Chương 17 Bằng chứng đơn lẻ mà không đơn lẻ
Lâm Kiến Cương vừa xảy ra chuyện xong thì Quan Hồng lập tức đi lấy người khác, bà Lâm không biết hiện giờ cô ta ở đâu. Lý Văn Bích dùng điện thoại di động của Triệu Sở liên lạc với người bạn cũng là phóng viên, nhờ người ấy tìm cách tra về tình hình của Quân Hồng. Rất nhanh sau đó, người bạn ấy gửi địa chỉ của Quan Hồng cho cô.
Tần Hướng Dương nghĩ, Lâm Kiến Cương gọi điện cho 110, khiến đồn cảnh sát bắt được chuyện quan hệ ngoại tình giữa Quan Hồng và Phùng Vĩ, trong tình huống bình thường, không biết các đồn cảnh sát có quản lý về những chuyện như thế không? Khẳng định là không, quan hệ ngoại tình là chuyện riêng tư, cùng lắm chỉ là hòa giải. Nhưng nếu là tình huống không bình thường thì sao?
Lâm Kiến Cương gọi cho 110, nói dối là có người sử dụng ma túy, vậy, cảnh sát Lưu Thường Phát đi thực hiện nhiệm vụ bình thường, cũng có nghĩa là người bắt quả tang chuyện Phùng Vĩ và Quan Hồng, chắc chắn là Lưu Thường Phát. Vậy, cái chết của Lưu Thường Phát về mặt logic sẽ có một mối quan hệ nào đó với cái chết của Phùng Vĩ. Mang câu hỏi đó, Tần Hướng Dương cùng hai bạn đồng hành đến gặp Quan Hồng.
Quan Hồng sống trong một căn biệt thự ở một khu cao cấp ở huyện Thanh Hà. Không ai ngờ được rằng, sau khi Lâm Kiến Cương chết, chị ta vẫn còn có thể lấy được một người đàn ông giàu có.
Người phụ nữ đó bây giờ đã chớm tuổi 40, nhìn vẫn còn khá trẻ. Chị ta ngồi tựa vào chiếc ghế đối diện với Tần Hướng Dương, vẻ thong thả, tay móc một điếu thuốc, châm lửa rít một hơi rồi nói: “Thưa anh sĩ quan cảnh sát, chuyện của Lâm Kiến Cương đã thành dĩ vãng rồi, sao đến bây giờ vẫn cứ hỏi mãi thế?”
Nhìn vẻ ngạo mạn của người phụ nữ đó, Tần Hướng Dương biết rằng chị ta không phải là người lương thiện, nên cũng châm một điếu thuốc, thong thả nhả khói, rồi cố nói ra những lời khích tướng: “Tôi biết vụ án đó không liên quan gì đến chị, nhưng cái chết của Lâm Kiến Cương, cái chết của Phùng Vĩ và của cả nhà anh ta, thậm chí là cái chết của cảnh sát Lưu Thường Phát cũng lại không liên quan gì gì đến chị?!”
Trịnh Hồng nghe xong câu đó, lập tức ngồi thẳng dậy, dụi ngay điếu thuốc lá, chỉ vào Tần Hướng Dương, nói: “Có giỏi thì anh đến cơ quan công an mà nói! Mụ già này sẽ đi cùng!”
Tần Hướng Dương đón ánh mắt của chị ta, nói đến đâu tôi cũng sẽ nói câu đó.
Quan Hồng đập mạnh xuống bàn, nói: “Sao lại nói thế? Tôi mở cửa cho các anh vào, ngồi tiếp các anh, như vậy là đã hợp tác với các anh rồi! Anh giỏi lắm, anh đến để ngậm máu phun người! Có cảnh sát nào như anh không? Tôi vẫn còn chưa xem chứng nhận thẻ ngành của anh đâu! Đưa ra đây cho tôi xem!”
Tần Hướng Dương vẫn rít thuốc, chậm rãi nói: “Tôi làm cảnh sát như thế đấy! Muốn vào trong cơ quan công an chứ gì? Để xem hôm nay tôi có thể làm cho chị vào trong đó hay không nhé!”
Triệu Sở vội ho một tiếng, lấy thẻ ngành ra, đưa rồi nói: “Đây là thẻ ngành của tôi, hôm nay cậu ấy không mang!”
Quan Hồng nói: “Không mang thẻ ngành thì hỏi cái gì? Còn cái này của anh, cố vấn tổ chuyên án là gì? Anh tên là Triệu Sở à? Anh có thể hỏi, còn anh ta thì không!” Quan Hồng đưa mắt lườm Tần Hướng Dương với vẻ dữ dằn.
Triệu Sở nói: “Vậy tôi hỏi chị, một tháng trước khi vụ án xảy ra, chị và Phùng Vĩ có vào nghỉ trong khách sạn Shangri - La với nhau, chị còn nhớ chuyện đó chứ?”
Quan Hồng đáp: “Thì là chuyện đó chứ gì? Tôi hoàn toàn không có tình cảm với Lâm Kiến Cương! Tôi thích đi với ai thì đi! Không ngờ, Lâm Kiến Cương chết tiệt đó đã đi theo tôi, lại còn báo cảnh sát, nói rằng tôi dùng ma túy! Tôi nhổ vào!”
Triệu Sở gật đầu, hỏi tiếp: “Hôm đó, người tới làm việc là cảnh sát Lưu Thường Phát, đúng không?”
Quan Hồng đáp: “Tôi không quen với ai là Lưu Thường Phát.”
Triệu Sở nói: “Chị nhớ kỹ lại xem, chuyện cụ thể hôm đó như thế nào?”
Quan Hồng đáp: “7 năm trước, một loạt cảnh sát cũng đã hỏi tôi rất nhiều lần rồi! Chẳng phải là cứ nhất định đòi xác nhận chuyện giữa tôi và Phùng Vĩ đó sao? Lúc đó tôi nói thế nào, thì bây giờ tôi nói thế ấy, hôm đó chúng tôi đã quan hệ ngoài luồng với nhau! Sao nào? Lâm Kiến Cương trong lòng hậm hực thì cứ việc mà! Anh ta đã đến giết cả nhà người ta thì sao? Lâm Kiến Cương đáng chết!”
