← Quay lại trang sách

Chương 10 NHỮNG QUÝ ÔNG GESTAPO

Quả thật, trước cửa, số người mặc quân phục có khi phải xếp được thành một vòng tròn chu vi mười ki lô mét. Nhưng khi đến nơi, Eckener chỉ nhìn thấy hai cái áo mưa của Gestapo. Đội trưởng Lehmann, người đang nói chuyện với bọn họ, mặt đầm đìa mồ hôi, nhẹ cả người khi nhìn thấy chỉ huy lại gần.

- Thưa các anh, đây là chỉ huy Eckener. Ông sẽ trả lời các anh.

Eckener cười tươi. Ông vừa rổn rảng nói vừa chỉ toán cảnh sát:

- Tôi vẫn chưa xem danh sách hành khách đâu. Mọi người sẽ cảm thấy an toàn thôi: một doanh trại bay thực sự đấy! Tôi chỉ tiếc chúng ta lại đến Rio quá muộn để tham gia lễ hội carnaval linh đình.

Một tên trong đội Gestapo nhếch mép cười.

- Mới sáng ngày ra mà ông đã hài hước quá nhỉ, chỉ huy. Còn tôi, tôi lại nhí nhố hơn vào ban đêm. Có lẽ tôi sẽ có dịp khiến ông cười vào một trong những buổi tối tới đấy.

- Hân hạnh, thưa anh.

- Max Gründ. Tôi là chỉ huy của Geheime Staatspolizei vùng hồ Constance.

Chỉ huy nhận thấy hắn đọc tên đầy đủ của Gestapo, như thể, sau một năm thành lập, cái tên gọi tắt ngắn gọn, trìu mến đó đã làm đông máu và cần pha loãng bằng cái tên đầy đủ dài dòng hơn.

Tuy nhiên, gã đó lại mang vẻ lạnh lùng cực kỳ lịch sự. Hắn giới thiệu tên đồng nghiệp Franz Heiner, người Eckener chưa bao giờ gặp.

- Gần đây quân số cảnh sát thay đổi nhanh quá nhỉ, chỉ huy nhận xét.

- Chúng ta không làm được gì sạch sẽ với đống dụng cụ cũ kỹ đâu, gã đàn ông nói.

Là người thợ lành nghề, Eckener lại nghĩ khác. Một dụng cụ phải mất thời gian dài mới trở nên nhạy bén. Nhưng ông thích giữ im lặng hơn.

- Tôi không muốn làm ông phải chậm giờ bay, Gründ nói. Tuy nhiên, có những tin đồn không nên để kéo dài. Người ta muốn tôi tin rằng một số công việc sơn sửa mới được tiến hành tại đây.

- Những tin đồn ư? Eckener nhắc lại.

Max Gründ hít không khí. Mùi nhựa thông hãy còn thoang thoảng.

- Đúng. Công việc sơn sửa đó ảnh hưởng đến danh dự đất nước.

Eckener cười.

- Thế thì tính danh dự ấy chẳng đáng là bao nếu nó bị đặt vào tình thế nguy hiểm chỉ bởi một hộp sơn.

- Ông cho phép tôi đi xác minh tận mắt.

Eckener, bất động, bước ra chặn lại.

- Xin thứ lỗi.

Gã đàn ông cùng tay cảnh sát Heiner đi vòng qua Eckener.

Bọn chúng vào nhà kho và tiến bước về phía khí cầu.

Chỉ huy Eckener dõi theo chúng từ xa. Những kẻ tham quan nhìn cánh sau của quả bóng.

- Tôi cho rằng tin đồn quả không sai, thưa chỉ huy.

Eckener thong thả trả lời.

- Anh hãy nói với tin đồn rằng nó đã bỏ quên mũ nhé.

Ông nhặt chiếc mũ mà Kreisleiter để rơi hôm trước trong nỗi hoảng sợ lúc bỏ đi.

Ông đưa nó cho Max Gründ, tên này lấy mu bàn tay hất lên.

- Theo chúng tôi, ngài Eckener.

- Xin thứ lỗi, nhưng tôi còn quả bóng nặng ba trăm tấn sẽ bay trong ba mươi phút nữa. Tôi không còn thời gian cho các anh đâu.

