Chương 26 Trở về
Phần lớn trong các tình huống khi người ta mất hết hy vọng thì tiếp sau đó sẽ là nỗi tuyệt vọng. Cho dù có súng trong tay cũng chắc còn hơi sức mà bóp cò, vì làm như vậy cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Trong hoàn cảnh vừa rồi, Tần Hướng Dương vẫn không quên là trong thắt lưng có súng, nhưng anh rất rõ, có móc súng ra cũng chẳng có ý nghĩa, nếu lần này không tóm được Vương Phong, anh sẽ mất mục tiêu điều tra, tưởng thành công mà thành thất bại, và thời gian trong cam kết với Đinh Phụng Vũ cũng chẳng còn lại được bao nhiêu.
Khi những nghi vấn trong lòng được giải quyết và lại nhìn thấy hy vọng thì con người ta lại trở nên có sức mạnh, và lúc đó, khẩu súng trong tay mới thực sự là khẩu súng.
Tần Hướng Dương rút súng ra, không nói câu gì, chỉ lên trời bắn hai phát chỉ thiên rất dứt khoát, sau đó dí nóng súng vào đầu của Vương Phong.
Mãi cho đến khi súng nổ, đám đông mới như bừng tỉnh.
Đầu tiên, đám đông ngây ra trong một hai giây, sau đó lùi lại sau như nước rút, có người vừa chạy vừa kêu to: “Giết người rồi, giết người rồi!”
Trong cuộc đời con người, không có nhiều người có cơ hội được nếm mùi vị của một khẩu súng dí vào đầu mình.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, Vương Phong đã trải qua những cung bực cảm xúc cực kỳ khác nhau: hưng phấn đến cục độ và tuyệt vọng đến cùng cực, mặt ông ta xám ngoét, mồ hôi toát đầm đìa, toàn thân run bần bật. Ông ta biết, viên cảnh sát trước mặt không đưa ra những quân bài theo một trình tự nào, song những vấn đề của cảnh sát, ông ta hoàn toàn không thể trả lời được.
“Tôi nhận rồi, đó là xương của Vương Vạn Hữu” Trả lời như vậy chăng? Đùa chắc. Vương Phong chắp hai tay chặt vào nhau, khuôn mặt to tướng đỏ bừng, mồ hôi tuôn ròng ròng trên má, nhưng mồ hôi lạnh cũng kích thích thần kinh của ông ta. Ông ta nhìn vào nòng súng, đầu óc bắt đầu chầm chậm hoạt động trở lại, thằng oắt trước mặt là cảnh sát, mà cảnh sát chẳng phải nói gì cũng cần bằng chứng sao? Suy nghĩ là vị thuốc quý để làm giảm bớt sự căng thẳng quá mức, khiến ông ta bình tĩnh hơn.
Mãi cho đến lúc này ông ta mới hiểu rõ là chuyện gì, tay cảnh sát trước mặt không biết sao lại phát hiện ra bộ xương này, và không biết làm sao lại tìm ra mối liên hệ giữa mình và bộ xương để rồi đưa mình đến đây. Làm như vậy, chắc chắn mục đích là để ép mình thừa nhận bộ xương này là của Vương Vạn Hữu.
“Như thế chẳng phải có nghĩa là thừa nhận mình là hung thủ giết người ư?”. Đồng thời Vương Phong lại nghĩ, “Tại sao lại ép mình thừa nhận? Xem ra, thằng oắt này không có bằng chứng! Nó chỉ là một kẻ thần kinh, và việc đó là bức cung! Mày không có bằng chứng nên mày mới giở trò này ra chăng”
Nghĩ đến đây, Vương Phong thấy có thêm dũng khí, ông ta quyết định dùng sức dí đầu mạnh vào nòng súng, gằn giọng nói: “Tôi không biết đó là ai! Có giỏi thì bắn đi”
Ông ta thấy Tần Hướng Dương không nói gì, mà ngược lại còn bị ông ta làm cho phải lùi một bước, thế là lại càng thấy mạnh mẽ hơn, bất giác cười to, nói: “Có phải mày dò hỏi và biết được giữa tao với Vương Vạn Hữu có oán thù? Có phải mày cho rằng tao giết Vương Vạn Hữu không? Không có bằng chứng, đúng không? Rồi đến đây ép cung tao chứ gì? Phì! Cái loại cảnh sát vét đĩa! Bắn đi”
Song, ông ta đâu có ngờ rằng Tần Hướng Dương hoàn toàn không muốn phí lời với ông ta. Ông ta vừa nhổ xong một bãi nước bọt thì đầu gối nhận một cú đá của đối phương, toàn thân ông ta theo đà đó ngã nhào xuống.
Tần Hướng Dương lặng lẽ bước đến, túm chặt lấy tóc của ông ta, rồi cầm mạnh báng súng, nhằm vào miệng ông ta giáng mấy cái thật mạnh.
“Đau!”. Vương Phong kêu lên một tiếng thảm thiết, đưa tay che. Thế là, bàn tay đó cũng nhận một cú báng súng, khiến ông ta vội rụt tay về, lăn lộn trên đất.
Lúc này, Tần Hướng Dương dường như biến thành một người khác. Anh nheo mắt nhìn Vương Phong một lúc rồi lại xông đến.
Mục tiêu của anh rất rõ, ông cứ việc lăn lê, tôi cứ việc đánh.
Trong chốc lát, miệng của Vương Phong toàn là máu, ông ta nhổ ra ba cái răng, bao gồm cả chiếc răng bịt vàng.
Tần Hướng Dương vươn người nhặt mấy chiếc răng cho vào túi áo.
