Chương 10 Khởi nguồn
Lần này, Trịnh Nghị không cho Tần Hướng Dương thời gian để mà suy nghĩ, ông nói bằng giọng cứng rắn: “Tôi yêu cầu các cậu phải lập tức tiến hành điều tra đối với Trình Hạo Nhiên, điều tra về nhân quả của ổ bán ma túy Tây Quan, rồi nhanh chóng đưa tình hình vụ án trở lại với vấn đề chính! Bố trí nhân sự vẫn như cũ, Lục Thao cơ động, Tô Mạn Ninh làm công tác hậu cần”
Một ngày tháng 2 năm 2000, hương vị của ngày tết vẫn chưa hết, Trình Hạo Nhiên lái xe trên đường về nhà. Năm đó, anh ta chơi cổ phiếu và thắng đậm, nên vừa mới lấy chiếc Santana mới tinh.
Lần này vào thành phố, anh ta đã mạnh tay mua mười ngàn đồng tiền hàng, đủ dùng cho một thời gian. Anh ta đưa mắt nhìn gói hàng trên ghế phụ, bất giác thốt lên: cảm giác có tiền thật là tuyệt!
Tuy nhiên, vận ngày hôm đó của anh ta lại không được tốt lắm.
Khi xe chạy gần đồn cảnh sát Thành Giao của huyện Thanh Hà thì gặp phải Lâm Đại Chí, cảnh sát đang trên đường đi trực ban.
Tâm trạng của Lâm Đại Chí hôm đó thì lại rất không tốt, anh ta vừa thua bạc và nướng sạch số tiền thưởng dịp tết, chưa kịp thu hồi lại vốn thì đã bị phó đồn trưởng Thẩm Hạo gọi đi trực ban.
“Vừa tết, ở đâu ra mà lắm việc thế!”, Lâm Đại Chí vừa đi vừa tức giận, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một chiếc Santana mới tinh lướt qua.
Bánh của chiếc xe đè lên đám tuyết, làm bắn cả tuyết lên người Lâm Đại Chí.
Lâm Đại Chí lập tức nổi đóa: ông mày đã thua rất nhiều tiền, năm mới mà còn phải trực ban! Bọn nhà giàu chúng mày thì lái xe đi khắp nơi chơi bời! Đúng là tự do và thoải mái! Có tiền thật là tuyệt vời!
Nghĩ đến đây, anh ta chạy mấy bước, đưa tay ra chặn chiếc Santana lại.
Anh ta cởi khuy áo khoác, để lộ bộ cảnh phục bên trong, rồi nói với người ngồi trong xe: “Cho kiểm tra xe!”
Trình Hạo Nhiên hạ kính cửa xe xuống, nhìn Lâm Đại Chí, rồi nói với vẻ đầy lý lẽ: “Anh không phải là cảnh sát giao thông! Kiểm tra xe gì chứ? Đang tết mà!”
“Hừ!” Lâm Đại Chí càng tức giận, cứng rắn nói: “Tết nên mới xảy ra nhiều chuyện, đây là kết hợp kiểm tra! Tôi nhận được lệnh, những xe qua đây ngày hôm nay đều phải kiểm tra!”
Nói xong, Lâm Đại Chí kéo cửa xe, thò người vào lục đồ trong xe của Trình Hạo Nhiên.
Vốn dĩ anh ta chẳng hy vọng tìm kiếm được thứ gì mà chỉ muốn gây chút phiền hà cho người nhiều tiền này để giải quyết mối thù bị tuyết bắn lên người. Anh ta cảm thấy ngày hôm nay thực sự rất đen đủi.
Trình Hạo Nhiên lập tức cuống lên, cúi người xuống ra sức ôm lấy Lâm Đại Chí và kéo anh ta ra ngoài xe, miệng thì nói lớn: “Dám kiểm tra xe của tôi à! Có biết tôi là ai không?”
Lâm Đại Chí nghe vậy lại càng nổi đóa: “Tôi không cần biết anh là ai!”
Anh ta lấy sức quật Trình Hạo Nhiên xuống, sau đó chui vào trong buồng lái và tiếp tục lục lọi.
Khi Trình Hạo Nhiên cuống cuồng bò được lên thì Lâm Đại Chí đã phát hiện ra một túi bột trắng mới mua.
Lâm Đại Chí cầm chiếc túi lên nhìn đi nhìn lại, miệng lẩm bẩm: “Cái gì thế này”
Trình Hạo Nhiên đưa tay cướp lấy chiếc túi, vội nói: “Đường! Đường trắng”
Lâm Đại Chí thấy vẻ cuống quýt, hùng hổ của Trình Hạo Nhiên, thì lập tức như đánh hơi thấy điều gì đó: “Đường trắng? Sao tôi thấy không giống như vậy!” Nói xong thì giằng lại chiếc túi trong tay Trình Hạo Nhiên, Trình Hạo Nhiên cuống lên, chiếc túi rơi “xoạch” xuống đất và tung ra.
Trình Hạo Nhiên xót của, vội quỳ xuống đưa tay vốc lớp bột trắng trên mặt đất cho trở lại vào túi.
Dù cho không đủ kiến thức thì Lâm Đại Chí cũng đã hiểu, nên anh ta đưa chân đá Trình Hạo Nhiên và chửi: “Đường trắng cái mẹ mày! Đó là ma túy!” Nói rồi lôi Trình Hạo Nhiên dậy, giận dữ quát lên: “Đi! Theo tôi về đồn! Hôm nay gặp phải tôi, hãy trách anh năm mới không thắp hương đi!”