Hai gã nhân viên Gestapo nhìn nhau cười khùng khục.

- Ông không hiểu lắm nhỉ, chỉ huy. Bao năm đã trôi đi. Ông là người của thời trước rồi. Thật cám cảnh… nhưng kết thúc rồi. Hãy theo chúng tôi.

Eckener liếc mắt nhìn quả bóng. Quả thật, đây là lần đầu tiên ông có cảm giác mọi thứ đã kết thúc. Cuộc phiêu lưu sẽ dừng lại tại đây. Ông thậm chí không nhận ra đội trưởng Lehmann đang lại gần.

- Có vấn đề à, chỉ huy?

Viên chỉ huy không nghe thấy gì nữa.

- Có vấn đề à?

Max Gründ chỉ cho Lehmann thấy chiếc cánh được phủ lớp sơn bạc.

Lehmann ra vẻ không hiểu.

- Ông không thấy nó thiếu gì à? tay cảnh sát hỏi.

- Không.

- Thật chứ?

- Thật.

- Cẩn thận đấy, đội trưởng.

- Tôi đảm bảo với anh rằng…

Gương mặt ông sáng bừng. Lehmann quay sang đám cảnh sát Gestapo.

- Này, các anh, tôi nghĩ tôi biết các anh đang tìm thứ gì! Các anh tìm…

Ông vẽ vào không khí chữ thập ngoặc.

- Cái… của…

Ông giơ cánh tay chào kiểu quốc xã.

- Đó là thứ các anh tìm đúng không?

Hai gã cảnh sát cảm thấy nỗi tức giận dâng trào. Nhưng Lehmann vẫn tiếp tục:

- Tôi rất hiểu các anh mới vào nghề. Sai lầm của các anh rõ rành rành ra đấy, nhưng hoàn toàn có thể bỏ qua được. Cái… của…

Ông lại khoát mạnh tay.

- Cái… của… nằm đúng…

Ông ngừng một chút. Eckener đã lấy lại tinh thần và đang lo lắng nghe Lehmann nói.

- … phía bên kia mà.

- Sao cơ?

Gründ ngỡ như đang mộng mị.

- Tôi nhắc lại nhé, chuyện này thật buồn cười, tuy nhiên cũng bình thường thôi khi các anh không biết điều đó, nhưng quy định của Bộ Không quân đã chính thức rồi: cái hình kỳ dị to tướng mà các anh đang tìm phải được sơn bên mặt trái của cánh cơ mà.

Eckener muốn ra hiệu cho đội trưởng Lehmann. Đâu cần thiết làm trầm trọng thêm tình hình cơ chứ. Rõ ràng Lehmann chẳng biết những gì chỉ huy của mình đã làm tối hôm trước với chiếc chổi lông dài năm pút.

- Các anh hãy theo tôi, đội trưởng nói mà không hay biết những cử chỉ hốt hoảng của Hugo Eckener. Hãy theo tôi, các anh sẽ ngạc nhiên cho mà xem.

“Rủi rồi, không chắc ai trong số ba người sẽ ngạc nhiên nhất đây…” Eckener nghĩ bụng khi nhìn họ đi xa. Họ sang phía bên kia và ngước mắt lên nhìn phần bên trái của khí cầu.

Eckener quay đi. Ông nghe thấy tiếng bước chân vội vàng đi về phía mình.

- Herr Doktor Eckener.

- Sao?

Tên cảnh sát Max Gründ đang ở trước mặt ông, biến sắc hơn bao giờ hết. Hắn không thốt nên lời, rồi gọi đồng nghiệp.

- Heil Hitler, bọn chúng cùng đồng thanh hô, cánh tay giơ trước mặt.

Chống đối vô ích thôi. Eckener tiến một bước.

- Tôi theo các anh.

- Chúng tôi bỏ qua cho thái độ nhạo báng của ông, chỉ huy. Cứ yên tâm rằng kẻ chỉ điểm của chúng tôi sẽ bị treo cổ.

Eckener giật mình.

- Tạm biệt, chỉ huy, Gründ nói.

- Tạm biệt.

