← Quay lại trang sách

Chương 15 Những ngày quên mình

Hành động của Trịnh Nghị hết sức nhanh chóng. Ông lập tức xin lệnh truy nã trên tỉnh, đồng thời ra lệnh phong tỏa mọi con đường ra khỏi thành phố. Tất cả xe cộ ra vào thành phố đều phải dừng lại để kiểm tra. Sân bay và ga tàu hỏa đều thực hiện chế độ khai báo tên thật, nhưng Trịnh Nghị vẫn sai người đến để theo dõi.

Trung tâm chỉ huy trong sở.

Trên màn hình hiển thị Tần Hướng Dương lái chiếc xe của tổ chuyên án đang tháo chạy trong thành phố.

Cảnh sát giao thông, cảnh sát hình sự của sở và của các cơ quan công an trong toàn thành phố nhanh chóng được huy động, tiến hành vây bắt đối với chiếc xe đã được theo dõi.

Chiếc xe đó cuối cùng bị buộc phải dừng lại bên đường.

Người trong xe tự xuống, ngồi xổm xuống đất với vẻ mặt ngơ ngác.

Lục Thao và các cảnh sát đi theo móc súng ra, xông lên.

“Không phải là Tần Hướng Dương”, Lục Thao nhìn chăm chăm vào cái người ngồi xổm trên đất, lấy máy bộ đàm ra báo cáo với trung tâm chỉ huy.

Người kia đứng dậy trình bày về quá trình sự việc. Anh ta nói, cách đây không lâu có người lái chiếc xe này đến bên cạnh anh ta thì dừng lại, rồi móc súng ra, uy hiếp anh ta phải lên xe, đồng thời còn lấy cả chứng minh thư của anh ta.

Trước khi đi, người đó nói với anh ta rằng: “Anh lái xe của tôi cứ chạy về phía trước, chạy cho đến khi nào không chạy được nữa thì thôi. Chứng minh thư có địa chỉ nhà anh, tốt nhất là anh nên làm theo lời của tôi”

“Anh ta xuống xe ở đoạn nào?”, Lục Thao hỏi.

. Người kia ấp úng một hồi lâu rồi đưa tay chỉ về một phía.

Khoảng chừng nửa tiếng trước.

Sau khi xuống khỏi xe, Tần Hướng Dương quay đầu bước thật nhanh chứng 1.500 mét, sau đó băng qua bồn hoa, đi về phía bóng tối bên cạnh. Lúc trên xe, anh đã quan sát, khu vựa này tối om, có lẽ là một công trình đang xây dựng.

Cuối của khu tối om đó quả nhiên là một công trường. Ở đó bị bỏ hoang, chỉ duy nhất một chiếc lều được dựng lên bên cạnh là có ánh đèn. Bên trong có một ông già gác cổng. Tần Hướng Dương bước vào, chìa cho ông già một điếu thuốc.

Ông già đón lấy điếu thuốc, hỏi anh đến có việc gì.

Tần Hướng Dương nói dối: “Cháu là người huyện Thanh Hà, đến làm việc. Vừa rồi, mẹ kiếp, có kẻ cướp mất ví tiền của cháu. Bây giờ đêm hôm khuya khoắt, thật không biết phải đi đâu, cháu lần theo chỗ có ánh sáng thì tới đây”

Ông già nói: “Ở đây cũng không có chỗ đâu”

Tần Hướng Dương ném cho ông già bao thuốc, nói: “Không sao, cháu trải một tấm đệm dưới đất nằm tạm cũng được”

Ông già nhận bao thuốc, thái độ trở nên vui vẻ hơn hẳn. Tiếp đó, hai người một già, một trẻ nói chuyện một lúc. Qua đó, Tần Hướng Dương mới biết đây không phải là công trình xây dựng, mà là khu giải tỏa. Ban ngày, chỗ này tháo dỡ xuống rất nhiều phế liệu, nên ông già mới ở đây canh gác.

Biến cố của đêm đó diễn ra quá nhanh. Bỗng nhiên mình trở thành tội phạm bị truy nã, nghi phạm nguy hiểm của chuyên án 214. Cho đến lúc này, Tần Hướng Dương vẫn chưa có thời gian để suy nghĩ kỹ về biến cố đến rất bất ngờ này. Bây giờ, điều quan trọng là, phải chạy trốn đã, chạy trốn khỏi Tân Hải.

Anh không dám ngủ, vì lo lắng chẳng may có người đến khám xét. May mà, người của Trịnh Nghị đều tập trung ở những con đường huyết mạch đèn đuốc sáng trưng.

Sáng sớm hôm sau thức dậy, Tần Hướng Dương xin ông già một bát nước nóng uống và suy nghĩ để làm thế nào ra khỏi được thành phố.

Đúng lúc đó, anh nhìn thấy một chiếc xe bốn bánh chạy vào khu giải tỏa. Một người đàn ông và hai người phụ nữ từ trên xe bước xuống. Họ đỗ xe bên cạnh đống gạch lớn, để chuẩn bị chở gạch đi.

Tần Hướng Dương ngây người nhìn một lúc và nghĩ ra một cách, có điều cách này đầu tiên phải đưa ông ra khỏi chỗ này đã. Tối hôm qua anh nói với ông già là ví tiền của mình bị cướp, nếu như bây giờ để ông già nhìn thấy mình có tiền thì không được.

