Lời kết
Một năm sau Câu chuyện lại bắt đầu...
Catania, Sicily, Ý
Tôi trở về từ Malta sáng hôm qua. Đi bằng phà thật sự tiện lợi. Tôi rời Valletta lúc 6 giờ, chỉ chưa đầy hai tiếng, tôi đã đến cảng Catania trên chiếc xe hơi của mình. Năm phút sau, tôi đã về nhà. Từ khi tôi dọn nhà, đi đến bằng thuyền, các nhân viên người Phillipines ở cảng bắt đầu biết tôi, họ gọi tôi Giáo sư này nọ dài lê thê . Tôi chuyển đến đây vào cuối mùa đông năm ngoái. Tôi đang chuẩn bị tiếp nhận thư viện và đồ đạc của mình từ El Marsa, nhờ đồng nghiệp thân yêu Leila từ Viện Khảo cổ Tunisia, khi ai đó nói với tôi về Sicily.
Vào thời đó, tinh thần tôi không ổn định, do Rim. Đấy hoàn toàn là lỗi của tôi, tôi đã chạy trốn như một đứa trẻ. Trong nhiều tháng, tôi không mong đợi gì ở Rim, tự bằng lòng đón nhận từng ngày những gì tuổi trẻ của con bé ban tặng cho tôi, không đòi hỏi gì, không kiểm soát gì, sẵn sàng chấp nhận mọi thứ, cuối cùng con bé đã làm tê liệt bản năng sinh tồn. Không còn tính khí thất thường, không còn những lúc biến mất đột ngột, tính tình luôn luôn bất biến. Trong một vài tuần, tôi đã mất khả năng cảnh giác và cứ cố gắng thực hiện những điều phù phiếm trong khi tình hình chung và sự trỗi dậy của các cuộc khủng bố hẳn có thể khiến tôi bớt lạc quan hơn.
Tôi phải đi, phải rời xa Paris. Thế thì sao không chọn Sicily chứ?
Tôi không biết nhiều về hòn đảo này và chỉ có những ký ức mơ hồ về lịch sử của nó, nhưng thật kì lạ, lời tung hô chào đón các vị vua của hòn đảo vào thời điểm đăng quang của họ lại xuất hiện trong tâm trí tôi. Chúa Kitô toàn thắng, Chúa Kitô hiển trị, Chúa Kitô thống quản, một câu nói có nguồn gốc từ ngoại giáo, khi các Ki-tô hữu đầu tiên gán cho Chúa Ki-tô hình tượng Hoàng đế Apollo.
Tôi đi máy bay đến Palermo, thuê xe đi đường bờ biển, qua đêm ở Taormina. Ngày hôm sau, tôi dừng xe nghỉ ở Catania, trời mát mẻ, Etna chào đón tôi bằng mấy đợt phun nhỏ, bữa trưa tôi ăn món mì ống trộn nhím biển ngon tuyệt trong một quán trọ mặt tiền tồi tàn gần cảng, đi dạo một mình vào buổi chiều, và tôi bắt gặp tấm biển CĂN HỘ CHO THUÊ treo trên mặt tiền của tòa nhà hải quan cũ ngự trên khu vực cảng, và kể từ đó tôi ở đây. Chuyện là vậy đó!
Ít lâu sau khi tôi dọn đến đây, biên tập viên của tôi ở nhà xuất bản ghé thăm mang theo một ý tưởng. Ba năm sau lần xuất bản đầu tiên, anh ta vừa bán bản quyền chuyển ngữ cuốn Alexander bé nhỏ của tôi cho hàng chục quốc gia, cuốn sách tiếp tục thành công ở nước ngoài, anh ta đề nghị tôi viết một cuốn tiểu sử mới, với những nguyên liệu tương tự. Một nhân vật khác thường, một số phận, một cơ sở học thuật thực sự, thêm vài nhúm sư phạm, cùng một số trích dẫn. Mạnh mẽ nhưng cũng light : “Mọi người cần câu chuyện lịch sử kinh điển, những con người vĩ đại, họ mệt mỏi với những chính trị gia của mình, và họ mệt mỏi với chính họ, họ khát khao cuộc sống nâng tầm họ, có chút siêu nhiên. Alexander của anh xuất bản đúng lúc.”
