← Quay lại trang sách

Chương 16 Vụ án oan sai đầu tiên

Ngay trong buổi tối không thấy Lý Văn Bích và Triệu Sở đâu, Tô Mạn Ninh do dự rất lâu rồi mới quyết định gọi điện thoại cho Tần Hướng Dương. Cô tìm số điện thoại lạ gọi đến từ hôm trước, rồi nhấn nút gọi, nhưng tiếc là đầu dây bên kia đã tắt máy. Cô đành phải gửi một tin nhắn: Tần Hướng Dương, xin lỗi, tôi rất hối hận! Tôi biết cậu không phải là hung thủ. Nếu cậu là hung thủ, thì làm sao có thể để những chứng cứ đó trong phòng của mình được? Cậu yên tâm, điện thoại của tôi không bị giám sát, đứng quên tôi còn là một chuyên gia về mạng. Xin lỗi!

Trịnh Nghị cho người kiểm ra camera giám sát trong tiểu khu của Lý Văn Bích.

Chiếc xe nhận chở thuê nhanh chóng được Lục Thao tìm ra. Chủ xe nói, Lý Văn Bích thuê xe của anh ta vào buổi trưa, nhưng lại bảo anh ta chờ ở đó cả một buổi chiều.

Trịnh Nghị vừa nghe đã hiểu ra, biết là Lý Văn Bích và Triệu Sở đã lén ra khỏi thành phố, có lẽ có liên quan đến Tần Hướng Dương. Ông ta rất sửng sốt, không lẽ Tần Hướng Dương đã ra khỏi thành phố rồi?

Vị trí xuống xe của Triệu Sở và Lý Văn Bích ở đâu?

Lái xe lập tức khai ra.

Vị trí đó không ở trong khu vực thành phố.

Qua camera, Lục Thao đã tìm được vị trí đó, đồng thời cũng thông qua camera mà phát hiện ra Triệu Sở và Lý Văn Bích. Trong camera, Triệu Sở và Lý Văn Bích đợi ở đó một lúc, đến 6 giờ 10 phút chiều thì lên một chiếc xe khách.

Điều tra thì Lục Thao biết, lái xe của chiếc xe ấy họ Trần, đích đến là thành phố Xương Nguyên.

Ngày hôm sau, khi lái xe từ Xương Nguyên trở về thành phố, cảnh sát lập tức đến gặp lái xe Trần.

Lục Thao giơ ảnh của Lý Văn Bích và Triệu Sở hỏi lái xe có nhớ hai người này không.

Lái xe đáp, không nhớ.

Lục Thao lại hỏi: “Có nhớ dọc đường có hai người nào cùng xuống xe không? Nếu có, thì ở chỗ nào?”

Lái xe đáp: “Đây là chuyến xe cuối cùng, hành khách rất đông, đến Xương Nguyên thì đã hơn 9 giờ tối rồi, đến đó thì hành khách xuống đông nhất. Câu hỏi của anh khó trả lời quá”

“Thế thì chia đoạn ra để nhớ. Cố nghĩ kỹ xem”

Lái xe nghĩ một lúc, thì nói: “Nửa chặng đầu, người xuống xe rất ít, có đấy, nhưng hình như là xuống từng người một. Không nhớ là có mấy người xuống cùng một lúc. Chà! Lúc đó là buổi tối, tôi làm sao mà để ý được nhiều như vậy!”

Lục Thao không biết làm thế nào, đành báo cáo lại với Trịnh Nghị.

Trịnh Nghị hỏi: “Các xe ra khỏi thành phố chẳng phải đều kiểm tra sao? Không phát hiện ra tình hình khác thường à?”

Lục Thao trả lời: “Các nhân viên kiểm tra chỉ có trong tay ảnh của Tần Hướng Dương, cũng không nhận được lệnh gì khác, chắc là đã bỏ qua rồi”

Trịnh Nghị gật đầu, nói: “Tôi đã sơ suất, trách nhiệm thuộc về tôi! Cậu đem tài liệu về Lý Văn Bích và Triệu Sở gửi cho tất cả các điểm kiểm soát, nếu phát hiện ra họ vào thành phố thì lập tức báo cho tôi!”

Sau khi Lục Thao đi rồi, Trịnh Nghị ngẩng đầu lên nhìn tấm bản đồ treo trên tường. Ông nghĩ: “Khoảng cách giữa tỉnh và Xương Nguyên là hơn 180 cây số, giữa đó là mấy huyện cấp thành phố bao gồm huyện Thanh Hà. Tần Hướng Dương, rút cục cậu ở đâu?”

Nghĩ một lát, ông lập tức lấy điện thoại gọi cho Lục Thao: “Bảo trung tâm chỉ huy quan tâm đến thông tin liên lạc của tất cả các khách sạn, nhà nghỉ, nhà trọ, hễ phát hiện ra thông tin đăng ký của Triệu Sở và Lý Văn Bích thì thông báo ngay.”

Tiếp đó, ông bổ sung: “Tất cả các điểm vui chơi giải trí, trung tâm tắm gội, rạp chiếu phim, quán Net, quán cà phê, quán rượu, các công ty cho thuê phòng dọc đường từ tỉnh đến thành phố Xương Nguyên cũng đều phải tuần tra, kiểm soát! Gửi thông tin của Triệu Sở và Lý Văn Bích đến các cơ quan công an ở các huyện dọc tuyến dường, đưa thông tin xuống tận các đồn cảnh sát. Tôi sẽ xin với tỉnh gửi thông báo phối hợp điều tra. Tôi không tin nữa đâu!”

Triệu Sở và Lý Văn Bích xuống xe ở huyện Thanh Hà. Lái xe nói không sai, đúng là họ không xuống xe cùng lúc, mà là chia nhau ra, một người xuống trước, một người xuống sau.

