Chương 5 Kẽ hở tự nhiên
Buổi tối toàn cục đều trực. Tần Hướng Dương cũng không hề rỗi. Anh không có nhiệm vụ cụ thể, nên trong lòng cứ suy nghĩ về hồ sơ ban chiều. Anh đã đưa ra những nghi vấn của mình về chuyện Trương Khởi Phát trong cuộc họp, lúc này đang tiếp tục suy nghĩ về nó. Anh tin hai điểm nghi vấn mà mình đưa ra có cơ sở, mặc dù không có bằng chứng chứng minh cho suy nghĩ của mình, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc anh thỏa sức đặt ra các giả thiết.
Theo mạch suy nghĩ, anh bỏ những chứng cứ kia, giả định những nghi vấn của mình là đúng, Trương Khởi Phát không phải là hung thủ, vậy thì hai điểm nghi vấn của anh cũng sẽ lập tức trở nên đứng vững.
Có nghĩa là, có một người khác đã gọi điện cho Kim Nhất Minh vào lúc 9 giờ 06 phút, còn Kim Nhất Minh sau khi nhận được điện thoại thì đã trở về công ty vào khoảng 9 giờ 40 phút, anh ta chuẩn bị ở phòng làm việc một lúc thì đi ra chờ người. Chắc chắn là anh ta đã chờ được, và cái người mà anh ta chờ mới chính là hung thủ. 10 giờ 50 phút Trương Khởi Phát mới đến đường Đông Hải, nếu người mà Kim Nhất Minh chờ là Trương Khởi Phát, thì anh ta không thể nào ra ngoài đợi trước 1 tiếng đồng hồ được, vì lúc đó tuyết đang rơi rất to.
Tiếp tục với giả thuyết ấy, Tần Hướng Dương giả định mình là hung thủ và tiếp tục suy luận: “Lúc này mình đã gặp Kim Nhất Minh, mình đã tìm cách kéo anh ta vào trong lùm cây, mình buộc anh ta hẹn Trương Khởi Phát đến, buộc anh ta hẹn Lý Danh, Lý Lượng đến, sau đó mình giết chết Kim Nhất Minh, rồi tìm cách đổ tội cho Trương Khởi Phát. Ồ, những việc này mình có thể làm được. Nhưng, tại sao mình lại phải hẹn Lý Danh, Lý Lượng đến nhỉ? Hơn nữa lại không phải hẹn ở cùng một địa điểm? Tất cả các cuộc điện thoại của mình đều mượn tay Kim Nhất Minh thực hiện. Tại sao chỉ bằng một cú điện thoại mà Kim Nhất Minh có thể hẹn mọi người ra được? Hừm, điểm này thì trong hồ sơ về cái chết của Trương Nhược Tình đã có đáp án rồi. Mình còn bảo Kim Nhất Minh nói để anh em Lý Danh đợi ở đó nửa tiếng, để Trương Khởi Phát đợi ở đó 20 phút, mẹ kiếp, không biết rút cục là mình muốn làm gì”
Suy nghĩ một hồi lâu, Tần Hướng Dương lắc đầu cười đau khổ, cảm thấy giả thiết của mình không vững, đúng là điểm nghi vấn còn nhiều hơn cả trường hợp Trương Khởi Phát là hung thủ.
Sao lại như thế được nhỉ? Không lẽ Trương Khởi Phát là hung thủ thật? Bây giờ, đến cả anh cũng rất mong chờ cuộc thẩm vấn sau khi bắt giữ Trương Khởi Phát vào ngày mai.
Tiếp đó, anh từ bỏ hẳn giả thuyết của mình và chợt nghĩ đến Lý Văn Bích.
Buổi chiều muộn khi rời khỏi chỗ Triệu Sở, câu nói mà anh nói với Lý Văn Bích không phải là một sự đối phó đơn thuần.
Anh nghĩ: “Cô gái đó đúng là đơn thuần quá, nhưng cũng lại rất thích theo đuổi sự thật, đó không phải là một thói quen tốt, nhưng cô nhất định là một phóng viên thực sự và đúng nghĩa. Người phóng viên có trách nhiệm đó lại nghĩ là mình vô trách nhiệm, cho rằng mình phát hiện ra điểm nghi vấn trong vụ án thì bỏ mặc, chà.” Tần Hướng Dương lắc đầu, mỉm cười.
Rồi anh lại chau mày nghĩ tiếp: “Đề nghị cô ấy điều tra Kỷ Tiểu Mai và mấy người nghiện hút năm đó đúng là suy nghĩ thực sự của mình, nhưng nếu cô ấy đi thật, liệu có nguy hiểm gì không? Có lẽ là không! Trần Khải, Quách Tiểu Bằng cùng lắm chỉ là những tên du côn hạng bét. Vậy, hồi đó, Lý Danh, Lý Lượng dựa vào đâu mà vừa nhìn đã khẳng định Trương Tố Quyên sử dụng ma túy? Hành động của cảnh sát Lâm Đại Chí cũng rất kỳ lạ, theo như lý thì nhìn thấy những cô gái đứng đường kiểu đó, phản ứng đầu tiên phải là như chờ cá cắn câu mới đúng. Bọn họ lại cũng chưa từng làm cảnh sát về phòng chống ma túy bao giờ”
Nghĩ đến đây, Tần Hướng Dương chợt nảy ra một suy nghĩ, nếu Lý Danh, Lý Lượng vừa nhìn đã biết Trương Tố Quyên sử dụng ma túy, vậy thì trước đó chắc chắn họ đã phải bắt không ít những kẻ sử dụng ma túy.
Nghĩ đến đây, Tần Hướng Dương cầm điện thoại lên gọi cho chiến hữu Tôn Kình đang công tác tại phân cục công an huyện Thanh Hà, đề nghị tra giúp các bản báo cáo về cưỡng chế cai nghiện ma túy mà đồn cảnh sát Thành Giao nộp lên trên trong khoảng thời gian trước và sau năm 2000.
“Thời gian lâu quá rồi, tra những thứ đó làm gì?” Tôn Kình hỏi. “Không có gì, mình muốn giúp một phóng viên thôi. Cô ấy muốn tìm một số tư liệu phỏng vấn.”
“Là nữ à?”
“Đừng nhiều lời nữa, có giúp hay không?”
“Tôi đâu có nói là không tra giúp đâu! Vậy thì cũng phải đợi đến ngày mai. Hồ sơ từ mười mấy năm trước, nếu không bị chuột gặm thì cũng bị mốc meo rồi!”
“Các cậu không lưu trữ trên máy tính à?”.
“Cũng có, có điều, nội dung mà cậu muốn tra lâu quá rồi. Máy tính thì hoặc là nâng cấp, hoặc là thay mới, sợ rằng số liệu đã bị thất thoát, vì đó không phải những hồ sơ quan trọng”
“Tra được thì gọi lại nhé” Tần Hướng Dương tắt máy.
Trong phòng làm việc của Trương Khởi Phát.
Sau khi bình tĩnh lại, Trương Khởi Phát đẩy mạnh cửa sổ, một làn không khí lạnh và mới mẻ ùa vào.
