Chương 24 Chiếc răng dưới xương sườn
Ngày thứ ba sau khi Tần Hướng Dương rời khỏi phòng làm việc của Tạ Khôn thì ông ta gọi điện cho anh, thừa nhận là mình đã giết chết Tôn Hiểu Ngọc. Hung khí không phải là dao, mà là một chiếc rìu, bên trên ngoài dấu vân tay, có lẽ còn có cả vết máu khô, hiện hung khí đó đang được chôn trong vườn hoa ở biệt thự. Song, ông ta khẩn cầu Tần Hướng Dương đồng ý với ông ta một chuyện, nhất định không được nói cho Tạ Chính Luân biết quan hệ cha con giữa ông ta với Tôn Hiểu Ngọc, nếu không ông ta chỉ còn nước tự sát và gia đình họ Tạ của ông ta cũng sẽ tan nát.
Tần Hướng Dương nói với Tạ Khôn, anh chưa từng có ý định nói chuyện đó với Tạ Chính Luân, mấy hôm trước anh nói với ông ta như vậy là hoàn toàn vì không còn biết làm gì khác. Đồng thời, anh cũng nói với Tạ Khôn, đừng vội tự thú, đừng hỏi tại sao, mọi chuyện chờ anh thông báo.
La Nhân Kiệt là hung thủ của vụ án 628, Tần Hướng Dương không có cách nào tiếp xúc chính diện được với anh ta, càng không thể đến bắt người; Khổng Lương Điền là hung thủ của vụ án 903, song không biết hiện giờ đang ẩn náu ở đâu; Tạ Khôn là hung thủ đầu tiên mà Tần Hướng Dương tiếp xúc chính diện. Do vậy, anh đã hỏi ông ta qua điện thoại rằng: có biết Lâm Đại Chí không?
Tạ Khôn nói, ông ta và Lâm Đại Chí là bạn bè, ngoài ra, ông ta còn là khách hàng của Lâm Đại Chí, nhiều năm qua luôn dùng các thiết bị phòng chữa cháy và thiết bị an toàn của công ty Lâm Đại Chí.
“Bạn bè à?”. Tần Hướng Dương nghĩ một chút rồi nói: “Lâm Đại Chí từng đăng thông tin trái chiều về vụ án 719, nói rằng đó là một vụ án oan sai! Tôi đã làm rõ rồi, ông đừng hiểu lầm, anh ta làm như vậy không phải là để giúp con trai ông, mà là uy uy hiếp tổ trưởng tổ chuyên án, để anh ta có thể trúng thầu ở Sở. Lâm Đại Chí làm sao biết được vụ án này có vấn đề? Tôi rất tò mò! Ông có biết tại sao không?”.
Tạ Khôn im lặng một hồi lâu, rồi nói với vẻ khó nhọc: “Chà! Trước khi anh hỏi câu này, tôi hoàn toàn không biết Lâm Đại Chí từng làm chuyện đó! Tôi nghĩ, tôi có thể trả lời anh: vì khi xảy ra vụ án 719, đúng như phân tích của anh, tổ trưởng tổ chuyên án Trịnh Nghị lúc đó đúng là đã nghi ngờ tôi. Họ hỏi tôi là khi vụ án xảy ra thì đang làm gì, có bằng chứng chứng minh không có mặt ở hiện trường không. Trong lúc hoảng hốt tôi đã nói dối là ở cùng bạn bè!”.
“Người bạn mà ông nói là Lâm Đại Chí?”
“Đúng vậy!”
“Ông to gan thật đấy! Nếu chẳng may Lâm Đại Chí lỡ miệng nói ra thì sao? Vì chắc rằng ông không thể nào nói ra với bạn bè trước về việc đó rồi!”
“Đúng thế! Chuyện đó mà lại nói trước với bạn bè, thì trong con mắt của họ việc đó đúng không khảo mà xưng! Lúc đó tôi cũng chỉ là đánh liều!”
“Đánh liều?”
“Lúc đó tôi nợ Lâm Đại Chí mấy triệu! Tôi cảm thấy, khi có cảnh sát đến gặp anh ta và hỏi rằng vào một thời gian nào đó tôi có ở cùng với anh ta không, thì có lẽ anh ta sẽ ứng phó được. Ít nhất thì anh ta cũng không mong muốn tôi xảy ra chuyện! Nếu không, ai sẽ trả tiền cho anh ta?”
“Ông thật không đơn giản!”, Tần Hướng Dương nói.
“Lâm Đại Chí cũng rất thông minh, anh ta phản ứng rất nhanh! Trước câu hỏi của cảnh sát, anh ta đã chứng minh giúp cho tôi rằng không có mặt ở hiện trường…”
“Vậy, sau đó ông đã giải thích với Lâm Đại Chí như thế nào?”
“Tôi cũng nói dối anh ta, nói rằng khi xảy ra vụ án thì tôi đang ở cùng với một người đàn bà khác. Tôi không muốn để lộ chuyện quan hệ với đàn bà đó lộ ra ngoài nên mới nói với cảnh sát rằng tôi ở cùng với anh ta.”
“Lâm Đại Chí đã tin chứ?”
“Tôi cũng không biết”.
Sau khi tắt máy, Tần Hướng Dương cứ thở dài.
Anh vừa thấy phục sự liều lĩnh của Tạ Khôn lại vừa thấy phục phản ứng lúc đó của Lâm Đại Chí. Không những thế, Lâm Đại Chí còn nhận ra là Tạ Khôn có vấn đề! Cũng có nghĩa là, Lâm Đại Chí hoàn toàn không tin vào lời giải thích của Tạ Khôn sau đó! Không thể không công nhận, Lâm Đại Chí quá ranh mãnh!
Bây giờ, chúng ta hãy quay trở lại khoảng thời gian của ngày mà Tần Hướng Dương rời khỏi phòng làm việc của Tạ Khôn.
