Chương 27 Mười tám chén rượu
“Các bộ phận chú ý! Các bộ phận chú ý! Đã phát hiện ra nghi phạm Tần Hướng Dương lái một chiếc xe cảnh sát đang chạy về hướng tây theo đường Hoài Hải! Biển số xe là…” Trung tâm chỉ huy đã phát hiện ra Tần Hướng Dương qua camera và lập tức thông báo kịp thời tình hình. Trịnh Nghị lập tức lên xe chạy đến hiện trường, lệnh cho tất cả các cảnh sát dọc đường phong tỏa các ngả đường có liên quan.
Tần Hướng Dương hiểu rõ mồn một tình hình trên đường. Anh biết việc mình tập kích vào bốt kiểm tra không giấu được bao lâu. Nhưng anh không thể lo được nhiều như vậy, cho dù mọi ngả đường đều bị phong tỏa thì anh cũng chỉ còn một cách liều vượt qua, dù chỉ còn một chút cơ hội, thì anh cũng phải xông tới để gặp Triệu Sở. Những câu hỏi trong lòng anh có quá nhiều, anh hy vọng đối phương sẽ trả lời trước mặt mình.
Anh có cảm giác mình đang bị người khác đem ra làm trò đùa. Cho dù đối phương chỉ lợi dụng anh để điều tra vụ án, song anh vẫn không thể nào chấp nhập được.
Đó không phải là một trò đùa có ý nghĩa thông thường, cũng không chỉ là tội danh tội phạm bị truy nã trên danh nghĩa.
Chỉ hơi sai sót một chút thôi, rất có thể anh đã phải chết mấy lần rồi.
Nghĩ đến đây, anh lại càng cảm thấy sự phẫn nộ lạ lùng, cảm giác mình như con rối trong chiếc túi vải, tất cả mọi hành động đều nằm trong bàn tay điều khiển của người khác.
Các trạng thái tinh thần đan xen vào nhau, khiến anh càng lái xe càng nhanh. Anh kéo chiếu áo cảnh phục xuống, lái chiếc xe cảnh sát luồn lách trên đường Hoài Hải đông đúc như đang đi ở chỗ không người.
Cuối đường Hoài Hải, chính là ngã tư có chiếc bốt bị anh tập kích lúc đến, ra khỏi ngã tư đó thì cũng là ra khỏi khu Bàn Long.
Trước khi đến gần ngã tư, từ xa Tần Hướng Dương đã nhìn thấy ở đó có rất nhiều xe cảnh sát được bố trí thành mấy lớp trong ngoài. Có vô số cảnh sát súng ống đạn dược sẵn sàng, người thì nấp đằng sau những chiếc xe đó, người thì phục kích bên đường. Quan sát phía trước xong, anh lại nhìn vào chiếc gương chiếu hậu, thấy phía sau xuất hiện rất nhiều xe cảnh sát đang tăng tốc áp sát xe anh.
Anh lập tức nhận ra là mình đang bị dồn vào giữa đường Hoài Hải.
Anh biết phía cảnh sát đã sớm nhằm vào chiếc xe của anh, sở dĩ họ để cho anh rẽ vào đường Hoài Hải, là vì muốn kẹp anh trong thế như nhân bánh bao.
Trong tình huống này, những suy nghĩ thừa hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì, rút cũng không rút được, hoặc là xuống xe đầu hàng vứt bỏ tất cả, hoặc là cứ xông lên, vượt qua.
Anh nhắm mắt lại, rồi lại mở bừng mắt ra, rồi đưa tay chuyển từ số 5 xuống số 4, nhấn mạnh ga, nhằm thẳng vào một góc độ không có người ở ngã tư, lao vào một chiếc xe cảnh sát ở đó.
Các cảnh sát nấp sau chiếc xe đó thấy Tần Hướng Dương lấy hết tốc độ lao lên thì đồng loạt lùi ra sau để tránh, đồng thời một chiếc loa vang lên: “Tần Hướng Dương! Anh đã bị bao vây! Đề nghị lập tức dừng xe! Lập tức dừng xe! Dừng xe!”.
“Ầm!” đầu chiếc xe của Tần Hướng Dương lao vào chiếc xe chắn đường, phát ra một tiếng động to tướng, kính cửa xe bị vỡ, chiếc túi khí lập tức cũng bật ra. Quán tính quá mạnh khiến đầu của anh va vào vô lăng.
Tần Hướng Dương cảm thấy trước mắt tối sầm. Bằng trực giác anh biết rằng, những chiếc xe chắn đường vẫn chưa được đẩy ra, vì không thể nào làm gì được, những chiếc xe đó rất nhiều. Lao xe vào chỉ là cách cuối cùng khi chẳng còn cách nào khác.
Tần Hướng Dương lắc mạnh đầu, trước mắt đã rõ hơn thì anh mới phát hiện ra những chiếc xe cảnh sát bốn xung quanh đang tiến nhanh về phía anh.
Anh vội tháo đai an toàn, nhảy ra khỏi xe và chạy về phía trước.
Đúng lúc đó, chiếc loa to lại phát ra lời kêu gọi: “Nghi phạm chớ nên ngoan cố chống cự, nếu không sẽ bắn chết ngay tại chỗ”
Trong lòng Tần Hướng Dương biết rõ, nếu mình không móc súng ra, thì cảnh sát tạm thời không thể nổ súng được, nên anh không thèm để ý đến những lời cảnh báo đó, bật người nhảy lên một chiếc xe rồi từ chiếc xe đó lại nhảy sang một chiếc xe khác. Cứ như vậy, anh liên tiếp nhảy trên nóc của những chiếc xe ngang dọc, tiếp tục chạy về phía trước.
Các cảnh sát gần đó thấy anh tay không, không nổ súng thì cũng lần lượt cất súng đi và chạy ra ngăn lại.
Tần Hướng Dương nên lấy làm mừng vì lúc này Trịnh Nghị đang trên đường đến, nếu ông ta mà đang chỉ huy ở hiện trường thì rất có thể có người đã nổ súng thật, nếu không bắn chết thì ít nhất cũng là khiến người ta mất đi khả năng hành động. Đó không chỉ là nhằm vào Tần Hướng Dương, mà còn là tác phong trong khi truy bắt các đối tượng của Trịnh Nghị từ trước đến nay.
Tần Hướng Dương liên tục thay đổi vị trí trên các nóc xe chắn đường. Cảnh sát rất đông, không chặn được ở dưới nên họ cũng thi nhau nhảy lên nóc xe để rượt đuổi. Bề mặt nóc xe bé, mục tiêu lại vô cùng linh hoạt, không ngừng nhảy qua nhảy lại, chốc chốc lại tung mình như cá nhảy, chốc chốc lại xoay người. Do vậy, cảnh sát nhiều, nhưng lại không giành được ưu thế, hễ người nào tiếp cận được Tần Hướng Dương thì đều bị anh đánh cho lăn xuống.
Nói ra thì phức tạp, thực ra sự việc cũng chỉ diễn ra trong chốc lát. Tần Hướng Dương nhanh chóng nhảy lên chiếc xe ngoài cùng của vòng vây. Anh nhảy xuống khỏi xe, đánh ngã hai cảnh sát trước mặt rồi tiếp tục chạy về trước. Khi anh xuống mặt đất thì không còn ưu thế nữa. Phản ứng của cảnh sát vô cùng nhanh chóng, một lần nữa lại vây đến. Lần này, Tần Hướng Dương phải đối mặt với cả một bức tường người, tất cả không gian để xoay sở đều sắp bị đóng chặt lại.
Đúng lúc đó, một tiếng phanh xe gấp vang lên.
Một chiếc Audi bỗng nhiên lao vào khe hở của vòng vây, đỗ gấp ngay trước mặt Tần Hướng Dương.
Tần Hướng Dương hoảng hốt nhìn, thì thấy đó là Triệu Sở.
“Lên xe!”, Triệu Sở ngồi trong xe hét to về phía anh.
Tần Hướng Dương không chút do dự, tung người nhảy vào chiếc ghế phụ lái qua cửa xe.
