← Quay lại trang sách

Chương 8 Máy bán ma túy bán tự động

Kể từ lúc rời khỏi nhà Kỷ Tiểu Mai, tâm trạng của ai cũng rất nặng nề, không ai có thể nghĩ được rằng Trương Tố Nga lại tạo chứng cứ giả, hơn nữa lại là tạo chứng cứ giả để giúp cho kẻ đã gián tiếp hại chết cháu gái mình.

Trước khi ra khỏi cửa, Tôn Kình cũng xách luôn túi quà mang tới lúc đến.

Kỷ Tiểu Mai đi sau Tần Hướng Dương, cầu xin đừng bắt giữ chị ta.

Tần Hướng Dương nói: “Chuyện của chị không do tôi giải quyết, tôi chỉ báo cáo tình hình của chị, Trương Tố Nga và cả của Nhiếp Đông cho lãnh đạo thôi”

Đường trở về sở quá xa, nên mọi người quyết định về cơ quan công an Bàn Long, ăn đơn giản cho xong bữa rồi bàn những việc cần làm tiếp theo.

Triệu Sở nói: “Những sự việc của Lâm Đại Chí, Lý Danh, Lý Lượng không đơn giản như vậy đâu, nên cần phải điều tra kỹ hơn. Đúng như cục trưởng Trịnh Nghị nói, phải điều tra cho kỹ, cho sâu về những thông tin của người bị hại thì mới dễ dàng nắm được động cơ phạm tội của hung thủ”

Tần Hướng Dương nói: “Đúng thế. Ít nhất, phải làm cho thật rõ toàn bộ điểm nghi vấn trong hồ sơ vụ án Trương Nhược Tình. Mọi người còn nhớ không? Hồi đó, Lý Danh, Lý Lượng đã bắt Trương Tố Quyên và đưa tới đồn cảnh sát để thử nước tiểu ngay. Anh em nhà họ Lý về danh nghĩa là cơ sở của Lâm Đại Chí, nhưng bọn họ dựa vào đâu để vừa nhìn đã nhận ra ngay Trương Tố Quyên là người sử dụng ma túy? Tôi cũng đã từng phân tích về chi tiết này lúc ở phòng quản lý hồ sơ. Sau đó, tôi đã từng bảo Tôn Kình tra danh sách báo cáo về việc cưỡng chế cai nghiện trước và sau năm 2000”

Tôn Kình nói: “Đúng vậy. Lúc đó, tôi còn cảm thấy Tần Hướng Dương rỗi rãi sinh nông nổi, kết quả kiểm tra, toàn bộ danh sách từ năm 1996 đến năm 2000 đều mất sạch”

Triệu Sở nói: “Chuyện này đúng là rất kỳ lạ. Cậu có hỏi trên cục không? Liệu có cất giữ ở chỗ nào khác không?”.

Tôn Kình đáp: “Tôi đã hỏi tất cả những nơi quản lý hồ sơ, đến cả việc mất hồ sơ mà họ cũng không biết, cũng không ai biết tại sao lại như vậy, vì suy cho cùng thì đó là những hồ sơ cũ”

“Nếu như những danh sách đó không bị mất thì sẽ không làm cho người ta chú ý. Chính vì nó bị mất nên mới khiến người ta hoài nghi…” Triệu Sở trầm ngâm một lát rồi đập vào đầu, nói: “Có lẽ còn có một nơi có thể tra ra - đó là trại cai nghiện”

Mắt Tần Hướng Dương sáng bừng, anh nói: “Đúng! Sao lại quên điều đó nhỉ”.

Triệu Sở nói với Tần Hướng Dương: “Còn có hai người nữa cần phải điều tra, đó là Trần Khải và Quách Tiểu Bằng. Tôi nghĩ, chúng ta nên chia nhau ra để hành động. Tôi và Tôn Kình đến trại cai nghiện một chuyến. Cậu với Lý Văn Bích đến gặp người để tìm hiểu tình hình.”

Lý Văn Bích vội nói: “Tôi biết Trần Khải và Quách Tiểu Bằng ở đâu! Nghề của tôi đã không phải là vô ích”.

Nói là làm, bốn người chia nhau lên hai chiếc xe và rời đi.

Lý Văn Bích đã lấy lại được trạng thái bình thường sau sự nặng nề vừa rồi, cô ngồi ở ghế phụ lái và liên tục hỏi: “Lúc nãy tôi diễn thế nào? Tôi khóc khàn cả tiếng rồi đây này! Anh đi mua cho tôi một lọ Kim Tảng Tự đi!”

Tần Hướng Dương đưa cho cô một chai nước rồi không nói năng gì vừa lái xe vừa suy nghĩ.

Lý Văn Bích dẩu môi, lườm Tần Hướng Dương một cái rõ mạnh. Cô cảm thấy bất lực trước chàng cảnh sát hình sự có phần kiêu căng này.

Theo tài liệu do Lý Văn Bích cung cấp, Tần Hướng Dương tìm đến nơi ở của Trần Khải.

Đó là một căn phòng trọ, cửa được đóng từ bên trong. Tần Hướng Dương gõ cửa một hồi lâu, thì bên trong mới có tiếng người đáp lại.

Tần Hướng Dương nói to: “Là tôi! Cháu của nhà chủ đây! Chủ nhà bảo tôi mang đến cho chú cái chăn để đắp!”

Lý Văn Bích thì thầm: “Khi gõ cửa nhà Kỷ Tiểu Mai thì anh nói là bệnh viện có việc gấp, bây giờ anh lại nói là cháu của chủ nhà! Con người anh có bao giờ nói thật không? Anh lại còn là một cảnh sát nữa!”

Tần Hướng Dương hoàn toàn không thèm để ý đến cô mà cứ ghé tai lắng nghe động tĩnh bên trong nhà.

Một lát sau thì cửa mở ra.

Tần Hướng Dương kéo Lý Văn Bích ra sau lưng mình, rồi né người tiến vào lập tức.

Trong nhà bừa bộn, ẩm thấp, tối tăm, đến cả hơi ấm cũng không có.

Trần Khải chừng trên dưới bốn mươi tuổi, râu ria lởm chởm, thân hình gầy guộc, trên người khoác một chiếc áo nhung đứng giữa phòng, vừa nhìn thấy người bước vào phòng là người lạ, bèn giận dữ nói: “Mẹ kiếp, mày là ai? Lại còn mang chăn đến! Tao biết rõ chủ nhà làm gì có chuyện tốt bụng như vậy!”