Tôi hỏi anh về nhân vật mới anh nghĩ đến. Câu trả lời bắn ra lập tức: “Frederick đệ nhị! Tôi đã nghĩ đến ông ấy từ khi anh nói với tôi rằng anh dọn đến sống ở đây. Lên ngôi vua Sicily khi bốn tuổi, là Hoàng đế năm 1220, bị khai trừ khỏi Giáo hội Công giáo nhưng làm vua xứ Jerusalem! Hơn nữa đó là một người hâm mộ Alexander của anh! Một nhân vật khác thường, luật gia, có học thức, mang nhiều nền văn hóa, phương Đông, phương Tây, có sức hút, được thánh hóa lúc sinh thời, đến mức những người cùng thời không tin vào sự ra đi của ông, họ nghĩ rằng ông đã bước vào miệng núi lửa của Etna cùng năm ngàn lính đi theo. Toàn những thứ anh thích...”
Sau khi người của nhà xuất bản rời đi, tôi đắm mình trong cuốn tiểu sử nổi tiếng do Kantorowicz chấp bút. Một tác phẩm hấp dẫn, dù tác giả đã ít nhiều phủ nhận, thấy nó hơi mang phong cách Nietzsche. Tôi bắt đầu tìm hiểu vị Frederick đệ nhị này. Tôi quay trở lại Palermo để xem quan tài của ông, tôi đọc mọi thứ có thể liên quan đến ông nhưng không thể tìm thấy thứ gì tốt hơn Kantorowicz, và trong khi đọc lại Virgile, tôi đắm mình vào Sicily của Frederick, nửa châu Phi, nửa châu Âu, nơi pha trộn các dân tộc, phong tục, tôn giáo, với các giáo đường, nhà thờ Hồi giáo, nhà thờ Byzantine và nhà thờ Norman.
Tôi đang ở giai đoạn đầu phần nghiên cứu của mình khi Jeanette gọi tôi để nói về “cuộc hẹn hội ngộ” ở Malta. Cô đã bắt tay lo mọi chuyện và thuyết phục ông Đại biện mời tôi làm một hội thảo về Alexander tại Trung tâm văn hóa Pháp của Valletta. Dù lúc đầu không hứng thú, tôi đã bị thuyết phục. Jeannette đã quyết đoán, thuyết phục và tôi muốn gặp lại Rim, dù vô tình hay thoáng qua, ngay cả khi con bé trong vòng tay người khác. Ông Đại biện nhanh chóng gọi cho tôi để xác nhận lời mời. Tôi đề nghị nói chuyện về Alexander và Frederick đệ nhị, có lẽ sẽ dễ thu hút cộng đồng nói tiếng Ý ở Malta, và điều này cho phép tôi nhìn rõ một số ý tưởng cho cuốn sách tiếp theo của mình. Tôi thấy nhẹ nhõm khi chấp nhận lời mời này, tôi đoán có lẽ, ít nhiều vô thức, rằng chuyến đi này sẽ giúp cuộc đời tôi sang trang.
❖ ❖ ❖Họ hẹn gặp tôi tại khách sạn họ ở năm ngoái rồi chúng tôi lên xe buýt mini của Bộ Du lịch lúc 3 giờ 30 sáng, hướng về các đền thờ Mnajdra. Họ kể cho tôi về khung cảnh đó nhiều đến nỗi tôi cảm thấy như mình đã trải nghiệm. Khi tôi đến địa điểm ấy, đối mặt với những tảng đá khổng lồ được sắp xếp thành một vòng tròn hoặc thành những hang động trước biển, giống như những người bạn đồng hành, tôi bị chiều sâu và màu sắc tươi vui của quá khứ trên những tảng đá hớp hồn. Sự bí ẩn của những ngôi đền, về điểm đến của chúng, về cuộc gặp gỡ được tiên lượng trước, một cách khoa học giao với tia nắng mặt trời hạ chí đầu tiên, một lần nữa đã làm chúng tôi há hốc và đánh thức cuộc sống bên trong của mình. Trí thông minh của những con người xa lạ đã di chuyển, đục, khoan, sắp xếp tảng đá, như nói chuyện trực tiếp với chúng tôi. Những con người này đã mang đến một thế giới mới. Họ trò chuyện với chúng tôi, ngôn ngữ của họ trải dài hàng thế kỷ, ngay cả khi đối với chúng tôi nó vẫn mơ hồ. Cuộc đối thoại với những bóng người ấy là của cả cuộc đời tôi. Tôi đã có thể xác minh rằng sáng hôm ấy tôi không hề cảm thấy buồn chán. Chăm chú như hồi tôi mới vào thực tập ở bảo tàng Cairo, tôi bắt đầu lặng lẽ kéo căng sợi chỉ nối các thời đại, suy ngẫm về những con đường kết nối những người xây dựng đền thờ từ phương Đông với dân Phoenicia, với những vòng tròn linh thiêng của các thành phố La Mã, với các vị vua đầu tiên của Sicily được ca ngợi là Chúa Ki-tô và tất nhiên với người bạn mới của tôi, ngài Frederick yêu dấu.