Sau khi xuống xe, họ tìm một chỗ ăn cơm. Triệu Sở không vội vàng liên lạc với Tần Hướng Dương, vì anh ta phải giải quyết vấn đề chỗ nghỉ cho đêm nay trước. Tất nhiên, lúc này họ vẫn chưa biết Trịnh Nghị lấy danh nghĩa gửi thông tin của họ xuống tất cả các cơ quan công an dưới huyện và thành phố, rồi lại từ cơ quan công an huyện gửi xuống các đồn cảnh sát. Hiện tại, họ bị đối xử như với nghi phạm truy nã Tần Hướng Dương.

Ở đâu bây giờ? Triệu Sở thận trọng cân nhắc, thuê một nhà dân được đấy, nhưng tối muộn rồi rất khó tìm. Ở khách sạn ư? Khẳng định là không được. Trung tâm tắm gội? Quán Nét. Có vẻ những nơi đó đều không an toàn. Nghĩ đi nghĩ lại, thì hầu như chẳng có nơi nào an toàn? Tần Hướng Dương không thể mạo hiểm, thì anh ta lại càng không thể mạo hiểm. Xem ra, trước khi ra khỏi thành phố họ đã không suy nghĩ thật chu toàn. Làm thế nào bây giờ?

Đúng lúc đó, Lý Văn Bích bỗng nhiên kêu: “Ôi! Đau bụng quá!

Đồ ăn vừa rồi không được sạch sẽ!”

Nghe thấy câu này của Lý Văn Bích, một luồng sáng chợt lóe lên trong đầu của Triệu Sở: Bệnh viện!

Bây giờ, chỉ có bệnh viện là an toàn. Cho dù Trịnh Nghị có phát thông báo phối hợp điều tra, thì cũng không thể nào tính đến bệnh viện!

Nghĩ đến đây, Triệu Sở kéo tay Lý Văn Bích: “Đi, đi đến bệnh viện!”

Triệu Sở và Lý Văn Bích đến Bệnh viện nhân dân huyện Thanh Hà.

Bác sĩ trực cấp cứu xem tình hình của Lý Văn Bích, mỉm cười nói: “Chỉ là đau bụng vì ăn phải đồ ăn không sạch mà thôi, ra hiệu thuốc ở phố mua một ít thuốc uống là được”

Đúng lúc đó, Lý Văn Bích phát huy “tài năng diễn xuất”, nói: “Như thế không được! Tôi, tôi đang có bầu! Tôi không dám liều thế đâu! Hay là anh cứ cho tôi vào phòng bệnh nằm đi! Để ngày mai tôi đỡ hơn rồi sẽ kiểm tra, tiện thể kiểm tra thai thời kỳ đầu xem thế nào”

“Ồ, thì ra thế.” Bác sĩ nói, “Vẫn chưa làm kiểm tra tiền sản à? Vậy thì được, đi làm thủ tục nhập viện đi”

Triệu Sở và Lý Văn Bích nghỉ ngơi qua loa một đêm trong bệnh viện, sáng sớm ngày hôm sau thì lén ra khỏi viện. Đêm hôm đó dù có hơi mệt một chút, nhưng vẫn còn hơn là chẳng có chỗ nào mà đi.

Ra đến phố, đầu tiên họ mua cho Tần Hướng Dương mấy bộ quần áo, sau đó, cuối cùng họ đã gặp được Tần Hướng Dương ở khu ngoại ô.

Ba người vừa nhìn thấy nhau thì đều mừng mừng tủi tủi một hồi.

Tóc và mặt của Tần Hướng Dương rất sạch, có vẻ anh đã rửa ráy qua bằng nước lạnh trong lò gạch, nhưng quần áo thì vẫn rất bẩn, rất dễ làm người ta chú ý.

Lý Văn Bích vội bảo Tần Hướng Dương thay quần áo mới. Bộ quần áo cũ không dám vứt đi, đành cho vào túi bao bì mang theo người.

Tần Hướng Dương thay quần áo xong thì hỏi Triệu Sở: “An toàn chứ”

“Yên tâm! Tuyệt đối không có đuôi đâu! Cậu ra khỏi thành phố bằng cách nào? Hai ngày vừa rồi sống thế nào”

Tần Hướng Dương kể vắn tắt một lúc tình hình của mình, Triệu Sở cũng nói qua về tình hình của anh ta.

Lý Văn Bích nghe xong, nhìn Tần Hướng Dương bằng ánh mắt hết sức ngạc nhiên, nói: “Tôi chỉ biết anh không sao, nhưng không nghĩ anh lại có thể như vậy được, hết nằm trong quan tài rồi lại trốn trong lò gạch!”

Tần Hướng Dương mỉm cười, nói: “Vẫn còn chưa giỏi bằng hai người, coi bệnh viện là khách sạn, nếu tôi có tiền trong người thì cũng vào bệnh viện”

Lý Văn Bích nói: “Anh không thể mang thai được, nên chẳng có cách nào cho anh vào buồng bệnh được”

Lúc đó, Tần Hướng Dương vẫn chưa biết rằng, trải nghiệm ở lò gạch lần này của anh đã đặt cơ sở cho việc anh trinh sát phá một vụ đại án khác.

Ba người cười nói một hồi, giúp cho thần kinh căng thẳng suốt mấy ngày qua tạm thời được thư giãn đôi chút.

Triệu Sở hỏi Tần Hướng Dương: “Tiếp sau đây có kế hoạch gì?”

Tần Hướng Dương nói: “Điều có thể xác định là, hung thủ dồn tôi đến bước này là muốn tôi điều tra về bốn vụ án kia. Còn như điều tra xong thì sẽ như thế nào, tôi vẫn chưa nghĩ ra. Tôi muốn đầu tiên điều tra về vụ án 628 tấn công cảnh sát, đột nhập giết chết cả nhà, vì đó là hồ sơ đầu tiên mà tôi nhìn thấy. Hung thủ mà năm đó tổ chuyên án của Trịnh Nghị bắt được họ Lâm, tên là Lâm Kiến Cương. Tôi muốn hôm nay đến tiếp xúc với người nhà của Lâm Kiến Cương, coi như tìm hiểu bước đầu”

Triệu Sở nói: “Được! Tôi là cố vấn lâm thời cũng bị dừng công tác và kiểm điểm, chẳng có vấn đề gì! Vậy, tôi sẽ cùng cậu điều tra đến cùng. Phải rồi, tôi mang bốn bộ hồ sơ đó đến cho cậu đây”

“Ở đâu?”, Tần Hướng Dương nhìn Triệu Sở từ đầu đến chân, hỏi.

