Chương 13 Sự phân tích chí mạng
"Tại sao lại đưa máy nghe trộm đến Cục chứ không phải là tiêu hủy chúng”, Trịnh Nghị hỏi Thẩm Hạo với vẻ thăm dò.
Thẩm Hạo gỡ kính xuống, nói với giọng rất xúc động: “Anh Trịnh, câu nói đó của anh có ý gì? Năm xưa, tôi có nhận một chút vật chất của Lâm Đại Chí, song nội dung trong máy nghe trộm vô cùng quan trọng, lẽ nào tôi không phân biệt được? Tôi cũng là một cảnh sát mà”
“Được! Được! Anh Thẩm chớ có kích động” Trịnh Nghị xoa cằm nói: “Lâm Đại Chí xảy ra chuyện sau khi bị cho thôi việc, còn một chút chuyện anh cũng không đáng để coi là nhận hối lộ! Chiếc máy nghe trộm này được đưa đến đúng lúc lắm, tôi thay mặt cho tổ chuyên án, xin cảm ơn anh”
“Cảm ơn Cục trưởng! Thế thì tôi yên tâm rồi!”. Thẩm Hạo đẩy gọng kính lên, nói, “Có việc gì cần, tôi nhất định sẽ dốc hết phức để phối hợp!”
“Anh hãy nói kỹ hơn về quá trình nhận gói chuyển phát này xem, nhân viên chuyển phát là ai”, Trịnh Nghị hỏi.
“Không có người chuyển phát. Buổi sáng vừa đi làm thì người gác cổng đã phát hiện ra gói hàng ở ngay cổng, trên đó đề tên người nhận là tôi, nên anh ta đã đưa đến phòng làm việc của tôi. Trên gói hàng cũng không có tên người gửi. Hóa đơn chuyển hàng trong túi tôi” Thẩm Hạo tìm tờ hóa đơn rồi đưa cho Trịnh Nghị.
Trên tờ hóa đơn quả là rất sạch sẽ, chỉ đề tên của Thẩm Hạo, chữ được viết bằng bút dạ và rất thô, vuông chằn chặn, từng nét một.
Trịnh Nghị lại nói chuyện với Thẩm Hạo một hồi, đến khi thấy không còn gì có thể moi được nữa thì cho ông ta về đồn.
Còn Trịnh Nghị thì đưa mọi người quay trở lại phòng họp.
Bây giờ thì đã rất rõ, tất cả những tình hình chưa biết về vụ án Trương Khởi Phát, vụ án nổ súng của Lâm Đại Chí, và hiện trường vụ án đều đã có đáp án.
Nếu như loạt án 214 là một chương trình phần mềm, thì hai máy nghe trộm đó sẽ là phần mềm vá, có phần vá đó, thì chương trình sẽ hoàn thiện.
Tất cả những suy đoán trước đây của Tần Hướng Dương về tình hình vụ án đều đã được chứng thực, Trương Khởi Phát không tự sát, mà là chết bởi bàn tay của Lý Danh, Lý Lượng; Lâm Đại Chí, Lý Danh, Lý Lượng đều bị bắn chết bằng những viên đạn của hung thủ.
Quân bài Đô mi nô.
Đúng là những quân bài Đô mi nô chỉ cần đụng vào là sẽ đổ.
Quân Đô mi nô đầu tiên là Kim Nhất Minh. Đây là quân bài then chốt nhất.
Quân bài tiếp theo bị đổ là Trương Khởi Phát, vì quân bài đầu tiên cố ý để cho anh ta một khoảng thời gian để dùng làm chứng cứ giả cho việc không có mặt ở hiện trường, nên anh ta mới đe dọa Lý Danh, Lý Lượng. Đồng thời, chính vì đe dọa, nên Trương Khởi Phát mới nói ra chứng cứ về việc Lý Danh, Lý Lượng buôn bán ma túy mà anh ta nắm được, chỉ cần anh ta giao nộp chứng cứ đó cho cảnh sát, thì đó sẽ là sự trả thù ghê gớm đối với Lý Danh, Lý Lượng, và điều này đã dẫn đến việc Trương Khởi Phát bị giết.
Tiếp sau đó, là ba quân bài Lâm Đại Chí, Lý Danh, Lý Lượng liên tiếp đổ xuống. Sự việc này bắt nguồn từ việc Trương Khởi Phát nắm giữ chứng cứ ba người này buôn bán ma túy. Khi Lý Danh, Lý Lượng và Lâm Đại Chí gặp nhau để bàn bạc và tiếp đó là cãi nhau, thì đã tạo cho hung thủ một cơ hội tuyệt hảo, để một lần xô ngã được cả ba quân bài này.
Đúng là một chuỗi logic rất hoàn mỹ.
Xâu chuỗi logic ấy, Tần Hướng Dương chợt nghĩ đến đến chuyện khi vụ án Kim Nhất Minh xảy ra, anh đã nghi ngờ về cái chết của Kim Nhất Minh rằng liệu nó có liên quan đến việc tự sát của Trương Tố Quyên không? Cả hai người này cùng chết ở một chỗ, sao lại tình cờ đến thế?
Nghĩ đến đây, Tần Hướng Dương hít một hơi: có lẽ khởi điểm của ván bài Đô mi nô này không phải là Kim Nhất Minh, mà là Trương Tố Quyên!
Sau khi hung thủ biết được tin Trương Tố Quyên đã tự sát ở cổng Công ty Bảo vệ Nhất Minh, đã khôn khéo lợi dụng sự việc này, thiết kế để chị ta trở thành quân bài đổ xuống đầu tiên. Nếu không, hung thủ cần gì cũng phải treo Kim Nhất Minh lên cành cây? Có rất nhiều cách để giết chết một con người.
Nhưng, tại sao hung thủ lại đưa đến “hai miếng vá” đó? Thêm vào đó là chiếc máy nghe trộm trên người Lý Danh, tất cả là “ba miếng vá”, nhanh chóng bổ sung hoàn toàn các chi tiết việc xảy ra và nghi vấn cho chuyên án 214, ngoại trừ vụ án Kim Nhất Minh bị giết.
Trên đời này sao lại có hung thủ kiểu như vậy?
Chủ động cung cấp cho cảnh sát miếng vá về vụ án. Rút cuộc thì hắn muốn làm gì?
