đến nơi, điều chúng ta sang vụ án khác, tôi thấy hơi sốt ruột.” Lâm Đào nói.
“Phía chị Trịnh bảo phải ngày kia mới có kết quả.” Tôi nói, “Phía cảnh sát điều tra cũng đang tích cực tìm kiếm tung tích và điều tra bối cảnh gia đình của Cổ Linh. Thực ra lúc này chúng ta chẳng giúp gì được cho vụ án cả. Nếu thực sự thấy sốt ruột thì chúng ta phải cố gắng hơn nữa, phải chịu đựng vất vả làm sao ngày mai là có thế phá được án, như thế thì chúng ta sẽ không làm lỡ công việc của đôi bên.”
Trên đường chẳng ai nói gì cả, người nào người nấy cắm cúi ăn. Cả khoang xe đều nồng mùi thức ăn khiến Hàn Lượng cũng sôi dạ dày.
Khi Hàn Lượng dừng xe bắt đầu ăn như thuồng luồng thì chúng tôi đã ăn uống no say, bước đến đường dây cảnh giới ở hiện trường.
Chi đội của anh Hoàng đến cổng hiện trường đợi chúng tôi từ trước.
Vụ án này vốn là do trung tâm chỉ huy 110 nhận được điện thoại báo án của một đứa trẻ. Cậu bé nói rằng có một tên côn đồ đột nhập vào nhà, đồng thời đang đánh nhau dữ dội với bố mẹ mình ở phòng khách, còn cậu bé khóa trái cửa nhốt mình trong căn phòng nhỏ. Sau đó cậu bé nói địa chỉ cụ thể của nhà mình, rồi ngắt điện thoại. Vì đã có bài học từ vụ thảm án giết sạch cả gia đình xảy ra vào vài năm trước nên trung tâm chỉ huy 110 vừa nhận được điện thoại liền trực tiếp điều động ba đội Cảnh sát đặc nhiệm quanh khu vực bao vây khu chung cư có liên quan trong vòng năm phút, tiến hành kiểm tra tất cả những đối tượng ra vào khu chung cư, đồng thời chỉ huy đội Cảnh sát hình sự tiến hành điều tra, các nhân viên kỹ thuật hình sự cũng lập tức đến hiện trường.
Trận địa thép của đội Cảnh sát đặc nhiệm không tìm ra phần tử phạm tội, ngược lại sau khi nhân viên kỹ thuật hình sự đến hiện trường, còn chưa vào bên trong đã xác định đây là án mạng.
Căn hộ nơi xảy ra án mạng ở tầng 5, bên cạnh ống nước ngầm của ban công tầng 5 có một giọt chất lỏng treo lơ lửng. Lúc nhân viên kỹ thuật hình sự đến hiện trường thì đã chiều muộn. Ánh tà dương đỏ thẫm như máu, chiếu vào giọt chất lỏng kia làm nó cũng ánh lên màu máu.
Nó đích xác là một giọt máu.
Sau khi cảnh sát điều tra phá cửa xông vào thì phát hiện hai chủ nhân của căn hộ đang nằm gục giữa ranh giới ban công và phòng khách, hơi thở thoi thóp, đã mất thần trí, sau đó các y bác sĩ 120 vội vàng tiến hành cấp cứu cho hai người này nhưng không thể cứu sống được. Hai người họ vẫn chết. Cảnh sát điều tra ập vào hiện trường, phát hiện cửa phòng ngủ phụ đóng chặt, gõ cửa nhiều lần, cánh cửa mới mở ra, bên trong là cậu bé khi nãy đã dùng điện thoại di động của mình gọi cho cảnh sát. Cậu bé tên là Lý Nham, mười lăm tuổi, học lớp chín trường Trung học cơ sở Vân Thái II. Có lẽ cậu bé vẫn chưa biết bố mẹ mình đã chết nên thái độ chỉ hoang mang, lo lắng chứ không sợ hãi lắm. Dưới sự bảo vệ của cảnh sát đặc nhiệm, Lý Nham được đưa đến đội cảnh sát hình sự gần đó để trả lời thẩm vấn và để được bảo vệ an toàn.
