← Quay lại trang sách

Tập 8 Chương 1

Lưỡi gươm Hắc diệu thạch

Đã chu toàn sứ mạng

Phải hoàn lại

Cho Vị nữ thần

XUÂN PHÚC (Hồ Hoàn Kiếm)

Biên niên sử của triều đình Bắc Kinh chép rằng:

Triều đại Minh Thành tổ.

Tháng bảy.

Vào ngày 18 tháng 7, năm thứ 22 của triều đại, Thiên tử Hoàng đế Vĩnh Lạc băng hà.

Ngày 16 tháng 7 âm lịch (1424), Hoàng đế cảm thấy trong người rất khó chịu, tuy vậy Ngài vẫn tiếp tục hành trình. Hôm sau Ngài cảm thấy trong người khó chịu đến độ Ngài bắt đầu thất vọng. Sau khi triệu tướng Trương Phụ đến, Ngài ra lệnh cho tướng này sau khi Ngài băng hà phải lập Thái tử lên ngôi kế vị. Ngày 17, Ngài ngự giá đến Mục Xuyên và hôm sau, ngày 18, Ngài băng hà, thọ 65 tuổi, tức năm thứ 22 triều đại của Ngài.

Từ khi tin này bay đến Đông Quan156, cuộc khởi nghĩa bỗng nhiên lan ra khắp miền nam đất nước này giống như một cái chiếu được trải rộng ra dưới bóng cờ Lê Lợi, hiện vẫn còn sống và hùng mạnh hơn bao giờ hết. Vào tháng 9 năm Giáp Thìn (1424), sau khi đánh chiếm và phá hủy lực lượng phòng thủ tại thành Đa Căng, quân khởi nghĩa đã đánh bại viên tổng binh của Giao Chỉ là tướng Trần Trí, đã bao vây Trà Lân, ép buộc thành này phải đầu hàng.

Vì thế, vào canh năm (từ 3 đến 5 giờ sáng), một hội nghị chiến tranh đặc biệt chỉ gồm những tướng lĩnh và những viên chức cao cấp của Thiên Triều được triệu tập để thảo luận trong phòng Bạch Hổ157 tại Hoàng thành ở Đông Quan. Cuộc hội nghị gồm có:

- Phía hành chính dân sự: Bố Chính Hoàng Phúc và viên thư ký có nhiệm vụ làm biên bản buổi hội nghị.

- Phía quân sự: Tổng binh Trần Trí, được bổ nhiệm thay thế tướng Lý Bân bị tử nạn năm 1422, Phó tổng bính Lý Ngân, ủy viên đặc trách bình định Sơn Thọ, các tướng Mã Kỳ, tư lệnh vùng Tây Đô, và Thái Phúc tân tư lệnh vùng Nghệ An.

Tình hình thật khẩn cấp - một mặt vì Lê Lợi đã trở nên một hiểm họa đáng sợ ở miền Nam, mặt khác vì những xáo trộn nghiêm trọng gây ra do việc thay đổi triều đại tại Trung Quốc - buộc phải nhanh chóng đưa ra một số quyết định mới. Làm sao có thể dẹp tan và tiêu diệt được Lê Lợi? Làm sao yêu cầu Triều đình Bắc Kinh gửi quân tới tiếp viện để thắng được Lê Lợi khi mà người nối ngôi Hoàng đế Vĩnh Lạc có thể đòi triệu về Trung Hoa những đội quân hiện đang đóng ở Giao Chỉ? Trước tình thế quân khởi nghĩa đột nhiên lan rộng như thế, thực hiện được những việc đó là vấn đề chính yếu.

Bố Chính Hoàng Phúc xanh xao và gầy đi, ông ta nói:

- Ngồi mà ước tính những dự định của Triều đình Bắc Kinh thì chỉ tốn nước bọt vô ích thôi. Tốt hơn nên nghiên cứu cuộc nổi loạn này dưới mọi khía cạnh, rồi soạn thảo một bản tường trình đầy đủ chi tiết để Thánh thượng cứu xét theo sự khôn ngoan của ngai. Khi đã biết rõ các bầy tôi của ngài ở đây phải nỗ lực thế nào trong cuộc chiến đầy khó khăn này, làm sao Thánh thượng có thể từ chối không chịu bảo vệ bầy tôi của ngài cho tới khi hoàn toàn bình định được đất Giao Chỉ này?

Tất cả đều đồng ý. Tổng tư lệnh Trần Trí lên tiếng với vẻ tự mãn cố hữu của ông:

- Sở dĩ mãi tới hôm nay chúng ta vẫn chưa giải quyết được khủng hoảng nội bộ này là vì có rất nhiều nhược điểm. Các ngài hãy nhớ cho! Năm Hợi (1419), người ta loan tin tên tướng giặc này đã chết khiến chúng ta quá nhanh chóng và ngây ngô nới lỏng sự canh phòng của chúng ta tại miền Nam. Sau đó đến năm Dần (1422), tại hạ đây bị quở trách một cách oan ức là chậm chạp, vì đang sắp sửa dồn cuộc nổi loạn đến đường cùng tại sào huyệt của chúng ở Chí Linh, thì vị tiền nhiệm của tại hạ là cố Tổng binh Lý Bân đã đáp lại lời thỉnh cầu khôn khéo của chúng chấp nhận cho chúng thần phục. Cuộc đình chiến ấy đã bị bọn phản loạn nham hiểm này bẻ gãy ngay sau đó. Biết bao lần tên ấy đã lừa gạt chúng ta một cách tệ hại. Các ngài hãy nhớ một ngàn quân của chúng ta bị tử trận tại hẻm vực Kinh Lộng. Bằng mọi thủ đoạn lừa dối và bịp bợm, mới đây chúng đã đạt được nhiều thắng lợi tắm máu. Triều đại nhà Minh thế lực mạnh mẽ như vậy làm sao có thể chấp nhận được những nhục nhã như thế! Vì thế ta cần phải liên minh với các dân tộc thiểu số ở miền núi, khiến họ cạnh tranh với người Kinh để tạo thuận lợi cho chúng ta. Hãy cung cấp cho họ mọi thứ. Rồi chúng ta cũng sẽ lấy lại của họ tất cả. Hãy đẩy cuộc chiến tranh này tới cùng để dứt khoát tiêu diệt hiểm họa này. Tướng Mã Kỳ có đồng ý kiến với tôi không?

Tướng Mã Kỳ đang nhớ đến một kỷ niệm chua cay là bị Lê Lợi đánh bại ở Lạc Thủy trước đó sáu năm. Từ đó, tên thái giám khôn ngoan như con rắn này đã không bao giờ cho bọn mật thám của mình được nghỉ ngơi.

- Thưa Ngài, tôi xin thành thật mà nói: từ giờ trở đi, bọn cướp đó đã biết cách chiến đấu rồi. Quân đội của chúng đánh rất có chiến lược và chiến sĩ của chúng rất gan dạ. Tại miền Nam, chỗ nào người ta cũng đọc thấy trên các lá cây có một câu sấm của Trời là: "Lê Lợi Vi Vương, Nguyễn Trãi Vi Thần". Mọi người đều tin tưởng vào hai người này dưới cái tiêu lệnh khủng khiếp: "Giết sạch bọn Tàu đi!". Điều sau đây có thể chỉ là một giả thiết của tên đầy tớ bất tài của các ngài đây, là hiện tại bọn phản loạn này đang nhắm chiếm bằng được tỉnh Nghệ An đông dân để làm bàn đạp tiến công đánh chiếm lại toàn quốc.

Tướng Tổng binh Trần Trí, là người mới gần đây thôi đã phải đào tẩu để thoát mạng, quả quyết:

- Dù có làm chủ được tình hình, chúng ta cũng đừng quên điều này, là chúng ta phải tùy thuộc quyết định của Triều đình Bắc Kinh. Chúng ta cần có thêm viện binh!

