Tập 6 Chương 1
Tát cạn nước Đông hải không đủ rửa tanh nhơ
Chặt hết trúc Nam Sơn không đủ ghi tội ác
Thần, người đều căm giận
Trời đất chẳng dung tha.
NGUYỄN TRÃI (BÌNH NGÔ ĐẠI CÁO)103
Quan ghi chép biên niên sử của triều đình Nam Kinh đã viết:
Triều đại Thành Tổ (1407)
Tháng 6 âm lịch, thiết lập chức Bố Chính tại Giao Chỉ.
Hình Bộ Thượng thư Hoàng Phúc được bổ nhiệm giữ chức Bố Chính đồng thời kiêm chức án Sát.
Giao Chỉ được chia thành 17 phủ, 47 châu và 157 huyện, 12 vệ, dưới quyền điều khiển của 3 Ty.104
Thượng thư Hoàng Phúc kiêm nhiệm điều hành hai nhiệm vụ: Bố Chính ty và Án Sát ty. Lữ Nghị thống lĩnh quân đội.
Căn cứ trên bản đồ của vương quốc này đã được Đại tướng Trương Phụ trình tấu lên Hoàng đế, thì quận Giao Chỉ từ Đông sang Tây là 76 dặm, từ Bắc xuống Nam là 2.800 dặm.
Trong việc biến nước Giao Chỉ thành một Châu Quận của Đại Quốc, phải thiết lập tại đó 472 tòa án chịu trách nhiệm điều hành toàn quận.
Tên Thăng Long cũ dùng để gọi Kinh Đô được đổi thành Đông Quan.
Châu phê của Hoàng đế:
Xứ An Nam quả là bất kham, nên nhà Tống và nhà Nguyên xưa đã không chinh phục được. Lần này binh tướng của ta hùng mạnh chưa từng có, nên chiến thắng của chúng ta phải vang lừng mãi mãi.
Con bạch tượng Vijaya để mặc bọn thị vệ bận trang phục cho. Dường như nó cảm thấy vui thú khi được trang phục bằng khăn choàng và áo như bằng gấm thêu. Đầu nó được trang hoàng bằng một dây thắt bằng vàng và cặp ngà được bảo vệ bằng những cái túi cũng bằng vàng. Xung quanh mắt cá bàn chân nó có hàng chục cái chuông đang rung nhẹ. Tất cả những đồ lỉnh kỉnh trên bộ yên đều là những thứ quý giá sang trọng nhất.
- Con vật mới đẹp làm sao!
Từ bậc thềm chuồng ngựa cũ của các đời vua nhà Hồ, viên Bố Chính Hoàng Phúc ngắm nhìn con vật.
Quả thật, khó lòng tìm được một con vật đẹp hơn. Màu da trắng bạc nhẵn mịn của nó trông tươi bóng, chỉ vậy thôi nó cũng đã thuộc loại quý hiếm rồi. Điều đó cho thấy người ta phải chăm nom săn sóc và huấn luyện nó kỹ lưỡng thế nào khi bắt được nó trong rừng núi đất Chiêm Thành, nơi nó sống cuộc đời hoang dã. Đôi tai ve vẩy của nó không hề bị đâm thủng hay bị trầy da vì những móc sắt dùng để trị những đối tượng bướng bỉnh. Toàn thân nó to như thế mà không có một vết sẹo nhỏ, không hề lưu lại một dấu vết do những dụng cụ để tập cho nó quay vòng tròn, hay do những sợi dây da trâu và những vòng xiềng.
Huấn luyện nó là cả một nghệ thuật khéo léo, phải dùng sự ngọt ngào hiền dịu hơn là sức mạnh. Ngay từ lúc đầu được huấn luyện, Vijaya đã tập và giữ được những cách thức cực kỳ nhã nhặn, và không có một con vật nào như nó có thể chào những người tới thăm nó một cách kính cẩn, kiêu kỳ hay một cách khoan thai, tùy theo phẩm cách của họ.
Tuy nó vẫn gần gũi với viên quản tượng người Chàm của nó, nhưng chẳng bao lâu nó cũng biết được ai thực sự là ông chủ của nó. Khứu giác tuyệt vời khiến nó nhận ra Hoàng Phúc từ xa trước khi ông xuất hiện. Lúc đó nó mỉm cười khiến cho lớp da dày trên mặt nó nhăn lại thành nếp. Ngay khi viên Bố Chính bắt đầu nói với nó, nó không quên dùng vòi tế nhị vuốt ve ông, mà không bao giờ làm lệch đi cái mũ trùm đầu hay làm dơ bẩn bộ trang phục của ông. Dường như nó đoán được tất cả những gì có thể làm cho ông hài lòng.
Dù nó hoàn toàn không biết gì về tiếng Tàu, nhưng chẳng bao lâu sau, nó đã hiểu được những gì diễn tả bằng âm thanh, và không lầm lẫn lời nói của chủ nó. Nó thi hành những mệnh lệnh của ông một cách nhanh chóng nhưng điềm tĩnh, thường chứng tỏ cho thấy óc sáng kiến, như một hôm nọ, nó đã biết lấy đá để kê một thùng gỗ lên theo như người ta yêu cầu để thử tài nó.
Hoàng Phúc dù đang bận tâm về việc thiết lập bộ máy cai trị của nhà Minh trên mảnh đất Giao Chỉ này, và về những cuộc nổi loạn liên tiếp xảy ra, ông vẫn cảm thấy được nghỉ ngơi thoải mái khi tiếp xúc với Vijaya. Ông đặt tên cho nó là Vijaya như thế, khi vua Chiêm Thành là Ba Địch Lai gửi nó tới cho ông từ kinh đô Vijaya của nhà vua, để biểu lộ lòng biết ơn của nhà vua đối với Thiên Triều đã ủng hộ nhà vua trong cuộc chiến tranh của nhà vua chống lại nước Đại Việt cũ. Mong rằng con bạch tượng này sẽ đem lại cho ông giàu sang và thịnh vượng!
Mới đầu con vật tuyệt vời này chỉ là một vật hiếm hoi khi ông nhìn nó ăn cỏ hằng ngày trên đường Hàng cỏ. Nhưng con vật cao quý này đã chỉ nhìn nhận độc nhất có một mình ông là chủ, nên ông đã cảm thấy nơi nó một thiện cảm sâu đậm, chắc chắn như vậy. Và dù ông không để ý, thiện cảm này đã biến đổi thành tình bạn, và chẳng bao lâu đã biến thành tình thương. Dần dần, Vijaya được vị công khanh ấy ưa trò chuyện nhất, ông thích tới thăm và một mình trao đổi với nó mỗi buổi sáng. Vì thế, khi thấy Hoàng Phúc tới, những tên giám mã có nhiệm vụ coi sóc các chuồng ngựa phải vội vã lỉnh đi.
Viên Bố Chính vẫn còn lấy làm lạ khi thấy mình lại có thể tin cậy được một trong những công cụ chiến tranh đáng sợ ở các xứ miền nam này.
- Làm sao có thể lẫn lộn được chú mày với những con chó nhỏ đùa giỡn dưới những chiếc xiêm y của bà Thái Hậu? - Ông vừa cười vừa nói với Vijaya.
Nhưng Vijaya không được huấn luyện để dùng vào chinh chiến, cả hai, ông và nó, đều biết điều đó. Con voi lắc cái đầu rất tinh khôn của nó khi nghe những lời ngông nghênh ấy, và nó trìu mến vỗ nhẹ lên vai ông. Những lúc như thế, ông cũng hay âu yếm nó để đáp lại những âu yếm của nó.
