← Quay lại trang sách

Chương 14 Đại họa trên đầu

Đinh Phụng Vũ chắp tay sau lưng, đích thân đến phòng làm việc của Trịnh Nghị, ông ngồi vững chãi xuống chiếc ghế, rồi nói với Trịnh Nghị bằng vẻ cân nhắc: “Thế nào rồi? Mấy hôm vừa rồi nghỉ ngơi được chứ?”

Trịnh Nghị biết ý định của Đinh Phụng Vũ khi đến đây, nên gật đầu, nói với vẻ rất tự tin: “Thủ trưởng cứ yên tâm, sẽ nhanh chóng ra mày ra mặt thôi!”

Đinh Phụng Vũ mỉm cười, nói: “Cậu cũng được đấy! Biết là cậu không làm tôi thất vọng mà.” Tuy nhiên, ông cũng vẫn bổ sung một câu với vẻ không thật yên tâm, “Chuyên án 214 trên phạm vi cả nước cũng thuộc loại vụ án lớn hàng đầu! Thời hạn là một mệnh lệnh chết, lần này Bộ sẽ làm thật đấy!”

Tiễn Đinh Phụng Vũ về rồi, lông mày Trịnh Nghị nhíu chặt lại. Từ nay đến thời hạn Đinh Phụng Vũ quy định chỉ còn ba ngày, ông biết ba ngày không thể nào xuất hiện kỳ tích được, nhưng ông cần phải trả lời như vậy. Ông biết, lần này ông phải đối mặt với một thử thách lớn chưa từng có, đồng thời đó cũng là một nguy cơ lớn nhất kể từ khi ông vào ngành cảnh sát. Trong lòng ông luôn nhủ: mình tuyệt đối không được thất bại! Biệt danh 300% của mình cũng tuyệt đối không thể bị hủy hoại ở vụ án này. Cho dù là vụ án nào thì cũng không ngăn được bước chân tiến lên tỉnh sang năm của mình!

Trong phòng quản lý hồ sơ của sở.

Triệu Sở nhanh chóng tím thấy bốn bộ hồ sơ. Anh ta nhìn tên của những bộ hồ sơ đó; vụ án 628 tấn công cảnh sát, đột nhập giết chết cả nhà, vụ án 903 cưỡng hiếp giết người, vụ án 1123 móc mắt bé trai, vụ án 719 giết người chặt xác, rồi kinh ngạc hỏi: “Đều là trọng án hình sự, cậu cần chúng làm gì”

“Tìm điểm chung.” Tần Hướng Dương không có thời gian trả lời chi tiết, bê tập tài liệu dày cộp đó lên, rồi tìm một chỗ ngồi và bắt đầu nghiên cứu.

Chưa được bao lâu thì cậu không xem tiếp được nữa. Không phải là không muốn xem, nhưng tài liệu quá nhiều, cần phải tĩnh tâm mới nghiên cứu được, tốt nhất là mang về nhà đọc.

Nghĩ đến đây, Tần Hướng Dương ra ngoài mua một cây thuốc, rồi đưa cho Triệu Sở, bảo anh ta photo cho mình một bộ các hồ sơ đó.

Triệu Sở lắc đầu với vẻ bất lực, rồi cầm thuốc đi vào phòng hồ sơ, một hồi lâu sau mới quay ra với một tập tài liệu đã được photo.

Tần Hướng Dương vui mừng, bước lên đón lấy đám tài liệu.

Trên đường về, Triệu Sở hỏi Tần Hướng Dương: “Cậu nghiên cứu những thứ đó làm gì?”

“Chỉ là tôi tò mò. Năm đó Trương Khởi Phát là một luật sư bé con, tại sao lại nhận liền bốn vụ án lớn như vậy” Tiếp đó, anh nói một lượt về tình hình của Trương Khởi Phát trong hồ sơ.

“Theo tôi, Trương Khởi Phát làm vậy là vì muốn có tên tuổi để lập nghiệp. Hồi đó, những vụ án như thế đều có ảnh hưởng rất lớn!”

“Ảnh hưởng rất lớn”

“Đúng vậy! Hồi trước tôi đi làm ở phòng hồ sơ, không có việc gì làm, bèn mở hồ sơ các vụ án ra xem”

Về đến ký túc xá, đặt tập tài liệu lên bàn xong, Tần Hướng Dương lập tức lấy lại trạng thái tĩnh tâm. Anh nghĩ, rút cuộc thì hung thủ muốn mình tìm thứ gì nhỉ? Anh cảm thấy mình như đang ở trên một con thuyền chòng chành trước mưa to, sóng cả, mà việc lái hướng đi của con thuyền lại nằm trong tay của người khác. Anh không thấy rõ mặt, càng không biết được ý đồ của người đó.

Anh đặt bốn bộ hồ sơ bằng phẳng trên bàn, rồi lần lượt mở trang thứ nhất của từng bộ.

Trên trang thứ nhất của hồ sơ đều là một loạt những cái tên. Anh lập tức hiểu ra, bốn bộ hồ sơ, bốn loạt tên người chính là bốn tổ chuyên án.

Mỗi một tổ chuyên án đều có mấy thành viên. Tên của các thành viên trong các tổ chuyên án khác nhau.

