← Quay lại trang sách

Chương 22 Thỏa thuận quân tử

Trịnh Nghị nhìn thấy Triệu Sở và người ship hàng ở phòng thẩm vấn của sở. Lục Thao đã mang người và tìm thấy họ ngay từ sáng sớm, rồi cho họ thay quần áo, ăn uống qua loa. Trông hai người đó khá là thảm hại, vì bị trói ở trên sân thượng suốt hơn 20 tiếng đồng hồ vừa đói vừa lạnh, không sao động cựa nhúc nhích được nên đái cả ra quần.

Người ship hàng ấm ức nói với Trịnh Nghị, rằng mình mang hàng đến nơi vừa mới bước vào cửa là lập tức bị đánh ngất đi, chẳng nhìn thấy gì, khi tỉnh lại thì thấy đang ở sân thượng và bị trói cùng với một người khác. Sau khi được cứu thì cũng phát hiện ra rằng chiếc xe mô tô của mình không thấy đâu nữa.

Trịnh Nghị gật đầu, sai người đưa người ship hàng về. Mục tiêu của ông ta là Triệu Sở.

Triệu Sở tự lấy thuốc hút, không nói gì.

Trịnh Nghị cũng châm một điếu thuốc, nói: “Cậu và Tần Hướng Dương đang diễn kịch với tôi, đúng không”

Triệu Sở mỉm cười, nói: “Tôi chỉ là một cố vấn lâm thời quèn, ông là lãnh đạo của tổ chuyên án, muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. Nhưng không được nói bừa, là một cảnh sát, ông nói gì thì cũng phải có chứng cứ!”

Trịnh Nghị nghe thấy những lời này thì cười, nói: “Cậu vẫn còn biết tôi là lãnh đạo tổ chuyên án à? Cậu biết rõ Tần Hướng Dương là tội phạm truy nã nguy hiểm mà vẫn còn cùng với anh?”

Triệu Sở thẳng thắn nói: “Trước kia cậu ấy là quân của tôi! Khẳng định cậu ấy không phải là tội phạm, tôi tin cậu ấy!”

Trịnh Nghị cười ha hả, nói: “Cậu cũng đã nói là tất cả phải có chứng cứ. Cậu tin cậu ta? Thế còn chứng cứ đâu?”

Triệu Sở nói: “Không có chứng cứ, vì thế tôi mới cùng cậu ấy đi tìm! Dù sao thì ông cũng đã cho tôi thôi việc rồi, rỗi rãi thì thế thôi.”

Trịnh Nghị im lặng một lúc, nói: “Vậy, cậu hãy nói xem chuyện hôm qua là như thế nào?”

Triệu Sở xoa xoa cái cổ, nói: “Còn chuyện gì nữa? Vì em gái tôi, Lý Văn Bích. Hai người đó đang yêu nhau, Lý Văn Bích bị các ông đưa đi rồi, Tần Hướng Dương sợ rằng các ông sẽ kết tội Lý Văn Bích là biết mà không khai báo và che giấu tội phạm, nên đã bỏ chạy. Cậu ấy bỏ chạy rất bất ngờ. Buổi sáng, cậu ấy gọi đồ ăn. Khi người ship hàng mang đồ ăn vừa vào cửa, cậu ấy đánh người ấy ngất đi. Tôi đang định hỏi cậu ấy là chuyện gì thì cậu ấy đã quay lại và cũng đánh tôi ngất lịm.

Tỉnh lại, tôi thấy mình và người ship đồ bị trói trên sân thượng. Mọi người gọi đó là trượng nghĩa! Chuyện là như thế!”

“Chuyện như thế?”, Trịnh Nghị hỏi lại.

“Phải, cậu ấy đã lái chiếc xe mô tô của người ship hàng đi.” Triệu Sở nói.

“Các cậu đã ở với nhau nhiều ngày như vậy, cậu ta không tiết lộ là sẽ đi đâu à?” Trịnh Nghị hỏi.

“Không nói bao giờ. Ít ngày trước, cậu ấy luôn bận rộn với việc điều tra vụ án 628 mà”. Triệu Sở nói.

“Điều tra vụ án 628? Cậu ta đã điều tra đến đâu rồi”, Trịnh Nghị hỏi.

“Chỉ là lờ mờ thôi, chẳng phải thế sao? Tôi đã hỏi cậu ấy, tại sao phải điều tra, cậu ấy bảo, chờ đến khi điều tra rõ ràng thì tôi sẽ rõ. Đó là toàn bộ tình hình mà tôi biết.” Triệu Sở nhìn Trịnh Nghị nói, “Nếu như ông không tin, tôi cũng chẳng biết phải làm gì”

Trịnh Nghị thầm nghĩ: đúng là ranh mãnh, miệng cứ trơn tuột, lại còn chủ động thừa nhận Tần Hướng Dương đang điều tra vụ án cũ, không có một chút sơ hở nào.