Tần Hướng Dương ném cho Trần Khải một bao thuốc, còn mình cũng châm một điếu, rồi nói: “Tôi là phóng viên, tìm ông muốn nói chút chuyện. Vừa rồi nếu tôi không nói như vậy thì ông đâu có thèm mở cửa”

Đúng thật là! Bây giờ lại thành phóng viên rồi! Lý Văn Bích nói thầm trong lòng.

“Phóng viên cái chó gì! Tao không biết gì cả! Đi ra đi! Đi ra đi!”, Trần Khải nhận bao thuốc, nói với vẻ giận dữ.

Trong bụng Tần Hướng Dương rất rõ, muốn hỏi chuyện những loại người này thì hoặc là phải nắm được thóp gì đó của họ, hoặc là phải cho họ thứ gì đó hoặc thông tin gì đó.

Nghĩ đến đây, Tần Hướng Dương bỗng nhiên nói: “Có thể ông không biết, Lâm Đại Chí chết rồi! Lý Danh, Lý Lượng cũng chết rồi!”

Trần Khải ngậm điếu thuốc, hỏi với vẻ mặt hoang mang: “Lâm Đại Chí là ai?”

“Là cái người ở đồn cảnh sát Thành Giao ở Thanh Hà trước đây.”

“Đồn cảnh sát Thành Giao”, Trần Khải nghĩ một lát, rồi thẳng người, hỏi: “Lý Lượng mà cậu vừa nói là tay Lý Lượng cơ sở đi đến đâu bắt người sử dụng ma túy đến đấy ở đồn cảnh sát trước kia hả?” Tần Hướng Dương gật đầu.

Trần Khải xác nhận thông tin rồi chửi: “Chết đáng đời! Cái thằng Lý Lượng ấy trước đây từng đánh tôi rất dã man! Bây giờ thì gặp quả báo rồi!”

“Tại sao lại đánh ông?”

Trần Khải ngây người rồi không nói gì nữa.

Tần Hướng Dương vỗ vào vai ông ta, nói: “Lạnh quá! Hay là chúng ta ra ngoài làm vài chén? Chẳng phải chuyện gì chết người đâu, tôi chỉ hỏi thăm chút chuyện thôi, ông thích nói thì nói, không thích thì thôi. Phóng viên mà, thích tìm hiểu”

“Tìm tôi thì có thể hỏi thăm được chuyện gì?”, Trần Khải đảo mắt suy nghĩ rồi nói: “Ra ngoài uống rượu, được. Nhưng cậu nói rồi đấy nhé, đến lúc không hỏi được gì thì đừng có bảo tôi uống không rượu của cậu”.

Tần Hướng Dương gật đầu.

Trần Khải cười hì hì: “Vậy thì đi làm mấy chén!”

Đến quán ăn, ba người gọi rượu và đồ ăn xong, Tần Hướng Dương lập tức nâng chén rượu của mình lên ngửa cổ uống cạn một hơi.

Trần Khải thấy thế, cảm thấy như bị thua thiệt, vội vàng rót đầy chén của mình rồi cũng uống một hơi.

Tần Hướng Dương vẫn không nhìn ông ta, tiếp tục uống một hớp nữa.

Trần Khải cũng uống tiếp một hơi nữa, rồi đưa tay cầm chai rượu về phía mình.

Lúc này Lý Văn Bích mới nói: “Uống ít thôi, anh còn phải lái xe đấy!”

Trần Khải nghe thế thì có vẻ rất vui, chỉ rót cho Tần Hướng Dương nửa chén, rồi vươn người về trước, ghé lại gần Tần Hướng Dương, hỏi: “Lâm Đại Chí và mấy người kia chết như thế nào?”

Tần Hướng Dương nghĩ, tôi vẫn còn chưa hỏi thì ông đã hỏi trước rồi. Được, chỉ cần ông thấy hứng thú, thì chẳng sợ không moi được chuyện ra.

Anh sắp xếp ý định xong, ăn một miếng thức ăn rồi nói vẻ lấp lửng: “Chuyện đó thì không rõ, phải hỏi cảnh sát thì mới biết được. Phải rồi, hiện nay ông đang làm công việc gì?”

Trần Khải tợp một ngụm lớn rồi than thở: “Đừng hỏi nữa! Tôi chẳng có bằng cấp gì, chỉ làm công nhân bốc vác thôi. Đã thế, cách đây ít ngày lại còn không cẩn thận va vào chân”

Tần Hướng Dương cũng hùa theo: “Như thế gọi là anh hùng đứt hơi đấy!”

“Chó chết!”, Trần Khải chửi.

Tần Hướng Dương vẫn tỉnh bơ, rồi vươn người khẽ hỏi: “Trước đây ông cũng đã từng hút loại đó đúng không”. Nói rồi gập hai ngón tay lại làm động tác.

Trần Khải nhìn Tần Hướng Dương vẻ nghi hoặc, đứng dậy định đi.

Tần Hướng Dương vội vàng giữ ông ta lại, nói: “Đừng lo, tôi không có ý gì đâu. Ông đã từng hút cái gì cũng chẳng có liên quan đến phóng viên chúng tôi. Ông là công nhân bốc vác, tôi viết ông lên báo, ai mà xem? Ông nói xem, có đúng không?”

“Cũng đúng!”. Trần Khải thở dài một cái, nói: “Đừng nhắc đến nữa, đã qua lâu rồi”

Tần Hướng Dương vội gật đầu, chỉ Lý Văn Bích và nói với Trần Khải: “Nói cho ông biết, chính chú của cô ấy cách đây ít năm cũng hút loại đó, sau này không có tiền nữa phải tự sát đấy! Ôi, thảm lắm!

Không được hút! Thật đấy!”.

Lý Văn Bích vừa nghe vậy, trong bụng nghĩ: “Tôi không hề có chú! Như vậy là lại bắt tôi diễn kịch rồi đấy, thế mà không hề nói trước một câu!”

Cô tức giận đưa chân dưới gầm bàn đá cho Tần Hướng Dương hai cái, còn mặt lập tức tỏ ra buồn bã, miệng nói với Trần Khải: “Vâng, nếu mà chú tôi còn sống thì tuổi có lẽ cũng xấp xỉ như chú.” Nói xong thì cúi đầu im lặng.

