← Quay lại trang sách

Chương 21 Chủ động làm lộ

Đúng lúc đó, một cảnh sát mạng vội vã đi vào phòng thẩm vấn, tới bên Trịnh Nghị thì thầm điều gì đó.

Trịnh Nghị nghe xong lời của viên cảnh sát mạng thì tỏ vẻ sửng sốt, bảo người khác canh chừng Lý Văn Bích, còn mình thì lập tức ra khỏi phòng thẩm vấn.

Trong tòa nhà chỉ huy của Sở, người qua người lại vô cùng bận rộn, chẳng ai để ý rằng đã đến sáng sớm.

Trịnh Nghị vội vàng đi đến trung tâm chỉ huy, lớn tiếng hỏi: “Có tình hình gì thế”

Một viên cảnh sát lập tức trả lời: “Thông tin trên mạng nói, có một quần chúng đã phát hiện ra một người nghi là Tần Hướng Dương ở trong một nhà máy gạch truyền thống”

“Nhà máy gạch truyền thống? Nhà máy gạch đó ở đâu?”, Trịnh Nghị hỏi nhanh.

Viên cảnh sát do dự một lát, nói: “Không biết ạ. Cũng có thể là quần chúng thấy mức thưởng lớn trong lệnh truy nã nên đã đăng tin lung tung”

Trịnh Nghị nghĩ một chút rồi nói: “Địa chỉ IP của thông tin?”

Viên cảnh sát nói: “Qua xác định thì thấy có cái thì ở trong tỉnh, có cái thì ở Xương Nguyên, có cái thì ở Lạc Thành, có cái thì ở Thanh Hà, và còn có cả ở các tỉnh bên cạnh nữa. Những thông tin liên quan rất nhiều, nhưng đều nói là phát hiện ra người giống Tần Hướng Dương ở nhà máy gạch”

Tình hình này đúng là khiến cho Trịnh Nghị rất ngạc nhiên.

Ông ta châm điếu thuốc, vừa hút vừa sờ lên cằm và không ngừng đi đi lại lại.

Lý Văn Bích đã bị bắt, Tần Hướng Dương chẳng phải cũng ở Thanh Hà sao? Tại sao bỗng dưng lại có nhiều thông tin như vậy? Không lẽ quần chúng nhìn thấy mức tiền thưởng lớn nên đã đăng thông tin linh tinh?

Trong chốc lát, ông ta không biết nên quyết định thế nào, mắt cứ nhìn lên màn hình trong phòng họp.

Không đúng! Ông ta nghĩ, nếu Lý Văn Bích đã bị phát hiện, từ sáng sớm hôm qua đến giờ cũng đã gần 20 tiếng rồi, Tần Hướng Dương nhất quyết sẽ không chịu ngồi im chờ chết.

20 tiếng đồng hồ, đủ để Tần Hướng Dương chạy xa, nếu không trên mạng đã không trong chốc lát xuất hiện nhiều thông tin như vậy.

Có hay không thì cứ phải làm rồi mới biết!

Nghĩ đến đây, Trịnh Nghị quyết định, lập tức gọi điện thoại cho Lục Thao: “Bây giờ tạm gác lại chuyện đưa Nhiếp Đông và Quan Hồng lên đây, lập tức thông báo cho cơ quan công an Thanh Hà, bảo họ thông báo cho tất cả các đồn cảnh sát trong khu vực, lục soát tất cả các lò gạch truyền thống ở Thanh Hà và các khu vực xung quanh. Tôi vừa nhận được thông tin, có quần chúng nhìn thấy Tần Hướng Dương ở một lò gạch”

Tắt điện thoại xong, ông ta lại gọi cho Đinh Phụng Vũ. Ông ta không lo được nhiều như vậy, vị trí thông tin trên mạng không xác định, nên ông ta phải xin chỉ thị của Đinh Phụng Vũ, để trên tỉnh phối hợp điều động tất cả các đồn cảnh sát cơ sở trong toàn tỉnh và các tỉnh xung quanh cố gắng hết sức tiến hành lục soát một lượt tất cả các lò gạch truyền thống trong phạm vi!

Lý Văn Bích thấp thỏm cho đến sáng, rồi trở về nhà trong trạng thái lơ mơ.

Trong khoảng thời gian trước khi trời sáng, cô luôn suy nghĩ đến sự lựa chọn mà Trịnh Nghị đưa ra cho mình. Cô biết những lời đó không hề sai, vì vậy mà cô đã lo đến mức không sao chợp mắt được, và bắt đầu suy nghĩ về những ngày bị tạm giam sắp tới. Song, cô thực sự không ngờ là trời vừa sáng thì họ đã thả cô ra.

