Chương 23 Sự thật tàn khốc
Tần Hướng Dương ngồi trên chiếc ghế phụ lái của xe Tôn Kình, đường đến trại giam rất thuận lợi. Tôn Kình hoàn toàn mờ tịt, không hiểu sao thủ trưởng Đinh lại cùng về phía với Tần Hướng Dương, song anh không hỏi nhiều.
Trước khi đến đích, Tần Hướng Dương thay bộ thường phục, và đã gặp được Tạ Chính Luân rất thuận lợi. Anh nói với Tạ Chính Luân rằng mình là một luật sư.
Tuổi thực tế của Tạ Chính Luân trên dưới ba mươi, nhưng nhìn rất tiều tụy, đôi mắt u tối đầy vẻ mệt mỏi, không ai ngờ được rằng người thanh niên trong lòng đầy uất ức ấy đã phải ngồi trong nhà lao thăm thẳm 6 năm rồi.
Tần Hướng Dương ngồi đối diện với Tạ Chính Luân, anh ném một bao thuốc qua ô cửa, Tạ Chính Luân lấy ra một điếu rồi châm lửa từ chỗ Tần Hướng Dương, rít một hơi dài, rồi nói: “Lại là bố tôi bảo anh đến à? Tôi không cần luật sư nào cả”
Tần Hướng Dương lặng lẽ hút thuốc, quan sát Tạ Chính Luận thật kỹ.
Hai người cứ im lặng như thế tới cả nửa tiếng đồng hồ, Tạ Chính Luận không nói bất cứ câu nào nữa.
Quản giáo đến nhắc, rằng thời gian cho buổi gặp mặt chỉ còn 10 phút nữa.
Lúc đó Tần Hướng Dương nhìn chăm chăm vào Tạ Chính Luân nói: “Tôi không phải là luật sư do bố anh sai đến. Tôi là luật sư của Tôn Hiểu Ngọc”
Tạ Chính Luân nghe vậy, ngây người ra ngẩng đầu lên nhìn Tần Hướng Dương. Anh ta thấy hơi tò mò, người này suốt 30 phút mới nói một câu đó, cũng là người mà trong suốt 6 năm anh ta ngồi tù lần đầu tiên đến nói rằng là luật sư của Tôn Hiểu Ngọc.
Tần Hướng Dương nói tiếp: “Tôi không quan tâm đến sống chết của anh, tôi chỉ quan tâm đến thân chủ của tôi”
Tạ Chính Luân đột nhiên nói to: “Nhưng cô ấy đã chết rồi! Chết rồi”
Tần Hướng Dương bình tĩnh nói: “Xem ra anh vẫn rất quan tâm đến cô ấy”
Tạ Chính Luân cúi đầu, im lặng.
“Tôi biết thời gian hai người quen nhau không lâu!”, Tần Hướng Dương tiếp tục nói.
“Anh đi đi! Tôi không có gì để nói cả!”, Tạ Chính Luân bất ngờ ngẩng đầu lên nói.
“Trong hồ sơ nhắc đến, vào buổi tối trước khi vụ án xảy ra anh và Tôn Hiểu Ngọc đều uống rượu?”. Những câu hỏi của Tần Hướng Dương trở nên dồn dập.
“Tại sao anh lại giết cô ấy? Cô ấy đang mang thai!”, Tần Hướng Dương nhìn chăm chăm vào Tạ Chính Luân.
“Im ngay! Đó không phải con của tôi!”, Tạ Chính Luân thở gấp.
“Ha, ha, anh kích động gì chứ,” Tần Hướng Dương nói, “Đó tất nhiên không phải là con của anh rồi, hồi đó cảnh sát đã làm giám định, tất cả mọi người đều biết chuyện đó”
“Cho nên anh đã giết cô ấy?”, Tần Hướng Dương hỏi dồn.
“Tôi…”, Tạ Chính Luân thở dài, rồi lại cúi đầu xuống.
