Chương 20 Đánh cược trên bản đồ
Chuyện quay trở lại chủ để chính. Tần Hướng Dương không ngờ Vương Việt lại hành động nhanh chóng như vậy, ngày hôm sau ông đã đến chỗ của Tần Hướng Dương. Người đến cùng ông có lẽ là Chu Học Quân – phó đội trưởng của đội cảnh sát hình sự cơ quan công an Thanh Hà.
Bộ dạng của Chu Học Quân rất tiều tụy, nhìn người như đang bị phù, nói chính xác là đang phù thũng, nhìn còn già hơn cả Vương Việt.
Vương Việt là người trung gian, giới thiệu sơ qua mấy câu, sau đó mọi người cùng làm quen.
Chu Học Quân chậm chạp ngồi xuống ghế, ngước đôi mắt có phần hơi sưng lên nhìn Tần Hướng Dương, nói: “Cậu là Tần Hướng Dương”
Tần Hướng Dương gật đầu.
Chu Học Quân nói rất chậm, ông hỏi như nhả từng từ: “Cậu có thể nói xem, cậu đã tìm thấy hung thủ đích thực của vụ án 628 như thế nào được không?”
Tần Hướng Dương lại gật đầu, rồi kể vắn tắt lại quá trình điều tra.
Lúc trước, Vương Việt cũng chưa biết tình hình cụ thể, nên cả hai người nghe với vẻ rất chăm chú. Đến khi Tần Hướng Dương kể xong một hồi rồi mà Vương Việt vẫn cứ ngây người nhìn về phía trước.
Chu Học Quân ho một tiếng, Vương Việt mới định thần lại, chìa ngón tay cái về phía Tần Hướng Dương.
Chu Học Quân cũng gật đầu, nói: “Tốt lắm! Năm đó tôi cũng tham gia tổ chuyên án 628, trở thành người sai vặt. Thật không ngờ, chà, thật không ngờ lại là như vậy”
Tần Hướng Dương mỉm cười, không nói gì.
Chu Học Quân nói: “Vương Việt cũng đã nói với tôi về tình hình hiện nay của cậu rồi, tiếp sau đây cậu định tiếp tục điều tra vụ án 903 thật à”
“Vâng” Tần Hướng Dương trả lời rất dứt khoát.
Chu Học Quân lấy thuốc ra châm, đồng thời chia cho cả những người khác xong thì mới trầm ngâm nói: “Vụ án 903, cái khó không phải là phá án, mà là ở chỗ bắt người!”
“Bắt người?”. Tần Hướng Dương hỏi, “Ông đã biết từ lâu là vụ án có vấn đề”
Chu Học Quân trừng mắt, giận dữ nói: “Nói gì thế! Nếu không thế thì bệnh tình của tôi liệu có nặng thêm không? Có trở nên thảm hại như bây giờ không? Tất cả đều là do tức giận!”. Nói rồi ông kéo quần lên để lộ làn da chân, dùng ngón tay ấn xuống, mỗi lần ấn là một cái lõm, nhấc ngón tay lên rồi mà chỗ da đó vẫn không trở lại bình thường ngay, không biết đó là bệnh gì, nhưng nhìn thì có thế đoán đó là một căn bệnh mãn tính, hơn nữa thời gian bị bệnh chắc chắn cũng không ngắn.
Tần Hướng Dương đón một cốc nước từ tay Lý Văn Bích, đưa mời Chu Học Quân rồi nói: “Cháu rất khâm phục những tiền bối như các chú.”
Chu Học Quân khẽ hừ một tiếng rồi nói: “Không cần phải nói những lời chẳng có tác dụng ấy đâu. Về vụ án 903, cậu đã chú ý đến chưa? Sau khi Trịnh Nghị dẫn tổ chuyên án đến, thì di thể của nạn nhân nhanh chóng đem đi hỏa táng”
Tần Hướng Dương hỏi: “Chuyện này thì trong hồ sơ không thấy nói. Không lẽ tinh dịch trong xác nạn nhân có vấn đề”
Chu Học Quân lắc đầu, đáp: “Nhanh chóng đem đi hỏa thiêu là để tránh người nhà nạn nhân gây chuyện, tạo ra môi trường dư luận không có lợi cho việc phá án. Về chuyện này, Trịnh Nghị rất quyết đoán, mạnh hơn tôi”
Tần Hướng Dương nói: “Vậy, vấn đề của vụ án nằm ở đâu”
Chu Học Quân nói: “Các thành viên của tổ chuyên án lúc đó, bao gồm cả Trịnh Nghị, cũng bao gồm cả tôi không hề nghi ngờ việc phá án có vấn đề. Mãi cho tới khi bắt được Lưu Chính Long, tôi vì bệnh tật nên nghỉ hưu trước thời hạn, thì vụ án mới xuất hiện tình hình mới”
Tiếp đó, Chu Học Quân mới chậm rãi kể lại quá trình sự việc.
Hơn 7 giờ tối ngày 3 tháng 9 năm 2007, sau khi nữ công nhân Trấn Ái Mai bị giết hại, cảnh sát thu thập được một ít tinh dịch trên người Trần Ái Mai, thì phán đoán Trần Ái Mai bị hãm hiếp rồi giết chết. Tuy nhiên, có một điểm rất lạ là: những tinh dịch đó không ở trong cơ thể của Trần Ái Mai, mà lại ở bên ngoài âm hộ của cô.
Lúc đó, Chu Học Quân - phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự cơ quan công an Thanh Hà phân tích, hung thủ vì kích thích quá mức nên đã phóng tinh ngoài cơ thể. Bề ngoài thì thấy tình hình vụ án rất đơn giản, cứ theo mẫu tinh dịch đó mà bắt người, vụ án cũng được phá xong. Chu Học Quân dẫn người đến tiến hành điều tra lần lượt đối với các công nhân nam ở các nhà máy, xí nghiệp xung quanh khu vực Tây Quan của huyện Thanh Hà, lấy mẫu tinh trùng để giám định AND, nếu mà làm hết thì chắc chắn phải cần khá nhiều thời gian. Phía cảnh sát mà càng điều tra chậm thì người nhà của nạn nhân lại càng làm ầm lên, vì thế cấp trên mới lập tổ chuyên án và ra hạn thời gian phá án.
Phương pháp điều tra lần lượt của Trịnh Nghị giống như của Chu Học Quân, chỉ có điều tác phong của Trịnh Nghị là làm không ngơi nghỉ, chú ý đến hiệu suất làm việc. Trên cơ sở điều tra sàng lọc của Chu Học Quân, ông ta nhanh chóng khoanh vùng được người tình nghi phạm tội là Lưu Chính Long. Qua đối chiếu, thông tin về ADN của Lưu Chính Long và ADN trên người nạn nhân hoàn toàn giống nhau, thế là Trịnh Nghị lập tức bắt Lưu Chính Long về quy án.
Khi thẩm vấn, Lưu Chính Long thừa nhận lúc đi làm và lúc về có đi ngang qua ruộng ngô nơi xảy ra vụ án, cũng thừa nhận chiều tối ngày 3 tháng 9 năm 2007, khoảng 7 giờ tối có về nhà trên con đường ngang qua ruộng ngô, nhưng không thừa nhận mình đã phạm tội.
Không nhận tội, thì tốt nhất là phải đưa ra được bằng chứng không có mặt ở hiện trường, song Lưu Chính Long lại không làm được việc đó. Sau này, Lưu Chính Long nói ra một chuyện khiến cảnh sát không thể hiểu được.
Cậu nói rằng, vào khoảng 6 giờ ngày 3 tháng 9, cậu đã đi “chơi gái”.
Hồi đó, khu Tây Quan của Thanh Hà có rất nhiều tiệm gội đầu.
Theo lời của Lưu Chính Long, cảnh sát đã tìm đến tiệm gội đầu tên là “Tiểu Thượng Hải” để tìm cô gái bán dâm tên là Lưu Vân Vân. Qua một hồi đối chất, Lưu Vân Vân mới nhận ra Lưu Chính Long, thừa nhận vào khoảng 6 giờ tối ngày 3 tháng 9 đúng là Lưu Chính Long có đến tiệm.
Cảnh sát hỏi Lưu Vân Vân sao lại chắc chắn như vậy.