Cô không biết là trời vừa sáng thì Trịnh Nghị đã đi lên tỉnh và cũng suốt đêm không chợp mắt giống như cô.

Cô lại càng không biết trên đường lên tỉnh, Trịnh Nghị bất ngờ nhận được điện thoại của Tần Hướng Dương, từ đó bị Tần Hướng Dương buộc phải thay đổi quyết định tạm giam đối với Lý Văn Bích.

Lý Văn Bích về đến nhà, nghĩ có thể Trịnh Nghị đang chơi trò gì đó! Mặc kệ ông ta, trước tiên phải nghĩ cách thông báo cho Tần Hướng Dương và Triệu Sở đã, rằng ở địa điểm đó vẫn an toàn.

Mấy ngày gần đây Tô Mạn Ninh thực sự là rất bận. Hôm đó trời vừa sáng, thì cô nhận được điện thoại của Lý Văn Bích.

Qua điện thoại, thấy tinh thần của Lý Văn Bích rất tốt, cô nói: “Chị Tô phải không? Tôi là Lý Văn Bích.”

Chưa chờ Tô Mạn Ninh nói, Lý Văn Bích tiếp tục: “Chị xem, lần trước chị mang đến cho tôi bao nhiêu là mỹ phẩm, thế mà tôi vẫn chưa kịp nói lời cảm ơn. Những mỹ phẩm đó rất tốt, tôi dùng thấy rất thích!

Rất là thích! Rất là thích”.

Tô Mạn Ninh đành đáp lại bằng mấy câu lịch sự.

Tô Mạn Ninh vốn rất quan tâm đến tình hình của Lý Văn Bích, nghe xong điện thoại thì lập tức hiểu ra ý của Lý Văn Bích, xem ra cô đã an toàn, ít nhất thì cũng đã tự gọi điện thoại đến, lại còn nhắc đi nhắc lại ba câu “rất tốt”, xem ra Trịnh Nghị đã không hỏi được gì. Nghĩ đến đây, cô lập tức gửi tin nhắn cho Tần Hướng Dương.

Tô Mạn Ninh đúng là đã rất thông minh khi hiểu ngay ý của Lý Văn Bích. Lý Văn Bích vừa về đến nhà, đoán rằng điện thoại của mình vẫn đang bị theo dõi, nhưng trong một lúc không thể nào kịp thay sim mới, không khéo bên ngoài lại có người theo dõi, nên đành phải nhờ đến Tô Mạn Ninh. Tuy mồm cô có phần không tin Tô Mạn Ninh, nhưng trong lòng thì rất rõ, thời gian trước Tần Hướng Dương thường xuyên liên lạc với Tô Mạn Ninh, nhờ cô giúp cho rất nhiều việc. Cô đoán, với sự thông minh của Tô Mạn Ninh, có lẽ sẽ hiểu ngay ý của cô và lập tức truyền đạt lại cho Tần Hướng Dương biết.

Tô Mạn Ninh vừa nghĩ đến việc liên lạc với Tần Hướng Dương thì chuông điện thoại lại vang lên. Cô nhìn thì lại thấy một số máy lạ, bèn mở máy ra nghe với vẻ nghi hoặc.

“Là sĩ quan cảnh sát Tô phải không?”. Từ trong điện thoại vang lên giọng của một phụ nữ.

“Phải, tôi đây. Xin hỏi, ai đấy ạ?”, Tô Mạn Ninh hỏi lại với vẻ lịch sự.

“Tôi là cô Tôn, ở cô nhi viện Sùng Quang, chúng ta đã gặp nhau hôm quá”. Cô Tôn khẽ nói.

“Ồ, cô Tôn! Cháu chào cô ạ! Cô gọi cháu có việc gì ạ?”, Tô Mạn Ninh hỏi lại với vẻ nhiệt tình.