Suy nghĩ đó khiến cho Bố Chính Hoàng Phúc mỉm cười diễu cợt. Những ông tướng ăn hại này, ông đã biết tỏng họ rồi: càng phải kiểm soát tình thế, thì họ càng cần thêm quân đội. Tướng Lý Ngân, Phó Tổng binh ra vẻ mình là một nhân vật quan trọng, kêu lên:

- Tại sao lại phải băn khoăn lo lắng như thế? Hay là chúng ta hãy mừng vì bọn phản loạn răng đen này đã phải rời sào huyệt của chúng ở Chí Linh và vừa mới tiến quân một cách rất sơ hở đánh vào khu vực riêng của chúng ta. Tại đây, với những đội quân mới được tăng viện và với một chiến lược hoàn hảo, chúng ta sẽ có cơ may rất lớn để đánh cho bọn chúng một trận quyết liệt,

Chỉ có Tướng Thái Phúc Tư lệnh tỉnh Nghệ An nãy giờ vẫn im lặng. Tổng Binh Trần Trí hỏi ông:

- Này tướng quân, tại trận Đa Bang (là một thành trên sông Hồng, thuộc làng Cổ Pháp, huyện Tiên Phong, tỉnh Sơn Tây), ông đã tỏ ra dũng cảm vô song, ông không đồng ý việc đó sao?

Mọi con mắt đều nhìn về ông tướng cừ khôi ấy, khi giao tế thì lịch thiệp như phụ nữ, nhưng tại chiến trường thì dữ dằn dũng cảm như hùm sói. Bị hỏi một cách cộc lốc như thế, gương mặt tròn như trăng của Thái Phúc hơi đỏ lên một chút:

- Xin các ngài cho phép tôi nói một cách cởi mở. Khi còn là một tướng tá trẻ, tại hạ đây quả đã tham dự những trận chiến đầu tiên dẹp tan được quân đội của nhà Hồ rồi tới quân đội của các Hoàng thân nhà Trần phản loạn, thấm thoát đã 18 năm nay. Nhưng ngày nay, tại miền Nam này, tình thế đã hoàn toàn khác. Quân lực của chúng ta phải chiến đấu với những đối thủ vô hình. Quân thù ở khắp nơi nhưng chúng ta không hề phát hiện ra chúng ở đâu cả. Lính của chúng là nông dân, và nông dân là lính của chúng, đến nỗi càng ngày chúng ta càng có cảm tưởng là phải chống lại cả một dân tộc. Như thế thành quách của chúng ta có ích lợi gì? Khi chúng ta ra khỏi thành thì kẻ thù lẩn trốn không thấy đâu cả, bàn tay của chúng ta chỉ nắm bắt được không khí. Còn khi chúng ta đóng cửa ở trong thành thì dân chúng xung quanh ta lại thoát khỏi sự kiểm soát của ta. Vâng, chinh phạt với bất cứ giá nào, giáng một trận quyết định, hay đấy! Nhưng bọn phiến loạn có cho chúng ta thời cơ để đánh không? Rõ ràng ý định của chúng là làm nhụt ý chí của ta, phá hoại tinh thần của ta, làm tiêu tán nghị lực của ta. Cuộc chiến tranh sẽ kéo dài, tại hạ sợ như vậy. Bằng cách phỉnh nịnh mọi người, bọn phản loạn đã chiếm được tình cảm của dân chúng. Chúng ta phải chứng tỏ cho dân chúng biết quyền lợi của họ nằm ở đâu, chúng ta phải lấy lại lòng tin tưởng của họ.

Tướng Trần Trí chau mày lại từ nãy giờ, tỏ vẻ bực bội: "Toàn là chuyện hão! Cần gì phải lo lắng về bọn Man di ngu xuẩn chỉ biết cậy vào sức mạnh này? Người anh em của chúng ta nói vớ vẩn quá!". Trong khi Hoàng Phúc ngạc nhiên vui mừng quên cả mệt nhọc: "Cuối cùng vẫn có một ông tướng thông minh đấy chứ?", thì tướng Lý Ngân đang nóng ruột tức giận. Còn Mã Kỳ thì cảm thấy ngao ngán khi nghĩ tới viễn cảnh một trận chiến tiêu hao lâu dài: Bao giờ mới thấy lại đất Trung Hoa và trở lại quê hương yêu dấu của ông đây?

Sơn Thọ, ủy viên đặc trách Bình định Giao Chỉ, không chịu đựng nổi nữa:

- Dám so sánh tên Lê Lợi ngu xuẩn kia với một đại tướng sáng suốt nổi danh như Tôn Tử của chúng ta, và tưởng tượng rằng có một chiến lược nào đó ở đằng sau những tội ác của một tên vô lại như thế thì thật là dành cho hắn quá nhiều vinh dự đấy! Chỉ cần một tiếng trống là quân lực hùng hậu của chúng ta có thể dẹp tan được hắn rồi. Vả lại điều khiến cho tiện đệ không ngừng lo lắng là những cuộc hành quân bí mật nhất của chúng ta vẫn bị bọn chúng đánh hơi được. Bọn phản loạn đã đưa mật thám của chúng vào tận trong Cung Điện này, nên chúng biết được những kế hoạch bí mật nhất của chúng ta. Chính vì thế mà hội nghị này đã không có mặt những cộng tác viên người Việt của chúng ta. Sự đe dọa của Lê Lợi con rắn quỷ quyệt ấy, nằm tại điểm này và chỉ ở điểm này mà thôi!

Tướng Thái Phúc mỉm cười một cách khác thường, ông ta nói vội một giọng như lời thánh phán:

- Con người mà chúng ta nên sợ hơn cả Lê Lợi chính là người cố vấn cho hắn trong cuộc chiến tranh này. Tôi muốn nói tới Nguyễn Trãi. Tên này là tác giả của cái chiến lược mới chủ trương một cuộc chiến có chính nghĩa, bạo động một cách chính đáng, lòng nhân đạo, công lý và chinh phục nhân tâm. Chúng ta biết được điều ấy là qua các gián điệp của chúng ta. Chúng ta hãy sợ con người không chỉ hài lòng với việc chinh phục cảm tình của dân chúng, mà còn nỗ lực chinh phục trái tim của kẻ thù mình nữa.

Vị tướng này hồi tưởng lại hình ảnh Nguyễn Trãi ở biên giới Trung Hoa, bóng của chàng đang viết những dòng chữ quyết liệt trên trang giấy vẫn còn trắng tinh của lịch sử. Ngay từ đầu, ông ta đã biết chàng không phải là một nhân vật tầm thường. Bộ chỉ huy quân sự của chàng đã nghe lời chàng, đã coi chàng như thần tượng. Những tên tướng ngu xuẩn này không hiểu biết gì cả. Ông ta nói tiếp:

- Các ngài đừng có hiểu lầm tôi. Dù biết rõ kẻ thù, tôi vẫn chiến đấu với hắn với tư cách là thần dân trung thành của Hoàng đế chúng ta.

- Còn vai trò nào khác thích hợp hơn với một dũng sĩ như ông nữa? Hoàng Phúc nói bằng một giọng ôn tồn.

Đến đây, họ đề cập đến những điểm kỹ thuật của cuộc chiến.

- Tất nhiên - Sơn Thọ tuyên bố - vì thận trọng chúng ta không thể nào tuyển mộ binh lính ở các tỉnh Thanh Hóa và Nghệ An là những vùng đang bị quân phiến loạn quấy nhiễu được.

Tổng binh Trần Trí đồng ý điểm này.