Triệu Sở lập tức đánh mạnh vô lăng, lao lên chỗ có ít người nhất.
Các cảnh sát vội tản ra bốn phía để tránh, đến đi định thần lại thì chiếc Audi đã chạy xa mất rồi.
“Đuổi theo!”. Mọi người nhảy lên những chiếc xe cảnh sát rúc còi báo động, hình thành lên một đoàn xe cảnh sát dài như một con rồng trên đường Hoài Hải.
Chiếc xe của Triệu Sở ra sức tháo chạy ở đầu của con rồng đó.
Ra khỏi đường Hoài Hải cũng là ra khỏi khu Bàn Long, đi tiếp về trước thì sẽ tới địa giới của Thanh Hà.
Chiếc Audi vừa ra khỏi khu Bàn Long, thì phía trước xuất hiện một đoàn xe cảnh sát.
Triệu Sở lập tức nhận ra, đó có lẽ là người của Lục Thao. Lúc này, Lục Thao đã nhận được mệnh lệnh, có một chiếc Audi đã đón Tần Hướng Dương ra khỏi vòng vây và đang tháo chạy về hướng Thanh Hà.
Đoàn xe của Lục Thao vừa triển khai đội hình cánh quạt, thì chiếc Audi đã xuất hiện ngay trước mặt.
Lục Thao đã tính toán rất tốt, anh ta muốn buộc chiếc Audi phải dừng lại, sau đó dùng đội hình cánh quạt tiến hành bao vây chiếc xe đó.
Đoàn xe và chiếc Audi nhanh chóng áp sát lại với nhau.
Lúc này, chiếc Audi đang ở thể sắp va vào một chiếc xe cảnh sát.
Hai chiếc xe mỗi lúc một áp sát lại với nhau, 20 mét, 10 mét, 8 mét…
Người lái chiếc xe cảnh sát đang đối đầu với chiếc Audi mồ hôi túa ra đầm đìa! Anh ta không muốn cùng va chạm với đối phương! Anh ta tưởng rằng mình đã đủ liều lĩnh rồi, cứ nghĩ rằng đối phương sẽ không dám liều mạng, sẽ phải dừng xe trước anh ta, nhưng không ngờ chiếc Audi không hề có ý dừng lại.
Người lái chiếc xe cảnh sát sau cùng hoảng loạn thật sự, nhìn thấy hai chiếc xe sắp va vào nhau đến nơi bèn nhắm mắt lại, đánh mạnh vô lăng, tiếp sau đó anh ta nghe thấy tiếng của kim loại chà sát vào nhau rất mạnh. Trong cơn hoảng hốt, anh ta nhìn thấy thân của hai chiếc xe lướt qua nhau làm tóe ra những đốm lửa nhỏ. Đến khi anh ta mở mắt ra được thì chiếc Audi đã vượt qua đội hình cánh quạt, lao về phía trước.
Đội xe hình cánh quạt lập tức quay đầu đuổi theo, đội xe cảnh sát của Tân Hải cũng nhanh chóng đuổi đến nơi.
Tần Hướng Dương biết đây có lẽ là chiếc Audi của Vương Phong. Anh nhảy lên xe, hai người trong xe không ai nói câu gì, và tất nhiên họ cũng chẳng có thời gian để nói.
Mãi cho đến khi chiếc Audi đã cắt đuôi đoàn xe cảnh sát một quãng khá xa, Tần Hướng Dương mới hỏi: “Tại sao lại cố ý để tấm ảnh đó vào trong ví tiền? Tại sao”
Triệu Sở đáp với vẻ vô cùng bình tĩnh: “Lát nữa đến nơi rồi sẽ nói”
“Đến nơi nào”
“Lát nữa sẽ biết”
Rất nhanh. Chiếc xe đã chạy đến ngoại ô của Thanh Hà, tiếp đó đến Tây Quan, cuối cùng thì lao vào một khu nhà máy rộng lớn. Lúc đó Tần Hướng Dương mới nhận ra, đây là nhà máy hóa chất quốc doanh.
Cửa mà chiếc Audi lao vào là cửa bắc, khi vào đến đó chiếc xe vẫn không hề giảm tốc độ, chỉ bằng một cú chiếc xe đã lao đổ hàng rào chắn ngoài cổng.
Thấy vậy, người gác cổng và người bảo vệ vội chạy ra ngăn lại.
Triệu Sở mở cửa xe, lấy súng bắn lên trời hai phát, hai người kia thấy tiếng súng sợ quá bèn núp sang bên.
“Sao anh lại có súng?”, Tần Hướng Dương sửng sốt hỏi.
Triệu Sở nhìn về phía trước, không thèm để ý đến lời của anh.
Khoảng 5 phút sau, vô số xe cảnh sát cũng nháy đèn rú còi tiến vào nhà máy hóa chất. Phía bên ngoài nhà máy, số xe còn nhiều hơn nữa, bao vây kín đặc xung quanh nhà máy hóa chất rộng lớn. Nhìn cảnh tượng đó có lẽ là họ đã huy động đến cả cảnh sát vũ trang.
Diện tích nhà máy rất rộng, khu làm việc văn phòng và khu sản xuất tách biệt nhau và được ngăn cách bằng một cánh cổng bằng sắt. Trong khu sản xuất, ngoài một số nhà mái bằng, thì đến đâu cũng thấy những bồn dầu, bồn khí, và cả những chiếc bồn chứa các chất có dán cảnh báo nguy hiểm bên ngoài.
Triệu Sở lái xe vào khu sản xuất, đỗ xe xong thì ra hiệu cho Tần Hướng Dương xuống ra và hai người đi đến trước một dãy nhà mái bằng, Triệu Sở mở một cánh cửa và đi vào trước.
Đó là một phòng kế hoạch sản xuất, có hai cửa sổ lớn ở hai đầu nam bắc, trong phòng có một gian cách biệt, trong gian cách biệt có một chiếc giường để cho nhân viên trực ban điều độ nghỉ, phía ngoài gian nghỉ ngơi có một bộ bàn ghế, điện thoại và các vật dụng phục vụ cho khi làm việc.
Triệu Sở bước vào phòng xong thì bật đèn, nhanh chóng kéo tấm rèm cửa dày nặng, chỉ để lại một khe hở đủ cho nửa người ở phía nam. Sau đó, anh ta ra hiệu cho Tần Hướng Dương cứ ngồi xuống. Nhìn dáng điệu anh chẳng khác gì chủ nhà ở đây.
“Tôi biết trong lòng cậu đang có cả một đống câu hỏi.” Triệu Sở vừa nói vừa mở chiếc tủ bên tường, lấy từ trong đó ra một số đồ ăn ném cho Tần Hướng Dương, “Nhưng, tốt nhất là cậu nên bổ sung một chút lấy sức lực đã”
Tần Hướng Dương gạt những thứ đó sang một bên, nhìn đối phương với vẻ nghi ngờ. Xem ra, Triệu Sở rất quen thuộc với nơi đây, không lẽ anh ta đã có sự chuẩn bị từ trước?
Có chuẩn bị từ trước thì sao? Mặc dù tần Hướng Dương không biết đối phương muốn làm gì, nhưng vẫn lớn tiếng nói: “Đây là tuyệt địa!”
“Tuyệt địa?”. Triệu Sở mỉm cười, “Điều đó thì chưa chắc. Đừng mất thời gian nữa, lát nữa muốn hỏi gì thì còn đủ thời gian”
Nói rồi, anh ta lại mở một chiếc tủ khác, lấy từ trong đó ra hai khẩu súng một dài một ngắn, và mấy băng đạn, ngoài ra còn có cả mấy chiếc điều khiển.
“Ở đâu ra lắm đạn thế? Rút cuộc là anh định làm gì?”, Tần Hướng Dương càng thấy nghi hoặc hơn.