Trần Khải sửng sốt nói: “Ôi, đúng là không ngờ! Đúng vậy, đúng vậy, không được hút!”

Tần Hướng Dương vội nói: “Đúng thế! Chính là vì chú của mình nên cô ấy mới làm phóng viên, đi khắp nơi phỏng vấn những người đã từng sử dụng ma túy để viết bài, khuyên răn những người khác chớ có đụng đến thứ đó! Chính vì vậy mà hôm nay mới hỏi thăm và tình cờ biết đến chú.”

Trần Khải nói: “Được! Viết đi! Có điều, tôi chẳng có gì để phỏng vấn cả. Tôi đã ngần này tuổi rồi, thế mà vì thứ đó đến cả nhà cũng phải bán đi và rơi vào cảnh ngộ này. Thôi, không nói nữa! Tôi về đây!”

Nói rồi ông ta tợp một ngụm tướng, đứng dậy rời đi.

Tần Hướng Dương vội ngăn lại, nhưng không sao ngăn được, đành bảo Lý Văn Bích đưa một tấm danh thiếp cho ông ta và nói: “Lúc nào chú có điều gì muốn nói thì cứ gọi đến số điện thoại này nhé”

Trần Khải vừa đi khỏi, Lý Văn Bích túm chặt lấy cổ áo của Tần Hướng Dương, nói: “Chú của ai hút cái thứ đó? Nói đi, chú của ai?”

“Chẳng phải cô thích đóng kịch là gì? Chỉ phối hợp chút thôi mà!”

“Ai thích đóng kịch! Phối hợp thì anh cũng phải nói trước chứ?

Thế nên mới chẳng hỏi được cái gì rồi!” Lý Văn Bích giận dữ nói.

“Tôi biết là cô phản ứng nhanh”. Tần Hướng Dương khen Lý Văn Bích một câu, rồi trầm ngâm một lúc sau đó móc ra mấy trăm đồng, nói: “Đi, mua cho Trần Khải một chiếc chăn rồi đem đến đó. Tiền thừa cũng cho luôn ông ấy”

“Tại sao anh không đi?”.

“Nghe tôi đi, cô đi sẽ tốt hơn tôi”

Lý Văn Bích chẳng biết làm thế nào, đành phải đi.

Đưa chăn cho Trần Khải xong, hai người lại lần tìm đến nhà của Quách Tiểu Bằng.

Khi đến đó, họ mới biết Quách Tiểu Bằng đã đến Tân Cương mấy năm trước và thuê một khoảnh đất trồng bông, mấy năm nay không liên lạc gì với gia đình nên người nhà không có cách nào cung cấp cách thức liên lạc được với ông ta.

Thế là hai người ra về mà chẳng thu hoạch được gì.

Trên đường về, Tần Hướng Dương trách thông tin của Lý Văn Bích không chuẩn xác.

Lý Văn Bích thì tức giận nên cũng chẳng nói gì.

Đến tối, Triệu Sở và Tôn Kình cũng về đến nhà khách của cục. Nhìn vẻ ủ rũ của hai người biết ngay là cũng chẳng có tin tức tốt lành gì.

Quả nhiên, Triệu Sở nói: “Quản lý hồ sơ ở trại cai nghiện khá hỗn loạn, đừng nói đến hồ sơ năm 2000, đến cả hồ sơ của mấy năm nay cũng chẳng đủ! Chúng tôi đến trại cai nghiện số 2 của thành phố, tình hình cũng tương tự”

Lý Văn Bích nói: “Chỗ chúng tôi cũng chẳng hỏi được gì. Bước tiếp sau nên làm gì bây giờ?”.

Tần Hướng Dương nói: “Nếu thực sự không được thì chúng ta đi tìm những chiếc máy tính mà cơ quan công an Thanh Hà bỏ đi, xem có thể khôi phục được số liệu không.”

Tôn Kình nói: “Tìm ở đâu ra! Lâu rồi, người ta đã xử lý cả rồi!” Tần Hướng Dương nghe vậy, chẳng nghĩ ra được cách gì, đành day mũi trầm ngâm suy nghĩ.

Đúng lúc đó thì di động của Lý Văn Bích đổ chuông, cô nhấn nút nghe và phấn chấn nói với Tần Hướng Dương: “Trần Khải gọi!”

“Trần Khải?” Tần Hướng Dương vội đón lấy chiếc điện thoại di động từ tay Lý Văn Bích.

“Ôi, hai người cũng thật là cẩn thận! Lại còn mua cả chăn cho tôi nữa! Chuyện của tôi vốn chẳng có gì hay ho để nói. Hai người muốn hỏi gì?”

Tần Hướng Dương nói: “Ông có nhớ người bạn cũ Quách Tiểu Bằng không? Tôi muốn biết hồi đó mọi người đến huyện Thanh Hà tìm kiếm thứ đó như thế nào?”

“Thì ở Thanh Hà có hàng.”

“Ở khu Bàn Long không có à?”, Tần Hướng Dương hỏi.

“Bàn Long tất nhiên là có, nhưng Bàn Long là tỉnh lỵ, quản lý rất chặt. Chúng tôi là những khách lẻ, nên thường đến những nơi như Thanh Hà để tìm hàng”

Tần Hướng Dương nói: “Trong điện thoại nói không rõ, hay là chúng ta lại gặp nhau để nói đi! Rồi lại cũng nhau làm mấy chén.” Trần Khải vui vẻ nhận lời.

Tần Hướng Dương bảo Triệu Sở và Tôn Kình cứ nghỉ ngơi, còn mình và Lý Văn Bích lại đến chỗ hẹn với Trần Khải.

Rất nhanh chóng sau đó, ba người lại đến quán ăn lần trước.

Tần Hướng Dương chạm chén với Trần Khải, rồi nói: “Buổi chiều ông nói là Lý Lượng đã từng đánh ông, tại sao vậy?”

“Anh ta bắt tôi cai nghiện chứ còn sao nữa. Anh ta đuổi bắt và tôi bỏ chạy, tôi chạy nên anh ta đánh”

“Anh ta đã biết ông sử dụng ma túy như thế nào?”