- Khi nào chúng tôi nhận được Thánh chỉ của Hoàng đế, chúng tôi sẽ báo lại cho các ngài biết. Chúng ta sẽ gặp lại nhau trong một tháng nữa để hoạch định chiến lược của chúng tạ.

Buổi họp bế mạc trong khi viên thư ký của Hoàng phúc ghi nhanh biên bản cuộc hội nghị. Hội nghị này có thể tóm tắt trong câu:

Chinh phạt! Chinh phạt cho tới khi chiến thắng!

—★—

Kiệu của quan Đề đốc họ Trịnh vào đến Dinh Thiên An vào lúc hội nghị kết thúc. Hắn lấy cây tre gõ vào đầu người khiêng kiệu để giục tên đó lẹ lên: không thể không gặp viên Bố Chính được.

Việc hắn mới bị bãi chức vừa rồi khiến hắn căng thẳng. Đôi mắt láo liên của hắn quắc lên, nỗi cay đắng khiến miệng hắn như mếu. Cuộc chiến tranh đã bước vào giai đoạn gay cấn khiến cho người Tàu không còn phân biệt những người đồng minh của họ hôm qua với những người nổi dậy chống lại họ hôm nay nữa, khiến họ rút lại không để cho những người Việt cộng tác với họ, gánh vác những trách nhiệm chính yếu nữa, cho dù những người cộng tác này tỏ ra trung tín hoàn toàn với họ. Sơn Thọ, tên ủy viên đặc trách bình định quỷ quyệt kia đã giành lấy cho mình những đặc quyền chính yếu trong chức Đề đốc của hắn rồi. Vì họ đã hiểu lầm xứ sở và con người ở đây, nên họ đã phạm biết bao điều sai lầm! Hắn khịt mũi tỏ vẻ khinh bỉ. Nếu Hoàng Phúc nghe lời hắn, thì Nguyễn Trãi đâu có trở thành một vết thương nhức nhối trong tâm can ông ta như vậy. Phải chăng một ngày nào đó, người Ngô mới hiểu ra rằng những ai không chịu cộng tác với họ tức là chống lại họ?

Hắn xuống kiệu đi bộ tiến vào trong dinh. Theo lời mẹ hắn, trong chương trình phải thực hiện, việc đầu tiên là làm sao gặp được viên Bố Chính để nói chuyện. Bà nói: "Trước tiên con phải dò xét ông ta xem sao, mà phải tránh đừng để "Động cỏ rắn sợ". Sau đó, con nên luôn luôn dùng con bài Hương Thầm và sử dụng con bé đó tối đa. Con thấy mẹ không phải không có lý?". Cho tới đây hắn đang đi đúng chiều hướng đó: dựa vào vị quan đặc trách điều hành dân sự đất Giao Chỉ này hơn là vào những vị tư lệnh quân sự mà tên nào cũng giống tên nào cả. Nhưng trong cái tình thế này, quân sự thắng thế hơn, thì dựa thế Hoàng Phúc có còn vững chắc không? Viên Bố Chính càng kéo sơn gắn bó với người hầu thiếp của ông bao nhiêu, thì ông ta dường như càng phó thác quyền hành cho Sơn Thọ và bọn sĩ quan thiển cận của hắn bấy nhiêu. Một chứng tật gì đó đang gặm nhấm ông ta. Màu da sạm lại, râu tóc bạc ra. Chỉ với mục đích làm hài lòng những phụ nữ ở hậu cung của mình mà ông lại tự đặt ra lấy cho mình một tùy viên kế cận như là cung cách chỉ dành riêng cho ngôi Hoàng Đế.

Hắn nấp đằng sau một cái cột. Sơn Thọ, Lý Ngân, Mã Kỳ và Thái Phúc đi ngang qua, vừa đi vừa trò chuyện. Vậy là buổi họp đã xong. Cuối cùng thì trời đã giúp hắn. Từ xa, viên Bố Chính đang bước tới, theo sau là viên thư ký của ông ta.

Tên đề đốc Trịnh hớn hở khom mình xuống, hắn tiến tới, làm như không nhận ra vẻ phật ý của ông ta.

- Gì vậy, quan Đề đốc, có chuyện gì mà ông tới đây vậy?

- Nếu không có chuyện gì nghiêm trọng thì làm sao tôi dám tới gặp ngài.

Hoàng Phúc ra lệnh cho viên thư ký rút lui, và cùng đi với tên Đề đốc vào một căn phòng riêng biệt:

- Có chuyện gì quan trọng vậy?

Ông ta đang nóng lòng muốn cởi bỏ bộ lễ phục lộng lẫy và muốn được nằm dài ra.

- Lòng nhân hậu rộng rãi của ngài khiến cho tiện chức nhỏ bé của ngài đây phải thành thật tỏ bày với ngài chuyện này. - Trịnh bèn đập đầu xuống đất. Đã bao năm qua, từ khi nước Giao Chỉ được nước đàn anh phương Bắc rủ lòng thương, có biết bao đồng bào của tôi đã tình nguyện hiến dâng tài năng và sức lực của mình để hoàn thành nhiệm vụ, không hề chểnh mảng hay lười biếng một giây phút nào. Họ có làm điều gì đáng chê trách đến nỗi ngày hôm nay phải bị ngờ vực và chỉ được làm những công việc thứ yếu như vậy? Trong tình thế hiện tại, không biết có nên nhắc cho ngài biết rằng thái độ đối với những cộng tác viên người Việt như vậy là lợi cho phe phản loạn đang tìm trăm phương ngàn kế khai thác nỗi bất mãn của họ không? - Trịnh rút từ trong cái túi nhỏ treo ở thắt lưng ra một lá thư và cầm bằng hai tay đưa cho viên Bố Chính. - Lá thư này cho thấy tên đại bất lương Nguyễn Trãi đã nhân danh tên Lê Lợi phản loạn để tìm cách chiêu dụ những kẻ đang phục vụ dưới trướng của ngài như thế nào. Xin ngài hãy duyệt lãm:

"Thư gửi cho những quan chức có trách nhiệm trong thành...

Cổ nhân có nói: "Quạ luôn luôn về tổ, cáo khi sắp chết cũng luôn luôn quay đầu về núi". Con vật còn làm như vậy, chẳng lẽ con người lại không biết lẽ phải bằng chúng sao? Các ông là người của đất nước, của dân tộc có hàng nghìn năm văn hiến này. Khi nhà Hồ bỏ bê nhiệm vụ mình, khi quân thù xâm lấn đất nước ta. Các ông một số bị cầm lại trong triều đình của kẻ xâm lăng, số khác bị bó buộc phải chấp nhận làm đầy tớ phục vụ họ, tôi biết chắc chắn lòng các ông chẳng vui vẻ gì khi phải làm điều đó.

Cảm thương dân tộc ta, đấng Hoàng Thiên đoái thương sử dụng tôi để thực hiện ý Trời. Vì thế, tôi đã lãnh nhận chức "Bảo Quốc Công" để cứu nguy dân tộc, để trừng trị những kẻ có tội và để phục hưng đất nước. Nơi nào quân đội ta đặt chân tới, nơi đó vang lên chính nghĩa, nơi đó toàn dân, kể cả những bà mẹ còn cõng con trên lưng cũng gấp rút liên kết ủng hộ chúng ta.

Còn các ông, chỉ cần các ông hối cải, từ bỏ con đường phản bội, liên kết với đường ngay lẽ phải, biến mình thành nhân viên trá hình phục vụ trong hàng ngũ địch là đủ. Làm như thế, không những các ông xóa bỏ được ô nhục quá khứ, mà sau này chiến thắng, chúng tôi sẽ không quên công ơn của các ông. Tôi nguyện sẽ giữ đúng lời hứa.

