← Quay lại trang sách

Chương 11 Màn kịch hay

Tô Mạn Ninh khẽ vuốt ve từng chút làn da của Trịnh Nghị, hít thật sâu mùi hương trên người ông, chỉ sợ đêm dài lắm mộng, khi tỉnh lại thì không còn nhớ được gì nữa. Cuối cùng thì cô đã có được người đàn ông mà cô luôn đêm tưởng ngày mong. Cũng chỉ có người đàn ông mạnh mẽ này mới có thể chinh phục tuyệt đối tâm hồn cô, khiến cô cam tâm tình nguyện sống đơn thân cho đến bây giờ và trải qua được từng đêm dài vò võ trằn trọc khó ngủ.

Đêm nay, Trịnh Nghị phải tới dự một bữa tiệc không thể từ chối được, ông ta đã bảo Tô Mạn Ninh đi cùng. Trịnh Nghị đã uống say và được người phụ nữ kiêu hãnh đưa về nhà của mình.

Nửa đêm, Trịnh Nghị tỉnh rượu, nhìn sang Tô Mạn Ninh đang nằm bên cạnh, thở dài, nói trong mơ màng: “Tôi chỉ là một ông bố đơn thân mà thôi, trong cục có rất nhiều thanh niên trẻ, sao em lại phải khổ thế, Tô Mạn Ninh”

Tô Mạn Ninh đang đắm chìm trong hạnh phúc, nên nằm yên, giả như ngủ.

Trịnh Nghị lại nói: “Tần Hướng Dương là một cây kiếm sắc, nhưng tính khí kiên cường. Dùng lưỡi kiếm sắc ấy, em phải thận trọng và vô tư. Nếu dùng tốt, nó sẽ giúp em loại bỏ hết gai góc, sóng gió, nếu dùng không tốt thì sẽ hại đến mình. Tính tình em kiêu ngạo, như thế là không tốt, cần phải tăng cường mối quan hệ với Tần Hướng Dương một cách thích hợp, đừng có lúc nào cũng đấu đá nhau”

Buổi chiều ngày hôm sau.

Để tỏ ra chín chắn hơn, Lý Văn Bích đã đi uốn tóc cho xoăn. Cô mặc một chiếc áo khoác dài màu sẫm, chân đi một đôi bốt màu đen cao gót.

Đứng trước xe của Tần Hướng Dương, cô gạt mái tóc ra ngoài chiếc áo khoác, sửa sang lại quần áo một lần nữa, rồi chớp mắt hỏi Tần Hướng Dương: “Chị tạo hình thế này được chưa?”

Một tay Tần Hướng Dương để trong túi quần, tay còn lại đưa lên gãi lông mày với vẻ thiếu kiên nhẫn: “Gần được rồi! Tôi đâu có bảo cô đến Bắc Kinh gặp đạo diễn, chỉ là diễn một vai tiểu tam thôi mà thôi!”

Lý Văn Bích nhìn vào chiếc hộp trang điểm, nói như với một mình: “Phiền phức quá! Khó khăn lắm mới kiếm ra được bộ đồ này, thế mà lát nữa lại phải đóng vai khóc!”

Tần Hướng Dương đưa một bản kết quả kiểm tra thai sản cho Lý Văn Bích, nói: “Nhanh lên! Tôi đã hỏi thăm rồi, Trình Hạo Nhiên đang ở phòng làm việc. Đừng có để lát nữa anh ta ra khỏi cửa là lại toi công chuẩn bị!”

Họ nhanh chóng đi đến ngoài cổng Công ty hữu hạn chất liệu phòng cháy Hạo Nhiên.

Tần Hướng Dương dặn dò lần cuối: “Tất cả trông chờ vào cô! Trình Hạo Nhiên là cháu ngoại của phó giám đốc sở Kim Kiến Quốc, nhớ đấy, chỉ có cơ hội lần này thôi. Lần này tôi không thể đi cùng với cô được.”

Trông ngực của Lý Văn Bích cứ nện thình thịch, cô cố gắng hít một hơi sâu, mỉm cười, đáp: “Được rồi, yên tâm đi!”

Ánh đèn rực rỡ vừa bừng lên.

Phòng làm việc của Trình Hạo Nhiên có tiếng gõ cửa.

Trình Hạo Nhiên đang ngồi ở chiếc ghế sau bàn trà, nghe` tiếng gõ cửa thì ngẩng đầu lên, xoay ghế lại, lắc cổ một cái rồi thong thả lên tiếng: “Mời vào” Lý Văn Bích đẩy cửa bước vào, hất mái tóc một cái.

Trước mắt Trình Hạo Nhiên bỗng sáng bừng, anh ta nhìn chăm chú vào người phụ nữ trẻ có dáng người cao ráo đang chậm rãi tiến đến chiếc ghế đối diện với mình.

Trình Hạo Nhiên có khuôn mặt tròn, đôi mắt nhỏ, linh lợi, vóc dáng toàn thân xem ra khá được chăm chút, song vẫn không giấu được vẻ ranh mãnh.

“Xin hỏi, cô tìm ai?”, Trình Hạo Nhiên chớp đôi mắt ti hí, hỏi.

Lý Văn Bích cố gắng nuốt một miếng nước bọt, khẽ nói: “Anh có phải là Trình Hạo Nhiên, tổng giám đốc Trình Hạo Nhiên không?”

“Phải, là tôi. Xin hỏi, cô là…”, Trình Hạo Nhiên thấy hơi tò mò. Lý Văn Bích ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Trình Hạo Nhiên, rồi lấy một bao thuốc là thơm dành cho phụ nữ từ trong túi ra, châm một điếu, khẽ rít một hơi rồi mới đáp: “Tôi là Lý Văn Bích, là một phóng viên”

Trình Hạo Nhiên bắt chéo chân, dựa người vào lưng ghế, mỉm cười nói: “Ồ, phóng viên Lý. Cô muốn phỏng vấn à?”

Lý Văn Bích lắc đầu.

“Không phỏng vấn? Vậy cô có việc gì?”

“Tôi đến để cứu mạng anh!” Lý Văn Bích lại rít một hơi thuốc, khẽ nói.

“Cứu mạng tôi?”, Trình Hào Nhiên xòe hai tay, không nén được cười, nhìn Lý Văn Bích với vẻ hồ nghi.

Lý Văn Bích dập đầu mẩu thuốc, vắt chéo chân, tiếp tục nói rõ về mình: “Tôi là người phụ nữ của Trương Khởi Phát”

Nghe vậy, Trình Hạo Nhiên lập tức bỏ chiếc chân đang vắt lên, ngạc nhiên nói: “Trương Khởi Phát? Trương Khởi Phát của Văn phòng luật sư Khởi Phát ư?”

Lý Văn Bích gật đầu.

Trình Hạo Nhiên vội vã đứng dậy, mỉm cười nói: “Ôi, xin lỗi vì đã tiếp đãi không được chu đáo! Để tôi đi pha ấm trà”

Lý Văn Bích cũng không ngăn lại, mà nhân lúc đó cố gắng lấy lại bình tĩnh. Vừa rồi, mặc dù chỉ là nói mấy câu đơn giản, nhưng cô đã phải dùng hết sức tưởng tượng, cô cảm thấy như tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô cố gắng nghĩ đến một người phụ nữ đã trưởng thành, một tiểu tam trong trường hợp này sẽ như thế nào. Tần Hướng Dương không có ở đây, nên cô có cảm giác như mình đang ở nơi hoang mạc không có bất cứ sự trợ giúp nào.

“Người phụ nữ này rút cục là muốn làm gì nhỉ? Không khẩu vô bằng, ai mà tin được cô ta là người phụ nữ của Trương Khởi Phát? Nếu có việc gì, tại sao anh ta không đích thân đến?”, Trong lòng Trình Hạo Nhiên cũng có vô vàn câu hỏi, mặc dù vẻ mặt vẫn thản nhiên. Pha xong ấm trà, anh ta thận trọng đưa cho Lý Văn Bích một cốc và cầm cốc của mình lên thổi rồi mới nói: “Luật sư Trương vẫn khỏe chứ?”

