← Quay lại trang sách

Chương 19 Khởi động đồng thời hai vụ án

Có bài học từ lần đến nhà Quan Hồng, lần này Tần Hướng Dương không dám sơ suất nữa. May mà Tô Mạn Ninh thông báo kịp thời, anh nghĩ, bây giờ khắp nơi ở Thanh Hà đều có lệnh truy nã, nếu chẳng may bà Lâm phát hiện ra mình là tội phạm truy nã mà lại hồ đồ đi báo cảnh sát thì sẽ thật phiền phức. Anh còn nghĩ, Trịnh Nghị nâng cấp lệnh truy nã, chắc chắn là vì phát hiện ra việc mình đang điều tra lại mấy vụ án, do vậy hẳn là ông ta đã sai người theo dõi người thân của những người trong vụ án đó, vì thế, việc điều tra sau này chắc sẽ ngày càng khó khăn hơn.

Trời vừa tối, Tần Hướng Dương bảo Triệu Sở đến nhà bà Lâm để trinh sát tình hình, Triệu Sở là tiểu đội trưởng tiểu đội trinh sát năm nào, nên chút việc đó chẳng khó gì đối với anh ta. Ai ngờ, Triệu Sở vừa mới mở cửa ra, thì lại thấy ngay bà Lâm với làn rau trên tay.

Triệu Sở ngạc nhiên, vội mời bà Lâm vào nhà.

Bà Lâm vừa vào nhà, Triệu Sở vội ra phố ngay. Anh ta đứng trong bóng tối bên đường, vừa hút thuốc vừa cảnh giác quan sát tình hình trên đường. Đốm lửa ở đầu thuốc cứ lập lòe và trong lòng anh ta thì cứ nghĩ xem làm cách nào để đột phá được cục diện. Anh ta biết, nếu chẳng may có người bám theo bà Lâm, thì anh ta chỉ còn cách ra tay mà thôi.

May mà mười mấy phút trôi qua vẫn không phát hiện ra tình hình gì bất thường. Như vậy chỉ có hai cách giải thích, hoặc là người phụ trách việc theo dõi chưa đến vị trí, hoặc là người theo dõi chỉ chăm chăm ở gần khu nhà ở của bà Lâm. Cho dù là tình huống nào thì lần này cũng khá may mắn. Song, hẳn là lần này Trịnh Nghị đã bố trí người theo dõi những người thân của các đương sự trong 4 vụ án. Về điểm này, phán đoán của Triệu sở và Tần Hướng Dương giống như nhau. Nghĩ đến đây, bất giác Triệu Sở chau mày.

Bà Lâm vào nhà xong, lập tức nói với Tần Hướng Dương bằng giọng nghi hoặc: “Sao trên phố toàn là lệnh truy nã cậu thế? Chẳng phải cậu là cảnh sát sao? Tôi mua rau xong, không kịp về nhà mà đến ngay đây để hỏi xem”

Tần Hướng Dương biết là không thể giấu được nữa, bèn nói cho bà Lâm biết cơ bản về tình hình vụ án 214.

Bà Lâm nghe xong cứ há hốc miệng vì ngạc nhiên.

Lý Văn Bích vội nói ngay: “Bác Lâm, có một tin tốt này muốn nói với bác, chúng cháu đã tìm ra một kẻ tình nghi trong vụ án 628 rồi. Rút cuộc anh ta có phải là hung thủ hay không thì sẽ nhanh chóng có đáp án thôi”

“Thật không?” bà Lâm nắm chặt tay của Lý Văn Bích, hỏi bằng giọng run run.

“Thật ạ! Làm sao chúng cháu có thể nói dối bác được?”, Lý Văn Bích nói.

“Tốt quá! Tốt quá! Có tin tức thì các anh chị lập tức thông báo cho tôi biết nhé! Gọi điện cũng được, đi lại không an toàn đâu.” Nói rồi bà Lâm thở dài: “Nếu tìm thấy hung thủ thật thì tốt quá! Kiến Cương sẽ được ra thôi!”

Nói xong, bà buông tay của Lý Văn Bích ra và tiếp: “Cháu gái, tôi về đây! Yên tâm, tôi vẫn chưa lú lẫn đâu, tôi sẽ không bán đứng các cháu!”

Trong đêm tối, huyện Thanh Hà đã mất đi vẻ yên tĩnh vốn có, thỉnh thoảng lại thấy những chiếc xe cảnh sát rọi ánh đèn, chạy vút qua trên đường phố bên ngoài căn nhà mà Tần Hướng Dương và hai người bạn đang ở.

Tần Hướng Dương ý thức được rằng thời gian mỗi ngày một ít, anh mở kho lưu trữ điện tử trong điện thoại di động, đồng thời mở cả hai vụ án ra. Bây giờ, anh phải đồng thời điều tra về cả hai vụ án: vụ án 903 cưỡng hiếp giết người, vụ án 719 giết người chặt xác.

Tình hình về vụ án 903 cưỡng hiếp giết người vô cùng đơn giản, nhưng bình luận về vụ án này trên mạng thì lại nhiều nhất.

Hung thủ của vụ án 903 là Lưu Chính Long, khi vụ án xảy ra vào năm 2007 chỉ mới 21 tuổi.

Mẹ của Lưu Chính Long tên là Đàm Phương, có thể được xem là người nổi tiếng trên mạng, kể từ ngày con trai nhận tội, bà bắt đầu hành trình gõ cửa kêu cứu khắp nơi dài dằng dặc. Ngần ấy năm trôi qua, chi phí cho việc đi kêu cứu đã tiêu tan hết mọi khoản tích lũy của gia đình trong nhiều năm, cuối cùng, đến cả nhà cũng phải bán đi.

Trên mạng tràn đầy thông tin về Lưu Chính Long và Đàm Phương, trong những năm qua cũng đã có không ít luật sư tìm đến Đàm Phương, giúp bà nộp đơn kiện. Nhưng cuối cùng vẫn không sao kết thúc được. Chưa nói đến chuyện kiện tụng, hồi đầu khi nộp đơn kháng án, chỉ riêng việc để có thể mượn đọc hồ sơ về Lưu Chính Long, Đàm Phương và một luật sư đã phải mất thời gian hai năm.

