Chương 6 Hiệu ứng cánh bướm của kẽ hở
Chủ nhật ngày 16 tháng 2 năm 2014.
Mặc dù tối qua hầu như không ngủ, nhưng tinh thần của Lưu Binh xem ra vẫn rất dồi dào. Anh phải sắp xếp lại những tài liệu và chứng cứ điều tra có liên quan đến vụ án Kim Nhất Minh bị giết chết rồi nhanh chóng giao cho viện kiểm sát. Tất nhiên, còn có cả những chi tiết và chứng cứ liên quan đến việc tự sát của Trương Khởi Phát nữa.
Lưu Binh thở dài trước kết quả mà anh không thể nào lường trước, nhưng cũng cảm thấy đó không phải là chuyện gì tồi tệ. Đối với Cục trưởng Cố thì có thể vẫn còn một số phiền phúc nhỏ tiếp sau, nhưng còn với anh thì tất cả đã kết thúc. Điều quan trọng là, việc Triệu Thiết Trụ vì tình cảm riêng, chuyển báo cáo điều tra cho Trương Khởi Phát xem đã vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, kết quả xử lý thế nào thì vẫn chưa được biết, nếu vẫn giữ được cái chức đội trưởng thì tuyệt vời rồi. Nếu chẳng may Triệu Thiết Trụ vì thế mà bị cách chức thì rất có khả năng Lưu Binh sẽ được đổi phòng làm việc, cụm từ “phó đội trưởng” sẽ được bỏ bớt một chữ “phó”. Nghĩ đến đây, Lưu Binh không biết mình nên lấy làm tiếc cho Triệu Thiết Trụ hay là nên lấy làm mừng cho mình.
Hiệu quả làm việc của chiến hữu Tôn Kình của Tần Hướng Dương rất cao, trước giờ làm việc buổi sáng anh ta đã gọi điện cho Tần Hướng Dương. Lúc đó Tần Hướng Dương đang nằm trên ghế mơ màng, vừa nhìn thấy số của Tôn Kình hiện lên trên màn hình, anh vội nhấn nút nghe ngay.
Nhưng, những lời nói của Tôn Kình khiến Tần Hướng Dương rất lấy làm ngạc nhiên. Cơ quan cảnh sát Thanh Hà to như vậy mà không tìm thấy bất cứ tài liệu báo cáo nào có liên quan về việc cưỡng chế cai nghiên của các đồn cảnh sát.
“Cậu chắc chứ? Tài liệu về việc cưỡng chế cai nghiện trước và sau năm 2000 đều không có?”.
“Chắc!” Tôn Kình nói, “Từ năm 1996 đến năm 2000 đều không có.”
“Trong máy có lưu hồ sơ không? Trong kho hồ sơ thì sao?”
“Đều không có! Mình mà lừa cậu sao?”
Tần Hướng Dương ngồi bật dậy, điều này quá bất ngờ, anh châm một điếu thuốc, ho và nói: “Thế còn của những năm khác thì sao?”
Tôn Kình đáp: “Trước năm 1996 đúng là có, nhưng không nhiều, và đều lưu trữ trong máy, còn bản giấy thì đã bị mọt mất rồi. Từ năm 2000 về sau thì đều có”
“Sao lại như thế được nhỉ?” Tần Hướng Dương cảm thất rất ngạc nhiên, sở dĩ anh cần tra hồ sơ về việc cai nghiện ma túy là vì có một số điểm trong hồ sơ vụ án Trương Nhược Tình anh nghĩ mãi không ra, anh định thông qua đó tìm hiểu về quá trình tích lũy kinh nghiệm bắt các phần tử buôn bán, sử dụng ma túy của Lý Danh và Lý Lượng.
“Thôi được! Nhưng, cậu không cảm thấy như thế là rất kỳ lạ sao”, Tần Hướng Dương hỏi.
“Có gì mà kỳ lạ”. Tôn Kình nói với vẻ thản nhiên, “Tài liệu những mười mấy năm trước rồi, lúc đó việc quản lý hồ sơ của các cơ quan công an cấp dưới không được nghiêm ngặt. Những tài liệu lâu đời và lại không quá quan trọng như vậy, tìm không thấy cũng là việc rất bình thường thôi, chẳng có mấy người hỏi han đến đâu! Tất nhiên, bây giờ tương đối chính quy rồi, nên tất cả đều phải lưu trữ nghiêm ngặt bằng điện tử.”
Tần Hướng Dương buồn bã tắt máy.
Lại là ngoài ý muốn! Hai ngày hôm nay những sự việc bất ngờ liên tiếp quả là quá nhiều! Anh ngồi phắt dậy nghĩ, xem ra chỉ có thể điều tra từ chính Trần Khải và Quách Tiểu Bằng thôi, nhưng đó không phải là một biện pháp đỡ tốn công, không biết Lý Văn Bích có nhớ đến việc này không. Lát nữa nếu như không có việc gì đặc biệt ở cơ quan thì mình phải đích thân đi một chuyến mới được.
Công ty trang thiết bị cảnh sát Đại Chí.
Lý Lượng không về mà ở lại cùng với Lý Danh ở công ty.
Lý Danh không hề ngủ mà cứ liên tục rít thuốc. Chuyện của Trương Khởi Phát coi như đã xong, nhưng hai anh em không ai ngờ được rằng trên người Lý Lượng cũng lại có một chiếc máy nghe trộm!
Mặc dù đúng là công ty sản xuất thiết bị nghe trộm, nhưng họ tin chắc là trên người mình không thể có thứ đó.
Lý Danh xem ra tiều tụy khác thường. Rút cục là chuyện gì nhỉ?
Cả hai anh em đều cố gắng nhớ lại, ai cũng không nghĩ ra được là chiếc máy nghe trộm đó xuất hiện trên người mình từ lúc nào.
Rút cuộc thì ai đã cài nó?
Lý Danh không thể nào nghĩ ra được người cài chiếc máy nghe trộm đó xuất phát từ động cơ nào, nhưng anh ta đã nghĩ ra một chuyện, chỉ cần Trương Khởi Phát nghi ngờ và đòi khám người Lý Danh và Lý Lượng, thì cho dù khám người ai, anh ta cũng nhất định sẽ khám ra một chiếc máy nghe trộm, và để sót một chiếc máy nghe trộm khác trên người còn lại!