Lý Văn Bích không trả lời.

Trình Hạo Nhiên nhấp một ngụm nhỏ rồi nói: “Vừa rồi, nếu tôi không nghe lầm thì cô Lý nói là cô đến cứu mạng của tôi, đúng không”

Lý Văn Bích gật đầu.

Trình Hạo Nhiên đặt cốc trà xuống, đứng dậy đóng cửa cẩn thận rồi mới ngồi trở lại xuống ghế, nói: “Cô nói vậy là có ý gì? Chẳng phải là tôi đang ngồi đàng hoàng ở đây sao”

Ngừng một chút, anh ta lại tiếp: “Có gì cứ nói thẳng ra. Trình Hạo Nhiên tôi là người rất thoải mái”

Lý Văn Bích biết là đối phương nghi ngờ thân phận của mình, nên thở dài, chậm rãi nói: “Tôi và anh Trương quan hệ đã được 5 năm thì tôi mới có mang đứa con của anh ấy, nên tôi nhất định sẽ sinh đứa bé ra. Thực sự rất xin lỗi, vì tôi nói năng có phần lộn xộn.” Lý Văn Bích nói xong, khẽ đặt tờ kết quả khám thai mà Tần Hướng Dương đưa cho lên mặt bàn.

Trình Hạo Nhiên chỉ đưa mắt liếc qua một cái, rồi xua tay, ra hiệu cho Lý Văn Bích nói tiếp.

Lý Văn Bích cúi người, hỏi: “Mấy hôm trước khu Bàn Long xảy ra hung án, một ông chủ của công ty Bảo vệ bị ai đó treo cổ, anh có biết chuyện đó không?”

“Tại sao lại nói đến chuyện đó?” Trình Hạo Nhiên ho một tiếng, rồi nặng nề gật đầu.

Cha của Kim Nhất Minh là Kim Kiến Quốc, cũng chính là cậu của Trình Hạo Nhiên. Em họ bị giết, cho dù thông tin có giữ kín đến mấy thì Trình Hạo Nhiên cũng biết được.

Nếu Tần Hướng Dương mà có mặt ở đây, hẳn là anh phải rất mừng vì Kim Kiến Quốc với cương vị phó giám đốc sở phụ trách mảng trật tự trị an, đã không để lộ tin về cái chết của Trương Khởi Phát, Lâm Đại Chí, Lý Danh, Lý Lượng. Điều đó cũng là do may mà giám đốc sở Đinh Phụng Vũ đã triệu tập cuộc họp quan trọng. Kim Kiến Quốc cho dù có hồ đồ thế nào thì cũng không dám đem yêu cầu của sở, thành ủy và tỉnh ra làm trò đùa.

“Đừng vội!”. Lý Văn Bích im lặng một lát rồi hỏi: “Anh có biết ông chủ Kim đó bị ai giết không?”

“Nghe nói vẫn chưa điều tra ra” Trình Hạo Nhiên lắc đầu.

Lý Văn Bích nói bằng giọng trầm: “Điều tra ra rồi. Ông chủ tên là Kim Nhất Minh đó đã đánh rơi chiếc bật lửa của hung thủ, lại còn ném cả chiếc điện thoại của mình đi, nó rơi xuống và bị vùi trong tuyết. Sau đó thì cảnh sát đã tìm thấy nó”

Trình Hạo Nhiên tò mò: “Có chứng cứ rồi?”

Lý Văn Bích gật đầu: “Dấu vân tay, dấu chân, đặc điểm nhận dạng của hung thủ và cả nhật ký cuộc gọi, động cơ giết người… đều có cả”

“Ai đã làm chuyện đó?” Trình Hạo Nhiên hỏi với vẻ nhẹ nhõm. Lý Văn Bích lắc đầu, nói với vẻ đau khổ: “Anh ấy!”

Trình Hạo Nhiên nghiêng người về phía trước, khẽ hỏi: “Ai?” Lý Văn Bích im lặng không nói, rồi bất ngờ nức nở nghẹn ngào. Trình Hạo Nhiên lấy chiếc khăn giấy đưa cho cô.

Lý Văn Bích vò mạnh chiếc khăn giấy trong tay, rồi nói với vẻ buồn bã: “Trương Khởi Phát”

“Cái gì? Trương Khởi Phát?” Trình Hạo Nhiên tỏ vẻ hết sức kinh ngạc, ngồi phắt dậy, móc bao thuốc lấy một điếu ra châm lửa.

Lý Văn Bích vẫn cứ lặng lẽ sụt sùi, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Lúc này, trong lòng Trình Hạo Nhiên như có cả ngàn cơn sóng. Người phụ nữ này không mời mà đến, vào đến phòng là nói Trương Khởi Phát giết Kim Nhất Minh. Anh ta có phần không tin lắm vào những lời người phụ nữ này nói, nhưng quan sát một hồi, thấy vẻ đau lòng của cô thì hình như cô ta đã không phải nói dối. Anh ta nghĩ, đùa như thế chẳng hay ho gì.

Rồi anh ta lại nghĩ, nếu chuyện này là thật, chẳng phải Trương Khởi Phát toi rồi sao? Anh ta toi, chẳng phải là từ nay về sau mình sẽ không còn phải lo lắng hậu quả, cứ việc kê cao gối ngủ rồi còn gì?

Nghĩ đến đây, anh ta thấy rất bồn chồn, liên tục nhấc cốc trà lên nhấp để che đạy tâm trạng của mình.

Phải hỏi cho rõ rút cuộc là như thế nào. Nghĩ vậy, Trình Hạo Nhiên ho một tiếng rồi nói: “Cô có thể nói rõ tình hình một chút được không? Đến lúc này, tôi vẫn không hiểu ý định của cô đến đây là gì?”

Lý Văn Bích ngước đôi mắt đỏ mọng lên nhìn Trình Hạo Nhiên rồi nói: “Chẳng phải đã nói rồi còn gì? Đến để cứu mạng anh”

“Này, cô Lý, đừng có đùa nữa!”. Trình Hạo Nhiên cười, nói: “Cô hãy nói về động cơ của Trương Khởi Phát xem. Tại sao anh ta lại giết Kim Nhất Minh?”

Lý Văn Bích đưa tay lau nước mắt, nói: “Là vì chị anh ta.”

“Chị anh ta?”

“Vâng. Chị gái anh ta là Trương Tố Quyên, vừa ra khỏi bệnh viện tâm thần, nghĩ đến đưa con gái sớm bị chết thảm của mình nên đã không chịu được kích động bèn chạy đến tìm Kim Nhất Minh để hỏi cho ra nhẽ, sau đó thì treo cổ chết ngay cạnh cổng công ty Bảo vệ.”

“Trương Tố Quyên?”. Trình Hạo Nhiên gật đầu vẻ rất hiểu, nói: “Tôi cũng có nghe nói về chuyện của Trương Tố Quyên và con gái của cô ta. Chà, không ngờ… đúng là cuộc đời này thật vô thường!”

“Anh Trương cũng không thể nghĩ là chị ấy lại làm như vậy, quá là bất ngờ”

“Vì thế mà Trương khởi Phát đã giết chết Kim Nhất Minh? Để trả thù?”

Lý Văn Bích lắc đầu, nói: “Không phải là trả thù, mà là ngoài ý muốn!”