Ra khỏi phòng làm việc của Tạ Khôn, Tần Hướng Dương cảm thấy rất nhẹ nhõm, phản ứng của Tạ Khôn sau khi nghe mấy câu nói đó của anh, đúng là có phần thê thảm. Anh không muốn thương xót Tạ Khôn, nhưng lại cảm thấy Tạ Khôn rất đáng thương.
Chẳng có cách nào khác. Mọi sự trên đời này đều có nhân quả.
Bây giờ, Tần Hướng Dương đã có thể xử lý vụ án cuối cùng, vụ án 1123 móc mắt bé trai.
Cậu bé bị móc mắt tên là Hạo Hạo, 7 tuổi, là con của một gia đình bình thường ở thị trấn dưới huyện Thanh Hà, cha của cậu bé tên là Vương Thụ Thành.
Vụ án này nghe ra thì rất đơn giản, thị trấn mà gia đình Hạo Hạo sinh sống tên là thị trấn Đại Vương, thuộc khu vực mỏ than, sau nhà cậu bé có một khu đồi nhỏ bỏ hoang, trẻ con quanh đó thường ra khu đồi để chơi.
Buổi chiều ngày 23 tháng 11 năm 2008, Hạo Hạo chơi một mình ở gần khu đồi nói trên, và sau đó bị một người lạ mặt móc mất hai mắt rồi ném xuống một chiếc giếng. Hiện trường vụ án không có ai nhìn thấy, không có công cụ gây án để lại, còn dấu chân thì hoàn toàn bị phá hỏng trước khi cảnh sát đến.
Sau khi vụ án được đưa tin, quần chúng rất phẫn nộ, nhất là những người làm cha làm mẹ, họ cũng hết sức quan tâm đến tiền trình vụ án. Trước tình hình đó, phòng cảnh sát trên tỉnh cũng rất quan tâm, ra lệnh lập tổ chuyên án xuống tận nơi để điều tra, chỉ định Trịnh Nghị dẫn đầu tổ chuyên án và hạn định thời gian phá xong vụ án.
Ngày thứ 15 sau khi tổ chuyên án của Trịnh Nghị xuống ở thị trấn, đã khoanh vùng và xác định Trần Tú Lan – hàng xóm của Vương Thụ Thành là nghi can chủ yếu, đồng thời tìm thấy một bộ quần áo có dính máu của Hạo Hạo ở trong kho nhà Trần Tú Lan, bộ quần áo đó của Trần Tú Lan, thế là vụ án được tuyên bố là đã trinh sát, điều tra xong.
Vụ án này có hai điểm kỳ lạ.
Một là, sau khi bị bắt, Trần Tú Lan chủ động thừa nhận mình đã từng giết người, điều này thật sự là một thu hoạch bất ngờ của cảnh sát. Nhưng Trần Tú Lan nói, 7 năm trước cô ta từng giết một đứa trẻ, đứa trẻ đó tên là Vương Phương Phi, là đứa con gái lớn của Vương Thụ Thành, cũng chính là chị gái của nạn nhân Hạo Hạo vụ án 1123, lúc đó mới 5 tuổi. Động cơ giết người của Trần Tú Lan rất đơn giản, bình thường thì giữa nhà chị ta và nhà Vương Thụ Thành đã rất mâu thuẫn, nhà chị ta có ba đứa con thì đều là con gái, 6 năm trước nhà Vương Thụ Thành có thêm một đứa con thứ hai, mà lại là một thằng cu bụ bẫm.
“Ba đứa con của tôi đều là con gái, đứa con thứ hai của anh lại là con trai! Dựa vào đâu chứ?”. Trần Tú Lan càng nghĩ càng tức, rồi một hôm nhân lúc trời tối đã dùng đồ ăn dụ Vương Phương Phi ra ngoài đồng, dùng hòn đá đập chết cô bé, sau đó ném xác vào trong đường hầm của mỏ than bị bỏ hoang. Vụ án Vương Phương Phi năm đó mãi cũng không phá được, phía cảnh sát và người cha Vương Thụ Thành đều không thể ngờ được rằng, sự việc đau lòng đó lại do chính Trần Tú Lan gây ra. Song, Trần Tú Lan một mực không thừa nhận rằng mình đã móc mắt Hạo Hạo, tuy nhiên phía cảnh sát đã có bằng chứng đanh thép là chiếc áo dính máu, nên cuối cùng Trần Tú Lan đành phải nhận tội.
Hai là, Hạo Hạo bị móc mất hai mắt, bản thân việc này cũng rất kỳ lạ. Lúc đầu Trịnh Nghị nghi ngờ chuyện này có liên quan đến bọn buôn bán người, nhưng không tìm ra manh mối gì. Nếu thật sự là do bọn buôn bán người gây ra thì tại sao lại không mang thẳng đứa bé đi, mà chỉ là móc mất đôi mắt? Sau khi Trần Tú Lan sa lưới, tổ chuyên án cho rằng, điểm này cũng rất dễ giải thích, Trần Tú Lan móc mất đôi mắt của đứa bé, là xuất phát từ sự trả thù do ghen ghét. Mới đầu, Trần Tú Lan không công nhận điều này, mà chỉ thừa nhận lúc trước đúng là có ghen ghét với gia đình Vương Thụ Thành, thêm vào đó là sự oán giận tích tụ nhiều ngày nên mới giết chết con gái lớn của Vương Thụ Thành, kể từ sau ngày ấy, ngày nào chị ta cũng nơm nớp, dằn vặt, trong lòng rất khó chịu, giữa chừng còn định đi tự thú, sau đó vì sợ nên mới thôi ý định đi tự thú, nhưng từ lâu đã không nghĩ đến chuyện hại người nữa.
Tần Hướng Dương cũng rất nghi hoặc điều này. Nếu Trần Tú Lan đã là hàng xóm của Vương Thụ Thành, thì dù cho thế nào, một đứa bé 7 tuổi như Hạo Hạo cũng đều phải nhận ra Trần Tú Lan. Nếu hung thủ là Trần Tú Lan, thì chị ta móc mắt đứa bé thì có tác dụng gì? Chỉ cần đứa trẻ còn sống thì sẽ nói ra hung thủ là ai.