Triệu Sở nói: “Chị phải giữ thái độ khi nói năng!”
Quan Hồng lại đập mấy cái xuống bàn: “Thái độ của tôi như thế đấy! Các người đi đi! Nếu không đi, tôi sẽ gọi 110 cho mà xem!”
Triệu Sở tỏ bộ mặt dữ dằn: “Tốt nhất là chị nên phối hợp một chút, nếu không tôi sẽ tố cáo chị với tội chống người thi hành công vụ đấy!”
Quan Hồng đứng dậy, nói: “Hừ! Còn tố cáo tôi à? Tôi vi phạm luật gì?”
Nói rồi chị ta vừa đi vừa mở điện thoại ra bấm số: “A lô! Ông xã à, anh mau về mà xem! Không biết có hai cảnh sát từ đâu chui ra, nói rằng muốn tố cáo em! ừ, ừ! Về nhanh nhé!”
Tần Hướng Dương thấy tình hình đó quá là bị động, nếu chẳng may mà cảnh sát đến thì mình chạy không kịp, nên đứng dậy nói với Quan Hồng một câu “Đã làm phiền” rồi bảo Triệu Sở và Lý Văn Bích đi ra.
Về đến chỗ ở, Triệu Sở cứ thấy trong lòng rất không vui.
Tần Hướng Dương nói: “Tiểu đội trưởng, anh thông minh như vậy, sao lại không biết cách thẩm vấn nhỉ? Đối phó với loại người đó không thể cứng nhắc được đâu, phải tùy theo đối tượng”
Triệu Sở chau mày đáp: “Nói buồn cười! Nếu tôi mà biết cách thẩm vấn thì lúc đầu tôi đã không vì chuyện đánh người mà bị cho thôi việc rồi! Tôi làm cố vấn cho cậu còn được. Chà, lần này không cạy được mồm Quan Hồng, nếu đến lần nữa thì lại càng khó khăn!”
“Không sao, nghĩ cách khác vậy!” Tần Hướng Dương mỉm cười, nói, “Đáng tiếc là tôi không có thẻ ngành, nếu không, lúc chị ta nói câu đó, tôi sẽ giơ chiếc thẻ ngành ra làm chị ta hết nói”
Lúc đó Lý Văn Bích khẽ ho một tiếng, nghiêng đầu, nói: “Các anh có biết chồng của Quan Hồng là ai không?”
Tần Hướng Dương nhìn sang Lý Văn Bích, vẻ không hiểu, không biết cô định nói gì.
Lý Văn Bích chắp hai tay đi hai bước, quay đầu lại nói với Tần Hướng Dương: Lúc Quan Hồng gọi điện thoại, tôi đưa mắt nhìn trộm, thấy tên trong danh bạ chồng của chị ta là Nhiếp Đông!”
“Nhiếp Đông”, Tần Hướng Dương hỏi lại.
“Đúng! Tôi nhìn thấy nhật ký cuộc gọi của chị ta, số điện thoại mà chị ta gọi đến có tên người nhận là Nhiếp Đông, và chị ta gọi người đó là ‘ông xã’. Thế thì chẳng phải chồng chị ta là Nhiếp Đông thì là gì?” Lý Văn Bích nói.
Triệu Sở nói: “Người bạn học của Kỷ Tiểu Mai chẳng phải tên là Nhiếp Đông sao?”
Tần Hướng Dương chìa ngón tay cái về phía Lý Văn Bích, cười, nói: “Cũng chưa biết chắc. Nếu đúng là cái tay Nhiếp Đông đó thì sự việc sẽ dễ hơn rồi!”
Triệu Sở nói: “Xem ra Trịnh Nghị vẫn chưa có xử lý gì đối với Trương Tố Nga, Kỷ Tiểu Mai và Nhiếp Đông”
Tần Hướng Dương nói: “Chi đội trưởng Trịnh đang mải tìm cách bắt tôi, nên làm gì có thời gian để ý đến mấy chuyện nhỏ đó”
Lý Văn Bích cười, nói: “Thế thì coi như ông ta đã gián tiếp giúp chúng ta rồi! Chúng ta lại đến gặp Quan Hồng chứ?”
Tần Hướng Dương lắc đầu nói: “Hôm nay thì không được rồi, chị ta đang tức giận. Chúng ta đến gặp pháp y của vụ án 628 năm đó.”
Tần Hướng Dương nói xong, thì cầm điện thoại của Triệu Sở lên, tìm báo cáo pháp y năm đó, rồi chỉ cho Triệu Sở và Lý Văn Bích nhìn chữ ký ở góc bên phải.
Lý Văn Bích nhìn rồi nói: “Tại sao người ký lại là phó chủ nhiệm pháp y? Thế còn chủ nhiệm đâu?”
Tần Hướng Dương lắc đầu nói: “Không biết. Tôi nghi ngờ bản báo cáo pháp ý này có vấn đề, xem ra phải nhờ Tô Mạn Ninh tra xem”
Lý Văn Bích vừa nghe nhắc đến tên ‘Tô Mạn Ninh’ bèn chau máy, nói: “Người phụ nữ đó đã bán rẻ anh! Thế mà anh còn định đến tìm chị ta à?”
Tần Hướng Dương chìa cho Lý Văn Bích đọc tin nhắn của Tô Mạn Ninh mấy hôm trước rồi nói: “Theo trực giác, tôi cảm thấy cô ta vẫn đáng tin.”
“Trực giác? Trực giác của đàn ông các anh đáng tin sao?”, Lý Văn Bích trề môi.
Tần Hướng Dương mỉm cười, nói: “Đành đánh cược vậy. Ngoài cô ta ra, chẳng có ai giúp được chúng ta”
“Thôi, được rồi, được rồi! Dù sao nếu anh mà bị bắt, cùng lắm là tôi đưa cơm vào tù cho anh là được! Phiền quá!” Lý Văn Bích sầm mặt nói.