Nhưng, nếu chỉ đơn thuần xem hồ sơ thì vụ án 903 lại vô cùng đơn giản. 7 giờ ngày 3 tháng 9 năm 2007, nữ công nhân Trần Ái Mai của Công ty hữu hạn hóa chất Tân Hải đóng tại Tây Quan, huyện Thanh Hà (cũng chính là nhà máy hóa chất được xây dựng lên sau khi phát hiện ra dầu mỏ ở Tây Quan), tan ca trở về nhà và đã bị hiếp sau đó bị giết chết trên đường. Hiện trường xảy ra vụ án là một ruộng ngô ở khu ngoại ô, cũng chính là đoạn đường Trần Ái Mai phải đi qua mỗi khi đi làm và trở về hằng ngày. Xác của nạn nhận được giấu trong ruộng ngô đó, bên cạnh xác có một chiếc giếng khoan bỏ trống, trên miệng giếng có một tảng đá nặng chịch đạy lên. Nửa người dưới của nạn nhân bị lột truồng, quần áo bị nhét vào trong khe của tảng đá đó.

Tính ra thì nhà máy hóa chất đó cũng thật có duyên với Tần Hướng Dương. Lần đầu tiên đến đó, là khi Tần Hướng Dương và Lý Văn Bích đến Tây Quan tìm thùng thư năm xưa; lần thứ hai đi qua là khi anh chạy trốn trong chiếc xe chở gạch từ Tân Hải đến.

Tần Hướng Dương hồi tưởng một lúc rồi tiếp tục nghiên cứu tài liệu.

Mãi tới ngày thứ 8 sau khi Trần Ái Mai bị chết thì mọi người mới tìm thấy xác cô. Lúc đó, xác nạn nhân đã bị phân hủy với những mức độ khác nhau. Cảnh sát địa phương của huyện Thanh Hà điều tra nửa tháng vẫn không bắt được hung thủ. Xuất phát từ yêu cầu tha thiết của người nhà nạn nhân mà xác của nạn nhân mãi vẫn chưa được hỏa thiêu và được cất giữ trong nhà xác của bệnh viện thành phố. Vụ án được giới truyền thông đưa tin, khiến cho nữ công nhân trong nhà máy đều lo lắng, sợ hãi, ảnh hưởng rất xấu tới xã hội. Tất nhiên, vụ án này vì thế trở nên nóng và thu hút sự chú ý của toàn xã hội là 5 năm sau khi mà Lưu Chính Long nhận tội và mẹ của cậu ta là Đàm Phương không nói gì từ bỏ việc nộp đơn kêu cứu ở địa phương.

Sở Công an Tân Hải nhanh chóng cử tổ chuyên án đến. Tổ trưởng tổ chuyên án là Trịnh Nghị, tổ phó là Chu Học Quân, đội phó đội cảnh sát hình sự của cơ quan công an huyện Thanh Hà.

Sau khi vụ án được Trịnh Nghị tiếp nhận, thì chỉ ba ngày sau đã quy được nghi phạm Lưu Chính Long, 7 ngày sau thì lấy được khẩu cung. Cái chính là, kết quả đối chiếu thông tin ADN của Lưu Chính Long và dấu vết tinh trùng trong người nạn nhân hoàn toàn trùng khớp.

Theo lời khai của Lưu Chính Long, hơn 7 giờ tối ngày 3 tháng 9, anh ta đi xe đạp qua ruộng ngô thì gặp Trần Ái Mai trên đường đi làm về, thấy cô gái trẻ, xinh đẹp thì nổi cơn ham muốn kéo Trần Ái Mai xuống ruộng ngô thực hiện hành vi cưỡng hiếp, chuyện xong thì thương lượng, hòa giải với Trần Ái Mai, nhưng đã bị từ chối thẳng thừng. Trần Ái Mai nhất quyết đòi báo cảnh sát, thế là Lưu Chính Long nảy ý định giết chết nạn nhân và sau đó bóp cổ giết chết Trần Ái Mai.

Từ trong tài liệu đó, Tần Hướng Dương không thấy có bất cứ nghi vấn nào, nhưng có một lá đơn kháng nghị đính kèm phía sau hồ sơ đã làm anh chú ý.

Lá đơn kháng nghị được nộp sau khi việc xét xử vụ án với kết quả Lưu Chính Long bị tuyên phạt tử hình diễn ra. Trên một tờ giấy trắng mỏng, chỉ có bảy, tám dòng chữ, nhưng chữ viết rất ngay ngắn, không có một chỗ sửa hay một lỗi chính tả nào. Bằng kinh nghiệm, Tần Hướng Dương phán đoán, lá đơn kháng nghị ngay ngắn đó chắc chắn là được chép lại.

Nội dung của đơn kháng nghị đại ý là Lưu Chính Long nói đến việc mình còn trẻ, thiếu hiểu biết về pháp luật, trong một lúc không kìm nén được đã hành động thiếu suy nghĩ, thái độ nhận tội thành khẩn, vì vậy xin được giảm nhẹ hình phạt. Ở góc phải của lá đơn có chữ ký của Lưu Chính Long, trên chỗ viết tên có dấu vân tay. Phía sau tên đề: ngày 11 tháng 5 năm 2008.

Tần Hướng Dương xem hết lá đơn kháng nghị, lại xem ngày chấp hành án tử hình của Lưu Chính Long, và rồi bất chợt sửng sốt, ngày thi hành án trong hồ sơ là ngày 21 tháng 4 năm 2008.

Sao lại có thể như thế được? Đơn kháng nghị làm sao lại có thể là sau ngày thi hành án tử hình được?

Tần Hướng Dương chau mày, tiếp tục xem phía dưới.

Phía sau cùng của hồ sơ điện tử có kèm hai bức ảnh hiện trường chấp hành án. Đó là những bức ảnh đen trắng, trong một bức Lưu Chính Long quỳ ở phía trước, bên cạnh là bốn viên cảnh sát đang tiến hành xác nhận lần cuối về thân phận của anh ta; bức khác là ảnh sau khi đã chấp hành án xong, Lưu Chính Long nằm sấp úp mặt xuống đất.

Phía dưới bức ảnh viết một dòng chữ nhỏ, nơi chấp hành án: sa trường hoang phế ở ngoại ô phía bắc Thanh Hà.

Sa trường? Bãi cát?

