Chương 4 Chuỗi/Loạt chứng cứ
Tần Hướng Dương nhìn những cái tên đó trong hồ sơ lại nắm tay đưa lên mũi day day.
Trương Tố Quyên, Trương Khởi Phát, Kim Nhất Minh, Lý Danh, Lý Lượng, thậm chí là cả Lâm Đại Chí chưa gặp mặt bao giờ, phải rồi, còn cả Trương Tố Nga và Trương Nhược Tình, gắn những người này lại với nhau thì nghi vấn đầu tiên của anh đối với vụ án này đã được giải quyết. Hèn nào, chỉ có một cú điện thoại thôi mà Kim Nhất Minh đã gọi ngay được Lý Danh, Lý Lượng và Trương Khởi Phát đến ngay gần hiện trường xảy ra vụ án, cái từ then chốt trong cú điện thoại đó chính là “Trương Tố Quyên!”
“Lâm Đại Chí - viên cảnh sát bị khai trừ hồi ấy bây giờ làm gì?”
Tần Hướng Dương vừa đưa ra câu hỏi đó thì Lý Văn Bích đã lập tức lên tiếng: “Chuyện này mà anh cũng không biết à? Là ông chủ của Công ty hữu hạn sản xuất công cụ cảnh sát Đại Chí đó! Công ty được đặt bằng tên của anh ta. Công ty đó hiện đang rất có tiếng, Lâm Đại Chí đã trở thành một ông chủ lớn!”
Hèn nào! Tần Hướng Dương lập tức hiểu ra, Lý Danh và Lý Lượng hồi trước cũng có thể coi là cơ sở của Lâm Đại Chí, không ngờ vẫn cứ theo Lâm Đại Chí, đến nay cũng là phó tổng của công ty Lâm Đại Chí.
Mối quan hệ giữa mấy người Kim Nhất Minh, Lý Danh, Lý Lượng, Lâm Đại Chí hết sức phức tạp, đồng thời có mối liên quan đến cái chết của Trương Tố Quyên và Trương Nhược Tình năm xưa. Tần Hướng Dương cảm thấy cái chết của Kim Nhất Minh không đơn giản như vậy, dường như nó động đến một sợi dây không nhìn thấy.
Nhưng đầu của sợi dây đó ở đâu?
Lý Văn Bích mắt chợt sáng bừng, nói: “Anh có biết bí mật của Trương Tố Quyên không?”
“Bí mật?”
“Thực ra cũng không thể coi là bí mật. Chỉ là một số những trải nghiệm mà người ngoài không biết, đừng quên là tôi làm nghề gì!”
Tất nhiên là Tần Hướng Dương biết, mặc dù phóng viên không nắm được nhiều bí mật như cảnh sát, nhưng thường có thể thông qua những cách thức đặc biệt, kiếm được những tư liệu mà cảnh sát cũng không có. Khi cảnh sát làm việc thì chú trọng đến trình tự, còn ưu thế của phóng viên đó là không chịu sự trói buộc của các quy định.
“So với cô, có lẽ tôi là một tên ngốc. Cô nói thử xem nào?” Tần Hướng Dương tỏ ra nịnh ra mặt.
“Cũng gần như vậy.” Lý Văn Bích khẽ nói: “Với ba người con, nhà họ Trương ngày trước hẳn đã phải chịu phạt rất nặng! Trương Tố Quyên là người con thứ hai trong nhà, phải bỏ học từ hồi cấp hai. Tại sao như vậy? Vì chị gái Trương Tố Nga của chị ấy học giỏi, hoàn cảnh gia đình lúc đó rất khó khăn, nên Trương Tố Quyên đã chủ động thôi học đi làm, để lấy tiền cho chị đi học. Từ nhỏ chị ấy đã rất có chính kiến và cũng rất bướng. Từ trong hồ sơ này cũng có thể thấy, anh nghĩ xem, định dùng đũa tự sát để uy hiếp cảnh sát là điều mà những phụ nữ thông thường không thể nào làm được. Sau này thì sao? Em trai Trương Khởi Phát của chị ấy còn học giỏi hơn nữa! Trương Tố Quyên bị kẹt giữa chị gái và em trai, nên đã phải ra sức đi làm để lấy tiền trang trải cho chị và em ăn học”
Tần Hướng Dương và Triệu Sở ngồi nghe với vẻ như đang suy nghĩ đến điều gì đó, rồi châm thuốc và chú ý lắng nghe.
Lý Văn Bích đưa tay phẩy phẩy để xua bớt khói thuốc, nói: “Sau này, để có thể kiếm được nhiều tiền hơn, Trương Tố Quyên đã đi làm ở phòng hát karaoke. Với những nơi như vậy, với một hoàn cảnh lúc đó như vậy, khó mà… nói thật, tôi rất hiểu và thông cảm cho chị ấy! Đổi lại là tôi, tôi không thể nào làm được như chị ấy! Chị ấy đã gánh vác cả gia đình, và cả cuộc đời của chị ấy đã bị hủy hoại. Vì vậy, tôi rất căm ghét bố mẹ chị ấy, họ đã cắt đứt quan hệ với chị ấy!”.
Triệu Sở nghe xong lời của Lý Văn Bích bèn bình tĩnh nói: “Con người ta đều giống nhau, anh làm những việc thừa, lúc đầu có người rất cảm kích, nhưng nếu ngày nào anh cũng làm như vậy, thì người ta sẽ cho rằng những việc làm đó của anh là đương nhiên.
Đến lúc, nếu anh không muốn làm nữa, thì những phiền phức sẽ đến với anh”
Tần Hướng Dương nghĩ, phòng hát karaoke là nơi hỗn tạp, đàng điếm, thậm chí mắc nghiện là điều dễ dàng xảy ra và hoàn toàn có thể hiểu được. Thế còn đứa con thì sao? Trương Nhược Tình thì là như thế nào?
Tiếp sau đó, Lý Văn Bích lập tức nhắc đến đứa con.
“Không ai biết cha của đứa con ấy là ai. Tôi nghe các anh chị phóng viên hồi đó nói rằng, đến cả Trương Tố Quyên cũng không biết đứa con đó là của ai, chị ấy nói khi phát hiện ra mình có thai, cũng đã định đến bệnh viện giải quyết, nhưng rồi lại thấy do dự, sau cùng thì quyết định sinh đứa bé ra! Chị ấy nói, chẳng còn cách nào khác, chị ấy chấp nhận chứ không muốn tạo nghiệp!”.
“Do đó, cũng không khó để đoán là, những người trong nhà cô ấy, nhất là bố mẹ, chắc chắn sẽ rất ghét đứa bé đó, hơn nữa, đó lại là một đứa bé gái” Triệu Sở nói.