Triệu Sở cầm một chiếc điều khiển lên, bước tới bên cửa sổ, nói: “Tôi đang tạo ra một hoàn cảnh để chúng ta được nghỉ ngơi”
Lúc này, bên ngoài căn nhà đèn đuốc sáng rực, có vô số cảnh sát hình sự, cảnh sát vũ trang vũ khí đầy đủ đang vào vị trí vây kín dãy nhà mái bằng đó, còn ở tất cả các vị trí có thể mai phục ở tầm cao, tầm giữa, tầm thấp bên ngoài dãy nhà cũng đã bố trí các tay bắn tỉa mai phục sẵn. Nhìn từ góc độ bên ngoài, thì thấy Tần Hướng Dương và Triệu Sở chẳng khác gì ba ba trong chậu, ngoài việc đầu hàng, chẳng còn con đường nào khác. Nếu cứ ngoan cố đến cùng, thì chỉ cần cấp trên ra lệnh một câu, thì hoặc là cảnh sát vũ trang đột nhập lập tức, hoặc là bắn ngay qua cửa sổ, và cho dù thế nào thì người ở bên trong cũng đều chết.
Đinh Phụng Vũ đang trên đường đến hiện trường.
Trịnh Nghị rất vừa ý với việc bố trí hiện giờ tại hiện trường, ông ta cố giữ vẻ mặt bình thường để giấu sự kích động trong lòng. Người ngoài nhìn vào thì thấy giữa ông và Tần Hướng Dương cũng như với Triệu Sở chẳng có mối oán thù cá nhân nào, ông chỉ làm vì nhiệm vụ chung, truy bắt nghi phạm đang trốn chạy của vụ án 214, bây giờ nghi phạm đang ở trong ngôi nhà kia rồi, ông sắp thành công rồi.
Nhưng chỉ có một mình ông ta mới biết được mối ân oán giữa ông và Tần Hướng Dương đã sớm vượt qua bản thân vụ án 214. Tần Hướng Dương đi khắp nơi điều tra những vụ án đã khép lại, động chạm đến lợi ích của ông ta, hơn nữa còn động chạm đến giới hạn không chỉ một mình ông ta.
Suy nghĩ của Trịnh Nghị là, những vụ án đó có vấn đề? Nhưng có cách nào đâu? Đó không phải là bắt đầu từ tổ chuyên án. Năm đó, nếu như không phải vì Lâm Đại Chí - ông chủ của Công ty sản xuất trang bị cảnh sát trong những lần may mắn tình cờ nắm được những bí mật của các vụ án đó và đến để đe dọa ông ta; nếu như không vì Chu Học Quân - viên cảnh sát ở Thanh Hà đã nghỉ hưu nói cho ông ta biết về những điều nắm được qua chất vấn Lưu Vân Vân và suy đoán của mình, thì ông ta đã hoàn toàn không biết những vụ án đó có vấn đề: vụ án 628 tấn công cảnh sát, đột nhập giết chết cả nhà, thì đó là vì hung thủ đã mang hung khí nhét vào cốp xe của Lâm Kiến Cương để hãm hại anh ta, hơn nữa tổ chức da trong kẽ móng tay của Mã Hiểu Liên so sánh thì đúng là bằng chứng đơn lẻ; vụ án 903 cưỡng hiếp giết người, hung thủ Khổng Lương Điền thì đã bị truy nã nhiều năm trước trước khi gây án, hơn nữa bóp chết Trần Ái Mai trước rồi lại đi mua dâm ngay sau đó, sau khi mua dâm xong, bỗng nhiên nổi hứng quay lại hiện trường, đổ tinh dịch của Lưu Chính Long lên người nạn nhân, những việc làm đó là tình huống ngược lại với logic thông thường; vụ án 719 giết người chặt xác thì lại càng hoang đường hơn, cái tay Tạ Chính Luân đó hoàn toàn tự nguyện ngồi tù, nhận tội thay cho người khác; vụ án 1123 móc mắt bé trai, Trịnh Nghị hoàn toàn không biết sự thật là ai, nhưng Lâm Đại Chí đã đe dọa ông ta, đó cũng là một vụ án oan sai. Còn như việc, tại sao Lâm Đại Chí lại biết được vụ án 1123 cũng có vấn đề, thì Trịnh Nghị không rõ, nó trở thành một câu đố mà có lẽ trừ phi Lâm Đại Chí sống lại thì mới có lời giải đáp! Những chuyện này giống như vấn đề sản phẩm có vấn đề của nhà máy, làm gì có 100% sản phẩm đạt yêu cầu? Rất nhiều khi, vụ án khép lại thì cứ khép lại thôi! Chỉ có thể rút ra bài học kinh nghiệm, cố gắng không để lặp lại sai lầm tương tự là được! Nhắc lại vụ án cũ? Lật lại án? Làm như vậy chẳng phải là tát vào mặt của tất cả những người đã tham gia giải quyết vụ án đó sao? Như thế sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của biết bao người? Phá hoại biết bao gia đình hạnh phúc?
Trịnh Nghị càng nghĩ càng tức! Việc làm của Tần Hướng Dương thật quá đáng! Thật đáng hận! Vậy thì hôm nay cậu ta chỉ có một kết cục, mượn câu của Vương Giả Vinh Diệu: đất cao có thể mất, Tần Hướng Dương nhất định phải chết.
Việc đầu tiên phía cảnh sát sơ tán tất cả công nhân và nhân viên trực ban, tiếp đó từ chiếc loa to chốc chốc lại phát ra: “Những người trong nhà nghe đây. Các anh đã bị bao vây! Đã bị bao vây! Lập tức hạ vũ khí, rời khỏi căn nhà đó! Nếu không, hậu quả sẽ tự chịu”
Tần Hướng Dương nghe thấy tiếng loa, đứng dậy, bước đến trước cửa sổ.
Triệu Sở vội đẩy anh ra phía sau tấm rèm, đồng thời cầm một chiếc điều khiển lên, rồi bất ngờ nhấn vào một chiếc nút trên đó.
“Ầm!”. Từ bên ngoài vọng đến một tiếng nổ rất to.
Tần Hướng Dương sửng sốt nhìn ra ngoài cửa sổ qua kẽ của tấm rèm.
Ở chỗ cách vòng ngoài của vòng vây mấy chục mét, có một dãy nhà điều độ mái bằng khác, một trong những căn phòng trong đó bốc lên một cột lửa. Tiếp đó là những tiếng nổ bất ngờ, phòng làm việc trong chốc lát được san phẳng, kéo theo cả những căn phòng bên cạnh cũng trở thành những đám lửa.
Dường như Triệu Sở cảm thấy vẫn chưa đã, nên lại nhấn tiếp một nút nữa không chút do dự. “Ầm, ầm, ầm!”, lần này thì là những tiếng nổ liên tiếp.
Cả dãy nhà mái bằng với hơn 20 căn phòng có căn phòng điều độ lúc trước trong chốc lát bị san phẳng. Sóng âm thanh lớn và sóng xung kích theo đó khuếch tán ra. Các cảnh sát vũ trang bao vây ở vòng ngoài cùng gần với dãy nhà đó cũng bị sức ép làm ngã lăn.
“Nằm xuống!”
“Rút!”
“Nguy hiểm!”
“Có ai bị thương vong không?”
“Ôi, cái chân của tôi!”
Một loạt tiếng nổ vang lên mà không hề có dấu hiệu báo trước, khiến cho tất cả mọi người đều không có bất cứ sự đề phòng nào, nên bên ngoài lập tức trở nên nhốn nháo.
Trịnh Nghị lập tức nhận ra đó là bom điều khiển từ xa, ông ta hoàn toàn không ngờ được rằng những người trong nhà lại dám mạnh tay như vậy! Mặt ông ta lập tức biến sắc, một cảm giác bất lực lan khắp cơ thể, ông ta ủ rũ nhìn dãy nhà mái bằng bị đổ sập và mới nhận ra rằng, vị trí bị bom đánh sập đó đã được lựa chọn rất kỹ càng. Trong phạm vi của cả khu sản xuất, thì dãy nhà mái bằng đó cách chỗ đóng hộp sản phẩm hóa chất xa nhất, lượng thuốc nổ trong những trái bom đó cũng được dùng rất có mức độ, nếu không…Trịnh Nghị không dám nghĩ tiếp nữa, ông ta cảm thấy đầu như bị đơ.