Tần Hướng Dương mỉm cười, nói: “Nếu tôi mà bị bắt thì sẽ bị xử bắn, cô nên nhanh chóng tìm người khác mà lấy đi”
Lý Văn Bích đáp: “Dù có lấy ai thì lấy chứ không lấy anh!”
Tần Hướng Dương không đấu khẩu với Lý Văn Bích nữa, mà gọi đến số điện thoại của Tô Mạn Ninh.
Điện thoại của Tô Mạn Ninh vừa réo chuông thì lập tức được mở máy.
Tần Hướng Dương nói: “Hãy tra giúp tôi tư liệu về chủ nhiệm pháp y của cơ quan công an Thanh Hà năm 2007.” Nói xong câu đó, Tần Hướng Dương lập tức tắt máy.
Một lần nữa nhận được tin của Tần Hướng Dương, Tô Mạn Ninh run bắn lên như bị điện giật. Cô đã bán đứng người ta, vậy mà người ta vẫn tin cậy cô, điều này khiến má cô nóng bừng. Cô gần như không do dự chút nào, đóng cửa phòng làm việc lại, lên mạng tìm kiếm tư liệu.
Khoảng 5 phút sau, Tô Mạn Ninh gửi tin nhắn đến: chủ nhiệm pháp y của cơ quan công an Thanh Hà năm 2007 là Vương Việt, đã rời khỏi vị trí vào tháng 10 năm 2007. Trong tin nhắn còn kèm cả địa chỉ nhà và cách thức liên hệ với Vương Việt.
Để lấy được lòng tin của đối phương, Tần Hướng Dương quyết định đến gặp Vương Việt một mình. Anh liên hệ với Vương Việt, hẹn gặp mặt ở một công viên.
Nhìn vẻ ngoài, Vương Việt chừng gần 50 tuổi, người hơi gầy, nhưng mắt thì sáng rực, ánh mắt đó có lẽ được rèn luyện sau rất nhiều năm làm pháp y.
Vương Việt đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Trong điện thoại cậu nói là muốn hỏi tôi về tình hình một vụ án? Nhưng tôi đã không làm pháp y nhiều năm rồi”
“Tôi biết. Tôi muốn hỏi về tình hình báo cáo kết quả khám nghiệm pháp y của vụ án 628”
Mắt của Vương Việt lóe sáng, vội hỏi: “Cậu là ai?”
“Tôi là cảnh sát, ở trên tỉnh”
Vương Việt nhìn Tần Hướng Dương, nói: “Nói như vậy có nghĩa là bên trên đã khởi động điều tra lại vụ án đó rồi à? Thẻ ngành của cậu đâu?”
Tần Hướng Dương cắn môi, nói: “Không có. Ông hãy nghe tôi nói, chuyện là thế này” Tiếp đó, Tần Hướng Dương nói vắn tắt về tình hình vụ án 214 và việc mình bị hãm hại cho Vương Việt nghe.
Đến cuối, anh bổ sung: “Đó là toàn bộ quá trình đã qua. Nếu ông không tin, thì hãy ra khỏi công viên, tìm đến cổng của một đồn cảnh sát thì sẽ thấy ngay lệnh truy nã tôi. Tất nhiên, ông cũng có thể gọi điện lên cho cấp trên, rồi đưa tôi đi”
Vương Việt im lặng một lúc rồi nói: “Tôi tin hay không tin những lời cậu nói, thực ra không quan trọng, tôi lại càng không có hứng thú đối với việc đưa cậu đi. Điều quan trọng là, cậu thấy có hứng thú đối với báo cáo pháp y của vụ án 628 là được rồi.”
Tần Hướng Dương im lặng không nói. Anh đã cho đối phương thấy sự chân thành của mình, còn kết quả như thế nào đành phải tùy thuộc vào đối phương thôi.
Vương Việt đi đi lại lại mấy bước, rồi đột nhiên đứng lại, nói: “Bản báo cáo pháp y đó, nói rằng có vấn đề thì là nó có vấn đề, nói là nó không có vấn đề thì nó không có vấn đề!”
Tần Hướng Dương biết rằng đối phương có chuyện muốn nói, nên anh bình tĩnh lắng nghe mà không cắt ngang lời của Vương Việt.
“Nhưng đối với tôi mà nói, một báo cáo như vậy, thì tôi sẽ không ký. Tôi là người cố chấp và cứng đầu, chuyện này cũng đã làm liên lụy đến nửa đời sau của tôi. Bây giờ tôi là bác sĩ thú y, chuyên khám, chữa bệnh cho chó.”
Tần Hướng Dương nói: “Chó có nhiều điểm còn hơn cả người.”
Vương Việt gật đầu, nói: “Tôi nói với cậu thế này, về nhà của Phùng Vĩ, thông tin về ADN của hung thủ đã thu thập được ở hiện trường, chứng minh rằng có hai người đã đến hiện trường xảy ra vụ án. Xin cậu hãy hiểu cho, vì tôi không biết phải nói thế nào cho rõ ràng. Vết máu thu thập được ở chỗ bị vỡ của chiếc gương trong phòng khách, phía dưới gần chỗ chiếc gương còn thu thập được tóc bị ngoại lực kéo đứt, trong móng tay của Phùng Vĩ cũng thu thập được tổ chức da. Tất cả thông tin về nhóm ADN này đều thuộc về một người. Trong móng tay của bàn tay phải của Mã Hiểu Liên cũng thu thập được một số tổ chức da, thông tin của nhóm ADN thứ hai này thuộc về một người khác. Cảnh sát Lưu Thường Phát bị giết ở ngoài nhà, trước khi khám nghiệm thì hiện trường đó bị một trận mưa nên mọi dấu vết hầu như đều bị xóa, không thu thập được những dấu vết có giá trị.”
“Thông tin hai nhóm ADN?”. Tần Hướng Dương thốt lên ngạc nhiên, “Bọn họ bảo ông bỏ bớt thông tin của một nhóm ADN?”