Thực ra, nếu muốn chứng minh trong dạ dày của Vương Vạn Hữu có một chiếc răng của Vương Phong thì rất đơn giản, chỉ cần lấy một vài sợi tóc của ông ta về làm xét nghiệm và đối chiếu với những chiếc răng kia là được.
Tần Hướng Dương làm như vậy, phần nhiều là để trút giận, hoặc để trừng phạt. Hơn nữa, nếu như vừa rồi không phải anh đột nhiên phát hiện ra chiếc răng vàng của Vương Phong thì có lẽ sẽ phải từ bỏ và vì thế mà bị đám đông bao vây tấn công đến chết, do vậy mà anh ra tay cũng có phần độc ác.
Hai tay Vương Phong bưng miệng liên tục kêu la thảm thiết, nếu ông ta là hung thủ đã giết chết Vương Vạn Hữu thì dường như ông ta sớm đã quên mất chuyện Vương Vạn Hữu nuốt răng. Mồm miệng ông ta đầy máu me, nhưng hình như ông ta quên mất đau mà ra sức trừng mắt lên nhìn Tần Hướng Dương bằng đôi mắt đỏ vằn, không biết đang nghĩ gì.
Đã có mấy chiếc răng trong tay, Tần Hướng Dương không thèm đếm xỉa đến ông ta nữa mà quay người bỏ đi.
Đám người lúc trước vẫn chưa rút hết, lúc này vẫn còn một đám đứng tụ lại ở phía xa, rồi chỉ chỉ trỏ trỏ về phía này.
“Ôi, vừa rồi có chuyện gì thế? Sao đông người vậy? Có nổ súng không?”. Người thợ lái máy đào vừa hét to vừa đi về phía Tần Hướng Dương.
Tần Hướng Dương biết là người ấy đến để đòi tiền công, nên không muốn lôi thôi với ông ta bèn vừa đi về phía chiếc xe Audi vừa móc ví tiền của Triệu Sở, định lấy mấy trăm đồng đưa cho ông ta cho xong chuyện.
Lần này trước khi ra khỏi chỗ của Tôn Kình, anh đã mang theo ví tiền của Triệu Sở.
Đây là lần đầu tiên anh mở ví tiền của Triệu Sở. Khi móc tiền ra, một tấm ảnh trong ví đã khiến anh phải chú ý. Tấm ảnh đó không phải để ở ngăn xép, mà là được để lẫn với tiền, cứ dường như là Triệu Sở cố ý để anh phát hiện ra tấm ảnh đó vậy.
Anh tò mò cầm bức ảnh ra xem.
Đó là một bức ảnh chụp chung của Triệu Sở với một người lạ mặt, bối cảnh là bầu trời rất xanh, phía sau lưng hai người là một cánh đồng bông mênh mông.
Tần Hướng Dương chau mày, anh cảm thấy hình như đã nhìn thấy cái người lạ mặt kia ở đâu rồi, nhưng trong một chốc không nghĩ được ra.
Một cánh đồng bông rộng lớn như vậy, ở đâu nhỉ?
Bông? Hình như cách đây không lâu có người đã nhắc đến.
Tần Hướng Dương ra sức lắc mạnh đầu, đứng ngây ra một lát, rồi chợt nhớ ra: Quách Tiểu Bằng! Korla ở Tân Cương! Thầu ruộng bông!
Năm xưa, Trần Khải và Quách Tiểu Bằng cùng với Trương Tố Quyên cùng đến Thanh Hà tìm ma túy. Sau đó, Tần Hướng Dương thông qua Trần Khải điều tra được rất nhiều tình hình về ma túy.
Anh nhớ là sau khi cùng với Lý Văn Bích gặp Trần Khải lần đầu thì còn đến nhà Quách Tiểu Bằng.
Phải rồi, anh đã nhìn thấy ảnh của Quách Tiểu Bằng ở nhà của anh ta, đồng thời qua lời người nhà của anh ta biết được rằng Quách Tiểu Bằng đã đến Korla ở Tân Cương để nhận thầu trồng bông.
Chẳng phải lâu lắm rồi Quách Tiểu Bằng không về nhà sao? Hơn nữa, đến cả người nhà của anh ta cũng không biết phải liên hệ với anh ta như thế nào.
Thế mà, tại sao Triệu Sở lại cùng với Quách Tiểu Bằng trong một tấm ảnh nhỉ?
Xem ra, Triệu Sở đã đến Tân Cương!
Trước mắt Tần Hướng Dương bỗng chốc tối sầm, trong đầu quay cuồng, dường như từng đợt các con sóng to tướng đen sì đang ào ạt xô vào anh.
Bức ảnh vô cùng đơn giản, nhưng với Tần Hướng Dương thì thông tin mà nó mang đến rất nhiều. Những suy nghĩ dồn dập, quay như chong chóng khiến anh thấy buồn nôn.
“Này, này, đồng chí cảnh sát”. Người thợ lái máy xúc đổi theo, kéo cánh tay Tần Hướng Dương nói, “Anh vẫn còn thiếu tiền công của tôi, nói thì phải giữ lời chứ!”. Ông ta vừa nói vừa móc ra một tờ giấy, khua khua trước mặt Tần Hướng Dương rồi nói tiếp, “Các anh đã bắt được tên tội phạm bị truy nã chưa?”
Tần Hướng Dương không có thời gian đâu để để ý đến tờ giấy đó.
Đó là một tờ lệnh truy nã, bên trên có in ảnh của anh.
