Chương 18 Cái giá của việc tìm chứng cứ
Mặc dù Tần Hướng Dương đã trấn an Nhiếp Đông, nói rằng anh ta đã có công, nhưng anh ta vẫn đứng ngồi không yên. Anh ta cầm điện thoại lên gọi cho Kỷ Tiểu Mai, kể về chuyện cảnh sát đến nhà điều tra. Anh ta muốn thăm dò ý tứ của Kỷ Tiểu Mai, nếu như cô có thể hào phóng, can đảm nhận hết mọi trách nhiệm về mình thì là tốt nhất.
Kỷ Tiểu Mai nghe và hiểu ý tứ của Nhiếp Đông, rồi nói với vẻ giọng lạnh lùng, khó hiểu: “Nhiếp Đông này, cậu đừng quên là lúc đầu chính cậu tìm đến Lâm Đại Chí rồi mới đến tìm mình. Chuyện đó ai chối được chứ còn cậu không chối được đâu!”
Nhiếp Đông nói bằng giọng không phục: “Nếu như cậu không nói dối rằng Trương Tố Nga lấy điện thoại của cậu gọi cho Lâm Đại Chí, thì mình cũng chẳng làm được chuyện gì!”
Nghe thế, Kỷ Tiểu Mai không nén được tức giận, quát lên với Nhiếp Đông: “Hôm đó, nửa đêm mình phải gọi điện cho Lâm Đại Chí là vì ai? Chẳng phải là vì cậu say rượu vẫn lái xe à? Thế mà lại còn trách mình? Đúng là làm việc tốt lại chuốc vạ vào mình!”
Nhiếp Đông biết là mình đuối lý, lập tức đổi thái độ mềm mỏng: “Phải, phải! Mình đã sai! Cậu có rỗi không, đến đây để chúng ta bàn, nếu cần tìm luật sư thì tìm luật sư, chứ không thể cứ ngồi im mà chờ được”
Kỷ Tiểu Mai im lặng một lúc rồi nói: “Mình đang ở Bắc Kinh để hội chẩn, nên không thể về ngay được. Chờ mình xong việc sẽ đến gặp cậu. Kể từ sau lần mấy cảnh sát đó đến nhà, mình cũng lo lắng mất một dạo, sau đó thì không thấy động tĩnh gì nữa, mình cứ tưởng là chuyện đã qua rồi.”
Nhiếp Đông nói: “Hừ, có mà tránh được” Kỷ Tiểu Mai hỏi: “Cảnh sát nói gì với cậu?”
Nhiếp Đông nói: “Viên cảnh sát ấy nói với mình là mình lập được công. Cậu đến đây đi rồi hãy nói”
Nơi mà tần Hướng Dương nghĩ đến là căn nhà của Phùng Vĩ, cũng chính là hiện trường xảy ra vụ án 628.
Kẻ từ khi xảy ra sự việc, căn nhà đó đã bị phong tỏa. Cư dân của cả tòa nhà đều bàng hoàng, ai mà nghĩ đến hiện trường thê thảm đó cũng đều không ngủ được, nên dần dần chuyển nhà đi chỗ khác, để lại cả một tòa nhà trống không, cho đến bây giờ bệnh viện cũng vẫn không phá, khiến tòa nhà đó cứ đứng một mình trống vắng như vậy.
Hồi đó Phùng Vĩ là giám đốc chi nhánh ngân hàng, trong nhà chắc phải có ảnh chụp chung của các nhân viên, hoặc là ảnh tập thể sau khóa học tập huấn, bồi dưỡng chẳng hạn. Nếu như căn hộ đó vẫn chưa có người ở, thì rất có khả năng những bức ảnh đó vẫn còn. Vì thế, Tần Hướng Dương quyết định đến nhà Phùng Vĩ xem.
Tần Hướng Dương nghĩ, đó là nơi duy nhất không cần làm phiền đến người khác, cũng không gây ra động tĩnh gì, lại có thể tìm thấy những bức ảnh cũ. Nhưng, vừa nghĩ đến nơi đó, thì Lý Văn Bích sởn cả da gà. Tần Hướng Dương biết điều đó và bảo cô ở nhà.
Tòa số 9 khu tập thể Bệnh viện Trung y huyện Thanh Hà, hành lang tối tăm, ẩm ướt, đâu đâu cũng bụi bặm, mạng nhện chăng đầy, trên sàn nhà là một lớp bụi dày không một dấu chân, chứng tỏ đã rất lâu rồi không có người qua lại.
Tần Hướng Dương và Triệu Sở bước đi về phía trước trên lớp bụi dày đó, cầu thang vang lên tiếng bước chân của hai người. Họ nhanh chóng tìm thấy căn hộ 602, đơn nguyên 1 - nhà của Phùng Vĩ 13 năm trước.
Cửa căn hộ bị khóa, trên cửa có một chiếc lưới nhện to tướng, tờ giấy niêm phong không biết đã bay đi đâu. Tần Hướng Dương vừa nhìn kỹ cánh cửa nhà dày nặng, vừa nghĩ, ngày này 13 năm trước, hung thủ đã mang dao và súng đến gõ cửa và vào nhà từ cánh cửa này.
Triệu Sở lấy ra một bộ công cụ mở khóa mới mua, tra vào ổ khóa thử, nhưng không được, chiếc khóa đã bị hoen gỉ từ lâu. Anh ta lấy chiếc tuốc nơ vit tra vào khe cửa, định phá cửa. Không ngờ, chưa cần dùng đến nhiều sức thì cửa đã lập tức bật ra, cứ như thể có người mở từ bên trong. Cánh cửa sắt từ từ xoay, phát ra tiếng kêu loảng xoảng, trong không gian trống vắng, yên tĩnh, âm thanh đó thật chói tai.
Triệu Sở giật nẩy mình, tiếp đó lắc đầu. Tần Hướng Dương cũng cười theo. Không cần phải nói cũng biết, chiếc khóa đó đã bị hoen gỉ từ lâu, chỉ cần cạy khẽ một cái là mở ra được ngay. Họ đứng đợi trước cửa một lúc, cho đến khi mùi ẩm mốc bay gần hết thì mới vào trong.
Nói ra mùi ẩm mốc bay gần hết, nhưng khi vào trong nhà, thì vẫn thấy còn rất nồng, rất khó chịu. Trong nhà rất tối, đồ vật đều phủ một lớp bụi dày. Tần Hướng Dương đặt một chân xuống, rồi bất giác nhấc lên ngay, vì nghĩ rằng, chỗ mà anh vừa đặt chân lên, có lẽ là nơi mà Mã Hiểu Liên chết năm nào. Nhưng rồi anh lại đặt chân xuống, nhìn lên bộ sô pha, phòng khách và phòng ngủ chính, đó là nơi mà ba nạn nhân khác ngã gục.