“Không đúng!”. Anh thấy mình chỉ xem danh sách thành viên của tổ chuyên án mà lại bỏ sót mất phần đầu trên mỗi danh sách ấy, ở đó có một cái tên: tổ trưởng, Trịnh Nghị.

Trịnh Nghị chính là tổ trưởng của bốn tổ chuyên án đó! Tần Hướng Dương sửng sốt tới mức cứ há hốc miệng.

Triệu Sở đứng bên cạnh, cũng tỏ vẻ mặt rất ngạc nhiên.

Tần Hướng Dương mở máy tính, nhập tên một vụ án.

Kết quả tìm kiếm nhanh chóng hiện ra. Đường link không nhiều, nhưng hầu như mỗi lần chuyển đường link đều có những con chữ đại loại như “khởi tố’, “màn đen”, “vụ án oan sai”. Anh đọc kỹ thì phát hiện ra có một số nội dung trong đường link đã bị xóa. Anh nhanh chóng hiểu ra, những đường link mà bây giờ tìm kiếm được, có lẽ là kết quả sau khi đã xử lý, xóa bớt. Rõ ràng là, những thông tin có liên quan ban đầu nhiều hơn nữa.

Sao lại như thế nhỉ? Anh lại vội nhập tên một vụ án khác, kết quả tìm kiếm hiện ra cũng như thế, có không ít nội dung trong các đường link đã bị xóa, nhưng phần lớn các từ khóa chuyển đến các đường link cũng vẫn là các từ đại loại như “màn đen”, “điểm nghi vấn”.

Anh bèn nhập vào dòng tìm kiếm tên của cả bốn vụ án, kết quả cũng như vậy.

“Là các vụ án này có vấn đề, hay là thông tin trên mạng có vấn đề?” Tần Hướng Dương ngước nhìn Triệu Sở, nói.

“Thông thường mà nói, thông tin giả trên mạng rất nhiều, tất nhiên là không thể tin hoàn toàn được!” Triệu Sở nói.

“Tôi biết, vấn đề là các đường link đầu tiên phản ánh về bốn vụ án này dường như đều bị cắt xóa.” Tần Hướng Dương vừa nói vừa chỉ ra mấy đường link.

Triệu Sở nhập tên mấy vụ án khác, tìm kiếm kỹ một hồi, thì thấy tình hình cũng gần như Tần Hướng Dương đã nói.

Anh ta cho nội dung tìm kiếm hiển thị theo tuần tự thời gian rồi nói với Tần Hướng Dương: “Như thế này thì tổ chức hơn nhiều. Tất cả các nội dung có liên quan, nếu xét về thời gian thì một số nội dung sớm nhất đúng là đã bị cắt xóa.”

“Điều này có phần kỳ lạ. Tại sao những nội dung phía sau lại không cắt xóa?” Tần Hướng Dương nói.

“Thông tin phía sau không thể kiểm soát được. Hoặc là nguồn đăng tải của thông tin khác nhau. Trong tình huống thông thường, lợi ích của những người bỏ tiền ra để xóa thông tin và người đăng thông tin không phải là ngược nhau, mà là có liên quan đến nhau.” Triệu Sở nói.

“Đúng thế!”. Tần Hướng Dương xoa cằm nói, “Nếu chúng là những vụ án oan thật thì ai là người có liên quan về lợi ích nhỉ?”

Triệu Sở đứng dậy đóng cửa, khẽ nói: “Nếu là vụ án oan sai thì Trịnh Nghị là người gặp đen đủi đầu tiên! Ông ta là tổ trưởng tổ chuyên án của những vụ án đó!”

Triệu Sở nói xong thì bổ sung: “Người liên quan có lợi ích, thì ngoài người nhà có liên quan trong vụ án, tất nhiên sẽ là luật sư rồi.

Cậu nghĩ xem, nếu luật sư lật ngược lại vụ án”

“Đúng quá rồi!”. Sự gợi ý của Triệu Sở khiến Tần Hướng Dương choàng tỉnh, anh nắm tay lại, nói: “Đã biết vì sao Trương Khởi Phát liên tiếp nhận liền bốn vụ án đó rồi. Rất rõ ràng! Năm đó, chắc chắn là anh ta đã chú ý đến những thông tin có liên quan trên mạng!”

“Có lý lắm!” Triệu Sở nói, “Hơn nữa thông tin mà lúc đó Trương Khởi Phát để mắt đến nhất định là thông tin trái chiều xuất hiện đầu tiên trên mạng sau khi vụ án xảy ra. Nếu không, hành động của Trương Khởi Phát đúng là khó có thể giải thích được”

“Đúng. Chắc chắn là Trương Khởi Phát đã chú ý đến những thông tin kiểu như “vụ án oan sai”, nên mới động lòng, liên tiếp nhận bốn vụ án liền. Ý đồ của anh ta rất rõ, định tạo danh tiếng để lập nghiệp.” Tần Hướng Dương quả quyết nói.

“Vậy thì vấn đề quay trở lại, những thông tin trái chiều ban đầu đó do ai đăng tải phát tán? Và ai là người đã xóa nó?” Triệu Sở hỏi.

Triệu Sở nói xong câu này thì đưa mắt nhìn vào mắt Tần Hướng Dương, rồi cả hai đều đồng thời chuyển ánh nhìn lên cái tên Trịnh Nghị.