Đây là một cái bẫy, kiểm nghiệm điểm mù trong tư duy của Trương Khởi Phát!
Đối phương làm như vậy là nhằm vào Trương Khởi Phát hay là nhằm vào mình và Lý Lượng nhỉ?
Nếu xét theo kết quả hiện nay, thì dường như ít nhất người cài máy nghe trộm đã giúp anh em nhà họ Lý một việc lớn.
Chiếc máy nghe trộm trên người Lý Danh đã bị hỏng, nội dung phần ghi lại được vừa may trở thành chứng cứ quan trọng của việc Trương Khởi Phát tự sát.
Còn chiếc máy nghe trộm trên người Lý Lượng thì ghi lại toàn bộ quá trình sự việc.
Cho dù là thế nào thì tuyệt đối cũng không thể giữ chiếc máy trên người Lý Lượng!
Nghĩ xong chuyện này, Lý Lượng đứng dậy, định phá nát chiếc máy nghe trộm đó rồi vứt xuống cống.
Lý Danh vội ngăn lại, nói: “Khoan đã! Nếu trên chiếc máy nghe trộm đó có vân tay thì sao?” Lý Lượng nghe và hiểu ra, ý Lý Danh muốn nói là dấu vân tay của chủ nhân đích thực của chiếc máy đó.
Lý Danh nói: “Lại còn cả số hiệu loại hình, mẫu mã và tất cả thông tin có liên quan chúng ta đều phải tìm được. Nếu muốn lấy dấu vân tay thì phải tìm người trong cục cảnh sát giúp đỡ”
Nghe những lời đó của Lý Danh, Lý Lượng mới nhận ra sự lỗ mãng của mình.
Lý Danh nhìn kỹ chiếc máy nghe trộm, chắc chắn rằng hiện nó đang ở trạng thái tắt máy thì mới nói tiếp với Lý Lượng: “Chiếc thẻ bên trong này ứng với số của một chiếc máy chủ. Chiếc máy này đã ghi lại toàn bộ quá trình tối hôm qua nên không dám đặt bừa bãi! Thế này đi, chú cứ mang nó trên người, xong việc hôm nay rồi sẽ tính. Nhớ là chú phải quan sát xem nó có mở máy hay không, nếu có, tôi sẽ nhờ người theo dõi ngược lại. Cho dù thế nào, chúng ta cũng phải tìm cho ra cái người đã cài chiếc máy nghe trộm này!”
Lý Danh nhìn em trai cất chiếc máy lên người xong mới thở phào và nói: “Đã đến lúc làm việc chính rồi, đến gặp tổng giám đốc Lâm bàn chuyện thôi.” Lý Lượng gật đầu, hai người vội vã đứng dậy, cùng đến gặp Lâm Đại Chí.
Lâm Đại Chí - ông chủ của công ty sản xuất trang thiết bị cảnh sát Đại Chí, nguyên cảnh sát của đồn Thành Giao huyện Thanh Hà, vì liên quan đến vụ án dẫn đến cái chết ngoài ý muốn của Trương Nhược Tình - con gái của Trương Tố Quyên nên đã bị cho thôi việc, sau đó ra ngoài làm ăn.
Người này khoảng 40 tuổi, thân hình hơi phát tướng, đôi mắt luôn sáng rực, nhìn thì biết ngay đó là một người rất tinh nhanh trong việc làm ăn.
Hôm nay tâm trạng của Lâm Đại Chí rất tốt, nên rất đon đả đón tiếp hai cấp phó.
Lý Danh hầu như không mấy để tâm đến vẻ đon đả, nhiệt tình đó của Lâm Đại Chí, anh ta nói với vẻ mặt sa sầm: “Tổng giám đốc Lâm, có chuyện này muốn nói với anh.”
“Được thôi! Chuyện gì thế?” Giọng của Lâm Đại Chí có phần hơi cao.
Lý Danh nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
“Tại sao?”
“Ở trong phòng làm việc không tiện, vì liên quan đến việc năm xưa!”
Lâm Đại Chí nghe vậy mặt lập tức biến sắc.
Ba người vội vã xuống dưới chân tòa nhà và ngồi vào trong hai chiếc xe, rồi nối đuôi nhau chạy ra phía ngoại thành.
Trên đường ra ngoại thành, Lý Danh lái xe đi trước, rẽ vào một con đường liên xã và dừng lại bên một ruộng lúa mạch. Lâm Đại Chí cũng dừng lại theo rồi chui vào trong xe của Lý Danh.
Lâm Đại Chí ngồi xuống chiếc ghế ở hàng sau, mặt đanh lại, hỏi: “Chuyện gì thế? Chẳng phải đã thống nhất là không bao giờ được nhắc lại còn gì?”
Lý Lượng thở ra một hơi dài, nói: “Là Trương Khởi Phát! Anh ta biết rồi!”
“Trương Khởi Phát tư vấn luật, em trai của Trương Tố Quyên ư? Sao anh ta lại biết? Tại sao anh lại biết là anh ta đã biết?” Lâm Đại Chí ngạc nhiên hỏi.
“Tối hôm qua khi Trương Khởi Phát uy hiếp ép chúng tôi tạo chứng cứ giả, đột nhiên nhắc đến chuyện này!” Lý Danh kể lại chuyện trước khi Trương Khởi Phát tự sát một cách vắn tắt.
Lâm Đại Chí nghe xong, sửng sốt thốt lên: “Kim Nhất Minh bị giết? Tại sao các anh không nói cho tôi biết? Hung thủ đúng là Trương Khởi Phát à”.
“Chuyện đêm hôm trước ngày hôm qua chưa kịp nói với anh thì lại xảy ra chuyện của Trương Khởi Phát!”
“Chuyện này…” Lâm Đại Chí xoa cằm suy nghĩ một lát rồi nói: “Có đúng là Kim Nhất Minh bị Trương Khởi Phát giết hay không thì chúng ta không cần biết, bây giờ chỉ nghĩ về chuyện của chúng ta thôi.”
“Thì thế!” Lý Danh nói, “May mà có chiếc máy nghe trộm ấy, nếu không thì hai chúng tôi thực sự không biết phải làm thế nào! Chiếc máy nghe trộm ấy đang ở trong tay cảnh sát, không ai biết nó từ đâu ra nữa!”
