❖ 14 ❖ Đường hầm Landy, A31, Saint-Denis, Pháp
Sáng hôm sau, khoảng 8 giờ, một chiếc xe cảnh sát bất động trong đám kẹt xe dưới đường hầm Landy bị hai người Tunisia oanh tạc. Hai tên người Tunisia sinh sống từ lâu tại tháp Montaigne của Grande Tarte chỉ huy nửa tá thanh niên cùng khu phố. Tên chỉ huy bắn súng phóng lựu vào một chiếc xe moóc kéo. Vụ nổ tạo ra đám cháy đầu tiên. Những tên khủng bố khoắng sạch các túi bị bỏ lại trong xe và rời đi với tiền và đồ trang sức. Toàn bộ đường hầm sẽ sớm bốc cháy.
Những kẻ tấn công tẩu thoát bằng lối đi dành cho người bộ hành trên vỉa hè và chia ra trốn ở các khu phố lân cận. Nhiều chuyến bay đến Roissy chuyển hướng đến Brussels, London hoặc Frankfurt, thêm vào đó trong cùng ngày, một vụ phá hoại đã gián đoạn tuyến đường sắt Roissy-Paris trong hai mươi bốn giờ.
Nhà tù, Fleury-Mérogis, Pháp
Khoảng giữa trưa, một nhóm tù nhân Hồi giáo cực đoan nhiễu loạn ở Fleury. Tín hiệu cho cuộc nổi dậy được phát ra trong phòng ăn tập thể, cuối bữa trưa. Một trăm tù nhân, trang bị dao, rìu hoặc súng ngắn, và bộ đàm, nhốt các cai ngục trong nhà thi đấu. Chúng cùng hai trăm đồng phạm trèo lên mái nhà và giương cao cờ Nhà nước Hồi giáo IS. Trong thời gian đó, một tên đầu sỏ tiến về phía tòa nhà nơi bà giám đốc nhà tù đang có mặt. Các tù nhân đảo Corse đang tìm nơi trốn đã can thiệp bằng vũ khí thô sơ để bảo vệ bà giám đốc. Khi những đặc vụ thuộc lực lượng Hiến binh Đặc nhiệm Quốc gia đến và vào vị trí của mình, ở một con phố liền kề họ đã được tiếng súng từ trên mái nhà chào đón.
Tàu điện Mabillon, Quận 6 Paris, Pháp
Đầu buổi chiều, năm mươi thanh niên đeo mặt nạ tập trung tại lối ra ga tàu điện ngầm Mabillon và càn quét khu phố, dùng gậy bóng chày hoặc thanh sắt. Rõ ràng là chúng không quen thuộc nơi đây, đến nỗi đi lạc. Chúng có vẻ vội vàng không nán lại và bỏ qua những nơi biểu tượng (quán Lipp, quán de Flore, quán Les Deux Magots) để tập trung xả cơn thịnh nô vào cửa hàng quần áo hoặc đồng hồ. Một xe chứa bom được tìm thấy ở phía trước nhà thờ Saint-Germain-des-Prés. Hệ thống đánh lửa không hoạt động.
Cap d’Agde, 34300, Pháp
Cùng lúc đó, tại Cap d’Agde, một người đàn ông lang thang trong khu nghỉ mát gần như vắng vẻ vào mùa này, ngẫu nhiên bước vào nơi trông như một khách sạn tư hữu hóa cho hội thảo thường niên của Hiệp hội Khỏa thân Quốc tế. Người đàn ông đeo máy ảnh GoPro trên trán, đi vòng quanh trong sảnh trước khi bị một nhóm chỉ trích kịch liệt vì thái độ “vải vóc” của mình. Y bước ra xa, lấy ra khỏi áo khoác một khẩu AK và nã súng vào sảnh.
Các vụ tấn công khủng bố xảy ra cùng lúc dường như khiến cảnh sát bất ngờ. Tuy nhiên, khoảng 6 giờ chiều, người phát ngôn Bộ Nội vụ đã đưa ra bản cập nhật tình hình chính xác.