Nghĩ đến đây, Trịnh Nghị ném cho Triệu Sở một điếu thuốc, hỏi: “Vậy, theo cậu, Tần Hướng Dương có thể đi đâu?”

Triệu Sở nghĩ một chút rồi không trả lời mà hỏi lại: “Ông có biết cậu ấy trốn ra khỏi Tân Hải bằng cách nào không”

Thấy Trịnh Nghị không trả lời, Triệu Sở nói tiếp: “Cậu ấy trốn trong một chiếc xe chở gạch”

“Trốn trong xe chở gạch”, Trịnh Nghị không nén được, hỏi lại.

“Phải! Cậu ấy trốn trong đám gạch, thoát khỏi trạm kiểm soát Thanh Hà, sau đó ẩn náu ở trong lò gạch mấy ngày.” Triệu Sở nhìn thẳng vào mắt Trịnh Nghị nói.

“Lò đốt gạch?” Trịnh Nghị trầm ngâm, nói: “Ý của cậu là, lần này cậu ta cũng vẫn rất có thể trốn trong lò gạch?”

Triệu Sở mỉm cười nói: “Cái đó thì tôi không biết. Nhưng lần này đi khỏi, chắc chắn cậu ấy chẳng còn cách nào điều tra mấy vụ án đó nữa. Trốn tránh được, có cái ăn cái uống qua ngày cũng đã là quá giỏi rồi”

Trịnh Nghị hít một hơi dài, đứng dậy đi lại hai vòng rồi nói: “Những điều cậu nói hôm nay tạm được coi là thành thật. Đi đi, viết một bản kiểm điểm, tạm thời ở lại cơ quan công an Thanh Hà, báo với Lục Thao là có mặt để cậu ấy sắp xếp chỗ ăn nghỉ. Có nhiệm vụ gì, tôi sẽ cho gọi cậu”

“Tôi vẫn muốn quay lại làm việc ở phòng hồ sơ”

“Mấy ngày nữa hãy tính!” Trịnh Nghị trả lời một cách cứng rắn.

Triệu Sở đành gật đầu, đứng dậy và đi.

Trịnh Nghị không tin hoàn toàn vào những lời của Triệu Sở. Có điều, ông ta phán đoán, có những chuyện Triệu Sở nói thật, ví dụ chuyện Tần Hướng Dương trốn trong xe chở gạch để ra khỏi thành phố Tân Hải, rồi sau đó ẩn náu ở lò gạch. Nếu không có những chuyện ấy thì trên mạng đã không thể xuất hiện các thông tin có người phát hiện ra một người giống Tần Hướng Dương ở lò gạch. Từ đó, Trịnh Nghị suy đoán, hành động mấy tỉnh phối hợp lục soát tất cả các lò gạch trong phạm vi các tỉnh lần này rất có thể sẽ có thu hoạch.

Sau khi Triệu Sở đi khỏi, Trịnh Nghị lại nghĩ đến Lý Văn Bích. Trong suy nghĩ của ông ta thì những điều mà Lý Văn Bích biết không thể nhiều bằng Triệu Sở. Lý Văn Bích và Tần Hướng Dương yêu nhau, nhưng Triệu Sở suy cho cùng cũng chỉ là một nhân viên hợp đồng, chẳng cần thiết phải che giấu chuyện này cho Tần Hướng Dương, để khiến mình không có đường lùi. Thôi vậy, ông ta quyết định tạm thời không để ý đến Lý Văn Bích nữa.

Những ngày qua Tô Mạn Ninh bị Tần Hướng Dương sai khiến đến quay cuồng. Ngày hôm nay, cô cứ bận rộn với việc sửa chữa lại chiếc Ipaq của Tôn Hiểu Ngọc, mãi đến chiều thì mới sửa xong và còn phải khôi phục lại phần dữ liệu nữa.

Cô mở máy, kiểm tra kỹ nội dung bên trong. Ảnh trong máy tính rất nhiều, có cái thì có sẵn, có cái thì sau khi khôi phục dữ liệu mới thấy, những nội dung đó gộp lại khiến bộ phận xử lý hầu như không tải nổi.

Tô Mạn Ninh mở kho ảnh xem từng cái một, thấy trong đó có không ít ảnh chụp lúc buổi tối, nhìn ánh sáng thì rất giống với những nơi công cộng như quán ba, hộp đêm. Có ảnh thì thấy Tôn Hiểu Ngọc và bạn gái cùng nhau, có ảnh thì Tôn Hiểu Ngọc đang ôm ấp với những ngươi đàn ông khác nhau, có ảnh thì là Tôn Hiểu Ngọc cầm micro đang hát.