Triệu Sở khua khua chiếc máy điện thoại di động.

“Đúng là chỉ có anh mới nghĩ được chu đáo như thế!”

Thực ra lúc đó, trong lòng Tần Hướng Dương không khỏi thắc mắc: mặc dù hôm trước anh có gọi điện và bảo Triệu Sở đưa Lý Văn Bích đến cùng, rồi bước tiếp theo sẽ dùng đến thẻ chứng nhận cố vấn của Triệu Sở và vai trò phóng viên của Lý Văn Bích, nhưng không nói rõ là sẽ điều tra vụ án.

Anh nghĩ, xem ra Triệu Sở đã đoán được suy nghĩ của anh. Nhưng, lúc mới bắt đầu, Triệu Sở hầu như không hề có chút hứng thú nào với những vụ án đó, sao lần này lại tích cực thế, lại còn mang theo cả bản điện tử nữa? Song, Tần Hướng Dương chỉ nghĩ đến đây mà không nghĩ tiếp nữa.

Lý Văn Bích hỏi: “Vậy tối nay chúng ta sẽ ở đâu? Không thể lại vào bệnh viện được nữa”

Tần Hướng Dương nói: “Đến lúc đó rồi hãy tính, Trịnh Nghị đang dồn chúng ta ráo riết, những nơi thông thường đều không thể đến được”

Bây giờ họ chỉ có thể đi bộ, cái hay là như thế họ sẽ có đủ thời gian để trao đổi về tình hình vụ án.

Tiếp theo đó, Triệu Sở - người đã đọc đến gần như thuộc lòng vụ án 628 tấn công cảnh sát, đột nhập giết chết cả nhà, nói lại một lượt về vụ án này.

Nói là vụ án tấn công cảnh sát, thực chất là vụ án giết chết cảnh sát.

Hơn 7 giờ tối ngày 28 tháng 6 năm 2007, có người báo cảnh sát rằng tại nhà của Trưởng chi nhánh Ngân hàng Công thương Thanh Hà, Phùng Vĩ ở căn hộ số 602 đơn nguyên 1 khu tập thể của Bệnh viện Trung y huyện Thanh Hà xảy ra vụ hung sát. Tại hiện trường có bốn người chết, đó là Phùng Vĩ, con trai Phùng Vĩ - Phùng Lộ Thuận, vợ Phùng Vĩ -Khang Diễm Hoa và một người hàng xóm tên là Mã Hiểu Liên.

Cảnh tượng tại hiện trường vô cùng thảm thương. Trên người Phùng Vĩ trúng hai phát đạn, một viên xuyên qua mắt, một viên xuyên từ thái dương. Trên người Khang Diễm Hoa trúng 11 nhát dao. Phùng Lộ Thuận thì bị trúng 6 nhát dao. Riêng hàng xòm Mã Hiểu Liên là thê thảm nhất, tổng cộng có 25 vết dao trên người và một vết đạn, toàn thân không có chỗ nào còn nguyên vẹn, vết dao ở gần ngón tay cái sâu nhất, khiến ngón cái gần như bị lìa.

Đầu tiên, Triệu Sở nói về nguồn gốc của viên đạn. Qua giám định, các viên đạn tại hiện trường được bắn ra từ một khẩu súng ngắn 54, còn khẩu súng thì thuộc quyền sở hữu của Lưu Thường Phát – cảnh sát đồn Đại Phong Kiều của huyện Thanh Hà. Buổi tối ngày 27 tháng 6 năm 2007, Lưu Thường Phát đã bị giết trên đường về nhà, khẩu súng mang theo bị mất tích.

Tiếp đó, Triệu Sở phân tích về nhân thân của các nạn nhân. Phùng Vĩ là Phó chi nhánh trưởng tại Thanh Hà của Ngân hàng Công thương, năm đó Phùng Vĩ được đưa vào danh sách quy hoạch cán bộ của cấp trên, nếu không có gì bất ngờ thì năm sau sẽ được đề bạt lên cấp lãnh đạo cao hơn. Khang Diễm Hoa là trưởng phòng xét nghiệm của Bệnh viện Đông y thành phố. Con trai Phùng Lộ Thuận 14 tuổi, đang là học sinh trung học. Người hàng xóm Mã Hiểu Liên làm việc tại công ty giao thông công cộng, lúc đó đang là thành viên của đội chống trộm cắp do công ty tổ chức.

“Chống trộm cắp?”

“Đúng thế! Trong tài liệu nói như vậy, đội do công ty giao thông thông công cộng tổ chức ra. Có thể là vì những năm đó tình hình trị an ở Thanh Hà không được tốt.”

Sau đó, Triệu Sở giới thiệu tiếp về khám nghiệm hiện trường.

Hiện trường căn hộ ba phòng một sảnh rất bừa bộn, chỗ nào cũng có vết máu và dấu vết vật lộn. Phùng Vĩ chết trên ghế ở phòng khách. Khang Diễm Hoa chết trong phòng ngủ chính. Phùng Lộ Thuận chết ở phòng khách. Người hàng xóm Mã Hiểu Liên chết ở ngay lối vào cửa. Cảnh sát đã thu được vết máu còn sót lại của hung thủ trên tấm gương lớn ở phòng khách, kính của chiếc gương bị vỡ, có mảnh vụn rơi trên sàn nhà, tại hiện trường còn thu thập được một số sợi tóc của hung thủ.

Triệu Sở vừa đi vừa nói. Nói đến đây, anh ta quay sang nói với Tần Hướng Dương: “Cậu nhận xét thế nào đối với hiện trường?”