Bọn chúng bỏ đi. Hugo Eckener, không tài nào hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra, quay về phía Lehmann.

- Đội trưởng?

Nụ cười ngại ngùng của viên đội trưởng chính là câu trả lời đầu tiên. Hugo Eckener chăm chăm nhìn anh. Eckener bắt đầu hiểu ra. Đội trưởng Lehmann nhăn nhó nói, như để xin lỗi:

- Tôi đã nói rõ với ông sáng nay là tôi đã cho tiến hành cải tạo phía đằng sau trước khi ông đến rồi mà.

Eckener từ từ nhìn xuống rồi sau đó nhìn thẳng vào mắt viên đội trưởng.

- Ừ. Đúng rồi. Tôi quên mất. Cám ơn nhé, đội trưởng. Anh có thể quay lại chỗ hành khách được rồi đấy. Xe buýt Kurgarten chắc đến rồi.

Đội trưởng gật đầu chào rồi đi khỏi.

- Đội trưởng Lehmann!

- Sao cơ?

- Mấy giờ rồi nhỉ?

- Năm giờ hai mươi lăm.

- Hai mươi lăm?

- Vâng, chỉ huy.

- Đội trưởng này…

- Có tôi.

- Không nên kể lể quá nhiều về chuyện vừa xảy ra nhé.

Lehmann chau mày.

- Chuyện gì đã xảy ra? Nhưng, hãy nói cho tôi… Chuyện gì đã xảy ra mới được chứ, chỉ huy?

Eckener cảm thấy niềm xúc động dâng trào. Đó chính là thứ tình người ông vẫn cảm kích.

Cảnh lên khí cầu để chuẩn bị cho một chuyến bay của Khí cầu Graf giống như những trang thượng lưu trên một tờ báo lớn của Berlin, Paris hay New York. Thoáng chốc, người ta đã trông thấy một hàng dài các nhân vật đặc biệt bước lên bậc thang, có lẽ mỗi người đều cảm thấy có chút gì đó nực cười khi thấy mình quan trọng hoặc làm ra vẻ ta đây quan trọng.

Những chiếc mũ dạ phớt của Christy’s of London, những chiếc đầm hiệu Jean Patou, những chiếc hòm đến từ thành phố Oshkosh bang Wisconsin, và những nụ cười của Pathé Cinéma [3] .

Những nhà ngoại giao, những chủ tập đoàn công nghiệp, những nhà văn, những kẻ thích chơi ngông, những chính trị gia, những nhà bác học, những đại gia cỡ bự hay những nghệ sĩ nhỏ bé, tất cả đều có điểm chung là muốn bước vào giấc mơ, cũng như muốn bước vào Lịch sử. Buổi sáng hôm đó, họ có mười tám người. Mỗi người được cân cùng hành lý để không vượt quá số cân nặng cho phép. Đây là một phiên chợ mua bán vật nuôi nhộn nhịp thơm mùi hương hoa hồng tháng Năm và mùi da phun dầu bóng.

Một doanh nhân người Đức mập mạp, chỉ mang theo một túi vải nhỏ, đang nhón chân đi với đôi giày păng túp như thể làm như thế ông sẽ nhẹ hơn trên bàn cân. Ông ta nói rất nhiều, ông kể rằng mình sống ở Paris, rằng mình đi máy bay ở sân bay Bourget, rồi đi máy bay ba động cơ Lufthansa từ Sarrebruck đến Friedrichshafen. Ông ta sợ mình quá nặng nên đã lập danh sách các món ăn nhẹ người ta đã phục vụ ông trong chuyến bay dài đến khí cầu:

- Bắp cải nhồi này, vỏ bánh mì cuộn pho mát này, bánh nướng nhỏ này, bánh nhồi thịt gà này, tôi từ chối hết. Tất cả luôn.

Đôi mắt ông ta như ngấn lệ vì thực đơn đó.

Đám nhân viên hải quan cười. Họ để ông ta lên khí cầu.

Nói vậy mà vừa vào đến nơi, ông ta đã ngã ngay vào vòng tay của anh chàng bếp Otto, nài nỉ anh ta tìm cho mình cả một cái đùi cừu cho bữa sáng. Để tống khứ ông ta, Otto hứa hẹn, nhưng đầu óc anh ta đang ở chỗ khác: anh ta đội mũ không vành lên và hướng về phía phòng khách.