Anh ta hít một hơi thật sâu, rồi dần dần điều chỉnh lại trạng thái tâm lý.
“Nhất định là đã lầm! Mình là đại diện cho bản thân! Ở đây nhất định có kẽ hở!” Trương Khởi Phát liên tục làm giám thị tâm lý cho mình và nghiên cứu lại tư liệu.
Lần này, anh ta tập trung sự chú ý vào những chứng cứ.
“Máy bật lửa? Trung tâm tắm nước nóng Kim Mãn Đường?” Nếu trong tài liệu đã nói là trên bật lửa có dấu vân tay của anh ta, thì anh ta tin phía cảnh sát chắc chắn không lầm. Còn làm như thế nào cảnh sát có được dấu vân tay của anh ta và làm đối chiếu dấu vân tay thì Trương Khởi Phát không thể nào nghĩ ra.
“Bật lửa của mình làm sao lại có thể xuất hiện ở hiện trường vụ án được nhỉ?” Anh ta vừa nghĩ vừa lấy từ trong túi áo ra một chiếc bật lửa. Chiếc bật lửa này giống hệt như chiếc bật lửa nói trong tư liệu.
“Không lẽ túi của mình ở trung tâm tắm gội đã bị ai đó lục lọi? Là ai được nhỉ?” Anh ta chau mày, nghĩ mãi cũng không ra.
“Dấu giày ECCO cỡ 43”. Nghĩ đến đây, bất giác Trương Khởi Phát cúi xuống nhìn lên đôi giày của mình, và giận dữ lẩm bẩm, “Nếu mình là hung thủ thì sau khi gây án xong đã thay giày từ lâu rồi! Xem ra, hung thủ rất rõ chiều cao cân nặng, thói quen, thậm chí là những thông tin chi tiết hơn nữa của mình, đây có lẽ là một người quen”.
“Điện thoại? 9 giờ 06 phút tối hôm qua Kim Nhất Minh nhận được một cú điện thoại bí ẩn rồi vội vã về công ty, Kim Nhất Minh lại lưu số điện thoại bí ẩn đó bằng tên của mình! Chuyện này là như thế nào?” Bàn tay run run của Trương Khởi Phát châm một điếu thuốc.
“Động cơ giết người? Nói rằng mình giết người là để trả thù cho chị ba?” Xem xong những chứng cứ đó Trương Khởi Phát không kìm được, mỉm cười đau khổ, “Đúng là một chuỗi chứng cứ hoàn chỉnh! Có lẽ nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch!” Rất nhanh sau đó anh ta nhận ra rằng, cứ suy nghĩ về những chứng cứ đó thì chỉ tốn công vô ích. Nếu như trong đó có chỗ sơ hở thì Triệu Thiết Trụ đã không cuống lên như một con gấu như vậy!
“Rút cục thì ai là người đã căm ghét mình đến thế?” Trương Khởi Phát điểm lại thật kỹ thất cả những người mà mình có khúc mắc, nhất là trong các vụ án thất bại mà mình từng làm người đại diện trong những năm qua.
Những vụ án mà Trương Khởi Phát làm người đại diện rất nhiều, những vụ án thất bại cũng không ít, nhưng tuyệt đại đa số đều là những vụ án dân sự, chỉ có một vài vụ án hình sự thì hoặc là do chứng cứ của bên nguyên đơn rất xác đáng, đầy đủ, hoặc là không phải chuyện gì lớn, đương sự sẽ không thể vì một chút phí đại diện quay lại tốn công nghĩ cách hãm hại mình. Trương Khởi Phát chau mày suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đành phải lắc đầu.
Không tìm thấy sơ hở trong chuỗi/loạt chứng cứ, không nghĩ ra người hãm hại, Trương Khởi Phát xốc lại tinh thần một lần nữa, tập trung suy nghĩ đến những chi tiết khác trong tài liệu.
“Lý Danh, Lý Lượng?” Anh ta lẩm bẩm đọc tên của hai người đó. Mắt đảo quanh các mốc thời gian trong tài liệu. Tổng cộng đã 8 lần rồi, nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách lật đổ loạt chứng cứ đó, lần này thì đúng là toi rồi!
Trong lúc anh ta chú ý đến những điểm đó lần thứ 9, thì mắt chợt dừng lại ở chỗ “11 giờ đêm”, đồng thời trong đầu hiện lên mấy chữ: chứng minh không có mặt ở hiện trường.
Nghĩ đến đây, Trương Khởi Phát phấn chấn đến mức toàn thân run lên, bèn lấy di điện thoại ra gọi cho Lý Danh. Trong lúc gọi điện thoại, anh ta chợt nghĩ đến lời của Triệu Thiết Trụ, điện thoại của anh đều đã bị cảnh sát giám sát. Nghĩ vậy, bàn tay tay run lên, anh lắc đầu bất chấp tất cả.
“Luật sư Trương?” Giọng của Phó tổng giám đốc Công ty hữu hạn sản xuất thiết bị cảnh sát vang lên ở đầu dây bên kia.
“Đang ở đâu? Tìm anh có việc gấp!” Trương Khởi Phát nói với vẻ gấp gáp.
“Đang làm thêm ở công ty!” Lý Danh ngừng một chút, rồi nói, “Đang cùng Lý Lượng phác thảo một hợp đồng đặt hàng quan trọng. Có chuyện gì vậy?”
“Tôi sẽ đến đó rồi nói!”
“Được! Đến đi! Tôi cũng đang định sáng mai bảo anh đến để bàn về những điều khoản trách nhiệm có liên quan trong hợp đồng.”
Tắt điện thoại xong, Trương Khởi Phát cầm theo bản tư liệu điều tra đó, lái xe đến Công ty hữu hạn sản xuất trang thiết bị cảnh sát.
Công ty nằm ở khu mới phát triển ở đầu đông khu Bàn Long thành phố Tân Hải, trên hai tầng cao nhất của tòa văn phòng 16 tầng.
Trương Khởi Phát phải mất 40 phút mới đến được đó. Dọc đường, anh ta liên tục quan sát gương chiếu hậu xem mình có bị cảnh sát bám theo không, may mà vẫn bình an vô sự.
Trong lúc đó, đội phó Lưu Binh của đội cảnh sát hình sự phân cục Bàn Long, lập tức giám sát di động của Trương Khởi Phát. Hình ảnh truyền về từ camera giám sát dọc đường cho thấy, Trương Khởi Phát cho xe đỗ ở bên ngoài của một tòa nhà cao tầng.
Lưu Binh tra tư liệu về tòa nhà đó thì biết Công ty hữu hạn sản xuất trang thiết bị cảnh sát Đại Chí ở đó, Lưu Binh cũng biết Trương Khởi Phát là cố vấn luật cho công ty này.
“Nhưng muộn như thế này rồi, anh ta đến đó làm gì nhỉ? Ngày mai sẽ thực hiện trình tự bắt giữ, mong là không xảy ra sự cố gì.” Nghĩ đến đây, anh lập tức mang theo người đến ngay Công ty hữu hạn sản xuất trang thiết bị cảnh sát.
Trương Khởi Phát đi thang máy lên tầng 16, bước chân quáng quàng lao vào phòng làm việc của Lý Danh.
