Vĩ thanh Kẻ trừng phạt
Ai thắp sáng những tia chớp, kẻ đó sẽ bị tẩy trắng như mây.
− Friedrich Wilhelm Nietzsche −
1“Tôi đoán có lẽ kết quả xét nghiệm ADN sẽ có trong vòng hai giờ nữa.” Tôi nhìn đồng hồ và nói.
“Vậy tổ điều tra các anh hãy báo cáo kết quả điều tra và tìm kiếm tung tích Cổ Linh trước đi!” Giám đốc Triệu chỉ tay về phía đội trưởng đội điều tra đang ngồi ở góc bàn họp.
Sau gần hai ngày, cảnh sát đã đạt được thành quả tuyệt vời trong công tác điều tra Cổ Linh.
Cổ Linh là người tỉnh Hán Bắc, năm nay ba mươi tư tuổi. Cổ Linh có một người em trai tên là Cổ Thành, ít hơn Cổ Linh sáu tuổi. Hai chị em mồ côi cha mẹ từ nhỏ, được ông bà nội nuôi dưỡng. Khi Cổ Linh mười hai tuổi, ông bà nội lần lượt qua đời. Hai chị em không nơi nương tựa đành phải vào trại trẻ mồ côi để tiếp tục tồn tại.
Cổ Linh và Cổ Thành sống dựa vào nhau, tuy ở cùng một trại trẻ mồ côi nhưng hai chị em lại hình thành hai tính cách khác nhau. Theo trí nhớ của cô giáo ở trại trẻ thì Cổ Linh có ngoại hình rất xinh xắn, dễ thương nhưng nội tâm lại vô cùng tự ti, hướng nội, tuy vậy cô giáo vẫn nhận ra Cổ Linh là người chu đáo, tinh tế. Còn Cổ Thành hoàn toàn ngược lại, cậu hoạt bát, giỏi giao tiếp, vô cùng nhiệt tình và hay giúp đỡ mọi người.
Cổ Linh luôn coi em trai là mục đích sống và hy vọng của mình, bất cứ ai cũng không được bắt nạt Cổ Thành, nếu không cô ta sẽ trả thù cho em trai.
Chín năm trước, sau khi tốt nghiệp thạc sĩ Đại học Bắc Kinh vào năm hai mươi lăm tuổi, Cổ Linh nhận được học bổng của nhà nước ra nước ngoài học tiến sĩ. Điều duy nhất khiến cô ta không yên lòng là cậu em trai mười chín tuổi đang học Đại học Hán Bắc. Theo các bạn học của Cổ Thành phản ánh thì trong khoảng thời gian học đại học, Cổ Thành đã gia nhập đội cứu hộ Báo Săn. Một mặt công việc này chính là lý tưởng và lòng nhiệt huyết của chính Cổ Thành, mặt khác vì cậu muốn đi làm để kiếm thêm tiền học phí. Cổ Linh ở nước ngoài học tiến sĩ nhận được nhiều tiền học bổng, hơn nữa cô ta cũng đi làm thêm cho một công ty nên tuần nào Cổ Linh cũng gọi điện thoại về yêu cầu Cổ Thành rút khỏi đội cứu hộ. Lý do là công việc của đội cứu hộ quá nguy hiểm, Cổ Linh ở nước ngoài sẽ không yên tâm.
Nhưng công việc mà Cổ Thành say mê từ nhỏ chính là công việc cứu hộ. Cậu vô cùng yêu thích bộ đồng phục màu xanh lam, mỗi lần nhận được nhiệm vụ cứu hộ, cậu đều phấn khích như một đứa trẻ. Cho nên sáu năm trước, trước thời điểm Cổ Linh về nước nửa tháng, Cổ Thành đã tốt nghiệp đại học, cậu giấu chị gái trực tiếp ký hợp đồng lao động thời hạn mười năm với đội cứu hộ Báo Săn.
Về nước, biết được tin này, Cổ Linh nhảy dựng lên, lần đầu tiên cô ta nổi giận với cậu em trai mà mình vô cùng yêu quý. Có điều tất cả đã muộn. Cổ Linh luôn nói với Cổ Thành rằng người đáng thương luôn có điểm đáng hận, những người cần được người khác cứu giúp đều chẳng phải hạng tốt đẹp gì, bởi vậy công việc của cậu chẳng hề có ý nghĩa. Cổ Thành hoàn toàn không thể hiểu nổi tại sao chị gái lại có suy nghĩ hoang đường như vậy, cậu còn từng thăm dò ý kiến đồng nghiệp về chuyện này.
Tóm lại, không cần nghĩ cũng biết từng ngày Cổ Linh đều phải sống trong thấp thỏm, bất an, cô ta chỉ sợ em trai mình gặp phải sơ sẩy gì vì phải cứu giúp những người không đáng.
Nhưng đúng là sợ thứ gì sẽ gặp đúng thứ đó. Sau một năm sống trong lo sợ, cuối cùng cô ta vẫn phải đón nhận tin dữ.
Lần đó là hoạt động cứu hộ quy mô lớn, thực ra đối tượng cần được cứu giúp chỉ là một sinh viên đi du lịch bụi, nhưng lại huy động cả trăm nhân viên cứu hộ. Khởi nguồn là do cậu sinh viên này nhân dịp nghỉ hè cuối cùng trước khi tốt nghiệp đại học đã đến thám hiểm ở khu vực cảnh quan Hán Sơn thuộc phía nam tỉnh Hán Bắc, trong khi khu cảnh quan này vẫn chưa được phép mở cửa. Kết quả khi trèo lên một vách núi dựng đứng thì không xuống được nữa. Sau mấy lần thử, cậu sinh viên vẫn không tìm ra cách thoát khỏi hiểm cảnh. Trong lúc bất lực, cậu ta đành lần tìm tín hiệu điện thoại ở trên vách núi chật hẹp. May mà cuối cùng tín hiệu được kết nối giúp cậu ta thuận lợi gọi được lực lượng cảnh sát cơ động 110.
Vì chỉ biết vị trí đại khái nên đồn công an khu vực cảnh quan Hán Sơn phải điều động hơn sáu mươi cảnh sát dân sự cùng hơn bốn mươi thành viên đội cứu hộ Báo Săn tiến hành tìm kiếm ở những khu vực khả nghi. Vào rạng sáng ngày thứ hai, họ nhìn thấy ngọn đuốc mà cậu sinh viên kia thắp lên.
Lúc này đã trải qua một ngày hai đêm, vì mất nước nên cậu thanh niên chỉ còn thở thoi thóp yếu ớt. Thành viên đội cứu hộ phát hiện địa thế vách núi nơi cậu sinh viên kia mắc nạn vô cùng cheo veo, muốn leo lên cũng rất khó. Chỉ riêng việc muốn leo lên đó đã chẳng dễ dàng gì, chứ chưa nói đến việc còn phải giải cứu một người trưởng thành. Đội cứu hộ nhất thời không biết nên làm thế nào. Đúng lúc này cậu thanh niên Cổ Thành, thành viên của đội cứu hộ Báo Săn với khí thế tuổi trẻ bừng bừng đã xung phong cùng hai cảnh sát dân sự khác trèo lên vách núi, nghĩ cách đưa cậu sinh viên kia xuống.
Trong lúc đưa người gặp nạn xuống, Cổ Thành đi trước dò đường. Vì ánh sáng yếu ớt, Cổ Thành giẫm hụt nên rơi từ trên vách núi cao vạn trượng xuống đáy vực.
Sau khi đưa cậu sinh viên kia an toàn về xe cứu hộ, hàng trăm thành viên cứu hộ tiếp tục tìm kiếm dưới vách núi với hy vọng phát hiện dấu vết Cổ Thành còn sống, nhưng kỳ tích đâu dễ dàng xảy ra như thế. Sau khi tìm kiếm bảy tiếng đồng hồ, cảnh sát dân sự tìm thấy thi thể của Cô Thành trong bụi cỏ dưới vách núi.
Theo phản ánh của cảnh sát khu vực, khi họ thông báo tin buồn cho người thân duy nhất của Cổ Thành là Cổ Linh thì sau giây phút kinh ngạc tột độ, Cổ Linh không hề thể hiện thái độ đau buồn mãnh liệt, thậm chí khi chính quyền thành phố tổ chức lễ truy điệu trang trọng cho Cổ Thành thì Cổ Linh không hề rơi một giọt nước mắt nào.
“Tôi đã nói rồi mà, khi người ta đau đớn đến cùng cực thì sẽ không kêu khóc, khi người ta sợ hãi đến cùng cực thì sẽ không la hét.” Đại Bảo nói.
