← Quay lại trang sách

Chương 7 Đóng kịch tìm ra chứng cứ giả

Buổi thảo luận về tình hình vụ án của tổ chuyên án.

Tài liệu đã được chuyển đến tay từng người trước đó. Trịnh Nghị chỉ định Tô Mạn Ninh phát biểu đầu tiên.

Tô Mạn Ninh có mái tóc đen dài, dáng người thướt tha, nếu đi đường chẳng có ai bảo cô là cảnh sát. Trịnh Nghị để cô phát biểu đầu tiên.

Cô rất vừa lòng, hắng giọng rồi nói: “Hôm qua phải bàn giao với đơn vị, thời gian gấp gáp, tôi chưa thật hiểu lắm về tình hình vụ án, nhưng không đồng ý với kết luận của cơ quan công an Bàn Long. Đầu tiên xin nói về vụ án Kim Nhất Minh:

Một là, tất cả bắt đầu từ cuộc điện thoại bí hiểm lúc 9 giờ 06 phút tối. Nếu cú điện thoại đó thực sự là của Trương Khởi Phát thì việc gì anh ta phải tắt máy? Bây giờ chúng ta đã biết, số điện thoại đó được sử dụng một lần. Sau khi nhận điện thoại xong, Kim Nhất Minh đã lưu lại bằng tên của Trương Khởi Phát. Chúng ta nhìn theo thời gian trên máy điện thoại của Kim Nhất Minh, khi anh ta gọi lại cho Trương Khởi Phát vào lúc 10 giờ 18 phút, lẽ ra ra phải gọi cho số điện thoại vừa mới lưu. Đó là thói quen của tất cả mọi người. Chứng tỏ, trước lúc đó, anh ta hoàn toàn không có số điện thoại của Trương Khởi Phát! Hôm qua tôi đã tra cứu ở bộ phận viễn thông, máy điện thoại của Kim Nhất Minh không gọi lại cho số điện thoại bí hiểm đó. Điều này có mâu thuẫn không?

“Vậy trên thực thế thì sao? Thực tế là số điện thoại mà Kim Nhất Minh gọi vào lúc 10 giờ 18 phút tối đích xác là số điện thoại của Trương Khởi Phát. Vậy, anh ta đã biết số điện thoại của Trương Khởi Phát như thế nào? Không lẽ sau khi anh ta lưu tên ‘Trương Khởi Phát’ cho số điện thoại gọi vào lúc 9 giờ 06 phút rồi sau đó mới đi tra số điện thoại đích thực của Trương Khởi Phát? Điều này là không thể”.

“Thứ hai, 10 giờ 18 phút, Kim Nhất Minh hẹn Trương Khởi Phát đến chỗ Nhà hàng gà rán Lão Triệu, Trương Khởi Phát đã đến chỗ hẹn vào lúc 10 giờ 52 phút. Trong hồ sơ, Trương Khởi Phát nói, 10 giờ 55 phút Kim Nhất Minh gọi lại một lần nữa và bảo anh ta chờ thêm 20 phút. Vậy, tại sao anh ta lại không đợi ở chỗ cũ mà lại đến bên cạnh Công ty Bảo vệ Kim Thuẫn? Chi tiết này, là do tôi phát hiện ra sau khi cho người lấy thiết bị ghi chép hành trình của Lý Danh, đồng thời điều đó cũng chứng minh buổi tối ngày xảy ra sự việc, Trương Khởi Phát và Lý Danh, Lý Lượng không ở cùng với nhau. Vậy thì liệu có thể cho rằng 10 giờ 55 phút qua điện thoại, Kim Nhất Minh đã đổi địa điểm hẹn thành bên cạnh Công ty Bảo vệ Kim Thuẫn được không? Còn địa điểm hẹn với Lý Danh, Lý Lượng tại Nhà hàng toàn dê cách xa hơn 1 ki lô mét vẫn không thay đổi gì. Tại sao anh ta lại làm một việc thừa như vậy, hẹn gặp họ ở những chỗ có vật tham chiếu khác nhau? Có phải là anh ta có ý tách Trương Khởi Phát với anh em Lý Danh không”.

“Thứ ba, vẫn là về thời gian. Nếu như 9 giờ 06 phút, Trương Khởi Phát thông qua cú điện thoại bí hiểm hẹn Kim Nhất Minh, thì tại sao 10 giờ 55 phút anh ta mới đến đường Đông Hải? Còn Kim Nhất Minh thì 9 giờ 40 phút đã đến đó, sau đó về công ty một lúc, rồi lại nhanh chóng ra đợi người. Camera cho thấy, từ đó về sau Kim Nhất Minh không rời đường Đông Hải lần nào nữa. Vậy, tại sao anh ta lại phải ra trước hơn 1 tiếng đồng hồ để đợi người”.

“Sau đó là vụ án Trương Khởi Phát tự sát. Máy nghe trộm đã ghi lại rất rõ, Trương Khởi Phát đã uy hiếp anh em Lý Danh chứng minh cho việc anh ta không có mặt ở hiện trường. Điều này đã chứng tỏ cho suy đoán vừa rồi của tôi, tôi cho rằng buổi tối ngày 14 tháng 2 khi Kim Nhất Minh bị giết chết, anh em Lý Danh, Lý Lượng và Trương Khởi Phát bị tách ra ở những địa điểm khác nhau là điều không phải ngẫu nhiên. Dường như, hung thủ thực sự đã cố ý tạo cho Trương Khởi Phát một khoảng thời gian chung để rồi anh ta nhờ đến anh em Lý Danh giúp đỡ tạo chứng cứ giả”.