“Ngoài ý muốn”

“Anh Trương cũng chưa từng nghĩ sẽ giết Kim Nhất Minh. Buổi tối hôm đó, ở ngay cổng của công ty Bảo vệ, anh ấy vốn chỉ hẹn Kim Nhất Minh ra ngoài nói chuyện, trong lòng anh ấy lúc đó đang rất tức giận. Sau đó thì họ đã cãi nhau, anh Trương lỡ tay thúc cùi chỏ vào huyệt thái dương của Kim Nhất Minh. Ai mà ngờ được rằng lại tình cờ đến thế? Kim Nhất Minh đã… ngay tại chỗ. Anh Trương đành tạo hiện trường giả, đem anh ta treo lên lùm cây bên cạnh, nhưng đáng tiếc là đã để lại chứng cứ. Lúc đó, bật lửa của anh ấy cũng bị Kim Nhất Minh làm văng xuống, không biết lăn vào chỗ nào. Hôm đó là ngày lễ tình nhân… Anh Trương đến chỗ tôi, cả đêm không ngủ…” Lý Văn Bích cuối cùng cũng đã kể xong câu chuyện mà Tần Hướng Dương dựng lên, dù không được liền mạch.

“Thì tôi đã bảo mà, với tính cách rất thận trọng của luật sư Trương thì sẽ tuyệt đối không cố ý giết người đâu!”. Trình Hạo Nhiên vỗ đùi rồi thở dài, “Sao lại như thế được nhỉ? Đáng tiếc quá!”

Đôi mắt Lý Văn Bích đờ đẫn, vẻ mặt buồn bã.

“Sau đó thì sao?”. Trình Hạo Nhiên nôn nóng hỏi, “Bây giờ luật sư Trương thế nào rồi?”

Lý Văn Bích định thần lại, thở dài nói: “Sau đó thì tôi biết tất cả, anh ấy nói, lần này e là sẽ hết tất cả thật, nhưng vẫn cứ liều đi làm hai ngày. Sau đó thì em vợ của anh ấy là Triệu Thiết Trụ là cảnh sát ở khu Bàn Long đã bí mật nói cho anh ấy biết rằng, cơ quan công an chuẩn bị chuyển vụ án sang cho viện kiểm sát khởi tố, em vợ anh ấy còn nói, chứng cứ đã đầy đủ”

“Trương Khởi Phát vào rồi à?”

Lý Văn Bích lắc đầu, nói: “6 giờ sáng ngày mai. Triệu Thiết Trụ thông báo cho anh ấy biết, 6 giờ sáng ngày mai sẽ bắt giữ, hiện anh ấy đang bị giám sát”

Trình Hạo Nhiên tặc lưỡi một cái, nhưng vẫn bán tín bán nghi. Anh ta trầm ngâm một lát, đứng dậy gọi điện cho cậu Kim Kiến Quốc.

“A lô, cậu à, cháu là Hạo Nhiên đây. Nghe nói vụ án của Nhất Minh đã có manh mối rồi phải không ạ”

Lý Văn Bích dỏng tai nghe, thấy Trình Hạo Nhiên gọi điện cho Kim Kiến Quốc hỏi về tình hình vụ án, bỗng thấy lo thắt cả lòng.

Cô nghĩ, không biết Tần Hướng Dương và Trịnh Nghị có nói trước với Kim Kiến Quốc không, nếu như không, nhỡ chẳng may mà Kim Kiến Quốc buột miệng nói ra về cái chết của Trương Khởi Phát và việc tổ chuyên án đang tiến hành điều tra sâu hơn thì kế hoạch này chắc chắn sẽ hỏng hết!

Thực ra, Lý Văn Bích lo lắng là hoàn toàn đúng, Tần Hướng Dương và Trịnh Nghị đều bỏ qua mất chi tiết này, nên không ai dặn dò gì Kim Kiến Quốc.

Lý Văn Bích bề ngoài tỏ ra tiện đâu thì ngồi đấy, nhưng đôi tai thì cứ dỏng lên.

Cô muốn lập tức gửi tin nhắn cho Tần Hướng Dương nói về tình hình, nhưng đã không kịp!

Giọng của Kim Kiến Quốc chậm rãi và trầm trầm: “Hỏi thăm chuyện đó làm gì”

“Em bị hại, cháu cũng rất lo! Cháu nghe nói, một luật sư tên là Trương Khởi Phát đã hại Nhất Minh?” Trình Hạo Nhiên cố làm ra vẻ phẫn nộ.

“Xét theo tình hình hiện tại thì là người đó! Đừng hỏi thăm linh tinh nữa!” Kim Kiến Quốc tắt máy.

“Đúng là anh ta!”, Trong lòng Trình Hạo Nhiên rất vui mừng. Anh ta hít một hơi sâu để bình tĩnh lại rồi quay người ngồi xuống chỗ đối diện với Lý Văn Bích.

Lý Văn Bích nắm chặt tay, nhìn Trình Hạo Nhiên chăm chăm. Trình Hạo Nhiên cầm bao thuốc lên, suy nghĩ một lát rồi lại đặt xuống, chau mày nói: “Vậy phải làm thế nào nhỉ? Tôi cũng không giúp gì cho Luật sư Trương được”

Nghe Trình Hạo Nhiên nói như vậy, Lý Văn Bích thở phào một cái.

Xem ra, Kim Kiến Quốc đã không nói gì linh tinh, Lý Văn Bích khẽ ho mấy tiếng để che giấu sự căng thẳng của mình, rồi khẽ nói: “Chẳng ai có thể giúp được. Đã vào đấy thì chỉ có chết, may mắn lắm thì cũng là hoãn thi hành án trong 2 năm”

Trình Hạo Nhiên nuốt một cục nước miếng, nói: “Cô đến là để nói với tôi những chuyện này?”

Lý Văn Bích gật đầu: “Anh ấy bảo tôi đến”

Trình Hạo Nhiên cũng gật đầu, trong lòng bỗng nhiên lại thấy lo lắng. Sự việc như vậy, anh ta không thể không lo, sau khi Trương Khởi Phát vào tù, liệu có khai những chuyện liên quan đến mình không, trong tay anh ta có chứng cứ, hơn nữa, chính bản thân Trương Khởi Phát là một nhân chứng. Chuyện về buổi tối cuối tháng 12 năm 2000 cho đến giờ anh ta vẫn còn nhớ rất rõ.

Buổi tối hôm đó, anh ta vừa mới bỏ hàng vào trong thùng thư, thì Trương Khởi Phát đã chạy đến, còn anh ta thì vẫn chưa kịp bỏ chạy, nên hai bên đã đánh nhau, kết quả là Trình Hạo Nhiên bị tẩn một trận tơi bời. Lúc đó Trình Hạo Nhiên chưa biết Trương Khởi Phát là ai, nghĩ rằng anh ta không vì tiền thì cũng vì hàng. Song, không ngờ Trương Khởi Phát không vì thứ gì trong hai thứ đó, mà chỉ là vì tìm ra kẻ bán ma túy và tẩn cho một trận để trút cơn giận thay cho chị gái, nhân tiện tìm hiểu xem sự việc Trương Tố Quyên bị bắt có phải có uẩn khúc gì không.

Sau khi Trương Khởi Phát quật ngã Trình Hạo Nhiên thì không hề có ý dừng tay mà cứ tay đấm, chân đá hơn hai mươi phút cho đến lúc anh ta thấy mệt thì mới thôi.

Trình Hạo Nhiên không ngờ Trương Khởi Phát lại dữ dằn đến thế, anh ta đã đánh Trình Hạo Nhiên đến bê bết máu, nếu cứ đà ấy không biết anh ta còn định làm gì nữa. Một hồi lâu sau, Trình Hạo Nhiên cảm thấy mặt mình không đau thì mới nhận ra rằng đối phương không đánh vào mặt mình.

Trương Khởi Phát đánh đến mỏi tay thì mới dồn hỏi Trình Hạo Nhiên: “Có biết Trương Tố Quyên không”

Hồi đó, vụ án về cái chết thảm thương ngay trong nhà của Trương Nhược Tình - con gái của Trương Tố Quyên đang gây xôn xao dư luận, có thể nói là khiến không ai không biết, nên Trình Hạo Nhiên tất nhiên cũng gật đầu lia lịa.

