← Quay lại trang sách

Chương 11 KẺ ẨN NÁU

Chỉ một thôi ư? Tôi thì thấy tận hai cơ đấy, hai anh ạ! chỉ huy Eckener vừa nói vừa nhìn chằm chằm hết tên này rồi tên kia. Ngài Kubis sẽ chỉ cho các anh chỗ ngủ. Đó là chỗ duy nhất còn lại của chúng tôi. Các anh bỏ qua mùi hôi cho nhé, chúng tôi bảo quản rác và nước thải của khí cầu trong các túi, để cân bằng sức nặng khí cầu… Chúng tôi không vứt thứ gì đi cả. Đó là lý do duy nhất khiến tôi giữ các anh lại đấy!

Những câu đùa ác ý của Hugo Eckener có vẻ miễn cưỡng. Chúng chẳng hợp với ông gì cả. Ông đang nói quá nhiều và ông biết điều đó.

Ai có thể biết về Vango? Sao lại thế được nhỉ? Eckener không còn hiểu gì nữa. Max Gründ nhìn ông rất chăm chú như thể hắn đọc được suy nghĩ của ông.

- Ngài Eckener…

Tay cảnh sát không nói hết câu. Vị doanh nhân vui tính đi ngang qua họ và lại lẩm bẩm hát Con tàu ma của Wagner.

- Papam papaaaaaaam!

Ca sĩ dừng lại.

- Các anh không đói à?

Ông ta hỏi tên Heiner, hắn xẵng giọng yêu cầu ông ta quay lại phòng khách.

- Các anh đang chơi trò làm ra vẻ bí mật đấy à? vị thương gia hỏi kèm theo những cái liếc mắt.

Và ông ta vừa đẩy cửa vào vừa cười sằng sặc.

Gründ, răng nghiến chặt, nói với chỉ huy:

- Tôi muốn được hoàn toàn tự do lục soát khí cầu. Ông hãy cho một người dẫn chúng tôi đi.

- Tại sao lại cho chúng tôi cất cánh? Hugo Eckener chất vấn.

- Ở độ cao ba trăm năm mươi mét thì sẽ khó tẩu thoát hơn đấy, thưa ngài chỉ huy. Vả lại, chúng tôi lại có thời gian, tôi tin…

Gründ nhìn đồng hồ.

- Bảy mươi hai tiếng trước khi hạ cánh xuống bờ biển Braxin.

Đúng lúc này, trưởng lễ tân Kubis xuất hiện.

- Anh chỉ cho những người này phòng của họ nhé, Eckener nói.

Ông chỉ cho anh ta cái khoang mà ông đang nghĩ đến.

Kubis có vẻ ngạc nhiên.

- Thật ư?

Vì Eckener xác nhận nên Kubis rút từ áo gi lê ra một chiếc kẹp quần áo, rồi kẹp lên mũi.

- Tôi dẫn các anh đi nhé, anh ta nói với nụ cười mãn nguyện.

Nhiệm vụ của Gründ và Heiner rắc rối hơn chúng tưởng.

Vấn đề chủ yếu là sự có mặt của mười bảy hành khách và ba mươi chín thành viên phi hành đoàn trên khí cầu. Làm thế nào nhận ra được một tên tội phạm trong số hàng chục con người mà chúng cứ chạm mặt mọi chỗ trên quả bóng thế này? Tuy nhiên, Gründ có một trí thông minh phi thường và trí nhớ của hắn xuất tiết không mệt mỏi. Trong có vài tiếng đồng hồ, hắn đã xác định được gương mặt của năm mươi sáu con người trên khí cầu.

Hắn đánh số mọi người để khỏi phải nhớ tên cho mệt. Số 1 là Eckener và số 56, Lady Drummond Hay. Kiểu đánh số kỳ quặc này, Max Gründ duy trì nó suốt mười năm trời đưa hắn lên đỉnh cao quyền lực và đến tận cùng của tội ác rùng rợn.

Khi gạt bỏ tên họ, mọi thứ đều trở nên đơn giản hơn. Người ta sẽ không hành động theo cảm tính.

Điều ấn tượng nhất, đó là Gründ tổ chức cuộc vây bắt một cách cực kỳ hài hòa, không mảy may làm phiền đến sinh hoạt của hành khách. Hắn lịch sự giải thích với họ rằng nhiệm vụ của hắn là nghiên cứu tiêu chuẩn an toàn cho khí cầu lớn trong tương lai, loại LZ 129 đang được chế tạo tại Friedrichshafen.

Các thành viên phi hành đoàn biết rõ mục đích thật sự của hắn.

Tay sĩ quan điều tra của Gestapo đối xử với họ không hề nể nang.