Bút lục về Hạo Hạo, thì trong hồ sơ ghi rất đơn giản, vì cậu bé bị thương phải phẫu thuật, nên không thể nào lấy lời khai ngay được. Sau khi phẫu thuật xong, cậu bé lại phải nghỉ ngơi mấy ngày rồi phía cảnh sát mới hỏi cậu bé về tình hình lúc xảy ra vụ án được.
Cậu bé đã trải qua một cú sốc tinh thần quá lớn nên hầu như không nói được gì nhiều, mà chỉ thốt ra được mấy từ rất mơ hồ: tóc vàng, đeo nhẫn. Theo như miêu tả của cậu bé, thì tổ chuyên án cho rằng, khi gây án, Trần Tú Lan đã hóa trang và đội tóc giả màu vàng.
Tần Hướng Dương đọc đi đọc lại nhiều lần bút lục về vụ án, cảm thấy toàn bộ vụ án có đúng là có những điều lạ lùng. Lúc trước anh đã điều tra ba vụ án, đều đã chứng minh được rằng đó là những vụ án oan sai, thế thì vụ án này cũng rất có khả năng cũng như vậy.
Điều kỳ lạ nhất là chính là việc cậu bé bị móc mất hai mắt.
Tần Hướng Hướng cho rằng bút lục về cậu bé không có vấn đề, nhưng hai từ then chốt đó có ý gì nhỉ? “tóc vàng”, “đeo nhẫn”.
Tổ chuyên án của Trịnh Nghị đã bắt một hung thủ giết người, điều đó không sai, song Trần Tú Lan hoàn toàn không phải là hung thủ của vụ án 1123.
Nhất định là không phải.
Nếu chị ta đã chủ động thừa nhận mình giết đứa con gái lớn của Vương Thụ Thành, nếu việc móc mắt cậu bé Hạo Hạo cũng là do chị ta làm, thì tại sao chị ta lại phải che giấu? Giết người là tội chết, còn móc mắt thì là tội sống, làm gì có chuyện chủ động nhận tội chết mà phủ định tội sống?
Trần Tú Lan là hàng xóm của Vương Thụ Thành, cứ cho rằng đã móc mắt của cậu bé, thì cũng không thể giấu được thân phận của mình, trừ phi cắt cả cổ họng của cậu bé, không để cậu bé nói được nữa.
Tần Hướng Dương càng đọc lại càng giận, trong lòng dâng lên một nỗi bất lực.
Anh hít một hơi sâu, cố xua đuổi cảm giác tiêu cực.
Anh cảm thấy logic của vụ án này không khó.
Vấn đề nằm ở chính đôi mắt của cậu bé.
Về logic, đối với cậu bé thì hung thủ nhất định là người lạ.
Chỉ cần thỏa mãn điều kiện là người lạ thì mới có thể đảm bảo sau khi móc mắt của cậu bé rồi hung thủ vẫn giấu được thân phận của mình.
Chắc chắn cậu bé đã nhìn thấy điều mà cậu bé không nên nhìn thấy, vì thế đã khiến cho đối phương móc đôi mắt của cậu.
Vậy thì, rút cuộc cậu bé đã nhìn thấy chuyện gì không nên nhìn nhỉ?
Mấy từ trong bút lục đó chắc chắn là đặc điểm của hung thủ: tóc vàng, đeo nhẫn.
Hung thủ là đàn ông hay phụ nữ, thì trong bút lục lại không ghi rõ.
Một đứa trẻ 7 tuổi, dù có nhìn thấy gì thì cũng không thể nào đến nỗi bị móc đi đôi mắt.
Tần Hướng Dương nghĩ đến vấn đề đó, bất giác bật cười.
Không phải là anh cười người khác, mà là cười chính mình. Những vụ án này cứ như thể những câu đố, hoàn toàn không thể đi theo lối mòn của trinh sát hình sự.
Mẹ kiếp, lại là một câu đố.
Đoán đố rất khó.
Thợ vẽ ảnh tâm lý chăng?
Chuyên gia về dấu vết, chuyên gia tâm lý chăng?
Đối diện với những vụ án cũ như thế này, dường như tất cả những điều đó đều không có tác dụng.
Những thứ khác như phân tích động cơ học, phân tích tâm lý học phạm tội thì đều là những phân tích tiến hành trên cơ sở các manh mối đã đầy đủ, còn đặt ở đây thì chẳng có tác dụng gì.
Nghĩ mãi không ra, anh quyết định đến xem hiện trường.
Chuyện này mà lái xe cảnh sát đến thì rất không tiện, hơn nữa, Tôn Kình cũng có việc của mình.
Tần Hướng Dương bảo Tôn Kình đưa mình đến phía sau của nhà máy hóa chất Tây Quan. May sao, chiếc xe mô tô đó vẫn còn nguyên trong trạm biến áp.
Tần Hướng Dương nhận bộ đồ shiper và chiếc mũ bảo hiểm, thay bộ trang phục đó xong thì lái chiếc xe mô tô đó đến hiện trường xảy ra vụ án năm xưa.
Trong hồ sơ có thông tin, nên cũng không khó tìm, song so với 6 năm trước, hẳn bây giờ cũng đã thay đổi rất nhiều.
Tần Hướng Dương đối chiều thông tin, không tốn nhiều công sức lắm thì đã tìm đến vị trí tương đối. Hiện bây giờ nơi đó đã trở thành khu vực chờ phát triển, chiếc giếng cổ mà cậu bé bị ném xuống đã không còn, xung quanh có một cái chợ bán cất rau quả rất lớn. Phía ngoài chợ có mấy cái nền nhà không biết chờ để xây nhà xưởng hay nhà ở, bên ngoài mấy nền nhà có một chiếc máy đào đất.
Tần Hướng Dương chau mày nhìn bốn xung quanh và lập tức nhận ra là mình đã tốn công đến đây. Vị trí chính xác của hiện trường xảy ra vụ án đã không thể nào xác định được, nên anh đành cứ đi đi lại lại.