“Cuộc tấn công vào đường hầm của hai công dân Tunisia đã có sự chuẩn bị trước, chúng đã tuyên thệ trung thành với Nhà nước Hồi giáo IS, chúng bị theo dõi, cư trú tại Taurbeil-Tarte, và đã thoát khỏi sự giám sát của chúng tôi ngày hôm trước. Vào lúc này, chúng vẫn đang chạy trốn, nhưng chúng tôi có lý do chính đáng để tin rằng chúng tôi nhanh chóng vô hiệu hóa chúng cùng bọn đồng lõa. Cuộc nổi dậy của Fleury được chuẩn bị bởi một cựu tù nhân, Saïd X, cũng cư trú tại Grande Tarte. Hắn bị cảnh sát bắn chết bên ngoài nhà tù, nơi hắn chỉ đạo qua điện thoại và điều phối các ý định vượt ngục. Trong lúc này, cảnh sát đã kiểm soát bên trong nhà tù, trừ tầng cuối vẫn chưa hoàn toàn được an toàn, và mái nhà.
Cuộc nổi loạn ở Fleury đã làm phát sinh các cuộc biểu tình ủng hộ ở một số thành phố không chỉ trong khu vực Paris, mà cả ở nội ô Paris, đặc biệt là ở Quận Barbès, và ở một vài thị trấn các tỉnh, đứng đầu là Grenoble và Marseille. Lũ du côn đã tàn phá một quận yên bình của Paris, đó là những tay sai của chủ nghĩa thánh chiến, được tuyển mộ từ đám buôn bán lẻ ma túy. Kẻ khủng bố Cap d’Agde cũng đã được xác định. Hắn là người Mali, được đào tạo ở Libya, liên quan tới mạng lưới của Grande Tarte, và lẩn trốn gần Béziers. Hắn đã đăng tải trên Internet một đoạn video, với số lượng người xem tăng vọt và đáng ngờ trên mạng xã hội, ghi cảnh hắn bước vào sảnh. Hai đồng phạm của hắn cũng vừa bị bắt trong kho của một công ty trong khu công nghiệp Béziers. Vùng Paca được giám sát tăng cường.
Tất cả những hành động này được thực hiện nhân danh Nhà nước Hồi giáo IS. Chúng đe dọa an ninh quốc gia và nền tảng Cộng hòa Pháp. Đây là một băng đảng có tổ chức, tuân lệnh một chỉ huy nước ngoài duy nhất mà chúng tôi tin là đã xác định được danh tính. Hắn được cho có quốc tịch Ả Rập Xê-út, cự trú tại Riyadh, sử dụng mối liên hệ việc làm. Grande Tarte và vùng xung quanh Taurbeil tạo thành căn cứ hậu phương và là nơi phát sinh ra mạng lưới quan trọng, hơn nữa cũng liên quan đến tội phạm băng đảng và buôn bán ma túy.”
Tuyên bố này có vẻ chấm dứt một chuỗi các sự kiện bi thảm. Khi đại diện Bộ trưởng nói, đã hơn ba tiếng nhưng vẫn không có động thái mới nào được báo cáo. Sắc lệnh giới nghiêm trong bốn mươi tám giờ được thiết lập. Biểu tình ủng hộ chấm dứt gần như ngay lập tức trên cả nước.
Học viện Quân sự, Quận 7 Paris, Pháp
Ngay sau 8 giờ tối, tin nhanh thông báo về một vụ bắt giữ con tin tại Học viện Quân sự được phát đi. Các thông tin, đã được chính quyền chắt lọc, đề cập đến một cặp vợ chồng trẻ có dây lưng phát nổ được cho là đã vào Học viện Quân sự trong một buổi tiệc chiêu đãi. Cặp vợ chồng hẳn đã bắt một chục người làm con tin, bao gồm cả Tư lệnh quân đội Paris và một số nhân vật trong giới kinh doanh. Khu phố này được bố ráp vũ trang giữa Đại lộ Garibaldi và Invalides. Bộ trưởng đã tới hiện trường.
10 giờ đêm, Bộ Nội vụ cho biết đang tiến hành đàm phán với những kẻ khủng bố, chúng yêu cầu hai kênh truyền hình phát sóng trực tiếp một tuyên bố của Nhà nước Hồi giáo IS.