Tư duy của cả hai người rất nhạy, dường như đồng thời đem chuyện công ty của Lâm Đại Chí trở thành nhà cung ứng của Sở gắn với việc này.

Logic đó hoàn toàn không khó lý giải.

Công ty của Lâm Đại Chí và anh em nhà họ Lý liên tiếp nộp đơn dự thầu và liên tiếp bị từ chối, trong đó bị Trịnh Nghị từ chối tới cả hai lần. Theo lý mà nói, thì tiếp sau đó công ty của Lâm Đại Chí không có khả năng trúng thầu mới đúng. Song, trên thực tế thì bắt đầu từ mùa xuân năm 2009Công ty sản xuất trang bị cảnh sát Đại Chí lại trở thành nhà cung ứng của Sở, hơn nữa, cho đến nay, chuỗi cung ứng đó vẫn chưa bị gián đoạn. Tại sao lại như vậy? Câu hỏi này rất khiến người ta thấy thắc mắc. Là Lâm Đại Chí đã dành cho Trịnh Nghị món hời gì chăng? Điều này rõ ràng là rất khó nói. Lý do mà Trịnh Nghị và người tiền nhiệm của ông từ chối Lâm Đại Chí là “đã từng bị cho thôi việc vì phạm lỗi trong thực hiện nhiệm vụ”. Nếu họ đã phủ định con người của Lâm Đại Chí, vậy thì ở vị trí của Trịnh Nghị, tại sao lại nhận lại món hời từ Lâm Đại Chí?

Xét từ việc phân tích về logic, khả năng lớn nhất là Lâm Đại Chí đã nắm được thóp gì đó của Trịnh Nghị, từ đó uy hiếp ông đưa ra quyết định ngược với lòng mình. Chỉ có như vậy, Lâm Đại Chí mới từ chỗ liên tục bị từ chối trở thành nhà cung ứng trang thiết bị cho cảnh sát.

Vậy, Lâm Đại Chí đã đe dọa Trịnh Nghị như thế nào? Hoặc nói cách khác, anh ta đã nắm được thóp gì của Trịnh Nghị? Bây giờ nhìn lại, thì khả năng lớn nhất là bốn vụ án lớn kia. Trịnh Nghị đã từng là tổ trưởng tổ chuyên án của bốn vụ án đó, cũng có nghĩa là, sự thật của bốn vụ án này hoàn toàn khác với kết quả làm án của Trịnh Nghị, đó là những vụ án oan sai. Cho dù là về thời gian Lâm Đại Chí trở thành nhà cung ứng hay là về logic, thì phân tích ra chỉ có cái thóp đó mới đe dọa nổi Trịnh Nghị.

Nhưng, Lâm Đại Chí và anh em nhà họ Lý làm thế nào để có được sự thật về các vụ án? Lâm Đại Chí và mấy người kia đã bị hại mất rồi, nên hiện tại chẳng ai có thể trả lời cho câu hỏi này. Bây giờ, việc suy đoán, trả lại sự thật, chỉ có thể dừng ở việc bọn Lâm Đại Chí để trúng được thầu đã cho đăng tải phát tán những thông tin trái chiều về các vụ án đó trên mạng, sau đó dùng chúng để đe dọa Trịnh Nghị. Trịnh Nghị rõ ràng cũng không vì những thông tin trái chiều nhan nhản trên mạng mà khuất phục trước bọn Lâm Đại Chí. Do đó, tiếp sau đó, Lâm Đại Chí hẳn là đã tung ra “quả đấm thực”, từ đó khiến Trịnh Nghi phải khuất phục.

Tổng hợp và phân tích tất cả thông tin lại thì chỉ đưa ra được một kết luận duy nhất: Bọn Lâm Đại Chí vì một lý do nào đó mà đã nắm được một số sự thật về các vụ án. Tại sao không phải chính bản thân bọn Lâm Đại Chí có quan hệ trực tiếp với vụ án? Lý do để phủ định rất đơn giản, nếu như bọn họ có mối quan hệ trực tiếp với bản thân vụ án thì bọn họ đã tuyệt đối không vì chuyện làm ăn mà chạy đến trước mặt Trịnh Nghị để bán đứng chính mình. Chắc chắn bọn họ xuất phát từ những lý do gì đó nên đã lần lượt phát hiện ra bốn vụ án ấy đều có vấn đề, rồi sau đó đưa ra những chứng cứ phản diện với Trịnh Nghị, chứng minh Trịnh Nghị đã làm oan sai các vụ án này, đe dọa thực sự đến địa vị và danh dự của Trịnh Nghị. Khi Trịnh Nghị khuất phục, giúp bọn họ trở thành nhà cung ứng, bọn họ đã quay lại cắt xóa những thông tin mà mình đã phát tán trên mạng. Còn như việc sau này thông tin phát tán mất kiểm soát, càng lan rộng càng nhiều thì đó là việc mà chẳng ai còn có cách.

Trịnh Nghị đầu tiên liên tiếp bác đơn thầu của Lâm Đại Chí, sau đó với chữ ký đầu tiên đã giúp anh ta trở thành nhà cung ứng, hành động thay đổi 360 độ ấy đã nhấn mạnh cho kết luận này: vụ án 628 tấn công cảnh sát, đột nhập giết chết cả nhà, vụ án 903 cưỡng hiếp giết người, vụ án 1123 móc mắt bé trai, vụ án 719 giết người chặt xác là bốn vụ án oan sai.