Trình Hạo Nhiên lập tức nhũn người, quỳ sụp trên đất, nói: “Đừng! Tha cho tôi đi! Tôi có tiền, tôi sẽ cho anh tiền! Đừng bắt tôi”
Nghe thấy đối phương vừa nhắc đến tiền, Lâm Đại Chí liền nổi giận: “Tiền à? Có tiền thì giỏi rồi! Tôi vừa thua hết tiền thưởng mà cũng không chớp mắt đây! Tôi nói rồi, hôm nay gặp tôi, thì anh hãy chấp nhận gặp đen đủi đi”
Trình Hạo Nhiên thấy chiêu đó không được, bèn đảo mắt, lập tức đứng dậy, nói: “Tôi có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn! Anh muốn trị thế nào thì trị! Nhưng đang là dịp tết, Tôi cũng không chạy mất được đâu! Chúng ta vào trong xe nói chuyện một lát được không? Tôi sẽ nói với anh chuyện này. Hôm nay tôi chấp nhận rồi!”
Nghe Trình Hạo Nhiên nói như vậy, Lâm Đại Chí cũng không còn hung hăng như trước nữa mà cười, nói: “Thái độ như thế còn tạm được! Để tôi còn xem anh nói chuyện gì với tôi.” Nói rồi, Lâm Đại Chí ghé mông ngồi xuống ghế phụ.
Trình Hạo Nhiên vội cầm chiếc túi ni lông lên và ngồi xuống xe, tiện tay hạ kính cửa xe xuống.
Trình Hạo Nhiên trấn tĩnh lại rồi móc ra 500 đồng, nói: “Hôm nay tôi chỉ mang ngần này, anh cầm tạm, hôm khác tôi sẽ nói chuyện thêm. Anh làm phúc tha cho tôi!”
Lâm Đại Chí châm một điếu thuốc tỏ rõ thái độ của mình: “Tôi nói cho anh biết, hôm nay anh nói gì cũng không thể giải quyết được, chắc chắn anh phải vào đó thôi!”
“Nếu anh chê ít thì anh theo tôi về nhà lấy thêm!”
Lâm Đại Chí nói: “Không ít, còn nhiều hơn tiền thưởng một năm của tôi, có điều chẳng có tác dụng gì. Anh là người buôn bán, đúng không? Anh là người buôn bán thì ngày ngày phải làm cái việc kiếm tiền, đúng không? Còn tôi làm cảnh sát thì tôi phải làm việc của cảnh sát. Anh cất giấu một gói tướng ma túy như thế này, tôi bắt anh, có phải là tôi đang làm việc cần làm không? Đó gọi là ai có bổn phận của người ấy! Giữa chúng ta đừng có trộn lẫn với nhau!”
Thấy người kia tỏ ra rất cứng rắn, không thể dùng tiền bôi trơn được, Trình Hạo Nhiên đưa ra tuyệt chiêu: “Nói cho anh biết, cậu của tôi là Kim Kiến Quốc, phó thủ trưởng cơ quan công an huyện Thanh Hà, có lẽ anh biết chứ?”
Câu nói đó quả thực khiến cho Lâm Đại Chí giật mình, có điều anh ta vẫn không để lộ ra mặt, miệng vẫn mỉm cười, nói: “Cục phó Kim thì sao? Đến cả con trai của Cục trưởng Kim mà phạm pháp thì cũng vẫn cứ ngồi nhà lao, đúng không?”
Trình Hạo Nhiên nghe thế thì liều nói: “Hay là thế này, anh báo cáo với cậu tôi? Ông ấy nói xử thế nào thì cứ thế mà xử?”
Thực ra lúc đó trong lòng của Lâm Đại Chí cũng đã dao động rồi, anh ta không ngừng tính toán: nếu đối phương đúng là cháu ngoại của Kim Kiến Quốc, thì chuyện này quả là không dễ giải quyết, mình chỉ là một cảnh sát quèn, không hiểu Cục trưởng Kim là người như thế nào, nếu chẳng may vì chuyện này mà đắc tội với lãnh đạo thì đúng là không nên, chi bằng cứ quẳng cái của nợ này cho Kim Kiến Quốc, nhân đà đó tạo ra mối ân huệ với ông ta. Nghĩ đến đây, anh ta bèn đưa Trình Hạo Nhiên vào phòng trực ban để gọi điện thoại.
Kim Kiến Quốc nghe diễn biến sự việc xong thì lại ném cho Lâm Đại Chí một câu: “Cần giải quyết thế nào thì cứ như thế mà giải quyết!” Trình Hạo Nhiên vội bước đến, nói vào trong ống nói: “Cậu, cháu chỉ trót lần này thôi! Lần sau cháu không dám nữa đâu!”
Đáp lại là sự im lặng từ điện thoại.
Lâm Đại Chí cũng không phải là người ngốc: “Cần giải quyết như thế nào thì cứ như thế mà giải quyết.” Nói thì là nói vậy, nhưng sự thực việc làm thì lại không thể như vậy. Anh ta cân nhắc xem tha cho Trình Hạo Nhiên như thế nào mà vẫn giữ một đường lùi lại cho mình.
Trình Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt do dự của Lâm Đại Chí, bụng nhủ thầm: có cửa rồi, bèn ghé sát mặt lại cười nhăn nhở, nói: “Hay là thế này vậy, đang dịp tết, anh trực ban cũng chẳng có việc gì, chúng ta tìm một nơi uống một chút rồi nói chuyện, coi như là để làm quen. Chuyện của tôi, ăn xong chúng ta sẽ nói, anh thấy thế nào?”
Lâm Đại Chí hiểu, đó là cách đối phương để đường lùi cho mình, nên cố làm ra vẻ mặt khó xử, miễn cưỡng đồng ý.