Tần Hướng Dương nhìn kỹ nơi chấp hành án ghi trên bức ảnh, càng nhìn lại càng thấy thắc mắc, dù nhìn thế nào cũng thấy nơi chấp hành án không giống bãi cát mà là giống với một nơi có tuyết hơn.

Lý do mà anh đoán đó là một bãi tuyết, vì:

Một, trong bức ảnh thứ nhất, Lưu Chính Long mặc áo nhung, bốn cảnh sát bên cạnh thì ba người mặc cảnh phục, một người mặc thường phục, nhưng nhìn dáng vẻ thì đều mặc rất dày.

Hai, trong bức ảnh thứ hai, đằng trước, đằng sau, bên phải, bên trái xác của Lưu Chính Long có rất nhiều dấu chân, những dấu chân đó rất sâu, rất rõ, vừa nhìn thì thấy đó là những vết chân giẫm trên tuyết, dấu chân trên cát không thể nào rõ như thế được.

Ba, phần đầu của Lưu Chính Long chảy rất nhiều máu, có cả một đống máu từ đầu của anh ta chảy ra ngoài, nhìn rất thảm. Từ mức độ loang và thấm ướt của vết máu mà phán đoán thì phía dưới của vết máu có lẽ là tuyết. Nếu máu chảy vào trong cát thì không thể nào để lại vết loang lớn như thế được.

Nhưng tại sao trong hồ sơ lại viết là ở bãi cát nhỉ? Tần Hướng Dương nghĩ không ra. Anh lại nhìn vào ngày thi hành án, 21 tháng 4 năm 2008, rồi bỗng nhiên anh đập bàn, nghĩ thầm: tra một chút là sẽ biết ngay thôi!

Anh cầm điện thoại lên, không chút do dự gọi cho Tô Mạn Ninh.

Tô Mạn Ninh lập tức mở máy và khẽ “a lô” một tiếng rồi không nói gì nữa. Cô biết, Tần Hướng Dương gọi cho mình hẳn là có việc.

Lần này, giọng của Tần Hướng Dương cũng lịch sự hơn nhiều, anh khẽ ho một cái rồi nói: “Lại làm phiền chị rồi. Tra giúp cho tôi tình hình thời tiết ngày 21 tháng 4 năm 2008, của huyện Thanh Hà nhé, xem có tuyết rơi không.”

Tô Mạn Ninh lập tức tắt máy không hỏi thêm gì.

Rất nhanh sau đó, Tô Mạn Ninh trả lời bằng tin nhắn: Huyện Thanh Hà, ngày 21 tháng 4 năm 2008, trời nắng, nhiệt độ thấp nhất 10,5 độ C, nhiệt độ cao nhất 17 độ C.

Tần Hướng Dương vừa nhìn tin nhắn lập tức ngây người: sao lại như thế nhỉ? Không lẽ ngày thi hành án tử hình của Lưu Chính Long có vấn đề?

Nếu có vấn đề, thì là vì nguyên nhân gì đây?

Anh lại mở máy tính tra về Lưu Chính Long, rất nhanh đã tìm thấy rất nhiều nội dung có liên quan. Anh phát hiện ra có không ít comment đều nói về ngày thi hành án đối với nạn nhân. Mấy năm gần đây, có khá nhiều nội dung về hồ sơ này được Đàm Phương và luật sư của bà đăng lên trên mạng.

Đối với vấn đề này, nhiều bạn nhất trí cho rằng, ngày tháng thi hành án đối với nạn nhân đã lùi về sau kha khá, ít nhất là bị kéo lùi đến cuối năm 2008. Lý do của việc kéo lùi đó thì trên mạng cũng có nhiều đồn đoán, nói rằng việc đó có liên quan đến chuyện ghép nội tạng, rất có khả năng một người lắm tiền nào đó đã được ghép thận của Lưu Chính Long, việc kéo lùi thời gian thi hành án là để phối hợp với nhu cầu phẫu thuật ghép thận.

Là một cảnh sát, Tần Hướng Dương rất rõ, có một thời gian dài, nguồn gốc hợp pháp của nội tạng người của Trung Quốc chủ yếu từ hai nguồn, một là Hội chữ thập đỏ, hai là phạm nhân bị tử hình. Cứ cho rằng thận của Lưu Chính Long được ghép cho người lắm tiền kia, thì chỉ cần trình tự hợp lý cũng vẫn nằm trong phạm vi cho phép của pháp luật.

Anh bước đến bên cửa sổ, châm một điếu thuốc rồi rít một hơi mạnh, sau đó thở một hơi dài, xem ra những ẩn khuất đằng sau sự việc này khá nhiều. Anh nghĩ, cho dù những phân tích và đồn đoán trên mạng có thật hay không thì lý do căn bản nhất vẫn là bản thân vụ án có vấn đề, cũng có nghĩa là vụ án này cũng là một vụ án oan sai! Nếu như bản thân vụ án không có vấn đề, Lưu Chính Long đã không chết, vậy thì cũng sẽ không tạo lên sự quan tâm và bàn tán rộng rãi như thế trong dân chúng, và càng không có chuyện mẹ của Lưu Chính Long- bà Đàm Phương lại kiên trì đi cầu cứu kháng cáo trong nhiều năm và phải bán cả nhà đi như vậy.

Anh biết, cho dù đằng sau vụ án có nhiều điều ẩn khuất, liên quan đến ai thì cũng đều không phải là điều anh phải nhọc lòng, việc anh có thể làm là phải lôi bằng được hung thủ ra trước.

Tình hình vụ án 719 giết người chặt xác cũng không phức tạp.

Vào buổi tối ngày 19 tháng 7 năm 2008, tức là buổi tối ngày thứ hai sau khi cặp vợ chồng mới cưới Tạ Chính Luân và Tôn Hiểu Ngọc hưởng tuần trăng mật trở về, thì Tôn Hiểu Ngọc bị giết chết trong buồng ngủ ở căn biệt thự của gia đình tại khu ngoại ô Thanh Hà, đồng thời còn bị chặt thành mấy mảnh một cách dã man, trong nhà cũng bị mất các đồ trang sức bằng vàng và một số tiền mặt. Khi xảy ra vụ án, tất cả cửa sổ của căn biệt thự đều đóng kín, bố của Tạ Chính Luân là Tạ Khôn đã gây khá nhiều áp lực cho cảnh sát, đồng thời để cho truyền thông đưa tin về vụ việc này. Tạ Khôn có tiền lại có thế nên việc làm như vậy của ông ta cũng là đúng tình đúng lý. Vì vậy, cơ quan cảnh công an Thanh Hà lại đề nghị sở thành lập tổ chuyên án, tổ trưởng tổ chuyên án vẫn là Trịnh Nghị.

