← Quay lại trang sách

Chương 9 Nhân quả màu đen

Được rồi, chúng ta hãy đưa tầm mắt 14 năm về trước quay lại với thực tại.

Bích lái xe.

Đưa Trần Khải về xong, trên đường về vẫn là Lý Văn Tần Hướng Dương vẫn cứ đang thắc mắc. Trần Khải nói, lần nào cho tiền vào thùng thư cũng đều đến ngày hôm sau mới lấy được hàng, lẽ nào có người khác nhìn trộm thật và bị chủ hàng phát hiện ra? Còn cả Quách Tiểu Bằng nữa, chỉ có nhìn trộm lần đầu tiên, nhưng sau đó cũng phải đến tối ngày hôm sau mới nhận được hàng. Không lẽ, chủ hàng không cần nghỉ ngơi sao? Hay là vì an toàn, lần nào chủ hàng cũng bố trí người nấp vào một chỗ bí mật rồi quan sát tất cả?

Trương Khởi Phát đã biết được bí mật của thùng thư qua lời của Trần Khải, vậy anh ta sẽ làm thế nào?

Suốt dọc đường, Tần Hướng Dương cứ nhắm mắt, chìm đắm trong tưởng tượng. Anh tưởng tượng ra Trương Khởi Phát tìm thấy thùng thư đó, ném tiền vào trong rồi tìm một chỗ nấp, quan sát đến 12 giờ đêm, và tất nhiên là không có hàng. Vậy, Trương Khởi Phát có ngạc nhiên không? Tất nhiên là có. Tiếp sau đó, anh ta sẽ làm thế nào? Anh ta có thử lại một lần nữa, cho tiền vào thùng thư rồi sau đó không thể tiếp tục theo dõi được nữa, bởi vì tối hôm trước anh ta theo dõi nên chủ hàng đã không cho hàng vào đó. Như vậy, quá 12 giờ đêm ngày thứ hai, anh ta mở thùng thư ra nhất định sẽ có hàng.

“Trừ phi đích thân thử một lần, nhưng đó là điều không thể” Tần Hướng Dương lẩm bẩm một mình.

“Anh lẩm bẩm gì thế”, Lý Văn Bích hỏi.

Tần Hướng Dương đành phải nói suy nghĩ của mình, sau cùng bổ sung thêm: “Về mặt logic, chuyện này không thể giải thích được”

Lý Văn Bích tiện mồm nói: “Ừ. Tôi đã nghĩ đến từ lâu rồi, đúng là không thể giải thích được. Ồ, mà dù sao thì chủ hàng lần nào cũng để cho khách đến tối ngày hôm sau mới nhận được hàng, đúng không? Chẳng phải là như vậy còn gì? Có thể, chủ hàng rất lười nên chỉ cho hàng vào đó là đi ngay lập tức, hắn lười đến mức không thèm quan sát xem ai đang nhìn trộm. Như thế mệt người lắm. Còn phải ngủ nghỉ nữa chứ!”

Những lời vô tình của Lý Văn Bích, khiến Tần Hướng Dương lập tức ngây người ra.

Cậu định thần lại, rồi vỗ đùi nói: “Đúng thế! Tôi đã rơi vào bẫy của logic! Đúng là chỉ có thể như lời cô nói. Quy luật để hàng của chủ hàng căn bản là hai ngày một lần, hoàn toàn không tồn tại cái gọi là có kẻ nhìn trộm thì sẽ không để hàng. Chỉ có thể là như vậy mới có thể giải thích được.”

“Ừ. Đúng là như thế, đúng thế! Đừng làm tôi phân tâm, hãy để tôi lái xe được không?”

Tần Hướng Dương nói: “Sai! Không phải là một chuyện. Đúng như Trần Khải nói, ma túy thông thường được giao dịch theo cách trực tiếp một đối một, con nghiện rất ít khi bán đứng chủ hàng. Nhưng, chủ hàng này thì lại làm ra vẻ như có một chiếc máy bán ma túy bán tự động, điều đó chỉ có thể nói lên rằng, hắn không muốn cho ai biết mình là ai. Hắn quá thận trọng. tại sao lại như vậy? Còn nữa, cách hai ngày hắn lại để hàng một lần, như thế giữa mỗi lần giao dịch hắn đều có một ngày nghỉ ngơi, chẳng may hôm nào đó mà có động dạng thì hắn đều chủ động. Thêm nữa, hắn tung ra cái tin ‘nhìn trộm sẽ không bán hàng nữa’ cũng vừa khéo với việc để cho tiền và hàng không dễ dàng bị lấy trộm, tương đương với việc thêm một chiếc khóa vào cho chiếc máy bán ma túy bán tự động đó”

Lý Văn Bích thở một hơi dài rồi nói: “Ôi, phân tích có nhiều đến mấy cũng chẳng có tác dụng gì, dù sao thì chúng ta cũng chẳng biết chủ hàng là ai”

“Về chuyện chủ hàng, không đến lượt cô nhọc lòng. Có điều, cô thông minh hơn tưởng tượng của tôi một chút đấy”

“Điều đó tất nhiên rồi”, Lý Văn Bích nói, mặt mày hớn hở.

Trời sáng, Tần Hướng Dương quyết định đến trại cai nghiện một lần nữa. Anh dặn tất cả mọi người hôm nay đều mặc cảnh phục, như thế càng khiến cho việc điều tra trở nên chính thức, tất nhiên trừ Lý Văn Bích.

Trại trưởng trại cai nghiện số 1 của thành phố khoảng gần 50 tuổi, họ Lưu, nói năng khá khách sáo. Sau khi biết ý định của Tần Hướng Dương thì nói với vẻ rất lấy làm tiếc: “Tài liệu của mấy năm đó không được bảo quản tốt, đúng là do sơ xuất trong công việc của chúng tôi. Có điều, hễ là những người đến cai nghiện đều danh sách đăng ký, bản chính của danh sách đăng ký đó ở trên sở”

“Nếu chỉ có danh sách con nghiện hổ lốn đó thì chẳng có tác dụng gì” Tần Hướng Dương suy nghĩ một chút rồi hỏi trại trưởng, trong tình hình bình thường thì một năm trại có bao nhiêu người đến cai nghiện.

“Nếu bình thường thì một năm ở đây thực hiện cai nghiện cho khoảng 100 người đổ về”

“Thế năm 2000 thì sao? Ông có nhớ năm đó chỉ riêng huyện Thanh Hà đã có rất nhiều người được đưa vào?” Tần Hướng Dương cố ý nhắc đến chuyện năm 2000, để kiểm chứng lời nói của Trần Khải.