“Người là do anh giết! Anh hoàn toàn không thể nào đi mua đường Gluco, không thể nào đi mua đồ được. Anh có bằng chứng không có mặt ở hiện trường không?”, Tần Hướng Dương vừa nói vừa nhìn đồng hồ.
“Tôi đã mua! Cô ấy uống say bét nhè! Không thể không mua được! Những thứ đó đều ở trong xe của tôi! Cảnh sát cũng đã biết chuyện đó”
Tạ Chính Luân nói, vẻ đầy kích động.
“Anh chắc chứ? Theo như tôi biết, tửu lượng của Tôn Hiểu Ngọc rất tốt!”, Tần Hướng Dương hỏi dồn.
“Anh… anh đi đi! Không còn gì để nói nữa đâu, người là do tôi giết! Tôi nhận tội rồi, tôi cũng đã ngồi tù rồi!”, Nói rồi, Tạ Chính Luân đứng dậy, ra hiệu cho quản giáo rằng cuộc nói chuyện đã kết thúc.
Tần Hướng Dương biết anh chỉ có một cơ hội lần này mà thôi.
Bây giờ, cuộc nói chuyện đã kết thúc rồi.
Anh nhớ lại nội dung cuộc nói chuyện, chú ý đến việc mặc dù mình có ý hỏi dồn, nhưng Tạ Chính Luân không một lần nào nói rằng anh ta không giết người, ngược lại, anh ta lại nói một lần rằng người là do mình giết.
Nhưng, rõ ràng là anh ta bị oan, không lẽ anh ta đã quen với cuộc sống trong tù, không muốn có bất cứ cuộc tranh biện nào nữa?
Lúc này, Tần Hướng Dương nhớ đến, trong hồ sơ nhắc đến chuyện hồi đó, sau khi vụ án được xử một năm thì Tạ Chính Luân từ bỏ việc kháng án.
Anh hít một hơi sâu, quay người rời đi.
Suốt một đêm anh không ngủ, anh vẫn chưa có gì chắc là sẽ tóm được Tạ Khôn, nhưng dứt khoát phải gặp được ông ta.
Trời sáng.
Tần Hướng Dương mặc cảnh phục, cùng với Tôn Kình đi về phía nhà máy phân bón của Tạ Khôn.
Trước tòa nhà văn phòng của nhà máy phân bón có hai chiếc xe cảnh sát, có mấy người mặc thường phục ngồi trong xe hút thuốc.
Sau khi Tôn Kình dừng xe, Tần Hướng Dương nhìn mấy cảnh sát mặc thường phục, hít một hơi sâu rồi xuống xe, đứng ở bên ngoài cửa của ghế phụ lái.
Tôn Kình lấy thuốc ra chia cho mấy người kia, cười và chào:
“Mấy anh em đến sớm thế!”.
Một người đón lấy điếu thuốc, cười nói: “Vừa mới nhận ca. Việc này vô vị thật! Phải rồi, Tôn Kình, tối nay cậu trực ca tối đấy, theo dõi ở trước cửa nhà ông chủ Tạ”
“Được thôi” Tôn Kình châm lửa cho người đó, mỉm cười, hỏi:
“Ông chủ Tạ đến rồi chứ?”.
“Đến rồi, vừa vào cửa” Người đó đáp.
“Tôi vào phòng làm việc của ông Tạ kiếm chút trà ngon, hì hì, món bánh bao vừa rồi mặn quá.” Tôn Kình nói xong, quay đầu lại ra hiệu cho Tần Hướng Dương đi lên phòng làm việc trên tầng.
Người kia mỉm cười, ngẩng đầu lên thì thấy cái lưng của Tần Hướng Dương, bèn tò mò hỏi: “Hôm nay lại thêm người à?”
Tôn Kình quay lại nói: “Người anh em ở trên sở”
Người kia: “ồ” một tiếng rồi quay trở lại trong xe.