Trịnh Nghị nhanh chóng khoanh vùng Tạ Chính Luân - chồng của Tôn Hiểu Ngọc là đối tượng nghi vấn quan trọng. Lý do là, cửa của biệt thự khóa kín, không có dấu vết bị cạy phá nào, qua kiểm tra của các chuyên gia, cũng loại trừ khả năng bị đột nhập bằng các dụng cụ như khóa vạn năng. Cũng có nghĩa là, chỉ có Tạ Chính Luân không cần dùng phá khóa cửa, mà chỉ cần dùng khóa mở cửa một cách đoàng hoàng. Hơn nữa, cảnh sát cũng phát hiện ra trên áo sơ mi của Tạ Chính Luân có nhiều vết máu của nạn nhân Tôn Hiểu Ngọc và những vết chân dính máu của Tạ Chính Luận trên sàn nhà bằng gỗ ở hiện trường.

Mặt khác, tại hiện trường xảy ra vụ án còn có cả một ít dịch nôn ra của Tạ Chính Luân và cũng không phát hiện ra dấu vân tay và các dấu vết khác của bất cứ người thứ ba nào. Những vật chứng trực tiếp và gián tiếp này đều nhằm vào Tạ Chính Luân.

Phía cảnh sát đã tiến hành khám nghiệm đối với các mảnh xác chết, phát hiện ra Tôn Hiểu Ngọc đã có thai. Tổ trưởng tổ chuyên án lúc đó - Trịnh Nghị đã đề nghị lấy cái thai trong bụng ra làm giám định quan hệ huyết thống với Tạ Chính Luân, kết quả khiến mọi người sửng sốt, tỉ lệ giống nhau về ADN giữa cái thai và Tạ Chính Luân chỉ đạt 20,03%, cũng có nghĩa là cái thai mà Tôn Hiểu Ngọc đang mang trong bụng không phải là con của Tạ Chính Luân. Vì vậy, phía cảnh sát quy kết Tạ Chính Luân có động cơ gây án.

Tạ Chính Luân biện hộ rằng mình đi mua đồ ở chợ về đến nhà thì thấy cửa nhà khóa trái bên trong, nên không mở được khóa. Anh ta nghĩ rằng Tôn Hiểu Ngọc đã khóa nhà từ bên trong nên gọi cửa, nhưng không gọi được, gọi điện thoại cũng không có người nghe. Tưởng rằng Tôn Hiểu Ngọc đã ngủ, anh ta đành quay lại xe chờ. Một lát sau, anh ta lại về gọi cửa, thì thấy cửa đã mở, vào đến nhà thì mới phát hiện ra là vợ đã bị chết thảm. Anh ta bước đến chạm vào xác vợ, nên đã nôn ngay tại chỗ, sau đó mới chạy đi báo cảnh sát, báo xong thì cứ ngồi trong xe.

Cảnh sát hỏi anh ta, tại sao khi báo cảnh sát thì cửa phòng lại khóa?

Tạ Chính Luân nói, khi ra khỏi nhà đi báo cảnh sát, anh ta lo có người vào phòng phá hỏng hiện trường nên đã dùng khóa, khóa cửa lại.

Theo phía cảnh sát và tòa án, cách nói đi báo cảnh sát khóa cửa phòng lại của Tạ Chính Luận rất khó mà chấp nhận. Vì, thông thường trong tình huống như vậy người ta sẽ vô cùng sợ hãi, rất khó có được suy nghĩ bình tĩnh “nhỡ có người vào phòng phá hỏng hiện trường”.

Tạ Chính Luân lại giải thích, nếu mình là hung thủ thì cần gì phải lấy khỏi hiện trường nhiều tài sản như vậy.

Phía cảnh sát cho rằng, lấy tài sản đi chỉ là cách hung thủ đánh lạc hướng cảnh sát.

Ngoài ra, Tạ Chính Luân không đưa ra được bằng chứng về việc mình không có mặt ở hiện trường.

Đối với vấn đề này, Tạ Chính Luân giải thích, tối hôm đó hai vợ chồng họ đã mời cơm bạn bè. Anh ta đã uống rượu, Tôn Hiểu Ngọc uống nhiều hơn anh ta. Anh ta đã đi vào phố mua ít đường Gluco và một số đồ dinh dưỡng. Vì biệt thự mới cưới ở ngoại ô, thêm vào đó là việc anh ta lái xe sau khi uống rượu nên khá chậm, từ lúc mua xong đồ ở phố về đến nhà cũng mất gần một tiếng đồng hồ. Anh ta luôn khẳng định rằng, khi Tôn Hiểu Ngọc bị giết là khi mình đang lái xe, nhưng lại không đưa ra được chứng cứ.

Xem đến đây, Tần Hướng Dương chán ngán lắc đầu, nếu vụ án này mà gác lại đến bây giờ thì dễ xử lý hơn nhiều, nhưng vụ án 719 lại xảy ra vào năm 2008, lúc đó các loại xe có gắn thiết bị ghi lại hành trình rất ít, càng không giống như bây giờ, trong phố, tiểu khu ở đâu cũng có hiệu thuốc, nếu không, cho dù Tạ Chính Luân đúng là đi mua những đồ vật kia thì cũng không cần bao nhiêu thời gian.

Cuối cùng, Tạ Chính Luận bị đưa ra xét xử và tuyên phạt tử hình hoãn thi hành án trong 2 năm. Sau đó, Tạ Khôn tích cực tìm kiếm quan hệ và nhờ vả, tòa án đã lấy lý do sự thật vụ án rõ ràng nhưng loạt chứng cứ không hoàn chỉnh đã tuyên phạt Tạ Chính Luân mức án chung thân.

Nhưng, điều khiến người ta không hiểu là, sau khi tòa án xử xong, Tạ Chính Luân lập tức từ bỏ kháng nghị.

Đêm đó Tần Hướng Dương ngủ rất không ngon, một phần vì hai bản hồ sơ ấy, một phần vì sự theo dõi của Trịnh Nghị đối với thân nhân của các đương sự có liên quan trong vụ án, khiến cho việc điều tra tiếp sau đây sẽ càng thêm khó khăn.