Lady Drummond Hay ngồi bên một chiếc bàn.

Otto tiến đến từ phía sau, xúc động, cố gắng cài nốt cái khuy trên cùng của chiếc áo đầu bếp. Giờ hội ngộ đã đến.

Người phụ nữ trẻ bắt đầu viết vào cuốn sổ nhỏ nhật ký chuyến đi của mình, đã được nhật báo Chicago đặt hàng cho số tới.

- Lady?

Cô hơi xoay người lại và phát hiện ra anh chàng đầu bếp.

- Cảm ơn. Tôi không cần gì cả. Tôi đã dùng cà phê tại khách sạn rồi.

- Lady…

- Thật đấy. Anh thật tốt bụng. Đừng nài nỉ nhé!

Otto định nói thì khí cầu bắt đầu động đậy, cái tời đang kéo khí cầu ra ngoài nhà kho. Grace Drummond Hay đứng dậy nhìn qua cửa sổ. Hàng trăm người giữ dây thừng hộ tống khí cầu ra ngoài.

Otto không còn sức bước về bếp nữa.

Cô ấy không nhận ra anh.

Hành khách rời cabin của mình và dồn về phòng khách. Họ nhao về phía các ô cửa sổ mà không mảy may quan tâm tới anh chàng đầu bếp đã biến thành ông phỗng giữa mấy cái bàn.

Trước phòng lái khí cầu, Eckener giở thông điệp mà nhân viên điện báo vừa nhận được.

Gửi D-LZ 127 Khí cầu Graf

Cấm bay trên không phận Pháp

cho đến khi nhận được mệnh lệnh mới.

Hai tay đặt trên bánh lái, một viên phi công gọi Eckener. Lúc này, khí cầu đã ra khỏi hang của nó.

- Tôi cho thả dây khỏi tời nhé, thưa chỉ huy. Cất cánh trong hai phút nữa.

- Làm đi.

Eckener ra hiệu cho Lehmann.

- Đội trưởng, lại đây với tôi.

Họ đi vào phòng bản đồ. Hai sĩ quan đang làm việc bên chiếc bàn.

- Này các anh, chỉ huy nói, lịch trình vừa thay đổi. Chúng ta không được bay qua Pháp.

- Tôi cho dừng vận hành là được, Ernst Lehmann bình tĩnh nói.

- Không. Không ai cấm chúng ta bay được, vì thế chúng ta vẫn sẽ bay. Cứ vạch ra một lộ trình mới. Phải qua Thụy Sĩ, Ý. Tìm trong hồ sơ lưu trữ xem: cũng chuyến bay như thế này đi Cairo cách đây ba năm. Tháng Tư năm 1931. Khi bay ngang vĩ độ đảo Sardaigne, các anh lái nhanh theo hướng Tây để bắt vào đường bay của chúng ta đến Braxin.

- Chúng ta không biết thời tiết vùng Alpes.

- Hỏi xem sao. Và báo với mặt đất kiểu gì chúng ta cũng xuất phát.

Hai lăm mét phía trên họ, giữa một rừng xà néo, trải rộng trên bề mặt kim loại, Vango đang chờ đợi.

Khí cầu khởi hành chậm. Vango định để khí cầu bay vài tiếng mới xuất hiện. Phần lớn phi hành đoàn đã biết cậu năm năm trước. Hugo Eckener chỉ cần giả vờ trách móc rồi tìm cho cậu một vị trí trên khí cầu. Hành khách cũng chẳng quan tâm đến sự có mặt của một nhân viên mới.

Vango nhớ lại lần trốn gần hầm rượu vang, ngay dưới trần vải của khí cầu. Cậu không thể bị phát hiện. Chẳng có việc gì bắt người ta phải trèo lên tận đó, qua mê cung nào là thang và cầu nối. Một tiếng động nhỏ nhất, một mùi hương thoang thoảng nhất cũng gợi cho cậu nhớ lại một năm đằng đẵng trên khí cầu, nhớ lại gương mặt cô bé Ethel mà cậu nhìn thấy lần đầu tiên trên bầu trời Manhattan.

