Phần hai Thời hạnh phúc đã qua ❖ 1 ❖ Tripoli, Libya
Levent không muốn đặt hết trứng vào cùng một giỏ. Anh đã gợi ý cho chỉ huy Moussa ý tưởng bán những bức tượng hoặc những bức tranh khảm Leptis Magna ở chợ đen. Mỗi ngày, nhà nước Hồi giáo tuồn và bán các mảnh di tích của người Syria, Iraq, đồng thời cho đặt mìn phá hủy các địa danh nổi tiếng dưới ống kính máy quay của giáo đoàn. Cung tạo ra cầu lớn. Người mua hàng chen lấn nhau ở chỗ những người môi giới. Nhiều người Mỹ, Ả Rập, vài người Âu. Levent đã dự đoán trước. Cùng với Moussa, họ chọn ra một đội các “nhà khảo cổ học”, thực chất chỉ là những thợ khắc đá. Anh ấy nghĩ tôi là chuyên gia mà họ cần. Moussa muốn tôi chỉ ra những đồ vật có giá trị, viết vài dòng chú thích cho mỗi món đồ và đôi khi đi gặp những khách hàng quan trọng nhất. Chúng muốn biến tôi thành một tên nô lệ khảo cổ. Ở tuổi tôi...
Tôi quan sát trong lúc hắn nói. Gương mặt đã chai sạn dù được râu che bớt, mập ra, hắn mặc một bộ đồ trùm kín lập dị, nhưng tôi nhận ra người mà tôi đã quen cách đây ba mươi năm. Ánh mắt liếc xéo, chuộng thủ đoạn, một loại nhu nhược toát ra khắp người hắn. Khi lắng nghe hắn nói, tôi không thể không liên tưởng đến các nhân vật trong cuốn tiểu thuyết Các hung thần lên cơn khát của Anatole France. Xét tương quan, ngay cả con người cũng không thay đổi khi đắm chìm trong hỗn loạn của lịch sử. Một nỗi nhục trong đời khi nhận ra những người này thật sự nghĩ tôi sẽ đồng ý tham gia cuộc chơi chỉ vì lý do họ có thể nhét đầy tiền vào túi tôi. Người làm tôi thất vọng nhất là Levent. Tôi không thể không dành cho anh tình cảm như đã từng dành cho người cha. Phải mất một thời gian để tôi chấp nhận anh là một tên đểu.
Trong lúc nghe Moussa đưa ra các đề xuất, tôi nhớ những gì đã nói với Bruce ở Cairo về các nhà khảo cổ bị trầm cảm. Tôi không bị trầm cảm, tôi chơi với những người có tiếng và cũng đếch quan tâm đến tiền của chúng. Tôi quyết tâm không để chúng lợi dụng, và vì thế, tôi buộc phải giả vờ thuận theo những toan tính của chúng. Tôi chấp nhận đến kiểm tra tình trạng công việc mỗi tháng, với suy nghĩ qua mặt chúng ngay khi có cơ hội lần đầu tiên.
Vì an toàn và nhất là vì thanh danh của mình, tôi đã gửi gấp một tin nhắn bí ẩn đến hai đồng nghiệp người Pháp chuyên nghiên cứu về Libya, O.L. và J.B.M. để báo cho họ rằng tôi sẽ không ở Pháp trong một thời gian, nhưng tôi muốn gặp họ ngay sau khi về đến Paris.