Buồn bực.
Ức chế.
Anh cảm thấy không biết trút bỏ tâm trạng này vào đâu.
Thở dài một cái, anh nhắm mắt lại, tưởng tượng mình là cậu bé kia, đồng thời nghĩ, rút cuộc là mình đã nhìn thấy cái gì không nên nhìn nhỉ?
Anh lại thở dài, ngẩng đầu lên, tầm mắt vượt qua chiếc máy đào đất và nhìn thấy con đồi nhỏ. Trong hồ sơ cũng có nhắc đến chiếc đồi này, cách hiện trường vụ án không xa, chứng 100 mét. Nói là đồi, thực ra là một gò đất nối dài, không cao và không có cây cối gì, mặc dù đang tiết đầu xuân mà trên đó cũng chỉ có một ít cỏ lơ thơ.
Từ vị trí Tần Hướng Dương mà nhìn thì thấy được mặt chính, mặt bên của gò đất, chỉ có mặt sau của gò là không nhìn thấy.
Tần Hướng Dương nhìn gò đất suy nghĩ, rồi sau đó đi về phía sau của nó.
Anh vừa đi vừa nghĩ, xung quanh rộng lớn, tầm mắt không bị vướng, nếu như nói là có chỗ nào cậu bé không nhìn thấy thì chỉ có thể là phía sau của gò đất này.
Không lẽ lúc đó ở phía sau gò đất có ai đó đang làm chuyện gì xấu, sau khi xong việc phát hiện ra đằng trước gò có một đứa bé, thế là họ sợ đứa bé đã phát hiện ra điều gì nên đã móc mắt đứa bé?
Càng nghĩ anh lại càng đi nhanh hơn, cảm thấy trong tình hình không thu được gì thì đây ít nhất cũng là một logic có thể dựa vào.
Thực ra, đằng sau gò cũng gần như đằng trước. Mặt gò là lớp đất vàng trơ trọi, xen lẫn những hòn đá to nhỏ đủ cỡ. Phía dưới gò đâu đâu cũng là cỏ dại, đất ở đó hơi đen, có thể là vì đã từng bị sỉ than phủ lên. Tần Hướng Dương đưa chân đá mấy cái, rất rắn, có lẽ vì lạnh nên chưa tan.
Ở đây thì có chuyện gì đáng giấu đâu nhỉ?
Trao đổi ma túy? Có khả năng. Nhưng chuyện đó không cần thiết phải đến đây, hơn nữa, cứ cho là có người đến đây giao nhận hàng, thì chỉ một gói nhỏ, người đưa tiền, người đưa hàng thế là xong, cần gì phải ra sau gò và cũng chẳng cần phải lo một đứa trẻ nhìn thấy cái gì.
Trao đổi tình dục ư? Cũng không thể. Ngày 23 tháng 11, trời rất lạnh giá, ai mà lại đến đây để làm chuyện đó?
Đến đây để giết người? Có khả năng, mười mấy năm trước, vị trí của gò đất này cũng rất hẻo lánh. Giết người xong rồi thì xử lý thế nào? Chôn. Muốn chôn thì phải mang dụng cụ đi. Sau đó thì sao? Đào một cái hố rồi chôn người vào đó. Chôn người xong thì xách dụng cụ ra khỏi phía sau gò và đi về. Vậy thì, đúng lúc đó hung thủ bỗng nhiên nhìn thấy cậu bé thì sẽ làm thế nào nhỉ?
“Hừ, còn có thể thể nào, đào ra rồi tính tiếp”
Tần Hướng Dương mặc cho tư duy thả sức tưởng tượng, càng nghĩ càng thấy mình có lý. Nghĩ đến đây, anh vội ngồi xổm xuống, dùng tay bới đất, đất rắn quá, không thể nào bới được. Anh đứng dậy đập vào đầu, nhớ ra là bên ngoài chợ rau có một chiếc máy đào đất.
Tần Hướng Dương nhanh chóng chạy đến chỗ chiếc máy đào đất đó. Trong ca bin không có người, anh tìm một lượt xung quanh đó cũng không thấy ai. Làm thế nào bây giờ?
Anh quyết định trèo lên, thử mở cửa ca bin ra, không ngờ cửa không khóa, nên lập tức bật ra. Anh vui mừng nhìn thấy chìa khóa vẫn cắm ở ổ, bèn ngồi vào ghế và cho nổ máy. Đáng tiếc, anh hoàn toàn không biết lái loại máy này, nên loay hoay một hồi, mồ hôi túa ra khắp người mà vẫn không được.
“Làm cái gì đấy! Mẹ kiếp, ai cho cậu động vào xe của tôi!”, Đúng lúc đó phía dưới xe vọng lên tiếng chửi.
Tần Hướng Dương thò đầu nhìn, biết là người lái máy đã về, vội nhảy xuống xin lỗi: “Xin lỗi anh, tôi thấy không có anh ở đây nên định chơi thử chút thôi!”.
“Chơi cái con khỉ! Là đồ chơi của cậu à?!”, Người thợ lái máy đào nhìn thấy đó là một shiper, thì giận dữ mắng.
Tần Hướng Dương cười, đưa cho anh ta một điếu thuốc, rồi lại châm lửa giúp, sau đó mới nói: “Thực ra tôi có chút việc, muốn đến tìm một cái máy đào”
“Việc gì? Hôm nay tôi không rỗi” Người thợ lái máy đào nói.
“Chỉ là một chút việc thôi” Tần Hướng Dương quay người chỉ vào gò đất, nói: “Anh có nhìn thấy không, phía sau gò đất kia có một vạt đất bằng.”
“Đào đất à?”. Người thợ lái máy đào không hiểu hỏi.
“Phải, không rộng lắm, anh đào giúp tôi một lượt, chỉ mất khoảng mười phút thôi.” Nói rồi, Tần Hướng Dương móc tiền ra nhìn, chỉ có năm trăm đồng, lúc đó mới nhớ ra là đã để ví tiền của Triệu Sở ở phòng ở của Tôn Kình, năm trăm đồng này là số tiền mấy ngày trước Lý Văn Bích đưa cho anh.
