Chương 25 Truy sát
Trời sáng xong thì Tôn Kình mới hết ca và về phòng. Theo như cũ, Tần Hướng Dương bảo anh đưa đến phía sau nhà máy hóa chất rồi mới để Tôn Kình về nhà nghỉ.
Sau khi Tôn Kình về rồi, Tần Hướng Dương lại khoác bộ đồ shiper, ngồi lên chiếc xe mô tô lái thẳng đến thị trấn Đại Vương.
Tần Hướng Dương thấy không yên tâm, nên vào chỗ chôn bộ xương xem. Anh đến rất sớm, các máy đào đất vẫn chưa làm. Vẫn ổn, bộ xương vẫn được chôn giữ trong hố.
Điều kiện kinh tế của thị trấn Đại Vương rất tốt. Tần Hướng Dương nhanh chóng đến nơi và tìm đến trụ sở chính quyền của thị trấn và đi thẳng vào. Anh vừa vào cửa thì có một ông già từ phòng trực ban bước ra gọi anh đứng lại.
“Cậu kia, đến đưa đồ ăn sáng à?”. Ông già ngăn lại và hỏi.
Tần Hướng Dương đưa mắt liếc nhìn qua người ông già, quan sát bên trong phòng trực ban, thấy bên trong đó còn có hai ông già đang chơi cờ. Anh bèn đẩy chiếc xe mô tô sang bên, đưa cho ông già một điếu thuốc rồi nói: “Không phải đưa đồ ăn, cháu đến hỏi tìm người”
“Tìm người? Ai?”. Ông già châm thuốc, hỏi.
Tần Hướng Dương cố ý gãi dầu, nói: “Nói ra chuyện cũng dài. Ông xem, cháu vào trong nhà rồi nói được không?”.
Ông già cũng không quá nghiêm ngặt, lên giơ tay ra nhường đường, thế là hai người cùng đi vào trong nhà.
Thực ra, mục tiêu của Tần Hướng Dương chính là phòng trực ban của cơ quan chính quyền thị trấn. Anh nghe Tô Mạn Ninh nói, người có tên Vương Vạn Hữu bị mất tích đó không phải là thành viên trong cấp ủy thị trấn, nhưng là một đảng viên, hồi đó là một người rất trượng nghĩa, có uy tín, tất nhiên là cũng rất ít khi trao đổi, chuyện trò với những người trong cấp ủy thị trấn. Muốn vào cơ quan chính quyền thị trấn phải qua phòng trực ban. Người ở phòng trực ban chính quyền đều rất có trách nhiệm, mặc dù chỉ là gác cổng, chuyển thư tín, nhưng họ thường luôn coi mình là một nửa của cơ quan này, người ra người vào, nhưng đố ai qua được con mắt quan sát của họ. Hỏi thăm về một người như Vương Vạn Hữu, đến phòng trực ban của chính quyền thị trấn là rất chính xác. Anh cũng rất muốn đến thẳng nhà Vương Vạn Hữu, nhưng cân nhắc việc mình chưa rõ tình hình gì, nên quyết định hỏi thăm một chút trước khi đến đó.
Lúc đó, bên phía Trịnh Nghị, việc theo dõi những người thân của các đương sự trong bốn vụ án được tiến hành rất sát sao, bao gồm cả nhà của bị hại Vương Hạo Hạo trong vụ án 2311. Song, Trịnh Nghị hoàn toàn không biết vụ án 2311 còn liên quan đến cả Vương Vạn Hữu, cho nên lúc này mà Tần Hướng Dương đến nhà Vương Vạn Hữu là rất an toàn.
Tần Hướng Dương vào phòng trực ban, mấy người già đang chơi cờ vẫn không ngẩng đầu lên nhìn.
Anh đưa thuốc mời họ một cách cung kính, rồi mới nói với ông già thứ nhất: “Ông làm ở đây bao nhiêu lâu rồi ạ?”.
Ông lão dùng hàm răng móm mém bập vào điếu thuốc rồi nói: “Bao lâu à? Dễ cũng chục năm rồi”
“Chục năm rồi?”. Tần Hướng Dương thầm nghĩ trong lòng: thế là có cửa rồi, bèn hỏi tiếp: “Cho cháu hỏi thăm một chút, cháu muốn tìm một người tên là Vương Vạn Hữu, là người của thị trấn này, ông có nhớ chú ấy không ạ?”
“Vương Vạn Hữu?” Ông già nheo mắt, lẩm bẩm.
Đúng lúc đó, một ông già đang chơi cờ bỗng quay đầu lại nói: “Vương Diêm Vương”
Ông già thứ nhất nghe thấy vậy, vội nói: “Phải, phải. Vương Diêm Vương, chán cho trí nhớ của tôi. Cậu hỏi thăm ông ấy làm gì?”.
Tần Hướng Dương chau mày nói: “Cháu là họ hàng với chú ấy, cháu ở tỉnh ngoài, nhiều năm không liên lạc, cũng không biết số điện thoại của chú ấy. Năm nay cháu đến làm ở đây, bố mẹ cháu cứ dặn cháu liên lạc với chú Vương. Phải rồi, các ông nói Vương Diêm Vương là thế nào ạ”
Ông già thứ nhất nói: “Biệt danh thôi mà. Vương Vạn Hữu, ôi cũng đã nhiều năm rồi chẳng thấy người đâu.” Nói rồi, ông quay sang hỏi ông già đang chơi cờ: “Bao nhiêu năm không thấy Vương Vạn Hữu rồi nhỉ”.
Ông già đang chơi cờ giơ quân cờ lên, lắc đầu: “Cũng không nhớ rõ.”
Ông già thứ nhất gật đầu, nói: “Cậu thấy đấy, đều chẳng nhớ rõ đâu. Ông ấy, mất tích rồi, còn sống hay đã chết thì không rõ”
“Các ông biết chú ấy chứ ạ?”, Tần Hướng Dương biết rõ nhưng vẫn cố giả vờ hỏi, tiếp tục hỏi dò.