Đúng lúc đó, giọng của Trịnh Nghị trở lại với vẻ đầy sức nặng: “Chúng ta không có thời gian chơi trò trốn tìm với hung thủ! Hắn dám đưa những thứ kia đến, thì chúng ta cũng dám nhận! Trước hết không cần lo đến động cơ làm việc đó của hắn, bây giờ chúng ta có rất nhiều việc cụ thể để làm”
Tiếp đó, Trịnh Nghị tuyên bố phương hướng trinh sát tiếp theo. Một là, do Lục Thao điều động, sắp xếp nhân sự tiến hành điều tra theo kiểu cuốn chiếu đối với tất cả các cơ sở kinh doanh điện tử trong toàn thành phố, để truy tìm nguồn gốc của ba chiếc máy nghe trộm kia, điều tra xem có khách hàng nào mua cùng lúc ba chiếc, thậm chí nhiều hơn nữa các máy nghe trộm cùng loại. Khối lượng công việc của việc này rất lớn, bởi vì ngoài một số trung tâm buôn bán thiết bị điện tử khá tập trung thì còn có rất nhiều các cửa hàng kinh doanh điện tử nhỏ lẻ ở khắp nơi. Dù là không có kết quả cũng phải điều tra, khối lượng công việc có nhiều hơn nữa thì cũng vẫn phải làm. Những lời này, dù Trịnh Nghị không cần phải nhấn mạnh thì Lục Thao cũng sẽ tuyệt đối không kêu ca phàn nàn và có ý kiến gì khác.
Hai là, những chiếc máy nghe trộm mà hung thủ đưa đến, chuỗi logic quân bài Đô mi nô mà tổ chuyên án đã tóm lược được đều chứng minh trước khi hung thủ gây án đã tìm hiểu kỹ về mọi chi tiết có liên quan đến vụ án. Những chi tiết đó bao gồm sự thật có liên quan đến việc Trình Hạo Nhiên đồng lõa với Lâm Đại Chí buôn bán ma túy, tình hình về việc Lý Danh, Lý Lượng tham gia buôn bán ma túy, và cả bí mật về việc Trương Khởi Phát nắm được chứng cứ việc buôn bán ma túy của bọn Trình Hạo Nhiên, Lâm Đại Chí. Những chi tiết này rất kín, ngoài đương sự, thì liệu còn có ai biết được? Hơn nữa, biết một cách hết sức chi tiết, tường tận! Nói cách khác, nếu hung thủ không nắm được những chi tiết này thì không thể nào thiết kế ra cách thức phạm tội kiểu ván bài Đô mi nô với logic rất rõ ràng như vậy.
Trịnh Nghị xem xét đến toàn bộ chi tiết mà hung thủ đã tìm hiểu được, thấy có một điểm chung: chúng đều có liên quan đến ma túy, từ đó nghĩ đến hành động truy quét ma túy mà Sở đã tiến hành 14 năm trước. Hành động đó đã lôi ra không ít ổ ma túy, hơn nữa còn có cả một ổ sản xuất ma túy. Vậy thì, chuỗi vụ án 214 này liệu có phải là sự trả thù của một người hoặc một nhóm người trong những kẻ buôn bán ma túy hồi đó đối với bọn Trình Hạo Nhiên, Lâm Đại Chí hay không?
Cho nên, ông tuyên bố, một phương hướng trinh sát khác là, tham khảo tất cả hồ sơ về hành động truy quét tội phạm ma túy đó, điều tra tất cả những kẻ buôn bán ma túy có liên quan, tên nào còn trong tù thì đến nhà tù điều tra, những tên đã được thả ra thì đầu tiên điều tra vòng ngoài, tránh đánh rắn động cỏ, đặc biết chú ý đến những kẻ chạy thoát chưa bị sa lưới, cần phải giám sát, theo dõi chặt chẽ người thân, bạn bè của những kẻ buôn bán ma túy đang trốn thoát, cố gắng lần ra hành tung của những kẻ này.
Không thể phủ nhận, phương hướng điều tra này của Trịnh Nghị hết sức chuẩn xác, đồng thời cũng có tính liên quan logic với chuyên án 214. Các thành viên trong tổ chuyên án đều nhận ra rằng biệt hiệu “Trịnh ba trăm” quả là không phải để gọi cho vui.
Hai phương hướng điều tra mà Trịnh Nghị đưa ra, phần lớn là công việc của Lục Thao, chuyến này thì phó chi đội trưởng từ xưa luôn kiệm lời sẽ hết sức bận rộn đây.
Tất nhiên, bọn Tần Hướng Dương tuyệt đối cũng không phải là không có việc để làm, thậm chí công việc của họ còn khó khăn hơn. Trịnh Nghị yêu cầu Tần Hướng Dương phân tích toàn cục về tình hình vụ án, tranh thủ tìm ra phương hướng điều tra có ý nghĩa khác. Trịnh Nghị đã cân nhắc rất toàn diện, nếu chẳng may hai phương hướng điều tra đó của mình đều sai thì sao? Thời gian dành cho tổ chuyên án không còn nhiều nữa, tính chi ly cũng chỉ còn 20 ngày nữa thôi.
Sau cuộc họp, Trịnh Nghị bảo Lục Thao lập tức thực hiện một chi tiết: tìm hiểu xem, tại sao hồ sơ của những người cai nghiện trong thời gian từ năm 1996 đến năm 2000 không thấy đâu nữa?
Lục Thao đã nhanh chóng có đáp án qua việc hỏi cung Trình Hạo Nhiên. Thì ra, đó là trò do Lâm Đại Chí làm. Năm đó, sau khi hành động truy quét tội phạm ma túy kết thúc, điểm bán ma túy mới ở Tây Quan huyện Thanh Hà được dựng lên, do cẩn thận, Lâm Đại Chí đã lặng lẽ hủy hết các hồ sơ đó. Phó cục trưởng Kim Kiến Quốc của cơ quan công an huyện Thanh Hà hồi đó là cậu của Trình Hạo Nhiên, con trai Kim Nhất Minh của Kim Kiến Quốc là em họ của Trình Hạo Nhiên. Lợi dụng mối quan hệ đó, Lâm Đại Chí bảo Trình Hạo Nhiên dành cho Kim Nhất Minh một số ưu đãi, rồi bảo Kim Nhất Minh đến cục, tìm cơ hội lấy những hồ sơ đó mang ra. Kim Nhất Minh cũng là người thông minh, thấy được lợi bèn làm giúp cho Trình Hạo Nhiên và không hỏi thêm gì về những việc khác. Chuyện này Kim Kiến Quốc luôn bị che giấu bao nhiêu năm qua, mãi đến khi Trịnh Nghị nói cho biết thì mới vỡ lẽ ra có một sự việc hồi đó làm ông thấy rất khó hiểu: một số hồ sơ tự nhiên không thấy đâu, thì ra là con trai mình đã lấy cắp…
Ngày thứ hai sau cuộc họp, Tần Hướng Dương thực hiện lời hứa của mình trong trạng thái rất bị động, anh phải đưa Lý Văn Bích đi ăn cơm và xem phim. Lý Văn Bích đã đến chờ anh trong phòng từ sớm.