Người tài xế đắn đo một lát, rồi nói: “Đi, đến đó xem qua đã”
Hai người sang đó xem địa hình xong, người tài xế máy đào đất nói: “Được! Có điều phải trả bằng tiền mặt, một ngàn năm trăm đồng!”
Tần Hướng Dương mỉm cười: “Anh đòi cao thế”
Người thợ lái máy đào cười, đáp: “Đào đất không so với việc khác được, phải giá đó, nếu không thì cậu đi tìm người khác.”
Tần Hướng Dương nghĩ một chút, biết rằng tìm một xe đào đất khác cũng khó, nên gật đầu nói:” Được! Có điều, tôi đi hơi vội nên chỉ mang theo năm trăm, anh cầm tạm, tôi sẽ viết giấy nợ, sau đó tôi sẽ quay lại trả nốt một ngàn”.
Người tài xế lắc đầu, nói: “Tôi không quen cậu, viết giấy thì giải quyết được gì? Hoặc là có tiền mặt, hoặc là thôi. Tôi đang bận”
Mẹ ơi! Người này quá rắn! Tần Hướng Dương thầm chửi trong lòng, nhưng đành phải nói: “Lát nữa tôi sẽ bảo người mang tiền đến, anh cứ đào trước đi, được chứ?”.
Người tài xế nói: “Không được, việc của tôi cũng sắp nhỡ rồi đây này, nhỡ nửa ngày không chỉ là một ngàn năm trăm đồng đâu đấy! Cậu hiểu không? Phải có tiền tươi, không được thì thôi” Nói rồi, anh ta nhảy lên xe.
Tần Hướng Dương biết là mình đã bị đối phương tóm được thóp, ai bảo anh cứ nhất quyết phải dùng máy đào nào? Anh ngây người ra một lúc, rồi đảo mắt, nghiến răng và cũng nhảy lên xe, châm một điếu thuốc, để giấu khuôn mặt mình trong làn khói thuốc, rồi kéo chiếc mũ của shiper xuống, cúi đầu nói với người tài xế: “Nếu anh làm, tôi sẽ để cho anh kiếm hai mươi ngàn đồng, nếu không thì thôi!”
“Hai mươi ngàn đồng? Đùa tôi chắc cậu nhóc?”, Người tài xế cười hì hì, mặt lộ rõ vẻ không tin.
Tần Hướng Dương cố làm ra vẻ bí hiểm, nói: “Không đùa anh đâu, khắp phố to ngõ nhỏ trong thành phố đều dán lệnh truy nã một tội phạm, anh có biết chuyện đó không”
“Chuyện đó thì ai mà chẳng biết”
“Trên đó viết, nếu ai cung cấp manh mối về tội phạm truy nã đó thì sẽ thưởng 20 ngàn đồng, đúng không”
Người thợ lái máy đào: “Có chuyện đó, cảnh sát vẫn chưa lùng ra manh mối, nên cuống quá mà”
Tần Hướng Dương cố làm vẻ bí hiểm nói: “Tôi biết tội phạm đang truy nã ấy ở đâu!”
“Cậu, cậu chẳng phải là shiper sao? Đứng có nói linh tinh nữa!”
“Tin hay không thì tùy! Mấy ngày trước lúc tôi đi giao hàng, bị người ta bắt cóc, anh có biết người bắt cóc tôi là ai không? Chính là tội phạm bị truy nã đó!”
“Ôi! Cái cậu trẻ này chém ghê thế!”
“Không tin thì thôi! Tội phạm truy nã đó còn cướp chiếc xe mô tô của tôi, tôi không sợ nói cho anh biết, trên chiếc xe đó của tôi có gắn định vị đấy!”
“Định vị? Vậy tại sao cậu không báo cho cảnh sát?”
“Cảnh sát đã cứu tôi, nhưng lúc đó tôi không biết kẻ bắt cóc tôi là tội phạm truy nã, hôm nay tôi mới nhìn thấy lệnh truy nã trên phố thì mới nhớ ra. Thôi vậy, anh không muốn kiếm tiền thì thôi, để tôi tìm người khác.” Tần Hướng Dương nói xong thì nhảy xuống xe.
“Này, này, đừng đi!”, Người tài xế cũng nhảy xuống xe theo, rồi nheo mắt lại nói: “Nếu chẳng may cậu lừa tôi thì sao?”
“Thế thì anh có thể gọi 110, nhìn thấy chưa? Tần Hướng Dương chỉ vào hàng chữ bên ngoài của chiếc áo shiper, nói, “Tôi là người của công ty này. Thôi vậy, anh chắc cú quá”
“Này, đừng đi! Cậu đưa trước cho tôi năm trăm đó đi, rồi viết cho tôi một cái giấy biên nợ, hai mươi ngàn đồng! Tôi sẽ đào đây” Người tài xế gọi Tần Hướng Dương lại. Anh ta đã cân nhắc xong, cảm thấy cho dù đối phương nói thật hay nói dối thì dù sao mình cũng không thiệt, có năm trăm đồng cũng đã là kiếm được rồi.
Tần Hướng Dương do dự một chút, đưa tiền rồi viết giấy nợ. Khi ký tên, anh nghĩ một chút rồi viết lên đó cái tên Đinh Phụng Vũ. Xong xuôi, người tài xế mới bắt đầu làm.
Rất nhanh sau đó, lớp đất bùn dưới máy đào được xúc lên, người tài xế lớn tiếng hỏi Tần Hướng Dương: “Đào sâu bao nhiêu?”
“Đào xuống 3 thước”
“Sâu như vậy cơ à? Cậu cũng quái thật, dám bỏ ra hai mươi ngàn đồng, đừng có nói là phía dưới đó có thứ gì quý giá đấy”
Tần Hướng Dương không thèm để ý đến những lời đó của anh ta mà cứ chăm chú nhìn vào lớp đất được đào lên. Lúc này anh có phần hồi hộp, không có chút chắc chắn nào với phán đoán của mình, trong lòng chỉ có một ý nghĩa, nhất định phải đào lên xem.