Ông già nói: “Cả thị trấn này ai mà không biết ông ấy? Từ chủ tịch thị trấn đến người gác cổng như chúng tôi. Hồi đó ông ấy thường đến ủy ban, ông ấy là người giỏi giang! Tôi nhớ là, ông ấy còn biếu tôi mấy chai rượu, chà, đúng là một người trượng nghĩa”
“Ông có thể kể thêm về chú ấy được không? Tại sao lại gọi chú ấy là Vương Diêm Vương?” Tần Hướng Dương nói rồi lại phát một lượt thuốc cho mọi người.
Ông già đang chơi cờ đón lấy điếu thuốc, nói: “Vương Vạn Hữu là một đảng viên, hồi trước đã từng buôn bán, cũng được coi là một người có tiền. Anh ấy hay giúp đỡ người khác, háng xóm láng giếng hễ nhà ai có khó khăn đến tìm nhờ anh ấy, thế nào cũng vay được tám trăm, một ngàn. Hồi đó không giống như bây giờ, tám trăm, một ngàn là cả một khoản lớn. Cứ như vậy, lâu dần, anh ấy trở thành cái kho đảm bảo của cả thị trấn chúng tôi. Anh ấy làm việc cũng rất công bằng, giọng nói cũng đặc biệt lớn, hàng xóm láng giềng mà có cãi cọ, xích mích, cũng đều nhờ anh ấy đứng ra dàn hòa, anh ấy đã nói thì ai cũng đều nể”
Ông già thứ nhất giờ mới chen vào nói: “Thế mới gọi là người sinh ra đã rất công bằng! Không cần nói đến hàng xóm lối phố, mà ngay cả thị trấn hễ có việc gì thì cũng mời anh ấy đến để bàn bạc”
Ông già chơi cờ gật đầu, nói: “Phải, mỏ than thị trấn hồi đó nếu như không có anh ấy ngăn, thì đã bị người ta thầu từ lâu rồi”
“Mỏ than nào?”, Tần Hướng Dương vội hỏi.
Ông già đầu tiên bèn nói: “Cậu còn trẻ không hiểu đâu. Thị trấn Đại Vương này của chúng tôi có nhiều than và khoáng sản, trên thị trấn trước đây có mỏ tập thể, đó là cái mỏ lớn hàng đầu của thị trấn. Cậu có biết tập thể là gì không? Đó là dân đầu tư tiền vào, chính quyền thị trấn đứng ra kinh doanh, hết năm thì chia lợi nhuận. Sau này, một ông chủ làm về mỏ than là Vương Đại Nã, nhòm ngó cái mỏ tập thể đó, nên thường xuyên đến tìm lãnh đạo thị trấn. Tôi chưa thấy ông ta đến tay không bao giờ, mà thường vừa mời ăn uống vừa đưa quà, cứ muốn nhận thầu cái mỏ đó. May mà Vương Vạn Hữu đứng ra ngăn lại, chứ nếu không thì đã cho thầu từ lâu rồi”
“Vương Đại Nã?”.
“Vương Phong! Có tiền của! Mọi người đều gọi ông ta là Vương Đại Nã”
“Vậy, bây giờ thì sao rồi? Cái mỏ tập thể đó”
“À, ừ! Thành của Vương Đại Nã rồi”
Tần Hướng Dương đã vỡ lẽ ra, theo như những gì mà mấy ông già này nói thì cái người có tên là Vương Phong đó và Vương Vạn Hữu chắc chắn là đã đụng độ với nhau. Một người thì rắp tâm đòi thầu bằng được cái mỏ tập thể, còn một người thì quyết tâm ngăn lại bằng được. Mâu thuẫn chẳng phải quá rõ sao?
Anh nghĩ, nếu như có thể điều tra ra thời gian cụ thể cái mỏ tập thể kia về tay Vương Phong thì sẽ ổn thôi. Nếu thời gian nhận thầu đó diễn ra sau khi Vương Vạn Hữu mất tích, thì không thể không điều tra về cái tay Vương Phong được.
Nhưng anh biết rằng, các hợp đồng thầu khoán những năm xa xưa đó ở cấp thị trấn không thể nào có hồ sơ lưu trữ trong máy tính được, cho dù có tìm đến Tô Mạn Ninh thì cũng không tra ra được gì, trừ phi đích thân tìm gặp được bí thư thị trấn. Nhưng, dù tìm được bí thư thị trấn, thì cũng chưa chắc đã là người của khóa cũ mà có lẽ đã là bí thư khóa mới rồi. Xem ra, việc này không dễ điều tra ra.
Tần Hướng Dương cảm ơn mấy ông già, rồi hỏi thăm địa chỉ nhà Vương Vạn Hữu xong thì mới rời khỏi phòng trực ban của trụ sở chính quyền thị trấn.
Cha của Vương Vạn Hữu đã mất cách đây mấy năm, nhà còn lại bà mẹ già, các con của anh ta thì cũng tốt nghiệp đại học và làm ăn xa, may sao vợ của Vương Vạn Hữu không tái giá, nên mọi việc chăm sóc bà mẹ già và thu vén gia đình đều trông cậy cả vào vợ của anh ta.
Tần Hướng Dương cởi chiếc áo của Shiper, để lộ ra bộ cảnh phục của Tôn Kình và xuất hiện trước mắt người nhà của Vương Vạn Hữu với tư cách của một cảnh sát.
Vợ của Vương Vạn Hữu rất sửng sốt trước sự xuất hiện của anh, nên thái độ rất lạnh lùng.
Tần Hướng Dương biết đồn cảnh sát đã kê khai bị mất tích, suốt những năm qua cũng chẳng có ai đến nhà, còn Vương Vạn Hữu vẫn không thấy tin tức gì, do đó mà người thân của người mất tích nhìn thấy cảnh sát không thể nào mà niềm nở, tươi cười được.
Tần Hướng Dương nói rõ mục đích của việc xuất hiện của mình, đó là hỏi về tình hình mất tích của Vương Vạn Hữu năm ấy.