Anh đi đến trước mặt ông già, cố làm ra vẻ ngạc nhiên lấy ra một trăm đồng, nói: “Ôi! Trên người mình vẫn còn tiền này! Sao tối hôm qua lại không thấy nhỉ? Nếu biết thế này thì đã không phải vào đây rồi”

Ông già mỉm cười, nói: “Như thế gọi là Tái Ông thất mã, trong rủi có cái may”

Tần Hướng Dương cũng không có thời gian để chỉnh sửa cho việc dùng thành ngữ loạn tùng bậy của ông già, mà vui mừng nói: “Ông ơi, cho dù thế nào thì cũng phải cảm ơn ông đã giúp đỡ. Thế này đi, ông cầm đồng tiền này đi mua chút gì đó ăn, mua thêm một chai rượu nữa. Chỉ cần để lại cho cháu 20 đồng là được rồi. Lát nữa cháu đi xe buýt về Thanh Hà”

Ông già nói: “Cậu trẻ tuổi mà biết điều đấy”. Nói rồi vui vẻ nhận đồng tiền đi mua đồ.

Tần Hướng Dương thấy ông già đi rồi, bèn hỏi người đàn ông bên cạnh chiếc xe bốn bánh: “Các anh muốn chuyển gạch ra ngoài à”

Người đàn ông gật đầu.

Tần Hướng Dương nói: “Tôi cho anh tám trăm đồng, anh cũng đưa tôi ra ngoài, được không?”

Người đàn ông nghi hoặc, không hiểu câu “đưa ra ngoài” là có nghĩa gì.

Tần Hướng Dương giải thích với anh ta: “Tôi là người ở huyện Thanh Hà, nhà cũ bị di dời rồi, tôi lên tỉnh để nộp đơn cầu cứu. Tôi là hộ gia đình bị di dời, phòng tư pháp của huyện Thanh Hà và sở tư pháp của tỉnh nhìn thấy tôi là sẽ bắt. Tôi không muốn bị bọn khốn đó tóm được và đưa về. Lần này tôi phải đến Bắc Kinh! Anh giúp tôi, chỉ cần đưa tôi đến huyện Thanh Hà là được”

Người đàn ông kia tỏ ra thẳng thắn, bộc trực, bèn đáp với vẻ khảng khái: “Lại là cái trò cưỡng chế của bọn nó! Thật đáng căm! Tôi phải giúp anh thế nào?”

Tần Hướng Dương nói: “Giấu tôi vào trong đám gạch”

“Giấu vào trong đám gạch? Giấu như thế nào?” Người đàn ông ngạc nhiên hỏi.

“Kiếm hai chiếc ghế dài, tốt nhất là dài bằng thùng xe của anh, rồi dựng nghiêng, sau đó tôi nằm thẳng ở trong thùng xe, giữa hai chiếc ghế đó. Anh tìm thêm mấy miếng gỗ, đặt nằm ngang, đè lên miếng gỗ dài. Như vậy, giống như là dùng gỗ dựng cho tôi một cỗ quan tài, sau đó anh xếp chồng gạch lên chiếc quan tài đó. Sau cùng, nhớ là đừng quên lấy gạch che chân của tôi lại”

Người đàn ông đã nghe rõ, bèn cười và nói: “Không khéo làm anh chết ngạt thì gay!”

“Không đâu. Nói cho anh biết, hôm nay không hiểu có chuyện gì mà trên đường có rất nhiều trạm kiểm tra xe. Đến lúc như vậy, anh đừng có hoảng hốt, anh cũng nói với mấy chị kia nữa, đừng có sợ”

Nói rồi, Tần Hướng Dương móc ví, lấy tiền ra: “Anh nhìn đây, tôi đi rất vội, nên chỉ có ngần này, chỉ có thể cho anh tám trăm, anh cũng nên để lại cho tôi một ít”

Người đàn ông nhận tám trăm đồng, vẻ rất thoải mái, không hề gì, trong lòng hết sức vui mừng nghĩ: số tiền này kiếm được thật quá đơn giản.

Tần Hướng Dương nói: “Vậy thì hãy nhanh chóng bắt tay làm đi, tôi không còn tiền để chia cho ông già kia nữa đâu. Nếu chẳng may ông ấy quay về, biết tôi đi nộp đơn kêu cứu, ông ấy tố giác thì hỏng bét”

Người đàn ông quay lại nói với hai người phụ nữ, rồi nhanh chóng tìm ra rất nhiều tấm gỗ từ trong đống gạch bị vùi, sau đó chọn lấy mấy tấm phù hợp, làm theo lời của Tần Hướng Dương, dựng lên một chiếc quan tài gỗ đơn giản trên xe.

Tần Hướng Dương chui ngay vào đó, nói: “Cho gạch lên đi! Đừng quên che chân tôi đi, cũng đừng để hở đầu ra”

Tiếp sau đó, Tần Hướng Dương nằm trong chiếc “quan tài” đó, lắc lư ra khỏi thành phố.

Nằm trong không gian chật hẹp đó, cuối cùng anh cũng đã có thời gian để suy nghĩ tất cả về những “ân đức” mà ai đó đã “ban” cho mình.