Kết luận đó khiến người ta giật mình, khiến Tần Hướng Dương trong phút chốc không biết phải làm gì.

Trực giác mách bảo anh rằng, điều mà hung thủ tốn công tốn sức, dẫn dắt cảnh sát, và khiến anh phải đi tìm chính là những điều này.

Anh nhắm mắt lại, cảm giác kỳ lạ đó cứ ập đến: hung thủ lần lượt mang đến ba miếng vá cho tổ chuyên án 214, rồi dường như sợ rằng tổ chuyên án làm sai phương hướng điều tra, hung thủ còn lo lắng hơn cả phía cảnh sát, nên đều đã đem những điều được giấu kín của vụ án và chi tiết của vụ nổ súng nói cho tổ chuyên án biết. Hành động kỳ lạ đó, rõ ràng là đang dẫn dắt mọi người.

Lấy ví dụ vụ án nổ súng bắn chết Lâm Đại Chí, những hung thủ thông thường thì chỉ mong đem vụ án đổ thành Lâm Đại Chí giết người, rồi sau đó sợ tội và tự sát là xong. Nhưng tên hung thủ này sau đó đã mượn tay Thẩm Hạo đưa máy nghe trộm cho tổ chuyên án, rõ ràng là hắn đang muốn nói với cảnh sát rằng: người là do tôi giết, bọn họ đều đáng chết. Sau lưng bọn họ còn có bí mật, các anh đã phát hiện ra chưa? Những nạn nhân này, ngoài tội buôn bán ma túy, còn có những bí mật khác.

Nghĩ đến đây, Tần Hướng Dương thực sự thấy hoảng hốt: “Hung thủ muốn mình làm gì đây”

Tất nhiên Tần Hướng Dương biết, không thể nào dựa vào việc tìm kiếm trên mạng đơn giản mà xác định rằng những vụ án đó là oan sai. Cho dù việc suy đoán kín kẽ và chặt chẽ, những vụ án đó đích xác là những vụ án oan sai, vậy mà hung thủ lại muốn một anh chàng cảnh sát hình sự bé con điều tra lại vụ án ư? Điều đó thật buồn cười.

Là muốn mượn sức mạnh của tổ chuyên án? Điều này càng không thể. Cứ cho là thêm sức mạnh của tổ chuyên án hiện tại thì cũng không thể lật lại vụ án. Huống chi Trịnh Nghị đã từng là tổ trưởng tổ chuyên án của bốn vụ án đó, không thể nào buộc Trịnh Nghị tự mình lật lại vụ án do chính mình làm!

Chưa cần nói đến thời hạn phá án của chuyên án 214 sắp hết, mà cho dù có thời gian, cho dù Trịnh Nghị chưa từng giữ chức tổ trưởng của các tổ chuyên án đó thì cũng không thể nào lật được những vụ án lớn như vậy. Mặc dù, mới chỉ vào ngành cảnh sát hình sự ba năm, song Tần Hướng Dương vẫn hiểu rõ điều này. Việc lật lại vụ án không chỉ động chạm đến việc khởi động lại về mặt trình tự và hơn cả là động đến vấn đề truy cứu trách nhiệm của rất nhiều người có liên quan. Ngoài ra, có vụ án thậm chí còn liên quan đến cả danh dự và tự trọng cả đời của một số lãnh đạo cao cấp. Lật lại vụ án, chẳng khác gì cô gái nhỏ tay không đấu với hổ.

Nghĩ đến đây, Tần Hướng Dương nhìn bốn vụ án với vẻ bất lực, anh chú ý đến địa điểm xảy ra bốn vụ án đó đều ở huyện Thanh Hà, chỉ có điều là xảy ra vào các năm khác nhau.

Thôi được, Tần Hướng Dương nghĩ, giả thiết đâu có mất tiền, vậy thì trên cơ sở vừa rồi lùi một vạn bước. Giả định việc suy đoán về các vụ án oan sai kia chính xác, giả thiết thêm anh - một cảnh sát bé con đều tóm ra được hung thủ đích thực của bốn vụ án kia, hơn nữa, những hung thủ đó hiện đang bị giam giữ trong phòng thẩm vấn của Sở, vậy tình hình tiếp theo sẽ là gì? Nếu may mắn, tòa án sẽ tiến hành phúc thẩm đối với vụ án, về trình tự vẫn phải thông qua tòa án tối cao, thời gian kéo dài bao lâu cũng chưa biết, song cũng chưa hẳn đã có kết quả. Nếu không may, có thể sẽ bị đẩy qua đẩy lại giữa sở, tỉnh, viện kiểm sát, tòa án, nếu làm không tốt còn thêm cả ủy ban chính trị và pháp luật, kèm theo trong đó còn có thể có cả những tính toán nhỏ khi quan sát, đánh giá tình hình, dự đoán diễn biến sự việc của một số lãnh đạo. Không lẽ, mục đích cuối cùng của hung thủ là muốn thấy hệ thống tư pháp của thành phố và tỉnh đại loạn?