Vợ của Vương Vạn Hữu nói: “Hỏi thăm mà làm gì nữa? Suốt mấy năm qua vẫn chẳng thấy người đâu. Tôi biết, chắc là anh ấy đã xảy ra chuyện rồi, nếu không, một người lớn như thế sao lại không về nhà”
Tần Hướng Dương nói với giọng như có lỗi: “Chúng tôi làm việc cũng chưa được tốt, nên sống hay chết mấy năm rồi vẫn chưa có được câu trả lời rõ ràng với gia đình”
Vợ Vương Vạn Hữu ngẩn lên nhìn Tần Hướng Dương, thở dài, nói: “Cậu nói câu này còn được. Thực ra, cũng không thể trách các cậu được, tự anh ấy xảy ra chuyện, cảnh sát các cậu cũng đâu có phải là vạn năng”
“Cô cảm thấy là chú ấy có thể xảy ra chuyện gì”
“Chuyện gì à?” Vợ của Vương Vạn Hữu nói với vẻ không vui, “Khẳng định là có liên quan đến cái tay Vương Đại Nã đó”
“Sao cô lại biết”
“Tại sao tôi biết ư? Tôi là vợ anh ấy! Trước lúc mất tích, anh ấy thường nói là sợ rằng cái tay Vương Đại Nã ấy sẽ giở trò với anh ấy. Tôi bèn bảo với anh ấy, đừng có mà lo cái việc không đâu của thị trấn nữa. Nhưng anh ấy không nghe, mà cứ nhất quyết làm bằng được.
Cậu thấy đấy, cứ làm nên sau đó thì không thấy người đâu nữa”
“Cô không phản ánh tình hình này với đồn cảnh sát à”
“Sao lại không phản ánh? Người ở đồn cảnh sát nói phải có bằng chứng. Tôi chỉ là một mụ đàn bà, năm nay tôi cũng đã hơn 50 tuổi rồi, tôi biết đi đâu để tìm chứng cứ của Vương Đại Nã bây giờ? Vương Đại Nã vốn dĩ đã là một kẻ chẳng lấy gì làm tử tế, cả thị trấn này ai mà không biết? Nhưng, đồn cảnh sát chẳng lẽ cũng không có cách nào sao? Sao lại bảo tôi đưa ra bằng chứng”
Tần Hướng Dương chẳng biết nói gì ngoài việc gật đầu đồng ý.
Suy nghĩ một lát, anh hỏi: “Tôi có thể nhìn ảnh chú ấy một chút không?”.
Vợ của Vương Vạn Hữu chỉ vào khung ảnh lớn trong nhà, nói: “Trên đấy có đấy, cậu xem đi”
Khung ảnh đã cũ kỹ, trong đó có bức ảnh chụp cả gia đình, không nhìn thấy ảnh một mình của Vương Vạn Hữu, có lẽ người nhà đã cất đi rồi. Xem ra, Vương Vạn Hữu là người thân hình cao lớn, rắn chắc.
Tần Hướng Dương quay lại hỏi: “Chú ấy cao bao nhiêu”
Vợ Vương Vạn Hữu đáp: “Khoảng hơn 1 mét 8 một chút. Cậu hỏi chuyện đó làm gì?”
Tần Hướng Dương nói: “Để ngộ nhỡ chúng tôi tìm thấy xương cốt thì phải biết được đặc điểm. À, mà là tôi nói ngộ nhỡ, cô đừng nghĩ ngợi nhiều”
“Đã nhiều năm rồi, tôi cũng đã chuẩn bị về tâm lý” Vợ của Vương Vạn Hữu bình tĩnh đáp.
Tần Hướng Dương gật đầu, hỏi: “Trong nhà còn giữ đồ mà chú ấy đã dùng không? Tốt nhất là lược chải đầu hay tóc tai gì đó, có nghĩa là thứ gì có thể đối chiếu được với các xét nghiệm”
“Vứt đi từ lâu rồi! Tìm đâu bây giờ?”. Vợ của Vương Vạn Hữu thở dài, chỉ vào chiếc hòm gỗ trong nhà nói, “Trong đó còn có một vài cuốn sách và cuốn sổ rách nát, đều của anh ấy đấy”
Tần Hướng Dương vội bê chiếc hòm ra bên ngoài, định xem bên trong có còn thứ gì không. Những thứ như sổ sách thì đã bị mối mọt ăn mất, anh đặt chúng sang bên, tiếp tục tìm. Lục đến đấy hòm, anh tìm thấy một vật giống như con dao dọc giấy, lưỡi dao rất dày.
Anh nhìn một lúc rồi hỏi với vẻ nghi hoặc: “Đây là gì vậy”
Vợ Vương Vạn Hữu nhìn một chút, nói: “À, cái con dao cắt móng chân, móng tay của Vương Vạn Hữu, cũng phải thôi, cậu còn trẻ thế nên chưa bao giờ dùng đến loại này rồi”
Tần Hướng Dương nhìn kỹ, thấy ở lưỡi dao màu đen vẫn còn dính một ít vụn móng chân tay, bèn hỏi: “Còn có ai dùng con dao này nữa”
“Chỉ có mình anh ấy dùng thôi. Người khác ai mà dùng. Đến cả móng chân móng tay của bà cũng là tôi cắt, tôi không dùng con dao đó.”
“Nói như vậy, những mảnh móng chân móng tay vụn trên đó là của chú ấy”
Trong lòng Tần Hướng Dương rất mừng, nhìn thấy vợ của Vương Vạn Hữu không nói gì, anh vội tìm một chiếc túi ni lông, thận trọng cho con dao đó vào đó rồi cất vào trong túi.
Ra khỏi nhà Vương Vạn Hữu, Tần Hướng Dương vừa lấy điện thoại ra thì nhìn thấy Tô Mạn Ninh đứng bên đường đang vẫy tay về phía mình.