Cô Tôn nói: “À, hôm qua cô đến có hỏi đến chuyện của Tôn Hiểu Ngọc. Chuyện của nó cũng đã qua nhiều năm rồi, tôi nghĩ mãi cả một đêm, tôi muốn hỏi cô xem, tại sao cô lại hỏi chuyện về nó”

Tô Man Ninh nghĩ đến lời của Tần Hướng Dương rồi mới trả lời:

“Là thế này, chúng cháu có một cảnh sát phát hiện ra vụ án của Tôn Hiểu Ngọc rất có khả năng có vấn đề, cho nên nhờ cháu tìm hiểu thông qua cô”

Cô Tôn hỏi lại với vẻ nghi hoặc: “Vụ án có vấn đề? Chẳng phải đã bắt được hung thủ rồi sao”

Tô Mạn Ninh nói: “Cũng có những vụ án có khả năng làm sai, chúng cháu vẫn đang trong giai đoạn điều tra, vẫn chưa tìm thấy chứng cứ mới. Cô cứ yên tâm, có tình hình gì cháu sẽ thông báo”

Cô Tôn nói: “Nói như vậy là đã bắt sai hung thủ? Thế thì Tôn Hiểu Ngọc nhà chúng tôi chết oan uổng quá! Trời đất ơi”

“Điều này phải đợi điều tra rõ ràng rồi mới kết luận, cho nên cháu mới tìm gặp cô để tìm hiểu tình hình. Nhưng đáng tiếc là ở chỗ cô cũng không có thông tin gì có giá trị” Nói xong, Tô Mạn Ninh thở dài.

Cô Tôn ngừng một lát, rồi nói: “Tôn Hiểu Ngọc chưa bao giờ nhắc đến chuyện của nó với Tạ Chính Luân, đến cả tiệc cưới của nó tôi cũng không được dự”

Tô Mạn Ninh nghi ngờ hỏi lại: “Đám cưới mà cũng không được dự? Chẳng phải hôm qua cô nói rằng, cô ấy rất thân thiết với cô sao?”

“Đúng thế!”. Cô Tôn nói, “Tôi thì chỉ cứ mong khi nào nó được sống yên ổn hạnh phúc là được! Nhưng, tiếc là con bé số khổ ấy chưa được hưởng hạnh phúc lấy một ngày”

Tô Mạn Ninh hỏi tiếp: “Nhưng, cô không cảm thấy có điều gì đó không bình thường à? Quan hệ giữa hai người nếu thân thiết như vậy thì tại sao cô ấy lại không nhắc gì đến Tạ Chính Luân với cô, và cũng không nhắc gì đến chuyện kết hôn?”

Cô Tôn nói: “Chuyện xong rồi tôi cũng nghĩ mãi không ra. Có điều, dù vậy cô cũng không được nghĩ là nó không có hiếu với tôi, nó còn cho tôi một khoản tiền lớn, nói rằng tôi hãy giữ lấy mà dưỡng lão.

Chà, tôi đâu có cần dùng đến nhiều tiền như vậy”

Tô Mạn Ninh vội hỏi: “Một khoản tiền lớn? Bao nhiêu”

Đêm đó, không chỉ có Lý Văn Bích và Trịnh Nghị không chợp mắt.

Tần Hướng Dương cũng như vậy, anh trằn trọc cho đến khi trời sáng, chỉ có điều, kể từ hôm qua anh lại chỉ có một mình.

Chúng ta hãy quay lại với buổi sáng ngày hôm trước.

Tần Hướng Dương cảm thấy mừng, nếu như hai viên cảnh sát mặc thường phục ấy không vội với việc bắt người mà chỉ cần đi theo Lý Văn Bích thì đã có thể tìm ra chỗ ẩn náu của anh rồi.

Nghĩ đến đây, anh dứt khoát quyết định và lập tức hành động, không để phí hoài dù chỉ một phút.

Triệu Sở ngồi ở phòng khách, chiếc gạt tàn đầy đầu mẩu thuốc.

Tần Hướng Dương nói cho Triệu Sở biết quyết định, anh nói: “Tiểu đội trưởng, những ngày qua đã phiền đến anh. Tôi quyết định rồi, nói cho Trịnh Nghị biết vị trí của tôi”

Triệu Sở trầm tư một hồi, rồi nói với vẻ rất nghiêm nghị: “Là đàn ông, tôi hiểu quyết định của cậu”

Tần Hướng Dương nghe vậy thì mỉm cười: “Đừng hiểu lầm, cùng lắm thì tôi đổi địa điểm, đổi cách thức điều tra. Tôi là người dễ dàng từ bỏ đến thế sao”

Triệu Sở nghe vậy thì thở phào, cười và nói: “Tôi biết là cậu rất tinh ranh”

Tần Hướng Dương nói: “Cũng chẳng phải tinh ranh gì. Có điều, bắt đầu từ hôm nay, những chuyện sau này, tôi chỉ còn cách tự mình lo liệu. Lý Văn Bích đã bị lộ, anh cũng phải quay về thôi.”