Lý Văn Bích bổ sung: “Không chỉ có ghét đứa bé, mà còn ghét cả Trương Tố Quyên. Nói như lời của mẹ chị ấy, là đã đẻ ra một nghiệp chủng, không biết xấu hổ, lại còn nghiện hút, đàng điếm, bôi tro trát trấu cho cả nhà, họ coi như không có đứa con đó.”
Lý Văn Bích có phần kích động, lấy lại hơi thở rồi nói: “Trong nhà họ, có một người rất lấy làm khó xử, đó là Trương Khởi Phát. Anh ta là một người rất mâu thuẫn, anh ta rất cố gắng học hành, cố gắng thực hiện sự mong đợi của bố mẹ, và cũng rất cố gắng giữ mối quan hệ chị em. Anh ta cũng còn khá tử tế, biết ơn bố mẹ và cũng biết ơn Trương Tố Quyên. Nhưng thế thì sao? Không có gì là trọn vẹn. Muốn giữ được cả hai, kết quả thường là mâu thuẫn với cả hai. Sau đó thì anh ta đã im lặng, nhất là từ sau khi tốt nghiệp đại học”
“Thế còn Trương Tố Nga thì sao? Thái độ chị ta thế nào?” Triệu Sở hỏi.
“Chị ta à? Cũng gần như Trương Khởi Phát, nhưng có vẻ nghiêng về phía bố mẹ hơn, song cũng ngấm ngầm giúp Trương Tố Quyên không ít.” Lý Văn Bích đáp, với vẻ như một người chuyện gì cũng biết.
Nhưng những lời tiếp sau của Tần Hướng Dương thì cô đã không biết.
Thấy Lý Văn Bích kể cũng nhiều rồi, Tần Hướng Dương nói: “Tổng hợp những lời mà hai người nói từ nãy đến giờ, chỉ riêng về hồ sơ này thôi, tôi sẽ nói ra cách nhìn của tôi. Tiểu đội trưởng, anh phân tích giúp tôi nhé.”
Triệu Sở gật đầu.
Tiếp sau đó, Tần Hướng Dương nói ra những lời sau:
“Thứ nhất, trong hồ sơ, cái gọi là “đi kiếm tiền” của việc Trương Tố Quyên, Trần Khải, Quách Tiểu Bằng đi xuống huyện Thanh Hà, thực ra không phải là cái gì khác ngoài kiểu lừa gạt. Chú ý là Trương Tố Quyên đã bị Lý Danh, Lý Lượng chỉ rõ thân phận. Làm sao họ lại biết? Tại vì, cách ăn mặc, trang điểm của Trương Tố Quyên quá thu hút sự chú ý của người khác. Vậy là vấn đề đã có, và đó cũng chính là điều tôi sẽ nói ngay sau đây.
“Thứ hai, Lý Danh và Lý Lượng, nói cho hay thì là cơ sở của Lâm Đại Chí, còn nói thẳng ra thì là hai tên du côn. Bọn họ dựa vào cái gì mà vừa nhìn một cái đã biết Trương Tố Quyên dùng ma túy? Sau đó, Lâm Đại Chí xuất hiện thì lại càng dứt khoát đưa ngay chị ta đến đồn cảnh sát xét nghiệm nước tiểu. Những cảnh sát khu vực ở các đồn, thông thường nhìn thấy những cô gái đứng đường, ăn mặc hở hang, mặt mũi xinh đẹp thì phản ứng đầu tiên có phải là chờ cơ hội rồi tóm ngay tại trận với tội bán dâm không? Còn với những người như Trương Tố Quyên thì chỉ chờ cơ hội là có thể tóm được với tội buôn bán ma túy!
“Thứ ba, tại sao Trương Tố Quyên, Trần Khải, Quách Tiểu Bằng cứ phải tới huyện Thanh Hà kiếm tiền, mà không phải là ở ngay khu Bàn Long? Khu Bàn Long lớn hơn huyện Thanh Hà rất nhiều! Những người làm trong nghề buôn bán ma túy, những con nợ có tiền cũng rất nhiều! Kiếm được tiền rồi thì làm gì, đi mua ma túy. Vậy thì, có phải chăng là ở huyện Thanh Hà có nguồn cung cấp ma túy mà họ quen thuộc?
“Thứ tư, nếu Trương Tố Nga đã gọi điện lại cho Lâm Đại Chí ngay buổi tối hôm ấy, thì tại sao Lâm Đại Chí lại không nhắc chi tiết đó trước tòa, mà đợi sau khi phán quyết rồi mới kháng nghị?
Thứ năm, Lâm Đại Chí gọi điện đến nhà Trương Tố Nga, nhà không có ai, điều này đã được bên bưu chính viễn thông xác nhận. Nhưng, Trương Tố Nga nói, sau khi chị ta về nhà, đã ghi những cuộc gọi nhỡ lại, sau khi gặp Kỷ Tiểu Mai đã lần lượt gọi lại cho các số đó bằng máy di động của Kỷ Tiểu Mai. Việc này có vẻ hơi thừa, vì cứ gọi ở nhà thì cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian, đúng không? Trương Tố Nga nói, Kỷ Tiểu Mai tìm chị ta có việc gấp, việc gì mà gấp đến nỗi đến cả một cú điện thoại cũng không kịp gọi?”.
“Thứ sáu, Lâm Đại Chí kháng nghị lập tức đẩy vấn đề sang cho Trương Tố Nga, Trương Tố Nga loanh quanh một hồi thì vấn đề lại đẩy sang cho Kim Nhất Minh, thế là vị trí công tác của Lâm Đại Chí được giữ lại, còn Trương Tố Nga thì ngoài sự lên án về mặt đạo đức khó tránh khỏi, thực ra cũng chẳng bị tổn thất gì lớn. Kim Nhất Minh ngược lại từ đầu chí cuối luôn bị dư luận lên án thì cũng chẳng phải trả giá gì lớn hơn, sau sự việc thì thôi thực tập, sau này thì có cả một công ty Bảo vệ Kim Thuẫn. Chúng ta đứng ngoài xét sự việc thì thấy đúng là chỉ cần có cú điện thoại của Trương Tố Nga gọi lại cho Lâm Đại Chí là vấn đề của tất cả mọi người sẽ đều được giải quyết, đúng không? Vì vậy, tôi cảm thấy bản thân cú điện thoại đó không đơn giản như vậy.”