“Cậu không biết đâu, mắt của anh ta tinh lắm. Anh ta đã bắt rất nhiều khách lẻ! Bắt nhiều thì sẽ có kinh nghiệm thôi! Lâm Đại Chí chắc chắn đã thưởng cho họ! Lại còn cả anh trai Lý Danh của anh ta nữa, mắt cũng nham hiểm lắm!”

“Hồi đó họ đã bắt rất nhiều người à?”

“Cũng không hẳn như vậy. Chỉ có một năm bắt nhiều thôi, làm ầm ĩ lên một thời đấy!”

“Năm nào?”

“Để tôi nhớ lại đã. Ôi, đầu óc chán quá, không nhớ rõ nữa!”

“Năm ông và Quách Tiểu Bằng đi đến huyện Thanh Hà phải không? Cùng với một người tên là Trương Tố Quyên. Tháng 7 năm 2000, các ông lại đi và Trương Tố Quyên bị bắt.”

“Ôi! Sao cậu lại biết cô ấy?”, Trần Khải có vẻ ngạc nhiên.

“Phóng viên mà, chuyện gì cũng có thể hỏi được, tò mò thôi”

“Chà, chuyện của cô ấy, chẳng nên nói nữa. Chuyện của con cô ấy, có lẽ cô cậu cũng biết rồi chứ?”

“Đúng vậy.”

“Phải rồi, cậu nhắc đến cái mốc năm 2000, thì tôi nhớ ra rồi. Hình như là cái năm 2000 ấy, đúng rồi, năm 2000 bắt nhiều nhất! Tôi cũng phải vào! Trại cai nghiện chật cứng, mẹ kiếp quá đông!”

Năm 2000? Tần Hướng Dương nhớ đến những số liệu bị mất của những năm đó, vội hỏi: “Trại cai nghiện đều chật cứng? Lại có thể có nhiều người sử dụng ma túy như vậy sao?”

Trần Khải đáp: “Chứ sao! Cậu là phóng viên cơ mà? Tôi đã từng sử dụng ma túy nên quan tâm đến số liệu về mặt này, số liệu của phía chính quyền. Trên mạng nói, tính bình quân, số người sử dụng ma túy kể cả trong và ngoài sổ sách gộp lại cũng xấp xỉ 1/100 dân số của thành phố!”

“Không nhiều như thế đâu!”

“Không biết! Dù sao thì tôi cũng không sử dụng nữa!”

“Vậy, thông thường mọi người mua ma túy ở đâu trong huyện Thanh Hà?”

“Nguồn hàng ư? Hì, hì. Chuyện này nếu là hồi đó, chắc chắn là không thể nói cho cậu biết được, đó coi như là bí mật trong phạm vi của chúng tôi, nhưng bây giờ thì chẳng sao, ở đó từ lâu cũng không còn bán nữa rồi”

“Chỗ nào vậy?”

“Bưu điện Tây Quan, huyện Thanh Hà”

“Gì cơ? Bưu điện?”

“Đúng, không phải là bưu điện, là một hòm thư của Tây Quan, trước đây dùng để cho mọi người bỏ thư vào đó, một cái thùng sắt màu xanh.”

“Thùng thư?”

“Đúng, thùng thư sắt màu xanh. Ở phía tây của Tây Quan, là khu ngoại ô”

“Có lẽ không phải thế! Theo tôi được biết, các điểm bán ma túy có lẽ phải phân tán mới đúng chứ?”

“Nói thế này, trước năm 2000 về trước thì rất phân tán, những người trong nghề mỗi người có một cách. Sau năm 2000, nói chính xác là từ cuối năm 2000 thì tình hình đã thay đổi. Năm đó, đầu tiên là rất nhiều người bị đưa vào trại cai nghiện. Đến khi mọi người ra trại, phát hiện ra rất nhiều điểm bán bị đứt, thì điểm ở Tây Quan, Thanh Hà mới trở nên nhộn nhịp”

“Nhiều điểm bị đứt? Sao lại như thế?”

“Tôi làm sao mà biết được”

“Nếu đã vào trại cai nghiện thì sao khi ra trại lại tái nghiện?”

“Trại cai nghiện đòi tiền, thưa cậu! Cậu tưởng là cai không à? Ai mà có nhiều tiền để tiêu vào đó như vậy được? Hết tiền, thì chỉ ở trong đó mấy tháng rồi cũng phải lần lượt ra!”

Những điều Trần Khải nói đúng là hiện trạng của các trại cai nghiện cưỡng chế. Trên thực tế, pháp luật có liên quan quy định, nhà nước không thu phí đối với việc cai nghiện cưỡng chế. Song, trên thực tế, chi phí sinh hoạt và các đồ dùng kèm theo như thuốc lá cho những người bị cưỡng chế cai nghiện! … đều phải do cá nhân tự bỏ tiền ra và đều phải mua trong trại, hơn nữa với chi phí khá cao. Điều này ở một mức độ nào đó ảnh hưởng đến quyết tâm cai nghiện dứt điểm của người nghiện, nhất là với những người nghiện mà điều kiện kinh tế bình thường. Do đó, rất nhiều người ra khỏi trại là lại tái nghiện và hình thành lên một vòng quay luẩn quẩn.

Tần Hướng Dương thở dài một cái, hỏi: “Bây giờ ông có thể tìm thấy chỗ Tây Quan đó không?”

“Không thể. Hồi đó, chỗ ấy rất hoang vu, nghe nói là khám phá ra mỏ dầu ở gần đó, đất cũng bị thu hồi, dân cư phải chuyển đi nơi khác, hòm thư ở đó trở nên hoang phế”

“Hèn nào mà có người đã dùng hòm thư đó để bán hàng, thì ra là nó bị bỏ hoang. Thế này đi, ngày mai ông đưa tôi đến đó xem thử nhé.”

Tần Hướng Dương nâng một chén cụng với Trần Khải, rồi nói: “Chú Trần, lần chú và Quách Tiểu Bằng, Trương Tố Quyên cùng đi Thanh Hà kiếm hàng, là cùng muốn mua loại Tiên Nhân Khiêu phải không?”

Trần Khải nghe thế thì mặt biến sắc, ông ta dặt mạnh chén rượu xuống bàn, nói với vẻ hồ nghi: “Cậu là cảnh sát phải không?”