Hai người tìm một quán ăn, vừa uống rượu vừa giới thiệu tên tuổi và chính thức làm quen.
Trình Hạo Nhiên cũng có thể được gọi là người biết nhiều hiểu rộng, khiến cho Lâm Đạo Chí cứ trố mắt há miệng mà nghe.
Trình Hạo Nhiên chém gió một hồi, rồi nâng chén lên hỏi Lâm Đại Chí: “Anh có biết cái túi đó của tôi đáng bao nhiêu tiền không?” Lâm Đại Chí không biết được nên chỉ còn biết lắc đầu.
“Một trăm ngàn đồng”, Trình Hạo Nhiên chìa một ngón tay ra. “Nhiều như vậy sao”, Lâm Đại Chí sửng sốt, rượu trong chén sánh cả ra ngoài.
Trình Hạo Nhiên nói: “Buôn bán thứ này kiếm tiền còn nhanh hơn, nhiều hơn cả việc chơi chứng khoán. Nhưng, người bình thường thì không thể nào làm được”
“Như thế là phạm tội!” Lâm Đại Chí nói với vẻ nghiêm túc, “Lần này là nể mặt cậu của anh, nên tôi không tịch thu nó, nếu tịch thu thì phải báo cáo lên trên! Nhưng có câu này thì tôi phải nói, tôi khuyên anh đừng có hút nó nữa!”
Trình Hạo Nhiên rất nhanh hiểu ý, lấy ra 500 đồng để cảm ơn. Lâm Đại Chí xua tay từ chối.
Trình Hạo Nhiên thấy đối phương kiên quyết không nhận, bèn cất tiền đi và nói với vẻ cảm kích: “Hút thứ này vừa không kiếm ra tiền lại phải tiêu rất nhiều tiền. Nếu như vừa kiếm ra tiền lại không phải tốn tiền thì hay quá!”
Lâm Đại Chí phản ứng rất nhanh, hạ giọng quát: “Là ý gì? Anh muốn buôn bán ma túy à?”
Trình Hạo Nhiên trầm ngâm một hồi lâu rồi mới khẽ nói: “Buôn bán ma túy cũng chưa hẳn nhất định sẽ bị bắt, mấu chốt là xem phải làm thế nào. Tôi đã đặt chân vào vòng này mấy năm rồi, mỗi lần nhìn thấy những kẻ buôn bán nó kiếm cả đống tiền, tôi rất thèm! Nói thật với anh, tôi luôn suy nghĩ tìm một cách nào đó chắc chắn để làm, nhưng nghĩ mãi chưa ra chứ nếu không thì tôi cũng muốn làm lắm, nhân lúc mình còn có tí vốn trong tay”
Lâm Đại Chí nói: “Mau chóng dừng lại ngay! Cũng đừng có nghĩ đến nữa! Nhỡ xảy ra chuyện thì đến lúc đó đừng nói là Cục phó Kim mà ngay cả ông trời cũng không cứu được anh!”
Đó là lần gặp mặt đầu tiên giữa hai người.
Lần thứ hai khi Trình Hạo Nhiên gặp Lâm Đại Chí, quả nhiên anh ta nói là làm, anh ta đưa một ngàn năm trăm đồng ra cảm ơn Lâm Đại Chí đã giơ cao đánh khẽ.
Một ngàn năm trăm đồng ở thời điểm lúc đó không phải là con số nhỏ, nhưng Lâm Đại Chí vẫn một mực từ chối, cuối cùng không làm sao được đành phải nhận. Nhưng, sau khi nhận xong thì trong lòng anh ta trào dâng một cảm giác thất bại, một là vì thấy mình đã không giữ được nguyên tắc, vừa nghe thấy ba từ “Kim Kiến Quốc” đã tha cho người phạm tội; hai là, buồn cho tiền lương ít ỏi của mình, đến nỗi bị thua có một chút tiền thưởng trong dịp tết mà cũng đã xót hết cả ruột.
Khi Trình Hạo Nhiên và Lâm Đại Chí gặp nhau lần thứ ba thì Trình Hạo Nhiên đã hỏi Lâm Đại Chí với vẻ bí hiểm: “Đồn của các anh có chỉ tiêu bắt giữ người nghiện ma túy không?”
Lâm Đại Chí đáp: “Có chứ. Mỗi năm nhiều nhất là phải bắt được từ 8 đến 10 người, nếu không hoàn thành là không được. Nếu như không phải vì anh là cháu của Cục phó Kim thì lần trước tôi đã đưa anh vào trong số chỉ tiêu đó rồi!”
Trình Hạo Nhiên nói: “Hai ngày trước, tôi đã chứng kiến cảnh bắt người nghiện ở Thành Bắc, khiến tôi sợ quá. Tôi không muốn bị đưa vào trại cai nghiện, vào đó một năm bị hành hạ đến sống dở chết dở, đến khi ra trại lại vẫn cứ tái nghiện!”
Lâm Đại Chí lặng lẽ uống một mình, không bắt chuyện với Trình Hạo Nhiên nữa.
Trình Hạo Nhiên sán lại gần, hạ giọng nói: “Anh Lâm, liệu có tồn tại khả năng đó không?”
Anh ta khẽ ho mấy tiếng rồi đưa mắt nhìn bốn xung quanh, nói tiếp: “Đó là tôi cung cấp manh mối về những người nghiện, thậm chí là các ổ tàng trữ ma túy, các anh chỉ việc bắt người, bắt càng nhiều càng tốt…”
Lâm Đại Chí vội vàng đặt chén rượu xuống, hỏi lại với vẻ nghi hoặc: “Anh muốn làm gì?”