Đến cả Tần Hướng Dương cũng cảm thấy suy nghĩ này của mình thật là điên rồ. Mẹ kiếp, lùi đến cả hai vạn bước rồi mà vẫn chưa biết rút cuộc hung thủ muốn làm gì?

Đêm đó Tần Hướng Dương đã mơ thấy mình nắm trong tay bốn vụ án đó, và trong chớp mắt chúng đều biến thành bốn trái bom. Những trái bom ấy gắn liền lại với nhau, dây dẫn bên trên các trái bom cứ chống chéo vào nhau. Một tay anh cầm một con dao nhỏ, khua đi khua lại, mồ hôi túa ra ướt đầm mà vẫn không biết nên cắt dây nào.

Lại hai ngày nữa trôi qua, cách thời hạn cuối cùng chỉ còn một ngày.

Các thành viên của tổ chuyên án đều đã buông xuôi, đến cả Tần Hướng Dương cũng ném những hồ sơ đó trên bàn của chiêu đãi sở và về nhà chăm chó.

Trịnh Nghị bảo Lục Thao dừng tất cả mọi điều tra, ông vỗ vai người đàn ông trung thành, nghiêm túc này, nói bằng giọng ý tứ xa xôi: “Cậu đã vất vả rồi, về nghỉ ngơi cho thật tốt đi”

Nhìn vẻ ngoài Trịnh Nghị rất bình tĩnh, nên không biết được trong lòng ông đang nghĩ những gì, có thể ông đang có cách giành được phần thắng, cũng có thể là ông đã buông xuôi, ai mà biết được?

Gần đây Tô Mạn Ninh cuối cùng coi như đã thành công trong việc tiếp cận với Tần Hướng Dương. Qua tiếp xúc, cô cảm thấy con người Tần Hướng Dương cũng rất tốt, thẳng thắn, thực tại, hơn nữa nghiêm túc, giỏi giang, còn thông minh thì không cần phải nói nữa rồi. Cô không nghĩ nhiều về việc tại sao Trịnh Nghị lại bảo cô tiếp cận với Tần Hướng Dương, tăng cường mối quan hệ với anh. Có lẽ, Trịnh Nghị đã nghĩ cho đại cục, không muốn cô và Tần Hướng Dương đối chọi nhau. Không ngờ Trịnh Nghị còn tinh tế, chu đáo như thế.

Buổi chiều hôm ấy, Tô Mạn Ninh cầm một chiếc túi bao bì gõ cửa phòng Tần Hướng Dương, nhưng không có ai trả lời, cô đành đẩy cửa bước vào.

“Người đâu cả rồi?”. Cô đưa mắt tò mò nhìn căn phòng một lượt, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Tần Hướng Dương: “Đi đâu thế? Ồ, về ký túc xá ở cơ quan công an dưới khu rồi à? Tôi có một ít đồ trang điểm, chẳng biết sao đặt mua trên mạng nhiều quá, nên mang đến cho cậu để cậu tặng cho bạn gái”

Ở đầu dây bên kia, Tần Hướng Dương vội nói: “Không cần đâu, không cần đâu! Làm sao dám làm phiền cô như vậy được”

Tô Mạn Ninh vẫn nhất quyết nói: “Cậu lạ thật, sao cứ khách sáo thế! Có phải thấy tổ chuyên án sắp giải thể rồi nên không thèm để ý đến tôi nữa phải không?”

Tần Hướng Dương bèn đáp: “Đâu có”

“Vậy thì cậu cứ chờ đấy, tôi sẽ đến đó. Nghe Triệu Sở nói cậu nuôi một con chó? Tôi rất thích động vật nhỏ, nhân tiện tôi sẽ đến chơi với nó!” Tô Mạn Ninh nói xong thì tắt máy.

Ở đầu dây bên kia, Tần Hướng Dương vội nói: “Nó không nhỏ đâu,” chưa nói hết câu thì đã nghe tiếng tuýt tuýt ở đầu dây phía Tô Mạn Ninh.

Tô Mạn Ninh vừa định quay ra thì nhìn thấy đám hồ sơ để rải rác trên bàn, bèn tò mò bước đến giở xem. Vừa xem cô vừa nghĩ: “Đây là gì thế? Sao cậu ta lại xem những thứ này nhỉ?”

Rồi rất nhanh sau đó, Tô Mạn Ninh tìm đến phòng của Tần Hướng Dương.

Tần Hướng Dương thấy Tô Mạn Ninh mang đồ đến thật thì lập tức ca cẩm: “Vì chị đến nên tôi mới phải quét dọn thế này đấy”. Tần Hướng Dương chỉ con chó lông vàng, nói: “Chủ yếu là nó, làm nhà cửa cứ bừa bãi lung tung cả lên”

“Hì, hì, nó rất lợi hại đấy chứ, vì có thể làm cho một người trở nên chăm chỉ hơn!”

“Phải, phải! Chị ngồi đi, trong tủ có đồ uống đấy. Tôi đi đổ ít rác”

Tần Hướng Dương nói xong thì xách túi rác đi ra ngoài.

“Tên nó là gì?”

Tần Hướng Dương đã đi đến cuối dẫy, còn ngoảnh cổ lại đáp: “Tên là Đại Hoàng Phong”.

Tô Mạn Ninh đặt túi đồ mỹ phẩm lên trên bàn, đi một vòng ngó quanh căn phòng, bụng nghĩ: anh chàng này rất thích sạch sẽ, sắp xếp đâu ra đấy.