Vương Việt lắc đầu: “Cũng không thể nói là bỏ bớt. Cậu là cảnh sát, có lẽ cậu rõ hơn tôi. Làm sao chứng minh được là một ít tổ chức da trong móng tay của Mã Hiểu Liên là của hung thủ được? So sánh với nhóm AND thứ nhất: tóc, vết máu trong nhà Phùng Vĩ, tổ chức da trong móng tay Phùng Vĩ, thì thông tin về tổ chức da trong móng tay của Mã Hiểu Liên quá ít ỏi và đơn lẻ!”
“Đơn lẻ? Mã Hiểu Liên là bị hại, dựa vào đâu mà nói là đơn lẻ?”, Tần Hướng Dương chau mày vặn lại.
Vương Việt nheo mắt nhìn Tần Hướng Dương, nói: “Đúng, bà ta là người bị hại, nhưng bà ta đến nhà Phùng Vĩ, cậu đã bỏ qua thân phận của Mã Hiểu Liên!”
“Thân phận? Đội chống trộm cắp công ty giao thông công cộng?”
“Đúng! Cậu nắm về vụ án khá toàn diện đấy!”
“Tôi hiểu lời của ông rồi! Mã Hiểu Liên đến nhà, do đó mà số ít tổ chức da trong móng tay của bà ta có thể có từ trước khi bà ta vào nhà Phùng Vĩ.” Tần Hướng Dương nói.
“Là ý đó. Ngày xảy ra vụ án là ngày làm việc, một ít tổ chức da trong tay của Mã Hiểu Liên có thể là do túm được trên người của bọn trộm trong giờ bà ta đi làm buổi sáng!”
Tần Hướng Dương hỏi: “Vậy… hôm đó đội chống trộm cắp của công ty giao thông công cộng của bà ta có bắt được trộm không?”
“Lúc đó cũng đã điều tra, không có. Thực ra, chuyện họ không bắt được trộm rất bình thường, vai trò của họ phần lớn là để dự phòng. Bọn trộm cắp đâu có dễ tóm như vậy? Lấy được đồ rồi chúng nhanh chóng xuống xe ngay”
Tần Hướng Dương chau mày hỏi lại: “Cứ cho là hôm xảy ra vụ án, Mã Hiểu Liên bắt được trộm đi chăng nữa, nhưng trước khi ăn trưa thì bà ta cũng phải rửa tay chứ!”
“Rửa tay chưa chắc đã hết những tổ chức da trong kẽ móng tay!”
“Nhưng, ai là người có thể chứng minh hôm đó Mã Hiểu Liên đã từng cào cấu người khác? Đó chỉ là một khả năng!” Tần Hướng Dương nói với vẻ giận dữ, “Không thể vì đó chỉ là một khả năng mà coi đó là bằng chứng đơn lẻ!”
“Nhưng chẳng có cách nào khác!”. Vương Việt bình thản nói, “So sánh thì nội dung thông tin của nhóm ADN thứ nhất phong phú hơn nhiều!”
“Đúng thế!”. Tần Hướng Dương gật đầu bất lực.
“Để nhanh chóng kết thúc vụ án, tổ trưởng tổ chuyên án lúc đó là Trịnh Nghị đã kiên trì lấy thông tin của nhóm ADN thứ nhất làm khâu đột phá, điều tra bắt người và nhanh chóng bắt Lâm Kiến Cương. Điều quan trọng là, họ còn tìm thấy trong cốp xe của Lâm Kiến Cương những phương tiện giết người. Vì vậy, thông tin của nhóm ADN thứ hai không được sử dụng và đã bị gạt đi”
“Xem ra Trịnh Nghị không hề kết thúc vụ án một cách cẩu thả như thế!” Tần Hướng Dương thở dài nói, “Không ngờ còn có nhiều điểm ẩn khuất đến vậy!”
Vương Việt gật đầu, nói: “Nhưng từ góc độ của pháp y, tôi kiên quyết không đồng ý bỏ thông tin của nhóm AND thứ hai. Tôi đồng ý tính phong phú và tính liên quan về thông tin của nhóm ADN thứ nhất, càng hiểu rõ tầm quan trọng của vật chứng, nhưng tôi cho rằng chủ nhân của nhóm thông tin ADN đó không phải là hung thủ!”
“Tại sao?”
Vương Việt nói: “Vì thông tin của nhóm ADN đầu tiên, có vết máu, có tóc, có tổ chức da, thậm chí còn có cả nước bọt… chính vì nó quá phong phú! Nói thế nào nhỉ? Tên hung thủ đó có súng, hơn nữa tay dùng dao cũng rất tốt, chứng tỏ đã có sự chuẩn bị để gây án! Vậy thì, cớ gì trước khi gây án lại còn đập vỡ gương của phòng khách nhà Phùng Vĩ? Lại còn vì thế để lại vết máu! Để lại tóc! Thông tin của nhóm ADN đó, giống với dấu vết để lại của một cuộc giằng co cân sức!”
“Phân tích theo hành vi học tội phạm, tôi đồng ý! Khẩu súng đó là khẩu súng cướp được từ cảnh sát Lưu Thường Phát. Việc phạm tội trong nhà Phùng Vĩ rõ ràng là có âm mưu từ trước!”
Vương Việt nói: “Đúng thế, vụ án 628 rõ ràng là một vụ án liên hoàn cướp súng rồi giết người. Tôi luôn thấy nghi ngờ, kết quả báo cáo thông tin của nhóm AND bị gạt đi kia mới là hung thủ”
“Nhưng vừa rồi ông phân tích rằng, thông tin ADN đó có khả năng là của tên trộm mà Mã Hiểu Liên đã giằng co khi làm nhiệm vụ buổi sáng”
Vương Việt lắc đầu, ngắt lời Tần Hương, nói: “Đó chỉ là phân tích về mặt lý luận, tôi không thích sự kiện tỉ lệ thấp! Vì vậy, Trịnh Nghị đã xóa thông tin của nhóm ADN thứ hai, tôi nhất quyết không ký tên”
Tần Hướng Dương nói: “Người để lại nhóm ADN thứ nhất là Lâm Kiến Cương”
Vương Việt gật đầu: “Chuyện đó sau thì thì tôi biết”
Tần Hướng Dương hỏi: “Mọi người trong tổ chuyên án đều biết chuyện đó chứ?”