Trình Hạo Nhiên đáp: “Không muốn làm gì cả! Tôi chỉ là đang thăm dò anh. Đó là các anh bắt được càng nhiều càng tốt và việc đó liệu có thu hút sự chú ý của bên trên, để rồi điều động người đến truy quét hay không?”
“Thăm dò chuyện đó làm gì?” Lâm Đại Chí không hiểu ý của Trình Hạo Nhiên, nên suy nghĩ một hồi lâu mới nói: “Điều đó là chắc chắn đấy! Anh nghĩ mà xem, một huyện bình thường trong một năm đưa mấy chục người vào trại cai nghiện, mỗi một đồn đưa mấy người, nếu như bỗng nhiên lại đưa vào đó mấy trăm người thì sẽ thành một chuyện lớn! Lãnh đạo chắc chắn sẽ chú ý, biết được rằng tệ nạn ma túy đang hoành hành ở thành phố của mình! Mà đã hoành hành thì phải có hành động truy quét ma túy!”
Trình Hạo Nhiên gật đầu, nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy, chỉ là vì tò mò tại sao đồn của các anh không ai làm như vậy?”
Lâm Đại Chí đáp: “Tò mò? Không đơn giản như vậy! Một là không dễ gì bắt được người nghiện, hai là cho dù có tay trong thì một đồn cảnh sát nhỏ cũng không thể bỗng dưng đưa được nhiều người như thế vào trong trại, vì nó quá bất ngờ, quá không hợp lẽ thường. Vì anh phải cung cấp manh mối cho đồn cảnh sát khác, chia sẻ cơ hội, để họ phối hợp bắt giữ thì mới hợp tình hợp lý”
Trình Hạo Nhiên nói: “Xem ra việc gì cũng phải có tính chuyên nghiệp”
Lâm Đại Chí hỏi: “Rút cuộc là anh muốn làm gì?”
Trình Hạo Nhiên đáp: “Không làm gì, chỉ là đưa ra một giả thiết. Hì, hì”
Lâm Đại Trí trầm giọng xuống, nói: “Giả thiết? Đứng có ỡm ờ! Anh định cai nghiện hay muốn giúp cho việc truy quét tội phạm ma túy?”
Trình Hạo Nhiên hạ thấp giọng xuống nói: “Nói là để truy quét tội phạm ma túy cũng đúng, tôi muốn kiếm tiền!”
Lâm Đại Chí hỏi: “Truy quét tội phạm ma túy? Truy quét tội phạm ma túy và kiếm tiền thì có liên quan gì đến nhau?”
Trình Hạo Nhiên đưa tay sờ cằm, nhìn Lâm Đại chí một hồi lâu, rồi mới nói với vẻ quyết tâm: “Tôi đã suy nghĩ kỹ về chuyện này rất lâu rồi. Tôi thấy, chuyện này phải đặt vào anh. Nếu như chúng ta hợp tác với nhau, đảm bảo tuyệt đối bí mật!”
Lâm Đại Chí vẫn không hiểu gì, cứ giương mắt lên nhìn Trình Hạo Nhiên.
Trình Hạo Nhiên cúi người xuống, thì thầm về kế hoạch của mình. “Tôi sẽ cung cấp manh mối về các điểm buôn bán ma túy và những người nghiện hút, anh hãy tìm hai người khác cùng tham gia chuyên bắt những người nghiện hút. Sau đó, theo như lời anh nói, anh cũng phải cung cấp manh mối cho các đồn cảnh sát khá để họ cùng bắt. Bắt được mấy trăm người đưa vào trại cai nghiện, tạo ra một chấn động lớn, bên trên thấy vậy nhất định sẽ có hành động truy quét tội phạm ma túy. Như thế, các điểm buôn bán ma túy cũng sẽ xóa sổ theo. Tôi có tiền, tôi sẽ kiếm hàng, sau đó tạo ra một chỗ cất giữ, chờ đến khi những người cai nghiện ra khỏi trại, tìm kiếm khắp nơi cũng không mua được ma túy. Đến lúc đó, sẽ đến lượt chúng ta kiếm tiền. Chúng ta chỉ làm trong mấy năm rồi rút, không tham nữa.”
Nói xong, anh ta bổ sung: “Tôi biết mấy ổ buôn bán ma túy, quen với không ít người nghiện. Như vậy chúng ta đều kiếm được tiền, tôi không cần phải tốn phí nữa. Điều quan trọng là anh có tiền để mang quà lên biếu cho cậu tôi, chẳng phải việc thăng quan tiến chức sẽ nhanh hơn sao? Thời buổi này ai mà chẳng phải biếu xén các quan?”
Lâm Đại Chí nghe xong thì quả quyết từ chối, đưa tay lau mồ hôi, nói: “Tuyệt đối không được!”
Trình Hạo Nhiên bất chấp phản ứng của Lâm Đại Chí và cứ nói: “Tôi đã nghĩ kỹ từ lâu rồi. Những việc cụ thể không cần anh phải ra mặt, tôi cũng không thể xuất đầu lộ diện để giao dịch, tôi đã tính là làm thế nào để tạo ra một điểm bán không người”
“Điểm bán ma túy không người?” Lâm Đại Chí thấy Trình Hạo Nhiên càng nói càng hoang đường, tức giận đến mức chỉ muốn lật bàn đứng dậy.
Trình Hạo Nhiên nói: “Chỉ có điều, về cái điểm bán ma túy không người ấy thì đang suy tính”
Trình Hạo Nhiên nói rất say sưa, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, dường như quên mất Lâm Đại Chí là ai, hoặc nói cách khác, anh ta rất tin là Lâm Đại Chí chắc chắn sẽ không bán đứng mình.