Tần Hướng Dương vội vàng xin lỗi: “Không, không phải, chú Trần đừng hiểu lầm! Chú vẫn chưa nghe nói phải không? Cách đây mấy hôm, Trương Tố Quyên bị chết rồi”

“Chết rồi”, Trần Khải há mồm, ngây người một hồi lâu mới hỏi, “Chết như thế nào?”

“À, tự sát.”

“Tự sát? Ôi, đáng tiếc, thật đáng tiếc. Người phụ nữ đó, số cũng thật là khổ! Còn khổ hơn cả tôi!”

Tần Hướng Dương gật đầu liên tục tỏ ý đồng tình.

Trần Khải tợp một hớp rượu, lau mặt rồi nói: “Người phụ nữ ấy thật là tốt! Rất có tình có nghĩa! Chuyện của cô ấy tôi đều biết hết, ôi, khổ quá thật! Đáng tiếc là năm đó xảy ra chuyện ấy, nếu không tôi thực lòng muốn lấy cô ấy. Này, cậu phải tin, hồi đó tôi vẫn còn có nhà!”

Tần Hướng Dương gật đầu, nói: “Cháu tin. Phóng viên chúng cháu thường thích nghe những thông tin vỉa hè mà. Mấy hôm trước nghe nói có một người phụ nữ tự sát bèn đi khắp nơi dò hỏi thông tin thì mới biết đó là Trương Tố Quyên. Chúng cháu cũng có quen một vài người trong sở công an, có người phụ trách quản lý hồ sơ nên mới biết chuyện hồi đó mọi người đến huyện Thanh Hà đấy chứ”

Trần Khải “ồ” một tiếng, nheo mắt lại, nói: “Thế mà tôi không nhận ra cậu cũng quái ra phết nhỉ”

Tần Hướng Dương cười, đáp: “Cũng chỉ là để kiếm miếng cơm thôi, chẳng còn cách nào”

Trần Khải gật đầu, nói: “Cậu nói đúng, là Tiên Nhân Khiêu.”

“Thế là cháu đã đoán đúng!”

Trần Khải không để ý đến Tần Hướng Dương nữa mà nói như với một mình: “Trương Tố Quyên rất xinh đẹp, cơ bản chỉ cần ăn mặc đẹp xong đứng ở đó là chuyện sẽ thành công. Nếu có trong tay ít phấn nữa thì càng tốt. Những điều cậu biết, đúng đấy. Tìm cơ hội rồi nhét vào người Trần Khải này thì hì, hì, cơ hội kiếm tiền sẽ càng nhiều hơn đấy!”

Tần Hướng Dương nhíu mày hỏi: “Trước lần đó, Trương Tố Quyên đã vào trại cai nghiện chưa?”

“Chưa, chỉ có lần đó”

“Thế còn chú?”

“Tôi và Quách Tiểu Bằng bị bắt vào sau Trương Tố Quyên và ở trong đó 3 tháng. Lúc trước, chẳng phải tôi đã nói rồi còn gì, mùa đông năm 2000 khi ra khỏi trại, tình hình đã thay đổi, rất nhiều điểm bán hàng đã bị đứt, điểm Tây Quan của Thanh Hà bỗng dưng trở nên nhộn nhịp.” Nói rồi, Trần Khải bổ sung: “Những chuyện này ngày hôm nay nhất định không được nói với cảnh sát đấy! Nếu không thì tôi sẽ không tha cho hai người đâu!”.

Tần Hướng Dương gật đầu mạnh thay cho lời cam đoan rồi uống tiếp với Trần Khải mấy chén nữa mới đứng lên đi.

Sáng ngày hôm sau, Tần Hướng Dương và Lý Văn Bích lại đến tìm Trần Khải. Do thân phận phóng viên không thể bộc lộ, nên Triệu Sở và Tôn Kình đành phải tiếp tục nghỉ lại trong nhà khách.

Đón Trần Khải xong, Tần Hướng Dương mời ông ta cùng ăn sáng rồi ba người mới lái xe về huyện Thanh Hà.

Tây Quan của Thanh Hà từ lâu đã không còn như trước, khu vực hoang phế ngày nào nay đã mọc lên một nhà máy luyện dầu sừng sững.

Tần Hướng Dương chậm rãi lãi xe, để cho Trần Khải nhớ kỹ lại.

Lý Văn Bích yên lặng ngồi ở ghế sau, giống như mọi khi lặng lẽ lấy chiếc bút ghi âm của phóng viên, chăm chú lắng nghe những lời đối thoại giữa Tần Hướng Dương và Trần Khải.

Tần Hướng Dương đã phát hiện ra chiếc bút ghi âm ấy ngay từ đầu nhưng không ngăn lại mà chỉ lén nhắc cô, trong thời gian trinh sát, khám phá, tuyệt đối không được viết bất cứ cái gì, càng không được gửi bất cứ bài viết nào đi.

Chiếc xe chạy vòng quanh Tây Quan mấy lần, nhìn cảnh vật đổi thay hoàn toàn bên ngoài, Trần Khải cười đau khổ và nói: “Đừng tìm nữa, thùng thư đó đã không còn từ lâu rồi. Tôi cũng chẳng còn chiêu gì nữa! Hơn nữa, cô cậu tìm thứ đó để làm gì? Cũng chỉ là chuyện đó thôi mà, hay là về đi! Lạnh lắm, chúng ta quay về làm mấy chén đi?”

Tần Hướng Dương nói: “Không tìm thấy cũng không sao, lát nữa về sẽ làm mấy chén. Chú hãy nói xem, hồi ấy mọi người giao dịch như thế nào”

“Giao dịch”. Trần Khải châm điếu thuốc, rít một hơi dài rồi nói: “Chuyện đó thì rất đơn giản. Cho tiền vào trong phong bì, ném vào thùng thư, 12 giờ đêm đến đó lấy hàng, thế là xong.”

“Lấy hàng bằng cách nào?”

“Từ trong thùng thư. Từ 12 giờ đêm, thùng thư không khi nào khóa, cứ kéo ra là được”

“Chỉ đơn giản như vậy?”