- Này, Vijaya, tất cả những tường thành cũng như những cung điện này không khác gì những tường thành và cung điện mà ta có ở Trung Hoa, vì chúng cũng có "những cái tai", và sau những cánh cửa vẫn có người núp lén. Vì thế chúng ta cần phải cảnh giác đấy!
Thật khó mà quan niệm được một vị đại thần của triều đình nhà Minh lại bị bắt quả tang đang nói chuyện với một con vật, dù là con vật quý giá nhất, cầu chúc nó được an khang, nói chuyện quốc sự với nó, và tệ hơn nữa là vui đùa với nó!
Thì chính lúc đó, một tên giám bận đồ xanh đi tới. Thật là tai hại cho tên này!
Nhanh như chớp, Vijaya đã dùng cái vòi gạt bàn tay thân thiện của ông ra và ré lên thật to để át đi bất kỳ câu nói nào của ông, rồi xông tới người mới đến đang chết điếng vì sợ hãi.
- Ngươi đến đây làm gì? - Hoàng Phúc nửa cười nửa giận.
Thở hổn hển như một con gà chọi bị thua đấu, tên đưa tin lắp bắp nói:
- Bẩm Tướng công, Đại tướng Trương Phụ và tướng Mộc Thạnh đang chờ ngài trong phòng Hòa ý.
Nói xong hắn lỉnh mất, quên cả việc chờ lệnh.
- Này chú em - Hoàng Phúc nói với Vijaya đang liếc nhìn ông ta bằng con mắt nhỏ tinh ranh của nó - Người ta có thể chê chú mày trong trường hợp này đã đối xử hơi thô bạo và quá dạn dĩ, nhưng ta phải nói rằng về mặt tình bạn thì không ai bằng chú mày cả!
Rồi ông ta hứa sẽ đem rượu cẩm tới cho nó, thứ rượu mà nó rất ưa thích.
Sau đó ông bước lên kiệu mà vẫn còn rất vui, rồi ra lệnh cho quân hầu khiêng tới Trường Xuân Viên, nơi đó người ta đang chờ đợi ông.
—★—Phòng Hòa ý nhìn thẳng ra Trường Xuân Viên, vườn này có trồng nhiều cây ăn trái, đa số là cam. Vì thế Hoàng Phúc đặt cho nó tên đó để chỉ một vườn cây ăn trái đơn giản. Từ xa ông đã thoáng thấy thân hình cao ráo và cái đầu báo của Đại nguyên súy Trương Phụ, cùng với Mộc Thạnh, đang đi bách bộ.
Ba người chào nhau, mình cúi rạp để tỏ vẻ cung kính. Ngồi xuống rồi, viên Bố Chính Hoàng Phúc mới hỏi thăm về lý do cuộc gặp gỡ này.
- Thưa Đại huynh - Trương Phụ trả lời - chúng tôi tới để chào từ biệt Đại huynh. Thiên Triều vừa cho sứ giả đến báo cho chúng tôi biết rằng Thánh thượng cho rằng dân chúng Giao Chỉ từ nay đã được bình trị, nên triệu chúng tôi về với Ngài. Theo như Thánh chỉ mà chúng tôi mang theo đây - ông ta rút trong tay áo ra sắc lệnh của Thiên Triều - thì Đại huynh được ở lại đây trông coi vùng đất này với tư cách Bố Chính và án Sát để hoàn tất việc bình định. Thánh thượng chỉ có thể đánh giá tình hình từ xa. Nhiệm vụ của chúng ta là phải cho Thánh thượng biết rằng công cuộc bình định này muốn làm cho trọn vẹn thì phải trải dài tới tận biên giới Chiêm Thành, cũng giống như người ta trải chiếu vậy. Vì thế, cần phải dập tắt nhanh chóng cái ổ kháng chiến ở Nghệ An trước khi nó có thể lan tràn xuống các tỉnh phía nam. Thiên tài của Đại huynh lại được tài năng của Đô ty Lữ Nghị trợ giúp, chắc chắn sẽ hoàn tất nhiệm vụ này dễ dàng.
Hoàng Phúc cúi đầu xuống hai lần. Bộ râu mép và râu cằm của ông như ba nhánh cây mềm mại, đồng thời khuôn mặt quyến rũ và đáng sợ của ông nhếch lên một nụ cười đầy hàm ý.
- Chúng tôi biết hết những hoạt động của quân phiến loạn Trần Ngỗi105- ông nói. Tên này cho rằng những thay đổi đang xảy đến trong xứ này khiến cho dân chúng rất bất mãn, nên hắn đã cố quy tụ những tên phản loạn vào phe mình. Nhưng hắn không thể làm cho tướng sĩ ta lo lắng được. Nếu "một con rắn mất đầu không thể bò tới được" như tục ngữ đã nói, thì nó cũng khó mà tiến tới được nếu không có đuôi. Chúng ta đã lấy lòng dân chúng bằng cách miễn thuế trong vòng ba năm, đã mời các nhà nho cộng tác với chúng ta và đã có rất nhiều người hưởng ứng, thì họ ủng hộ hắn để làm gì? Chẳng lẽ để khôi phục lại cơ đồ cho những tên bù nhìn nhà Trần, là một triều đại đã đem lại cho họ lầm than và đổ nát, để rồi cuối cùng bị lật đổ bởi một tên soán ngôi? Kẻ tôi tớ ngu xuẩn của các ông đây cho rằng cứ việc tin tưởng vào sự cộng tác của các quan lại bản xứ, cứ cho phép các thân hào nhân sĩ bản xứ tiếp tục cai trị làng xã của họ, cứ chấp thuận bảo vệ và dành ưu tiên cho các sắc tộc thiểu số, thì chúng ta sẽ làm cho cuộc kháng chiến tự động tan rã, chứ không phải làm cho chúng mạnh thêm.
Trương Phụ nhún vai tỏ ý bất đồng, cặp mắt như mắt báo của ông nhìn chòng chọc vào Hoàng Phúc trông dài ra tới tận mang tai. Người ta nhận ra ông này đúng là một quan văn có mưu lược, biết thỏa hiệp bằng cách quậy phá chỗ này gây rối chỗ kia. Nhưng khi dùng những mưu lược tinh ma như thế, không chừng ông ta sẽ tự thắt cổ bằng chính sợi dây của mình. Những giả bộ vờ vĩnh mà ông ta đã dùng vào giai đoạn đầu của cuộc xâm lược bây giờ đã lỗi thời rồi. Lũ dân mọi rợ này đã bị khuất phục, bị đè bẹp hoàn toàn rồi! Những đầu óc có thể nổi dậy đã bị trừ khử hoặc bị đưa sang Trung Hoa hết rồi! Cái nhìn của Thánh thượng đã thấu qua cái vùng đất này, và đã tới tận biển phía nam rồi! Thế mà cái tên Bố Chính ngốc nghếch này lại muốn dùng phương pháp thỏa hiệp, trong khi tất cả mọi thỏa hiệp chỉ là những điềm báo về sự suy yếu của mình! Những cái đầu tưởng mình là mưu mô xảo quyệt này sẽ làm hư hỏng việc quốc gia và củng cố sức mạnh cho bọn phản loạn! Ông ta cứ việc tự lấy làm hài lòng khi chơi với con voi của ông ta. Một cách nào đó, con voi đối với ông ta thật quá lớn!