Vẻ ngoài Tôn Kình tỏ ra rất nhẹ nhõm, nhưng trong ngực thì đập thình thịch.
Tần Hướng Dương quay lại nhìn Tôn Kình, thấy mồ hôi túa ra đầy trán anh ta thì cười, nói: “Không sao đâu. Họ không ngờ được đâu, đó là do điểm mù tâm lý”
Tôn Kình cố cười với vẻ nhẹ nhõm, nói: “Thế thì lát nữa mình sẽ không vào chứ?”. Tần Hướng Dương gật đầu.
Hai người lên gác, tìm đến phòng làm việc của Tạ Khôn, Tần Hướng Dương sửa sang quần áo một lượt rồi đẩy cửa bước vào.
Tạ Khôn, chừng 50 tuổi, thân hình cao lớn, tóc trên đầu lưa thưa, xem ra những việc khiến ông ta phải nhọc lòng không ít.
Nhìn thấy một cảnh sát bước vào phòng, ông ta khom người trên ghế làm việc, nói: “Mấy hôm nay các anh vất vả quá. Tôi đã nói từ trước rồi, bảo vệ tôi làm gì? Tạ Khôn này không có người thù oán đâu!”.
Tần Hướng Dương ngồi xuống ghế đối diện với ông ta, mỉm cười nói: “Thì là do một tội phạm bị truy nã đấy. Chúng tôi nhận được tin, hắn có thể gây phiền phức cho ông”
Tạ Khôn mỉm cười với vẻ không mấy quan tâm, hỏi: “Vẫn chưa bắt được người à”
Tần Hướng Dương gật đầu.
Tạ Khôn để hai tay lên ngang lưng, khẽ vặn người, nói: “Anh có chuyện à? Lát nữa tôi có một cuộc họp”
Tần Hướng Dương gật đầu, nhìn chăm chăm vào Tạ Khôn, nói luôn: “Tôi đến là vì chuyện của Tôn Hiểu Ngọc”
“Tôn Hiểu Ngọc?”. Tạ Khôn lập tức biến sắc, đập xuống bàn, nói to, “Mẹ kiếp! Con trai tôi vì cô ta đã phải ngồi tù 6 năm rồi! Cảnh sát các người thật đáng sợ! Đổ oan cho con trai tôi”
Tần Hướng Dương bình thản nhìn Tạ Khôn và im lặng.
Tạ Khôn hừ một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, hỏi: “Sao? Không dám thừa nhận à? Mẹ kiếp, sao chính phủ lại nuôi báo cô một đám vô tích sự thế!”
Tần Hướng Dương vẫn im lặng.
Tạ Khôn thở hồng hộc, hỏi: “Rút cuộc anh đến là vì chuyện gì?”
Tần Hướng Dương lúc này mới nói: “Lúc đó Tôn Hiểu Ngọc đang mang thai, ông biết chứ?”
Tạ Khôn không nói gì, chỉ gật đầu.
Tần Hướng Dương ho một tiếng, đột nhiên nói: “Cô ấy mang thai đứa con của ông”
Tạ Khôn trợn trừng hai mắt, đứng phắt dậy nhìn như dán vào Tần Hướng Dương. Một lát sau, ông ta nói bằng giọng rất bình thản: “Nói thế là ý gì? Tôi không hiểu anh nói gì”
Tần Hướng Dương nhìn vào mắt Tạ Khôn nói: “Chúng tôi tìm thấy bản kết luận y khoa về việc giám định quan hệ cha con của Bệnh viện nhân dân huyện Thanh Hà trong máy tính của Tôn Hiểu Ngọc.” Anh chỉ vào Tạ Khôn, bình tĩnh nói, “Ông, là cha của đứa bé con Tôn Hiểu Ngọc!”.
Tạ Khôn nghe thấy những lời đó, hai bàn tay nắm chặt lại, nghiến răng nhìn thẳng vào Tần Hướng Dương, hổn hển một hồi nhưng không nói gì.