Năm vừa qua chỉ là hạt bụi trong chuỗi ngày bất tận, nhưng chúng tôi đã có thể cảm nhận được tác động của nó đối với sự tồn tại nhỏ bé của mình. Chúng tôi đã tiến hóa trong cùng một cảnh quan, những cảm xúc giống nhau sống lại trong mỗi chúng tôi, nhưng mỗi chúng tôi là một bản thể khác nhau. Có lẽ cần phải quay ngược thời gian để đo được mức độ biến đổi của chúng tôi, mà cuộc sống hàng ngày khéo léo che đậy trên những trang lịch bên trong con người chúng tôi, và để hiểu chúng tôi đang nằm trong thời đại của những con rối thay đổi, đôi khi gần như phù phiếm.
Tất cả đều chia sẻ với tôi rằng họ sốc khi quay lại nơi này đứng trước những tảng đá sau một năm.
Tôi cũng tự hỏi: Mình đã làm gì trong năm qua? Sau dòng hồi tưởng nhanh, tôi nhận ra mình gần như đã bỏ Rim ra khỏi ký ức. Xóa bỏ Rim, người mà tôi đã gắn bó qua một ham muốn mãnh liệt giày vò đến nỗi nó đã khiến cuộc sống của tôi bị trì hoãn. Và những thước phim bi thảm mà chúng tôi đã trải qua cùng nhau, cũng được đưa vào một góc im lặng trong rương ký ức của tôi. Bảng đúc kết của tôi nghe có vẻ trống rỗng. Ký ức cũng có thể lừa dối ta.
Điều ngạc nhiên nhất đối với họ đó là gặp lại vị giáo sư Palo Alto ấy, với những nhóm mới, cùng một thời gian và tại cùng địa điểm. Có lẽ ông ta là người duy nhất không thay đổi. Công việc kinh doanh của ông dường như rất hưng thịnh. Ông đã tinh chỉnh các lý thuyết của mình, phát triển giả thuyết hàng hóa giết chết tình dục ở phương Tây. Ông ủng hộ việc quay lại thuyết phiếm thần, ham muốn nguyên sơ và tình dục tập thể trên tiền sảnh của những ngôi đền cổ, ngoài thiên nhiên. Ông nhanh chóng làm chúng tôi phát ngán và chúng tôi đến ngôi đền “của chúng tôi” chờ đợi ánh bình minh để theo dõi tia ánh sáng sắp xuyên qua lỗ nhỏ của tảng đá.
Chỉ còn thiếu mỗi Habiba. Cô bé đã bỏ rơi chúng tôi vào giây phút cuối để đi cùng với Harry đến Venice tham dự một loạt các buổi biểu diễn trong lâu đài của một công ty bảo hiểm Pháp - Ý lớn.
Harry đã trở thành một ngôi sao nhạc slam và nhạc pop bằng cách kể về cuộc đời của nó và của Habiba trong các bài hát. Warner ký hợp đồng với nó cho ba album và chuyến lưu diễn đầu tiên của nó được công ty con của Digitour ở châu Âu tổ chức đã gây ấn tượng. Các phương tiện truyền thông uy tín đã dành những bài báo và cả trang nhất cho hai thanh thiếu niên ấy, họ đã tạo danh tiếng và thu hút hàng chục ngàn người hâm mộ trên hai mạng xã hội YouNow và musical.ly. Habiba đang làm việc với nó trong một dự án tự truyện âm nhạc, Tôi là Habiba và tôi sống , đôi khi tham gia vào các buổi biểu diễn, họ đã cùng nhau tạo ra một công ty HH Trò chuyện một mình gợi lại tựa cuốn sách thành công đầu tiên và mới nhất của nó - Song H . Jeannette đã nhận nuôi Habiba, người mà cô gần như coi là con gái mình và Lambertin trở thành người giám hộ hợp pháp của Harry. Họ ký hợp đồng cho hai đứa và thận trọng quản lý thu nhập của cả hai. Lambertin và Jeannette nói về Song H như con của họ, thật đáng ngạc nhiên. Có chút kỳ quặc, nhưng cảm động.