“Về vụ án nổ súng, do thời gian gấp gáp, nên tôi chưa phát hiện ra được điểm nghi vấn. Thưa cục phó, những điều tôi muốn nói đến đây là hết”

Nét mặt của Trịnh Nghị rất bình thản, không thể hiện bất cứ thái độ nào.

Ông ta nhìn thư ký chi chép lại nội dung cuộc họp, nói với giọng không hề thay đổi: “Tần Hướng Dương nói xem”

Tần Hướng Dương nói rất dứt khoát: “Những điều tôi định nói thì chị ấy cũng đã nói hết rồi”

Tô Mạn Ninh vốn cũng đang định xem anh chàng cảnh sát hình sự trẻ tuổi không biết từ đâu xuất hiện có cao kiến gì không, nên vừa nghe Tần Hướng Dương nói vậy, bèn quay sang nhìn rồi hất mái tóc dài một cái, đồng thời khóe miệng nhoẻn nụ cười.

“Tôi chỉ bổ sung một điểm”, Tần Hướng Dương liếc xéo Tô Mạn Ninh một cái rồi nói: “Tôi cho rằng Lý Danh hoàn toàn không cần thiết mang theo máy nghe trộm, nếu anh ta muốn ghi âm thì điện thoại di động là đủ”.

Tô Mạn Ninh cướp lời, nói: “Tôi cũng đã nghĩ về điều này, nhưng điện thoại di động sẽ có lúc hết pin! Lý Danh không biết rút cuộc thì sẽ ghi trong bao lâu! Và, mục tiêu của điện thoại di động quá lớn, dễ bị phát hiện. Hơn nữa, công ty của họ vốn dĩ sản xuất thiết bị nghe trộm”

Tần Hướng Dương nói: “Bọn họ có hai người, nếu cả hai chiếc máy điện thoại di động đồng thời cùng ghi thì sao? Khi chị phát hiện ra một chiếc di động đang ghi thì liệu có mất kiểm soát như Trương Khởi Phát không? Trong tình huống đó, chị có thể nghĩ được rằng có một chiếc di động khác đang ghi không?”.

Tần Hướng Dương không thèm để ý đến Tô Mạn Ninh nữa mà tiếp tục nói: “Sau khi chuyện xảy ra, tôi đã tìm dịp để xem, điện thoại di động của Lý Danh gần như hết pin, còn điện thoại của Lý Lượng thì vẫn còn ¾ pin. Khi Trương Khởi Phát khám thấy máy nghe trộm, cả ba người họ đều không nghĩ rằng điện thoại di động cũng có thể ghi âm, hơn nữa cả hai chiếc còn có thể ghi cùng trong một lúc. Nếu có một người trong bọn họ nhận ra được điều này thì rất có thể nghĩ rằng nguồn gốc của chiếc máy ghi âm đó có vấn đề. Vậy thì rất có khả năng sẽ không chết người rồi! Hơn nữa, nếu Lý Danh muốn ghi âm, thì công ty của anh ta càng có những thiết bị chuyên nghiệp hơn, càng tinh xảo và nhạy hơn, khó phát hiện ra hơn. Còn chiếc máy ghi âm trên người Lý Danh thì lại đặt ngay trong túi áo anh ta”

“Ý cậu muốn nói là chiếc máy nghe trộm đó liên quan đến một người khác, Trịnh Nghị trịnh trọng hỏi.

“Tôi chưa có chứng cứ.”

“Thế còn vụ án nổ súng thì sao? Có liên quan gì với vụ án Kim Nhất Minh và vụ án Trương Khởi Phát không, Trịnh Nghị đưa ra một vấn đề rất mạnh dạn.

“Hiện tại rất khó nói.” Tần Hướng Dương cân nhắc, “Nhưng tôi cho rằng, giữa tất cả những người đã chết đó có mối liên hệ với nhau”.

“Đồng ý!”. Triệu Sở lên tiếng, “Cái chết của Kim Nhất Minh liệu có liên quan đến Trương Tố Quyên hay không? Vì họ đã chết tại cùng một địa điểm. Nhắc đến Trương Tố Quyên, thì không thể tránh được việc nhắc đến Trương Nhược Tình. Điều quan trọng là, trong 5 người chết vừa rồi, Kim Nhất Minh, Trương Khởi Phát, Lâm Đại Chí, Lý Danh, Lý Lượng, đều có mối liên quan đến cái chết ngoài ý muốn của Trương Nhược Tình năm xưa.”

Nghe những lời đó của Triệu Sở, Trịnh Nghị lập tức nói với Tô Mạn Ninh: ‘Tìm hết tư liệu có liên quan đến Trương Tố Quyên và Trương Nhược Tình từ tổng kho số liệu, 5 phút sau đặt nó ở đây”

Là cảnh sát của huyện Thanh Hà, cho đến lúc này, Tôn Kình không hề biết gì đến tình hình vụ án, anh cảm thấy mình đúng là chỉ đến cho có, vì vậy mà im lặng không nói gì.

Mấy phút sau, tài liệu mới được phân phát xong.