Tô Mạn Ninh rất nghi hoặc, xem ra công việc lúc đầu của Tôn Hiểu Ngọc không vẻ vang gì, nhưng tại sao cô gái đó lại quen được với một chàng công tử nhà giàu như Tạ Chính Luận và sau đó là kết hôn nhỉ? Tô Mạn Ninh nghĩ mãi không ra. Có điều, Tôn Hiểu Ngọc thực sự rất xinh đẹp, tóc buộc cao, vầng trán mịn màng, đôi mắt sáng long lanh đầy quyến rũ và sức trẻ.

Tô Mạn Ninh nhíu mày tiếp tục lướt xem, cô cứ xem như vậy đến một lúc bàn tay di chuột chợt dừng lại. Lúc đó, bàn tay di chuột không phải là nhấn vào phần ảnh nữa mà là một bản kết quả kiểm tra y tế nhiều năm trước.

Tô Mạn Ninh giụi mắt, nhìn kỹ, thấy phần đầu của bản kết quả đó ghi: Báo cáo kết quả giám định y khoa về quan hệ cha con của Bệnh viện nhân dân huyện Thanh Hà.

Phần trước đã nói, Tô Mạn Ninh không chỉ là một chuyên gia về mạng mà còn là một chuyên gia về kiểm tra dấu vết, chủ nhiệm pháp y. Cô lướt xem xong rất nhanh, và lập tức hiểu ra nội dung của bản kết luận đó. Cô thấy nội dung không quan trọng, quan trọng là kết luận trên đó: theo tài liệu hiện có và kết quả phân tích ADN, sau khi loại trừ khả năng đa thai cùng trứng và những can thiệp từ bên ngoài, kết luận mẫu GRS200806160F là cha đẻ về mặt sinh học của mẫu GRS201806160S. Ghi chú: sự can thiệp của cận thân thuộc không có cách loại trừ.

Chuyện gì thế này? Tô Mạn Ninh nhíu chặt mày, nhìn lên phần ghi chú tên tương ứng của các mẫu…

Tần Hướng Dương ngủ rất không ngon, anh lại mơ cùng một giấc mơ, mơ thấy bốn hồ sơ đó bỗng nhiên biến thành bốn quả bom có sức công phá rất lớn, các trái bom hợp lại với nhau, dây dẫn bên trên chằng chịt, anh cầm một con dao nhỏ, khua đi khua lại, toàn thân đầm đìa mồ hôi mà vẫn không biết nên cắt sợi dây dẫn nào.

“Ầm!”, từ trong mơ, một tiếng nổ lớn vang lên, khiến anh giật mình choàng tỉnh, anh lau mồ hôi, quay đầu nhìn thì mới biết tiếng “ầm” đó là từ chuông của chiếc điện thoại.

Người gọi đến là Tô Mạn Ninh, giọng của cô gấp gáp và kinh ngạc: “Trước khi bị giết, Tôn Hiểu Ngọc đã có thai”

“Tôi biết rồi, trong hồ sơ cũng có nói” Tần Hướng Dương lắc đầu, thấy tỉnh táo hơn.

“Không phải!”, ở đầu dây bên kia, Tô Mạn Ninh chìa tay nói: “Tôi nói về đứa bé, đứa bé là con của Tạ Khôn!”

“Chuyện gì thế nhỉ!”. Tần Hướng Dương ngậm điếu thuốc, chiếc bật lửa trong tay mãi cũng không bật được lên.

Tô Mạn Ninh cố gắng nuốt cục nước bọt, nói: “Máy tính của Tôn Hiểu Ngọc đã được tôi sửa xong, dữ liệu cũng đã được khôi phục. Tôi tìm thấy một báo cáo y khoa, trong đó nói, Tạ Khôn là cha của đứa bé trong bụng Tôn Hiểu Ngọc”

Tần Hướng Dương nghe những lời đó xong thì thấy đầu óc quay cuồng, giống như bị đấm một cú mạnh vào ngực, anh vội châm thuốc, rít một hơi rồi mới nói: “Chắc chắn chứ?”