Nhưng nếu các ông vẫn tiếp tục làm tay sai cho giặc, và nếu các ông chống lại quân lực nhà Vua, thì hình phạt đang chờ đợi các ông khi thành trì thất thủ, chắc chắn sẽ nghiêm khắc hơn hình phạt dành cho quân địch".

Hoàng Phúc giật mình giấu tài liệu vào trong tay áo. Thật là đúng với những lời của Sơn Thọ, ủy viên Bình định Giao Chỉ: Quân thù đang cho gián điệp xâm nhập khắp nơi. Cho dù động lực chủ yếu thúc đẩy tên Trịnh này làm việc là lợi lộc nhưng tên này cũng như tên quan Trần Hiệp vẫn luôn luôn tỏ ra hết sức nhiệt tình trong việc thi hành các chức năng của chúng. Gạt chúng ra chẳng phải là thực sự đẩy chúng vào vòng bọn phản loạn sao? Ông ta tán đồng ý kiến đó với vẻ chán ngán. Tên Trịnh đánh bạo nói:

- Những phương cách được áp dụng từ mấy tháng nay - Hắn không dám nói: Từ khi ủy viên Sơn Thọ được bổ nhiệm - đã có được những kết quả gì tốt đẹp hơn hay thậm chí bằng với những phương cách trước đây? Người ta thấy hàng ngũ quân phiến loạn mạnh lên, dân chúng đón tiếp họ nồng hậu, và những tin tức tối hậu của quân đội ta đều bị lộ và tuôn tràn sang trại của bọn chúng. Sau bao nhiêu năm làm việc dưới trướng của ngài, làm sao tôi có thể chấp nhận tình trạng như thế mà không giận run lên được?

Hắn lại đập đầu xuống đất một lần nữa.

Viên Bố Chính suy nghĩ một lúc lâu rồi trả lời bằng giọng lấp lửng:

- Chắc chắn rằng chỉ có lúc nguy cấp mới có thể, ít ra là giải thích, nếu không biện minh được, việc những cộng tác viên như ông và Trần Hiệp là những kẻ trung thành mà lại phải chịu thiệt thòi. Ngay khi trật tự được vãn hồi158, mỗi người sẽ được trao lại nhiệm vụ và trách nhiệm cũ của mình, tôi xin hứa như vậy. Ông hãy ráng kiên nhẫn! - Trán ông ta mướt mồ hôi lạnh, trước mắt ông ta như có một tấm màn che ngang. - Bây giờ, tôi xin ông hãy tạm rút lui đi đã!

Tên Đề đốc Trịnh đi giật lùi rút lui.

Trở về dinh, hắn đi thẳng tới bà mẹ đáng kính của mình và kể lại từng chi tiết cuộc gặp gỡ vừa rồi. Trên đường về nhà hắn đã có thì giờ để suy nghĩ. Rõ ràng là viên Bố Chính cũng đồng quan điểm với hắn, nhưng sự mệt mỏi và chán nản của ông ta sẽ khiến cho ông ta không nhướng mày lên bênh vực cho kẻ bề tôi cũ của ông. Chắc chắn như vậy, nên tên Trịnh chỉ còn một giải pháp là ép buộc Hoàng Phúc phải hành động.

- Mẹ đáng kính, người ta nhìn nhận công lao của con rồi khuyến khích con kiên nhẫn trong hiện tại và hy vọng ở tương lai. Trong tình hình quân sự hiện nay, tất cả đều tùy thuộc vào những quyết định của Tân Hoàng đế phương Bắc. Khi quân phiến loạn ở phương Nam bị dẹp tan, thì những người như Trần Trí và Sơn Thọ đều biến mất, chỉ còn Hoàng Phúc vốn được Hoàng thái hậu sủng ái từ lâu, là sẽ nắm lại quyền hành, và nhờ vậy, con của me cũng sẽ lấy lại được địa vị của mình. Nhưng đó có phải là ý của Trời không? Gia đình chúng ta đang được ru ngủ bằng những lời hứa tốt đẹp, có nên tự cho mình làm cái trò chờ đợi không?

- Nếu sự Việc như vậy - bà mẹ vừa mỉm cười vừa nói - chúng ta nên bước ngay sang phần thứ hai của chương trình đã vạch. Có phải ngày mốt là ngày sinh nhật của con điếm Hương Thầm kia không? Vào dịp này, một bà già như mẹ mà vào trong dinh của quan Bố Chính để mừng chúc tuổi thọ cho người phụ nữ mà Đức ông đã chính thức đặt là Đệ nhất Phu nhân thì có khó khăn gì không?

Trịnh mỉm cười đáp lại:

- Thưa mẹ, thực ra không cổ gì khó khăn cả. Nếu có thì chỉ là sự mệt nhọc của mẹ, tuổi đã cao như mẹ mà phải đi như vậy thôi!

- Ăn thua gì, chẳng nhẽ con tưởng mẹ giống như cái xác chết nằm trên chõng sao? Mẹ con đủ sức mạnh ở đôi chân, còn đủ đầu óc để giải quyết tốt đẹp công việc này. Con ạ, hãy để cho mẹ làm!

Vào ngày nói trên, bà lên cáng có rèm che, sai người đưa bà sang dinh của quan Bố Chính với những quà cáp thông lệ. Ngay khi vào trong dinh, bà ra lệnh cho bọn thị nữ đứng canh gác trước căn nhà:

- Hãy vào báo cho bà Đệ nhất Phu nhân biết có Thân Mẫu của quan Đề đốc Trịnh đang chờ ở ngoài sân mong được gặp bà.

Bọn thị nữ biết danh tiếng của bà nên không dám chần chừ. Vì thế, họ nhanh nhẹn báo cho cô nhài Sơn Vân, và cô nàng chạy vào báo cho chủ của mình. "Bà già này muốn nhờ mình cái gì đây?", Hương Thầm vừa tự hỏi như thế vừa chuẩn bị để đón tiếp khách.

Đôi mắt cú vọ của bà khách chỉ cần liếc một cái là hiểu ngay tại sao viên Bố Chính lại bị ả này làm cho suy nhược đến thế. Thật vậy! Nhìn thấy cái sắc đẹp mê hồn này thì có người đàn ông nào lại không ham muốn đến tận xương tủy? Gương mặt nhỏ nhắn như mèo, đôi mắt dài và rạo rực đầy tình tứ, cái miệng gợi dục trông hấp dẫn hơn ngọc thần sa, cả cuộc đời bà chưa gặp một phụ nữ nào có một sắc đẹp hoang dã gợi tình đến thế!

Họ trao đổi với nhau những câu chào hỏi:

- Kính mời bà an tọa - Hương Thầm nói - xin bà cũng tha thứ cho tiện nữ đáng lý phải ra đón bà từ ngoài cửa.

Thế là bà thân mẫu của Trịnh ra lệnh cho cô hầu đi theo đem những tấm nhung và những nữ trang ra để làm quà theo lễ nghi và cầu chúc bà Đệ nhất Phu nhân được trường thọ.

Cô nàng nhận món quà với tất cả lòng biết ơn cần có. Sau đó họ vừa uống trà vừa nói hết chuyện này đến chuyện kia, trong lúc Hương Thầm thì không khỏi ngạc nhiên. Quái gở? Tại sao bà già này lại chịu tốn kém như vậy? Chắc là hy vọng xin được một ân huệ nào đó cho người con trai như quỷ sứ của bà chăng? Đầy thắc mắc và nghi ngờ, người phụ nữ trẻ này vẫn cứ phải tiếp tục nói chuyện dông dài.

Cuối cùng những chủ đề về mưa nắng, về khí trời mát mẻ dễ chịu và về mùa hoa cúc nở không còn gì để nói nữa thì bà khách nhếch mép ra hiệu. Hương Thầm bảo cô nhài Sơn Vân cùng với cô gái theo hầu bà thân mẫu Trịnh ra ngoài.