Tần Hướng Dương đứng yên lặng một lát trong phòng khách, sau đó bước đến trước chiếc gương lớn ấy. Anh đưa tay sờ lên bốn xung quanh chiếc gương, tìm thấy một chỗ, bèn nhấc tay lên, dùng ống tay áo lau bụi trên mặt gương.
Rất nhanh, mặt kính của gương lộ ra. Tần Hướng Dương ngẩng đầu nhìn lên, thì nhìn thấy mặt gương bị vỡ, vết rạn nứt lan ra bốn phía. Đó có lẽ là vết rạn nứt từ cú đấm bằng tay của Lâm Kiến Cương hôm xảy ra vụ án.
Anh nhắm mắt lại, dường như thấy trước mắt hiện lên ánh mắt phẫn nộ của Lâm Kiến Cương. Anh thấy Lâm Kiến Cương lớn tiếng nói với Phùng Vĩ câu gì đó, nhìn thấy vợ của Phùng Vĩ - Khang Diễm Hoa giận dữ đi vào phòng ngủ, đóng mạnh cửa phòng lại, còn Phùng Lộ Thuẫn thì trốn vào phòng ngủ của mình, đeo chiếc tai nghe lên với vẻ chán ngán. Lâm Kiến Cương ở phòng khách, càng nói càng giận dữ, rồi đột nhiên anh ta đưa nắm đấm, đấm mạnh lên chiếc gương, khiến chiếc gương bị vỡ ở chỗ bị nắm đấm đấm vào, bàn tay của Lâm Kiến Cương thì chảy máu. Sau đó, Lâm Kiến Cương như lên cơn điên, vật lộn với Phùng Vĩ. Phùng Vĩ nhổ nước bọt, ra sức túm lấy tóc của Lâm Kiến Cương, khiến đầu Lâm Kiến Cương cứ lắc qua lắc lại…
Những tưởng tượng của Tần Hướng Dương bị câu nói của Triệu Sở cắt ngang, anh lắc đầu, định thần lại, nhìn Triệu Sở.
Triệu sở chỉ lên bức tường đối diện nói với Tần Hướng Dương: “Lại đây, nhìn này”
Tần Hướng Dương nhìn theo hướng chỉ của Triệu Sở. Trên bức tường đó có mấy khung ảnh lớn, bên trong có rất nhiều ảnh cũ. Trong chiếc khung ở giữa là bức ảnh cưới của Phùng Vĩ và Khang Diễm Hoa những năm 90 thế kỷ 20. Điều khiến người ta lấy làm lạ là, trong chiếc khung ảnh lớn nhất chỉ có mấy bức ảnh và có mấy chỗ trống trên đó.
Triệu Sở chỉ vào mấy chỗ trống đó, nói: “Cậu nhìn xem, những chỗ đó chắc chắn trước đây có ảnh”
Tần Hướng Dương quan sát một lúc, rồi gật đầu. Dấu vết để lại của những bức ảnh đã mất đó rất rõ, bụi rơi đầy trên đó. Nhìn kích cỡ, thì thấy có lẽ chỗ đó trước đây đã đặt mấy bức ảnh lớn.
Không lẽ, đó là chỗ để bức ảnh chụp chung của nhân viên ngân hàng? Nhưng, những bức ảnh đó đi đâu cả rồi? Triệu Sở lắc đầu, không hiểu.
Hai người lục tìm hết tủ lại đến hòm, từ phòng khách đến phòng ngủ, tìm kỹ một lượt cả nhà, khiến bụi bám đầy người nhưng vẫn không sao tìm ra một bức ảnh chụp chung nào của nhân viên ngân hàng.
“Đúng là lạ thật đấy.” Tần Hướng Dương lẩm bẩm, “Điều đó không hợp lý”
Triệu Sở phủi bụi trên người, lắc đầu với Tần Hướng Dương.
Tần Hướng Dương thấy một nghi vấn nảy ra trong đầu: không lẽ những bức ảnh đó đã bị người ta lấy đi rồi? Nhưng theo lý mà nói, trước khi xảy ra vụ án, thông thường không có ai chú ý đến những bức ảnh đó, chủ nhà càng không thể để chỗ trống lớn như vậy trong khung ảnh, vì như thế trông rất xấu. Cũng có nghĩa là, khi vụ án xảy ra, khẳng định chỗ đó có ảnh. Sau khi vụ án xảy ra, ngoài cảnh sát, thì không có ai đến nơi này.
“Không lẽ lại như thế?”. Tần Hướng Dương đột nhiên lên tiếng, “Không lẽ, những bức ảnh chụp chung đó đã bị hung thủ lấy đi rồi? Có cần thiết phải thế không?”. Nếu đúng là hung thủ lấy đi, thì Tần Hướng Dương thấy rất khó giải thích về hành động này, cứ cho là trong ảnh có người quen của hung thủ thì hắn cũng không cần thiết phải làm như vậy, như thế chẳng phải là càng giấu càng bị lộ sao?
Triệu Sở nói: “Cũng có thể hung thủ không nghĩ được nhiều như thế, hắn giết người xong, thấy trong ảnh có người quen, nên theo phản xạ có điều kiện đã lấy bức ảnh đi một cách tự nhiên, giống như một kiểu bảo vệ bản năng. Làm sao hắn biết được là 7, 8 năm sau có người đến muốn tìm lại bức ảnh đó?”
“Cũng có lý! Là tôi đã quá nghĩ!” Tần Hướng Dương nghĩ một chút, rồi phủi bụi trên áo của Triệu Sở, nói với anh ta bằng giọng tán thành.
“Vốn dĩ tôi cũng chỉ coi đó như một manh mối để tiến hành điều tra. Như thế này, ngược lại đã chứng tỏ bức ảnh đó có vấn đề.” Tần Hướng Dương mỉm cười nói, “Xem ra, chúng ta sắp tóm được cái đuôi của hung thủ rồi!”
Triệu Sở lắc đầu, thở dài: “Những người khám nghiệm hiện trường hồi đó đúng là cẩu thả, một khung ảnh với rất nhiều chỗ trống như vậy cũng không nhận ra!”
Tần Hướng Dương nói: “Có thể hiểu được điều này, lúc đó trong nhà có bốn người chết, chỗ nào cũng máu me, rất thảm khốc và bừa bộn, nên họ rất bận, chẳng ai còn có thời gian chú ý đến phía bên trên nữa”
Triệu Sở suy nghĩ một lát, cũng cảm thấy có lý.
Ra khỏi tòa nhà cũ kỹ đó, hai người đều cả cảm giác như sống lại, cả hai chằng ai bảo ai đều hít một hơi thật sâu. Mặc dù không tìm thấy thứ họ cần, nhưng Tần Hướng Dương có vẻ còn vui hơn cả là tìm thấy những bức ảnh đó.
Cũng chỉ là một bức ảnh sao? Tần Hướng Dương nghĩ thầm trong lòng, như thế lại phải phiền đến cô ấy rồi.