Tô Mạn Ninh nói: “Đúng mà! Báo cáo y khoa giám định quan hệ cha con của Bệnh viện nhân dân Thanh Hà ngày 16 tháng 6 năm 2008”

Tần Hướng Dương vội nói: “Khoan đã! 16 tháng 6? Lần trước cô nói là khoản tiền chuyển vào tài khoản của cô Tôn là ngày 19 tháng 6, đúng không”

Tô Mạn Ninh đáp: “Đúng vậy”

Tần Hướng Dương lập tức nói: “Suy ra là sau khi Tôn Hiểu Ngọc làm giám định vào ngày 16 tháng 6 xong, biết chắc đứa con trong bụng là của Tạ Khôn nên đã đe dọa ông ta và đưa cho ông một số tài khoản. Tạ Khôn đã chuyển vào số tài khoản ấy một triệu năm trăm ngàn đồng”

Tô Mạn Ninh cắt ngang lời Tần Hướng Dương, nói: “Khoan đã, còn có một tình hình khác nữa”

Nhưng Tần Hướng Dương vẫn cắt ngang lời cô, nói tiếp: “Cũng không đúng! Làm sao Tạ Khôn và Tôn Hiểu Ngọc lại cùng nhau được nhỉ? Tạ Chính Luân và Tôn Hiểu Ngọc hết tuần trăng mật vào ngày 19 tháng 7, cũng có nghĩa là ngày 19 tháng 6, cách ngày hai người đó kết hôn không lâu. Vậy thì, chỉ có thể là Tôn Hiểu Ngọc quen với Tạ Khôn trước, sau đó mới quen và gắn bó với Tạ Chính Luân, và phát hiện ra là mình đã mang thai đứa con của Tạ Khôn, thế là tìm cách tống tiền Tạ Khôn”

Tô Mạn Ninh thở dài, nói: “Tôi tán thành những phân tích của anh, đúng là rất phức tạp, cái cô Tôn Hiểu Ngọc này hư hỏng thật đấy!”

Tần Hướng Dương lắc đầu, nói: “Về logic, Tạ Khôn cho Tôn Hiểu Ngọc một triệu năm trăm ngàn đồng, không phải là để cô ấy bỏ đứa bé đi mà là muốn cô ấy rời xa Tạ Chính Luân!”

Tô Mạn Ninh nói: “Đúng rồi! Như thế thì chuyện về món tiền kia mới hợp lý! Nhưng Tôn Hiểu Ngọc đã không rời xa Tạ Chính Luân, ngược lại còn kết hôn với anh ta!”

Tần Hướng Dương nói: “Thế thì chỉ có thể có một sự giải thích. Lúc đầu, Tôn Hiểu Ngọc tiếp cận với Tạ Khôn là vì mục đích muốn kết hôn với Tạ Chính Luân”

Tô Mạn Ninh lắc đầu, nói: “Tôi không hiểu”

Tần Hướng Dương nói: “Nói ngược lại thì cô sẽ hiểu. Một cô gái bình thường, giả sử vô tình có con với Tạ Khôn, sau đó lại vô tình thích Tạ Chính Luân, vậy thì khi biết giữa hai người đàn ông ấy có quan hệ cha con, cô ấy còn kết hôn với Tạ Chính Luân không?”

Tô Mạn Ninh đã hiểu ra, thở dài, nói: “Thì ra là như vậy! Hèn nào mà Tạ Khôn phải đưa ra một triệu năm trăm ngàn đồng, đó chắc chắn là để cho Tôn Hiểu Ngọc rời xa Tạ Chính Luân, có người cha nào có thể chấp nhận sự thật này được”

Tần Hướng Dương nói: “Đúng! Nhưng, tôi thực sự không nghĩ ra được tại sao Tôn Hiểu Ngọc lại phải làm như vậy”

Tô Mạn Ninh nói: “Còn có một chuyện nữa, trong bản kết luận giám định y khoa đó còn nói, giám định quan hệ cha con đó không thể nào loại trừ được sự can thiệp cận thân thuộc đối với mẫu giám định”

Tần Hướng Dương hỏi: “Nghĩa là gì? Tôi không hiểu”

Tô Mạn Ninh đáp: “Có nghĩa là, đứa con của Tôn Hiểu Ngọc và Tạ Khôn là cận huyết thống. Vậy thì, suy luận ra chỉ có thể là, Tôn Hiểu Ngọc là con gái của Tạ Khôn!”

“Làm sao có thể như thế được?”. Bàn tay của Tần Hướng Dương run lên, điếu thuốc rơi xuống nền nhà, anh chẳng có thời gian để dập tắt lửa trên đó mà vội hỏi: “Chẳng phải Tạ Khôn có ba người con gái sao?” Tô Mạn Ninh đáp: “Không, bốn người!”

Tần Hướng Dương chau mày, nói với giọng đắn đo: “ý của cô là, Tạ Khôn và Vương Ái Xuân?”