Ngày hôm sau, Triệu Sở và Lý Văn Bích cũng tham gia để cùng phân tích tình hình vụ án.

Lý Văn Bích nói, cô là phóng viên nên ít nhiều cũng có nghe nói đến vụ án Lưu Chính Long, còn về điểm nghi vấn về ngày thi hành án đối với Lưu Chính Long và những lời đồn đại trên mạng rằng khả năng thận của anh ta đã được cấy ghép cho một người giàu thì Tần Hướng Dương không thấy hứng thú. Anh tự nhận thấy việc chính còn chưa kịp, và càng không có khả năng để tìm hiểu những việc mất thời gian đó. Việc quan trọng nhất trước mắt của anh là điều tra rõ ràng về mấy vụ án ấy, tìm ra hung thủ đích thực, từ đó lần tìm hung thủ của vụ án 214, có vậy mới xóa hết những nghi vấn về mình. Anh cũng tin chắc rằng, chỉ cần tìm ra hung thủ đích thực của những vụ án oan sai đó, thì cho dù các màn đen tối hơn nữa, những dòng nước đục hơn nữa cũng sẽ đến ngày được làm sáng tỏ.

Triệu Sở vẫn cứ nhíu chặt mày. Những việc anh ta và Tần Hướng Dương lo lắng giống nhau, Trịnh Nghị đã cho người theo dõi thân nhân của những đương sự trong vụ án, tiếp sau đây nên làm thế nào đây?

Đúng lúc ba người đang bàn bạc chưa ra thì điện thoại của Tần Hướng Dương đổ chuông. Người gọi đến là Vương Việt, anh lập tức mở máy nghe.

Giọng của Vương Việt rất bình tĩnh, song khó che giấu được sự phấn khởi bên trong.

Ông ta nói: “Kết quả giám định sợi tóc cậu mang đến đã có rồi, trùng khớp hoàn toàn với thông tin ADN mà tôi cất giữ! Tần Hướng Dương, may mà có cậu! Nỗi ấm ức của tôi năm đó đã không uổng phí!”

Tần Hướng Dương và Triệu Sở, Lý Văn Bích nghe vậy vô cùng vui mừng, cùng nhau vỗ tay chúc mừng.

Kết quả giám định đó nhìn thì rất đơn giản, nhưng ý nghĩa thì rất quan trọng. Nó chứng minh nguồn gốc tổ chức da trong kẽ móng tay của Mã Hiểu Liên là của La Nhân Kiệt – ông chủ của Công ty phát triển bất động sản Kiệt Tác.

Mã Hiểu Liên là nhân viên của Công ty Giao thông công cộng kiêm đội viên của đội phòng chống trộm cắp của công ty.

La Nhân Kiệt là một ông chủ lớn, ông chủ lớn liệu có đi xe buýt không?

Cho dù ông chủ lớn rất có khả năng đi xe buýt, thì ông ta tuyệt đối cũng không thể là trộm cắp. Ông ta không phải là trộm cắp, thì cũng tuyệt nhiên không duyên cớ gì mà lại để lại tổ chức da trong móng tay bàn tay phải của Mã Hiểu Liên!

Nói cách khác, chỉ khi La Nhân Kiệt là hung thủ của vụ án 628 thì ông ta mới có thể để bị Mã Hiểu Liên cào cấu vào ngày 28 tháng 6 năm 2007!

Đối với mỗi một vụ án, sự thật chỉ có một, nhưng những suy luận hợp lý thì có rất nhiều, khi suy luận của mình đánh một dấu chấm với sự thật thì niềm vui đó làm sao không khiến người ta thấy phấn chấn cho được?

Bảo rằng năm đó Trịnh Nghị đã bỏ qua chứng cứ nhóm ADN thứ hai cũng được, vội với việc phá án cũng được, tóm lại là Trịnh Nghị đã làm sai vụ án 628. Nhưng, đối với Tần Hướng Dương mà nói thì nghi vấn duy nhất bây giờ là: Lâm Đại Chí đã làm thế nào để biết được rằng vụ án 628 có vấn đề và từ đó uy hiếp Trịnh Nghị?

Vấn đề này, nếu chỉ dựa vào suy nghĩ không thì không thể nào tìm ra đáp án. Tần Hướng Dương lắc đầu, tạm thời gác nghi vấn này sang bên.

Vương Việt tiếp tục hỏi Tần Hướng Dương: “Tiếp sau đây cậu định làm thế nào? Giao chứng cứ cho cảnh sát, để họ đến bắt La Nhân Kiệt à?”

Tần Hướng Dương đáp một cách quả quyết: “Không! Bây giờ tôi đang là một tội phạm bị truy nã, đến mình còn chưa lo nổi. Ông Vương, ông tạm thời giữ chứng cứ đó cẩn thận. Ông cũng biết đấy, tôi còn ba vụ án nữa. Cuối cùng, tôi sẽ kết thúc đối với tất cả các hung thủ!” Vương Việt nói: “Bây giờ, cảnh sát toàn thành phố đều đang bận với việc bắt cậu, cậu định làm thế nào?”

Tần Hướng Dương không trả lời Vương Việt, mà bỗng nhiên hỏi: “Ngày 3 tháng 9 năm 2007, ông có biết vụ án của Lưu Chính Long không?”

Vương Việt ngừng một lát, đáp: “Biết, nhưng không hiểu rõ tình hình cụ thể. Tôi đã nói với cậu rồi, tháng 10 năm đó là tôi từ chức rồi.”

“Cũng phải. Vậy, ông quen với Chu Học Quân chứ? Đội phó của cơ quan công an các ông năm đó, tổ phó tổ chuyên án 903.”

“Chu Học Quân, bạn thân của tôi. Có điều, anh ấy cũng nghỉ hưu rồi.”

“Nghỉ hưu rồi à?”

“Ừ. Năm đó, sau khi tôi từ chức không lâu thì anh ấy cũng nghỉ hưu.”

“Nghỉ hưu bình thường chứ?”

“Ha, ha, anh ấy còn ít hơn tôi hai tuổi, cậu nói xem có bình thường không?”

“Ý của ông là, việc ông ấy về hưu có liên quan đến vụ án 903?”

