← Quay lại trang sách

❖ 19 ❖ Tarbeuil-La Grande Tarte, vùng ngoại ô Paris, Pháp

Nó va chạm với mấy tên to con ở lối vào, chúng không từ bỏ dịp xô thằng đệ cưng của ông chủ đang ôm trong tay túi đầy bánh sừng bò nóng hổi. Cặp kính của nó rơi xuống. Tụi nó cũng biết điều không giẫm lên. “Mày không có cái nào cho tụi tao à?” Một tên da đen hỏi. “Mày cũng biết tất cả là của Ông chủ M’.” “Còn 400 euro mà mày nợ tụi tao?” Harry Potter lấy trong túi ra hai tờ. “Phần còn lại, ngày mai...” “Mày đang trễ đó. Ông chủ M’Bilal có gọi điện cho tụi tao hỏi có thấy mày đâu không...”

Có những ngày mọi thứ đều làm nó mệt mỏi, như hôm nay. Sống trong cảnh giác làm nó mệt mỏi. Cũng may, vào giờ này, nó sẽ không gặp ai trên cầu thang của khu nhà tập thể. Inch’Allah, một người Mauriti cho những người quét đường Mali thuê lại tất cả các căn hộ ở tầng trệt. Ông ấy bỏ túi tiền thuê và các khoản trợ cấp nhà ở của những người thuê. Một vụ làm ăn béo bở. Người ta đồn, tay người Mauriti này cũng sở hữu một khách sạn tồi tàn, cửa ngõ Chapelle, lối vào Paris. Tầng cuối của khu nhà thuộc về Ông chủ M’. Hắn cho tháo dỡ tất cả cánh cửa giữa các căn hộ tầng năm và sửa lại thành một sân thượng rộng sáu trăm mét vuông, với góc nhìn toàn cảnh hướng khu rừng và trung tâm Tarbeuil.

Những con chó có thói quen ỉa bậy trong căn hộ. Khi Harry mở cửa, mùi phân xộc thẳng vào mũi. Chó sủa khi thấy nó tiến lại gần, rồi chuồn vào nhà bếp và sủa ăng ẳng, nơi những người phụ nữ ném những miếng thịt cừu xuống nền nhà cho tụi nó cắn xé. Phòng ngủ của Ông chủ M’ ở cuối căn hộ. Harry cẩn thận băng qua những dãy phòng, khá sáng, đồ đạc bừa bộn như nhau (không bao giờ biết được chính xác ai ngủ ở đâu). Trên sàn: thảm, nệm, quần áo xếp theo cánh quạt và bộ trang phục của Ông chủ M’, những bộ đầm treo trên móc, những hộp giày.

Ông chủ M’ tiếp nó trên giường, thân hình quá khổ, dựa vào một núi gối, trong bộ pyjama màu xanh dương, để lộ phần ngực dường như đang tỏa ra một luồng hơi nóng. Cổ đeo dây chuyền vàng có mặt dây là răng cá sấu. “Lại gần nào, tên đại ngốc, ai đó sẽ dạy mày biết đúng giờ? Hả ai đây?” Vừa nói hắn vừa bóp bộ hạ của nó. Trước mặt hắn, ba màn hình áp tường. Một tủ dành riêng cho đĩa DVD.

Mắt khép hờ, hắn lắng nghe Harry Potter báo cáo hàng ngày về cuộc sống trong khu phố (khi lụm nó về sau cái chết của bố mẹ nó, chính hắn là người đã đặt ra biệt danh đó, dựa theo bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết của J.K. Rowling chiếu trên tivi. Hắn khá tự hào về điều đó, dù hắn cũng tự hỏi bây giờ làm sao đặt một tên Hồi giáo cho nó).

Harry không chỉ là thằng đệ đơn thuần. Còn là tai mắt của hắn trong khu phố. “Vụ việc lớn, sáng nay, đó là trường Tarbeuil-Paradis... Ai cũng nói đến.” “Cháy rụi?” “Một đống tro tàn. Tầng một đổ sập... Cùng với xác của chiếc xe húc...”

Ông chủ M’ chẳng phải không thích nghe nó nói, nếu có dịp là lại mò mẫm bộ hạ của nó, như sáng nay. Một tên da đen không bao giờ nói bậy. Harry báo cáo với một giọng kiềm chế.