“Trải nghiệm này kết hợp với cuộc sống thường ngày của Cổ Linh đúng là hoàn toàn có khả năng khiến cô ta nảy sinh cách nghĩ cực đoan.” Tôi nói.
“Không chỉ vậy...” Viên cảnh sát nuốt nước bọt kể tiếp, “Cậu sinh viên được cứu sống kia sau khi tỉnh lại không hề tỏ ra hối hận, mà còn ngạo mạn, từ chối xin lỗi người đã vì mình mà phải bỏ mạng. Khi đó chuyện này còn được bàn luận xôn xao trên các phương tiện thông tin đại chúng ở tỉnh Hán Bắc suốt thời gian dài.”
Viên cảnh sát nói xong liền mở powerpoint, trên powerpoint là ảnh cắt ra từ trang báo “Hanbei evening news”. Tựa đề bài báo là “Một sinh viên được cứu thoát từ núi sâu, thành viên đội cứu hộ đã hy sinh sau khi xả thân cứu người gặp nạn vào sáng sớm ngày hôm qua, cậu sinh viên từ chối xin lỗi”. Tôi đọc lướt qua là nắm bắt được nội dung đại khái: Cậu sinh viên tên là Đặng Tông, sau khi được cứu tỉnh lại thì bị cộng đồng mạng phê bình dữ dội, họ khiển trách hành vi thiếu trách nhiệm với bản thân của Đặng Tông đã khiến người khác phải bỏ mạng vì mình, đồng thời yêu cầu Đặng Tông đến dập đầu xin lỗi trước di thể của Cổ Thành và gia đình anh.
Có thể sự khiển trách của cộng đồng mạng đã kích thích tâm lý phản nghịch của Đặng Tông, nên cậu ta cho rằng mình là sinh viên, muốn đi đâu, làm gì là quyền tự do của bản thân, cậu ta không có gì sai, không cần phải xin lỗi ai cả.
Trong đoạn đáp lại cộng đồng mạng của cậu ta thậm chí không hề nhắc đến hai từ “hy sinh”.
Đoạn trả lời đó đã làm dấy lên làn sóng phẫn nộ cực đại của cộng đồng mạng. Nhưng chủ đề nóng hổi đến mấy thì cũng chỉ là chủ đề trên mạng. Cuộc chiến trên mạng bùng phát trong vài ngày rồi dân mạng cũng dần quên chuyện này, quên Cổ Thành.
Cảnh sát điều tra tiến hành điều tra Đặng Tông, thì biết rằng năm ấy, nhân lúc tốt nghiệp đại học, Đặng Tông đi du lịch và gặp nạn. Sau khi được cứu sống, cậu ta về quê nhà Long Phiên làm việc.
Còn Cổ Linh, một năm sau khi Cổ Thành hy sinh, cô ta từ chức một công việc rất tốt ở Hán Bắc, tham gia cuộc tuyển dụng nhân tài của chính quyền Long Phiên, cuối cùng làm việc cho một công ty quốc doanh.
Suốt bốn năm kể từ khi Cổ Linh đến Long Phiên cho đến nay, cô ta chỉ làm việc nghiêm chỉnh ở cơ quan. Các đồng nghiệp ở cơ quan đánh giá cô ta như sau: tính tình hướng nội nhưng khả năng làm việc rất tuyệt vời, yêu nghề kính nghiệp, làm việc chắc chắn, cẩn thận. Tuy không có bạn bè tri kỷ nhưng cô ta đối xử với mọi người thân thiện, hòa nhã, không gây thù chuốc oán với bất cứ ai.
“Xem ra vì Đặng Tông sống và làm việc tại Long Phiên nên Cổ Linh mới có ý định đến Long Phiên.” Tôi nói, “Cô ta là người tỉ mỉ, thận trọng nên làm việc gì cũng kín kẽ, chu toàn. Sở dĩ cô ta vẫn chưa động đến Đặng Tông có thể là bởi cô ta chưa hoàn thành xong một nghi lễ nào đó. Có thể những người bị hại trước đều là một phần của nghi lễ.”
Tôi vừa dứt lời thì chị Trịnh ở phòng xét nghiệm ADN đẩy cửa bước vào văn phòng tổ chuyên án, rồi đưa cho tôi hai tờ giấy.
Đây là báo cáo kết quả xét nghiệm vật chứng pháp y học của phòng xét nghiệm ADN thành phố Long Phiên.
Tôi lật đến trang cuối cùng với tất cả sự mong đợi và rồi vỡ òa trong vui sướng.
“Chị Trịnh không hổ danh là chị Trịnh. Trình độ kỹ thuật của chị đúng là không còn gì để nói!” Tôi gần như nhảy cẫng lên, “Không ngờ trong bao nhiêu tàn hương như thế mà lại có thể tìm ra ADN của cả bốn nạn nhân. Đây đúng là bằng chứng thép. Chúng ta cần lập tức tìm ra và bắt giữ Cổ Linh. Cô ta chính là hung thủ của chuỗi án liên hoàn khiến chúng ta đau đầu suốt mấy tháng nay.”
“Nhưng đến tận giờ chúng tôi vẫn chưa lần ra tung tích của Cổ Linh.” Đội trưởng đội điều tra áy náy nói, “Thật kỳ lạ, chúng tôi đã tìm kiếm thông tin về tất cả các chuyến tàu, các chuyến bay và các chuyến xe, thậm chí còn nhờ Trình Tử Nghiên tiến hành phân tích các video clip quay các nút giao thông, nhưng vẫn không hề tìm thấy hành tung của Cổ Linh. Căn cứ vào phản ánh của lãnh đạo và đồng nghiệp của cô ta thì có lẽ cô ta đi công tác ở Thượng Hải. Nhưng chúng tôi đã kiểm tra tất cả các tuyến đường giao thông có thể dẫn đến Thượng Hải mà không có kết quả gì.”
“Lẽ nào Cổ Linh đánh hơi thấy gì sao? Chẳng lẽ cô ta biết chúng ta đã phát hiện ra cô ta?” Tôi cau mày hỏi.
“Không thể có chuyện đó!” Giám đốc Triệu gạt đi, “Những thông tin quan trọng này chỉ có mười mấy thành viên trọng tâm của tổ chuyên án chúng ta biết thôi, tôi tin vào tính tin cậy của cảnh sát dân sự chúng ta.”
“Vậy lẽ nào cô ta lại đi gây án rồi?” Tôi quay sang Hàn Lượng, “Tổ điều tra mạng xã hội các anh đã tiến hành phân tích tài khoản đăng ký trên Wechat này chưa? Còn bài báo nào viết về ‘kẻ thiếu trách nhiệm’ không?”
“Phân tích rồi, có rất nhiều.” Hàn Lượng đáp, “Bản thân tài khoản này là tài khoản chuyên đưa chuyện ở thành phố, ngày nào cũng phát tán hàng đống tin lá cải, đã duy trì suốt nhiều năm nay. Cho nên các loại tin tức đồn thổi ở thành phố đều có, tin ‘kẻ thiếu trách nhiệm’ mà anh vừa nói, tôi cũng chẳng biết lấy gì làm tiêu chuẩn. Nếu lấy bốn nạn nhân kia làm tiêu chuẩn thì không biết bao nhiêu người đáng bị giết nữa.”
“Điều đó cũng có nghĩa là Cổ Linh có sở thích riêng trong việc lựa chọn đối tượng để ra tay.” Tôi nói, “Có thể là những đối tượng mà cô ta không thể chấp nhận nối về mặt đạo đức, hoặc cũng có thể Cổ Linh lựa chọn những đối tượng dễ bị lừa mà cô ta đã phát hiện ra thông tin cá nhân bí mật nào đó, nhược điểm nào đó của họ. Nếu là vậy thì chúng ta sẽ không dễ điều tra đâu.”
“Đã xác định được nghi phạm thì chúng tôi không để cô ta được toại nguyện đâu!” Giám đốc Triệu đập mạnh tay xuống bàn.
“Nhưng căn cứ vào tình hình điều tra của chúng ta...” Một viên cảnh sát nói, “Đồng nghiệp của Cổ Linh phản ánh chưa bao giờ phát hiện ra tình trạng Cổ Linh trốn việc, nghỉ phép hay giả bộ đi công tác. Điều đó cũng có nghĩa là bốn vụ án trước đây đều được thực hiện vào khoảng thời gian Cổ Linh không phải đi làm và vì thế đã không để lại chứng cứ về thời gian.”