Vừa nhìn thấy Tần Hướng Dương, Lý Văn Bích đã nôn nóng hỏi: “Nói đi xem nào, lần này tôi diễn thế nào”
Tần Hướng Dương trong lòng rất phục, nhưng miệng thì cố ý đáp cho qua chuyện: “Lúc đó tôi không có mặt ở đó, tôi làm sao mà biết được”
Lý Văn Bích trề môi, nói với vẻ rất không vừa lòng: “Chẳng phải kết quả đã bày ra đó rồi còn gì? Anh không biết khen tôi à? Thật đáng ghét” Tần Hướng Dương thấy rất thích thú, hai tay khoanh trước ngực, nói: “Đúng, đúng! Đúng là tôi nên khen cô. Tôi đã được nghe nói rồi, khi Trình Hạo Nhiên bị bắt đã chửi cô trước rất đông người, lại còn nói hối hận vì đã không làm gì cô… Xem ra, tối đó cô đã diễn rất xuất sắc! Nói đi, cô muốn ăn gì”
Mặt của Lý Văn Bích lập tức đỏ bừng, đưa tay lên túm lấy tai của Tần Hướng Dương, nói: “Khen người khác cũng không biết! Lại còn dám nhắc đến cả chuyện đó! Nói lại lần nữa cho tôi nghe xem”
Tần Hướng Dương không biết làm gì, đành phải đưa cô đi ăn. Trong lúc ăn, Lý Văn Bích cứ nói luôn mồm, kể lại chuyện diễn ra giữa cô và Trình Hạo Nhiên một cách rất sinh động. Tần Hướng Dương kiên nhẫn lắng nghe, nên bữa cơm đã kéo dài khá lâu mới kết thúc.
Ăn cơm xong đến rạp chiếu phim, hai người đang chuẩn bị vào trong rạp thì Tần Hướng Dương nghe có người gọi mình. Quay đầu lại thì thấy Tô Mạn Ninh đang đứng ở chỗ cách họ không xa.
Tô Mạn Ninh cất những bước đi thanh thoát, khoan thai đến gần Tần Hướng Dương rồi mỉm cười, nói: “Tình cờ quá”
Ngoài công việc, từ trước đến nay Tần Hướng Dương không có bất cứ qua lại nào với người phụ nữ này, nên cũng chỉ biết mỉm cười, nói: “Đúng thế, thật tình cơ”
Tô Mạn Ninh có vẻ không vội rời đi, cô ta hỏi với vẻ rất hứng thú: “Bạn gái à? Rất xinh đẹp! Cùng đi xem phim à”
Tần Hướng Dương không biết trả lời thế nào, đành khẽ ho một tiếng.
Lý Văn Bích thấy Tần Hướng Dương không nói gì, bèn mỉm cười, đáp: “Đúng thế! Chúng tôi vừa đi ăn xong. Khó khăn lắm anh ấy mới có được chút thời gian, nên đưa tôi đi xem phim”
Tô Mạn Ninh cũng cười rất lịch sự: “Có lẽ cô là phóng viên Lý nhỉ? Chào cô, tôi là Tô Mạn Ninh”
“Sao cô lại biết?”
“Cô quên rồi à? Chuyện của Trình Hạo Nhiên, chúng ta đã phối hợp rất ăn ý”
Lúc đó Lý Văn Bích mới biết, băng ghi lời của Trương Khởi Phát đều do Tô Mạn Ninh phát.
Lý Văn Bích đảo mắt, ưỡn ngực, nói: “Đúng thế! Có điều, phải diễn cái vai tiểu tam đó tốn quá nhiều sức của tôi! Sau này nghe Tần Hướng Dương nói, trong tổ chuyên án của anh ấy có một hoa khôi, rất phù hợp với cái vai tiểu tam đó. Ôi, giá mà biết sớm thì tôi đã không nhận đóng vai đó nữa”
Lúc đó, Tần Hướng Dương chỉ còn biết đứng ngây ra bên cạnh hai người phụ nữ và tu chai nước khoáng, khi nghe thấy Lý Văn Bích nói như vậy thì sặc nước bật ho một tràng.
Lý Văn Bích chau mày, vỗ vào lưng của Tần Hướng Dương, nói: “Anh sao thế? Người lớn rồi mà đến cả uống nước cũng không biết! Từ từ thôi”
Tô Mạn Ninh nghe thấy những lời đó của Lý Văn Bích, thì biết là Lý Văn Bích đang tỏ vẻ với mình, trong lòng thầm nghĩ “vô duyên”, nhưng cố nén không nói ra, rồi sau đó quay sang nói với Tần Hướng Dương: “Tần Hướng Dương, cậu còn nhớ không, trong buổi họp đầu tiên khi chúng ta vừa đến tổ chuyên án, chúng ta đã có sự chia rẽ ý kiến về việc rút cuộc chiếc máy nghe trộm đó của Lý Danh có phải là của anh ta không! Thái độ của tôi lúc đó không được tốt, tôi mời cậu ăn một bữa cơm được không? Để tôi được nói lời xin lỗi”
Tần Hướng Dương vội xua tay, nói: “Không cần, không cần, chị khách sáo quá. Tôi không để bụng đâu, tôi quên ngay rồi”
Tô Mạn Ninh mỉm cười, nói: “Cũng phải. Cũng chỉ là một chút chuyện nhỏ. Có điều, lúc đó cậu đã khẳng định là chiếc máy nghe trộm đó không phải là của Lý Danh, nên vẫn cứ khiến người khác phải ngước mắt nhìn! Thực ra, tôi có việc muốn thảo luận với cậu. Việc này liên quan đến vụ án, trong lúc thảo luận, tiện thể ăn cơm luôn, như vậy cậu không từ chối chứ”. Nói xong, cô đưa mắt liếc Lý Văn Bích một cái.