Anh vội đưa chiếc túi đựng con dao cho cô, nói: “Có thu hoạch đây, đây là con dao của Vương Vạn Hữu”
Nói xong, anh lại hỏi Tô Mạn Ninh: “Cô bảo là đợi ở Thanh Hà cơ mà? Sao lại đến đây?”
Tô Mạn Ninh mở chiếc túi ni lông ra nhìn, sau đó cất con dao đi, nói: “Biết cậu đến thị trấn Đại Vương, nên sáng ra là tôi đến ngay, kẻo cậu lại phải đi lại thêm. Được rồi, tôi rút đây”
Tần Hướng Dương vội hỏi: “Giám định này bao giờ thì có kết quả?”
Tô Mạn Ninh đáp: “Nhanh nhất thì cũng phải đến trưa”
Sau khi Tô Mạn Ninh đi rồi, Tần Hướng Dương dùng điện thoại di động vào mạng tra tài liệu cá nhân về Vương Phong, đáng tiếc là không tìm thấy ảnh của anh ta. Địa chỉ công ty than của Vương Phong rất dễ tìm, may quá, cũng lại ở gần Nhà máy hóa chất Tây Quan.
Tần Hướng Dương lại khoác chiếc áo shiper vào, rồi lần theo địa chỉ, nhanh chóng đến trước cổng Công ty Than. Anh đỗ xe mô tô ở bên đường, cởi chiếc áo shiper rồi mặc chiếc áo cảnh phục và đi vào.
Người bảo vệ nhìn thấy cảnh sát đến thì lịch sự chào. Sau khi biết mục đích của Tần Hướng Dương, anh ta nói vẻ xin lỗi, rằng xe của tổng giám đốc Vương vừa đi rồi.
Tần Hướng Dương hỏi, Vương Phong đi đâu.
Người bảo vệ nói, không rõ, và bảo anh đến hỏi phòng thư ký. Tần Hướng Dương lại lên tìm phòng thư ký trên gác. Thư ký nói, Tổng giám đốc Vương cùng với khách đi lên mỏ rồi, mỏ trên thị trấn Đại Vương.
Trên thị trấn có rất nhiều mỏ. Tần Hướng Dương hỏi, mỏ nào.
Thư ký nói: cái mỏ lớn nhất, cứ hỏi là biết.
Tần Hướng Dương xin số điện thoại của Vương Phong từ thư ký, ra khỏi cửa thay áo rồi lại quay lại thị trấn Đại Vương.
Đúng là quay như đèn cù. Có những lúc không quay như đèn cù không được.
Một lần nữa quay lại thị trấn, Tần Hướng Dương hỏi thăm dọc đường, nên nhanh chóng tìm thấy mỏ than lớn nhất mà thư ký nói. Lúc này đã gần buổi trưa.
Mỏ than này đúng là không hề nhỏ, đâu đâu cũng thấy những chiếc xe tải trọng từ 40 tấn trở lên đang chờ lấy hàng, nhìn quy mô, thì rất có thể mỏ này chính là cái mỏ tập thể của thị trấn năm xưa.
Trên mỏ rất ồn ào, đâu đâu cũng thấy người, địa bàn lại lớn, biết tìm Vương Phong ở đâu đây?
Tần Hướng Dương suy nghĩ một chút, người thì khó tìm, nhưng xe thì dễ tìm. Anh đưa mắt nhìn bốn xung quanh, nhìn thấy ở một chỗ trống cách đó không xa có mấy chiếc xe hơi đang đỗ, trong đó có một chiếc Audi đeo biển số địa phương.
Anh lại cởi bộ đồ shiper cất đi, rồi bước đên bên cạnh chiếc Audi, đang định thò đầu vào cửa xe nhìn, thì bất ngờ, cửa kính được mở “roạt” một cái.
Người ở trong xe, bấm nút kính xuống, hỏi với giọng bực bội: “Nhìn gì hả”
Tần Hướng Dương cười, thò đầu vào hỏi: “Không có gì. Đây có phải là xe của tổng giám đốc Vương không”
Hình như người kia là lái xe, thấy người đến là một ngày cảnh sát, thì không còn vẻ hống hách nữa, hỏi lại bằng giọng bình thản:
“Tìm gặp tổng giám đốc Vương à?”
Tần Hướng Dương gật đầu, xác định là mình đã tìm đúng.
Người kia nói: “Một lát nữa tổng giám đốc đưa mấy vị khách đi ăn cơm”
Tần Hướng Dương không cần biết Vương Phong có thời gian hay không, còn anh không còn bao nhiêu thời gian nữa, ngày cam kết với Đinh Phụng Vĩ sắp đến rồi. Hôm nay anh không thể không “nói chuyện” với Vương Phong được, và tất cả phải theo cách của anh.
Sau chừng hút hết một điếu thuốc, thì có 7, 8 người ra khỏi khu mỏ và đi về phía chỗ đỗ xe, một người trong số đó vừa đi vừa múa tay chỉ về những chiếc xe đang chờ ăn than nói gì đó, Tần Hướng Dương đi về phía những người đó không chút do dự. Đúng lúc đó thì điện thoại của anh đổ chuông.
Tô Mạn Ninh nói trong điện thoại: “Đã xác nhận rồi. Chiếc đầu lâu đó là của Vương Vạn Hữu”
“Quả nhiên là Vương Vạn Hữu!”. Tần Hướng Dương tắt máy, thầm nghĩ: “Cú điện thoại gọi đến thật đúng lúc”
“Ai là Vương Phong?”. Anh đi đến trước mặt những người kia, hỏi.
Những người kia đưa mắt nhìn nhau, một người to béo từ trong đó bước ra, cười khà, khà, nói: “Ồ, có việc gì vậy, anh cảnh sát”
“Ông là Vương Phong?”, Tần Hướng Dương hỏi.
“Tôi đây, xin hỏi anh cảnh sát họ gì?” Vương Phong ưỡn bụng, nói.