Người lái máy xúc nói xong câu đó thì bỗng không thốt tiếp được nữa, ông ta vừa nhìn tờ lệnh truy nã, vừa ngẩng đầu lên nhìn Tần Hướng Dương, thế rồi mặt bỗng biến sắc, Tần Hướng Dương nghe thấy tiếng kêu thảng thốt của người thợ lái máy đào: “Ôi, mẹ ơi! Hèn nào mà tôi thấy quen quen, chẳng phải anh là tội phạm truy nã của trên đó sao”
Khi Tần Hướng Dương sực tỉnh ra thì người thợ lái máy đào đã kêu toáng lên và bỏ chạy, không cần nói cũng biết chắc là ông ta muốn gọi 110 để báo cảnh sát, được lĩnh 200 ngàn đồng cơ mà.
Tần Hướng Dương ngây người đứng nguyên tại chỗ một lúc rồi mới nhớ ra, lớn tiếng kêu lên “Đứng lại!” rồi lập tức co cẳng đuổi theo. Người thợ lái máy đào càng chạy càng nhanh, hoàn toàn không có ý dừng lại.
Tần Hướng Dương vội móc súng ra, chĩa lên trời bắn một phát.
Người thợ lái máy đào sợ đến mức hai chân nhũn xuống rồi ngã nhào xuống đất.
Lúc đó Tần Hướng Dương mới chạy tới, kéo ông ta quay trở lại bên cạnh hố đất chôn Vương Vạn Hữu.
Lúc đó, anh ngạc nhiên phát hiện ra, Vương Phong đã không còn ở đó.
Người thợ lái máy đào có lẽ sợ quá nên cứ kêu rống lên như lợn bị chọc tiết: “Đừng giết tôi! Đừng giết tôi! Tôi không báo cảnh sát đâu, thả tôi ra đi”
Tần Hướng Dương không nói gì, nhìn thấy chiếc khăn trên cổ của người thợ lái máy đào bèn lấy nó xuống, rồi ấn ông ta xuống đất, trói hai tay ông ta lại, sau đó lấy đôi găng tay nhét vào miệng của ông ta xong mới quay người bỏ đi. Chiếc khăn thì không thể nào bằng sợi dây thừng được, anh cũng đoán được là không lâu sau đó người thợ lái máy đào đó chắc sẽ tháo được chiếc khăn trói tay ra. Nhưng, lúc này anh không thể nghĩ nhiều về những việc đó, anh phải cố gắng tranh thủ thời gian mới được.
Sự việc đến nước này, anh không quan tâm đến việc người thợ đó có báo cảnh sát hay không nữa, anh nhận ra rằng, mình còn có một việc vô cùng quan trọng hơn phải làm.
Bản thân Quách Tiểu Bằng không quan trọng.
Việc Triệu Sở đi tìm Quách Tiểu Bằng mới quan trọng.
Lúc mới đầu, Tần Hướng Dương sở dĩ có thể lần ra từng lớp trong suốt quá trình điều tra vụ án 214 là đều bắt nguồn từ Trần Khải.
Đầu tiên, từ chỗ Trần Khải anh biết được điểm bán ma túy bán tự động ở thùng thư Tây Quan, đồng thời còn biết được năm xưa Trương Khởi Phát cũng biết được điều này từ chỗ Trần Khải, và anh ta đã từng mò đến Tây Quan vào ban đêm, từ đó lấy được bằng chứng Trình Hạo Nhiên buôn bán ma túy. Sau khi có được những thông tin này, Tần Hướng Dương mới từng bước phát hiện ra những bí mật đằng sau của những nhân vật có liên quan đến vụ án 214.
Mà Trần Khải và Quách Tiểu Bằng hồi đó là bạn thân thiết, đồng thời hai người đó lại là những người có mối liên hệ mật thiết với Trương Tố Quyên. Cũng chính vì mối quan hệ này, Tần Hướng Dương lúc đó mới chú ý đến hai người Trần Khải và Quách Tiểu Bằng, chỉ có điều Quách Tiểu Bằng đã đi Tân Cương, nên anh đành phải chọn Trần Khải để điều tra.
Triệu Sở thì lại lựa chọn Quách Tiểu Bằng.
Thông tin này đối với Tần Hướng Dương mà nói có nghĩa chỉ như một khả năng. Quách Tiểu Bằng ở Tân Cương, vậy thì hành động của Triệu Sở cũng trở nên rất an toàn, bí mật. Cho nên, sự giải thích hợp lý nhất về logic đối với thông tin trên bức ảnh là, Triệu Sở cũng đã điều tra ra rất nhiều thông tin từ Quách Tiểu Bằng như vậy, những thông tin đó, có thể nói có giá trị ngang bằng với những thông tin mà Tần Hướng Dương có được từ Trần Khải!
Cũng có nghĩa là, Triệu Sở sớm đã biết rõ tất cả những bí mật của những nhân vật có liên quan đến vụ án 214.
Nếu đã như vậy, tại sao Triệu Sở lại trà trộn vào trong tổ chuyên án, rồi giả vờ như không biết chuyện gì?
Đồng thời, trước đây khi Trịnh Nghị từng đưa ra một phương án điều tra rất dễ thấy được: hung thủ thực sự lên kế hoạch với vụ án 214, chắc chắn phải biết rõ mọi bí mật của các đương sự có liên quan đến vụ án 214. Chỉ có điều, lúc đó ông ta đặt đối tượng điều tra lên tất cả những kẻ buôn bán ma túy có liên quan đến hành động truy quét tội phạm ma túy ở Thanh Hà năm xưa nên kết quả không thu được gì.