Lâm Đại Chí nhìn Lý Danh vẻ hồ nghi rồi nói: “Máy nghe trộm ở trong tay cảnh sát? Như thế chẳng phải là các anh gay rồi sao?”
Lý Danh nói: “Không sao, sau khi Trương Khởi Phát giẫm nát nó thì mới nói ra bí mật đó!”
“Như thế cũng không đúng! Nếu như anh ta nói ra chuyện đó để uy hiếp các anh thì các anh đã chẳng sớm nhận lời tạo chứng cứ giả cho anh ta rồi, vậy thì tại sao anh ta lại phải chết?” Lâm Đại Chí hỏi lại.
Lý Lượng vội nói: “Anh nói đúng! Nếu như vừa đến mà Trương Khởi Phát nói ngay là anh ta biết chuyện đó rồi thì chúng tôi có thể buộc lòng phải đi bước nào tính bước đó và đành phải tạo chứng cứ giả giúp anh ta! Nhưng cả buổi tối anh ta đều khá là nhạy cảm, khi bị những chứng cứ xoáy vào mình đe dọa cũng vẫn cứ cân nhắc đến chuyện thoát tội rồi mới tính. Sau đó anh ta cứ nhất quyết đòi chúng chúng tôi giúp anh ta tạo chứng cứ không có mặt ở hiện trường, chúng tôi từ chối, thế là sau đó anh ta suy sụp! Không ai có thể nghĩ rằng anh ta lại khám người anh trai tôi! Càng không nghĩ được rằng lại khám ra chiếc máy nghe trộm đó! Sau khi khám được chiếc máy nghe trộm, anh ta tưởng là chúng tôi bán đứng anh ta, lại còn nghi ngờ chiếc máy nghe trộm đó nối với máy theo dõi của phía cảnh sát và truyền câu chuyện anh ta yêu chúng tôi cầu tạo chứng cứ giả đến đó. Cho nên anh ta cho rằng dù dùng chuyện đó để uy hiếp thì đối với anh ta cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa!”
“Anh nói như vậy cũng có vẻ hợp lý!” Lâm Đại Chí bỗng nhiên mỉm cười rồi nói: “Vì vậy, các anh đã giết Trương Khởi Phát, đúng không?”
Sắc mặt của Lý Danh, Lý Lượng chợt trở nên rất khó coi.
Lý Danh nổi nóng, giấu mặt dưới làn khói thuốc: “Đừng có nói linh tinh! Sao chúng tôi lại có thể giết anh ta?”
Suy nghĩ của Lâm Đại Chí rất rõ ràng, anh ta cười hà hà, đáp: “Trương Khởi Phát đã suy sụp về tinh thần, cho rằng các anh đã bán đứng anh ta và máy nghe trộm là của cảnh sát, nhưng các anh biết máy nghe trộm không phải là của cảnh sát, cảnh sát nhất định không biết chuyện của chúng ta! Đến khi Trương Khởi Phát bị bắt, anh ta nhất định sẽ khai cả chuyện đó ra! Đến lúc đó, thì chúng ta sẽ phải cùng ngồi tù với anh ta! Ai bảo các anh không giúp anh ta tạo chứng cứ giả? Như vậy, chúng ta sẽ toi mất! Cho nên, các anh buộc phải giết anh ta, khiến anh ta khỏi bị bắt, đúng không?”
Lý Lượng gầm lên: “Chỉ nói bừa! Đó là anh ta tự sát!”
“Tóm lại, nếu tôi là Trương Khởi Phát, gặp phải tình huống đó thì tôi nhất định không tự sát!” Lâm Đại Chí mỉm cười, nói, “Đừng có căng thẳng! Chúng ta cùng một chiến hào, vẫn như hồi trước thôi!”
Lý Danh nhô người túm lấy cổ áo của Lâm Đại Chí, trừng mắt nhìn anh ta nói: “Cùng một chiến hào thì sao? Là anh ta tự sát!”
Lâm Đại Chí cúi xuống nhìn cổ áo, nói với vẻ thản nhiên: “Được!
Được! Là anh ta tự sát, được chưa?! Cái trò máy nghe trộm đó các anh chơi được đấy! Không thể có chứng cứ nào tốt hơn nữa! Nếu tôi là cảnh sát thì tôi sẽ khen ngợi các anh!”
Lý Lượng nghiêm mặt, nói: “Tổng giám đốc Lâm, anh sai rồi! Máy nghe trộm không phải là của chúng tôi!”
Lâm Đại Chí nói với vẻ không muốn nghe: “Phải, phải! máy nghe trộm không phải của các anh! Tôi biết, không có chiếc máy nghe trộm đó, Trương Khởi Phát nhất định đã không chết!”
Lý Danh cảm thấy rõ vẻ châm biếm và đe dọa trong những lời đó của Lâm Đại Chí, nên đáp lạnh lùng: “Tổng giảm đốc Lâm, anh cũng đừng có đắc ý, chuyện năm xưa, chúng tôi chỉ có một phần nhỏ thôi, còn anh mới là người giữ phần nhiều!”
Lần này, Lâm Đại Chí không cười được nữa: “Các anh định đe dọa tôi?”
Lúc này Lý Danh mỉm cười: “Không phải là đe dọa, mà là nhắc nhở!”
Lâm Đại Chí vừa nghe vậy, đột nhiên lại cười: “Một sự nhắc nhở rất kịp thời đấy chứ!” Nói rồi bất ngờ rút ngay súng ra, chĩa vào đầu Lý Danh, nói: “Nói cho các người biết, hoặc là cùng toi, hoặc là cùng vô sự! Các người biết năm đó tôi giữ phần nhiều, thì tôi cũng biết các người giết Trương Khởi Phát! Hai bên hãy cùng giữ cái mồm của mình, đừng ai đe dọa ai, nếu không, tôi cũng có thể làm cho anh em các người bị tự sát! Hai người chết rồi thì tôi sẽ an toàn tuyệt đối!”
Không những không được tin tưởng lại còn bị người ta dùng súng chĩa vào đầu, Lý Danh không thể nào kìm được cơn giận dữ được, anh ta cũng rút phắt súng ra, chĩa vào Lâm Đại Chí, lớn tiếng: “Đây cũng lăn lộn ngoài xã hội bao nhiêu năm, chỉ có anh mới có khẩu súng rách đó chắc?!”