Những kỷ niệm ấy làm lòng cậu thắt lại.

Chuyến đi cuối cùng đó chỉ kéo dài ba tuần. Nhưng tất cả bắt đầu ở đó. Hạnh phúc song hành với nỗi sợ hãi. Họ hứa hẹn với nhau, những lời hứa duy nhất trong suốt cuộc đời mình Vango đã không thực hiện. Điều này để lại trong cậu một vết thương rộng hoác.

Lúc này, dường như đối với cậu, quãng thời gian đó xa xôi như những ký ức về hòn đảo của cậu. Cậu là tội phạm bị truy lùng trong nước, tị nạn trong bụng con cá voi này, nơi không ai trục xuất được cậu. Vango xấu hổ vì đã không thú nhận với Eckener nguyên nhân khiến cậu chạy trốn. Và khi giấu lý do mình đến đây, cậu cảm thấy như đang lừa dối người đàn ông đó, như đang lợi dụng lòng chung thủy của ông.

Nhưng cậu biết, không bao giờ có ai để cậu lên khí cầu, kể cả lén lút, nếu họ biết tội ác người ta gán cho cậu.

Eckener đang đứng ở vị trí quen thuộc: bên cửa sổ mạn phải của buồng lái lớn.

Ông nhìn ra xa, trên cái mênh mông vắng vẻ của bãi đất, hàng chục đèn pha xe hơi đang tiến lại trong đêm tối. Bộ phận không lưu vừa xin thêm chút thời gian để chỉnh độ thăng bằng. Eckener đồng ý, bởi lẽ ông thích thú nghĩ đến vài chiếc xe hơi chở những người dậy muộn có thể kịp chứng kiến khí cầu bay lên. Chỉ huy Eckener rất biết ơn sở thích này, sở thích đã đánh thức hàng trăm con người trước bình minh chỉ vì một niềm hy vọng duy nhất, đó là được nhìn thấy Khí cầu Graf cất cánh.

Ông ngồi vào chiếc ghế bành nhỏ bằng gỗ, khuỷu tay gác lên cửa sổ đang mở, kín đáo rút ra từ túi quần một tờ giấy nhàu nát và nhìn nó thêm lần nữa. Đó là một bài viết cắt từ một tờ nhật báo của Pháp. Ông tình cờ đọc được nó trên bàn của người khách bỏ quên trong khách sạn Kurgarten. Từ ba ngày nay, ông không cho ai xem cả. Bài báo viết về một vụ việc man rợ xảy ra ở Paris. Một vụ giết người. Ảnh Vango choán hết ba cột tin.

Eckener không định giữ vị hành khách nhỏ trên khí cầu lâu dài. Khi vừa nhìn thấy cậu, ngủ say như một thiên thần, trên ghế băng trong cabin, ông cảm nhận được điều hiển nhiên: cậu bé này không phải là thủ phạm.

Tin là cậu vô tội nên niềm tin của ông đối với tòa án giảm đi. Vango không phải là một cậu bé như những cậu bé khác. Cả cuộc đời cậu là một bí ẩn. Người ta thấy ở cậu những mảng tối, những điều pháp luật của con người không thích thú gì.

Cậu có nguy cơ bị xử chém.

Vì thế, Eckener định đến cuối chuyến bay sẽ để cậu xuống Nam Mỹ, nơi cậu có thể làm lại cuộc đời. Đó là chuyến bay một chiều đến một nơi xa lạ. “Một số phận kỳ lạ…, ông nghĩ bụng. Trên trái đất, có những con người ta không bao giờ biết được họ đến từ đâu và họ sẽ đi về đâu.”

Những chiếc xe hơi chỉ còn cách hai trăm mét. Người ta nghe thấy tiếng còi xe vang lên. Chỉ huy gập bài báo lại, đứng dậy và bảo viên đội trưởng phát tín hiệu khởi hành.

- Tôi muốn bay qua núi trước mười giờ sáng. Sau đó, chẳng cần biết ra sao. Tôi không muốn đám cây sao bạc chọc vào Graf.