Vương Việt đáp: “Cái đó thì tôi không rõ”
Tần Hướng Dương hỏi: “Tại sao ông không đấu tranh bằng lý lẽ, báo cáo lên bên trên?”
Vương Việt nhìn Tần Hướng Dương, rồi mỉm cười với vẻ coi thường, đáp: “Cậu cảm thấy có thể được à? Tôi chỉ là suy đoán mà thôi! Vụ án lớn như vậy, việc phá án của tổ chuyên án có thời hạn, còn tôi chỉ là một pháp y. Vợ con tôi đang trông mong vào tôi”
Tần Hướng Dương chìa tay nói: “Cảm ơn ông đã cho tôi biết những điều này”
Vương Việt không bắt tay Tần Hướng Dương, mà bình thản nói: “Lâm Kiến Cương có phải là hung thủ hay không thì tôi không chắc, nhưng nếu cậu có thể bắt được hung thủ đích thực thì báo cho tôi một tiếng.”
Tần Hướng Dương quay người đi ra khỏi công viên, vừa đi, anh vừa nói: “Lâm Kiến Cương không phải hung thủ! Cậu ấy quá gầy yếu, chỉ có 60 ki lô gam, chỉ riêng việc đánh chết Lưu Thường Phát cậu ấy cũng đã làm không nổi rồi! Cho dù anh ta có cầm dao thì cũng bị Mã Hiểu Liên cào cho đầy mình thương tích”
Vương Việt sững người, nhìn theo lưng của Tần Hướng Dương, đột nhiên nói: “Cậu không muốn biết một bản báo cáo pháp y nữa ở đâu à?”
Tần Hướng Dương dừng bước, quay đầu lại nhìn Vương Việt.
Vương Việt nói: “Tôi giữ lại một bản, nếu cậu bắt được nghi phạm thì có thể tìm tôi để đối chiếu”
Những thông tin mà Vương Việt cung cấp, khiến Tần Hướng Dương rất phấn chấn.
Xem ra, hung thủ của vụ án 214 đã không sai, vụ án 628 có khả năng là một vụ án oan sai.
Tần Hướng Dương bất giác thấy có phần châm biếm, hung thủ tìm cách để buộc anh, một người cũng đang bị đổ oan đi điều tra vụ án oan sai của người khác.
Có lẽ, chỉ có người bị đổ oan, thì mới hiểu hết được nỗi đau khổ bị đổ oan, mới có đủ động lực để làm những việc đó.
Đêm đầu tiên ở nhà mới, Tần Hướng Dương đã ngủ rất ngon. Đã mấy ngày nay, anh không được nghỉ ngơi bình thường rồi. Sáng ngày hôm sau tỉnh dậy, anh cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh.
Anh vui vẻ nói với Triệu Sở: “Đi, lại đến gặp Quan Hồng”
Quan Hồng vẫn ở nhà một mình, nhìn thấy những vị cảnh sát ngày hôm qua lại đến, chị ta nói bằng giọng the thé: “Đúng là lằng nhằng! Lần này đến để bắt tôi lên sở cảnh sát hả?” Nói rồi, chị ta cười ha hả.
Tần Hướng Dương châm điếu thuốc rồi tiến sát lại Quan Hồng, mỉm cười nói: “Hôm nay chúng tôi không tìm gặp chị, mà là tìm gặp Nhiếp Đông”
Quan Hồng trợn to mắt, nói: “Các người có nhầm không vậy? Chồng tôi không quen Lâm Kiến Cương”
Tần Hướng Dương nói: “Chị gọi điện thoại cho Nhiếp Đông đi, tôi đến để nói chuyện với anh ta, không làm khó cho chị chứ? Thưa nữ công dân tốt?”
Quan Hồng mỉm cười, nói: “Được thôi! Bây giờ tôi đang rất muốn xem anh bày trò gì đây! Chồng tôi có thể chưa đến công ty đâu, để tôi phối hợp với anh một lần, thưa đồng chí cảnh sát!”
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Tần Hướng Dương đón chiếc điện thoại của Quan Hồng, nói: “Nhiếp Đông, anh và Kỷ Tiểu Mai là quan hệ như thế nào?”
Nhiếp Đông nói: “Kỷ Tiểu Mai? Bạn học của tôi, sao vậy? Anh là ai? Sao lại ở nhà tôi?”
Tần Hướng Dương vừa nghe vậy thì biết mình đã tìm đúng người rồi, nên cố nén sự vui mừng, bình tĩnh nói: “Anh còn nhớ chuyện anh và Kỷ Tiểu Mai giúp người khác tạo chứng cứ giả chứ?”
Tần Hướng Dương không cho Nhiếp Đông có thời gian để nói, nên nói ngay: “Bây giờ anh hãy về nhà, tôi coi như anh tự đầu thú. Nếu nửa tiếng sau anh vẫn không về, thì anh hãy tự mình lo liệu lấy nhé” Quan Hồng đứng bên nghe không hiểu là chuyện gì, bèn lẩm bẩm như với một mình: “Không biết là chuyện gì với chuyện gì nữa”
Tần Hướng Dương không thèm để ý đến chị ta, mà bảo Lý Văn Bích mở bút ghi âm ra để chờ và bảo Triệu Sở lấy một cuốn sổ ra, làm ra vẻ như sẵn sàng ghi chép.
Chưa đầy 20 phút sau thì Nhiếp Đông đã về đến nhà với vẻ tức giận.
Tần Hướng Dương cầm chiếc thẻ ngành của Triệu Sở lên khua khua rồi nói: “Nhiếp Đông, anh nói ở đây hay là đến sở nói?”
Quan Hồng cướp lời tần Hướng Dương: “Nói cái gì mà nói! Ông xã, để em gọi 110!”
