Chương 12 Món quà từ hung thủ
Lý Văn Bích đóng chiếc máy quay kỹ thuật số lại, bật ti vi lên, rồi vẫy tay về phía Trình Hạo Nhiên.
Đài truyền hình địa phương đang phát đi bản tin sáng lúc 6 giờ. Một lát sau, phát thanh viên cắt ngang bản tin đang phát, đưa chèn một mẩu tin là tin đài vừa mới nhận được, có người đã nhảy từ tầng 16 xuống tự sát. Nạn nhân là Trương Khởi Phát, ông chủ của Văn phòng luật sư Khởi Phát, nguyên nhân của cái chết chưa được làm rõ. Bản tin còn đưa kèm một bức ảnh về hiện trường, trong đó có một người nằm trên đất được che bằng một tấm vải trắng, xung quanh toàn máu me. Do thời gian tự sát chính xác của Trương Khởi Phát mấy ngày trước là vào ban đêm, nên hiện trường trong bức ảnh đèn đuốc sáng trưng, xung quanh thì vẫn tối om. Bây giờ Trình Hạo Nhiên cho rằng thời gian nhảy lầu của trương Khởi Phát là 6 giờ sáng, trời cũng vẫn còn tối, nên không nhìn thấy điểm sơ hở trong bức ảnh.
Lý Văn Bích biết rằng, bản tin này được Trịnh Nghị sắp đặt để đài truyền hình phát đi, mục đích của việc làm đó là phối hợp với Lý Văn Bích, để Trình Hạo Nhiên tưởng rằng đó là sự thật. Tin tức về vụ tự sát của Trương Khởi Phát vốn được giữ kín với bên ngoài, do vậy mà trước đó truyền thông chưa đưa gì về tin này. Hơn nữa, trong bản tin vừa rồi hoàn toàn không nhắc đến ngày cụ thể, mà chỉ dùng một câu chung chung “tin mà đài vừa nhận được”, vì vậy đài truyền hình cũng không phạm vào điều đưa tin giả.
Trình Hạo Nhiên xem xong bản tin thì thở dài một cái.
Cuối cùng thì anh ta đã hoàn toàn yên tâm. Anh ta gật đầu nói: “Tốt lắm! Rất tốt! Trương Khởi Phát là một nhân vật, nói được làm được! Trình Hạo Nhiên này cũng quyết không nuốt lời!”
Anh ta quay người nói với Lý Văn Bích: “Cô Lý, hãy để chứng minh thư của cô lại, xem ra không thể không đi được rồi. Tôi sẽ đi chuẩn bị thủ tục xuất cảnh”
Lý Văn Bích đưa chứng minh thư cho Trình Hạo Nhiên một cách rất thoải mái. Hai bên tiếp tục trao đổi danh thiếp để tiện liên lạc. Làm xong những việc đó, Lý Văn Bích chào Trình Hạo Nhiên rồi quay người ra về.
Một đêm dài tưởng như vô tận đã kết thúc, không khí buổi sáng thật trong lành.
Ra đến bên ngoài, Lý Văn Bích vặn người, vươn cổ hít một hơi thật sâu, rồi lẩm bẩm một mình: “Trời đất! Rút cuộc là mình đã làm gì vậy!”
Tần Hướng Dương cũng đợi trên xe suốt một đêm.
Dù là bất cứ lúc nào thì việc đợi người khác cũng luôn là một việc chẳng dễ chịu, thích thú gì.
Lý Văn Bích bước đến trước mặt anh với vẻ mặt đờ đẫn, như không mang chút biểu cảm nào, khiến Tần Hướng Dương không thể nào đoán được công việc thành hay bại.
“Òa!”. Lý Văn Bích đột nhiên cười và nói: “Lần này không những anh phải mời cơm tôi, mà còn phải mời tôi đi xem phim nữa”
Nghe nói vậy, Tần Hướng Dương cũng cười theo, nỗi lo lắng phấp phỏng suốt một đêm đã được xua tan.
Trịnh Nghị rất hài lòng với kết quả điều tra lần này, quyết định lấy danh nghĩa chi đội cảnh sát hình sự của thành phố thực hiện việc bắt giữ đối với Trình Hạo Nhiên. Người trực tiếp thực hiện nhiệm vụ này là Lục Thao.
Thời gian bắt giữ được ấn định vào ngày Trình Hạo Nhiên làm xong thủ tục ra nước ngoài. Tài sản của Trình Hạo Nhiên vẫn chưa kịp chuyển dịch, anh ta có công ký đăng ký kinh doanh ở nước ngoài, nên vốn định chuyển phần lớn tài sản vào tài khoản của công ty ở nước ngoài. Người phụ trách việc chuyển tài sản là Vương Diễm Linh đồng thời cũng chính là trưởng phòng tài vụ kiêm thư ký của Trình Hạo Nhiên cũng bị tạm giữ cùng lúc với việc bắt giữ Trình Hạo Nhiên. Vương Diễm Linh nhanh chóng khai ra sự thật về việc Trình Hạo Nhiên bảo cô ta chuyển tài sản, còn khai ra cả việc hàng năm chuyển tiền vào tài khoản cho Trương Khởi Phát theo lệnh của Trình Hạo Nhiên.
Cảnh sát cũng đã tìm ra bút ghi âm, chi tiết về nguồn ma túy, trao đổi tài khoản và một số giấy tờ biên nhận có in vân tay của Lâm Đại Chí và một lượng nhỏ ma túy trong két sắt của Trình Hạo Nhiên. Những chứng cứ này cùng với đoạn clip Lý Văn Bích quay được, đều được đưa đến tay của Trịnh Nghị.
Chỉ còn thiếu khẩu cung của Trình Hạo Nhiên nữa thôi, về điểm này, Trịnh Nghị không chút lo lắng.
Khi bị bắt, trong túi của Trình Hạo Nhiên vẫn còn có cả chứng minh thư của Lý Văn Bích.
Lý Văn Bích cũng có mặt ở hiện trường bắt giữ. Dù cô ở giữa đám đông phóng viên đang chen chúc thì Trình Hạo Nhiên vẫn nhận ra.
Dù có ngốc đến đâu thì Trình Hạo Nhiên cũng biết là mình đã bị Lý Văn Bích bán đứng.
Anh ta nghiến chặt răng, phồng mồm trợn má hét to về phía Lý Văn Bích: “Đồ đàn bà đê tiện! Không ngờ cả đời tao sáng suốt cuối cùng lại sập bẫy trong tay mày! Tao thật sự thấy hối hận! Vô cùng hối hận! Lẽ ra đêm đó tao phải hiếp mày mới đúng!”