“Họ Tần.” Tần Hướng Dương bước lên một bước, nói, “Tôi tìm anh điều tra một việc”
Vương Phong hơi do dự một chút, hỏi: “Việc gì”
Tần Hướng Dương nói: “Đến nơi rồi sẽ biết”
Vương Phong tưởng rằng đối phương muốn đưa mình về đồn cảnh sát thẩm vấn, bèn mỉm cười, đưa tay vỗ vai Tần Hướng Dương, nói với vẻ khó xử: “Sĩ quan cảnh sát Tần, hôm nay tôi bận mất rồi, anh nhìn thấy đấy,” Ông ta chỉ về phía sau, nói tiếp, “Có mấy khách hàng lớn tôi cần phải tiếp đón họ. Để hôm khác nhé! Hễ là những việc mà Vương Phong này biết thì anh cứ việc hỏi, tôi sẽ phối hợp tuyệt đối. Được không?”.
Tần Hướng Dương mỉm cười, nói: “Ý của tổng giám đốc Vương có nghĩa là hôm nay thì không phối hợp?”
Đúng lúc đó, có hai người từ phía sau Vương Phong bước lên, vẻ mặt đầy giận dữ, nói: “Điều tra cái gì? Thẻ ngành đâu? Có hiểu quy định hay không?”
Tần Hướng Dương làm gì có thẻ ngành, anh biết là mình đuối lý, đứng im và trong lòng thầm cân nhắc, sợ là sẽ không tiếp tục được nữa.
Vương Phong nhìn vẻ mặt của Tần Hướng Dương thì đoán ra là đối phương không mang thẻ ngành.
Là người làm ăn ở địa phương, ông ta không muốn làm cho người có thẩm quyền địa phương mất mặt nên vội xua tay về phía mấy người kia, rồi nói với Tần Hướng Dương: “Hay là thế này đi, sĩ quan Tần, cũng vừa đến bữa trưa rồi, anh đi cùng chúng tôi đi, rồi chúng ta vừa cùng ăn và cùng làm quen. Lần sau anh mang thẻ ngành đi, thì tôi cũng vẫn với câu nói đó, phối hợp tuyệt đối. Anh thấy đấy, như vậy, công việc của anh không bị lỡ mà tôi cũng không mất việc”
Theo lý mà nói thì câu nói đó của Vương Phong rất vẹn toàn, đồng thời cũng giữ thể diện cho Tần Hướng Dương. Song ông ta không biết được rằng tội phạm bị truy nã đang đứng trước mặt ông ta vừa không có thủ tục lại cũng chẳng có thẻ ngành, đến cả bộ cảnh phục cũng đi mượn.
Tần Hướng Dương cũng tính toán trong lòng, anh biết cứ cho mình vẫn là cảnh sát, và cứ cho là hôm nay có thủ tục thì cũng đừng hòng moi được tin gì có giá trị từ mồm của Vương Phong, huống chi là với tình hình thực tế của anh lúc này. Có đến mấy lần thì kết quả cũng vậy. Chuyện này nếu cứ giải quyết bằng văn thì không được, cũng chẳng cần giả vờ nữa, chỉ có thể dùng võ mà thôi.
Nghĩ đến đây, Tần Hướng Dương bước lên trước một bước vít lấy cổ của Vương Phong, làm cho những người khác tưởng rằng anh đang muốn nói thầm với ông ta.
Nhưng không ai ngờ được rằng, Tần Hướng Dương cứ vít chặt lấy cổ Vương Phong như thế và đi dần đến bên chiếc Audi, rồi đột nhiên dùng sức đập mạnh đầu của ông ta vào cửa xe.
Cú đập vừa bất ngờ vừa mạnh.
Hai mắt Vương Phong tối sầm lại, trán lập tức sưng vù, toàn thân nhũn xuống. Những người ở đằng kia vẫn chưa kịp phản ứng.
Tần Hướng Dương giơ chân đá bay người lái xe đang đứng ở trước cửa, tiện tay mở cửa sau, đẩy Vương Phong vào bên trong.
Lúc đó những người đằng kia mới như sực tỉnh, xông đến chỗ Tần Hướng Dương.
“Cảnh sát đánh người rồi!”.
“Cảnh sát gì đâu? Giả danh đấy!”
“Bảo vệ cho tổng giám đốc Vương!”
“Chém chết nó đi!”
… …
Người lái xe xông lên trước, vớ lấy một chiếc xà beng, vung tới tấp về phía Tần Hướng Dương.
Lúc này Tần Hướng Dương muốn chui vào trong xe cũng không kịp nữa rồi, nên né người tránh những cú phang kia.
“Choang!”, chiếc xà beng phang mạnh vào cửa xe, phát ra một tiếng rất to và chói tai.
Tần Hướng Dương theo thế lùi về sau một bước, đưa tay túm lấy cán của chiếc xà beng, đồng thời giơ cao chân đá. Cú đá trúng vào yết hầu của người lái xe, khiến anh ta kêu lên một tiếng buông vội chiếc xà beng ra ôm lấy cổ và ngã lăn xuống. Chiếc xà beng trong chốc lát đã ở trong tay của Tần Hướng Dương.
Mấy người khác xông lên nhưng trong tay lại chẳng có vũ khí, thấy Tần Hướng Dương đã cướp được chiếc xà beng thì không khỏi thấy sợ, song vẫn ỷ vào thế đông người và xông lên.
Tần Hướng Dương cầm chiếc xà beng lên, liên tiếp vung về phía trước.
Dưới ánh mặt trời, chiếc xà beng lóe sáng rồi va vào cổ một người. Tiếp đó anh liên tiếp xoay cán của chiếc xà beng, khiến mấy người khác cũng phải lùi lại.
Lúc đó, mấy người ở phía sau đã tìm được mấy “vũ khí” vừa tay, song thấy mấy người đằng trước đều đã bị đánh dạt ra, bèn hô lên một tiếng rồi vung vũ khí vây lấy Tần Hướng Dương.
Đầu của chiếc xà beng đó rất sắc, Tần Hướng Dương không muốn làm những người kia bị thương, tuy nhiên những người kia thì không nghĩ đến điều đó.