“Thứ bảy, là chuyện Trương Tố Quyên làm người khác bị thương ở trại cai nghiện thì rất dễ giải thích rồi. Có lẽ ai đó trong số những người thân hoặc bạn bè khi đến thăm thân nhân ở trong trại cai nghiện đã vô tình hoặc cố ý hé cho Trương Tố Quyên biết về cái chết của đứa con. Trương Tố Quyên bị cú sốc quá mạnh, vì thế mới làm cho người khác bị thương, sau khi làm cho người khác bị thương thì thần kinh của chị ta cũng mất cân bằng. Ngoài chuyện con cái thì còn có chuyện gì có thể tác động mạnh đến một người mẹ như thế? Lẽ ra khi làm người khác bị thương thì chị ta phải bị giam vào nhà tù, nhưng chị ta phát điên thì cũng chỉ đưa đến bệnh viện tâm thần. Song, chẳng ai ngờ được rằng, người phụ nữ đáng thương đó lại quyết liệt đến thế, sau khi bệnh đỡ và xuất viện lại đến treo cổ tự vẫn trước cổng công ty của Kim Nhất Minh”.
“Tôi nghĩ, sau khi tinh thần của chị ta hồi phục, cho dù là nghe người khác nói hay là bản thân chị ta nghĩ đến chuyện của đứa con thì tinh thần cũng lại bị kích động một lần nữa, lần kích động này cũng chẳng kém gì lần đầu. Về điểm này, có lẽ những người làm công tác nghiên cứu tâm lý có thể cho câu trả lời càng chính xác hơn. Có điều, điều mà tôi dám chắc là, sau khi biết về quá trình của sự việc năm ấy, Trương Tố Quyên chắc đã đến Công ty Bảo vệ kim Thuẫn để tìm gặp Kim Nhất Minh. Còn Kim Nhất Minh thì đã không còn là một cảnh sát thực tập năm đó nữa. Khi chị ta đến gặp Kim Nhất Minh thì dù là chất vấn, chửi mắng, hay giận dữ, nếu Kim Nhất Minh lựa theo tình trạng tinh thần của chị ta, dù chỉ là giả vờ nhận sai xin lỗi, tỏ chút ân hận vì sự tắc trách, vô cảm của mình, thì tôi nghĩ Trương Tố Quyên đã không đến nỗi hành động như vậy! Ngược lại, nếu Kim Nhất Minh chỉ trích Trương Tố Quyên là đến gây sự vô cớ, hoặc nói chị ta nghiện ma túy nên mới đáng đời và tự mình gây ra chuyện cho mình, hoặc nếu nói Trương Tố Quyên đến công ty gây rối, phá hoại trật tự công cộng… nếu gộp tất cả những điều đó lại thì việc Trương Tố Quyên treo cổ tự vẫn trước cổng công ty của Kim Nhất Minh là việc hoàn toàn có lý!”
Tần Hướng Dương nói với vẻ rất bình tĩnh, ánh mắt chìm trong khói thuốc, mơ màng và rát có hồn, như thể trước mắt anh là tất cả hình ảnh ghi lại được của những bí mật đó.
Lý Văn Bích chăm chú lắng nghe, cô có vẻ căng thẳng, móng tay bấm sâu cả vào lòng bàn tay.
Sau cùng, cô thở dài một cái, như vừa ngoi lên khỏi mặt nước, rồi nói với vẻ kinh ngac: “Trời, ác mộng! Rất giống với một cơn ác mộng!
Có quá nhiều vấn đề! Tôi bỗng thấy… mỗi một câu anh nói đều rất hợp tình hợp lý! Cảnh sát Tần, anh đang chuẩn bị để điều tra vụ án này ư?” Triệu Sở giụi tắt đầu thuốc lá, vỗ tay một cách thật lòng: “Quá tuyệt vời!”
Tần Hướng Dương vỗ vai Triệu Sở, nói: “Tiểu đội trưởng, anh đừng chê cười tôi là được rồi! Tôi cũng biết đó chỉ là suy đoán mà thôi.”
Triệu Sở nói: “Sự suy đoán vô căn cứ và võ đoán mới là đoán bừa. Sự suy đoán và suy luận có bằng chứng, có căn cứ là con đường tắt. Cậu đã không đặt mình là người khác, mà là để lòng mình như của người khác để nhìn nhận để suy nghĩ, không đơn giản đâu Tần Hướng Dương ạ! Bây giờ tôi thấy có chút hối hận là đã bức cung khi thẩm vấn, nếu không thì chúng ta đã có cơ hội trở thành cộng sự của nhau!”
Tần Hướng Dương cũng mỉm cười, nói: “Chắc chắn là sẽ có cơ hội!”
Tiếp đó, cậu nói với Lý Văn Bích: “Tôi không có thời gian để điều tra. Những việc đó chẳng phải đều đã kết thúc rồi sao? Tôi phải về đây!” Nói xong, anh nhìn đồng hồ, chào Triệu Sở bằng một động tác rồi quay người bước đi.
Lý Văn Bích hổn hển đuổi theo sau, chỉ vào chiếc xe của Tần Hướng Dương, nói: “Này, này! Anh đừng đi! Đàn ông các anh đều chẳng khác gì con gấu, chẳng chịu trách nhiệm gì cả!”
Tần Hướng Dương hạ kính xe xuống, thò đầu ra, hỏi với vẻ không hiểu: “Sao tôi lại không chịu trách nhiệm?”
Lý Văn Bích đáp: “Rõ ràng là hồ sơ vụ án Trương Nhược Tình có nhiều điểm nghi vấn như thế, anh đưa ra một cách vu vơ, rồi cũng lại bỏ mặc một cách vu vơ! Như thế chẳng phải là không chịu trách nhiệm thì là gì?
Tần Hướng Dương mỉm cười, đáp: “Nghi vấn không phải là tội phạm, tôi có quyền gì mà điều tra người ta? Những kẻ có đầu óc ma quỷ nhan nhản đầy đường đến ông trời cũng không lo hết được!”
Tần Hướng Dương nói xong, thấy Lý Văn Bích sửng sốt đến mức mặt trắng bệch ra, đành cười, nói: “Thưa đại phóng viên, hay là cô cứ điều tra ngầm mấy kẻ sử dụng ma túy mấy năm trước đi! Trần Khải và Quách Tiểu Bằng ấy! Phải rồi, còn cả Kỷ Tiểu Mai nữa, hãy chú ý đến thân phận của họ, nhưng đừng có cứng nhắc quá đấy nhé!”
Triệu Thiết Trụ thấy trong lòng rất buồn bực. Tất cả mọi chứng cứ thu thập được buổi sáng đều nhằm vào một người: anh rể Trương Khởi Phát của anh.