Đúng lúc đó, con Đại Hoàng Phong chạy đến bên chân cô, giơ móng chân lên muốn bắt tay cô.

Tô Mạn Ninh ngồi xuống nắm lấy móng chân của con chó, nói: “Mày thật đáng yêu”

Con Đại Hoàng Phong tinh nghịch đùa với Tô Mạn Ninh một lúc, rồi quay người chui xuống dưới gầm giường của Tần Hướng Dương.

Tô Mạn Ninh cũng cúi người theo và nhìn vào bên trong, thấy nó đang bò để kéo đồ dưới gầm giường, định ngạm một trái bóng đồ chơi lẫn trong đống đồ ra.

“Để tao lấy giúp cho mày nhé!”

Tô Mạn Ninh tìm một tờ giấy lót dưới đầu gối, rồi xoài người đưa tay vào, với lấy quả bóng. Cô quờ quạng, không cẩn thận chạm vào một chiếc hộp nhỏ ở trong góc.

“Soạt!”, cô nghe thấy tiếng đồ vật gì đó rơi ra đất.

“Ôi!” Cô thở dài, định nhặt đồ vật bị rơi ra cho lại vào trong hộp. Đúng lúc đó, con Đại Hoàng Phong nhanh hơn đã ngoạn ngay lấy vật đó, rồi chui từ trong gầm giường ra và ném thứ đó trên nền nhà.

“Lại nghịch rồi!”. Tô Mạn Ninh nhích người ra khỏi gầm giường, vừa đứng lên, thì nhìn thấy thứ mà con Đại Hoàng Phong vừa quăng xuống nền nhà, lập tức cô sững người đứng nguyên tại chỗ!

Đó là một chiếc máy nghe trộm!

Nói một cách chính xác, đó là một chiếc máy nghe trộm hình điếu thuốc lá, giống hệt như chiếc máy nghe trộm mà tổ chuyên án đang nắm giữ! Là chuyên gia về kiểm tra dấu vết, Tô Mạn Ninh đã quá quen thuộc với ba chiếc máy nghe trộm đó.

Cô vội cầm chiếc máy nghe trộm lên xem. Quả nhiên, đúng là loại vỏ nhựa rất nhẹ, hệt như loại của tổ chuyên án. Có điều, bên ngoài của chiếc máy nghe trộm này còn có một chiếc túi nhựa, có lẽ còn mới nguyên chưa dùng bao giờ.

Cô vội chạy ra ngoài cửa ngó nghiêng, thấy Tần Hướng Dương vẫn chưa về, lập tức đóng cửa lại, rồi với lấy chiếc hộp nhỏ dưới gầm giường ra.

Mở ra xem, bên trong hộp có bốn chiếc máy điện thoại cũ.

“Sao lại nhiều điện thoại thế nhỉ?” Tô Mạn Ninh nhíu mày, mồ hôi đầy lòng bàn tay.

Cô nhìn chiếc máy nghe trộm trong tay, rồi lại nhìn bốn chiếc điện thoại cũ, bỗng nhiên có một ý nghĩ táo bạo nảy ra trong đầu: “Không lẽ ba chiếc điện thoại trong đó là ba chiếc máy chủ của những chiếc máy nghe trộm của tổ chuyên án?”

“Không thể thế được! Nhưng tổng cộng có bốn chiếc máy, chiếc còn lại là như thế nào?”

Suy nghĩ đó đến rất bất ngờ, giống như một trái mìn câm, không thể nào chứng minh được. Cô bỗng thấy đầu óc quay cuồng.

Đúng lúc đó, có tiếng bước chân từ bên ngoài vọng vào. Tô Mạn Ninh vội vàng cho đồ trở lại chiếc hộp, rồi ném xuống gầm giường.

Tần Hướng Dương vừa ngân nga hát, vừa đẩy cửa bước vào.

“Làm gì thế”. Tần Hướng Dương nhìn thấy Tô Mạn Ninh đứng bên cạnh giường, có vẻ gì đó rất kỳ lạ, bèn lên tiếng hỏi.

“Không có gì.” Tô Mạn Ninh cười với vẻ không mấy tự nhiên, “Tôi vừa có cuộc điện thoại, tôi phải về đây”

“Chị còn chưa uống nước nữa kìa. Để tôi tiễn chị.” Tần Hướng Dương vội nói.

“Không cần đâu! Không cần đâu!”, Tô Mạn Ninh vội vã rời đi.

Một lát sau, Lý Văn Bích cầm một ít đồ ăn, xộc vào phòng của Tần Hướng Dương. Vừa vào đến cửa đã nói: “Này! Anh đoán xem, tôi vừa gặp ai? Là hoa khôi của cảnh sát! Tô Mạn Ninh! Có phải chị ta đến thăm anh không?”

Tần Hướng Dương mỉm cười, đáp: “Thảo nào mà người xưa nói: nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đến, chị ấy đến để mang đồ mỹ phẩm cho cô đấy”

“Mang đồ mỹ phẩm cho tôi? Mang đến chỗ anh?”. Lý Văn Bích nói, “Chị ta tốt bụng quá nhỉ! Nhưng tôi không thèm!”