Mười bốn tuối, nhưng Harry có thân hình tiều tụy như kẻ chơi quá liều. Khuôn mặt uể oải, mắt sụp đằng sau cặp kính tròn, nếp nhăn quanh miệng, cao to (như cây sếu) và rất gầy, nó có dáng vẻ lênh khênh buồn bã khi bước đi mang trong mình những bí mật của bản thân và của những kẻ khác, không bao giờ bay nhảy, nhưng trong nụ cười mong manh (khi nó mỉm cười) có “nét ngây thơ của Bambi”, theo lời Ông chủ M’.

Một ngày Ông chủ M’ nói với nó: “Điểm mạnh của mày là dáng người. Mày sẽ hút đàn ông cũng như phụ nữ. Tao sẽ giúp mày...” Hắn đã hình dung sẵn kế hoạch đào tạo của mình: một thái độ bất cần với một làn da trai tơ và nhất là sự tàn ác. “Mày phải biết cắn, nếu mày muốn xé xác chúng... giữ cái vẻ trai thanh niên châu Phi mới cưới và tập trung vào bản chất tàn độc của mày... Nanh vuốt... như một con chó... đừng bao giờ nhe ra... hãy cười... Nhưng biết cách sử dụng chúng... như một con chó...”

Lũ chó pitbull lao tới và nhảy phóc lên giường. Ông chủ M’Bilal chìa tay đón mấy “cục cưng” của hắn. Chúng liếm tay, giữa các ngón, cổ tay, khớp khuỷu tay, chúng cọ người vào lớp lụa của chiếc boubou , chảy nước dãi.

Ông chủ M’Bilal tin rằng nước dãi của lũ chó dữ sẽ thấm vào lỗ chân lông trên da, di chuyển đến tận xương tủy thông qua hệ bạch huyết, và như thế hắn sẽ nhận được phần nào sự hung hăng của chó. Tương tự như vậy, hắn tin rằng chiếc răng cá sấu caiman tiếp xúc liên tục với lớp da sẽ mang tới cho hắn chút gì đó sức mạnh của thú vật.

Năm mười bốn tuổi, Ông chủ M’Bilal đã tặng cho Harry chiếc áo khoác có thêu tên của nó và một phụ nữ trong nhà, với một thân hình đầy đặn, cộng thêm hướng dẫn sử dụng (một video và ba hàng ma túy để thư giãn). Harry không hứng thú, nó thấy sợ, thậm chí phát hoảng. “Mày nhớ không Harry, cho sinh nhật của mày...” “Vâng, thưa ông chủ...” “Mày thích chứ?” “Tuyệt, thưa ông chủ.” “Tao đã bảo đừng gọi tao ông chủ. Hãy gọi bố M’Bilal. Đồng ý chứ Harry?” “Dạ được.”

Harry Potter buộc mình phải nhìn thẳng vào mắt hắn, không rời, dù điều này luôn làm nó buồn nôn.

Trên ba hộ chiếu (Algeria, Mali và Pháp) của Ông chủ M’, có ghi: Ali Condé (mẹ Algeria, bố Mali). Nhưng khi soi gương, hắn thấy gì? Một quý ông. Thực thụ. Như thế để xứng với bộ trang phục ca-rô, những chiếc áo sơ mi ôm, những chiếc cà-vạt màu mè, hắn yêu cầu mọi người chỉ gọi hắn là Ông. Khi hắn phát hiện sau lưng mình, mọi người gọi hắn là Ông chủ, hắn bỗng có ý tưởng “thiên tài” đó: Ông chủ M’.

Và giờ thêm Bilal. Hắn đã nghĩ tới cái tên này khi bắt đầu bắt tay làm ăn thực sự với Tripoli. Bilal, bạn đồng hành của nhà Tiên trí. Điều này khẳng định uy thế. Vào lúc khu phố ngày càng quan tâm tới nhà Tiên tri, cái biệt danh mới này được dễ dàng chấp nhận.

“Harry, người ta mới ghi cho bố một DVD,” hắn nói và ngáp. “Những phóng sự... bố muốn con xem..” Hắn nhấn điều khiển từ xa. “Về những tên nô lệ theo đạo Công giáo ở Iraq. Những hình ảnh được quay hôm qua hoặc hôm kia, trích từ một kênh thời sự, hình như tiếng Anh.” Quang cảnh một khu chợ ngoài trời, tiếp theo là một chuỗi cảnh phóng to những phụ nữ đang bị xích. Khung hình ngừng chỗ cây thập tự trên ngực họ. Vài người mua được phỏng vấn. “Xem cái này gợi cho bố mấy ý tưởng. làm bố không ngừng nghĩ về nó. Con đi đến chỗ Crab’s, tụi nó sẽ cho con vào, và con nói với hắn rằng bố cần một đứa con gái đạo Công giáo, cho bố, ở nhà. Một con đàn bà tóc vàng, khoảng ba mươi, ít nhất khoảng ba mươi, con hiểu ý bố không? Tụi oắt chẳng có kinh nghiệm gì về tình dục. À...”