Anh đành phải vừa đánh vừa chạy, thu hẹp khoảng rộng tấn công của đối phương, đảm bảo mỗi lần ra tay thì trước mắt chỉ có một đối thủ, và một đòn là phải trúng.
Chỉ trong phút chốc, 7, 8 người đều đã bị đánh tơi tả trên đất. Tần Hướng Dương ném chiếc xà beng rồi chạy về phía chiếc Audi, đúng lúc đó từ phía xa vọng đến một loạt tiếng thích sát.
Anh ngẩng đầu lên nhìn thì thấy từ phía xa một đoàn người dễ tới hàng trăm người đang ào ạt xông tới, đi đầu là mấy người cai với những chiếc gậy trong tay, phía sau là những thợ mỏ với cùng một màu áo, đầu đội mũ bảo hiểm, tay cầm xà beng.
“Xông lên”
“Tổng giám đốc Vương bị bắt cóc rồi”.
“Chém chết nó đí”
“Cứu Tổng giám đốc Vương. Mau”
… …
Trong tình hình đó, Tần Hướng Dương chạy nhanh còn hơn cả sóc, chẳng còn tâm trí nào mà nghĩ đến chiếc mô tô, chui ngay vào xe và quay đầu lại nhìn, thấy Vương Phong vẫn còn nằm trên ghế sau, vội khởi động máy, nhấn ga cho xe lao đi.
Chiếc Audi nhanh chóng chạy ra đường lớn và lao như bay.
Chạy được một đoạn, Tần Hướng Dương vừa định thở phào một cái thì liếc qua gương chiếu hậu, anh thấy có cả một đoàn xe hơi, SUV, xe tải và một đoàn xe mô tô của thợ mỏ.
Họ đang đuổi theo.
Họ mà cứ đuổi theo đánh thì có mà toi. Tần Hướng Dương lau mồ hôi, tăng vọt ga.
Anh cứ thế lái chiếc Audi lao đi và nhanh chóng đến gò đất xảy ra vụ án 2311. Ở phía xa có một chiếc máy đào đất đang làm việc.
Anh xuống xe, lôi Vương Phong đi cùng.
Anh quay đầu lại nhìn, phía sau không còn thấy những chiếc xe đó đuổi theo nữa.
Không có lẽ họ lại dễ dàng bị từ bỏ như thế? Hoặc là họ đã từ bỏ? Anh không xác định được, vì lúc nãy trên đường anh chỉ biết dồn tập trung vào việc nhấn ga.
Vương Phong đã tỉnh, miệng làu bàu chửi rủa, tiếc là cổ của anh ta bị bóp chặt, đau nhói, hảo hán không chấp những thiệt thòi trước mắt, ông ta đành phải nén đau đi theo. Nhưng lúc trước ông ta ngất lịm, không biết được phản ứng khẩn cấp mà người của mình ở khu mỏ đã làm, nếu mà biết hẳn lúc này ông ta không như thế này, chưa biết chừng sẽ đánh nhau lại với Tần Hướng Dương.
Đến trước hố đất có chôn bộ xương, Tần Hướng Dương đẩy Vương Phong ngã mạnh xuống đất.
Vương Phong gầm gừ một lúc, nheo mắt lại, rồi nhìn thẳng vào Tần Hướng Dương nói to mấy chữ: “Đại gia! Cho dù anh là ai, thì mẹ kiếp, anh cũng gặp rắc rối rồi”
Tần Hướng Dương không thèm để ý đến những lời đó, quay lại đá cho Vương Phong hai cái.
Vương Phong bị đau, vừa lớn tiếng kêu vừa nhìn Tần Hướng Dương vẻ nghi hoặc, thì thấy anh cúi người xuống, nhanh chóng bới một lớp đất lên, dưới lớp đất đó là một bộ xương người, màu trắng nhởn trên bộ xương trông thật đáng sợ, chỉ có điều bộ xương thiếu mất chiếc đầu lâu.
Vương Phong kinh ngạc nhìn tất cả cảnh tượng ấy, rồi đột nhiên thôi kêu, ra sức chớp mắt, không biết trong lòng đang nghĩ gì nữa.
Tần Hướng Dương đứng dậy phủi đất, rồi ra sức kéo Vương Phong đến bên chiếc hố, nói to: “Lại đây! Nhận thử xem”
Vương Phong như thất thần, lắc mạnh đầu, rồi mặc cho Tần Hướng Dương kéo đến bên hố. Đây là lần đầu tiên ông ta đến gần một bộ xương người trắng nhởn như vậy, nên cứ ngây người tại chỗ.
Ông ta ra sức nuốt nước bọt, rồi liên tục lùi về sau, định tránh xa bộ xương.
Tần Hướng Dương nhìn Vương Phong chăm chú, rồi lại kéo ông ta lại gần, ghé vào tai ông ta, nói: “Nhắc cho ông một câu, ngày 23 tháng 11 năm 2008, Vương Vạn Hữu”
Vương phong im lặng một lúc, nhổ một bãi nước bọt, rồi lẩm bẩm: “Vương Vạn Hữu nào? Không quen”
“Khốn kiếp! Lại còn nói là không quen!”, Tần Hướng Dương giơ chân đá Vương Phong xuống hố.
Thực ra, lúc này Tần Hướng Dương đã cưỡi trên lưng hổ. Anh hoàn toàn không chắc được rằng Vương Phong có liên quan đến cái chết của Vương Vạn Hữu hay không, nhưng nếu ông trời đã để anh bới thấy xương của Vương Vạn Hữu thì căn cứ vào thông tin hiện đã điều tra được và hoàn cảnh của mình bây giờ, anh chỉ còn cách mạnh tay với Vương Phong.
Đối với cảnh sát, thì như thế gọi là bức cung, nhưng đối với Tần Hướng Dương lúc này thì đúng là mò đá qua sông, đi bước nào biết bước đó.