Vội vàng trở về sở xong, Tô Mạn Ninh lại hốt hoảng vào phòng của Trịnh Nghị.

Trên đường trở về Sở, trong lòng Tô Mạn Ninh thấy như tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô cố gắng phân tích mọi khả năng trong tình huống vừa rồi, nhưng đầu óc cứ rối tung lên không thể nào suy nghĩ được.

Trước khi nói với Trịnh Nghị, cô rất do dự. Về tình cảm, cô cảm thấy Tần Hướng Dương tuyệt đối không phải là hung thủ, huống chi đến bây giờ vẫn không biết những chiếc điện thoại cũ kia là như thế nào, vô bằng vô cớ, làm sao có thể phán đoán bừa bãi được.

Nhưng vừa vào đến phòng làm việc, trước ánh mắt dò hỏi của Trịnh Nghị, cô bèn lên tiếng: “Vừa rồi em mang đồ đến cho Tần Hướng Dương, thế rồi phát hiện ra bốn chiếc điện thoại di động cũ dưới gầm giường của cậu ta ở ký túc xá ở cơ quan công an Bàn Long. Ngoài ra, ngoài ra còn có cả một chiếc máy nghe trộm mới, giống hệt như loại máy nghe trộm của chuyên án 214”

Trịnh Nghị nghe xong thì đứng bật dậy. Ông đứng yên lặng trong mấy giây rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường. Dáng vẻ đó giống như một người bị đói lâu ngày, bỗng nhiên tìm được một con gà nướng vừa mới ra lò, vì con gà còn nóng quá nên chưa thể cho vào mồm ngay được.

“Tôi biết rồi, em cứ về trước đi” Trịnh Nghị ngồi xuống ghế, nói.

Tô Mạn Ninh quay người định rời đi, thì lại nhớ ra một chuyện, quay lại nói: “Trong phòng ở chiêu đãi sở của cậu ta còn có một số hồ sơ, em nhìn bìa ngoài thì đều là những vụ án đã giải quyết xong, không hiểu cậu ta đang làm gì”

“Hồ sơ?” Trịnh Nghị dường như càng có vẻ thích thú trước chuyện này, ông đứng dậy nói, “Đi, đến đó xem xem”

5 tiếng đồng hồ sau.

9 giờ 30 phút tối, Tần Hướng Dương đang đi ăn ở bên ngoài, thì được Trịnh Nghị gọi đến phòng làm việc.

Trịnh Nghị lặng lẽ hút thuốc một hồi rồi mới lên tiếng: “Tần Hướng Dương, cậu cảm thấy ngày mai nên kết thúc vụ án này thế nào”

Câu hỏi được đưa ra có phần lạ lùng.

Tần Hướng Dương suy nghĩ một chút rồi nói thẳng: “Chỉ có thể giao cho Bộ thôi, chúng ta không bắt được hung thủ”

Trịnh Nghị gật đầu nói: “Nếu tôi không làm như thế thì sao?”

Tần Hướng Dương nói: “Vậy thì xin kéo dài thời gian. Tôi vừa mới phát hiện một tình hình mới vẫn chưa kịp báo cáo” Ý Tần Hướng Dương muốn nói đến bốn vụ án cũ kia. Người giải quyết chính của các vụ án kia là Trịnh Nghị, anh chưa nghĩ ra nên nói với Trịnh Nghị về chuyện đó như thế nào.

“Ý cậu muốn nói đến bốn vụ án qua tay làm tổ trưởng của tôi?”, Trịnh Nghị đi thẳng vào vấn đề khiến Tần Hướng Dương không kịp trở tay.

Tần Hướng Dương hơi ngạc nhiên, rồi nhanh chóng đáp lại một cách thẳng thắn: “Những hồ sơ đó trên bàn trong phòng của tôi. Xem ra đã có người nói với ông rồi”

Trịnh Nghị gật đầu, nói: “Đó là điểm chung của các đương sự trong chuyên án 214 mà cậu tìm thấy?”

“Đúng thế.” Tần Hướng Dương đáp không hề giấu diếm: “Nhưng tôi vẫn chưa đoán ra được ý đồ của hung thủ”

Trịnh Nghị đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, quay lưng lại Tần Hướng Dương: “Những lời đồn đại trên mạng về bốn vụ án đó không phải là tôi không biết. Nhưng, luật pháp là luật pháp, tất cả mọi chuyện đều phải có chứng cứ. Đã nhiều năm qua rồi, những vụ án đó đã vượt qua thử thách.”

Nói rồi Trịnh Nghị đột nhiên quay người lại: “Còn chính cậu, Tần Hướng Dương, bây giờ cậu nên lo lắng cho chính mình đi!”

“Ông nói thế là ý gì?”, Tần Hướng Dương cảm thấy câu nói đó rất lạ lùng.

Trịnh Nghị không giải thích, mà cầm lấy chiếc điều khiển, bật chiếc ti vi trên tường.

Tần Hướng Dương tò mò nhìn lên.

Trên màn hình đầu tiên xuất hiện khuôn mặt của Lục Thao.

Tiếp theo, Tần Hướng Dương nhìn thấy phía sau lưng Lục Thao còn có cả một đám người. Trên màn hình tiếp theo là cảnh cửa của một căn phòng vừa được mở ra, cả đoàn người đó xộc vào.