Tô mạn Ninh gật đầu, nói: “Quan hệ cha con giữa Tôn Hiểu Ngọc và Tạ Khôn chỉ có một sự giải thích: năm đó, người vợ trước là Vương Ái Xuân của Tạ Khôn chết vì khó đẻ, song đứa bé thì không chết, và Tôn Hiểu Ngọc chính là đứa bé đó! Tôn Hiểu Ngọc và Tạ Chính Luân là chị em cùng cha khác mẹ!”

Tần Hướng Dương không nén được cứ tặc lưỡi rồi nói: “Hèn nào trong hồ sơ khi nói về động cơ giết người của Tạ Chính Luân cứ nhấn mạnh, đối chiếu ADN của Tạ Chính Luân với cái thai của Tôn Hiểu Ngọc chỉ có khoảng 20% là giống nhau! Thì ra là cùng cha khác mẹ!”

Tần Hướng Dương nghĩ một chút rồi lại nói: “Vậy, tại sao Tạ Khôn lại để mất Tôn Hiểu Ngọc? Để rồi sau đó cô gái đó lại phải vào cô nhi viện?”

Tô Mạn Ninh nói: “Vì đẻ có một đứa con trai! Ông ta đã có ba người con gái rồi! Lúc đó là vào những năm 80 của thế kỷ 20, Tạ Khôn liệu có đủ tiền để nộp phạt không”

Tần Hướng Dương im lặng một hồi lâu rồi mới nói: “Cũng có nghĩa là, Tôn Hiểu Ngọc làm như vậy là để trả thù Tạ Khôn?”

Tô Mạn Ninh nói: “Đúng vậy! Loại bỏ tất cả những điều không thể, thì khả năng còn lại đều là sự thật đó, cho dù anh có không muốn tin bao nhiêu chăng nữa”

Tần Hướng Dương vò tóc, nói: “Xem ra, những ngày sau khi Tôn Hiểu Ngọc rời cô nhi viện vào lúc 13 tuổi, cuộc sống của cô ấy chẳng hề dễ chịu chút nào”

Tô Mạn Ninh im lặng thừa nhận.

Tần Hướng Dương lại nói: “Nhưng chứng cứ đâu? Làm sao cô ấy biết được Tạ Khôn chính là bố đẻ của mình”

Tô Mạn Ninh nói: “Đừng quên người con gái thứ hai của Tạ Khôn là một ca sĩ có chút tiếng tăm, Tôn Hiểu Ngọc có thể nhìn thấy cô ta qua rất nhiều kênh, hai người đó rất giống nhau”

Tần Hướng Dương lắc đầu, hỏi lại: “Nếu hai người đó giống nhau như vậy, thì khi Tạ Chính Luân yêu Tôn Hiểu Ngọc, lẽ nào không nhận ra chút nào ư?”

Tô Mạn Ninh mỉm cười, nói: “Trong con mắt của đàn ông các anh, chẳng phải tất cả phụ nữ đẹp đều giống như nhau sao?”

Tần Hướng Dương khẽ ho một tiếng ngượng ngùng rồi im lặng.

Tô Mạn Ninh nói: “Thực ra, giống nhau không quan trọng, điều quan trọng nhất là khi Tôn Hiểu Ngọc bị đưa đến cô nhi viện, thì được bọc trong một bọc vải. Bên ngoài bọc vải đó có quấn mấy chiếc túi vẩy cá còn mới tinh”

Tần Hướng Dương không hiểu, hỏi lại: “Những chiếc túi như thế nào”

Tô Mạn Ninh nói: “Túi bao bì của phân bón. Anh quên rồi à? Bây giờ Tạ Khôn là Chủ tịch hội đồng quản trị của Công ty hữu hạn phân hóa học Thanh Hà”

“Hèn nào! Giữa những năm 80 thế kỷ 20, Tạ Khôn đã làm phân bón rồi”

“Đúng, tôi đã tra cứu tài liệu. Có điều, lúc đó ông ta mới chỉ là một cơ sở làm phân bón nhỏ”

“Sao cô lại biết có những chiếc túi ấy”

“Tôi xem xong bản giám định y khoa trong máy tính thì lập tức đến cô nhi viện, hỏi thăm xem hồi nhỏ Tôn Hiểu Ngọc được nhận vào cô nhi viện như thế nào? Xem có vật gì để lại không? Không ngờ có thật! Cô Tôn nói, rất có thể những chiếc túi đó có liên quan đền lai lịch thân phận của Tôn Hiểu Ngọc, cho nên cô ấy cất giữ nó rất kỹ”

Xem ra, sau khi Tôn Hiểu Ngọc lần theo thông tin từ những chiếc bao bì phân bón tìm đến nhà máy phân hóa học của Tạ Khôn thì nhất định còn tốn không ít công sức để xác định quan hệ của mình với Tạ Khôn.