Vương Phong ngã xuống hố, trong lúc cuống quýt ôm chầm lấy bộ xương. Ông ta kêu ré lên một tiếng, rồi bò lên định chạy.
Tần Hướng Dương xông đến bóp chặt cổ ông ta, dí đầu ông ta xuống bộ xương: “Nói! Có quen hay không!”
Vương Phong bị đau cứ kêu oai oái, nhưng không chịu nói gì.
Đúng lúc đó, từ xa vọng lại một loạt tiếng ồn, có người nào đó hét to: “Mẹ kiếp! Thả ngay Tổng giám đốc Vương ra”
Tần Hướng Dương quay đầu lại nhìn, thầm kêu lên: gay rồi, những người kia đã đuổi đến nơi thật rồi!
Không phải là anh nghĩ rằng mình sẽ gặp may, cho rằng đối phương không đuổi theo nữa, mà là dù cho đối phương thế nào thì anh cũng không thể kiểm soát được, đành chấp nhận một cách bị động mà thôi. Anh cũng biết, kẻ cầm đầu của đối phương biết anh mặc cảnh phục thì nghĩ anh là cảnh sát thật, nhưng cảnh sát thì sao? Người ta hoàn toàn không coi anh là gì. Anh là cảnh sát mà không mang thẻ ngành, lại còn bắt cóc người vô cớ, người ta không xông đến giết chết anh mới là lạ.
Cùng với tiếng thét lớn vừa rồi, trong chớp mắt cả gò đất bị đám người đó vây đen đặc.
Vương Phong ngẩng đầu nhìn lên, thấy viện binh đã đến, lập tức lấy lại tinh thần, đột nhiên vùng khỏi tay Tần Hướng Dương, quay người bỏ chạy, nhưng vừa mới chạy được hai bước thì đã bị đá ngược trở lại.
Đám người cầm vũ khí thấy Vương Phong bị đánh thì lại hét lên và xông tới, hàng loạt xà beng, cán cuốc vung tới tấp, loang loáng dưới ánh mặt trời.
Vòng vây mỗi lúc một thu hẹp lại.
Vương Phong nhìn thấy Tần Hướng Dương đang trở thành con rùa trong chậu, thì lấy lại khí phách, ngồi và cưởi ha ha: “Mày họ Tần phải không? Mày giỏi lắm! Mày đã dám động đến chuyện này, thì mộ tổ nhà mày cũng không ngóc được lên!”. Nói rồi ông ta lại nhổ một bãi nước bọt lớn, thôi cười và nói với vẻ nham hiểm: “Nói cho mày biết, hôm nay mày cũng sẽ chết ở đây! Nhiều người như thế này sẽ không để cho mày chết toàn thây đâu”
Nói đến đây, Vương Phong quay đầu lại hô to về phía đám đông: “Đánh chết nó đi! Luật pháp không xử được đám đông đâu”
Tần Hướng Dương thở dài, anh biết lời này của Vương Phong không sai, hàng trăm người, hàng trăm gậy gộc, cuốc thuổng, chưa cần dùng đến xà beng, mà chỉ cần tất cả xông đến mỗi người một cú đấm cũng đủ khiến cho anh tơi bời.
Những người xung quanh, phần lớn là những công nhân mỏ chân chất, song ai cũng đang nghiến răng, mắt trừng lên. Lúc này, họ đều một lòng như nhau, cho rằng cái kẻ mặc cảnh phục trước mắt kia là người nhà nước chỉ biết ức hiếp dân chúng, lại còn đánh người, còn bắt cóc cả ông chủ, nếu là một cảnh sát tốt thì có làm như thế không? Ai trong họ cũng nghĩ như vậy, đúng, đông người thì vô tội, đánh chết kẻ đang ở trước mặt kia cũng chẳng làm sao, cứu ông chủ ra có khi lại còn được thưởng.
Hoàn cảnh này, không khí này chẳng khác gì một túi thuốc pháo, rất có thể tiếp sau đây Vương Phong mà nói tiếp câu nữa thì túi thuốc pháo đó sẽ được châm lên.
Tần Hướng Dương giận dữ nhìn về phía trước, trong lòng bộn bề suy nghĩ: cố gắng trong bao nhiêu ngày, phải mang danh là tội phạm truy nã, khó khăn biết bao nhiêu, thế rồi từng vụ án cũng đã được điều tra ra, thế mà giờ đây trở thành công cốc! Nào là vụ án 214, nào là vụ án oan sai, tất cả đổ xuống sông xuống biển, chẳng còn hy vọng nữa, cũng đừng nghĩ đến chuyện đảo ngược tình thế nữa! Trước sự cuồng nộ của đám đông, hôm nay chết là cái chắc! Đến lúc chết rồi vẫn mang tội danh một kẻ bị truy nã! Những suy nghĩ đó cứ hiện lên trong đầu anh.
Anh nghiến chặt răng, cố trấn tĩnh lại, không ngờ, hai mắt bỗng nhiên tối sầm lại, suýt nữa thì ngã lăn xuống đất.
Tần Hướng Dương vội đứng vững lại, bụng thầm nghĩ: hết rồi!
Anh không cam lòng.
Sự việc không thể kết thúc như thế này được. Vừa rồi, anh tưởng rằng nếu Vương Phong là hung thủ giết Vương Vạn Hữu thật thì chỉ cần nhìn thấy bộ xương của nạn nhân, chắc chắn ông ta sẽ căng thẳng, tinh thần sẽ hoảng loạn cực độ, và như vậy, anh sẽ cạy được mồm của Vương Phong. Song, không ngờ Vương Phong cứ nghiến chặt răng không chịu nói gì, những người khác thì đuổi đến nơi rất nhanh, khiến cho anh không có thời gian để thăm dò lại. Ôi! Anh thở dài, chỉ chăm chăm vào Vương Phong, nắm chặt bàn tay định liều xông lên.
Anh nhấc chân lên, nhận ra bàn chân dường như không nghe theo sự sai khiến.