Lưu Vân Vân nói, ngày 4 tháng 9 cô ta đến thăm bà dì, vì thế mà có ấn tượng khá rõ về chuyện trước khi đến nhà dì. Ngày 3 tháng 9, Lưu Chính Long là vị khách đầu tiên của cô ta. Trong tiệm chỉ có hai chị em, thông thường thì khoảng 7 giờ tối mới bắt đầu mở cửa tiệm. Hôm đó, người chị em kia có việc, nên Lưu Vân Vân bắt đầu công việc sớm hơn một tiếng. Cô ta vừa đi thì Lưu Chính Long đến cửa.
Nếu đã có chuyện “chơi gái” lúc trước, thì tại sao lại còn có chuyện cưỡng hiếp giết người? Chuyện này không hợp lẽ thường tình và khiến người ta thấy rất khó hiểu. Song, nghi vấn này không thể là bằng chứng về việc Lưu Chính Long không có mặt ở hiện trường, càng không thể chứng minh là Lưu Chính Long không phải là hung thủ. So sánh thì lại thấy tinh dịch của Lưu Chính Long trên người nạn nhân mới là bằng chứng thép.
Trịnh Nghị cũng không thể hiểu nổi việc chơi gái xong rồi lại còn cưỡng hiếp giết người. Song, là một cảnh sát hình sự, ông ta gặp khá nhiều những tình hình vụ án không thể nào hiểu được, chính vì thế mà tâm lý học phạm tội mới phong phú muôn màu.
Trịnh Nghị cho rằng, tình tiết vụ án rõ ràng, chứng cứ xác thực, nên đã giao Lưu Chính Long cho viện kiểm sát. Sau đó, Lưu Chính Long bị tuyên phạt tử hình.
Có một thay đổi mang tính bước ngoặt ở vụ án này sau khi Lưu Chính Long bị bắt và sau khi Chu Học Quân nghỉ hưu.
Đó là vào một buổi tối tháng 10 năm 2007, Chu Học Quân nộp đơn xin nghỉ hưu trong nội bộ xong thì cùng với mấy người bạn ở Tây Quan đi ăn món nướng ở bên ngoài. Những tiếng cười nói ở bàn bên cạnh đã thu hút sự chú ý của Chu Học Quân.
Ở bàn bên có hai người đàn ông và một cô gái. Hai người đàn ông điệu bộ ngang tàng, còn cô gái thì ngậm một điếu thuốc cuốn. Chu Học Quân đưa mắt nhìn sang đó, cảm thấy cô gái kia quen quen, nghĩ kỹ thì ông mới nhớ ra, cô ta chính là nhân viên mát xa Lưu Vân Vân ở tiệm “Tiểu Thượng Hải”.
Lúc đó, Lưu Vân Vân đang kể lại một chuyện, khiến cho những người cùng bàn cười rất vui.
Chu Học Quân chú ý lắng nghe nội dung câu chuyện, và rồi lập tức toát mồ hôi.
Lưu Vân Vân đang kể lại một câu chuyện mà theo cô ta thì là rất thú vị.
Cô ta nói, vào một ngày trong tháng trước, cô ta tiếp một vị khách rất kỳ lạ. Kỳ lạ như thế nào?
Thông thường, sau khi tiếp xong khách, cô ta đều dùng giấy vệ sinh gói bao cao su lại, ném vào thùng rác. Người khách kia sau khi hành sự xong, đi ra đến cửa thì dường như chợt nhớ ra chuyện gì đó, quay người lại nhặt lấy hai chiếc bao cao su đã được gói bằng giấy vệ sinh trong thùng rác.
Lưu Vân Vân thấy tò mò, bèn hỏi người khách định làm gì?
Người kia nói, Lưu Vân Vân đã phục vụ rất tốt nên muôn mang rác đi giúp cô.
“Đúng là đồ con rùa! Nói rằng tôi phục vụ tốt, mang rác đi giúp tôi! Phục vụ tốt sao anh lại không bo thêm cho tôi!”. Giọng của Lưu Vân Vân rất gay gắt, khiến Chu Học Quân nghe rõ mồn một.
Chuyện nghe ra đúng là rất kỳ lạ. Chu Học Quân đã trong nghề cảnh sát hình sự nửa đời người mà cũng chưa bao giờ nghe nói người mua dâm trước khi ra về còn giúp gái bán dâm mang rác đi. Điều khiến Chu Học Quân chú ý không phải là vì sự hiếm gặp của chuyện đó, mà là con người Lưu Vân Vân. 6 giờ tối ngày 3 tháng 9, người tìm đến nữ nhân viên mát xa là Lưu Vân Vân là Lưu Chính Long, Chu Học Quân nghe Lưu Vân Vân nói đến chuyện kỳ lạ kia thì lập tức quyết định hỏi cô ta cặn kẽ ngay tại chỗ.
Chuyện đó rất dễ giải quyết, vì Chu Học Quân nghỉ hưu trong nội bộ, người ngoài không biết chuyện này. Trước lúc đó, vì chuyện Lưu Chính Long mua dâm vào chiều tối ngày 3 tháng 9 nên Lưu Vân Vân phải nhiều lần tiếp nhận điều tra của tổ chuyên án, vì thế cô ta biết Lưu Học Quân. Ông vừa de dọa vừa dỗ dành, cuối cùng đã thực hiện được một cuộc lấy lời khai cặn kẽ đối với Lưu Vân Vân tại tiệm mát xa “Tiểu Thượng Hải”.
Qua tra xét, Lưu Vân Vân khai, chuyện mà cô ta nói xảy ra vào tối ngày 3 tháng 9. Cụ thể mấy giờ? Lưu Vân Vân không nhớ rõ, cô ta bảo với Chu Học Quân, cái người kỳ lạ đó chính là vị khách thứ hai trong buổi tối hôm đó.
Ngày 3 tháng 9.
Vị khách thứ hai?
Chu Học Quân hỏi cô ta sao lại có thể nhớ rõ như vậy.
Lưu Vân Vân nói: “Ngày 4 tháng 9 tôi đến nhà dì… trước ngày đến nhà dì, người khách đầu tiên mà tôi tiếp là Lưu Chính Long đã bị các ông bắt, người khách thứ hai chính là cái người kỳ lạ đó, nên tất nhiên là không thể quên được”
Chu Học Quân lập tức cảnh giác. Theo như lời của Lưu Vân Vân thì cái người kỳ lạ đó đã đến tiệm mát xoa “Tiểu Thượng Hải” sau khi Lưu Chính Long rời đi không lâu. Nhưng sau khi hành sự xong, tại sao anh ta bỗng nhiên lại mang rác đi? Nói cách khác, cái người kỳ lạ đó, trước khi đi đã mang theo hai chiếc bao cao su tránh thai, một trong hai cái bao cao su đó có tinh dịch của Lưu Chính Long.
Tinh dịch trên người nạn nhân vụ án 903, tại sao lại bị trút ra ngoài âm hộ? Chu Học Quân nhớ đến sự thực đó của vụ án 903, bất giác thấy hoài nghi rất lớn đối với cái người kỳ lạ - theo như lời của Lưu Vân Vân.
Chu Học Quân kể đến đây thì dừng lại, uống một hơi hết nửa cốc nước.
Tần Hướng Dương nhân đó hỏi: “Ông nghi ngờ cái người kỳ lạ đó chính là hung thủ? Anh ta đã mang tinh dịch của Lưu Chính Long đến hiện trường và trút lên người của nạn nhân Trần Ái Mai?”
“Về logic là rất hợp lý! Nếu không thì cái người kỳ lạ đó tại sao lại mang mấy cái bao tránh thai đó đi?”, Lý Văn Bích xen vào.
Chu Học Quân hắng giọng rồi nói: “Lúc đó, ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua, tôi cũng không nghĩ thật sâu. Nhưng những lời tiếp theo của Lưu Vân Vân càng củng cố cho ý nghĩ này của tôi”
“Chuyện là thế nào”, Vương Việt tò mò hỏi.
Chu Học Quân nói: “Tiếp đó tôi tiếp tục hỏi về đặc điểm nhận dạng của người kia. Lưu Vân Vân nói, trên người của người đó có rất nhiều râu ngô”
“Râu ngô?”, Tần Hướng Dương sửng sốt.