“Đúng thế”

Tần Hướng Dương lắc đầu, nói: “Chiêu đó không có gì là hay. Hàng không bao giờ bị mất à? Lại còn cả tiền nữa, tiền cũng có thể mất”

“Cậu ngốc thế! Mất hàng hoặc mất tiền thì chỉ việc viết một mẩu giấy ném vào thùng thư. Chủ hàng biết là có người ăn trộm hàng hoặc tiền, thì vì sự an toàn sẽ tạm thời ngừng cung cấp hàng, cho đến khi nào xác nhận là an toàn thì lại mới cung cấp hàng tiếp. Nghề nào cũng có quy định của nghề đó! Ngừng cung cấp hàng, có nghĩa là sự nhắc nhở đối với tất cả mọi người! Hiểu chưa? Như thế thì mọi người không được sử dụng nữa. Hơn nữa, nếu ăn trộm hàng, nhỡ bị người trong giới biết hoặc bắt gặp thì có mà đánh chết à?”

Chỉ là một đám người nghiện mà cũng có nhiều quy định thế? Tần Hướng Dương hít một hơi, nói: “Cũng có phần có lý! Như thế thì chưa bao giờ bị đứt hàng chứ?”

Trần Khải đáp: “Mấy năm đó, mọi người đều lặng lẽ tuân thủ quy tắc bất thành văn đó, nói như bây giờ thì là hài hòa. Như tôi được biết thì chỉ đứt có một lần, không rõ là mất tiền hay mất hàng”

“Đó là vào năm nào? Cụ thể là trong bao lâu?”

“Hai, ba năm hay ba, bốn năm cũng không rõ nữa”

Tần Hướng Dương mân mê chiếc bật lửa, nói: “Chuyện này, tôi tin. Tôi đoán có lẽ là do người trong phạm vi các chú lấy trộm thôi. Người bình thường quanh năm cho dù là hàng ngày có đi qua cái thùng thư đó thì cũng rất khó mà nghĩ đến chuyện kéo nắm tay của thùng thư đó, huống chi ở đây hồi ấy lại hoang vu. Tại sao vậy, vì đó là điểm mù trong tư duy. Vậy, các chú không tò mò muốn biết chủ hàng là ai à?”

“Nói không tò mò thì là nói dối. Thực ra, trong giới thông thường là giao dịch trực tiếp, một bên đưa hàng, một bên đưa tiền, xong việc là quay người đi, ngay cả khi chủ hàng có đứng trước mặt cũng chẳng buồn nhìn. Những người nghiện, nếu không đến mức đó thì rất ít khi bán đứng chủ hàng. Cậu nghĩ mà xem, bán đứng chủ hàng rồi, thì cậu sẽ đi mua hàng ở đâu được? Ai mà còn dám bán cho cậu nữa? Nếu cậu không phải là cảnh sát thì cậu không biết được là nguồn hàng khó tìm thế nào đâu. Hơn nữa, cứ cho là tìm được nguồn hàng rồi thì nếu không bắt được giao dịch tại trận thì không được gọi là có bằng chứng! Vì vậy, những người như chúng tôi hoàn toàn không quan tâm ai đã cho hàng vào trong thùng thư, nhưng ai cũng thấy tò mò”

“Đúng vậy. Buổi tối chú nấp ở gần đó, nhìn xem ai cho hàng vào trong thùng thì biết ngay, phải không?”

Trần Khải cười, đáp: “Không được nhìn! Chỉ cần có người nhìn trộm là bên trong thùng thư không có hàng nữa!”

“Có người nhìn trộm là không có hàng nữa? Chủ hàng làm thế nào biết được là có người nhìn trộm”, Tần Hướng Dương cảm thấy rất thắc mắc trước những lời của Trần Khải.

Trần Khải đáp: “Tôi đâu biết. Dù sao thì tôi cũng chưa nhìn trộm bao giờ, tôi không có thời gian. Quách Tiểu Bằng nói, lần đầu đến mua hàng anh ta đã nhìn trộm” Tần Hướng Dương hỏi: “Vậy, không có hàng thì làm thế nào?

Mất trắng tiền à?”

“Chuyện đó thì không. Chỉ cần có người nhìn trộm, thì người ta không cho hàng vào đó nữa. Như thế thì dù cho ai nhìn trộm cũng sẽ biết đã bị người ta phát hiện, ngày hôm sau sẽ không nhìn trộm nữa. Tới ngày hôm sau đến đúng giờ thì lại có hàng”

“Nhưng, đối phương làm sao biết được có người nhìn trộm? Một nơi hoang phế lại không có camera!” Tần Hướng Dương day mũi, nghĩ.

Trần Khải nói: “Khi tôi mua hàng, không biết đứa nào đã nhìn trộm, song lần nào đến ngày thứ hai tôi cũng mới lấy được hàng. Quách Tiểu Bằng cũng thế, anh ta cũng chỉ nhìn trộm lần đầu, nhưng sau đó lần nào cũng phải tới ngày thứ hai thì mới nhận được hàng. Đúng là nghĩ mãi cũng không ra kẻ nào đó rỗi rãi sinh nông nổi, cứ lén nhìn trộm”

Nói đến đây, Trần Khải dường như chợt nhớ ra điều gì, ông ta vứt đầu mẩu thuốc, nói: “Tôi nói cho cậu biết, những điều mà cậu hỏi tôi hôm nay, thực ra mười mấy năm trước cũng đã có người hỏi tôi rồi”

“Ai?”.

“Em trai của Trương Tố Quyên - Trương Khởi Phát. Anh ta rất giống chị gái Trương Tố Quyên, tôi biết họ. Tôi biết anh là một luật sư, thường xuyên chơi với cảnh sát, tôi thì lại không muốn bán đứng chủ hàng! Nhưng, anh ta quá dữ! nên chưa đầy 5 phút sau, tôi đã phải nói về chuyện thùng thư ở Tây Quan cho anh ta…Anh ta còn nói anh ta có biện pháp buộc tôi phải mở miệng”

“Trương Khởi Phát? Lúc đó, Trương Tố Quyên bị bắt rồi chứ?”

“Đúng vậy! Đó là chuyện sau khi con gái của Trương Tố Quyên chết thảm. Trương Khởi Phát tìm gặp tôi, hỏi rất nhiều vấn đề”

Bây giờ, chúng ta hãy đưa góc độ của câu chuyện trở về 14 năm trước.