“Hai anh, gãy giúp tôi!” Vừa vào cửa, Trương Khởi Phát đã hổn hển nói.
“Sao lại thế này? Mồ hôi, mồ kê khiếp quá!” Lý Danh đứng dậy khỏi ghế, đùa.
“Chuyện gấp lắm rồi, tôi nói ngắn gọn thôi! Chuyện liên quan đến cái chết của Kim Nhất Minh, có người hãm hại tôi! Các anh xem cái này đi đã!” Nói rồi, Trương Khởi Phát đưa bản cáo cáo điều tra cho Lý Danh.
“Có người hãm hại anh? Nói thế là sao? Đây là cái gì vậy?” Lý Lượng không hiểu ý của Trương Khởi Phát, nghi hoặc ghé lại cùng xem bản báo cáo đó cùng với Lý Danh.
Lý Danh đặt bản báo cáo lên bàn trà, lùi vào nhường một chỗ cho Lý Lượng. Hai người đọc từng trang một. Họ đọc đến đâu, mặt biến sắc dần đến đó.
“Đây là bản cáo cáo điều tra về tình hình vụ án của cục cảnh sát! Anh giết Kim Nhất Minh?” Đọc xong bản báo cáo, Lý Danh đứng bật dậy, nhìn Trương Khởi Phát với ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
“Tôi không giết người! Có người hại tôi!” Trương Khởi Phát ngồi xuống ghế vẻ thiểu não.
“Có người hại anh? Những chứng cứ trong này có cả một đống!” Lý Lượng chau mày nói.
“Đúng là có người hại tôi! Tôi mà là hung thủ thì lúc này có đến tìm các anh không?” Trương Khởi Phát thở dài, rồi tiếp, “Bản báo cáo này là do em rể Triệu Thiết Trụ của tôi chấp nhận kỷ luật để chuyển nó cho tôi! Cậu ấy nói rằng 8 giờ sáng mai họ sẽ thực hiện trình tự bắt giữ tôi!”
Lý Danh hít một hơi, lắc đầu nói: “Luật sư Trương, cảnh sát không làm vô cớ đâu! Có đúng là anh không giết người thật không?”
“Không!” Trương Khởi Phát vung tay, liên tục giải thích, “Sao anh lại không tin tôi nhỉ?”
Lý Lượng gập bản báo cáo điều tra lại, nhìn Trương Khởi Phát với vẻ nghi hoặc một hồi rồi nói: “Luật sư Trương, tôi thấy em vợ của anh vì ý tốt nên mới nhắc nhở anh. Kim Nhất Minh có phải anh giết hay không, không phải chúng tôi cứ nói là được. Tôi góp ý thế này, anh nên ngoan ngoãn về nhà, ngày mai vào đó có thế nào nói thế ấy, nếu anh không làm thì cảnh sát cũng không thể đổ oan cho anh được, đúng không?”
“Vấn đề bây giờ là tất cả loạt chứng cứ ấy đều rất xác đáng!” Mồ hôi ra đầm đìa khắp người Trương Khởi Phát.
“Đúng rồi! Vậy anh tới tìm hai chúng tôi là ý gì?” Lý Danh vừa nói vừa lùi về sau một bước.
“Sao lại nói mãi không hiểu thế nhỉ! Một là tôi không giết người! Hai là tất cả những chứng cứ mà cảnh sát nắm được đều nhằm vào tôi, tôi bị oan!”
“Oan thì nói rõ với cảnh sát, chứ tìm đến chúng tôi thì có tác dụng gì đâu!” Lý Lượng nói.
“Sợ là vào đó rồi thì không còn cơ hội để nói cho rõ ràng! Tôi là luật sư, nên tôi hiểu loạt chứng cứ đó là như thế nào hơn các anh!” Trương Khởi Phát vừa run rẩy lấy thuốc lá ra và phải một lúc mới châm lửa được.
“Vậy, anh tìm đến chúng tôi có ý gì? Luật sư Trương, anh là cố vấn luật của công ty chúng tôi, điều đó không sai. Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, phải nói cho rõ ràng, chúng tôi không muốn liên lụy vì chuyện này, tốt nhất anh nên rời khỏi đây sớm cho!”
“Đúng vậy, chuyện này chúng tôi không thể giúp được! Nhanh chóng về đi! Nếu thực sự không được thì hãy bàn thử với em vợ anh xem!” Lý Lượng tiếp lời của Lý Danh.
Trương Khởi Phát thấy hai người đó chỉ muốn đẩy nhanh mình ra khỏi cửa, bèn ném điếu thuốc vào gạt tàn, nói: “Không lẽ các anh không cảm thấy cái chết của Kim Nhất Minh rất lạ lùng sao?”
“Đúng là có chút lạ lùng! Nhưng chúng tôi đâu có phải cảnh sát. Hơn nữa, những điều tra của cảnh sát chẳng phải đã thể hiện ở trong này rồi sao?” Lý Danh nói, đẩy bản báo cáo lên trước.
“Anh…” Trương Khởi Phát ấp úng một lúc rồi lau mồ hôi, nghiến răng nói: “Vì thế tôi mới tới đây nhờ các anh giúp. Yên tâm, việc này chắc chắn các anh giúp được!”
Nghe vậy, hai anh em nhà họ Lý đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt của hai người đều tỏ ra không hiểu.
Trương Khởi Phát mở bản báo cáo điều tra, đẩy nó lại trước mặt hai người kia một lần nữa, rồi nói: “Trong phần đầu của loạt chứng cứ, điểm mấu chốt là chiếc bật lửa, bên trên có dấu vân tay của tôi, tôi công nhận. Nhưng nhất định có người đã dùng chiếc bật lửa khác thay cho chiếc bật lửa của tôi trong túi!”
Lý Lượng nhún vai, nhìn Trương Khởi Phát với vẻ bất lực. Trương Khởi Phát hừ khẽ một tiếng rồi nói tiếp: “Tôi hỏi các anh, trong camera hiển thị 11 giờ xe của các anh đến đường Đông Hải, sau đó các anh cũng không đợi được Kim Nhất Minh. Vậy, trên đường về các anh có nhìn thấy tôi không? Lúc đó tôi đang đứng ở bên cạnh cổng Công ty Kim Thuẫn!”
“Này, sao bỗng dưng lại hỏi đến chuyện đó?” Lý Lượng hỏi, vẻ nghi hoặc, “Có! Lúc đó đúng là tôi có nhìn thấy anh, tôi đã nói với anh Lý Danh nhưng anh ấy không tin!”
Lý Danh im lặng một lúc rồi gật đầu nói: “Lúc đó tôi cũng không nghĩ gì nhiều. Sau đó tra trong thiết bị ghi lại hành trình thì mới xác nhận người mà Lý Lượng nhìn thấy đúng là anh!”
Trương Khởi Phát châm một điếu thuốc khác, bỗng nhiên phấn chấn nói: “Tôi đã nghiên cứu bản báo cáo này tới 8, 9 bận, điểm sơ hở chính là nằm ở đó! Hình như tôi đã được cứu rồi! Nếu không tôi đã không đến tìm các anh!”