- Thưa bà, bây giờ chỉ còn bà cháu mình thôi, đúng như ý bà muốn. Bà có chuyện gì muốn dạy bảo cháu ạ?

Nàng nhoẻn một nụ cười đầy khuyến khích với bà ta.

- Thưa Phu nhân tôi chỉ là một bà già đã chán sống rồi, chắc chắn tôi không dám bạo dạn đến đây mà không có một lý do nghiêm trọng vượt hẳn con người bé mọn của tôi. Qua con trai tôi, tôi biết Phu nhân ảnh hưởng lớn và tốt đẹp tới cụ lớn nhà như thế nào. Nếu những bậc đàn anh người Tàu của chúng ta cố gắng tìm hiểu dân tộc ta, và có một cái nhìn thiện cảm với dân tộc ta là nhờ Phu nhân đã có phần đóng góp rất lớn. Vì thế không nên để cho vai trò cố vấn và hòa giải của Phu nhân bị giảm đi một cách nào đó, hay tệ hơn nữa là mất luôn.

Bà già kỳ quặc này vừa nói với nàng điều gì vậy? Bà ta biết gì chứ? Tuy nhiên gương mặt "tươi như hoa, tròn như trăng" của nàng không hề biểu lộ chút sợ hãi nào, mà chỉ biểu lộ ngạc nhiên pha chút gì ngồ ngộ:

- Đúng là bà gán cho con những tài năng mà con không có và gán cho con một ảnh hưởng mà trí tuệ hạn hẹp của một cô gái như con không hề tạo được - Nàng lên tiếng cười khẩy - Xin bà đừng chế nhạo con nữa.

- Thưa Đệ nhất Phu nhân, bà thân mẫu Trịnh nói bằng giọng ngọt ngào đầu lưỡi, dù biết rằng đức khiêm tốn của Phu nhân sẽ không chịu đâu nhưng xin hãy cho phép một người đàn bà đáng tuổi bà của Phu nhân được bày tỏ một nỗi lo lắng về Phu nhân, một nỗi lo lắng rất lớn! Vì đối với dân tộc của chúng ta thì thật là một mất mát rất lớn khi trông thấy ảnh hưởng của Phu nhân bị tiêu tan.

Nghe những lời khó chịu đó, Hương Thầm cảm thấy ruột gan mình tím lại cho dù bề ngoài nàng vẫn tươi cười. Cuối cùng bà già kinh tởm này có nói trắng ra không đây?

- Kính thưa bà, lòng ưu ái của bà làm con cảm động quá, và trong tương lai con sẽ không quên điều đó. Xin bà có gì cứ thành thật nói cho con biết.

Vẻ mặt của nàng là vẻ mặt của một đứa trẻ còn trong trắng, lương tâm không tỳ vết. Bà mẹ Trịnh liếc nhìn nàng bằng một ánh mắt sắc như dao cau. Đối thủ quả là khó nuốt đây!

- Thưa Phu nhân, tôi mong bà đừng hiểu lầm về những lời tôi nói, cũng đừng cho rằng tôi dám dây mình can thiệp vào chuyện riêng tư của ai, vì điều tôi sắp nói với bà là một việc tế nhị.

Người thiếu phụ muốn ngay tức khắc làm cho bà già này phải phun ra tất cả và cũng móc luôn cả cái lưỡi ra nữa! Tức giận quá, chân nàng run lên, đầu óc nàng sôi sục. Dù vậy nàng vẫn dùng những lời ngọt ngào để khuyến khích bà khách nói lên.

- Vì bà ép tôi - bà mẹ Trịnh nói - nên tôi đành phải nói rằng người anh thứ hai của bà, tên Ba, đã gia nhập hàng ngũ quân phiến loạn, và là một trong những người hoạt động tích cực nhất cho họ. Cho tới nay, chỉ có con trai của tôi và tiện nữ của bà đây là biết chuyện bí mật này thôi.

Bà chưa nói hết thì Hương Thầm đã văng ra những lời chửi rủa nhục mạ người anh khốn kiếp ấy, con người xấu xa ghê tởm ấy, và khóc lóc lớn tiếng.

- Phu nhân, xin bà hãy bớt giận!

- Từ khi còn là một cô bé được đưa vào sống trong khuê phòng ở dinh này, cô nàng vừa khóc lóc vừa nắn bóp bàn tay mình, con không hề biết chuyện gì xảy ra cho bà con họ hàng của con cả. Ai sống? Ai chết? Làm sao tưởng tượng được rằng ông anh của con, cùng máu mủ với con, lại làm chuyện sai quấy như thế? Làm sao có thể quy trách nhiệm cho con về chuyện ấy được?

Nước mắt nàng đổ xuống như mưa trên đôi má, tóc nàng xổ ra và khuôn mặt nàng tỏ vẻ tức giận đau khổ. Bà mẹ Trịnh tự hỏi: "Thành thật hay khéo léo đóng kịch đây?".

- Thưa Phu nhân, xin bà nguôi giận! Có ai lại muốn làm cho bà phải liên lụy vào một chuyện như vậy? Ai mà quy trách nhiệm cho bà về hành tung của người anh bà được? Nhưng...

- Nhưng sao?

Hương Thầm bỗng nhiên ngừng khóc.

- Nhưng sự việc này e rằng có thể đến tai Tổng binh Trần Trí hay tệ hơn nữa là đến tai ông ủy viên Bình định Sơn Thọ. Lúc đó phải sợ rằng họ không còn tôn trọng lễ nghĩa gì nữa. Chỉ nghĩ đến đó là bụng dạ tôi cảm thấy không yên. Việc này không khéo sẽ bất lợi cho tiếng tăm của bà, đồng thời sẽ bôi nhọ vào sự nghiệp của quan Bố Chính, và sẽ gây biết bao hậu quả tai hại cho dân ta!

Hương Thầm vừa chùi nước mắt vừa tự nhủ: "Cái mụ già khỉ gió này khóc thương dân chúng và đóng kịch cũng không đến nỗi tồi. Đây chính là vấn đề mà bà ta muốn đề cập tới". Dù lời đe dọa đã quá rõ ràng, Hương Thầm vẫn không để lộ ra một chút âu lo nào. Kinh nghiệm dạy cho nàng rằng trong trường hợp như thế này chỉ cần đi lệch một chút là có thể ảnh hưởng rất tai hại không sao sửa chữa được. Nàng vẫn im lặng, đôi mắt trống vắng, vẻ mặt thờ thẫn. Bà mẹ Trịnh thở ra.

- Thật hết sức đáng tiếc là ủy viên Sơn Thọ hiện nay đang nắm hết những trọng trách của con trai tôi ngày trước. Nên tình thế đã chuyển sang một bước ngoặt mới, và dù có đến để báo cho bà biết thì cũng chẳng ích lợi gì-

Hương Thầm nghĩ: "Vậy là hiểu rồi! Mình nên dùng một vài lời để buộc bà ta lại". Nàng bèn nói bằng một giọng bi thống:

- Không phải câu "Môi hở răng lạnh" lúc nào cũng đúng cả. Vì con sẽ long trọng từ bỏ cái người anh phản bội và nổi loạn ấy. Cầu cho sét đánh tan xương anh ấy ra! Cầu cho quỷ ở mười tầng địa ngục phanh thây anh ấy đi! Kính thưa bà, con xin cảm tạ bà cũng như quan Đề đốc, con của bà, đã cho con biết những chuyện mà, nếu không được bà và quan nhà tốt bụng giúp vào cho thì không khỏi bất lợi trầm trọng cho tương lai của con. Con hy vọng sẽ trả được cái món nợ ân nghĩa này của con đối với bà và quan ngay trong kiếp này. Với tư cách là người phụ tá quý hoá của Bố Chính tướng công, chắc chắn rằng con trai yêu quý của bà sẽ mau chóng được phục hồi lại chức vụ đã bị mất chỉ vì những hoàn cảnh đáng tiếc vừa qua.