Sao lại có thể thế được? Anh không tin đó là sự thật, nhưng chứng cứ không hề nói dối.
Có nên khống chế Trương Khởi Phát trước không nhỉ? Đúng lúc anh đang thở dài do dự không biết nên quyết định thế nào thì Cục trưởng Cố Trường Sơn cử anh lên sở, để anh báo cáo tình hình vụ án với Phó giám đốc sở Kim Kiến Quốc. Kim Kiến Quốc đang phải chịu đựng nỗi đau mất con trai, những việc an ủi lãnh đạo như thế này trước đây đều do Cục trưởng Cố đứng ra. Triệu Thiết Trụ lập tức hiểu ra rằng, tiếp sau đây chắc chắn Cục trưởng Cố sẽ tuyên bố những lời quan trọng vì thế nên mới tìm cách để anh đi vắng. Cố Trường Sơn rất rõ về mối quan hệ giữa anh với Trương khởi Phát. Vấn đề là làm thế nào mà tránh được? Dù là anh em nhưng phạm tội thì vẫn cứ phải bắt! Chuyện nào ra chuyện ấy! Triệu Thiết Trụ cảm thấy rất ấm ức và đầy tâm trạng trong lòng.
Triệu Thiết Trụ đã đoán đúng. Anh vừa mới đi khỏi thì lãnh đạo lập tức triệu tập một cuộc họp khẩn cấp với thành phần thu hẹp, Cục trưởng Cố đích thân chủ trì. Mặt của Cố Trường Sơn đanh lại, khiến cho không khí trong phòng họp càng trở nên căng thẳng.
Ông ta ho mấy tiếng rồi nghiêm mặt nói: “Trước khi cuộc họp bắt đầu, tôi xin tuyên bố một quy định, bất cứ ai cũng không được tiết lộ với bên ngoài nội dung của cuộc họp hôm nay. Về nguyên tắc cũng tạm thời không được tiết lộ cho đội trưởng Triệu của các anh.”
Những người có mặt chỉ gồm: đội phó Lưu Binh, chủ nhiệm pháp y Vương Bình, trưởng bộ phận kiểm tra dấu vết Trình Diễm và một số cảnh sát cốt cán như Tần Hướng Dương.
Mọi người không thấy Triệu Thiết Trụ tham gia cuộc họp trong lòng cũng đã hiểu, Cục trưởng Cố làm như vậy là để tránh cho Triệu Thiết Trụ, vì dù thì anh cũng có quan hệ với Trương Khởi Phát.
Cục trưởng Cố nhắc đến tên của Tần Hướng Dương, ông nói: “Sở dĩ Tần Hướng Dương có thể tham dự cuộc họp này là vì cậu ấy đã cung cấp cho bộ phận xét nghiệm dấu vết những mảnh vỡ của chiếc cốc đó! Dù thế nào, đó cũng coi như đã lập được công!”
Lưu Binh thấy có phần hơi khó chịu, bèn húng hắng ho khan mấy tiếng. Nếu biết trước được rằng dấu vân tay của Trương Khởi Phát trùng hợp với dấu vân tay trên chiếc bật lửa thì anh và Triệu Thiết Trụ đã không “phiền đến” Tần Hướng Dương rồi.
“Mảnh vỡ của chiếc cốc?” Lúc đầu Tần Hướng Dương không hiểu, anh chau mày, rồi chợt nhớ đến chuyện đưa những mảnh vỡ của mấy chiếc cốc thủy tinh đến trong tâm xét nghiệm dấu vết, tuy nhiên trong lòng vẫn không hiểu: “Sao lại gọi là lập công ạ?”
Cố Trường Sơn nói: “Trình Diễm, cô hãy nói về báo cáo mới nhất của các cô đi!”
Trình Diễm lập tức mở máy tính, bước đến bục rồi nối với màn hình và đưa ra một file hình ảnh. Trên hình ảnh là mô hình của dấu chân thạch cao và một bức ảnh dưới các góc độ của một đôi giày da ECCO.
Trình Diễm chỉ vào hình ảnh từ máy chiếu, nói: “Căn cứ theo hai dấu chân ở hiện trường, các chuyên gia xét nghiệm dấu vết trên sở đã làm việc miệt mài trong mười mấy tiếng, đã phục hồi được đặc điểm đường vân đế giày của hung thủ, đồng thời vẽ nó ra. Tôi đã phân công người lên mạng tìm kiếm đường vân đế giày của mấy ngàn kiểu giày da và tiến hành đối chiếu với hình ảnh đường vân mà các chuyên gia cung cấp. Lúc đầu, việc đối chiếu đó chỉ mang tính chất thử nghiệm, vì công việc đó rất phiền phức và rất tốn công. Nhưng không ai ngờ, chỉ trong vòng 10 phút, thì họ đã tìm thấy hình đường vân đế giày phù hợp, chính là đôi này!”
Trình Diễm chỉ vào đôi giày da đi bộ ECCO, nói: “Cỡ khoảng 43, đường vân đế giày giống hệt như mẫu mà các chuyên gia đã đưa ra!” Nhưng, những người đi kiểu giày này thì rất nhiều, điều đó nói lên điều gì? Tần Hướng Dương rất thắc mắc.
Tiếp đó, Trình Diễm lại đưa ra một bức tranh, nhìn thì biết ngay nó được chụp bằng máy di động, trên đó là ảnh phần chân dưới của một người.
Trình Diễm chỉ vào bức ảnh nói: Bức này, là do chính đội phó Lưu Binh chụp, đôi giày trong ảnh cũng là loại ECCO, đường vân của đế giày giống hệt như của các chuyên gia cung cấp!”
Trình Diễm dừng một chút, rồi nói tiếp: “Chủ nhân của đôi giày này chính là Trương Khởi Phát, Giám đốc Văn phòng luật sư Khởi Phát.”
Nghe những lời này, trừ Tần Hướng Dương, còn tất cả những người có mặt trong cuộc họp đều tỏ ra khá bình tĩnh, vì họ đã biết trước kết luận này.
Trình Diễm tiếp tục nói: “Trương Khởi Phát cao 1 mét 82, trong lần kiểm tra sức khỏe quý trước nặng 83 ki lô gam. Còn các chuyên gia căn cứ mô phỏng đã đưa ra phạm vi số liệu đặc trưng của hung thủ với thể trọng từ 75 đến 80 ki lô gam, chiều cao từ 1 mét 80 đến 1 mét 85.”