“Cũng không phải, anh ấy về hưu là vì bệnh, bây giờ vẫn phải dùng thuốc, đã bao nhiêu năm rồi! Anh ấy không thích nói chuyện về vụ án với người khác, tôi cũng chẳng hỏi. Hai chúng tôi, có thể xem như là đồng bệnh tương liêu vậy!”

Tần Hướng Dương day mũi, nói: “Ông Vương, ông có thể hẹn được với ông Chu Học Quân không? Tôi muốn gặp mặt ông ấy một chút.” Vương Việt nói: “Để tôi thử xem! Chuyện này nếu là trước kia thì tôi không dám chắc. Nhưng cậu đã phá được vụ án 268, nên tôi nghĩ có thể được. Những điều giấu kín trong lòng tôi bao nhiêu năm qua bị cậu moi ra rồi, tôi cũng không tin là anh ấy sẽ không động lòng!”

Tần Hướng Dương nói: “Ông hẹn được ông ấy thì cùng đến chỗ tôi. Bây giờ tôi ra ngoài rất không tiện, lát nữa tôi sẽ nhắn địa chỉ cho ông.”

Tắt máy xong, Tần Hướng Dương nói: “E là chúng ta rất khó mà tiếp xúc được với người nhà của đương sự trong vụ án 903, hy vọng là ông Chu Học Quân đó có thể giúp được chúng ta”

Triệu Sở gật đầu, nói với Tần Hướng Dương: “Cho dù thế nào, thì chúng ta cũng đã tìm ra hung thủ đích thực của vụ án 628, những việc sau này dù có khó hơn nữa cũng vẫn phải điều tra tiếp, nhất định tôi sẽ giúp cậu xóa bỏ hết hiềm nghi”

Lý Văn Bích cũng nói: “Đúng thế! Tần Hướng Dương, đừng quên là còn có cả tôi nữa! Tôi sẽ đi đến cùng với anh! Vậy, bây giờ có phải là chúng ta nên tóm lược lại quá trình của vụ án 628 không? Sớm muộn gì thì tôi cũng phải đem nó viết thành bài báo!”

Tần Hướng Dương vừa nghe liền bật cười, thứ mà phóng viên quan tâm luôn luôn là sự thật của bài viết.

Anh châm điếu thuốc, tưởng tượng mình là La Nhân Kiệt rồi đưa vào trong vụ án và tóm lược lại quá trình vụ án 628.

Trước một tháng khi vụ án 628 xảy ra, Lâm Kiến Cương bám theo vợ là Quan Hồng, tận mắt nhìn thấy Quan Hồng và giám đốc chi nhánh ngân hàng Phùng Vĩ đi vào phòng 808 của khách sạn. Thế là Lâm Kiến Cương đã gọi điện cho 110, nói dối là có người sử dụng ma túy trong phòng 808 của khách sạn. Sau khi nhận được tin báo, cảnh sát Lưu Thường Phát của đồn Đại Phong Kiều đã đem người nhanh chóng đến phòng 808. Lưu Thường Phát không tìm thấy ma túy, mà bất ngờ bắt được Phùng Vĩ và Quan Hồng quan hệ lén lút với nhau. Thế là, Lưu Thường Phát nảy ra ý định khác, bèn lấy máy ảnh chụp bằng chứng chụp ảnh Phùng Vĩ và Quan Hồng, tiếp đó tống tiền Phùng Vĩ. Còn như việc Lưu Thường Phát tại sao lại nhận ra thân phận giám đốc chi nhánh ngân hàng của Phùng Vĩ và biết chi tiết Phùng Vĩ sắp thăng chức thì không cần nói cũng biết.

Sau chuyện đó, Phùng Vĩ đã đưa cho Lưu Thường Phát một món tiền, muốn mua lại những bức ảnh trong tay Lưu Thường Phát.

Nhưng, Lưu Thường Phát đâu có dễ dàng như vậy? Anh ta vẫn tiếp tục thỉnh thoảng lại đến tống tiền Phùng Vĩ.

Phùng Vĩ thấy, nếu cứ tiếp tục như thế cũng không phải là cách, bèn tìm người đứng giữa dàn xếp giúp chuyện này. Tìm ai bây giờ? Anh ta chợt nghĩ đến đại ca xã hội La Nhân Kiệt. La Nhân Kiệt mặc dù là ông chủ của công ty bất động sản, nhưng hồi trước khi anh ta mở câu lạc bộ đêm, Phùng Vĩ là khách thường xuyên của câu lạc bộ đêm ấy, quan hệ giữa hai người rất tốt, huống chi, sau khi câu lạc bộ đêm bị cháy, Phùng Vĩ còn đưa Hồ Lệ Na - vợ của La Nhân Kiệt vào làm trong ngân hàng của mình. Có mối ơn huệ đó, chắc chắn La Nhân Kiệt sẽ giúp cho Phùng Vĩ chuyện này.

Phùng Vĩ còn nghĩ, hồi La Nhân Kiệt mở câu lạc bộ đêm, chắc chắn cũng không thể thiếu việc “chào hỏi” Lưu Thường Phát. Nghĩ đi nghĩ lại, Phùng Vĩ cảm thấy chuyện này chỉ có thể nhờ La Nhân Kiệt. Thế là anh ta tìm đến và nói rõ tình hình với La Nhân Kiệt.

La Nhân Kiệt cũng là người trượng nghĩa, nên đã vui vẻ nhận việc này.

Buổi chiều ngày 27 tháng 6, La Nhân Kiệt mời Lưu Thường Phát đi ăn cơm. Ăn xong, trên đường về, La Nhân Kiệt tìm một nơi ít người qua lại, nói rõ ý của mình, chuyện như thế cũng đã đã được rồi, hy vọng Lưu Thường Phát nể mặt mình, đừng quá đáng quá.

Ai ngờ, Lưu Thường Phát không chịu, lại còn ra vẻ chuyện công thì cứ phép công mà làm, nói rằng sẽ đem trả tiền lại cho Phùng Vĩ, sau đó nộp ảnh quan hệ bất chính giữa Phùng Vĩ và Quan Hồng lên cho cấp trên.

Những lời nói đó của Lưu Thường Phát khiến La Nhân Kiệt rất tức giận.