Không biết một chút nào về tình hình bên trong ngôi nhà kia, và vốn dĩ Trịnh Nghị không để tâm đến điều đó. Số lượng cảnh sát hình sự, cảnh sát vũ trang, cảnh sát đặc nhiệm và thêm cảnh sát phòng chống bạo loạn đang có mặt ở hiện trường gộp lại, ít nhất cũng phải mấy trăm, đủ để tiến hành một cuộc chiến tranh quy mô nhỏ, hơn nữa, phía sau còn đang liên tục tăng viện, thì tình hình bên trong căn nhà đó có thể nào cũng chẳng cần quan tâm, dù cho Triệu Sở bắt cóc Tần Hướng Dương, hay là hai người là đồng lõa, hoặc là tình hình đặc biệt hơn, thì ông ta cũng không quan tâm, tất cả đều nằm trong bàn tay ông ta.
Nhưng, không ngờ đối phương lại bố trí bom từ trước!
“Là do Triệu Sở làm hay Tần Hướng Dương làm? Đúng là điên! Điên thật rồi!”. Trịnh Nghị nghiến chặt răng, suy nghĩ, “cả hai kẻ đó đều phải chết!”. Nghĩ đến đây, ông ta lập tức chui vào xe chỉ huy, hiện trường đang rất rối ren, ông ta phải kiểm soát và ổn định đã.
Lúc này, Triệu Sở cũng cầm một chiếc loa lên, hét to ra với bên ngoài: “Cục trưởng Trịnh, những lời sau đây tôi chỉ nói một lần, ông hãy nghe cho rõ. Đề nghị ông lập tức cho rút tất cả mọi nhân viên, xạ thủ bắn tỉa, đội đột kích ở hiện trường, từ bỏ mọi suy nghĩ và hành động đe dọa đến an toàn của chúng tôi, nếu không, mục tiêu của qủa bom tiếp theo sẽ là tòa nhà văn phòng 27 tầng kia! Ngoài ra, nói thêm cho ông biết một bí mật, tất cả các bồn khí, bồn dầu trong nhà máy cũng đều có những quả bom với số lượng khác nhau. Chỉ cần tôi nhấn nút chiếc điều khiển trong tay thì trong phạm vi bán kính mấy chục cây số sẽ biến thành biển lửa. Chúng ta cùng chơi một trò, vị trí đặt các trái bom rất bí mật, tốt nhất ông hãy nhanh chóng bố trí một đội tháo gỡ bom, 7 giờ sáng mai, tôi sẽ cho nổ một trái đúng giờ, hy vọng rằng đến lúc đó ông đã gỡ được hết số bom”
Ngồi trong xe chỉ huy, nghe xong những lời này, mặt của Trịnh Nghị tái mét, đến cả đầu mẩu thuốc rơi xuống quần cũng không biết. Các sản phẩm hóa chất trong nhà máy rất nhiều, liên quan đến tài sản hàng chục tỉ đồng của nhà nước, dù chỉ là một quả bom nổ thì cũng dẫn đến vụ nổ liên hoàn. Đến lúc đó, đừng nói đến mấy trăm con người ở hiện trường mà ngay cả nhà máy, thậm chí các nhà máy khác và nhà ở của công nhân xung quanh cùng các công ty, cửa hàng, nhà hàng, tiệm tóc, trung tâm tắm gội, khu dân cư… ở xung quanh cũng đều bị thăng thiên theo! Tổn thất đó không nghi ngờ gì tương đương với tổn thất của một cuộc oanh tạc mà máy bay ném bom chiến lược gây ra. Một khi nó xảy ra, đừng nói một cục phó công an thành phố bé con như ông ta mà ngay cả bí thư tỉnh ủy cũng không thể gánh vác được!
Bỗng nhiên ông ta cảm thấy một nỗi sợ hãi từ sâu thẳm trong lòng.
Ông ta sợ thật sự.
Ông ta nhận ra là mình đã coi thường ý đồ của đối phương, không hề biết gì về việc mục đích của đối phương. Chuyện này, không phải nhiều người thì có thể giải quyết được, kinh nghiệm truy bắt tội phạm của ông ta trước đây đều chẳng vận dụng được gì vào lúc này, vì đối tượng hoàn toàn khác với những kẻ đùa giỡn với tính mạng khác ngoài xã hội.
Lần này hoàn toàn không phải là truy bắt.
Lần này là một cuộc chiến tranh.
“Rút! Tất cả mọi người hãy rút ra khỏi khu vực nhà máy! Chú ý, tất cả mọi người”
“Tổ gỡ bom lập tức vào vị trí! Lập tức vào vị trí! Mục tiêu, tất cả bồn chứa hóa chất ở trong nhà máy”
Hai mắt Trịnh Nghị đỏ ngầu, không phải là ông ta đang hét nữa mà là đang gào thét.
Chưa đầy một phút sau khi Trịnh Nghị ra mệnh lệnh, cả một nhà máy hóa chất rộng lớn đã hoàn toàn ở trong trạng thái trống vắng, chỉ còn lại vô số những bồn chứa hoa chất cao to đứng giữa màn đêm đen, trông giống như những quả tên lửa sẵn sàng chờ được phóng.
Sau khi đến hiện trường, Định Phụng Vũ nghe Trịnh Nghị báo cáo xong thì cũng ngây người ra một lúc.
Trịnh Nghị khẽ nói: “Cục trưởng Đinh, có nên thông báo với trên tỉnh không”
Đinh Phụng Vũ trừng mắt nhìn Trịnh Nghị một cái, nói: “Trên tỉnh đã biết từ lâu rồi”
“Thế còn trên Bộ thì sao? Có thể giấu được không?” Trịnh Nghị thận trọng hỏi.
“Giấu cái gì mà giấu! Đến bây giờ rồi mà trong đầu vẫn toàn tác phong quan liêu! Sự việc mà không xử lý cho khéo, thì không ai trốn được đâu!”. Đinh Phụng Vũ lớn tiếng nói, “Tháo bom! Ngay lập tức”
“Đã bố trí xong rồi ạ!” Trịnh Nghị vội nói.
Đinh Phụng Vũ trầm ngâm, nói: “Điều thêm người đi, phải gỡ xong trước 7 giờ sáng mai, không được để sót một quả nào! Đó là mệnh lệnh tuyệt đối”
Đinh Phụng Vũ nói xong, thở dài một cái, rồi lại tiếp: “Tình hình bên trong thế nào?”.
Trịnh Nghị nghĩ một chút, nói: “Tần Hướng Dương và Triệu Sở đang ở trong đó, quả bom vừa rồi không biết do ai gây ra!”
Đinh Phụng Vũ nghe vậy không khỏi sửng sốt, ông không tin Tần Hướng Dương có thể làm ra những việc như vậy, nên vội hỏi: “Bọn họ có yêu cầu gì không?”
“Chuyện đó ư? Bọn họ không nói gì cả” Trịnh Nghị trả lời một cách thận trọng.
“Không được!”. Đinh Phụng Vũ đi đi lại lại mấy bước rồi nói: “Tôi phải vào đó gặp Tần Hướng Dương để nói chuyện!”
“Cục trưởng Đinh! Hiện giờ chưa rõ tình hình trong đó, hay là đợi gỡ xong bom rồi hãy nói?”
“Thôi được!”, Đinh Phụng Vũ thở một hơi dài.
Bên ngoài đã yên tĩnh, Triệu Sở kéo tất cả rèm cửa lên, nói: “Được rồi đấy, bây giờ không có ai quấy rầy hai anh em ta nữa rồi.” Nói xong, anh ta mỉm cười, rồi lấy mấy chai rượu đặt lên bàn, nói, “Tôi tìm được chỗ này cũng tốt đấy chứ?”