Anh vừa đi vừa nghĩ, rồi lấy điện thoại ra, gọi cho Tô Mạn Ninh. Anh vẫn cảm thấy rằng Tô Mạn Ninh đáng tin cậy, mặc dù người bán đứng anh chính là cô ta. Hung thủ vụ án 214 đã đặt những bằng chứng thép đó dưới gầm giường của anh, nên sớm muộn gì cũng bị người khác phát hiện, không phải Tô Mạn Ninh thì cũng là người khác. Tô Mạn Ninh dù gì cũng là một cảnh sát, Tần Hướng Dương tin, cô có khả năng phân biệt, cô không ngốc.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
Tần Hướng Dương nói: “Chuyên gia mạng, lại phiền chị rồi. Hãy tìm giúp tôi một bức ảnh, bức ảnh chụp chung của toàn thể nhân viên Ngân hàng Công thương huyện Thanh Hà trước và sau năm 2007.”
Lần này Tô Mạn Ninh trả lời bằng một câu nhẹ nhàng “Được” rồi tắt điện thoại.
Trịnh Nghị đã tìm thấy bằng chứng có giá trị trong thời hạn của cấp trên, kết luận được về hung thủ của vụ án giết Kim Nhất Minh, báo cáo tình hình vụ án 214 theo kiểu ván bài Đô mi nô báo cáo với cấp trên, đồng thời nhận được sự biểu dương của cấp trên bằng lời. Suy xét việc nghi phạm bị truy nã Tần Hướng Dương đang chạy trốn, nên cấp trên không vội trao khen thưởng cho Trịnh Nghị, mà thúc giục ông nhanh chóng bắt được Tần Hướng Dương về quy án. Trịnh Nghị trong lòng tràn đầy tin tưởng, tăng cường mức độ truy nã đối với Tần Hướng Dương, thúc đốc các cơ quan có liên quan trong toàn tỉnh tuần tra đêm ngày, đồng thời đề nghị các đơn vị ngoại tỉnh có liên quan phối hợp điều tra.
Lần này Tần Hướng Dương phải đợi khá lâu, mãi đến 11 giờ đêm, Tô Mạn Ninh mới liên lạc lại với Tần Hướng Dương, nói rằng cô đã hack vào máy tính cá nhân của tất cả nhân viên trong ngân hàng Công thương huyện Thanh Hà, và đã tìm được một bức ảnh chụp chung của nhân viên Ngân hàng vào cuối năm 2006, chỉnh lại cho nét rồi gửi cho Tần Hướng Dương.
Tần Hướng Dương mở máy điện thoại ra, nhìn thấy trên bức ảnh gửi đến có viết: “Ảnh chụp chung toàn thể cán bộ, nhân viên Ngân hàng Công thương Thanh Hà nhân dịp đón Xuân”, mặt sau đề thêm: ngày 15 tháng 1 năm 2007 dương lịch. Trong ảnh, Phùng Vĩ ngồi ở giữa hàng đầu tiên, các nhân viên nam đều ngồi ở hàng đầu, phía sau lưng Phùng Vĩ là hai hàng nhân viên nữ, ai cũng cười rất tươi.
Tần Hướng Dương suy nghĩ một chút, rồi bảo Triệu Sở sáng ngày hôm sau đến gặp Quan Hồng, vì dù sao Triệu Sở cũng có thẻ ngành. Anh dặn Triệu Sở, lần này đến không cần nói nhiều, chỉ cần nghiêm nghị một chút là được.
Ngày hôm sau, Triệu Sở đi một lát là về, vừa vào cửa đã nói:
“Không ngờ thuận lợi thế! Quan Hồng vừa nhìn một cái là nhận ra luôn!”
Tần Hướng Dương thắc mắc: “Chẳng phải chị ta nói rằng không nhớ mặt mũi của đối phương sao?”
Triệu Sở chỉ vào một phụ nữ ở giữa hàng thứ hai trong bức ảnh, nói: “Chính là người này! Quan Hồng nói nếu không nhìn vào ảnh thì không nhớ được ra, cô ta nhìn ảnh và nói người này xinh đẹp nhất, nhìn một cái là nhận ra ngay. Tôi bảo cô ta nhận cho kỹ, cô ta nói chắc chắn không sai”
Lý Văn Bích cũng cầm bức ảnh lên xem, rồi nói: “Đúng là xinh đẹp!”
“Có ảnh thì tốt rồi!” Tần Hướng Dương nói, rồi lấy điện thoại ra gọi cho Tô Mạn Ninh, “Người phụ nữ ở giữa hàng thứ hai trong bức ảnh mà cô gửi đến. Đúng, đúng rồi, cái người xinh đẹp nhất đó. Hãy tìm tài liệu về chị ta giúp tôi, chi tiết một chút. Chị ta có còn làm việc ở ngân hàng hay không thì tôi không biết, cô có thể tìm hiểu ở ngân hàng trước”
Một tiếng sau, Tô Mạn Ninh gọi điện lại: tôi đã đối chiếu với ảnh công tác 5 năm gần đây của toàn bộ nhân viên nữ Ngân hàng Công thương huyện Thanh Hà, người phụ nữ đó tên là Hồ Lệ Na, bây giờ là chủ nhiệm bộ phận cho vay. Tình hình chi tiết sẽ gửi trong tin nhắn.
Hồ Lệ Na, 44 tuổi, quá trình công tác khá đơn giản: tốt nghiệp xong làm việc tại Ngân hàng Nông nghiệp, sau đó thôi việc, đến giúp việc cho chồng là La Nhân Kiệt ở câu lạc bộ ban đêm. Năm 1999 lại quay lại làm việc ở Ngân hàng Công thương cho đến hiện nay. Điều khác là, chị ta đến làm ở Ngân hàng Công thương chứ không phải là Ngân hàng Nông nghiệp trước đây.
Tài liệu về chồng Hồ Lệ Na - La Nhân Kiệt thì nhiều hơn một chút. La Nhân Kiệt, 48 tuổi, qua tài liệu thì thấy đó là một người khá tài giỏi. Trước năm 1999, cũng là trước khi La Nhân Kiệt 34 tuổi, anh ta từng làm rất nhiều công việc, bắt đầu từ phòng bóng bi a, rồi thầu rạp chiếu phim và chợ rau, rồi sau đó lại đổ mối thịt lợn, đổ mối muối công nghiệp, xem ra cũng kiếm được kha khá tiền, đến năm 1999 thì bắt đầu lập câu lạc bộ. Câu lạc bộ đó có tên là Câu lạc bộ Lệ Na, việc làm ăn của câu lạc bộ này rất khá, vì thế nên Hồ Lệ Na mới bỏ việc về giúp chồng. Việc làm ăn phát đạt như thế kéo dài trong hai năm, không ngờ chỉ vì một đường dây mà đã thiêu trụi cả câu lạc bộ. Chính vì thế Hồ Lệ Na mới đi làm trở lại, song không biết thông qua mối quan hệ nào mà lại đến làm việc ở Ngân hàng Công thương của Phùng Vĩ. Sau trận hỏa hoạn đó, La Nhân Kiệt không vì thể mà bó tay chịu hẳn, mà là vẫn cố gắng vươn lên, dồn tiền lập ra một đội vận tải, anh ta đích thân làm đội trưởng. Làm như thế trong mấy năm thì ngành kinh tế bất động sản của cả nước bắt đầu vươn dậy, khắp huyện Thanh Hà, đâu đâu cũng di dời. La Nhân Kiệt đổi đội vận tải của mình thành Đội tháo dỡ, giải quyết không ít vấn đề khó khăn cho công tác di dời, giải tỏa. Tần Hướng Dương xem tư liệu, nhanh chóng đến đoạn kết. Bây giờ, La Nhân Kiệt đã là Giám đốc Công ty hữu hạn phát triển bất động sản nổi tiếng của huyện Thanh Hà.