Lúc này đã là đêm khuya, vì tránh làm ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của dân chúng, nên tuy ở hiện trường có mấy chục cảnh sát nhưng mọi người đều im lặng, cố gắng không để ánh đèn halogen chiếu vào cửa sổ của nhà dân.
Chúng tôi mặc đồng phục khám nghiệm, men theo ván giẫm khám nghiệm đến cửa ban công ở tận cùng phòng khách. Hai thi thể đang nằm ngửa ở đó, nghe nói đội cấp cứu 120 đã lật họ lại khi đến đây, trước đó hai thi thể đều ở tư thế nằm sấp.
Nửa thân trên của hai thi thể đều nhuốm máu, vũng máu lớn tập trung xung quanh thi thể. Vì mặt sàn ban công hơi dốc cho nên máu chảy về vị trí ống thoát nước, một ít máu chảy vào ống thoát nước rớt xuống tầng dưới. Vì không muốn cư dân sống ở chung cư lo lắng, cảnh sát lấy bông nhét vào miệng ống thoát nước.
“Chúng tôi tiến hành đo nhiệt độ thi thể vào lúc 6 rưỡi tối.” Bác sĩ pháp y họ Cao cầm nhiệt kế nói với chúng tôi, “Lúc đó, nhiệt độ của thi thy là 36.5 độ c. Điều này có nghĩa là nạn nhân vừa mới tử vong từ khoảng nửa tiếng đồng hồ trước. Bên cấp cứu 120 đúng là đã đến hiện trường lúc 6 giờ tối và nhanh chóng tuyên bố hai nạn nhân đã tử vong, đứa trẻ gọi điện thoại báo cho cảnh sát lúc 5 giờ 45 phút chiều.”
“Khi đội cấp cứu 120 đến nơi thì nạn nhân vẫn còn dấu hiệu của sự sống.” Đội trưởng Hoàng bổ sung, “Cho nên trong vụ án này, thời gian tử vong không có tác dụng gì. Từ cú điện thoại báo án của đứa trẻ có thể xác định thời gian gây án là lúc 5 giờ 45 phút chiều, nhưng sau khi hung thủ gây án thì đương sự không chết ngay lập tức, còn hung thủ thì chạy trốn.”
“Hiện trường không có dấu vết lục lọi đồ đạc, xem ra rõ ràng đây là vụ án giết người để trả thù.” Đại Bảo nói, “Nhìn dấu máu để lại có thể thấy ngay từ lúc người bị hại mở cửa thì đã bị tấn công, đồng thời có quá trình kháng cự và lùi dần về sau, trong quá trình này người bị hại đã bị thương, cho nên vết máu dạng giọt mới chạy theo hướng ban công.”
“Không có dấu vết khống chế, vừa gặp liền ra tay, bất kể giết chết hay không, hung thủ đều rút lui ngay lập tức.” Tôi nói, “Dù vết tích giết người trả thù rất rõ ràng nhưng có vẻ hung thủ không phải người quen biết với nạn nhân.”
“Giết người trả thù mà lại không phải người quen biết sao?” Đội trường Hoàng nhíu mày, “Hai nạn nhân đều là giáo viên trung học, lẽ nào hung thủ là phụ huynh học sinh?”
“Hoặc là kẻ được thuê đến để giết người.” Tôi nói, “Bất kể thế nào, nhiệm vụ cấp bách lúc này là điêu tra các quan hệ mâu thuẫn xã hội của hai nạn nhân và xem có thể hỏi thêm thông tin gì từ chỗ cậu con trai nạn nhân không. Ví dụ như lúc hung thủ đang hành hung có nói gì không, hoặc là hai nạn nhân có hét lên câu gì không?”
Đội trưởng Hoàng gật đầu, cầm điện thoại di động lên bố trí công việc cho cấp dưới.
Lâm Đào cúi rạp người trên ván giẫm, dùng đèn phát hiện dấu chân soi mặt sàn. Đối với chuyên ngành giám định dấu vết, hiện trường ban đêm có lợi cho việc phát hiện và lấy vật chứng hơn nhiều. Bởi vì trong tình trạng ánh sáng xung quanh hơi tối, đèn phát hiện dấu chân càng nhìn thấy dấu chân rõ hơn.
“Có gì không?” Tôi hỏi.