Ngày 4 tháng 7 năm 2000, Trương Tố Quyên bị Lâm Đại Chí đưa vào trại cai nghiện, sau đó thì Trương Nhược Tình chết thảm ở nhà. Lâm Đại Chí và Lý Danh, Lý Lượng vì thế bị viện kiểm sát khởi tố. Sau đó, do Kỷ Tiểu Mai và Nhiếp Đông nhiều lần van nài, Trương Tố Nga đã giúp Lâm Đại Chí tạo chứng cứ giả, khiến Lâm Đại Chí thoát khỏi trách nhiệm có liên quan đến cái chết ngoài ý muốn của Trương Nhược Tình. Ngày 15 tháng 10 năm 2000, cuối cùng Lâm Đại Chí bị buộc cho tôi việc.

Trương Khởi Phát đã không ngồi yên trước những đau khổ của Trương Tố Quyên, thế nên đã thông qua quan hệ của mình tìm đến Trần Khải. Vốn dĩ anh ta cho rằng Trương Tố Quyên bị bắt ở Thanh Hà, chắc hẳn là do bị Trần Khải và Quách Tiểu Bằng bán đứng, nên định trị cho những người này một trận. Nếu không thì tại sao, hai người đó cùng với Trương Tố Quyên đến Thanh Hà mà chỉ có một mình Trương Tố quyên bị bắt?

Lúc đó là tháng 12 năm 2000, Trần Khải mới từ trại cai nghiện về. Trương Khởi Phát tìm đến ông ta, sau khi dồn hỏi cho rõ xong thì mới biết chuyện không phải như vậy, đúng là Trương Tố Quyên vừa mới ra phố thì đã bị Lý Danh, Lý Lượng đưa vào đồn cảnh sát.

Lý Danh và Lý Lượng là ai? Qua hỏi thăm, Trương Khởi Phát mới biết, trên danh nghĩa hai anh em họ Lý này là cơ sở của cảnh sát Lâm Đại Chí. Cảnh sát chứ không phải là cảnh sát hình sự thì sao lại có cơ sở?

Sau này Trương Khởi Phát mới làm rõ, hồi đó những tay nghiện ở Thanh Hà khá nhiều, các đồn cảnh sát trực thuộc của huyện Thanh Hà đều có nhiệm vụ cưỡng chế cai nghiện, hàng năm phải bắt được một số người nhất định. Nhiệm vụ được đưa xuống cho đồn, rồi sau đó lại phân chỉ tiêu đến từng cảnh sát. Để hoàn thành tốt nhiệm vụ, Lâm Đại Chí đã thuê hai người giúp việc với danh nghĩa là cơ sở.

Nhưng, anh em nhà họ Lý dựa vào đâu mà có con mắt nhìn như vậy? Là do bắt nhiều người rồi nên kinh nghiệm phong phú chăng? Trương Khởi Phát không cho là như vậy. Người nghiện đúng là có biểu hiện khác với người bình thường, nhất là khi cơn nghiện nổi lên.

Nhưng trên phố người qua người lại đông đúc, anh em nhà họ Lý dựa vào đâu mà vừa nhìn một cái đã tóm ngay được Trương Tố Quyên? Câu hỏi này của Trương Khởi Phát giống hệt như suy nghĩ của Tần Hướng Dương 14 năm sau.

Là luật sư, Trương Khởi Phát rất nhạy cảm và nhận ra rằng, chuyện này dường như không đơn giản như vẻ bề ngoài. Anh ta nghi ngờ có người đã bán đứng Trương Tố Quyên. Nhưng anh ta căn vặn Trần Khải rất nhiều lần, thậm chí còn dùng cả thủ đoạn, Trần Khải vẫn một mực phủ nhận. Nếu không phải là Trần Khải và Quách Tiểu bằng thì là ai đây? Không lẽ là một người nghiện khác? Nhưng theo lời của Trần Khải, Trương Tố Quyên hoàn toàn không có những người bạn khác giống như vậy. Không lẽ là những kẻ buôn bán ma túy lẻ? Song, tại sao những kẻ buôn bán ma túy lẻ lại bán đứng khách hàng của mình? Trương Khởi Phát không thể nào nghĩ ra được. Qua việc dồn hỏi Trần Khải, anh ta đã biết được bí mật về thùng thư Tây Quan. Do tò mò xui khiến, anh ta đã quyết định tìm hiểu đến cùng, mà tốt nhất là bắt tại trận một kẻ buôn bán ma túy để tìm hiểu những tình hình cụ thể hơn.

Một buổi tối cuối tháng 12 năm 2000, trăng sáng sao thưa, Trương Khởi Phát một mình đến Tây Quan, tìm đến chỗ thùng thư mà Trần Khải nói rồi ném vào đó mấy trăm đồng, sau đó nấp vào một nhà nghỉ bỏ hoang ở phía đối diện bên đường. Hồi đó mới phát hiện ra mỏ dầu ở đây nên dân cư đều phải di chuyển đến chỗ khác, để lại những căn nhà trống.

Vì cẩn thận, Trương Khởi Phát đã không lựa chọn nhà nghỉ đối diện thẳng với thùng thư, mà là nấp vào một trong căn nhà trống bên cạnh. Anh ta biết vị trí đó rất tốt, vậy thì những kẻ buôn bán ma túy cũng biết vị trí đó rất tốt. Anh ta sợ nhà nghỉ đó sẽ khiến anh ta dễ dàng bị lộ.

Lúc đó còn cách 12 giờ đêm chừng 4 tiếng đồng hồ. Anh ta tìm một căn phòng trống có rèm cửa, kéo rèm rồi chuẩn bị kính viễn vọng ban đêm, chăm chú quan sát chiếc thùng thư bằng sắt màu xanh qua khe của lớp rèm. Ở đó, dù chỉ là một làn gió thổi qua, một đám cỏ xào xạc theo cơn gió cũng không thoát khỏi tầm mắt của anh ta.

Thời gian trôi qua rất chậm, Trương Khởi Phát liên tục rít thuốc để cho bớt căng thẳng và để cặp mắt bớt cay. Anh ta tin chắc rằng sẽ không có ai nhận ra được việc theo dõi đó của anh ta.

Lúc mới bắt đầu, anh ta không hề thấy nôn nóng chút nào, vì vẫn còn lâu mới đến 12 giờ đêm. Nhưng rồi, cùng với sự trôi qua của thời gian, anh ta bắt đầu thấy lo lắng. Cho đến 23 giờ 55 phút thì anh ta không ngồi yên được nữa, tại sao không thấy có bóng người nào đến gần thùng thư đó nhỉ?