Trình Hạo Nhiên bị hai cảnh sát khống chế hai bên, dọc đường cứ vừa đi vừa chửi, vẻ thà chết cũng không cam chịu, khiến các phóng viên cười ồ cả lên.
Lý Văn Bích tức giận đến mức mặt tái đi, cố hết sức len đến bên cạnh Trình Hạo Nhiên, đá mạnh cho anh ta một cái.
Tất nhiên, không chỉ có Trịnh Nghị mà ngay cả giám đốc sở Đinh Phụng Vũ cũng rất bất ngờ khi biết kết quả của cuộc điều tra. Đinh Phụng Vũ đã ném vỡ chén trong cuộc họp của tổ chuyên án. Ông không thể nào nghĩ được rằng, ba bị hại Lâm Đại Chí, Lý Danh, Lý Lượng lúc còn sống làm ăn rất phát đạt ấy năm xưa lại dính vào tội buôn bán ma túy, thậm chí với doanh thu mức khổng lồ, tính chất đặc biệt nghiêm trọng. Đặc biệt là Lâm Đại Chí, năm xưa vốn có thể thăng chức vì lập được công, kết quả vì vụ án của Trương Nhược Tình mà bị cho thôi việc, từ đó trong lòng nảy sinh oán hận, quay đầu đồng lõa với Trình Hạo Nhiên đi vào con đường buôn bán ma túy. Còn cả Trương Khởi Phát nữa, là một luật sư, nắm trong tay sự thật về những người có liên quan và chứng cứ về tội buôn bán ma túy từ 14 năm trước, thế mà không những giấu kín lại còn liên tiếp nhận hối lộ trong nhiều năm.
“Xem ra, tất cả những người này chết đều không oan”, Đinh Phụng Vũ thở dài, nói ra câu mà ở vị trí của ông không nên nói.
Đồng thời, tổ chuyên án nhanh chóng nhận ra rằng, cùng với việc Trình Hạo Nhiên sa lưới, chuyên án 214 đã quay lại hướng chính của nó. Điều đó cũng chứng minh cho tính chính xác trong phương hướng điều tra trước đó của Trịnh Nghị, vụ án đến tay, ông không bám lấy bản thân vụ án mà là để cho mọi người ra sức tìm kiếm, điều tra về thông tin tầng sâu của tất cả các bị hại. Tư duy ấy của ông rất phù hợp với suy nghĩ của Tần Hướng Dương. Ngay từ khi bắt đầu vụ án Kim Nhất Minh, Tần Hướng Dương đã thấy rất hứng thú đối với tất cả những nhân vật liên quan trong hồ sơ vụ án Trương Tố Quyên và Trương Nhược Tình.
Cuộc họp lần này, Trịnh Nghị không còn đóng vai người ngồi nghe bình thản nữa, mà là ở vai nhân vật chính đích thực. Ông biết rõ, là lãnh đạo khi nào thì nên dẫn dắt, gợi mở, khi nào thì đóng vai trò chủ đạo.
Trịnh Nghị nói với giọng đầy sức mạnh: “Việc Trình Hạo Nhiên sa lưới chứng minh rằng những vất vả của mọi người không uổng phí, chuyên án 214 đã có được thắng lợi mang tính giai đoạn. Ở đây, tôi xin đặc biệt biểu dương đồng chí Tần Hướng Dương, tất nhiên tất cả đều không tách rời sự nỗ lực của tất cả các thành viên!
“Thông qua vụ án Trình Hạo Nhiên và sự phân tích của mọi người, có phải chúng ta nên nên nhận thức một sự thật như thế này: trong chuyên án 214, cái chết của Trương Khởi Phát không phải là ngẫu nhiên, cái chết của Lâm Đại Chí, Lý Danh, Lý Lượng cũng không phải là ngẫu nhiên. Tất cả những cái chết đó đều là tất nhiên. Tại sao vậy? Chính là vì giữa mấy người ấy tồn tại những bí mật không thể cho người khác biết”.
“Bây giờ chúng ta đã xác định được 14 năm trước Trương Khởi Phát đã nắm được sự thật và chứng cứ phạm tội của Trình Hạo Nhiên, Lâm Đại Chí, Lý Danh, Lý Lượng. Tất nhiên, chứng cứ phạm tội mà Trương Khởi Phát nắm giữ đến nay vẫn chưa tìm thấy, điều này cũng không có gì phải vội, giả thiết là không tìm thấy cũng không có gì đáng lo”.
“Chúng ta bắt đầu từ Trương Khởi Phát. Sự thật mà chúng ta nắm được là Trương Khởi Phát ép Lý Danh, Lý Lượng giúp anh ta chứng minh rằng mình không có mặt ở hiện trường trong vụ án Kim Nhất Minh bị giết, song không thành. Sau đó, Trương Khởi Phát phát hiện ra trên người Lý Danh có máy nghe trộm nên đã ném hỏng chiếc máy đó, tiếp sau đó, kết quả mà chúng ta nhìn thấy là anh ta nhảy lầu tự sát. Nhưng, sau khi chiếc máy nghe trộm bị ném hỏng đến trước lúc Trương Khởi Phát tự sát rút cuộc đã xảy ra chuyện gì thì vẫn chưa biết”.
“Xét theo sự thật được phản hồi từ trong máy nghe trộm, việc ép anh em Lý Danh của Trương Khởi Phát lúc đầu tương đổi ‘mềm mỏng’. Cho đến khi bị Lý Danh, Lý Lượng từ chối thì anh ta mới mất kiểm soát, từ đó cảnh giác và phát hiện ra máy nghe trộm. Tất cả tồi tệ ở chỗ Trương Khởi Phát là luật sư nên tư suy của anh ta nhanh nhạy, vừa nhậy cảm lại vừa đa nghi, khi phát hiện ra máy nghe trộm của Lý Danh, thì tinh thần của anh ta đã gần đến giới hạn của sự suy sụp, tư duy vì thế ắt tất bấn loạn. Điều này hoàn hợp lẽ thường. Chính vì thế, anh ta mới càng thấy nghi ngờ rằng Lý Danh đã bán đứng mình, thậm chí hoài nghi máy nghe trộm là do cảnh sát sắp đặt! Trong nhận thức của Trương Khởi Phát lúc đó, tất nhiên anh ta sẽ cho rằng mọi chuyện đều đã bị giám sát. Cũng có nghĩa là anh ta cho rằng việc anh ta đe dọa anh em Lý Danh, Lý Lượng giúp tạo chứng cứ giả đã bị cảnh sát nghe thấy, từ đó càng thêm nghi ngờ nhân thân nghi phạm của anh ta. Trong tình huống đó, chắc chắn Trương Khởi Phát cho rằng tiếp tục đe dọa đã không còn ý nghĩa.