Trại trưởng Lưu không cần suy nghĩ, trả lời luôn: “Về chuyện này, tôi thực sự rất ấn tượng. Vì bao nhiêu năm qua, tình hình như vậy chỉ xuất hiện có một lần. Năm đó, chỉ riêng huyện Thanh Hà đã có tới hai, ba trăm người vào trại. Cậu cứ xem đi, nếu như tài liệu về năm đó vẫn còn thì càng rõ hơn”

“Một huyện mà có tới hai, ba trăm người?” Tần Hướng Dương nghĩ trong bụng, đúng là quá nhiều, xem ra Trần Khải đã không nói dối.

“Vậy, trước năm 2000 thì sao, có tình hình gì khác thường không?”

Trại trưởng Lưu suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi vừa nói rồi, tình hình đặc biệt thì chỉ có lần đó. Thực ra, các đồn cấp dưới hàng năm đều có chỉ tiêu, cơ bản hoàn thành là được. Phải rồi, năm 2000 đó chính vì huyện Thanh Hà đưa nhiều người như vậy vào trại, sở đã có hành động chuyên đề với huyện này và nghe nói rất thành công.”

“Hành động chuyên đề gì”, Lý Văn Bích hỏi chen vào.

Tôn Kình vội nói: “Truy tìm nguồn gốc ma túy. Đừng có nhiều lời đấy”

Lý Văn Bích “ồ” một tiếng, rồi lùi sang bên.

Tần Hướng Dương trầm ngâm một lúc, cố hỏi lại: “Vậy, có ghi chép liên quan gì đến kết quả cưỡng chế cai nghiện và người cai nghiện khi ra trại không?”

“Có thì có đấy, nhưng những thứ đó càng khó bảo quản hơn” Tần Hướng Dương thất vọng gật đầu.

Trại trưởng Lưu mỉm cười nói: “Thủ tục ra trại mười mấy năm qua chỉ có một tình huống có thể được lưu giữ lại, đó là tình huống bất thường (tình huống đặc biệt), bỏ cai nghiện giữa chừng. Tình hình bình thường thì người nghiện phải cai nghiện một năm, nếu có nhu cầu thì có thể đề nghị kéo dài”

“Theo như tôi được biết, cai nghiện không thu phí, nhưng chi phí sinh hoạt thì người cai nghiện phải tự bỏ ra, nếu vì chi phí không đủ mà phải ra trại trước hạn thì sao?”

“Nếu người cai không có tiền trả cho chi phí sinh hoạt, thì thông thường chúng tôi sẽ ứng giúp cho một thời gian. Tuy nhiên kinh phí có hạn, thời gian dài thì cũng đành phải chấm dứt. Như vậy cũng không được coi là tình huống bất thường (tình huống đặc biệt)”

“Vậy, tình huống bất thường rút cuộc bao gồm những gì?”

“Ví dụ như ốm đau, tử vong, người đang trốn truy nã bị phát hiện, những nhân chứng quan trọng phải ra tòa làm chứng, những người có kỹ năng đặc biệt được bộ ngành đặc biệt lấy đi… Do những tình huống đó rất ít vì thế việc quản lý rất dễ, nên thường không bị mất. Nếu cần, tôi có thể tra giúp các anh”

Đúng lúc đó, Triệu Sở nói: “Dù sao thì cũng đã đến rồi, vậy thì cứ xem thử”

Rất nhanh sau đó, trại trưởng Lưu cầm một bản tài liệu pho to quay trở lại, nói: “Những trường hợp gián đoạn cai nghiện do tình huống bất thường (tình huống đặc biệt) đều ở trong này, tổng cộng có 43 người”

Tần Hướng Dương cầm bản danh sách lên lướt một lượt, nhưng không nhìn thấy một cái tên quen thuộc nào.

Anh khẽ thở dài một cái, rồi lại lướt sang mục lý do gián đoạn cai nghiện.

Mục lý do gián đoạn cai nghiện kèm theo sau mỗi cái tên. Anh nhìn từng hàng từng hàng, rồi bất chợt phát hiện ra một cái tên quen thuộc trong đó: Lâm Đại Chí.

Ở hàng đó viết: Trình Hạo Nhiên, lý do gián đoạn cai nghiện: phối hợp với đồn cảnh sát Thành Giao, huyện Thanh Hà để chỉ ra những người giao dịch ma túy; người thực hiện: Lâm Đại Chí, ngày 2 tháng 11 năm 2000.

Đây đúng là một thông tin có ý nghĩa.

Lần này, họ đã tìm kiếm được 3 manh mối rất bất ngờ.

Manh mối thứ nhất, hành động truy quét tội phạm ma túy ở huyện Thanh Hà của sở vào năm 2000. Tài liệu về hành động đó thì sở có, nên rất dễ dàng tra ra được. Hồi đó huyện Thanh Hà đã bắt được một lượng lớn người nghiện hút ma túy, trong đó, đồn cảnh sát Thành Giao là nổi bật nhất, đồng thời cung cấp manh mối về rất nhiều người nghiện cho các đồn khác, vì thế mà thu hút sự chú ý của ban phòng chống ma túy. Ngày 20 tháng 10 năm 2000, ban phòng chống ma túy của sở kết hợp với chi đội cảnh sát hình sự, chi đội cảnh sát vũ trang của sở, dựa theo những manh mối thu thập được trên các mặt đã truy phá 9 điểm tàng trữ, cất giấu ma túy của huyện Thanh Hà, triệt phá một điểm sản xuất, bào chế ma túy, bắt giữ 37 nghi phạm có liên quan đến ma túy, 8 kẻ khác bỏ chạy, đã thu giữ được một số lượng hê rô in, cô ca in, thuốc lắc…đáng kể.

Manh mối thứ hai, cũng chính là lý do của hành động triệt phá đường dây ma túy ở huyện Thanh Hà. Huyện Thanh Hà mà đồn cảnh sát Thành Giao là chủ yếu, trong hơn nửa năm đã bắt giữ được một lượng lớn người nghiện.

Manh mối thứ ba, đó là Trình Hạo Nhiên được Lâm Đại Chí đưa ra khỏi trại cai nghiện. Sự xuất hiện của người này đã tạo nên sự hứng khởi rất lớn cho Tần Hướng Dương.

Điều khiến người ta quan tâm đến manh mối này, đó là thời gian mà Lâm Đại Chí đưa Trình Hạo Nhiên ra khỏi trại cai nghiện là vào ngày 2 tháng 11 năm 2000.