Triệu Sở nắm chặt tay, hỏi: “Tại sao”

Tần Hướng Dương nói: “Sau khi tiết lộ vị trí với Trịnh Nghị, anh quay về thì Lý Văn Bích mới không bị làm sao.”

Triệu Sở khẽ thở dài, có vẻ anh ta còn muốn nói gì đó, nhưng sau cũng lại không nói.

Tần Hướng Dương cầm điện thoại lên gọi một suất ăn bên ngoài, anh chọn rất nhiều món ăn, nói rằng mình đang rất vội, bảo bên bán hàng đưa mô tô ship hàng đến.

Rất nhanh sau đó có người gõ cửa, Tần Hướng Dương ngó ra nhìn thì thấy người ship hàng đã đến.

Tần Hướng Dương mở cửa, mỉm cười để người kia đi vào.

Người ship hàng vừa vào cửa, chưa kịp nói gì thì Triệu Sở đứng ở đằng sau cánh cửa đã bất ngờ giơ tay, đấm mạnh vào cổ của người đó, khiến anh ta lập tức ngã xuống.

Tần Hướng Dương nhanh chóng lột quần áo ngoài và mũ của người ship hàng, mặc lên người xong, rồi cùng với Triệu Sở, lấy ga giường trói chân tay của người ship hàng lại, lấy vải vụn nhét vào mồm người đó.

Như trên đã nói, căn phòng đó của Lâm Kiến Cương ở tầng thượng.

Triệu Sở ra ngoài quan sát, bên ngoài rất yên tĩnh. Vào thời điểm này, các nhà hàng xóm đều đã đi làm. Anh ta quay lại làm một động tác tay “OK”

Tần Hướng Dương cõng người ship hàng, rồi cùng với sự giúp sức của Triệu Sở, đưa người ship hàng lên sân thượng của tầng áp mái.

Làm xong những việc đó, Triệu Sở chìa tay ra nói với Tần Hướng Dương, vẻ bất lực: “Đến lượt tôi”

Tần Hướng Dương gật đầu, định ra tay, Triệu Sở nghĩ ra điều gì đó, vội nói: “Khoan đã!” Xong rồi, móc ví tiền của mình đưa cho Tần Hướng Dương.

Tần Hướng Dương cắn môi, không nói gì, giơ tay, giáng cho Triệu Sở một cú khiến anh ta ngất lịm, rồi sau đó cũng tìm dây, trói Triệu Sở lại như buộc bánh chưng, cuối cùng thì kéo Triệu Sở đến bên cạnh người ship hàng, xé ga giường thành dây, buộc hai người đó lại với nhau.

Làm xong tất cả những việc đó, Tần Hướng Dương quay về phòng, ăn qua loa mấy miếng cơm, rồi thu dọn đồ của mình cho vào chiếc túi mang theo người, mở cửa bước ra ngoài.

Xuống đến sân tòa nhà, anh nhìn thì quả nhiên thấy một chiếc xe mô tô đỗ ở đó, xem ra chất lượng chiếc xe vẫn còn tốt. Anh lấy chìa khóa của người ship hàng, đội mũ bảo hiểm lên đầu, lái xe mô tô ra khỏi khu. Chỉ một lát sau, chiếc mô tô đã ra đến con phố mà Lý Văn Bích bị bắt buổi sáng.

Ở đầu phố gần đó có dựng mấy chiếc xe môt ô, có mấy người mặc áo đen chia nhau ra đứng bốn xung quanh. Tần Hướng Dương vừa nhìn đã biết ngay đó là cảnh sát cải trang, công khai thì chỉ có mấy người như vậy, ngầm thì có lẽ còn nhiều hơn rất nhiều.

Anh không để ý đến điều đó, lái xe đi qua những tay cảnh sát mặc thường phục.

Mấy viên cảnh sát đó chỉ ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, tưởng là một người ship hàng đang bận rộn, bèn tiếp tục công việc quan sát của mình.

Tần Hướng Dương lái xe nhanh chóng ra khỏi phố huyện, chạy thẳng đến Tây Quan, vì cũng không kịp nghĩ xem là nên đến đâu, rồi sau đó dừng lại ở phía sau Nhà máy hóa chất Đại Hóa ở Tây Quan.

Đỗ xe xong, anh nhìn thấy gần đó có một căn nhà xi măng, bên trên có dòng chữ “Máy Biến Áp”.

Anh nghĩ một chút rồi quyết định tạm thời lánh ở trạm biến áp này một thời gian, theo kế hoạch, trước hết anh phải ở lại đây hết ngày hôm nay.