“Thế thì lạ thật.” Tôi nói, “Cổ Linh mất tích trước khi chúng ta bắt đầu tìm cô ta một ngày. Tính đến thời điểm hiện tại, cô ta đã mất tích 48 giờ, rốt cuộc cô ta muốn làm gì?”
Tôi vắt óc suy nghĩ, vô tình liếc mắt nhìn thấy tờ báo “Hanbei evening news” vẫn hiển thị trên màn hình rộng.
Thời gian phát hành tờ báo này là ngày 12 tháng 7 bốn năm về trước.
“Tờ báo ra ngày 12 tháng 7 nói rằng sự việc xảy ra ngày hôm qua...” Tôi nói, “Nghĩa là Cổ Thành hy sinh vào ngày 11 tháng 7?”
Các cảnh sát điều tra đều gật đầu.
Tôi nói: “Vậy ngày mai chẳng phải ngày giỗ lần thứ tư của Cổ Thành sao? Các anh nói xem, liệu Cổ Linh có đi xử lý mục tiêu cuối cùng là Đặng Tông vào buổi sáng sớm ngày giỗ bốn năm của em trai mình không?”
“Chúng tôi cũng đã nghĩ đến chuyện này.” Viên cảnh sát điều tra nói, “Sáng sớm ngày hôm qua, sau khi phát hiện ra manh mối về Đặng Tông thì chúng tôi đã cử người đến nhà Đặng Tông nói chuyện với anh ta, thông báo rõ cho anh ta biết rất có khả năng anh ta đang gặp nguy hiểm, rất có thể một thầy tướng số nào đó sẽ tìm cách bắt chuyện với anh ta, hy vọng anh ta phải đề cao cảnh giác, nếu có tình hình lạ phải lập tức báo cho cảnh sát. Nhưng Đặng Tông đúng là một kẻ rất tự phụ, không coi lời cảnh sát vào đâu. Để đề phòng bất trắc, cảnh sát đã tiến hành theo dõi, âm thầm bảo vệ anh ta. Cho đến tận lúc này thì chúng tôi vẫn chưa nhận được thông báo bất thường nào từ cảnh sát chịu trách nhiệm theo dõi Đặng Tông, điều đó chứng tỏ anh ta vẫn nằm trong phạm vi khống chế của chúng ta.”
Tôi nhìn đồng hồ, hiện giờ là 4 giờ chiều ngày mùng 10 tháng 7. Tôi nói: “Theo tác phong làm việc của Cổ Linh thì chiều nay cô ta sẽ tiến hành dụ dỗ, lừa gạt Đặng Tông. Tối nay hoặc sáng sớm mai sẽ tiến hành trừng phạt anh ta. Các anh cần xác nhận lại xem lúc này Đặng Tông có nằm trong phạm vi an toàn hay không.”
Đội trưởng đội điều tra gật đầu, sau đó ra ngoài, kết nối liên lạc với cảnh sát dân sự ở tuyến trước.
Nhưng chẳng bao lâu sau, đội trưởng đội điều tra lao vào phòng, thần sắc hốt hoảng, nói to: “Đặng Tông mất tích rồi! Hơn nữa anh ta còn chủ động cắt đuôi cảnh sát.”
“Không hay rồi!” Tôi gầm khẽ một tiếng, điều đáng sợ nhất cuối cùng đã xảy ra, “Ả Cổ Linh này bản lĩnh lớn thật đấy, cô ta nắm chắc tâm lý của con mồi mục tiêu, dễ dàng tẩy não anh ta.”
“Mất tích như thế nào?” Giám đốc Triệu nóng ruột đến mức sắp nhảy dựng lên.
“Anh ta không lái xe của mình mà thuê xe taxi.” Viên cảnh sát nói, “Anh ta để xe của mình lại nhằm đánh lừa cảnh sát, làm cảnh sát tưởng rằng anh ta vẫn đang đi làm, thực ra hai tiếng trước anh ta đã lên một chiếc taxi màu xanh rời đi. Đồng nghiệp của anh ta nhìn thấy chiếc xe nhưng không nhớ biển số, chỉ biết chiếc xe chạy về hướng đông. Tôi hỏi rồi, con đường đó không lắp camera.”
“Chằng phải đây chính là tác phong hành xử của Cổ Linh sao?” Tôi nói, “Xem ra cô ta hoàn toàn nắm chắc nhược điểm tâm lý của Đặng Tông trong tay, vô cùng tự tin rằng mình có thế khống chế được anh ta. Giờ không còn cách nào khác, phải tìm ra tài xế lái chiếc xe taxi đó, hỏi điểm xuống xe của Đặng Tông ở đâu, sau đó tiến hành tìm kiếm theo hình thức cuốn chiếu.”
“Lập tức tập hợp video clip từ các camera một cách toàn diện, tìm cho ra công ty taxi đó!” Giám đốc Triệu ra lệnh, “Ngoài ra, đội cảnh sát đặc nhiệm và ba đại đội cảnh sát dân sự toàn bộ tập kết đợi lệnh, đội biệt kích Báo Đen tập kết đợi lệnh.”
2“Tuy địa điểm nơi Đặng Tông lên xe không có camera giám sát, nhưng chúng tôi có thể căn cứ vào camera giám sát trên các tuyến đường xung quanh tại điểm thời gian nhất định để phân tích Đặng Tông có khả năng lên chiếc xe taxi nào nhất.” Trình Tử Nghiên nói, “Sau đó phân tích lộ trình của chiếc xe taxi đó, có điều chúng tôi cần chút thời gian.”
Hệ thống giám sát của cảnh sát giao thông đã chỉ huy để khai thông các tuyến đường màu xanh cho bộ chỉ huy chuyên án. Cổng kết nối máy tính của Trình Tứ Nghiên liên tục nhận được các thông tin gợi ý, những gợi ý này có thể mở camera giám sát ở các ngã ba phía trước và tua lại các đoạn video clip trong các camera giám sát ở mỗi ngã ba đường.
Điều khiến tôi ngưỡng mộ nhất là tốc độ di chuyển tay của Trình Tử Nghiên nhanh kinh người. Khi chúng tôi còn chưa kịp phản ứng thì cô đã hoàn thành việc lựa chọn và cắt ảnh những chiếc xe khả nghi chỉ trong nháy mắt. Có lúc tôi cảm thấy rằng người có tốc độ tay thần kỳ thế kia mà không tham gia các trò chơi trên mạng thì thật đáng tiếc.
Trên màn hình máy tính của Trình Tử Nghiên không ngừng nhảy ra ảnh cắt từ các video clip. Khi chúng tôi vẫn chưa kịp nhìn rõ rốt cuộc những bức hình chụp màn hình kia có ý nghĩa gì thì Trình Tử Nghiên đã phóng to một trong những bức ảnh đó, rồi nói: “Chắc không sai đâu, chính là chiếc xe màu xanh lá cây này. Biển số xe là Long Phiên - AT4433.”
“Nhanh lên! Mau tìm ra công ty quản lý chiếc taxi này, trong vòng năm phút hãy liên hệ với tài xế lái taxi.” Giám đốc Triệu khẩn trương, “Hỏi rõ xem anh ta đưa vị khách đón ở cổng Công ty du lịch dã ngoại Siêu Dật - Long Phiên đến địa điểm nào.”
“Thật thần kỳ!” Đại Bảo kêu lên kinh ngạc, “Không ngờ kỹ thuật điều tra hình ảnh lại ngầu dữ vậy! Sao cô biết chiếc xe nào đã chờ Đặng Tông?”
Trình Tử Nghiên cười bẽn lẽn, đáp: “Thực ra cũng không phúc tạp lắm đâu, đầu tiên đúng là trên con đường nhỏ dẫn vào cổng công ty hãng du lịch dã ngoại nơi Đặng Tông làm việc không có camera giám sát nhưng ở hai đầu đường lớn thì đều có. Chúng tôi biết thời gian đại khái mà Đặng Tông lên xe, từ đó có thể căn cứ vào tốc độ trung bình của xe taxi phán đoán ra thời gian chiếc xe đó đến hai đầu đường. Đồng nghiệp của Đặng Tông nói chiếc xe đó đi về hướng đông nên tôi chỉ cần quan sát camera hai mặt nam, bắc ở đại lộ phía đông. Tôi xem trong khoảng thời gian đã định chỉ có ba chiếc xe màu xanh đi qua đoạn đường này. Mà vì vấn đề góc độ nên nếu đi từ đường nho ra đường lớn, bất kể rẽ hướng bắc hay hướng nam, ta đều thấy điểm rẽ của taxi hiện lên trong góc camera. Chính vì vậy có thể phán đoán trong ba chiếc xe này có hai chiếc xe đi thẳng, băng qua đầu đường; chỉ có một chiếc xe rẽ ra đường lớn và đi về phía bắc. Chúng tôi lại men theo các camera dọc đường lớn hướng về phía bắc, căn cứ vào thời gian đã định và tuyến đường xe chạy để xác định quỹ tích hoạt động của chiếc xe taxi đó. Cứ như vậy cho đến khi xe chạy đến một điểm cách đầu đường hai cây số thì có một camera giám sát độ phân giải cao của cảnh sát giao thông giúp tôi nhìn rõ biển số xe. Thế là tôi liền biết biển số của chiếc taxi đó.”