Sau khi nghiền ngẫm những tư tưởng đó, ông ngọt ngào nói:
- Kính thưa Đại huynh Bố Chính, tôi rất tôn trọng sự nhận định và nhãn quan chính trị nhạy bén của Đại huynh. Nhưng những mật lệnh của Thánh thượng lại không hoàn toàn tán thành quan điểm của Đại huynh. Đại huynh hãy nhớ: "Một khi đã ở trên lãnh thổ Đại Việt, quân đội ta sẽ phải đốt hết tất cả các sách vở, tất cả những bản văn được dân bản xứ viết ra, thậm chí cả những tập bài hát, dân ca, những sách về giáo dục con cái - chỉ trừ những sách kinh nguyện, và những văn bản được in của Đạo Phật, đạo Lão. Cần phải thiêu hủy dù chỉ là một dòng, dù chỉ là một chữ!". Sắc lệnh này được ban vào tháng 8 năm nay, đã lặp lại những điều ấy một cách nghiêm trọng. Tốt hơn, Đại huynh hãy xem!
Nóng lòng không kiềm chế được, ông ta đọc cho ông kia nghe:
"Đã nhiều lần Ta ra lệnh cho Khanh phải hủy ngay tất cả các sách vở, tất cả các bản văn viết, kể cả những tập bài ca do dân chúng An Nam sáng tác, cũng như tất cả những bia ký do họ xây nên". Trương Phụ cất cao giọng hơn: "Hủy diệt ngay tức khắc, không bỏ sót dù chỉ một dòng hay chỉ một chữ. Ta đã nghe báo cáo rằng một số binh sĩ trong quân đội Ta đã không chịu thiêu hủy ngay những cuốn sách, những bản văn đã tịch thu, mà chờ đợi có người đi kiểm soát thì mới chịu đem đốt. Kể từ nay, Khanh phải hành động đúng theo những chỉ thị đã có trước. Lệnh này phải được lặp lại cho quân đội chúng ta, là phải tiêu hủy ngay tức khắc, mọi cuốn sách, mọi cuốn tập, mọi biểu văn, bất kỳ chỗ nào họ tìm thấy. Nghiêm cấm không được tàng trữ những thứ đó". Lệnh buộc phải thiêu. Lệnh buộc phải hủy, phải phá...
Bề ngoài có vẻ trầm lặng, nhưng bên trong, Hoàng Phúc nhìn Trương Phụ một cách thương hại. Những võ quan đáng thương này chỉ biết chặt đầu người ta chứ không biết sử dụng những cái đầu đó! Có lẽ họ tin thực sự rằng xứ sở này có thể chế ngự được chỉ bằng sức mạnh, giống như người ta hạ thủ một con hổ? Nhà Hán, nhà Tống, nhà Đường trước họ đã từng làm điều đó nhưng Hoàng đế của Trung Hoa đã rút ra được lợi ích gì? Những chi phí khổng lồ, những vị tướng tài giỏi đã hy sinh, máu của người Trung Hoa đã đổ ra trong những cuộc chinh phạt vô ích! Nếu họ không hiểu được bài học của tổ tiên để lại, họ cũng lại thất bại như tổ tiên của họ thôi! Chinh phạt được rồi, còn phải biết cách cai trị, không phải bằng cách cứ đè bẹp đối phương, mà bằng cách sử dụng những nhược điểm của họ. Như thế thì tiết kiệm được biết bao sức lực và xương máu! Nếu quyền bính lúc này không bị rơi vào tay tên Trương Phụ vũ phu ngu xuẩn này, và tên Lữ Nghị không kém ngu xuẩn kế tục cho hắn kia, thì chắc chắn Thánh thượng đã cứu xét những đề nghị của ta theo sự khôn ngoan sáng suốt của Ngài rồi!
Khi Đại tướng đọc xong sắc lệnh, viên Bố Chính nghiêng mình kính cẩn:
- Thưa Đại nguyên soái, xin ông trình tấu với Thánh thượng rằng: những chiếu chỉ của Thánh thượng sẽ được thi hành với sự hăng say như lúc đầu. Trên đất Giao Chỉ này, trong các chùa chiền và đền thờ, cũng như trong và ngoài những bức tường thành ở Đông Quan (Thăng Long) này, hiện không còn một tấm bia nào do người man di dựng lên nữa. Còn về sách vở, bản văn, bài ca, tất cả những cuốn nào thoát khỏi sự kiểm tra của chúng tôi trước đây, sẽ được truy tìm từng nhà một, sẽ được thu thập lại và đem đốt tại các chợ!
Bên ngoài ông càng nói bằng cái giọng quả quyết bao nhiêu, thì bên trong ông càng không ngừng lặp lại "lãng phí quá!" bấy nhiêu.
Khi có người đem trà tới thì một tên đầy tớ đến báo là có quan Quân úy Vệ106 Trình khẩn khoản xin được tiếp kiến. Ba vị đại thần của Thiên Triều ngạc nhiên nhìn nhau. Cuộc hội họp này có tính cách riêng tư, và phòng Hòa ý này có phải là cung Thiên An đâu! Tuy nhiên viên Bố Chính ra dấu dẫn người đó vào.
- Này, chuyện gì xảy ra với ngươi vậy? - Ông ta hỏi sau khi người mới tới phủ phục chào.
Viên võ quan ngũ phẩm đang đứng trước mặt họ lộ vẻ hân hoan đầy tính cách nịnh bợ. Viên quan cũ của nhà Hồ này là một trong những người đầu tiên hưởng ứng lời kêu gọi cộng tác. Hắn tỏ ra hăng hái bắt giữ những Cựu thần trong triều đình nhà Hồ nên đã được lên tới chức Đề đốc Hộ Thành của Đông Quan.
- Bẩm Tướng công - Đề đốc Trình nói - nhờ ân đức Tướng công rộng như Trời Biển, nên tất cả quân thù đã rơi vào tay chúng ta! Nho sĩ Nguyễn Trãi, trước kia là quan Ngự sử trong triều, đã bị bắt gần bến Ninh Kiều khi hắn chuẩn bị vượt qua sông. Ty chức này ngay sau khi ký lệnh tống giam tại thành xin đến đây để báo cho Ngài biết!
- Hắn có phải là tác giả viết cuốn "Nỗi nhớ nhà từ Thái Thạch" mà ngươi nói đến không? - Viên Bố Chính hỏi.
- Chính hắn - tên Đề đốc ưỡn ngực ra nói - Bây giờ thì hắn lại phải chân trói tay cùm lần nữa.
- Hắn không theo cha hắn sang Tàu sao?
- Hắn bảo rằng cha hắn khuyên hắn nên về để lo phần mộ cho tổ tiên, vì hắn là con trai trưởng.
- Được, có thể nói rằng nhà ngươi được đưa lên chức vụ ấy không phải là vô ích - Viên Bố Chính quay về phía Trương Phụ và Mộc Thạnh đang tỏ vẻ tán thành - chúng ta sẽ ghi công ông về chuyện này - ông ta nói với viên Đề đốc đang cúi khom mình xuống như cái chày giã gạo và đi thụt lùi cáo lui.
- Đô chỉ huy Thái Phúc thật là vô ý vô tứ làm sao! Để cho cái tên man di này thoát khỏi đúng lúc hắn sắp đi qua biên giới! - Viên Đại tướng gầm lên ngay khi họ chỉ còn lại ba người. - Những chuyện về việc duy trì hương khói để phụng thờ tổ tiên chỉ là những mánh khóe đánh lạc hướng chúng ta! Tôi có nghe người ta ca ngợi về tinh thần ái quốc nồng nhiệt của tên Nguyễn Trãi này, một người của nhà Hồ. Cần phải trừ khử hắn ngay tức khắc!