Một người thợ máy bảo rằng Gründ và Heiner không tự đánh số cho chúng. Thế là mọi người bí mật gọi chúng là Không và Không-Không.

Chúng bắt đầu bằng việc lục lọi các cabin và tất cả khu vực điều khiển phía trước khí cầu, sau đó người ta đưa chúng lên sống khí cầu.

Khoang hành khách và phi công chỉ chiếm một phần khiêm tốn trên quả bóng. Phần còn lại của khí cầu rộng đến hàng trăm mét, cho phép người ta dạo chơi trên những chiếc cầu nhỏ trong lòng khí cầu. Ở đó, trong khoảng không mênh mông ấy, người ta trông thấy những chiếc lều được dựng lên cho phi hành đoàn, năm tấn nước dự trữ và mười chín quả bóng bằng ruột bò chứa khí hydro giúp khí cầu bay lên.

Max Gründ có sơ đồ khí cầu trong tay. Hắn tổ chức tỉ mỉ cuộc tìm kiếm. Hắn hiểu ngay ra cơ cấu quả bóng, vạch ra những chỗ ẩn nấp có nguy cơ cao.

BÊN TRONG KHÍ CẦU GRAF

“Max Gründ có sơ đồ khí cầu trong tay”

Hai tên cảnh sát được Ernst Fischbach, nhân viên học việc, phụ bếp cũ của Otto, dẫn đi. Ernst bắt đầu làm việc trên Graf với tư cách là phục vụ buồng. Cậu ta chỉ xa khí cầu của mình có một năm duy nhất để học tiếng Anh ở Middlesex tại nhà một anh chàng Master of Sempill nào đó, là phi công và hành khách của khí cầu.

- Nếu hắn ở trên khí cầu, các anh sẽ tìm thấy thôi, tên tội phạm của các anh ấy.

Ernst nói điều đó với một chút tiếc nuối. Cậu không hề phản đối những kẻ trốn vé. Cậu biết mình cũng thế thôi, nếu không được chấp nhận làm việc trên quả bóng này, cậu cũng sẽ nghĩ kế để lọt lên đó. Niềm khát khao được bay quá lớn, khí cầu lại quá đẹp.

- Chính xác thì các anh muốn gì ở người đó?

- Ai cơ? Heiner hỏi.

- Kẻ ẩn náu ấy.

- Im đi, Gründ nói.

Hai tên cảnh sát đã lên đến động cơ. Chúng treo người trên sườn quả bóng như những chiếc giỏ. Lối đi khá nguy hiểm trên chiếc thang dẫn đến từng động cơ. Phải vượt qua một khoảng không. Và trong buổi sáng tinh mơ lạnh giá bên trên dãy Alpes phía Thụy Sĩ, khoảng không được tạo bởi những đỉnh núi nhọn hoắt và những tảng băng tua tủa tựa như chiếc bàn chông.

Gründ nảy ra một ý nghĩ thú vị, đó là sai Không-Không lên trên đó.

- Anh có chắc không? tay Heiner nuốt nước bọt hỏi.

- Im đi, Gründ nói.

Heiner mở cửa trập và bắt đầu leo xuống chiếc thang đang chênh vênh trong gió. Gründ và Ernst quan sát hắn. Vừa đến động cơ, hắn nhìn xuống dưới và nhanh chóng trở lên.

- Có ai đó, hắn gào lên.

Max Gründ hí hửng quay về phía anh chàng Ernst.

- Chúng tôi đâu có mất nhiều thời gian.

Từ cự ly quá gần, động cơ có vẻ ồn ào.

- Tôi không hiểu anh nói gì, Ernst kêu to.

- Anh ta vừa phát hiện ra ai đó!

- Vâng, tất nhiên rồi.

- Tôi nói là ai đó đang trốn trong động cơ!

- Còn tôi thì trả lời anh rằng: tất nhiên!

- Gì cơ?

- May mà có ai đó đấy, anh không muốn để động cơ tự quay đấy chứ!

Max Gründ biến sắc. Ernst giải thích:

- Tất cả năm khoang chứa động cơ đều có hai thợ máy thay nhau ngày đêm ở đó. Vì thế, chúng tôi tuyển mười thợ máy để làm công việc này. Vị chi họ là một nhóm những kẻ lẩn trốn, sếp của các anh hẳn sẽ hài lòng đây!

Điên tiết, Không gào rống lên với Không-Không:

- Lục soát động cơ và yêu cầu hắn lộ diện!