“Ngầu!” Đại Bảo giơ ngón tay cái khen ngợi.
Từng giây từng phút trôi đi, năm phút sau, điện thoại di động của Giám đốc Triệu reo vang rất đúng giờ.
“Ồ, được, vậy sao?” Giám đốc Triệu vừa nghe điện thoại vừa ra hiệu cho các cảnh sát điều tra mở bản đồ khu vực phía bắc thành phố Long Phiên lên màn hình rộng.
“Cảnh sát điều tra đã tìm thấy tài xế lái chiếc xe đó và thêm anh ta vào danh sách tài khoản Wechat, gửi ảnh của Đặng Tông cho anh ta, từ đây có thể xác định phán đoán của Trình Tử Nghiên hoàn toàn chính xác.” Giám đốc Triệu nói, “Người tài xế này nhớ lại và kế rằng Đặng Tông khiến anh ta có ấn tượng sâu sắc, bởi vì anh ta khoác một chiếc ba lô rất lớn. Sau khi lên xe, anh ta yêu cầu đến đầu đường Ức Thành khu Long Bắc của thành phố Long Phiên. Lúc đến đầu đường, Đặng Tông tiếp tục chỉ đường cho tài xế đi về phía bắc, đến đầu đường quốc lộ phủ sóng thì xuống xe.”
Viên cảnh sát điều tra thao tác thành thạo trên máy tính, phóng to bản đồ vệ tinh trên màn hình rộng, con đường trong ảnh dần dần hiện ra rõ nét hơn.
“Dừng lại! Chắc điểm đỗ xe ở chỗ này.” Giám đốc Triệu dùng bút trình chiếu chỉ vào địa điểm mà Đặng Tông xuống xe.
Viên cảnh sát điều tra lập tức đánh dấu trên bản đồ.
“Thu nhỏ lại!” Giám đốc Triệu nói.
Bức ảnh dần dần nhỏ lại như cũ, hiển thị rõ quang cảnh xung quanh điểm xuống xe.
“Địa điểm anh ta xuống xe là ở một ngã ba.” Giám đốc Triệu nói, “Anh ta đi về ba hướng là sẽ đến ba địa điểm khác nhau. Nếu tiếp tục đi về hướng bắc thì sẽ đến núi Long Phiên, đi về hướng tây sẽ đến sông Long Phiên, còn nếu đi về hướng đông thì sẽ đến cửa bắc của trạm xe lửa.”
“Anh ta mang theo một ba lô lớn, liệu có phải muốn đến trạm xe lửa để rời khỏi Long Phiên?” Đại Bảo hỏi.
Tôi lắc đầu nói: “Nếu anh ta muốn đến cửa bắc của trạm xe lửa thì rẽ phải ở điểm xuống xe có một đại lộ nối liền với điểm đến, anh ta không cần phải xuống xe ở chỗ này. Sở dĩ anh ta xuống xe là bởi vì từ chỗ này trở đi xe ô tô không thể nào đi tiếp đến điểm đến.”
“Vậy nơi anh ta muốn đến là núi Long Phiên hoặc sông Long Phiên sao?” Lâm Đào ôm khuỷu tay nhìn màn hình, tự hỏi.
Tôi gật đầu: “Anh ta giấu trời qua biển ở mốc thời gian đã định, tôi đoán chắc chắn là do Cổ Linh lừa anh ta đến đó. Em trai của Cổ Linh chết vì rơi xuống vực, rất có khả năng cô ta muốn dùng cách tương tự để đối phó với Đặng Tông, cho nên tôi đoán anh ta đã đến núi Long Phiên.”
“Nhưng thủ đoạn báo thù trước đó của Cổ Linh là để động vật gặm nhấm thi thể, chứ đâu phải đẩy đối phương xuống vực?” Lâm Đào ngờ vực, “Có khả năng cô ta cảm thấy như vậy mới thỏa hận.”
“Bất kể cô ta đẩy Đặng Tông vào chỗ chết bằng cách nào, tôi vẫn cảm thấy cô ta sẽ chọn hiện trường tương tự với nơi em trai của cô ta tử vong.” Tôi nói, “Cả dải núi Long Phiên ở khu vực đó đều chưa được khai phá, điều kiện giống nhau hoàn toàn.”
“Nhưng các anh cũng biết dải núi đó chưa được khai phá, chỉ cần đi vào trong núi sâu thì chúng ta làm cách nào có thể tìm được họ?” Giám đốc Triệu lo lắng hói.
“E là chẳng có cách nào cả.” Tôi xòe tay bất lực, nói, “Diện tích rộng thế, không thể dùng bản đồ vệ tinh để tìm một nơi cụ thể nào đó, chỉ có thể tiến hành tìm kiếm trên diện rộng.”
Giám đốc Triệu nhìn đồng hồ, nói: “Hơn 5 giờ rồi! Đặng Tông đã mất tích hơn ba tiếng đồng hồ, bây giờ hy vọng rất mờ mịt. Có điều dẫu hy vọng mờ mịt đến đâu thì chúng ta cũng phải cứu người trước đã. Mau đề xuất xin viện trợ của đội cảnh sát vũ trang, điều động cảnh sát vũ trang cùng cảnh sát đặc nhiệm và cảnh sát hình sự chúng ta bắt đầu tìm kiếm khắp núi, lấy nơi Đặng Tông xuống xe làm điểm khởi đầu.”
“Chúng tôi cũng đến hiện trường xem thế nào.” Tôi nói, “Biết đâu sẽ giúp được gì đó. Hàn Lượng, xe của cậu không có vấn đề gì chứ?”
Hồi nhỏ xem phim hình sự thường thấy cảnh đội xe cảnh sát kéo còi hiệu rất oai hùng, rầm rập rời khỏi Sở Công an tỉnh. Nhưng cảnh tượng đó gần như không bao giờ xảy ra ngoài thực tế. Bởi chẳng có đội cảnh sát nào ngốc đến mức khi chưa tóm được tội phạm mà lại phô trương thanh thế rằng ta đang đi bắt tội phạm đây, hành động rút dây động rừng đó chẳng khác nào hồi chuông cảnh báo cho kẻ phạm tội nhanh chóng cao chạy xa bay. Vì vậy cảnh tượng này ngoài mục đích khoe mẽ ra thì chẳng có ý nghĩa thực tế gì.
Lần này coi như lần đầu tiên tôi được chứng kiến cảnh tượng hồ như chỉ diễn ra trên ti vi.
Mười mấy chiếc xe cảnh sát, bao gồm cả xe chở binh của cảnh sát đặc nhiệm, xe tải của cảnh sát vũ trang và các loại xe khác như xe khám nghiệm, xe chống bạo động... Đội ngũ xe xếp hàng ngay ngắn, đồng loạt lao nhanh đến địa điểm khả nghi. Tuy không kéo còi hiệu nhưng thế trận lớn dường này kèm theo đèn xe nhấp nháy chiếu sáng cả con phố nhá nhem tối khiến dân chúng xung quanh không thể không đổ dồn mắt nhìn.
Xe của Hàn Lượng lướt trên đường cùng xe của các lực lượng khác. Từ đại lộ, đoàn xe rầm rầm lao lên đường cao tốc, rồi đến quốc lộ, huyện lộ, xã lộ, cuối cùng thấy các xe tải nhọc nhằn vượt qua đoạn đường quốc lộ phủ sóng, chúng tôi liền quyết định dừng lại ở chân núi Long Phiên.
Nhìn trên bản đồ thì không có cảm giác gì nhưng vừa đến chân núi Long Phiên, tôi mới thấy rõ con người thật nhỏ bé trước thiên nhiên hùng vĩ. Ngọn núi lớn thế này, biết đến ngày nào, tháng nào, năm nào mới lục soát hết? Nếu Cổ Linh giấu thi thể nạn nhân ở góc rừng nào đó thì biết đến đời thủa nào mới tìm ra? Thoắt nhiên tôi nảy sinh hoài nghi về công việc sắp tới của chúng tôi.