Tô Mạn Ninh thở dài một tiếng rồi nói: “Chắc là cậu không ngờ đâu nhỉ”

Tần Hướng Dương cũng thở dài, đáp: “Không ngờ thật! May mà chị khôi phục được dữ liệu trong máy tính. Nhưng vẫn chưa có bằng chứng trực tiếp, chứng minh rằng Tôn Hiểu Ngọc là con của Tạ Khôn. Chị cũng nói rồi, quan hệ cận huyết thống gì đó trong bản kết luận y khoa đó, chỉ là suy luận”

Tô Mạn Ninh thở dài nói: “Đúng thế. Tôn Hiểu Ngọc đã chết rồi! Nếu là bằng chứng trực tiếp thì thật sự là không có”

Tần Hướng Dương hỏi lại với vẻ không cam chịu: “Chỗ cô Tôn hết sạch rồi? Chẳng phải có rất nhiều di vật sao”

Tô Mạn Ninh chỉ còn biết mỉm cười, nói: “Nói là di vật, nhưng phần lớn chỉ là một số quần áo, cô Tôn không nỡ bỏ đi, nên cứ giữ lại, song hàng năm vẫn mang ra giặt, nhiều năm như vậy rồi, e rằng đến cả một sợi lông cũng không còn”

Tần Hướng Dương châm một điếu thuốc khác, rít một hơi mạnh, nói: “Tôi không tin! Chắc chắn phải có thứ gì đó được giữ lại! Nghĩ kỹ xem”

Tô Mạn Ninh thở dài, nói: “Cậu nghĩ đi, tôi tắt máy đây. Tôi nhắc cậu, chúng ta không những không có chứng cứ đó, và lại càng không có chứng cứ về việc Tạ Khôn giết người”

Tần Hướng Dương đáp một cách máy móc: “Tôn Hiểu Ngọc có ý trả thù, Tạ Khôn đã bỏ ra một triệu năm trăm đồng để ngăn việc cô ấy kết hôn với Tạ Chính Luân, vậy thì, động cơ giết người của Tạ Khôn là quá đầy đủ! Nhưng không thể xác định được rằng liệu ông ta có biết Tôn Hiểu Ngọc là con đẻ của mình hay không”

Tô Mạn Ninh ho một tiếng, nói: “Đáng sợ quá! Tôi đau đầu lắm! Cậu cứ từ từ nghĩ đi nhé”

“Chờ đã! Tôi đang nghĩ, nhất định phải để lại vật gì đó!” Tần Hướng Dương day mũi đi đi lại lại, “Ở đâu nhỉ? Khoan đã, đừng tắt máy”

Tô Mạn Ninh cứ ho liên tục, muốn tắt máy.

Tần Hướng Dương đột nhiên nói: “Máy tính! Máy tính của Tôn Hiểu Ngọc!”

Tần Hướng Dương đập bàn, nói tiếp: “Bàn phím! Khe bàn phím của các loại máy tính Ipaq ra đời vào năm 2008 hoặc sớm hơn nữa thường là rất rộng, trong khe bàn phím máy tính của Tôn Hiểu Ngọc nhất định có những loại sợi như sợi tóc! Không tin, chị cứ thử tháo ra mà xem!”

“Khe hở không rộng!” Tô Mạn Ninh làu bàu một câu rồi một lát sau cô kêu lên ở đầu dây bên kia, “Trời! Tìm thấy rồi! Đúng là có thật!”

Tần Hướng Dương không tỏ ra ngạc nhiên, mà thở dài nói, “Tốt! Thế thì đầu tiên hãy làm một bằng chứng trực tiếp, chứng minh Tôn Hiểu Ngọc là con gái của Tạ Khôn. Bằng chứng về việc Tạ Khôn giết người để tôi lo.”

Tô Mạn Ninh bất lực nói: “Rồi, tôi biết rồi, cái gì cũng phải có bằng chứng! Vẫn là việc của tôi! Cậu hành động không được thuận tiện, đúng không?”

Tần Hướng Dương mỉm cười, nói: “Đúng thế, mục tiêu đối chiếu mẫu tóc là Tạ Khôn, nên cũng sợ rằng chỉ không thuận tiện.”

Tô Mạn Ninh nói: “Ai nói là Tạ Khôn thì không được? Chẳng phải ông ta có ba người con gái sao? Phụ nữ tiếp xúc với phụ nữ rất đơn giản”

Nói xong, Tô Mạn Ninh tắt máy.

Chuyện này quá chấn động.