Tần Hướng Dương nhớ rất rõ, trong hồ sơ về vụ án Trương Nhược Tình có ghi lại rằng ngày 15 tháng 10 năm 2000, Lâm Đại Chí bị buộc thôi việc.

Một người đã bị buộc thôi việc mà lại lấy danh nghĩa của đồn cảnh sát đến trại cai nghiện mang Trịnh Hạo Nhiên đi? Tại sao Lâm Đại Chí lại làm như vậy?

Tần Hướng Dương không nói rõ nghi vấn đó với trại trưởng Lưu. Anh tin chắc rằng bản tài liệu mà trại trưởng Lưu cung cấp không thể nào sai được.

Vậy thì, Lâm Đại Chí đã bị buộc thôi việc, tại sao lại có thể đàng hoàng lấy danh nghĩa của đồn cảnh sát để mang Trình Hạo Nhiên đi? Điều này rất đơn giản, hồi đó, Lâm Đại Chí cứ vài ba ngày lại đưa những người bị bắt vào trại nên các nhân viên trong trại rất rõ vai trò là cảnh sát của anh ta. Hơn nữa, chuyện anh ta bị cho thôi việc, trại cai nghiện chắc không được biết. Anh ta muốn đưa Trình Hạo Nhiên đi thì chỉ cần lợi dụng sự không thông suốt thông tin từ trên xuống dưới là được. Nghi vấn lớn nhất đó là động cơ việc làm trên của anh ta.

Mang nghi vấn đó, Tần Hướng Dương và những người cùng đi quay về sở, sắp xếp lại những tài liệu có trong tay chuẩn bị cho cuộc họp buổi tối của tổ chuyên án.

Triệu Sở nói: “Những chuyện mà đồn Thành Giao của huyện Thanh Hà làm năm 2000 quá khác thường, hoặc nói cách khác là quá điên cuồng! Tương đương với việc một đồn cảnh sát hoàn thành gấp mấy lần hạn mức truy bắt tội phạm ma túy của toàn thành phố. Tôi cảm thấy, chỉ riêng bản thân chuyện này đã rất không bình thường rồi”

Tôn Kình nói: “Đúng vậy. Nhưng trong con mắt của lãnh đạo thì đó là một chuyện tốt”

Triệu Sở đáp: “Đúng, là thành tích! Thực ra, về phía đồn cảnh sát cũng rất dễ giải thích, ví dụ như có thể giải thích là có sự giúp đỡ của nội tuyến. Điều tôi muốn nói là, sự không bình thường ấy chắc chắn rất quái đản. Mọi người nghĩ xem, Tần Hướng Dương điều tra Trần Khải, kết quả mò ra được thùng thư bán ma túy không có người. Chúng ta không có cách nào biết được thời gian cụ thể của việc xuất hiện điểm bán ma túy qua thùng thư ấy. Nếu nó xuất hiện sau hành động truy quét tội phạm ma túy thì sao? Như thế thì có chút ý nghĩa rồi”

Tần Hướng Dương hít một hơi, nói: “Thời gian xuất hiện của điểm bán ma túy bằng thùng thư ở Tây Quan không thể nào nắm được. Có điều, theo như lời của Trần Khải, khi ông ta ra khỏi tại cai nghiện vào mùa đông năm 2000 thì tình hình đã thay đổi, rất nhiều đường dây bị đứt, còn điểm ở Tây Quan Thanh Hà thì tự dưng lại sôi động. Nói cách khác, đại khái là có thể suy đoán, điểm bán ma túy đó bắt đầu nhộn nhịp từ sau hành động truy quét ma túy!”

“Ồ, tình cờ vậy sao”. Giọng của Triệu Sở rất quả quyết, “Tôi không cho rằng đó là một sự tình cờ!”

Tần Hướng Dương nói: “Ý của anh là, có người đã lên kế hoạch ở phía sau, đầu tiên đưa số lượng lớn người nghiện vào trong trại cai nghiện, từ đó thu hút sự chú ý của phía cảnh sát. Vậy thì điều tất nhiên là phía cảnh sát sẽ tiến hành truy quét đối với huyện Thanh Hà. Sau đó, người lên kế hoạch sẽ tạo ra một điểm bán ma túy không người để kiếm bộn tiền?”

“Một giả thiết rất mạnh dạn!”. Triệu Sở khen, “Về mặt logic, như thế rất hợp lý! Chỉ là một huyện, thế mà một lượng lớn con nghiện đã vào trại cai nghiện trong một khoảng thời gian khá tập trung, chỉ riêng việc này đã không bình thường rồi. Đồng thời đó cũng là cơ sở thực sự để chúng ta nghi ngờ đằng sau chuyện đó có âm mưu. Hồi đó, cảnh sát có hành động lớn như vậy, truy quét ở cả một huyện, về mặt logic là một điều tất nhiên. Điểm này thì không có nghi vấn chứ? Được, nếu chúng ta đã xác định điểm này, thì logic đó tất nhiên còn thiếu một nguyên nhân ở phía trước và một kết quả ở phía sau”

Tần Hướng Dương nói: “Rất có lý. Suy đoán theo logic, nguyên nhân phía trước chỉ có thể là có người đứng sau lên kế hoạch, kết quả đằng sau là chỉ ở trong phạm vi số người nhất định lũng đoạn thị trường. Điểm bán ma túy qua thùng thư bí mật ở Tây Quan, huyện Thanh Hà sở dĩ nhộn nhịp chẳng phải phù hợp với đặc trưng đó sao?”

“Vậy thì những người đó to gan lớn mật thật đấy!”, Lý Văn Bích nói.

“Lợi ích xui khiến cả thôi!”, Tôn Kình nói.

Tần Hướng Dương hắng giọng, nói: “Nhưng tính hợp lý về mặt logic cách rất xa sự thực. Xét từ những thông tin đã nắm được hiện giờ, điều khiến người ta chú ý nhất là hai người Lâm Đại Chí và Trình Hạo Nhiên. Sau khi bị buộc cho thôi việc, tại sao Lâm Đại Chí chấp nhận mạo hiểm lấy danh nghĩa đồn cảnh sát để đưa Trình Hạo Nhiên ra khỏi trại cai nghiện? Không thể nào giải thích được!”

Những lời của Tần Hướng Dương lập tức hướng sự chú ý của mọi người quay trở lại với cái tên Trình Hạo Nhiên.