Nghĩ đến đây, anh mở chiếc túi bên mình, lấy ra bộ dụng cụ mở khóa đã mua lúc đến nhà Phùng Vĩ ra, mở khóa trạm biến áp, đẩy chiếc xe mô tô vào đó.

Anh chui vào trong căn nhà xi măng, tiện tay đóng cửa lại. Vặn người một chút, cảm thấy vẫn ổn. Không gian trong căn nhà đó không nhỏ, nhưng rất ấm áp, máy biến áp phát ra tiếng kêu ì ì đều đều. Lúc mới nghe, anh cảm thấy giống như tiếng một đàn nhặng đang kêu và nhanh chóng bò khắp người anh.

Tô Mạn Ninh tất nhiên là không thể nghĩ được rằng, khi cô gọi cho anh cú điện ấy là khi anh đang tựa vào bức tường ngoài phía sau của nhà máy hóa chất.

Thời tiết đầu xuân, bên ngoài rất lạnh, may mà trong trạm biến áp có đủ nhiệt lượng nên anh kiên trì ở đó được đến tối, mơ màng được một lúc, đến lúc cần gọi điện thì mới lần ra ngoài.

Khi trời mờ mờ sáng, anh bước ra khỏi trạm biến áp, dùng di động đăng ký một điện thoại mạng, gọi cho Trịnh Nghị. Anh biết, địa chỉ vật lý của điện thoại mạng thì sớm muộn gì Trịnh Nghị cũng tra ra, đến lúc đó, Trịnh Nghị sẽ biết anh hoàn toàn chẳng ở trong nhà máy gạch ngoài tỉnh nào, mà vẫn là đang ở Thanh Hà.

Điện thoại trên mạng internet có thể lừa được Trịnh Nghị trong bao lâu, điều đó cũng khó mà biết được, nhưng ít nhất thì cũng tranh thủ được một thời gian. Điều mà anh cần lúc này chính là thời gian.

Lúc đó, Trịnh Nghị đang trên xe đi lên tỉnh, còn Lý Văn Bích thì vẫn đang ở trong phòng thẩm vấn.

Điện thoại được kết nối, Tần Hướng Dương nói ngay: “Tôi là Tần Hướng Dương”

Trịnh Nghị sững người, lập tức nói: “Tốt lắm, còn có gan gọi điện cho tôi! Đáng tiếc là vẫn phải chạy trốn khắp nơi giống như con chuột. Có gan làm nhưng lại không có gan chịu”

Tần Hướng Dương nói: “Người thoải mái nói ra những lời thoải mái! Lý Văn Bích và Triệu Sở mấy hôm trước luôn ở cùng với tôi. Sáng ngày hôm qua các ông đã đưa Lý Văn Bích đi rồi, tôi cũng đã rời khỏi Thanh Hà rồi”

Trịnh Nghị nói: “Cậu không muốn liên lụy đến cô ấy.”

“Đúng thế. Chuyện của tôi không liên quan gì đến cô ấy, cũng không liên quan gì đến Triệu Sở”

“Cậu nói không liên quan thì là không liên quan ư”

Tần Hướng Dương không thèm để ý đến câu chất vấn đó của Trịnh Nghị, mà nói luôn: “Nếu không có gì bất ngờ thì Triệu Sở và một người ship đồ ăn vẫn đang ở sân thượng của căn phòng áp mái mà tôi đã ở lúc trước, tôi đã trói bọn họ. Tôi sẽ nói cho ông biết số điện thoại của người ship hàng đó, ông có thể tra ra địa chỉ đó từ chỗ cửa hàng bán đồ ăn”

Trịnh Nghị ghi lại số điện thoại của người ship hàng, ngừng một lát, nói: “Tôi khuyên cậu đừng có chạy nữa! Tôi biết cậu ở đâu! Cậu sẽ bị xử bắn”

Tần Hướng Dương mỉm cười, nói: “24 tiếng đồng hồ rồi, đủ để tôi chạy đi xa. Hãy đến bắt tôi đi”

Nói xong, anh tắt ngay điện thoại, lấy chiếc sim ra và ném đi, thay một chiếc sim mới.

Sau khi thay xong sim điện thoại, thì cũng là lúc tia nắng đầu tiên ló ra, chiếu lên khuôn mặt anh. Anh ngậm một điếu thuốc, mỉm cười, đối với Lý Văn Bích, anh chỉ có thể làm được đến thế.