Gương mặt viên Bố Chính tỏ ra tinh ranh và xảo trá được che đi đằng sau cái quạt của hắn, sự tinh quái khiến cho kẻ khác phải ngờ vực và tôn trọng.
- Thưa Nguyên soái, ngài là một dũng tướng, đương nhiên Ngài không thể hành động một cách nhẹ dạ được. Nên nhớ rằng tên man di này đã nổi tiếng khắp xứ, không phải chỉ nổi tiếng là một nhà nho, mà là một người công chính và liêm khiết. Hắn đã thu phục được cảm tình của dân chúng. Vì thế chúng ta sẽ hoàn toàn có lợi khi tạm thời tha chết cho hắn thay vì chém hắn thành nhiều mảnh.
Trương Phụ lắc cái đầu hình tam giác giống như đầu báo của hắn:
- Đừng! Đừng! Đại huynh! Đại huynh chỉ nên làm theo lệnh trên. Những chỉ thị của Thánh thượng rất là rõ ràng về vấn đề này: Hãy chém đầu hắn!
- Thưa Nguyên soái - Viên Bố Chính trả lời kiên nhẫn như cây kim may trong tấm lụa. Sự việc không đơn giản như vậy đâu! Tôi đã được nghe tận tai rằng, mặc dù đã phục vụ nhà Hồ, nhưng tên Nguyễn Trãi này không bao giờ, khác hẳn với cha hắn, là người theo phe soán ngôi! Tài năng và sự liêm khiết của hắn đáng cho mọi người kính nể có thể là một nguy hiểm, tôi công nhận điều đó, nhưng những cái đó cũng có thể phục vụ chúng ta. Nếu chúng ta dẫn dụ được hắn cộng tác với chúng ta, thì cả một phe nhóm các nhà nho hiện đang ẩn trong cỏ, chúng ta biết điều ấy, sẽ được hắn lôi kéo theo hắn!
- Tôi đã được biết cái nòi giống bất khuất này rồi! - Trương Phụ kêu lên - Cố gắng thuyết phục họ chỉ tốn nước bọt thôi! Hãy giết bỏ đi!
Đôi mắt viên Bố Chính khép lại cho tới lúc chỉ còn là hai kẽ nứt mỏng. Không mất vẻ ngọt ngào thuyết phục, nhưng ông cố tình làm ra giọng riết ráo:
- Thưa Nguyên soái, có nhiều cách để tiêu diệt một người mà không cần dùng kiếm - Ông nói - Nếu chúng ta giết hắn, thì đối với dân chúng, chúng ta đã biến hắn thành một nạn nhân của chúng ta, và chúng ta không có lợi gì cả. Ai sẽ tin vào lòng khoan dung cao cả của Thánh thượng, là người đã chủ trương rằng tất cả mọi người dân Giao Chỉ đều là con dân của Thánh thượng cả? Nếu may mắn mà hắn cộng tác, thì quyền lực của chúng ta sẽ nhờ đó mà được củng cố bền vững. Nếu hắn từ chối cộng tác, chúng ta sẽ tỏ ra khoan hồng, điều đó sẽ trở thành lớp hỏa mù tung ra khiến dân chúng nghi ngờ lòng ái quốc, sự liêm khiết, tóm lại, danh dự không tì vết của hắn. Lúc đó, dân chúng sẽ nói: "Nhà nho lỗi lạc này đã thỏa thuận với người Tàu thế nào mà có thể ra khỏi tù vô sự, và từ nay trở đi lại được sống thoải mái như thế?". Đó không phải là những luận cứ cần phải cứu xét sao?
Nguyên soái Trương Phụ im lặng một lúc lâu. Quả là vị Bố Chính đã có miệng lưỡi nhanh nhảu, và những vấn nạn hắn đặt ra cũng không thiếu khôn khéo, và vì ông cảm thấy mình cũng có những bối rối đang nổi lên trong lòng. Rốt cuộc ông chấp nhận.
- Được, đó là một sách lược hay. Với tư cách là án Sát, Đại huynh cứ cư xử với tên tội phạm theo như ý Đại huynh. Hãy giam hắn vào một chỗ cố canh phòng cẩn mật, và nếu Đại huynh nghe tôi thì nên để mắt tới hắn. Có thể một ngày nào đó, Đại huynh sẽ hối tiếc về chuyện đó!
Và buổi gặp gỡ kết thúc.
Ngay khi về phòng, viêm Bố Chính sai hai tên thư lại tin cẩn tới thành Đông Quan, với lệnh phải gửi vào tù cho phạm nhân đó mười lượng bạc, bằng danh nghĩa này hay bằng danh nghĩa khác. Tên giám ngục và tên quản ngục có thói quen tai hại là đánh cho phạm nhân mới tới một trận đòn để dằn mặt, nếu phạm nhân không chịu chi cho họ một số tiền để chào thân với họ. Hai tên thô bỉ này, vì lòng tham, nên suýt làm hỏng toàn bộ công việc.
- Hãy hoàn thành nhiệm vụ này ngay tức khắc! - Ông ra lệnh cho hai tên tùy viên của ông.
Về phần ông, ông ra lệnh cho các ty sở thuộc hạ tiến hành thủ tục phóng thích phạm nhân bằng cách sử dụng tiền bạc và gấm lụa cần thiết để đút cho những tay trung gian. Không thể để cho nước cờ của ông bị thất bại được.
—★—Nguyên soái Trương Phụ, thủ lĩnh quân đội Thiên Triều, vừa mới quay gót trở về Trung Hoa, thì viên Bố Chính Hoàng Phúc - kể từ đó là Toàn Quyền của Giao Chỉ - đã vội chiếm hữu hết cung điện nhà Vua, các hoạn quan trong cung, và hậu cung, vào tháng 8 âm lịch năm Đinh Hợi (1047).
Ở phía Bắc, viên Bố Chính này chỉ là một trong những viên chức cao cấp của Hoàng đế Anh Lạc. Ông chỉ hiện hữu đối với chính ông và một nhúm người. Nhưng ở đây, tại phía nam, ông ta chính là cánh tay vươn xa của Hoàng đế, là "hiện thân" của Hoàng đế. Quyền lực của ông lan tỏa từ nội cung, đời sống của ông trở thành nề nếp theo những lễ nghi, chức vụ linh thiêng của ông là làm trung gian giữa Trời và Đất, ông dùng thứ ngôn ngữ của triều đình, tất cả những thứ đó cho tới những tư tưởng thầm kín nhất của ông, đều gần như là của chính Hoàng đế!
Ý tưởng này không phải chỉ đáp ứng cơn thèm khát quyền lực của ông, mà - trong tình con thảo của Hoàng Phúc đối với Hoàng đế là cha mẹ của toàn dân - còn một ước muốn phần nào lợn cợn và phức tạp, cái ước muốn đã luôn luôn thúc đẩy ông cuồng nhiệt tìm kiếm những ân huệ của từng người đàn bà chuyên dùng nữ sắc tiến thân mà Thiên Tử đã chiếu cố chọn làm người sủng ái trong một thời gian.
