❖ 2 ❖ Istanbul, Thổ Nhĩ Kỳ
Levent và Emma hạ cánh xuống Roma gần giữa trưa. Nhìn thì khó mà đoán được mối quan hệ giữa họ. Levent mặc bộ trang phục sáng màu, không che hết được bụng nhưng trông ổn. Giữa đám đông ở Fiumicino, người ta có thể lầm tưởng anh là một trong vô số các đại diện thương mại ở thời đại toàn cầu hóa, dù có gì đó sai ở anh. Bộ ria mép giống Clark Gable? Chiếc vali nhỏ bằng da? Những nếp nhăn dưới mắt? Có thứ gì đó làm cậu ấy mang vẻ bi thương. Emma, không trang điểm, tóc hơi rối, rất tươi tỉnh, mặc đồ jean và tự tin trên đôi giày cao gót. Họ đứng gần nhau nhưng không bao giờ chạm nhau. Ngay trước khi lên máy bay, Levent nói với cô:
“Tôi sẽ báo trước cho họ.”
“Anh nghĩ điều này cần thiết sao?”
Phòng chờ sân bay vang lên thông báo, các chuyến khởi hành và những lời thông báo cuối cùng dành cho hành khách trễ nải.
“Tôi sợ họ sẽ chờ chúng ta, chúng ta phải gặp nhau ở Đại sứ quán...” Levent trả lời và rút điện thoại ra.
Ở Valletta, Jeannette ngồi trong văn phòng của Rifat, ông ấy đưa cô xem mấy bức hình về vợ và hai đứa con ông. Trên tường, một bức tranh toàn cảnh về Cairo, bức ảnh của Rifat với quân đội Hải quân Hoa Kỳ (trong đó có John Peter Sullivan), trên tàu tuần tra ở cảng Grand Harbour. Và thời gian biểu theo tuần, cùng những mẩu giấy ghi nhớ ngắn bằng tiếng Ả Rập để chỉ mình ông hiểu.
Rifat nhận ra số điện thoại của Levent khi điện thoại bắt đầu vang lên. “Levent gọi, tôi cho rằng anh ta vẫn còn lạc ở Valletta,” ông cười và nhấc máy trả lời. Jeannette theo dõi cuộc nói chuyện, khá ngắn gọn. Điều gì đó trong giọng nói của Rifat đã thay đổi. Một nỗi thất vọng không thành lời... Ông gác máy:
“Họ không thể đến, họ đi Is-tan-bul”
“Cùng nhau?”
“Đúng vậy.”
“Emma đi cùng sao?”
“Phải, cùng nhau. Họ gọi từ Roma.”
“Khi nào họ trở về?”
“Ngày mốt.”
“Chuyện này đã được tính trước?”
“Tôi không nghĩ vậy...”
Họ nhìn nhau bằng vẻ hoài nghi. “Thực tình cô này dễ dãi nhỉ,” Jeannette nói, nhưng ngay sau đó hối hận về những lời vừa thốt ra. Cô thêm vào: “Nghề nghiệp chính xác của anh ta là gì?”
“Nhà ngoại giao. Đi công tác ở Malta để mua nhà. Thổ Nhĩ Kỳ mở đại sứ quán ở hầu hết mọi nơi. Họ đang bành trướng. Vả lại họ xoay xở tốt. Họ có quá khứ, có tham vọng và có tầm nhìn.”
“Và trên hết là có tài chính...”
Ngày hôm trước hoặc mới sáng nay, Levent đã tán tỉnh Emma khi đưa cô về Sliema. Cô chỉ nhìn anh khinh bỉ với ánh mắt sắc cạnh trong góc khuất trên chiếc xe bán tải 4WD. Khi đến trước cửa nhà cô, anh đã đề nghị khởi hành đến Istanbul ngay hôm đó.
“Anh tính đi về trong ngày Chủ nhật. Chúng ta cùng đi, trước một ngày...”
“Em cũng muốn,” Emma đã lơ đãng nói, “nhưng em nghĩ anh không đủ tiền trả cho em đâu.”
Anh tròn xoe mắt, như thể câu trả lời của cô đã ném anh vào một hiện thực khó tin. Cô quan sát anh suy nghĩ một cách chậm rãi bài bản và đọc trên gương mặt cách anh phân loại các giả thuyết mà anh đưa ra.
Ả nói nghiêm túc?... Không, con nhỏ ngốc này đang trêu chọc mình... Thật ra ở Istanbul, không an toàn. Cũng không tiện, với lịch trình mà tụi nó đã buộc vào lưng mình... Ả quá tuyệt... Sẽ uống phí nếu bỏ lỡ... Và nếu ả thực sự là một con điếm... Giờ nhiều sinh viên nữ thường làm chuyện này... Mình có thể lấy tiền trong bì thư...