Tần Hướng Dương im lặng một lát, day mũi, nói: “Mã Hiểu Liên đã bị trúng một phát đạn, sao lại còn bị nhiều nhát dao như vậy? Sức khỏe của chị ta có phải rất tốt, rất cao lớn không?”

Triệu Sở lấy điện thoại di động ra, mở bản hồ sơ điện tử, xem rồi nói: “Đúng thế. Người phụ nữ này gần 30 tuổi, cao 1 mét 68, nặng 80 ki lô gam”

Tần Hướng Dương gật đầu, nói: “Thế thì đúng rồi. Xét từ vị trí Mã Hiểu Liên bị giết thì thấy, có lẽ chị ta vừa vào đến cửa thì đã bị hung thủ bắn. Sở dĩ vết thương ở gần ngón tay cái bàn tay trái của chị ta sâu như vậy, có lẽ là vì chị ta đã đưa tay trái ra túm chặt con dao của hung thủ và ra sức giằng giật nên mới dẫn đến như vậy. Còn hung thủ thì cũng có một bàn tay rất khỏe”

Triệu Sở nói tiếp: “Sau khi vụ án xảy ra, phía cảnh sát đã điều tra, và nhận định, vụ án xảy ra vào khoảng 1 đến 2 giờ chiều ngày 28 tháng 6. Hàng xóm ở tầng dưới căn hộ của Phùng Vĩ nói rằng, lúc đầu khi nghe tiếng động ở căn hộ tầng trên là vào khoảng hơn 1 giờ, chưa đầy 1 giờ rưỡi. Người ấy nói, tiếng động đó rất to, còn có tiếng kêu của trẻ con, tiếng đánh chửi, và cả tiếng như tiếng bàn đổ xuống nữa, sau khi cảnh sát khám nghiệm thì kết luận đó là tiếng súng. Hàng xóm cửa đối diện nhà Phùng Vĩ cũng nghe thấy tiếng động. Lúc đó là mùa hè, lại là thời gian nghỉ trưa, nên hễ có tiếng động là nghe thấy hết. Hàng xóm tưởng là vợ chồng họ cãi nhau, hàng xóm ở dưới nghe thấy tiếng động đầu tiên, biết quan hệ giữa Mã Hiểu Liên tầng bốn và Khang Diễm Hoa rất thân thiết, nên đã xuống dưới tìm Mã Hiểu Liên và bảo chị ta lên tầng 6 để khuyên vợ chồng Phùng Vĩ. Mã Hiểu Lên lên đó một lúc thì không nghe thấy động tĩnh gì nữa, người hàng xóm kia tưởng rằng Mã Hiểu Liên đã khuyên giải được vợ chồng Phùng Vĩ, nên tiếp tục ngủ trưa”

“Ai là người báo với cảnh sát?” Tần Hướng Dương hỏi.

“Mẹ chồng của Mã Hiểu Liên. Đến bữa tối, người nhà của Mã Hiểu Liên không thấy chị ta về, cứ tưởng rằng chị ta vẫn đang ở trên nhà của Phùng Vĩ, bèn lên tìm thì mới phát hiện ra và báo cảnh sát”

Tần Hướng Dương nói: “Phân tích theo miêu tả trong hồ sơ, có lẽ Phùng Vĩ quen biết với hung thủ. Anh thấy đấy, Phùng Vĩ chết trên ghế, vợ của anh ta chết trong phòng ngủ. Tại sao Phùng Vĩ lại chết trên ghế? Chứng tỏ rằng sau khi mở cửa cho hung thủ vào nhà, Phùng Vĩ đã ngồi xuống ghế, có lẽ là định tiếp đối phương, hoặc là Phùng Vĩ và hung thủ đã nói chuyện gì đó. Sau đó, hung thủ đã bắn hai phát súng, giết chết Phùng Vĩ trên ghế, sau đó nữa thì xông vào phòng ngủ giết chết Khang Diễm Hoa. Lúc đó, Phùng Lộ Thuận đang ngủ ở một phòng khác nghe thấy tiếng động thì chạy ra phòng khách và bị hung thủ tiếp tục giết chết. Tất nhiên, cũng có khả năng là hung thủ giết chết Phùng Lộ Thuận trước rồi mới giết Khang Diễm Hoa, thứ tự về cái chết của họ không quan trọng. Quan trọng là Phùng Vĩ, chắc chắn anh ta đã chết trước, hung thủ chắc chắn nhằm vào Phùng Vĩ”

Tần Hướng Dương uống một ngụm nước, nói tiếp: “Hiện trường hỗn loạn, nhiều dấu vết vật lộn, nên tất nhiên là hung thủ sẽ để lại một lượng lớn các chứng cứ về ADN, cho thấy tính cách của hung thủ nôn nóng, bạo liệt, thiếu ý thức phản trinh sát. Tất nhiên, với một hiện trường như vậy thì cho dù là một hung thủ lão luyện ra sức xóa thì cũng không thể nào xóa hết dấu vết, ví dụ như các tổ chức còn sót lại trong móng tay của Mã Hiểu Liên. Chị ta đã giằng giật với hung thủ rất quyết liệt, lại đang là mùa hè nên mặc ít quần áo, trong móng tay khẳng định là sẽ có tổ chức da của hung thủ. Còn hung thủ bình thường thì đều không kịp, hoặc là không nghĩ ra việc cắt móng tay của nạn nhân”

Triệu Sở nói: “Vừa rồi quên mất hai chi tiết, một là người hàng xóm ở tầng dưới căn hộ của Phùng Vĩ mà cảnh sát trong quá trình điều tra đã hỏi đến, còn nói rằng trước khi xuống gọi Mã hiểu Liên lên khuyên giải vợ chống Phùng Vĩ, người này đã gọi điện cho Phùng Vĩ. Người hàng xóm này nói, mặc dù điện thoại đã được nối thông, nhưng đầu dây bên kia không thấy có tiếng đáp lại, nên đã tắt máy. Chi tiết thứ hai là, khi người hàng xóm ở tầng dưới vừa nghe thấy tiếng động ở bên trên còn ngước nhìn lên từ ban công, thì vừa đúng lúc nhìn thấy cửa sổ nhà Phùng Vĩ được ai đó đóng lại từ bên trong”