Vừa rồi Triệu Sở đã đưa ra một đòn tiên phát chế nhân, rồi lại bất ngờ làm một loạt động tác khiến Tần Hướng Dương không khỏi sửng sốt. Anh không rõ rút cuộc Triệu Sở muốn làm gì, song anh biết một điểm ít nhất là Triệu Sở làm như vậy thì bọn họ đừng ai nghĩ đến chuyện sống sót mà ra khỏi đây!
Nghĩ đến đây, Tần Hướng Dương thở dài một cái, tự nhiên từ đáy lòng nhen lên một suy nghĩ buông bỏ, anh lắc đầu, mỉm cười, nói: “Nơi này rất tốt. Vậy, vụ án 214 tất cả đều do anh làm”
“Đúng thế, tôi đã giết Kim Nhất Minh, còn lên kế hoạch lợi dụng mấy chiếc máy nghe trộm thúc đẩy Lý Danh, Lý Lượng giết chết Trương Khởi Phát. Tôi đã lợi dụng lúc đưa đồ orer đến, đặt vào người Lý Danh, Lý Lượng và Lâm Đại Chí mỗi người một chiếc máy nghe trộm. Sau đó, tôi lại lợi dụng cơ hội anh em nhà họ Lý tìm Lâm Đại Chí nói chuyện để giết bọn họ! Xong việc, lại thông qua đồn trưởng Thẩm Hạo của đồn Tây Quan, chuyển ba chiếc máy nghe trộm đó cho tổ chuyên án của các cậu!”. Nói rồi, Triệu Sở lấy ra một chén rượu nhỏ, rót rượu đầy vào đó, nói tiếp: “Đã lâu lắm rồi tôi không uống một trận cho đã!”. Nói xong, anh ta uống hết chén rượu thứ nhất.
“Anh làm tất cả những việc đó là vì ngày hôm nay? Nơi đây cũng đã được chuẩn bị từ trước”
“Đúng thế” Triệu Sở uống cạn chén thứ hai.
“Anh cố ý để cho tôi nhìn thấy tấm ảnh anh chụp với Quách Tiểu Bằng, là muốn nói với tôi rằng anh là hung thủ, tất cả tình hình mà tôi điều tra ra được qua Trần Khải, anh đã biết trước rồi, và anh đã thông qua Quách Tiểu Bằng để biết được những điều đó?”.
“Đúng thế.” Triệu Sở uống cạn chén thứ ba.
“Xem ra, năm đó Trương Khởi Phát cũng đã tìm Quách Tiểu Bằng. Vậy thì chuyện Trương Khởi Phát tìm ra điểm bán ma túy bán tự động, sau đó giúp cho bọn Trình Hạo Nhiên che giấu việc buôn bán ma túy tất nhiên anh cũng đã biết rồi”
“Đúng thế, tôi biết hết tất cả bí mật của bọn họ.” Triệu Sở uống chén thứ tư.
“Nhưng, bằng chứng về việc buôn bán ma túy của bọn Trịnh Hạo Nhiên trong tay Trương Khởi Phát thì sao? Tôi vẫn chưa tìm thấy!”
“Bằng chứng đã bị tôi lấy được” Triệu Sở uống chén rượu thứ năm.
“Anh? Tìm thấy bằng cách nào”
“Hồi đó Trình Hạo Nhiên bị Trương Khởi Phát ép quay clip, nói về sự thật buôn bán ma túy cùng với đồng bọn Lâm Đại Chí. Trương Khởi Phát đã cho clip đó vào trong một chiếc đĩa dữ liệu và luôn mang theo người, chiếc đĩa dữ liệu đó luôn để trong ví tiền. Địa điểm lúc đầu anh ta đến tắm không phải là Kim Mãn Đường, mà là một phòng tắm. Có một lần, tôi đã theo anh ta đến đó và cố ý tạo ra một vụ mất trộm trong phòng tắm, lấy cắp các đồ dùng mang theo của mấy người, bao gồm cả ví tiền của Trương Khởi Phát” Triệu Sở nói xong thì uống chén rượu thứ sáu.
“Được, như vậy thì anh cũng đã nắm hết bí mật của Trương Khởi Phát, Lâm Đại Chí, Lý Danh, Lý Lượng, ván bài Đô mi nô liên hoàn của anh đúng là đã được xây dựng thành công. Nhưng, tại sao anh lại giết chết Kim Nhất Minh?”
“Kim Nhất Minh phải chết! Bởi vì hắn phải chịu trách nhiệm về cái chết của Trương Nhược Tình năm đó!”, Triệu Sở uống hết chén rượu thứ bảy.
“Tại sao anh lại chọn tôi? Hoặc nói cách khác, tại sao lại hãm hại tôi.”
“Cậu sai rồi. Lúc đầu tôi có rất nhiều mục tiêu để lựa chọn, nhưng tôi đều không vừa ý với họ. Tôi cần một người như thế nào nhỉ? Nhiệt huyết, thông minh, giỏi giang, có tinh thần trách nhiệm, có tinh thần chính nghĩa, và tốt nhất cũng phải giỏi võ, tốt nhất phải có chút cố chấp bướng bỉnh. Người như vậy không dễ tìm. Tôi đưa cho cậu mấy ví dụ, Tô Mạn Ninh từng rất say mê với tình cảm hoàn mỹ, sự say mê đó của cô ấy giống với một cô gái luôn mơ mộng những câu chuyện cổ tích; Trịnh Nghị rất say mê với hiệu suất của việc phá án, nhưng sự say mê đó của ông ta chẳng khác gì việc kiếm tìm danh lợi và dục vọng cá nhân. Cậu cũng rất say mê với việc phá án, nhưng cậu say mê sự thật.
Thêm vào đó, cậu lại từng là lính của tôi, tôi rất hiểu cậu. Ngoài những điều trên, cậu còn có một điều kiện mà người khác không có, giữa cậu và Trịnh Nghị có một chút ân oán. Tất nhiên, điểm quan trọng nhất, là cái người mà tôi đã chọn đó, tôi sẽ đền đáp cho người ấy, và người ấy phải làm cho tôi thấy xứng đáng, không phụ với sự đền đáp của tôi!”, Triệu Sở uống cạn chén thứ tám.
“Đền đáp?” Với cảnh ngộ như bây giờ không phải là báo ứng cũng đã là tốt lắm rồi, Tần Hướng Dương không có thời gian để mà nghĩ đến những điều đó, anh tiếp tục hỏi: “Cho nên anh mới đến đặt nhiều bằng chứng như vậy trong phòng của tôi? Rõ ràng là anh đang dồn tôi”
“Đó không phải là kế hoạch ban đầu. Cậu còn nhớ lời nhắc của tôi không? Hợp đồng đấu thầu mấy năm đó của Lâm Đại Chí! Tôi cứ nghĩ rằng cậu sẽ say mê điều tra tiếp theo như nhắc nhở của tôi và sau khi tìm thấy bốn bản hồ sơ đó, không ngờ sau đó cậu lại bỏ đấy, nên tôi mới phải thay đổi kế hoạch. Nếu như theo kế hoạch ban đầu của tôi, thì cậu đã không bị hãm hại, chỉ cần điều tra xong mấy vụ án kia là được. Như vậy, tôi không cần phải hãm hại cậu, cậu cũng không bị truy nã, còn Trịnh Nghị thì chỉ có thể kết thúc vụ án bằng việc nhận định Trương Khởi Phát là hung thủ. Chờ đến khi cậu điều tra rõ mấy vụ án oan sai kia xong, thì cậu sẽ càng nhìn rõ hơn về Trịnh Nghị” Triệu Sở uống cạn chén rượu thứ chín.
“Nếu như theo kế hoạch ban đầu của anh, đợi đến khi tôi điều tra xong mấy vụ án kia, thì anh sẽ giải quyết thế nào? Tự đầu thú? Hay là giống như bây giờ, cố ý để tôi nhìn thấy ảnh của anh và Quách Tiểu Bằng” “Là tình huống sau! Kết cục này sẽ không thay đổi! Cho dù là cậu chủ động điều tra vụ án hay bị tôi vu khống và điều tra, thì cuối cùng cậu chỉ có thể đến đây! Đến đây mới là mắt xích quan trọng nhất!”. Triệu Sở biết là Tần Hướng Dương không hiểu câu nói này của mình song vẫn tiếp tục nói: “Cậu không cần phải hỏi, ngày mai thì sẽ biết hết tất cả!”. Nói xong, anh ta uống cạn chén thứ mười.