Nhiếp Đông lập tức quát lên với Quan Hồng: “Cô câm miệng ngay!” Sau đó nắm chặt tay Tần Hướng Dương, nói: “Sĩ quan cảnh sát, tôi nói ở đây, nói ở đây. Tôi sẽ nói hết, như thế sẽ được tính là có công, đúng không?”
Tần Hướng Dương nói: “Đã nhiều năm trôi qua rồi, nên anh không nghĩ là chuyện đó vẫn bại lộ phải không? Chuyện của anh, thực ra Kỷ Tiểu Mai và Trương Tố Nga đều đã khai ra hết cả rồi. Chúng tôi tìm anh, chỉ là thông báo cho anh biết một tiếng về trình tự, tiếp theo đây sẽ là việc của viện kiểm sát”
Nhiếp Đông vừa nghe thấy vậy, bèn nói bằng giọng run run: “Đó hoàn toàn là ý của Kỷ Tiểu Mai, cùng lắm thì tôi chỉ bị coi là tòng phạm.”
Tần Hướng Dương sờ cằm nói: “Tình hình của anh không nghiêm trọng, nhiều nhất cũng chỉ ba năm.”
“Sao? Ba năm!” Nhiếp Đông nuốt nước bọt.
Tần Hướng Dương nói: “Tôi nhắc anh, trước khi vào đó, tốt nhất là hãy chuyển tài sản sang tên của người thân của anh đi. Nếu không, đến lúc đó, người vợ này của anh chắc sẽ ly hôn với anh, đòi chia một nửa tài sản đấy! Có thể anh không biết, chồng trước của chị ta là Lâm Đại Cương vừa bị xử tử hành xong thì chị ta đã đến tìm người thân của người ta, đòi bán nhà chia cho chị ta một nửa tài sản đấy”
Nhiếp Đông hừ một tiếng, rồi nói với Quan Hồng: “Thật là mất mặt! Cô cứ yên tâm, nếu tôi có vào tù, cô đừng có mà nghĩ đến chuyện ly hôn. Cho dù ly hôn, thì cô cũng không nhận được một xu nào đâu!”
Quan Hồng hốt hoảng chạy đến bên Nhiếp Đông, kéo tay anh ta, lo lắng hỏi: “Rút cục là chuyện gì vậy? Tại sao em lại phải ly hôn với anh?”
Tần Hướng Dương thấy Nhiếp Đông cúi đầu không nói, bèn nói với Quan Hồng: “Chúng tôi mới điều tra ra, Nhiếp Đông có liên quan đến một vụ án. Vừa rồi chị cũng nghe thấy rồi đấy, nếu anh ấy có vào tù, chị sẽ không được chia một xu nào đâu.”
Quan Hồng vội nói với Nhiếp Đông: “Dù anh có bị vào tù thì em cũng không ly hôn đâu!”
Nhiếp Đông nghe thế, tức giận trợn trừng mắt lên.
Quan Hồng không nhận ra câu nói của mình rất khó nghe, bèn nắm lấy tay của Tần Hướng Dương, đỏ mặt nói: “Hôm qua đều là do lỗi tại tôi! Tôi xin lỗi anh! Anh là người rộng lượng, đừng chấp với phụ nữ kém hiểu biết như tôi, đúng không! Các anh chắc là vì chuyện của tôi nên mới gây phiền phức cho chồng tôi, đúng không”
Tần Hướng Dương nghĩ trong bụng: người phụ nữ này cũng thật lắm mẹo! Anh bèn mỉm cười, nói: “Như thế sao được? Chuyện gì ra chuyện ấy. Chuyện của Lâm Kiến Cương vốn chẳng có liên quan gì đến chị”
Quan Hồng khẽ nói: “Không, không, cũng không thể nói là không có liên quan. Có chuyện cũng chỉ là tại tôi không nói cho rõ ràng”
Nhiếp Đông thấy Quan Hồng định nói nhưng lại thôi thì gầm lên: “Tại sao cô còn có chuyện mà không nói ra cho rõ ràng? Chẳng phải là một chút chuyện dở hơi đó sao? Tôi cũng đâu có chê trách? Còn có chuyện gì nữa thì cô cứ nói nhanh ra đi”
Nói rồi, Nhiếp Đông lấy thuốc ra, cung kính mời Tần Hướng Dương và Triệu Sở, sau đó nói: “Đồng chí cảnh sát, anh thấy đấy, tôi đang động viên Quan Hồng nói ra, như thế có gọi là lập công không? Liệu tôi có được hưởng khoan hồng không?”
Tần Hướng Dương đưa tay ngăn điều thuốc mà Nhiếp Đông đưa đến, làm ra vẻ suy nghĩ một lát, rồi nói rất nghiêm túc: “Điều đó còn phải xem tình hình cụ thể chị ấy nói gì. Nếu như có phát hiện lớn thì chắc chắn là anh sẽ có công”
Nhiếp Đông sáng bừng mắt, bước đến cấu Quan Hồng một cái, rồi làm vẻ mặt dữ dằn, nói: “Cô nói nhanh đi”
Quan Hồng do dự một lát rồi khẽ nói: “Thì cũng là chút chuyện đó!”
“Thế thì cô nói nhanh đi!” Nhiếp Đông giục.
Quan Hồng hắng giọng, uống một hớp nước, nhìn Tần Hướng Dương rồi nói: “Các anh muốn hỏi về chuyện hôm tôi và Phùng Vĩ đến nhà nghỉ chứ gì? Thực ra không có gì, cũng chỉ là chuyện Phùng Vĩ bảo tôi mặc đồng phục cùng anh ấy”
Nhiếp Đông nghe thấy những lời đó thì không ngồi yên được nữa, bèn đứng dậy, chỉ vào mặt Quan Hồng nói: “Cái gì? Mẹ kiếp, cô còn mặc đồng phục để chơi trò gợi cảm với người khác à! Lúc ngủ với tôi sao cô không lãng mạn như vậy!”