Tần Hướng Dương tiếp tục nói một cách bình thản: “Chúng tôi còn tra ra, Tôn Hiểu Ngọc đã đưa cho ông một số tài khoản. Ngày 19 tháng 6 năm 2008, ông đã dùng tài khoản cá nhân, chuyển vào số tài khoản mà Tôn Hiểu Ngọc cung cấp một khoản là một triệu năm trăm ngàn Nhân dân tệ”
Tần Hướng Dương ngừng một chút, nói: “Ngày 19 tháng 6, là thời điểm cách ngày kết hôn của Tạ Chính Luân chỉ ít ngày đúng không? Cũng có nghĩa là, ông định dùng một triệu năm trăm ngàn đồng đó để buộc Tôn Hiểu Ngọc rời xa Tạ Chính Luân! Tất nhiên, khẳng định là Tôn Hiểu Ngọc đã cho ông xem bản kết luận giám định đó. Ông đã không thể chấp nhận được sự thật hoang đường này!”.
Tạ Khôn bỗng nhiên gầm lên: “Không ai có thể chấp nhận được! Tôn Hiểu Ngọc đã có âm mưu từ trước! Tôi đã cho cô ta khoản tiền đó mà cô ta vẫn cứ kết hôn với Tạ Chính Luân! Tôi không thể nào nói rõ chuyện đó ra với con trai mình được! Con đàn bà đó đã có âm mưu từ trước! Đầu tiên cô ta quyến rũ tôi, rồi sau đó quyến rũ con trai tôi!”.
Nói rồi, ông ta lại nắm chặt tay lại.
“Cho nên ông mới giết Tôn Hiểu Ngọc”
“Anh cút ra ngoài ngay”
“Choang!”, chiếc gạt tàn của Tạ khôn bị ném vỡ tan tành.
“Ông nói đúng, Tôn Hiểu Ngọc có âm mưu từ trước”. Tần Hướng Dương bước lên một bước, tiến sát lại gần Tạ Khôn, “Cho nên, nhất định cô ấy cũng đã nói với ông, rằng cô ấy chính là con đẻ của ông!”
Tạ Khôn nghe câu này, toàn thân run lên, hai tay bám chặt vào mép bàn, cố gắng để giữ bình tĩnh, nhưng không được.
Tần Hướng Dương hít một hơi sâu, nói: “Trong tay tôi có bằng chứng, chứng minh rằng Tôn Hiểu Ngọc là con gái ông, tôi đã tìm thấy sợi tóc của cô ấy trong máy tính của cô ấy! Mục đích của cô ấy là để trả thù ông! Vì thế, chắc chắn trước khi kết hôn cô ấy đã nói cho ông biết, cô ấy là con của ông!”
Nói đến đây, Tần Hướng Dương thở mạnh một cái, rồi mới tiếp: “Chỉ là vì đến cả tôi cũng không thể ngờ được rằng, ông lại tận tay giết cô ấy!”
Lúc này, Tạ Khôn đã không còn kiểm soát được mình nữa, ông ta túm mạnh cổ áo của Tần Hướng Dương, lớn tiếng: “Cút mẹ mày ngay! Tao không giết! Tao không giết nó!”
Tần Hướng Dương thở dài, nói: “Năm đó ông vì muốn có một đứa con trai, nên khi Vương Ái Xuân đẻ Tôn Hiểu Ngọc vì khó đẻ mà chết, thì ông đã đưa Tôn Hiểu Ngọc vào cô nhi viện, cô Tôn đã nhận nuôi cô ấy. Sau đó, ông nói ra với bên ngoài rằng Vương Ái Xuân khó đẻ, cả mẹ và con đã chết!”
Hai mắt Tạ Khôn đỏ ngầu, túm cổ áo của Tần Hướng Dương càng chặt hơn, đôi môi run run không nói ra lời.