Cuộc sống hiện tại của ông, trước đây ông chỉ có thể sống trong mơ. Giờ đây, những bậc đại thần Trung Quốc và những quan lại bản xứ phải quỳ dưới chân ông như những đám mây chen chúc nhau. Còn trong hậu cung của ông có những phụ nữ đẹp nhất đến từ nhiều tỉnh khác nhau của Trung Quốc với những bộ trang phục cá biệt của họ, có những nàng công chúa tối ngày không ra khỏi phòng, có những vũ nữ, có những ca sĩ tài danh nhất, xinh xắn nhất của đất Giao Chỉ, tất cả lúc nào cũng chờ đợi làm theo sở thích ngông cuồng của ông. Sở thích của ông được biểu lộ ra không khác gì với sở thích của Đấng Quân vương chí tôn của ông: trong cả một bộ thẻ làm bằng ngọc thạch, mỗi thẻ ghi tên một cung nữ xinh đẹp, trang điểm kiều diễm, khắc bằng chữ vàng... có một thẻ được đặt lộn ngược đầu lại... thế là...
Người trẻ tuổi nhất trong đám phụ nữ này, sau những đêm dài, đêm này qua đêm khác, tựa đầu trên gối thở than cho nỗi hiu quạnh của mình, một hôm tình cờ được ông chú ý tới khi đi đạo chơi trong vườn Thượng Uyển.
Chỉ một mình nàng vẫn đứng yên, thẳng mình và rắn rỏi giữa những thiếu nữ đồng cung đang cười bụm miệng và bỏ chạy tán loạn. Nàng mỉm cười mỉa mai với một thái độ ngạo mạn khiến đôi mắt nàng đã dài còn dài thêm ra. Nàng đã nhìn ông đi tới trước khi quay đi một cách thản nhiên. Thế là ngay lập tức ông muốn chiếm hữu nàng cho dù phải mất hết ba hồn bảy vía của mình.
Làm sao mô tả được nước da trắng như phấn của nàng, vầng trán thanh tú và rộng như của ve sầu, cặp lông mày duyên dáng như mày ngài? Và phải diễn tả sao đây về những kho tàng quý giá ẩn sau lớp áo thêu hoa và dưới lớp quần mỏng manh đang che giấu tất cả ấy? Sắc đẹp "chim sa cá lặn" của nàng khiến ai trông thấy cũng phải trầm trồ: "Đó phải chăng là cảnh non Bồng nước Nhược?".
Lập tức ông hỏi tên nàng ngay. Nàng là một cung nữ tuổi mới mười lăm, tên Hương Thầm, bị bắt từ làng Ngọc Kiệu - làng của nàng - để đưa về đây chưa được bao lâu. Ông không vội cho người gọi nàng đến ngay. Thời gian chờ đợi sẽ làm đậm đà hơn, tuyệt vời hơn cái giây phút mà tên giám hầu cận dẫn nàng lên gặp ông, lúc đó nàng hoàn toàn lõa thể dưới lớp khăn choàng màu tím.
Để đến đêm nay! Ông đã quyết định rồi. Tắm rửa và bận quần áo mới xong, ông ngồi uống rượu chờ nàng. Rượu cẩm nhắm với xương gà quay, với những mẩu xương nhai thật giòn, là món nhắm ông ưa chuộng nhất.
Đầu tháng mười, ban đêm, trời thật là xanh và êm ả. Nhìn qua những bức mành sáo treo trước cửa có vẽ hình phượng hoàng, ông thấy ánh trăng đang lấp lánh phản chiếu từ mặt Hồ Tây. Xa xa, phía bờ bên kia trải ra một cánh rừng tre và nhiều loại cây cối chằng chịt nhau, những khu rừng lim rậm rạp: lãnh thổ của cọp, beo, cá sấu, kỳ đà. Đương nhiên ông ta liên tưởng tới những bọn cướp, bọn nổi loạn đang gây ra những vụ tàn phá kinh khủng trong vùng đồi núi Nghệ An, trước khi rút lui vào tận sào huyệt không dễ gì vào mà triệt hạ được chúng. Quân đội của Tướng Lữ Nghị cứ phải chiến đấu hoài với bọn chúng, và ít lâu nay cũng đã nếm nhiều thất bại chua cay. Tình hình ở phía nam xứ này như thế khiến ông phải khổ tâm như đóng đinh vào mắt. Nhưng chiều nay thì mặc kệ bọn phản tặc và những cố gắng vô ích của ông nhằm chiêu dụ cái tên Nguyễn Trãi cứng đầu như trâu này. Viên Bố Chính cảm thấy đắc chí với những vần thơ của Lý Bạch, đại ý là:
Chỉ khi nào hưởng cạn hết mọi lạc thú trên đó
Con người mới cảm thấy thỏa mãn.
Đừng để chén rượu vàng
Và đi dưới ánh trăng!
Trời đã ban cho ta biết bao ân huệ
Mà ta phải biết tận dụng.
Nếu tung vào trong gió muôn mảnh váng nhỏ,
Ta sẽ được lại muôn vàn mảnh khác
Cùng lúc đó, tên giám hầu cận là Sinh, sau khi vào phòng có đặt giá đựng thẻ ghi danh sách các cung nữ, và thấy tấm thẻ ngọc ghi danh của cung nữ mà vị thượng quan của hắn thích thú, hắn đi về phía hậu cung.
Rời khỏi nhóm hoạn quan đang canh gác gần khu phòng kín khi đêm xuống, tên Du trẻ chạy theo sau hắn.
- Đại ca, em đang có chuyện bối rối cần gặp đại ca nói chuyện!
- Tao phải làm cho xong bổn phận của tao tối nay, còn mày cũng phải làm bổn phận của mày chứ! Có chuyện gì thì để ngày mai hãy nói!
- Ôi, em sợ không thể để lâu được
- Thế à? Chuyện gì vậy?
- Suỵt! Nói nho nhỏ thôi kẻo người ta nghe thấy! - Du nói - Ai giục giã anh vậy? Mới có canh một107 à! Nếu anh nói cho em biết anh phải treo cái đèn trước cửa phòng ai, thì em sẽ làm giùm anh việc đó trong chớp mắt, có ai chạy nhanh bằng em đâu? Rồi sau đó chúng ta mới có giờ rảnh để em nói với anh về cái việc mà em đang bận tâm chứ! Ở đằng kia, rất gần đây có một chỗ chúng ta có thể rút về đó nói chuyện thoải mái trước một bình rượu cũ mà gia đình em đã mang đến cho em. Như vậy được không anh?
- Chú mày biết anh mà! Một bình rượu, và nhất là rượu cũ thì anh mày đâu có ngán? Thôi được, chú mày theo tao!
Khi hai người đi tới chỗ khuất, Sinh đưa cho Du cái đèn bằng sừng màu tím, cùng với chùm chìa khóa, và nói nhỏ vào tai hắn tên của người phụ nữ đã được chỉ định.
Trước khi làm công việc đó, Du đã quay lại rót rượu vào đầy mấy ly. Sinh, một tên giám lùn với đôi mắt lơ đãng và cặp môi trề, là một con sâu rượu. Hắn uống một hơi hết ly của hắn.
- Tao muốn uống thêm một ly nữa - hắn nói - Lần này uống nóng nhé!
Trong khi Du hâm nóng rượu Lên, Sinh ngạc nhiên nhận ra có một cái lò bằng đất hiện diện một cách bất xứng trong cái góc nhà mà ngày xưa dùng để chứa những y phục cũ của nhà vua.
- Sao mà anh cứ phải để ý tới cái vật mà em đã tìm thấy ở đúng cái chỗ mà anh đang thấy đây, và em đã tìm thấy nó đúng lúc mình cần - Du nói - Bây giờ rượu đã nóng đúng mức của nó rồi, hãy cạn ly đi, đại ca!
Không đợi mời lần thứ hai. Sinh nốc ngay một hơi hai ly liền.
