← Quay lại trang sách

❖ 2 ❖ Đền Mnajdra, Malta

Cô mở mắt, nói lớn: “Tôi là Habiba và tôi sống”, cô nghe thấy giọng nói của chính mình.

Đã ba ngày kể từ khi sóng biển ném họ lên các mỏm đá. Chiều hôm qua, cô ngã quỵ sau khi kéo anh trai mình từ bờ biển đến tận hang động trú thân. Lần đầu tiên kể từ khi tàu bị đắm, cô đã ngủ. Khi tỉnh dậy, cô nghe anh trai mình rên rỉ. Anh khó thở, mê sảng, co quắp trên thảm cỏ.

Đã bao ngày cô chưa ăn gì? Bữa ăn cuối cùng của cô là trước ngày đi, ở Tripoli. Bánh mì, đường, và mấy miếng phô mai Bò cười. Hôm qua, cô đã hái vài trái vả bên bụi xương rồng dọc bãi cát. Cô nhai tảo và lá thìa là dại để kìm cơn đói. Một chai nước suối uống dở của du khách vứt bỏ đã giúp cô và anh trai đang run lẩy bẩy qua được cơn khát.

Ngón tay cô trầy trụa, một vết cắt ở cổ tay phải, đầu quay cuồng, cô run rẩy, nhưng nhờ phép mầu của giấc ngủ: cô ngồi dậy, bước đi, ra khỏi hang động, hít thở, ngắm nhìn biển, mọi thứ có vẻ đơn giản đối với cô. Tôi như một xác chết biết đi và biết nói.

Tay ngang miệng, hơi bần thần, cô ngồi lên một tảng đá đối mặt với màn đêm dày đặc. Bóng tối được thêu dệt bởi một màu xanh đậm lấp lánh, bao trùm vực thẳm, mặt nước như tấm gương, bầu trời thăm thẳm. Mỗi phần của tảng đá, trên bờ biển mà cô không hề biết đến, nhưng vẫn có vẻ quen thuộc.

Màn đêm, những vì sao, những tảng đá trở thành bạn.

Suy nghĩ của cô bay bổng trên trời, lang thang tới các tinh tú. Cô thấy người cha qua đời đã lâu. Nằm dài trên những chiếc gối nhỏ, ông gảy những sợi dây đàn luýt và ngâm nga một bài hát ru. Ông mỉm cười với cô. Bố thấy tôi, vì tôi mà cất cao giọng hát, ông trấn an tôi như thường hay làm trước đây, khi tôi sợ, trước khi ngủ. Tôi không còn sợ nữa, tôi là Habiba, tôi sống và tôi hát với bố.

Cô nhìn lòng bàn tay mình, thấy chúng sáng như ngọn đèn, điều này làm cô an tâm. Đưa chúng lên môi; cô hôn vào đôi tay mình, đôi tay đã giành giật người anh với biển cả. Tôi là Habiba và tôi sống. Anh ấy cũng sống, xin cảm ơn Chúa.

Cô rời bỏ ngôi làng tổ tiên từ bao giờ? Ngày nào đó, liệu cô có thể ngược dòng đời và gặp lại người mẹ mà cô đã bỏ lại phía sau? Cô nhớ bài hát Billie Jean của Michael Jackson... Một người anh em họ cho cô xem đoạn phim của ca sĩ này trên điện thoại. Cô đã luyện tập bước nhảy moonwalk . Cô gần như thuần thục cho tới khi cha bắt gặp cô đang nhảy phía sau nhà. Dẫu trước giờ chưa bao giờ lớn tiềng nhưng cha đã vô cùng giận dữ, ông dùng gậy đuổi người anh em họ.

Cô không biết đó có phải là một kỉ niệm đẹp không?

Giai điệu Billie Jean ở mãi trong tâm trí cô.

Biển Địa Trung Hải thở nhè nhẹ. Thật thanh bình...

Habiba lại bật run lên.

Nỗi sợ hãi quay trở lại. Nó sục sạo trong ruột gan. Bỗng nhiên cô hét lớn. Cô nhớ lại những điều khủng khiếp mình đã gánh chịu trên tàu từ khi biển bắt đầu trở nên đáng sợ, trở mình trong những cơn gió ngược. Lúc đó đang là ban đêm. Họ trôi dạt trên biển đã bốn ngày và nguồn dự trữ nước đang cạn dần. Ai đó la lớn rằng đất liền đang rất gần và trời sắp sáng. Hai động cơ Yamaha của chiếc thuyền chứa đầy nước.

Sợ hãi, thất thểu, bỏng rát dưới ánh nắng mặt trời và muối biển, nhưng run vì lạnh, liên tục bị những cơn sóng biển quất vào mặt, những kẻ phiêu lưu ngồi dựa vào nhau. Họ ỉa ra quần. Họ sợ hãi. Mùi cứt nồng nặc át cả mùi biển. Nhiều người vẫn cố nghĩ rằng họ sắp được rời khỏi chiếc bè cao su và đặt chân lên mảnh đất châu Âu, chỉ cần kiên nhẫn. Nhưng phải thêm một chút can đảm. Một vài người lớn tiếng cầu nguyện - những ai không khóc.

Rất nhanh, tình hình trở nên kinh khủng. Gió ngày càng lớn và quất mặt biển từ mọi hướng. Sóng cuồn cuộn gào rú, mạnh lên theo đợt, dâng cao tới tận trời, nhấc bổng chiếc thuyền trên những ngọn sóng trắng xóa, rồi ném đi với một lực vô cùng mạnh, và mỗi lần như vậy dằng xé nó giữa hai đầu ngọn sóng. Chỉ vài đợt, sóng đã mạnh hơn nữa, và Habiba thấy những người đi cùng bị văng ra khỏi khoang thuyền.

Biến mất.

Cô tự hỏi làm thế nào mình đã không bị nước cuốn đi. Còn anh trai? Ai đã cho họ sức mạnh đó? Chúa từ bi? Phép mầu của bảy Thánh ngủ [1] ?

Ẩn mình trong những mỏm đá, anh trai bị thương nằm cạnh cô, sức cùng lực kiệt, đờ đẫn vì mệt và lo sợ, nửa tỉnh nửa mê, cô thấy trực thăng vớt các thi thể và đưa đến chỗ xe cứu thương.

Những con chó chạy đến. Chúng lại gần.

Hôm trước, cuối buổi trưa, cô lấy hết sức ném đá vào bọn chúng. Một viên đá nặng hơn những viên khác đã trúng con chó hoang mập lông màu vàng hung, chân ngắn, hung hăng nhất trong bầy. Chết tiệt! Cút đi đồ khát máu! Chết tiệt! Nó lăn lộn trên đất kêu rít lên, một tiếng sủa rên rỉ, rồi bỏ đi, đuôi cụp, đồng bọn của nó chạy theo sau.

Cô nhắm mắt lại.

Lũ chó dơ bẩn...

Bình tĩnh nào, mình là Habiba và mình còn sống.