Chúng tôi cùng dùng bữa tối sau buổi hội thảo được tổ chức ở một nhà hàng Ý nằm trên bến tàu của vịnh nhỏ Galères cũ. Jeannette, trong bộ váy xanh lá vĩnh cửu, rạng rỡ trong vòng tay Lambertin, người gần như không bị ảnh hưởng gì sau khi rời bỏ nhiệm sở. Sau các cuộc khủng bố gần đây, Bộ trưởng đã trao cho ông ấy huy hiệu của Tư lệnh Quân đoàn danh dự Quốc gia trước khi cho ông ấy nghỉ việc một lần nữa. Khu biệt thự đã bị đóng cửa vĩnh viễn, và thậm chí bị Bộ Nội vụ rao bán.
Nét hân hoan mãnh liệt hiện rõ trên khuôn mặt Jeannette. Cô đã đặt toàn bộ sự tồn tại của mình trong thách thức và quyết tâm, thậm chí là khiêu khích. Lần đầu tiên, cô cảm thấy như mình đang xây dựng một thứ gì đó vững chắc bằng chính cuộc sống của mình. Cô không còn sống trong trạng thái trả thù thường trực như trước mà ngày qua ngày khám phá những cảm xúc tràn đầy trong mình và đưa cô đến một cảm giác đủ đầy trọn vẹn. Cô cảm thấy sự phấn khích vĩnh hằng trẻ hóa mình. Mặc cho tuổi tác, cô vẫn tung ra những màn thể hiện sự gợi cảm hiệu quả và cảm thấy nhẹ nhàng như một cô gái trẻ vừa gặp người đàn ông của đời mình trên băng ghế trường đại học. Về phần Lambertin, hoàn toàn bị cô mê hoặc, ông hết lòng tận tụy với người phụ nữ mà có lẽ ông đã quen biết trong quá khứ. Ông không bao giờ rời mắt khỏi cô, khiến tôi nghĩ rằng lúc nào ông cũng cảm tưởng như gặp cô lần đầu tiên. Có lẽ cô trông giống vợ ông? Rõ ràng, chính ông cũng đã thực hiện bước đi quyết đoán, như thể ông đã quên mất những năm tháng của mình trong lực lượng cảnh sát. Cả người ông toát ra một sự bình tĩnh và cảm thông dữ dội. Và hoàn toàn quên hết. Từng là Bộ trưởng Bộ Nội vụ trong thời gian dài, nhưng ông không bao giờ nói về điều này, và không đưa ra bình luận nào về những sự kiện bi thảm tiếp tục gây tai họa cho hành tinh này mà ông biết.
Tối hôm đó, Jeannette bật mí với tôi rằng họ vừa mua được khu biệt thự. “Chúng tôi cùng mua nó. Đúng là đắt đỏ, chúng tôi đã đấu với một nhà ngoại giao Qatar, nhưng một khoản thừa kế bất ngờ cho phép tôi giúp Lambertin thực hiện điều điên rồ này. Anh ấy không bao giờ chi tiêu bất cứ điều gì và sở hữu một tài khoản ngân hàng ra trò. Chúng tôi sẽ thực hiện một số chỉnh sửa và lũ trẻ sẽ ở tầng một. Anh ấy nói đó sẽ là ngôi nhà đồng quê của chúng...” Tôi lắng nghe cô nói và không ngăn được nỗi buồn xâm chiếm, vì tôi nhận ra mình cũng trạc tuổi Lambertin, thậm chí lớn hơn vài tháng, nhưng tối hôm đó, khác với ông ấy, tôi hẳn đã tìm kiếm trong vô vọng sự hiện diện, hoặc chỉ đơn giản một niềm hy vọng có thể tô điểm tương lai của tôi. Tôi chỉ cảm nhận mùi vị mơ hồ của hư vô trong miệng (sự hư vô mà tôi đã giam hãm Rim trong đó).
Ngay lập tức, tôi cố gắng không để cuộc công kích u sầu này làm mình mục rữa, trong đầu tôi đã liệt kê tất cả các lý do để hài lòng với số phận của mình. Tôi đi du lịch và đào bới khắp nơi, tôi rong ruổi khắp hành tinh để suy ngẫm về những cảnh tượng di tích của các thế kỷ trước và của các quốc gia trong quá khứ, tôi được đồng nghiệp tôn trọng quý mến, tôi không gặp vấn đề tài chính nào, thậm chí tiền bạc dư dả, và trên hết, tôi được tự do. Tôi cảm tưởng mình như một chiếc la bàn không kim (tôi đọc được rằng một người bạn của Chatwin đã sử dụng hình ảnh này, một chiếc la bàn không kim, khi nói về nhà văn). Tự do đến rồi đi khi tôi muốn, hạ cánh tại một cảng nhỏ mục rữa ở Sicily nếu tôi muốn, và trên hết là tự do gặp người mà tôi muốn, trong khi lảng tránh những kẻ ngu xuẩn, như vậy đã kéo dài gần bốn mươi năm. Tại sao đột nhiên cuộc sống có vẻ thật nhạt nhẽo?