- Này chú mày, giờ thì chú mày có thể nói với anh chuyện gì xảy ra cho chú mày rồi đấy! - Nhưng khi Sinh vừa mở miệng nói... thì - Ấy! Đỡ anh với! Anh té nè! - Miệng thì sùi bọt, mắt thì nhắm tịt, hắn ngã vật xuống một đống.
Lẹ như trở bàn tay, Du lôi hắn vào một góc phòng, đội cho hắn chiếc mũ trùm đầu có thêu hình con ve và cái đuôi chuột, lấy lại chùm chìa khóa, và sau khi đắp lên người hắn những chiếc hoàng bào cũ, Du bước nhanh về phía hậu cung.
Hắn đột nhập vào phòng của Hương Thầm, cô nàng vẫn chưa cởi quần áo. Vừa thấy hắn, cô kêu lên kinh ngạc và lẩn ra phía sau tấm bình phong.
- Tại sao các nhũ mẫu không tới giúp em cởi đồ?
Đôi tay nhỏ nhắn của Hương Thầm nắm lấy mép tấm bình phong. Gương mặt nàng tỏ vẻ kinh hãi:
- Đại huynh! Sao anh lại giả vờ không nhận ra em? Chúng ta cùng ở một làng. Ngày xưa chúng ta cùng chơi với nhau, cùng ăn một mâm với nhau, cùng ngủ trên một tấm chiếu. Bây giờ mà đứng trần truồng trước mặt anh thì em cũng mắc cỡ như đứng trước mặt cha em hay anh trai em vậy. Em van anh, hãy ra ngoài đi!
Trước cặp mắt van xin của cô nàng. Du mỉm cười:
- Bộ em tưởng rằng có thể thay đổi các nghi thức sao? Đừng làm bộ làm tịch nữa, hãy lẹ lên! Chỉ bận có một chiếc áo duy nhất này thôi - Hắn đưa cho nàng chiếc khăn choàng rộng màu đỏ tía hắn vừa vắt trên tay.
Hương Thầm ngần ngại không dứt khoát được. Đứng ngoài vầng sáng của chiếc đèn, Du say sưa theo dõi những tâm tình làm nàng dao động đang hiện lên trên khuôn mặt nàng.
Đằng xa, có tiếng trống báo hiệu qua canh hai. Đằng kia, trong khu phòng riêng, Tướng công đang đợi.
- Anh phải kêu các nhũ mẫu tới, hay chính anh cởi đồ cho em? - Hắn nói.
Cô thiếu nữ đang vặn những ngón tay xinh xắn của nàng. Đôi má đẹp như tiên của nàng ửng lên như trái lựu.
- Anh hay người khác, giữa chúng ta với nhau, ai nhìn em thì cũng thế thôi. Bộ em tưởng Tướng công chỉ bằng lòng nhìn ngắm em thôi sao? - Hắn cười thầm.
Nàng nhìn thấy mắt hắn có những tia máu đỏ ngầu, dấu hiệu của độc ác, mặt hắn tím lại có chút màu đen hung ác nên nàng không dám cưỡng lại. Con người vô cảm đang đối diện với nàng không còn gì giống với chàng thanh niên ngọt ngào hiền dịu mà người ta đã thiến và đưa về kinh đô để canh giữ những người đàn bà ở hậu cung.
Bỗng nhiên, nàng cởi dây lưng ra, nàng kêu lên nhưng tiếng kêu bị nghẽn trong cổ họng: tên kia dùng chân hất tấm bình phong ra.
- Em nè! Như vậy thì không hợp với nghi thức. Em hãy lại chỗ sáng này để anh trông thấy em. Lẹ lên!
Hắn lui vào bóng tối, mồ hôi hắn rịn ra trên trán. Đôi mắt hắn điên cuồng hết nhìn vào tấm thân mà nàng vừa phải miễn cưỡng phơi bày ra, rồi lại nhìn đến những giọt lệ điên tiết và nhục nhã của nàng. Nàng đã cởi bỏ áo dài, rồi cởi luôn áo cánh. Một cử động làm nhô ra dưới lớp lụa hai đầu nhọn cứng nơi bộ ngực non trẻ của nàng. Nàng từ từ cởi nốt những dây yếm.
- Người ta đã nói biết bao nhiêu câu chuyện về những kho tàng không ngờ lại nghèo nàn như thế! - Hắn lạnh lùng xem xét hai đầu nhũ hoa nhỏ nhắn của nàng. - Em chỉ mới tới tuổi cập kê thôi à! Em cứ an tâm, người ta nói là ông Tàu này rất thích những cô gái non trẻ!
Hắn rung động vì cái thú được nhìn ngắm nàng thỏa thích, được thấy đôi tay bé bỏng của nàng run run, đang khó nhọc kéo tuột cái quần bằng lụa mà những người Tàu bắt mang, để lộ ra dưới cái rốn thật dễ thương, cái bụng thật mềm mại và cái chòm lông kín đáo được chờ đợi biết bao nhiêu kia!
- Nhưng em nhiều lông quá! Tại sao các nhũ mẫu lại quên không nhổ bớt cho em? Em không biết rằng người Tàu không thích nhiều lông sao? - Trước cử chỉ thẹn thùng bẽn lẽn của nàng, anh chàng cười khẩy. - Em còn kiểu cách quá! Cô cung nữ nhỏ bé ơi! Em còn muốn che giấu gì nữa?
Bây giờ nàng đã hoàn toàn trần truồng rồi, hắn còn đợi gì nữa mà không phủ lên nàng cái khăn choàng và đưa nàng đến cái long sàng nơi có người đang mong chờ nàng? Chỉ vì giữa hắn với nàng chưa xong hết việc. Khi còn là một thanh niên trong làng Ngọc Kiệu, hắn đã thèm muốn nàng biết bao! Hắn đã bị đuổi đi khỏi làng này, tệ hơn nữa, bị bán, bị thiến, để đổi lấy một ân huệ của nhà vua cho gia đình hắn, cho làng, cho xã hắn. Quả là một mối lợi bất ngờ: nào là được bao nhiêu đấu lúa, nào là được miễn đi lính, nào là một khoản tiền trợ cấp tương đương với tiền thuế thân của mười bảy người dân, tất cả đều lợi cho những người thân của hắn, nhưng phần hắn được gì? Bị bất lực không còn khả năng thỏa mãn ham muốn của mình, nhưng hắn có hết được ham muốn đâu. Bây giờ, ở đây, trong Cung Cấm này, tất cả đều làm cho hắn ham muốn còn gay gắt hơn. Người ta đã trừ hậu quả mà không trừ được nguyên nhân. Hắn đang ngắm nhìn Hương Thầm từng chi tiết, và hắn căm thù nàng. Nàng thuộc về thế giới nông dân thô kệch, của thế giới còn hoang dã dốt nát lầm than, cái thế giới đã khiến hắn trở nên như tình trạng hiện tại.
Hắn đi quanh thân hình nàng, còn nàng thì run rẩy cúi gầm mặt xuống. Hắn không thấy một thau nước nào gần đó chứa nước trầm hương cả. Hắn lại gần, đụng tới nàng, và lầm bầm trong miệng:
- Ít ra em đã sạch sẽ chưa? Long sàng của Tướng công không phải là cái chiếu bẩn thỉu mà em vẫn ngủ hồi em còn ở trong cái làng tồi tàn của em đâu. Người Tàu rất ghét những gì nặng mùi. Em có biết rằng có những người Tàu không thể chịu nổi cái mùi khó chịu của người vợ nằm cách họ ba phòng không? Em đã làm tất cả những gì phải làm để xứng với cái tên của em chưa?