Vốn dĩ, tất cả nội dung trên đây đều hợp lý. Nhưng, Trình Hạo Nhiên đã sa lưới, bây giờ chúng ta đã biết Trương Khởi Phát nắm giữ chứng cứ Lâm Đại Chí, Lý Danh, Lý Lượng buôn bán ma túy, vậy thì việc nhảy lầu tự sát của anh ta lúc đó đã không còn bình thường nữa.
Tại sao? Về logic tình cảm, Lý Danh, Lý Lượng không giúp Trương Khởi Phát tạo chứng cứ giả, điều đó ắt tất sẽ khiến anh ta nảy sinh sự căm hận, do đó anh ta càng thấy cần phải tiếp tục sống để trả thù sự thật buôn bán ma túy của Lâm Đại Chí, Lý Danh, Lý Lượng! Cho nên, kết luận của tôi là, Trương Khởi Phát không có bất cứ sự cần thiết nào để tự sát! Tự sát? Sẽ là đi ngược lại thường thức, càng đi ngược lại với logic. Đồng thời, hành vi mang máy nghe trộm của Lý Danh cũng ngược thường thức, càng ngược với logic. Về điểm này, Tần Hướng Dương đã thảo luận rất đầy đủ trong cuộc họp lần trước rồi”
Nói đến đây, Trịnh Nghị uống một ngụm nước.
Tô Mạn Ninh nhíu mày, nói theo: “Nhưng sự thật là Trương Khởi Phát đã chết, và liệu chúng ta có thể suy đoán, sau khi Trương Khởi Phát ném hỏng máy nghe trộm, mất kiểm soát về tinh thần đã nói ra sự thật tội buôn bán ma túy của Lý Danh, Lý Lượng, từ đó dẫn đến việc Lý Danh, Lý Lượng đã giết người diệt khẩu và ngụy tạo ra hiện trường nhảy lầu tự sát”
Trịnh Nghị đặt cốc nước xuống, gật đầu nói: “Hai người đem một người đẩy xuống từ cửa sổ rất dễ dàng, mà dù không dễ dàng thì cũng có thể tạo ra cơ hội”
Trịnh Nghị nói xong, tiếp tục vấn đề vừa nói: “Chúng ta lại xét về cái chết của Lý Danh, Lý Lượng. Theo sự suy đoán vừa rồi, nếu việc tự sát của Trương Khởi Phát ngược với logic, vậy thì giống như điều Tô Mạn Ninh vừa nói, suy đoán càng hợp lý hơn là Trương Khởi Phát đã chết bởi tay của anh em nhà họ Lý này. Theo kết luận đó, sau khi giết chết Trương Khởi Phát, trong lòng anh em Lý Danh, Lý Lượng không hề thấy nhẹ nhõm, lúc đó bọn họ biết được rằng Trương Khởi Phát nắm giữ sự thật về việc họ buôn bán ma túy, vậy thì liệu còn có người khác cũng nắm giữ sự thật về tội lỗi này của họ không? Đó có lẽ là những điều họ lo lắng! Cho dù thế nào thì họ cũng cần phải nói điều này cho Lâm Đại Chí biết. Cũng chính vì vậy mà Lâm Đại Chí, Lý Danh, Lý Lượng mới lái xe ra ngoại ô. Kết luận về phân tích đường đạn trong vụ án nổ súng nói với chúng ta rằng, tám, chín mươi phần trăm là còn có một người khác ở hiện trường. Người này đã lợi dụng lúc Lâm Đại Chí, Lý Danh, Lý Lượng cùng ở trong một xe, thậm chí là đang tranh cãi, bèn nổ súng giết chết ba người và tạo hiện trường giả Lâm Đại Chí tự sát”.
“Bây giờ chúng ta trở về với vụ án Kim Nhất Minh bị giết, xem xét những chứng cứ về cái gọi là Trương Khởi Phát giết người”.
“Chứng cứ thứ nhất, dấu chân và đặc điểm chiều cao cân nặng. Các chuyên gia về dấu vết đã tìm thấy ra loại giày và cỡ giày mà hung thủ đã đi từ những chứng cứ này giống hệt như kiểu giày, cỡ giày mà Trương Khởi Phát đi. Điều đó chẳng phải ngược với lẽ thường, ngược với logic sao? Có hung thủ nào mà giết người xong rồi vẫn cứ nghênh ngang đi đôi giày mà mình đã dùng khi giết người để đi làm không? Chứng cứ này rất đáng nghi”.
“Chứng cứ thứ hai, dấu vân tay trên bật lửa. Bật lửa mà Trung tâm tắm nóng Kim Mãn Đường tặng cho khách thì đến đâu mà chả thấy. Nếu như có người trước đó đã dùng một chiếc bật lửa được tặng đã xóa hết dấu vân tay thay bằng chiếc bật lửa của Trương Khởi Phát, rồi đem chiếc bật lửa của Trương Khởi Phát đến hiện trường xảy ra vụ án, đem dấu bàn tay của Kim Nhất Minh ấn lên chiếc bật lửa, chẳng phải sẽ rất dễ dàng tạo ra một chứng cứ có tính định hướng rất thuyết phục sao?”.
“Chứng cứ thứ ba, cú điện thoại bí hiểm lúc 9 giờ 06 phút tối, trong danh bạ điện thoại của Kim Nhất Minh lưu tên người liên hệ là Trương Khởi Phát. Chứng cứ này đặc biệt rất đáng nghi vấn và chúng ta cũng đã thảo luận khá chi tiết trong cuộc họp lần trước rồi”.
“Chứng cứ thứ tư, động cơ giết người. Cách nghĩ của cơ quan công an Bàn Long là Trương Khởi Phát trả thù thay cho chị gái, hoặc là lỡ tay giết Kim Nhất Minh trong lúc hai người tranh cãi. Nguyên nhân Trương Tố Quyên tự sát rõ ràng là từ sự kích động tinh thần, mà nguồn gốc là từ sự việc của Trương Nhược Tình. Mà cái chết của Trương Nhược Tình không phải là toàn bộ trách nhiệm của Kim Nhất Minh, mà là do sự thờ ơ, bất nhân của nhiều người, bao gồm cả cả sự thiếu trách nhiệm trong công việc của cảnh sát có liên quan gây lên. Là một luật sư, có lẽ Trương Khởi Phát rất rõ về điểm này. Vì vậy, động cơ anh ta giết Kim Nhất Minh cũng không đầy đủ”.