Chu Học Quân nói: “Đúng vậy! Râu ngô! Lúc đó Lưu Vân Vân còn chê anh ta bẩn. Người kia nói, làm việc trong ruộng nửa ngày nên trên người dính râu ngô là chuyện rất bình thường. Mọi người có cảm thấy bình thường không? Một người trên mình dính toàn râu ngô, mua dâm xong lại còn mang cả hai bao cao su đi. Ngoài một bao là của anh ta, cái bao còn lại là tinh dịch của Lưu Chính Long, do vậy, tôi không thể không nghi ngờ, người đó mới chính là hung thủ của vụ án 903.
Lý Văn Bích nói: “Nhưng hung thủ tại sao lại bóp chết Trấn Ái Mai trong ruộng ngô rồi lại đi mua dâm nhỉ?”
Triệu Sở nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên nói: “Từ sự thực suy đoán nguyên nhân, thì chỉ là vì hung thủ không muốn hiếp xác chết - trước khi thực hiện cưỡng hiếp, chắc chắn Trần Ái Mai đã chống cự rất quyết liệt, nếu không thì cô ấy đã không bị bóp chết. Cho dù hung thủ cố ý hay vô tình bóp chết Trần Ái Mai, khi phát hiện ra đối phương đã chết, mà ham muốn đầy thú tính vẫn chưa được thỏa mãn, thì việc hắn đến mua dâm là điều hoàn toàn hợp lý”
“Hoàn toàn đồng ý!” Chu Học Quân nhìn Triệu Sở với vẻ tán thưởng, rồi nói: “Hơn nữa, phân tích từ những chi tiết mà Lưu Vân Vân miêu tả, người kia mang theo bao cao su đi, có lẽ là ý nghĩ chợt lóe trong đâu, giống như một trò quái đản chợt nảy ra. Lưu Vân Vân đã nói, sau khi xong việc, người khách kia đi ra đến cửa rồi dường như chợt nhớ ra điều gì đó lại quay lại nhặt những chiếc bao cao su trong thùng rác”
“Lưu Chính Long thật là đen đủi!”. Lý Văn Bích thở dài, “Tại sao anh ta lại đi mua dâm làm gì! Lại còn vào thời gian đó nữa chứ! Nếu như anh ta đi muộn hơn một chút, thì làm sao mà bị người ta nhặt được chiếc bao cao su tránh thai đó cơ chứ”
Lý Văn Bích nói xong, Tần Hướng Dương mới hỏi: “Thế còn đặc điểm nhận dạng của người đó thì sao? Lưu Vân Vân chắc cũng miêu tả được ít nhiều chứ”
Chu Học Quân chậm rãi nói: “Hỏi hay lắm! Thằng cha đó không cao, rất đen, người trông khỏe mạnh, mặt toàn nốt mụn! Đối với tôi, hắn có thể coi như là một người quen”
Nghe câu đó, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Chu Học Quân nói: “Đó không phải là lần đầu thằng cha đó gây án. Trước vụ án 903, hắn cũng đã gánh hai vụ án mạng rồi”
“Lại còn có cả án mạng nữa”, Vương Việt cũng thốt lên.
Chu Học Quân gật đầu, nói: “Thằng cha đó tên là Khổng Lương Điền, tên tục là Khổng Nhị Cẩu, trước vụ án 903 chừng 16 năm, hồi đó tôi mới vào ngành cảnh sát được mấy năm, tiếp nhận vụ án hình sự đầu tiên cũng do chính hắn gây ra, cũng là vụ án cưỡng hiếp giết người. Sau khi cưỡng hiếp và giết chết người phụ nữ đó xong, hắn ném xác nạn nhân xuống giếng nước ở sau thôn hắn ở. Đó là vụ án đầu tiên hắn gây ra. Lúc đó, chúng tôi không biết là do ai làm, nên đã xuống thôn gần đó điều tra. Các anh đoán xem? Hỏi 10 người dân làng, thì có tới 9 người nói rằng do Khổng Lương Điền gây ra. Cái tay Khổng Lương Điền đó đúng là tiếng xấu đồn xa! Mặt toàn mụn, người không cao, vừa đen vừa khỏe, dù thế nào cũng không thể nào là người tốt được, hồi còn học tiểu học đã dám nhìn trộm cô giáo tắm, đi chợ thì trêu ghẹo phụ nữ, đi xem phim thì sờ mó đàn bà, hắn đã làm rất nhiều chuyện như vậy. Hồi đó, chúng tôi đã đến gặp Khổng Lương Điền, nhưng hắn đã bỏ chạy. Chúng tôi bèn lấy mẫu tinh dịch, đối chiếu với thông tin tìm thấy trong nhà hắn thì đúng là hắn thật.
“Nhà hắn nghèo xơ xác, cha mẹ chết sớm, chỉ để lại ba gian nhà ngói rách. Kể từ đó trở đi, mỗi dịp tết đến, trong cơ quan không có việc gì, tôi lại đến thôn của hắn để dò xem hắn đã quay về chưa. Mọi người biết không, tôi cứ làm như vậy suốt 7 năm nhưng vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu”.
“Sau đó nữa thì ở thành phố Xương Nguyên xảy ra vụ án, cũng là cưỡng hiếp giết người, họ gửi thông báo đến yêu cầu chúng tôi phối hợp điều tra. Vừa xem tình hình vụ án thì tôi thấy cách thức giống hệt như vụ án mà trước đó tôi đã gặp, đều là sau khi cưỡng hiếp xong hoặc là trong khi cưỡng hiếp bóp chết nạn nhân, rồi ném xác xuống chiếc giếng cổ. Tôi yêu cầu bên thành phố Xương Nguyên gửi thông tin ADN của hung thủ đến để so sánh với thông tin ADN bên chúng tôi, thì đúng là trùng khớp! Từ đó mới biết, tên Khổng Lương Điền kia đã lại tái phạm!
“Lần thứ ba hắn gây án, có lẽ là vụ án 903. Không ngờ, năm 2007 hắn quay về là lập tức lại gây án, gây án xong thì lại biến mất. Ngoài những vụ án này ra hắn có gây thêm vụ án nào nữa không thì không ai rõ!”
“Hèn nào trong hồ sơ nhắc đến bên cạnh nạn nhân của vụ án 903 có một chiếc giếng nước!” Tần Hướng Dương chậm rãi nói, “Có điều, trên miệng của chiếc giếng đó có một tảng đá to dè lên, theo thói quen, Khổng Lương Điền định ném nạn nhân xuống giếng, nhưng không ngờ tảng đá đó quá nặng, không xê dịch được nên hắn đã ném xác nạn nhân ở đó”
Chu Học Quân tỏ ý tán thành.
“Biết vụ án 903 do Khổng Lương Điền gây ra, anh không phản ánh với tổ chuyên án à”
Chu Học Quân nói: “Người anh em, lúc đó tôi vừa mới gửi đơn xin nghỉ hưu, hơn nữa, Trịnh Nghị cũng đã kết thúc vụ án rồi! Lúc đó, tôi đã sắp xếp lại những thông tin mình tìm hiểu được đến Tân Hải tìm Trịnh Nghị. Trịnh Nghị đã giữ những thông tin đó lại, song tiếp sau đó thì không thấy động tĩnh gì, tôi biết là sự việc không dễ rồi”
Mọi người đều rất hiểu những lời đó của Chu Học Quân. Ông đã giao những tài liệu đã sắp xếp lại cho Trịnh Nghị, chẳng khác gì giao cho Trịnh Nghị một trái bom, Trịnh Nghị sẽ làm sao đây? Vả vào mặt mình ư? Thành khẩn báo cáo với cấp trên là mình đã làm án sai? Lật lại án? Không ai biết lúc đó Trịnh Nghị đã nghĩ như thế nào, nhưng ai cũng hiểu hoàn cảnh khó xử lúc đó của Trịnh Nghị.
“Bây giờ thì mọi người đã rõ rồi chứ?”. Chu Học Quân tổng kết, “Vụ án 903 không giống với vụ án 628. Trong vụ án 628, các tổ viên tổ chuyên án, Trịnh Nghị đều không cho rằng việc bắt Lâm Kiến Cương là sai, họ đã loại trừ bằng chứng đơn lẻ về tổ chức da trong móng tay của Mã Hiểu Liên, mà chỉ vì đứng trước quá nhiều áp lực nên chỉ muốn nhanh chóng phá án. Lãnh đạo thì muốn thành tích, còn dân chúng thì cần được làm dịu về mặt tinh thần, chính là tình hình đó. Nếu không phải là Tần Hướng Dương thì chẳng ai nghĩ được là Lâm Kiến Cương đã phải chịu thay cho hung thủ. Nhưng vụ án 903 phát triển đến về sau, thì tôi mới biết thân phận của hung thủ, và còn nói kết quả suy luận với Trịnh Nghị!”