Không khí trong xe chợt trở nên rất căng thẳng, hệt như một túi thuốc pháo sắp nổ.
Lâm Đại Chí nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Lý Danh, từ từ hạ thấp nòng súng xuống.
Anh ta thực sự không muốn làm lớn chuyện, anh ta chắc chắn cái chết của Trương Khởi Phát có vấn đề. Chỉ có điều, cái chết của Trương Khởi Phát khiến cho sự thỏa thuận ngầm và sự cân bằng vốn có giữa bọn họ bị phá vỡ, bây giờ tất cả đều sẵn sàng nổi xung. Vì suy cho cùng, bây giờ cả hai bên đều có những tử huyệt trong tay đối phương. Hoặc là cùng nhau sống, hoặc là giết đối phương để diệt khẩu triệt để, không có cách lựa chọn thứ ba.
Suy nghĩ của Lý Danh và Lý Lượng thực sự cũng gần như suy nghĩ của Lâm Đại Chí. Hôm nay hai bên ra đây vốn để báo cho nhau biết chuyện và bàn xem phải đối mặt với tình hình có thể xảy tiếp sau đây như thế nào, không ai nghĩ rằng nhất định phải đi đến chỗ đấu tranh một sống hai chết. Rút cuộc, người cài máy nghe trộm là ai? Có mục đích gì? Tại sao lại giúp họ? Đó là tất cả những điều mà họ chưa biết một chút nào! Điều đáng giận là Lâm Đại Chí lại không tin chủ nhân của chiếc máy nghe trộm đó là một người khác! Như thế thì rất khó thống nhất trận tuyến, rất khó tiếp tục nói chuyện được với nhau!
“Đều bình tĩnh lại đi”. Lý Lượng vừa nói vừa nhìn chăm chăm vào nòng hai khẩu súng đang từ từ hạ xuống, mồ hôi toát ra đầy đầu.
Đúng lúc đó, một con chim sẻ đậu ngay xuống nóc xe.
Ruộng đồng đầu xuân đâu đâu cũng phủ đầy tuyết, không có con côn trùng nào để ăn, có lẽ trên đường đi kiếm mồi con chim này đã mỏi cánh vì bay nên dừng lại nghỉ ngơi một chút.
Đột nhiên, con chim sẻ nghe thấy phía dưới lần lượt vọng đến ba tiếng động lớn đanh gọn, giống như tiếng pháo nổ đinh tai mà nó nghe thấy ở các thôn làng xa xa mỗi khi Tết đến xuân về.
Gay rồi! Con chim sẻ vội đập cánh bay lên cao.
Ngày thứ 10 sau khi sự việc này xảy ra, đồn trưởng Thẩm Hạo của đồn Thành Giao huyện Thanh Hà nhận được một chuyển phát nhanh, anh ta mở ra thì thấy bên trong có một chiếc hộp nhỏ, mở chiếc hộp thì thấy bên trong có đặt hai “điếu thuốc”. Anh ta cầm “điếu thuốc” lên với vẻ mặt đầy nghi hoặc và nhìn thật kỹ thì mới chợt nhận ra đó là hai chiếc máy nghe trộm!
Trước tiên chúng ta hãy ghi nhớ về Thẩm Hạo, sau đó dời mắt quan sát đến vùng ngoại ô mà Lâm Đại Chí, Lý Danh, Lý Lượng đã dừng chân.
Hiện trường vụ nổ súng ở ngoại ô mãi đến qua buổi trưa mới được phát hiện, hai người dân đi hái rau đã phát hiện ra rồi lập tức báo cho cảnh sát.
Lâm Đại Chí, Lý Danh, Lý Lượng đều chết trong xe. Giữa trán của Lý Danh, Lý Lượng đều trúng một viên đạn. Viên đạn xuyên trúng Lâm Đại Chí bắt đầu từ miệng, xuyên qua óc rồi sau đó găm vào nóc của chiếc xe. Cả ba người đều chết vì một phát súng. Ngoài ra, khẩu súng của Lý Danh văng trong buồng lái, còn khẩu súng của Lâm Đại Chí thì vẫn nắm trong bàn tay phải, Lý Lượng không có súng.
Trong xe không có dấu vết vật lộn, ngoài ba người bị hại cũng không phát hiện ra bất cứ dấu vân tay nào mới.
Chiếc xe của Lý Danh đỗ bên cạnh ruộng lúa mạch, trên những luống đất trong ruộng phủ đầy tuyết chưa tan. Cửa xe đóng, xung quanh xe chưa phát hiện ra bất cứ dấu chân có giá trị nào.
Người dẫn đầu đội cảnh sát đến khám nghiệm hiện trường là Lưu Binh, đội phó đội trinh sát hình sự cơ quan công an Bàn Long.
Vụ án Trương Khởi Phát tưởng sắp kết thúc đến nơi và có thể được yên ổn một thời gian, không ngờ rất nhanh sau đó lại xảy ra vụ án này, hơn nữa còn là một vụ án nổ súng! Lưu Binh khoanh hai tay trước ngực, nhìn mọi người bận rộn, lông mày nhíu chặt lại.
Khi vụ án xảy ra, Tần Hướng Dương đang lái xe một mình đến cơ quan công an huyện Thanh Hà. Anh định đến gặp Tôn Kình để tìm hiểu cặn kẽ “không tìm thấy hồ sơ” là như thế nào. Nhận được điện thoại của Lưu Binh, anh lập tức lái xe đến hiện trường.
Tần Hướng Dương đã đi vòng quanh chiếc xe mấy lượt, sự việc cứ nối tiếp nhau xảy ra và ngày càng trở nên phức tạp. Đối với anh, cái chết của Kim Nhất Minh, cái chết của Trương Khởi Phát đều có những điểm nghi vấn lớn, nhưng trong cuộc họp tối hôm qua ở cục đã thống nhất một nhận định: căn cứ theo nhiều chứng cứ, chính Trương Khởi Phát đã giết chết Kim Nhất Minh, sau đó sợ tội và tự sát.
Nhưng hôm nay thì lại là một vụ án một lúc chết ba người! Chuyện này là một cú sốc lớn đối với tất cả các cảnh sát có mặt ở hiện trường. Những người khác thì anh không biết, nhưng anh thì cảm thấy mình đúng là một cảnh sát kém cỏi.