Tần Hướng Dương lập tức nói: “Khoảng trống thời gian hung thủ giết người đóng cửa sổ, nghe điện thoại, xét dưới góc độ tâm lý thì hắn làm như vậy là để nhấn mạnh cho sự phỏng đoán đối với tình hình trong nhà Phùng Vĩ lúc đó của hàng xóm, khiến hàng xóm càng tin rằng nhà Phùng Vĩ đúng là đang cãi nhau thật, từ đó giúp cho quá trình hành hung của hung thủ càng khó bại lộ. Tên hung thủ này rất bình tĩnh. Nhưng… không đúng rồi! Điều này rất mâu thuẫn với tính cách của hung thủ mà chúng ta vừa phân tích ở bên trên”

Triệu Sở nói: “Đúng là rất mâu thuẫn. Hơn nữa, trong khám nghiệm hiện trường còn có một chi tiết nữa, công tắc bình ga trong bếp nhà Phùng Vĩ mở, trên bếp có đặt một chiếc khay sắt, trong khay sắt là hai chai rượu Mao Đài ở trạng thái đứng”

Tần Hướng Dương nói: “Mở công tắc bình ga? Hung thủ định thủ tiêu hiện trường?”

Triệu Sở gật đầu, nói: “May mắn là ga của nhà Phùng Vĩ không nhiều, nếu như đủ ga, thì bếp chắc chắn sẽ cháy, đế của chiếc khay sắt sớm muộn gì cũng bị chảy, thế là chai rượu Mao Đài sẽ đổ xuống bếp ga, đến lúc đó nắp của chai rượu sẽ bị cháy, và rượu bị đốt cháy sẽ rất dễ dẫn đến nổ bình ga!”

Tần Hướng Dương nói với vẻ kinh ngạc: “Tên hung thủ này không hề đơn giản. Tình hình về hắn thì như thế nào”

Triệu Sở nói: “Hung thủ tên là Lâm Kiến Cương, lúc đó 29 tuổi, là giáo viên tiểu học, đã kết hôn, có một đứa con, động cơ gây án là vì tình, sau khi bị bắt một mực không nhận tội. Phía cảnh sát có vật chứng, có động cơ gây án, lại còn phát hiện ra rất nhiều thông tin về ADN của Lâm Kiến Cương tại hiện trường, loạt chứng cứ này khá thận trọng. Song, đối phương một mực không nhận tội. Với nguyên tắc thận trọng, tòa án đã phán quyết tử hình nhưng hoãn thì hành án, đến nay có thể đã chuyển thành tù chung thân, tôi cũng không rõ lắm”

“Tử hình hoãn thi hành án?”

“Vụ án này lúc đó có ảnh hưởng rất lớn, nhiều quần chúng đã nhìn thấy hiện trường vụ án, khi các thi thể được đưa ra còn xúm lại xem trong một thời gian dài, nên ảnh hướng rất xấu đến xã hội, huống chi, trong số các nạn nhân còn có cả cảnh sát. Lúc đó, cơ quan công an huyện Thanh Hà đã báo cáo lên sở, đề nghị cử một cố vấn có kinh nghiệm đến giúp đỡ, sở trực tiếp bảo cơ quan công an Thanh Hà thành lập tổ chuyên án, cử Trịnh Nghị đến làm tổ trưởng. Sau khi tổ chuyên án thành lập, từ việc điều tra đến bắt người, Trịnh Nghị chỉ cần đến ba ngày”

Triệu Sở dừng lại nhìn hồ sơ, nói tiếp: “Kết luận điều tra là, Lâm Kiến Cương giết cảnh sát khu vực Lưu Thường Phát, mục đích là để cướp súng, sau đó mang súng đến nhà Phùng Vĩ. Vợ của Lâm Kiến Cương là Quan Hồng, là giám đốc lễ tân của khách sạn, có quan hệ nam nữ bất chính với Phùng Vĩ, bị Lâm Kiến Cương phát hiện, nên đã giết cảnh sát cướp súng để mang đến giết cả nhà Phùng Vĩ. Ngoài ra, tổ chuyên án phán đoán, sau khi hung thủ gây tội ác xong thì rời khỏi khu tập thể vào khoảng 1 giờ 30 phút đến 2 giờ chiều. Trong khoảng thời gian đó, tổ chuyên án tìm thấy hai người chứng kiến, theo lời thuật lại của những người chứng kiến, họ còn vẽ lại ảnh của hung thủ. Những lời thuật lại của những người chứng kiến cơ bản thống nhất, rằng họ đã nhìn thấy một người đàn ông rời khỏi tòa nhà số 9 khu tập thể, người đó cao chừng 1 mét 75, đầu bằng, thân hình cân đối. Hai người chứng kiến, một người nhìn thấy phía sau lưng của người đàn ông kia, một người nhìn thấy trước mặt của người đàn ông ấy. Người nhìn thấy đằng trước của người đàn ông kia tuổi đã cao, nên chỉ nhớ người đàn ông đó mắt một mí”

Tần Hướng Dương nói: “Như thế có nghĩa là, Lâm Kiến Cương phù hợp với những đặc trưng nhận dạng mà người chứng kiến đã thuật lại?”

Triệu Sở dừng bước, tiếp tục xem hồ sơ trong điện thoại rồi nói: “Lâm Kiến Cương, cao 1 mét 76, rất gầy, cân nặng 60 ki lô gam, đầu bằng, mắt một mí. Trong báo cáo pháp y nói, những sợi tóc phát hiện được ở hiện trường và tổ chức da còn sót trong móng tay của Phùng Vĩ, cũng như dấu máu ở trên gương, qua xét nghiệm ADN thì có kết quả hoàn toàn trùng khớp với kết quả ADN của Lâm Kiến Cương.”