Đối với Rifat, bữa tối này báo hiệu vô số lễ hội ông sẽ phải tham dự trước khi rời đảo. Ông ấy vừa được bổ nhiệm làm Vụ trưởng, Đại sứ Pháp tại Kosovo. Việc bổ nhiệm này nằm trong những vụ tranh luận gần đây tại Bộ Ngoại giao Pháp, nhưng Jeannette giải thích với tôi rằng đó là cách để Bộ Châu Âu và Ngoại giao Pháp nắm thóp và thao túng ông ấy nếu cần thiết. Còn đối với Rifat, đó gần như là được trao cây quyền trượng, ông rất vui mừng. Ông đã từ chối đi biệt phái một năm của mình ở Washington mà không phá vỡ mối quan hệ với chính quyền Hoa Kỳ. Không phải một số nhà ngoại giao đã nói Kosovo giống như tiểu bang thứ 51 của Mỹ sao? Để gắn kết tình bạn của họ, JP, tùy viên Hoa Kỳ, đã hứa hẹn một Farewell party (bữa tiệc chia tay) trước khi ông ấy hội ngộ cùng gia đình ở Tirana.
Tôi sẽ không nói rằng mình không đau lòng khi thấy Rim quàng tay Bruno, nhưng cơn đau ít nghiêm trọng hơn tôi tưởng, và trên hết nó chỉ tồn tại trong một khắc. Trong chuyến đi đến ngôi đền, Bruno thư giãn khá nhanh, giữ khoảng cách một chút với Rim để không làm tôi khó chịu, có lẽ cậu nghĩ rằng không nhất thiết phải phô trương hơn sự thân mật của họ, tôi nghĩ vậy, nhưng với con bé, thật đơn giản, con bé dường như không hề cảm thấy ngại ngùng. Tôi ngay lập tức bị thu hút bởi cây thánh giá nhỏ màu bạc đeo quanh cổ. Con bé nhanh chóng trả lời dù không hỏi: “Cháu đã chuyển sang Công giáo, giống như Christine, Nữ vương Thụy Điển,” con bé cười nói, “hơn nữa cháu chọn Christine làm tên thứ hai của mình, cháu đã rửa tội cùng lúc với hai cô con gái của Bruno, mọi chuyện đều rất tốt.”
Tôi chợt nhận ra rằng người cô gái trẻ này không hề giống như Rim mà tôi đã biết. Các đặc điểm của con bé đã mất đi sự toàn vẹn, nét duyên dáng trẻ trung đã biến mất, và trên hết, tôi không còn nhận ra trong giọng nói của con bé những dấu ấn bất ngờ của trí tưởng tượng điên rồ khiến tôi phát sốt. Chim ruồi nhỏ Carthage không còn hót nữa. Rim không còn tồn tại, ngoại trừ có lẽ khi con bé cười.
Tôi quan sát con bé và tiếp tục tự nhủ: Cô gái quý tộc nhỏ này là ai đây? Cô ấy đã trở nên thờ ơ với tôi.
Tôi không còn gắn kết với con bé bởi sợi dây liên kết tò mò nữa.
Như thể bé yêu của tôi chưa từng tồn tại.
Tôi đã mất nó rồi, và tôi không hối tiếc điều đó. Tôi sẽ sớm quên tên nó thôi.
Tôi hỏi Bruno về công việc, cậu có vẻ nhẹ nhõm vì tôi đã tìm thấy chủ đề “trung tính” cho cuộc trò chuyện, cậu đưa ra những lời giải thích dài dòng về bản báo cáo mà Thủ tướng đã yêu cầu cậu viết về thực tế của những “vùng đất bị mất của Cộng hòa Pháp” từng được nhắc đến.
“Em đã làm việc trong bốn tháng, gặp tất cả những tên đứng đầu vùng bất hợp pháp mà em biết rõ, như Taurbeil-La Grande Tarte. M’Bilal chuyển về lại nhà ở Seine-et-Marne và tiếp tục công việc kinh doanh của mình. Thực tế thường khác xa hư cấu, em thậm chí đã buộc phải xuống nước trong kết luận của mình để những gì mình viết được cấp trên chấp nhận, nhưng Thủ tướng không bao giờ có thời gian để tiếp em nên không thể biết những gì em cần báo cáo cho ông ấy.”