Triệu Sở nói: “Cái tay La Nhân Kiệt này không đơn giản đâu.”
Tần Hướng Dương gật đầu: “Anh thấy đấy, anh ta làm qua bao nhiêu nghề, lúc thăng lúc trầm, khó khăn lắm mới xây dựng được một câu lạc bộ, thế mà một ngọn lửa đã thiêu trụi tất cả, rồi lại làm đội vận tải, sau đó nhằm đúng thời cơ chuyển sang tháo dỡ, bây giờ thì trở thành nhà phát triển bất động sản! Con người này không chỉ đầu óc giỏi, mà còn phải rất mạnh mẽ nữa, người mạnh mẽ, nhất định sẽ muốn sĩ diện. Đúng là anh ta khá là không đơn giản”
Lúc đó, điện thoại của Tần Hướng Dương báo có tin nhắn gửi đến. Mở ra xem, là tin nhắn của Tô Mạn Ninh, cô bổ sung tiếp tư liệu về La Nhân Kiệt, và cả một bức ảnh chụp gần của anh ta.
Thông tin trên tin nhắn cho thấy, La Nhân Kiệt học võ từ hồi còn nhỏ, đặc biệt thích chơi dao, năm xưa khi mở phòng bi a, nhận thầu chợ rau, rạp chiếu phim thường xuyên mang theo một con dao bướm, mỗi khi anh ta trổ tài đều khiến người xem hoa cả mắt, chính vì vậy, những người ở chợ còn gọi anh ta bằng biệt hiệu Đao Ca. Thông tin còn cho biết, vị trí của câu lạc bộ Lệ Na năm đó của La Nhân Kiệt nằm trên đường Đại Phong Kiều của huyện Thanh Hà.
Đường phố Đại Phong Kiều? Tần Hướng Dương chợt nghĩ, đó chẳng phải là nằm trong quản hạt của đồn cảnh sát Đại Phong Kiều sao? Nói như vậy thì chắc chắn cảnh sát Lưu Thường Phát biết La Nhân Kiệt. Mọi người đều biết, vào thời gian đó, các cơ sở như câu lạc bộ ban đêm không thể không bị phạt, không cần nói chuyện khác, chỉ cần đồn cảnh sát một tháng vài lần cho người đến kiểm tra thì cũng đã không chịu được rồi. Chỉ riêng chuyện đó, với một người lăn lộn ngoài xã hội như La Nhân Kiệt, không thể nào không tạo mối quan hệ tốt với cảnh sát khu vực được.
Còn Phùng Vĩ, từ thói xấu thích ong bướm của anh ta, có thể khẳng định anh ta không thể không đến hộp đêm, và tất nhiên vì thế sẽ quen với Hồ Lệ Na. Cũng có nghĩa là, sau này chuyện Phùng Vĩ và Hồ Lệ Na chơi trò mặc đồng phục, có lẽ là tiếp tục của mối quan hệ có từ hồi đến câu lạc bộ đêm. Chả trách mà sau khi câu lạc bộ đêm bị cháy, Hồ Lệ Na lập tức đến làm ở Ngân hàng Công thương. Thì ra là vì có mối quan hệ này.
Phụ nữ mà muốn ngoại tình thì không ai ngăn được. Không lẽ La Nhân Kiệt không biết về mối quan hệ giữa Phùng Vĩ và Hồ Lệ Na? Nhưng một người lăn lộn ngoài xã hội và thích sĩ diện như La Nhân Kiệt, nếu biết vợ lén lút quan hệ với người khác, thì chắc chắn sẽ không thể để yên.
Tần Hướng Dương tiếp tục suy nghĩ. Xem ra, tay La Nhân Kiệt này rất quen với Phùng Vĩ và Lưu Thường Phát. Vậy thì, khi Phùng Vĩ bị Lưu Thường Phát liên tục tống tiền, liệu có tìm và nhờ La Nhân Kiệt làm người trung gian không nhỉ?
Nếu như La Nhân Kiệt làm người trung gian, thì đúng là một ứng cử quá thích hợp. Vậy, tại sao La Nhân Kiệt lại giết Phùng Vĩ? Không có lẽ là vì chính Lưu Thường Phát đã nói cho anh ta biết, Phùng Vĩ đã ngủ với Hồ Lệ Na? Nếu như thế, La Nhân Kiệt đích thực đã có động cơ giết Phùng Vĩ.
Nhưng, làm sao Lưu Thường Phát biết được quan hệ giữa Phùng Vĩ và Hồ Lệ Na?
Tần Hướng Dương suy nghĩ đến đau cả đầu, phải uống cả một cốc nước lớn mới thấy dễ chịu hơn đôi chút. Anh nói ra những suy nghĩ của mình, muốn nghe ý kiến của mọi người, nhất là Lý Văn Bích.
Anh biết Lý Văn Bích thường có những câu khiến người ta giật mình, lúc đầu nghe thì thấy ngớ ngẩn, nhưng lại thường bất ngờ gợi mở cho suy nghĩ của anh rất nhiều.
“Lại là quan hệ nam nữ!”. Lý Văn Bích rất tán thành những suy đoán của Tần Hướng Dương, cô vừa đi vừa nhắc lại những lời của Tần Hướng Dương, “Nhưng, làm sao mà Lưu Thường Phát biết được quan hệ giữa Phùng Vĩ và Hồ Lệ Na nhỉ? Trừ phi… trừ phi… trừ phi Lưu Thường Phát cũng ngủ với Hồ Lệ Na!”
“Phải! Trừ phi Lưu Thường Phát cũng ngủ với Hồ Lệ Na!” Lý Văn Bích nhắc lại với ngữ điệu mạnh hơn, “Chỉ có Lưu Thường Phát ngủ với Hồ Lệ Na thì mới biết được chuyện Phùng Vĩ ngủ với chị ta từ chính miệng chị ta”
“Khi La Nhân Kiệt làm thuyết khách thay Phùng Vĩ, đến tìm cảnh sát Lưu Thường Phát, thì Lưu Thường Phát chắc chắn rất không vừa lòng với La Nhân Kiệt, nên khó mà kìm được việc đem chuyện Phùng Vĩ ngủ với Hồ Lệ Na ra để cười nhạo anh ta: La Nhân Kiệt, đến vợ của anh cũng ngủ với Phùng Vĩ đấy, thế mà anh còn nói giúp cho Phùng Vĩ à? Thế là, La Nhân Kiệt nhất định sẽ vặn lại Lưu Thường Phát, sao anh lại biết rõ như vậy? Thì Lưu Thường Phát lại không trả lời được, như thế là ngầm thừa nhận rằng mình cũng đã ngủ với Hồ Lệ Na.