Tần Hướng Dương cảm thấy nếu cứ tiếp tục nói chuyện với kiểu này thì sẽ càng khó xử, ai mà biết được rằng Lý Văn Bích liệu có thốt ra những lời không thích hợp hay không, nên nhanh chóng gật đầu, nói: “Được! Hôm khác sẽ liên lạc lại nhé!”
Nhận được câu trả lời khẳng định rồi, nhưng Tô Mạn Ninh vẫn quan sát Lý Văn Bích từ đầu đến chân một lượt rất kỹ rồi mới nói: “Vậy, hai người đi chơi vui vẻ nhé, hôm khác sẽ liên lạc” Xong rồi cô mới quay người rời đi.
Lý Văn Bích nhìn Tô Mạn Ninh đi xa rồi mới kéo cánh tay Tần Hướng Dương, nói: “Đó là hoa khôi cảnh sát mà anh nói đến phải không? Mà, sao anh không nói gì thế? Người ta đã đi xa rồi, thế mà vẫn còn nhìn theo, mắt sắp rơi ra rồi đấy!”
Tần Hướng Dương nói với vẻ mặt không biết phải làm thế nào:
“Chẳng phải tôi đang xem giới thiệu là gì? Xem phim thì cũng phải chọn bộ nào hay một tí chứ…”
Lý Văn Bích dẩu môi, nói: “Chọn đi! Chọn đi! Có điều, tôi luôn cảm thấy người phụ nữ đó rất đáng ghét! Anh phải cẩn thận đấy!”
“Cẩn thận? Cẩn thận cái gì?”
“Cẩn thận chị ta có ý đồ với anh!”
“Tôi thì có gì để cô ta có ý đồ? Cô ta thích kiểu người như Trịnh Nghị kia”
“Hừ! Tôi không nói là ý đồ về mặt đó, đây là sự mách bảo của dây thần kinh thứ sáu của phụ nữ!”
……
Xem xong phim, Tần Hướng Dương đưa Lý Văn Bích về nhà, sau đó lái xe quay về ký túc xá của cơ quan công an Bàn Long. Anh nuôi một con chó lông vàng ở đây, nên cần phải cách mấy ngày lại phải về chăm sóc cho nó. Cho con chó ăn xong và quét dọn đâu vào đấy, anh chợt nghĩ, như thế này cũng phiền phức thật, hay là những ngày tới nhờ Lý Văn Bích nuôi hộ cho ít ngày.
Về đến nhà chiêu đãi sở của Sở, anh đem in tất cả tư liệu về chuyên án 214 và mang về phòng ở.
Triệu Sở đang hút thuốc ở hành lang, thấy anh mang một đống tài liệu như vậy thì mỉm cười, nói: “Sao thế? Định làm việc thâu đêm à” Tần Hướng Dương đón điếu thuốc Triệu Sở đưa cho, nói: “Cục phó Trịnh Nghị đã bảo chúng ta suy nghĩ tìm phương hướng điều tra mới, tôi suy nghĩ một lúc nếu không không ngủ được”
“Không cần phải bạt mạng thế đâu! Mọi chuyện đã có cục phó Trịnh gánh vác rồi!”
“Nói thì nói vậy, nhưng chúng ta cũng không thể cứ ngồi không được”
Triệu Sở nói: “Bảo ai ngồi không thì được, chứ bảo cậu ngồi không là không đúng! Chuyên án 214 nếu không có cậu thì bây giờ chẳng biết sẽ ra sao”
Tần Hướng Dương nói: “Chuyện đó cũng không hẳn! Đừng quên là hung thủ đã đưa cho chúng ta những miếng vá”
Triệu Sở vừa nghe thế bèn cười ha ha, sau đó nói: “Ừ. Tên hung thủ đó rất thú vị. Nếu nói về phương hướng điều tra, tôi cảm thấy chúng ta có thể dồn sự chú ý vào chuyên án 214, chưa biết chừng các đương sự trong chuyên án còn có điểm gì chung nữa”
“Điểm chung?”, Tần Hướng Dương hỏi lại, vẻ không hiểu.
Triệu Sở nói: “Những điều mà cục phó Trịnh Nghị nói, Trương Khởi Phát, Lý Danh, Lý Lượng, Lâm Đại Chí đều có liên quan đến ma túy, đó thực ra là một điểm chung của các đương sự trong vụ án, cho nên ông mới đưa ra phương hướng điều tra đó. Nhưng, nếu chẳng may cũng sai thì sao? Tôi đang nghĩ, liệu có phải các đương sự trong vụ án còn có điểm chung khác mà chúng ta chưa phát hiện ra không?”
“Chẳng may sai thì sao? Điểm chung khác”. Những lời này của Triệu Sở đã làm thức tỉnh người trong mộng.
Tần Hướng Dương day mũi, nói: “Rất có lý! Vừa rồi, lúc in tài liệu, tôi cứ nghĩ. Một tập tài liệu dày như thế này, thì biết tìm phương hướng điều tra như thế nào, chẳng có đầu mối nào, cứ tìm bừa ư?
Khẳng định là không được! Cách nghĩ của anh hay lắm, tôi sẽ suy nghĩ kỹ! Phải rồi, anh Triệu, anh cũng đừng để mình rỗi rãi nữa, hãy cùng suy nghĩ với Tôn Kình đi” Tần Hướng Dương nói xong, vội ôm tập tài liệu đi vào nhà.
Triệu Sở nói: “Suy nghĩ cái cóc khô gì! Đầu óc của tôi không đủ.” Tần Hướng Dương cười và rời đi.
Triệu Sở nhìn theo sau lưng của Tần Hướng Dương, mắt nheo lại, trong lòng thầm nói: “Người mà mình chọn, quả không sai”
Tần Hướng Dương về đến ký túc xá là vùi đầu nghiên cứu đám tài liệu ngay. Anh lấy hồ sơ về Lâm Đại Chí, Trương Khởi Phát, Lý Danh, Lý Lượng ra, xem một lượt rất kỹ từ tuổi tác đến quê quán, từ người thân đến trường học, từ nhóm máu đến chiều cao… sau đó liệt kê theo từng cột, để cố gắng xem có phát hiện ra điều gì từ việc đối chiếu các cột đó không. Anh cứ miệt mài như vậy cả một đêm, cho đến khi trời sáng thì mới khép áo ngủ thiếp đi.
Mấy ngày tiếp sau đó, Tô Mạn Ninh mời Tần Hướng Dương ăn một bữa cơm, Tần Hướng Dương không thể nào từ chối được nữa, đành nhận lời đến chỗ hẹn.