Bà mẹ Trịnh và nàng, hai bên đều chẳng vừa gì, mỉm cười chào từ biệt nhau. Hương Thầm hết sức nhã nhặn tiễn bà tới tận ngưỡng cửa khu vực phòng nàng ở. Bà ta trở về nhà tin chắc chắn sẽ thành công trong cái việc được giao phó. Bà ta còn có gì phải nghi ngại nữa.

—★—

Hương Thầm vừa trở về phòng nàng thì Viên Bố Chính cũng báo hiệu ông tới.

- Hãy mang rượu cẩm và nhân sâm lên đây, nàng ra lệnh cho con nhài Sơn Vân của nàng, rồi đi chỗ khác và chỉ trở lại khi nào ta gọi.

Khi Hoàng Phúc xuất hiện, nàng giả vờ ngủ, nằm dài trên giường một cách rất khêu gợi. Qua chỗ hở ở áo cánh, nàng khôn khéo để chiếc yếm màu lục thạch của nàng lộ ra một mảng da thịt trắng nõn, và dưới lớp quần the mỏng, cái phần lông lá phía dưới bụng nàng tạo thành một cái bóng đen hình tam giác như mắt phượng. Viên Bố Chính bị kích thích tình dục, quên cả câu ông định hỏi: Bà mẹ Trịnh mà ông vừa thấy ra khỏi đây, tới những chỗ như thế này để làm gì? Ông đặt chiếc hộp đỏ mà ông mang tới trên bàn viết và tiến lại phía nàng.

- Ô! Xin hãy tha thứ cho tiện nữ! Hôm nay ngài có mạnh khỏe không? Xin hãy nằm xuống đây và nghỉ ngơi một chút đi.

Nàng đang định trỗi dậy. Hoàng Phúc giữ nàng lại. Ngày nào ông ta cũng quyết định lui về phòng của mình để được tĩnh mịch nghỉ ngơi bồi dưỡng tinh thần, nhưng vô ích. Hễ cứ thấy nàng ở gần mình như thế là những háo hức tuổi thanh xuân của ông lại bị kích động. Ông chỉ nghĩ đến chuyện gặp lại nàng. Ông ôm nàng trong vòng tay, phà lên gương mặt xinh xắn điểm phấn của nàng hơi thở nóng của một người đàn ông không được khỏe lắm.

- Quả thật không một bông hoa nào trang điểm khuê phòng của ta xứng đáng thắt nút dây giầy cho nàng cả!

Gương mặt ông ta lúc nãy có vẻ oai phong như thế, mà bây giờ lại tiều tụy, đôi mắt có quầng chứng tỏ sự thèm thuồng cực độ. Nàng tuột ra khỏi tay ông.

- Thưa ngài, ngài có bị sốt không?

- Chắc vậy! Nhưng chỉ có em là nguyên nhân khiến ta bị sốt thôi.

Làm sao người ta có thể nhận ra đây là quan Bố Chính đồng thời là quan Sát ty của đất Giao Chỉ đang nắm trong tay quyền sinh sát biết bao nhiêu con người?

Nàng rót đầy một tách rượu, và đưa cho ông ta sau khi nhấp môi một chút.

- Trước tiên xin tướng công uống cạn chén rượu tình nghĩa và cho phép em đấm bóp cho ngài.

Nàng bắt đầu đấm nhẹ dọc theo cột sống của ông bằng hai nắm tay nhỏ nhắn của nàng. Nàng đấm một cách nhanh nhẹn và chính xác trên thân thể mệt mỏi rã rượi của viên Bố Chính, không khác gì một trận mưa rào thình lình giáng xuống những cành cây non. Những nét căng thẳng biến mất và một nụ cười sảng khoái khiến gương mặt ông sáng hẳn lên. Hương Thầm với đôi má ửng hồng vẫn tiếp tục làm việc. Vì nàng than phiền ông mặc quần áo vừa nhiều vừa dày khiến cho cô đấm bóp một cách khó khăn. Nên ông cởi bộ quần áo nhung của mình ra. Rồi nàng than không thể đấm bóp lưng ông được, và tiếc rằng không đấm bóp gáy và vai ông được, nên ông cởi luôn chiếc áo lót tay dài và rộng. Rồi nàng lại bực mình vì không thể xoa nắn đôi chân ông được, nên ông cởi nốt chiếc quần rộng của ông ra. Thế là trên người ông chỉ còn một băng vải mỏng tẩm thuốc cường dương mà ít lâu nay ông vẫn mang thường xuyên, được quấn xung quanh ngọc hành của ông, và được giữ bằng những sợi dây buộc quanh người ông.

- Em ra cài then cửa lại - ông ta nói - và em hãy cởi quần áo em ra.

Nàng làm như vậy. Ngay khi kéo cái màn che giường lại, nàng thoát khỏi vòng tay của ông ta.

- Ngài đã làm thế nào để có thể ở chín tháng trong bụng mẹ được? Nàng vừa nói vừa cười với ông. Tiện thiếp chưa làm xong việc mà!

Nàng bắt đầu chơi bằng chân và tay khéo léo đến nỗi ông ta cảm thấy bộ phận sinh dục của ông trải qua "bốn trạng thái tuyệt diệu". Cùng lúc đó nàng tuôn ra những lời ngọt ngào êm dịu và cái bộ phận quý báu của nàng cũng bắt đầu trơn ướt.

Nàng thầm thì với ông lúc ông đang sắp sửa đẩy dương vật của ông vào:

- Tại sao ngài lại không thích dùng cái vòng ngọc hơn cái băng vải kia, tướng công yêu quý đã quên rồi sao?

Nàng cầm trong tay một cái vòng bằng ngà trang trí một cặp rồng đang thè lưỡi ra cuộn thành một vòng xoắn. Nàng nhanh tay cởi bỏ chiếc băng vải, và cũng khó khăn lắm mới đút được vào cái vòng ấy vào cái dương vật đang cương cứng của ông rồi luồn những sợi dây ra phía sau để thắt lại xung quanh lưng ông.

Khi ông ta lại chuẩn bị "tấn công", nàng giữ ông ta chậm lại bằng một ánh mắt đưa tình hết sức khiêu dâm đến nỗi không một cô gái làng chơi nào ở Trung Hoa hay Đại Việt có thể bì kịp.

- Ngài có thích thưởng thức trò thổi sáo không?

Lúc đó, viên Bố Chính bị kích thích hơn là một con chuột bị bỏ đói. Vì thế khi ông ta cảm thấy dương vật của mình được nàng ngậm một hồi lâu giữa đôi môi đỏ như son và được kích thích nhè nhẹ bởi hai hàm răng nhỏ hạt huyền của nàng, ông ta rên lên như thể hồn vía ông bay bổng lên. Trường hợp này, làm sao con rùa có thể co rút lại, con rồng có thể hít vào, con rắn có thể nuốt và con hổ có thể rình mồi được? Nói cách khác, làm sao có thể khắc phục được kẻ thù mà vẫn không bị xuất tinh, nhờ vậy tiết kiệm được sức lực, đồng thời vẫn sử dụng được sức lực của đối phương, luồng sinh lực của ông tuôn trào ra ngoài thành những tia rất mạnh.

Một lát sau, một lát mà người thiếu phụ cảm thấy có vẻ như dài hơn ba năm, hơi thở của viên Bố Chính mới bình thường trở lại, ông ta cựa quậy đôi tay mềm như những sợi tơ lụa một lúc, thở ra một cách khoái trá, và kéo nàng lại phía mình. Ông nói với nàng:

- Nàng là khoái lạc của ta, nàng chơi thật là thần tình.