Anh nghĩ, rất đơn giản, bây giờ tất cả mọi chuyện suy nghĩ từ góc độ của hung thủ sẽ thấy đúng thôi. Mấy hôm trước anh phát hiện ra điểm chung đó, tìm ra bốn bộ hồ sơ, nhưng rồi mấy ngày sau anh đã ném hồ sơ ở đó. Khốn kiếp, đó hoàn toàn là là bốn trái bom! Vụ án oan sai? Ai lo thì cứ việc lo, anh không muốn lo nữa. Vì thế mà hung thủ mới đem bốn chiếc điện thoại di động đó đổ tội cho anh. Tại sao? Đó là vì hắn muốn ép anh phải chạy trốn, ép anh phải điều tra theo tư duy của hung thủ. Đó là tìm cách chứng minh ngược lại, bốn vụ án đó đúng là có vấn đề, cũng chứng minh ngược lại đó chính là thứ mà hung thủ mong phía cảnh sát tìm thấy.

Tại sao lại phải chạy trốn? Tần Hướng Dương không ngốc! Có một đống chứng cứ đó thì nếu bị bắt, trong một lúc anh không thể nào giải thích cho rõ ràng. Nếu may mắn, có khả năng không tìm được chứng minh không có mặt ở hiện trường, từ đó phủ định tính thời hiệu của những chứng cứ đó, nhưng như thế thì sao nào? Nếu không may, không tìm thấy chứng minh không có mặt ở hiện trường thì sao? Tần Hướng Dương nhớ ra, buổi chiều Lâm Đại Chí và hai người bị bắn chết, anh đang trên đường đến cơ quan công an Thanh Hà tìm Tôn Kình để kiểm chứng những hồ sơ bị mất! Cũng có nghĩa là, đến cả một người giúp anh chứng minh rằng anh không có mặt ở hiện trường cũng không tìm ra! Tóm lại, tuyệt đối không thể bó tay chịu bắt, như vậy thì làm thế nào mà điều tra ra ý đồ của hung thủ chuyên án 214?

Tần Hướng Dương lờ mờ cảm thấy rằng, hung thủ cố ý gán tội cho anh là muốn anh bỏ chạy, mong anh đi điều tra những vụ án oan sai kia, và tìm cách tự mình minh oan cho mình! Trong phòng làm việc của Trịnh Nghị, anh dường như đã đưa ra sự lựa chọn đó theo bản năng, bản tính, mà hoàn toàn không suy nghĩ nhiều.

Anh nghĩ, xem ra hung thủ rất hiểu tính cách của anh, biết rằng anh nhất định không chịu bó tay bị bắt.

Anh có một cảm giác lạ lùng: dường như hung thủ đang ở bên cạnh mình, ít nhất cũng rất rõ nhất cử nhất động của anh.

Nghĩ đến đây, tính khí quật cường của Tần Hướng Dương lại trỗi dậy: được! Mày muốn như thế nào thì tao sẽ chiều theo như thế. Tao muốn xem xem, cuối cùng thì sự việc sẽ ra sao.

Anh biết, muốn tìm cho ra ý đồ của hung thủ, thì chỉ có tương kế tựu kế, tiếp tục làm theo tư duy của hung thủ thì mới có thể tiếp cận được với hắn, từ đó, lôi hắn ra từ trong bóng tối, xóa bỏ mọi hiềm nghi cho chính mình.

Như thế có nghĩa là, cần phải điều tra về bốn vụ án đó.

Nên điều tra vụ án nào trước đây? Cứ chọn bừa vụ nào cũng được. Dù sao thì tất cả những vụ án đó đều xảy ra ở huyện Thanh Hà, vậy thì bắt đầu bằng vụ án 628 tấn công cảnh sát, đột nhập giết chết cả nhà.

Vừa lắc lư theo bánh xe lăn trên đường, Tần Hướng Dương vừa miên man nghĩ. Thế rồi bỗng nhiên thấy chiếc xe dừng lại.

Người đàn ông xuống xe, gõ vào thành xe, lớn tiếng nói: “Đến rồi, đến rồi”

Chiếc xe dừng lại ở khu ngoại ô Tây Quan huyện Thanh Hà.

Gạch được chuyển xuống xếp ở miếng đất trống bên cạnh.

Cách đó không xa chính là Nhà máy hóa dầu quốc doanh.

Tần Hướng Dương nhìn những ống khói cao vút của nhà máy hóa dầu, trong lòng nghĩ, thật tình cờ, mấy hôm trước còn cùng với Lý Văn Bích, Trần Khải đến đây. Không ngờ mới chỉ hơn một tháng mà cảnh vẫn còn đây nhưng người thì đã không còn là người cũ nữa.

Nghĩ đến Lý Văn Bích, trong lòng Tần Hướng Dương cảm thấy có điều gì đó không đúng, không biết khi cô biết được mình là nghi phạm thì sẽ cảm thấy thế nào, liệu có nhớ đến chăm con Đại Hoàng Phong không?

Ra khỏi thành phố rồi thì tất cả sẽ dễ hơn, lệnh truy nã không thể nhanh chóng dán ở khắp mọi nơi được.

Anh biết, khi truy lùng một người nào đó, phía cảnh sát nhất định dựa vào hai điểm: một là dồn ép về không gian; hai là truy theo vết tiền. Dồn ép về không gian, đó là dựa vào việc người bị truy lùng không dám dùng chứng minh thư, không dám liều lĩnh ra những nơi công cộng, luôn phải rất tốn công sức cho việc ăn ngủ, từ đó dồn họ phải chạy tới những nơi núi non hiểm trở hoặc những nơi xa xôi, hẻo lánh. Truy theo vết tiền, đó là dù người bị truy đuổi chạy đến đâu cũng phải tiêu đến tiền, khi tiền mặt không còn nữa, ắt sẽ phải nghĩ cách. Dù là đi rút tiền hay bảo bạn bè, người thân chuyển khoản cũng đều rất dễ dàng bị camera giám sát chộp được, liên lạc thông tin cũng rất dễ bị định vị. Còn nếu đi cướp tiền thì có nghĩa là người đó đã chọc giận cảnh sát địa phương và khó lòng mà chạy thoát.