Tần Hướng Dương nói tiếp: “Sau đó ông tái hôn, và cuối cùng cũng đã có một cậu con trai, sự nghiệp cũng ngày một phát triển, tất cả đã khác xưa, nhưng ông không thể nào nghĩ được rằng, 21 năm sau, có một cô gái đã hủy hoại tất cả những thứ mà ông có! Tất nhiên là ông không thể chấp nhận được. Hơn nữa, điều khiến ông không thể nào chấp nhận được là, người hủy hoại tất cả những thứ có của ông lại chính là cô con gái ruột của mình! Điều đó đối với ông còn đáng căm hận hơn người xa lạ rất nhiều!
“Con trai quan trọng đối với ông đến thế ư? Tôn Hiểu Ngọc cũng hận ông như vậy! Ông không biết hoàn cảnh sinh tồn của cô ấy, không biết tinh thần cô ấy đã phải chịu sự giày vò và chuyển biến như thế nào! Cô ấy lựa chọn mang thai đứa con của ông, sau đó lại kết hôn với Tạ Chính Luân, cô ấy đã lựa chọn cách đó để trả thù ông. Và ông lúc đó, cuối cùng đã lựa chọn giết cô ấy!
“Ông giết cô ấy xong, sau đó chặt xác, từng nhát dao một, vừa để giải mối hận trong lòng và vừa đau khổ. Ông càng đau khổ, thì bàn tay cầm dao cũng càng mạnh…”
“Im đi!” Tạ Khôn bóp mạnh cổ của Tần Hướng Dương, ấn anh vào tường.
Tần Hướng Dương không phản kháng, anh ho mạnh và tiếp tục nói: “Sau khi ông giết người thì tạo ra hiện trường cướp tài sản. Ông đã dùng chìa khóa mở cửa vào nhà, ông đã rất dễ dàng kiếm được một chiếc chìa khóa của căn biệt thự, cho nên khóa cửa không hề hấn gì”.
“Đồng thời, ông cũng đã lợi dụng điểm này. Vốn dĩ ông đã lên kế hoạch rất hoàn mỹ. Ông tưởng rằng khóa cửa nguyên vẹn, Tạ Chính Luân lúc đó lại không có nhà thì cảnh sát sẽ cho rằng, chắc chắn Tôn Hiểu Ngọc nghe có người gõ cửa thì đã mở cửa cho hung thủ từ bên trong, rồi bị hung thủ giết chết chặt xác và lấy đồ mang đi. Ông định tạo ra một vụ việc đột nhập vào nhà giết người lấy của thông thường, nhưng lại không ngờ Tạ Chính Luân mua xong đường Gluco, quay trở về hiện trường mang đã đến cho ông bao nhiêu phiền phức, khiến phía cảnh sát phải nghi ngờ hung thủ là anh ta
“Trong hồ sơ có nhắc đến, lần đầu Tạ Chính Luân quay về biệt thự, thì cửa nhà khóa trái, Tạ Chính Luân đã không nói dối, vì lúc đó ông vẫn đang ở trong hiện trường! Tạ Chính Luân thấy cửa khóa trái, bèn quay lại trong xe, ông mới nhân ở hội đó rời khỏi biệt thự. Cho nên, khi Tạ Chính Luân quay lại biệt thự thì cửa lại thành ra là đang mở!”
Tạ Khôn bóp cổ Tần Hướng Dương nói: “Mày câm mồm ngay! Đúng là có người lạ gõ cửa, Tôn Hiểu Ngọc mở cửa để hung thủ vào nhà! Con trai tao bị oan! Tao cũng không giết người! Không giết người” Mặt Tần Hướng Dương đỏ bừng, anh cố gắng nói: “Ông sai rồi! Tối hôm đó Tôn Hiểu Ngọc đã say bét nhè! Cứ cho là có người gõ cửa thì cô ấy cũng không thể nghe thấy và càng không thể nào ra mở cửa được”
Đó là manh mối mà Tần Hướng Dương có được lúc vào trại giam.