Lúc mới đầu tiếp xúc với hồ sơ của vụ án 719, Tần Hướng Dương tuyệt đối không nghĩ rằng một vụ đột nhập phòng ngủ mưu sát rất bình thường kia, đằng sau lại ẩn chứa nhiều bí mật đến thế: Tôn Hiểu Ngọc là con gái của Tạ Khôn, và cũng là người phụ nữ của Tạ Khôn.

Tần Hướng Dương cũng không ngồi yên được nữa, anh nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy cần thiết phải gặp Tạ Chính Luân.

Nhưng, Tạ Chính Luân lại đang bị giam ở trại giam số 1 của huyện Thanh Hà, với hoàn cảnh như hiện tại thì Tần Hướng Dương không thể nào hẹn gặp được. Làm thế nào bây giờ? Bảo Tôn Kình đi chăng? Không được, anh sợ rằng Tôn Kình không thể hỏi cho ra những điều mà anh muốn biết, chuyện này người khác không thể làm thay được.

Tôn Kình không giúp được, mà anh cũng không thể nào vào trại giam được, nên chuyện này làm anh thấy rất khó giải quyết. Có lẽ, dù thể nào thì cũng đành phải nhờ vào sự giúp sức từ bên ngoài thôi.

Tần Hướng Dương lo lắng đi đi lại lại, tiện tay cầm điện thoại lên xem nhật ký cuộc gọi, cuối cùng ánh mắt anh dừng lại trên một cái tên: Đinh Phụng Vũ.

Anh thầm đọc tên của Đinh Phụng Vũ. Nghĩ hết thời gian đốt một nửa điếu thuốc, anh quyết định, lấy máy ra bấm số không chút do dự.

Điện thoại được kết nối, từ đầu dây bên kia vọng đến tiếng của Đinh Phụng Vũ.

“Chào thủ trưởng Đinh! Tôi là Tần Hướng Dương”

Đinh Phụng Vũ sững người một lúc rồi mới nói: “Tần Hướng Dương? Cậu hãy bò về đây ngay cho tôi! Nếu là cậu làm, cậu có chạy trốn thì cũng không trốn nổi, còn nếu không phải cậu làm thì chẳng ai đổ oan cho cậu được! Hãy tin tưởng tổ chức! Tin tưởng pháp luật!”

“Thủ trưởng Đinh, không phải là tôi làm!”

“Có phải cậu hay không thì cũng cứ về đây đã!”

“Tôi vẫn chưa thể về được, tôi mà về, vụ án 214 sẽ đổ bể!”

Đinh Phụng Vũ im lặng một lúc, rồi nói: “Có chuyện gì, cứ nói ra ngay xem!”

Tần Hướng Dương nói: “Vụ án 214 chỉ là một mồi nhử, bây giờ, tôi đang bị hung thủ dẫn dắt đến bốn vụ án cũ!”

Đinh Phụng Vũ sửng sốt: “Vụ án cũ?”

Tần Hướng Dương nói: “Đúng vậy. Tôi đã điều tra ba vụ trong số đó rồi, với kết quả điều tra ra thì tất cả đều là những vụ án oan sai.”

“Cái gì”, Đinh Phụng Vũ vô cùng kinh ngạc.

“Thủ trưởng Đinh, xin hãy nghe tôi nói.” Tần Hướng Dương nói, “Là người thì ai cũng biết những vụ án cũ rất khó lật lại! Vốn dĩ tôi cũng không muốn động đến, kết quả là hung thủ đổ oan cho tôi, nên tôi mới phải bỏ chạy. Thủ trưởng nghĩ xem, nếu vụ án 214 là do tôi làm, thì liệu tôi có ngốc đến mức để vật chứng dưới gầm giường không?”.

Đinh Phụng Vũ nói: “Vấn đề không phải là tôi tin hay không tin. Tất cả phải theo chứng cứ”

Tần Hướng Dương gật đầu, nói: “Đúng! Chính vì vậy, tôi xin thủ trưởng giúp tôi, tôi sẽ tìm ra bằng chứng, và cũng sẽ bắt được hung thủ đích thực”

“Giúp đỡ gì?”

“Thủ trưởng hẹn giúp để tôi gặp một phạm nhân, ở Trại giam số 1, tên là Tạ Chính Luân.”

“Cậu nhóc Tần Hướng Dương kia! Cậu bảo tôi một cán bộ cấp sở, giúp cho cậu - một tội phạm đang bị truy nã gặp một phạm nhân đang bị giam giữ?”

“Vâng. Thưa thủ trưởng, ông không chỉ là một cán bộ cấp sở, mà còn là một cảnh sát nhân dân.”

“Đừng có nói những lời đó với tôi! Nói xem lý do của cậu là gì?”