“Tất nhiên, trước khi chưa tìm được hung thủ khác, chỉ cần dựa vào những chứng cứ kể trên thì việc bắt giữ Trương Khởi Phát, thậm chí là khởi tố đối với anh ta cũng là việc hợp lý và đúng pháp luật. Nhưng, những chứng cứ trên lại đều có những điểm nghi vấn hợp lý. Ngoài ra, còn có những điểm nghi vấn khác, tại sao Trương Khởi Phát và anh em Lý Danh lại đồng thời xuất hiện ở hiện trường, hơn nữa có tới hơn 20 phút cùng ở hiện trường? Mà khoảng thời gian này lại vừa đúng với việc phát hiện ra của Trương Khởi Phát, từ đó ắt tất dẫn đến việc Trương Khởi Phát đe dọa, ép anh em Lý Danh giúp tạo chứng cứ giả. Và vừa khít với việc đe dọa tạo chứng cứ giả không thành anh ta mới phát hiện ra máy nghe trộm. Phát hiện ra máy nghe trộm nêm mới có sự kiện Trương Khởi Phát nhảy lầu tự sát sau đó cho đến sự việc Lâm Đại Chí, Lý Danh, Lý Lượng cùng bị bắn chết. Một loạt sự việc đó, làm nổi rõ tính liên quan rất rõ, tại sao? Là tình cờ ư?”
Trịnh Nghị nói một mạch đến đây thì hỏi tiếp: “Ai có ý kiến khác, xin mời hãy nói ra”
Trịnh Nghị uống nửa cốc nước xong, không thấy ai trả lời, bèn châm một điếu thuốc, nói: “Không có ý kiến khác thì có thể bổ sung. Triệu Sở, là cố vấn giới thiệu của Tần Hướng Dương, lần này anh nói trước xem!”
Triệu Sở gật đầu, nói: “Tôi đồng ý với phân tích của Cục phó Trịnh Nghị, trong vụ án Kim Nhất Minh bị giết, vụ án Trương Khởi Phát tự sát và vụ án Lâm Đại Chí, Lý Danh, Lý Lượng bị bắn chết, nhìn bề ngoài thì chúng riêng rẽ với nhau, nhưng trên thực tế thì lại liên quan chặt chẽ đến nhau. Theo như sự thật hiện nay và phân tích của Cục phó Trịnh, tôi cho rằng ba vụ án này gắn kết với nhau như những quân bài Đô mi nô. Chỉ cần vụ án Kim Nhất Minh xảy ra là những vụ án sau đó ắt tất cũng sẽ xảy ra”
“Quân bài Đô mi nô… rất thú vị! Rất hình tượng!”, Trịnh Nghị xoa bàn tay, không ngừng cân nhắc.
Đúng lúc đó, Tần Hướng Dương nói: “Tôi đồng ý với phân tích của Triệu Sở. Tôi xin được đưa ra kết luận của mình ngay đây. Đó là trong vụ án Kim Nhất Minh còn có một hung thủ thực sự khác. Khi xảy ra vụ án Kim Nhất Minh, tôi đã có rất nhiều nghi vấn, bây giờ, những điểm nghi vấn đó đều đã được chứng thực, đó tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, mà là sự tất nhiên do con người tạo ra. Tôi cho rằng, hung thủ đang dẫn dắt chúng ta tìm kiếm điều gì đó. Mọi người thử nghĩ mà xem, chính vì vụ án Kim Nhất Minh bị giết, thì nhiều điểm nghi vấn trong vụ án Trương Nhược Tình không may bị chết mới được khơi lại, mới điều tra ra việc Kỷ Tiểu Mai, Trương Tố Nga tạo chứng cứ giả. Ngược lại, nếu như không có việc Kỷ Tiểu Mai, Trương Tố Nga tạo chứng cứ giả thì những người như Lâm Đại Chí đã phải ngồi tù từ lâu rồi và cũng không có những chuyện như ngày hôm nay. Đồng thời, còn dẫn đến việc điều tra đối với Trần Khải thì mới biết được điểm bán ma túy qua thùng thư ở Tây Quan, huyện Thanh Hà sau này, và cũng mới có việc điều tra ra Trình Hạo Nhiên từ trại cai nghiện tiếp đó và mới phát hiện ra việc Trương Khởi Phát nắm được tình tiết về việc buôn bán ma túy mà không báo hồi đó và mới có việc Lâm Đại Chí, Lý Danh, Lý Lượng tham gia buôn bán ma túy”.
“Tôi cho rằng tất cả những điều này đều là những điều mà hung thủ muốn nói với chúng ta và cũng là những điều hung thủ muốn chúng ta điều tra ra!
“Hôm qua, tôi đến bên cạnh phòng thẩm vấn, nghe thấy Trình Hạo Nhiên nói về quá trình quen biết với Lâm Đại Chí bắt đầu từ tết năm 2000, anh ta còn nói nếu như lúc đó anh ta không lái chiếc Santana làm bắn tuyết lên người Lâm Đại Chí thì anh ta đã không bị Lâm Đại Chí bắt và cũng không có chuyện lên kế hoạch buôn bán ma túy và mọi chuyện sau này! Đúng là một lần “làm bắn tuyết” thần kỳ”.
“Điều mà hung thủ muốn nói với chúng ta, muốn chúng ta điều tra ra, theo như hiện nay thì chúng ta đều đã làm được rồi. Như vậy, chỉ duy nhất về cái chết của Kim Nhất Minh coi như là một sự dẫn dắt, hắn đã tạo ra một cái bẫy rồi dùng sự dẫn dắt đó dụ Trương Khởi Phát rơi vào cái bẫy đó, Trương Khởi Phát sa bẫy rồi thì Lâm Đại Chí, Lý Danh, Lý Lượng cũng đều lần lượt sa vào. Nhưng Trình Hạo Nhiên thì lại không nằm trong cái bẫy mà hắn đặt ra, anh ta thuộc về thông tin mà hung thủ muốn nói với chúng ta, là người liên lạc của thông tin, là chứng cứ của việc buôn bán ma túy của Lâm Đại Chí, Lý Danh, Lý Lượng”.
“Còn có một sự thật đáng sợ, đó là việc hung thủ biết rõ tất cả những điều đó! Nếu không, thì hắn đã không thể nào thiết kế được cái bẫy đó để dẫn tới hiệu ứng quân bài Đô mi nô liên tiếp sau đó.
“Nhưng, đằng sau tất cả những điều đó luôn có một câu hỏi lớn. Tại sao hung thủ lại muốn chúng ta điều tra những điều này? Tại sao lại nói với chúng ta những điều này? Động cơ đích thực của hắn là gì?”
Những lời của Tần Hướng Dương đưa đến sự tranh luận sôi nổi, thậm chí đến cả Cục trưởng Đinh Phụng Vũ đến ngồi nghe cũng phát biểu.