“Nếu tôi hiểu đúng, báo cáo của cậu đã bị chôn vùi?”
“Chính xác.”
“Cậu sẽ làm gì?”
“Họ thăng chức cho em, em sẽ làm việc trong Bộ, điều đó thật thú vị, em không phàn nàn đâu. Rồi sau đó em với Rim có rất nhiều thứ để chuẩn bị...”
Tôi không muốn nghe cậu ấy kể chuyện cả hai phải đi Ikea để mua đồ nội thất và một nhà bếp được trang bị đầy đủ với bếp điện từ và tủ lạnh có máy làm đá nghiền. Trời đã khuya, tôi viện tuổi tác mình, chuyến khởi hành vào 6 giờ sáng ngày hôm sau bằng phà, để về nhà lên giường ngủ.
Đó là một thói quen cũ thừa hưởng từ lúc học năm hai dự bị: tôi làm phiếu ghi chép. Những phiếu tôi viết riêng về Frederick đang bắt đầu lấp đầy các hộp giày, sắp xếp theo thứ tự thời gian mà sau đó tôi lưu lại trên máy tính của mình. Khi tôi phát chán việc sắp xếp thứ tự thời gian, tôi chuyển sang làm theo nhiều chủ đề khác nhau, liên quan đến lịch sử của vị hoàng đế (François Deanssise, thánh Louis, các học giả Do Thái ở Tây Ban Nha và Provence, Jerusalem, chim ưng, chế độ độc tài Ki-tô giáo, Dante và Virgil, những cô gái trẻ che mặt trong hậu cung của vị hoàng đế này) và khi mắt tôi bắt đầu mỏi, tôi lái xe đi dạo. Một buổi sáng nọ khi tôi thức dậy, tinh thần tệ hại, tôi mua một chiếc Fiat, hai cầu, xám kim loại, siêu mạnh mẽ. Đúng là một cú bốc đồng! Tôi trả cash (tiền mặt). Luigi, người thợ máy, trở thành bạn. Thỉnh thoảng anh ghé nhà, cho tôi rau vườn nhà anh trồng, hôm qua anh mang cho tôi một con gà.
Tôi rong ruổi các vùng lân cận trên chiếc Fiat, tôi đi dọc sườn núi Etna, nuốt hàng kilômét dung nham và tro, lăn bánh trên dòng chảy dung nham cũ, trước khi thả dốc về phía biển trên con đường của người chăn cừu, ít nhiều bị bỏ hoang, giữa những đồng cỏ đầy hoa, những ô đất mới được cày xới, giữa những lô đậu và tỏi, và những cây nho cho ra một loại rượu có màu đen như dung nham, trong ánh sáng và mùi hương của mùa xuân Sicily. Càng có tuổi, tôi càng cảm nhận được vẻ đẹp của những cảnh quan này, chúng góp phần vào bí ẩn của những con người sống ở đó, xây dựng đền rồi nhà thờ, và tung hô những vị vua đầu tiên như thể họ là Chúa Ki-tô.
Hầu như mỗi buổi tối, tôi đều làm một ly trong một quán bar gần cảng. Một nơi đáng yêu, dân địa phương, nghệ nhân, công nhân xây dựng, người Philippines tại cảng thường lui tới. Luôn có một số người nhập cư tụ tập ở một góc cuối căn phòng, được gọi là “Khu điện tử”. Ngày càng có nhiều người châu Phi trên phố. Ngày nào cũng có người mới đến. Người Ý thường vớt họ trên biển và tiếp đón họ ồ ạt mà không thắc mắc nhiều. Tất nhiên, luôn có những tiếng than vãn. “Đầy cây cọ mọc lên, khác gì châu Phi.” Tôi kiềm chế không đưa ra lời bình luận nào.
Mỗi lần gặp một người nhập cư, tôi không thể ngăn bản thân mình nghĩ đến Habiba.