Những lời nói của Chu Học Quân đã chỉ ra sự thật, khiến cho tất cả mọi người đều sửng sốt.
Chu Học Quân nói: “Không ngờ được phải không? Tôi và Trịnh Nghị đều biết được hung thủ là ai, tên của hắn là gì, thậm chí quê nhà của hắn, thậm chí ADN của hung thủ nữa, đều rất rõ ràng. Tại sao Trịnh Nghị lại không lật lại án? Bởi vì Khổng Lương Điền là một tên tội phạm bị truy nã nhiều năm, Trịnh Nghị cũng không chắc sẽ bắt được, và bởi vì anh ta đã bắt oan Lưu Chính Long và đã kết thúc vụ án!”
“Ông có đăng những tin này lên mạng không?” Tần Hướng Dương đột nhiên nhớ đến chuyện: không biết tại sao Lâm Đại Chí cũng biết vụ án 903 là một vụ án oan sai.
“Lên mạng? Không! Chuyện này chỉ có tôi và Trịnh Nghị rõ!”, Chu Học Quân khẳng định.
Khẳng định là không chỉ có Chu Học Quân và Trịnh Nghị biết! Tần Hướng Dương nghĩ thầm trong lòng. Vậy, Lâm Đại Chí đã biết nội tình như thế nào nhỉ? Anh suy nghĩ đi suy nghĩ lại, và nhanh chóng nghĩ ra một khả năng: Chu Học Quân có nhắc, lúc đó Lưu Vân Vân đã kể lại chuyện “người khách kỳ lạ” ở quán ăn như một chuyện cười, và hai người ngồi cùng với cô ta là hai gã đàn ông xã hội đen. Suy ra thì thấy, chỉ có thể là hai kẻ du đãng đó đã đem lời của Lưu Vân Vân kể ra ngoài, và cuối cùng đã đến tai Lâm Đại Chí. Lâm Đại Chí đã từng làm cảnh sát, với sự nhạy bén của anh ta, thì nhất định sẽ nghi ngờ “người khách kỳ lạ” qua lời của Lưu Vân Vân rất có khả năng là hung thủ đích thực của vụ án 903. Đúng thế! Chu Học Quân nghe câu chuyện của Lưu Vân Vân thì mới nảy sinh hoài nghi, từ đó đến tra hỏi cô ta. Vậy, nếu Lâm Đại Chí nghe thấy chuyện đó thì tại sao lại không nảy sinh hoài nghi được?
Trên thực tế, những suy đoán của Tần Hướng Dương là đúng. Hai gã đàn ông xã hội đen cùng ăn với Lưu Vân Vân hôm đó là bảo vệ của công ty Lâm Đại Chí.
Hai gã này đã kể chuyện này ra với mọi người và cuối cùng đến được tai của Lâm Đại Chí. Lâm Đại Chí cảm thấy những nghi vấn trong lời của Lưu Vân Vân, rồi liên hệ chúng với vụ án 903 đang lan truyền rộng rãi ngoài xã hội. Mà nhắc đến vụ án 903 là dắt dây đến Trịnh Nghị. Lâm Đại Chí vừa nhìn thấy đó lại là vụ án mà Trịnh Nghị làm, thế là đích thân tìm gặp Lưu Vân Vân, rồi dùng cách của anh ta cũng “tra hỏi” Lưu Vân Vân một lượt. Kết quả của cuộc “tra hỏi” của anh ta cũng giống như kết quả của Chu Học Quân. Thế là Lâm Đại Chí mới đoán chắc cái người “toàn thân dính đầy râu ngô, đen, thấp, khỏe, mặt đầy mụn” kia mới chính là hung thủ của vụ án 903! Thế là, anh ta lại tìm “anh hùng bàn phím” đưa những thông tin về vụ án oan sai đó lên mạng, và dùng đó làm thứ để uy hiếp Trịnh Nghị trong lần chào thầu sắp tới của Sở.
Một tiếng thở dài cắt ngang suy nghĩ của Tần Hướng Dương. Chu Học Quân thở dài: “Trịnh Nghị không quan tâm thì tôi biết làm thế nào được? Tôi chỉ có thế đến nhà Khổng Lương Điền chờ! Mỗi năm cứ đến 30 Tết tôi lại đến đó! Tôi hy vọng rằng hắn vẫn còn nhớ đến quê hương, chưa biết chừng năm nào đó lại về thăm”
“Chà!”. Tần Hướng Dương cũng thở dài, rồi hỏi: “Thật sự không có chút manh mối nào về Khổng Lương Điền thật à”
Chu Học Quân nghĩ một lát rồi nói: “Từ trên mạng đến ngoài đời, lệnh truy nã hắn dán rất nhiều và khắp nơi, song vẫn không tìm thấy đâu. Thông tin duy nhất mà tôi tìm hiểu được là, sau khi vụ án ở Xương Nguyên xảy ra, cảnh sát bên đó nói, có người đã gặp hắn ở nhà máy gạch, nhưng cảnh sát Xương Nguyên cũng không tìm được. Bây giờ thì cậu biết rồi chứ? Rằng vừa rồi tại sao khi vào đến cửa, tôi đã nói rằng cái khó của vụ án 903 không phải là ở việc phá án, mà là ở khâu bắt người”
“Nhà máy gạch? Đốt gạch?” Tần Hướng Dương chau mày, lẩm bẩm, “Cái đó dù sao cũng coi là một kỹ năng”
Tần Hướng Dương nói xong bèn đứng dậy bước đến bên cửa sổ, lặng lẽ hút thuốc và suy nghĩ.
Anh suy nghĩ một lúc rồi quay lại nói với Chu Học Quân: “Bây giờ tôi đang là tội phạm bị truy nã, tôi thấu hiểu cảm giác của những người trong hoàn cảnh này. Đâu đâu cũng thấy lệnh truy nã, muốn tồn tại trong thành phố là điều không thể, có thể tồn tại ở đây như tôi bây giờ chỉ là ngoại lệ. Có thể mọi người không biết, chỗ này của tôi là do mẹ của Lâm Kiến Cường cho mượn đấy”
Anh dừng lại một chút rồi lại nói: “Nhưng chỉ cần cái tên Khổng Lương Điền đó còn sống, thì hẳn vẫn phải ăn uống, ỉa đái, nhất định hắn phải có một chỗ để trú thân, đúng không”
“Hơn nữa, cái nơi trú thân đó chắc chắn rất hẻo lánh, hay là một khu vực xa xôi, không có chứng minh thư, không có mạng internet, không có lệnh truy nã, song vẫn có việc để hắn làm để hắn ăn và sống, những người ở nơi đó chắc chắn cũng không quan tâm đến tin tức bên ngoài, chỉ có như vậy thì một tội phạm bị truy nã như Khổng Lương Điền mới có thể sống được! Mọi người nghĩ xem, những nơi như thế có nhiều không”
Lý Văn Bích nghĩ một lát rồi nói: “Những nơi như thế cũng không ít đâu. Mỏ than, mỏ khai thác dầu, nơi sửa chữa cầu cống, sửa chữa đường sắt, đào mộ…”. Lý Văn Bích nghiêng đầu ra sức nghĩ.
Tần Hướng Dương mỉm cười nói: “Đào mộ thì thôi, nơi sửa chữa cầu đường, là những công việc cần phải có chút kỹ thuật, hơn nữa, làm xong công việc ở đó rồi thì các đội thợ cũng giải tán, công việc không ổn định. Mỏ than, mỏ khai thác dầu thì là có thế”
Nói xong, anh vỗ vai Lý Văn Bích, nói: “Cô nói còn thiếu một nơi, đó là nhà máy gạch”
“Nhà máy gạch?” Chu Học Quân nhìn Tần Hướng Dương với vẻ nghi hoặc.