Đinh Phụng Vũ nói: “Cậu Tần phân tích rất hay! Tôi cũng cho rằng vụ án Kim Nhất Minh bị giết có hung thủ khác, vụ án Lâm Đại Chí, Lý Danh, Lý Lượng bị bắn chết chẳng phải cũng có hung thủ đích thực khác đó sao? Tôi không cần biết bọn hắn là ai, không cần biết có phải cùng một người hay là mấy người, tôi chỉ có một yêu cầu đối với các đồng chí: hãy đưa hắn đến đây cho tôi! Giải quyết xong câu hỏi lớn trong đầu các đồng chí! Tất nhiên, trong đầu tôi cũng có câu hỏi.”
Đinh Phụng Vũ nói xong, đưa tay chắp sau lưng rồi rời khỏi phòng họp, trước khi đi, ông không quên lời nhắc nhở của mình, “Từ nay đến thời hạn phá án mà tỉnh và Bộ công an cho các đồng chí chỉ còn 20 ngày nữa thôi”
Câu nói trước khi đi của Đinh Phụng Vũ đều khiến mọi người phải suy nghĩ.
Trịnh Nghị đứng tựa vào cửa sổ, nhìn thì giống như đang quan sát gì đó ở bên ngoài, song thực ra, sự chú ý của ông đang đặt ở trong phòng họp.
Tô Mạn Ninh chau mày, nói với Tần Hướng Dương: “Tần Hướng Dương, ý của cậu vừa rồi có phải muốn nói rằng có khả năng tồn tại một sự thực thi ngoài pháp luật?”
Lần này, giọng nói của người phụ nữ xinh đẹp kiêu hãnh, lạnh lùng dường như có phần ấm áp hơn. Người phụ nữ đó không hề ngốc một chút nào, đến cả Đinh Phụng Vũ cũng còn khen Tần Hướng Dương trước mặt Trịnh Nghị, nếu cô vẫn cứ giữ bộ mặt vênh váo thì chẳng ra sao, hơn nữa, cô cũng rất rõ, kế hoạch lấy chứng cứ từ Trình Hạo Nhiên tối hôm đó đều là ý của Tần Hướng Dương, còn cô chẳng qua chỉ là chỉ cầm chiếc cát xét thực hiện mà thôi. Đồng thời, những lời phân tích vừa rồi của Tần Hướng Dương là những điều cô chưa bao giờ nghĩ tới. Cô cân nhắc đi cân nhắc lại, bèn tóm lại bằng mấy từ “thực thi ngoài pháp luật”
Tần Hướng Dương lắc đầu dứt khoát, nói: “Không giống thực thi ngoài pháp luật! Nếu thực thi ngoài pháp luật, thì hoàn toàn không cần dùng đến cái chết của Kim Nhất Minh để đổ tội cho Trương Khởi Phát”
Tô Mạn Ninh đồng ý với những lời này của Tần Hướng Dương. Cô nhìn kỹ tấm lưng của Trịnh Nghị, chợt nhớ đến lời của Trịnh Nghị tối hôm qua: Tần Hướng Dương là một cây kiếm sắc, em cần phải tăng cường mối quan hệ với Tần Hướng Dương một cách phù hợp. Cô không hiểu lắm tại sao Trịnh Nghị lại bảo cô làm như vậy, nhưng cô biết lời của Trịnh Nghị thường không sai.
Tôn Kình không phải là một người thông minh, anh định vị cho mình rất rõ, nhân viên phục vụ. Anh không muốn phát biểu linh tinh, nên nhanh nhẹn, ân cần bê cốc trà lên cho các lãnh đạo, điệu bộ rất bận rộn, nhưng cũng rất thoải mái, vui vẻ.
Lục Thao vẫn không nói câu nào, anh ta chỉ việc đứng bên cạnh Trịnh Nghị với vẻ trung thành là được, anh ta biết rõ điều này.
Lúc này, chẳng ai để ý và biết được rằng, những lời vừa rồi của Tần Hướng Dương vô hình trung đã mang đến cho Trịnh Nghị một áp lực rất lớn! Ông hoàn toàn nhất trí với phân tích của Tần Hướng Dương, thậm chí chính ông cũng phân tích như thế, nhưng vừa rồi ông đã không đưa ra.
Vì sao như vậy? Vì ông thực sự không có đầu mối. Đúng là có một người như vậy, nấp vào bóng tối và vạch ra tất cả chuyên án 214, rồi dắt mũi cảnh sát? Câu trả lời của ông khẳng định như vậy, và điều này khiến ông cảm thấy một cảm giác bất lực, cảm thấy mình dường như không thể tiếp tục điều hành toàn cục, không còn chủ động như trước, mà luôn trong thế bị động.
Ông là lãnh đạo của tổ chuyên án, áp lực rất lớn.
Ông ngước nhìn lên bầu trời xa xăm, dường như ở đó có câu trả lời mà ông mong muốn. Ông vận động toàn bộ tư suy, để cố tìm ra phương hướng.
Đúng lúc đó thì điện thoại của Lục Thao đổ chuông. Lục Thao nghe điện thoại xong, bước đến nói với Trịnh Nghị những câu gì đó.
Đó chắc chắn là một tin tốt, vì nghe xong thì mắt của Trịnh Nghị sáng bừng, xem ra đến cả áp lực to lớn vừa rồi dường như cũng đã vơi đi rất nhiều.
Trịnh Nghị ho mấy tiếng rồi ra hiệu chấm dứt thảo luận, mỉm cười nói: “Thẩm Hạo đồn trưởng đồn Thành Giao của huyện Thanh Hà đã đến sở tự thú, hiện đang ở trong phòng thẩm vấn. Tin này rất thú vị phải không?”
“Thẩm Hạo là ai?”, Tần Hướng Dương nghi hoặc hỏi.
Tôn Kình nói bằng giọng đủ cho tất cả mọi người nghe thấy: “Thẩm Hạo làm đồn phó đồn Thành Giao từ lâu rồi, lúc đó Lâm Đại Chí là thuộc hạ của anh ta”
Tần Hướng Dương nghe vậy, trong lòng liền nghĩ ngay: Thẩm Hạo tự thú, phải chăng là có liên quan đến việc Lâm Đại Chí buôn bán ma túy hồi đó?
Cả đoàn ra khỏi phòng họp đến phòng thẩm vấn. Trịnh Nghị đi đầu, vừa đi vừa nói: “Hôm qua chúng ta vừa mới bắt Trình Hạo Nhiên ở đây, thì hôm nay Thẩm Hạo ở đằng đó lập tức đến tự thú, tin tình báo truyền đi cũng nhanh đấy!”
Tô Mạn Ninh bám sát phía sau ông, lên tiếng: “Rất bình thường mà, khi Trình Hạo Nhiên bị bắt, có rất đông phóng viên đến đó”
Trịnh Nghị sầm mặt, gật đầu, có điều, ông vẫn cảm thấy chuyện này có gì đó lạ lùng.