Ông chủ M’ nhấc tấm nệm: “Con biết ngân hàng của bố...” Khoảng ba mươi phong bì xếp hàng. Hắn lấy một cái, để lại một dấu in trên giát giường. “Bố đưa trước con 4.000, tạm ứng cho Crab’s. Và cho con 400. Con chẳng bao giờ xin bố gì, không được như vậy. Bố đã nói với con...” “Dạ được, bố.” “Sau đó con đi một vòng gặp các tên chuyên gia. Con hiểu bố nói chứ?” “Vâng, thưa bố.” “Con nói với họ đến nhà bố hôm nay. Meeting lúc 5 giờ chiều. Cả bảy người. Quan trọng. Chúng ta chuẩn bị đại sự. Lũ ngoại đạo sắp phải trả giá...”

Thằng nhỏ ra khỏi phòng thì M’Bilal gọi lại: “Bố quên nói điều này. Bố muốn tặng cho ông Thượng nghị sĩ một món quà, con nhớ ông Thượng nghị sĩ đó chứ?” “Vâng ông chủ, bạn của ông chủ, sếp lớn...” “Chính xác. Con biết ông ấy đặc biệt thích gì chứ?” “Đồng hồ.” “Con quả thật là một đứa được việc.” “Ông chủ muốn con tìm cho ông ấy một cái?” “Con hiểu ý bố rồi đó. Khi tìm được mẫu nào tốt, con mang đến cho bố, như thường lệ, bố sẽ gửi tiền khi nhận...”

Nó như một cơn gió với đôi chân dài luồn lách khắp khu phố, che giấu dưới bộ dạng xuềnh xoàng. Nó tận dụng khéo léo khuôn mặt mọt sách của mình từ khi còn nhỏ, vô hại cũng như dễ gần. Ánh mắt nó vươn tới nóc nhà của khu ở tập thể, lướt qua những ô cửa sổ tầng trệt, dò xét những con đường nơi nó sải bước, nó bước vào sảnh lớn, luồn lách, đập tay nhau, “mình chỉ đi ngang qua,” nó nói giọng bình thản, khều vai người này; đến người nọ, chào, biến mất, gặp những người giống nó, nhận ra chúng chỉ qua ánh mắt mờ ám, chúng là những cái bóng cùng hít thở chung một cơn ác mộng với nó, và kéo theo sau sự thống khổ.

Nó thi hành những gì Ông chủ M’ yêu cầu, chấm hết, nó bước đi, ngắm nhìn những chiếc đồng hồ, chặn những dòng suy nghĩ của mình và kích hoạt khả năng dò nguy hiểm, khi nó hoàn thành nhiệm vụ, để giải khuây đầu óc, nó mới có thể cho phép mình đánh một vòng qua Đại lộ Léon-Blum, một mình, ngắm nhìn hàng cây dù đã bắt đầu chớm lạnh và mưa phùn ngày càng thường xuyên, tán lá vẫn xanh mướt, như thể mùa đông sẽ không bao giờ đến.

Chuyên môn của tụi nó, đó là đánh cắp giấy tờ (thẻ căn cước, bằng lái xe, hộ chiếu, thẻ cư trú) hoặc ăn trộm xe, xe hơi hoặc xe tải nặng, và cướp những xe chở hàng hóa. Tụi nó có bảy người, làm chủ một thế giới nơi chỉ cần không tới hai phút, dùng gậy phang vào đầu tài xế và bẻ gãy tay người đi cùng nếu tài xế không đi một mình. Địa bàn hoạt động: đèn giao thông gần khu phố (đối với giấy tờ) và khu vực lân cận Paris (cho những phi vụ khác). Cùng với họ, Harry không hề gặp khó khăn trong việc tìm ra chiếc đồng hồ mà M’Bilal cần. Đối với những phi vụ quan trọng, chúng chỉ làm theo chỉ dẫn (mặc dù đôi khi chúng tự cho phép một phi vụ ngoài không báo cáo để giữ quyền kiểm soát). Lĩnh vực hoạt động ưa thích: những chiếc xe bán tải kéo chở đầy kim loại màu không chứa sắt (nhôm, đồng, chì, kẽm, titan, v.v...) và những chiếc xe limousine đi từ Roissy với nhân vật quan trọng trên xe (vali tiền lớn trong cốp xe và trang sức trong túi xách của quý bà). Giám đốc thương mại: Ông chủ M’Bilal. Thành công của hắn, một mạng lưới do thám ở vị trí chủ chốt (trong các công ty hoặc các Đại sứ quán; người quét dọn hoặc phụ trách an ninh...) và hai điểm nhận hàng với độ tin cậy cao (những nhà máy phế liệu hoạt động công khai; một ở vành đai và một ở Béziers dành cho xe tải nặng). Những chiếc limousine được bán ở Bosnia. Sự cẩn trọng của Bilal bảo đảm sự sống còn của đường dây, nhưng hạn chế lợi nhuận. Chính vì thế khi người ta đề cập tới Tripoli, hắn đã lập tức đồng ý.