Quan Hồng trừng mắt nhìn Nhiếp Đông, nói: “Thì cũng chỉ mới đang chơi trò đó với Phùng Vĩ thì cảnh sát xộc vào! Cảnh sát lục soát khắp phòng, sau đó tôi mới biết họ đang tìm ma túy. Lâm Kiến Cương đã gọi điện nói dối cảnh sát, rằng chúng tôi sử dụng ma túy! Không tìm thấy ma túy đâu, nhưng Phùng Vĩ bị người dẫn đầu tốp cảnh sát đó nhận ra. Người ấy sau đó bảo tất cả các cảnh sát khác đều ra ngoài”
Tần Hướng Dương chau mày, nhắc Quan Hồng: “Nói chậm lại xem nào, phải có đầu có cuối, sự đanh đá lúc cãi nhau với tôi đi đâu hết cả rồi?”
Quan Hồng lại cao giọng nói: “Chính là viên cảnh sát dẫn đầu tên là Lưu Thường Phát ấy nhận ra Phùng Vĩ, không biết lúc trước hai người đã từng gặp nhau ở đâu, nhưng chắc chắn là hai người không quen nhau. Sau đó, Lưu Thường Phát nảy ra ý xấu, anh ta nói với Phùng Vĩ: giám đốc Phùng Vĩ, chuyện anh ra ngoài ăn vụng, vốn cũng chẳng có gì là lớn. Nhưng, nghe nói sang năm anh sắp lên chức rồi, chuyện này nếu mà đồn ra ngoài trong thời điểm nhạy cảm như thế này”
Quan Hồng ngừng một chút, rồi rút một điếu thuốc châm lửa nói tiếp: “Thì là cái ý đó. Cũng không hiểu Lưu Thường Phát từ đâu mà biết được chuyện Phùng Vĩ sắp thăng chức, nên đã lấy chuyện quan hệ ngoài luồng ra để hù dọa, định kiếm chác. Thấy vậy, Phùng Vĩ nói sẽ cho Lưu Thường Phát tiền, và xin anh ta đừng nói ra ngoài. Lưu Thường Phát nói, chuyện này chỉ bắt tại hiện trường, chuyện xong rồi không có bằng cớ thì ai mà thừa nhận, đến lúc đó anh mà không thừa nhận thì một xu tôi cũng không được. Sau đó, Lưu Thường Phát ra ngoài một lúc, lấy một chiếc máy ảnh của người đi cùng, chụp ảnh tôi và phùng Vĩ. Hết rồi, chuyện chỉ có thế.”
Tần Hướng Dương đã nghe rõ, trong bụng thầm nghĩ, Lưu Thường Phát cũng chẳng phải là người trong sạch, tử tế gì, tóm được cơ hội kiếm tiền thì đến cả giám đốc chi nhánh ngân hàng cũng không tha, song cũng không sao, vì giám đốc ngân hàng có tiền.
Tần Hướng Dương hỏi: “Vậy, tại sao hồi ấy khi lấy bút lục, chị lại không nói rõ ra”
“Hồi ấy ư? Hồi ấy những người cảnh sát đó có hỏi gì chuyện đó đâu! Họ chỉ hỏi tôi là có đúng có quan hệ tình ái với Phùng Vĩ hay không! Tôi biết, đó là vì để chứng minh rằng Lâm Kiến Cương có động cơ giết người!”, Quan Hồng nói như bắn súng liên thanh.
Tần Hướng Dương cảm thấy câu nói đó rất đáng chú ý, bèn hỏi: “Vậy sau chuyện đó Phùng Vĩ có cho Lưu Thường Phát tiền không?”
Quan Hồng đáp: “Có lẽ là có. Anh ấy nói là có thể giải quyết được, không cần tôi phải lo lắng”
Tần Hướng Dương gật đầu, nói với Quan Hồng và Nhiếp Đông: “Hai người tạm vào trong phòng ngủ đi, để chúng tôi bàn bạc một chút.”
Trong phòng khách trở nên yên tĩnh. Tần Hướng Dương lặng lẽ sắp xếp lại suy nghĩ. Anh nghĩ, theo như tình hình mà Quan Hồng nói, sau chuyện đó nhất định Phùng Vĩ đã cho Lưu Thường Phát tiền. Nhưng, Lưu Thường Phát có thỏa mãn hay không nhỉ? Nếu Lưu Thường Phát mà đem ảnh của Phùng Vĩ và Quan Hồng phát tán ra ngoài, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới việc thăng chức của Phùng Vĩ năm sau. Vậy thì Lưu Thường Phát đã có lý do để tiếp tục đe dọa và nhiều lần đòi tiền Phùng Vĩ. Đúng như câu: lòng tham vô đáy, thời gian cứ kéo dài, chuyện đó rất có khả năng khiến cho tâm lý của Phùng Vĩ mất cân bằng, từ đó thuê người giết Lưu Thường Phát. Nhưng, như thế cũng không đúng. Nếu thuê người giết, thì người chết có lẽ chỉ là một mình Lưu Thường Phát thôi. Tại sao, sau khi giết chết Lưu Thường Phát rồi, ngày hôm sau hung thủ lại còn đến nhà giết cả nhà Phùng Vĩ?
Tần Hướng Dương nói ra suy nghĩ đó của mình cho Triệu Sở và Lý Văn Bích nghe. Ba người thảo luận mấy lần, nhưng vẫn không sao nghĩ ra được vấn đề mà Tần Hướng Dương đưa ra.
Tần Hướng Dương liên tục day mũi, lẩm bẩm nói: “Nếu tôi là hung thủ, thì sau khi giết chết Lưu Thường Phát, ngày hôm sau đến giết cả nhà Phùng Vĩ, vậy thì tôi chỉ có một lý do khả năng”
Triệu Sở và Lý Văn Bích đồng thanh hỏi: “Lý do gì”
Tần Hướng Dương đáp: “Cụ thể là lý do gì thì tôi cũng không biết. Nhưng chắc chắn rằng, tôi bỗng nhiên được biết Phùng Vĩ đã làm một việc không có lợi đối với tôi”
“Đúng là logic đó!” Triệu Sở gật đầu đồng ý.