Trình Diễm nói xong, Lưu Binh đứng dậy báo cáo: “Sự thật thì là như thế này, tôi đã tìm gặp được những người bạn cùng ăn cơm với Kim Nhất Minh tối hôm qua, trong đó có thầy Vương, thầy ấy có nhắc đến chuyện hơn 9 giờ tối hôm qua Kim Nhất Minh nhận được một cú điện thoại và gọi người gọi đến là luật sư Trương… Sau đó, trong lúc khám nghiệm lại hiện trường lần thứ hai, người của chúng tôi đã tìm thấy di động của Kim Nhất Minh. Các trinh sát kỹ thuật đã khôi phục lại chiếc di động đó…” Anh nói lại chuyện ban chiều một lượt.
Sau cùng, Lưu Binh kể lại: “Cũng có nghĩa là, cú điện thoại bí ẩn mà Kim Nhất Minh nhận được vào lúc 9 giờ 06 phút tối hôm qua là của Trương Khởi Phát. Sau khi gọi xong cú điện thoại đó thì người gọi đã tắt máy, rất có khả năng là đã hủy sim. Hơn nữa, dấu vân tay của Trương Khởi Phát hoàn toàn trùng khớp với dấu vân tay trên chiếc bật lửa mà Kim Nhất Minh đánh rơi tại hiện trường, kết quả đối chiếu cho thấy phù hợp tới 100%.”
“Dấu chân và các đặc điểm nhận dạng liên quan, dấu vân tay, điện thoại được coi là vật chứng đều nhằm vào Trương Khởi Phát, thế còn động cơ thì sao?” Giọng của Cố Trường Sơn uy nghiêm và đầy sức nặng.
Lưu Binh nói: “Tôi nghĩ đó là giết người vì thù hận. Có lẽ có liên quan đến việc tự sát của Trương Tố Quyên là chị gái của Trương Khởi Phát, vì suy cho cùng, trong sự việc dẫn đến cái chết của Trương Nhược Tình ngoài ý muốn hồi trước, thì Kim Nhất Minh là người chịu trách nhiệm lớn nhất. Chiều hôm nay, chúng tôi cũng đã lấy lời khai của các nhân viên Công ty Bảo vệ Kim Thuẫn, chứng thực rằng trước khi tự sát, Trương Tố Quyên đã nhiều lần đến Công ty Bảo vệ Kim Thuẫn và đã có cuộc cãi cọ gay gắt với Kim Nhất Minh. Người của Công ty Bảo vệ Kim Thuẫn nhớ lại, Kim Nhất Minh từng tuyên bố sẽ bắt giữ Trương Tố Quyên về tội phá rối trật tự và việc làm ăn của công ty! Đây rất có thể là nguyên nhân kích động Trương Tố Quyên tự sát!” Cục trưởng Cố chậm rãi gật đầu, rồi nói với vẻ cân nhắc: “Thế là Trương Khởi Phát giết Kim Nhất Minh để trả thù cho chị gái? Nói như vậy liệu có hợp lý không?”
Tần Hướng Dương cảm thấy liên tục bị sốc trước những thay đổi nhanh chóng, không ngờ chỉ trong một buổi chiều Triệu Thiết Trụ và Lưu Binh đã làm được nhiều việc như vậy. Nghĩ đến đây, trong lòng anh không khỏi cảm thấy hổ thẹn.
Bây giờ anh mới hiểu, những người có mặt trong cuộc họp đều là những người cũ trong cục nên đều đã biết được về vụ án dẫn đến cái chết ngoài ý muốn của Trương Nhược Tình, chỉ duy nhất có anh đến lúc này vẫn chưa rõ về sự việc đó. Nói cách khác, họ đều nghiêng về phía đồng ý với phân tích của Lưu Binh về động cơ giết người của Trương Khởi Phát.
Lưu Binh nói tiếp: “Đã tìm thấy chiếc xe tắc xi mà Trương Khởi Phát đi, thiết bị ghi lại hành trình cho thấy, thời gian mà Trương Khởi Phát đến đường Đông Hải là 10 giờ 50 phút tối hôm qua và xuống xe ở trước nhà hàng ‘Gà rán lão Triệu’. Camera đầu đường không quay được hình ảnh anh ta rời hiện trường, rất có thể anh ta đã đi bộ để rời đường Đông Hải. Từ sau 11 giờ đêm hôm qua đến khi vụ án xảy ra vào lúc sáng sớm, camera hai đầu đường Đông Hải tổng cộng ghi được hình ảnh của 173 người đi bộ và xe điện rời khỏi đường Đông Hải. Hiện thời công tác phân tích hình ảnh ghi lại vẫn đang được tiến hành!”
Cục trưởng Cố nói với giọng nặng nề: “Cho dù thế nào, là cảnh sát thì tất cả phải nói có bằng chứng! Bây giờ, động cơ gây án, đặc điểm nhân dạng, dấu vân tay, vật chứng di động đều nhằm vào Trương Khởi Phát. Vậy thì tiếp sau đây, tôi tuyên bố bằng lời, Trương Khởi Phát đã trở thành nghi phạm phạm tội nghiêm trọng của hung án giết người 214!”.
“Các anh làm tốt lắm! Hiệu quả rất cao, nhưng nhớ là tuyệt đối đừng có phạm lỗi nóng vội chạy theo thành tích mà làm sai sự việc!”. Cục trưởng Cố cân nhắc một lát rồi nói tiếp: “Như thế này đi, tối hôm nay cả cục làm thêm giờ, tiếp tục cố định chứng cứ, đồng thời tiếp tục điều tra sâu hơn nữa, tốt nhất là tìm ra được người chứng kiến. Ngày mai, 8 giờ sáng ngày mai, lập tức tiến hành ngay trình tự bắt giữ, tiến hành giam giữ và thẩm vấn hình sự đối với nghi phạm Trương Khởi Phát. Trong khoảng thời gian trước 8 giờ, Lưu Binh, cậu hãy giám sát vòng ngoài thật kỹ đối với Trương Khởi Phát cho tôi, nếu để xảy ra chuyện, cậu phải chịu trách nhiệm đấy!”
Tần Hướng Dương nhớ rằng khi nhìn thấy hiện trường vụ án thì ấn tượng đầu tiên của mình là khả năng chống trinh sát của hung thủ rất giỏi. Nhưng sao lại có thể có được nhiều chứng cứ mang tính định hướng nhanh như vậy nhỉ? Có phải là quá thuận hay không? Hoặc nói cách khác, Trương Khởi Phát đã gây ra vụ án hết sức nghiệp dư.