“Trình Hạo Nhiên đúng không”. Lý Văn Bích khua chiếc di động, nói: “Có tài liệu đây rồi. Hiệu quả làm việc của đồng nghiệp phóng viên của tôi cũng không tồi đấy chứ!”

Tôn Kình cười, đáp: “Có cô thì phòng hồ sơ và phòng hộ tịch của sở đỡ bao nhiêu việc!”

Lý Văn Bích cười đắc ý.

Trình Hạo Nhiên, 48 tuổi, cháu ngoại của phó giám đốc sở Kim Kiến Quốc, hiện là Chủ tịch hội đồng quản trị Công ty hữu hạn vật liệu chống nước Hạo Nhiên, công ty này có vị trí ở khu Bàn Long, thành phố Tân Hải. Năm xưa, Trình Hạo Nhiên chơi cổ phiếu đã kiếm được hàng đống tiền và có tiền sự nghiện hút.

“Anh ta là cháu ngoại của Kim Kiến Quốc à”. Tần Hướng Dương hơi bất ngờ vì thấy Trình Hạo Nhiên còn có thân phận như vậy, tiếp đó, anh mỉm cười nói với vẻ coi thường: “Tình hình cơ bản của Trình Hạo Nhiên trong Bách Độ (môt trang mạng tra cứu của Trung Quốc) còn chi tiết hơn đây. Bạn đồng nghiệp của cô giỏi đối phó thế!”

Lý Văn Bích hừ một tiếng rồi đáp lại: “Trong Bách Độ, đảm bảo không có mấy chữ “có tiền sự nghiện hút!”

Tiếpđó, trong cuộc hợp của tổ chuyên án, Tần Hướng Dương và những người khác mới biết được Trịnh Nghị luôn bận rộn.

Trịnh Nghị sải bước vào trong phòng họp, thấy mọi người đã có mặt đông đủ, ông nói ngay với Tần Hướng Dương: “Chia thuốc cho mọi người đi, tôi quên không mang theo”

Tần Hướng Dương móc bao thuốc ra chia hết một vòng, rồi châm một điếu cho mình xong thì ném bao thuốc cho Trịnh Nghị.

Trịnh Nghị châm thuốc, rít một hơi dài rồi nói: “Tần Hướng Dương, nghe nói hai ngày này các cậu thu hoạch được không ít”

Tần Hướng Dương nói: “Chỉ là chúng tôi theo yêu cầu của cuộc họp hôm trước, tìm kiếm sâu hơn về một số thông tin thôi ạ”

Trịnh Nghị gật đầu, bảo Tô Mạn Ninh báo cáo tình hình của cô và Lục Thao.

Dường như Tô Mạn Ninh rất lấy làm hãnh diện vì được chỉ định phát biểu đầu tiên, cô ưỡn ngực rồi nói: “Lục Thao theo chỉ thị của thủ trưởng đã thực hiện việc phân tích đường đạn toàn diện và dựng lại hiện trường đối với vụ án xả súng, kết luận phân tích đường đạn và dựng lại hiện trường không khớp với nhau. Khi phân tích đường đạn, chúng tôi đã theo góc độ găm vào của viên đạn bắn trúng trán Lý Danh vẽ một đường thẳng theo hướng ngược lại, tiếp đó cũng vẽ một đường thẳng theo hướng ngược lại với góc độ găm vào của viên đạn bắn vào trán của Lý Lượng. Về mặt lý thuyết, giao điểm của hai đường thẳng đó chính là vị trí của nòng súng khi hung thủ bắn. Theo kết luận của phân cục Bàn Long, đó cũng chính là vị trí nòng súng của Lâm Đại Chí.

“Tuy nhiên, tình hình của hiện trường là, Lâm Đại Chí nằm nghiêng ở góc phải ghế sau. Chúng tôi đánh dấu vị trí nằm nghiêng của anh ta trên máy tính, rồi để cho Lâm Đại Chí ‘ngồi dậy’, thì sẽ tìm thấy vị trí nòng súng ở cánh tay phải của anh ta khi anh ta ngồi. Tuy nhiên, vị trí nòng súng này có độ sai lệch so với vị trí nòng súng tìm được qua thực nghiệm đường đạn. Vị trí bắn trúng của đường đạn thực tế có độ lệch 15 xăng ti mét do với vị trí mô phỏng trên máy tính, và nó gần với cửa xe bên phải hơn”

Trịnh Nghị bình thản hỏi: “Kết luận của cô là?”

“Kết luận của tôi là, xét riêng về kết quả phân tích đường đạn, hiện trường xả súng của vụ Lâm Đại Chí, Lý Lượng, Lý Danh rất có khả năng có người thứ tư.” Lời của Tô Mạn Ninh nhanh nhẹn, dứt khoát, kết luận rõ ràng.

Trịnh Nghị gật đầu, nói: “Tốt”

Tô Mạn Ninh nói tiếp: “Cục trưởng Trịnh Nghị và tôi nghiên cứu hồ sơ vụ Trương Nhược Tình, phát hiện ra không ít điểm nghi vấn, trong đó việc Lý Danh, Lý Lượng bắt giữ Trương Tố Quyên rất khác thường. Thế là Lục Thao đến phân cục Thanh Hà để lấy hồ sơ về những người cai nghiện ma túy hồi đó, nhưng hồ sơ ở đó đã bị thất lạc. Cục trưởng Trịnh Nghị đã yêu cầu cơ quan công an Thanh Hà tiến hành kiểm điểm nội bộ, đồng thời yêu cầu Lục Thao điều tra rõ danh sách người cai nghiện ở huyện Thanh Hà trước và sau năm 2000. Lục Thao đã tìm được bản tổng hợp danh sách người nghiện được đăng ký trong sổ của huyện Thanh Hà và các khu đô thị xung quanh, điều động một lực lượng lớn cảnh sát, xét hỏi từng người có tên trong sổ đăng ký, tra đến năm 2000, thì thấy chỉ riêng nửa đầu năm đó số lượng người vào trại cai nghiện đã nhiều đến mức khác thường, với cả thảy 281 người. Tại sao vậy? Chúng tôi đã rà soát từ đầu đến cuối thì thấy ngoài năm 2000, các năm khác số người vào trại cai nghiện dù có nhiều thì mỗi năm cũng thường dao động trong khoảng bảy, tám chục người. Trước tình hình đó, chúng tôi điều chỉnh lại số lượng người bị bắt buộc cai nghiện. Danh sách này, tôi sẽ gửi để mọi người xem”