Ngay sau đó, chiếc máy đào, đào đến đoạn giữa của bề mặt đất, từng xẻng bùn đất được lật lên.
Đúng lúc đó, Tần Hướng Dương đang chăm chăm vào từng nhát xẻng, bỗng nhiên nhìn thấy có một vật gì đó màu trắng thoáng qua, sau đó lại rơi xuống lớp đất.
Anh vội vàng bảo người thợ lái máy đào dừng lại, rồi chạy vội đến lật lên tìm.
Người thợ lái máy đào không hiểu, cứ đứng ngây ra trên xe và nhìn.
Cuối cùng, Tần Hướng Dương đã tìm thấy vật màu trắng đó, đó là một mảnh xương.
Bằng kinh nghiệm, anh đoán đó là một phần của đầu xương cánh tay, phát hiện này khiến anh rất phấn chấn.
Không lẽ mình đã đoán đúng? Thực sự không dám tin! Anh không kịp mừng, vội bảo người thợ lái máy đào, cho xe lùi lại phía sau, rồi đặt mảnh xương xuống bên cạnh và quỳ xuống giữa đám đất, bới tìm rất thận trọng.
Rất nhanh sau đó anh lại sờ thấy một đầu mẩu xương to.
“Đúng là có thật!”
Anh vui sướng kêu lên một tiếng, tay bới đất càng nhanh hơn, cho đến khi thấy một bộ xương người hoàn chỉnh lộ ra giữa lớp bùn đất.
“Ôi chao! Gì thế này?”. Người thợ lái máy đào nhảy xuống khỏi chiếc máy xúc, bước đến nhìn một cái, rồi chợt sững người và vội lùi về sau mấy bước, chỉ vào Tần Hướng Dương nói: “Xương… xương người! Cậu, rút cục cậu định làm gì thế”
Tần Hướng Dương hít một hơi, đứng dậy, kéo khóa chiếc áo của shiper, để lộ bộ cảnh phục bên trong, nói: “Nói thật cho anh biết, tôi là cảnh sát. Bây giờ không còn việc gì cho anh ở đây nữa”
“Cảnh sát?”. Người thợ lái máy đào gãi đầu, vội lái xe lùi ra xa, rồi bỗng nhiên quay đầu lại hét to: “Khoản nợ hai mươi ngàn đồng của cậu thì thôi, nhưng phải bù thêm tiền công cho tôi đấy”
Tần Hướng Dương không quay đầu lại, mà chỉ đáp một tiếng: “Được, lần sau”
Nói rồi anh rạp người xuống quan sát kỹ. Vừa nhìn thì thấy ngay đó là bộ xương của một người đàn ông. Xương được bảo tồn khá tốt, ngoài đoạn xương vai bị máy đào chạm phải thì hầu như còn nguyên vẹn. Qua bộ xương thì thấy ít nhất đó là của một người cao chứng 1 mét 8, nhưng hai chân thì co lại, xem ra lúc đào hố để chôn, người đào nó đã rất vội, nên không đủ chiều dài.
Toàn thân của bộ xương có bị thương chỗ nào không thì Tần Hướng Dương không nhìn ra được. Miệng của người chết há rất to, trước khi chết hẳn là phải chịu rất nhiều đau đớn. Anh lại nhìn kỹ mồm của bộ xương, phát hiện ra hình như trong mồm thiếu khá nhiều răng.
“Không lẽ là đây là một người già?”, Tần Hướng Dương càng cúi rạp hơn để quan sát, có lúc gần như miệng anh gần sát với miệng của bộ xương. Tư thế đó rất không dễ chịu, anh lắc đầu, thẳng người dậy, rồi ôm lấy chiếc đầu lâu.
Như thế này thì nhìn rõ rồi. Anh phát hiện ra răng hàm trong miệng bộ xương chỉ thiếu một chiếc, vị trí những chiếc răng bị rụng đều là ở hàm trên, bao gồm hai chiếc răng cửa, mấy chiếc răng bên cạnh hai bên răng cửa cũng không thấy đâu.
Xem ra không phải là người già.
Nhưng, sao lại thiếu nhiều răng thế nhỉ?
Anh nghĩ không ra, bèn từ từ đặt chiếc đầu lâu trở lại vị trí cũ, tiếp tục quan sát kỹ những bộ phận khác của bộ xương.
Đây là gì vậy?
Anh nhìn thấy phía dưới xương sườn có một vật màu trắng, bèn thận trọng đưa tay nhặt lên.
Lại là một chiếc răng!
Tại sao răng lại ở dưới xương sườn nhỉ?
Tần Hướng Dương lắc đầu, tìm kiếm một lần nữa.
Lại là một chiếc nữa.
Anh đặt chiếc răng vào lòng bàn tay.
Chỉ một lát sau, anh đã tìm thấy tất cả 7 chiếc răng ở cùng một vị trí.
Tất cả những chiếc răng đó đều tập trung ở dưới xương sườn.
“Chuyện này là thế nào nhỉ?”. Anh không hiểu được, chau mày suy nghĩ, “Không lẽ hung thủ đã đánh gãy răng nạn nhân, sau đó tiện tay ném vào chỗ đó?”
“Không đúng. Cho dù ném thế nào thì cũng không thể ném cả 7 chiếc răng vào cùng một vị trí được. Một người nếu muốn để cho 7 chiếc răng đều tập trung vào một chỗ, chỉ có thể nắm lấy cả 7 chiếc răng đó trong lòng bàn tay rồi dùng tư thế khom người, khẽ đặt chúng xuống. Rõ ràng, trong quá trình giết người, đánh rơi răng, chôn người, hung thủ rất khó mà có được động tác “quý tộc” như vậy.
Tần Hướng Dương day mạnh mũi, và nhanh chóng hiểu ra, những chiếc răng đó hoàn toàn không phải bị ném vào, mà là bị nạn nhân nuốt xuống.