Thẩm Hạo gần 50 tuổi, người rất gầy, mắt đeo một cặp kính, ngồi rất yên trên ghế thẩm vấn, nhìn chẳng có vẻ gì là của một đồn trưởng mà giống với một người trí thức hơn.
Trịnh Nghị bình tĩnh quan sát nhất cử nhất động của Thẩm Hạo qua lớp gương một mặt.
Việc thẩm vẫn diễn ra hết sức nhẹ nhàng. Thẩm Hạo tỏ ra rất thành khẩn, nhanh chóng khai ra vấn đề của mình: nhận hối lộ.
Ông ta nói, năm 2000, Lâm Đại Chí đã biếu ông ta không ít tiền bằng đủ mọi hình thức. Thẩm Hạo rất có nguyên tắc, nên lúc đó đã từ chối. Nhưng Lâm Đại Chí đã đưa ra những lý do mà nghe không thấy có vấn đề gì. Lúc đó, Lâm Đại Chí đang dùng nửa phần đầu kế hoạch của Trình Hạo Nhiên, lợi dụng tin mà Trình Hạo Nhiên cung cấp, đi đến đâu cũng bắt người nghiện ma túy, định dùng sự nỗ lực của mình làm khởi đầu để thúc đẩy hành động truy quét tội phạm ma túy, lập công và thăng chức. Việc bắt người nghiện ma túy, nếu chỉ dăm ba người còn là chuyện bình thường. Nhưng bắt nhiều thì cần phải có sự phối hợp của đồn trưởng về mọi mặt. Lâm Đại Chí hy vọng Thẩm Hạo ủng hộ mình trong công việc, nhân tiện cho phép anh ta chiêu mộ cơ sở để giúp việc.
Thẩm Hạo nghĩ rằng, cả công lẫn tư đó là một việc tốt, nên đã dành cho Lâm Đại Chí sự ủng hộ rất lớn. Chính vì thế, khi Lâm Đại Chí ngầm mang quà đến biếu tỏ lòng cảm ơn, Thẩm Hạo từ chối không được nên đã nhận.
Sau này, Lâm Đại Chí bị cho thôi việc, bỏ lỡ cơ hội lập công thăng chức. Nhưng Thẩm Hạo rất rõ, sau khi hành động truy quét tội phạm ma túy kết thúc, ông ta được đề bạt làm đồn trưởng, thực ra cũng phải cảm ơn Lâm Đại Chí và mấy người của anh ta. Đồn Thành Giao đã bắt được nhiều người nghiện như vậy, lại còn phối hợp với hành động truy quét tội phạm ma túy của Phòng chống tội phạm ma túy trên Sở, những công lao đó trước tiên cấp trên đã ghi công cho ông ta.
Thẩm Hạo nói, hôm qua có người chuyển đến cho ông ta một gói chuyển phát nhanh, mở ra xem thì thấy bên trong có một chiếc hộp nhỏ, trong hộp có đặt hai “điều thuốc”. Ông ta vô cùng thắc mắc, cầm “điếu thuốc” lên xem thì mới nhận ra đó là chiếc máy nghe trộm có hình thù điếu thuốc lá.
Người phụ trách thẩm vấn ghi xong bút lục, hỏi: “Tại sao anh lại đến đầu thú”
“Tôi là một đồn trưởng, Lâm Đại Chí lại làm những việc đó trong khi dưới quyền của tôi…”. Thẩm Hạo đẩy chiếc gọng kính lên, nói “Nghe hai chiếc máy nghe trộm đó đi, rồi các anh sẽ biết”
Máy nghe trộm? Quả là rất bất ngờ! Tất cả thành viên của tổ chuyên án đều ngây ra rồi thi nhau thì thào, là máy nghe trộm gì nhỉ? Không biết có liên quan đến chiếc máy của Lý Danh không? Hơn nữa, lại còn là hai chiếc.
Trịnh Nghị cầm chiếc máy nghe trộm, quan sát một lúc.
Hai chiếc máy nghe trộm này giống hệt như chiếc máy nghe trộm của Lý Danh, chỉ có điều không biết nội dung bên trong có giống như thế hay không.
Trịnh Nghị cầm một chiếc lên, mở nút nghe, đoạn ghi âm thứ nhất vang lên.
Trịnh Nghị nhíu mày nghe một lúc, rồi bỗng nhiên nhấn nút tua nhanh. Ông làm như vậy mấy lần, mãi cho đến khi từ trong máy phát ra một nội dung không giống như trước thì mới trở lại tốc độ phát bình thường.
“Có điều gì cứ bình tĩnh nói, luật sư Trương! Đừng kích động!”. Đó là giọng nói của Lý Lượng.
Tiếp đó, từ trong máy vọng ra một loạt tiếng loạn xạ, có lẽ có người đã động thủ.
“Được thôi! Các người không cho tôi sống, thì tôi cũng sẽ không để cho các người được yên! Nói cho các người biết, chuyện mà năm xưa các người đồng lõa với Lâm Đại Chí, các người cứ tưởng là rất bí mật chứ gì? Ha, ha! Tôi biết quá rõ rồi. Đó là giọng nói của Trương Khởi Phát.
“Tối hôm nay tôi vẫn còn là luật sư! Tôi sẽ báo cảnh sát trước, để cảnh sát tóm tất cả các người!” Rõ ràng đó là lời của Trương Khởi Phát, đồng thời còn có cả tiếng ồn khác xen vào, có lẽ là tiếng Trương Khởi Phát móc điện thoại ra và lại rơi trên đất.
Tiếp sau đó là một sự yên lặng.
“Anh nói chuyện gì? Tôi không hiểu!” Lý Danh nói.
“Đừng giả vờ nữa! Năm đó, các người và Lâm Đại Chí cùng một giuộc, đồng lõa với Trình Hạo Nhiên buôn bán ma túy! Tưởng tôi không biết à?”
Giọng của Trương Khởi Phát khàn và nặng nề.
“Các người bất nhân, đừng trách tôi bất nghĩa!” Trương Khởi Phát nói tiếp.
“Hừ, trò hề! Anh có chứng cứ không”. Đó là giọng của Lý Lượng. “Chứng cứ? Ngày mai đưa các người đến phòng thẩm vấn thì sẽ biết tôi có chứng cứ hay không!”. Trương Khởi Phát cười một tràng tiếng cười lạnh lùng.
“Luật sư Trương, có cần thiết phải thế không? Cùng lắm thì anh em tôi giúp anh làm chứng là được thôi mà!” Lý Danh im lặng một hồi lâu rồi mới nói.