“Suy tính cái con khỉ! Cứ tiếp tục như thế anh sẽ gặp chuyện lớn đấy!” Lâm Đại Chí nói vẻ lo lắng.
“Đừng có lo! Cứ cho đó là một giả thiết đi! Anh nhận xét xem giả thiết này thế nào, cũng được đấy chứ”. Nói rồi, Lâm Đại Chí lấy ra năm trăm đồng, đặt xuống dưới đáy cốc của Lâm Đại Chí.
“Nhận xét?” Thấy đối phương tín nhiệm, Lâm Đại Chí cúi đầu nhìn đám tiền rồi thở dài, đáp với vẻ không mấy tự nguyện: “Khó quá! Chuyện khác chưa nói, chỉ nói về chuyện bắt những người nghiện thì bản thân tôi không thể làm xuể, cần phải có người khác tham gia. Nhưng, người tham gia mà nhiều, thì sự việc rất dễ bại lộ”
Trình Hạo Nhiên nói: “Cho nên, tôi mới nói tìm hai người nhanh nhẹn, có thể tin cậy được. Tìm ở ngoài xã hội ấy. Đồn của các anh mấy chục người, những người khác cũng đi bắt, chỉ cần họ không biết kế hoạch của chúng ta là được”
Nghe câu trả lời của Trình Hạo Nhiên, Lâm Đại Chí lập tức nhận ra rằng: có vẻ như người này suy nghĩ về kế hoạch trên không phải ngày một ngày hai, mà có rất nhiều chi tiết anh ta đều đã tính toán sẵn.
“Còn có nhận xét gì nữa?”, Trình Hạo Nhiên lại lấy ra năm trăm đồng đặt xuống đế chiếc cốc của Lâm Đại Chí.
Lâm Đại Chí lặng lẽ rít hết nửa bao thuốc rồi mới mở miệng nói: “Vẫn còn hai điều khó khăn nữa”
Trình Hạo Nhiên ra hiệu cho anh ta nói tiếp.
Lâm Đại Chí nói: “Anh có tiền vốn là thật, nhưng anh kiếm ra hàng từ đâu?”
Trình Hạo Nhiên đáp: “Tôi sang tỉnh khác để tìm kiếm”
Lâm Đại Chí nói: “Không an toàn. Cho dù anh tìm mua cũng vậy. Nhỡ chẳng may anh đến đó và bị bắt, hàng của anh nhiều, thì rất có thể sẽ bị khai ra!”
Trình Hạo Nhiên kinh ngạc thốt lên: “Cũng đúng! Đúng là không thẹn là cảnh sát! Vậy phải làm thế nào?”
Lâm Đại Chí nói: “Chỉ có thể chia lẻ ra để mua. Anh tìm mấy điểm lớn một chút, nhưng vẫn phải trong vai một kẻ nghiện và chia lẻ ra để mua. Như thế mới an toàn”
Trình Hạo Nhiên cân nhắc một lúc rồi nói: “Không được! Như thế thì chậm quá! Hơn nữa, lợi nhuận không nhiều, trả công cho anh rồi thì của tôi cũng không còn là bao, chỉ hai triệu là cùng. Vẫn là nên ra tỉnh ngoài để lấy hàng, chia ra mua làm nhiều lần, sẽ nhanh chóng và dứt khoát hơn. Chỉ cần việc giao dịch không bị bắt tại chỗ, đầu mối đã vào cuộc rồi thì chẳng có cách nào phản bội được tôi. Làm cái nghề này, chẳng ai dò hỏi thân phận của ai đâu”
Lâm Đại Chí rót đầy chén rượu cho mình, tợp một ngụm lớn rồi mới nói: “Những điều cần nói và không nên nói thì cũng đều đã nói ra rồi, chấm dứt ở đây nhé!”
“Đừng mà!”. Trình Hạo Nhiên ghé sát mặt vào Lâm Đại Chí, nói: “Tiền vốn là của tôi, mối nguy hiểm trong khi giao dịch cũng do tôi gánh chịu, chỉ cần anh phối hợp, lợi nhuận sẽ chia theo tỉ lệ 7: 3. Tôi 7, anh 3”
Lâm Đại chí ngây người nhìn Trình Hạo Nhiên một hồi không nói gì.
Trình Hạo Nhiên bẻ ngón tay, nói tiếp: “Với anh như thế là không vốn bốn lời rồi! Anh xem, đến khi anh đã có tiền rồi, anh cũng có thể đầu tư vào. Đến lúc anh có tiền đầu tư vào đó rồi thì lợi nhuận sẽ là anh 7, tôi 3. Công bằng rồi chứ?”
Lâm Đại Chí không hiểu câu chuyện của Trình Hạo Nhiên, anh ta đặt mạnh chén rượu xuống bàn, đột nhiên nói: “Vừa rồi tôi nói có hai điều khó khăn, tôi mới nói có một điều. Điều còn lại là, anh sẽ lan tin thông tin với những người bạn nghiện thế nào? Không thể nào đến nói với từng người một đúng không? Như thế sẽ là tự bộc lộ mình đấy”
Trình Hạo Nhiên mỉm cười, nói: “Chuyện đó thì dễ thôi! Chờ đến khi có hành động truy quét tội phạm ma túy, tôi cũng sẽ vào trại cai nghiện và tìm đến mấy đứa mồm to, lấp lửng cho bọn họ biết về tình hình truy quét tội phạm ma túy ở bên ngoài và điểm bán hàng mới, sau đó anh tìm cách đưa tôi ra khỏi trải cai nghiện. Chờ đến khi những người nghiện kia hết thời gian cai nghiện, họ sẽ tìm cách dò hỏi chỗ mới, mấy tên mồm to kia sẽ rất có tác dụng lúc đó”
Mặt Lâm Đại Chí trắng bệch, anh ta khẽ nói: “Tôi hiểu rồi! Cách này đầu tiên là thanh lọc trước rồi sau đó là lũng đoạn”
“Thưa anh Lâm, anh quá lời rồi! Chỉ có thể nói là, có hiệu quả lũng đoạn trong một thời gian ngắn, trong một phạm vi nhất định thôi” Trình Hạo Nhiên ngừng trong giây lát, đôi mắt nhỏ lóe sáng, “Anh Lâm, cả đời anh có lẽ chỉ có một cơ hội phát tài như thế này thôi! Suy nghĩ cho kỹ đi!”