Tô Mạn Ninh tỏ ra rất mực thước, ngoài những chuyện có liên quan đến vụ án thì hầu như không nói đến chuyện gì khác. Điều này khiến cho Tần Hướng Dương hoàn toàn cởi bỏ được cảm giác gò bó lúc đầu.
Mãi cho đến phần sau của câu chuyện, thì hai người vô tình lại nói đến một vài chuyện bâng quơ, và không tránh được nói về việc học hành, công việc và gia đình.
Tần Hướng Dương không muốn nhắc đến chuyện của cha mình, vì dù thế nào thì trong lòng anh, cái chết của cha mình không thể không có liên quan đến Trịnh Nghị.
Tô Mạn Ninh biết chuyện này, nên đã rất khéo léo gợi chuyện. Tần Hướng Dương cảm nhận được ý tốt của Tô Mạn Ninh khi nói về chuyện này thì liền bộc lộ bản tính thẳng thắn cởi mở, hỏi ngay:
“Sao đến bây giờ chị vẫn ở một mình vậy? Người nhà không thấy lo à” Tô Mạn Ninh cũng không né tránh, cười rồi trả lời với vẻ thật thà:
“Tôi là người hơi khó tính, ngay từ hồi còn trẻ đã không thấy vừa mắt trước những người bình thường rồi, dần dà cứ như thế cho đến bây giờ. Tôi cũng không biết làm thế nào, vì không thể nào thay đổi được”
Tần Hướng Dương gật đầu nói: “Không sao, bây giờ với điều kiện như hiện tại của chị thì tốt rồi!”
Tô Mạn Ninh nói, vẻ không phủ định: “Cũng không sao, tùy duyên thôi. Phải rồi, cậu và Lý Văn Bích phát triển đến đâu rồi”
Tần Hướng Dương mỉm cười, nói: “Tôi chưa nghĩ đến chuyện đó!”
“Đó chính là điểm không đúng của cậu đấy! Cô gái đó rất được đấy, chỉ có điều miệng lưỡi thì có phần đanh đá. Cô ấy có ý với cậu, tôi có thể thấy rõ điều đó, đừng có mà để tuột mất đấy!”, Tô Mạn Ninh cười, nói.
Đối với người như Tần Hướng Dương, chưa nghĩ đến là chưa nghĩ đến thật, nếu có người nhắc anh, anh mà đã thật thì lại rất thật. Nghe Tô Mạn Ninh nói như vậy, anh liền suy nghĩ một cách rất nghiêm túc, cảm thấy Lý Văn Bích đúng là rất tuyệt, rồi ngay sau đó lại tự cười nhạo mình, cảm thấy là mình chưa chắc đã xứng với người ta.
Đúng lúc đó, Tô Mạn Ninh bỗng nhiên chuyển chủ đề câu chuyện: “Phải rồi, phân tích tình hình chuyên án đến đâu rồi, có phát hiện ra manh mối gì mới không?”
Tần Hướng Dương gãi đầu, nói: “Triệu Sở đề nghị tôi tìm điểm chung giữa các đương sự, nhưng chưa phát hiện ra điều gì. Một tuần sắp trôi qua rồi, chắc là Cục phó Trịnh Nghị đang sốt ruột lắm phải không”
“Thì đúng thế!” Tô Mạn ninh chau mày nói: “Cục phó Trịnh Nghị mấy hôm nay bồn chồn lắm rồi, ngày nào cũng đứng ngồi không yên trong phòng làm việc! Lục Thao thì vẫn đang điều tra theo phương hướng của anh ấy, hy vọng là có tiến triển!”
Tần Hướng Dương gật đầu nói: “Nhỡ mà phương hướng điều tra không có tiến triển thì phía sau đúng là rất bị động”
Tần Hướng Dương và Tô Mạn Ninh ăn cơm xong thì lần lượt ra về.
Về đến phòng, Tần Hướng Dương nhớ lại những điều đã diễn ra trong bữa ăn, cảm thấy con người Tô Mạn Ninh cũng rất tốt, ít nhất thì nói năng và xử lý tình huống rất phù hợp, chứ không đáng ghét như lời của Lý Văn Bích.
Ba ngày sau đó cũng trôi qua rất nhanh, cách thời hạn mà trên Bộ và tỉnh cho chỉ còn mười ngày nữa.
Hôm đó, tổ chức đã tiến hành điều tra bí mật đối với Phó giám đốc sở Kim Kiến Quốc, không phát hiện được ra bất cứ liên quan nào giữa ông với cháu ngoại Trình Hạo Nhiên. Năm xưa, Kim Nhất Minh đã lấy cắp hồ sơ về những người nghiện ma túy từ phòng làm việc của Kim Kiến Quốc, nhưng hồi đó ông cũng không hề để ý đến việc mất mát những hồ sơ đó, mãi cho đến sau này mới phát hiện ra. Sau khi biết được một loạt sự việc được giấu kín từ xưa đến nay, Kim Kiến Quốc đã nộp bản tự kiểm điểm lên cấp trên. Cho đến nay, tất cả các đương sự có liên quan đến việc buôn bán ma túy của Lâm Đại Chí, Trình Hạo Nhiên thì người đã chết, người thì bị bắt đâu vào đấy cả rồi.
Cũng trong khoảng thời gian 10 ngày, Lục Thao gầy rộc hẳn đi, điều đó chứng minh rằng hai hướng điều tra của Trịnh Nghị vẫn chưa có bất cứ kết quả gì.
Lục Thao đã bị Trịnh Nghị chỉnh huấn cho một trận ra trò. Giọng của Trịnh Nghị rất to, đi ngoài hành lang cũng nghe thấy rõ mồn một.
Tần Hướng Dương chờ Trịnh Nghị bớt giận dữ, thì mới đẩy cửa bước vào.
Trịnh Nghị đang đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài và lặng lẽ hút thuốc. Tần Hướng Dương đi đến bên cạnh ông, nói: “Thủ trưởng, có phải phương hướng điều tra có vấn đề không?”
Trịnh Nghị đứng tựa vào cửa sổ nghĩ ngợi, không nói gì.
Tần Hướng Dương nói tiếp: “Thủ trưởng có phát hiện ra là tất cả những người đã chết đó không có ai là vô tội không?”
Nghe câu này, Trịnh Nghị quay người lại, nhìn thuộc cấp bằng ánh mắt mong chờ: “Cậu muốn nói gì?”