“Muộn rồi! Nếu có trách thì hãy trách chính mình! Như thế gọi là làm nhiều việc bất nghĩa thì tự tìm đến cái chết!”. Trương Khởi Phát nói xong, ra sức mở cửa bước ra ngoài. “Xoảng” một tiếng, nắm tay cửa va mạnh vào tường.
Lý Danh, Lý Lượng đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều rõ: “Không thể để cho anh ta đi! Anh ta mà đi được, thì người phải chết là chúng ta!”
Ra tay thôi!
Lý Danh bước lên trước một bước, túm lấy cổ áo của Trương Khởi Phát kéo mạnh về phía sau, lôi Trương Khởi Phát quay ngược lại, đồng thời Lý Lượng tiến đên đóng cửa lại, rồi đưa hai tay túm chặt lấy cổ tay của Trương Khởi Phát.
“Mẹ kiếp! Hai chúng mày muốn động thủ à”, Trương Khởi Phát nói và bắt đầu phản kháng.
Lý Danh, Lý Lượng không cần tốn lời, mỗi người túm chặt một bên vai của Trương Khởi Phát rồi cùng hợp sức kéo cả hai tay anh ta ra phía sau, đẩy anh ta bước đến bên cửa sổ. Lý Lượng đưa một tay, mở cửa sổ ra.
Từ trong máy nghe trộm vọng ra tiếng cười lạnh lùng của Trương Khởi Phát: “Hôm nay tao cũng không cần phí sức với chúng mày nữa! Có một kiểu buôn bán ma túy, tao muốn xem chúng mày có dám giết người không. Làm đi! Đẩy tao xuống đi!”
Lý Danh nói: “Tao nói lại một lần cuối, chuyện hôm nay, hoặc là mày phải câm miệng đừng bao giờ nhắc đến nữa, hoặc là mày phải chết, mày tự chọn đi!”
Trương Khởi Phát gầm lên: “Chúng mày chết, tao cũng chẳng chết được!” Nói rồi, anh ta khom người, xoay mạnh một cái, định lợi dụng sức mạnh lúc xoay người quăng Lý Danh vào tường, để vùng tay ra.
Nhưng Lý Danh luôn rất cảnh giác, bèn quặt mạnh bàn tay của Trương Khởi Phát ra phía sau, Trương Khởi Phát kêu lên một tiếng và không sao xoay người được nữa.
Lý Danh, Lý Lượng nhìn nhau, trong lòng hiểu rằng: hôm nay chỉ có một con đường mà thôi!
Cả hai cùng dùng sức.
Lý Danh kêu lên: “Xuống dưới đi!”
Và thế là Trương Khởi Phát bị hai kẻ đó đẩy xuống từ tầng 16. Nửa không trung vọng lên tiếng kêu thảm thiết của Trương Khởi Phát.
Máy nghe trộm đến đây kết thúc.
Rõ ràng, trong chiếc máy nghe trộm này cũng có một chiếc sim điện thoại nhỏ.
Nhân viên trinh sát kỹ thuật đến lấy chiếc sim điện thoại ra, quan sát kỹ một hồi, thấy không có gì khác thường, bèn đọc số chiếc sim điện thoại rồi ghi lại số máy chủ đối ứng của nó. Không cần hỏi cũng biết, số máy chủ cũng đã tắt máy.
Số máy chủ này khác với số máy chủ trong chiếc máy nghe trộm của Lý Danh, xem ra hung thủ rất cẩn thận, một máy chủ chỉ dùng một lần.
Tất cả mọi người đều không ngờ được, nội dung mà chiếc máy nghe trộm này phát ra lại là về việc Trương Khởi Phát bị giết.
Bây giờ cũng đã xác định được rằng, chính Lý Danh, Lý Lượng đã giết Trương Khởi Phát.
Chiếc máy nghe trộm của Lý Danh mới ghi được một nửa thì đã bị Trương Khởi Phát phát hiện ra, kết quả bị Lý Danh dùng làm chứng cứ cho việc tự sát của Trương Khởi Phát.
Chiếc máy nghe trộm này đã ghi lại toàn bộ quá trình sự việc xảy ra tối hôm đó, do vậy, không còn nghi ngờ gì nữa, khi vụ án xảy ra nhất định và chỉ có thể nó đã ở trên người Lý Lượng.
Vậy, còn chiếc máy nghe trộm còn lại thì sao? Nó sẽ ghi lại nội dung gì đây? Trịnh Nghị mở nút của nó.
“Tổng giám đốc Lâm, có việc này muốn nói với anh”
“Được thôi! Chuyện gì vậy”
“Chúng ta ra ngoài hãy nói”
“Tại sao”
“Nói trong phòng làm việc không tiện, vì nó liên quan đến chuyện năm xưa”
Đoạn băng bắt đầu từ đó, là câu chuyện giữa Lâm Đại Chí và anh em nhà họ Lý. Đây là lần đầu tiên các thành viên trong tổ chuyên án nghe thấy đoạn đối thoại này, rõ ràng, đây là sự việc xảy ra mười mấy ngày trước sau khi Trương Khởi Phát tự sát. Mọi người không biết trước đoạn mở đầu này còn có nội dung ghi âm gì khác nữa không, nếu như có thì có lẽ cũng không quan trọng và đã bị hung thủ xóa mất rồi. Tóm lại, ai cũng đều rõ, đây là những điều hung thủ muốn nói với tổ chuyên án.
“Chuyện gì thế? Chẳng phải đã nói là không bao giờ được nhắc đến nữa kia mà?”
“Là Trương Khởi Phát! Anh ta biết hết rồi!”
“Trương Khởi Phát, cố vấn luật sư? Em trai của Trương Tố Quyên?
Làm sao anh ta biết được? Sao các anh lại biết là anh ta biết được?”
“Tối hôm qua, lúc ở công ty khi Trương Khởi Phát đe dọa ép chúng tôi tạo chứng cứ giả, thì bỗng nhiên nói ra chuyện đó!” Trong băng ghi âm, Lý Danh nói vắn tắt lại chuyện trước khi Trương Khởi Phát tự sát một lượt.
“Kim Nhất Minh bị giết rồi? Tại sao các anh không nói với tôi? Hung thủ có đúng là Trương Khởi Phát không?”
“Đó là chuyện xảy ra vào tối hôm kia, hôm qua chưa kịp nói với anh thì lại xảy ra việc này của Trương Khởi Phát!”
“Chuyện… có đúng là Kim Nhất Minh bị Trương Khởi Phát giết hay không thì chúng ta không cần biết, chúng ta chỉ cần lo việc của chúng ta thôi.”
“Đúng thế! May mà có chiếc máy nghe trộm đó, nếu không thì hai chúng tôi không biết phải làm thế nào? Chiếc máy nghe trộm đó đang trong tay cảnh sát, chẳng ai biết nó từ đâu ra nữa.”