Ông cắn nhè nhẹ đôi môi của nàng đồng thời đặt bàn tay nhỏ bé của nàng trên dương vật của ông, lúc này đã cương cứng trở lại giống như đỉnh núi hiểm trở trên dòng sông Ngân Hà.

- Ôi trời ơi! Sao mà ngài khỏe quá vậy?

Một cách thật là dâm loạn, nàng kích thích ông tối đa, mút lưỡi ông ta và tận dụng hết nghệ thuật của các ngón tay để sờ nắn cái dương vật cương cứng đang bị chiếc vòng của ông eo thắt lại.

Nàng thấy như có những đám mây che phủ đôi mắt nàng, nàng thở hổn hển và âm hộ nàng tiết ra rất nhiều chất nhờn, thì Hoàng Phúc lật ngửa nàng lên và quỳ giữa cặp giò của nàng. Biết lòng ham muốn của ông chủ bốc lên mãnh liệt tới đâu khi ông trông thấy chỗ kín của nàng, nàng bèn dang rộng cặp đùi ra, âm hộ của nàng lộ ra, đỏ và phồng lên như một trái lựu ở giữa một rừng cây thấp, như một viên hồng ngọc ở lối vào một hang sâu. Hoàng Phúc mạnh dạn đút vào đó cái ngọc quản của mình và từ trên nhìn xem những cử động của mình. Gương mặt hõm sâu của ông màu vàng ngà, và trong đôi mắt của ông rực cháy lên sự ham muốn điên cuồng của một nam nhân sẵn sàng đi sâu vào chính cái chết miễn là cái chết đó có một cái bụng để mà chui ra. Đang lúc làm như thế, ông vuốt ve đôi núm vú và âm vật của nàng, và hùng hục giày vò nàng.

Hương Thầm ngoan ngoãn thích ứng theo và bắt chước nhịp điệu của ông, nàng kéo ông xuống và ôm chặt lấy ông. Nằm bên dưới Hoàng Phúc, nàng giống như một mớ tơ lụa không hề có một kháng cự nào, làn da của nàng mềm mại và trơn láng như có dầu. Dính chặt vào ông, nàng ôm cứng ông vào người và giữ dương vật của ông thật chặt sâu trong âm đạo của nàng. Thế thì làm sao ông giữ không xuất tinh? Lúc sắp đầu hàng, ông như người say, người điên.

- A, nàng làm ta chết mất thôi, ông ta kêu lên khi xuất tinh, trong khi Hương Thầm cũng đạt đến tuyệt đỉnh của khoái cảm và kêu lên tiếng chiến thắng giống như tiếng cọp rống dài.

Họ ở tại trận tuyến như thế một hồi lâu, đầu của viên Bố Chính gác lên cổ Hương Thầm. Cả hai đều giữ tư thế "Hai con rồng mệt vì chiến đấu": Nàng không hạ chân xuống, đôi bàn chân của nàng móc với nhau trên lưng ông như thể còn muốn tiếp tục cuộc chơi.

- Tướng công, Tướng công yêu quý ơi, nàng vừa thì thầm vừa dùng tay khéo léo mơn trớn phía sau thân ông. - Cùng lúc đó nàng đu đưa ở bên dưới ông ta như nước đang gợn sổng, đôi môi xinh xắn của nàng mở ra và cái cổ trắng nõn của nàng trĩu xuống gối. - Tướng công yêu quý ơi, Ngài là lẽ sống của thiếp. - Nàng tiếp tục thầm thì.

Hoàng Phúc lại cảm thấy cương lên và rung động. Ông ngốn hết mấy chén "cháo gà ác" và uống thứ thuốc làm bằng quả Tẩn Mẩu không phải là vô ích.

- A, một người đàn ông tuyệt vời! Ngài quả là một người đàn ông lịch duyệt! Nàng thầm thì nói vì say đắm cực độ khi dương vật của ông lại cử động trong bộ phận của nàng, mới đầu chầm chậm, rồi về sau cứ tám cái vào nhẹ nhàng lại có hai cái vào sâu. Thật là người đàn ông tuyệt vời!

Nàng cũng hưởng ứng một cách nồng nhiệt. Nàng giơ hai chân lên để ông ta thấy rằng nàng cũng muốn đón nhận những cú thật mạnh bạo, giãn bụng ra để nói lên nàng muốn những cú ngắn, đón nhận dương vật của ông ta vào sâu tối đa. Tóc nàng xổ ra phủ khắp người nàng, và nàng uốn éo đôi mông một cách thích thú đồng thời cảm thấy khoái lạc bắt đầu.

Một người đàn ông tuyệt vời!

- Ngừng lại! Ngừng lại! Ta bảo nàng ngừng lại! Đôi mắt long lanh tức giận. Hoàng Phúc cố gắng thóp bụng lại để giữ khỏi xuất tinh. Nhưng làm sao cầm giữ được với cô gái trăng hoa cuồng nhiệt này? Khi nàng ép sát mình vào ngực ông để tìm khoái lạc một cách điên cuồng, ông đành phải cho xuất ra với những tiếng rên dài như hấp hối.

- Nàng muốn ta chết à! Nàng muốn giết ta chết à! Ông ta rùng mình liên tục như cá nằm trên thớt, rồi không động đậy nữa.

- Tướng công! Tướng công! Tỉnh lại đi.

Hồn vía của viên Bố Chính như muốn bay mất. Nàng véo mũi ông ta nhiều lần. Nàng chạy đi kiếm rượu cẩm, dùng một cái trâm cài đầu bẩy hai hàm răng của ông ta ra, rồi đổ vào miệng ông một ngụm rượu. Cuối cùng, Hoàng Phúc mở mắt và phát ra một tiếng cười lả lướt.

- Tướng công! Nàng giả bộ trách móc - Tại sao lại trêu chọc thiếp như vậy và bắt thiếp phải chịu một nỗi sợ khủng khiếp như hôm nay?

- Trêu chọc nàng à? Nàng còn để lại sức lực cho ta làm điều đó à? - uể oải ông lườm mắt nhìn người thiếu nữ ông yêu quý mà gương mặt dù hơi khó chịu vẫn biểu lộ rõ ràng một sự thỏa thuê khoái lạc. - Con nhài Sơn Vân biến đi đâu rồi?

- Chúng ta cần gì tới nó!

Chính nàng nhúng chiếc khăn vào nước có mùi thơm nóng hổi đưa cho ông để ông lau "chỗ ấy" trước khi mặc quần áo vào.

- À này, hôm nay là ngày gì mà em kêu bà già mẹ của Trịnh tới khu vực của chúng ta vậy?

Nàng cau mày và đưa ngón tay trỏ vào ông ta:

- Tướng công, ngài đã quên mất rằng ngài nói ngài yêu thương ai nhất rồi sao? Từ khi Ngài cất nhắc tiện nữ của ngài lên làm Đệ nhất Phu nhân, thì trước mắt mọi người, thiếp đã trở nên quý như ngọc như vàng. Vậy thì có gì là lạ khi bà cụ đáng kính ấy, vả lại cũng là một bà rất tuyệt vời, đến để chúc thọ thiếp nhân ngày sinh nhật của thiếp?

Nói xong nàng vang lên một nụ cười tình.

- Cưng của ta giận lên là không đúng. Tốt hơn nàng hãy đến mở chiếc hộp nãy giờ để trên bàn viết của nàng ra xem.

Cơn gió xuân bỗng nhiên làm khuôn mặt nàng dịu lại, Hương Thầm lấy trong hộp ra một món nữ trang tuyệt đẹp bằng vàng có khảm nhiều viên ngọc, và lập tức đeo vào người ngay, miệng rối rít cảm ơn.