11 giờ đêm, hai ê-kíp của đài TF1 và CNN lắp đặt trang thiết bị trong sân trường học. Các nhân viên kỹ thuật tất bật, kéo các sợi cáp, bật các đèn chiếu sáng.
Đồng thời, hai kẻ khủng bố gửi một dòng tweet với bức ảnh có chữ ký của họ là Souryah và Sami, những người lính của Nhà nước Hồi giáo, trong đó họ chào đón “những chiến binh đứng lên chống lại áp bức và tố cáo sự phân biệt chủng tộc của Pháp, từ vụ Sétif, không ngừng khinh miệt sự tự do mà Pháp tự tuyên bố”. Một nữ nhà báo đài BFM-TV ngay lập tức đặt biệt danh cho họ là Cặp đôi thánh chiến . Cảnh sát sau đó đã cho biết họ vào căn cứ của Học viện Quân sự bằng các giấy tờ tùy thân thật hợp lệ và lời mời chính thức có ghi tên họ.
Một số người nhận ra người đàn ông trong bức ảnh của dòng tweet và gọi cho giới truyền thông. Trợ lý điều hành của tập đoàn Cimenlta, nơi mà kẻ khủng bố được cho là làm việc, cô Martine X, trả lời phỏng vấn trên BFM trực tiếp từ căn hộ của mình. Khuôn mặt cô bị che đi, cô thú nhận mình biết Sami Bouhadiba, một đồng nghiệp ở văn phòng, nhưng anh luôn làm cô sợ mà không biết tại sao.
Nửa đêm, tình hình vẫn không tiến triển. TF1 và CNN phát đi hình ảnh của học viện, trống rỗng và đen kịt, điềm xấu. Các máy chiếu đều bị tắt. Các nhà báo được yêu cầu mặc áo chống đạn. Cảnh sát có vẻ ngày càng căng thẳng. Các nhóm binh sĩ, trong trang phục chiến đấu chạy từ tòa nhà này sang tòa nhà khác.
2 giờ sáng, hai đội xe ô tô thường, đến học viện bằng các tuyến đường khác nhau, xông vào khu tập thể quân sự. Hai mươi phút sau, máy chiếu tivi bật lại. Micro, cũng như một bục phát biểu được mang tới.
3 giờ sáng, một đoàn người kỳ lạ rời khỏi tòa nhà chính và băng qua đến giữa sân. Một người phụ nữ che mặt đẩy ba người đàn ông trước mặt ả, gồm một vị tướng mặc quân phục, đứng trước họng súng cô ta. Một người vẫn còn trẻ, lêu khêu, râu ria, mảnh khảnh dưới bộ quần áo nặng nề, khép lại phía sau. Trán hắn quấn chiếc khăn rằn với biểu tượng của Nhà nước Hồi giáo IS, tạo cảm giác một ngôi sao nhạc pop của thập niên 70. Truyền hình trên toàn thế giới sẽ lấy lại hình ảnh của hai kênh đang có mặt tại hiện trường và chuyển tiếp chúng. Bây giờ là 10 giờ tối ở New York và 9 giờ sáng tại Bắc Kinh. Khi họ đến trước micro, người phụ nữ tiến sát tên đồng phạm nhưng vẫn khư khư vũ khí của mình, một khẩu súng lục tự động nhắm vào nhóm con tin. Khuôn mặt của cô ta hiện ra cận cảnh. Cô ta xinh đẹp, da nhợt nhạt, gần như trong suốt, rất gầy. Đôi mắt trang điểm dường như muốn thoát ra khỏi bức màn vải sa trắng che khuất một phần khuôn mặt. Người đàn ông mặc đồ đen đặt một diễn văn gồm nhiều tờ giấy lên cái giá bên cạnh micro, hắn cầm cánh tay của người phụ nữ, xướng tên của mình, rồi của ả, nói rõ: “Chúng tôi đã cam kết trung thành với thủ lĩnh của mình, chúng tôi là những người lính của thánh chiến”, rồi nhìn chằm chằm vào camera với đôi mắt điềm tĩnh đáng kinh ngạc. Hắn bắt đầu đọc xấp giấy của mình theo nghi lễ “ Salam alikum , không có Chúa nào ngoài thánh Allah và Muhammad là sứ giả của ngài, vị thánh duy nhất, vị thánh Thương xót, vị thánh Sống, vị thánh Vĩnh cửu, không gì dù là dưới đất hay trên trời có thể giấu được ngài.” Sau đó, hắn tiếp tục: “Đầu tiên tôi muốn chào những anh em vẫn đang chiến đấu trên nóc nhà tù Fleury-Mérogis, tôi yêu cầu chính quyền Pháp, những kẻ vô thần, điều một chiếc máy bay và tổ chức cho những lính cảm tử Fleury đi đến Libya...” Máy quay nhắm vào hắn, nhưng chúng tôi thấy Souryah và nhóm con tin bên phải cô ta (không phân biệt được khuôn mặt của họ, ánh sáng kém, có lẽ cố ý). Giọng nói trầm, đĩnh đạc, sắc sảo nhưng đầy lo lắng của Sami lại trỗi dậy trong im lặng và trong đêm. “Chỉ có một Chúa là thánh Allah...”