Trương Khởi Phát mặt lạnh lùng, hỏi tiếp: “Tao đã tra ra, nửa năm trước Trương Tố Quyên đã bị hai nhân viên ngoài hợp đồng của đồn cảnh sát bắt ngay trên phố của Thanh Hà, tao còn tra ra, lúc đó đồn cảnh sát có hiện tượng rất khác thường, đó là bắt hàng loạt người! Có phải trong chuyện này có gì bí ẩn không? Rất nhiều người nghiện đã vào trại cai nghiện, thế mà một kẻ buôn bán ma túy như mày, tại sao không hề hấn gì”

“Tôi… tôi cũng đã vào đó… anh… anh là ai”

Trương Khởi Phát thấy Trình Hạo Nhiên cứ lắp ba lắp bắp, thì dường như đã hiểu ra điều gì đó, bèn nói: “Hãy đưa tao đến chỗ mày giấu hàng.”

Trình Hạo Nhiên không có cách gì, đành đưa Trương Khởi Phát đến hầm bí mật cất trữ hàng.

Trương Khởi Phát lấy từ trong túi ra một chiếc máy quay cỡ nhỏ, đầu tiên nhìn về phía máy nói rõ thân phận mình là luật sư xong, thì bảo Trình Hạo Nhiên khai ra.

Lúc đó Trình Hạo Nhiên mới biết đối phương là luật sư, và bèn nhất quyết không hé răng.

Trương Khởi Phát cầm túi bột lên, nhét vào miệng Trình Hạo Nhiên. Anh ta nhét liền mấy túi như thế cho đến khu miệng của Trình Hạo Nhiên sùi nước bọt và đái cả ra quần. Mấy tiếng đồng hồ sau Trình Hạo Nhiên mới tỉnh dậy.

Thấy Trình Hạo Nhiên đã tỉnh dậy, Trương Khởi Phát lại cầm chiếc túi bột lên, làm động tác tiếp tục nhét, đồng thời dằn giọng nói: “Tao căm thù nhất là những kẻ buôn bán thứ này! Nếu không có chúng mày, thì chị tao đã không đi đến bước đường đó! Đập chết mày, tao cũng không bị làm sao, mày có tin không”

Lúc đó, Trình Hạo Nhiên mới biết, thì ra đối phương là em trai của Trương Tố Quyên, đến để điều tra về việc chị gái bị bắt. Trong lòng Trình Hạo Nhiên bất giác thầm kêu lên gay rồi: nếu như điều tra ra bí mật chuyện Trương Tố Quyên và rất nhiều những người nghiện khác bị bắt, thì tìm đến mình là đúng rồi! Như thế gọi là trùng hợp hay số đen đây?

Trước ánh mắt dữ dằn của Trương Khởi Phát, Trình Hạo Nhiên không thể không tin, nếu cứ phải uống tiếp thì mình chết là cái chắc.

Đúng lúc đó, Trương Khởi Phát đã quăng cho anh ta một viên định tâm hoàn: “Đồng bọn của mày là ai? Khai ra thì tao sẽ tha cho mày. Tao nói rồi, tao là luật sư, tao không phải cảnh sát!”

“Khai… gì ạ?”. Đầu óc Trình Hạo Nhiên mụ mẫm, suy nghĩ rất không rõ ràng.

“Khai tội của mày ra!”, Trương Khởi Phát giận dữ gầm lên.

Trình Hạo Nhiên cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi.

Trương Khởi Phát cho anh ta uống một cốc nước to tướng, thì anh ta mới dần tỉnh táo hơn. Sau đó anh ta ôm một hòm ma túy, quay mặt vào máy quay, nước mắt nước mũi đầm đìa, nói ra hết tất cả, từ chuyện anh ta quen Lâm Đại Chí như thế nào, bàn về kế hoạch bắt người nghiện ma túy ra sao, rồi xây dựng điểm bán hàng mới như thế nào, tóm lại là những điều cần nói và cả những điều không nên nói như chuyện về anh em Lý Danh, Lý Lượng và cả chút bí mật của mình đều không sót chút nào.

Sau cùng, anh ta quỳ xuống xin Trương Khởi Phát giữ kín cho, rồi xin số tài khoản của Trương Khởi Phát.

Trương Khởi Phát vô cùng sửng sốt, anh ta hoàn toàn không nghĩ rằng mình lại vô tình biết được bí mật lớn đến như vậy. Lúc đó, anh ta đã không để lại số tài khoản cho Trình Hạo Nhiên, mà phải qua một ngày suy nghĩ, cân nhắc mới liên hệ với Trình Hạo Nhiên. Anh ta đã lung lay trước số tiền 200 ngàn đồng mỗi năm cho việc giữ kín bí mật đó!

Đúng lúc đó, câu nói của Lý Văn Bích đã khiến Trình Hạo Nhiên choàng tỉnh khỏi dòng ký ức.

“Anh ấy bảo tôi đến để nói cho anh biết quyết định của anh ấy”. “Quyết định của anh ta”, Trình Hạo Nhiên nghe mà không hiểu, nên có phần hốt hoảng.

Lý Văn Bích nói: “Lát nữa, anh ấy chắc sẽ gọi điện cho anh, anh ấy sẽ trực tiếp nói với anh”

“Mấy giờ?”, Trình Hạo nhiên vội nhìn đồng hồ.

“Tôi không biết. Nhưng chắc chắn là trước 6 giờ sáng mai.”

Lý Văn Bích nói xong câu đó, cả hai người lại chìm vào im lặng, trong phòng làm việc chỉ còn lại tiếng thở đầy vẻ lo lắng.

Đến khoảng gần 11 giờ thì chuông điện thoại của Trình Hạo Nhiên vang lên.

Số điện thoại hiển thị trên màn hình là của Trương Khởi Phát. Trình Hạo Nhiên cuống quýt lấy điện thoại ra và bỗng thấy vô cùng lo lắng.

Lúc đó, trong phòng làm việc của mình, Tô Mạn Ninh cầm trong tay chiếc điện thoại của Trương Khởi Phát.

Chiếc điện thoại đó vốn được niêm phong làm vật chứng sau khi Trương Khởi Phát tự sát, Tần Hướng Dương xin chỉ thị của Trịnh Nghị xong thì nó mới được lấy ra.

Bàn tay kia của Tô Mạn Ninh cầm chiếc cát xét bé tẹo chuyên dụng của cảnh sát.

Trước khi vào việc, Trịnh Nghị đã cho người thu thập một lượng lớn những đoạn băng ghi lời phát biểu của Trương Khởi Phát ở tòa án rồi rồi cắt ghép thành một đoạn lời nói của anh ta theo như đề nghị của Tần Hướng Dương.

Tô Mạn Ninh dùng điện thoại của Trương Khởi Phát gọi đến số của Trình Hạo Nhiên.

Trình Hạo Nhiên vội mở máy, nói ngay “Luật sư Trương.”

Nghe thấy tiếng của Trình Hạo Nhiên, Tô Mạn Ninh lập tức bật băng cát xét.

Từ trong cát xét vang lên giọng nói của Trương Khởi Phát, nội dung của đoạn lời nói đó được cắt ghép theo yêu cầu của Tần Hướng Dương.

Tô Mạn Ninh không hề biết, cách mà Tần Hướng Dương dùng cơ bản giống như cách mà Triệu Sở dùng vào đêm giết chết Kim Nhất Minh.

Ngay cả Tần Hướng Dương cũng không biết rằng, ở một số mặt nào đó, tư duy của mình cũng rất giống với tư duy của tiểu đội trưởng cũ Triệu Sở.

Trình Hạo Nhiên mở máy ra, vội nói: “Luật sư Trương”

Từ trong điện thoại vọng ra tiếng của Trương Khởi Phát: “Trình Hạo Nhiên, anh không cần phải nói gì, chỉ việc nghe thôi. Chờ khi tôi nói xong quyết định của tôi, thì anh hãy đưa ra quyết định của mình. Tình hình sự việc trước sau, tôi nghĩ tiểu Lý đã nói rõ với anh rồi. Đúng là tôi đã giết Kim Nhất Minh, nhưng đó không phải là tôi cố ý, nhưng pháp luật vô tình… chứng cứ đầy đủ và sát thực, nên 6 giờ sáng mai, họ sẽ thực hiện việc bắt giữ tôi. Tôi không muốn bị bắt, sau đó là xét xử và sau đó nữa là tử hình, như thế tôi không còn sự tôn nghiêm nào!”.