Vị trí có những chiếc răng đó chính là vị trí của dạ dày.
Vậy thì chỉ có một cách giải thích: hung thủ đánh gãy răng nạn nhân, rồi bắt nạn nhân nuốt xuống.
Có phải như thế hay không, đếm thì biết.
Tần Hướng Dương ôm lại chiếc đầu lâu, cẩn thận đếm các vị trí bị mất răng, nhận thấy đếm thế nào cũng không đúng, vì khoảng bị mất răng rất rộng, hơn nữa đã qua sự vôi hóa nhiều năm, rất khó phán đoán những vị trí đó có tất cả bao nhiêu chiếc răng.
Đếm không ra thì đổi cách khác vậy. Anh đặt chiếc đầu lâu lên đất thật vững, rồi cầm những chiếc răng kia, xếp dần vào miệng. Xếp như vậy, mặc dù vị trí các răng chưa hẳn là đúng, song kết quả thì rất rõ, hàm trên và cộng thêm vị trí bên trong cùng của xương hàm gộp lại, vừa đủ chỗ cho 7 chiếc răng.
Xem ra hung thủ quả là tàn độc, trước khi chôn người ta, còn đánh gẫy răng và bắt người ta nuốt.
Chuyện này chỉ có thể giải thích như thế, có điều nghe ra thì cảm thấy hơi thừa.
Tần Hướng Dương lắc đầu, lấy túi ni lông của bao thuốc lá, nhặt những chiếc răng cho vào trong đó, rồi cúi người đặt chiếc túi ni lông có răng đó xuống dưới bộ xương, để đến lúc không phải mất công tìm. Sau đó dùng cả tay và chân lấp bộ xương lại.
Xong việc, anh phủi tay, thầm vui vì nếu như lúc trước không nhìn kỹ gò đất này thì rất có thể đã bỏ qua. Thứ nữa là được ông trời giúp cho, nếu như không may mắn có chiếc máy đào đất ở đây, thì sự việc sau đó hẳn sẽ vô cùng khó khăn, trong khi thời gian của anh không nhiều. Nghĩ đến đây, anh càng thấy mừng, chỉ thiếu nước quỳ xuống dập đầu bái ông trời.
Việc tiếp sau đây chính là xác định thân nhân của nạn nhân, việc này phải nhờ đến Tô Mạn Ninh.
Anh lại nghĩ, nếu phải nhờ đến Tô Mạn Ninh, thì chi bằng bảo cô đến đây, mang bộ xương về xét nghiệm, chẳng phải cô là chủ nhiệm pháp y sao? Hơn nữa, mình cũng không thể ở đây canh chừng được, nếu chẳng may bộ xương bị mất thì làm thế nào?
Nghĩ đến đây, anh lại quay lại bới cái hố kia ra. Song, việc đó cũng lại làm anh phát phiền, vì bộ xương lớn như vậy, cái thùng chở hàng trên xe mô tô kia không chứa hết được. Anh nghĩ một lát rồi đẩy chiếc xe mô tô lại, bới lấy chiếc túi có mấy chiếc răng và chiếc đầu lâu rồi cho vào thùng để hàng, sau đó chôn bộ xương lại.
Anh lái xe về đến phía sau của nhà máy hóa chất Tây Quan, giấu chiếc xe mô tô đi rồi gọi điện cho Tô Mạn Ninh.
Điện thoại vừa được kết nối thì Tô Mạn Ninh đã nói: “Tôi đã có được bằng chứng rồi, Tôn Hiểu Ngọc chính xác là con gái của Tạ Khôn. Ở chỗ anh thì thế nào? Đã tóm được Tạ Khôn chưa?”
Tần Hướng Dương nói: “Đã gặp ông ta rồi, tôi để lại mấy lời để xem khả năng chịu đựng tâm lý của ông ta ra sao”
Tô Mạn Ninh nói: “Cố gắng được thì tốt. Sao, gọi tôi lại có việc gì à?”
Tần Hướng Dương nói: “Vụ án 2311 móc mắt bé trai. Chị tra giúp tôi từ ngày 23 tháng 11 năm 2008 trở về trước, xem ở huyện Thanh Hà có người tích mất không, là nam giới nhé, và tập trung vào thị trấn Đại Vương.”
“Còn có các dữ liệu khác không?”
“Phải rồi, người đó cao chừng 1 mét 8, tuổi tác thì không rõ. Chị có thể xuống Thanh Hà một chuyến không. Có một vật chứng quan trọng, tôi muốn chị mang về.”
Tô Mạn Ninh im lặng một lúc rồi mới nói: “Thôi được, vị trí ở đâu?”
Phía sau Công ty hữu hạn hóa chất Tân Hải, khu Tây Quan, Thanh Hà.
Lúc đó trời đã tối sụp, Tô Mạn Ninh phải mất gần hai tiếng đồng hồ mới đến nơi và tìm thấy Tần Hướng Dương.
Vừa xuống khỏi xe cô đã nói: “Đã lâu rồi không gặp.”
Thần thái, phong độ xuất chúng của cô hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh đêm tối và hoang vu ở đây.
Mượn ánh sáng của đèn xe, Tần Hướng Dương nhìn nữ cảnh sát hoa khôi của ngành bước về phía mình, và cảm thấy cảnh tượng đó giống như trong một giấc mơ.
Anh lắc đầu, vội móc thuốc ra châm.
Trong làn khói thuốc, thế giới trước mặt anh đã trở lại màu sắc tàn nhẫn.
“À, tôi mang đến một số đồ ăn, hay là lên xe ăn rồi hãy nói chuyện?”. Tô Mạn Ninh bỏ qua những lời khách sáo lúc gặp mặt trong hoàn cảnh này, nói ngay.