Khi cuộc họp sắp kết thúc, Tần Hướng Dương không nén được đã nói ra suy nghĩ của mình: “Thưa Cục trưởng, tôi xin nói một số điểm nghi vấn theo nhận thức của tôi. Điểm thứ nhất, điều tra của tôi đối với camera trong hội trường lớn của Kim Mãn Đường là 9 giờ 40 phút Trương Khởi Phát đến đó, 10 giờ 20 rời đi, 10 giờ 50 phút đến đường Đông Hải. Điều tra của đội phó là Kim Nhất Minh nghe xong điện thoại thì 9 giờ 40 đã đến đường Đông Hải, thời gian Trương Khởi Phát đến đường Đông hải là 10 giờ 50 phút. Bây giờ chúng ta đã biết cú điện thoại bí ẩn lúc 9 giờ 06 phút là của Trương Khởi Phát, vậy thì tại sao thời gian anh ta đến muộn lại lâu như vậy?”
Lưu Binh đáp: “Giữa chừng chẳng phải anh ta đã tắm đó là gì?” Tần Hướng Dương hỏi: “Quá trình đó của anh ta quá dài, tại sao anh ta lại để cho mình có quá nhiều thời gian bộc lộ cho chúng ta như vậy?”
Lưu Binh chau mày, nói: “Điều đó chỉ có thể nói là anh ta không có ý định phạm tội từ trước, mà chỉ là giết người trong lúc bộc phát.”
Tần Hướng Dương gật đầu, nói: “Giết người trong lúc bộc phát, một giải thích rất hay. Nếu là giết người trong lúc bộc phát, vậy thì tại sao anh ta lại phải dùng một chiếc sim rác để gọi điện hẹn gặp Kim Nhất Minh vào lúc 9 giờ 06 phút?”
“Điều này thì…” Lưu Binh ngắc ngứ và có phần lúng túng, anh đưa mắt nhìn Cục trưởng rồi đành nói: “Tôi cũng chỉ nói theo những chứng cứ, những điều cậu nói hãy chờ để mai thẩm vấn Trương Khởi Phát.”
Tần Hướng Dương gật đầu nói tiếp: “Điểm thứ hai, điều tra của đội phó Lưu là 9 giờ 40 phút tối qua Kim Nhất Minh đến đường Đông Hải, sau đó vào phòng làm việc của mình ở Công ty Bảo vệ Kim Thuẫn một lúc, lại còn chuẩn bị cả trà, thuốc ngon, sau đó lại rời đi. Từ những manh mối hiện có, chúng ta chỉ có thể cho rằng lúc đó Kim Nhất Minh đã đợi người trước cổng Công ty Bảo vệ, đó cũng là giải thích hợp lý nhất hiện nay. Bây giờ, từ camera hai đầu đường Đông Hải cũng không phát hiện ra chuyện Kim Nhất Minh rời đường Đông Hải lúc đó? Còn Trương Khởi Phát 10 giờ 50 mới đến đường Đông Hải. Như vậy cũng có nghĩa là, Kim Nhất Minh đã đứng đợi ở đó khoảng trên dưới một tiếng đồng hồ. Trong thời gian dài như vậy, liệu có người chứng kiến nào nhìn thấy anh ta không? Dù có hay không thì chúng ta cũng vẫn phải nên tiến hành điều tra ở đó. Điều làm tôi thấy băn khoăn hơn cả là, chờ người liệu có phải trước hàng tiếng đồng hồ như vậy không? Lại trong thời tiết có tuyết lớn như vậy? Mọi người nghĩ xem, thông thường thì có phải là khi người mà mình hẹn sắp tới rồi thì mình mới ra đó đợi không?”
“Điểm thứ ba,” Tần Hướng Dương nghĩ một chút rồi nói với vẻ rất khó xử, “Bị đội phó Lưu cắt ngang nên quên mất rồi.”
Cho dù thế nào, những lời đó của Tần Hướng Dương cũng khiến cho tất cả những người có mặt trong cuộc họp phải suy nghĩ.
Cục trưởng Cố gật đầu, nói: “Những lời của cậu Tần cũng rất có lý. Manh mối người nhìn thấy mà cậu Tần vừa nhắc đến, đội phó Lưu cần phải nhanh chóng kiểm chứng ngay trong tối nay. Những việc khác, chờ thẩm vấn xong Trương Khởi Phát rồi sẽ tính. Chủ nhiệm Vương, cậu chỉnh sửa lại biên bản cuộc họp rồi đưa đến phòng làm việc cho tôi. Cứ thế đã! Hãy nhớ quy định về buổi họp ngày hôm nay đấy!”
Lưu Binh và Triệu Thiết Trụ cộng tác với nhau bao nhiêu năm nay, trong một hành động bắt giữ mấy năm trước, Triệu Thiết Trụ còn cứu sống Lưu Binh. Bây giờ, anh rể của Triệu Thiết Trụ là nghi phạm của vụ án nghiêm trọng này, về mặt tình cảm mà nói, Lưu Binh cũng không muốn tin như vậy. Nhưng anh biết, với một chuỗi những cứ như hiện nay thì đã có thể bắt ngay Trương Khởi Phát giao cho viện kiểm sát rồi.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Lưu Binh cứ suy nghĩ đi suy nghĩ lại: Cục trưởng Cố không cho Triệu Thiết Trụ tham gia cuộc họp, rõ ràng là muốn để cho anh tránh, làm như vậy đúng là có phần hơi tuyệt tình. Nhưng nghĩ lại thì thấy, người bị giết là con trai của Phó giám đốc sở Kim Kiến Quốc, nên Cục trưởng Cố rất coi trọng vụ án này, để cho Triệu Thiết Trụ tránh đi, dù là về mặt quy định hay về mặt tình cảm thì cũng đều có thể hiểu được.
Nhưng trên thực tế, Triệu Thiết Trụ hiểu rõ vụ án như lòng bàn tay, nếu như anh có suy nghĩ cá nhân, thì ngày hôm nay đã có cơ hội để báo tin cho Trương Khởi Phát, nhưng liệu anh ấy có không làm như vậy? Lưu Binh tin chắc là không. Triệu Thiết Trụ là người rất giữ nguyên tắc, Lưu Binh rất rõ điều này.
Sự thực là, cuộc họp vừa kết thúc, Lưu Binh đã làm theo yêu cầu của Cục trưởng Cố, cử người giám sát điện thoại của Trương Khởi Phát. Kết quả giám sát cho thấy thông tin di động và định vị vẫn bình thường, Trương Khởi Phát vẫn đang ở trong văn phòng của mình, không có bất cứ hành động khác thường nào.
Vậy, nếu khi về, Triệu Thiết Trụ hỏi về nội dung cuộc họp thì có nên tiết lộ với anh ấy một chút gì không nhỉ? Đúng lúc Lưu Binh đang suy nghĩ thì Triệu Thiết Trụ về đến nơi.