“Thôi được, tôi hiểu vì sao anh thay đổi kế hoạch. Nhưng anh có bao giờ nghĩ cho tôi không? Không những tôi bị truy nã, mà còn phải liều sống liều chết điều tra mấy vụ án cũ, không phải là anh không biết các vụ án cũ rất khó, anh có nghĩ cho tôi xem tôi phải gột sạch mình thế nào không? Có nghĩ rằng tôi đang đùa với tính mạng không? Mẹ kiếp! Bây giờ, tôi không thể quay đầu lại được nữa rồi!”
“Tất nhiên là tôi có nghĩ chứ! Tôi đã đặt mấy chiếc camera giấu hình ở phòng của cậu trước rồi, hình ảnh tôi giấu bốn chiếc điện thoại vào phòng của cậu, được ghi rất rõ trong camera. Khi quay trở về, cậu chỉ việc tìm những chiếc camera đó giao cho cảnh sát là cậu đã có thể thanh minh cho mình!”. Nói xong, Triệu Sở uống cạn chén rượu thứ mười một.
Tần Hướng Dương nghe xong câu này, trong lòng không khỏi chấn động. Anh không ngờ Triệu Sở lại suy nghĩ thấu đáo như vậy. Anh thở dài, tiếp tục hỏi: “Nhưng, anh làm tất cả những chuyện này là vì sao? Trương Nhược Tình quan trọng với anh đến thế sao”
Lần này Triệu Sở rót đầy một chén rượu lớn, nói: “Chắc là cậu đã đến Trung tâm phục hồi sức khỏe tâm thần Long Sơn rồi phải không? Cậu chỉ cần đưa tấm ảnh của tôi cho các y tá ở đó, thì chắc chắn họ sẽ nhận ra tôi, vậy thì chắc cậu đã biết, bắt đầu từ mấy năm trước tôi đã thường xuyên lén đến thăm Trương Tố Quyên. Cậu vẫn chưa nghĩ ra mối quan hệ giữa tôi và Trương Tố Quyên? Thôi được, tôi chính là bố đẻ của Trương Nhược Tình!”. Tần Hướng Dương đúng là không thể nào nghĩ ra được là Triệu Sở còn có cả tư cách đó, nên anh lập tức hiểu ra, chỉ với tư cách đó thôi thì Triệu Sở cũng đã có đủ lý do để giết những người như Kim Nhất Minh, Lâm Đại Chí, Lý Danh, Lý Lượng, bởi vì tất cả bọn họ đều phải chịu trách nhiệm ở mức độ nhiều hoặc ít đối với cái chết của Trương Nhược Tình.
Nghĩ đến đây, Tần Hướng Dương nói: “Thế là tôi đã hiểu rồi! Chính vì như vậy nên anh mới đến đến Trung tâm phục hồi bệnh tâm thần thăm Trương Tố Quyên. Trước đó, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng đến đó thì sẽ tìm ra manh mối gì. Tôi thật là ngốc”
“Chuyện đó cũng không trách cậu được! Rất khó có người nghĩ ra được điều đó. Hơn nữa, tôi đến Trung tâm hồi phục bệnh tâm thần không chỉ đơn thuần là thăm bệnh nhân, một loạt kế hoạch sau này của tôi đều được hình thành nên từ việc bàn bạc với Trương Tố Quyên ở đó!”. Nói xong, Triệu Sở uống chén rượu thứ mười ba.
“Cái gì cơ? Bàn bạc với Trương Tố Quyên? Không lẽ chị ta đã hồi phục từ lâu rồi”
“Đúng thế! Thực ra cô ấy đã hồi phục cách đó mấy năm rồi. Sở dĩ cô ấy vẫn còn ở lại nơi đó hoàn toàn là vì phối hợp với kế hoạch của tôi. Cô ấy dành đủ thời gian cho tôi, để tôi có thể điều tra rõ ràng về tất cả những người như Trương Khởi Phát, Lâm Đại Chí. Đợi đến sau khi tôi điều tra rõ ràng xong, cô ấy mới xuất viện, chúng tôi mới cùng nhau thực hiện kế hoạch to lớn này!” Nói hết câu, Triệu Sở uống cạn chén rượu thứ mười bốn.
“Hai người cùng thực hiện kế hoạch này?”. Tần Hướng Dương ngây người, “Anh muốn nói là, việc tự sát của Trương Tố Quyên”
“Đúng thế” Triệu Sở tiếp lời Tần Hướng Dương, “Việc tự sát của Trương Tố Quyên là kết quả của việc sau khi chúng tôi bàn bạc với nhau, là một phần hợp thành tất yếu của kế hoạch. Không phải là cô ấy nghĩ quẩn nên mới tự sát, mà là theo kế hoạch nên cố ý làm như vậy! Cô ấy bằng lòng lấy cái chết của mình để xô đổ quân bài Đô mi nô đầu tiên, và cũng là quân bài quan trọng nhất, quân bài mở đầu. Đứa con là tất cả với cô ấy! Trương Nhược Tình đã chết rồi, cuộc đời của cô coi như cũng đã bị hủy hoại! Cô ấy căm hận những người đó, cô ấy muốn bọn họ nợ máu phải trả bằng máu! Còn như Trương Khởi Phát, anh ta cũng có tội, anh ta đã che giấu cho những kẻ buôn bán ma túy, biết rõ sự tình mà không khai báo, cả nhà họ Trương của anh ta cũng có tội trước cái chết của Trương Nhược Tình! Trong kế hoạch của chúng tôi, việc sống chết của anh ta do chính anh ta quyết định, tôi không tự tay giết anh ta!”. Nói xong, Triệu Sợ uống chén rượu thứ mười lăm.
Những lời nói đó của Triệu Sở khiến Tần Hướng Dương vô cùng sửng sốt, anh không có thời gian để lấy lại trạng thái tinh thần, mà tiếp tục hỏi: “Còn anh thì sao? Tại sao? Anh cùng với chị ta hoàn thành kế hoạch quân bài Đô mi nô là xong rồi, tại sao sau đó anh lại có liên quan đến những vụ án oan sai đó? Anh chê là sự việc chưa đủ lớn à”
“Ha, ha! Không phải là tôi chê sự việc không đủ lớn, mà là nhiều năm trước… cậu có biết hồi đó tại sao tôi lại đi lính không?”. Triệu Sở thở dài, chậm rãi nói, “Năm tôi đi lính, cũng chính là năm 1998, tôi vừa mới thi xong đại học, hơn nữa điểm số cũng không thấp. Cũng chính mùa hè năm đó, tôi vừa mới quen với Trương Tố Quyên, và còn nảy sinh quan hệ với cô ấy. Chỉ có điều, không ai ngờ được là, có một buổi tối, sau khi tôi uống một chút rượu ở chỗ cô ấy và đi xe máy về nhà, trên đường đi xảy ra tai nạn. Tôi đã đâm chết một người đi xe đạp. Lúc đó tôi rất sợ, hoàn toàn không biết là người ấy đã chết hay còn sống, mà trong đầu cứ liên tục lặp đi lặp lại một ý nghĩ rằng, nếu tôi cứu người ấy, thì sẽ phải mất tiền, mà nếu mất tiền thì tôi sẽ không còn tiền để nộp học phí đại học nữa. Cân nhắc một hồi, tôi đã lái xe bỏ chạy khỏi hiện trường. Mấy ngày sau đó, tôi trốn biệt trong nhà không dám đi đến đâu, hễ cứ nghe có tiếng động là lại tưởng cảnh sát đến nhà. Tôi đã trốn nhiều ngày như thế mà cũng không thấy cảnh sát đến tìm, nhưng lúc đó tôi đã thay đổi suy nghĩ, từ bỏ việc đi học đại học, lựa chọn đi lính. Tôi vẫn còn sợ, sợ bị bắt và phải ngồi tù. Lúc đó, tôi cứ bướng bỉnh cho rằng vào ở trong doanh trại quân đội thì sẽ an toàn hơn trường đại học. Cậu thấy đấy, lúc đó tôi rất ấu trĩ, rất ích kỷ”
Nói đến đây, Triệu Sở hơi dừng lại rồi mới tiếp: “Chính là vì chuyện đó tôi mới không từ biệt Trương Tố Quyên mà đã ra đi, và cuộc chia ly đó đã kéo dài 10 năm! Mãi cho đến năm 2008, khi phục viên trở về, tôi mới biết chuyện sau này của cô ấy. Hồi đó, tôi cứ nghĩ mình đi lính thì sẽ được an toàn, nhưng tôi không ngờ được rằng đó hoàn toàn là một cơn ác mộng, cơn ác mộng đó quá dài, từ năm 1998 cho mãi đến bây giờ, đã bao nhiêu năm rồi? Cậu không hiểu phải không? Bắt đầu từ lúc tôi chạy trốn khỏi hiện trường tai nạn, là ngày nào tôi cũng mơ thấy ác mộng, sau đó tôi bắt đầu liên tục tự trách trách mình và thấy day dứt, hối hận… Tôi căm ghét sự tự tư tự lợi của mình! Vô tình vô nghĩa! Việc làm của tôi hoàn toàn không phải là đâm chết người, mà hoàn toàn là giết người! Tôi là hung thủ giết người! Hung thủ giết người! Những năm qua những suy nghĩ này luôn giày vò, hành hạ tôi, cậu có hiểu không?”, Nói đến đây, anh ta lại uống chén rượu thứ mười sáu.