“Như thế thì La Nhân Kiệt làm sao mà chịu được? Thế nên việc thuyết khách biến thành ra tay giết người, La Nhân Kiệt đã giết Lưu Thường Phát để trút giận. Tất nhiên, cũng có khả năng là ngộ sát, nhưng tóm lại là Lưu Thường Phát đã chết, La Nhân Kiệt bèn dứt khoát, một là không làm, hai là làm đến cùng và chạy đến giết cả nhà Phùng Vĩ, rồi tiện đó giết luôn cả người hàng xóm vừa mới chạy sang!”
“Như thế có phải rất hợp lý không?”. Lý Văn Bích nói xong thì hỏi Tần Hướng Dương với vẻ rất nghiêm túc.
Triệu Sở và Tần Hướng Dương không khỏi ngây người trước một loạt câu suy luận của Lý Văn Bích. Mặc dù không có bất cứ bằng chứng xác thực nào, nhưng không thể phủ nhận, những lời của cô không có kẽ hở logic nào, vừa giải thích một cách trọn vẹn động cơ giết Lưu Thường Phát của hung thủ, lại vừa giải thích đầy đủ về động cơ giết Phùng Vĩ của hung thủ, giữa hai động cơ đó hòa hợp một cách tự nhiên và không hề mâu thuẫn.
Hồ Lệ Na là phụ nữ, Lý Văn Bích cũng là phụ nữ, phụ nữ phân tích về phụ nữ, quả nhiên là có ưu thế hơn.
Bây giờ xem ra, cho dù hung thủ có phải là La Nhân Kiệt hay không thì cũng phải điều tra.
Nghĩ đến đây, tần Hướng Dương chìa ngón tay cái về phía Lý Văn Bích, nói: “Bây giờ chúng ta không phải là cảnh sát đang giải quyết vụ án, tất cả mọi thứ phải nói có bằng chứng. Với hoàn cảnh của tôi bây giờ, không còn chịu sự trói buộc của đủ thứ quy định, sự suy lý hợp lý thì hoàn toàn có nhu cầu tất yếu phải kiểm chứng. Tôi nghĩ, nếu muốn kiểm chứng, chúng ta cần phải mạnh dạn hơn, đem La Nhân Kiệt trực tiếp so sánh với hồ sơ pháp y mà Vương Việt còn lưu giữ”
“Đối chiếu như thế nào? Đến để xin một sợi tóc của La Nhân Kiệt à?” Lý Văn Bích hỏi.
“Ừ, đúng là đến xin một sợi tóc.” Tần Hướng Dương cân nhắc một lát, rồi nói với Lý Văn Bích, “Chuyện này phải nhờ cô làm giúp thôi.”
9 giờ sáng ngày hôm sau, Triệu Sở đến Công ty tổ chức đám cưới thuê một chiếc máy quay, rồi theo như cách đã bàn bạc từ tối hôm trước cùng với Lý Văn Bích đến Công ty hữu hạn phát triển bất động sản của La Nhân Kiệt.
Lý Văn Bích vào trước để hỏi thăm, biết La Nhân Kiệt đang có mặt ở công ty, thì mới quay đầu lại ra hiệu cho Triệu Sở vào. Người gác cổng thấy có thêm người vác máy quay vào thì đưa tay ngăn họ lại.
Triệu Sở mỉm cười đưa cho người gác cổng một điếu thuốc, nói mình là phóng viên trên tỉnh, đến để làm một phóng sự.
Người gác cổng thấy hai người này không hẹn trước mà đã đến phỏng vấn thì có ý gây khó dễ. Triệu Sở biết rằng từ xưa đến nay thủ kho to hơn thủ trưởng, bèn lấy từ trong lòng ra một cây thuốc, nhét vào tay người ấy, nói, chúng tôi cũng không làm khó cho anh nữa, hay là anh gọi một người trong phòng làm việc ra, chúng tôi hỏi một chút thôi.
Người gác cổng cười hà hà nhận cây thuốc, rồi gọi chủ nhiệm văn phòng ra.
Chủ nhiệm văn phòng là một người trung niên béo, tìm hiểu tình hình xong thì nói với vẻ cân nhắc: “Đến phỏng vấn thì là chuyện tốt thôi. Có điều, anh chị không hẹn trước, bây giờ lại đang là thời gian làm việc, các sếp cũng có kế hoạch của mình. Chuyện này e cũng không dễ đâu”
Lý Văn Bích vội nói: “Các cuộc phỏng vấn có hẹn trước thường có phần giả tạo, bây giờ chính phủ đề xướng các cuộc phỏng vấn phải đúng thực chất, tốt nhất, đến cả kịch bản phỏng vấn cũng không cần, phải thực sự vì nhân dân phục vụ. Chú thấy đấy, Công ty Bất động sản Kiệt Tác của chúng ta mọi việc đều khá tốt đẹp, bố cục quy hoạch xây dựng của cả thành phố Thanh Hà ngày một đổi mới, khoa học hợp lý, phần lớn là các dự án của công ty ta. Lãnh đạo tỉnh nghĩ như thế nào thì cháu không biết, nhưng giới truyền thông trong tỉnh thì đặc biệt quan tâm đến dự án thành phố Thanh Hà này của Công ty Bất động sản Kiệt Tác của các chú. Cho nên, chúng cháu mới không mời mà tự đến! Hơn nữa, có cơ quan báo chí chủ động đến phỏng vấn đưa tin về các chú thì lãnh đạo lớn mới càng quan tâm đến công tác xây dựng đô thị của Thanh Hà chúng ta. Việc tuyên truyền miễn phí như thế đối với các chú mà nói không phải là chuyện gì xấu, đúng không”
Những lời này của Lý Văn Bích khiến cho chủ nhiệm văn phòng cũng phải lắng nghe, sau đó ông ta khẽ ho một tiếng, nói: “Tên của cô là gì? Ồ, phóng viên Lý hả? Xem ra, nhận thức của phóng viên Lý cao đấy. Công ty chúng tôi luôn luôn làm ăn nghiêm túc từ viên gạch viên ngói cho đến biệt thự nhà cao tầng, lúc nào cũng phải là đồ thật chất lượng thật! Đối với các cuộc phỏng vấn cũng không cần phải giả tạo. Những lời vừa rồi của cô đã nhắc đến không ít thành tích của công ty chúng tôi. Ồ, tất nhiên, chúng tôi cũng có những điểm thiếu sót! Chuyện này, vẫn chưa quay đấy chứ?”