“Sơ hở? Nghĩa là gì?” Lý Danh hỏi, mặt đầy vẻ nghi hoặc. Trương Khởi Phát dùng đầu thuốc chỉ vào nội dung bản báo cáo điều tra, nói: “Nhìn xem, khoảng 11 giờ hai anh đến đây, rồi đợi ở đây nửa tiếng, camera hiển thị 11 giờ 20 phút các anh rời đường Đông Hải. Còn tôi, 10 giờ 50 phút đi tắc xi vào đường Đông hải, 10 giờ 52 phút đến Nhà hàng gà rán Lão Triệu. Sau đó, Kim Nhất Minh gọi điện cho tôi và bảo tôi đến đợi anh ta ở cổng Công ty Bảo vệ Kim Thuẫn. Tôi đã đợi anh ta ở đó 20 phút, khoảng 11 giờ 20 phút gì đó thì đi bộ rời khỏi đó. Lúc đó, ở đấy không có xe tắc xi, tôi từ đường Đông Hải rẽ sang thì mới gọi được xe. Các anh có hiểu ý tôi không?”
Hai anh em nhà họ Lý đưa mắt hoang mang nhìn nhau rồi cùng lắc đầu.
“Điều đó có nghĩa rằng, tối hôm qua chúng ta đã cùng ở đường Đông Hải trong khoảng 20 phút!”
“Anh hoàn toàn phí lời rồi” Lý Lượng nói.
Trương Khởi Phát không lấy đó làm giận, mà nói rất nhẹ nhàng, “Vì thế, chỉ cần các anh làm chứng cho tôi là không có mặt ở hiện trường, thì tôi sẽ không sao nữa!”
Anh ta lại châm một điếu thuốc, giọng nói lộ vẻ mừng rỡ:
“Chuyện này không khó, đúng không? Các anh chỉ cần nói với cảnh sát, trong khoảng thời gian hơn 20 phút đó chúng ta ở cùng trên đường Đông Hải, thì những cái gọi là chứng cứ đó sẽ không có tác dụng nữa! Các anh thấy đấy, thiết bị hành trình của các anh cũng đã ghi lại hình ảnh của tôi, Lý Lượng cũng nhìn thấy tôi. Do vậy, chỉ cần các anh nói với viện kiểm sát là các anh đến Nhà hàng toàn dê Triệu Gia, không thấy Kim Nhất Minh, sau đó khi lái xe quay về thì nhìn thấy tôi, rất tự nhiên, rất bình thường! Đến phân cục nói với Cố Trường Sơn cũng được! Chẳng cần phải đến viện kiểm sát cho phiền phức!”
Trương Khởi Phát đứng dậy bước mấy bước, phấn chấn nói: “Pháp luật máy móc như một cỗ máy, cái gì cũng cần phải có chứng cứ! Các anh xem, rõ ràng là tôi không giết người, thế mà kẻ hãm hại tôi có thể đưa ra cho cảnh sát một loạt chứng cứ! Vậy thì được, tôi sẽ cho nó chứng cứ! Chứng cứ còn đanh thép hơn cả thép!”
Lý Danh, Lý Lượng đứng dậy, nhìn Trương Khởi Phát với ánh mắt không thể tin được.
Còn Trương Khởi Phát thì càng nói càng phấn chấn, giọng nói cũng đã vang và to hơn hẳn: “Mẹ nó! Cho dù là kẻ nào hãm hại tôi, thì hãy đợi đến khi tôi qua khỏi cửa ải này, nhất định tôi sẽ tóm bằng được hắn! Đến lúc đó thì hắn sẽ biết tay! Hãm hại tôi giết người? Bày mọi cách, đưa ra một loạt chứng cứ để hại tôi! Tiếc là hắn có nghĩ ra trăm phương ngàn kế thì cũng không thể ngờ được rằng kế hoạch của mình lại có sơ hở rất tự nhiên như vậy! Thời gian! Tôi và anh em nhà họ Lý này có cùng thời gian! Tôi có chứng cứ không có mặt ở hiện trường!”
Mắt của Trương Khởi Phát ánh lên vẻ phẫn nộ tột cùng, thế rồi anh ta lập tức quay lại, nói với hai anh em nhà họ Lý: “Chuyện này rất đơn giản! Đúng thế! Chứng minh rằng không có mặt ở hiện trường!”
Hai anh em nhà họ Lý đã hiểu ra.
Lý Danh thở dài một cái rồi nói: “Nhưng, anh Trương này, chúng tôi hoàn toàn không ở cùng anh!”
Trương Khởi Phát không nhận ra ý tứ của Lý Danh trong câu nói đó, nên nói to: “Thì thế nên tôi mới nhờ các anh giúp đỡ! Việc nhỏ như vậy, không lẽ các anh không giúp? Anh thấy đấy, chỉ cần các anh nói một câu thôi, rất đơn giản!”
Lý Lượng đáp: “Luật sư Trương, anh rõ hơn ai hết là tội làm giả chứng cứ sẽ phải ngồi tù!”
“Ngồi tù?” Trương Khởi Phát đã hiếu ý tứ của hai anh em họ Lý, nên đứng phắt dậy, nói: “Cái gì mà chứng cứ giả? Tôi đâu có giết người! Những chứng cứ mà cảnh sát thu thập được mới là giả! Các anh làm thế là đang cứu người! Cứu người đấy! Hiểu không?”
“Thôi được,” Trương Khởi Phát nhìn vào mắt của Lý Danh và Lý Lượng, nhận ra là mình đã quá nôn nóng, nên đổi giọng nói với vẻ từ tốn, nhẹ nhàng, “Cứ cho là như vậy đi! Tôi nhờ các anh tạo chứng cứ giả! Nhưng tôi cần chứng cứ giả đó của các anh để chứng minh rằng, những chứng cứ của cảnh sát mới là giả! Tôi sẽ điều tra rõ! Nhất định thế! Các anh hãy tin tôi! Các anh sẽ không phải chịu bất cứ rủi ro nào đâu!”
Lý Danh thấy thái độ của Trương Khởi Phát dịu lại, nên cũng nói bằng giọng nhẹ nhàng theo: “Không được đâu, anh Trương. Chuyện này chúng tôi không thể làm được! Đây là vấn đề nguyên tắc! Có điều, chúng tôi cũng đồng ý tin rằng anh không giết người! Chỉ cần anh không phải là hung thủ, thì với bên viện kiểm soát chúng tôi sẽ nghiến chặt răng, không nói bất cứ điều gì! Không có lời khai! Tôi tin, anh sẽ nhanh chóng được tha!”
“Không có lời khai? Anh xem phim nhiều quá mất rồi!” Trương Khởi Phát cười lạnh lùng.
Tiếng cười bất chợt ấy của Trương Khởi Phát khiến hai anh em nhà họ Lý giật nẩy người.
Bỗng nhiên, Trương Khởi Phát sầm mặt xuống, nói: “Đừng quên, cái chết hồi đó của Trương Nhược Tình, nếu như không phải chị gái Trương Tố Nga của tôi công nhận là đã trả lời điện thoại của Lâm Đại Chí thì các anh và cả Lâm Đại Chí đã phải cùng nhau vào tù rồi! Đâu còn được như bây giờ để các anh làm ra vẻ trước mặt tôi!”