“Mùa hè, tìm kiếm trong núi, nghĩ đã thấy hãi hùng.” Lâm Đào xoa xoa khuỷu tay, nói, “Thế này chẳng phải cố tình đến hiến máu cho muỗi à?”
“Mà dải núi này càng lên cao càng hoang sơ hơn, thậm chí còn không có đường đi, làm sao mà lục soát được chứ?” Đại Bảo nảy sinh tâm lý sợ khó.
Bộ chỉ huy chuyên án vẫn đang điều binh khiển tướng, phối hợp lực lượng cảnh sát của các tổ tiến hành lực soát theo hình thức cuốn chiếu. Mấy thành viên thuộc bộ phận kỹ thuật hình sự chúng tôi trốn trong xe, hy vọng có thể tránh được sự công kích của muỗi rừng. Nhưng không hiểu vì sao vẫn có vài con muỗi chui được vào trong xe, đốt chúng tôi túi bụi, đến nỗi người nào người nấy ra sức đập chan chát.
“Tôi thấy mấy thư sinh trói gà không chặt như chúng ta lẽ ra không nên đến thì hơn.” Lâm Đào chỉ ra ngoài cửa sổ, nói, “Cậu nhìn bên ngoài mà xem, trời tối thế kia, còn chẳng rõ trong núi có thứ gì nữa.”
“Có thể có thứ gì được chứ? Dã thú à?” Trần Thi Vũ tỏ vẻ xem thường, “Các cảnh sát vũ trang đều đã được trang bị súng ống.”
“Đúng là chúng ta cũng chẳng giúp đỡ được gì.” Tôi nói, “Nếu quả thật Cổ Linh đắc thủ thì e là chúng ta đến hiện trường chỉ để khám nghiệm tử thi thôi.”
Đại Bảo ngồi ở hàng ghế thứ ba liền giơ tay bịt miệng tôi lại.
“Thế thì chúng ta đành ngồi yên ở đây, lấy bất biến ứng vạn biến à?” Hàn Lượng ngoái đầu hỏi tôi.
Tôi gật đầu.
Trời đã tối hắn, cả dải núi này không có đèn chiếu sáng, nhưng ngồi trong xe, chúng tôi vẫn có thể nhìn thấy vô số đốm sáng nhấp nháy trên sườn núi đang chầm chậm di chuyển dần lên phía trên.
Chúng tôi vật vờ ngồi đợi hơn một tiếng đồng hồ, đột nhiên máy bộ đàm trong xe chợt vang lên.
“Tôi là thành viên đội biệt kích Báo Đen.” Giọng trong máy bộ đàm cất cao, “Phát hiện thấy ánh sáng khả nghi ở lưng núi Nam Sơn số 1, đội biệt kích chúng tôi đang tiếp cận với nguồn sáng, mong các đồng chí gần khu vực đó chú ý.”
Không biết Hàn Lượng mò đâu ra một chiếc ống nhòm, ngồi trong xe, nhìn về phía ngọn núi Nam Sơn số 1.
“Cậu chuẩn bị chu đáo ghê nhỉ! Món này trông có vẻ xịn đấy! Lấy đâu ra thế? Đưa tôi nghịch thử xem nào!” Đại Bảo cố nhoài người lên nhưng không thể với từ hàng ghế thứ ba đến hàng ghế thứ nhất.
Hàn Lượng vừa quan sát vừa nói: “Mượn của bạn! Thấy bảo đây là ống nhòm quân dụng loại tốt nhất. Đắt lắm đấy! Anh đừng nói nữa, hình như bên đó có ánh sáng thật.”
Lúc này, trời đã tối om, không thấy trăng cũng chẳng thấy sao. Trong điều kiện môi trường thế này có thể nhìn thấy đốm sáng ở phía xa cũng là điều bình thường.
“Xa thế có nhìn thấy gì không?” Tôi hỏi, “Tôi đang nghĩ liệu chúng ta có nên di chuyển đến gần khu vực đó hơn một chút không?”
“Không thành vấn đề, tôi sẽ lái xe đến chân núi Nam Sơn số 1.” Hàn Lượng thu ống nhòm lại, thả phanh tay bắt đầu chạy việt dã.
Phía trước hoàn toàn không có đường, Hàn Lượng đối xử thật tàn nhẫn với chiếc xe mới mua của cậu ta. Dù đã thắt chặt dây an toàn nhưng những trận rung lắc kịch liệt vẫn khiến đầu chúng tôi đập côm cốp vào trần xe. Cảm thấy lộ trình dài ba ki-lô-mét chạy xe mất nửa tiếng này suýt nữa khiến chúng tôi nôn hết mật xanh mật vàng.
“Cái xe rách này của cậu thật là...!” Đại Báo ngồi ở hàng ghế thứ ba bị rung lắc dữ dội nhất. Khi xe dừng lại, cậu ta vịn lưng ghế thở hồng hộc.
“Đường xấu thế này làm sao mà trách xe được?” Hàn Lượng lại móc ống nhòm ra, hướng về phía ngọn núi.
Có thể nhận ra giờ không ai muốn bắt hung thủ suýt hại chết Hàn Lượng hơn chính Hàn Lượng.
“Xác nhận vị trí! Xác nhận vị trí!” Giọng nói trong bộ đàm lại vang lên, “Hình như ở lưng núi Nam Sơn số 1 là một vách núi. Từ đường mòn ở phía nam núi Nam Sơn số 1 có thể đến thẳng đó. Mong các đơn vị mau chóng tiếp cận mục tiêu!”
“Mau hồi báo tình hình hiện trường!” Giọng của Giám đốc Triệu truyền ra từ máy bộ đàm.
“Có hai đối tượng, gồm nghi phạm và người bị hại.” Máy bộ đàm lại vang lên, “Người bị hại trong trạng thái bị bắt cóc. Nghi phạm có vũ khí. Địa thế vị trí nơi đó rất hiểm trở. Đội biệt kích chúng tôi đang nghiên cứu phương án đột kích.”
“Bố trí xạ thủ bắn tỉa!” Giám đốc Triệu ra lệnh.
“Đối phương ở địa thế cao hơn, xạ thủ khó mà tìm được vị trí thích hợp.” Hàn Lượng nhận định.
“Được rồi! Đừng nói nữa, đây chính là đường mòn mà đội biệt kích Báo Đen vừa nói đúng không? Chúng ta mau lên đó!” Tôi chỉ về phía con đường nhỏ trước mặt.
Hàn Lượng gật đầu nói: “Hướng thì đúng rồi.”
Nhờ ánh đèn pin cầm tay chuyên dụng của cảnh sát mà Hàn Lượng đang chiếu sáng, mấy người chúng tôi men theo đường mòn ngoằn ngoèo trèo dần lên trên. Chắc hơn nửa tiếng sau, chúng tôi đã đến chân vách núi tại hiện trường.
Tại đây, người chịu trách nhiệm của đội biệt kích Báo Đen, đội cảnh sát đặc nhiệm và các đơn vị cảnh sát đặc biệt đều đã tề tựu đông đủ, họ đang nghiên cứu chiến lược tấn công.
Tôi ngẩng đầu nhìn hiện trường, thật không thể tưởng tượng nổi hai người kia đã lên đó bằng cách nào.
Vách núi là miệng vực nhô ra khỏi lưng núi, từ con đường nhỏ trèo lên lưng núi vừa khéo chính là mặt phía nam của vách núi. Con đường mòn đứt đoạn ngay dưới vực vì vách núi đột ngột trở nên dựng đứng, không thể tiếp tục đi tiếp lên trên. Độ dốc từ điểm tận cùng của đường mòn đến vách núi áng chừng tám mươi độ, không thể dùng tay không leo lên được. Phía tây là vách núi dựng đứng, phía đông là vực sâu vạn trượng, phía bắc là khoảng không, nhưng đứng dưới chân vách núi thì không nhìn rõ.
“Bọn họ trèo lên đó kiểu gì nhỉ?” Đại Bảo và tôi thắc mắc cùng một vấn đề.
“Họ có thiết bị leo núi chuyên dụng.” Một viên cảnh sát đặc nhiệm nói, “Chúng tôi phát hiện rất nhiều dây thừng và chốt khóa ở vách núi và dưới chân núi, có lẽ là bọn họ để lại.”