Kết luận lúc này đã gọi tên được ra ngay: Triệu Sở biết tất cả bí mật của các đương sự có liên quan đến vụ án 214, nhưng lại giả vờ như không hay biết gì hết, vậy thì thân phận thật sự của Triệu Sở chẳng phải rất rõ ràng rồi sao?
Là Triệu Sở?
Triệu Sở chính là hung thủ thực sự của vụ án 214?
Chính là anh ta đã đổ oan cho mình và lên kế hoạch tất cả? Đó là kết luận mà Tần Hướng Dương rút ra sau khi nhìn thấy tấm ảnh và suy nghĩ nhanh chóng.
Anh không dám tin, và càng không thể nào chấp nhận được.
Song, dù có gạt đi tất cả mọi khả năng, thì điều còn lại cho dù anh vô cùng không muốn tin, nó đều là sự thật.
Sao lại như thế? Rút cuộc tại sao lại làm như vậy? Tần Hướng Dương ra sức day mũi.
Chắc chắn có nguyên nhân mà mọi người không biết.
Anh nhớ đến phản ứng đầu tiên của mình khi nhìn thấy xác của Kim Nhất Minh, đó là: tại sao Kim Nhất Minh lại cùng treo cổ chết ở cùng một chỗ với Trương Tố Quyên? Đó tuyệt đối không thể là sự tình cờ, nếu Kim Nhất Minh và sau đó là Trương Khởi Phát, Lâm Đại Chí, Lý Danh, Lý Lượng tất cả những người đã chết đó đều có những mối quan hệ dây tơ rễ má với Trương Tố Quyên, vậy thì Trương Tố Quyên mới là quân bài đô mi nô đổ xuống đầu tiên.
Vậy, tại sao người lên kế hoạch cho ván bài đó lại muốn lợi dụng Trương Tố Quyên?
Trương Tố Quyên? Anh liên tục nhẩm tên của người phụ nữ đó, muốn tìm rõ động cơ Triệu Sở làm như vậy, kẻo dù cho suy luận có hợp lý đến mấy thì anh vẫn không muốn tin kết luận vừa rồi.
“Có thể”. Anh nhẩm đọc tên của Trương Tố Quyên, bỗng nhiên nghĩ đến một nơi, và trước mắt lập tức sáng bừng lên.
Không lẽ sự thật luôn ở nơi đó, chỉ có điều trước đó tất cả mọi người đều không nghĩ đến?
Nghĩ đến đây, toàn thân anh run lên, giống như bất ngờ bị đâm một cái.
Không được, bây giờ phải đi, không đi không được.
Anh muốn đến kiểm chứng một việc.
Tần Hướng Dương lập tức quay lại xe, vừa nổ máy vừa gọi điện cho Tôn Kình.
“Lập tức lái xe cảnh sát đến Tây Quan chờ tôi! Nếu đang có việc cũng phải tự nghĩ ra lý do!”. Lần này giọng nói của Tần Hướng Dương rất quyết liệt, nói xong thì tắt ngay máy.
Khi chiếc Audi đến Tây Quan của Thanh Hà thì Tôn Kình đã đợi ở đó.
“Chuyện gì mà gấp gáp thế? Lúc này mà đi ra ngoài đúng là rất không tiện” Tôn Kình vừa nhìn thấy Tần Hướng Dương đã nói.
Mắt Tần Hướng Dương đỏ ngầu, đó rõ ràng là dấu hiệu của sự giận dữ.
Anh nói với Tôn Kình: “Xin lỗi người anh em! Lát nữa tỉnh lại thì hãy nói với cảnh sát là tôi bỗng nhiên xuất hiện tấn công cậu và cướp xe cảnh sát nhé.” Nói xong, mặc cho Tôn Kình vẫn còn chưa hiểu là chuyện gì thì anh đã ra tay nhanh như chớp, khiến cho Tôn Kình ngất lịm.
Lúc đó ánh mặt trời từ phía tây đổ xuống, tỏa những ánh vàng khắp nơi.
Tây Quan ở khu ngoại ô của Thanh Hà, nằm ngoài phạm vi kiểm tra xe của phía cảnh sát. Tần Hướng Dương một mình đi từ đó ra rất dễ, song muốn vào trong huyện thị Thanh Hà thì lại rất khó. Anh sắp xếp xong cho Tôn Kình rồi thì nổ máy, lái xe về hướng khu Bàn Long của Tân Hải.
Anh biết những lần trước ra vào huyện Thanh Hà ngồi xe cảnh sát của Tôn Kình thì được che giấu rất chắc chắn, nhưng lần này là đến Tân Hải, nếu để cho Tôn Kình lái thì đúng là làm khó cho cậu ấy.
Anh cướp xe cảnh sát, một là sẽ không liên lụy đến Tôn Kình, hai là xe cảnh sát có thể có tác dụng yểm hộ nhất định, nhưng khi anh đến ngoại vi của Tân Hải thì anh mới phát hiện ra xe cảnh sát chẳng khác gì các xe thông thường khác.
Tần Hướng Dương từ tự giảm tốc độ xe, anh biết qua ngã tư trước mặt thì sẽ vào đến địa giới của khu Bàn Long của thành phố Tân Hải. Đó là con đường nhất định anh phải đi qua để đến đích, nhưng ở đầu đường đó có hai chiếc xe cảnh sát đang đỗ, hai cảnh sát hình sự và hai cảnh sát giao thông đang lần lượt kiểm tra tất cả các xe qua lại.
Vẫn kiểm tra nghiêm ngặt như vậy! Đó là điều vượt qua dự liệu của anh.