Tần Hướng Dương ngây người! Thì ra, phía sau Triệu Sở còn có cả một câu chuyện như thế. Anh nghĩ một lúc rồi mới nói: “Tôi hoàn toàn có thể hiểu được những điều anh vừa nói, à, mà cái người bị anh đâm xe dẫn đến tử vong ấy là họ Lý phải không?”.
Triệu Sở gật đầu, nói: “Đúng vậy, người mà tôi đâm chết chính là anh trai Lý Văn Bích - Lý Văn Trí, chính vì vậy, sau khi phục viên, tôi mới không ngừng tìm mọi cơ hội để giúp đỡ bố mẹ Lý Văn Bích. Mẹ của Lý Văn Bích bị ốm, tôi đã thông qua quỹ từ thiện để quyên góp cho bà ấy, tôi đã cố ý để lại thông tin, để họ có thể tìm thấy tôi, từ đó tôi mới có cơ hội để giúp được họ nhiều hơn, cho đến khi trở thành con trai nuôi của họ! Tôi đang chuộc tội! Với khả năng lớn nhất có thể!
“Nhưng, tôi phát hiện ra rằng, những việc làm đó cũng không thể giải quyết vấn đề, cảm giác mắc tội vẫn không sao xóa bỏ được, dù thế nào thì tôi vẫn là một tội phạm giết người! Một kẻ giết người không nhận được sự trừng phạt đáng có, đó chính là nỗi bi thảm lớn nhất mà tôi cảm nhận được trong cuộc đời này!”
“Nhưng, tất cả những điều đó dường như không đủ để khiến anh làm như vậy!”, Tần Hướng Dương thở dài.
Triệu Sở khẽ gật đầu, tiếp tục: “Đúng! Năm 2008 khi mới phục viên, tôi vẫn chưa biết chuyện xảy ra với Trương Tố Quyên, tôi được điều về làm ở chi đội trinh sát hình sự của Sở. Lúc đó lòng tôi vẫn còn chưa thôi nguội lạnh, ngoài việc chúi đầu vào làm việc tôi chỉ một lòng nghĩ đến việc chuộc tội, đến để giúp đỡ gia đình Lý Văn Bích, nên chẳng còn thời gian đâu để đi hỏi thăm về tin tức của Trương Tố Quyên, cậu hiểu không? Lúc đó, tôi thật sự cố gắng hết mức để làm một người tốt, một cảnh sát tốt! Tiếp sau đó, vô tình tôi đọc được và chú ý đến những thông tin lề trái về bốn vụ án kia. Vì nó đập ngay vào mắt, các vụ án đều xảy ra ở huyện Thanh Hà, hơn nữa tổ trưởng các tổ chuyên án đều là Trịnh Nghị, vì thế mà nó đã khiến tôi thấy có rất nhiều nghi vấn. Lúc đó tôi còn trẻ nên rất hăng, đi đâu gặp đồng nghiệp tôi cũng hỏi thăm, nhưng hoàn toàn không hỏi thăm được điều gì. Tôi đã nghĩ rằng, là cảnh sát ít nhất cũng không nên bỏ qua những thông tin trên mạng đó. Thế là tôi tìm cơ hội đến gặp Trịnh Nghị để hỏi thăm”
“Anh… tôi biết là anh sẽ làm như vậy” Giọng của Tần Hướng Dương toát ra vẻ bất lực.
“Ha, ha! Chắc cậu không khó gì cũng đoán được, lúc đó Trịnh Nghị đã nổi trận lôi đình với tôi! Và điều đó khiến tôi thấy vô cùng thắc mắc!”
Tần Hướng Dương gật đầu, nói: “Anh phục viên vào mùa thu năm 2008, phán đoán theo thời gian đó, thì chắc chắn Trịnh Nghị lúc ấy cũng đã biết những vụ án đó là có vấn đề”
“Đúng vậy! Sau khi tôi bị Trịnh Nghị nghiêm khắc mắng nhiếc một hồi, thì trong lòng lại càng thấy nảy sinh sự tò mò và tâm lý phản nghịch.”
“Thế là, anh đã bí mật đi điều tra những vụ án đó”
“Cũng chưa hẳn vậy, hoặc nói cách khác, tôi hoàn toàn không có cơ hội để điều tra. Mà tôi chỉ là lén mượn về để đọc hồ sơ mấy vụ án ấy, nhưng sự việc nhanh chóng truyền đến tai Trịnh Nghị. Tiếp đó nữa thì tôi bị cho thôi việc!”
“Cái gì? Anh bị cho thôi việc vì chuyện đó?”
“Đúng là tôi có động thủ với một kẻ tái phạm tội lỗi trong lúc hỏi cung và đánh hắn. Về danh nghĩa, đúng là tôi bị cho thôi việc vì ép cung khi thẩm vấn, song thực ra, đó là vì tôi đã đọc và tìm hiểu về những hồ sơ mấy vụ án kia, trong lòng tôi rất rõ điều này!”
“Thì ra là như vậy! Và điều đó hẳn làm anh rất tuyệt vọng?”
“Đúng là tuyệt vọng hoàn toàn! Ít nhất thì vì chuyện đó bỗng nhiên tôi bị mất đi phương hướng trong cuộc đời, một chút hy vọng cuối cùng muốn làm một người tốt cũng đã bị giập tắt hoàn toàn! Cũng như vậy, điều đó ngược lại càng khiến tôi tin chắc rằng, bốn vụ án đó đúng là có vấn đề!”
“Điều đó… à…”. Tần Hướng Dương thở dài, nói: “Vậy thì tôi có phần không hiểu, tại sao lần này Trịnh Nghị lại để cho anh vào tổ chuyên án?”
“Ha, ha! Tôi chỉ có thể hiểu đó là vì ông ta nể mặt cậu, hoặc nói cách khác, Trịnh Nghị chỉ một lòng muốn phá vụ án 214, nên hoàn toàn không nghĩ rằng tất cả điều này đều là do tôi lên kế hoạch”
Tần Hướng Dương chầm chậm gật đầu rồi im lặng.