Hắn ngắt lời, một khải tượng tiềm thức vừa khiến hắn suýt chao đảo. Chúng tôi nghe thấy hơi thở dốc trong micro. Vào lúc đó, đèn chiếu bật sáng phía bên kia sân, tắt, rồi lại chiếu sáng, và một nhóm bóng người bước ra từ trong bóng tối. Sami lầm bầm gì đó, gầm gừ thay vì lời nói rõ ràng, khuôn mặt hắn đanh lại. Hắn vừa nhận ra bố mình, ông già Bouhadiba, người mà Bruno, Harry và Grimaud, cùng với một nhà tâm lý học của Raid, tìm đến Grande Tarte để cố thuyết phục người bố nói chuyện với con trai mình.
Những chùm ánh sáng của đèn rọi làm người công nhân xưa của Taurbeil lớn hơn, ánh sáng khắc lên bóng dáng gầy mòn của ông ấy, làm nổi bật các đường nét góc cạnh, làm hốc mắt sâu hơn, những sợi râu và lông mày trắng dựng đứng, trông ông như một nhân vật của Victor Hugo, Harry sau này nói là sẽ dành tặng một bài hát cho ông ấy. Mặc một bộ saroual truyền thống và áo khoác màu xanh công nhân ở Grands Chantiers của mình ở Taurbeil, trên mái tóc trắng ông đội cái nón fez lễ hội bằng da lông cừu non. Bên cạnh ông, một người đàn ông trong bộ vét và cà vạt, khá tròn, gần như hói, ngã quỵ xuống, được hai nhân viên cảnh sát Raid dìu, đó là bố của Emma Saint-Côme, một dược sĩ người Bretagne.
Lão già dựa người vào cây gậy gỗ, bắt đầu nặng nhọc bước đi, như thể ông phải nỗ lực để xé mình khỏi vòng tay của những người đang đỡ ông. Ánh đèn rọi gay gắt làm ông lóa mắt, ông dò dẫm tiến lên, bước đi ngập ngừng. Vừa bước đi, ông vừa nói với con trai mình, ông đã được trang bị một micro không dây, giọng nói bị bóp méo bởi cảm xúc văng vẳng trên mặt tiền của các tòa nhà. “Sami, con trai, con trai tuyệt vời của bố, bố cầu xin con, nhân danh quê hương Algeria của ta, nhân danh thánh Allah Lòng Chúa thương xót, nhân danh nước Pháp đã chào đón chúng ta và nuôi lớn con...”