Anh cảm thấy hai ngày vừa rồi mình luôn bận, nhưng lại chẳng làm được việc điều tra thực tế nào, không phải là không muốn làm, mà là luôn bị dắt mũi, đúng là một cảm giác bất lực và không biết làm thế nào. Song, cho dù bị dắt mũi, anh vẫn cảm thấy những thông tin mà mình nắm được cũng rất nhiều, chỉ có điều anh chưa kịp sàng lọc và xử lý kỹ càng hơn.\
Vừa rồi Lưu Binh nói, nạn nhân Lâm Đại Chí – Tổng giám đốc Công ty sản xuất trang thiết bị cảnh sát Đại Chí, nhiều năm trước từng là cảnh sát của đồn Thành Giao huyện Thanh Hà, vì liên quan đến vụ án dẫn đến cái chết ngoài ý muốn của Trương Nhược Tình - con gái của Trương Tố Quyên nên đã bị cho thôi việc, sau đó ra ngoài làm ăn. Lý Danh, Lý Lượng là hai phó tổng của công ty này, hai người đó năm xưa cũng từng là cơ sở cho Lâm Đại Chí.
Kết luận ban đầu về khám nghiệm hiện trường là, Lâm Đại Chí bắn chết Lý Danh, Lý Lượng, sau đó tự sát bằng một viên đạn xuyên từ miệng. Kết luận này nếu chỉ nghe thì thấy không đáng tin! Tần Hướng Dương thấy nghi ngờ, song nhìn đi nhìn lại thì không tìm ra kết luận khác.
Lưu Binh nói: “Phía trước phía sau, bên phải bên trái xe không phải là không có dấu chân mà là không có dấu chân có giá trị.”
Dấu chân? Tần Hướng Dương quan sát cẩn thận bốn xung quanh: phía trước và phía sau xe đều là con đường đá sỏi liên thôn, bên trái xe cũng là đường. Cuối cùng, anh đành đưa mắt nhìn vào ruộng lúa mạch.
Trong ruộng lúa mạch liệu có dấu chân không nhỉ?
Tần Hướng Dương bước lên lớp tuyết đọng trên những luống đất trong ruộng, tò mò đi sâu vào trong ruộng lúa mấy mét, sau đó ngồi xổm xuống quan sát kỹ lưỡng. Quan sát một lúc, anh tiếp tục dịch chuyển về phía trước và lại lặp lại động tác quan sát, cứ như thế khoảng mười mấy mét trong một khoảng thời gian khá lâu, và rồi cuối cùng anh đã phát hiện ra!
Anh phát hiện ra ở những chỗ mà cây lúa mạch mọc dầy một chút thì hình như có dấu vết bị giẫm lên rất nhẹ, tuy nhiên, trên dấu vết đó hoàn toàn không có dấu chân. Cây lúa mạch rất thấp, nếu không quan sát kỹ thì hoàn toàn không nhìn thấy gì. Khoảng rộng giữa những dấu vết đó không đều nhau, có chỗ hơn một mét, có chỗ đến hai mét, thậm chí là rộng hơn và xu hướng đều vươn về phía con đường liên thôn, tới tận hơn mười mấy mét trên mặt đường thì biến mất.
Kỳ lạ thật! Tần Hướng Dương nghĩ, nếu là dấu vết do người giẫm lên thì phải là chạy thì mới tạo ra được khoảng rộng như thế, hơn nữa phải là mỗi một bước chân đều giẫm lên chỗ lúa dày chứ tuyệt đối không thể giẫm lên bờ ruộng bên cạnh hàng lúa mạch được, vì ở đó tuyết dày, nhất định sẽ để lại dấu chân, và cứ cho là xóa dấu chân đi thì cũng phải để lại dấu vết xóa. Điều này dường như quá khó. Anh khẽ lắc đầu tự giễu. Có điều, anh vẫn gọi những người khám nghiệm hiện trường đến và chụp lại hình ảnh đó theo hướng dẫn của mình.
Cục trưởng Cố trực tiếp lên sở. Ông biết, lần này ông sẽ phải đối diện với một trận cuồng nộ dữ dội nhất mà mấy chục năm trong nghề cảnh sát ông chưa từng gặp phải.
Các cơ quan cảnh sát ở các địa phương khác, hoặc là không xảy ra vụ án, hoặc là có xảy ra thì cũng không liên quan đến nổ súng. Lần này thì địa hạt mà cơ quan công an của ông quản lý của ông hay rồi, chỉ trong có mấy ngày mà hết xảy ra vụ giám đốc Kim Nhất Minh của Công ty Bảo vệ Kim Thuẫn bị giết, lại đến nghi phạm lớn nhất của vụ án này là Trương Khởi Phát tự sát, hai vụ án đó chưa xử lý xong thì lại xảy ra vụ nổ súng khiến ba người bị chết một lúc!
Ông biết, cho dù chi tiết của vụ án như thế nào, cho dù là vì nguyên nhân nào thì kết quả trong con mắt của lãnh đạo cũng là chết 5 người và lòi ra hai khẩu súng! Lần này, cục trưởng Cố không muốn có bất cứ sự giải thích nào nữa, trong lòng cũng không đến nỗi quá buồn bực nữa. Chuyện dù sao cũng đã thế rồi, mình nhất định không trốn tránh trách nhiệm, cứ để cho lãnh đạo xem xét và giải quyết.
Thường vụ đảng ủy kiêm giám đốc sở Đinh Phụng Vũ chủ trì hội nghị, về phía thường vụ đảng ủy thành phố còn cử hai lãnh đạo khác tham dự của họp, trên tỉnh một vị, sở tạm thời chưa báo cáo với thường vụ tỉnh ủy. Cuộc họp đã tiến hành cả một buổi chiều.