Anh ta vứt đầu mẩu thuốc, để chiếc kính viễn vọng tì lên mắt, không dám lơ là một chút nào.

Anh ta tin tưởng, 5 phút cuối cùng nhất định có thể phát hiện ra điều khác thường.

Rất nhanh sau đó, 5 phút cuối cùng cũng trôi qua, nhưng anh ta vẫn chẳng phát hiện ra bất cứ điều gì.

Chuyện này là thế nào nhỉ? Anh ta đi đi lại lại mấy bước, rồi lại cầm kính viễn vọng lên quan sát thêm mười mấy phút nữa rồi mới quyết định đến xem chiếc thùng thư đó.

Chiếc thùng thư đứng lặng lẽ bên đường, không có đèn đường, xung quanh im ắng.

Đầu tiên anh ta đi vòng quanh chiếc thùng thư hai vòng, không phát hiện ra điều gì khác thường bèn đến kéo tay nắm của tùng thư.

“Cạch”, chiếc cửa của thùng thư khẽ được mở ra. Trương Khởi Phát cầm di động chiếu vào bên trong để nhìn, chỉ thấy chiếc phong bì mà mình ném vào vẫn nằm im trong đó.

Anh ta do dự một chút rồi cầm chiếc phong bì lên xem, tiền bên trong vẫn còn nguyên. Điều này khiến anh ta ngạc nhiên vô cùng. Anh ta chợt nhớ đến lời của Trần Khải: “Chỉ cần có người nhìn trộm là chủ hàng sẽ không cho hàng vào đó nữa”

Không lẽ việc quan sát của mình đã bị chủ hàng phát hiện ra? Hay là cũng có người khác nữa đang quan sát chỗ này và bị chủ hàng phát hiện ra?

Trương Khởi Phát không thể nào hiểu được. Anh ta mò mẫm ra khỏi Tây Quan, đến ngủ một giấc trong khách sạn gần đó. Sáng ngày hôm sau, anh ta lại đến Tây Quan, nấp vào trong nhà nghỉ bị bỏ hoang hôm trước, quan sát tình hình của thùng thư. Nhưng mãi cho tới 10 giờ sáng vẫn không có ai mở thùng thư đó.

Trương Khởi Phát quyết định tiếp tục quan sát. Suốt cả ngày, tầm mắt của anh ta không rời xung quanh thùng thư. Mãi cho tới 7 giờ tối, anh ta thấy mình quá mệt rồi, suy nghĩ một chút mới quyết định về khách sạn nghỉ, buổi tối hôm đó anh ta quyết định không quan sát nữa xem có tình hình gì không.

Anh ta để đồng hồ đánh thứ lúc 1 giờ đêm rồi ngủ một mạch đến 1 giờ đêm thì dậy và tiếp tục quay lại chỗ thùng thư. Mở cửa ra nhìn, tiền bên trong không thấy đâu nữa, thay vào đó là một túi có chất bột màu trắng.

Trời! bất giác anh ta nghĩ, không lẽ đúng là mình không lén quan sát nữa thì đối phương mới chịu cho hàng vào đó? Vậy thì, đối phương đã phát hiện ra mình như thế nào nhỉ? Điều này là không thể được! Mình đã nấp rất kỹ! Anh ta cứ lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng nghĩ mãi không ra rút cuộc là chuyện gì.

Điều đó giống như giải phương trình, định lý mà chủ hàng quy định là: anh bỏ tiền vào trong thùng thư, chỉ cần có người lén nhìn, cho dù người đó là anh hay là người khác thì anh ta cũng sẽ không cho hàng vào đó.

Vậy thì, nếu bạn chắc chắn rằng anh đã nấp rất kỹ và dứt khoát không bị phát hiện ra, nhưng vẫn cứ không có hàng, thì bạn chỉ có thể cho rằng, có một người khác cũng đang quan sát ở gần đó, đồng thời bị chủ hàng phát hiện ra. Tuy nhiên, bạn chẳng bao giờ có cách nào để chứng minh được điều này, đó là một nghịch lý logic. Vậy thì, trong tình hình đó, nếu bạn vẫn muốn đi tìm đáp án, thì bạn không thể không hoài nghi bản thân của định lý đó có thật là chính xác không.

Cuối cùng, Trương Khởi Phát quyết định thử lại một lần nữa. Lần này, anh ta quyết định ngược lại. Anh ta tin rằng lúc đó tuyệt đối mình không bị ai phát hiện ra, anh ta cũng không tin có người khác cũng nấp ở cái nơi hoang phế như thế. Ai mà lại làm cái việc vô vị như vậy! Cho dù thế nào, anh ta cũng phải thử ngược lại một lần nữa và lại vứt vào thùng thư đó mấy trăm đồng.

Buổi tối đầu tiên khi anh ta ném tiền vào thùng thư đó xong thì đi thẳng về khách sạn nằm ngủ.

Sáng ngày hôm sau, anh ta đến thùng thư ở Tây Quan, mở ra nhìn thì thấy tiền của mình vẫn còn, hơn nữa còn có nhiều hơn rất nhiều nhưng lại không có hàng. Số tiền nhiều hơn kia hẳn là của những khách hàng khác.

Buổi tối, trời vừa xẩm tối, anh ta lại nhân bóng đếm mò đến nhà nghỉ bỏ hoang kia, rồi dùng kính viễn vọng tiếp tục quan sát. Lần này, anh ta hoàn toàn không nôn nóng nữa.

Rất nhanh, thời gian trôi đến 11 giờ 20 phút, Trương Khởi Phát nhìn thấy có một bóng đen đi đến gần chiếc thùng thư. Bóng đen đó nhìn quanh bốn phía rồi mở nắp thùng thư.

“Giả vờ làm ma quỷ à! Tao phải xem xem mày là ai mới được!” Trương khởi Phát vứt chiếc kính viễn vọng, nhanh chóng ra khỏi nhà nghỉ và chạy nhanh về phía bóng đen.

Khi bóng đen cảm thấy sau lưng mình có người thì đã muộn, đành phải quay lại đánh nhau với Trương Khởi Phát.

Nhưng Trương Khởi Phát trẻ khỏe, bóng đen kia không phải là đối thủ của anh ta, nên chỉ một lát sau đã bị anh ta túm tóc đè xuống đất.