“Vậy thì tạm biệt... chúng ta gặp lại sau.”
“Em đã đi Istanbul chưa?”
“Thôi cho em xin.”
“Xin chuyện gì?” Anh vừa hỏi vừa lục lọi túi áo vét, rút ra 2.500 euro gồm những tờ giấy bạc 200 và 100.
“2.500, em đồng ý chứ?”
“Cho cuối tuần?”
“Đúng, cho cuối tuần.” Cô bỏ xấp tiền vào trong chiếc túi xách và khóa lại.
Cửa sổ phòng ngủ khách sạn hướng về eo biển Bosphorus. Cô chống khuỷu tay dựa vào lan can ban công. Đoàn tàu thủy nối đuôi nhau trước mắt cô. Tàu chở dầu, thuyền nhỏ, tàu chở hàng, xuồng máy, những chiếc phà, cô chỉ nhìn thấy dòng chảy xanh lơ này cắt ngang phần thô cứng của thành phố, chia đôi thành phố, mang nước tới khu dân cư, cung điện và đền thờ Hồi giáo, cho hai diện mạo của thành phố và phát tán một thứ ánh sáng huyền ảo lên hai bờ.
Một vầng trăng khuyết mọc vuông góc với mặt nước trong khi mặt trời vẫn còn đang tắm nắng cho những ngọn đồi nằm bên bờ biển thuộc châu Á. Đèn thắp sáng bến cảng, chim cốc bay lượn thành đàn trong đêm, Levent tiến lại gần Emma. Anh tự hỏi mình đang làm gì với cô gái trẻ người Pháp mới đôi mươi này, mảnh mai và khó hiểu. Nguy hiểm, thật nguy hiểm. Hơn nữa, ả ra giá cho mình rất cao. Chơi ả rồi sẽ đỡ phải nghĩ ngợi nhiều. Levent thường tìm đến gái gọi, tụi này đầy đặn và phần lớn họ từ Moscow đến vào đêm trước, như Katiocha chẳng hạn. Đối với gái Nga, mọi chuyện đều đơn giản. Tôi chẳng bao giờ muốn đi dạo cùng tụi gái Nga này. Và tụi nó cũng không muốn. Ả này thì... Anh nói với cô: “Ở bờ biển bên kia là châu Á...”
“Levent, anh từ bên nào đến? Châu Âu hay châu Á?”
Anh chỉ ngón tay về phía bên kia bờ biển. “Từ Tiểu Á.”
“Nơi đó xa không?”
“Một thế giới khác. Nhưng anh sống ở Ankara.”
“Anh đã kết hôn chưa?”
“Rồi, có ba đứa con trai.”
Cô muốn đi dạo trước khi đêm xuống.
Cô là người quyết định.
Họ tản bộ đến đền thờ Hồi giáo Sultan Ahmed, sau đó đi vào các con hẻm của thành phố trong khi màn đêm buông xuống eo biển và tháp Galata. Vỉa hè và nhà hàng đầy ắp người. Khắp nơi đều bao trùm bầu không khí lạc quan yêu đời. Trong vài quán bia, những cô gái trẻ nhảy trên bàn vẫy những chiếc khăn quàng cổ. Một số gia đình ăn uống dọc bờ kè hoặc trong các khu vườn. Levent đọc được qua ánh mắt của những người đi dạo, họ đang tự hỏi làm thế nào một người Thổ Nhĩ Kỳ bụng phệ với đôi mắt mệt mỏi thế này, có thể đi dạo cùng một cô gái trẻ tuyệt đẹp đến thế, lại cao hơn mười phân. Nếu tiếp tục, điều này có thể trở nên khó chịu, nhưng anh chẳng quan tâm, mẹ tụi bay.
Trước một mái vòm hướng về nhà thờ Hồi giáo Istiqlal, anh dừng trước quầy hàng của một người buôn trứng và phô mai. Sau khi trao đổi nhanh với Levent, tay buôn dẫn họ vào căn phòng ở phía sau thông với một tầng hầm. Họ đi xuống vài bước và tiến vào dưới mái vòm thời trung đại. Những ánh đèn ở đường phố xuyên qua cửa tầng hầm và chiếu sáng le lói trên ba chiếc thùng được đặt cạnh nhau. Người buôn nhấc nắp chiếc thùng đầu tiên lên và đưa ánh sáng đèn pin lượn quanh. Emma tò mò tiến một bước. Nhuốm màu vàng xám, ánh màu ngọc trai và kim cương: “Đây là gì?”
“Cô thử nó đi.”
“Trứng cá muối sao?”