Lý Lượng nghe những câu này cuống lên, nói: “Luật sư Trương! Có trời đất làm chứng, chúng tôi không bao giờ quên ân nghĩa đó! Nếu không chúng tôi đã không mời anh đến làm luật sư cố vấn cho công ty với mức lương cao như vậy! Anh yên tâm! Việc gì có thể giúp được thì nhất định chúng tôi sẽ giúp! Có điều, đây là án mạng, việc tạo ra chứng cứ giả không thể nào được đâu!”
Trương Khởi Phát thấy lòng thực sự nguội lạnh, anh ta không thể ngờ được rằng, việc mà anh ta thấy đơn giản như vậy thế mà đối phương lại từ chối. Anh ta đã tìm đến nhờ anh em họ giúp với một hy vọng tràn trề, nhưng lúc này, ngọn lửa hy vọng đó đã dần dần tắt lịm, họ viện ra nào là nguyên tắc làm người ư, lương tâm đạo đức ư, không quên ơn nghĩa ư, tất cả chỉ là giả dối!
Trương Khởi Phát hít một hơi thật sâu, rồi cười lạnh lùng, nói: “Đúng là toàn lời lẽ chính nghĩa! Định diễn với tôi chứ gì? Có phải còn định đem những lời của tôi báo với cảnh sát để lập công không?”
Lý Danh nổi giận thật sự, anh ta phẫn nộ nói: “Nói bậy! Chuyện anh bảo chúng tôi tạo chứng cứ giả, chúng tôi tuyệt đối sẽ không nói ra! Chúng tôi chỉ để trong bụng thôi!”
“Đến báo cảnh sát đi! Như thế thì loạt chứng cứ sẽ càng hoàn thiện hơn đấy!” Sự quả quyết của đối phương khiến cho Trương Khởi Phát thực sự tuyệt vọng, anh ta nói với vẻ mặt lạnh lùng, rồi đột nhiên tiến về phía trước một bước, túm mạnh cổ áo của Lý Danh, nói gằn từng tiếng: “Đúng là một công dân gương mẫu! Đừng tưởng là tôi không biết! Trên người các anh có thiết bị nghe lén đúng không? Công ty các người sản xuất ra thứ đó mà! Không chịu giúp đỡ, ngoài việc đem những lời nói của tôi đi báo cảnh sát để lập công thì còn có lý do gì được nữa?” Lúc này, không chỉ là sự nhạy cảm, tinh tường của một luật sư được dịp thể hiện ra hết, mà cái chính là sự căng thẳng và tuyệt vọng đã lên đến tuyệt đỉnh, khiến cho Trương Khởi Phát dường như suy sụp đến nơi.
“Nói bậy! Anh điên rồi!” Lý Lượng thấy thế trong một chốc không biết thế phải làm thế nào cho ổn thỏa.
Ngược lại, Lý Danh bị những lời nói đó của Trương Khởi Phát làm cho giận dữ đến mức bật cười, vì thế mặt đỏ bừng lên. Anh ta giơ tay lên, nói nghiêm chỉnh: “Nào, thì khám đi! Mẹ kiếp! Tôi nói cho mà biết, nếu hôm nay anh mà khám thấy có máy nghe lén trên người tôi thì tôi sẽ nhảy ngay từ tầng 16 này xuống đất!”
Trương Khởi Phát thở hổn hển, không nói gì, một tay lục soát rất nhanh trên người Lý Danh, một tay túm chặt lấy cổ anh ta.
“Khốn kiếp! Là cái gì đây?!” Trương Khởi Phát nói, móc từ trong túi áo của Lý Danh ra một “điều thuốc”, rồi ném mạnh xuống đất.
“Xoạch”, “điếu thuốc” vỡ ra, để lộ bảng vi mạch và dây nối bên trong.
“Chất liệu tốt đấy, lại còn làm bằng sứ nữa, rất tinh vi nhưng dễ vỡ!” Trương Khởi Phát vừa nói vừa ép Lý Danh vào tường, mắt anh ta đỏ ngầu, tay chỉ vào bảng vi mạch, nói rành từng tiếng: “Đây không phải là máy nghe trộm thì là cái gì? Là mẹ anh à?”
Chuyện này là thế nào nhỉ? Tại sao bỗng dưng trên người mình lại có máy nghe trộm? Lý Danh cảm thấy trong đầu như có một tiếng nổ. Trong lúc cuống lên, anh ta đưa tay chộp lấy tay của Trương Khởi Phát rồi ra sức vùng mạnh ra. Lý Lượng thấy thế lập tức chạy đến giúp một tay.
Khó khăn lắm mới vùng khỏi tay của Trương Khởi Phát. Lý Danh ho một hồi, mặt đỏ bừng, nói: “Cái này, đúng là tôi không hiểu tại sao!”
Chuyện này quá bất ngờ.
Lý Lượng lớn tiếng nói: “Trương Khởi Phát! Anh tin tôi đi! Tôi thực sự không biết tại sao lại như vậy! Anh nghĩ mà xem, là anh đến tìm chúng tôi, trước khi anh đến, chúng tôi chưa từng biết đến bản báo cáo điều tra đó thì sao chúng tôi lại phải chuẩn bị thứ này làm gì?”
Lời của Lý Lượng rất có lý, nhưng với Trương Khởi Phát lúc này đã bị kích động dữ dội đến mất hết cả lý trí thì nó chẳng còn có tác dụng gì.
“Không cần phải giải thích! Không phải của các anh, không lẽ là của cảnh sát?” Trương Khởi Phát đã suy sụp thực sự. Là luật sư, anh ta rất rõ máy nghe trộm nghĩa là như thế nào, tất cả những lời anh ta vừa nói lúc nãy nhất định đã được ghi lại rất rõ ràng! Anh ta vốn đã là người bị tình nghi, tối hôm nay lại đe dọa người khác tạo chứng cứ giả! Nếu chiếc máy nghe trộm này đến tay cảnh sát thì dù anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch!
“Không lẽ là của cảnh sát thật?” Cơ mặt của Trương Khởi Phát giật giật liên tục, dường như anh đã hiểu ra nên tuyệt vọng nói, “Ở đầu dây bên kia là cảnh sát? Những lời vừa rồi của tôi đã bị họ nghe trộm được?”
“Tỉnh táo một chút có được không!” Lý Danh cố gắng tự minh oan, “Chuyện anh đến đây chỉ một mình anh biết, có liên quan gì đến cảnh sát!”
“Không giúp tôi thì chớ mà còn hại tôi!” Trương Khởi Phát hoàn toàn không để ý đến những lời biện giải của đối phương mà giẫm mạnh lên bảng vi mạch của chiếc máy nghe trộm, rồi di mạnh lên đó mấy cái để trút cơn giận dữ trong lòng.
Hai anh em Lý Danh trố mắt, đứng nguyên tại chỗ nhìn chiếc máy nghe trộm gị giẫm nát.