Tần Hướng Dương không nghĩ được rằng, sau khi Trịnh Nghị phát lệnh truy nã anh, thì tác động rất lớn đến tinh thần Triệu Sở và Tôn Kình, cả hai người này đã bị Trịnh Nghị cho tạm dừng công việc, thôi giữ chức và kiểm điểm.

Đinh Phụng Vũ không ngờ, ngày cuối cùng của hạn định Trịnh Nghị lại mang đến cho mình một đáp án như vậy. Vốn dĩ, Đinh Phụng Vũ rất thích Tần Hướng Dương, ông cảm thấy chàng trai đó nhanh nhẹn, thẳng thắn, có năng lực, rạch ròi, nếu phát triển tốt sẽ rất có tiền đồ. Có đánh vỡ đầu Đinh Phụng Vũ, thì ông cũng không dám tin Tần Hướng Dương là nghi phạm nguy hiểm. Song, trước những bằng chứng đanh thép, ông đành phải tin, tuy trong lòng vẫn rất lấy làm đáng tiếc.

Tô Mạn Ninh cũng không ngờ là bận rộn chỉ huy cho việc truy bắt suốt một đêm, trời vừa sáng Trịnh Nghị không về nhà nghỉ ngơi mà lại đến nhà cô. Điều đó khiến cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Ngạc nhiên là vì, ông đến giữa ban ngày mà cũng không lo bị ảnh hưởng; mừng là vì đây là lần đầu tiên người đàn ông của cô chủ động đến nhà. Nhưng điều khiến cô càng ngạc nhiên hơn còn ở phía sau. Cô không thể nghĩ được rằng người đàn ông đó lại hưng phấn đến thế, ông hoàn toàn không có vẻ gì của người một đêm không ngủ, cả một buổi sáng cứ quấn chặt lấy cô mấy lần rồi mới ngủ thiếp đi.

Xong việc, Tô Mạn Ninh nghe hơi thở nặng nề của Trịnh Nghị, mắt nhìn lên trần nhà, lặng lẽ ngây người ra. Cô đang nghĩ về những lời nói của Trịnh Nghị trong lúc cơn hưng phấn hừng hực. Lúc đó, cô không biết lúc đó sao mình lại hỏi Trịnh Nghi mấy câu hỏi ấy.

Tô Mạn Ninh đã hổn hển hỏi: “Nếu như không phải em tình cờ phát hiện ra những chứng cứ chí mạng đó ở phòng của Tần Hướng Dương thì anh sẽ làm gì?”

Áp lực vô hình đè lên Trịnh Nghị đã được cởi bỏ hoàn toàn khi qua màn hình Lục Thao chìa cho Trịnh Nghị những bằng chứng thép đó. Trịnh Nghị đáp trong cơn hưng phấn: “Anh đã chuẩn bị sẵn một phương án khác rồi”

Nguồn gốc của sự hưng phấn đó của Trịnh Nghị là từ sự xoay chuyển tuyệt vời của vụ án, hơn nữa, trong tình hình mà tất cả mọi người đều đã buông xuôi, Trịnh Nghị biết có một đồng đã xem lại đang chờ xem hồi kết của mình, thứ nữa thì mới đến Tô Mạn Ninh xinh đẹp và gợi cảm.

Hai nguồn hưng phấn to lớn đó đã phá vỡ trận tuyến tâm lý luôn thận trọng trong lời nói và việc làm từ xưa tới nay của Trịnh Nghị, khiến ông ta đắc ý tới mức bộc lộ hoàn toàn, không chút che giấu trước người phụ nữ luôn sùng bái mình.

Tô Mạn Ninh hỏi: “Phương án gì?”

Trịnh Nghị đáp: “Anh sẽ kết thúc vụ án bằng kết luận: Trương Khởi Phát là hung thủ, khiến cho tất cả mọi người đều vừa lòng.”

“Tất cả mọi người” mà Trịnh Nghị nói đến là chỉ Đinh Phụng Vũ, thị ủy, tỉnh và Bộ Công an.

Tiếng rên của Tô Mạn Ninh biến thành sự kinh ngạc: “Như thế sao được?”

Trịnh Nghị cười, nói: “Đừng quên, chiếc máy nghe trộm thứ nhất có thể chứng minh Trương Khởi Phát tự sát. Anh sẽ đem hủy chiếc thứ hai.”

Tô Mạn Ninh hỏi: “Thế còn vụ án nổ súng thì sao? Chiếc máy nghe trộm thứ ba trên người Lâm Đại Chí cũng ghi lại hiện trường.”

Trịnh Nghị nói: “Anh có thể xóa một phần nhỏ phía sau! Xóa đi đoạn hung thủ giết người! Như thế sẽ trở thành kết luận ban đầu của cơ quan công an Bàn Long, Lâm Đại Chí giết người, sau đó tự sát!”

Đôi mắt Tô Mạn Ninh mơ màng, cô cảm thấy có phần không quen lắm với người đàn ông mà cô vốn nghĩ rằng hoàn mỹ.

Nhưng cô vẫn tiếp tục hỏi: “Thế còn Kim Nhất Minh thì sao? Hôm đó trong cuộc họp trước mặt thủ trưởng Đinh, chẳng phải anh đã đưa ra rất nhiều căn cứ là gì? Nói rằng, Trương Khởi Phát không thể giết người được!”