Trịnh Nghị đứng dậy nói: “Những người đã cùng tôi giải quyết các vụ án thì đều đã biết, tôi xử lý các vụ án khá tùy hứng, và có cách riêng của mình. Nói một cách thô thì là như thế này, chỉ cần không phạm pháp, chỉ cần anh có thể phá được án, thì anh làm gì cũng được, không có nhiều quy tắc, không có nhiều trói buộc. Bất kỳ ai trong các anh, bất cứ lúc nào cũng đều có thể vào phòng làm việc của tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho tôi, cần gì đều có thể nêu yêu cầu”

“Tất cả các vụ án trên đời này thực ra đều giống nhau. Giống nhau như thế nào? Đó là thông tin không đối xứng/ đối đẳng. Thông tin của chúng ta và hung thủ không đối đẳng, thông tin của chúng ta và nạn nhân không đối đẳng. Nếu như đối đẳng rồi thì chẳng cần đến chúng ta nữa. Vì vậy, làm án, nói trắng ra đó là đi tìm thông tin. Khối lượng công việc của việc điều tra quan hệ xã hội của nạn nhân mà chúng ta thường dùng nhất rất lớn, đó chẳng phải cũng là đi tìm thông tin sao? Tất nhiên, chuyện đó không cần các anh phải làm. Tình hình hiện nay thì sao, quá trình xảy ra vụ án và những thông tin mà hiện trường cung cấp và cả điểm nghi vấn nữa, các anh cũng đã xử lý tương đối rồi. Vừa rồi mọi người nói đều rất tốt. Yêu cầu của tôi là cho các anh thời gian một tuần, tìm bằng được tất cả những thông tin của bản thân đương sự, càng sâu càng tốt. Ví dụ như về Kim Nhất Minh, tác phong làm việc thế nào, lối sống ra sao… Hay như Trương Khởi Phát, bắt đầu đi giày ECCO từ khi nào? Nếu như Trương Khởi Phát giết Kim Nhất Minh thì tại sao sau khi xong việc vẫn khong thay giày mà lại chờ để cảnh sát chụp và đối chiếu”.

Ông ta uống một ngụm nước rồi tiếp tục nói: “Cũng phải nói lại rằng, chứng cứ phạm tội của Trương Khởi Phát mà cơ quan công an Bàn Long điều tra ra cũng rất chắc chắn! Nhưng, chắc chắn không có nghĩa là không có điểm nghi vấn, vì thế nên mới yêu cầu các anh điều tra! Lục Thao, cậu ở nhà cơ động, ngoài ra kiểm tra kỹ về đường đạn trong vụ án Lâm Đại Chí nổ súng. Tô Mạn Ninh ở nhà làm công tác hậu cần, tổng hợp, phân tích tài liệu. Thời gian gặp mặt là 48 tiếng một lần. Tin tốt chỉ có một, đó là đến bây giờ bên trên vẫn chưa có hạn định thời gian phá án cho chúng ta. Tin xấu là ngày mai trên bộ có người xuống, sớm muộn gì cũng đưa ra hạn định thời gian với chúng ta, nên mọi người phải thật khẩn trương”. Nói xong, ông ta ném một tút thuốc rồi rời đi.

Trịnh Nghị vừa đi, Tôn Kình liền nói: “Cuộc họp xong rồi mà tôi vẫn chẳng biết mình nên làm gì”

Nhưng Tần Hướng Dương thì không nghĩ như vậy. Vụ án Kim Nhất Minh bị giết, vụ án Trương Khởi Phát tự sát, vụ án Lâm Đại Chí, Lý Danh, Lý Lượng nổ súng bắn nhau, ba vụ án này thoạt nhìn thì tưởng là tách rời, nhưng thực ra là có liên quan đến nhau, có rất nhiều điểm nghi vấn, song manh mối thực tế có tác dụng thì lại chẳng có gì.

Cho dù như vậy, Trịnh Nghị cũng đã đưa ra phương hướng làm việc rất rõ ràng, chỉ có điều Tôn Kình quen với việc nghe theo mệnh lệnh ở đơn vị rồi nên chưa quen mà thôi.

Đúng lúc đó, Tô Mạn Ninh đi đến trước mặt Tần Hướng Dương, nói: “Tần Hướng Dương, chiếc máy nghe trộm của Lý Danh chắc chắn là do anh ta mang đến, nếu không thì Trương Khởi Phát chẳng việc gì phải đi đến chỗ tự sát! Hãy cứ chờ đấy mà xem, nhất định cậu sẽ phải xin lỗi tôi”. Nói rồi, chị ta lại hất mái tóc quay người bỏ đi, tiếp đó hành lang vang lên tiếng gót giày cao gót gõ xuống sàn nghe mà chói tai.

Tần Hướng Dương ngậm điếu thuốc đứng ngây người một lát rồi mới nói: “Tôi phải xin lỗi chị cái gì? Vừa rồi tôi có chọc giận gì chị ta đâu nhỉ”. Anh hỏi Tôn Kình và Triệu Sở với vẻ ngơ ngác.

Triệu Sở và Tôn Kình mỉm cười, lắc đầu.

Sáng ngày hôm sau, Tần Hướng Dương, Tôn Kình, Triệu Sở lái xe rời cục.

“Xe của tổ chuyên án đúng là tốt thật!”, Tần Hướng Dương cất lời khen.

“Chúng ta đi đâu đây”, Tôn Kình hỏi.

“Đi điều tra Kỷ Tiểu Mai” Tần Hướng Dương đáp.

Triệu Sở mỉm cười, gật đầu, rất ủng hộ phương hướng điều tra này.

Làm sao có thể điều tra được với một người chẳng có liên quan gì? Tôn Kình có phần không hiểu.