Nhìn vẻ mặt buồn buồn của Triệu Thiết Trụ thì biết, có lẽ anh vừa bị Kim Kiến Quốc chất vấn và mắng nhiếc cho một trận. “Đi đâu về vậy?” Lưu Binh chủ động hỏi.
Nhìn thấy Lưu Binh, Triệu Thiết Trụ thở dài, cười đau khổ: “Đi đến chỗ lãnh đạo thay cho Cục trưởng Cố!”
Lưu Binh cũng cười phụ họa mấy tiếng, không khí có phần ngột ngạt.
“Tôi hiểu Cục trưởng Cố, đó là để tránh cho tôi!” Triệu Thiết Trụ mỉm cười với vẻ không để tâm rồi nói: “Mọi người vừa họp à?”
“Vâng!” Lưu Binh cũng đáp rất thẳng thắn.
“Tôi đã đoán đúng!” Triệu Thiết Trụ vừa đi vừa nói: “Tránh càng tốt, đỡ phải nhọc lòng!”
“Anh cũng biết đấy, việc điều tra đối với Trương Khởi Phát đã hình thành nên một loạt chứng cứ.” Lưu Binh nói sau lưng Triệu Thiết Trụ.
“Đừng nói gì nữa! Tôi biết cuộc họp có quy định!” Triệu Thiết Trụ xua tay về phía sau.
Lưu Binh nhìn tấm lưng trĩu nặng của Triệu Thiết Trụ, thở dài rồi không nén được, nói: “Ý của Cục trưởng Cố là thực hiện luôn trình tự bắt giữ, 8 giờ sáng mai sẽ đến bắt người!”
Nghe câu này, bước chân của Triệu Thiết Trụ sững ngay lại.
Sau khi về đến phòng làm việc, trong lòng Triệu Thiết Trụ rất buồn. Mặc dù anh rất rõ về tình hình điều tra, tất cả mọi chứng cứ đều nhằm vào Trương Khởi Phát, nhưng về mặt tình cảm anh không thể nào chấp nhận được chuyện này.
Buổi chiều, trước khi được Cục trưởng Cố cử đi lên sở, anh cũng đã từng có suy nghĩ có nên kiểm soát Trương Khởi Phát hay không, nhưng anh hoàn toàn không thể nghĩ được rằng sự việc lại diễn biến nhanh thế, Cục trưởng Cố đã trực tiếp ra lệnh thực hiện trình tự bắt giữ.
“Trương Khởi Phát ơi là Trương Khởi Phát… anh xảy ra chuyện thật rồi, để lại chị tôi và lũ trẻ trong cảnh mẹ góa con côi thì họ phải làm thế nào!” Triệu Thiết Trụ càng nghĩ lại càng tức giận, tay nắm lại đấm mạnh xuống bàn.
Đúng lúc đó, điện thoại của anh đổ chuông.
Chuông điện thoại réo một hồi, anh mới lấy lại tinh thần và lấy điện thoại ra nhìn, là điện thoại của Trương Khởi Phát.
“Lại còn gọi điện cho tôi gì nữa chứ!” Triệu Thiết Trụ nhấn mạnh nút nghe.
“Buổi tối có phải trực ban không? Nếu không bận ra ngoài uống chút nhé!” Từ trong điện thoại vọng ra tiếng nói rất vang của Trương Khởi Phát.
Triệu Thiết Trụ im lặng mấy giây rồi bỗng nhiên gầm lên: “Uống cái mẹ gì!”
“Uống nhầm thuốc súng à?” Trương Khở Phát bất ngờ trước thái độ của cậu em vợ.
“Anh thực sự là đồ ngu xuẩn!” Triệu Thiết Trụ tiếp tục chửi.
“Nói thế là ý gì?” Trương Khởi Phát giận dữ hỏi lại, “Có chuyện gì thì từ từ nói! Còn chửi rủa như vậy là tôi tắt ngay máy đấy!”
“Anh…” Triệu Thiết Trụ ghìm cơn kích động, trong lòng cứ đắn đo mãi, không biết có nên hỏi thẳng Trương Khởi Phát hay không.
“Tôi làm sao?” Trương Khởi Phát hỏi lại.
“Nói đi! Tôi đối xử với chị cậu không tốt à? Hay là tôi giấu quỹ đen? Nếu cậu gặp trắc trở trong công việc thì cũng đừng trút lên tôi chứ!” Trương Khởi Phát cũng nổi nóng.
“Còn giả vờ!” Triệu Thiết Trụ không nén được nữa, trừng mắt gầm lên lần nữa: “Tại sao anh lại giết Kim Nhất Minh?”
“Cái gì? Mẹ kiếp, cậu điên rồi à?!”
“Tôi thấy anh điên thì có!” Triệu Thiết Trụ quyết định, nghiến răng nói: “Tôi vi phạm quy định nói cho anh biết, ngày mai sẽ thực hiện trình tự bắt giữ anh! Anh có việc gì thì hãy nhanh chóng sắp xếp đi, sau này tôi sẽ không có người anh rể như anh nữa! Còn nữa, tôi cảnh cáo anh, đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, nếu không tội sẽ nặng thêm đấy!” Triệu Thiết Trụ nói một hơi, rồi lập tức tắt máy. Mặt anh đỏ bừng, một phần là do những việc làm của Trương Khởi Phát gây lên, một phần nữa là vì lo lắng cho việc mình đã vi phạm quy định.
Chưa đầy hai giây sau, Trương Khởi Phát lại gọi. Triệu Thiết Trụ không thèm nghĩ, tắt ngay máy.
Trương Khởi Phát gọi lại cả thảy 7 lần, nhưng không sao gọi được, trong cơn tức giận bèn nhắn cho Triệu Thiết Trụ một cái tin: “Có điều gì thì nói cho rõ! Bảo tôi giết người? Bằng chứng đâu? Biết là các cậu có kỷ luật, nhưng tôi là luật sư, tôi cũng hiểu về pháp luật, tôi có quyền được biết tình hình!”
“Hừ!” Triệu Thiết Trụ đọc xong tin nhắn, bèn vứt chiếc di động sang một bên.
“Tối hôm qua tôi đã đến gần hiện trường xảy ra vụ án, không sai! Là Kim Nhất Minh hẹn tôi đến đó! Anh ta còn hẹn cả Lý Danh, Lý Lượng, những chuyện này cậu đều đã biết. Tôi có sự nghiệp, có vợ có con, thế mà lại ngu ngốc đến mức giết người ư? Trả thù cho chị ba của tôi à? Đầu óc cậu điên rồi sao?” Trương Khởi Phát lại gửi một tin nhắn khác.