Trịnh Nghị gằn giọng nói: “Căn cứ là căn cứ, chứng cứ là chứng cứ, tòa án cuối cùng vẫn dựa trên chứng cứ, anh không tin tòa án sẽ không coi trọng những chứng cứ đó, loạt chứng cứ Trương Khởi Phát giết người rất đầy đủ. Lùi một vạn bước, cứ cho là tòa án sẽ bỏ truy tố với lý do chứng cứ không đầy đủ, logic có điểm nghi vấn, thì lãnh đạo cũng không quy kết anh là phá án thất bại, cùng lắm chỉ là điều tra lại, thế là anh lại có thời gian, và vẫn là “Trịnh ba trăm”

Tô Mạn Ninh hỏi: “Thế còn con bài Đô mi nô thì sao”

Trịnh Nghị đáp: “Quân bài Đô mi nô vẫn cứ là quân bài Đô mi nô, nhưng không có những chứng cứ đanh thép mà em phát hiện ra, thì anh sẽ khiến cho Trương Khởi Phát trở thành người xô đổ quân bài Đô mi nô”.

“Em không hiểu đâu! Điều này rất quan trọng! Chỉ có làm như vậy thì mới không bị lãnh đạo trách cứ và mới tranh thủ được thời gian điều tra lại!” Cuối cùng, Trịnh Nghị bổ sung bằng giọng nói thầy kích động: “Không ai có thể đánh bại được huyền thoại ‘Trịnh ba trăm’ của anh! Dù ai cũng không thể ngăn bước anh tiến lên tỉnh!”

“Như thế là sai đấy!”, Tô Mạn Ninh cũng không hiểu mình lấy đâu ra dũng khí để nói ra câu đó.

“Sai ư”. Trịnh Nghị bỗng nhiên cười, “Ấu trĩ! Đó là bất lực! Là cách của việc không có cách nào! Đó là đại án, thời hạn phá án đóng đinh! Em có biết không, có biết bao nhiêu người đang chờ cười chê anh không? Nếu muốn không bị khiển trách, thì phải giành thời gian điều tra lại, anh chỉ có thể làm như vậy!”

“Anh”

Tô Mạn Ninh luôn muốn tìm một người đàn ông hoàn mỹ, vì bản thân cô đã là một phụ nữ hoàn mỹ. Nhưng, nghe xong những lời này của Trịnh Nghị, khóe mắt cô bất giác trào nước mắt, cô biết, giấc mộng của mình đã vỡ tan tành.

Cô không ngờ, người đàn ông này vì hư vinh và tiền đồ của mình lại say mê, lệch lạc và không từ thủ đoạn như vậy, đến cả chính nghĩa và lương tâm cũng từ bỏ mất. Lúc này, cô không khỏi bắt đầu thấy hối hận, hối hận vì đã tìm thấy những chứng cứ đanh thép đó nên mới khiến cho người đàn ông này trong một lúc hưng phấn đã bộc lộ trần trụi con người mình ra như vậy.

Nhưng, người phụ nữ này lại không nghĩ sang một hướng khác, nếu như cô không phát hiện ra những chứng cứ đanh thép đó, thì Trịnh Nghị không chỉ nói như vậy, mà Trịnh Nghị sẽ thực sự biến Trương Khởi Phát thành hung thủ của vụ án 214 một cách thực sự.

Trong lúc hoảng hốt, sự sáng suốt còn sót lại của cô bỗng nghĩ đến Tần Hướng Dương.

Cô nhớ đến toàn bộ quá trình trinh sát điều tra của Tần Hướng Dương trong vụ án 214, luôn tin chắc rằng Trương Khởi Phát không phải là hung thủ giết chết Kim Nhất Minh, luôn tin rằng tất cả những chuyện đó có bàn tay của kẻ khác. Nhưng cuối cùng, mọi chứng cứ lại nhằm vào anh! Nếu như anh là hung thủ thì cần gì phải nỗ lực phá án như vậy, để rồi cuối cùng chuốc họa vào mình?

Lý Văn Bích cũng không ngờ được, tổ chuyên án lại lục soát được chứng cứ chết người trong nhà của Tần Hướng Dương.

Cô rất phẫn nộ. Cô nghĩ, đó hoàn toàn là đổ oan! Tần Hướng Dương tuyệt đối không thể là hung thủ! Cô tin tưởng vào trực giác của mình, càng tin con mắt của mình. Cô không thể nào quên được ánh mắt rực lửa của Tần Hướng Dương khi đi tìm sự thật. Cô tràn đầy sự tin tưởng đối với anh, sự tin tưởng đó không phải bắt nguồn từ sự mù quáng của Tô Mạn Ninh, mà là cùng chung sống bình đẳng, là những điều mà mắt cô đích thực nhìn thấy.

“Đừng hốt hoảng!”. Lý Văn Bích nghĩ, “Đầu tiên phải đến mang con Đại Hoàng Phong về nhà đã”

Trong lúc đó, ở Tây Quan huyện Thanh Hà, Tần Hướng Dương tìm đến một cửa hàng điện thoại di động nhỏ, dùng số tiền còn lại mua mấy cái sim rác. Anh thay sim, đầu tiên gọi cho Triệu Sở, khi nghe thấy chuông điện thoại của Triệu Sở vừa reo thì lập tức tắt máy ngay.

Triệu Sở lập tức hiểu ra, đó là thỏa thuận ngầm.