Trương Khởi Phát nắm tay thành nắm đấm đối mắt với Lý Danh một lúc rồi đột nhiên gõ vào đầu, cười, nói: “Được thôi! Các người không cho tôi sống, thì tôi cũng sẽ không cho các người được yên! Nói cho các người biết, chuyện mà các người vào hùa cùng với Lâm Đại Chí ngày trước, các người tưởng rằng rất bí mật phải không? Ha, Ha! Tôi biết rõ hết cả rồi!”
Nói rồi, anh ta lấy điện thoại ra, nói bằng giọng trầm trầm nhưng đầy vẻ đe dọa: “Tối hôm nay tôi vẫn là luật sư! Tôi sẽ báo cảnh sát trước, để cảnh sát bắt tất cả các người lại!
… …
23 giờ 55 phút ngày 15 tháng 2 năm 2014, phân cục Bàn Long nhận được tin báo, Trương Khởi Phát – Giám đốc văn phòng luật Khởi Phát đã nhảy lầu tự sát tại tòa nhà của Công ty hữu hạn sản xuất trang thiết bị cảnh sát Đại Chí! Người báo tin là Lý Danh, Lý Lượng.
Khi nhận được tin này là lúc Lưu Binh vừa mới đi được nửa đường đến Công ty sản xuất trang thiết bị cảnh sát Đại Chí.
Bây giờ thì hay rồi, Cục trưởng Cố đã dặn đi dặn lại là nhất định phải trông chừng Trương Khởi Phát cho nghiêm ngặt! Tại sao chỉ mới vậy mà đã tự sát? Lưu Binh sầm mặt lại và đến hiện trường đầu tiên. Anh nhanh chóng chia những người đi theo thành hai nhóm: một nhóm ở hiện trường có nạn nhân ở dưới chân tòa nhà, một nhóm thì lên hiện trường trong phòng ở tầng 16.
Hiện trường dưới chân tòa nhà rất đơn giản và cũng rất thảm.
Trương Khởi Phát đã rơi từ tầng 16 xuống và chết ngay tại chỗ, thi thể không còn nguyên vẹn, trong móng tay của nạn nhân có khá nhiều tổ chức da.
Hiện trường trong phòng trên tầng 16 khá bừa bộn, trong phòng thu thập được rất nhiều dấu vân tay và dấu chân, có lẽ đã có vật lộn tại đây. Trên người Trương Khởi Phát cũng có những dấu vết về cuộc vật lộn khá rõ ràng.
Những dấu vết vật lộn trên người Trương Khởi Phát khiến cho Lưu Binh lập tức nghi ngờ anh ta bị người khác đẩy ngã xuống. Nhưng anh em Lý Danh, Lý Lượng cho biết trước khi Trương Khởi Phát nhảy lầu đúng là có giằng co với anh em họ. Những dấu vết trên người nạn nhân là do cuộc giằng co đó để lại.
Lưu Binh đã tiến hành thẩm vấn và bút lục lời khai ban đầu đối với Lý Danh, Lý Lượng trong hành lang của tầng 16.
Khi Lưu Binh nghe Lý Danh, Lý Lượng nói rằng Trương Khởi Phát yêu cầu hai anh em họ giúp anh ta tạo chứng cứ giả về việc không có mặt tại hiện trường thì sửng sốt tới mức cứ há hốc miệng.
Tiếp sau đó, anh em Lý Danh, Lý Lượng bị dẫn giải về cục.
Triệu Thiết Trụ đã nhận tin Trương Khởi Phát nhảy lầu tự sát qua cú điện thoại của Lưu Binh. Nghe xong, anh im lặng một hồi rất lâu, mãi cho tới khi Lưu Binh về đến cơ quan rồi anh cũng không tới thẩm vấn anh em nhà họ Lý.
Lưu Binh nhìn thấy tình trạng tinh thần của Triệu Thiết Trụ có vẻ rất kém, bèn an ủi mấy câu rồi mới đi thẩm vấn anh em nhà họ Lý.
Lý Danh thuật lại tường tận sự việc xảy ra trong buổi tối, từ chuyện Trương Khởi Phát gọi điện cho họ đến chuyện anh ta vội vã đến công ty cho họ xem báo cáo điều tra của cảnh sát và yêu cầu họ tạo chứng cứ giả.
Nói xong, anh ta nộp chiếc máy nghe trộm đã bị giẫm hỏng cho Lưu Binh, nói trong đó ghi lại tất cả sự việc diến ra trong buổi tối, đề nghị cơ quan cảnh sát khôi phục kỹ thuật đối với chiếc máy nghe trộm để chứng minh cho sự vô tội của mình.
Cục trưởng Cố nghe tin Trương Khởi Phát tự sát thì yết hầu cổ họng lập tức nổi hẳn lên.
“Nghi phạm phạm tội nghiêm trọng vừa mới xác định lại chết nhanh như vậy, biết ăn nói thế nào với cấp trên đây? Cuộc họp ấy là công cốc à! Một lũ ăn hại!” Nghĩ đến đây, ông đấm mạnh xuống mặt bàn.
“Hừ”. Ông thở dài rồi nghĩ, “Sợ tội nên đã tự sát! Dù sao thì cũng có thể báo cáo với cấp trên như vậy! Nhưng, ngộ chẳng phải như vậy thì sao”. Nghĩ đến đây, ông vội nhấc máy, gọi ngay Lưu Binh đến để nghe báo cáo rõ hơn.
Đêm nay hai anh em Lý Danh, Lý Lượng không được về nhà. Họ bị chia ra giam ở hai phòng khác nhau để tiến hành để lấy lời khai kỹ hơn. Phía cảnh sát không thể giam giữ họ, vì có bằng chứng gì mà giữ người báo án? Nhưng dù vậy họ vẫn bị coi là người bị nghi vấn.
Trước khi bị tách ra giam ở hai phòng khác nhau, Lý Danh và Lý Lượng nhớ kỹ chuyện mới xảy ra. Cả hai đều lấy làm mừng thầm, may mà không biết từ đâu lại có chiếc máy nghe trộm đó ghi lại nội dung Trương Khởi Phát yêu cầu giúp tạo chứng cứ giả để làm bằng chứng cho mình. Hai anh em thỏa thuận thống nhất lời khai, đến lúc đó Lý Danh sẽ nói máy nghe trộm là sản phẩm sản xuất của công ty, lúc thường vẫn mang theo người, như thế nghe sẽ hợp tình hợp lý.
Như vậy, so với việc bị nghi ngờ liên quan đến cái chết của Trương Khởi Phát tốt hơn hẳn.
Tiếp theo đó, tất cả chú ý của mọi người đều hướng về phòng trinh sát kỹ thuật. Cục trưởng Cố Trường Sơn cũng không thể nào ngồi yên trong phòng làm việc được nữa mà đi ngay đến phòng trinh sát kỹ thuật, vừa hút thuốc vừa đi đi lại lại ở ngoài hành lang.
Công việc ở bộ phận khám nghiệm dấu vết rất thuận lợi, các dấu vết chính trong căn phòng hiện trường có cả của Trương Khởi Phát, Lý Danh, Lý Lượng và những người khách lúc trước để lại. Khi xảy ra sự việc, đầu camera ở hành lang tầng 16 chứng minh không có người thứ tư ra vào căn phòng có ba người Trương Khởi Phát, Lý Danh, Lý Lượng. Trong phòng có dấu vết một cuộc vật lộn, giằng co. Tất cả mọi thứ đều khớp với lời khai của Lý Danh và Lý Lượng.