“Tôi nói cho anh biết quyết định của mình, tôi lựa chọn tự sát”

“Đối với tôi mà nói, dù thế nào cũng là cái chết. Nhưng với cái chết ban đầu, tôi không còn sự tôn nghiêm nào. Tự sát thì tôi sẽ không phải ra tòa xét xử, người nhà của tôi cũng không bị cười chê. Những người xung quanh cũng chỉ đều tò mò mà thôi. Tò mò thì cứ việc, dù sao thì vẫn còn hơn là cười nhạo. Anh nói xem có đúng không?”

“Tự sát?!” Trình Hạo Nhiên rất sửng sốt, anh ta định nói xen vào, nhưng không thể không nghe tiếp.

“Tôi lựa chọn tự sát, có phải anh nghĩ rằng chứng cứ về việc anh buôn bán ma túy sẽ bị tôi đem cùng vào trong quan tài? Điều đó không chắc đâu nhé! Điều đó còn phải xem thành ý của anh, xem sự lựa chọn của anh!”

“Xem sự lựa chọn của tôi”, Trình Hạo Nhiên chau mày, lắc đầu, lẩm bẩm.

Từ trong điện thoại, đoạn băng ghép vẫn tiếp tục được phát đi: “Mỗi năm anh đưa cho tôi 200 ngàn đồng tiền bịt miệng, tôi bằng lòng thực hiện cam kết của mình, hủy chứng cứ, mang theo bí mật của anh. Nhưng tôi có một yêu cầu với anh: anh phải rời khỏi nơi đây để sang Mỹ, nếu không, sớm muộn gì mọi chuyện của anh cũng bị người khác tìm ra! Điều quan trọng là, anh phải mang cả Lý Văn Bích sang đó, và còn phải sắp xếp mọi chuyện của cô ấy cho ổn thỏa, giúp cô ấy sinh đứa bé ra. Anh nên biết, đó là con của tôi. Sau cùng, anh hãy đưa cho cô ấy toàn bộ số tiền 3 triệu đô la trong một lần.

“Nhưng mà, Trình Hạo Nhiên này, tôi không yên tâm về anh, anh quá đê tiện. Anh lấy gì đảm bảo là sẽ làm theo yêu cầu của tôi đây?”

Trình Hạo Nhiên nín thở, chăm chú lắng nghe.

“Vì vậy, tiếp sau đây, tôi và anh phải có một cuộc trao đổi: tôi muốn anh có một tuyên bố qua ghi âm, tuyên bố rằng nếu chẳng may Lý Văn Bích có gì bất trắc thì anh chính là hung thủ, đồng thời ghi âm lại tất cả những gì anh đã làm hồi trước và giao lại cho tiểu Lý. Cũng có nghĩa là, sau khi tôi chết, cô ấy là người duy nhất nắm giữ bí mật của anh! Cô ấy sẽ cất giữ đoạn băng ghi âm đó, chờ đến khi sang Mỹ, sinh con xong, lấy được tiền và xác nhận là đã an toàn thì sẽ đem đoạn băng ghi âm đó giao lại cho anh. Như thế, tôi không vi phạm nguyên tắc trao đổi, không nói ra bí mật với bất cứ ai, đồng thời có thể đảm bảo được an toàn cho Lý Văn Bích. Còn anh thì sẽ yên tâm mà sống nốt nửa đời còn lại của mình ở Mỹ”

“Chỉ có làm như vậy thì tôi mới yên tâm. Nếu anh từ chối, thì tôi sẽ từ bỏ việc tự sát! Tôi sẽ nói ra hết tội của anh hồi đó ra trước tòa và giao hết mọi chứng cứ ra nữa. Tôi bảo anh làm như vậy, là để đảm bảo chắc chắn cho an toàn của Lý Văn Bích. Cô ấy là người vô cùng quan trọng đối với tôi! Anh có từ chối hay không đó là việc của anh. Hãy liên hệ lại vào trước 6 giờ sáng ngày mai!”

Đoạn ghi âm đến đây là hết, Tô Mạn Ninh lập tức tắt điện thoại. Bắt đầu từ cuối năm 2000, từ khi mọi chứng cứ về việc buôn bán ma túy bị Trương Khởi Phát nắm giữ, Trình Hạo Nhiên năm nào cũng phải gửi tiền vào tài khoản cho Trương Khởi Phát. May mà mười mấy năm qua Trương Khởi Phát luôn giữ miệng, giữ kín mọi bí mật của Trình Hạo Nhiên. Trình Hạo Nhiên đã quá quen với giọng nói của Trương Khởi Phát, nên khi anh ta nghe thì thấy đúng là những lời độc bạch của Trương Khởi Phát, độc bạch kiểu trước cái chết, giọng nói âm trầm, đầy vẻ đe dọa.

Thực ra, khi Tần Hướng Dương yêu cầu ghi âm đoạn lời nói này, anh chỉ xác định được rằng chắc chắn Trương Khởi Phát đã nắm được chứng cứ phạm tội của Trình Hạo Nhiên, nhưng không biết được những chứng cứ đó rút cuộc là gì, là băng ghi hình hay băng ghi âm, hoặc là ảnh? Vì thế, trong đoạn lời nói này mới luôn dùng đến một từ lấp lửng là “chứng cứ” mà không thể nói rõ là chứng cứ gì. Song, khi Trình Hạo Nhiên nghe thấy thì tất cả đều rất tự nhiên, không hề có sơ xuất nào.

Trình Hạo Nhiên hít một hơi, rồi ngồi ngây bất động một hồi lâu. Đến lúc đó, anh ta không còn nghi ngờ gì về thân phận của Lý Văn Bích nữa. Xem ra, Trương Khởi Phát đã giết chết Kim Nhất Minh thật, nên mới lâm vào cảnh đường cùng không lối thoát! Nhưng, điều đó thấm vào đâu? Quyết định của Trương Khởi Phát đã vượt ra khỏi suy nghĩ của anh ta. Anh ta nhận ra rằng đề nghị đó của Trương Khởi Phát là đúng, để anh ta sang Mỹ. Nhưng Trương Khởi Phát cũng thực sự rất đáng căm hận, mở mồm ra là đòi 3 triệu đô la Mỹ! Anh ta quá hào phóng với người phụ nữ này!

Trình Hạo Nhiên không có thời gian để nghĩ đến những việc khác, tiếp sau đây, dù thế nào thì anh ta cũng phải đối mặt với sự lựa chọn mà Trương Khởi Phát dành cho mình.

Anh ta rất muốn chửi: đồ chó chết Trương Khởi Phát, chết đến nơi rồi mà cũng không cho người ta được yên lòng! Những yêu cầu anh ta đưa ra quá là buồn nôn! Lại còn ghi hình lại nữa chứ? Nhiều năm trước đã ghi một lần rồi còn chưa đủ sao? Hơn nữa, Trương Khởi Phát chỉ việc đưa những thứ đó cho Lý Văn Bích là xong! Ghi lại, chẳng phải sẽ thừa sao? Ồ, mà cũng không phải! Trương Khởi Phát cứ một điều là tuân thủ quy định trao đổi, không để lộ bí mật cho bất cứ ai, nên mới không giao chứng cứ cho người phụ nữ này! Hừ! Giả bộ gì chứ, chẳng phải là muốn tiếp tục đe dọa sao? Trình Hạo Nhiên biết, mình không thể nào nói lý lẽ với một kẻ thích tự sát. Trương Khởi Phát đã nói rất rõ với anh ta, bắt anh ta phải thành tâm thành ý.

Trình Hạo Nhiên hoặc là sống, hoặc là chết đều được quyết định bởi việc Trương Khởi Phát tự sát hoặc không tự sát.

Lựa chọn là một việc vô cùng khó khăn.