Mấy ngày sau, Lâm Đại Chí nói với Trình Hạo Nhiên là đồng ý hợp tác, khiến Trình Hạo Nhiên vô cùng sửng sốt.
Thực ra, dù có nằm mơ Trình Hạo Nhiên cũng không nghĩ được là lúc đó trong đầu Lâm Đại Chí cũng đã có tính toán của mình.
Anh ta định lợi dụng phần đầu trong kế hoạch của Trình Hạo Nhiên, đó là đưa hết tất cả những người nghiện mà Trình Hạo Nhiên cung cấp vào trong trại cai nghiện, từ đó thu hút sự chú ý của lãnh đạo cao cấp ngành cảnh sát Tân Hải, thúc đẩy hành động truy quét tội phạm ma túy quy mô lớn, cuối cùng bắt Trình Hạo Nhiên.
Nói cách khác, Lâm Đại Chí đã có được sự gợi ý từ Trình Hạo Nhiên, định lập chiến công lớn!
Đó là khởi nguồn của hành động truy quét tội phạm ma túy nửa đầu năm 2000 các đồn cảnh sát huyện Thanh Hà.
Lâm Đại Chí cũng nhờ thế mà tìm được hai đàn em, cũng chính là Lý Danh, Lý Lượng giúp việc cho mình.
Lại nói về hai anh em Lý Danh, Lý Lượng. Hồi đầu hai người này cũng dính đến ma túy, chỉ khổ nỗi thu nhập thấp, nhát gan, nên thường xuyên đứt bữa, sau đó được người nhà chủ động đưa vào trại cai nghiện thì mới cai được một cách vất vả. Hai người này gan nhỏ nhưng đầu óc rất linh hoạt, nghe Lâm Đại Chí nói có thể bắt những người nghiện ngay trên phố mà lại có tiền công, làm tốt còn có thể lập công lĩnh thưởng nên vui mừng nhận lời ngay.
Không thể không công nhận rằng, suy nghĩ ban đầu của Lâm Đại Chí cũng giống như tên gọi của anh ta là chí hướng lớn, lợi chung lợi riêng, lợi cả đôi đường.
Là một cảnh sát khu vực, suy nghĩ ban đầu của Lâm Đại Chí không những không, đi ngược lại với trách nhiệm nghề nghiệp của mình, mà còn góp phần cải thiện đáng kể cho việc làm trong sạch xã hội của huyện Thanh Hà lúc bấy giờ. Nếu như thành công, thì chức vụ của anh ta chắc chắn sẽ có thay đổi rất lớn.
Và trên thực tế, những biểu hiện xuất sắc của đồn cảnh sát Thành Giao trong công tác bắt tội phạm ma túy đúng là đã nhận được đánh giá cao của lãnh đạo cấp cao, Lâm Đại Chí là thành phần tích cực của cảnh sát toàn huyện cũng nhận được sự quan tâm và khẳng định của lãnh đạo.
Điều đáng tiếc là, người tính không bằng trời tính. Lâm Đại Chí đã tắc trách trong sự việc của Trương Tố Quyên và Trương Nhược Tình, dẫn tới cái chết thảm của Trương Nhược Tình trong nhà năm đó, khiến cho dư luận xã hội hết sức bất bình. Sau đó thì anh ta đã bị viện kiểm sát khởi tố với tội danh thiếu trách nhiệm trong công việc, anh ta đồng lõa với Kỷ Tiểu Mai, Nhiếp Đông, Trương Tố Nga tạo chứng cứ giả thì mới thoát được sự trừng phạt của pháp luật nhưng vẫn bị cho thôi việc.
Thời gian mà Lâm Đại Chí bị cho thôi việc là ngày 15 tháng 10 năm 2000.
Hành động truy quét tội phạm ma túy của huyện Thanh Hà được tiến hành vào ngày 20 tháng 10 năm 2000.
Nếu như không có sự việc Trương Tố Quyên và Trương Nhược Tình, thì có lẽ cuộc đời của Lâm Đại Chí đã sang một trang mới.
Bị cho thôi việc là một cú sốc rất lớn đối với Lâm Đại Chí! Điều đó có nghĩa là mọi cố gắng của anh ta đều trở thành con số 0, nào là lập công, nào là thăng chức đều trở thành trăng nơi mặt nước! Thế mà tất cả những điều đó vốn đã ở rất gần với anh ta!
Sau khi bị cho thôi việc, Lâm Đại Chí càng nghĩ càng thấy cay, càng nghĩ càng thấy phẫn nộ!
Vốn dĩ anh ta không nghĩ kỹ rằng việc mình thoát khỏi sự kiện Trương Nhược Tình đã là tốt lắm rồi, mà còn đổ tất cả bực tức của mình cho sự kiện đó. Anh ta cho rằng mình quá đen, không có số lập công lĩnh thưởng. Đúng như câu: không phải là tôi không tiến bộ, mà là ông trời không cho phép tôi làm!