Lưu Thường Phát thấy La Nhân Kiệt nổi nóng, thì lại cười nhạo anh ta và nói rằng, hồi trước khi La Nhân Kiệt mở câu lạc bộ đêm chẳng phải cũng nhờ mình bảo kê cho sao? Ý là, La Nhân Kiệt đừng có nghĩ rằng mình đã to! Một ông chủ xuất thân từ xã hội đen mà lại còn ra mặt dạy tôi à?

Thế là, La Nhân Kiệt đã lên tiếng đấu khẩu lại với Lưu Thường Phát. Trong lúc hai người cãi cọ, Lưu Thường Phát càng cười nhạo La Nhân Kiệt hơn, rồi bất cẩn để lộ một bí mật - cũng chính là chuyện quan hệ lén lút giữa Phùng Vĩ và Hồ Lệ Na.

Rất có thể Lưu Thường Phát đã nói: “Anh vẫn còn rỗi hơi để chùi đít hộ cho Phùng Vĩ à? Đến cả vợ anh mà Phùng Vĩ cũng còn ngủ cùng đấy!”

Tính tình của La Nhân Kiệt nóng nảy, dữ dằn, tuy nhiên, trải qua nhiều năm làm ăn nên cũng đã tinh ranh hơn, nghe Lưu Thường Phát nói vậy thì lập tức hỏi lại: “Tại sao mày biết là Phùng Vĩ ngủ với vợ tao?”

Đây rõ ràng là một chuyện cực kỳ bí mật! Lưu Thường Phát biết là đã lỡ lời nên cứ ấp a ấp úng.

La Nhân Kiệt lập tức hiểu ra, chuyện như thế này chỉ có thể dò hỏi được khi trên giường! Lưu Thường Phát chắc cũng đã ngủ với vợ của mình, lúc trên giường hai người chắc chắn đã nói ra những lời đường mật và bí mật. Chuyện đó làm sao có thể giấu được!

Từ đó, La Nhân Kiệt mới vỡ lẽ, chả trách mà Hồ Lệ Na lại vào được ngân hàng của Phùng Vĩ! Hai người đó hẳn đã có tình ý với nhau từ lâu! Câu lạc bộ đêm hồi đó của mình không ngờ trở thành trung tâm bán sỉ sừng cho các ông chồng!

Nghĩ vậy, La Nhân Kiệt lên cơn giận dữ như sôi, túm lấy nện cho Lưu Thường Phát một trận tơi bời, không ngờ quá tay đã đánh chết Lưu Thường Phát. Cũng chính vì như vậy, mà dấu vết để lại trên hiện trường khá nhiều. Nhưng, đúng như những phân tích của Tần Hướng Dương lúc mới đầu tiếp xúc với vụ án, La Nhân Kiệt không những ranh mãnh mà còn rất bình tĩnh, sau khi xong chuyện, anh ta đã xóa dấu vết hiện trường. Tình cờ sau lại có một trận mưa lớn, khiến cho cảnh sát hầu như chẳng thu được manh mối có giá trị nào tại hiện trường Lưu Thường Phát bị hại.

Thêm một chi tiết rất tình cờ nữa, hôm đó Lưu Thường Phát còn mang theo cả súng. La Nhân Kiệt thấy Lưu Thường Phát đã chết, bèn dứt khoát đã không làm thì thôi, đã làm thì làm cho đến cùng, bèn lấy khẩu súng của Lưu Thường Phát để rồi buổi trưa hôm sau đến nhà giết Phùng Vĩ.

Điều càng tình cờ hơn nữa, ngày 28 tháng 6, Lâm Kiến Cương cũng vì chuyện của Quan Hồng mà đã đến nhà Phùng Vĩ to tiếng, trong cơn giận dữ Lâm Kiến Cương đã đập vỡ cái gương trong phòng khách và đánh nhau với Phùng Vĩ, bị Phùng Vĩ giật đứt tóc và để lại không ít thông tin tổ chức da.

Lâm Kiến Cương vừa đi thì La Nhân Kiệt lại đến!

Phùng Vĩ thấy La Nhân Kiệt, thì tưởng rằng anh ta đã giúp mình giải quyết xong chuyện mình nhờ nên rất vui, mang hai chai Mao Đài ra để biếu La Nhân Kiệt mang về.

Ai ngờ, vừa vào nhà, La Nhân Kiệt lập tức chất vấn Phùng Vĩ: “Mày đã ngủ với Hồ Lệ Na vợ tao phải không?”

Câu hỏi đó của La Nhân Kiệt khiến Phùng Vĩ rất lúng túng, anh ta chỉ biết nói: “Làm cái gì thế? Cái tay Lâm Kiến Cương đó vừa mới đến nhà tôi gây sự rồi mới về, bây giờ lại đến lượt anh à? Anh ra đi!”

Lưu Thường Phát đã chết rồi, giết một người cũng là tội giết người, giết cả nhà cũng là tội giết người. Sự việc tiếp sau đó thì đúng như trong miêu tả của hồ sơ, La Nhân Kiệt đã giết cả nhà Phùng Vĩ. Mã Hiểu Liên đến nhà để khuyên can cũng bị giết để bịt đầu mối. Trước khi đi, La Nhân Kiệt bình tĩnh đặt hai chai Mao Đài lên bếp ga, định phá hủy hiện trường.

La Nhân Kiệt vốn hoàn toàn không biết Lâm Kiến Cương, nhưng anh ta nhớ tới lời của Phùng Vĩ rằng Lâm Kiến Cương cũng vừa đến gây chuyện, nên đã lần tìm đến Lâm Kiến Cương, bám theo anh ta đến nơi ở, rồi chờ đến khi trời tối, nhân lúc không ai để ý bèn đem con dao gây án để vào dưới cốp xe mô tô của Lâm Kiến Cương. Đó là một sự hãm hại rất tuyệt vời, thời gian và động cơ gây án đều rất khớp. Và chính vì hành vi đổ tội ấy của anh ta nên sau này cũng đã dắt mũi được cả Trịnh Nghị. Làm xong tất cả những việc đó, anh ta mới đem ném khẩu súng của Lưu Thường Phát xuống sông Thanh Hà đoạn ở khu vực ngoại ô.

“Một đoạn phát lại về quá trình rất hoàn mỹ!”. Lý Văn Bích nói, rồi tắt chiếc máy ghi âm hình chiếc bút.