Việc khôi phục lại chiếc máy nghe trộm cũng không khó, nên nhanh chóng đã hoàn thành.
Nhân viên kỹ thuật phát hiện ra trong máy nghe trộm có lắp một chiếc sim điện thoại rất nhỏ, nếu không khôi phục được, lấy một chiếc máy nghe trộm mới tương tự như vậy, cho chiếc sim đó vào thì cũng sẽ lập tức phát ra âm thanh.
Nguyên lý của chiếc máy nghe trộm đó thực ra rất đơn giản, bên trong chiếc sim điện thoại trong máy có lưu trữ số điện thoại của một chiếc máy chủ, khi cần nghe trộm, chỉ cần dùng máy điện thoại chủ gọi đến số của chiếc sim điện thoại kia là có thể ghi lại, thậm chí là còn có thể định vị được.
Nhân viên kỹ thuật lấy chiếc sim điện thoại đó ra cho vào máy điện thoại và nhấn vào nút bật, quả nhiên bên trong có chứa một chiếc máy điện thoại chủ. Nhân viên kỹ thuật gọi vào số đó, đáng tiếc là đầu dây bên kia đã tắt máy.
Nhân viên kỹ thuật ghi lại số của máy chủ, đến gặp Lý Danh và hỏi: “Anh nói chiếc máy nghe trộm đó là của anh phải không? Tại sao máy chủ lại tắt máy”.
Lý Danh lập tức túa mồ hôi hột, do dự một lúc đành liều nói dối tiếp: “Đó có lẽ là… điện thoại máy chủ đó của tôi hết pin! Nó ở phòng làm việc, sau khi về tôi sẽ sạc pin rồi ngày mai mang đến nộp cho anh”.
Nói xong Lý Danh lau mồ hôi, bụng thầm nghĩ: nguy hiểm quá! Anh ta thực sự không ngờ được rằng, chiếc máy nghe trộm đó còn nối với một máy điện thoại chủ. Qua cửa ải này rồi tính tiếp vậy, ngày mai cùng lắm sẽ nói là máy điện thoại chủ mất rồi, phía cảnh sát muốn làm gì thì làm.
Nhân viên kỹ thuật gật đầu, không để ý đến thái độ của Lý Danh và mang chiếc máy ghi âm đó vào phòng họp lớn.
Trong phòng họp, tất cả mọi người, kể cả Triệu Thiết Trụ nhanh chóng ngồi vào vị trí. Cục trưởng Cố đích thân bật chiếc máy ghi âm.
Tần Hướng Dương ngồi nghe ở phía dưới, nhưng trong lòng mãi cũng không sao bình tĩnh được. Anh không thể nào nghĩ được rằng Trương Khởi Phát không những ép người khác tạo chứng cứ giả mà cuối cùng lại còn nhảy lầu tự sát.
Thời gian ghi âm của chiếc băng đó rất dài. Nội dung phần lớn của đoạn đầu là việc Trương Khởi Phát nhờ anh em Lý Danh, Lý Lượng tạo chứng cứ giả, trọng tâm là nội dung sau cùng:
“Nào, thì khám đi! Mẹ kiếp! Tôi nói cho mà biết, nếu hôm nay anh mà khám thấy có máy nghe trộm trên người tôi thì tôi sẽ nhảy ngay từ tầng 16 này xuống đất!”. Đó là giọng nói của Lý Danh.
“Mẹ kiếp! Là cái gì đây?!” Câu cuối cùng của đoạn băng là lời của Trương Khởi Phát.
Tiếp đó là tiếng động của chiếc máy nghe trộm bị ném xuống đất, sau một loạt tạp âm, chiếc máy nghe trộm bị Trương Khởi Phát giẫm nát, sau đó xảy ra những gì thì không nghe thấy nữa.
“Như thế lẽ nào còn chưa đủ?” Cục trưởng Cố nghe xong, mặt trắng bệch ra: “Nghi phạm chạy đến bắt người khác giúp tạo chứng cứ giả, sự việc không thành, biết được rằng tất cả đều đã được ghi lại, nên sợ tội tự sát!”
Trong phòng họp không có ai lên tiếng, tình hình đã rất rõ.
“Tất cả đều là việc tốt do cậu đấy! Hãy chờ xét xử!” Cố Trường Sơn trừng mắt nhìn Triệu Thiết Trụ.
Mọi người đều hiểu ý của Cố Trường Sơn, nếu như không vì Triệu Thiết Trụ vi phạm quy định, chuyển báo cáo điều tra cho Trương Khởi Phát xem thì Trương khởi Phát đã không thể đến tìm anh em Lý Danh, Lý Lượng để yêu cầu tạo chứng cứ giả.
Sau khi Cục trưởng Cố bật băng ghi âm hai lần thì trời cũng sắp sáng.
Ông nhìn các cấp dưới đang im lặng, nói bằng giọng như được trút bỏ: “May mà Lý Danh nhanh trí mang theo máy nghe trộm trong người và ghi lại được tất cả! Bây giờ chứng cứ đã đầy đủ, chứng minh rằng sau khi Trương Khởi Phát biết tất cả chứng cứ đều nhằm vào anh ta, trước loạt chứng cứ hoàn chỉnh đó, anh ta đã tới tìm người khác đe dọa ép buộc họ giúp đỡ tạo chứng cứ giả, mục đích không thành, anh ta tuyệt vọng, sợ tội nên đã tự sát. Việc tự sát vì sợ tội của anh ta về mặt động cơ càng làm cho loạt chứng cứ lúc trước thêm hoàn chỉnh! Một người đàng hoàng, quang minh chính đại có cần tới chứng cứ giả không?”
Cục trưởng Cố vung mạnh tay: “Không cần! Mưu đồ dùng chứng cứ giả để trốn tránh chế tài của luật pháp, đe dọa không thành thì sợ tội tự sát? Thật nhục nhã!” Cục trưởng Cố càng nghĩ càng tức giận, nên nói từ “nhục nhã” tới tận ba lần.
Khi chiếc băng ghi âm phát xong lần một, trong lòng Tần Hướng Dương vẫn rất rối ren, anh cứ cảm thấy một cảm giác thất bại lạ lùng. Khi Cục trưởng Cố bật băng lần thứ hai, anh đã dần dần lấy lại được sự bình tĩnh, anh lấy điện thoại ra ghi âm lại. Nghe hết lần thứ hai, anh lấy phần ghi âm của mình ra, mở tiếng bé nhất có thể và nghe lại một lần nữa.
Anh nghe câu nói của Trương Khởi Phát: “Mày trăm phương ngàn kế bày ra các chứng cứ để hại tao! Nhưng trăm tính, ngàn tính thì vẫn không thể ngờ được rằng có một sơ hở rất tự nhiên trong kế hoạch của mình! Thời gian! Chúng ta có cùng thời gian! Mình có chứng cứ không có mặt ở hiện trường!”