Lý Văn Bích vội nói: “Nếu như lần phỏng vấn này thuận lợi, chúng cháu sẽ để cho chú một đến hai phút dự bị, tất nhiên nội dung sẽ phải biên tập đến phần sau đó của lãnh đạo”
Chủ nhiệm văn phòng xua tay, mỉm cười nói: “Chuyện này, tôi không cần đâu, có điều, tôi thấy đề nghị của cô rất hay, để tôi vào báo cáo với lãnh đạo một tiếng”
Lý Văn Bích vội bổ sung: “Lần này chúng cháu đến là muốn phỏng vấn Tổng giám đốc La!”
Một lát sau, chủ nhiệm văn phòng sải bước đi ra, nói với Lý Văn Bích: “Để tôi đưa hai người vào! Một lát nữa Tổng giám đốc La có cuộc họp, chỉ còn 10 phút nữa.” Nói rồi, ông ta dùng ngón tay chỉ vào Lý Văn Bích nói, “Tổng giám đốc La là một người nói thật làm thật. Nhưng tôi phải nhắc hai người, hai người không hẹn mà đến thế này cũng đã là liều lĩnh rồi, nên lát nữa đừng có mà đưa ra những câu hỏi thiếu thận trọng đấy!”
Lý Văn Bích vội nói sẽ không như vậy đâu, rồi đi lên gác theo chủ nhiệm văn phòng.
La Nhân Kiệt là người mặt mũi bình thường, tóc cắt ngắn dựng ngược, trông rất phong độ, thân hình rắn chắc. Ông ta không có vẻ gì là quan cách, nhìn thấy chủ nhiệm văn phòng dẫn phóng viên vào thì vội đứng dậy rời khỏi chỗ bước lên trước bắt tay Lý Văn Bích rồi mỉm cười, nói: “Hoan nghênh phóng viên Lý”
Lý Văn Bích đưa chiếc thẻ ngành ra, cũng mỉm cười đáp lại: “Chúng tôi là phóng viên báo tỉnh, hôm nay không hẹn mà tự đến, xin lỗi vì đã làm phiền ông”
La Nhân Kiệt mỉm cười xua tay.
Chủ nhiệm văn phòng nói với Lý Văn Bích: “Tôi đã truyền đạt ý của anh chị cho Tổng giám đốc La rồi, vậy chúng ta bắt đầu nhỉ? Anh chị định quay ngoại cảnh hay là…”
La Nhân Kiệt trầm giọng nói: “Cứ ở đây đi! Không đi đâu cả, lát nữa còn có cuộc họp. Còn hai người thì hỏi đơn giản thôi, tôi cũng sẽ trả lời thật.”
Lý Văn Bích gật đầu, bảo Triệu Sở mở máy quay, sau đó hỏi:
“Tổng giám đốc La, ông có cần phải chuẩn bị gì không?”
La Nhân Kiệt nói: “Chuẩn bị gì, bắt đầu ngay đi thôi, Lý Văn Bích mỉm cười, nhìn kỹ La Nhân Kiệt rồi nói: “Vào ống kính nên cũng nên sửa sang một chút.” Nói rồi, cô lấy ra một chiếc lược, bước lên định chải đầu cho La Nhân Kiệt.
La Nhân Kiệt xua tay ngăn Lý Văn Bích, rồi lấy từ trong túi ra một chiếc lược nhỏ, chải qua loa mấy cái.
Lý Văn Bích thấy La Nhân Kiệt có lược, nên nhanh trí vươn người nhìn lên ống kính, sau đó lắc đầu nói: “Tổng giám đốc La, đầu ông toàn tóc bạc thôi, để tôi giúp ông nhổ đi nhé!” Nói rồi nhanh nhẹn bước đến.
La Nhân Kiệt biết đối phương có ý tốt, nên lần này không nói gì nữa.
“Đừng nhổ!”. Chủ nhiệm văn phòng lớn tiếng nói.
Lý Văn Bích giật nẩy người, tay cầm hai sợi tóc một bạc một đen đứng ngây ở đó, không biết làm thế nào.
Chủ nhiệm văn phòng bước đến, thận trọng giữ lấy sợi tóc bạc trong tay Lý Văn Bích, nói: “Cô nhìn này, tóc bạc của lãnh đạo chẳng phải là nhân chứng của thành quả công tác xây dựng đô thị của huyện Thanh Hà sao? Không được nhổ! Cứ quay lên! Không những phải quay, mà còn phải quay thật rõ nữa!”
Nói rồi, ông ta lại giữ lấy sợi tóc đen trong tay Lý Văn Bích, giận dữ nói: “Các cô cậu còn trẻ, sao làm việc thiếu cẩn thận thế? Sao lại nhổ lẫn cả sợi tóc đen thế này!”
La Nhân Kiệt mỉm cười, nói: “Không sao!”
Lý Văn Bích thở phào, nói một câu xin lỗi, rồi nhân lúc chủ nhiệm văn phòng không để ý, nhanh nhẹn nhổ mấy sợi tóc trắng.
Việc phỏng vấn sau đó tiến hành rất thuận lợi, Lý Văn Bích đưa ra mấy câu hỏi. La Nhân Kiệt trả lời cũng rất rõ ràng. Cuộc viếng thăm sơn trại kết thúc, mãi cho đến khi ra khỏi cổng công ty, hai người mới thở phào một hơi dài.
Tần Hướng Dương biết được Lý Văn Bích đã lấy được tóc của La Nhân Kiệt một cách thành công nên rất vui, lập tức cầm mấy sợi tóc đó đến gặp Vương Việt – chủ nhiệm pháp y năm xưa.
Lần này hai người vẫn gặp nhau ở chỗ công viên hôm trước.
Vương Việt không ngờ Tần Hướng Dương lại nhanh chóng hẹn gặp lại mình như thế.
Tần Hướng Dương đưa chiếc túi ni lông có đựng sợi tóc của La Nhân Kiệt cho Vương Việt, nói: “Những sợi tóc này là của một đối tượng nghi phạm, đáng tiếc là tôi không có nơi nào để làm giám định ADN, đành phải tìm ông.”
Vương Việt nắm lấy vai Tần Hướng Dương, nói với vẻ phấn chấn: “Cậu tìm thấy nghi phạm thật rồi à?”
Tần Hướng Dương nói: “Có phải là ông ta hay không thì chưa chắc. Có cách nào giám định được không?”
Vương Việt cười, nói: “Hồi trước dù gì tôi cũng là chủ nhiệm pháp y! Chút chuyện nhỏ này cứ giao cho tôi! Có kết quả, tôi sẽ lập tức liên hệ với cậu!”
Tần Hướng Dương không biết được rằng, cũng ngày hôm đó, Kỷ Tiểu Mai từ Bắc Kinh về đã đến huyện Thanh Hà tìm gặp Nhiếp Đông.