Chính tại nơi được trang trí bằng những bức ảnh cũ kể về việc câu cá ngừ vào thời kỳ mattanza ấy, khi những đàn cá, sau khi vượt Đại Tây Dương, lội ngược bờ biển Sicily trước khi rơi vào mê cung lưới và bẫy, bị đưa đến camera della morte (bẫy cá ngừ lớn), nơi chúng bị những ngư dân dưới chỉ đạo của người thủ lĩnh, được gọi là Rais , dùng lao tàn sát trong sự cổ vũ của cư dân và sự ban phước của linh mục giáo xứ, ở đó, nơi giá lạnh ấy, cùng một máy hát cũ, một hiện vật bảo tàng, phát nhạc không ngừng chỉ một bài của Adriano Celentano, nhưng ở nơi wifi hoạt động gần như bình thường, nơi tôi nghe tin đó đây của thế giới.
Tôi lắng nghe các cuộc trò chuyện, tôi đọc tờ báo vứt trên quầy, tôi hút một chút Toscano và tự nhủ mình phải nếm một chút vui thú bị cấm ở Paris. Nếu cần thiết, tôi tán gẫu với người kế bên hoặc hỏi chuyện những người Somalia trong chuyến đi dẫn đến tận Catania. Tuần trước, tôi đã phát hiện ra một câu chuyện ngắn trong Il Giornale về vụ đánh bom Học viện Quân sự. Nó làm tôi sốc. Nhật báo Sicilia đã đăng lại tin nhanh từ AFP . “Sau nhiều tháng đàm phán với chính quyền Algeria, việc mai táng hai người nhà Bouhadiba, bố và con trai, cùng bà Souryah Saint-Côme, đã diễn ra một cách kín đáo nhất tại nghĩa trang Sétif.” Tôi nhớ về quá khứ.
Tôi gặp một ngư dân thường lui tới quán bar trước nhà tôi. Ông gọi tôi là Professore và muốn nói chuyện. Tôi mời ông vào và rủ ông làm một ly rượu nho đen Avola. Ông kể tôi nghe về nghi lễ đánh bắt cá ngừ Mattanza cuối cùng của mình năm 2006, bố ông là Rais (thủ lĩnh), không phải là người tầm thường. Rais ... Và Lễ Ân xá sau buổi Mattanza. Kantorowicz có lý khi ông nói Sicily như một hòn đảo phương Đông. Sau cùng, tôi biết được người đàn ông ấy là bạn của Luigi, thợ sửa xe. “Luigi nói với tôi rằng có thể ông cần ai đó giúp việc nhà. Tôi có một đứa con gái, nó không có việc làm, nó có thể giúp ông, ông chỉ cần cho nó chút đỉnh gọi là tiền công, tiền bạc không quan trọng...” Thật ra, Luigi có lý, tôi cần ai đó giúp việc nhà và nấu nướng. “Ông sẽ thấy... món risotto của con bé... bảo đảm ông sẽ thích...”
Trong khi đó, tôi có thể sẽ tiếp một trưởng giả từ London, người buôn đồ cổ, có quan hệ với Levent. Tôi không biết làm thế nào ông ta có được địa chỉ của tôi, nhưng tôi đã nhận một lá thư rất tử tế từ ông. Tôi gọi cho ông ta để nói rằng mình không muốn tiếp tục bất kỳ hình thức hợp tác nào. “Tôi hoàn toàn hiểu,” ông ta nói với tôi, “hơn nữa, tôi đã chuyển sang mảng khác, tôi bán rượu vang cổ điển của Bordeaux và tranh đương đại cho người Trung Quốc, cả hai thứ cùng lúc, đây là ý tưởng, một Giám đốc điều hành của một công ty thuộc Cac 40, Cimenlta, thậm chí đã đầu tư cá nhân vào công ty khởi nghiệp của tôi, nhưng tôi sẽ rất vui khi được đến thăm ông ở Sicily. Ông là một con người kỳ lạ, tôi thấy đồng cảm với ông.” Tôi không biết tại sao mình đồng ý. Vì tò mò? Vì tôi chán? Có lẽ vậy.
Ông ấy đã chuyển hướng, tôi cũng vậy. Tôi không còn bực mình vì ông ta nữa.