Làm thế nào bây giờ? Anh chau mày suy nghĩ một lúc, rồi nhanh chóng tìm ra cách, rà soát lại từ đầu đến cuối, cảm thấy cách đó khả thi, thế là không do dự nữa mà nhấn đèn cảnh sát, tăng ga chạy đến ngã tư đường.
Trước khi đến gần ngã tư, tất cả các xe dân dụng đều lần lượt giảm tốc độ. Chiếc xe cảnh sát của Tần Hướng Dương vượt qua những chiếc xe dân dụng, lao đến phía trước, đúng lúc đó anh hạ cửa kính xe, nhanh chóng móc súng ra, nhằm thẳng vào bốt kiểm tra nổ hai phát súng “đoàng, đoàng.”
Tiếng súng rất rền, cảnh sát và các tài xế của những chiếc xe dân dụng đều nghe thấy. Phần lớn tài xế của những chiếc xe dân dụng lúc đầu không biết đó là tiếng súng, mà ngỡ là ai đó đốt pháo. Khi họ nhìn thấy phản ứng kinh hoàng của cảnh sát thì lập tức rối loạn cả lên, có người vội nâng kính cửa xe lên, có người thì xuống khỏi xe, khom người nhìn bốn xung quanh.
Sau khi súng nổ, các cảnh sát đang làm nhiệm vụ kiểm tra chỉ ngây ra trong mấy giây, rồi lập tức có người nhận ngay ra đó là tiếng súng.
Một viên cảnh sát hình sự hoảng hốt nhìn bốn xung quanh, rồi ngạc nhiên khi phát hiện ra trên khung của chiếc bốt kiểm tra ngay sau lưng anh ta có hai lỗ đạn mới tinh.
Viên cảnh sát hình sự đó lập tức run lên, lớn tiếng gọi đồng nghiệp: “Đạn xuyên qua bốt kiểm tra! Có người cầm súng tấn công cảnh sát! Lập tức cho dừng tất cả các xe! Gọi ngay về tổng bộ xin chi viện”
Câu nói vừa dứt, bốn cảnh sát nhanh chóng hành động ngay.
Lúc đó, chiếc xe của Tần Hướng Dương kéo chuông báo động, lập tức dừng ngay lại bên cạnh bốt kiểm tra, anh nhảy phắt xuống nắm tay viên cảnh sát hình sự hỏi: “Sao thế”
Viên cảnh sát kia thấy Tần Hướng Dương cũng là cảnh sát thì hốt hoảng nói: “Đến đúng lúc quá! Có người tấn công cảnh sát! Đang gọi về tổng bộ xin chi viện”
Tần Hướng Dương cố làm ra vẻ lo lắng nhìn bốn xung quanh, rồi kêu lên: “Nhanh chóng phong tỏa các ngả đường đi”
Viên cảnh sát hình sự kia nói: “Người đông quá, rất hỗn loạn, nhanh chóng giúp một tay đi!”.
Tần Hướng Dương làm ra vẻ lau mồ hôi rồi nói: “Tôi là người của Sở, vừa từ Thanh Hà về.” Nói rồi anh lấy ra mấy chiếc răng còn dính máu của Vương Phong đưa cho viên cảnh sát đó xem, rồi nói với vẻ lo lắng: “Vụ án này của tôi cũng đang rất gấp, tôi không giúp được các đồng chí đâu”
Nói xong, Tần Hướng Dương nhảy lên xe, kéo còi cảnh sát lao đi để lại một vệt khói đằng sau.
“Này!”. Viên cảnh sát hình sự gọi với theo thì đã thấy chiếc xe của Tần Hướng Dương chạy xa rồi, miệng lẩm bẩm: “Sao mình thấy người này có gì đó quen quen nhỉ?”. Anh ta lắc đầu, rồi không kịp nghĩ nhiều, vì lúc này hiện trường vẫn đang rất rối loạn.
Xe chạy được một đoạn xa rồi, Tần Hướng Dương mới thở phào, móc thuốc ra châm lửa. Theo làn khói thuốc chập chờn, đích đến của anh đã hiện ra mỗi lúc một gần.
Trung tâm phục hồi bệnh tâm thần Long Sơn khu Bàn Long thành phố Tân Hải.
Tần Hướng Dương vào trong trung tâm phục hồi đó không lâu, khi anh ra khỏi đó thì trời cũng đã tối thui. Cảnh tượng rối ren lúc trước ở ngã tư lúc trước cũng đã chấm dứt, không ai biết hai phát súng đó là như thế nào.
Bốn cảnh sát trực ca vô cùng căng thẳng, song không kiểm tra ra bất cứ người và xe khả nghi nào, song phía cảnh sát vẫn nhanh chóng cử thêm người đến ngã tư đó. Sau khi trật tự được khôi phục lại, mấy viên cảnh sát bước ra khỏi dòng xe chen chúc, toàn thân đầm đìa mồ hôi. Một cảnh sát hình sự kiểm tra lại camera bỗng kêu lên một tiếng sửng sốt. Các cảnh sát giao thông nghe tiếng vội chạy vào.
“Mau đến xem camera này!” Viên cảnh sát hình sự vẫy các đồng nghiệp, vẻ hốt hoảng.
Viên cảnh sát đó vừa nói vừa rê thước kéo hình ảnh. Mọi người xúm lại trước camera và kinh ngạc phát hiện ra, hai phát súng lúc trước xuất phát từ một chiếc xe cảnh sát.
“Sao lại có thể như thế được nhỉ”. Các cảnh sát đều nghi hoặc và không hiểu.