Đối với Tần Hướng Dương thì việc thực nghiệm đường đạn trong vụ Lâm Đại Chí nổ súng là một tình hình mới. Vì lúc đó, cơ quan công an Bàn Long của anh chưa kịp kiểm tra và thực nghiệm điểm này thì vụ án đã phải bàn giao cho tổ chuyên án. Ngay từ đấu, tần Hướng Dương đã thấy nghi ngờ trước vụ án Lâm Đại Chí nổ súng, cậu nhớ như in sườn bên phải của chiếc xe Lý Danh và những dấu vết tựa như dấu chân trong ruộng lúa mạch. Kết quả kiểm tra đường đạn, ở một mức độ nào đó đã kiểm chứng cho suy nghĩ của anh: liệu có phải có một người nào đó bất ngờ mở cửa xe của Lý Danh và cướp lấy súng của Lâm Đại Chí bằng một động tác võ thuật rồi nổ súng bắn chết Lý Danh, Lý Lượng một cách mau lẹ. Tiếp đó, hung thủ dí nòng súng vào miệng Lâm Đại Chí và giết chết anh ta, tạo ra hiện trường giả. Nếu đúng như vậy thì quả là hung thủ rất lợi hại và quá tàn nhẫn.

Còn về việc Lục Thao đã huy động một lực lượng lớn cảnh sát, cơ bản hoàn nguyên hồ sơ những người cai nghiện đã bị thất lạc, càng khiến anh sửng sốt và thầm thán phục. Anh và Triệu Sở đã phải hai lần đến trại cai nghiện vì danh sách hồ sơ thất lạc đó. Mặc dù danh sách vẫn chưa tìm được, nhưng cũng đã có những phát hiện bất ngờ. Tất nhiên, kết quả điều tra của Lục Thao, càng chứng tỏ phương hướng điều tra của anh là chính xác.

“Tần Hướng Dương, hãy nói tình hình của các cậu đi.” Trịnh Nghị cắt đứt luồng suy nghĩ của Tần Hướng Dương.

Tần Hướng Dương nhanh chóng sắp xếp lại mạch tư duy, nói: “Một, trong vụ án Trương Nhược Tình, Kỷ Tiểu Mai và bạn học của chị ta là Nhiếp Đông đã vào hùa với Trương Tố Nga giúp Lâm Đại Chí tạo chứng cứ giả. Hồi đó, Trương Tố Nga không hề gọi điện cho Lâm Đại Chí, Kỷ Tiểu Mai và Trương Tố Nga cũng không hề có quan hệ bạn bè thân thiết, mà hoàn toàn là những người xa lạ với nhau. Kỷ Tiểu Mai đã thừa nhận sự thực tạo chứng cứ giả năm đó. Thái độ nhận tội cũng khá thành khẩn”.

“Hai, thông qua việc điều tra đối với Trần Khải, chúng tôi đã tìm ra một điểm buôn bán ma túy bí mật ở Tây Quan, Thanh Hà. Tình hình cụ thể sẽ có trong báo cáo gửi lên của tôi. Năm đó, sau khi Trương Tố Quyên bị đưa vào trại cai nghiện, Trương Khởi Phát đã thông qua thông tin của Trần Khải, cũng đã từng đến điểm bán ma túy đó. Việc anh ta có tìm thấy kẻ bán ma túy không thì về điểm này chưa rõ”.

“Ba, chúng tôi đã thu được mấy thông tin sau ở trại cai nghiện thành phố Tân Hải. Một là, vào năm 2000, nhất là nửa đầu năm trại cai nghiện đúng là đã nhốt một lượng lớn người cai nghiện, phần lớn những người cai nghiện này đều là do đồn cảnh sát Thành Giao đưa đến. Hai là, ngày 20 tháng 10 năm 2000, sở đã từng tiến hành một hành động truy quét tội phạm ma túy ở huyện Thanh Hà, tôi tin lý do ban đầu của hành động đó là do đồn cảnh sát Thành Giao đã đưa một lượng lớn người nghiện vào trại, từ đó thu hút sự chú ý của lãnh đạo cao cấp trên sở. Đồng thời, xuất phát từ mối liên hệ tất yếu nội tại của hai sự kiện trên, tôi, Triệu Sở và Tôn Kình nhất trí cho rằng, có lẽ hai sự kiện này còn có một nguyên nhân đằng trước và kết quả ở phía sau. Còn về nguyên nhân kết quả trước sau của việc này, chúng tôi vẫn đang trong giai đoạn suy đoán. Ba là, chúng tôi đã phát hiện ra một người tên là Trình Hạo Nhiên”

Nói đến đây, Tần Hướng Dương cầm danh sách người cai nghiện mà Tô Mạn Ninh phát, nhìn kỹ một lượt. Quả nhiên, cậu đã phát hiện ra cái tên Trình Hạo Nhiên trong đó.

Trong bản danh sách, ngày vào trại của Trình Hạo Nhiên là 22 tháng 10 năm 2000.

“Cụ thể thế sao?”. Tần Hướng Dương hỏi Lục Thao, “Trong bản danh sách này cũng có Trình Hạo Nhiên. Nhưng, thời gian lâu như vậy rồi, tại sao lại có thời gian cụ thể anh ta vào trại nhỉ?”

Lục Thao đáp: “Tôi dặn dò nhân viên làm thống kê rất kỹ, phải hỏi cho kỹ càng. Khi bản thống kê danh sách gửi đến, tôi cũng đã chú ý đến điểm này. Nhân viên thống kê phản ánh, Trình Hạo Nhiên nói trong đời anh ta chỉ vào trại cai nghiện có một lần, hơn nữa hôm đó lại vừa đúng là ngày sinh nhật vợ anh ta, nên anh ta nhớ rất rõ”

“Thì ra là như vậy!” Tần Hướng Dương nói, “Thông tin mà chúng tôi có được từ trại cai nghiện là, Trình Hạo Nhiên được Lâm Đại Chí đưa đi để phối hợp điều tra chỉ điểm những người buôn bán ma túy. Ngày mà anh ta rời trại cai nghiện là ngày 2 tháng 11, có nghĩa là anh ta chỉ ở trại cai nghiện tổng cộng 11 ngày. Hơn nữa, lúc đó Lâm Đại Chí đã bị cho nghỉ việc”

“Lúc đó Lâm Đại Chí đã bị cho nghỉ việc?” Trịnh Nghị nhíu mày, nói: “Tần Hướng Dương, cậu muốn nói gì à?”