Triệu Sở rất thận trọng, anh ta đoán, rất có khả năng điện thoại của mình bị theo dõi, chưa biết chừng bên ngoài còn có người giám sát nữa. Anh ta mở ngăn kéo, trong đó có một tệp sim rác, có cái qua điện tín, có cái cho di động, có cái gọi được cả hai. Những chiếc thẻ này được anh ta mua trong một số lần.

Anh ta thận trọng, không tắt máy chiếc di động vẫn dùng để tránh sự nghi ngờ của nhân viên nghe trộm.

Anh ta lấy ra một chiếc điện thoại cũ, cho một chiếc sim vào, rồi gọi lại cho Tần Hướng Dương.

Điện thoại đã được nối thông.

Tần Hướng Dương nói: “Hãy nghĩ cách đến Thanh Hà, đưa cả Lý Văn Bích đến cùng. Nhớ là mang theo thẻ ngành, bước tiếp theo của tôi cần anh với vai trò là cố vấn, và cần Lý Văn Bích với vai trò là phóng viên. Cẩn thận kẻo bị bám đuôi”

Triệu Sở không nói câu gì, tắt máy. Anh ta biết nhất định Tần Hướng Dương sẽ chạy ra khỏi thành phố, nhưng không biết Tần Hướng Dương đã đi bằng cách nào.

Dự tính của Triệu Sở không sai.

Trịnh Nghị đã cho theo dõi điện thoại của Triệu Sở, Tôn Kình và Lý Văn Bích, hơn nữa, còn cử người theo dõi chặt chẽ 24/24 giờ. Phòng của Triệu Sở ở tầng dưới, có hai chiếc xe thay nhau trực ban.

Trịnh Nghị tin chắc rằng Tần Hướng Dương không thể ra khỏi thành phố, tất cả vẫn trong bàn tay của ông ta.

Triệu Sở bước đến bên cửa sổ châm một điếu thuốc, lặng lẽ suy nghĩ. Anh ta phải tìm ra một cách thật vẹn toàn để mang Lý Văn Bích cùng đến huyện Thanh Hà.

“Làm thế nào thoát thân được trong tình huống bị giám sát nghiêm ngặt như thế này? Tần Hướng Dương làm được, thì mình cũng nhất định làm được.”

Cú điện thoại thứ hai Tần Hướng Dương gọi cho Tô Mạn Ninh.

Tô Mạn Ninh nhìn thấy số lạ gọi đến, bèn mở máy nghe với vẻ nghi hoặc.

“Tôi là Tần Hướng Dương, gọi cho chị để xác nhận một chuyện, chính là chị phải không? Khi chị mang đồ đến cho tôi, chị đã phát hiện ra những chứng cứ đó phải không?

Mãi cho đến khi Tần Hướng Dương nói xong, Tô Mạn Ninh mới phản ứng kịp, bèn vội nói: “Tôi chỉ vô tình thôi. Lúc đó”

Cuộc gọi kết thúc đột ngột.

Tô Mạn Ninh lập tức cuống lên, trong lòng thấy rất áy náy. Kể từ lúc Trịnh Nghị nói ra những điều suy nghĩ trong lòng, cô luôn sống trong sự đau khổ. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Trịnh Nghị lại hoàn toàn khác với tưởng tượng của cô như vậy, giấc mộng của cô đã vỡ tan! Kể từ giây phút đó, trái tim cô đã dần dần rời xa Trịnh Nghị. Cô không muốn đối diện với người đàn ông mà suy nghĩ và việc làm lại bất nhất như vậy.

Đến khi cô bình tĩnh lại, cô đã nhanh chóng nhận ra một sự thật: nếu Tần Hướng Dương là hung thủ thì đã tuyệt đối không thể tùy tiện để những chứng cứ đó dưới gầm giường được!

Trước mắt cô hiện lên đôi mắt giống như của một đứa trẻ của Tần Hướng Dương: kiên nghị, trong trẻo, rực sáng.

Làm sao anh có thể là hung thủ được?

Không thể nào!

Sau khi lấy lại sự sáng suốt, cô bắt đầu hối hận về cách làm thiếu suy nghĩ lúc trước, lẽ ra cô không nên vội vàng nói cho Trịnh Nghị biết về những chứng cứ đó. Càng nghĩ, cô càng thấy trong lòng áy náy, cho đến khi nhận được cú điện thoại ẩn chứa lời chất vấn của Tần Hướng Dương, thì cô bỗng thấy đứng ngồi không yên.

Triệu Sở xuống gác mua một ít hoa quả, rồi khệnh khạng gọi một chiếc tắc xi chạy thẳng đến khu nhà ở của Lý Văn Bích. Viên cảnh sát phụ trách theo dõi cũng cho xe nổ máy rồi bám theo từ xa.

Chiếc tắc xi nhanh chóng đến đích và đi thẳng vào tiểu khu. Viên cảnh sát sợ bộc lộ nên không muốn đến quá gần, đành đỗ xe ở ngoài cổng khu.

Triệu Sở nhìn thấy Lý Văn Bích bèn nói: “Cậu ấy gọi điện về rồi.”

Lý Văn Bích vội hỏi: “Anh ấy vẫn an toàn chứ?”

Triệu Sở gật đầu, nói: “Cậu ấy bảo chúng ta đến gặp mặt, ngày mai, em xin phép nghỉ ở cơ quan, nhớ mang theo thẻ ngành đấy”

Lý Văn Bích gật đầu.