Được rồi! Anh xoa lên cánh tay tê dại, rồi gửi cho Tô Mạn Ninh một tin nhắn, nói cho cô biết anh đã thay sim điện thoại.

Gửi tin nhắn xong, anh tìm số điện thoại của Tôn Kình. Nghĩ đến chiến hữu an phận ở tổ chuyên án, anh bất giác mỉm cười. Anh biết Tôn Kình không phải là người ngốc, chỉ có điều không phát huy khả năng của mình mà thôi.

Do trước đó Thanh Hà là khu vực trọng điểm của việc tuần tra, nên cơ quan công an Thanh Hà cần đến một lực lượng lớn, Tôn Kình nhanh chóng trở lại vị trí công tác và trở về đơn vị cũ ở Thanh Hà.

Tần Hướng Dương vẩy hai tay một lần nữa rồi soạn một tin nhắn gửi cho Tôn Kình.

Đó là một loạt ký hiệu, là những ký hiệu thông tin diễn tập từ hồi họ còn là lính trinh sát.

Tôn Kình đọc những ký hiệu đó, và dịch ra nội dung là: Hổ an toàn, Hổ không phải là hung thủ, mèo hãy trả lời.

Tôn Kình lập tức hiểu ngay đó là tin nhắn của Tần Hướng Dương. Những ngày qua, không phải là anh không lo lắng cho chiến hữu của mình. Anh không biết những chứng cứ ở phòng của Tần Hướng Dương là như thế nào, nhưng anh nhất định không tin Tần Hướng Dương là hung thủ của vụ án 214.

Tôn Kình đọc xong tin nhắn, lập tức ra phố. Còn sớm quá nên các cửa hàng điện thoại xung quanh chỗ anh ở vẫn chưa mở cửa, anh phải gõ cửa mấy cửa hàng liền, khó khăn lắm mới mua được một chiếc sim. Về đến phòng, anh lắp sim vào, lập tức gọi cho Tần Hướng Dương.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối.

Tôn Kình nói: “Không sao chứ?”

Tần Hướng Dương đáp: “Không sao. Kiếm một chiếc xe đến đón tôi đi. Phải rồi, hãy kiếm một bộ đồ cảnh sát mang đến đây nhé, tiện thể mang cho tôi ít đồ ăn.”

Tôn Kình lập tức tìm đến vị trí mà Tần Hướng Dương cho biết.

Tần Hướng Dương nói chuyện điện thoại xong thì cởi bộ đồ của nhân viên ship hàng ra, ném vào trong trạm biến áp.

Rất nhanh sau đó, Tôn Kình lái xe đến, anh vừa cầm đồ ăn, vừa nói: “Sao trạng thái có vẻ kém thế!”

Tần Hướng Dương ngồi trong xe ăn uống xong, thở dài rồi mới mỉm cười nói: “Cuộc sống của tội phạm bị truy nã thật không dễ chịu chút nào.” Anh cười, thế là đôi môi lập tức bị rách, khiến anh phải suýt xoa một hồi.

Tôn Kình nói: “Bây giờ phần lớn lực lượng đều đến các lò gạch truy tìm. Tối hôm qua thành phố có lệnh, nói rằng có người đã nhìn thấy cậu ở lò gạch, tôi đang thấy thắc mắc!”

Tần Hướng Dương nghe vậy, trong lòng thầm nghĩ, thông tin mà Tô Mạn Ninh đăng trên mạng thật đúng lúc, rất kịp cho việc mình bỏ chạy lần này. Còn Trịnh Nghị thì cũng ra tay rất nhanh. Xem ra, lần này việc mình bộc lộ vị trí và bỏ chạy đã đúng. Mình bỏ chạy như vậy, thì độ tin cậy đối với những thông tin trên mạng kia càng lớn. Trịnh Nghị tin thì cũng phải điều tra sàng lọc các lò gạch, mà không tin thì cũng vẫn phải làm như vậy. Tìm người là thế, thà tốn nhiều công chứ nhất quyết không bỏ qua.

Cho dù thế nào, thì Tôn Kình cũng đã báo cho mình một tin tốt.

Thế là Tần Hướng Dương mỉm cười, cố làm ra vẻ nhẹ nhõm, nói: “Tôi luôn ở Thanh Hà để điều tra mấy vụ án cũ. Lý Văn Bích và Triệu Sở cũng ở đây. Hôm qua, lúc Lý Văn Bích ra phố đã bị người của Sở phát hiện và đưa về Tân Hải rồi. Tôi không muốn liên lụy đến họ, nên mới bỏ chạy khỏi đó”

Tôn Kình chau mày nói: “Họ sẽ không có chuyện gì chứ?”