Tần Hướng Dương gật đầu, nói: “Hơn nữa kiểu lò gạch lửa truyền thống đó chẳng phải cũng vừa được chú nhắc đến và cả chuyện có người ở bên Xương Nguyên nói rằng đã nhìn thấy hắn ở lò gạch đó sao? Mọi người không biết chứ mấy hôm trước khi tôi từ Tân Hải đến cũng không có nơi nào để đi nên đã ẩn náu trong một nhà máy gạch cũ. Bây giờ cơ quan môi trường quản lý rất chặt, các nhà máy đốt gạch truyền thống giờ còn rất ít, hơn nữa, thông thường các nhà máy gạch kiểu này lúc đầu đều lập ra ở những nơi hẻo lánh. Những nhà máy gạch hiện đại hóa và lớn thì đều ở trong các vùng gần đô thị, hắn không dám đến đó đâu và cũng không thể vào đó được”
Tần Hướng Dương day mũi, nói tiếp: “Theo như tôi, nếu tên Khổng Lương Điền đó đã từng làm ở lò gạch thì sau khi trốn thoát, rất có khả năng theo thói quen hắn sẽ lại đến làm việc trong lò gạch. Các lò đốt gạch truyền thống hẻo lánh, đối với hắn, thì lý do lớn nhất để đến đó làm việc là sự an toàn, tiếp đó là mới quen việc. Tất nhiên, đó chỉ là một suy đoán, những nơi mà Lý Văn Bích nói cũng rất có khả năng.
Nghe xong những lời này của Tần Hướng Dương, Chu Học Quân nói: “Cho dù là những năm qua hắn làm việc ở lò gạch, thì cũng chẳng có cách nào tìm được. Đất nước Trung Quốc của chúng ta rộng lớn như vậy, ai mà biết rằng hắn lẩn trốn ở đâu!”
Tần Hướng Dương thở dài, anh nhớ đến hồi còn ở tổ chuyên án, nhớ đến chuyện cười giữa anh và Triệu Sở. Anh nhớ, lúc đó Triệu Sở nói: “Thực ra những vụ án này còn tốt, nói thế nào thì cũng còn có manh mối để mà lần, chỉ có điều không thể tránh khỏi những phiền phức. Điều khó nhất đó là các tội phạm liên quan đến tình dục, thường là đến cả động cơ cũng không có. Cách thức phạm tội chưa hẳn là tinh vi gì, chứng cứ ở hiện trường có cả đống, nhưng xong việc rồi thì trốn bừa vào đâu đó, các anh cứ việc tìm đi! Tìm ở đâu? Có mà tìm cái con khỉ”
Lúc đó anh cũng tán thành và nói: “Đó cũng là một trò đuổi bắt! Hồi còn nhỏ chúng tôi thường chơi trong nhà, còn kiểu chơi mà anh nói thì là chơi trên bản đồ cả nước! Mong rằng cả đời này tôi không bao giờ gặp phải kiểu vụ án đó!”
Nhắc đến những điều này, Tần Hướng Dương bất giác lắc đầu, cười đau khổ và nghĩ, nhưng xem ra mình đã gặp loại vụ án này mất rồi! Những lời nói hồi đó không ngờ lại thành sự thật ngược lại.
Nghĩ xong, Tần Hướng Dương ngẩng đầu lên nhìn Chu Học Quân, thấy vẻ mặt ông đầy nỗi thất vọng về mình. Anh biết, Chu Học Quân đã thất vọng trong bao nhiêu năm rồi, và hẳn ông đã quá quen với điều đó.
Tần Hướng Dương không thích làm cho người khác thất vọng, càng không muốn làm cho mình mất đi đi hy vọng, anh bước đến bên Chu Học Quân, vỗ vào vai ông, nói: “Đừng từ bỏ. Nếu như hắn chạy đến biên giới, thì mới thật sự là khó tìm. Nhưng nếu hắn ở tỉnh này hoặc dù là ở mấy tỉnh bên cạnh, thì vẫn còn khả năng tìm được”
Mấy ngày nay, Trịnh Nghị cảm thấy tinh thần của Tô Mạn Ninh có gì đó không bình thường, thái độ đối với ông ta không hẳn tỏ ra lạnh lùng nhưng cũng chẳng lấy gì làm nồng nhiệt, song ông ta cũng không nghĩ nhiều về điều đó. Bây giờ, mọi sự chú ý của ông ta không đặt vào Tô Mạn Ninh.
Tấm lưới ở Thanh Hà đã tung đi rồi, thế mà Trịnh Nghị vẫn cảm thấy đứng ngồi không yên.
Đến bây giờ, ông ta vẫn không hiểu, Tần Hướng Dương đã chạy thoát ra khỏi thành phố Tân Hải như thế nào. Ông ta lại càng không thể nghĩ được là anh đang điều tra về vụ án 628, và đã điều tra đến Quan Hồng. Ông ta đã tận mắt nhìn thấy hồ sơ của bốn vụ án đó trong phòng của Tần Hướng Dương, rất rõ ràng, bốn vụ án đó đều là mục tiêu của Tần Hướng Dương. Ông ta không biết tiến triển việc điều tra của Tần Hướng Dương như thế nào rồi, nhưng ông ta biết, nếu cứ để mặc anh điều tra tiếp thì ông ta sẽ thực sự rơi vào thế bị động hoàn toàn.
Dù cho Trịnh Nghị có chậm chạp đến mấy thì có lẽ cũng đã hiểu rõ, xét dưới góc độ của ông thì mục tiêu của hung thủ vụ án 214 chính là 4 vụ án đó, Tần Hướng Dương chính là quân cờ của hung thủ vụ án 214, và hung thủ đang nhằm vào ông ta.
Hiểu rõ những điều này, Trịnh Nghị bất giác rùng mình.
Đúng lúc đó, ông ta mới nhận ra ằng, Tần Hướng Dương là người bị hãm hại.
Hung thủ vụ án 214 đã buộc Tần Hướng Dương đi vào con đường không thể quay lại.
“Không lẽ mình và hung thủ có mối ân oán gì chăng?”. Trịnh Nghị lục đi lục lại trong đầu về tất cả những người mà mình có thể đã đắc tội. Nhưng nghĩ mãi vẫn không ra, ông đành lắc đầu.
Khả năng nghiệp vụ của Trịnh Nghị hoàn toàn không tồi, nhưng cũng không bằng khả năng phân tích và nắm bắt đại cục của ông. Mũi tên đã bắn đi rồi, ông nói với mình, thì Tần Hướng Dương chỉ còn cách mang trên mình thân phận của tội phạm bị truy nã trong vụ án 214 mãi mãi mà thôi. Tần Hướng Dương không có đường quay trở lại và ông ta cũng không có đường quay trở lại.
Ông ta không dám tưởng tượng ra hậu quả của việc Tần Hướng Dương cởi bỏ thân phận tội phạm bị truy nã. Đối với lãnh đạo cấp trên mà nói, điều đó có nghĩa là bao nhiêu lâu nay Trịnh Nghị luôn tỏ ra lẫy lừng là thế mà đến cả một sơi lông của hung thủ vụ án 214 cũng không tóm được, do vậy mà năng lực của ông ta, mọi vinh dự trước đây của ông, tiền đồ phía trước của ông sẽ đều bị hoài nghi, bị phủ định, bị chấm dứt. Điều đáng sợ hơn là, nếu như Tần Hướng Dương có thể làm được điều gì đó từ bốn vụ án đó, thì chẳng khác gì một lời tuyên bố rằng tất cả những cố gắng nửa cuộc đời của Trịnh Nghị đều trở thành con số 0.
Trịnh Nghị thấy có phần hối hận! Hối hận vì chuyện gì? Hối hận vì lúc trước khi xử lý bốn vụ án đó đã không cẩn mật hơn, không kiên nhẫn hơn.
Mặc dù là sai lầm lúc đầu, và hoàn toàn không phải là cố ý, song nếu những vụ án đó được làm đúng thì đã không đến nỗi bị động như bây giờ?
Nhưng, hối hận thì có tác dụng gì? Ông ta giụi mạnh đầu mẩu thuốc trong tay.
Cho dù mục đích của hung thủ là gì, thì đối với Trịnh Nghị mà nói, kết quả chỉ có một: Tần Hướng Dương là hung thủ của vụ án 214, tất cả sẽ được kết thúc bằng việc Tần Hướng Dương từ chối bắt giữ và bị bắn chết. Ông ta quyết không để cho Tần Hướng Dương sống sót trở về.