Triệu Sở lại dặn: “Nhớ là đừng có tắt máy điện thoại, đừng gọi điện cho anh. Ngoài ra, rất nhiều khả năng điện thoại của chúng ta đang bị giám sát, bên ngoài khu nhà cũng có người theo dõi. Ngày mai em nhớ phải làm theo lời anh”

Trước khi đi, Triệu Sở đưa cho Lý Văn Bích một chiếc điện thoại di động, rồi bảo với cô chiếc điện thoại đó an toàn.

“Thế còn con Đại Hoàng Phong thì làm thế nào… nó là chó của anh ấy đấy.” Lý Văn Bích chợt hỏi.

Triệu Sở cũng nói vẻ bất lực: “Đem nó về chỗ bố em đi”

Tần Hướng Dương đã được nếm trải một cách sâu sắc cảm giác của việc bị truy nã là như thế nào. Hành động của Trịnh Nghị nhanh hơn anh nghĩ rất nhiều. Lúc này, trên các con đường chính và các nơi công cộng của huyện Thanh Hà đã dán đầy lệnh truy nã anh, cảnh sát tuần tra trên đường cũng nhiều hơn hẳn lúc thường.

Cả người Tần Hướng Dương bị gạch đè bẩn lem luốc, nên không dám đi đâu. Cảnh ngộ này thật không hay tí nào.

Lúc đầu, anh định tìm một cái ao hay đầm ở khu nội thành để tắm rửa cho sạch, nếu may mắn thì có thể nghỉ một chút trong nhà nghỉ. Nhưng sau đó, anh đành từ bỏ ý định này.

Không an toàn, dường như ở đâu cũng không an toàn.

Anh dùng số tiền lẻ còn lại, mua mấy bao thuốc, mấy chai nước ở một cửa hàng nhỏ rồi đi thẳng ra khu ngoại ô, sau đó không hiểu tại sao bất giác lại quay lại chỗ cũ, chỗ vừa rồi xuống khỏi xe.

Thế nào là đường cùng ư? Thì là như thế này đây.

Thế giới mà bạn đang tồn tại vẫn nhộn nhịp như thường, nhưng lại không liên quan gì với bạn.

Đường phố ở nơi xa vẫn như ngày thường, người qua người lại không ngớt, đông đúc nhộn nhịp nhưng lại đầy rẫy nguy cơ.

Anh mỉm cười bất lực, châm điếu thuốc, quan sát bốn xung quanh.

Chỗ này năm ở khu vực ngoại thành, xung quanh đều là ruộng đồng, nhưng có vẻ lưa thưa, xơ xác với những chiếc lều rau lớn bé khác nhau. Vạt đất trống chỗ anh đứng chất đầy rác xây dựng. Không lẽ lại trốn vào lều rau?

Anh lập tức lắc đầu, ánh mắt vượt qua chiếc lều nhìn về phía xa.

Lần này thì anh nhìn thấy ở cuối tầm mắt có một kiến trúc đơn giản.

“Đó là cái gì nhỉ?”. Anh quyết định đi đến đó xem.

Đi theo lối mòn rất xa, cuối cùng anh đã nhìn thấy khối kiến trúc đó. Đó là một nhà máy gạch, trong nhà máy có mười mấy gian nhà cũ nát nối liền với nhau. Kiến trúc đơn giản mà lúc trước anh nhìn thấy là những căn nhà này.

Ở đây dường như đã dừng sản xuất, không có mấy người. Đầu tiên, anh đi một vòng bên ngoài nhà máy gạch, sau đó tự tin bước vào bên trong, đến trước một dãy nhà cũ nát.

Phần lớn những căn nhà đó đều khóa cửa, có căn vẫn mở cửa, nhưng trên cửa đến kính cũng chẳng còn.

Tần Hướng Dương quan sát kỹ một lúc, xác định hình như chỉ trong một căn nhà là có người ở.

Căn nhà đó đang mở cửa, trước cửa có một con chó.

Tần Hướng Dương tự cười nhạo: xem ra mình rất có duyên với gạch.

Con chó kia có vẻ rất ốm yếu, nên trông thấy người mà cũng chẳng buồn sủa, nó cứ nằm im tại chỗ để sưởi nắng.

Tần Hướng Dương bước về trước mấy bước.

Lúc đó, cửa của căn nhà kia đẩy ra, một bà già từ bên trong bước ra.

Tần Hướng Dương nhìn những vết gạch trên người mình, vội đi đến, mỉm cười giới thiệu về mình: “Chào bà, cháu đến để tìm việc làm.”

Bà già đứng nguyên tại chỗ, nhìn Tần Hướng Dương từ đầu đến chân xong, lắc đầu nói: “Đi đi, đi đi. Từ lâu đã hết việc làm rồi, đã dừng sản xuất từ lâu rồi”

“Sao lại dừng ạ”

Bà già không để ý đến anh, quay đầu vào nhà.

Tần Hướng Dương vội đuổi theo hỏi: “Bà nhìn này, cháu không biết làm việc gì khác, bây giờ cháu phải làm gì đây”

Bà già nói bằng giọng ca cẩm: “Bây giờ có ở đâu còn lò gạch bằng than củi đâu? Một thành phố mà còn đến một, vài cái đã là tốt lắm rồi. Ngày nào cũng đến kiểm tra giấy chứng nhận, không dừng thì biết làm thế nào?”

“Kiểm tra giấy gì cơ ạ?”