Tần Hướng Dương càng nói, mắt lại càng sáng rực: “Hơn nữa, chuyện không có lợi đối với tôi đó, rất có khả năng là do Lưu Thường Phát nói với tôi”
Lý Văn Bích sờ lên cái trán mịn màng của mình, nói một mạch: “Lưu Thường Phát nói với anh chuyện gì, thì anh mới đi giết cả nhà Phùng Vĩ? Không lẽ anh ta sẽ nói: Phùng Vĩ cũng chơi cả vợ của anh?”
Tần Hướng Dương vừa nghe câu nói đó, suýt nữa thì sặc nước, nhưng anh vẫn gật đầu, nói: “Nếu thật sự như thế, thì tôi cũng có thể sẽ đi giết Phùng Vĩ”
Tần Hướng Dương nói xong câu này, lại cảm thấy logic có phần không thông, anh nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Nhưng, nếu như Lưu Thường Phát nói với tôi là, Phùng Vĩ chơi vợ của tôi, thì tôi việc gì lại phải giúp Phùng Vĩ giết chết Lưu Thường Phát? Tôi phải cảm ơn Lưu Thường Phát mới đúng”
Lý Văn Bích nghĩ một chút rồi nói: “Anh giết Lưu Thường Phát rồi, Phùng Vĩ sẽ cho anh tiền. Anh cầm tiền rồi thì sẽ giết cả nhà Phùng Vĩ, cũng chưa muộn. Đó gọi là tinh thần chuyên nghiệp”
Tần Hướng Dương lắc đầu, đáp: “Hung thủ chắc chắn không phải là chuyên nghiệp”
Nghĩ đến đây, Tần Hướng Dương lại gọi Quan Hồng ra.
Nhìn vẻ mặt của Quan Hồng thì thấy tinh thần chị ta đang không tốt, có lẽ là bị Nhiếp Đông mắng cho.
Tần Hướng Dương bảo chị ta uống nước xong thì hỏi: “Chắc Phùng Vĩ không chỉ có quan hệ chơi bời với một mình chị chứ”
Quan Hồng không cần nghĩ mà nói luôn: “Khẳng định là không chỉ mình tôi, có điều tôi không quan tâm, anh ta cho tiền tôi là được rồi. Anh thấy có đúng không?”
Tần Hướng Dương gật đầu tỏ vẻ đồng ý rồi lại hỏi: “Vậy, chị làm thế nào để đoán ra là anh ta còn có người phụ nữ khác nữa?”
Quan Hồng đáp: “Tôi rất hiểu chuyện, từ trước đến lúc đó không bao giờ hỏi anh ấy về người phụ nữa khác. Chỉ có một lần, tôi vô tình phát hiện ra một vật trong túi áo của anh ấy thì mới đoán chừng”
“Vật gì?”
“Một chiếc thẻ ngành, chiếc thẻ ngành của ngân hàng, là ngân hàng mà anh ấy làm việc”
“Trên thẻ ngành đó là ảnh một người phụ nữ?” Tần Hướng Dương hỏi.
“Chứ còn gì!” Quan Hồng nói xong thì vội nói “xin lỗi”, rồi nói tiếp, “Người phụ nữ đó rất xinh đẹp. Lúc đó tôi đã đoán, chắc chắn Phùng Vĩ cũng có quan hệ với cấp dưới là nữ, chẳng phải là anh ấy rất thích cái kiểu mặc đồng phục đó là gì. Có điều, khẳng định là anh ấy giấu rất kín, vì lúc đó anh ấy sắp được thăng chức, nếu như trong cơ quan mà lan tin rằng anh ấy có quan hệ với đồng nghiệp nữ là cấp dưới thì chắc chắn sẽ rất bị động!”
Có nhớ tên của người đó không?”
“Thế anh có nhớ được tên của một người mà anh chỉ nhìn thấy trong ảnh một lần 7 năm trước không?”
“Thế còn mặt mũi thì sao?”
“Cũng không nhớ được.”
“Có còn điều gì muốn nói nữa không?”
“Không.”
Tần Hướng Dương cũng thấy được Quan Hồng chẳng còn điều gì để nói, bèn nói: “Vậy thì chúng tôi về đây. Có điều, rất có thể chúng tôi sẽ quay lại tìm gặp chị. Chị nói với Nhiếp Đông, biểu hiện của chị khá tốt, coi như anh ta đã lập công, tôi sẽ về báo cáo với lãnh đạo!”
Chuyến đi này thu hoạch cũng khá khá, đã moi ra được chi tiết quan trọng về việc Lưu Thường Phát đe dọa Phùng Vĩ, đó có lẽ là nguyên nhân ban đầu của cả vụ án 628, bây giờ chỉ còn lại việc chưa làm rõ được động cơ giết Phùng Vĩ của hung thủ nữa thôi.
Về đến phòng trọ, Tần Hướng Dương nghĩ, nếu như có thể lôi được người phụ nữ mà Quan Hồng nói đến, thì có thể sẽ tìm ra manh mối mới. Nhưng lôi ra bằng cách nào đây? Bảo Quan Hồng đến ngân hàng của Phùng Vĩ nhận mặt ư? Không được. Thời gian đã qua 7 năm rồi, thiếu nữ cũng đã biến thành thiếu phụ, thiếu phụ biến thành bà già, nhận làm sao được? Trừ phi bảo tất cả nữ nhân viên trong ngân hàng tìm và đưa ra những bức ảnh của mình 7 năm về trước! Nhưng mình không còn là cảnh sát nữa, Triệu Sở có thẻ ngành cũng không được, vì làm như thế gây ra động tĩnh quá lớn, bây giờ vẫn đang phải bí mật điều tra, hoàn toàn không thể được. Hơn nữa, việc người phụ nữ kia có còn làm việc ở ngân hàng đó không cũng rất khó mà biết được.
Làm thế nào đây?
Tần Hướng Dương cứ vừa rít thuốc vừa đi lại trong phòng. Anh ngước nhìn từng căn nhà bên ngoài cửa sổ, bỗng nghĩ tới một nơi, nếu như không có gì bất ngờ thì ở đó có lẽ sẽ có ảnh của người phụ nữ trong chiếc thẻ ngành đó.