Tần Hướng Dương nói: “Tôi đang tìm điểm chung giữa những nạn nhân này. Tôi luôn cảm thấy hung thủ muốn thông qua một loạt vụ án đó để nói với chúng ta điều gì đó. Nhưng cho đến bây giờ, vẫn chưa tìm được điểm chung đột phá nào”
Trịnh Nghị hỏi với vẻ nghi hoặc: “Điểm chung?”
Tần Hướng Dương gật đầu: “Thủ trưởng đưa ra phương hướng điều tra gắn Trương Khởi Phát, Lâm Đại Chí, Lý Danh, Lý Lượng với ma túy, chẳng phải cũng là một điểm chung đó sao?”
Trịnh Nghị nói: “Phương hướng đó của tôi chưa chắc đã đúng” Tần Hướng Dương nói: “Đúng thế. Nếu thủ trưởng sai, thì chúng ta sẽ bị động, thời gian không còn nhiều nữa”
Trịnh Nghị nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Tôi còn lo hơn cậu”
Tần Hướng Dương nói: “Tôi biết! Vừa rồi tôi nói, nạn nhân không có ai vô tội, thực ra chưa chính xác, Trương Khởi Phát tội không đáng chết! Anh ta chỉ là che giấu chuyện Trình Hạo Nhiên, Lâm Đại Chí buôn bán ma túy”
Trịnh Nghị hỏi vặn lại: “Nếu như Kim Nhất Minh bị anh ta giết thật thì sao?”
Tần Hướng Dương nói: “Vậy thì anh ta không vô tội! Nhưng anh ta không thể giết người!”
Trịnh Nghị hạ giọng nói: “Chẳng có gì là không thể!”
Tần Hướng Dương không suy nghĩ về ý tứ sâu xa trong câu nói này của Trịnh Nghị, mà cứ nói theo mạch như nói với một mình: “Chỉ là tôi đang suy nghĩ xem, nếu như Trương Khởi Phát cũng là tội chết có thừa, vậy thì không thể không xem xét câu nói của Tô Mạn Ninh”
“Câu nói gì”
“Thực thi nhiệm vụ ngoài pháp luật”
Cuộc nói chuyện đó không có bất cứ kết quả nào. Thời gian lại tiếp tục trôi qua một tuần rất nhanh.
Trong tuần này, Lý Văn Bích đến chỗ của tổ chuyên án hai lần, cô đem những điều tra về chuyên án 214 viết thành bài báo. Nhưng Sở đã sớm lên tiếng với tất cả giới truyền thông rằng, chưa hết thời hạn phá án, nên tạm thời không được đăng phát bất cứ bài viết nào có liên quan.
Lý Văn Bích nói: “Tôi không đăng, chỉ là muốn cho anh xem tôi viết như thế nào thôi”
Tần Hướng Dương nói với vẻ kiên nhẫn: “Vụ án vấn chưa kết thúc, cô cứ viết bừa làm gì”
Lý Văn Bích nói: “Chẳng phải các anh đã nhận được mấy “miếng vá” sao? Lại còn cả anh Lục Thao trong cơ quan của các anh nữa, mỗi lần gặp anh ta, đều thấy mang theo cả đám người vội vã. Bây giờ cách thời hạn quy định chỉ còn ba ngày nữa, đúng không? Thế mà sao vẫn chưa thấy tổng tiến công gì thế”
“Tổng tiến công?” Tần Hướng Dương thở dài, nói: “Vụ án vừa mới bắt đầu”
“Cái gì mà nói là vừa mới bắt đầu”
Tần Hướng Dương biết là mình lại đã nhiều lời, đứng dậy nhắc Lý Văn Bích bớt dò hỏi và cứ về nhà đi. Phải mất một hồi sau anh mới tiễn được Lý Văn Bích với một vẻ mặt đầy ngạc nhiên ra về, rồi sau đó lại vùi đầu vào đám tài liệu.
Điểm chung. Điểm chung.
Rút cuộc là ở đâu nhỉ?
Đám hồ sơ về Trương Khởi Phát, Lâm Đại Chí, Lý Danh, Lý Lượng đặt ở trên bàn nhanh chóng bị anh lục tung lên, thế nhưng cái gọi là “điểm chung” vẫn chưa tìm ra.
Có lẽ hoàn toàn không có điểm chung nào.
Tần Hướng Dương hít một hơi dài, châm điếu thuốc rồi quyết định xem lại toàn bộ đám hồ sơ đó một lần nữa. Lần này, anh thay đổi cách thức, anh đặt hồ sơ của họ thành hàng ngang trên mặt bàn, sau đó bắt đầu từ họ tên, so sánh từng hàng một.
Thông tin cá nhân trong hồ sơ nhanh chóng được đối chiếu xong, vẫn là không có kết quả.
Rất nhanh sau đó, anh bắt đầu đối chiếu hàng về quá trình công tác cá nhân trong hồ sơ.
Quá trình công tác cá nhân của Lâm Đại Chí và anh em nhà họ Lý chẳng có gì để nói. Năm 2004, họ góp vốn lập ra Công ty hữu hạn sản xuất trang thiết bị cảnh sát Đại Chí, Lâm Đại Chí có cổ phần nhiều thì đảm nhận chức Tổng giám đốc, hai anh em nhà họ Lý cổ phần ít hơn thì làm phó tổng giám đốc. Trịnh Hạo Nhiên đã khai, điểm buôn bán ma túy đó đến năm 2004 thì tan. Vậy thì có thể xác định là, tiền lập công ty của họ chính là lợi nhuận phi pháp từ việc buôn bán ma túy. Lâm Đại Chí và anh em nhà họ Lý làm ăn trong lĩnh vực trang bị cho cảnh sát, còn Trình Hạo Nhiên thì chuyên về mảng vật liệu phòng chống nước.
Kinh nghiệm trong nghề luật sư của Trương Khởi Phát rất phong phú, anh ta đã đại diện cho rất nhiều vụ án lớn nhỏ, những kinh nghiệm đó là vốn quý của luật sư, trong hồ sơ đã sắp xếp khá toàn diện. Trong đó, phần lớn là án dân sự, không thấy có gì khác thường. Tần Hướng Dương xem đi xem lại mấy lần. Nhưng đúng lúc đang định bỏ sang bên thì bỗng nhiên thấy có mấy chữ trong mấy vụ án rất đặc biệt. Vì thời gian khác nhau, nên những vụ án đó ở các vị trí khác nhau trong hồ sơ, bất cứ ai chỉ cần chú ý đến chúng là chắc chắn sẽ thấy rất nổi bật. Mấy vụ án đó lần lượt là: vụ án 628 tấn công cảnh sát, đột nhập giết chết cả nhà, vụ án 903 cưỡng hiếp giết người, vụ án 1123 móc mắt bé trai, vụ án 719 giết người chặt xác.