Bà già đáp, vẻ thiếu kiên nhẫn: “Hết công thương, môi trường thì lại đến an toàn lao động, giấy chứng nhận khai thác, loạn hết cả lên, chả một đống là gì!”

Tần Hướng Dương mỉm cười thông cảm, rồi lại hỏi: “Thế còn bà thì sao ạ? Những người khác trong gia đình bà đâu”

“Bị nhốt rồi! Nói là sẽ thả người, thế mà đã bao nhiêu ngày rồi cũng vẫn chưa thả. Con, cháu, rồi cả ông ấy nữa đều bị nhốt trong đó!”

Tần Hướng Dương đáp bằng vẻ phụ họa: “Bây giờ bên môi trường kiểm tra rất nghiêm ngặt, chẳng có cách nào, nhưng bà đừng lo, chuyện này không giam giữ đâu”

Bà già vẫn không để ý đến những lời an ủi của Tần Hướng Dương, mà nói thẳng: “Cậu đến Tây Quan mà tìm việc làm, ở đó còn có nhà máy gạch, mấy cái rất to, nào là gạch nén khí, gạch đá phiến, việc kỹ thuật lương nhiều. cậu còn trẻ, dễ học”

Tần Hướng Dương cười đau khổ: “Cháu dốt lắm, học không được. Hơn nữa, những nhà máy gạch ấy đều đòi hỏi phải có chứng minh thư. Giấy tùy thân và ví tiền của cháu đều bị mất cả rồi, có muốn đến đó cũng không được”

Bà già gật đầu, tiện mồm hỏi: “Cậu là người ở đâu?”

Tần Hướng Dương tiếp tục nói dối: “Cháu ở thành phố Xương Nguyên, cách xa Thanh Hà. À, bây giờ là huyện Thanh Hà rồi”

Bà già thở dài: “Cùng đều là số khổ! Đi kiếm việc làm bên ngoài bây giờ cũng không dễ. Vậy cậu đến đây bằng cách nào? Trước đây cậu làm ở đâu?”

Tần Hướng Dương nói: “Ở công trường xây dựng. Hôm nay hết việc làm rồi, tiền cũng đã thanh toán hết, không ngờ vừa ra khỏi đó thì lại bị người khác ăn cắp mất. Cháu đi ngang qua đây, nhìn thấy nhà máy gạch thì lần đến, định tìm việc gì đó làm kiếm ít tiền nộp phí”

Bà già nói: “Tôi thì có nhà đấy, nhưng việc thì không. Trời cũng sắp tối rồi, hay là cậu nghỉ tạm ở đây một đêm, ngày mai hãy đi. Chỗ tôi chẳng có cách nào giữ cậu ở lại được”

“Thế thì tốt quá!”, Tần Hướng Dương vội cảm ơn bà già.

Trưa ngày hôm sau, Lý Văn Bích xin phép cơ quan xong thì làm theo lời của Triệu Sở, dùng điện thoại di động mà anh ta đưa cho đặt một chuyến xe riêng.

Cô đợi ở dưới gác từ lâu, nhìn thấy chiếc xe đó đến, vội chạy đến nói với lái xe: “Anh chờ ở đây thêm một lúc nhé, tôi còn có chút việc.”

“Thế thì phải thêm tiền”

Lý Văn Bích nói: “Được, tôi trả anh 5 trăm.”

5 giờ chiều, trời vẫn còn sáng.

Triệu Sở thu dọn hành lý gọn nhẹ, rồi mang ra cửa gọi một chiếc tắc xi chạy thẳng đến khu nhà ở của Lý Văn Bích. Viên cảnh sát theo dõi cũng mang theo hành lý, vội vàng bám theo.

Chiếc tắc xi chạy vào khu nhà ở của Lý Văn Bích.

Viên cảnh sát bám theo, vội ghi lại biển số của chiếc tắc xi. Vì Lý Văn Bích và Triệu Sở không phải là nghi phạm, chỉ có thể coi là người mà Tần Hướng Dương rất có khả năng sẽ liên hệ, nên nhiệm vụ của họ bám theo mục tiêu, chỉ cần đảm bảo nắm chắc hành tung và giờ giấc của mục tiêu là được.

Rất nhanh, chiếc tắc xi mà Triệu Sở ngồi ra khỏi tiểu khu.

Người mặc thường phục đi đến gần chiếc tắc xi, nhìn vào bên trong, ở đó chẳng có ai.

Lúc này, Triệu Sở và Lý Văn Bích thu dọn đồ đạc và ngồi vào chiếc xe đã đặt sẵn.

Chiếc xe đó đã đỗ ở trong tiểu khu từ buổi trưa, hoàn toàn không bị cảnh sát để mắt đến. Thế là chiếc xe đặt sẵn thuận lợi ra khỏi tiểu khu, ngay trước mắt của viên cảnh sát bám theo.

Khoảng 4 tiếng đồng hồ sau, những người được cử theo dõi ở trung tâm chỉ huy trên sở mới phát hiện ra rằng, tín hiệu điện thoại di động của Triệu Sở và Lý Văn Bích luôn ở trong tiểu khu của Lý Văn Bích, không hề di chuyển vị trí trong một khoảng thời gian dài.

Tình hình này đã khiến Trịnh Nghị thấy nghi ngờ, ông ta vội vàng yêu cầu người theo dõi xác định vị trí của mục tiêu.

Ba phút sau, viên cảnh sát theo dõi ở hiện trường báo cáo với Trịnh Nghị: Triệu Sở và Lý Văn Bích không thấy đâu.