Còn về hung thủ thật sự của vụ án 214, kẻ lên kế hoạch bí ẩn đó, theo Trịnh Nghị thì hắn giống như Tôn Ngộ Không trong bàn tay của Phật tổ. Cho dù mày có nhảy nhót, có ý định gì, tao chỉ cần không thèm để ý đến là được, tao sẽ dĩ bất biến ứng vạn biến. Nếu Tần Hướng Dương đã là công cụ của hung thủ thật sự, thì việc tóm chặt Tần Hướng Dương cũng sẽ là bóp chặt yết hầu của hung thủ. Chờ đến sau khi Tần Hướng Dương bị xử bắn với tội danh là hung thủ của vụ án 214, thì vụ án 214 cũng đặt dấu chấm hết.
Như vậy, mục đích thực của hung thủ không đạt được, nếu hung thủ lại xuất hiện và gây án thì đối với Trịnh Nghị, đó sẽ là một vụ án mới. Đến lúc đó, ông ta nhất định sẽ bắt được tên hung thủ đó, ông muốn xem, kẻ liên tục gây chuyện với mình rút cục là người như thế nào!
Trịnh Nghị đứng giữa phòng làm việc, bức tường đối diện với ông có treo một tấm bản đồ, huyện Thanh Hà nhỏ bé trong tấm bản đồ ấy trông giống như một hòn đảo cô độc đã bị bao vây chặt. Trịnh Nghị nhìn chăm chăm lên tấm bản đồ đó, bàn tay dần nắm lại thành nắm đấm.
Tô Mạn Ninh chỉ lờ mờ biết được rằng, những thông tin mà Tần Hướng Dương nhờ cô tra đều có liên quan đến những vụ án cũ. Cô không biết ý nghĩ của việc làm đó của Tần Hướng Dương ở đâu, song cô chỉ biết phối hợp một cách vô điều kiện. Xuất phát từ sự tin cậy hay là xuất phát từ sự áy náy, cô cũng không biết nữa. Có lẽ đó chính là tinh thần trách nhiệm của một cảnh sát. Nhưng, trách nhiệm của cảnh sát truy lùng tội phạm ư? Chẳng phải Tần Hướng Dương là tội phạm truy nã sao? Mỗi khi nghĩ đến đây, cô đều lắc đầu bất lực.
Đêm hôm đó, điện thoại của cô lại đổ chuông, vẫn là số điện thoại lạ đó.
Sau khi Tần Hướng Dương tiễn Chu Học Quân và Vương Việt xong, anh bèn đóng cửa phòng lại.
“Rút cuộc thì Khổng Lương Điền trốn ở đâu nhỉ?”, Anh rít hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Anh hiểu rõ, nếu cứ dựa vào việc suy đoán thì không giải quyết được vấn đề, nhưng có thể làm thế nào? Chuyện này, thì đến cả vệ tinh Skyeye của Mỹ có lẽ cũng chẳng giải quyết được. Cho dù vệ tinh đó có mạnh đến đâu thì cũng dựa vào việc tìm kiếm tín hiệu điện tử, nhưng nếu mục tiêu cứ sống nhiều năm ở một nơi không có tín hiệu điện tử thì làm thế nào được.
Trung Quốc quá rộng lớn, đành phải đánh cược một lần thôi.
Nhưng đánh cược thế nào đây?
Một kẻ bị truy nã, trong tay không có vệ tinh, lại đi tìm một kẻ bị truy nã nhiều năm khác, trong khi hành tung của kẻ ấy lại giấu rất kỹ thì ngoài việc đánh cược, còn biết làm thế nào?
Đánh cược cũng phải có rất nhiểu điểm cần chú ý.
Suy nghĩ cả một đêm, Tần Hướng Dương đặt sự chú ý của mình vào lò đốt gạch truyền thống, đó cũng chính là thông tin duy nhất có liên quan đến Khổng Lương Điền mà phía cảnh sát có được.
Vậy, phải tìm thế nào đây?
Tô Mạn Ninh nhận cuộc gọi của Tần Hướng Dương.
Tần Hướng Dương nói: “Chào chuyên gia mạng, tôi lại có việc phải nhờ chị rồi”
Tô Mạn Ninh im lặng mấy giây rồi nói: “Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại cùng lên con thuyền chết tiệt ấy cùng cậu. Lần này muốn tôi làm gì, nói đi xem nào”
Tần Hướng Dương nói: “Thực ra trong lòng chị biết rõ mà, cái thuyền của tôi đâu có phải chết tiệt”
Nói rồi anh cố ý dừng lại trong giấy lát để Tô Mạn Ninh thấm câu nói đó.
“Lần này, tôi muốn chị giúp tôi phát tán một số thông tin. Chú ý là phát tán thông tin trên mạng ở một diện rộng”
Tô Mạn Ninh im lặng nghe.
Tần Hướng Dương nói tiếp: “Nội dung của thông tin là có cư dân mạng nghi là đã nhìn thấy tội phạm bị truy nã Tần Hướng Dương ở lò đốt gạch truyền thống, địa chỉ của lò gạch không cần nói rõ, chỉ cần nói lập lờ là ở một lò đốt gạch bằng than ở tỉnh, cũng có thể nói lập lờ là một lò đốt gạch bằng than ở tỉnh bên cạnh”
Tô Mạn Ninh hoàn toàn không hiểu ý đồ của Tần Hướng Dương, nên hỏi lại một cách máy móc: “Tỉnh bạn? Tỉnh bạn thì có tới mấy tỉnh cơ”
Tần Hướng Dương nói: “Cho dù là mấy tỉnh thì cũng không cần chỉ rõ. Nội dung của thông tin và địa chỉ chị rõ rồi chứ?”
“Rõ rồi.”
“Tiếp đó là thời gian đăng tin, chị nên chia ra mấy lần trước sau một cách hợp lý, đừng phát cùng một thời gian. Tôi chỉ có một yêu cầu, nếu bây giờ đâu đâu cũng có lệnh truy nã có giải thưởng về tôi, thì chị phải làm sao cho đối với Trịnh Nghị, thông tin này đều là do cư dân mạng ở nhiều nơi phát tán, địa chỉ IP phải phân ra các tỉnh xung quanh. Tóm lại chị làm thế nào thì làm, tôi không cần biết.”
Tô Mạn Ninh hít một hơi sâu, hất mớ tóc, cuối cùng lên tiếng hỏi: “Tại sao lại làm như vậy”
Tần Hướng Dương nghĩ một lát rồi nói: “Bây giờ vẫn chưa thể nào giải thích được. Tôi đang đánh bạc, nếu thắng, tôi sẽ nói với chị, và còn mời chị đi ăn cơm nữa”
Tô Mạn Ninh tắt máy, ngồi yên lặng suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu vẻ bất lực, càng ngày cô càng không rõ Tần Hướng Dương đang làm gì.
Đối với Tần Hướng Dương, nếu con bài này đánh sai, thì anh cũng không biết con tiếp theo phải đánh như thế nào nữa.
Cứ đánh con bài này đã rồi sau sẽ tính. Anh muốn mượn lực lượng của cảnh sát, muốn mượn lực lượng của các đồn cảnh sát cơ sở dày đặc như mạng nhện, lục soát một lượt tất cả những lò gạch than truyền trống của tỉnh và mấy tỉnh bên cạnh, để xem có phát hiện ra dấu vết của Khổng Lương Điền không.
Tính khí của Tần Hướng Dương từ xưa đến nay là như vậy, giả thiết hợp lý, suy luận táo bạo, rồi sau đó là thử nghiệm.
Nếu không thử thì làm sao mà biết được?
Làm xong những việc đó, mọi sự chú ý của Tần Hướng Dương lập tức quay về vụ án 719 giết người chặt xác.
Anh rất muốn tiếp xúc với bố của Tạ Chính Luân là Tạ Khôn, nhưng xem ra hiện thời chưa thể được.
Làm thế nào bây giờ? Liệu có thể nghĩ cách để tìm hiểu đôi chút từ những người thân của Tôn Hiểu Ngọc không nhỉ? Nghĩ đến đây, anh mới phát hiện ra, trong hồ sơ dường như không nhắc gì đến hoàn cảnh gia đình của Tôn Hiểu Ngọc.
Anh lại mở hồ sơ trong điện thoại di động ra xem thì mới phát hiện ra mình đã bỏ qua, trên hàng người thân của Tôn Hiểu Ngọc không phải để trống, mà chỉ viết ba chữ: con mồ côi.
“Con mồ côi? Sao lại là con mồ côi”, Tần Hướng Dương gãi đầu thất vọng. Như vậy là, tình hình có liên quan đến vụ án 719 dường như không có cách nào tiếp tục điều tra được.