“Ôi! Anh ta đã đại diện cho những loại vụ án lớn thế này?” Tần Hướng Dương lập tức thấy cảnh giác.
Trong hồ sơ ghi chép rất rõ ràng, các vụ án này đều kết thúc bằng sự thất bại của Trương Khởi Phát. Tần Hướng Dương lập tức hiểu ra, đối với loại án hình sự này, tòa án thường chỉ định các luật sư đại diện. Và, các luật sư được chỉ định có lúc không muốn nhận, hoặc vì lý do khác đã giới thiệu cho người cùng nghề. Trong giới luật sư đều rõ rằng, đối với các vụ án đại diện mang tính chất định hướng này, ý nghĩa việc phối hợp với luật pháp để tiến hành sẽ lớn hơn nhiều, đối diện với các chứng cứ của viện kiếm sát, thì những lời biện hộ, tranh tụng đều không thể nào thắng được, đó là sự thực khách quan mà những người làm trong ngành luật đều phải tôn trọng.
Nhưng, từ hồ sơ thì có thể thấy, những vụ án đó đều do Trương Khởi Phát chủ động nhận. Điều này có phần rất lạ lùng! Rõ ràng biết là không thắng kiện, tại sao lại cứ nhận? Chẳng phải là tự làm xấu danh dự của mình sao?
Về thời gian, những vụ án này tập trung vào năm 2007 và 2008, lúc đó Trương Khởi Phát mới chỉ là một luật sư nhỏ.
Một luật sư nhỏ mà lại nhận những vụ án hình sự lớn như vậy? Tần Hướng Dương lập tức nghĩ đến một khả năng khác, Trương Khởi Phát làm như vậy, khả năng lớn nhất có lẽ là muốn làm cho người ta sửng sốt. Điều đó rất dễ hiểu. Một luật sư bé con mà thắng được trong vụ án hình sự thì tiếng tăm trong giới luật sư sẽ lập tức nổi như cồn. Có rất nhiều luật sư sở dĩ trở thành luật sư lớn có tên tuổi chính là vì đã xác lập được vị trí bằng thành công trong những vụ án là điểm nóng của xã hội. Độ khó càng cao thì thành quả thu về càng lớn, đó là một điều hết sức đơn giản. Cũng giống như vậy, độ khó càng lớn thì càng dễ thất bại. Cả bốn vụ án đó Trương Khởi Phát đều không thắng, điều này chẳng làm người ta thấy ngạc nhiên. Song, anh ta chẳng vì thế mà mất đi thứ gì, vì lúc đó anh ta chỉ là một luật sư bé con mà thôi.
“Vấn đề duy nhất là, tại sao Trương Khởi Phát lại một rồi hai, hai rồi ba, ba rồi bốn, liên tiếp nhận bốn vụ án lớn như vậy? Nhận một hai vụ, thất bại rồi không đủ hay sao”, Tần Hướng Dương đặt bộ hồ sơ sang bên, trong lòng vô cùng thắc mắc.
“Có thu hoạch gì không?”. Triệu Sở cầm một bao thuốc bước vào, ném bao thuốc cho Tần Hướng Dương, tiện tay lật xem tập hồ sơ bên cạnh.
“Chẳng thu được gì cả!” Tần Hướng Dương châm một điếu thuốc, khẽ thở dài.
“Tôi cũng cứ nói bừa như vậy, có lẽ vốn giữa những nạn nhân đó chẳng có điểm gì chung.” Triệu Sở an ủi.
“Không. Việc mà Cục phó Trịnh Nghị bảo Lục Thao làm, xuất phát điểm chính là điểm chung của những nạn nhân đó. Tư duy trinh sát điều tra đó khẳng định không hề sai, chỉ là vì chúng ta chưa tìm đúng!” Tần Hướng Dương nói với vẻ quyết đoán.
Triệu Sở gật đầu rồi rít thuốc, nói với vẻ như tiện mồm: “Nếu nói đến điểm chung của các nạn nhân đó thì có rất nhiều. cậu nói rất đúng, mấu chốt là phải tìm đúng. Nhưng làm thế nào để phán đoán là đúng hay không đúng? Chúng ta lại không phải là hung thủ”
Tần Hướng Dương nói: “Rất logic, đại ca à! Tìm đi tìm lại, cái gì có tác dụng đối với việc thúc đẩy vụ án, thì cái đó là chuẩn xác. Hung thủ liên tiếp quăng ra những miếng vá cho vụ án, rõ ràng là đang dắt mũi chúng ta. Tôi luôn cảm thấy, hung thủ muốn thông qua một loạt vụ án này nói với chúng ta điều gì đó. Nói cách khác, điều mà hắn muốn nói với chúng ta, rất có thể là điểm chung đó”
“Có lý lắm!”. Triệu Sở tắc lưỡi một cái, mỉm cười nói: “Cậu xem, tất cả nạn nhận đều là nam giới, khẳng định này cũng chưa chắc. Lại ví dụ như, cảnh phục mà chúng ta mặc, quân dụng cơ bản mà chúng ta dùng đều do công ty của Lâm Đại Chí và anh em Lý Danh, Lý Lượng cung cấp, khẳng định này cũng chưa chắn”
“Cái gì cơ? Đều là do Công ty sản xuất trang bị cảnh sát Đại Chí cung cấp?” Tần Hướng Dương cắt ngang lời của Triệu Sở, ngây người một lát rồi hỏi vặn lại, “Tại sao anh lại biết?”
“Chuyện này chẳng có gì gọi là bí mật cả. Có điều, những người bình thường đúng là không biết, hoặc là không để ý” Triệu Sở nói, “Tôi làm việc ở phòng hồ sơ của Sở lâu quá, rỗi rãi nên giở xem hồ sơ cho đỡ buồn.”
“Hồ sơ gì”
“Thì đại loại là hồ sơ về hợp đồng mua sắm trang thiết bị của cảnh sát, đủ các loại, bao nhiêu năm cũng đều có”
“Nói rõ xem nào!” Tần Hướng Dương thấy rất hứng thú.
Triệu Sở nói: “Thì chuyện là như thế, nhiều lắm không nhớ được, mà có cái gì hay ho đâu?”