Hắn bật cười tán thưởng câu chọc ghẹo của mình.
Nghe mấy câu đó, Hương Thầm đứng dậy.
Những lời châm chọc đó khiến nàng không cảm thấy thẹn thùng gì nữa, lòng nàng tràn ngập một cơn giận khiến nàng đen gan tím mật lại. Bằng một cử động mềm dẻo như một con mèo sắp nhảy, nàng đưa thân thể trần truồng của nàng về phía Du, một tấm thân chỉ chờ tình thương của một người đàn ông để được triển nở như một nụ hoa. Đôi môi nàng run run, bộ ngực nàng đầy ham muốn, bụng nàng đầy khao khát ở giữa cặp đùi phơi ra, tất cả đều muốn nói lên rằng nàng đã sẵn sàng. Vậy hắn phải đưa nàng đến với người Tàu kia, trong lúc, là một tên giám, hắn chỉ có thể dùng lời nói xuống để xâm nhập vào cơ thể của đàn bà! Nàng cất tiếng cười, cái nụ cười đã làm vị Bố Chính mê mẩn đến lộn gan lộn ruột!
Nhưng tên Du vẫn chưa muốn chấm dứt cái trò của hắn. Sự căm hờn đã làm cho hắn run rẩy từ đầu tới chân. Nếu được thì hắn đã bắt nàng phải chịu một cực hình để chết dần chết mòn, sau đó phanh ngực nàng ra và moi lấy tim nàng. Không thể làm chuyện đó, hắn bèn nói với nàng một cách chậm rãi, đầy đe đọa:
- Quả thật! Muốn giúp đỡ em chỉ tổ mất công toi. Anh khuyên em với tư cách một người anh cả. Anh làm chậm cái giây phút mà ông Tàu kia sẽ giày vò em, giây phút mà em sẽ chảy máu như một con gà tơ bị cắt cổ, thế mà em lại không tỏ ra biết ơn anh chút nào cả. Bộ em tưởng rằng nếu biết em không thèm nói với anh một lời nào để tỏ lòng biết ơn cả, thì anh lại chịu thay thế cho tên Sinh bợm rượu kia là người đúng ra phải dẫn em đi sao? Đồ chó má! Mày đúng là đứa con gái chỉ xứng với những con heo của làng Ngọc Kiệu thôi.
Hắn cầm cây đèn lên và đưa ngọn lửa tới gần nàng. Hắn bị day dứt bởi một cơn cám dỗ là muốn đốt thành than hai núm vú của nàng, thiêu rụi bộ lông và cái mớ thịt ở dưới. Nhưng làm như thế thì con bé sẽ la lên khiến cho cả hậu cung chạy lại, vả lại muốn làm được như thế cũng phải trói chân nó lại và treo ngược nó lên trần nhà, như hắn đã từng thấy chuyện đó trong một bức tranh Tàu cũ.
Hắn miễn cưỡng phải từ bỏ ý định đó. Vị trọng thần của hắn đang chờ đợi con bé này tới để hưởng thụ cho đã đời. Ông ta sẽ tính kỹ để không mất đi một mảnh vụn nào trong cái thú mây mưa của ông ta.
Thay cho nàng chiếc áo choàng, rồi dùng hai cánh tay lực lưỡng bế nàng lên một cách thô bạo, siết chặt nàng trong tay, hắn cảm thấy nàng cứng ngắc, và khi vội vã bước đi, hắn còn ôm chặt nàng hơn nữa.
Mấy cái hành lang vang dội tiếng chân người đi.
Hắn vẫn bước, nhẹ nhàng ép sát nàng vào ngực, ôm ghì nàng một cách say đắm.
Hắn bước lên mấy bậc thang.
Cuối cùng, hắn tới trước một tòa nhà ấm cúng, toát ra một mùi hương ngọt ngào. Những chiếc đèn lồng tỏa ra một làn ánh sáng dịu mắt. Còn vài bước nữa thôi. Hắn ngừng lại.
Hắn kéo màn ra rồi thì thầm vào tai nàng:
- Đừng quên nhé! Khi Tướng công chọc thủng trinh tiết của em, thì anh sẽ có mặt ở đó!
Hắn đem nàng vào trong khuê phòng, đặt nàng xuống giữa những lớp vải mịn trên một cái giường sang trọng. Bức màn rủ xuống trên người nàng.
Qua hàng mi, Hương Thầm vừa nhìn thấy lớp vải động đậy nơi hắn ẩn nấp thì có tiếng lách cách êm tai vang lên. Tiếng động ấy vừa dứt thì một bàn tay vén cửa màn lên để lộ ra một khuôn mặt đẹp trai và dáng e dè của vị Tướng công vừa xuất hiện.
Từ khi ông cai trị Đông Quan đến nay, có biết bao phụ nữ đã bị dẫn đến với ông như vậy: có những cô gái lả lơi trơ trẽn, có những cô gái điếm sành sỏi, nhưng cũng có những cô trinh nữ lấm lét sợ sệt. Và giờ đây, nghĩ tới cái tuổi còn thơ trẻ của nàng, ông ta chờ đợi được gặp một cô bé run rẩy sợ hãi, mà nhờ những vuốt ve nựng nịu khôn ngoan và những lời ngọt ngào, ông sẽ làm cho cô bé ấy say đắm. Trước khi nhập cuộc, ý nghĩ ấy đã làm ông hưng phấn kích thích rồi. Nhưng bỗng nhiên ông trông thấy một cặp mắt như lóe sáng lên trong bóng tối, một hình thù thu mình gọn lại, biết đâu đó chẳng phải là một con thú dữ? Dưới cái mũ trùm đầu, tóc của ông dựng đứng lên. Đề phòng một sự phản trắc, ông kiểm lại và an tâm vì con dao găm vẫn còn ở thắt lưng, và ông giơ cánh tay lên soi sáng khuê phòng.
Cho dù cô bé mà ông khám phá ra có giống như một con thú thuộc giống hổ báo xinh xắn nhất mà ông có thể thấy được thì cô bé cũng vẫn là đàn bà. Thế là ông mỉm cười tiến lại gần chiếc giường. Nhưng Hương Thầm không chú ý tới ông như thể nàng không thấy ông. Tất cả chú ý của nàng tập trung vào đúng cái góc màn kia. Vẻ dữ tợn và kiên nhẫn của nàng khiến cho ông nghĩ tới thái độ của một con hổ đang rình mồi. So sánh như thế khiến ông vui đến độ không hề bực mình về điều nàng đã thiếu hẳn cả đến phép lịch sự sơ đẳng nhất. Chẳng lẽ ông lại mong chờ nơi một cô bé trẻ như thế, một cô gái man di, cư xử sành sỏi như một cô gái điếm tuyệt hảo sao? Và nếu thế, chưa hẳn đó là điều ông mong muốn. Chắc hẳn đó là cái trò nghịch ngợm của một cô gái tinh nghịch, có thể làm cho quan hệ hai người thêm hương vị.
Đang háo hức chuyện mây mưa, ông nhìn ngắm thân hình trần truồng hết sức hấp dẫn sẵn sàng dâng hiến của nàng, và ông đã đê mê thích thú hơn cả những gì ông tưởng tượng khi thấy một cái đầu cáo nhỏ nhắn đầy lông hiện rõ giữa cặp đùi đen ngòm trên nền da rất trắng. Khi ông mạnh dạn dùng một ngón tay đút vào, nàng rùng mình và lúc đó mới chịu nhìn ông ta.