Sami nhìn ông khó hiểu và đầy sát khí, Souryah nghiêng người nói vào tai anh. Sami hét lên: “Cút đi! Thứ thảm hại...” cùng nét kinh hãi của kẻ nói chuyện với quỷ dữ. Ông lão Algeria tiếp tục: “Sami, con là đứa con trai tuyệt nhất, con đã làm bố tự hào...” Ông đứng một mình, cô lập với xung quanh bởi ánh đèn chiếu, giờ đây đứng khá xa, cách những người đi cùng hai hoặc ba mét, ông tiếp tục tiến về phía trước, có vẻ kiệt sức, ông dùng hết sức lực để đứng thẳng lên, tiếng cây gậy dò dẫm gõ vào những viên đá lát sân kêu cạch cạch, cạạạch, được micro HF thu lại, làm rung chuyển trái tim của hàng triệu khán giả, ông bước một bước về phía con trai, một bước nữa, cử chỉ của ông càng lúc càng chậm, người xem cảm tưởng họ đang theo dõi một bộ phim chuyển động chậm, ông dang hai cánh tay, lòng bàn tay ngửa lên, thả cây gậy xuống, ông chỉ lồng ngực nơi trái tim ông đập, ông lớn dần, ông loạng choạng, đêm đầy hơi ẩm, gió nổi lên, ông già run rẩy, bước thêm một bước, có vẻ như ông muốn tiếp tục nói chuyện, ông không bỏ cuộc, nét mặt ông đanh lại xung quanh cái miệng già không môi, giọng nói chạm vào micro, một giọng nói mệt mỏi, khàn đục, nhưng vẫn mạnh mẽ. Ông không nói nữa, ông hét lên.
Tiếng hét của ông làm bão hòa micro: “Sami, con có nhớ những quả chà là bố mang về từ Sétif?”
“Im đi, ông chỉ là một con rối trong tay những kẻ hành quyết nhân dân ta.”
“Con thích chúng, những quả chà là ấy, con trai, con đã nói với bố, con nhớ chứ, con nói với bố rằng con thích chúng, con chưa bao giờ ăn thứ gì ngon lành như vậy, con nói rằng một ngày nào đó con sẽ đi với bố, con trai, chúng ta đi thôi, thời khắc đã điểm...”
Sami, bị lực từ bố mình hút, tuy mong manh, tiến về phía ông. Anh thường nói với Souryah về bố mình, về cuộc sống ở Taurbeil-Tarte, về giấc mơ Sétif, về sự nhục nhã. Thảm hại. Cô vừa nghĩ rằng Sami có thể chùn bước trước những lời hô hào của lão già. Cô muốn nói chuyện với anh, khích lệ anh, ở lại trong quỹ đạo của mình, không thể mất liên lạc với anh bây giờ, tại thời khắc thiêng liêng này, Sami tiến thêm một bước về phía bố mình, Souryah tiến lên một bước sau anh, trong những giây trôi thật chậm, cô bỏ quên ba con tin, họ rút lui vào bóng tối và biến mất, họ được cứu. Ông lão Bouhadiba tiếp tục bước đi, lê đôi chân, bố Emma vẫn đứng gần cảnh sát, Harry giữ chặt vai dược sĩ, ông lão Bouhadiba đưa tay về phía con trai, ông bật khóc, cười với anh, ông muốn nói chuyện với anh một lần nữa, ngay cả khi ông nghĩ rằng mọi thứ đã mất hết, đã từ lâu ông xem như mình đã chết, lâu đến nỗi ông để mọi thứ trôi đi, lâu đến nỗi thế giới đã đảo ngược. Ông buộc bản thân mình phải tin vào điều đó, thêm năm phút nữa, đúng vậy, có thể, Sami sẽ tự mình quay lại với thế giới cân bằng, lấy lại vị trí của mình trong trật tự của loài người, ông sẽ xuôi mắt trước ánh sáng của Chúa và cuối cùng ông sẽ ngã vào vòng tay Chúa.
Sami Tuyệt diệu, Giám đốc tài chính...
Souryah nắm tay giữ Sami, họ trao nhau ánh mắt, Sami hướng đôi mắt đen về phía bố mình và kéo kíp của đai bom tự sát nhỏ, tiếng nổ rất lớn, hơi thổi quật ngã máy ảnh, micro, bục đứng, giấy tờ bay đi, Sami và bố anh bay đi, cơn mưa thịt vụn rơi xuống, tiếng người la hét, những nhân chứng gần nhất nằm xuống đất. Âm thanh lớn của quả bom vẫn ầm ầm trong sân sau thì vụ nổ thứ hai vang lên. Souryah Emma Saint-Côme, bị thương nặng, nhưng vẫn còn sức để kéo kíp nổ.