Tần Hướng Dương cười rạng rỡ: “Thời gian qua đã phiền chị không ít, lẽ ra là tôi phải mới đúng, có điều, hiện giờ…” Anh vừa nói vừa đi vào bên trong trạm biến áp, ôm chiếc thùng để hàng ra, sau đó nói với Tô Mạn Ninh: “Bây giờ tôi chỉ có thứ này”
“Không phải anh định mời tôi ăn đồ ăn gọi về đấy chứ?”. Tô Mạn Ninh nhìn chiếc thùng đựng hàng, thấy bên trong có một chiếc đầu lâu và cả một chiếc túi ni lông của bao thuốc cùng mấy chiếc răng bên trong.
Tô Mạn Ninh là người hiểu biết rộng nên không hề sửng sốt mà chỉ hỏi với vẻ nghi hoặc: “Ở đâu ra thế?”
“Rất có khả năng là nạn nhân có liên quan đến vụ án 2311” Tần Hướng Dương vừa đặt chiếc thùng để hàng đó lên xe của Tô Mạn Ninh vừa nói.
Tô Mạn Ninh nói: “Vương Vạn Hữu”
“Vương Vạn Hữu nào?”, Tần Hướng Dương không hiểu hỏi lại.
Tô Mạn Ninh lấy một trang A4 đã được in ra từ trên xe xuống, nói: “Trước khi đến đây, chẳng phải cậu bảo tôi tra về những người bị mất tích từ ngày 23 tháng 11 năm 2008 đổ về trước với trọng tâm là thị trấn Đại Cương của huyện Thanh Hà là gì”
“Hiệu suất làm việc cao như vậy sao?”, Tần Hướng Dương có phần sửng sốt.
Tô Mạn Ninh hất mái tóc, gật đầu, nói với vẻ không mấy quan tâm đến câu nói của Tần Hướng Dương: “Đừng có quên là tôi làm gì”
Người phụ nữ đã trưởng thành đó không giấu được vẻ đắc ý trước lời khen của đàn ông, có điều, so với Lý Văn Bích thì đỡ hơn nhiều. Trong tình huống như thế này Lý Văn Bích sẽ đắc ý đến quên tất cả.
Tô Mạn Ninh quay lại xe và bật đèn lên. Tần Hướng Dương cũng ngồi vào xe một cách tự nhiên.
“Trong khoảng thời gian đó có tổng cộng 4 người mất tích.” Tô Mạn Ninh chỉ vào tài liệu trên giấy nói: “Một người già, một phụ nữ, một đứa trẻ, chỉ còn lại một mình Vương Vạn Hữu là phù hợp với những điều kiện trên. 48 tuổi, người thị trấn Đại Vương, đảng viên, nhưng không nằm trong cấp ủy của thị trấn, trước đây từng làm nghề buôn bán. Trong tư liệu cho thấy người này rất công bằng, chính trực, nhiệt tình, hay giúp đỡ người khác, rất có uy tín ở địa phương”
Nói xong, cô đưa tài liệu cho Tần Hướng Dương, hỏi: “Còn các bộ phận khác của bộ xương ở đâu”
Tần Hướng Dương cất tài liệu xong, nói: “Chôn ở phía sau một cái gò ở thị trấn Đại Vương. Tôi sợ bị mất nên đã mang một mẩu xương đến. Phải rồi, bên trong còn có cả răng nữa đấy, có lẽ đó là của người chết”
Tô Mạn Ninh gật đầu, nói: “Được, tôi mang về để giám định tuổi của bộ xương, có điều mục tiêu bộ xương quá lớn, nếu bây giờ mang về thì nhiều người nhìn thấy sẽ rất phức tạp, nhỡ mà truyền đến tai của Trịnh Nghị thì e sẽ khó ăn nói” Nói rồi, cô lấy ra một tập tiền nhét vào tay Tần Hướng Dương.
Tần Hướng Dương vội gạt ra, mỉm cười, nói: “Tôi đang trong hoàn cảnh này, có tiền thì cũng chẳng tiêu vào đâu được”
Tô Mạn Ninh cũng không cố nài ép, cất tiền đi rồi giục: “Tiền không lấy, chắc đồ ăn thì phải ăn chứ”
Tần Hướng Dương không từ chối, đúng là anh đang rất đói.
Tô Mạn Ninh hỏi: “Buổi tối cậu đi đâu”
Tần Hướng Dương vừa ăn vừa nói: “Khu nhà tập thể cho những người đơn thân của cơ quan công an Thanh Hà, chắc chắn Trịnh Nghị không thể nào ngờ được”
Anh ăn xong rất nhanh rồi nhảy xuống xe, đang định giục Tô Mạn Ninh quay về thì lại thay đổi ý định, nói: “Hay là tối nay chị ở lại Thanh Hà đi”
“Nói thế là sao?”, Tô Mạn Ninh mỉm cười hỏi.
Tần Hướng Dương nói một cách bình tĩnh: “Sáng mai tôi sẽ đến nhà Vương Vạn Hữu, nếu tìm được thứ gì đó có thể xét nghiệm thì chị cầm luôn về để đối chiếu với kế quả xét nghiệm của xương, khỏi phải đi đi lại lại. Thời gian của tôi cũng không còn nhiều nữa”
Tô Mạn Ninh gật đầu đồng ý, rồi hỏi: “Cái gì mà thời gian không còn nhiều”
Tần Hướng Dương xua tay, nói không có chuyện gì.
Tô Mạn Ninh thấy anh không muốn nói thì cũng không hỏi thêm, quay người lên xe, nói: “Vậy thì tối nay tôi không về nữa, sáng mai nếu tìm được thứ gì đó thì gọi điện cho tôi”
Tần Hướng Dương nhìn theo chiếc xe của cô khuất dần trong màn đêm rồi mới lấy điện thoại ra gọi cho Tôn Kình.
Phải đợi một hồi rất lâu Tôn Kình mới đến. Tần Hướng Dương nhớ ra là hôm nay Tôn Kình phải trực canh trước cổng nhà Tạ Khôn, thế là đêm nay anh phải ở một mình trong phòng của Tôn Kình rồi.
Đêm nay chắc chắn là một đêm rất dài.