Trịnh Nghị đã phong tỏa kín mít mọi con đường của anh.
Tần Hướng Dương ngây người ra nhìn hồ sơ, trong đầu cứ quay cuồng: “Không lẽ không còn đường nữa?”
Anh thấy không cam tâm, tiện tay lại lấy điện thoại ra gọi cho Tô Mạn Ninh.
Tô Mạn Ninh đang bận rộn trước máy tính, một lát sau mới nhận điện thoại.
Tần Hướng Dương nói: “Xin lỗi, đã muộn như thế này mà còn làm phiền chị.”
Tô Mạn Ninh đáp: “Không sao, quen rồi. Lại có việc gì sai nữa đấy?”
Tần Hướng Dương nói: “Tôi đang điều tra vụ án 719. Trong hồ sơ nói rằng nạn nhân Tôn Hiểu Ngọc là con mồ côi”
Tô Mạn Ninh nói: “Cậu muốn tôi tra về hoàn cảnh của cô ấy? Cô nhi viện chứ gì”
Tần Hướng Dương trả lời: đúng thế, anh không thấy ngạc nhiên khi Tô Mạn Ninh đã đoán đúng ý của mình.
Một lát sau, Tô Mạn Ninh gọi cho Tần Hướng Dương: “Tôi đã tìm trong hồ sơ của cô nhi viện trong toàn tỉnh một mảnh ghi chép: Tô Hiểu Ngọc, trẻ mồ côi ở Cô nhi viện Sùng Quang. Có điều, Cô nhi viện không ở huyện Thanh Hà, mà ở Tân Hải. Không biết cô ấy có phải là Tôn Hiểu Ngọc mà cậu muốn tìm không?”
“Có ảnh không”
“Ảnh hồi còn bé”
Tần Hướng Dương ngừng một lát, rồi nói: “Nếu đã ở Tân Hải, liệu có thể phiền chị ngày mai đến đó hỏi một chút được không? Chị biết đấy, tôi…”
Tô Mạn Ninh nói: “Việc hôm trước tôi còn làm chưa xong thì lại đến việc này. Tần Hướng Dương, rút cuộc là cậu muốn làm gì thế?”
Tần Hướng Dương đáp: “Tôi đang điều tra về 4 vụ án cũ, nói ra có thể là chị không tin, đó là những vụ án mà hung thủ của vụ án 214 buộc tôi phải điều tra.”
Tô Mạn Ninh sửng sốt hỏi: “Hung thủ buộc anh tra? Cậu và hung thủ…”
Tần Hướng Dương đáp: “Chị hiểu lầm rồi! ý của tôi là, nếu muốn phá vụ án 214, thì nhất định phải điều tra những vụ án này”
Tô Mạn Ninh thở dài, nói: “Được rồi, tôi tin cậu. Cậu muốn tôi tới cô nhi viện điều tra những gì?”
Tần Hướng Dương nghĩ một chút rồi nói: “Lát nữa tôi sẽ gửi cho chị ảnh của Tôn Hiểu Ngọc khi bị hại, chị đến đó, đầu tiên xác định xem có đúng là cô ấy đã từng ở cô nhi viện đó không. Nếu đúng, thì chị hãy hỏi các cô ở đó xem có ai biết gì về tình hình cá nhân của Tôn Hiểu Ngọc hay không, ví dụ như học ở đâu, tốt nghiệp ở đâu, đã quen với Tạ Chính Luân như thế nào…. Phải rồi, đừng quên xem xem có di vật gì của cô ấy ở đó không”
Tắt máy xong, Tần Hướng Dương thở dài. Anh không ngờ mình lại rơi vào hoàn cảnh này, mỗi bước tiến về trước đều gắn liền với phụ nữ. Một người là Lý Văn Bích vừa đảm đương mọi mặt cuộc sống của anh vô điều kiện, lại còn giúp anh điều tra vụ án, một người là Tô Mạn Ninh cũng đang cố gắng hết sức mình để giúp anh. Bất giác anh thấy rất cảm kích, thấy như món nợ nặng thêm.
Sáng ngày hôm sau, Lý Văn Bích ra phố mua đồ ăn sáng giống như mọi khi. Cô đội mũ, lặng lẽ đứng xếp hàng chờ đến lượt.
Đúng lúc đó, có hai người đàn ông lạ mặt từ từ đi về phía cô. Người đàn ông phía trước bước đến trước mặt Lý Văn Bích, trong tay cầm một tấm ảnh. Anh ta nhìn lại bức ảnh một lần nữa, rồi lại nhìn Lý Văn Bích, rồi bất ngờ lôi Lý Văn Bích ra khỏi đám đông.
“Làm gì thế?” Lý Văn Bích vùng khỏi tay người đàn ông kia và nói to.
Người đàn ông kia túm chặt lấy tay Lý Văn Bích một lần nữa, hỏi: “Cô là Lý Văn Bích?”
Lý Văn Bích nhìn kỹ lại người đàn ông trước mặt, xác định đó là người lạ thì chợt nghĩ: “Hỏng rồi! Không lẽ bị cảnh sát nhận ra rồi?”
Lúc đó, đồng bọn của người đàn ông kia cũng bước tới. Hai người đàn ông đó gật đầu, rồi hai người hai bên, kẹp Lý Văn Bích ở giữa.
Một trong hai người đó giơ thẻ ngành ra, nói với cô: “Tôi là cảnh sát, hãy đi theo chúng tôi!”
Lý Văn Bích ra sức vùng ra, nhưng tiếc rằng sức yếu, nên không thể nào vùng ra được, đành giậm chân và bị hai người kia lôi đi.
Nửa tiếng sau, Tần Hướng Dương và Triệu Sở không thấy Lý Văn Bích về thì mới cảm thấy có điều không bình thường. Triệu Sở nhìn qua cửa sổ nhưng không phát hiện ra điều gì khác thường.
Tần Hướng Dương gõ vào đầu, nói: “Hỏng rồi! Không lẽ bị cảnh sát mặc thường phục nhận ra và bắt đi rồi”
Triệu Sở quay người vung một nắm đấm mạnh lên trên tường, nghiến răng nói: “Lại sơ suất nữa rồi! Không ngờ họ điều tra nghiêm ngặt thế”
Tần Hướng Dương nghĩ một chút rồi nói: “Đừng vội lo. Lát nữa tôi sẽ bảo Tô Mạn Ninh thăm dò xem tình hình thế nào”
Triệu Sở gật đầu, nói: “Chúng ta có nên đổi chỗ khác không?”
Tần Hướng Dương mỉm cười đau khổ: “Bây giờ thì có thể đi đâu được? Ra đến phố là bị bao vây ngay”
Triệu Sở nghĩ rồi nói: “Vậy thì chúng ta sẽ dĩ tĩnh chế động. Tôi không tin là Trịnh Nghị có thể đến từng nhà lục soát”
Tần Hướng Dương nói: “Đó là điều không thể! Gần khu phố này có biết bao khu nhà ở, nếu cứ đến từng nhà lục soát thì sẽ thành ra là quấy nhiễu dân”
Triệu Sở đi đi lại lại mấy lượt, rồi nói: “Nhỡ mà Lý Văn Bích...
Tần Hướng Dương nói: “Tôi tin là cô ấy sẽ không nói linh tinh, có điều…”. Nói đến đây, anh lập tức biến sắc mặt, nói tiếp: “Có điều, tôi sợ là Trịnh Nghị sẽ quy kết cho cô ấy tội biết mà không khai báo và che giấu tội phạm bị truy nã, để rồi tạm giữ cô ấy!”
Triệu Sở chau mày nói: “Đúng vậy, trong tay Trịnh Nghị có video nhà Quan Hồng.”
Tần Hướng Dương quả quyết nói: “Không thể để liên lụy đến cô ấy! Nếu thực sự không thể được nữa, thì chỉ còn cách nói chỗ ở của tôi ra cho Trịnh Nghị!”
“Cậu định đem bao nhiêu công sức đổ xuống sông biển à?” Mặt Triệu Sở lập tức biến sắc.
“Không. Nhưng chúng ta là đàn ông, nhất định không được làm liên lụy đến cô ấy!”. Nói rồi, Tần Hướng Dương móc điện thoại ra…
Chúng ta hãy để cho thời gian trôi nhanh đến tối, rồi lát nữa sẽ quay trở lại.