Sau cùng, Đinh Phụng Vũ nói: “Hai ngày mà 5 mạng người! Lại còn hai khẩu súng nữa! Tình hình cơ bản các đồng chí cũng đều rõ cả rồi, hết sức phức tạp, hết sức nghiêm trọng, ảnh hưởng rất xấu! Việc báo cáo với tỉnh ủy thì sớm muộn gì cũng phải làm. Chưa cần phải nói tới tỉnh ủy, e là đến cả bộ cũng sẽ có người về! Có điều, hiện tại chưa phải là lúc truy vấn về trách nhiệm! Tôi và các lãnh đạo trong thị ủy và lãnh đạo ngành trên tỉnh đã bàn bạc đi bàn bạc lại, thống nhất quyết định thành lập tổ chuyên án, tổ chuyên án 214! Khởi điểm của vụ án là ngày 14 tháng 2 mà! Đồng chí Trường Sơn, cơ quan công an của đồng chí tạm thời rút lui khỏi vụ án này!”
Cố Trường Sơn cảm thấy rất bất ngờ trước quyết định này, ông hoàn toàn chưa có bất cứ sự chuẩn bị tư tưởng nào, nên trong lòng không khỏi có thắc mắc. Vì ông vẫn còn chưa kịp có bất cứ công tác trinh sát nào đối với vụ án nổ súng mới xảy ra. Bây giờ mà giao vụ án đó thì chẳng phải thừa nhận là mình là kém cỏi sao?
Ý kiến thì mặc ý kiến, Cố Trường Sơn nhanh chóng nhận ra rằng, tình hình vụ án nghiêm trọng như vậy, giao nó lại giống như đặt một củ khoai nóng vào tay người khác cũng chưa hẳn là một việc xấu. Còn về phía mình, mất mặt thì đành mất mặt, chứ cứ để vụ án trong tay mình, đến cuối cùng chẳng may chẳng có kết quả gì, lúc đó mới giao lại cho tổ chuyên án thì càng mất mặt hơn, rồi không những mất mặt mà còn mất luôn cả chức ấy chứ!
Tiếp sau đó, cuộc họp tuyên bố nhân sự và nhiệm vụ. Cục trưởng Cố tạm thời vẫn phụ trách công tác thường ngày của cơ quan công an Bàn Long, chờ sau khi có kết quả vụ án thì sẽ chấp hành sự phân công của tổ chức. Tổ trưởng đầu tiên của tổ chuyên án sẽ do Đinh Phụng Vũ đảm nhiệm, phó trưởng phòng Thường Liên Thắng trên tỉnh đảm nhận chức giám sát viên. Trịnh Nghị phó giám đốc sở phụ trách trinh sát hình sự của sở kiêm đội trưởng chi đội trinh sát hình sự đảm nhiệm chức tổ phó tổ chuyên án, chịu trách nhiệm công tác phá án thường ngày. Các tổ viên khác do tổ phó tổ chuyên án lựa chọn hoặc do cơ quan công an các quận, huyện giới thiệu.
Khi việc phân công vừa nhắc đến cái tên Trịnh Nghị, thần kinh của tất cả mọi người trong cuộc họp đều giãn hết cả ra.
Trịnh Nghị 39 tuổi, là cán bộ xuất thân từ trinh sát hình sự được coi trọng nhất trong toàn tình.
Ông đã từng công tác trong ngành cảnh sát 20 năm, theo lời đồn ông đã đạt 100% phiếu bình chọn trên cả ba mặt, nên có biệt hiệu là Trịnh Ba Trăm.
Tỉ lệ phá án hình sự: 100%
Tỉ lệ phá các vụ án mạng: 100%
Tỉ lệ phá chuyên án: 100%
Tất nhiên đó chỉ là cường điệu, sự thật không phải như vậy, nhưng ở góc độ nào đó đã chứng tỏ cho khả năng phá án của ông.
Trong phạm vi toàn tỉnh, cấp dưới của ông được đề bạt cũng chiếm số lượng nhiều nhất, các cán bộ lãnh đạo trên đầu ông cũng nhiều không kể hết. Cho dù là thành tích hay tư cách, thì Trịnh Nghị cũng đều đủ điều kiện để trở thành cán bộ cấp tỉnh. Cấp trên cân nhắc đến vị trí của ông ở thành phố Tân Hải, thành tích các mặt và số liệu đều khá tốt, nhưng vì đại cục nên mới lần chần không xáo trộn đến vị trí của ông. Nếu như chuyên án 214 lần này có kết quả tốt đẹp mà không có sự cất nhắc đối với ông thì cũng khó ăn nói.
Tổ chuyên án chính thức thành lập. Cơ quan công an Bàn Long đã đem toàn bộ chứng cứ và tài liệu điều tra có liên quan đến vụ án Kim Nhất Minh bị giết, vụ Trương Khởi Phát tự sát và vụ nổ súng khiến Lâm Đại Chí, Lý Danh, Lý Lượng tử vong giao lại cho tổ chuyên án.
Các tổ viên của tổ chuyên án, về nguyên tắc là do các cơ quan cảnh sát địa phương trong tỉnh giới thiệu. Sự việc xảy ra ở địa bàn của Cố Trường Sơn, nên ông đã giới thiệu người có năng lực nhất của cơ quan mình, đó là Tần Hướng Dương. Nếu như có thể phá được án, thì coi như ông cũng được dịp nở mặt, nếu không phá được án, thì ông cũng sẽ chẳng bị mất mặt hơn so với hiện tại, vì ông đã mất mặt từ trước rồi.
Trong chuyện này, cơ quan công an các quận, huyện đều rất tích cực, có nơi còn giới thiệu hai người, vì ai cũng muốn có phần cùng vói tổ chuyên án của Trịnh Nghị.
Tuy nhiên, Trịnh Nghị không phải là người ai đến cũng nhận, ông có cách nghĩ riêng của mình.
Hồ sơ của các nhân viên được giới thiệu đặt ngay ngắn trên bàn làm việc của ông, ông lật giở từng trang và xem. Có bộ, ông chỉ mới nhìn một cái đã đặt ngay sang bên, có bộ thì chăm chú nghiên cứu một hồi.
Khi ông nhìn thấy hồ sơ của Tần Hướng Dương thì chau mày suy nghĩ một hồi rất lâu, bụng thầm nghĩ: Thì ra là cậu!
Danh sách đã có.
Cơ quan công an huyện Thanh Hà, chọn Tôn Kình. Lý do Trịnh Nghị chọn anh là vì Lâm Đại Chí có một thời gian công tác tại đồn Thành Giao của huyện Thanh Hà, Lý Danh, Lý Lượng cũng là người Thanh Hà và còn làm cơ sở cho Lâm Đại Chí. Ông cần một người có năng lực nghiệp vụ, đồng thời thông thuộc các mặt của huyện Thanh Hà, vì vậy người được lựa chọn tiếp theo là Tần Hướng Dương của cơ quan công an Bàn Long.