“Hoàn mỹ thì có tác dụng gì!”. Tần Hướng Dương thở dài, nói, “Những người bị oan không bao giờ quay trở về được nữa!”

Trên thực tế, vụ án mà Tần Hướng Dương hoàn nguyên đúng là dường như không có gì khác biệt với sự thật: buổi chiều ngày 27 tháng 6, đúng là La Nhân Kiệt đã mời Lưu Thường Phát đi ăn cơm, sau khi ăn xong trên đường trở về, La Nhân Kiệt bày tỏ với Lưu Thường Phát về vai trò làm thuyết khách của mình, chỉ có điều, có một điểm Tần Hướng Dương không thể nào nghĩ đến là trong bữa cơm chiều tối ngày 27 tháng 6 ấy còn có một người khác cùng dự.

Ai vậy?

Lý Danh - Phó tổng giám đốc Công ty hữu hạn sản xuất trang bị cảnh sát Đại Chí.

Công ty bất động sản của La Nhân Kiệt không thể thiếu các thiết bị phòng chữa cháy và bảo vệ, vì thế là khách hành thường xuyên của Công ty Lâm Đại Chí. Tiền lo cho bữa ăn ấy đều do Lý Danh trả. Sau khi ăn xong thì cũng đã khoảng 11 giờ đêm, và Lý Danh là người lái xe. Lưu Thường Phát cứ một mực đòi xuống xe ở gần khu nhà ở của mình. La Nhân Kiệt đã xuống cùng và đề nghị đến KTV chơi một lúc, nhân tiện có chuyện muốn nói. Lưu Thường Phát lấy lý do là đã muộn nên từ chối. La Nhân kiệt bèn kéo Lưu Thường Phát sang bên đường rồi nói ra vai trò thuyết khách của mình…

Năm 2007, ở các huyện thị nhỏ có rất ít camera giám sát, 11 giờ đêm thì lại càng ít người qua lại. La Nhân Kiệt ra tay với Lưu Thường Phát, khi cả hai vật lộn đến bồn hoa ngăn cách đường, thì xe của Lý Danh đỗ ở bên đường. Lý Danh ngồi trong buồng lái nhìn La Nhân Kiệt và Lưu Thường Phát đánh nhau. Vì trong bóng tối nên anh ta nhìn không rõ và không hiểu là chuyện gì, định đến căn ngăn, song sau đó lại thôi.

Anh ta sớm đã biết La Nhân Kiệt là người nóng nẩy, hung bạo, đang trong cơn điên, rất có thể đến cả người can cũng đánh! Nhưng nếu không đến can mà cứ ngồi nhìn thì cũng chẳng ra sao! Lúc đó, Lý Danh cũng đã uống ít rượu, thần kinh có phần mệt mỏi, cho rằng hai người đánh nhau chắc cũng không có chuyện gì lớn nên đã lái xe rời khỏi đó với ý nghĩ “không xen vào chuyện của người khác”.

Mãi cho đến khi vụ án xảy ra và qua xem tin tức, thì Lý Danh mới ý thức được rằng buổi tối hôm đó trong cơn cuồng nộ La Nhân Kiệt đã giết người và còn cướp luôn cả cây súng. Và trong vụ án 628, hung thủ đã dùng chính khẩu súng của Lưu Thường Phát. Dù Lý Danh có ngốc đến mấy cũng có thể đoán ra, vụ án 628 và cái chết của Lưu Thường Phát đều do La Nhân Kiệt gây ra!

Sau một thời gian sợ hãi, Lý Danh mới tìm đến La Nhân Kiệt, giả vờ như không biết chuyện gì. Anh ta lựa lời nhắc đến chuyện tối ngày 27 tháng 6 mình uống quá nhiều, và La Nhân Kiệt vừa xuống khỏi xe thì anh ta đã lái xe đi ngay. Ý của anh ta muốn cho La Nhân Kiệt biết, anh ta - Lý Danh không biết chuyện gì.

Còn La Nhân Kiệt thì sao? Anh ta cũng làm ra vẻ rất thản nhiên, cứ làm như không có chuyện gì.

Sau đó, Lý Danh đã nói cho ông chủ Lâm Đại Chí của mình biết chuyện này.

Lâm Đại Chí không ngốc, biết rằng chuyện này không thể tùy tiện nói ra.

Sau đó, qua báo chí Lâm Đại Chí biết được, hung thủ mà Trịnh Nghị bắt được là Lâm Kiến Cương, anh ta lập tức nhận ra là Trịnh Nghị đã làm sai vụ án.

Tiếp đó, anh ta nhớ đến chuyện dự thầu của công ty mình đã nhiều lần thất bại. Muốn thành công, trước hết phải qua cửa ải Trịnh Nghị này. Làm thế nào để Trịnh Nghị chịu đồng ý đây? Nếu trông chờ vào việc biếu xén, chắc chắn không có tác dụng. Thế là anh ta nghĩ ra cách đe dọa, lấy vụ án 628 ra làm cái giá cho việc mặc cả.

Chờ cho Trịnh Nghị bắt Lâm Kiến Cương xong, Lâm Đại chí mới bí mật tìm mấy anh hùng bàn phím, tung một số tin trái chiều trên mạng, nói rằng bị cáo trong vụ oán 628 bị oan. Bài tính của Lâm Đại Chí đánh trúng đích, đầu tiên anh ta tung một số tin như thế để làm cho Trịnh Nghị lo lắng, rồi đến khi Sở tổ chức đợt mời thầu tiếp theo, anh ta lập tức đến gặp trịnh Nghị để đàm phán, buộc Trịnh Nghị phải giúp anh ta thắng thầu trong lần đó, còn anh ta thì sẽ giúp Trịnh Nghị giữ kín bí mật về vụ án.

Đó là quá trình lần đầu Lâm Đại Chí phát tán tin rằng vụ án 628 là oan sai trên mạng.

Còn Trương Khởi Phát thì lúc đó mới chỉ là một luật sư bé con, anh ta bất ngờ phát hiện ra vụ án 628 có thể là vụ án oan sai, bèn dốc hết can đảm đứng ra làm luật sư đại diện cho Lâm Kiến Cương, nhưng cuối cùng vẫn không làm nên được gì.

Song, bây giờ, tất cả những điều này đối với “tội phạm bị truy nã” Tần Hướng Dương thì đó vẫn là một câu hỏi.