“Đúng rồi!” Tôi vỗ đùi đánh đét một cái, rồi nói, “Bản thân Đặng Tông là dân du lịch bụi có kinh nghiệm, việc leo núi này chẳng qua là chuyện nhỏ. Hơn nữa khi anh ta rời đi còn mang theo một ba lô to, chắc chắn bên trong đựng thiết bị leo núi. Đặng Tông đã che mắt cảnh sát để đi gặp Cổ Linh chứng tỏ anh ta đã hoàn toàn bị Cổ Linh lừa gạt, bị cô ta đùa giỡn trong lòng bàn tay. Đặng Tông có thể lên đó thì anh ta sẽ giúp Cổ Linh leo lên cùng.”
“Ánh đèn phát ra từ góc phía đông bắc của vách núi, đó là ánh đèn chiếu sáng do con người tạo ra.” Viên cảnh sát đặc nhiệm nói, “Nếu không có luồng ánh sáng đó thì chúng ta không dễ dàng tìm thấy nơi này trong một chốc một lát được. Mà cho dù tìm được nơi này thì cũng chưa chắc sẽ leo lên miệng vực để tìm kiếm.”
“Làm sao anh biết hai người bọn họ đều đang ở trên đó?” Tôi thắc mắc. Vì đứng ở góc độ của tôi mà quan sát thì căn bản không thể nhìn thấy tình hình trên miệng vực.
Cảnh sát đặc nhiệm chỉ vào không trung.
Lúc bấy giờ tôi mới để ý thấy gần vách núi có một chiếc máy bay không người lái lơ lửng giữa không trung. Điểm sáng màu đỏ của chiếc máy bay không người lái đang chụp ảnh Cổ Linh.
Ở bộ chỉ huy lâm thời, những bức ảnh mà máy bay không người lái chụp lại đang được hệ thống thời gian thực [9] truyền về.
“Máy bay không người lái đang do thám.” Đại Bảo thốt lên, “Vậy là Cổ Linh biết chúng ta đã phát hiện ra cô ta rồi còn gì?”
“Đương nhiên!” Viên cảnh sát đặc nhiệm nói, “Từ khi chúng ta bắt đầu lục soát, bao nhiêu ánh đèn trong đêm tối như thế làm sao cô ta không biết chứ?”
“Đến bây giờ cô ta vẫn chưa ra tay giết người có phải vì muốn thách thức cảnh sát không?” Tôi hỏi, “Có phải các anh cũng chuẩn bị thiết bị chuyên dụng mới leo lên được vách núi đó không?”
“Chúng tôi có thể leo bằng tay không.” Đội trưởng đội đặc nhiệm nói với giọng tự tin, “Có điều chúng tôi cũng không dám liều lĩnh, sợ cô ta gây bất lợi với con tin.”
Càng lúc càng nhiều lực lượng cảnh sát tập trung tại hiện trường, ngoài ra, ba chiếc máy bay không người lái cũng đã cất cánh vào không trung.
Trên màn hình bộ chỉ huy ở dưới vách núi, chúng tôi có thể thấy rõ tình trạng trước mắt của Cổ Linh và Đặng Tông.
3Góc đông bắc của vách núi có một thân cây cổ thụ.
Cổ Linh đứng cạnh gốc cây, còn Đặng Tông trần truồng bị treo lên tán cây to rộng.
Vị trí treo không cao lắm, đại khái chỉ cao hơn Cổ Linh đứng trên mặt đất một chút, nhưng Đặng Tông lại bị treo ở mép vực.
Lúc này thời tiết không chỉ u ám mà còn vô cùng oi nồng. Vì trời tối nên chẳng thấy rõ tình hình phía dưới chân Đặng Tông, cũng chẳng rõ phía dưới sâu đến mức nào.
Điều đó cũng có nghĩa là chỉ cần Cổ Linh cầm con dao gọt hoa quả cắt đứt sợi dây thừng là Đặng Tông sẽ trượt ngã xuống vực mặt phía bắc của vách núi.
Đây cũng là nguyên nhân khiến cảnh sát đặc nhiệm chần chừ mãi chưa quyết định tấn công, đành phải đứng đằng xa kêu gọi Cổ Linh ngừng tay.
Đặng Tông trong video clip không hề phản kháng hay giãy giụa gì, chỉ thỉnh thoảng đung đưa thân thể. Điều này hoàn toàn nằm trong dự liệu của chúng tôi, anh ta đang ở trạng thái không tỉnh táo.
“Cổ Linh làm thế này là có ý gì?” Đại Bảo kinh ngạc hỏi, “Nếu cô ta muốn giết người thì chỉ cần đẩy anh ta xuống vực là xong, treo lên cây để quay phim truyền hình à?”
Vì thiếu ánh sáng nên quang cảnh trên vách núi trông mơ hồ, hỗn độn, chỉ duy có một quầng sáng tập trung trên người Đặng Tông. Hình dáng Cổ Linh ngồi ôm gối lờ mờ hiện ra cạnh cây cổ thụ, nhưng chúng tôi đều biết cô ta đang điều khiển sợi dây thừng, đồng nghĩa với việc cô ta đang nắm giữ sinh mạng của Đặng Tông trong tay.
“Nói đi! Cô muốn gì? Chúng tôi đều có thể thỏa mãn cho cô, chỉ cần cô đảm bảo sự an toàn cho con tin.” Chuyên gia tâm lý học đã bắt đầu hét lên thuyết phục Cổ Linh.
Trong hẻm núi tĩnh mịch, tiếng người hét nghe rõ mồn một, thậm chí còn nghe thấy cả tiếng vọng.
“Thứ tôi cần, cảnh sát các người không thể cho nổi.” Giọng Cổ Linh trôi theo gió núi, “Các người chớ lại gần, máy bay không người lái cũng không được lại gần, bằng không tôi sẽ cắt dây thừng.”
Giọng Cổ Linh khàn hơn giọng của phụ nữ bình thường một chút, hoàn toàn không phù hợp với ngoại hình thanh tú của cô ta. Lúc này giọng cô ta cơ hồ lẫn tạp cả sự nôn nóng và hoảng sợ.
Tâm trạng đó hoàn toàn không phù hợp với một kẻ đã quen giết người.
“Cô không cần gì thì tại sao lại muốn kìm kẹp con tin?” Chuyên gia đàm phán hỏi.
“Con tin?” Cổ Linh cười lạnh lùng, “Anh ta là con tin? Không không không! Anh ta không phải con tin. Dòng máu chảy trong huyết quản của anh ta là loại máu lạnh, anh ta là loài động vật máu lạnh.”
“Máu, ánh sáng, động vật...” Tôi lấy tay đập khẽ vào đầu, lấm bấm, “Tôi biết cô ta đang làm gì rồi.”
Đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm quay lại nhìn tôi.
Tôi nói: “Trước đây, cô ta giết người xong đều để động vật cắn nhấm thi thể nạn nhân, có lẽ đây là sự trừng phạt dành cho nạn nhân đó. Vậy thì bây giờ cô ta vẫn đang dùng thủ đoạn quen tay của mình. Lột quần áo Đặng Tông, treo lên cây, chiếu đèn vào anh ta, rõ ràng cô ta đang muốn lợi dụng tập tính ưa ánh sáng của loài muỗi để thu hút muỗi bay đến đốt Đặng Tông.”
“Trời ơi!” Trần Thi Vũ kêu lên kinh ngạc, ôm chặt hai cánh tay. Có lẽ cô đang tưởng tượng ra cảnh tượng muỗi bu kín khắp người Đặng Tông và ra sức hút máu anh ta.
“Chẳng phải muỗi rừng không đốt người sao?” Đại Bao hói.
Tôi chỉ vào mấy nốt muỗi đốt lo đùng trên mặt Đại Bảo, nói: “Anh không phải người à? Sao vẫn bị muỗi đốt đấy thôi? Muỗi đực không đốt người, nhưng muỗi cái thì chắc chắn sẽ đốt người và động vật để dự trữ nguồn protein cần dùng sau khi đẻ trứng. Có lẽ bây giờ khắp người Đặng Tông chi chít những nốt to nốt nhỏ.”
“Nhưng cô ta thu hút muỗi đến thì muỗi không chỉ đốt một mình Đặng Tông mà cũng sẽ đốt cả cô ta nữa chứ?” Lâm Đào thắc mắc.
Tôi nói: “Dầu sao cô ta cũng mặc quần áo kín mít. Trong khi đó muỗi lại tìm mục tiêu theo khí cacbonic mà con người bài tiết ra. Một người đàn ông ở trần thì cơ thể sẽ bài tiết ra nhiều khí cacbonic hơn, rõ ràng sẽ thu hút được muỗi hơn. Đó cũng là nguyên do khiến Cổ Linh không giết anh ta trước rồi mới tiến hành trừng phạt thi thể giống như các nạn nhân khác. Bởi muỗi không đốt người chết.”