Từ hình ảnh của camera có thể nhìn thấy rõ, khi tới gần bốt kiểm tra từ cửa của một chiếc xe cảnh sát phát ra hai luồng sáng rất nhanh. Mặc dù không nhìn thấy nòng súng, nhưng bằng kinh nghiệm các cảnh sát đều có thể nhìn thấy đó là ánh sáng của đốm lửa tóe ra từ nòng súng.
Phát hiện này khiến tất cả các cảnh sát đều rất sửng sốt.
Đúng lúc đó, viên cảnh sát hình sự đã từng nói chuyện với Tần Hướng Dương nói với vẻ thắc mắc: “Mọi người có nhớ không? Người đó còn nói là người trên Sở”
“Người trên Sở thì nổ súng làm gì nhỉ?”. Một cánh sát hình sự khác cũng nói với vẻ không hiểu.
“Khoan!”. Viên cảnh sát hình sự lúc trước tiếp tục rê màn hình, “Có rồi!”. Nói rồi ngón tay anh ta nhấn một cái, hình ảnh dừng lại trên khuôn mặt của Tần Hướng Dương.
Các cảnh sát đứng bên đều chăm chú nhìn, một lúc sau, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.
Lệnh truy nã dán ngay ở cửa của bốt kiểm tra, các cảnh sát đều nhận ra Tần Hướng Dương.
Viên cảnh sát điều chỉnh màn hình nói với vẻ buồn phiền: “Chỉ tại tôi! Lúc đó anh ta nói chuyện với tôi, tôi không kịp nhận ra!”.
“Đừng mất thời gian nữa!” Các cảnh sát khác đều nói, “Nhanh chóng thông báo cho trung tâm chỉ huy, phát hiện nghi phạm, báo lên trên số biển xe và định vị vị trí!”
Cũng trong lúc đó, ở Thanh Hà cũng đang rối tinh rối mù.
Sau khi Tôn Kình tỉnh dậy, thấy mình nằm ở ghế sau của chiếc Audi, còn chiếc xe cảnh sát thì không thấy đâu nữa. Anh buồn bực đấm cho mình một cái, rồi cố gắng nhớ lại lời của Tần Hướng Dương. Anh thầm trách Tần Hướng Dương có chuyện mà không nói rõ với mình, thở dài một cái, thì hiểu ra rằng Tần Hướng Dương làm như vậy là vì không muốn liên lụy đến mình.
Cậu ấy có thể đi đâu được nhỉ? Tôn Kình suy nghĩ, một mình cậu ấy chắc chắn không vào được thành, không lẽ lại ra khỏi thành? Vậy thì đi đâu nhỉ?
Nhưng, cho dù thế nào thì việc xe cảnh sát bị cướp dù có muốn cũng không che giấu được. Tôn Kình biết chắc chắn Tần Hướng Dương đã gặp phải tình huống vô cùng cấp bách, nhưng không có cách nào, xe cảnh sát mất rồi, anh đành phải báo cảnh sát.
Tôn Kình cố gắng kèo dài thời gian thêm một chút rồi mới lái chiếc Audi về cơ quan. Về đến nơi thì mới phát hiện ra, ngoài người trực ban, hầu hết mọi người đều đã được huy động.
Người trực ban nói với anh, có một người thợ lái máy đào đã phát hiện ra Tần Hướng Dương ở thị trấn Đại Vương, Lục Thao đã đưa ngay người đến đó và còn mang theo cả chó săn, ngay cả người ngoài biên chế ngày ngày nằm ở chiêu đãi sở để tự kiểm điểm là Triệu Sở cũng đã đi theo.
Tôn Kình vội móc điện thoại ra thì mới phát hiện ra có mấy cuộc gọi nhỡ, các cuộc gọi đó đều của đồng nghiệp.
Đối với rất nhiều người thì hôm nay chắc chắn sẽ là một đêm không ngủ.
Đầu tiên, Lục Thao báo cáo ngay với Trịnh Nghị về thông tin liên quan đến Tần Hướng Dương. Anh ta không biết là lúc này Trịnh Nghị đang lo lắng bất an vì một chuyện khác.
Trịnh Nghị vừa nhận được tin, đồn cảnh sát của một cơ quan công an thuộc tỉnh bạn đã bắt được một kẻ đang chạy trốn của một vụ án khác – tên của hắn là Khổng Lương Điền trong lúc họ lục soát một lò gạch ở nơi hẻo lánh để truy bắt Tần Hướng Dương.
Khổng Lương Điền.
Đó là một cái tên mà cả đời này Trịnh Nghị không muốn nghe nhắc đến.
Là tổ trưởng của tổ chuyên án 903 cưỡng hiếp giết người, Trịnh Nghị và tổ phó tổ chuyên án Chu Học Quân đều rõ, vụ án 903 năm đó đã làm sai, hung thủ hoàn toàn không phải Lưu Chính Long, mà là tội phạm trốn chạy trong thời gian dài Khổng Lương Điền. Trịnh Nghị hoàn toàn không nghĩ được rằng Khổng Lương Điền lại chui ra vào lúc này.
Viên cảnh sát thông báo tin nói với Trịnh Nghị, khi nhìn thấy các cảnh sát đến lục soát, Khổng Lương Điền hoàn toàn không có bất cứ ý định phản kháng nào, thậm chí còn nói với viên cảnh sát xét hỏi bằng một giọng như được giải thoát: “Cuối cùng thì các anh cũng đã đến”
Viên cảnh sát đó còn nói, khi tới đồn cảnh sát địa phương câu đầu tiên mà Khổng Lương Điền nói là: “Rất nhớ món canh trứng rắc hành hoa của quê hương”
Tiếp đó, hắn thẳng thắn nói với các cảnh sát, hắn chính là hung thủ của bốn vụ án cưỡng hiếp giết người. Điều này khiến viên cảnh sát thẩm vấn vô cùng kinh ngạc, vội mời đồn trưởng đến ngay phòng thẩm vấn. Đồn trưởng vừa nghe vậy cũng lập tức đưa ngay Khổng Lương Điền lên cơ quan công an của địa phương.