“Vậy thì thế này ạ, chúng ta sẽ cùng nhau đưa ra một thỏa thuận quân tử, chỉ cần tôi còn sống, cho dù kết quả thế nào, thì nội trong 10 ngày, tôi cũng sẽ đến báo cáo trước phòng làm việc của thủ trưởng. Chuyện sau đó, thì cứ theo quyết định của thủ trưởng”

Trong lòng Đinh Phụng Vũ thầm tính, rồi im lặng một lúc, ông hỏi sang một vấn đề khác: “Cậu muốn đến trại giam Thanh Hà, xem ra cậu vẫn chưa chạy đi xa! Theo như lời cậu nói, thì việc điều tra phối hợp của nhiều tỉnh mà Trịnh Nghị đang tiến hành là vô ích?”

“Không phải là vô ích, có lẽ sẽ có thu hoạch khác”

“Thu hoạch khác? Nói vậy là sao”

Tần Hướng Dương đáp: “Xin lỗi, chuyện này vẫn chưa thể nói với thủ trưởng được”

Đinh Phụng Vũ hừ một tiếng, nói: “Được! Tần Hướng Dương, tôi không cần biết cậu đang điều tra vụ án gì, cũng không sợ cậu gây ra chuyện gì, tôi chấp nhận thỏa thuận quân tử với cậu, 10 ngày.”

“Vậy, chuyện với Tạ Chính Luận thì sao ạ?”

“Chờ điện thoại của tôi.”

Những lời của Tần Hướng Dương khiến Đinh Phụng Vũ vô cùng kinh ngạc. Ông không hỏi Tần Hướng Dương những vấn đề chi tiết, nhưng ông đã hiểu được rằng Tần Hướng Dương đang làm một việc lớn, phạm vi của việc đó, sớm đã không còn giới hạn trong vụ án 214 nữa rồi.

Đinh Phụng Vũ là một cán bộ công an già luôn giữ tính đảng, tính nguyên tắc, ông không tin cục diện mà một cảnh sát bé con như Tần Hướng Dương dám đối mặt mà mình lại không dám đối mặt. Ông cũng không hiểu tại sao mình lại đi ngược lại tính đảng tính nguyên tắc xưa nay để chấp nhận một thỏa thuận quân tử với một cảnh sát hình sự bé con. Song, kinh nghiệm nhiều năm công tác và kinh nghiệm của một người lãnh đạo ngành công an mách bảo với ông rằng, lần này xảy ra chuyện lớn rồi.

Tần Hướng Dương không hề lo lắng rằng Đinh Phụng Vũ sẽ chuyển số điện thoại của mình cho Trịnh Nghị, nên chẳng cần thay sim. Với một người ở tầm cao như Đinh Phụng Vũ thì hoàn toàn không cần phải làm như vậy. Song, thỏa thuận quân tử đã đưa ra rồi, tiếp theo đây, còn vụ án 1123 móc mắt bé trai nữa, bằng chứng Tạ Khôn giết người cũng chưa có, hành tung của Khổng Lương Điền vẫn chưa biết. Nghĩ đến đây, Tần Hướng Dương chỉ còn biết mỉm cười đau khổ, nhưng vừa rồi, anh chỉ có thể làm như vậy. Nếu đã đối mặt với Đinh Phụng Vũ, nhờ ông giúp đỡ, thì chẳng còn sự lựa chọn nào khác.

Trong lúc Tần Hướng Dương đang ngồi ngây ra thì Tôn Kình về, trong tay xách một ít đồ ăn.

“Mình tranh thủ về một chút. Ngủ được chứ”, Tôn Kình xoa hai tay vào nhau nói.

Đúng lúc đó, Đinh Phụng Vũ gọi điện đến.

Tần Hướng Dương đưa tay ra hiệu cho Tôn Kình đừng lên tiếng, rồi nói “Chào thủ trưởng” rồi mặc kệ Tôn Kình với vẻ mặt sửng sốt, tiếp tục nói với người ở đầu dây bên kia.

Lời của Đinh Phụng Vũ rất ngắn gọn. Ông đã liên hệ, sắp xếp cho Tần Hướng Dương gặp Tạ Chính Luân với vai trò là một luật sư, thời gian nói chuyện là 40 phút. Phía trại giam cũng đã sắp xếp ổn thỏa rồi, còn việc Tần Hướng Dương trốn khỏi sự tuần tra, truy tìm thế nào, vào trại giam bằng cách gì, Đinh Phụng Vũ không cần biết.

“Được ạ!”. Tần Hướng Dương mặc một bộ đồ cảnh sát khác của Tôn Kình, tiện tay cầm lên hai chiếc túi, nói: “Đi nào, đến trại giam Thanh Hà!”