“Hồi đó, Trương Nhược Tình bị nhốt trong nhà và chết thảm, Lâm Đại Chí phải chịu trách nhiệm sơ xuất trong công việc. Tòa án cũng đã đưa ra mức hình phạt thích đáng. Nhưng sau đó lại mọc ra cái người có tên là Kỷ Tiểu Mai này đứng ra làm chứng giúp cho Lâm Đại Chí, nói rằng lúc đó Lâm Đại Chí đã báo cho Trương Tố Nga, bảo chị ta đến nhà Trương Tố Quyên đón bé Trương Nhược Tình đi. Thế là, Lâm Đại Chí đã thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật. Bây giờ phân tích lại, xem hành động của Kỷ Tiểu Mai hồi đó có phải rất đáng ngờ hay không”, Triệu Sở giải thích cho Tôn Kình rõ.

“Cần phải làm rõ những điểm nghi vấn liên quan giữa Trương Tố Quyên và Trương Nhược Tình” Tần Hướng Dương bổ sung. “Tiểu đội trưởng, anh hỏi xem Lý Văn Bích ở đâu đi!”

Tần Hướng Dương vừa dứt lời, thì một chiếc xe từ phía sau đuổi kịp, cửa kính xe được hạ xuống, một người trong xe vừa lái vừa vẫy tay với anh.

Người đó chính là phóng viên Lý Văn Bích.

Tần Hướng Dương nhấn ga, hai chiếc xe nối đuôi nhau cùng chạy về phía trước.

Đầu tiên, họ đến cơ quan công an Bàn Long.

Vừa xuống xe, Tần Hướng Dương đã chìa tay và nói với Lý Văn Bích: “Lấy ra đi!”

“Cái gì”, Lý Văn Bích nghiêng đầu hỏi.

“Tài liệu về Kỷ Tiểu Mai, Trần Khải, Quách Tiểu Bằng”

“Sao anh lại biết là tôi có?”

“Dám theo dõi cảnh sát! Trong tay không có chút gì làm sao mà được”, Tần Hướng Dương đón tập tài liệu, nói tiếp, “Được, làm tốt lắm!” Lý Văn Bích nói: “Hôm đó anh vừa nói xong là tôi lập tức đi thu thập tài liệu. Nhưng tôi không gây động tĩnh gì đâu! Tôi không ngốc như vậy đâu!”

Tiếp đó, cô nhìn sang Triệu Sở, nói: “Anh, hôm qua anh nói là đến làm việc ở tổ chuyên án, em vẫn không tin. Tần Hướng Dương cũng có bản lĩnh đấy chứ! Nhưng em nghe nói lại chết 4 người nữa, và lại còn xảy ra nổ súng? Lần này các anh đừng nghĩ đến chuyện bỏ rơi em đấy! Em muốn có loạt bài viết về toàn bộ quá trình, để cho nhân dân toàn tỉnh và cả nước biết sự thật. Em muốn có một bài viết gây rúng động độc quyền!”

“Trong giai đoạn trinh sát thì một chữ cũng không được phép đưa ra ngoài”, Tần Hướng Dương sầm mặt, không thèm để ý đến Lý Văn Bích nữa mà chú tâm xem tài liệu.

Trong tài liệu hiển thị: Kỷ Tiểu Mai, 43 tuổi, làm việc tại Bệnh viện u bướu khu Bàn Long, phó chủ nhiệm bộ môn, là người huyện Thanh Hà. Học vấn và quá trình công tác… đều được liệt kê rất rõ ở mặt sau.

Huyện Thanh Hà? Tần Hướng Dương đưa cùi tay day mũi, nói: “Tôn Kình, cậu hãy lấy tài liệu về Lâm Đại Chí và cả Trương Tố Nga nữa”

Tôn Kình nhanh chóng quay trở lại, tay cầm hai tập tài liệu.

Xem tài liệu về Lâm Đại Chí xong, mọi người lập tức hiểu ra, Lâm Đại Chí và Kỷ Tiểu Mai thì ra là bạn học của nhau, từ tiểu học cho đến trung học phổ thông họ đều cùng lớp. Sau này, Kỷ Tiểu Mai thi vào trường y, ra trường công tác tại Tân Hải và lập gia đình, sinh con đẻ cái rồi ở lại đó.

Xem lại tài liệu của Trương Tố Nga, thì chị ta là người khu Bàn Long, tuổi cũng xấp xỉ Kỷ Tiểu Mai, song cho dù là tính chất công việc hay quá trình học tập đều khác hẳn với Kỷ Tiểu Mai. Vậy, tại sao họ lại là bạn thân của nhau được nhỉ?

Tần Hướng Dương nhắc nhở mọi người, trong hồ sơ về cái chết ngoài ý muốn của Trương Nhược Tình ghi rất rõ ràng, khi Trương Tố Nga gọi điện cho Lâm Đại Chí đã dùng điện thoại của Kỷ Tiểu Mai.

Tôn Kình nói: “Năm 2000 Trương Tố Nga không có điện thoại di động là một việc rất bình thường”

Tần Hướng Dương nói: “Không phải là tôi nói đến điều đó, tôi nghi ngờ là hai người phụ nữ đó hoàn toàn không quen biết nhau, càng không thể là bạn bè thân thiết. Nếu không thì hồi đó tại sao sau khi xử xong Lâm Đại Chí, Lý Danh và Lý Lượng mới nộp đơn kháng án để lật lại vụ án?”