Trong phòng thẩm vấn của cơ quan công an địa phương, Khổng Lương Điền lần lượt khai ra bốn vụ án mạng dưới tay mình, các nơi xảy ra những vụ án đó đều là ở thành phố Tân Hải và các huyện thị xung quanh. Trong bốn vụ án đó, có vụ án 903 cưỡng hiếp giết người năm đó. Lãnh đạo cơ quan công an nơi đó nhận rõ tính nghiêm trọng của vấn đề nên đã lập tức thông báo cho Cục trưởng Đinh Phụng Vũ sở công an của thành phố Tân Hải thuộc tỉnh bạn, tiếp đó thông báo cho phó Cục trưởng Trịnh Nghị.
Lãnh đạo của cơ quan công an tỉnh bạn nói với Đinh Phụng Vũ qua điện thoại: “Giám đốc Đinh, hồ sơ cho thấy rõ, vụ án 903 là vụ án đã kết thúc rồi đấy”
“Đã vất vả rồi! Cảm ơn sự phối hợp của các anh! Tôi sẽ xin ý kiến chỉ đạo của thủ trưởng trên tỉnh tôi, ngày mai chúng tôi sẽ cho người sang nhận người” Nói xong, Đinh Phụng Vũ tắt máy với vẻ nặng nề. Qua điện thoại, ông vẫn chưa hiểu được ý tứ của vị lãnh đạo cơ quan công an bên kia.
Đinh Phụng Vũ cũng nhận thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, nên cứ đi đi lại lại.
Đột nhiên ông đứng lại và nghĩ: “Lẽ nào đây là thu hoạch bất ngờ trong hành động phối hợp truy bắt của nhiều tỉnh mà Tần Hướng Dương đã nói”
Những lời trao đổi qua điện thoại khi ông và Tần Hướng Dương cùng nhau đi đến thỏa thuận quân tử mấy hôm trước ông còn nhớ như in. Mặc dù Đinh Phụng Vũ không hiểu lúc đó tại sao Tần Hướng Dương lại có phán đoán đó, song ông vẫn cảm thấy rất rõ điểm kết thúc của mọi vấn đề đều ở chỗ Tần Hướng Dương.
“Cái cậu Tần Hướng Dương này thật là!”. Bàn tay to dày của ông áp mạnh xuống mặt bàn làm việc.
Trịnh Nghị đắm chìm trong nỗi buồn bực, hành động phối hợp truy bắt của nhiều tỉnh mấy ngày trước là do chính một tay ông ta đề nghị, lên kế hoạch, xin phép thực hiện, không ngờ đến cuối cùng đến một sợi lông của Tần Hướng Dương cũng không tóm được, mà ngược lại lại lôi ra Khổng Lương Điền. Trong đầu ông ta suy nghĩ rất nhanh, ông ta biết những lời đồn đại về một số chi tiết, bao gồm cả ngày tháng chấp hành án tử hình trong vụ án Lưu Chính Long năm đó.
“Chuyện của Lưu Chính Long, nếu nói về trách nhiệm, tất nhiên có phần của mình, nhưng còn viện kiểm sát và tòa án thì sao? Không lẽ họ không có chút trách nhiệm nào?”. Nghĩ đến đây, trong lòng Trịnh Nghị thấy bình tĩnh trở lại, phán đoán của ông ta rất chính xác, ông ta không nghĩ đến chuyện của Khổng Lương Điền nữa, cứ cho là sau này truy cứu, thì chắc chắn cũng sẽ có người phải chịu cùng với ông ta.
Trên thực tế đúng là như vậy, bốn vụ án cưỡng hiếp giết người mà Khổng Lương Điền khai nhận, ngoài vụ án 903, ba vụ án còn lại đều là những vụ án treo, nên nhanh chóng được đem đối chiếu với lời khai của Khổng Lương Điền, duy chỉ có vụ án 903, mặc dù hắn đã thuật lại đủ những chi tiết có liên quan đến việc gây án, hơn nữa những chi tiết đó về mặt logic chỉ có hung thủ mới biết được, nhưng trong một khoảng thời gian khá dài sau đó, về mặt trình tự, phía viện kiểm sát và tòa án địa phương đều không thể kết luận Khổng Lương Điền là hung thủ của vụ án 903.
Đó là một điều kỳ lạ hiếm thấy trong lịch sử xét xử của loài người.
Trước tòa án, Khổng Lương Điền thừa nhận mình là hung thủ 903 cưỡng hiếp giết người. Hắn nói, tối ngày 3 tháng 9 năm 2007, hắn đã nhằm vào Trấn Ái Mai trên đường đi làm về. Trong ruộng ngô, Trần Ái Mai đã chống cự rất quyết liệt, vì hắn đã dùng sức quá mạnh nên đã bất cẩn bóp chết nạn nhân trước khi cưỡng hiếp. Sự kích thích mãnh liệt thêm vào đó không kìm được ngọn lửa ham muốn, hắn đã tới tiệm gội đầu “Tiểu Thượng Hải” ở Tây Quan. Người tiếp hắn là nhân viên mát xa Lưu Vân Vân. Trước đó, hắn không hề để ý rằng trên người mình có dính rất nhiều râu ngô, mà là do Lưu Vân Vân phát hiện ra trước. Xong chuyện, hắn đã mang đi hai chiếc bao cao su tránh thai, một trong hai chiếc là của hắn, chiếc còn lại là của Lưu Chính Long - vị khách đầu tiên tối hôm đó. Hắn nói, trước đó không hề tính đến việc sẽ quay lại hiện trường, đổ tinh dịch của người khác lên người nạn nhân hoàn toàn là ý nghĩ bất chợt. Về mặt hành vi, thì không có bất cứ quy luật nào, không đáng để nghiên cứu.