Kỷ Tiểu Mai vừa nhìn thấy Nhiếp Đông, đã mắng cho anh ta một trận, mắng anh ta về việc anh ta định đổ tất cả tội lỗi tạo chứng cứ giả năm đó cho chị ta.
Nhiếp Đông lại phải xin lỗi một hồi, thì Kỷ Tiểu Mai mới chịu thôi.
Thấy Kỷ Tiểu Mai đã nguôi giận, Nhiếp Đông nói: “Chuyện thì đã xảy ra rồi, cũng lắm thì tôi, cậu, và cả cái cô Trương Tố Nga đó cùng nhau gánh chịu, chẳng ai chối bỏ được trách nhiệm! Có điều, viên cảnh sát đến nhà tôi hôm đó nói rằng tôi đã lập được công thật mà. Nếu như tôi không sao mà cậu phải vào đó thì cậu cũng đừng có trách tôi!”
Kỷ Tiểu Mai nghi hoặc hỏi lại: “Lập công? Cậu lập được công gì?”
Nhiếp Đông châm một điếu thuốc, rít một hơi dài rồi mỉm cười nói: “Một vài câu thì không nói cho rõ được. Tóm lại là tôi không lừa cậu là được”
Kỷ Tiểu Mai im lặng một lát, rồi mỉm cười nói: “Nhiếp Đông! Không phải là cậu giở trò sau lưng đấy chứ? Hay là định đổ hết tội lỗi cho tôi?”
Quan Hồng ngồi bên cạnh, lúc này mới nói xen vào: “Chồng tôi lập được công thật mà, không lừa chị đâu!”
Nhiếp Đông nghe Kỷ Tiểu Mai nói vậy thì giận dữ, đập bàn nói: “Cậu lạ thật, sao lại cứ không tin thế! Hôm đó cảnh sát đến tìm Quan Hồng, để tìm hiểu về tình hình một vụ án, là tôi đã động viên Quan Hồng nói ra! Quan Hồng, cho cô ấy xem video đi!”
Quan Hồng nghe nói vậy hơi do dự, vì chị ta không muốn người ngoài biết được cái việc xấu xa mà mình đã làm năm xưa, nhưng nhìn sang thì thấy vẻ mặt không có vẻ gì lấy làm nặng nề về chuyện đó của Nhiếp Đông, đành đứng dậy nói: “Thôi được! Trong khu biệt thự này của chúng tôi đều có gắn camera ở cổng và phòng khách, tôi sẽ mở lại video hôm đó cho chị xem.”
Rất nhanh sau đó, Quan Hồng tìm thấy đoạn video ghi lại cảnh nhóm của Tần Hướng Dương đến nhà.
Kỷ Tiểu Mai vươn người nhìn, chị ta tò mò muốn biết Nhiếp Đông đã lập được công gì.
Kỷ Tiểu Mai chăm chú nhìn lên màn hình, rồi dần dần chau mày lại, chỉ vào Tần Hướng Dương nói: “Sao lại là anh ta?”
“Ai cơ?” Nhiếp Đông hỏi.
“Viên cảnh sát ấy họ Tần, nhưng tên thì bây giờ không nhớ được ra. Đại khái là khoảng một tháng trước, chính anh ta đã nhằm vào tôi rồi cùng với một cô gái nữa đến nhà tôi diễn kịch để lừa tôi!” Nói rồi, Kỷ Tiểu Mai chỉ vào Lý Văn Bích.
“Nếu không thì tôi đã không thừa nhận chuyện tạo chứng cứ giả rồi! Tay cảnh sát này đúng là lắm trò”, Kỷ Tiểu Mai giận dữ nói.
Nhiếp Đông giận dữ nói: “Chỉ tại cậu ngốc nên mới mắc lừa người ta!”
Nhiếp Đông chưa nói dứt câu, thì Kỷ Tiểu Mai như vừa chợt nghĩ ra chuyện gì đó, bèn thảng thốt kêu lên: “Không đúng! Không đúng rồi! Cái tay họ Tần đó hình như là tội phạm bị truy nã! Để tôi nghĩ đã, để tôi nghĩ đã!” Nói rồi, chị ta gãi đầu, lập tức nói to: “Đúng rồi! Chính là anh ta! Bây giờ anh ta là tội phạm truy nã! Lệnh truy nã anh ta dán khắp mọi nơi ở Tân Hải. Sáng hôm nay tôi cũng nhìn thấy một tờ lệnh truy nã dán ở cổng bệnh viện của tôi! Đúng, đúng! Tên là Tần Hướng Dương! Tôi nhớ ra rồi!”
“Sao? Tội phạm bị truy nã? Chẳng phải anh ta là cảnh sát sao?”
Quan Hồng sửng sốt nói.
“Đúng thế! Chuyện là như thế nào?” Nhiếp Đông cũng gãi đầu.
“Hỏi tôi thì tôi biết đâu được!”, Kỷ Tiểu Mai nói, “Dù sao thì tôi cũng chắc chắn rằng bây giờ anh ta là tội phạm bị truy nã!”
“Cậu chắc chứ?” Nhiếp Đông nhìn chăm chăm vào Kỷ Tiểu Mai, nói, “Vậy, chuyện anh ta bảo tôi lập công không được tính nữa à?”
“Nói buồn cười thật! Tội phạm bị truy nã nói rằng cậu lập công thì là cậu có công à? Tôi nói rồi mà, cậu lập được công gì?” Kỷ Tiểu Mai cười nói với vẻ giễu cợt.
Nói xong câu đó, Kỷ Tiểu Mai lại bỗng ngây người ra một lát rồi quay người bỏ đi thật nhanh.
“Cậu đi đâu đấy?”, Nhiếp Đông hỏi.
Kỷ Tiểu Mai nói to: “Tội phạm truy nã nghiêm trọng đang ở Thanh Hà! Tôi đi báo cảnh sát! Như thế mới gọi là lập công đáng hoàng nhé!”
Nhiếp Đông nghe thấy câu đó của Kỷ Tiểu Mai thì cứ đứng ngây ra tại chỗ.
Sau khi Kỷ Tiểu Mai báo cảnh sát, đoạn video có hình ảnh của nhóm Tần Hướng Dương ở nhà Nhiếp Đông nhanh chóng được chuyển đến tay Trịnh Nghị. Trịnh Nghị chậm rãi kéo thước phát của đoạn video đó, vẻ mặt tuy bình thản, nhưng trong lòng thì hoàn toàn không như vậy. Ông ta thực sự không thể nào nghĩ ra được Tần Hướng Dương đã thoát ra khỏi thành phố Tân Hải với các trạm kiểm soát giăng kín như lưới thép ấy bằng cách nào. Không những trốn ra khỏi, cậu ta lại còn không chạy đi xa mà nằm lại ở huyện Thanh Hà sát ngay với tỉnh lỵ.
Trịnh Nghị bất giác thầm kêu trong lòng: Tần Hướng Dương ơi là Tần Hướng Dương, gan của cậu quả là không nhỏ!