Anh nói với Tôn Kình: “Cậu đi kiếm mấy tấm ảnh của Trương Tố Nga, ảnh sinh hoạt đời thường hoặc ảnh chân dung đều được, nhưng phải đề năm tháng rõ ràng, năm 2000, năm 2005, năm 2010, năm 2013 và cả của năm nay nữa.” Nói xong, anh lại nói với Lý Văn Bích: “Một lát nữa cô cùng chúng tôi đóng một vở kịch”

Đóng kịch? Lý Văn Bích không hiểu ý đồ của Tần Hướng Dương, nhưng vẫn vui vẻ nhận lời.

Rất nhanh sau đó đã có ảnh của Trương Tố Nga, phần nhiều là ảnh chân dung.

Mọi người lập tức đến Bệnh viện u bướu khu Bàn Long. Không may là Kỷ Tiểu Mai không đi làm.

Thế là cả bọn lại tìm đến khu nhà ở của Kỷ Tiểu Mai.

Tần Hướng Dương bảo Tôn Kình đi mua một chút quà và hoa quả, rồi đưa cho Lý Văn Bích xách, sau đó lại bảo Tôn Kình và Triệu Sở đi đến công ty điện thoại di động, in nhật ký cuộc gọi giữa Trương Tố Nga và Kỷ Tiểu Mai ra, xong việc thì đến nhà Kỷ Tiểu Mai gặp mọi người.

Anh giải thích với mọi người rằng: “Kỷ Tiểu Mai và Trương Tố Nga có quen biết nhau hay không, thì chúng ta chỉ nghĩ ra một cách là biết ngay. Chuyện này không được hỏi qua những người xung quanh họ, nếu chẳng may họ cảm nhận được thì chúng ta sẽ thành bị động”

Trên đường đến nhà Kỷ Tiểu Mai, Tần Hướng Dương ghé tai vào Lý Văn Bích thì thầm một hồi, nói cho cô biết cách làm của mình. Lý Văn Bích nghe xong, khóe môi bất giác trề ra, tỏ vẻ mặt không đồng ý.

“Không muốn đúng không? Vậy thì cũng sẽ không có gì để cô viết bài nữa, về đi!” Tần Hướng Dương đưa tay.

“Nhưng đừng có diễn quá mức đấy!”

“Cô yên tâm đi!”

Hai người nhanh chóng đến trước cổng nhà Kỷ Tiểu Mai. Tần Hướng Dương vừa gõ cửa vừa dặn dò Lý Văn Bích một lần nữa.

“Ai đấy”, Từ bên trong có tiếng hỏi vọng ra.

Tần Hướng Dương đáp: “Chủ nhiệm Kỷ, chúng tôi là người của viện đến tìm chị có việc gấp”

Cánh cổng cuối cùng cũng được mở ra.

Tần Hướng Dương vừa nhìn người phụ nữ trung niên đó, lập tức nhận ra đó là Kỷ Tiểu Mai.

Hoàn toàn không phải là trong bệnh viện có việc gấp! Kỷ Tiểu Mai nhìn hai người lạ mặt đứng ngoài cổng thì biết ngay đối phương đã nói dối để buộc mình phải mở cổng.

Chị ta nhìn hai người tay xách nách mang xông vào nhà, giận dữ nói: “Các người là ai? Sao lại xông vào nhà tôi! Đi ra đi! Mang hết đồ đi! Đúng là chẳng ra thể thống gì”

Lý Văn Vích đặt đồ xuống, rồi quỳ rạp trước mặt Kỷ Tiểu Mai, nói bằng giọng sắp khóc: “Bác sĩ Kỷ! Xin bác sĩ hãy cứu sống mẹ tôi”

“Chuyện gì thế này! Ra đi! Đến bệnh viện mà chờ”. Lại là người nhà bệnh nhân tìm đến nhà. Kỷ Tiểu Mai gặp tình huống như thế này quá nhiều rồi. Chị ta định kéo Lý Văn Bích đứng dậy, không ngờ đối phương cứ nhất quyết không chịu đứng lên.

Lý Văn Bích lập tức ôm lấy chân của Kỷ Tiểu Mai, rồi nói trong nước mắt: “Bác sĩ Kỷ quên rồi à? Tôi là con gái của bà Lưu Lệ. Lần trước gặp tôi vẫn còn chưa tốt nghiệp. Bác sĩ không nhận ra tôi à?”

“Lưu Lệ nào nhỉ? Sao mà loạn hết cả lên thế?”

Lý Văn Bích càng khóc thảm thiết hơn: “Bác sĩ thực sự không muốn chữa bệnh cho mẹ tôi nữa à? Năm 2000 mẹ tôi bị ung thư tử cung, may mà gặp bác sĩ, chính nhờ có sự tận tình của bác sĩ mà bệnh tình của mẹ tôi mới có chuyển biến tốt! Năm 2005, mẹ tôi lại bị tái phát, chính bác sĩ lại giúp mẹ tôi vượt qua cửa tử một lần nữa! Năm 2010… cũng chính là bác sĩ Kỷ… Trong những năm qua, may nhờ có bác sĩ mà mẹ tôi mới vượt qua được bệnh tật và đẻ thêm cho tôi một đứa em trai! Cả gia đình tôi đều biết ơn bác sĩ! Đây là một chút tấm lòng của chúng tôi!”

Nói rồi, cô lấy ra một tấm thẻ nhét vào tay Kỷ Tiểu Mai: “Năm ngoái mẹ tôi còn đến tái khám ở chỗ bác sĩ! Bác sĩ còn khen mật ong mà nhà tôi biếu bác sĩ rất ngon! Nhưng bây giờ, mẹ tôi lại… Chúng tôi không biết làm thế nào, đành lại phải đến làm phiền bác sĩ, nhất định bác sĩ phải cứu mẹ tôi!”