“Thế còn hung khí”

Triệu Sở nói: “Cảnh sát đã tìm thấy trong cốp xe mô tô của Lâm Kiến Cương hung khí ở hiện trường, đó là một con dao hai mũi trên đó vẫn còn dính vết máu”

Tần Hướng Dương đội chiếc mũ mà Lý Văn Bích mua cho anh, nghĩ một lúc, nói: “Xem ra, hôm xảy ra vụ án, Lâm Kiến Cương đúng là có đến nhà Phùng Vĩ! Vừa có hung khí, vừa có ADN, chỉ xét về chứng cứ thôi thì Trịnh Nghị và cộng sự đã giải quyết vụ án này không sai!” Lý Văn Bích nói: “Tôi cũng cảm thấy rất chắc chắn”

Tần Hướng Dương đột ngột hỏi: “Thế còn tổ chức da trong tay của Mà Hiểu Liên thì sao?”

Triệu Sở nhìn vào điện thoại, nói: “Trong báo cáo nói, trong kết quả đối chiếu không nhắc đến tổ chức da”

“Không đúng rồi!”. Tần Hướng Dương nói với vẻ thắc mắc: “Rõ ràng là thu thập được vết máu trên gương, lại còn có cả tóc, và cả tổ chức da trong móng tay của Phùng Vĩ, còn Mã Hiểu Liên đã từng có cuộc vật lộn, giằng co với hung thủ, tại sao lại không có tổ chức da?”

Triệu Sở nói: “Điểm này đúng là có phần kỳ lạ, có lẽ trong quá trình vật lộn, Mã Hiểu Liên không động vào chân tay của hung thủ!”

Tần Hướng Dương lắc đầu, nói: “Nếu vụ án có kẽ hở, thì trong hồ sơ cũng không thể thấy được. Hãy tìm địa chỉ nhà của bố mẹ Lâm Kiến Cương, chúng ta đến đó xem sao.”

Nhóm của Tần Hướng Dương nhanh chóng tìm thấy địa chỉ đó. Đó là một tòa nhà rất cũ, vừa nhìn đã thấy ngay nó được xây dựng vào thập niên 80,90 của thế kỷ 20. Tìm đến số nhà đối ứng, Tần Hướng Dương bảo Lý Văn Bích gõ cửa.

Từ trong nhà vọng ra tiếng hỏi: tìm ai?

Lý Văn Bích vội nói: “Tôi là phóng viên, tôi đến xin được phỏng vấn”

Cửa mở ra, một bà già chừng hơn 60 tuổi đứng ở cửa, nói: “Phỏng vấn cái gì”

Triệu Sở bước lên một bước, nói: “Chào cô, xin hỏi cô có phải là mẹ của anh Lâm Kiến Cương không?”

Bà già chầm chậm gật đầu.

Triệu Sở nói: “Tôi là cảnh sát, chúng tôi đến vì vụ án của Lâm Kiến Cương”

Mẹ của Lâm Kiến Cương nghe vậy, lập tức nói to: “Cút!”, xong rồi đóng mạnh cửa lại.

Lúc đó, một người hàng xóm đi qua dừng lại, nói với Triệu Sở: “Các người đến bắt người khiếu nại à? Bắt được người ta rồi chứ? Hãy từ tâm tích đức một chút đi, để cho người ta được sống yên ổn với!” Nói xong, người hàng xóm thở dài rồi rời đi.

Tần Hướng Dương và Triệu Sở đưa mắt nhìn nhau, rồi lại bảo Lý Văn Bích gọi cửa.

Lý Văn Bích vừa gõ cửa vừa giải thích: “Cô ơi, chúng cháu không phải người của phòng tư pháp đâu! Cháu là phóng viên thật mà! Chúng cháu từ trên tỉnh, đến đây vì việc của con trai cô, với mong muốn xem xét lại vụ án!”

Lý Văn Bích cứ gọi cửa như vậy mấy lần, cuối cùng cánh cửa cũng đã mở ra.

Mẹ của Lâm Kiến Cương lấy thân che cửa, hỏi: “Các người không đến bắt người đến phỏng vấn thật chứ?”

Tần Hướng Dương vội mỉm cười, nói: “Cô ơi, chúng cháu là người trên tỉnh thật mà. Chúng cháu đến là vì chuyện của Lâm Kiến Cương. Chuyện của anh ấy rất đáng nghi”

Mẹ của Lâm Kiến Cương thở dài, mời ba người vào nhà, đóng cửa lại, nói: “Mọi người ngồi đi, cứ tự nhiên. Chúng tôi chẳng có gì tiếp các anh chị đâu”

Lý Văn Bích vội xua tay, nói: “Không cần đâu ạ, không cần đâu.”

Nói rồi, tiện tay đặt chút quà lên trên bàn ở phòng khách.

Mẹ của Lâm Kiến Cương chỉ vào Lý Văn Bích, hỏi: “Cô là phóng viên à?”

Lý Văn Bích lấy thẻ nhà báo ra đưa cho bà: “Cô xem đi ạ. Cháu là phóng viên thật mà”

“Thế còn họ thì sao? Họ là quan chức gì?”. Mẹ Lâm Kiến Cương chỉ vào Tần Hướng Dương và Triệu Sở, hỏi.

“Các anh ấy là cảnh sát”

“Cảnh sát thì có tác dụng gì? Tôi đã nộp đơn kháng nghị rất nhiều lần trong bao nhiêu năm, mà chẳng thấy cảnh sát cho tôi một câu trả lời.”

Tần Hướng Dương nói: “Cảnh sát làm việc phải có chứng cứ. Cô không có chứng cứ, thì rất khó mà có được câu trả lời.”

Mẹ của Lâm Kiến Cương nghe vậy, bèn lớn tiếng nói: “Chứng cứ? Đòi chứng cứ của tôi ư? Thế thì cảnh sát các người làm cái gì?”

Tần Hướng Dương vội nói: Cô nói đúng, cháu sai rồi. Lần này chúng cháu đến là vì chuyện của Lâm Kiến Cương.” Nói rồi, anh bảo Triệu Sở lấy chiếc thẻ cố vấn của tổ chuyên án cho mẹ của Lâm Kiến Cương xem.