Tối hôm đó, Tô Mạn Ninh gửi cho Tần Hướng Dương một tin nhắn: Ban ngày tôi đã tranh thủ đến cô nhi viện, buổi chiều mới về và biết được là Lý Văn Bích đã bị đưa về Sở. Hiện tại cô ấy trong phòng tạm giam, nhìn thì có vẻ tất cả vẫn bình thường, có điều theo trình tự, Trịnh Nghị có 24 tiếng thẩm vấn thông thường. Tình hình ở cô nhi viện thì muộn hơn một chút sẽ liên lạc lại, bây giờ trong Sở đang bận.
Sau khi tin Lý Văn Bích bị phát hiện được truyền đến tai Trịnh Nghị, ông ta phấn chấn đến mức đập mạnh vào bức tường bên cạnh, rồi lập tức bảo Lục Thao đưa người về sở, ông ta muốn đích thân lấy lời khai.
Trịnh Nghị biết, Tần Hướng Dương bị truy nã toàn diện, nếu muốn sống sót một mình thì dù chỉ một chút vấn đề cũng không có, nhưng nếu muốn điều tra về vụ án trong tình trạng bị truy nã thì nhất định phải có người giúp đỡ mới được. Trịnh Nghị đã xem video của nhà Quan Hồng, ông ta rất rõ, tìm thấy Lý Văn Bích cũng có nghĩa là tìm thấy Tần Hướng Dương.
Ông ta không vội hỏi ngay, mà để mặc Lý Văn Bích nửa buổi tối, vì muốn làm giảm bớt nhuệ khí của cô gái này.
11 giờ đêm, Trịnh Nghị nhìn đồng hồ, thấy sắp đến giờ rồi. Ông ta ra khỏi phòng làm việc, mang theo người đi đến phòng thẩm vấn mà Lý Văn Bích đang ở đó.
Cùng trong lúc đó, Tô Mạn Ninh gọi điện cho Tần Hướng Dương, chỉ có điều, cô không ngờ rằng lúc này cách thời gian Lý Văn Bích bị bắt đã 18 tiếng đồng hồ và Tần Hướng Dương sớm đã có những đối phó tương ứng.
Điện thoại vừa kết nối, Tô Mạn Ninh liền nói: “Cục phó Trịnh đi thẩm vấn Lý Văn Bích rồi, vừa đi xong”
Tần Hướng Dương nói: “Lâu như vậy mới thẩm vấn à? Ông ta đang làm tiêu hao phòng tuyến tâm lý của Lý Văn Bích”
Tô Mạn Ninh nói: “Chỉ là thẩm vấn bình thường mà thôi, có tình hình gì tôi sẽ thông báo với cậu”
“Thẩm vấn bình thường?”. Tần Hướng Dương ngừng một chút, nhưng không nói ra suy nghĩ của mình, mà tiếp tục hỏi: “Việc tôi nhờ chị đăng tin tức trên mạng thế nào rồi?”
Tô Mạn Ninh đáp: “Tối hôm qua làm xong cả rồi”
Tần Hướng Dương nói: “Cảm ơn. Thế còn chuyện ở cô nhi viện thì sao?”
Tô Mạn Ninh đáp: “Đã xác nhận rồi, đúng là người đó, chính là Tôn Hiểu Ngọc của vụ án 719”
Tần Hướng Dương vội hỏi: “Chị đã xác định như thế nào?”
Tô Mạn Ninh nói: “Có một cô ở đó, họ Tôn, chính cô ấy đã nuôi nấng Tôn Hiểu Ngọc. Cô Tôn có giữ những di vật của Tôn Hiểu Ngọc. Sau khi vụ án 719 xảy ra, cảnh sát đã thông báo cho cô ấy đến Thanh Hà để thu dọn di vật của Tôn Hiểu Ngọc”
Tần Hướng Dương hỏi: “Có hỏi thăm được tình hình gì không? Tôn Hiểu Ngọc đã quen với Tạ Chính Luân như thế nào”
Tô Mạn Ninh nói: “13 tuổi Tôn Hiểu Ngọc đã rời khỏi cô nhi viện rồi, tình hình sau đó cô Tôn không biết gì cả”
Tần Hướng Dương hỏi: “13 tuổi đã rời khỏi cô nhi viện?”
Tô Mạn Ninh đáp: “Trước khi vụ án xảy ra chừng 1 năm, Tôn Hiểu Ngọc có quay về cô nhi viện, lúc đó cô ấy đã 21 tuổi rồi. Cô Tôn đối với Tôn Hiểu Ngọc chẳng khác gì mẹ đẻ”
Tần Hướng Dương hỏi: “Vậy, trong 8 năm mất tích, Tôn Hiểu Ngọc đã đi những đâu?”
Tô Mạn Ninh đáp: “Cô Tôn có hỏi Tôn Hiểu Ngọc, nhưng cô ấy không nói. Mãi cho đến trước khi vụ án xảy ra không lâu, Tôn Hiểu Ngọc mới nói cho cô Tôn biết là cô ấy sắp kết hôn”
Tần Hướng Dương hỏi: “Có nói là kết hôn với ai không?”
Tô Mạn Ninh đáp: “Không. Mãi đến sau khi vụ án xảy ra, cô Tôn mới biết Tạ Chính Luân”
Tần Hướng Dương nói: “Thông tin ít quá! Đáng tiếc tôi không có cách nào để tiếp xúc được với Tạ Khôn – bố của Tạ Chính Luân”
Tô Mạn Ninh nói: “Tạ Khôn là nhà doanh nghiệp nổi tiếng ở Thanh Hà, Tạ Chính Luân có ba người chị gái, người chị thứ hai của anh ta là một ca sĩ có tiếng”
Tần Hướng Dương hỏi: “Thế còn mẹ anh ta thì sao?”
Tô Mạn Ninh nói: “Tạ Chính Luân là người con sinh ra sau khi Tạ Khôn tái hôn với người khác. Người vợ đầu của Tạ Khôn là Vương Ái Xuân đã mất trước khi Tạ Khôn có Tạ Chính Luân một năm, nghe nói vì khó đẻ, và đứa trẻ cũng đã mất”
Tần Hướng Dương vội nói: “Vậy thì Tạ Chính Luân và ba người chị kia là cùng cha khác mẹ rồi. Cái ông Tạ Khôn đó, nói thế nào nhỉ, có ba cô con gái rồi mà vẫn còn muốn bà Vương Ái Xuân đẻ nữa, có vẻ nhất quyết muốn có một đứa con trai!”
Tô Nạn Ninh nói: “Đúng vậy. Trong tài liệu mà tôi tìm được thì là như thế. Vương Ái Xuân khó đẻ và bị chết, sau khi Tạ Khôn tái hôn thì cuối cùng cũng đã có con trai, là độc đinh!”
Tần Hướng Dương lắc đầu, nói: “Thế còn di vật của Tôn Hiểu Ngọc thì sao?”
Tô Mạn Ninh đáp: “Ngoài một chiếc Ipaq thì đều là đồ dùng sinh hoạt.”
Tần Hướng Dương hỏi: “Một chiếc Ipaq? Có thể mượn về xem được không?”
Tô Mạn Ninh nói: “Mười mấy năm không dùng đến rồi, máy không mở được nữa. Có điều, tôi cũng đẽ đem về đây, để sửa xong thì sẽ liên lạc lại với cậu.”
Tần Hướng Dương nói với vẻ áy náy: “Đúng là đã làm phiến chị quá rồi, sĩ quan cảnh sát!”
Tô Mạn Ninh mỉm cười và tắt điện thoại.
Cũng trong lúc đó, tại phòng thẩm vấn. Trịnh Nghị ngồi đối diện với Lý Văn Bích, lặng lẽ hút thuốc, ông ta nhìn cô chăm chú một hồi rất lâu.
Lý Văn Bích đã hết chịu nổi từ lâu rồi, cô xua đám khói thuốc lá với vẻ bực bội, nói: “Này, các ông đang giữ người trái phép đấy! Chờ đấy, tôi sẽ đưa các ông ra ánh sáng!”
Trịnh Nghị từ từ giập điếu thuốc, bình thản nói: “Cô là phóng viên Lý đúng không? Trong vòng 24 tiếng, cô có trách nhiệm trả lời thẩm vấn của cảnh sát, phối hợp cảnh sát điều tra thì sáng ngày mai, chúng tôi sẽ đưa cô về”
Lý Văn Bích mỉm cười, nói: “Được thôi! Vậy thì các ông h