Trong con mắt của chuyên gia về khám nghiệm dấu vết, chuyên gia về mạng, phó chủ nhiệm bộ phận pháp y của sở - nữ cảnh sát xinh đẹp, khí chất cao quý và luôn sống độc thân Tô Mạn Ninh, thì chỉ có người như Trịnh Nghị mới là mẫu đàn ông mà cô ngưỡng mộ. Trịnh Nghị đã từng kết hôn, mấy năm trước, sau khi vợ ốm và qua đời ông cũng cứ ở vậy cho đến bây giờ. Trong thời gian đó cũng có vị lãnh đạo đã khuyên ông nên tìm người khác để tục huyền, nhưng ông vẫn không động tĩnh gì. Còn Tô Mạn Ninh vì vậy cũng rất quý trọng cơ hội được làm án với Trịnh Nghị. Cô tin rằng, có thêm trí tuệ của mình thì người đàn ông đó sẽ có thể giải quyết được hết mọi khó khăn phải đối mặt. Cô thích nhìn hình ảnh ông khoanh tay đứng bên cửa sổ suy nghĩ tìm cách giải quyết vấn đề.
Lục Thao, đội phó chi đội trinh sát hình sự của sở là người thường tham gia giải quyết các vụ án cùng với Trịnh Nghị nên rất thuận lợi.
Tần Hướng Dương không mấy bất ngờ trước việc được điều về tổ chuyên án. Anh vốn dĩ là tiêu binh cảnh sát hình sự của cơ quan công an Bàn Long, cho dù không tham gia tổ chuyên án, thì anh cũng sẽ điều tra về vụ án, vì suy cho cùng vụ án đã xảy ra trong địa bàn của anh.
Anh biết Trịnh Nghị từ lâu rồi. Anh không mấy thiện cảm về người này. Nói một cách nghiêm túc, giữa họ còn có một mối oán hận nữa.
Trịnh Nghị từ lâu đã nổi tiếng giỏi làm án, hễ có chút chứng cứ hoặc có chút nghi vấn mà bị ông phát hiện ra thì cho dù nghi phạm có chạy đến chân trời góc biển nào ông cũng tìm mọi cách để tóm về bằng được, cho dù sau đó người bị tóm ấy được xóa bỏ nghi vấn, nhưng ông ta không bao giờ cho rằng cách làm của mình là chạy theo thành tích, càng không có chuyện ông ta xin lỗi người bị oan sai.
15 năm trước, khi Tần Hướng Dương còn đang học tiểu học thì cha của anh là Tần Gia Hỷ bị tai nạn giao thông cứu chữa không được nên đã tử vong.
Chuyện xảy ra rất đơn giản. Hôm đó, phó đội trưởng cơ quan công an Trịnh Nghị đang đi tuần tra trên dường thì phát hiện có ba người khả nghi, bèn tiến đến xét hỏi. Ba người kia thấy vậy vội lái xe bỏ chạy, Trịnh Nghị lập tức lái chiếc xe cảnh sát đuổi theo. Cảnh sát giao thông trực ban Tần Gia Hỷ nhìn thấy chiếc xe phía trước đang bị xe cảnh sát đuổi theo nên đặt mấy vật làm chướng ngại để ngăn lại. Chiếc xe của mấy kẻ bỏ chạy kia đâm vào vật cản, tốc độ xe chậm lại liền bị chiếc xe của Trịnh Nghị đâm mạnh từ phía sau và lệch tay lái đâm vào Tần Gia Hỷ ở bên đường, Trịnh Nghị xuống xe đuổi theo ba kẻ kia, bỏ mặc Tần Gia Hỷ đang bị thương và chỉ bảo người đi đường báo cho cảnh sát.
Đó cũng là điều mà Tần Hướng Dương rất bất mãn đối với Trịnh Nghị. Tần Hướng Dương cho rằng Trịnh Nghị phải chịu trách nhiệm rất lớn đối với cái chết của cha mình, thậm chí ở một góc độ nào đó thì chính Trịnh Nghị đã gián tiếp hại chết ông.
Suy nghĩ của Tần Hướng Dương là, một người cảnh sát nếu không cứu được người thì cho dù có bắt được bao nhiêu kẻ xấu chăng nữa cũng không có nhiều ý nghĩa.
Còn Trịnh Nghị luôn cho rằng việc xử lý của mình không có vấn đề. Tất cả những việc mình làm đều xuất phát từ chức trách của một cảnh sát, những bất ngờ trong quá trình truy bắt không ai có thể lường hết, còn trên thực tế là xe của những kẻ bỏ chạy đâm chết Tần Gia Hỷ, vì vậy ông ta không thể trơ mắt nhìn chúng chạy thoát. Huống chi, ông ta cũng đã bảo người đi đường báo cho cảnh sát đến ngay sau đó.
Trong phòng làm việc của chi đội trinh sát hình sự thành phố, Trịnh Nghị đứng quay lưng lại Tần Hướng Dương (Tần Hướng Dương đến báo đã có mặt) một lúc, rồi mới xoay người lại nói: “Cậu là Tần Hướng Dương à? Tần Gia Hỷ là cha của cậu”.
Tần Hướng Dương lặng lẽ gật đầu.
Trịnh Nghị gật đầu, nói: “Tôi muốn nói với cậu hai điều: Thứ nhất, việc tôi gọi cậu tham gia tổ chuyên án không liên quan gì đến chuyện năm xưa của cha cậu, không phải là tôi muốn làm khó dễ cho cậu cũng như không phải tôi muốn cho cậu lập công để đền bù cái gọi là sai lầm của tôi. Vụ án xảy ra ở địa bàn của cậu, tôi cần đến người ở cơ quan công an Bàn Long của cậu để lấy lại sĩ diện cho các cậu!
Thứ hai, tôi nghe nói cậu cũng rất say mê với công việc? Tôi thích những người như vậy và cũng cần những người như vậy! Hy vọng sau đây cậu sẽ dùng hành động cụ thể để bảo vệ niềm tự hào của cảnh sát nhân dân! Được rồi, cậu về đi, mọi ăn ở, sinh hoạt của nhân viên tổ chuyên án đều ở nhà khách của sở và quản lý thống nhất”
Tần Hướng Dương lặng lẽ quay người rời đi.