Tại sao lại phải ghi hình lại một lần nữa? Trình Hạo Nhiên ra sức lắc đầu, anh ta cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói rõ được rằng không đúng ở điểm nào.

Anh ta giận dữ nghĩ, mẹ kiếp, thế mà gọi là lựa chọn à? Tao mà có sự lựa chọn sao? Thật sự không muốn quay lại cảnh chết tiệt đó! Chẳng lẽ lại còn chưa đủ chứng ư?

Anh ta cứ đi đi lại lại liên tục, không cẩn thận làm đổ chiếc ghế, rồi tức giận đưa chân đá một cái, cú đá cũng khiến chân anh ta bị đau, cơn đau đã kích thích thần kinh, thế là anh ta chợt nghĩ đến một khả năng khác: nhảy lầu tự sát? Ai mà không sợ? Nếu như trước lúc chết Trương Khởi Phát bỗng nhiên thấy sợ và đổi ý không tự sát nữa thì sao nhỉ? Nếu thế, mình sẽ không phải lựa chọn nữa? Cho dù có quay lại hình thì chẳng phải cũng không còn ý nghĩa gì nữa sao?

Làm thế nào đây?

Đành phải đánh cược một phen chăng?

Nhưng, nếu mình không tuyên bố an toàn, không ghi hình lại thì Trương Khởi Phát sẽ không tự sát.

Đánh cược thế nào đây? Mâu thuẫn quá!

Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút. Đêm nay chắc hẳn sẽ dài vô tận.

Lý Văn Bích dường như đã ngủ, cô nằm nghiêng trên ghế, khóe mắt vẫn còn vết nước mắt, tay cầm bản kết quả khám thai.

Trình Hạo Nhiên phiền muộn đi đi lại lại, rồi đưa tay cầm bản kết quả khám thai lên xem, sau đó ném mạnh xuống đất và nhổ mạnh một cái lên đó.

Trình Hạo Nhiên không hề thấy buồn ngủ chút nào. Anh ta cứ rít thuốc liên tục. Anh ta sợ mình mà ngủ, khi tỉnh dậy biết được tin Trương Khởi Phát đã ngồi trong xe cảnh sát thì tất cả sẽ chấm dứt.

Anh ta nghĩ, không còn nghi ngờ gì nữa, Trương Khởi Phát đã vì người phụ nữ này và đứa bé trong bụng cô ta mà liều mình. Trương Khởi Phát ơi là Trương Khởi Phát! Anh phạm tội sao lại lôi cả tôi vào đó chứ!

Đêm nay trôi qua thật là khó khăn.

Chỉ có điều, Trình Hạo Nhiên cũng không biết được rằng, Lý Văn Bích cũng cảm thấy đêm nay thật là khó khăn.

Lý Văn Bích hoàn toàn không ngủ. Cô nằm im giả vờ, nhưng trong lòng thì rất lo lắng. Liệu Trình Hạo Nhiên có cắn câu không? Cô hoàn toàn không thể biết được, mà chỉ là diễn theo kế hoạch mà thôi, còn kết quả thế nào đành giao phó cho ông trời vậy!

Trình Hạo Nhiên đưa mắt nhìn người phụ nữ trên ghế với vẻ dữ dằn. Khuôn mặt cô còn rất trẻ, thân hình rất đẹp, hai tay khoanh trước ngực, che bộ ngực căng tròn, đôi môi cũng rất mọng. Nếu hôn lên đôi môi đó, hẳn là sẽ rất thú vị. Bỗng nhiên, Trình Hạo Nhiên thấy lòng mình xao động, anh ta muốn nhào tới, lột hết quần áo trên người cô và nằm đè lên lên. Anh ta mặc cho mình nghĩ về chuyện đó, vì anh ta nhận ra rằng, suy nghĩ đó đã phần nào giúp vơi bớt áp lực trong lòng.

Đúng lúc đó, anh ta cũng chợt nhận ra rằng, Trương Khởi Phát thấy không yên tâm đối với mình cũng đúng. Trương Khởi Phát mà chết rồi, thì việc anh ta giải quyết người phụ nữ này quả là dễ dàng như bỡn.

Trình Hạo Nhiên cứ miên man suy nghĩ, Trương Khởi Phát, anh giỏi lắm, nếu như anh không bắt tôi phải quay băng hình tuyên bố an toàn, thì tôi thực sự không dám đảm bảo rằng mình sẽ làm gì cô ấy!

Nghĩ thì là như vậy, nhưng làm thì lại rất không dễ dàng!

Trình Hạo Nhiên ngửa cổ tựa vào ghế, cứ suy nghĩ mãi như thế cho đến 5 giờ sáng.

Anh ta nhìn đồng hồ, ngồi bật dậy và lại rơi vào sự lo lắng. “Không được! Không thể cứ ngồi không như thế được!” Nghĩ suốt cả một đêm, nên đầu anh ta đau như búa bổ, anh ta nhìn đồng hồ, hơi thở dồn dập, trong lòng gào lên: “Nếu cứ lựa chọn bị động thì chẳng thà chủ động xuất kích, mặc cả với Trương Khởi Phát!”

Lúc đó, Lý Văn Bích cũng đã tỉnh, cô ngồi dậy, vén mớ tóc lòa xòa trước trán, ngước đôi mắt trống rỗng vô hồn lên nhìn, không nói lời nào.

Trình Hạo Nhiên cắn một điếu thuốc, suy nghĩ trong mấy giây rồi gọi đến số máy của Trương Khởi Phát. Lúc này, anh ta đã quyết định, anh ta muốn bảo Trương Khởi Phát không cần phải tuân theo nguyên tắc trao đổi nữa, mà cứ giao thẳng chứng cứ cho Lý Văn Bích. Chờ đến khi anh ta đưa Lý Văn Bích sang đến Mỹ, thực hiện cam kết rồi thì anh ta sẽ lấy lại chứng cứ từ tay Lý Văn Bích! Tóm lại là anh ta không muốn ghi hình lại một lần nữa! Đối với anh ta, như thế thì rủi ro quá lớn!

Tô Mạn Ninh cũng suốt đêm không ngủ.

5 giờ rưỡi, nửa tiếng nữa đến lúc đó sẽ phát tiếp một đoạn ghi âm nữa cho Trình Hạo Nhiên là xong nhiệm vụ.

Nhưng cô hoàn toàn không thể nào nghĩ được rằng, Trình Hạo Nhiên đã chủ động gọi đến trước!

Chiếc điện thoại di động là vật chứng của Trương Khởi Phát vang lên đều đặn trong tay Tô Mạn Ninh.

Đối với Tô Mạn Ninh mà nói, cú điện này chẳng khác gì một trái bom.

Việc này không nằm trong kế hoạch.

Đoạn băng ghi sẵn chỉ có thể phát khi chủ động gọi đến cho Trình Hạo Nhiên, nên hoàn toàn không thể nào mở máy di động được.

Làm thế nào bây giờ?

Nhận điện thoại hay là không?

Nếu nhận, chẳng phải sẽ lộ mất sao? Làm gì có Trương Khởi Phát nào? Trương Khởi Phát đã chết lâu rồi!

Mồ hôi chợt rịn ra trên chiếc trán mịn màng của Tô Mạn Ninh. Chuông điện thoại vẫn tiếp tục vang lên.

Trong lúc không biết làm thế nào, Tô Mạn Ninh chợt nhớ đến Tần Hướng Dương. Cô vội cầm điện thoại của mình lên, gọi cho anh.

Ở trong xe, Tần Hướng Dương cũng suốt đêm không ngủ.

Anh không biết kế hoạch đã thực hiện như thế nào. Lý Văn Bích đã ở trong phòng làm việc của Trình Hạo Nhiên suốt đêm không thấy ra. Còn kém nửa tiếng nữa thì đến 6 giờ, anh đoán, có lẽ mọi việc vẫn thuận lợi.

Đúng lúc đó thì Tô Mạn Ninh gọi đến. Anh chau mày, vội mở máy ra.