Viên Bố Chính từ trên giường chống tay lên gối ngắm nhìn nàng. Dù năm nay nàng đã ba mươi xuân xanh, và dù từ lâu nàng được ông coi là người tin cậy thân mật nhất, là cố vấn già dặn nhất của ông, thế mà bề ngoài của nàng vẫn còn giống nguyên như thiếu nữ phong tình có phần nào man dại mà tên thái giám Du đã đem đến cho ông buổi tối hôm nào. Ông nhìn nàng trang điểm như vậy đang nhí nhảnh bước tới, thân hình còn ứ tràn dương khí quý báu mà ông ta đã chuyển sang, ông tươi cười nói với nàng:

- Đúng ra em phải thuộc loại hồ ly tinh mới phải, và dù như vậy thì ta cũng chẳng ngạc nhiên gì!

- Thưa tướng công yêu quý, một người đàn bà đích thực chẳng nhẽ không nguy hiểm hơn một con hồ ly tinh biến thành phụ nữ sao?159.

- Nói quả là tuyệt - ông ta vỗ tay - Hãy bảo họ mang rượu lên, và chúng ta mừng trọng thể sự việc này.

Hương Thầm sợ rằng Sơn Vân tưởng mình được phép xuất hiện. Nhưng thật là may mắn, con nhài đó vẫn tôn trọng các lệnh truyền của nàng nên không chường mặt ra. Vì thế nàng rót rượu hâm nóng ra đầy hai ly rồi trèo lên giường. Hai người bắt đầu uống và trò chuyện với nhau.

- Mượn cớ là chúc mừng em, bà mẹ của quan Đề đốc còn có ý gì nữa? Này cưng, người ta xin xỏ cưng điều gì cưng có thể nói cho ta biết không?

Nàng quay về phía ông, gương mặt có vẻ thật thà vừa ửng hồng lên vì men rượu.

- Tiện nữ đã từng giấu giếm ngài điều gì chưa? Cũng như đa số các bà mẹ có tham vọng muốn con cái nở mày nở mặt, bà này cũng muốn thấy con trai của mình được hồi phục lại những đặc quyền và những chức vụ cũ. Theo thiếp thì tất cả vấn đề là như vậy. Nếu thiếp đã chiều ý lắng tai nghe những đề nghị của bà ta, thì thưa Tướng công, xin ngài hãy miễn thứ cho bà ta vốn dốt nát chẳng hiểu đâu vào tới đâu cả.

- Ta có thể dựa vào ai mà hoàn toàn an tâm được nếu không phải là vào em? - Rượu cẩm đã làm đỏ bừng khuôn mặt mệt mỏi vì trác táng của ông khiến ông cao hứng thổ lộ với nàng làm cho ông trở thành "dẻo miệng" như người ta vẫn nói. - Em có biết rằng hôm nọ tên Trịnh đã chờ ta sau khi ta vừa mới họp mặt xong không?

- Tướng công đã kể cho thiếp nghe về ông này và những gì người ta nói về ông ta, chứ đâu có nói về những người mà ông ta gặp sau đó. Hai tay nàng dâng lên cho ông ly rượu nữa.

- Chắc chắn rằng, viên Bố Chính tiếp lời, để củng cố địa vị của hắn nơi chúng ta, hắn nghĩ là nên nhờ mẹ già của hắn nói chuyện với em, vì ở đây ai cũng biết rằng cưng của ta có một tấm lòng.

- Những người đó thật là lầm lẫn khi một lúc nào đó tưởng rằng cô tiện nữ thấp hèn nhất của ngài đây có thể bàn bạc về bất cứ một chuyện gì. Nếu Tướng công có hỏi thiếp thì thiếp cũng không hề hé răng nói lời nào về chuyện đó cả.

Hai người nhìn nhau cười.

Thiếu phụ làm bộ nhái lại giọng run run của bà lão:

- Xin trân trọng kính mừng Đệ nhất Phu nhân nhân ngày kỷ niệm sinh nhật quý báu của Phu nhân! Cầu xin chín tầng trời cao đổ một trận mưa toàn là hồng phúc xuống trên Phu nhân! Ngay khi biết được ngày lễ hôm nay, con người nhỏ bé của tôi, dù chân cẳng đã liệt lào cũng vội vã tới đây. Ôi kẻ hèn hy vọng rằng khi nhận được những món quà hèn mọn này, Phu nhân sẽ hạ cố ban cho bà cái vinh dự là được Phu nhân nghe lời thỉnh cầu của mụ đây? Cho dù mọi chuyện xảy ra trong cuộc đời đều do định mệnh, nhưng làm sao một bà mẹ già có thể chịu đựng nổi khi trông thấy đứa con trai của mình, vốn là một quan chức thanh liêm không bao giờ lừa gạt hay hối lộ của ai dù chỉ là cây kim sợi chỉ, bỗng nhiên lại bị đẩy xuống một chức vụ thấp hèn? Người ta muốn kẻ hèn này uổng công sinh ra đồ vô giá trị thấp hèn tới cỡ nào chứ?

Cười như nắc nẻ, nàng bèn đập trán xuống đất đang lúc Hoàng Phúc cũng phá ra cười một cách thẳng thắn.

- Phải nói rằng ta rất hài lòng về nhiệt tình của hắn - ông ta nói - quả thật như vậy. Và dường như hắn chỉ nghĩ đến điều có lợi cho ta. Tuy nhiên Trịnh là một tay chuyên nghiệp về việc hủ hóa ấy. Hắn biết quá nhiều chuyện khiến cho hắn xỏ mũi được nhiều người. Chính vì vậy mà ủy viên Bình định Sơn Thọ mới phải dè chừng hắn. Trong những hoàn cảnh như thế, làm sao ta có thể cho ông ta là hoàn toàn không có lý được?

- Thưa Tướng công, như vậy thì tay phò tá quý hóa ấy có thể trở thành... nguy hiểm sao?

Bỗng nhiên nàng có cảm tưởng rằng sọ của nàng bị bửa ra và người ta đổ vào đó một lượng lớn nước thật lạnh, nhưng Hương Thầm vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm thật duyên dáng.

- Cưng à, dĩ nhiên là những người cộng tác với ta chẳng qua bao giờ cũng chỉ đóng có mỗi cái vai trò mà chúng ta rất muốn họ có mà thôi. Tên quan Đề đốc của ta trong trường hợp này vốn đủ tinh khôn để không thể phạm cái lỗi lầm là quên những gì hắn đã mắc nợ đối với ta. Khi một con khỉ bị săn bắt phải chạy về rừng, thì không phải lúc nào cũng có đủ thì giờ để chọn lựa cành cây nó muốn, mà nó phải bám vào cành ở trong tầm tay của nó. Ông ta cười khẩy một tiếng - Với những hạng người đó, thì sự khôn ngoan chính trị đòi buộc phải tiêu diệt họ trước khi họ có thể hại được mình.

Nàng phải cố gắng hết sức để che giấu sự bối rối của mình, nên nàng đành phải tỏ ra đồng ý với vẻ trầm ngâm và mơ màng yên lặng.

Viên Bố Chính vừa cười vừa nói: "Ô kìa! Tưởng chừng như nàng đang đắm chìm vào cõi mộng!"

- Thưa Phu Quân chí ái của thiếp! Thiếp đâu dám thế! - Rồi với một nụ cười duyên dáng, nàng nói tiếp - Chẳng qua là nhờ trí tuệ siêu quần của Ngài soi sáng, thiếp cảm thấy như mình được bớt đi phần nào sự ngu muội của mình.

[←156]

Thăng Long

[←157]

Phòng mà tại Trung Hoa dùng để hội nghị về chiến tranh và hội thảo mật

[←158]

Làm cho trở lại tình trạng bình thường như trước đó

[←159]

Nói theo Bạch Cư Di, một đại thi hào đời Đường