Tần Hướng Dương nói: “Tôi vừa dùng điện thoại trên mạng Internet liên lạc với Trịnh Nghị, nói cho ông ta biết chỗ ẩn náu của tôi lúc trước.”

“Phải! Chúng ta là đàn ông, không được làm liên lụy đến phụ nữ!” Nói rồi, Tôn Kình đưa cho Tần Hướng Dương một chai nước và tiếp: “Tại sao lại điều tra vụ án cũ?”

Tần Hướng Dương chau mày nói: “Một lúc không thể giải thích rõ ràng được. Cậu chỉ cần biết, đó là những việc mà hung thủ vụ án 214 buộc mình phải điều tra. Mình không được lựa chọn, chỉ có thể làm như vậy thì mới tóm được cái đuôi của hung thủ”

Tôn Kình gật đầu, hỏi: “Tiếp sau đây thì chuẩn bị làm thế nào?”

Tần Hướng Dương vừa mặc bộ cảnh phục Tôn Kình đưa cho, vừa nói: “Tiếp sau đây đành phải liên lụy đến cậu mấy hôm.”

Tôn Kình mỉm cười, nói: “Không sao! Mấy hôm nay trong cơ quan hầu như không có ai, vào chỗ của mình lánh, rất an toàn, vì chắc chắn sẽ không có ai nghĩ được rằng cậu lại dám vào ở trong nhà ở của cảnh sát.”

Tần Hướng Dương gật đầu, hỏi: “Đúng rồi, mấy hôm nay cậu làm nhiệm vụ gì?”

Tôn Kình đáp: “Theo dõi một ông chủ, Tạ Khôn. Lục Thao phân công cho tôi. Tôi không hiểu đó là ý gì.”

Tần Hướng Dương nghe vậy thì mắt sáng lên, nói: “Bọn họ nhằm vào mình. Trịnh Nghị biết là mình đang điều tra về vụ án của Tạ Chính Luân.”

Tôn Kình lập tức hiểu ra, hỏi: “Cậu cũng định gặp Tạ Khôn à?”

Tần Hướng Dương nói: “Đúng thế, không gặp được bất cứ một đương sự nào thì làm sao mà điều tra được vụ án?”

Tôn Kình gật đầu, nói: “Lát nữa, mình sẽ cùng nhau đến công ty của Tạ Khôn, xem có tìm được cơ hội nào không.”

Tần Hướng Dương lúc lắc cái đầu, nói: “Đầu cứ choáng váng, hãy cho xe dừng lại bên đường, mình muốn ngủ một lúc. Gặp phải đồng nghiệp của cậu, biết đối phó thế nào rồi chứ?”

Tôn Kình nói: “Yên tâm, không ai có thể ngờ được là tội phạm truy nã đang trên xe mình đâu, lại còn mặc trang phục cảnh sát nữa.

Nếu ai hỏi, mình sẽ nói là người trên Sở.

Tôn Kình chưa nói hết câu thì Tần Hướng Dương đã ngủ rồi.

Cơ quan tỉnh đã dành cho Trịnh Nghị sự ủng hộ ở mức cao nhất, mệnh lệnh được truyền đạt xuống dưới, các cơ quan công an trong toàn tỉnh và các đồn cảnh sát cơ sở phải lục soát một lượt tất cả các lò gạch cũ, mới trong toàn tỉnh trong một thời gian ngắn nhất. Đồng thời, tỉnh còn gửi thông báo phối hợp điều tra đến các tỉnh bạn xung quanh, đề nghị cơ quan cùng ngành ở các tỉnh này dành sự ủng hộ hớn nhất, lục soát một lượt các lò gạch truyền thống trong địa hạt của mình.

Đây là một hành động liên kết ở quy mô chưa từng có.

Lãnh đạo cơ quan tỉnh vỗ vai Trịnh Nghị nói: “Trịnh Nghị này, cái mặt của tôi đều chìa ra vì anh rồi đấy! Hy vọng rằng phán đoán của anh là chính xác! Lãnh đạo bộ đều rất quan tâm đến vụ án 214 đấy!”

Trịnh Nghị chợt cảm thấy áp lực cực kỳ lớn, nhưng vẫn liều nói: “Tôi cũng xin cam đoan là Tần Hướng Dương đang ẩn náu trong lò gạch, nói cách khác, cho dù cậu ta có ẩn náu ở đó thì tôi cũng không thể đảm bảo được rằng cậu ta ngoan ngoãn chờ chúng ta đến bắt! Song, tôi có thể đảm bảo là nhất định sẽ bắt được cậu ta! Lãnh đạo cứ yên tâm!”

