KẾT
Alice ngồi trên ghế với một người phụ nữ và nhìn bọn trẻ đi ngang qua họ. Không hẳn là trẻ con. Chúng không phải kiểu mấy đứa trẻ nhỏ sống chung với mẹ. Chúng là gì nhỉ? Những đứa trẻ tương đối lớn.
Cô quan sát khuôn mặt của những đứa trẻ này khi chúng bước đi. Nghiêm túc, bận rộn. Đầy suy tư. Có vẻ chúng đang phân vân về con đường chúng lựa chọn. Có những băng ghế khác gần đó, nhưng không có đứa trẻ nào dừng lại ngồi xuống. Mọi người bước đi, bận rộn trên con đường tìm đến đích.
Cô không cần phải đi đâu cả. Cô thấy may mắn vì điều này. Cô cùng người phụ nữ ngồi bên cạnh đang lắng nghe một cô gái có mái tóc dài chơi nhạc và hát. Cô gái ấy có một giọng hát rất dễ thương, cô mặc một chiếc váy đầy hoa, miệng cười tươi đầy hạnh phúc khiến Alice vô cùng ngưỡng mộ.
Alice ngân nga theo điệu nhạc. Cô thích thú với tiếng ậm ừ của mình hòa quyện với giọng hát của cô gái.
“Được rồi, Alice, Lydia sẽ về nhà bất cứ lúc nào. Cô muốn cho tiền Sonya trước khi ta đi không?” – Người phụ nữ hỏi.
Người phụ nữ đứng lên, mỉm cười và lấy tiền ra. Alice cảm thấy lôi cuốn khi được tham gia cùng. Cô đứng lên, và người phụ nữ đưa cô tiền. Alice thả chúng vào chiếc nón đen trên nền gạch dưới chân cô gái đang hát. Cô gái tiếp tục để nhạc chạy nhưng dừng hát một chút vì muốn nói chuyện với họ.
“Cảm ơn, Alice và Carole, hẹn gặp mọi người sau!”
Khi Alice bước đi với người phụ nữ giữa những đứa trẻ “không còn nhỏ”, âm nhạc trở nên nhỏ dần phía sau họ. Alice thật sự không muốn rời đi, nhưng người phụ nữ kia vẫn cứ bước và Alice biết rằng mình nên ở cùng cô ấy. Cô ấy vui vẻ, tốt bụng và luôn biết cần làm cái gì, đấy là điều mà Alice đánh giá cao vì cô thường không biết.
Đi bộ được một lát thì Alice phát hiện một chiếc xe chú hề màu đỏ và một chiếc màu sơn móng tay lớn đậu trên đường về nhà mình.
“Cả hai đều ở đây” – người phụ nữ nói, cô cũng nhìn thấy những chiếc xe tương tự.
Alice cảm thấy hứng thú và vội vã vào nhà. Người mẹ đang ở hành lang.
“Cuộc hẹn hôm nay kết thúc nhanh hơn tôi nghĩ nên tôi về sớm. Cảm ơn vì đã hỗ trợ” – người mẹ nói.
“Không có gì đâu mà. Tôi đã gỡ drap giường con bé nhưng chưa kịp bao lại. Mọi thứ vẫn còn trong máy sấy” – người phụ nữ nói.
“Được rồi, cảm ơn, tôi sẽ lo liệu.”
“Cô ấy cũng đã có một ngày tốt lành.”
“Không đãng trí?”
“Không hề. Cô ấy là cái bóng đáng tin cậy của tôi bây giờ. Đồng phạm của tôi đấy. Phải không, Alice?”
Người phụ nữ mỉm cười, nhiệt tình gật đầu. Alice mỉm cười và gật đầu đáp lại. Cô không có ý gì khi đồng ý, nhưng nó có vẻ tốt đối với cô nếu người phụ nữ kia nghĩ vậy.
Người phụ nữ bắt đầu thu dọn sách và túi đồ ở cửa trước.
“Ngày mai John sẽ tới à?” – Người phụ nữ hỏi.
Có tiếng trẻ con khóc, người mẹ vội vàng rời đi.
“Không, nhưng chúng tôi đã có sự trợ giúp” – tiếng người mẹ nói. Người mẹ trở lại, mang theo một đứa trẻ mặc đồ xanh, hôn liên tục vào cổ nó. Thằng bé vẫn khóc, nhưng ít nhiều nó đã bị phân tâm. Những nụ hôn liên tiếp của mẹ nó đã có tác dụng. Người mẹ đặt núm vú giả vào miệng đứa bé.
“Con ổn mà, bé yêu. Cảm ơn Carole nhiều lắm. Cô thật sự là món quà của Chúa. Cuối tuần tốt lành, hẹn thứ Hai gặp lại.”
“Hẹn thứ Hai gặp lại. Tạm biệt, Lydia!” – Người phụ nữ thét vang.
“Tạm biệt, cảm ơn Carole!” – Một âm thanh vang lên, từ đâu đó trong căn nhà.