❖ ❖ ❖

Chúng luôn biết đúng giờ và luôn có mặt theo nhóm nhỏ, cách nhau một khoảng ngắn, vì buổi meeting ở nhà Ông chủ M’ luôn theo một quy trình nào đó. Mẹ hắn, một phụ nữ đứng tuổi người Algeria tay mang đầy vòng vàng, đứng đợi trước cửa. Bà ta dẫn những người khách đến chỗ con trai mình rồi biến mất, nhường chỗ cho một đứa con gái Mali khá mập, đứng trên đôi giày cao gót Jimmy Choo (chiến lợi phẩm chiến tranh, nguồn gốc: một xe tải kéo chứa hàng trăm đôi giày cao 14 phân). Bilal đã thay bộ đồ ngủ và khoác bộ trang phục vải nỉ lông dê và lụa, màu xám ngọc trai. Hắn mời khách ngồi xuống tấm thảm, cách hơi xa chiếc giường, xếp hình vòng tròn, theo kiểu xưa. Trong lúc con bé người Mali rót trà, nó quay cặp mông về phía bảy cặp mắt tròn xoe, rồi biến mất với dáng điệu uốn éo trong bộ đầm màu vàng có họa tiết, eo thắt bằng một chiếc dây lưng tết bằng da màu đỏ. Ông chủ M’Bilal tận hưởng hiệu ứng mang lại từ người hầu mới tuyển, sau đó ngồi vào giữa phòng, chân dang rộng. “Tao có chuyện quan trọng... trong tương-lai.” Tụi nó xem Ông chủ M’ như một tạo vật ma quái và sẵn sàng phục tùng quyền uy của hắn. “Chúng ta đang rất thoải mái từ vài tháng nay. Đúng không?” Hắn cúi đầu và nheo mắt một lần nữa, cố không ngáp: “Đúng không?” “Đúng thưa Ông chủ M’.” “Tụi bay có biết tại sao?” “Phi vụ làm ăn mới?” “Chính xác. Phi vụ làm ăn mới... Chúng ta đã đầu tư vào ma túy... Về vũ khí chúng ta đã có một danh mục khủng. Súng cối... Súng trường... camera GoPro. Những đối tác mới của chúng ta muốn phát triển... hợp tác... Tao tin vào bọn mày... nhưng tao cho tụi mày xem một bộ phim trước... Không dài lắm đâu...”

Một đoạn phim khoảng mười lăm phút làm bọn chúng quên đi con bé người hầu. Các camera theo gót một đội quân Hồi giáo cực đoan tiến bước ở Iraq. Xe jeep mới, xe bán tải được trang bị vũ khí hạng nặng, xe tăng siêu tốc. Một đội quân râu rậm lướt trên cát, giữa những rặng cọ. Phía sau, những đống đổ nát và những ngôi làng bốc cháy. Tụi nó dán mắt vào màn hình, thỉnh thoảng buông vài câu bình luận, ngắn gọn, cụt lủn: “Ồ, Ông chủ, một chiếc Komet H... mới coóng... như...” Ông chủ M’Bilal mở lớn âm lượng. Có những ngày như hôm nay hắn thực sự hãnh diện với cái mác Bilal này. Tiên tri thánh ... Một câu trong kinh Cô-ran được đọc ê a như đọc rap làm rung chuyển vách tường. Bọn chúng nghe thấy Thánh Kinh âm vang trong chính thân thể chúng, trong từng gốc rễ tế bào. Bọn chúng cảm giác như thức dậy sau một giấc ngủ dài.

“Ông chủ, trông như họ đang bay...” “Đúng rồi, họ đang bay và phấp phới lá cờ Hồi giáo, nhìn kìa, Shahada bằng chữ Ả Rập cổ màu trắng, ‘Chỉ có Allah là Thượng đế’, và kìa... dấu ấn của Muhammad, vật tròn, quả bóng trắng toát, chữ đen, ‘Muhammad tiên tri của thánh Allah’... Họ đang bay đến chiến thắng, inch’Allah.” “Inch’Allah...”