Ra khỏi cơ quan tỉnh, Trịnh Nghị hít một hơi dài, sau đó lập tức lấy điện thoại ra, gửi cho Lục Thao một tin nhắn, nội dung là số điện thoại của người ship hàng mà Tần Hướng Dương đã nói với ông ta.

Gửi tin nhắn xong, ông ta lập tức gọi điện cho Lục Thao, nói: “Số điện thoại mà tôi vừa gửi cho cậu là của người ship hàng, cậu hãy lập tức tra địa chỉ của đơn hàng cuối cùng của người này vào sáng sớm hôm qua. Trên sân thượng của địa chỉ đó có hai người, hãy đến đưa những người đó về đây cho tôi! Không, hãy mang về cơ quan công an Thanh Hà, tôi sẽ đến đó”

Tô Mạn Ninh nghe xong điện thoại của cô Tôn thì lập tức gọi cho Tần Hướng Dương. Từ trong điện thoại vọng ra lời nhắc rằng đầu dây bên kia đã tắt máy, lúc đó cô mới phát hiện ra là mình còn có một tin nhắn, mở ra xem thì mới biết Tần Hướng Dương vừa mới thay số điện thoại.

Cô lập tức xóa ngay số điện thoại lúc trước và gọi lại cho Tần Hướng Dương.

Tần Hướng Dương vừa ngủ được một lúc thì bị tiếng chuông điện thoại của cô đánh thức.

Tô Mạn Ninh không hỏi Tần Hướng Dương tại sao lại thay số điện thoại, mà nói luôn: “Về cô Tôn ở cô nhi viện mà tôi hỏi thăm ngày hôm qua ấy, cô ấy rất thắc mắc nên sáng hôm nay đã gọi điện và nói chuyện với tôi. Bây giờ tôi có một tình hình mới, cô Tôn nói rằng Tôn Hiểu Ngọc đã từng làm một chiếc thẻ ngân hàng bằng chứng minh thư của cô ấy, và đã có người chuyển vào thẻ của cô ấy một triệu năm trăm ngàn đồng”

Tần Hướng Dương vừa nghe thế lập tức tỉnh ngủ ngay. Anh nghĩ một chút rồi hỏi: “Ai chuyển?”

“Tôi vừa mời điều tra xong, khẳng định là anh không thể ngờ được đâu, Tạ Khôn! Số tài khoản chuyển đi là của cá nhân ông ta.”

“Sao lại là ông ấy?”. Tần Hướng Dương cảm thấy rất lạ, anh nghĩ một chút thì nói: “Liệu đó có phải là quà cưới, hoặc quà gặp mặt mà Tạ Khôn dành cho con dâu không?”

Tô Mạn Ninh nói: “Điều đó thì không có cách nào xác định được. Thời gian chuyển khoản là ngày 19 tháng 6 năm 2008, cũng chính là một tháng trước khi xảy ra vụ án 719”

Tần Hướng Dương suy nghĩ rồi nói: “Nếu là quà gặp mặt hay quà cưới gì đó thì tại sao lại chuyển vào số tài khoản của cô Tôn nhỉ?”

“Không rõ, tuy nhiên, tình cảm giữa cô Tôn và Tôn Hiểu Ngọc khá thân thiết, gắn bó”

“Được rồi. À, phải rồi, chiếc Ipaq của Tôn Hiểu Ngọc đã điều tra ra kết quả gì chưa”

Tô Mạn Ninh nói như trách: “Tôi đâu có phải siêu nhân, làm sao mà nhanh thế được!”

Tần Hướng Dương vội xin lỗi, đang định tắt máy thì lại nghe thấy Tô Mạn Ninh nói: “Nhanh nhất thì cũng phải đến chiều, cậu chờ tin của tôi nhé

Tô Mạn Ninh tắt máy, Tần Hướng Dương mỉm cười nói với Tôn Kình: “Tôi thay đổi ý định rồi, hãy đưa tôi về phòng ở của cậu trước, buổi chiều chúng ta sẽ đi làm việc chính đó”

Cẩn thận bao giờ cũng vẫn là hơn. Tôn Kình không để ý, khi sắp về đến phòng ở khu tập thể, Tần Hướng Dương vẫn rắc một ít ớt bột dọc đường theo thói quen.