“Tôi cũng không biết, chỉ cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.”

“Cách làm của Lâm Đại Chí đúng là rất khả nghi!” Trịnh Nghị lại hỏi, “Cậu có thể nói suy nghĩ của mình về quan hệ nhân quả mà cậu vừa nhắc được không?”

Tần Hướng Dương nói: “Đó là kết quả bàn bạc giữa tôi, Triệu Sở và Tôn Kình. Chúng tôi nghi ngờ có người đã lên kế hoạch đưa một lượng lớn người nghiện vào trong trại để thu hút sự chú ý của cảnh sát. Phía cảnh sát thì tất nhiên phải tiến hành một cuộc truy quét ở huyện Thanh Hà. Sau đó, họ lại tạo ra một điểm bán ma túy không có người để kiếm tiền. Chúng tôi đã phân tích như thế này: hành động truy quét tội phạm ma túy của sở vào ngày 20 tháng 10 năm 2000, chắc chắn là đã đánh vào các điểm ma túy ở huyện Thanh Hà rất nghiêm trọng, vậy thì, sau đợt truy quét đó, việc tạo ra một ổ buôn bán ma túy bí mật mới rất dễ nằm trong kiểm soát của một nhóm người nhất định, từ đó hình thành nên sự lũng đoạn. Phạm vi của những người này, có lẽ chủ yếu là những người bị đưa vào trong trại cai nghiện lúc đó. Thủ trưởng nghĩ mà xem, tỉ lệ tái nghiện sau khi cai là rất lớn, khi những người cai nghiện đó ra trại và đi tìm thuốc thì sẽ phát hiện ra nhiều ổ buôn bán ma túy trước đây đã không còn nữa, thì liệu họ có đi tìm điểm buôn bán ma túy mới hay không? Điều tình cờ là, điểm bán ma túy bí mật ở Tây Quan trở nên nhộn nhịp, sôi động vào chính thời điểm cuối năm 2000 đó!”

“Các cậu làm tốt lắm!” Trịnh Nghị kết thúc vấn đề một cách khéo léo rồi bảo Tô Mạn Ninh đến phòng làm việc của ông. Khi Tô Mạn Ninh quay lại, trên tay đã có thêm ba cây thuốc.

Trịnh Nghị chia thuốc cho mọi người, rồi quay người viết lên trên bảng phân tích tình hình vụ án ba chữ “Trình Hạo Nhiên”, sau đó nói: “Xét theo kết quả điều tra và phân tích logic của các đồng chí, hành động của Trình Hạo Nhiên và Lâm Đại Chí năm đó vô cùng kỳ lạ!

Đáng tiếc là Lâm Đại Chí đã chết trong vụ nổ súng. Tiếp sau đây, các cậu định đối phó như thế nào đối với Trình Hạo Nhiên?”

Tần Hướng Dương suy nghĩ cẩn thận rồi nói một cách vắn tắt: “Điểm lạ lùng giữa Trình Hạo Nhiên và Lâm Đại Chí là, ngoài việc lúc đó Lâm Đại Chí đã bị cho nghỉ việc, còn thể hiện ở thời gian.”

Nói rồi, Tần Hướng Dương đứng dậy, viết lên bảng một dãy thời gian.

Ngày 15 tháng 10 năm 2000, Lâm Đại Chí bị cho thôi việc.

Ngày 20 tháng 10 năm 2000, phía cảnh sát tiến hành hành động truy quét tội phạm ma túy đối với huyện Thanh Hà.

Ngày 22 tháng 10 năm 2000, Trình Hạo Nhiên được đưa vào trại cai nghiện (do đồn cảnh sát nào đưa vào thì không thể tra được).

Ngày 2 tháng 11 năm 2000, Lâm Đại Nghĩa lấy danh nghĩa của đồn cảnh sát, tự tạo ra thủ tục, đưa Trình Hạo Nhiên ra khỏi trại cai nghiện.

“Về thời gian, việc Lâm Đại Chí bị cho thôi việc và hành động truy quét tội phạm ma túy khẳng định là không có liên quan gì, nhưng về mặt logic hai sự kiện sau đó thì không thể nào loại trừ được tính liên quan với hành động truy quét tội phạm ma túy.” Tần Hướng Dương nói, “Chúng tôi không biết gì về Trình Hạo Nhiên. Nếu như anh ta và Lâm Đại Chí thực sự có sự móc nối phi pháp, thì liệu việc đưa anh ta ra xét hỏi có được không? Khẳng định là không được. Một là, chúng ta chẳng có một chứng cứ nào; hai là, Lâm Đại Chí đã chết, nếu Trình Hạo Nhiên biết chuyện này, thì anh ta hoàn toàn có thể đổ hết tội lỗi cho Lâm Đại Chí. Ví dụ, anh ta có thể tùy tiện tạo ra một lý do, nói rằng năm đó chỉ vì muốn nhanh chóng ra khỏi trại cai nghiện, nên đã nhờ Lâm Đại Chí giúp cho mình”

“Nhưng chúng ta hoàn toàn có thể kiểm nghiệm một chuyện khác trước.” Nói rồi, Tần Hướng Dương gọi điện cho Trần Khải, mở loa ngoài rồi hỏi: “Ông Trần, ông nói xem, ổ ma túy ở thùng thư ấy bắt đầu mua bán vào khi nào?”

Trần Khải đáp trong điện thoại: “Không biết. Chẳng phải tôi đã nói rồi còn gì? Mùa đông năm 2000, khi chúng tôi ra khỏi trại thì nơi đó mới nhộn nhịp!”

“Là ai nói cho ông biết chỗ ấy?”

“Mọi người đều nói như vậy. Hồi còn trong trại cai nghiện, mọi người đã truyền tai nhau rằng có một nơi như vậy.”

“Cụ thể là truyền tai nhau vào khi nào?”

“Cậu tha cho tôi đi! Chuyện đó ai mà nhớ được! Để hôm khác làm vài chén nhé!”

Tần Hướng Dương nhận lời rồi tắt máy.

“Mọi người đều đã nghe thấy rồi chứ? Tôi tin Trần Khải.” Tần Hướng Dương cầm bản danh sách những người cai nghiện lên, nói, “Cơ bản có thể xác định, xét về thời gian, ổ Tây Quan ở Thanh Hà được dành để chuẩn bị cho sau khi kết thúc hành động truy quét ma túy! Tôi đề nghị tiền hành điều tra có chọn lọc đối với những người khác trong bản danh sách này để dùng đó củng cố kết luận!”