Sau phần đệm này, Bilal dễ dàng vạch ra tương lai của cả bọn. “Chúng ta sẽ tạm gác những hoạt động thường nhật, đồng ý chứ? Tao sẽ bồi thường những tuần lễ thất thu cho tụi bay. Chúng ta sẽ làm một phi vụ lớn. Tụi ngoại đạo sẽ trả giá...”

Hatry đánh thêm một vòng. Như mọi ngày cuối giờ chiều. Để tổng kết. Về những chiếc đồng hồ... Trên đại lộ vành đai khu phố, những chiếc xe hơi đi qua rồi quay lại chầm chậm. Tài xế, ra hiệu sự có mặt của mình và đặt hàng qua điện thoại, kiên nhẫn chờ trong xe và được yêu cầu ngừng bên đường trước một lối ra vào tòa nhà dọc đại lộ. Họ đậu trước cửa, vẫn để xe nổ máy, đi nhanh về phía sau khung cửa sổ kiểu giả Ả Rập, giao dịch diễn ra chỉ vài giây, và họ đi ngay. Ông chủ M’Bilai đã thiết lập hệ thống mua bán ma túy kiểu này từ ba tháng nay. Như lời hắn nói, sự thành công của Bilal drive vượt ngoài mọi mong đợi của hắn.

❖ ❖ ❖

Bảy tên kia khép cửa khi ra khỏi nhà Ông chủ M’. Hình như tụi nó chỉ hơi hưng phấn và lặp đi lặp lại: “Bọn ngoại đạo sẽ phải trả giá...” Chẳng ai hiểu tụi nó đang lầm bầm gì. Harry bỗng hiểu ra ý nghĩa. Bilal đã dùng từ này trước mặt nó.

❖ ❖ ❖

Đêm xuống. Nó cẩn thận băng qua khu đất rộng phía sau bãi xe, một khu vực không luật lệ, địa bàn của nhiều hoạt động. Vứt rác, mua bán ma túy và mại dâm các kiểu. Nó ưỡn người thẳng khi đến khu đất trống “của mình”, bị bỏ hoang không một công trình nào, nơi chẳng ai dám bén mảng tới, nơi luyện tội trước khi bước vào thiên đường bé nhỏ của nó, hương cỏ và bụi cây, một màn sương phủ mịt chân trời Grande-Tarte, nó bắt đầu thả lỏng.

Gẩn tới nhà, nó đánh hai vòng xung quanh chung cư để chắc chắn không ai bám theo, rồi nó trèo qua một gò đất ló lên hai ống thông hơi, nhìn xung quanh lần cuối, không một ai, nó nhấc bổng nắp hầm bê tông trong lớp cỏ và chui vào ổ của mình, một cái phòng nhỏ tăm tối ngay cạnh khu vực lò hơi của chung cư Verlaine, một nhà kho cũ mà Ông chủ M’Bilal đã cho dọn dẹp sau khi ba mẹ nó mất trong một vụ tai nạn xe hơi. Nó gọi nơi này là hầm trú bom nguyên tử của tôi. Khi Grande Tarte bị trúng bom, tôi sẽ là người sống sót duy nhất. Một chiếc tivi, một đầu đọc DVD, một tủ lạnh, một bộ sưu tầm đầy đủ tạp chí Mickey , một cái nệm và một lối thông ra một hồ nước, gần lò hơi.

Không có Ông chủ M’, nó hẳn vô gia cư hoặc sống trong một gia đình với những kẻ bệnh hoạn. Cả ngày nó đều sẽ gặp những người như thế. Ông chủ M’ cũng không phải loại người tử tế hơn trong thế giới của hắn, nhưng ít ra, nó không bị bắt phải sống kín trong bốn bức tường với hắn. Với nó, cái ổ đó như một vương quốc. Nơi nó có thể đọc, ăn, ngủ. Một mình. Sự hoành hành của cái Xấu dừng lại sau khi nắp hầm đóng lại vào mỗi buổi tối. Và bố mẹ có thể đến thăm trong giấc ngủ mà không ai làm phiền. Nó trò chuyện như thể họ đang ở đó. Tần suất xuất hiện của bố mẹ nó trong giấc ngủ không giảm đi mà ngược lại. Nó ghi nhận những lần bố mẹ xuất hiện vào trong một cuốn sổ tay nhỏ đặt cạnh tấm nệm. Sự xuất hiện của bố mẹ giúp nó trút bỏ gánh nặng trong lòng từ khi họ ra đi không một lời từ biệt.