Ở đó anh đã cố ý nói với Tạ Chính Luân: “Chính là anh đã giết! Anh hoàn toàn không đi mua đường Gluco, không đi mua đồ, anh có bằng chứng không có mặt ở hiện trường không?”
Tạ Chính Luân đã nói: “Tôi đã đi mua! Cô ấy uống say bí tỉ! Không thể không đi mua được! Những thứ đó ở trong xe của tôi! Cảnh sát đã biết chuyện đó!”
Khi Tô Mạn Ninh nói với anh rằng, trong máy tính của Tôn Hiểu Ngọc có rất nhiều ảnh chụp lúc ban đêm, thì Tần Hướng Dương đã đoán tửu lượng của Tôn Hiểu Ngọc rất tốt. Khi đến trại giam nói chuyện với Tạ Chính Luân, anh đã cố ý hỏi Tạ Chính Luân câu hỏi đó. Kết quả nhận được câu trả lời là Tôn Hiểu Ngọc đã uống say bí tỉ.
Tần Hướng Dương nói nhiều, thấy hơi thở khó khăn mới vặn lại tay Tạ Khôn nói: “Tôn Hiểu Ngọc đã uống say bí tỉ, cũng có nghĩa là, cho dù Tạ Chính Luân sau khi đến hiện trường không gây ra nhiều phiền phức như vậy, không bị bắt, thì cảnh sát cũng vì chuyện Tôn Hiểu Ngọc uống say, loại trừ khả năng có người lạ gõ cửa và vào biệt thự gây án!
“Do vậy mà, đối tượng nghi vấn của cảnh sát chính là ông và Tạ Chính Luân! Ông nghĩ ra trăm ngàn kế thì cũng không thể ngờ được rằng Tạ Chính Luân đã ngồi tù thay ông, liệu ông có thể coi việc này là sự tận hiếu của một người con không?”
Tay của Tạ Khôn bị Tần Hướng Dương vặn ngược lại nên cũng buông dần.
Ông ta thở ra một tiếng nặng nề, buông tay, lùi về sau một bước, nhìn Tần Hướng Dương một hồi lâu, rồi bỗng nhiên cười thành tiếng.
Ông ta cười, nói: “Thôi được. Đứa con trong bụng Tôn Hiểu Ngọc là của tôi, anh có bằng chứng, tôi nhận. Tôn Hiểu Ngọc là con tôi, anh có bằng chứng tôi cũng nhận. Nhưng xin hỏi, anh có bằng chứng về việc tôi giết người không”.
Tần Hướng Dương từ từ thở ra, im lặng một lúc, nói: “Tôi không có.”
“Ha, ha, không có! Không có mà anh chạy đến đây tuôn ra cả đống thế à!” Tạ Khôn quay người cầm lấy bao thuốc trên bàn làm việc, cố gắng hết sức để kìm chế cơn run ở tay, châm thuốc rồi rít một hơi mạnh.
Sau đó, ông ta trút một hơi dài, nói: “Từ chung thân sang có thời hạn, 6 năm rồi, con trai tôi cố chịu thêm mấy năm nữa thì sẽ có thể được ra tù!”
Tần Hướng Dương lặng lẽ nhìn Tạ Khôn, im lặng không nói gì.
Đúng thế, anh không có bằng chứng, cho dù những điều anh nói đều là sự thật.
Tạ Khôn vẫn là Tạ Khôn, chứ không phải là hung thủ giết người.
Lúc này, ánh mắt Tạ Khôn đã lấy lại sức sống, giọng nói cũng phấn chấn trở lại: “Những năm qua, con trai tôi phải chịu khổ trong tù, còn tôi ở ngoài ra sức kiếm tiền, chờ khi nó mãn hạn, thì tất cả sẽ là của nó! Gia sản hàng trăm triệu đồng sẽ là của nó!”. Nói rồi, ông ta bước mạnh về phía trước, đập mạnh bàn tay lên bức tường ngay bên tai của Tần Hướng Dương: “Anh không hiểu được! Mãi mãi không hiểu được đâu!”