Anh đặt bản danh sách xuống, khẽ thở dài: “Còn những ai là người đầu tiên tung ra thông tin về một ổ mua bán ma túy mới thì tôi cho rằng, cho dù có tập hợp những người cai nghiện đó lại đây và hỏi từng người một thì cũng không thể nào tìm ra. Tôi nghĩ, chúng tôi đang lâm vào khó khăn”

Anh châm một điếu thuốc rồi giải thích: “Bề ngoài, dường như chúng ta đã tìm ra được không ít manh mối, cũng đã làm rõ nguyên nhân nội tại của hành động truy quét tội phạm ma túy ở Thanh Hà năm đó, cũng đã biết về sự tồn tại của điểm mua bán ma túy không có người đó. Nhưng trên thực tế, những chuyện đó đều xảy ra 14 năm trước, đầu tiên chưa nói đến chuyện chúng ta chưa mò ra được bóng dáng của chủ mưu, mà cho dù bây giờ hắn có đứng ngay tại đây, chúng ta cũng chẳng có cách nào với hắn! Việc mua bán ma túy luôn là người và hàng tách rời nhau, chúng ta có bắt được một lần mua bán thì nhiều nhất cũng chỉ là một gói nhỏ. Mà việc bắt ma túy là phải người cùng tang vật! 14 năm qua rồi, nếu chủ mưu đã rửa tay gác kiếm, thì chúng ta lấy chứng cứ thực chất gì để định tội hắn”

Anh rít một hơi thuốc dài, rồi cân nhắc nói: “Hơn nữa, mọi người đừng quên, vấn đề mà hiện nay chúng ta điều tra chỉ là một phần của vụ án 214”

Những lời nói đó của Tần Hướng Dương đã làm thay đổi không khí trong phòng họp. Cả phòng bỗng chốc trở nên yên ắng.

Thực ra, những người có mặt trong phòng họp lúc này cũng đều rõ tính chất phức tạp của vụ án, chỉ có điều một số thông tin vụn vặt thu được sau mấy ngày điều tra sau khi tổng hợp lại khiến cho mọi người có chút cảm giác nhìn thấy ánh le lói của bình minh. Cái chính là, các thành viên của tổ chuyên án đều rõ, Trịnh Nghị tuyệt đối không chỉ mang hai chữ “lãnh đạo” trên đầu. Ông là người dày dặn kinh nghiệm, có một năng lượng khổng lồ và nguồn lực to lớn. Song những lời của Tần Hướng Dương đã khiến cho đôi chân của mọi người va phải hòn đá cứng đầu một cách rất đúng lúc.

Lúc này, Tô Mạn Ninh không nén được nữa, cô nói không chút kiêng dè: “Tần Hướng Dương, cậu đừng có mà giội gáo nước lạnh như thế! Trình Hạo Nhiên nhất định có bí mật! Chỉ cần điều tra thật rõ về anh ta thì sẽ dễ giải quyết thôi!”

Tần Hướng Dương bình tĩnh đáp: “Chị dựa vào đâu mà cho rằng Trình Hạo Nhiên có bí mật?”

“Dựa vào đâu? Dựa vào việc anh ta chỉ ở trong trại cai nghiện 11 ngày! Dựa vào việc anh ta có liên quan đến Lâm Đại Chí! Lâm Đại Chí đã bị cho thôi việc rồi mà còn mạo hiểm đưa anh ta ra khỏi trại cai nghiện, những điều này không lẽ không đáng nghi sao? Tôi có lý do nghi ngờ, là Trình Hạo Nhiên đã bán đứng các ổ buôn bán ma túy mà anh ta nắm! Điều đó thì có lợi gì với anh ta? Từ sau đó anh ta mua ma túy ở đâu? Cho nên, tôi nghi ngờ Trình Hạo Nhiên chính là nguyên nhân ban đầu của hàng động truy quét tội phạm ma túy!”

Tần Hướng Dương không đồng ý cũng không phủ nhận, anh hỏi ngược lại: “Nghi ngờ một người rất dễ. Tôi chỉ muốn biết, chị định điều tra Trịnh Hạo Nhiên như thế nào? Đừng quên là bây giờ anh ta là chủ tịch hội đồng quản trị không thiếu gì tiền, nên từ lâu đã không cần phải mạo hiểm buôn bán ma túy nữa. Chị định thu thập chứng cứ về anh ta như thế nào?”

Tô Mạn Ninh bỗng chốc cứng lưỡi, cô đưa mắt nhìn Trịnh Nghị với ánh mắt có phần hơi nũng nịu và rất đặc biệt. Đó là trụ cột tinh thần của cô, là cội nguồn tự tin của cô, nhưng Trịnh Nghị lại không nhìn cô.

Sau đó, Tô Mạn Ninh hừ một tiếng rồi đáp: “Tôi sẽ có cách! Cậu không tin thì cứ ở nhà”

Trịnh Nghị đưa tay làm một động tác rất mạnh để chấm dứt cuộc tranh cãi.

Ông đặt cốc nước trong tay xuống. Khi chiếc cốc chạm lên mặt bàn, phát ra một tiếng “cạch”, nghe giống như một viên định tâm hoàn chạm đất.

Ông nói bằng giọng dày và nặng: “Tần Hướng Dương nói không sai, hiện tại chúng ta chỉ như đang ở trên một nhánh/ phần. Nhưng bằng kinh nghiệm nhiều năm trong nghề cảnh sát của tôi thì tôi có thể nói với mọi người một cách rất có trách nhiệm rằng, rất nhiều khi chỉ cần một điểm thông là toàn cục thông. Đầu tiên cần phải thừa nhận rằng, Trình Hạo Nhiên nổi lên mặt nước là một tin tốt. Con người này đúng là có điểm nghi vấn, nhưng trước khi tìm được điểm bắt đầu, không được manh động, kẻo đánh rắn động cỏ. Mọi người cứ về nghỉ ngơi đi đã, sáng mai cuộc họp sẽ tiếp tục”

Về đến nhà khách, Tần Hướng Dương ngồi xuống đầu giường và rít thuốc liên tục, xem ra trong lòng đang rất nặng nề.

Triệu Sở vỗ vai cậu, nói: “Lão đệ! Buồn gì thế?”

“Không có gì, tôi đang nghĩ về tình hình vụ án” Tần Hướng Dương nói, hai tay đưa ra sau gáy, rồi tựa vào chiếc chăn.