Một người đã hết hy vọng thì sức mạnh tất nhiên cũng chẳng còn.
Lúc này, vòng vây chỉ còn cách Tần Hướng Dương chừng hai mét.
Vương Phong thấy người của mình đến không vội bò lên mà ngược lại ngồi yên trên đất, lớn tiếng nói: “Các anh em! Đây là một con chó điên không biết từ đâu đến! Hắn không có thẻ ngành! Lại còn bắt cóc! Hãy đánh chết con chó này đi! Nhiều người không có tội! Lúc về, sẽ có phần thưởng”
Nói rồi, ông ta lại cười lên sằng sặc.
Ánh nắng buổi trưa chiếu thẳng xuống, đổ trên mặt Vương Phong, khiến ông ta thấy rất ấm áp, toàn thân bỗng tràn đầy sức sống.
Đầu óc Tần Hướng Dương như một mớ hỗn độn. Anh nắm chặt lấy chiếc điện thoại trong túi áo, định gọi cho Tôn Kình. Nhưng cho dù gọi được thì sao? Tôn Kình hoàn toàn không thể nào đến kịp được.
Anh lại đưa tay ra khỏi túi áo, nắm lại thành nắm đấm, mắt nheo lại, căng thẳng nhìn đám người đang vây đến, trong bụng không ngừng nghĩ về cơ hội sống sót.
Đúng lúc đó, trong lúc hốt hoảng, anh chợt cảm thấy có thứ gì đó lóe qua trước mắt.
Đó là một luồng sáng.
Anh chớp mắt theo bản năng.
“Ôi! Chuyện gì thế nhỉ”
Anh lắc đầu, định thần lại, nhìn bốn xung quanh cảnh giác.
Và rồi, anh nhìn lại một cái là đã hiểu ra, luồng sáng đó phát ra từ miệng của Vương Phong.
Không, luồng sáng đó phát ra từ răng của Vương Phong!
Vương Phong vẫn há ngoác miệng, cười đắc ý mãi không thôi.
Lúc đó, bất cứ ai đứng trước Vương Phong cũng có thể nhìn thấy rõ, chiếc răng thứ ba từ răng cửa bên phải của Vương Phong đang phát ra ánh sáng màu vàng dưới ánh sáng chiếu rọi của mặt trời.
Trong chớp mắt, Tần Hướng Dương cảm thấy mớ hỗn độn trong đầu đã bị ánh sáng vàng đó xuyên qua.
Răng!
Vương Phong bọc một chiếc răng vàng.
Không đúng! Không đúng!
Anh lắc đầu thật mạnh, như muốn tóm lấy luồng ánh sáng màu vàng đó trong đầu.
Anh lập tức nhớ ra bảy chiếc răng trong dạ dày của Vương Vạn Hữu.
Lúc vừa mới cầm chiếc đầu lâu của Vương Vạn Hữu, anh thấy trong lòng rất thắc mắc.
Mặc dù bảy chiếc răng ấy xếp vừa chỗ lõm của 7 chiếc răng trong đầu lâu, nhưng chỗ lõm trên hàm lại chia thành hai phần, một phần là hàm trên với 6 hõm liền nhau, một phần còn lại thì chỉ có một cái ở bên trong cùng, và đó là một chiếc răng hàm.
Nếu nói rằng bảy chiếc răng đó đều là của Vương Vạn Hữu bị hung thủ đánh gãy, vậy thì 6 chiếc trăng hàm trên liền vào nhau kia mới đúng, tại sao đến cả chiếc răng hàm trong cùng cũng lại bị đánh gãy? Chiếc răng hàm chỉ có một cái lẻ loi cách 6 chiếc răng kia một khoảng. Xét về mặt chịu lực, thì việc này rất lạ. Không lẽ phải đánh làm nhiều lần, đầu tiên là đánh gãy 6 chiếc răng hàm trên, sau đó đánh gãy tiếp chiếc răng hàm trong cùng?
Khi bới thấy những chiếc răng đó, anh cảm thấy rất lạ, song nghĩ mãi không ra là tại sao, nên đành gác sự việc lại. Lúc này, bỗng nhiên nhìn thấy chiếc răng bịt vàng ở hàm trên của Vương Phong, cảm giác lạ kỳ trong lòng đó của anh chợt sáng tỏ ra.
Những chiếc răng đó chắc chắn có vấn đề.
Anh chợt hiểu ra vấn đề ở đâu, logic lập tức trở nên rõ ràng.
Đúng rồi, trong 7 chiếc răng đó, chắc chắn có một chiếc là của Vương Phong.
Chiếc răng hàm của Vương Vạn Hữu có lẽ đã rụng từ trước đó, trong số đó chỉ có 6 chiếc răng là của Vương Vạn Hữu.
Tình hình lúc đó chắc chắn là trước sự đe dọa của cái chết, Vương Vạn Hữu đã ra sức giãy giụa và dùng đầu húc mạnh làm cho Vương Phong rơi mất một chiếc răng. Điều này đã khiến cho Vương Phong điên tiết trả thù, ông ta đã đánh gãy 6 chiếc răng của Vương Vạn Hữu, đồng thời bắt Vương Vạn Hữu nuốt tất cả những chiếc răng đó, tổng cộng 7 chiếc.
Đó mới là sự giải thích hợp lý nhất rằng tại sao trong dạ dày của nạn nhân lại có răng.
Nếu cả 7 chiếc răng đó đều là của Vương Vạn Hữu, thì việc trước lúc hung thủ giết người, mà lại còn đánh gẫy răng và bắt nạn nhân nuốt trôi sẽ là một việc làm thừa thãi. Chỉ có như vậy, mới có thể giải thích hợp lý những nghi vấn trước đó, chiếc răng hàm kia và 6 chiếc răng của hàm trên cách nhau một đoạn, hoàn toàn không thể bị đãnh gãy cùng lúc được.
Nhất định là như thế!
Nghĩ đến đây, Tần Hướng Dương không chút do dự, rút ngay súng ra.