Kỷ Tiểu Mai đành nghe một lúc rồi ném chiếc thẻ xuống đất, nói: “Mọi người nhầm rồi à? Bệnh nhân của tôi không có ai tên là Lưu Lệ!”

“Sao lại thế được? Có phải bác sĩ sợ phiền phức không?”

Nói rồi, Lý Văn Bích vừa khóc thút thít vừa lôi ra một tập ảnh và đưa từng tấm cho Kỷ Tiểu Mai: “Bác sĩ nhìn đi! Đây là ảnh năm 2000 của mẹ tôi, đây là ảnh năm 2005, và đây là ảnh 2010. Bác sĩ nhìn đi. Cái này là năm 2013! Lại còn là ảnh chụp chung của hai người nữa! Tấm cuối cùng là ảnh của mẹ tôi bây giờ, nếu như không có bác sĩ, thì có lẽ bà ấy sớm đã”

Tấm ảnh chụp chung đó là do Tần Hướng Dương bảo Tôn Kình ghép lại, nhìn có vẻ giả, nhưng cũng đủ để qua mắt người khác.

Kỷ Tiểu Mai nhíu mày, đành phải xem hết đám ảnh, sau cùng thì nổi giận thật sự.

Chị ta ném đám ảnh xuống đất, nói: “Tôi hoàn toàn không quen với người này! Thực sự tôi không hiểu gì! Đừng có làm ầm ĩ lên ở nhà tôi nữa! Chẳng ra thể thống gì! Giữa ban ngày ban mặt, làm vậy hàng xóm nghe thấy lại tưởng tôi làm sao! Bức ảnh chụp chung này ở đâu ra vậy? Ảnh ghép chứ gì? Các người chớ có nghĩ đến chuyện bỏ đi!”

“Đây là chuyện đến nhà lừa đảo”. Nói rồi, chị ta lấy điện thoại ra gọi đến số 110.

Kỷ Tiểu Mai báo cảnh sát, rồi đẩy mạnh cửa, đứng ở hành lang, lớn tiếng nói với hàng xóm lần lượt đi đến: “Đây là hai kẻ lừa đảo! Đến tận nhà tôi! To gan thật đấy!”.

Tần Hướng Dương và Lý Văn Bích ngoan ngoãn ngồi ở ghế, trông như hai đứa trẻ nhà quê bị bắt nạt. Cảnh sát nhanh chóng có mặt, mở giấy bút và tiến hành thẩm vấn ba người trong phòng.

Kỷ Tiểu Mai nhặt những bức ảnh rơi vung vãi trên sàn nhà đưa cho cảnh sát xem: “Tôi là Kỷ Tiểu Mai, là chủ nhiệm bộ môn của Bệnh viện ung bướu. Tôi hoàn toàn không quen biết gì cái người trong ảnh này! Đây là hai kẻ lừa đảo! Họ đến tận nhà tôi để lừa! Mong các anh đừng tha cho bọn họ!”

Cảnh sát tìm hiểu rõ về quá trình sự việc xong thì ghi chép rất cẩn thận.

Đúng lúc đó, Tần Hướng Dương đứng dậy, ôm cổ một cảnh sát đi ra ngoài, rồi thì thầm nói với người đó mấy câu. Người đó nghe xong thì “ồ” một tiếng vẻ ngạc nhiên, rồi kéo người cùng đến đi ra ngoài.

Tần Hướng Dương cầm lấy trang bút lục mà người cảnh sát kia để lại, rồi móc tấm thẻ ngành cho Kỷ Tiểu Mai nhìn thấy, nghiêm mặt nói: “Kỷ Tiểu Mai, tôi nhắc cho chị một câu, cái người ở trong bức ảnh vừa rồi tên là Trương Tố Nga. Nếu như trong bút lục vừa rồi chị nói rằng chị hoàn toàn không quen biết với Trương Tố Nga, thì tại sao14 năm trước, chị lại đứng ra làm chứng giả cho chị ta?”

Kỷ Tiểu Mai xem tấm thẻ ngành của Tần Hướng Dương, mặt lập tức trắng bệch, và hiểu ra: “Các người là cảnh sát? Rút cuộc các người muốn làm gì? Tôi sẽ tố cáo các người!”

Tần Hướng Dương không nói câu gì nữa mà cứ bình thản nhìn Kỷ Tiểu Mai, mặc cho chị ta tức giận.

Đúng lúc đó, Triệu Sở và Tôn Kình đẩy cửa bước vào, hai người đó đi thay hai bộ cảnh phục chính quy trông rất uy nghiêm. Triệu Sở là cố vấn lâm thời nên trên trang phục của anh ta không có phiên hiệu cảnh sát. Song, Kỷ Tiểu Mai không còn tâm trí đâu để chú ý đến chi tiết đó.

Kỷ Tiểu Mai ầm ĩ một hồi xong, cuối cùng cũng thôi và ngồi xuống ghế với vẻ ủ rũ. Lúc này, chị ta không khỏi thấy sợ và lo lắng cho tình thế trước mắt.