Đôi mắt to tròn của đứa bé nhìn vào mắt Alice, nó mỉm cười sau khi vừa ngậm núm vú giả xong. Alice cười đáp lại và đứa bé hồi đáp với nụ cười toe toét. Núm vú giả rơi xuống sàn. Người mẹ ngồi xổm xuống và nhặt nó lên.
“Mẹ, mẹ có muốn ẵm thằng bé không?”
Người mẹ đưa em bé cho Alice, và thằng bé đung đưa thoải mái trong vòng tay và ở hông cô. Nó bắt đầu sờ lên mặt cô với đôi bàn tay ướt nhẹp. Nó rất thích thú, và Alice cũng thích chiều theo thằng bé. Nó nắm lấy môi dưới của cô. Cô vờ cắn và ăn ngón tay trong khi giả tiếng kêu của thú hoang.
Thằng bé bật cười và dời tay lên mũi cô. Cô khịt mũi, hít mạnh và vờ hắt hơi. Thằng bé di chuyển tay lên mắt cô. Cô nheo mắt để không bị chọc vào và nhấp nháy mắt để cố cù đôi tay của nó bằng lông mi. Nó di chuyển tay lên trán để chạm vào mái tóc cô, siết chặt nắm tay và kéo. Cô nhẹ nhàng nới tay nó ra và thay thế tóc bằng ngón trỏ của mình. Thằng bé đã thấy sợi dây chuyền của cô.
“Thấy con bướm xinh đẹp này chứ?”
“Đừng để thằng bé ngậm nó nha mẹ!” – Người mẹ nói, cô đang ở phòng khác nhưng vẫn trong tầm nhìn.
Alice đã không hề để thằng bé ngậm dây chuyền, và cô cảm thấy bị buộc tội sai. Cô bước vào phòng nơi người mẹ ngồi đấy. Nó đầy ắp những loại đồ vật đầy màu sắc quanh chiếc nôi, chúng có thể kêu, phát ra tiếng bíp hay nói chuyện khi thằng bé đập vào. Alice đã quên rằng đây là căn phòng mà khắp nơi đều gây ra sự ồn ào. Cô muốn rời đi trước khi người mẹ đề nghị cô đặt đứa bé vào đâu đó. Nhưng nữ diễn viên cũng ở đây, và Alice muốn nhập hội với họ.
“Bố có đến vào cuối tuần này không?” – Nữ diễn viên hỏi.
“Không, bố không thể, bố bảo sẽ đến vào tuần sau. Chị có thể để thằng bé ở cùng em và mẹ một lúc không? Chị phải đến cửa hàng. Allison nên ngủ thêm một giờ nữa.”
“Được thôi.”
“Chị sẽ tranh thủ. Có cần gì không?” – Người mẹ hỏi trong lúc đi ra khỏi phòng.
“Mua chocolate, thêm cả kem nữa nhé!” – Nữ diễn viên hét lên.
Alice tìm thấy một món đồ chơi mềm mại không phát ra tiếng để đưa cho thằng bé khám phá khi ngồi trong lòng cô. Cô thơm lên quả đầu trọc lóc của thằng bé và nhìn nữ diễn viên đang ngồi đọc sách. Cô ấy cũng nhìn lại.
“Mẹ ơi, mẹ có thể nghe con đọc đoạn độc thoại mà con luyện tập trên lớp và nói con biết mẹ nghĩ tới điều gì không? Không phải là chuyện kể đâu, nó là thể loại truyện dài. Mẹ không cần phải nhớ các từ, chỉ cần nói con biết mẹ có cảm xúc thế nào thôi. Khi con đọc xong, hãy nói con biết mẹ thấy thế nào, được chứ?”
Alice gật, và nữ diễn viên bắt đầu. Alice nhìn, lắng nghe và tập trung hơn vào những gì nữ diễn viên nói. Cô nhìn thấy đôi mắt cô ấy trở nên tuyệt vọng, tìm kiếm, van vỉ một sự thật. Cô thấy chúng đáp xuống nhẹ nhàng và đầy biết ơn vì điều đó. Giọng cô ban đầu ngập ngừng và sợ hãi. Từ từ, và không hề to lên, giọng cô dần tự tin hơn và sau đó có chút vui vẻ, thi thoảng lại có vẻ như đang ngân nga một bài hát. Lông mày, vai và tay cô co lại rồi rộng mở, đòi hỏi sự chấp nhận và trao tặng sự cảm thông. Giọng nói và cơ thể của cô tạo một năng lượng truyền đến khiến Alice rơi lệ. Cô ôm ghì đứa bé xinh đẹp vào lòng và hôn lên quả đầu ngọt ngào mùi hương của nó.
Nữ diễn viên dừng lại và trở về là chính mình. Cô nhìn Alice và chờ đợi.
“Được rồi, mẹ cảm thấy thế nào?”
“Tôi cảm nhận tình yêu. Đó là tình yêu.”
Nữ diễn viên hét lên, chạy về phía Alice, hôn lên má cô, mỉm cười đầy hạnh phúc, mỗi nếp nhăn trên mặt cô đều thể hiện sự vui mừng.
“Tôi đoán đúng chứ?” – Alice hỏi.
“Phải, mẹ à. Mẹ hoàn toàn chính xác.”