Lâm Đào gật đầu nói: “Có không ít thông tin. Có điều tôi cần thời gian để phát hiện, lấy vật chứng và sắp xếp lại.”
“Được!” Tôi nói.
Nói xong, tôi cầm miếng ván giẫm khám nghiệm ở phía sau đặt lên phía trước, rồi cứ lặp đi lặp lại hành động đó, chầm chậm dịch từng bước vào các gian phòng trong hiện trường. Phòng vệ sinh và phòng bếp rõ ràng không xuất hiện tình trạng bất thường. Trong phòng bếp có ít thịt và rau tươi, vẫn còn đọng nước, có lẽ mới lấy từ tủ lạnh ra để chuẩn bị cho bữa tối. Trong phòng ngủ chính không có vết máu và dấu vết lục đồ. Tủ đầu giường có hai cuốn sổ tiết kiệm, kẹp tờ hai ngàn tệ tiền mặt bên trong. Cạnh cuốn sổ tiết kiệm còn có mấy đồ trang sức nữ bằng vàng và một chiếc đồng hồ nam, tất cả còn nguyên vẹn. Điện thoại di động của hai nạn nhân đều đang sạc điện trên tủ đựng tivi, không bị ai lấy đi cả. Vì điện thoại di động của họ đang ở chế độ khóa màn hình cho nên không biết tình trạng bên trong ra sao.
Phòng ngủ phụ bị đứa trẻ khóa trong nên hoàn toàn không có hiện tượng gì bất thường.
Tôi bước đến bên bàn học ở phòng ngủ phụ, lắc nhẹ chuột khiến màn hình máy tính bật sáng. Máy tính đang ở trạng thái chờ, trên màn hình máy tính không mở bất kỳ chương trình nào. Tôi tiện tay mở ngăn kéo bàn học và tủ quần áo, mọi thứ bên trong hơi lộn xộn một chút nhưng chỉ là các vật dụng sinh hoạt và đồ dùng học tập thường ngày của cậu bé. Điện thoại di động của cậu bé để trên bàn học, màn hình điện thoại không khóa, trên màn hình vẫn hiển thị tình trạng sau khi bấm máy gọi cảnh sát cơ động 110.
Tôi nhìn xung quanh một lượt, phát hiện các cửa sổ ở cả ba gian phòng căn hộ tầng 5 này đều có song sắt chống trộm bảo vệ bên ngoài, ngay cả phía ngoài ban công dạng khép kín cũng có song sắt inox chống trộm bao quanh. Cửa sổ chống trộm vẫn lành lặn, nguyên vẹn, cho nên lối vào duy nhất của phần tử tội phạm chính là lối cửa chính.
Lâm Đào vừa bước vào cửa là lập tức tiến hành kiểm tra cánh cửa và nắm cửa. Nghe cậu ta nói khóa cửa vẫn nguyên vẹn, không có dấu hiệu bị cạy phá. Nắm cửa bên trong có dấu tay dính máu tiềm ẩn. Ngay từ cửa đã nhìn thấy một vài vết máu dạng giọt di chuyển dần đến cửa ở ban công, từ đó có thể suy đoán đúng là hung thủ đã gõ cửa vào nhà rồi hành hung, sau đó rời khỏi hiện trường qua lối cửa chính.
Sau khi làm rõ lối ra vào của hung thủ, Trình Tử Nghiên liền cùng đồng nghiệp ở bộ phận điều tra bằng hình ảnh ở Công an thành phố Vân Thái bắt đầu tìm kiếm camera giám sát xung quanh hiện trường và sao chép các video clip trong camera sang đĩa cứng.
Nhóm chúng tôi đi qua đi lại trên các ván giẫm tại hiện trường chỉ khiến các nhân viên bộ phận giám định dấu vết phiền thêm, cho nên sau khi quan sát sơ qua toàn bộ hiện trường, tôi cùng nhóm khám nghiệm đến thẳng nhà xác tiến hành giải phẫu tử thi.
Trong các phòng giải phẫu tử thi pháp y học của Công an thành phố Vân Thái có hai phòng đang đồng thời tiến hành công tác giải phẫu.
Để bổ sung vào vị trí khuyết thiếu, Đội trưởng Hoàng vốn xuất thân là bác sĩ pháp y liền đích thân mặc đồng phục giải ph?