“Sau khi bị cho thôi việc, tôi mới bắt đầu chú ý đến việc của mình, đi khắp nơi dò hỏi về tin tức của Trương Tố Quyên, và dần dần mới biết được sự việc đau thương xảy ra với Trương Nhược Tình. Chuyện đó với tôi chẳng khác gì tiếng sét đánh trên đỉnh đầu, tôi đã có một đứa con! Con của tôi đã bị chết đói chết khát trong nhà chính bởi vì sự tắc trách, vô trách nhiệm và vô cảm của những người có liên quan… Mãi đến sau này, tôi mới tìm thấy Trương Tố Quyên, chờ đến khi cô ấy hoàn toàn tỉnh táo và nhiều lần cầu xin cô ấy hiểu cho tôi. Thực ra, cô ấy cũng chưa thực sự hiểu hết cho tôi, song điều đó không quan trọng. Sau này, tôi và Trương Tố Quyên đã bàn bạc kế hoạch trả thù. Khi tôi điều tra rõ những bí mật của Trương Khởi Phát, Lâm Đại Chí, Lý Danh, Lý Lượng và Trình Hạo Nhiên, lại tìm ra những góc khuất trong các hợp đồng đấu thầu của công ty Lâm Đại Chí từ phòng hồ sơ nơi tôi làm việc, thì tôi mới thực sự tin, quả nhiên Trịnh Nghị có vấn đề rất lớn! Sau lưng ông ta đã tạo ra bao nhiêu vụ án oan sai như vậy! Hơn nữa, tất cả những vụ án oan sai đó đầu tiên đều được Lâm Đại Chí phơi bày trên mạng! Tôi đã thông qua hợp đồng đấu thầu của Lâm Đại Chí và hợp đồng đấu thầu những năm đó của Sở, phát hiện ra bí mật giữa Lâm Đại Chí và Trịnh Nghị! Cũng chính là sự thật Lâm Đại Chí dùng sự thật của các vụ án oan sai để đe dọa buộc Trịnh Nghị phải giúp hắn trúng thầu! Lúc đó, sự vô vọng của tôi đã biến thành tuyệt vọng”
Tần Hướng Dương chau mày, nói: “Lẽ ra anh nên tìm một người để trút bỏ tâm sự và phân tích mọi điều giúp anh, không nên để tất cả lại trong lòng như thế”
“Tôi nên nói với ai đây?!”. Triệu Sở gầm lên một tiếng rồi mới thở dài, chầm chậm nói: “Sau đó, tôi mới để cho trạng thái tâm lý không thể nào chuộc được lỗi đó lớn lên và đem nó vào trong kế hoạch của mình, khiến cho kế hoạch đó ngày càng lớn hơn. Tôi muốn mượn tay người khác điều tra rõ những vụ án oan sai đó, để cho những tên hung thủ còn nhởn nhơ ngoài pháp luật kia phải bị trừng trị! Tôi rất thắc mắc rằng, không lẽ những tên hung thủ thật sự đó không nếm trải cảm giác giống như tôi sao? Không lẽ Trịnh Nghị - người đã tạo ra những vụ án oan sai đó lại có thể an lòng? Mặc dù ban đầu ông ta vốn không có ý làm ra những vụ án oan sai như thế. Tôi là hung thủ, tôi đã phải đau khổ, dằn vặt mười mấy năm! Bọn họ cũng là hung thủ, lẽ nào họ vẫn có thể sống tiếp một cách không chút áy náy? Bọn họ có còn là con người không”
Triệu Sở càng nói giọng càng to: “Tôi cũng muốn làm một người tốt, làm một cảnh sát tốt! Nhưng tôi có cơ hội đó không? Tôi là một kẻ mang tội đâm xe gây chết người, tôi đã phải trốn chạy mười năm! Tôi vốn muốn làm một cảnh sát tốt, cố gắng hết sức để chuộc lại lỗi lầm! Nhưng chỉ vì tôi động đến hồ sơ của những vụ ánh oan sai đó mà đã bị cho thôi việc! Tôi cố gắng để tạo ra một phương hướng cuộc đời, thế mà một chút niềm tin ít ỏi đó cũng đã bị dễ dàng phá vỡ. Cậu có thể nói tôi rất yếu đuối, không sao, bây giờ thì cậu có thể hiểu rõ rồi chứ? Tất cả mọi khâu trong toàn bộ kế hoạch này đều là do tôi và Trương Tố Quyên xây dựng lên, cô ấy có mục đích của cô ấy, tôi có mục đích của tôi, chúng tôi cũng có cùng chung một mục đích”
“Anh…”, Tần Hướng Dương chỉ nói được một từ như vậy rồi lại thôi.
“Nếu nói rằng giữa người tốt và người xấu có một ranh giới mỏng manh, vậy thì tôi - kẻ bị cho thôi việc chính là đang run rẩy đi trên sợi dây thép đó! Muốn cố gắng để phần đời còn lại đi theo một chữ “tốt”! Đi trên dây thép! Ha, ha, không thể đi được, thế là rơi xuống và hy vọng cũng hoàn toàn tan vỡ! Đó chính là số phận của tôi, tất cả đều đã được quyết định rồi! Tôi không hối hận!”. Triệu Sở nói xong, uống chén rượu thứ mười bảy.
Những lời của Triệu Sở đã khiến cho tất cả những mắt xích để vụ án 214 phát triển đến như bây giờ trở nên hoàn mỹ.
Cuối cùng, Tần Hướng Dương cũng đã nhận ra, đến chính anh cũng là một phần của kế hoạch đó, anh cũng là một quân bài Đô mi nô. Anh tiếp trước nối sau, trước anh là kế hoạch chung của Trương Tố Quyên và Triệu Sở, sau anh là kế hoạch của một mình Triệu Sở.
Những quân bài đằng trước lần lượt đổ xuống cho đến lúc chúng đè anh xuống, sau đó anh lại đè lên những vụ án oan sai phía sau.
Tất cả các quân bài dường như tồn tại một cách rất tự nhiên.
Quân bài này đè lên quân bài khác.
Kín kẽ, chặt chẽ.
Hợp thành một vụ án kinh thiên động địa.
Bằng một chuỗi tội ác.
Không tội nào là không phải chuộc.
Vừa hoàn mỹ, vừa đáng sợ.
Nếu đã như vậy, thì bốn vụ án oan sai kia tất nhiên cũng là một quân bài, cũng là một phần của cả chuỗi tội ác, chúng có thể đè đổ cái gì?
Tần Hướng Dương nghĩ đến đây, toàn thân bất giác run lên, anh chìa ngón tay cái, nói với Triệu Sở: “Tôi hiểu từng chữ anh nói! Trương Tố Quyên trả mối thù của chị ta, anh chuộc lại tội lỗi của anh, tôi không có gì để nói. Chuyện đã đến như hôm nay, tôi chỉ còn một điều không hiểu, nói thật với anh, những vụ án đó cơ bản là tôi đã điều tra rõ rồi, nhưng anh có thấy như ý nguyện không? Những hung thủ thực sự đó chưa hẳn đã bị sự trừng trị cần có, cũng chưa hẳn chúng đã cảm thấy áy náy, giằn vặt và biết chuộc lỗi! Mỗi một vụ án mà anh buộc tôi điều tra, ngắn nhất cũng là đã 6 năm rồi, giả thử tôi có thể bắt được tất cả hung thủ, nhưng những vụ án đó gộp lại thì sẽ liên quan đến quyền lợi của rất nhiều người! Anh có thể giết được Kim Nhất Minh, Lâm Đại Chí, Lý Danh, Lý Lượng, và cũng có thể lợi dụng Lý Danh, Lý Lượng giết chết Trương Khởi Phát, nhưng nếu muốn lật lại vụ án thì có lẽ là chuyện động trời với cả thành phố Tân Hải này, đó là chuyện không thể! Không có cái gọi là ngộ nhỡ đâu! Anh vẫn cứ thua mà thôi”
“Không! Cậu sai rồi! Tôi sẽ không thua! Cậu sẽ biết rất nhanh thôi!”. Nói rồi, Triệu Sở uống cạn chén rượu thứ mười tám.