Lâm Đại Chí nằm lỳ ở nhà mấy ngày mấy đêm xong thì chủ động đến tìm gặp Trình Hạo Nhiên, nói cho anh ta biết, hành động truy quét tội phạm ma túy ở huyện Thanh Hà đã bắt đầu, và anh ta nghiến răng: một là không làm, hai là làm cho đến cùng, chính thức đi theo Trình Hạo Nhiên, tiếp tục nửa sau kế hoạch của Trình hạo Nhiên, dựng lên một ổ bán ma túy mới, lũng đoạn nguồn ma túy.
Lý tưởng huy hoàng lập công lĩnh thưởng đã bị giập tắt, nên anh ta không thể bỏ nốt cơ hội kiếm tiền này!
Còn Trình Hạo Nhiên lúc đó thì hoàn toàn không nghĩ được rằng trước đây anh ta luôn bị Lâm Đại Chí lợi dụng, nếu như Lâm Đại Chí không bị cho thôi việc và lập công lĩnh thưởng thì anh ta sớm đã bị Lâm Đại Chí bắt rồi!
Anh ta càng không nghĩ được rằng, Lâm Đại Chí phải trải qua những giày vò đau khổ trong lòng như vậy!
Thấy hành động truy quét tội phạm ma túy đã bắt đầu, Trình Hạo Nhiên và Lâm Đại Chí nghĩ thời cơ đã đến nên quyết định thực hiện kế hoạch.
Tiếp ngay sau đó, ngày 22 tháng 10 năm 2000, Trình Hạo Nhiên chủ động vào trại cai nghiện, lập lờ tiết lộ chuyện truy quét tội phạm ma túy bên ngoài và điểm bán ma túy mới ở Tây Quan cho các bạn cai nghiện biết.
Ngày 2 tháng 11 năm 2000, Lâm Đại Chí lợi dụng kẽ hỡ về thông tin cũng như trình tự quản lý, giả danh là cảnh sát đưa Trình Hạo Nhiên ra khỏi trại cai nghiện.
Sau đó, Trình Hạo Nhiên xuất vốn đi tìm mua hàng từ tỉnh khác về, rồi bí mật lập lên điểm bán ma túy bán tự động ở Tây Quan, huyện Thanh Hà. Lâm Đại Chí đã lôi kéo anh em Lý Danh, Lý Lượng cùng vào cuộc, Trình Hạo Nhiên cũng tuân thủ cam kết ban đầu, chia lợi nhuận theo đúng tỉ lệ 7:3 cho Lâm Đại Chí. Việc làm ăn đó kéo dài mãi đến năm 2004 khi chính phủ Trung Quốc xây dựng nhà máy dầu ở khu đất hoang phế Tây Quan…
Tổ chuyên án đã họp cả một buổi chiều. Sau đó, Tần Hướng Dương cứ vùi đầu suy nghĩ trong căn phòng của mình. Việc điều tra về Trình Hạo Nhiên lại rơi xuống đầu anh, mũi của anh vì thế mà bị day đến đỏ ửng như quả cà chua.
Anh cứ nghĩ đi nghĩ lại về việc xác định hai sự việc.
Bất cứ việc điều tra ngoại vi nào đối với Trình Hạo Nhiên cũng không có tác dụng.
Bất cứ việc điều tra tiếp cận nào đối với Trình Hạo Nhiên cũng không có tác dụng.
Vì theo anh, cho dù điểm bán ma túy bán tự động đó tồn tại mấy năm, nếu như năm đó Trương Khởi Phát đêm khuya mò đến Tây Quan và bắt được Trình Hạo Nhiên, thì Trình Hạo Nhiên chắc rất rõ tội mà mình phạm phải là tội chết. Nếu như năm đó người mà bị Trương Khởi Phát tóm được kia không phải là Trình Hạo Nhiên, song đã sai Trình Hạo Nhiên hàng năm gửi tiền cho Trương Khởi Phát, thì cũng có nghĩa là Trình Hạo Nhiên chắc chắn cũng tham gia đường dây buôn bán ma túy, và cũng phạm vào tội chết.
Cũng có nghĩa là, suy đoán từ việc hàng năm Trình Hạo Nhiên gửi tiền vào tài khoản cho Trương Khởi Phát, dù thế nào thì Trình Hạo Nhiên cũng phạm tội chết.
Do vậy, Trình Hạo Nhiên sẽ tuyệt đối không bao giờ để lộ dù chỉ một chữ về việc mà mình đã phạm phải, càng không thể nói ra với cảnh sát dù chỉ là nửa chữ. Từ đó, việc điều tra ngoại vi và điều tra tiếp cận tất nhiên cũng mất đi ý nghĩa.
Việc bắt tội phạm ma túy phải là tại trận tận tay, nếu không với loại người như Trình Hạo Nhiên, khi mà sự việc đã qua đi nhiều năm như vậy rồi càng không có chuyện thừa nhận tội lỗi của mình.
Chuyện này quả là rất khó.
Trừ phi bản thân anh ta không muốn sống nữa, đó là điều kiện đột phá duy nhất đối với Trình Hạo Nhiên.
Trừ phi bản thân anh ta không muốn sống nữa! Trừ phi bản thân anh ta không muốn sống nữa!
Tần Hướng Dương cứ suy nghĩ mãi về câu này, rồi lại chau mày suy nghĩ về những khả năng mà câu nói này tạo ra, cho đến khi trong đầu chợt lóe lên một tia sáng.