Triệu Thiết Trụ đọc xong thì trầm ngâm.
“Tôi biết không phải vô cớ nói rằng tôi giết người, nhưng các cậu có được những chứng cứ gì? Tốt nhất là cho tôi xem báo cáo điều tra của các cậu! Nhất định có người đã hãm hại tôi! Tôi khẳng định có thể tìm ra sơ hở trong đó! Triệu Thiết Trụ, cậu thấy rằng tôi sẽ bỏ chạy sao? Nếu phạm tội thực sự thì tôi có thể chạy đến đâu? Bắt tôi chẳng có gì trở ngại đâu, tôi tin pháp luật! Tôi cũng tin các cậu có thể điều tra rõ sự thật! Tôi lại càng tin bản thân mình!” Trương Khởi Phát rất kích động, đôi bàn tay run lên, khó khăn lắm mới gửi được tin nhắn tiếp theo.
“Ngày mai thực hiện trình tự bắt giữ, có điều gì để ngày mai hãy nói trong phòng thẩm vấn! Anh mà chạy trốn thì đúng là tìm đến cái chết thật đấy! Nếu không ngoài dự kiến, thì điện thoại của anh đã bị giám sát, nhất cử nhất động của anh tối hôm nay đều được theo dõi chặt chẽ!” Nghĩ đến chị gái và đứa cháu ngoại, trong lòng Triệu Thiết Trụ nhói đau nên cuối cùng đã nhắn tin trả lời Trương Khởi Phát.
Bây giờ Trương Khởi Phát nói gì anh cũng đều không tin, anh làm như vậy là đã vi phạm quy định rồi, nên anh đã nói dứt khoát với Trương Khởi Phát là dừng có bỏ trốn.
“Tại sao tôi phải chạy? Nếu tôi chạy, thì cả nhà cũng không được chết tử tế!”
“Anh câm mẹ nó mồm đi!”
“Hãy gửi báo cáo điều tra đến cho tôi! Tôi không làm gì cả, nên cái nhà này không thể nào tan được. Tôi là luật sư, hãy tin tôi!”
“Khốn kiếp!” Triệu Thiết Trụ bồn chồn đi đi lại lại, anh thấy hối hận vì trong lúc kích động đã nói ra rất nhiều điều không nên nói cho Trương Khởi Phát biết. Bây giờ thì xong rồi, Trương Khởi Phát lại còn đòi xem báo cáo điều tra? Có nên đưa hay không? Tin vào chứng cứ hay là tin vào Trương Khởi Phát? Triệu Thiết Trụ cứ đấu tranh cân nhắc giữa tình cảm và lý trí, dần dần cán cân trong lòng anh dần nghiêng về tình cảm: dù sao cũng đã vi phạm quy định rồi, chẳng may anh ấy bị người khác hãm hại thật thì sao?
Nghĩ đến đây, bàn tay cầm di động của Triệu Thiết Trụ run run nhấn vào nút gửi bản báo cáo điện tử cho Trương Khởi Phát.
Sau đó anh lại thở dài, mở cửa phòng đi về phía phòng làm việc của Cục trưởng Cố.
“Cái gì! Cậu không những thông báo cho Trương Khởi Phát về lệnh bắt giữ mà còn gửi bản báo cáo cho anh ta?” Cục trưởng Cố đập bàn đứng dậy, chỉ vào Triệu Thiết Trụ không biết nên nói gì.
“Cục trưởng, tôi đã vi phạm quy định, tôi chấp nhận bất cứ hình phạt nào. Nhưng tôi có thể đảm bảo Trương Khởi Phát tuyệt đối không bỏ chạy!” Triệu Thiết Trụ nói như đinh đóng cột.
“Cậu… chà!” Cục trưởng Cố từ từ buông tay xuống, lắc đầu, nói: “Cậu Triệu, cậu nói xem, cậu theo tôi bao nhiêu năm rồi? Sao tôi lại không hiểu cậu? Cậu luôn tuân thủ nguyên tắc, điều này tôi biết, nhưng tôi cũng biết cậu trọng tình nghĩa! Sở dĩ tôi cử cậu đi báo cáo công việc với sở, không để cậu tham gia cuộc họp phê chuẩn bắt giữ Trương Khởi Phát là vì không muốn cậu kẹt ở giữa! Cậu ơi là cậu, cậu bảo tôi phải làm gì bây giờ?!”
“Cục trưởng, tôi sai rồi…”
Cũng trong lúc đó, tại phòng làm việc của Trương Khởi Phát. “Bảo mình giết Kim Nhất Minh! Điên rồi! Điên cả rồi!” Sau khi gọi điện xong, Trương Khởi Phát như bị sét đánh ngang tai, khó khăn lắm anh ta mời đòi được Triệu Thiết Trụ gửi bản báo cáo điều tra đến cho, rồi chẳng kịp nghĩ gì nhiều, vội in ra một bản, rồi đọc kỹ từ đầu đến cuối.
Đọc xong bản báo cáo không để sót một chữ xong, trong lòng anh ta lại càng thấy sửng sốt. Là luật sư, Trương Khởi Phát nhanh chóng hiểu rõ nội dung điều tra. Trong đó đưa ra rất nhiều chứng cứ mang tính định hướng như dấu chân, đôi giày, đặc điểm nhận dạng, dấu vân tay, điện thoại và cả động cơ giết người… tất cả đều nhằm vào anh ta, Trương Khởi Phát!
“Rút cục là chuyện gì thế này? Xem ra em vợ đã không nói bừa!” Trương Khởi Phát không kìm được nữa, lúc này anh ta mới hiểu rõ tại sao vừa rồi trong điện thoại Triệu Thiết Trụ lại giận dữ như vậy.
“Làm sao mình lại trở thành tội phạm giết người như thế này? Mình không hề làm gì! Mẹ kiếp!” Trương Khởi Phát tiện tay vớ luôn chiếc gạt tàn ném mạnh lên cửa sổ.
Một tiếng “choang” vang lên, lớp kính cửa dày bị vỡ thành từng mảnh, chiếc gạt tàn rơi theo xuống sàn và cũng vỡ tan tành.
Trương Khởi Phát vò đầu đi lại trong phòng mấy vòng rồi bỗng tóm được mấu chốt của vấn đề: “Có người đã giăng bẫy hãm hại!” Bản năng nghề nghiệp khiến anh ta nhanh chóng nhận ra rằng, cuồng nộ và nôn nóng không thể nào giải quyết được vấn đề.
“Trong này nhất định có sơ hở!” Nghĩ đến đây, anh ta dần dần trấn tĩnh lại.