Tần Hướng Dương nhìn thấy ký hiệu của máy quay thì lập tức hiểu ra là đang phát trực tiếp.

Phía sau lưng của những người đó là người của phòng tuyên truyền của Sở.

Tần Hướng Dương lại nhìn lên màn hình, thì thấy trên đó xuất hiện một con chó.

Càng nhìn, Tần Hướng Dương càng cảm thấy có điều gì đó không bình thường: “Đó là chẳng phải con chó của tôi sao? Đó là phòng của tôi”

Hình ảnh bên trong căn phòng tiếp tục hiện ra.

Rất nhanh, Lục Thao sai người lôi ra một chiếc hộp nhỏ từ dưới gầm giường. Ống kính lập tức chiếu lên người Lục Thao.

Lục Thao đeo găng tay, mở chiếc hộp ra, lần lượt lấy ra bốn chiếc điện thoại di động cũ và cả chiếc máy nghe trộm còn có túi ni lông bên ngoài.

Lục Thao cầm tất cả những đồ vật đó khua lên trước ống kính, dường như anh ta biết rõ lãnh đạo của mình đang theo dõi qua màn hình.

Tiếp đó, trên màn hình xuất hiện mấy nhân viên trinh sát kỹ thuật. Họ kiểm tra kỹ mấy thứ trên tay Lục Thao một lượt, rồi quay về phía ống kính nói: “Xác nhận! Bốn chiếc điện thoại di động đều có sim điện thoại. Trong đó ba chiếc là máy chủ của ba chiếc máy nghe trộm của chuyên án 214. Chiếc máy thứ 4 là chiếc điện thoại phát đi cuộc gọi bí hiểm lúc 9 giờ 06 phút tối cho Kim Nhất Minh, số hiệu trùng khớp!”

Trịnh Nghị lập tức nhấc điện thoại lên gọi cho Lục Thao: “Kiểm tra các sim điện thoại xem là sim gốc/nguyên bản hay sim chế lại”

Một lúc sau, Lục Thao trả lời điện thoại: “Xác nhận đã hoàn tất, là sim gốc”

Lục Thao nói xong, Trịnh Nghị giơ tay tắt ti vi.

Tần Hướng Dương nhìn chăm chăm lên màn hình, suốt quá trình đó không nói lời nào.

Im lặng.

Một sự im lặng rất lâu.

Trịnh Nghị có vẻ rất thích không khí này, mãi cho tới khi điện thoại của ông ta đổ chuông một lần nữa.

Ở đầu dây bên kia nói: “Chúng tôi đã về”

Trịnh Nghị tắt máy, phá tan sự im lặng: “Bốn chiếc điện thoại di động, ba chiếc là máy chủ của máy nghe trộm, một chiếc phù hợp với số máy đã phát ra cuộc gọi bí ẩn lúc 9 giờ 06 phút cho Kim Nhất Minh. Tần Hướng Dương, tôi muốn nghe lời giải thích của cậu”

“Tôi không có gì để nói” Tần Hướng Dương lấy chiếc phù hiệu ném lên trên bàn, nói rất dứt khoát.

Trịnh Nghị gật đầu, nói bằng giọng rất tán thưởng: “Tốt lắm”

Đúng lúc đó, Tần Hướng Dương bỗng nhiên lên tiếng cười. Anh lấy ra một điếu thuốc, rít một hơi sâu, rồi nói: “Chuyện này rất thú vị”

Trịnh Nghị không thèm để ý đến câu nói đó. Đoạn đối thoại giữa họ đã kết thúc. Ông lấy chiếc máy bộ đàm ra gọi đến cho Lục Thao: “Xin một lệnh bắt giam rồi mang đến phòng làm việc của tôi”

Trịnh Nghị vừa nói xong câu đó thì Triệu Sở và Tôn Kình đẩy cửa bước vào.

Trịnh Nghị nói: “Là thành viên của tổ chuyên án, tôi gọi các cậu đến, chứ không phải bảo các cậu đứng ngoài nghe trộm. Bây giờ các cậu hãy canh chừng Tần Hướng Dương cho cẩn thận”

Trịnh Nghị chưa nói xong, thì Tần Hướng Dương bất ngờ ra tay.

Anh vớ lấy chiếc ấm trà ném về phía Triệu Sở, đồng thời xoay người tung một cú đá vào Trịnh Nghị. Bàn chân xoay tròn của anh vừa chạm đất thì lập tức tiến về trước một bước, giơ gối lên thúc mạnh vào bụng Tôn Kình.

Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt, Tần Hướng Dương đánh gục ba người, rồi quay người đạp cửa sổ, nhằm đúng hướng và tung người nhảy xuống. Hướng mà anh chạy đối diện với đường thoát nước bên cạnh cửa sổ. Anh nắm chặt lấy đường ống nước, mặc cho thân hình đung đưa trên không. Một lúc sau, khi thân hình đã hết đung đưa, anh mới đưa chân quặp chặt lấy ống nước, rồi dùng cả tay và chân trèo xuống như con nhện.

Trịnh Nghị lồm cồm bò dậy với vẻ mặt hết sức thảm hại và lớn tiếng gọi người. Đến khi Lục Thao đem theo người chạy đến nơi thì Tần Hướng Dương đã không biết chạy về hướng nào rồi.