“Người đàn bà này thật bệnh hoạn.” Hàn Lượng lau mồ hôi lạnh đang túa ra trên trán.
“Giờ có một vấn đề.” Đội trưởng đội cảnh sát nói, “Nếu chúng ta kiên quyết tấn công thì con tin chắc chắn sẽ ngã xuống vực, còn nếu không tấn công thì chắc chắn anh ta sẽ bị muỗi đốt đến chết. Làm sao bây giờ?”
“Thực ra bị muỗi đốt nhiều đến đâu, trừ phi mắc phải bệnh truyền nhiễm, bằng không sẽ chẳng dễ dàng chết thế đâu.” Tôi nói, “Cùng lắm là rơi vào tình trạng hôn mê do dị ứng thôi, nhưng vẫn cấp cứu để phục hồi lại được. Có điều đúng là cứ duy trì mãi tình trạng cò cưa này cũng không ổn.”
“Cô ta đứng ở vị trí cao, chúng ta đứng ở vị trí thấp. Nếu chúng ta cố tình bò lên sẽ thu hút sự chú ý của cô ta.” Đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm nói, “Vách phía tây tựa vào núi, phía đông là vực thẳm, còn phía bắc thì chưa rõ tình hình ra sao, chúng tôi không thể triển khai tấn công từ bất kể hướng nào.”
Mọi người đều trầm tư suy nghĩ.
Cổ Linh trong clip bước đến bên miệng vực, chọc tay vào Đặng Tông mấy cái, anh ta giãy giụa dữ dội. Đột nhiên Cổ Linh hét lên một cách mất kiểm soát: “Tại sao? Tại sao? Chẳng phải trên mạng đã nói muỗi có thể đốt chết người sao? Vì sao lâu vậy rồi mà vẫn còn sống chứ?”
“Mạng nói mà cũng tin? Đúng là ngây thơ!” Đại Bảo lắc đầu.
“Tôi cảm thấy tinh thần Cố Linh đang bị mất kiểm soát, nắm bắt thời cơ, mau chóng tấn công.” Mệnh lệnh của Giám đốc Triệu truyền ra từ máy bộ đàm.
Mấy cảnh sát đặc nhiệm bắt đầu kiểm tra dây an toàn thắt trên người. Trần Thi Vũ cũng thắt dây an toàn, cô nói: “Tôi cũng đi!”
Tâm trạng của tôi rất nôn nóng, không còn tâm trí nào để khuyên ngăn Trần Thi Vũ, chỉ dán mắt vào clip đang truyền trực tiếp trên màn hình và nghĩ xem bước tiếp theo Cổ Linh sẽ làm gì.
Đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm nhìn trời, nói: “Sắp mưa bão đến nơi rồi! Máy bay không người lái cũng sẽ hết hiệu quả.”
“Mưa bão?” Tôi vừa định hỏi một câu gì đó thì câu nói của đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm như tiếng sét đánh thẳng vào đại não của tôi, nhấn chìm điều tôi định hỏi.
“Máy bay không người lái quay đầu về sân bay!” Đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm ra lệnh.
“Gượm đã!” Tôi ngăn đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm lại.
Vì tôi thấy Cổ Linh trong clip đang ngẩng đầu nhìn trời, rồi đột nhiên phá lên cười điên cuồng.
“Ha ha ha! Đúng là ý trời! Ý trời!” Cổ Linh hét to, “Cuối cùng ông trời cũng mở to mắt! Cuối cùng ông trời cũng khiến mi phải gặp báo ứng. Ha ha ha...”
“Tấn công!” Giám đốc Triệu ra lệnh. Hơn chục cảnh sát đặc nhiệm và mấy chục cảnh sát hình sự bắt đầu leo núi.
“Máy bay không người lái không trụ nổi nữa.” Đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm nhìn máy bay không người lái lắc lư dữ dội trong bão tố, liền hét lên.
Tôi thấy Cổ Linh đột nhiên lấy một vật giống như chiếc ô trong ba lô ra, có điều chiếc ô đó chỉ còn trơ khung, sau đó buộc lên người Đặng Tông.
“Không hay rồi! Cô ta muốn dẫn sét.” Tôi hét lên, “Nhanh lên! Mau cứu người!”
“Sét đánh liên hồi, mọi người chú ý an toàn!” Lời cảnh báo truyền ra từ máy bộ đàm.
Lúc này mưa bão bắt đầu kéo đến, sấm đánh không dứt. Tôi nhìn thấy vô số lằn sét lóe sáng trên các đỉnh núi xung quanh. Tuy biết rằng xác suất bị sét đánh trúng rất thấp, nhưng vì bị tình hình khẩn cấp trước mắt đè nén nên tôi vẫn cảm thấy vô cùng căng thẳng và lo lắng.
Tôi biết Cổ Linh đã cố chấp muốn trời trừng phạt Đặng Tông thì sẽ không dễ dàng cắt đứt dây thùng để anh ta ngã xuống vực. Cô ta có tâm lý này giúp cảnh sát đặc nhiệm có cơ hội cứu Đặng Tông.
Máy bay không người lái đã rút, nên tôi không biết tình hình đang xảy ra trên miệng vực. Trong khi đó những cảnh sát bò lên miệng vực trước nhất đã bỏ thang dây để đồng đội phía sau tiếp tục leo lên.
Lâm Đào và Hàn Lượng dẫn đầu nhóm bám vào thang dây trèo lên. Tuy tôi sợ độ cao nhưng cũng cố không để lộ vẻ sợ hãi, nghiến răng gắng gượng bám theo sau.
Trong quá trình leo núi, chúng tôi nghe thấy Cổ Linh đang lớn tiếng đe dọa cảnh sát sẽ cắt dây thừng nếu còn cố tình tiếp cận. Nhưng rõ ràng phía cảnh sát đang đợi thời cơ tấn công.
Trong khoảnh khắc leo lên vách núi, tôi nhìn thấy một tia sét vô cùng sắc bén qua khe hở giữa biển người nhấp nhô, tia sét đó đánh trúng đỉnh ô trên đầu Đặng Tông. Tôi lặng người thẫn thờ, đương nhiên không chỉ tôi, mà tất cả cảnh sát đều chết sững.
Sau khi bị sét đánh, tóc Đặng Tông bén cháy, bùng lên thành ngọn lửa màu đỏ thầm nom giống như một đóa hoa xương rồng, sáng rực trong nháy mắt rồi vụt tắt. Dây thừng trói Đặng Tông bị sét đánh đứt lìa, liền ngay đó Đặng Tông trượt ngã xuống vực.
Không chỉ cảnh sát đứng ngây như phỗng mà cả Cổ Linh cũng đứng ngây như phỗng. Cô ta ngoái đầu nhìn Đặng Tông mất hút giữa màn đêm và đoạn dây thừng bị cháy xém, ngửa mặt cười ha hả, than dài: “Em trai ơi! Em nhìn thấy chưa? Là trời phạt đó! Trời phạt đó! Mà chị chính là người thay trời trừng phạt! Cuối cùng nhiệm vụ của chị đã hoàn thành! Giờ chị đến với em đây, em trai, chị đến với em đây!”
Mấy cảnh sát đặc nhiệm phản ứng nhanh vội vàng lao đến chỗ Cổ Linh. Nhưng viên cảnh sát chạy nhanh nhất cũng chỉ kịp chạm tới vạt áo của Cố Linh. Cổ Linh gieo mình xuống vực phía đông nhanh như một mũi tên.
Cảnh sát ngây người đứng trên miệng vực. Công sức suốt nửa ngày giờ đổ hết xuống sông xuống bể. Con tin thì không cứu được, nghi phạm thì nhảy xuống vực tự tử. Với tư cách cảnh sát, ai cũng cảm thấy tự trách cho nên trong phút chốc cả vách núi lặng phắc như tờ.
Tôi cũng lúng túng không biết nên làm gì, chi ngơ ngác nhìn quanh, chợt thấy Trần Thi Vũ đứng ở gần mạn bắc của vách núi nhất đang cởi dây thắt an toàn trên người.
“Lông Vũ, cô làm gì vậy?” Tôi gào lên.
Tôi vừa dứt lời đã thấy Trần Thi Vũ lao người nhảy xuống vực.