Triệu Sở mỉm cười, nói: “Tuổi trẻ nên đầy nhuệ khí! Có điều, tốt nhất là đừng có lời qua tiếng lại với Tô Mạn Ninh. Cô ta quá ngạo mạn, hơn nữa lại còn có cục trưởng Trịnh bao che cho” Có vẻ Triệu Sở đã hiểu được phần nào tâm tư của Tô Mạn Ninh.

Tần Hướng Dương ném đầu thuốc lá, nói: “Tôi không cần biết ai bao bọc cho chị ta! Bây giờ không được động đến Trình Hạo Nhiên! Chúng ta chưa tìm ra điểm bắt đầu, chứng cứ cũng bằng không!”

Triệu Sở gật đầu, nói: “Thực ra, những vụ án này còn được, nói thế nào nhỉ, cũng đều có manh mối để tìm, có điều phiền phức một chút. Khó nhất là tội phạm quấy rối tình dục, thường là đến cả động cơ cũng không có, cách thức phạm tội cũng chưa chắc đã cao siêu, chứng cứ hiện trường có cả một đống, nhưng, xong việc rồi, hung thủ trốn bừa vào đâu đó, anh cứ tìm đi! Tìm ở đâu? Có mà tìm bằng mắt!”

Tần Hướng Dương cười, tán thành và nói: “Như thế có khác gì chơi trốn tìm! Hồi còn nhỏ chúng tôi chơi ở trong phòng, kiểu chơi mà anh nói khắp Trung Quốc đâu đâu cũng có! Mong sao cả đời này tôi không bao giờ gặp phải kiểu vụ án đó!”. Đó là mong muốn của anh.

Nhưng anh đã quên một câu, đó là “ghét của nào trời trao của ấy”. Rất nhiều khi, càng là những thứ mình không muốn gặp thì lại nó lại càng đến. Bây giờ, tất nhiên anh không thể nào lường trước được, không lâu sau đó anh đã gặp phải vụ án mà anh không muốn gặp nhất.

“Đúng thế!”. Triệu Sở thở dài, “Vì thế, bây giờ chúng ta không cần phải nôn nóng, có thế cũng chẳng có tác dụng gì. Cứ chờ thêm đã, biết đâu sẽ nhanh chóng có tình hình mới đến. Việc buôn bán ma túy liên quan đến không phải chỉ là hai người, cho dù mình có giấu diếm tốt đến mấy thì người khác chưa chắc đã làm được như mình”

Sáng ngày hôm sau, Trịnh Nghị vội vàng đến phòng họp.

Ông luôn bắt đầu cuộc họp bằng cách chẳng có mào đầu mà đi thẳng ngay vào vấn đề. Ông nói: “Có một tin tốt và một tin xấu. Tin xấu là, bộ và tỉnh ủy đã hạn định thời gian cho chúng ta, đó là trong vòng một tháng phải phá xong vụ án này. Nếu không phá được, thì tất cả mọi người có mặt ở đây nghĩ xem sau khi về nhà thì làm việc gì cho hợp”

Lời của Trịnh Nghị rất rõ ràng, ông không muốn danh hiệu “Trịnh Nghị ba trăm” bị vụ án này bôi nhọ. Nếu vụ án không phá được, thì sang năm ông cũng đừng có mơ lên tỉnh.

Ông tiếp tục nói với vẻ dứt khoát: “5 mạng người chết, một vụ nổ súng! Tôi không muốn cuối cùng lại phải giao vụ án lại cho Bộ công an! Tin tốt là”

Nói đến đây, Trịnh Nghị ngẩng lên nhìn Tần Hướng Dương rồi cao giọng: “Người của tôi trong khi điều tra về tình hình cá nhân của Trương Khởi Phát thì phát hiện ra là anh ta có một tài khoản đặc biệt. Ngày mở tài khoản là ngày 30 tháng 12 năm 2000, hồi đó khi mở tài khoản thì phải đưa vào đó 200 ngàn đồng, mỗi năm sau đó tài khoản này đều phải định kỳ nhập vào 200 đồng nữa. Bắt đầu từ năm 2004, tài khoản này mỗi năm đều chuyển ra 50 ngàn đồng, tài khoản nhận chuyển là Trung tâm hồi phục bệnh tâm thần Long Sơn khu Bàn Long. Người của tôi đã tra ra ngân hàng chuyển khoản cho Trương Khởi Phát năm ngoái và còn điều tra ra video giám sát người chuyển tiền ở ngân hàng”

Nghe tin này, mắt của tất cả mọi người đều sáng bừng lên.

Tần Hướng Dương lập tức nhận ra rằng, “Trung tâm phục hồi bệnh tâm thần Long Sơn khu Bàn Long” mà Trịnh Nghị nhắc đến, chính là nơi mà Trương Tố Quyên điều trị. Điều đó rất rõ là chi phí điều trị của Trương Tố Quyên đều do Trương Khởi Phát lo liệu.

Người chuyển khoản đó là ai? Tất cả mọi người đều rất mong chờ đáp án đó.

Giọng của Trịnh Nghị bỗng trở nên rất nhanh: “Tên người chuyển khoản là Vương Diễm Linh, người phụ trách tài chính kiêm thư ký văn phòng của Trình Hạo Nhiên”

Nghe đến đây, trong lòng Tần Hướng Dương dường như trở nên sáng rõ, anh như trở lại cái đêm hôm ấy của tháng 12 mười bốn năm về trước. Anh nhìn thấy Trương Khởi Phát ngồi trong một đống đổ nát, mắt chăm chăm nhìn vào chiếc thùng thư bị bỏ hoang màu xanh.

“Xem ra, hồi đó Trương Khởi Phát đã tóm được con mồi của mình! Số tiền đó, rõ ràng là chi phí dùng để bịt miệng”. Bất giác, anh thấy rất khâm phục Trương Khởi Phát.

“Nhưng, con mồi mà Trương Khởi Phát tóm được chưa hẳn đã là Trình Hạo Nhiên!” Anh lùi một bước rồi nghĩ, “Cứ cho là người mà buổi tối hôm đó anh ta tóm được không phải là Trình Hạo Nhiên, mà là một người khác, thì chắc chắn người đó cũng không thoát khỏi có quan hệ với Trình Hạo Nhiên, nếu không thì Trình Hạo Nhiên đã không hàng năm đều đặn chuyển tiền cho Trương Khởi Phát”

Điều tra Trình Hạo Nhiên khẳng định là không sai rồi. Nhưng, phải điều tra như thế nào đây?

Vấn đề nan giải lại đặt ra trần trụi trước mắt.