Tần Hướng Dương nhìn xoáy vào Tạ Khôn, lấy thuốc ra châm, nói: “Ông nói đúng, ông quá ích kỷ! Tôi thực sự không hiểu”.
“Ích kỷ?” Tạ Khôn cười, “Người khác có con trai, thì nhà họ Tạ này tại sao lại không thể có được? Dựa vào đâu”
Ông ta càng nói càng kích động, “Sinh đẻ có kế hoạch ư? Trò con khỉ! Ngày trước tao không có tiền nộp phạt. Bây giờ tao có tiền rồi, muốn đẻ thì đẻ, nhưng Tạ Khôn này đẻ ư? Tao là người tri túc, không tham”.
Nói đến đây, ông ta vung tay, ra hiệu cuộc nói chuyện đã kết thúc thật sự, Tần Hướng Dương có thể đi.
Tần Hướng Dương cũng biết những điều cần nói cũng đã nói hết rồi.
Vụ án 719 giết người chặt xác đã kết thúc hoàn toàn.
Đối với phía cảnh sát mà nói, điều bất lực nhất là biết rõ hung thủ là ai, hơn nữa, hung thủ ở ngay trước mặt mà vẫn không thể làm gì được.
Bằng chứng.
Từ ngữ trong pháp luật gọi là chứng cứ.
Chứng cứ Tạ Khôn giết người có thể chưa từng tồn tại trên tinh cầu này, mà dù cho là có, cho dù hiện trường có biết nói, thì cũng đã theo thời gian trôi qua và biến mất vô hình.
Tần Hướng Dương hít một hơi thật sâu, mở cửa bước ra khỏi đó.
Anh chợt thấy một cảm giác bất lực vô cùng lớn, anh hiểu rằng, một vụ án mà không phá được thì mục đích của hung thủ vụ án 214 cũng không đạt được, vậy là anh không những không tóm được đuôi của hung thủ, mà ngay cả việc anh trở lại cũng thành vấn đề.
Anh bước đi như một cái máy, không biết mình đang ở đâu và đi về đâu.
Không được! Đột nhiên anh dừng bước, đôi mắt sáng trở lại rồi anh lập tức quay người bước trở lại phòng làm việc của Tạ Khôn.
Trong phòng làm việc, Tạ Khôn đang nằm ngả người trên chiếc ghế văn phòng, mắt nhắm lại, không biết đang nghĩ gì. Nghe thấy tiếng động, ông ta từ từ mở mắt ra, thấy Tần Hướng Dương thì bèn hừ một tiếng rồi nói: “Sao? Tìm thấy bằng chứng nhanh thế à”.
Tần Hướng Dương lặng lẽ đi đến bên Tạ Khôn, ghé vào tai ông ta khẽ nói một câu.
Sắc mặt của Tạ Khôn lập tức thay đổi đến đáng sợ.
Ông ta túm lấy tay của Tần Hướng Dương, môi run run, mũi động đậy, mắt đỏ ngầu.
Tần Hướng Dương xòe tay, đưa số điện thoại của mình cho Tạ Khôn, sau đó vừa đi ra ngoài vừa nói: “Ông vẫn còn thời gian để suy nghĩ kỹ, nghĩ kỹ rồi thì hãy gọi điện thoại cho tôi”.
Rất nhiều ngày sau đó, khi Lý Văn Bích làm một cuộc phỏng vấn đã hỏi Tần Hướng Dương: “Lúc đó rút cuộc anh đã nói với Tạ Khôn câu gì”
Tần Hướng Dương trả lời: “Tôi chỉ là nói với ông ta, con trai Tạ Chính Luân của ông ta thực ra đã biết người giết Tôn Hiểu Ngọc chính là ông ta từ lâu rồi”
“Tại sao?”, Lý Văn Bích không hiểu, hỏi.