“Ai không muốn sống nữa”, Lý Văn Bích chắp tay bước vào, nghe thấy tiếng Tần Hướng Dương lẩm bẩm, bèn hỏi với vẻ tò mò. “Cô vào lúc nào thế”
“Anh cũng thật là, tôi vào lâu rồi!” Lý Văn Bích rất không vừa lòng với sự coi thường của người khác.
Tần Hướng Dương vẫn giữ nguyên vẻ đăm chiêu, trong đầu thì nghĩ rất nhanh: có lẽ chỉ có cách đó.
Tuy nhiên, anh không chắc chắn lắm.
“Đành phải đánh liều một phen thôi!”. Anh thở dài một cái. “Liều với ai?” Lý Văn Bích lại hỏi.
Tần Hướng Dương nhìn Lý Văn Bích một hồi lâu, vừa nhìn vừa xoa cằm.
“Tôi hỏi anh đấy, liều với ai? Anh, anh sao lại nhìn tôi như vậy?” Lý Văn Bích không khỏi thấy mất tự nhiên trước cái nhìn của Tần Hướng Dương.
Tần Hướng Dương bỗng bật cười, đưa tay ôm lấy vai của Lý Văn Bích, nói: “Rất có thể lại đến lần cô diễn kịch rồi đấy! Cô có muốn diễn không”
Lý Văn Bích khẽ xoay vai, hỏi với vẻ phấn chấn: “Lần này lại diễn gì nữa đây?”
“Tiểu tam, một tiểu tam tin tưởng vào tình yêu đích thực.” Nói rồi Tần Hướng Dương bổ sung thêm: “Một màn kịch lớn! Lần này cô sẽ thủ vai chính! Một vai chính tuyệt đối!”
Lý Văn Bích nhăn mũi, đáp với vẻ coi thường: “Tiểu tam? Tôi biết rồi, chắc chắn là một vai không ra gì! Anh muốn tìm ai thì mặc anh, tôi không diễn đâu!”
“Không diễn?” Tần Hướng Dương nói vẻ cố làm ra đáng tiếc. “Thế thì thôi vậy. Vốn dĩ tôi cũng cảm thấy cô không phù hợp. Cô hơi non”
“Anh mới non thì có!” Lý Văn Bích bĩu môi vẻ coi thường.
Tần Hướng Dương nói với vẻ nghiêm túc: “Thật đấy! Có một người thích hợp hơn cô, chỉ có điều là tôi không muốn liên quan đến cô ta.”
“Ai vậy?”, Lý Văn Bích có vẻ rất hứng thú.
“Hoa khôi trong tổ chuyên án của chúng tôi, xinh đẹp, quyến rũ, chín chắn, rất phù hợp. Có điều, cô ta quá tự phụ, tôi không muốn động đến cô ta! Tôi rất sợ phiền phức”
“Hoa khôi”, Lý Văn Bích hừ một tiếng, nói: “Thôi được, thôi được! Thế thì tôi diễn vậy! Anh làm đúng lắm, đừng động đến người ta! Có điều, ít nhất anh cũng phải mời tôi một bữa cơm!”
“Bữa cơm thì dễ thôi, nhưng cô không phù hợp lắm!”, Tần Hướng Dương cố làm ra vẻ khó khăn.
“Thế nào là không phù hợp? Chín chắn đúng không? Bà cô này cũng biết đấy!” Lý Văn Bích nói với vẻ hơi cuống.
Tần Hướng Dương nhận lời Lý Văn Bích “với vẻ hơi miễn cưỡng’, sau đó lấy điện thoại ra báo cáo với Trịnh Nghị.
Tần Hướng Dương ra ngoài hành lang bấm số máy của Trịnh Nghị báo cáo sơ bộ về kế hoạch của mình, sau cùng thì bổ sung: “Tôi làm như vậy liệu có bị coi là mớm cung không?”
Trịnh Nghị trầm ngâm trong giây lát rồi nói: “Điều đó còn phải xem cậu thực hiện nó như thế nào. Tôi có thể phối hợp với đề nghị của cậu, nhưng cậu phải nghĩ cho kỹ, hoặc là phải thành công, hoặc là dứt khoát đừng làm”
Đó là một sự lựa chọn rất khó khăn, làm không tốt thì gà bay trứng vỡ, hoặc là thành công, hoặc là thất bại, chỉ có một cơ hội mà thôi. Tần Hướng Dương đã nghĩ đến tất cả mọi khả năng để tóm được Trình Hạo Nhiên, cuối cùng anh quyết định chỉ có sự lựa chọn đó.
Chưa quyết định lựa chọn, anh muốn nhanh chóng quay trở lại với hướng chính trong chuyên án 214.
Trịnh Nghị tắt điện thoại, tay chắp sau lưng đi đi lại lại mấy lượt, rồi sau đó gọi cho Tô Mạn Ninh: “Trương Khởi Phát là luật sư phải không? Cô đi thu thập tất cả các kênh phát ngôn và ghi chép ở tòa án của anh ta, rồi làm theo yêu cầu của Tần Hướng Dương, dùng giọng nói của Trương Khởi Phát hợp thành một đoạn lời nói”
Ở đầu dây bên kia, Tô Mạn Ninh nhanh chóng ghi chép lại.
Tần Hướng Dương trở về khu nhà ở, kéo Lý Văn Bích lại gần rồi nói cho cô biết kế hoạch một cách rất tỉ mỉ.
Lý Văn Bích nghe xong, sửng sốt đến mức cứ há hốc miệng.
Tần Hướng Dương không để ý đến điều đó mà nói rất nghiêm túc: “Đi thôi, đi mua mấy bộ quần áo ra hồn cho cô. Lần này trong tay tôi chỉ có một quân bài là cô, cô là toàn bộ đấy”