Hành động của cô khiến toàn bộ cảnh sát có mặt tại hiện trường sững sờ tột độ.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Lẽ nào cô ấy cũng bị Cổ Linh tẩy não? Hay cô ấy bị thôi miên? Khi nãy Trần Thi Vũ vẫn bình thường mà, sao bỗng dưng lại nhảy vực?
Tôi bàng hoàng đến mức nổi da gà khắp người, vừa lăn vừa trèo đến mạn phía bắc của vách núi.
Mấy chục cảnh sát đồng loạt soi đèn pin, chùm sáng của ánh đèn soi vách núi phía bắc sáng rỡ như ban ngày. Đến gần mạn phía bắc của vách núi, tôi mới biết trước đó chúng tôi đều nghĩ nhầm. Phía bắc của vách núi không phải vực thẳm, mà lại là một vách núi khác giống như bậc thang vậy. Địa thế của vách núi này thấp hơn một chút, chênh khoảng gần hai mét so với vách núi mà chúng tôi đang đứng. Vì máy bay không người lái đậu ở mạn phía nam của vách núi và không dám liều lĩnh bay đến gần nên chúng tôi không biết tình hình mạn phía bắc của vách núi ra sao.
Ở chính giữa vách núi thấp hơn có một hồ nước, nước khá sâu và rất đục. Lúc này tôi mới nhớ ra vì sao Cổ Linh lại chọn chỗ này, hồ nước là nơi muỗi thường đẻ trứng, sinh sôi. Treo Đặng Tông phía trên hồ nước lại còn chiếu đèn vào anh ta sẽ càng hấp dẫn muỗi bay đến nhiều hơn. Dâng thức ăn đến tận cửa cho muỗi, đây chính là cách làm quen thuộc, luôn tự cho mình là đúng của Cổ Linh.
Là một người có tố chất tâm lý vô cùng vững vàng, nhưng khi thấy cảnh sát tiếp cận và máy bay không người lái lơ lửng giữa không trung, thì Cổ Linh lại biểu lộ vẻ lo lắng và hoảng sợ. Thực ra, Cổ Linh có thái độ như vậy là bởi cô ta biết rằng cho dù cô ta cắt đứt sợi dây thừng thì cũng không thể đạt được mục đích là dồn Đặng Tông vào chỗ chết. Còn nếu trực tiếp dùng dao đâm chết Đặng Tông thì lại không đạt được nguyện vọng trong lòng cô ta. Bởi vậy cô ta sợ cảnh sát phát hiện ra sau lưng mình không phải vực thẳm.
Cảnh sát đặc nhiệm phản ứng rất nhanh, trong khi đầu óc tôi còn đang quay mòng mòng, chưa kịp định thần lại thì họ đã thả hai chiếc phao cứu sinh và hai sợi dây thừng xuống hồ nước.
Đèn pin soi mặt hồ sáng rực, tôi thấy Trần Thi Vũ nhanh nhẹn buộc dây thừng vào người Đặng Tông, rồi buộc sợi dây còn lại lên người mình.
Đại khái chỉ mất ba phút là hai người đã được cảnh sát đặc nhiệm kéo lên miệng vực.
Toàn thân Đặng Tông trần trụi, trên da anh ta có những vết tích màu đỏ sẫm, vằn vện, ngoằn ngoèo, nổi hẳn lên bề mặt trông như những mạch máu, nom rất đáng sợ.
“Đó là hoa sét!” Đại Bảo nói, “Chính là những vết sẹo hoa sét đánh, tôi làm việc bao nhiêu năm mà đây là lần đầu tiên nhìn thấy đấy!”
Tôi không còn tâm trạng nào nghiên cứu hoa sét, vội vàng điều chỉnh tư thế, bắt đầu tiến hành phục hồi chức năng tim phổi cho Đặng Tông.
Lúc này mưa to như trút nước, tôi mặc kệ toàn thân ướt sũng, chỉ tập trung ép tim cho nạn nhân hết lần này đến lần khác. Mười mấy phút sau, cuối cùng Đặng Tông cũng thở hắt ra, phục hồi nhịp tim như bình thường.
Tôi mệt nhũn người, ngồi phịch sang một bên, nói: “Tốt rồi, không uổng công mình đến, không hề uổng công.”
Lúc này Lâm Đào cũng đã hoàn hồn, lấy khăn giấy trong túi giơ tay định lau cho Trần Thi Vũ lấm lem bùn đất khắp người.
Trần Thi Vũ liền gạt tay Lâm Đào ra, cười nói: “Anh có bấy nhiêu giấy, lau sạch làm sao được? Thu quân thôi nhỉ? Tôi phải về tắm rửa cái đã!”
“Cô giỏi thật đấy! Sao cô nghĩ đến việc nhảy xuống đó cứu anh ta? Thế là cô đã cứu được một mạng người rồi đấy!” Lâm Đào nói giọng tràn ngập ngưỡng mộ Trần Thi Vũ.
Trần Thi Vũ phá lên cười: “Lúc đó tôi đúng ở mạn phía bắc của vách núi, nhìn thấy thực ra dưới đó không phải vách cheo. Hơn nữa tôi nhớ anh Tần Minh tùng nói với chúng ta rằng bị sét đánh chưa chắc đã chết, chỉ bốn mươi phần trăm người bị sét đánh tử vong thôi. Cho nên tôi cho rằng mình phải nhảy xuống đó xem thế nào.”
“Cho cô một like.” Đại Bảo nhìn Đặng Tông được cảnh sát đặc nhiệm khênh xuống vách núi, liền giơ ngón cái lên khen Trần Thi Vũ.
“Sau khi bị sét đánh, nhiều người rơi vào trạng thái tim ngừng đập, nếu không kịp thời cấp cứu trong vòng vài phút thì nạn nhân sẽ chết.”
“Coi như anh ta phúc lớn mạng lớn. Tuy rằng anh ta cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì.” Trần Thi Vũ quay đi, ném lại một câu, nắm lấy dây thừng, tụt dần xuống chân vách núi.
“Chúng ta vẫn chưa rời khỏi đây được.” Tôi nói với Đại Bảo và Lâm Đào, “Chúng ta phải đợi tìm thấy thi thể của Cổ Linh và tiến hành khám nghiệm hiện trường xong xuôi đã.”
“Chí ít cũng phải về thay quần áo đã chứ?” Lâm Đào vén vạt áo ướt sũng, hỏi.
“Không còn thời gian, cảnh sát vũ trang và cảnh sát đặc nhiệm đã bắt đầu tìm kiếm dưới chân núi rồi.” Tôi nói, “Việc này cũng chẳng khó khăn gì, chắc sẽ nhanh chóng tìm thấy thôi.”
Quả nhiên khi chúng tôi trở về xe khám nghiệm hiện trường của Hàn Lượng thì nghe thấy giọng Giám đốc Triệu vang lên trong máy bộ đàm hướng dân cảnh sát kỹ thuật hình sự của thành phố di chuyển đến địa điểm quy định. Bởi họ đã tìm thấy thi thể của Cổ Linh ngay tại nơi cô ta nhảy xuống.
Lúc này mưa đã ngớt. Chúng tôi xách hòm đựng dụng cụ khám nghiệm, cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu vì quần áo ướt dính chặt vào da thịt, bước đến gần hiện trường phát hiện ra thi thể của Cổ Linh.
Phía dưới đường mòn là một sườn dốc, thi thể của Cổ Linh nằm ở chân sườn dốc. Chúng tôi buộc phải thắt lại dây an toàn mới có thể xuống được dưới đó.
Lúc thắt dây an toàn, một thiếu úy đội cảnh sát vũ trang nhìn tôi cười. Tôi thắc mắc anh ta cười gì. Anh ta hỏi tôi còn nhớ từng có một vụ án, tôi cũng thắt dây thừng nhảy xuống chân dốc, kết quả sau khi hoàn thành công việc, ba người cũng không thể kéo nổi tôi lên. Cho nên anh ta đề nghị tôi không cần phải xuống đó.
Bị người khác mang cân nặng của mình ra trêu chọc, tôi cũng rầu rĩ, nhưng tôi vẫn kiên quyết thắt dây an toàn tụt dần xuống chân dốc.
Hiện trường vô cùng thê thảm.
Trong ấn tượng của tôi, khuôn mặt Cổ Linh rất thanh tú, tuy chưa đến mức quốc sắc thiên hương nhưng chí ít cũng khiến hoa nhường nguyệt thẹn. Nhưng hiện giờ, ngay trước mắt tôi, khuôn mặt đó không còn tồn tại nữa.
Tôi ngẩng đầu nhìn vách núi phía trên, chí ít phải