Tần Hướng Dương nói: “Rất đơn giản, Tạ Chính Luân đã biết tối hôm đó Tôn Hiểu Ngọc uống say bí tỉ, khóa cửa cũng không có bất cứ dấu vết cạy phá nào, thì chắc chắn đã có thể nghĩ ra rằng, không phải là người lạ nào gõ cửa vào nhà giết Tôn Hiểu Ngọc, vậy thì kẻ giết người chỉ có thể là Tạ Khôn.
“Căn biệt thự đó vốn là do Tạ Khôn mua, chỉ có Tạ Khôn mới có các chìa khóa dự bị, hoặc là có cơ hội để đánh thêm chìa. Cũng chính là vì Tạ Chính Luân đoán ra hung thủ là cha của mình, nên một năm sau đó đã thôi kháng nghị. Anh ta biết Tạ Khôn quan tâm đến anh còn hơn chính bản thân mình. Anh ta cam lòng ngồi tù, để chuộc lại lỗi lầm của cha mình!”
“Anh nói với Tạ Khôn những điều đó, thì ông ta mới đồng ý thừa nhận mình là hung thủ à?”, Lý Văn Bích hỏi.
Tần Hướng Dương nói: “Cũng gần như vậy, nhưng vẫn không đủ lắm. Tạ Khôn đúng là luôn nghĩ rằng Tạ Chính Luân không biết hung thủ là ông ta, nhưng đối với Tạ Khôn mà nói, bí mật lớn nhất, không gì ngoài quan hệ giữa ông ta và Tôn Hiểu Ngọc. Tạ Chính Luân thì lại không biết điều này, ngoài Tạ Khôn và Tôn Hiểu Ngọc, e rằng không có ai biết nữa. Sau khi Tạ Chính Luân đoán hung thủ là Tạ Khôn, e là anh ta cũng đã đoán ra đứa con trong bụng là của Tạ Khôn. Ngoài ra, Tạ Chính Luân không nghĩ ra bất cứ động cơ giết người nào của Tạ Khôn”
Lý Văn Bích gật đầu, nói: “Đúng vậy, Tạ Chính Luân chắc chắn sẽ tìm động cơ giết người của Tạ Khôn, anh ta tìm đi tìm lại, nhưng cũng chỉ đoán ra duy nhất điều đó mà thôi”
“Đúng vậy!”. Tần Hướng Dương nói, “Nhưng, đến bây giờ Tạ Chính Luân vẫn không biết mối quan hệ giữa Tạ Khôn và Tôn Hiểu Ngọc. Đó cũng là lý do duy nhất để Tạ Khôn có thể sống tiếp. Cho nên, hôm đó tôi đã nói với Tạ Khôn, tôi định nói cho Tạ Chính Luân biết về quan hệ giữa ông ta với Tôn Hiểu Ngọc”
“Trời! Nếu anh nói chuyện đó với Tạ Chính Luân, thì chắc chắn Tạ Khôn không còn dũng khí để sống tiếp nữa! Hơn nữa, không chỉ có Tạ Khôn, mà có thể là cả gia đình họ Tạ cũng đều sẽ phải sống trong nỗi ám ảnh đáng sợ đó suốt đời!”. Lý Văn Bích thở dài, nói, “Điều đó quá là tàn nhẫn! Không lẽ, ngoài cách đó ra thì không còn cách nào khác?”.
Tần Hướng Dương nghĩ một chút rồi nói: “Đó là vụ án 6 năm trước, tôi không nhìn thấy hiện trường, không tham gia làm án từ đầu. Khi vụ án đến tay tôi thì đã không thể tìm ra bằng chứng. Tôi biết rõ Tạ Khôn là hung thủ, nhưng không trị được tội của ông ta, tôi còn có cách nào khác nữa? Đó không phải là trong phim ảnh, mà là hiện thực!”