“Thời gian… chứng cứ không có mặt ở hiện trường…” Tần Hướng Dương cứ nghe đi nghe lại, miệng thì lẩm nhẩm cho đến khi mắt bừng sáng: đây chẳng phải là điểm nghi vấn lớn nhất lúc trước của mình đó sao?
Anh nghĩ đến giả thiết mình là hung thủ sau cuộc họp lần trước của mình, rồi nghĩ tiếp, “Bây giờ mình đã gặp Kim Nhất Minh, mình tìm cách dụ anh ta vào lùm cây, mình buộc anh ta hẹn Trương Khởi Phát đến, buộc anh ta hẹn Lý Danh, Lý Lượng đến, sau đó mình giết Kim Nhất Minh, rồi tìm cách đổ tội cho Trương Khởi Phát. Ồ, những việc này thì mình làm được. Nhưng, tại sao mình lại phải hẹn Lý Danh, Lý Lượng đến nhỉ? Hơn nữa lại không phải hẹn ở cùng một chỗ. Tất cả mọi cuộc điện thoại của mình đều do Kim Nhất Minh thực hiện. Tại sao chỉ bằng một cú điện thoại Kim Nhất Minh có thể hẹn những người đó ra, điểm này thì trong hồ sơ của vụ án Trương Nhược Tình đã có đáp án. Mình còn bắt Kim Nhất Minh bảo anh em Lý Danh đợi ở đó nửa tiếng, bảo Trương Khởi Phát đợi ở đó 20 phút, rút cục là mình muốn làm gì nhỉ? Rút cục là mình muốn làm gì nhỉ? Không lẽ là mình muốn để lại cho Trương Khởi Phát sơ hở tự nhiên đó?”
Nghĩ đến đây, Tần Hướng Dương cảm thấy logic của mình có chút sai sai.
Suy cho cùng thì tất cả đều là xây dựng trên giả thiết, anh vẫn không có bất cứ điều gì thực tế để kiểm chứng giả thiết đó.
Tần Hướng Dương lại nghĩ: “Nhưng, chẳng phải là Trương Khởi Phát đang kiểm chứng giả thiết của mình đó sao? Hơn nữa, còn kiểm chứng bằng tính mệnh của mình! Trên đời này, có lẽ ngoài Trương Khởi Phát liên tục nói là mình không phải là hung thủ thì chỉ có mình mới giả thiết rằng anh ta không phải là hung thủ. Đáng tiếc là khi Trương Khởi Phát lợi dụng sơ hở đó đã rất ngu xuẩn, khi uy hiếp Lý Danh, Lý Lượng không thành thì đã kết thúc cuộc sống của mình.
“Mình còn bắt Kim Nhất Minh bảo anh em Lý Danh đợi ở đó nửa tiếng, bảo Trương Khởi Phát đợi ở đó 20 phút, tại sao nhỉ?” Tần Hướng Dương tiếp tục giả thiết mình là hung thủ và mạnh dạn suy nghĩ, “Tại sao thời gian chờ đợi của anh em nhà họ Lý lại dài hơn Trương Khởi Phát 10 phút? Đây có đúng là “sơ hở” như trong lời của Trương Khởi Phát không? Nhưng, sơ hở hoàn toàn không thể giải thích được cho nghi vấn đó! Trừ phi đó không phải là sơ hở! Đó là cố ý!
“Cũng có nghĩa là, cái chết của Trương Khởi Phát tương đương với Trương Khởi Phát đã dùng biện pháp phản chứng để kiểm chứng nghi vấn có liên quan về thời gian mà không thể giải thích được, sự giải thích hợp lý duy nhất là cố ý!
“Không lẽ hung thủ làm như vậy là để khiến cho Trương Khởi Phát tưởng rằng mình đã phát hiện ra “sơ hở”, sau đó đến ép người khác giúp anh ta làm chứng việc mình không có mặt ở hiện trường, đồng thời hung thủ cũng đã lường trước được rằng anh em Lý Danh, Lý Lượng là phó tổng giám đốc công ty, tiền đồ rộng mở sẽ không bao giờ mạo hiểm tạo chứng cứ giả, từ đó buộc Trương Khởi Phát phải tự sát? Nếu như thế, mục đích của hung thủ hoàn toàn không phải là Kim Nhất Minh, mà là Trương Khởi Phát.
“Nhưng, tại sao hắn lại phải vòng vo như vậy? Như thế, trong cách hiểu của cảnh sát thì Kim Nhất Minh bị Trương Khởi Phát giết, sau đó Trương Khởi Phát tự sát, còn hung thủ thì sẽ được an toàn!”
Nghĩ đến đây, Tần Hướng Dương bất giác rùng mình.
Nếu như vậy, thì chiếc máy nghe trộm trên người Lý Danh có lẽ là do hung thủ cho vào người anh ta.
Tại sao hung thủ lại làm như vậy?
Đúng, máy nghe trộm đã ghi lại tất cả, Trương Khởi Phát thất bại trong việc tạo chứng cứ giả và đã tự sát.
Máy nghe trộm là chứng cứ về việc Trương Khởi Phát tự sát, tất cả đã có định luận, chỉ là chờ trình tự giao cho viện kiểm sát nữa thôi.
Máy nghe trộm chính là tấm bùa hộ thân của hung thủ, lúc này hung thủ vô cùng an toàn!
Tất nhiên, tất cả cũng đều là giả thiết.
Nhưng chỉ có giả thiết thì mới có thể giải thích điểm nghi vấn trong vụ án Kim Nhất Minh bị giết.
Đối với những nghi vấn này, liệu có phải ngoài giả thiết đó ra còn có giải thích khác hợp lý hơn, mà ít nhất cho đến lúc này Tần Hướng Dương chưa nghĩ được ra?
Nếu giả thiết đó là thật thì chỉ còn lại một nghi vấn: động cơ của việc hung thủ giết Kim Nhất Minh rồi đổ tội cho Trương Khởi Phát, buộc Trương Khởi Phát tự sát là gì?
Hung thủ thực sự nhất định hiểu rất rõ về hồ sơ của Trương Tố Quyên, hoặc là chưa xem được hồ sơ đó nhưng rất hiểu về chuyện của Trương Tố Quyên năm đó, cho nên mới thông qua Kim Nhất Minh hẹn mấy người cùng liên quan đó với nhau.
Nhưng, ảnh hưởng của vụ án năm đó đối với xã hội rất lớn, những người biết tình hình cụ thể khá nhiều.
Suy nghĩ đến đây, Tần Hướng Dương lờ mờ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không biết không đúng ở đâu.
Khi Tần Hướng Dương thoát khỏi những suy nghĩ đó thì trong phòng hợp chỉ còn lại một mình anh, mọi người đã ra về hết từ lúc nào.
Mối nghi ngờ đối với Lý Danh và Lý Lượng đã được xóa bỏ. Mặc dù hai người rất mệt mỏi, nhưng xem ra rất nhẹ nhõm.
Trời sắp sáng hẳn rồi, Lý Danh muốn trở về phòng làm việc đánh một giấc.
Đúng đúng đó, Lý Lượng cũng len lén đi đến bên cạnh Lý Danh và nói: “Anh, em vừa mới phát hiện ra, trên người em cũng có một chiếc máy nghe trộm!”