“Khoan đã”. Trịnh Nghị nói, “Có phải cậu đang có tâm sự gì không”.
Tần Hướng Dương đáp: “Có! Nhưng không ảnh hưởng đến công việc! Nếu lãnh đạo không yên tâm, tôi có thể trở về đơn vị!”.
Trịnh Nghị nói: “Được! Có là có, không là không. Cậu dám nhận, rất đáng hoan nghênh. Nhưng, cậu có tâm sự thì cũng chẳng có tác dụng gì, về chuyện của cha cậu, tôi vẫn chỉ có câu đó, cách làm của tôi không có vấn đề! Tôi không xin lỗi vì chuyện đó đâu, và tôi cũng sẽ không có chiếu cố gì cho cậu, nhưng nếu cậu làm tốt, thì tôi sẽ thăng chức cho cậu! Tôi đã nói là làm!”
Tần Hướng Dương nghe xong thì quay người rời đi.
Nhưng một lần nữa Trịnh Nghị lại gọi cậu và nói: “Phải rồi, cậu hiểu rõ về cảnh sát hình sự dưới đó, cậu cảm thấy ai thích hợp với công việc này? Tổ chuyên án vẫn đang thiếu người”
Tần Hướng Dương hỏi: “Như thế nào thì thích hợp?”
Trịnh Nghị đáp: “Thích hợp là không chỉ có năng lực, mà còn phải biết nghe lời, tuyệt đối phục tùng!”
Tần Hướng Dương trề môi: “Những người mà tôi biết không có ai nghe lời.”
Nói đến đây, bỗng nhiên cậu nhớ đến một người, vội đổi giọng, nói: “Triệu Sở ở phòng quản lý hồ sơ”
“Triệu Sở?”
“Trước đây đã từng làm trong chi đội của ông, bây giờ thì đang làm ở phòng quản lý hồ sơ, là một nhân viên hợp đồng”
Trịnh Nghị suy nghĩ rồi nói: “Ồ, đúng là có người đó, về năng lực cũng có đấy. Nhưng quá tự tin, khi thẩm vấn đã rất mạnh tay nên bị người khác tố giác và bị cho thôi việc”
Tần Hướng Dương cười ha ha: “Có ai mà không động thủ khi thẩm vấn? Chi đội trưởng Trịnh, ông có từng động thủ không”
Không thể không thấy rằng những lời của Tần Hướng Dương đầy sắc cạnh, lại còn hỏi vặn lại lãnh đạo nữa thì lại càng không phù hợp.
Song, Trịnh Nghị vẫn giữ nguyên vẻ mặt, nói: “Tất nhiên là tôi đã từng động thủ! Nhưng bây giờ tôi là phó cục trưởng, sang năm sẽ lên tỉnh! Đó chính là sự khác biệt”.
Câu nói đó của Trịnh Nghị vừa khôn khéo nhưng cũng đầy vẻ hống hách.
Thấy Tần Hướng Dương không nói lại được gì, ông ta bèn hỏi: “Triệu Sở và cậu có quan hệ gì?”
Tần Hướng Dương đáp: “Hồi đi lính, anh ấy là tiểu đội trưởng của tôi, hai năm ở trưởng quân sự, 8 năm là lính trinh sát kỳ cựu!”
“Cậu ta có là đảng viên không?”
“Không”.
“Vừa không phải là đảng viên, vừa không trong biên chế, chuyện này…”, Trịnh Nghị trầm ngâm.
Tần Hướng Dương thấy Trịnh Nghị đắn đo thì cũng không nhiều lời nữa mà quay người ra về.
“Khoan đã! Cậu cảm thấy là cậu ta tham gia thì sẽ có tác dụng”
“Đúng vậy.”
“Cậu gọi cậu ta đến đây, và để cậu ta tham gia hỗ trợ trong vụ án với vai trò là cố vấn, nhưng không có lương đâu”
“Thật chứ ạ”.
“Sao lại hỏi thế nhỉ”.
Trịnh Nghị cũng không hiểu tại sao mình lại tin lời của Tần Hướng Dương như vậy.
Tần Hướng Dương cũng không hiểu tại sao Trịnh Nghị lại tin lời mình.
Kỳ ngộ của đời người thường có những thay đổi vô thường như vậy. Sau những lời hỏi đáp ấy giữa hai người, Triệu Sở được đưa vào tổ chuyên án 214 với vai trò là cố vấn.
Triệu Sở không ngờ Tần Hướng Dương thực sự đã đưa anh ta ra khỏi phòng hồ sơ và vào ngay tổ chuyên án.
Lúc đầu Triệu Sở từ chối, lý do rất đơn giản: không có lương và chỉ là vai trò của một cố vấn có thể có có thể không. Việc này, đối với một người ngoài biên chế, thì thà là cứ chăm chỉ đi làm cho xong.
Nhưng Tần Hướng Dương đã nói với anh ta: “Đây là một cơ hội tốt! Vừa mang lại cho tổ chuyên án những giúp đỡ thực tế, nếu lập công chưa biết chừng sẽ được biên chế. Còn tiền lương, tôi sẽ nhường phần của mình cho anh”.
Triệu Sở không thể không thừa nhận lời của Tần Hướng Dương có lý, thế là nghiến răng chấp nhận lòng tốt đó của Tần Hướng Dương. Tình cảm này không hề nhỏ, vì suy cho cùng là đàn ông ai mà muốn ngày ngày làm bạn với một đống hồ sơ cao chất ngất đâu?
Là chiến hữu, Tôn Kình của cơ quan cảnh sát Thanh Hà rất vui mừng được cùng tổ công tác với Tần Hướng Dương. Có vẻ như anh không quen với Triệu Sở. Hồi anh đi lính thì Triệu Sở đã ra quân rồi, nhưng không hiểu tại sao anh cũng gọi Triệu Sở là tiểu đội trưởng. Mãi cho đến rất lâu sau này, Tần Hướng Dương mới biết, giữa Triệu Sở và Tôn Kình cũng có mối quan hệ rất sâu xa. Lúc đó, không phải là Tôn Kình không nhiệt tình, mà là Triệu Sở có ý xa lánh…