“Việc khẩn cấp ngoài dự kiến! Trình Hạo Nhiên đã gọi lại cho Trương Khởi Phát! Có mở máy hay không? Nếu mở máy nhận cuộc gọi thì nên đối phó thế nào? Nếu không nhận thì anh ta liệu có nảy sinh hoài nghi không? Nhanh lên! Làm thế nào bây giờ?”, Tô Mạn Ninh nói bằng giọng vô cùng gấp gáp.

Trước tình hình khẩn cấp đó, Tần Hướng Dương không kịp ngạc nhiên, anh suy nghĩ trong một giây rồi đáp với vẻ quả quyết: “Nhận! Nghe xem anh ta nói gì, nhưng nghe chưa xong thì tắt máy đi”

Tô Mạn Ninh lập tức tắt máy, đồng thời cầm máy điện thoại của Trương Khởi Phát lên, nhấn nút nghe.

Trình Hạo Nhiên ho một tiếng rồi nói: “Luật sư Trương phải không”

Tô Mạn Ninh chỉ nghe mà không dám phát ra bất cứ âm thanh nào.

Lý Văn Bích nhìn thấy Trình Hạo Nhiên gọi điện đến cho Trương Khởi Phát, lập tức thẳng người dậy, căng thẳng tới mức không biết làm gì cho được.

Trình Hạo Nhiên thấy đối phương không nói gì, đành nói bằng giọng cố giữ cho bình thường: “Luật sư Trương, cảm ơn anh những năm qua đã giữ kín miệng, và tuân thủ nguyên tắc trao đổi. Tôi rất cảm kích vì điều đó! Nhưng, tôi đã nghĩ suốt một đêm, tôi thực sự rất không muốn ghi hình lại một lần nữa! Anh có thể giao thẳng đoạn Video lần trước cho cô Lý, như thế tôi cũng”

Thì ra là mặc cả! Tô Mạn Ninh biết là không thể kéo dài thêm được nữa, vì nếu kéo dài, mình mà tiếp tục không lên tiếng thì sẽ bại lộ, nên nghe đến đây, cô tắt ngay máy.

“Anh…”, Trình Hạo Nhiên nghe thấy tiếng tuýt, tuýt ở đầu dây bên kia thì ngẩn người ra.

“Thật đáng ghét!”, Anh ta ném chiếc điện thoại lên bàn.

Anh ta nhận ra rằng, mình không có dư địa để mà mặc cả, đối phương không muốn thảo luận với mình.

Trình Hạo Nhiên nghiến răng đứng ngây ra một lúc rồi thở dài, chạy vào nhà vệ sinh, vùi đầu dưới dòng nước lạnh.

Lý Văn Bích, Tô Mạn Ninh mỗi người ở một không gian riêng cũng đang thở dài.

Trình Hạo Nhiên chợt nhận ra là cả người mình đã ướt đẫm, hàm răng va vào nhau lập cập.

Anh ta liếc mắt nhìn vào điện thoại di động và không ngừng thầm nói: “Trương Khởi Phát, anh chết đi!”

Bỗng nhiên, điện thoại của anh ta đổ chuông. Trương Khởi Phát gọi đến.

Anh ta vội vàng cầm điện thoại lên, tuy nhiên bàn tay không nghe theo sự điều khiển, khiến chiếc điện thoại rơi xuống sàn nhà.

Anh ta quờ lấy chiếc điện thoại, nhấn nút nghe: “Luật sư Trương, có phải anh không?”

Từ trong điện thoại vọng ra giọng nói của Trương Khởi Phát: “Còn hai phút nữa. Tôi đang ở tầng 16 của khách sạn! Người của cơ quan công an Bàn Long đang ở dưới chân tòa nhà! Anh vẫn chưa chọn? Bây giờ, tôi sẽ đếm ba tiếng, anh lập tức ghi hình, xong rồi giao cho Lý Văn Bích, tôi sẽ hủy chứng cứ xong thì sẽ nhảy xuống. Phía dưới còn có các phóng viên, anh sẽ nhanh chóng nhìn thấy bản tin, nếu như vẫn không lựa chọn, tôi sẽ lập tức mở cửa ra và để họ vào!”

“Một… hai…”

Đúng lúc đó, Lý Văn Bích xông vào đến bên cạnh Trình Hạo Nhiên, nói với vào trong điện thoại: “Đừng, đừng! Anh đừng chết!” Nhìn thấy vẻ điên cuồng đó của Lý Văn Bích, Trình Hạo Nhiên cũng lập tức kêu lên một cách điên cuồng: “Dừng lại! Tôi chọn! Mẹ kiếp! Tôi sẽ ghi hình! Tôi sẽ đưa tiền cho anh! Tôi…”

Đoạn băng cắt ghép thứ hai kết thúc.

“Tạch!”. Tô Mạn Ninh tắt đoạn băng ghi âm, lúc này, bàn tay cô đã túa đầy mồ hôi.

Đây đúng là một đòn tấn công tâm lý bỏ xe giữ tướng.

Lý Văn Bích và Tô Mạn Ninh, hai người phụ nữ chưa từng gặp mặt nhau đã phối hợp một cách rất tuyệt vời.

Trình Hạo Nhiên người ướt sũng như vừa mới tắm xong, nói với Lý Văn Bích qua đôi môi lặp cặp vì run: “Nào, ghi đi” Lý Văn Bích vào màn kịch.

Cô đứng ngây tại chỗ, hai mắt thất thần nhìn về khoảng trống trước mặt, dường như không nghe thấy những lời đó của Trình Hạo Nhiên.

Trình Hạo Nhiên hiểu, người phụ nữ trước mặt, bây giờ chắc hẳn đang đau lòng đến chết.

Anh ta gầm lên với Lý Văn Bích: “Mụ đàn bà kia! Đừng có mà đau lòng nữa! Lại đây, quay đi! Mẹ kiếp!”

Lý Văn Bích cố tình làm ra vẻ run rẩy rồi mới định thần lại, nói: “Gì cơ? Quay cái gì?”

“Quay hình bố mày! Mẹ kiếp!”, Trình Hạo Nhiên phẫn nộ tột đỉnh. “Quay hình của bố anh?” Lý Văn Bích bỗng nhiên cười khinh khích.

Trình Hạo Nhiên thấy thế, bụng thầm nghĩ: “Toi rồi, mụ đàn bà này điên mất rồi!”

Đúng lúc đó, Lý Văn Bích khẽ nói: “Anh có biết quay thế nào không?”

“Đừng nhiều lời! Tao có kinh nghiệm! Tao thường xuyên bị những phóng viên đen đủi như mày phỏng vấn”, Trình Hạo Nhiên nói, rồi giơ chân đá vào chiếc ghế một lần nữa.

“Vậy thì anh ngồi xuống đi, thả lỏng người ra. Chúng ta bắt đầu nhé. Đã bắt đầu rồi thì không dừng lại được nữa đâu.” Lý Văn Bích nói và đứng dậy bật thêm một chiếc đèn nữa trong phòng làm việc xong thì lấy từ trong túi ra một chiếc máy quay kỹ thuật số.

Trình Hạo Nhiên sửa sang qua loa, hít một hơi sâu, cố gắng thả lỏng người.

Anh ta cố ho mấy tiếng, hắng giọng rồi mới nhìn thẳng vào ống kính chiếc máy quay của Lý Văn Bích nói: “Xin chào mọi người! Tôi là Trình Hạo Nhiên, là chủ tịch hội đồng quản trị của Công ty vật liệu phòng chống nước Hạo Nhiên, tôi đang ở trong phòng làm việc của mình. Trước mặt tôi có một phóng viên đang ghi hình cho tôi. Ừm, coi như là một cuộc phỏng vấn đơn giản, hoặc là một tuyên bố an toàn!”

“Rất tốt! Anh Trình, anh muốn nói gì vậy?”, Lý Văn Bích hỏi vọng từ phía sau ống kính.

Trình Hạo Nhiên lấy ra một điếu thuốc, hỏi: “Có thể hút thuốc không, phóng viên Lý?”