Song, Tần Hướng Dương không nghĩ như vậy, trong lúc then chốt như thế này, hễ là những sự việc có liên quan đến những người đã chết như Lâm Đại Chí, biết đâu có sự việc nào đó thể dùng được, vì thế Tần Hướng Dương không muốn bỏ qua bất cứ sự việc nào. Sau cùng, trước sự kiên trì của Tần Hướng Dương, Triệu Sở đành phải đưa Tần Hướng Dương đến phòng hồ sơ, tìm đám hợp đồng cũ kỹ đó.
Đám hợp đồng đó chia làm hai loại, một là hợp đồng mời thầu dành cho các doanh nghiệp sản xuất cảnh phục và trang thiết bị cảnh sát; một loại là hợp đồng cung cấp sản phẩm. Tần Hướng Dương xem một lượt rất cẩn thận hợp đồng mời thầu và phát hiện ra ngay từ năm 2005, Công ty sản xuất trang bị cảnh sát của Lâm Đại Chí đã từng tham gia các hạng mục mời thầu có liên quan đến Sở.
Chỉ có một điều khá kỳ lạ, trên trang đầu của hợp đồng gửi dự thầu của Lâm Đại Chí có một dấu “x” bằng mực đỏ.
“Đây là ý gì nhỉ?”. Tần Hướng Dương xem kỹ thì mới hiểu, vào năm 2005, bên cạnh dấu “x” còn ghi chú một hàng chữ: đã từng bị cho thôi việc vì phạm lỗi trong thực hiện nhiệm vụ, nên bị một phiếu phủ quyết. Ý tứ rất rõ, người phụ trách mời thầu, đã hiểu rất rõ về Lâm Đại Chí, nên đã bác đơn dự thầu của anh ta.
“Ai đã phủ quyết vậy?”, Tần Hướng Dương hỏi Triệu Sở.
Triệu Sở cầm tập hồ sơ lên, giở ra xem rồi chỉ vào một cái tên: “Có lẽ là người tiền nhiệm của Cục phó Trịnh Nghị, Phó cục trưởng Đặng Bưu”
Tần Hướng Dương hỏi: “Phó cục trưởng phụ trách việc mời thầu này à?”
Triệu sở đáp: “Có lẽ có người phụ trách chuyên môn, nhưng chắc chắn là cần phải có chữ ký của lãnh đạo từng cấp. Nói cách khác, phó cục trưởng không ký thì những người phía dưới cũng không cần phải ký nữa”
Tần Hướng Dương gật đầu, xem tiếp những hợp đồng mời thầu tiếp theo.
Thầu của sở là một miếng mồi béo bở, nhưng không phải là năm nào cũng mời thầu. Cuối năm 2007, Lâm Đại Chí lại gửi đơn dự thầu, nhưng trên trang đầu của đơn dự thầu vẫn bị một dấu “x”. Người bác đơn lần này là Phó cục trưởng kiêm Đội trưởng đội trinh sát hình sự mới nhận chức Trịnh Nghị.
“Xem ra, Trịnh Nghị đã kế thừa ý kiến của lãnh đạo tiền nhiệm” Tần Hướng Dương lại lật xem một đơn dự thầu nữa, cuối năm 2008, một lần nữa đơn dự thầu của Lâm Đại Chí lại bị bác. Nhưng sự thay đổi bắt đầu xuất hiện vào mùa xuân năm 2009, đơn dự thầu của công ty Lâm Đại Chí không những không bị bác, mà còn trúng thầu và trở thành nhà cung cấp. Những năm sau đó, hễ có mời thầu, là công ty của Lâm Đại Chí lại trúng thầu. Cũng có nghĩa là, từ năm 2009 đến năm 2014, việc cung ứng trang thiết bị và cảnh phục cho cảnh sát ở Sở và các cơ quan công an trong Sở đều do Công ty hữu hạn sản xuất trang bị cảnh sát Đại Chí cung cấp, trong đó, việc sản xuất cảnh phục do một xưởng gia công trang phục có tiếng của thành phố này sản xuất, nhưng Lâm Đại Chí và anh em Lý Danh, Lý Lượng là cổ đông của xưởng trang phục đó.
“Lạ thật đấy! Đơn dự thầu của Lâm Đại Chí bị Trịnh Nghị bác hai lần, tại sao sau đó lại trở thành nhà cung cấp được”, Tần Hướng Dương ngạc nhiên nói.
“Chuyện đó thì có gì đáng ngạc nhiên? Đơn dự thầu của Lâm Đại Chí nhiều lần bị bác, trong lòng không cam chịu, nên chắc chắn đã bỏ vốn ra”, Triệu Sở nói với giọng nhẹ như không.
“Anh muốn nói là Trịnh Nghị đã có được lợi từ Lâm Đại Chí?”
“Cũng không coi là chuyện gì lớn”
Tần Hướng Dương nói: “Đúng là không phải chuyện gì lớn. Nhưng, theo như con người của Trịnh Nghị, thì lẽ nào lại dễ dàng bị Lâm Đại Chí tấn công như vậy? Hơn nữa, lại còn là nhà cung cấp, và Lâm Đại Chí làm cách nào để kéo dài cho đến tận bây giờ?”
“Đúng thế!”. Triệu Sở quên mất thái độ của mình, nói: “Chuyện này, hoặc là mua chuộc, hoặc là đe dọa, không lẽ bên trong còn chuyện khác bị giấu kín?”
“Chuyện khác giấu kín? Đe dọa? Chuyện gì mà có thể đe dọa Trịnh Nghị”
Anh không thể nào nghĩ ra.
Tiếp đó, anh lại nghĩ tới một vấn đề không nghĩ ra được: tại sao Trương Khởi Phát lại nhận liên tiếp bốn vụ án lớn như vậy? Nhận một, hai vụ và thất bại, như thế chưa đủ sao?
“Chuyện của Trương Khởi Phát đúng là có những điểm lạ lùng, nhưng điểm nghi vấn trước mắt không có liên quan gì!”. Anh lẩm bẩm một mình xong, đột nhiên nói với Triệu Sở: “Nếu đã đến đây rồi, hãy tìm giúp tôi mấy bộ hồ sơ nữa”
“Hồ sơ gì thế”
“Hồ sơ vụ án 628 tấn công cảnh sát, đột nhập giết chết cả nhà, vụ án 903 cưỡng hiếp giết người, vụ án 1123 móc mắt bé trai, vụ án 719 giết người chặt xác”