- Tuân lệnh, thưa chỉ huy. Bộ phận không lưu rối sẽ chỉnh ballast sau khi chúng ta cất cánh. Chúng ta đã sẵn sàng.

Từ bàn lái, nút tín hiệu giúp báo cho thợ máy của cả năm động cơ.

Phía sau, nơi có hành khách, các cửa sổ đều kín người.

Dưới đất, một đám đông vây quanh khí cầu.

Người ta bắt đầu đổ túi nước đi để làm nhẹ quả bóng. Dây thừng căng ra trên những cánh tay ghìm khí cầu xuống đất. Nước đổ xuống tưới lên đám người hiếu kỳ đang hò hét đầy ngạc nhiên. Hugo Eckener đứng vào vị trí để hô Ouch!, từ có nghĩa là “Thả tất cả ra!” và ra ám chỉ phong thần.

Đúng lúc đó, bốn chiếc xe hơi cùng đồng thời phanh kít lại. Mười lăm người đàn ông có vũ trang bước xuống. Những cánh cửa đóng sầm lại và qua chiếc loa, tiếng gọi vang lên:

- Dừng lại! Chỉ huy Eckener, hãy ở lại mặt đất. Lệnh của Bộ Nội vụ. Không được động đậy.

Eckener nghiến răng.

Ông không cần đến loa để gầm lên qua cửa sổ:

- Tôi có tất cả giấy phép cần thiết! Thụy Sĩ và Ý vừa đồng ý qua điện đàm xong.

- Chuyến bay vẫn duy trì, một thứ giọng mũi trấn an ông, nhưng hai chỗ ngồi được trưng dụng để giám sát và đảm bảo an ninh. Mở cửa ra! Tôi ra lệnh cho ông đấy!

Chỉ huy Eckener thốt ra mấy câu chửi thề không tiện nhắc lại ở đây, rồi ông hít một hơi thật dài, nói:

- Mở cho họ. Chúng ta sẽ cho họ ngủ trong đường ống.

Ông cho mang đến chiếc thang ở nhà kho.

Khi hai tên sĩ quan leo lên, Eckener nhận ra gã cảnh sát Max Gründ và phụ tá Heiner của hắn. Sắp xếp xong xuôi, nhân viên khí cầu đóng cửa lại.

- Thả hết đi! chỉ huy ra lệnh.

Và quả bóng bay lên giữa những tiếng hoan hô. Động cơ lần lượt được khởi động, tiếng ồn của chúng bị trọng lượng khí cầu bóp nghẹt. Chỉ mỗi cửa sổ buồng lái được thắp sáng phía trước. Phần còn lại tạo thành khối mây lớn màu tím trong đêm tối.

“Và khí cầu bay lên giữa những tiếng reo hò.”

Lúc này, Lady Drummond Hay đang nắn nót viết thật đẹp vào sổ tay: “Mọi vật xa dần. Giấc mơ đang bắt đầu. Hồ Constance chỉ còn là tấm gương trong căn phòng đã tắt đèn. Chúng tôi khởi hành đây.”

Anh chàng đầu bếp Otto đang dựa cửa kính phòng bếp khóc.

Đội trưởng Lehmann, vẻ lo lắng, nhìn xe cảnh sát xa dần, những chấm nhỏ lấp lánh giữa màn đêm.

Vị thương gia to béo hát ông ổng mấy đoạn nhạc kịch trong hành lang, gần bếp, và hít ngửi mùi hương của món bánh mì nướng:

- Thổi nữa đi, cơn gió lành. Hôm nay người đẹp đang đợi ta…

Bỗng nhiên ông ngừng hát. Ông nghe thấy đằng sau mình tiếng chỉ huy Eckener đang đến trước mặt hai tay cảnh sát.

- Các anh muốn nói chuyện với tôi à.

- Đúng, ngài chỉ huy. Chúng tôi không chỉ ở đây để theo dõi lịch trình của các ngài. Chúng tôi nhận được tin mật báo.

Eckener bất động. Max Gründ ném cho ông một cái nhìn ghê rợn.

- Ngài chỉ huy Eckener, có một tên tội phạm đang trốn trong quả khí cầu này.