“Máy nghe trộm trong tay cảnh sát à? Như thế chẳng phải chúng ta toi rồi còn gì?”
“Không sao đâu, sau khi Trương Khởi Phát giẫm hỏng nó thì mới nói bí mật đó ra!”
“Như thế cũng không đúng! Nếu anh ta nói ra chuyện đó, rồi lấy nó để đe dọa các anh, thì các anh đã chẳng nhận lời tạo chứng cứ giả cho anh ta từ lâu rồi! Vậy thì làm sao mà anh ta chết được?”
“Anh nói không sai! Nếu như vừa đến Trương Khởi Phát đã nói rằng anh ta biết chuyện đó, rất có thể chúng tôi buộc phải đến đâu hay đến đấy đành phải làm chứng giả cho anh ta! Nhưng cả buổi tối anh ta luôn rất nhạy cảm, anh ta rất sợ hãi trước những chứng cứ mang tính định hướng, chỉ một mực nghĩ cách thoát khỏi tội lỗi trước rồi mới nói chuyện tiếp! Sau đó, anh ta cứ một mực ép chúng tôi làm chứng cho việc anh ta không có mặt ở hiện trường, chúng tôi đã từ chối, và thế là anh ta lập tức suy sụp! Không ai ngờ được rằng, anh ta lại khám người anh tôi! Càng không thể ngờ được rằng lại khám ra một chiếc máy nghe trộm thật! Sau khi khám ra chiếc máy nghe trộm đó, anh ta cho rằng chúng tôi đã bán đứng anh ta, lại còn cho rằng chiếc máy nghe trộm đó kết nối với máy nghe giám sát của cảnh sát, nên đều đã truyền tin anh ta muốn tạo chứng cứ giả đến cho cảnh sát! Cho nên, anh ta nghĩ rằng cho dù có dùng chuyện đó ra để đe dọa thì đối với anh ta cũng chẳng còn có ý nghĩa gì nữa!”
“Anh nói thế cũng có vẻ hợp lý! Cho nên các anh mới giết chết Trương Khởi Phát! Đúng không?”
“Đừng có nói linh tinh! Làm sao chúng tôi lại phải giết anh ta?”
“Trương Khởi Phát cho rằng các anh bán đứng anh ta, máy nghe trộm là của cảnh sát, nhưng các anh thì biết rằng máy nghe trộm không phải của cảnh sát, phía cảnh sát nhất định không biết chuyện của các anh! Đợi đến khi Trương Khởi Phát bị bắt, chắc chắn anh ta sẽ khai ra chuyện đó, đến lúc ấy chắc chắn các anh sẽ phải ngồi tù cùng với anh ta! Ai bảo các anh đã không giúp anh ta tạo chứng cứ giả? Nếu thế thì chúng ta sẽ toi! Vì thế, các anh nhất định phải giết anh ta để diệt khẩu, để anh ta không còn bị bắt nữa, đúng không?”
“Nói bậy! Là anh ta tự sát!”
“Tóm lại, nếu tôi là Trương Khởi Phát, gặp phải tình huống như vậy, thì sẽ nhất quyết không tự sát! Chớ có căng thẳng! Chúng ta cùng một trận tuyến thống nhất, vẫn như năm nào!”
“Mặt trận thống nhất thì sao? Chính anh ta tự sát!”
“Được, được! Là anh ta tự sát, được chưa? Cái chiêu máy nghe trộm đó các anh chơi được lắm! Không thể có chứng cứ nào tốt hơn thế! Nếu tôi là cảnh sát, tôi sẽ khen ngợi các anh!”
“Tổng giám đốc Lâm, anh sai rồi! Máy nghe trộm không phải của chúng tôi!”
“Phải, phải! Máy nghe trộm không phải của các anh! Tôi chỉ biết được rằng, không có chiếc máy nghe trộm đó, Trương Khởi Phát nhất định đã không chết!”
“Tổng giám đốc Lâm, anh cũng đứng có đắc ý! Đừng quên, chuyện năm xưa chúng tôi chỉ lấy một phần nhỏ, còn anh mới là người lấy phần nhiều!”
“Các anh đe dọa tôi?”
“Không phải đe dọa! Là nhắc nhở!”
“Một sự nhắc nhở rất kịp thời! Nói cho các anh biết, hoặc là cùng nhau đến chỗ chết, hoặc là cùng nhau bình yên vô sự! Năm xưa các anh biết tôi nắm phần nhiều, thì tôi cũng biết các anh giết Trương Khởi Phát! Vì vậy, hãy cùng nhau giữ cái mồm của mình cho tốt, đừng ai đe dọa ai, nếu không, tôi cũng có thể làm cho các người bị tự sát! Hai người chết rồi, thì tôi sẽ được an toàn tuyệt đối!”
“Ngoi ngóp bao nhiêu năm, tưởng rằng chỉ có anh mới có khẩu súng rách đó hả?”
“Tất cả hãy bình bĩnh!”
Một phần của đoạn đối thoại trong máy nghe trộm đến đây thì hết. Tần Hướng Dương nghĩ, nếu chiếc máy nghe trộm kia ở trên người Lý Lượng, thì chiếc máy này chỉ có thể là trên người Lâm Đại Chí.
Cũng có nghĩa là, hung thủ đã lần lượt đặt ba chiếc máy nghe trộm trên người Lý Danh, Lý Lượng và Lâm Đại Chí.
Tần Hướng Dương nghĩ đến đây, thì bóp trán, chăm chú nghe nội dung phía sau.
Tiếp đó, từ trong máy nghe trộm là một hồi im lặng.
Biến cố đã xuất hiện ở cuối cùng, đó là có tiếng một người nào đó mở cửa xe.
“Anh là ai?”. Đó là giọng nói của Lâm Đại Chí.
Tiếp đó, Lâm Đại Chí kêu lên một tiếng thảm thiết, rồi như thể cùng lúc đó, từ trong máy nghe trộm vọng ra hai tiếng súng nổ, một lát sau, lại là một tiếng súng nữa. Cuối cùng là tiếng đóng cửa xe.
Đoạn băng đến đây thì kết thúc.
Nhân viên trinh sát kỹ thuật cũng lấy chiếc sim điện thoại nhỏ từ trong chiếc máy nghe trộm để giữ làm vật chứng. Tất nhiên, số máy chủ đối ứng của chiếc sim điện thoại này cũng đã tắt máy.
Bây giờ, trong tay tổ chuyên án đã có ba chiếc sim điện thoại và ba số máy chủ đối ứng với chúng.
Rõ ràng là, hai chiếc máy nghe trộm này là do hung thủ mượn tay Thẩm Hạo gửi đến cho tổ chuyên án, coi đó như một món quà.