Mẹ của Lâm Kiến Cương đeo kính vào, cầm chiếc thẻ một hồi rồi đưa lại cho Triệu Sở, nói: “Cố vấn? Chỉ dựa vào hai cảnh sát bé con như các cậu mà có thể lấy lại công bằng cho con trai tôi ư?”

Triệu Sở nhận lại chiếc thẻ ngành, nói với vẻ nghiêm trang: “Cho nên phải điều tra, có chứng cứ thì có thể, cô phải tin ở pháp luật”

Mẹ của Lâm Kiến Cương lớn tiếng chất vấn: “Tôi tin tưởng pháp luật, nhưng pháp luật có tin tưởng tôi không? Có tin tưởng Lâm Kiến Cương không?”

Tần Hướng Dương nói: “Nếu như vụ án của con cô có vấn đề, vậy thì sai không phải là pháp luật, mà là do con người”

Nói đến đây, Tần Hướng Dương bất giác thở dài. Anh biết đã nhiều năm trôi qua rồi, hẳn mối oán hận trong lòng mẹ Lâm Kiến Cương rất chất chứa, nên dù đã tốn khá nhiều lời mà cũng chưa chắc đã phá bỏ được khoảng cách với bà. Lúc này, anh càng cảm thấy việc khởi động lại điều tra đối với vụ án cũ khó khăn đến nhường nào. Là cảnh sát, làm bất cứ vụ án nào cũng phải cẩn thận và thận trọng, một khi có sơ suất thì lập tức sẽ mang lại nỗi đau khổ và oán hận suốt đời cho rất nhiều người.

Mẹ của Lâm Kiến Cương cũng thở dài theo rồi mới nói: “Con người! Con người ơi! Lòng dạ con người thật khó lường!”. Bà vừa nói vừa gỡ cặp kính xuống rồi nói: “Vậy, các anh chị muốn biết điều gì?”

Tần Hướng Dương vội nói: “Cô có thể nói gì về Quan Hồng được không?”

Mẹ của Lâm Kiến Cương nghe đến cái tên Quan Hồng, thì nhổ nước bọt, nói: “Đó là một đứa đàn bà đê tiện! Nếu không phải vì nó, thì con trai tôi đã không xảy ra chuyện! Kiến Cương ơi, con trai khốn khổ của tôi!”

Lý Văn Bích rót cho bà một cốc nước, rồi khẽ nói: “Cô cứ từ từ nói.”

Mẹ Lâm Kiến Cương thở dài, nói: “Cũng chẳng có gì để nói. Kể từ khi cô ta lấy con trai tôi thì đã không muốn sống yên ổn, mà ngày ngày phấn son, ăn diện lòe loẹt. Lúc mới đầu, tôi cũng đã không đồng ý chuyện hôn nhân của hai đứa chúng nó. Sau khi sinh con xong, thì nó lại càng quá đáng, nó đi quyến rũ những người đàn ông khác. Hai vợ chồng nó ở riêng, cùng ăn một bát, cùng ngủ một giường, nên chuyện của nó không giấu được Kiến Cương.”

Tần Hướng Dương hỏi: “Cô có thể nói cụ thể hơn được không? Ví dụ hôm xảy ra sự việc, Lâm Kiến Cương có đến nhà Phùng Vĩ không?”

Mẹ của Lâm kiến Cương nói: “Phùng Vĩ? Cái người là trưởng chi nhánh ngân hàng đó à? Chuyện hôm đó, bố của Kiến Cương biết đấy.”

Lý Văn Bích vội hỏi: “Vậy, bố của Lâm Kiến Cương đâu ạ?”

Bà Lâm đáp: “Chết rồi! Mấy năm trước, ông ấy vì ưu uất quá nên sinh bệnh rồi chết.”

Lý Văn Bích vội im lặng.

Bà Lâm nói: “Lúc đó, Kiến Cương có chuyện gì cũng không nói với tôi mà chỉ nói với bố nó, rồi bố nó lại nói lại với tôi. Cái ngày xảy ra sự việc mà các anh chị nói đến đấy, đúng là Kiến Cương có đến nhà cái người là trưởng chi nhánh ngân hàng đó”

Lý Văn Bích hỏi: “Anh ấy tới đó làm gì ạ?”

“Cãi nhau! Khi Kiến Cương về đến nhà thì tay bị thương, nó nói vừa đánh nhau với Phùng Vĩ! Lại còn đập vỡ cả chiếc gương ở phòng khách nhà người ta nữa”

Lý Văn Bích cầm chiếc bút ghi âm, tiếp tục hỏi: “Tại sao lại đánh nhau?”

Bà Lâm nói: “Lúc về, Kiến Cương rất tức giận, nó đến là muốn nói ra chuyện giữa Phùng Vĩ và Quan Hồng trước mặt vợ Phùng Vĩ! Lúc thường, Kiến Cương rất nhẫn nhịn và nghe lời bố, bảo nó nhu nhược cũng được, nếu như thực sự không nhẫn nhịn được thì nó cũng không đánh nhau đâu”

Tần Hướng Dương nghĩ một chút rồi hỏi: “Nếu anh ấy đã tới nói ra chuyện trước mặt vợ của Phùng Vĩ, hẳn trong tay đã có bằng chứng về mối quan hệ giữa Phùng Vĩ và Quan Hồng phải không ạ?”

Bà Lâm nghĩ một chút, đáp: “Trước đây, đúng là Kiến Cương không biết người mà Quan Hồng quan hệ ở bên ngoài là ai. Hôm xảy ra sư việc, khi nó từ nhà Phùng Vĩ về, bố nó còn trách nó, nói rằng không bằng chứng đến nhà người ta gây chuyện thật chẳng ra làm sao”

Bà Lâm uống một ngụm nước, nói tiếp: “Hôm đó, Kiến Cương nói, nó có bằng chứng, nó nói rằng một tháng trước có người gọi điện đến 110 báo án, rằng ở phòng 808 khách sạn Shangri-La có người sử dụng ma túy, đồn cảnh sát Đại Phong Kiều cử người đến hiện trường thì mới biết người trong phòng 808 không phải là sử dụng ma túy, mà là ngoại tình, những kẻ ngoại tình đó là Phùng Vĩ và Quan Hồng!” Tần Hướng Dương lập tức hỏi: “Chuyện của 110, sao Lâm Kiến Cương lại biết cụ thể như vậy? Cú điện thoại gọi cho cảnh sát ấy là do anh ấy gọi à?”