Ở đây có một chi tiết cần phải trao đổi, khi Khổng Lương Điền nhận tội, do nhiều năm luôn lẩn trốn ở lò gạch, cho nên hắn hoàn toàn không biết vụ án 903 đã được cảnh sát phá xong, càng không biết được rằng do hứng chí nhất thời của mình mà Lưu Chính Long đã bị kết tội là hung thủ.
Còn về mặt trình tự, thẩm phán và bên công tố kiên quyết cho rằng không thể nào kết luận Khổng Lương Điền là hung thủ của vụ án 903, thậm chí còn cho rằng, trạng thái tinh thần của Khổng Lương Điền có vấn đề, và phải đưa ra đánh giá về sức khỏe tâm thần đối với hắn.
Kẻ phạm tội thừa nhận mình là ung thủ.
Tòa án kiên quyết không cho phép tội phạm thừa nhận mình là hung thủ.
Điều này khiến Khổng Lương Điền rất lấy làm khó hiểu.
Sự khó hiểu này của hắn mãi đến sau khi thể chế tư pháp được cải cách thêm một bước thì mới chấm dứt.
Bây giờ, hãy để chúng ta quay lại với sự chú ý dồn vào Trịnh Nghị.
Không lẽ Tần Hướng Dương chưa bao giờ rời khỏi huyện Thanh Hà? Không lẽ những thông tin có liên quan đến việc Tần Hướng Dương xuất hiện trong lò gạch mấy ngày trước trên mạng là giả? Trịnh Nghị hoàn toàn không kịp xem xét đến những vấn đề này. Lục Thao đã đưa người và chó nghiệp vụ đến thị trấn Đại Vương, bây giờ ông ta chỉ còn biết chờ đợi.
Lục Thao nhanh chóng chuyển thông tin về, nhờ sự chỉ dẫn của người thợ lái máy xúc, họ đã phát hiện ra một bộ xương người. Đã truy tìm hết cả thị trấn Đại Vương một lượt mà không tìm thấy Tần Hướng Dương đâu. Ngoài ra, chiếc xe cảnh sát của Tôn Kình đã bị cướp, địa điểm xuất hiện lần cuối của Tần Hướng Dương là gần khu Tây Quan, Thanh Hà.
Lúc đó, Trịnh Nghị lại nhận được thông tin mới nhất: Tần Hướng Dương xuất hiện ở một bốt kiểm soát ở ngã tư của khu Bàn Long lại còn nổ cả súng, đạn găm trúng bốt kiểm tra, gây ra một cảnh tượng hỗn loạn, và nhân cơ hội đó không biết là đã đi về đâu. Camera dọc đường cho thấy, sau cùng Tần Hướng Dương biến mất ở gần khu Bàn Long.
“Tập kích bốt kiểm tra rồi nhân cơ hội đang rối ren tẩu thoát? Lại là một trò táo tợn! Tần Hướng Dương mày giỏi thật! Cuối cùng thì mày đã xuất hiện rồi!”. Giọng của Trịnh Nghị chứa đựng vẻ phấn chấn, ông ta ra lệnh, cảnh sát của tất cả các đơn vị trực thuộc lập tức tập trung ở khu vực Bàn Sơn thuộc khu Bàn Long, phong tỏa hết các ngả đường, đồng thời ông ta ra lệnh cho Lục Thao lập tức đưa người của Thanh Hà áp sát khu Bàn Long.
Sau khi Tần Hướng Dương ra khỏi trung tâm phục hồi bệnh tâm thần Bàn Sơn khu Bàn Long, trong lòng vô cùng nặng nề.
Anh nhận ra là mình đang đến gần sự thật, song anh chưa hề có chút chuẩn bị tâm lý nào đối với sự thật đó.
Anh nhận ra rằng, tấm ảnh Triệu Sở và Quách Tiểu Bằng là một miếng vá nữa của vụ án 214. So với ba chiếc máy nghe trộm mà hung thủ trước đây đưa đến cho tổ chuyên án thì miếng vá này càng có sức nặng và càng hoàn mỹ hơn. Nó giống như là việc nói thẳng cho Tần Hướng Dương biết, Triệu Sở chính là hung thủ của vụ án 214.
Nhưng, tại sao Triệu Sở lại làm như vậy? Tại sao lại chỉ đưa miếng vá đó cho một mình anh?
Trò chơi ư?
Đó không phải là trò chơi, mà đó là trò đùa với tính mạng.
Tần Hướng Dương thấy trong lòng có rất nhiều câu hỏi chưa lời đáp, nóng lòng như đang ngồi trên đống lửa. Anh cảm thấy mình như sắp bị chết ngột đến nơi.
Giận dữ, phẫn nộ, không hiểu, u uất… tất cả những trạng thái tinh thần đó cứ dâng đầy trong lòng anh.
Anh nổ máy, quay lại đường cũ. Lúc này, trong lòng anh chỉ nghĩ đến một chuyện: cho dù phải trả giá thế nào, anh cũng phải lập tức đi tìm gặp Triệu Sở.