“Tất nhiên rồi, anh cứ tự nhiên”

Trình Hạo Nhiên châm một điếu thuốc, rít một hơi dài rồi quyết định, nói: “Bây giờ, không có ai đe dọa tôi. Tôi quay lại đoạn clip này, hoàn toàn là tự nguyện. Tình trạng tinh thần của tôi lúc này hoàn toàn bình thường, về điểm này thì toàn thể nhân viên của công ty tôi ngày hôm qua và cô Lý Văn Bích trước mặt tôi lúc này đều có thể làm chứng”

Lúc đó, Lý Văn Bích nói: “Có đúng là tự nguyện không? Anh có dám chịu trách nhiệm trước pháp luật không?”

Trình Hạo Nhiên nói: “Tất nhiên rồi! Tất cả những điều tôi nói đều là tự nguyện và đều rất chân thực, tôi bằng lòng chịu trách nhiệm trước pháp luật!”.

“Đầu tiên tuyên bố, tôi, Trình Hạo Nhiên tuyệt đối không làm bất cứ điều gì tổn hại đến cô Lý Văn Bích. Nếu cô Lý Văn Bích gặp phải bất cứ sự tổn hại nào, tôi bằng lòng chịu hoàn toàn trách nhiệm trước pháp luật!

“Tiếp sau đây, tôi muốn bộc bạc trước máy quay của cô Lý Văn Bích về những chuyện mà trước đây tôi đã làm.

“Tôi nghiện ma túy, bây giờ vẫn nghiện và còn từng buôn bán ma túy. Ừm, tôi đã kiếm được không ít tiền. Chuyện đó không hề đơn giản. Mùa xuân năm 2000, tôi đã thuyết phục cảnh sát Lâm Đại Chí của cơ quan công an Thành Giao huyện Thanh Hà, tôi sẽ cung cấp manh mối về những người nghiện, cung cấp điểm bán và cất trữ ma túy, còn Lâm Đại Chí chịu trách nhiệm bắt những người nghiện đưa vào trại cai nghiện. Tham gia việc này còn có Lý Danh, Lý Lượng, họ là những tay chân của Lâm Đại Chí. Năm đó, chưa đầy nửa năm, tất cả các đồn cảnh sát của huyện Thanh Hà với đồn cảnh sát Thành Giao là chính, đã bắt cả thảy hai, ba trăm người nghiện và đều đưa đến trại cai nghiện.

Sau đó, hành động này tất nhiên đã thu hút sự chú ý của lãnh đạo cao cấp ngành công an, rồi từ đó có hành động truy quét tội phạm ma túy đối với huyện Thanh Hà”.

“Điều này hoàn toàn đúng với ý đồ của tôi. Sau khi truy quét tội phạm ma túy xong, các điểm bán ma túy trước đó đều không còn. Tôi bỏ tiền, tạo ra một điểm mới, rồi còn vào trại cai nghiện tung tin về điểm bán ma túy mới của tôi. Sau khi những con nghiện ra khỏi trại, đều hỏi thăm nhau và đến mua hàng tại điểm bán của tôi, vì thế việc làm ăn rất tốt. Tiền kiếm được, tôi và Lâm Đại Chí chia nhau theo tỉ lệ 3:7, tôi 7 phần, Lâm Đại Chí 3 phần. Tất nhiên, cũng có một sự cố nhỏ xảy ra, lúc đó Lâm Đại Chí bị cho thôi việc. Song, việc đó không ảnh hưởng gì đến kế hoạch của chúng tôi. Chỉ có điều, sau này tôi mới biết, nếu như không bị cho thôi việc, gã tiểu tử Lâm Đại Chí kia đã bán đứng tôi! Anh ta định lợi dụng phần đầu kế hoạch của tôi để truy quét tội phạm ma túy và thăng chức! Đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm! Trong một lần Lâm Đại Chí uống say đã không cẩn thận nói ra chuyện này và còn xin lỗi tôi! Hừ! Đúng là đồ chó chết!

Chúng tôi làm cho đến năm 2004, khi mà khu Tây Quan của huyện Thanh Hà xây dựng nhà máy hóa dầu thì không thể tiếp tục làm được nữa, nên đã rửa tay gác kiếm.

Lúc đó, Lâm Đại Chí cũng đem số tiền kiếm được đầu tư vào đó, thậm chí còn mượn thêm tiền để đầu tư vào. Tên tiểu tử đó thật là ranh mãnh, mỗi lần đầu tư tiền vào đều đưa tiền mặt cho tôi, hơn nữa, lần nào cũng khám người tôi, để xem có máy nghe trộm hay không”.

“Ha, ha! Hắn đã đề phòng tôi. Tất nhiên tôi cũng phải đề phòng hắn, kẻo không biết đến một ngày nào đó, lại ú ớ bị hắn diệt khẩu. Tôi có chứng cứ phạm tội của hắn, điều này hắn không bao giờ ngờ tới.

“Hắn cứ tưởng rằng mỗi lần gặp mặt khám người tôi thì tôi sẽ không còn cách nào khác, quá là ấu trĩ! Mấy lần đầu khi hắn đầu tư tiền vào thì đều ra ngoài mượn tiền, sau đó bảo tôi đến lấy. Hắn khám người tôi như lệ thường. Tất nhiên, trên người tôi không có gì cả, đến cả quần lót tôi cũng cởi cả ra. Đúng là đồ chó chết! Nhưng, hắn không bao giờ nghĩ được rằng, tôi đã đặt máy nghe trộm vào trong hòm tiền của hắn”

“Hì, hì!”, Trình Hạo Nhiên hoàn toàn chìm đắm trong sự đắc ý của mình, bất giác cười thành tiếng.

Anh ta châm thêm một điếu thuốc, cho thêm nước nóng và rót cho mình một cốc trà rồi mới chậm rãi nói tiếp: “Hắn không bao giờ nghĩ được rằng, mấy trăm ngàn mà hắn đi vay với lãi suất cao ở bên ngoài chính là tiền của tôi! Tôi đã đặt máy nghe trộm trong hòm tiền của mình, cho máy nghe trộm vào đó để chờ hắn đến vay.

“Lâm Đại Chí vô cùng xấu xa! Hắn mượn tiền xong, khi gọi tôi đến lấy tiền thì lần nào cũng bắt tôi viết giấy nợ, và in dấu vân tay. Tôi đã cố ý nói: ‘Như thế quá thừa. Anh mượn tiền đầu tư, bắt tôi mạo hiểm đi mua hàng rồi lại còn bắt tôi viết giấy nợ, tôi đâu có mượn tiền của anh?! Không làm nữa!’, Lâm Đại Chí nói, anh em ruột cũng còn phải rõ ràng nữa là! Nếu anh bỏ tiền, tôi đi mua hàng, thì tôi cũng sẽ viết giấy nợ cho anh!

“Cô thấy đấy, Lâm Đại Chí cực kỳ xấu xa! Được, hắn bảo tôi viết giấy nợ, in dấu vân tay, vậy khi tôi bán hết hàng đưa tiền cho hắn, tôi cũng sẽ bắt hắn viết giấy nợ, in dấu vân tay!”

Nói đến đây, Trình Hạo Nhiên đứng dậy, đi đến bên góc tường, móc chìa khóa, mở chiếc két ra, quay mặt lại ống kính nói: “Nhìn đây! Ghi chép về chuyển tiền, dấu vân tay, tiền mặt qua lại… tôi đều đều ghi âm lời của anh ta lại qua chiếc máy nghe trộm ở trong két tiền, tất cả đều ở đây! Thời buổi này, không đề phòng một chút thì đâu có được!”

“Thôi! Chờ đến khi sang đến Mỹ, thì tất cả những thứ này đều không có tác dụng nữa”

Trình Hạo Nhiên nói xong thì rít một hơi thuốc dài, xem ra anh ta có vẻ rất hụt hẫng.

Còn Lý Văn Bích lúc đó thì đóng chiếc máy quay kỹ thuật số.