Bà Lâm nhíu mắt nhìn Tần Hướng Dương, đáp: “Sau này bố nó cũng hỏi nó như vậy, nó mới nói thật là nó đi theo Quan Hồng, nhìn thấy Phùng Vĩ và Quan Hồng vào phòng 808 liền gọi điện cho 110, nói dối là có người sử dụng ma túy”

Lý Văn Bích nói: “Có thể hiểu được”

Bà Lâm nói: “Kiến Cương cứ nghĩ rằng Phùng Vĩ và Quan Hồng sẽ bị 110 bắt tại chỗ, Phùng Vĩ sẽ bị xử phạt, còn Quan Hồng thì cũng sẽ rút lui. Nhưng sau đó nó phát hiện ra, Quan Hồng vẫn không ngừng liên lạc với Phùng Vĩ, nên mới có sự việc sau này Kiến Cương đến nhà Phùng Vĩ gây chuyện”

Lý Văn Bích nói: “Cháu biết rồi. Anh ấy đến nhà Phùng Vĩ và rất tức giận, bèn dùng bàn tay đấm vỡ gương trong phòng khách nhà Phùng Vĩ, còn đánh nhau cả với Phùng Vĩ và bị Phùng Vĩ rứt tóc!”

Bà Lâm nói: “Lẽ ra nó không nên đến đó! Cảnh sát giải quyết vụ án có nói với tôi, hiện trường có bốn người chết, thêm một cách sát chết trên đường nữa, tổng cộng 5 người. Hiện trường có vết máu và tóc của Kiến Cương nhà tôi, chứng cứ rất đanh thép. Nhưng Kiến Cương khẳng định không giết người! Nó không có gan đó! Con trai tôi, tôi biết!”

Tần Hướng Dương gật đầu, nói: “Thế còn hung khí dưới cốp xe của Lâm Kiến Cương thì là như thế nào?”

Bà Lâm lắc đầu, đáp: “Chuyện đó thật sự không thể nào hiểu được! Chẳng ai biết chúng từ đâu ra! Con trai tôi đã bị người khác hãm hại!”

Sau đó, Lý Văn Bích và bà Lâm nói chuyện thêm một lúc nữa. Tần Hướng Dương thấy bà nói đi nói lại cũng chỉ là những chuyện đó, bèn đứng dậy cáo từ. Trước khi ra về, anh nói: “Cô cứ yên tâm! Nhất định chúng cháu sẽ điều tra rõ ràng!”

Bà Lâm kéo mạnh cánh tay của Tần Hướng Dương, run rẩy nói: “Cậu nhất định trả lại công bằng cho con trai tôi nhé!”

Tần Hướng Dương không nói gì, nhưng anh đã chắc rằng vụ án này có vấn đề.

Đúng lúc đó, Lý Văn Bích chợt nhớ ra một chuyện, cô quay đầu lại hỏi: “Cô ơi, cô có biết ở đâu có nhà trọ bình dân không?”

Bà Lâm nghi hoặc hỏi: “Sao cơ?”

“Chúng cháu từ tỉnh về đây để điều tra vụ án, đi đi về về tốn công lắm, nên định tốt nhất là thuê phòng trọ”

“Nhà ai có nhà trọ cho thuê thì tôi không biết, nhưng nhà tôi thì có một căn nhà để không, đó là căn nhà mà trước đây Kiến Cương và Quan Hồng ở. Bố của Kiến Cương cũng đi rồi, có người bảo tôi bán căn nhà đó đi, nhưng tôi không bán, tôi muốn giữ nó để làm nơi kỷ niệm. Nói đến tôi lại thấy tức đến chết! Đứa đàn bà đê tiện đó cũng đến tìm tôi, bảo tôi bán căn nhà đó đi, nó nói, theo pháp luật, nó được chia một nửa tiền! Nó đừng có mơ! Đúng là đồ đàn bà đê tiện!”

Vừa nhắc đến Quan Hồng, người bà Lâm liền run lên, mãi một lúc bà mới bình tĩnh lại được và nói: “Nhà để trống thì là trống thôi, nhưng trong nhà đồ dùng gì cũng có. Nếu các anh chị muốn ở thì để tôi dẫn các anh chị đi. Tôi không cần tiền, chỉ cần các anh chị giúp con tôi đòi lại được công bằng!”

Nhóm Tần Hướng Dương vội nóí có thể.

Đó thực sự là một bất ngờ rất vui. Như thế, họ sẽ không còn phải lo trốn chỗ này, nấp chỗ kia nữa.

Bà Lâm thấy họ đồng ý ở, lại nói: “Căn nhà đó trên tầng thượng, cũng không có thang máy, nếu có gì không tiện, các anh chị dùng tạm vậy.”

Lý Văn Bích vội nói: không sao, rồi lấy ra ba ngàn đồng bắt bà Lâm phải nhận.

Bà Lâm kiên quyết không nhận, Lý Văn Bích đành để tiền lại trong phòng khách.

Rất nhanh sau đó, bà Lâm đưa nhóm của Tần Hướng Dương đến chỗ bà nói. Căn phòng cũng tạm coi là sạch sẽ. Có vẻ bà Lâm thường xuyên đến đây quét dọn. sau khi bà Lâm đi rồi, Tần Hướng Dương vừa lau sàn vừa nói: “Báo cáo pháp y trong hồ sơ nhất định có vấn đề.

Tiếp sau đây, chúng ta phải tới gặp Quan Hồng và pháp y năm đó rồi”