Tần Hướng Dương thấy Kỷ Tiểu Mai im lặng, khua tờ bút lục trong tay, rồi chọn thời cơ nhắc lại câu hỏi vừa rồi: “Chị Kỷ Tiểu Mai, những tấm ảnh chị vừa xem lúc nãy là ảnh của Trương Tố Nga qua các năm. Tôi hỏi chị, nếu như chị đã không quen biết với Trương Tố Nga, thì tại sao 14 năm về trước chị lại giúp chị ta tạo chứng cứ giả? Có lẽ chị vẫn chưa quên sự việc đó chứ?”

Kỷ Tiểu Mai hoảng hốt nhúc nhích người. Chị ta định biện giải cho việc làm của mình, nhưng rồi nhanh chóng nhận ra là chẳng có tác dụng gì nên quyết định im lặng không nói câu nào.

Tần Hướng Dương đi thẳng vào vấn đề: “Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, đối với chúng ta mà nói thực ra nó không phải là chuyện gì lớn. Tôi hiểu những điều khó nói của chị. Nhưng chị phải nghĩ cho rõ ràng, nếu như vì chuyện nhỏ đó mà chị bị tạm giữ, thì chị cũng cần phải cân nhắc đến gia đình và đơn vị công tác của chị. Xem xem, việc đó có đáng không”.

Tần Hướng Dương nói xong, nhận từ tay của Triệu Sở hai tập nhật ký cuộc gọi dày cộp, trong đó một tập là của Trương Tố Nga, một tập là của Kỷ Tiểu Mai, rồi đặt ngay ngắn lên bàn, trước mặt của Kỷ Tiểu Mai. Ý tứ của việc này rất rõ ràng, muốn xem giữa những người bạn thân mấy năm gần đây có gọi điện nói chuyện với nhau hay không, thì chỉ cần tra qua bưu chính viễn thông là rõ ngay.

Môi của Kỷ Tiểu Mai bắt đầu run lẩy bẩy. Chị ta lau mồ hôi, hốt hoảng nói: “Tôi nói ra thì sẽ không bị tạm giữ nữa phải không? Vậy thì tôi nói, vì vốn dĩ cũng không phải là việc gì của tôi” Tần Hướng Dương mở bút lục, ghi lại quá trình sự việc.

Một ngày năm 2000, cũng chính là ngày Trương Tố Quyên bị Lâm Đại Chí bắt đến đồn cảnh sát, vào lúc nửa đêm, khi mà Kỷ Tiểu Mai đã ngủ rồi thì bỗng nhận được điện thoại của người bạn tên là Nhiếp Đông.

Nhiếp Đông uống rượu xong lái xe và đâm vào xe của người khác ở Thành Giao, Thanh Hà, cảnh sát giao thông tạm thời giữ xe của anh ta, đồng thời đề nghị anh ta ngày hôm sau ra chỗ đội cảnh sát giao thông làm việc. Nhiếp Đông lấy lý do có việc gấp, nên nhất quyết không chịu. Anh ta chợt nhớ đến trong lần tụ họp lần trước, Kỷ Tiểu Mai có nói là có một người bạn học rất rắn mặt làm ở đồn cảnh sát Thành Giao, người này có tên là Lâm Đại Chí. Vì vậy, Nhiếp Đông đã gọi điện đến cho Kỷ Tiểu Mai, nhờ chị ta nói với Lâm Đại Chí, để anh ta có lời với cảnh sát giao thông bảo họ đừng giữ xe của anh ta, còn những chuyện khác nên làm thế nào thì cứ thế mà làm.

Kỷ Tiểu Mai cũng rất trượng nghĩa nên đã lập tức gọi điện cho Lâm Đại Chí ngay trong đêm và nhờ anh ta giúp đỡ.

Lâm Đại Chí cũng rất thoải mái, lập tức đến ngay hiện trường và nói giúp cho Nhiếp Đông.

Cuối cùng thì Nhiếp Đông chỉ phải nộp phạt là êm chuyện.

Một thời gian sau đó thì Lâm Đại Chí, Lý Danh, Lý Lượng bị tòa án khởi tố theo trình tự vì cái chết của Trương Nhược Tình.

Sau khi xử xong, Lâm Đại Chí không cam tâm ngồi tù nên đã tìm cách thông qua người quen tìm đến Nhiếp Đông, đưa cho Nhiếp Đông hai mươi ngàn Nhân dân tệ, và bảo Nhiếp Đông tìm gặp Kỷ Tiểu Mai giúp mình tạo chứng cứ giả. Lâm Đại Chí đã từng giúp Nhiếp Đông lại là bạn của Kỷ Tiểu Mai, vì vậy nhất định phải giúp cho việc này.

Ý của Lâm Đại Chí là, buổi tối hôm Trương Tố Quyên bị bắt, vừa may chỉ có Kỷ Tiểu Mai gọi điện cho Lâm Đại Chí, hơn nữa bằng điện thoại di động. Vậy thì, chỉ cần đổi người gọi thành Trương Tố Nga – chị gái của Trương Tố Quyên thế là xong.

Nhưng, chuyện đã lâu rồi, làm thế nào để đổi người gọi là Kỷ Tiểu Mai thành Trương Tố Nga đây? Cho dù thời gian có quay ngược lại thì Trương Tố Nga sao lại dùng điện thoại di động của Kỷ Tiểu Mai gọi điện cho Lâm Đại Chí được? Vì họ hoàn toàn không quen biết nhau.

Sau đó, Nhiếp Đông nói chỉ có thể đến cầu xin Trương Tố Nga giúp đỡ, và anh ta đã cầm hai mươi ngàn đồng đến.