“Cá tầm Beluga của Nga, loại cá tầm tự nhiên.”
Levent tiến lại gần, Emma đang hỏi tay buôn: “Tôi có thể nếm không?”
“Cô cứ tự nhiên.”
Cô nhấn chiếc muỗng vào đống ẩm ướt này và quay về phía Levent, nở một nụ cười: “Anh thử không?”
Anh vội vã về khách sạn với một hộp sắt chứa đầy cá tầm Beluga. Anh bắt một chiếc taxi, thả mình xuống băng ghế hỏng phía sau rồi ôm hôn cô. Đó là lần đầu tiên. Vào phòng ngủ, cô chạy ra ban công. Cô hét lên: “Nhìn kìa!” Mọi ngày thứ Bảy đều là ngày của tiệc tùng và mỗi khúc sông Bosphorus mang đến cơn bão nhạc phương Đông xập xình. Những boong tàu đang biến thành hộp đêm, đám đông dày đặc nhảy múa vẽ nên những khối chuyển động trong bể kính ánh sáng. Anh ép sát cô vào lan can, hôn lên gáy, mò mẫm ngực cô, vén váy cô lên, kéo quần cô xuống. Emma căng thẳng không ngừng nhìn vào màn đêm. Cô lơ đãng nhìn bầu trời nhộn nhịp đầy màu sắc, ánh mắt của cô mờ dần dõi theo ánh sáng dạ quang trên Bosphorus.
Sáng hôm sau, cô thức dậy trước: “Anh xem nè, vẫn còn một ít trứng cá muối cho bữa sáng!” Anh trói cổ tay cô vào đầu giường, đặt một thìa Beluga lên ngực cô, cô hét lên: “Lạnh quá!” anh mơn trớn cơ thể gầy gò và xanh xao của cô, đầu ngực cô căng cứng, anh cắn lấy chúng, mò mẫm miệng và bướm của cô, tìm kiếm trong mắt cô những điều cô không nói ra, cô đang hưởng thụ, anh muốn giam mình cả ngày với cô, và những ngày sau đó, họ quấn lấy nhau, nhưng anh phải đi. “Anh sẽ quay lại vào khoảng 6 giờ tối nay. Sáng mai, chuyển bay của chúng ta vào 11 giờ, bay thẳng đến Valletta. Em cứ tranh thủ đi dạo nếu muốn...”
Lúc đang đi, anh nhận ra đã để quên một chiếc điện thoại, anh quay lại tìm, rồi quyết định để lại cho cô, phòng trường hợp cô muốn gọi cho anh.
“Trong danh bạ, số anh đầu tiên. Nhớ nhé?”
“Được rồi, nhưng em sẽ không gọi đâu. Bye anh, chúc một ngày tốt lành.”
Cô trở lại ngủ. Mơ những giấc mơ lộn xộn, thức dậy vào giữa trưa, tắm nước nóng, gọi trứng rán và một ly bưởi ép, cô ngồi trên ban công. Cô không dùng hết món trứng. Đàn chim sà xuống khay. Cô mở điện thoại của Levent. Để giết thời gian hơn là tò mò về anh ta, cô lướt nhanh thư điện tử, tin nhắn, danh bạ, bất ngờ khi nhận ra tên một “khách hàng” cũ của cô, thật ra, không chỉ là một khách hàng, lục lọi túi của anh ta, chỉ tìm thấy một dương vật giả và vài bộ quần áo.
Trong phòng tắm, túi đồ cá nhân nhét đầy các loại thuốc. Trong số chúng gồm viên nén Viagra và đặc biệt là một lọ nhỏ chứa bột trắng. Nhãn y tế. Cô mút ngón tay, chấm vào lọ, đưa nó lên lưỡi. Ma túy.
Cô bồn chồn, hơi gắt gỏng khi anh quay về. Anh lo lắng muốn biết cô đã ăn gì chưa.
“Một miếng trứng rán, vâng.”
“Em không ăn gì cả...”
“Em không muốn trở thành heo nái, em đang tăng cân.” Ngày hôm sau, trong lúc tiễn cô trước studio của cô ở Valletta, anh không thể không hỏi cô câu đó - mình không bao giờ được phép hỏi ả chuyện này, ả sẽ vả vào mặt mình, ả đã đùa giỡn với mình như mèo vờn chuột.
“Em thích Istanbul chứ?”
“Em rất thích. Bosphorus quá tuyệt. Bai anh!”
“Khi nào chúng ta gặp lại?”
Cô cười: “Tuần này, em bận. Tuần tới gọi em, rồi xem thế nào.”
Cô bước lên vỉa hè và nhìn anh từ rất xa. Levent sẵn sàng làm mọi thứ vì cô gái này.