Cuộc sống của chúng ta được sắp đặt theo chu kỳ bí ẩn. Chúng ta không hiểu nó cho đến sau này, khi đã quá muộn. Hiện tại với chúng ta thường không thể giải mã được. Cuộc sống xã hội cũng như thế. Từ khi tôi đến Catania, tôi thường nghĩ đến câu nói nổi tiếng của Virgil: “Giờ là lúc trật tự của vũ trụ được lặp lại.” Virgil lấy cảm hứng từ văn hóa Etruscan. Đối với người Etruscan, cuộc sống của nhân loại được thực hiện theo vòng tròn hoặc qua các cuộc cách mạng. Nhiều tác giả (đặc biệt là Dante, và cả Victor Hugo) đã tin, các chuyên gia cho rằng đó là sai lầm, rằng Virgil đã tiên tri về sự ra đời của một kỷ nguyên Ki-tô giáo. Không còn nhiều người quan tâm đến các câu chuyện về những con cừu bị lạc lối. Không còn người chăn cừu, không còn nhà tiên tri. Không còn ai nói về mối liên hệ giữa Apollo và Chúa Ki-tô nữa. Có phải chúng ta đã đánh mất bí mật của cuộc sống, như Bruce đã nói trong văn phòng của tôi ở Cairo? Tôi ngày càng tự hỏi liệu chúng ta đang chứng kiến sự kết thúc của một chu kỳ ở phương Tây và những nơi khác, và sự biến mất dần dần nhưng không thể tránh khỏi của đời sống Ki-tô hữu đã kéo dài hai nghìn năm qua. Lúc đó chúng ta sẽ không hơn gì chiếc la bàn không kim? Kim không la bàn? Người hành hương không Chúa Ki-tô trên những con đường không có hành trình hành hương, luật pháp hay đích đến? Tất cả điều này để kết thúc mà không biết sao lại bị mắc kẹt như cá ngừ trong camera della morte ? Tôi không phải là một người theo đạo nhưng tôi không thể quen được với điều này. May thay, tôi biết lịch sử thích những điều bất ngờ. Polybius đã nói gì: Không bao giờ được đánh giá thấp Vận may...
Jeanette gọi tôi nhiều lần từ khi tôi về nhà. Cô hồ hởi: công việc sửa nhà của họ đã khởi động. “Tôi chính là chủ thầu!” Tôi vẫn tự hỏi phải chăng tài sản thừa kế mà cô kể với tôi thực ra là những gì còn lại từ sự hào phóng của Gaddafi... Rốt cuộc, là ông ta hay ai đó... Tôi sẽ không phán xét cô. Và rồi nếu Habiba là người hưởng lợi... “Nếu được,” cô nói với tôi qua điện thoại, “chúng tôi sẽ đến thăm anh cùng lũ trẻ.” Tôi không thể không phá lên cười. Phản ứng của tôi thật ngu ngốc. Jeannette đã cứu Habiba, cô ấy tiếp tục chăm sóc cho cô bé. Là một con người sống với lòng cao thượng, cô không phật lòng về tiếng cười của tôi. Tôi lập tức cố gắng sửa sai bằng cách nói với cô về buổi hòa nhạc của Song H . Tôi đã thấy họ trên một chương trình dài của đài Rai được quay ở Venice. “Thành thật mà nói, nhìn chúng rất thích. Chúng đã thực hiện bản cover Billie Jean của Michael Jackson theo cách riêng của mình, chúng rất xuất sắc. Thật an ủi. Hai đứa như chết đi sống lại.”
“Ông thấy đấy, Grimaud, không chắc lúc nào cũng là điều tồi tệ nhất.”
“Ông trời nghe thấy cô đấy.”
Đến lượt cô ấy bật cười.
❖ ❖ ❖Cô bé bấm chuông cổng trước 10 giờ sáng nay, như tôi đã yêu cầu bố cô bé. Cô mặc quần đùi, giày thể thao, áo tank top. Hình xăm cá heo trên cổ. Trước đó, hai cánh tay của chúng tôi cọ vào nhau. Tôi tự hỏi liệu mình có thể? Tôi nhìn đôi chân dài rám nắng, đôi vai xương xẩu của cô bé, tôi rùng mình, một cảm giác hồi hộp chạy dọc cổ tay dưới da rồi cả phần còn lại của cơ thể tôi, nhịp tim tôi tăng tốc, cô bé mỉm cười, tôi muốn biết cuộc sống của cô bé, những bí mật của cô, động cơ cá nhân nhỏ bé của tôi, niềm vui và năng lượng đang bắt đầu trở lại, nó đã róc rách, tôi mỉm cười với cô và tôi nghe thấy mình hỏi cô bé:
“Hãy trả lời ta thật thẳng thắn, cháu có thấy phiền không nếu ta gọi cháu là Valentine?”
Một cơn gió đóng sầm cánh cửa sổ để mở ở tầng một. Tiếng sấm gầm vang. Mùi mưa hăng hắc tràn đầy căn bếp. Chúng tôi nhìn nhau. Đôi môi nhấp nháy, cô nói nhỏ:
“Thật bất ngờ, vào mùa này... cháu nghĩ chúng ta sắp có bão.”
HẾT