Kỷ Tiểu Mai nói, bọn Lâm Đại Chí đã gián tiếp làm chết con người ta, Trương Tố Nga lại là chị gái của Trương Tố Quyên, làm sao có thể đứng ra làm chứng giúp cho được?

Nhiếp Đông nói, chẳng còn cách nào khác, cứ liều một phen, nếu không được thì đành chịu.

Mọi chuyện là do Nhiếp Đông làm.

Lần đầu tiên anh ta đến nhà, quả nhiên đã bị Trương Tố Nga đuổi ra khỏi cửa.

Nhiếp Đông vẫn không chịu bỏ cuộc, tiếp tục đến mấy lần nữa. Sau đó, không ai ngờ, Trương Tố Nga đã đồng ý ngay và còn nhất quyết không chịu nhận hai mươi ngàn đồng đó.

Cuối cùng Nhiếp Đông nói, số tiền đó coi như là chi phí để Trương Tố Quyên cai nghiện, thì Trương Tố Nga mới miễn cưỡng nhận.

Tiếp sau đó thì chính là nội dung được ghi trong hồ sơ về vụ Trương Nhược Tình: Lâm Đại Chí kháng cáo. Trương Tố Nga nói với viện kiểm sát rằng, buổi tối ngày xảy ra sự việc, chị ta đã dùng điện thoại di động của Kỷ Tiểu Mai gọi lại cho Lâm Đại Chí. Kỷ Tiểu Mai xác nhận là có chuyện đó.

Nhưng sự việc đến đây vẫn còn có một nghi vấn, cũng chính là điều mà Trương Tố Nga nói trong hồ sơ, ngày thứ hai sau khi xảy ra sự việc, Trương Tố Nga phải đi công tác nên đã gọi điện lại cho đồn cảnh sát, đổ trách nhiệm lên đầu cho thực tập sinh Kim Nhất Minh.

Chiếu theo sự thực thì Trương Tố Nga hoàn toàn không biết chuyện về Trương Nhược Tình, vì thế mới không gọi điện cho đồn cảnh sát Trương Gia Phụ, vậy thì tại sao chị ta lại dám nói như vậy? Hoặc nói cách khác, tại sao Kim Nhất Minh lại vô duyên vô cớ gánh tội nợ lớn đến như vậy?

Tần Hướng Dương nhanh chóng hiểu ra điều này.

Kim Nhất Minh thực tập với nhiệm vụ của nhân viên trực ban ở đồn cảnh sát, hàng ngày phải nhận rất nhiều cuộc điện thoại, e rằng anh ta không thể nào phân biệt và nhớ hết xem Trương Tố Nga có gọi đến hay không. Hơn nữa, hôm xảy ra sự việc, Kim Nhất Minh hai lần nhận được cuộc gọi có liên quan đến Trương Nhược Tình, nhưng nếu anh ta có chút tinh thần trách nhiệm thì bi kịch đã không xảy ra với Trương Nhược Tình. Cái chính là, trong nhận định của pháp luật về chuyện này, chỉ cần chứng minh được rằng Trương Tố Nga có gọi điện đến cho Lâm Đại Chí, cũng có nghĩa là chỉ cần Lâm Đại Chí đã thông báo cho người nhà của Trương Nhược Tình biết chuyện cô bé bị nhốt trong nhà thì tội danh tắc trách, thiếu trách nhiệm trong thực hiện nhiệm vụ sẽ không được thành lập nữa. Trương Tố Nga là người thân của đứa bé, chị ta có gọi điện thoại đến cho đồn cảnh sát Trương Gia Phụ thật hay không, không có liên quan gì đến Lâm Đại Chí. Vì vậy mà chứng cứ giả đã làm thay đổi kết quả.

Nghĩ đến đây, một sự thật khác khiến Tần Hướng Dương rùng mình: tại sao Trương Tố Nga lại đồng ý giúp tạo chứng cứ giả?

Điều này chỉ còn lại một cách giải thích cuối cùng: Trương Tố Nga, thậm chí bao gồm cả bố mẹ Trương Tố Nga và Trương Khởi Phát không những chấp nhận kết quả về cái chết thảm ngoài ý muốn của Trương Nhược Tình, thậm chí còn muốn có kết quả đó. Trong suy nghĩ của họ, Trương Nhược Tình chỉ là một đứa con hoang của Trương Tố Quyên.

Nếu không thì còn có gì để giải thích cho sự thực Trương Tố Nga giúp Lâm Đại Chí tạo chứng cứ giả?

Tần Hướng Dương biết, hoàn toàn không thể và chẳng có cách nào đến để hỏi Trương Tố Nga về chuyện này.

Có ai dám thừa nhận với người ngoài về những điều tăm tối nhất trong lòng đâu?

Huống chi, Trương Khởi Phát vừa mới chết xong, cả nhà họ Trương đang trong nỗi đau mất người thân.

Cũng có thể, trong mắt của những người họ Trương đó, ở một mức độ nào đó, Lâm Đại Chí, Lý Danh, Lý Lượng đã giúp cho họ thực hiện được mong muốn từ lâu, chẳng phải từ lâu họ vẫn rất ghét đứa con hoang đó sao? Suy đoán về sự căm ghét đó khiến Tần Hướng Dương thầy rùng mình.

Tội ác lớn nhất không phải là ở chỗ sáng mà là ở sâu trong lòng. Nhưng có ai biết, cái chứng cứ nghe ra rất đơn giản ấy, trải qua thời gian 14 năm đã gây ra hiệu ứng cánh bướm lớn đến thế nào?