Từ khi cai trị xứ này, viên Bố Chính đã từng trông thấy những con cọp sa bẫy, đôi mắt của chúng cũng ánh lên vẻ hoang dại và khát máu như vậy.
- Ái thê của ta có chuyện gì đấy? Sao lại có những đám mây như thế ở trên trán vậy? ông hỏi mà không rút tay ra.
Cô bé ngoe nguẩy ép sát mình vào người ông, sự uốn co của cô vô tình lại tạo dễ dàng cho ngón tay trơ trẽn kia đút vào sâu hơn. Cảm thấy thân thể của cô bé với cặp nhũ hoa nhỏ nhắn và đôi háng của một cậu bé trai áp sát vào ngực mình, điều đó khiến ông chỉ còn nghĩ tới việc nhanh nhẹn cởi quần áo mình ra, và đẩy sâu mũi nhọn vào cái vòng mềm mại ấy, nó y như một cái miệng nhỏ bé ngậm lại xung quanh ngón tay của ông.
Đây chính là lúc mà nàng đã lựa chọn để quay mặt về phía ông và nước mắt tuôn giàn giụa như mưa.
- Thưa Tướng công - nàng nói nhỏ đến nỗi viên Bố Chính đọc những lời trên môi nàng hơn là ông nghe được - xin Tướng công hãy đuổi đứa nữ tỳ bất xứng này của Ngài về đi!
Nàng nghẹn ngào khiến cho búi tóc nàng đổ xuống vai, nỗi tuyệt vọng của tuổi thơ đang hiện thân nơi con người nàng. Bỗng nhiên nàng che mắt lại, chỉ để hở đôi môi đỏ và ẩm ướt như cái lỗ hổng phía dưới mà vị Tướng công đang tiếp tục dùng ngón tay trỏ thành thạo nong ra cho rộng.
- Tên đó đã dám! - Nàng nói bằng thứ tiếng Tàu của con nít hổn hển vì xúc động và căm hờn. - Tên đó: đã dám xâm phạm đến thân thể em trước cả Ngài nữa, thưa Tướng công! Ôi xấu hổ quá! Muốn độn thổ đi thôi!
Vừa nói, nàng đưa ngón tay ngà ngọc chỉ về phía bức màn.
Trong chớp nhoáng, viên Bố Chính hiểu tới chín phần mười câu chuyện. Sự tức giận làm cho đầu óc ông sôi sục lên. Sự âu yếm mà ông đột nhiên ngừng lại khiến Hương Thầm phải thét ra một tiếng rên rỉ, nhưng ngay tức khắc sau đó là tiếng kêu chiến thắng. Trong tay cầm con dao găm sắc bén, viên Bố Chính nhảy bay tới cái màn và không ngừng chọc thủng suốt từ bên này sang bên kia.
Sau lưng ông, Hương Thầm rung lên bần bật vì tức tối, lảm nhảm chửi rủa ầm mĩ.
Cuối cùng có hai ba tiếng rên rỉ khàn khàn của người đàn ông bị đâm chết. Sau bức màn bị đâm rách, tên Du quỳ xuống trên vũng máu tuôn vọt ra từ hàng trăm vết thương.
Viên Bố Chính đang chuẩn bị moi tim, gan và lục phủ ngũ tạng của hắn, thì Hương Thầm tế nhị vuốt nhẹ cánh tay ông.
- Xin Tướng công đừng mất công kết thúc cuộc đời của cái đồ phân bón dơ bẩn ấy!
Nàng run lên vì căm tức và toàn thân nàng co giật như bị ai lay chuyển. Kinh tởm, nàng nhổ nước bọt vào người đang hấp hối. Vết thương trên trán hắn trào ra những dòng máu đen, và trên khuôn mặt nổi lên ở giữa một vũng máu, chỉ có ánh mắt của hắn là còn sống động.
Nàng vẫn nhìn hắn không rời bằng đôi mắt dài dữ tợn và đến ngồi ở cạnh giường gần ngay chỗ hắn, để cho hắn cũng theo dõi không bỏ sót một cử chỉ hay một hơi thở nào của họ. Nàng mở rộng đùi ra và hiến thân cho viên Bố Chính.
Ông bảo nàng nằm dài ra, vuốt ve nàng từ đầu tới chân. Rồi ông quỳ lên giường, nâng đôi chân nàng đặt lên vai ông theo tư thế "Rồng cuộn". Sau đó, ông tưới đầy nước bọt vào cái "cửa giá ngàn vàng" của nàng trước khi đút vào đó cái ngọc quản bóng láng của ông.
Họ kích thích nhau rất nhiều, nhưng cái cửa của nàng quá hẹp mà ngọc quản của ông lại quá lớn. Ông đã giày vò không nể nang cặp háng của nàng dưới nhịp lên xuống một cách hung bạo, và ông cảm thấy khó khăn lắm khi ráng sức đẩy sâu vào... Nước da bình thường màu ngà sáng của ông chuyển sang màu đỏ sậm, mồ hôi rịn ra làm ướt đẫm toàn bộ râu ria của ông. Quả thực, ông lồng lộn lên như một con hổ với những tiếng kêu hổn hển đầy khoái cảm, những tiếng động nồng nhiệt do việc nút mút vang ra. Khom lưng, quỳ hai gối, chống hai tay, ông giáng xuống, tấn mạnh, với những cử động thật là hùng hổ... và cứ tiếp tục suốt như vậy cho tới khi ông cảm thấy hoàn toàn trót lọt. Lúc đó, từ trên nhìn xuống quan sát lối xuất nhập của ông, ông mới nghĩ tới chuyện áp dụng "nghệ thuật phòng the", đưa vào rồi kéo ra, di động từ thấp lên cao, từ trái sang phải, liên tục ấn sâu vào, rồi cứ vậy làm cách quãng theo nhịp điệu chậm.
Trên gối, Hương Thầm quay đầu lại về phía người bị thương, đôi mắt hắn đã đứng tròng với ánh mắt mờ đục, và để giúp cho cử động được dễ dàng, nàng nâng chân lên cho viên Bố Chính xâm nhập vào cửa mình một cách cuồng nhiệt tới độ nàng không cảm thấy dọc theo cặp đùi dòng máu của nàng như nổ ra, và vẫn như còn cưỡng lại làn sóng khoái lạc tràn vào càng lúc càng dữ dội phát sinh ra từ động tác "cày sâu cuốc bẫm" hết mức tài tình. Nhưng chẳng được bao lâu những chiếc kim châm của nàng rơi xuống từng cái một khiến búi tóc của nàng sổ ra, tóc nàng phủ lên đôi mắt đờ đẫn, miệng nàng hé mở và nàng rên không ngừng vì khoái lạc, tiếng rên của nàng đang át đi tiếng rên của người hấp hối.
Trong giây phút xuất thần, vị Tướng công buông nàng ra, dương vật của ông còn rỉ ra một thứ tinh dịch đặc sệt, tên giám Du ở dưới chân họ đã chết. Một thị nữ lấy khăn nhúng nước hương nóng đưa cho ông lau người, và ông ra lệnh cho chị ta mau mau tống cái xác chết đó đi.
[←103]
Bản dịch Đại việt Sử ký toàn thư
[←104]
Các phòng trung ương gồm Hành pháp, Tư pháp, và quân pháp
[←105]
Trần Ngỗi là con thứ của vua Trần Nghệ Tông
[←106]
Quân úy Vệ là viên quan chỉ huy vệ binh Thiên Triều được trang bị áo giáp, vào thời nhà Minh, có nhiệm vụ kiểm soát, bắt người và hỏi cung.
[←107]
Từ 7 đến 9 giờ tối