Đoạn video đó không nghe thấy tiếng, Trịnh Nghị đích thân dẫn người xuống huyện Thanh Hà, rồi sai người gọi Nhiếp Đông và Quan Hồng lên cơ quan công an Thanh Hà.
Nhiếp Đông và Quan Hồng run rẩy nghe Trịnh Nghị đích thân xét hỏi. Hai vợ chồng không phải là người ngốc, mặc dù không hiểu cầu vai trên vai của Trịnh Nghị là chức gì, nhưng từ vẻ uy nghiêm tự nhiên của Trịnh Nghị thì đoán rằng đó là một lãnh đạo cao cấp.
Nhiếp Đông và Quan Hồng thuật lại chi tiết những điều mà mình biết. Trước khi ra về, Nhiếp Đông còn liên tục hỏi Trịnh Nghị: “Lãnh đạo, như thế là tôi cũng đã lập công rồi phải không?”
Trịnh Nghị bảo hai người ra về với vẻ không mấy kiên nhẫn, rồi lập tức quay lại Tân Hải.
Trở về phòng làm việc của mình rồi mà Trịnh Nghị vẫn không sao ngồi yên được, ông ta cứ đi đi lại lại trong phòng. Từ miệng của Nhiếp Đông, ông ta biết được rằng Triệu Sở và Lý Văn Bích đang ở cùng với Tần Hướng Dương, Tần Hướng Dương còn hỏi Quan Hồng về tình hình có liên quan đến vụ án 628. Điều này khiến ông ta vô cùng buồn bực. Ông ta không ngờ, trong thời gian bị truy nã, Tần Hướng Dương lại đi điều tra về mấy vụ án cũ! Một tháng trước, ông ta và Tô Mạn Ninh đã nhìn thấy hồ sơ của bốn vụ án đó trong phòng của Tần Hướng Dương, lúc đó ông ta không thật quan tâm lắm.
“Không được!”, Trịnh Nghị thầm ra quyết định.
Rất nhanh sau đó, khắp nơi ở huyện Thanh Hà cũng dán đầy lệnh truy nã Tần Hướng Dương. Hơn nữa, điều khác là, Trịnh Nghị đã nâng cấp nội dung truy nã: hễ bắt được nghi phạm, Sở Công an Tân Hải sẽ thưởng 500 ngàn Nhân dân tệ! Nếu cung cấp những manh mối trực tiếp mà được xác định có giá trị thì sẽ được thưởng 200 ngàn Nhân dân tệ!
Ngoài ra, Trịnh Nghị còn ra lệnh cho Lục Thao mang theo một bộ phận người đến đóng đồn trực tiếp tại cơ quan công an Thanh Hà, phụ trách hành động truy bắt Tần Hướng Dương tại hiện trường. Ông ta đưa tài liệu có liên quan đến người nhà trong bốn vụ án cũ, dặn dò Lục Thao bí mật theo dõi họ. Ông ta nói với Lục Thao, rất có thể Tần Hướng Dương sẽ tiếp xúc với những thân nhân của các đương sự trong vụ án. Lục Thao không rõ là vì sao, nhưng vẫn chấp hành mệnh lệnh một cách trung thành.
Mệnh lệnh của Trịnh Nghị là: nghi phạm nguy hiểm của vụ án 214 Tần Hướng Dương có mang theo vũ khí, cực kỳ nguy hiểm, nếu chống đối khi bắt giữ thì cứ bắn ngay!
Trịnh Nghị rõ hơn ai hết rằng, một khi Tần Hướng Dương bị cảnh sát bắt, anh nhất định sẽ không chịu bó tay để bị bắt. Nếu không, tại sao lúc đầu anh lại chạy trốn từ cửa sổ của Sở? Cũng có nghĩa là, mấy chữ “nếu chống đối khi bắt giữ thì cứ bắn ngay” là lời tuyên bố tử hình đối với Tần Hướng Dương.
Camera nhà Quan Hồng cho thấy, nhóm của Tần Hướng Dương đã đến đó hai lần, Triệu Sở đến đó một mình một lần, Lục Thao căn cứ thời gian khi họ rời khỏi nhà Quan Hồng, trích suất tất cả các camera giám sát dọc đường, rất may, anh ta đã phát hiện ra mục tiêu. Anh ta nhận thấy lần nào xuất hiện mục tiêu cũng đi bộ, hơn nữa, mục tiêu tỏ ra rất cảnh giác, mỗi khi đi ngang qua chỗ có camera đều có ý tránh.
Lục Thao thầm nhủ, mấy người này quả là rất ranh mãnh!
Anh ta cứ bám sát theo camera, cuối cùng thì thấy mục tiêu biến mất ở một con phố.
Lục Thao báo cáo lại tình hình đó với Trịnh Nghị.
Trịnh Nghị rất vui mừng, khen Lục Thao đã làm rất tốt, rồi bảo anh ta bố trí người, bố trí lại camera ở đoạn phố mà mục tiêu biến mất.
Thực ra, điều mà Lục Thao không biết là, Tần Hướng Dương đã từng là lính trinh sát nên ranh mãnh hơn anh ta nghĩ nhiều. Mấy ngày đó, mỗi lần trở về con phố có căn nhà mình đang ở, Tần Hướng Dương đều rắc một ít bột ớt ở phía sau lưng. Anh làm như vậy là để đề phòng nhỡ có chó nghiệp vụ bám theo thì có thể làm giảm khả năng đánh hơi của chúng ở một mức độ nào đó.
Tất nhiên, việc bố trí lại camera lúc đó Lục Thao hoàn toàn dựa vào nhân lực mà không sử dụng đến chó nghiệp vụ.
Tô Mạn Ninh thấy Trịnh Nghị đi đi về về giữa tỉnh và huyện Thanh Hà vội vàng như vậy thì có ý thăm dò, qua đó mới được biết chuyện Trịnh Nghị đã thẩm vấn Quan Hồng và Nhiếp Đông. Việc Trịnh Nghị nâng cấp lệnh truy nã khiến cô rất ngạc nhiên, đồng thời rất nghi hoặc. Cô không biết tại sao Trịnh Nghị lại làm như vậy, đành nói ngay lại chuyện đó cho Tần Hướng Dương biết.
Sau khi biết chuyện đó, Tần Hướng Dương lập tức nhận ra là mình đã không để ý quan sát camera trong biệt thự nhà Nhiếp Đông, bèn kêu lên: thật sơ suất. Nhưng rồi anh lập tức hiểu ra ý định của Trịnh Nghị. Xem ra Trịnh Nghị muốn thông qua việc nâng cấp lệnh truy nã gây áp lực cho mình, không muốn mình động chạm đến bốn vụ án cũ đó!
“Được, ông không muốn cho tôi động vào thì tôi lại càng động đến cho ông xem!”. Có điều, Tần Hướng Dương cũng rất rõ, nhất cứ nhất động của mình ở huyện Thanh Hà tiếp sau đây sẽ càng trở nên nguy hiểm.