Không-Không lại leo xuống, chui vào lớp vỏ và vài giây sau, tên cảnh sát nhìn thấy ló ra cái mặt toe toét của số 47, Eugen Bentele, nguyên là thợ của hãng xe hơi cao cấp Maybach, thợ máy khí cầu từ năm 1931. Bọn chúng không tìm thấy gì khác trong động cơ đó cũng như trong bốn cái tiếp theo. Tuy nhiên, tại cái thứ ù ù đó mà tay cảnh sát Heiner, được bù đắp cho những nỗ lực vừa qua, đã có hẳn một động cơ mini xách tay cứ kêu vù vù trong tai hàng tiếng đồng hồ.

Trong phòng sinh hoạt chung của hành khách, bầu không khí đã dịu đi và trở nên yên tĩnh. Một số người đọc sách báo. Một số nhoài người qua cửa sổ. Số khác chơi cờ. Chàng ca sĩ ục ịch đang kéo bễ trên ghế bành. Phòng khách được sưởi ấm rất dễ chịu. Các quý bà chỉ cần quàng thêm khăn đi đường. Một tên người Pháp điếc dở cằn nhằn khi thấy những người chơi cùng mình cứ chốc lại đứng lên để chiêm ngưỡng khung cảnh thiên nhiên.

- Đúng là một lũ khách du lịch, anh ta càu nhàu.

Cần phải nói rằng khung cảnh tuyệt đẹp. Mặt trời phủ giá đã lên cao phía bên trái quả bóng. Từ những dãy núi phủ tuyết trắng tỏa ra một làn khói hồng. Khí cầu đu đưa nhẹ nhàng như đang chơi trò nhảy ngựa bên trên những sườn và đỉnh núi. Xa xa, người ta nhận ra đỉnh núi Trắng đang canh chừng đàn gia súc trắng tinh của mình.

- Lạy Chúa tôi, bị mê hoặc, một ông già với chòm râu cằm, chống khuỷu tay bên cửa sổ nói. Không thể tin được những gì mình đang thấy.

Đằng sau ông, chàng ca sĩ đã mở mắt ngáp. Ông đứng dậy, cũng nhìn qua ô cửa, nhưng mắt ông lại hướng về phía đuôi quả bóng, về phía đất nước nơi khí cầu cất cánh bay lên. Một lúc sau, khi ông già bắt gặp ánh mắt của chàng ca sĩ, ông tin chắc vị thương gia này đang khóc.

- Anh… Anh cần gì không?

Người đàn ông giật nảy mình.

- Tôi á?

- Anh đang khóc mà.

Chàng ca sĩ phá lên cười.

- Tôi ngủ y như sư tử biển ấy! Thế thôi chứ làm gì có gì! Phải cho tôi thời gian để tỉnh ngủ chứ.

Ông ta thấm mắt và nói:

- Về sư tử biển nhé, ông có biết ở vườn thú Berlin…

Chàng ca sĩ to béo tiếp tục với một câu chuyện kỳ cục giữa chú chim anca và sư tử biển, một câu chuyện được kể oang oang để anh chàng điếc dở chơi bài brit cũng nghe thấy, nhưng rồi nó chỉ gây ra những tiếng thở dài ngán ngẩm.

Đến trưa, khí cầu đã bay đến thành phố Florence.

Eckener bước vào phòng khách.

Kubis bày bộ đồ ăn cho bữa trưa. Bên dưới, mặt trời Toscane tỏa sáng những mái nhà. Viên trưởng lễ tân mở hết cửa sổ và đặt lên máy hát đĩa nhạc valse nhẹ nhàng. Hầu hết hành khách đều đang trong phòng họ.

Từ lúc rời xa những dãy núi, khí cầu bay ở độ cao ba trăm mét. Khá thấp nên có thể nghe được tiếng hét của đám trẻ con trên quảng trường hay những hồi chuông nhà thờ, nhìn thấy người dân Florence túa ra sân nhìn con tàu bay qua.

Cảnh tượng ấy hòa quyện với những nốt nhạc của máy hát.

Eckener đứng ở cửa phòng khách. Ông choáng váng trước ranh giới giữa sự tuyệt vời của một khoảnh khắc và nỗi lo âu đang làm ông rối bời từ ban sáng. Nhất là, ông biết rồi chúng sẽ phát hiện ra Vango. Ông không tài nào báo cho kẻ lẩn trốn đó biết những gì đang đợi cậu.

- Kubis.

- Vâng, thưa chỉ huy.

- Anh nói với hai tay cảnh sát rằng họ có thể ăn trưa với hành khách.

Anh chàng lễ tân tuân lệnh.

Eckener muốn tranh thủ thời gian. Chính ông đã gợi ý Vango lên khí cầu mà. Ý tưởng này có nguy cơ trở thành định mệnh đối với chàng trai trẻ. Một khi cậu bị phát hiện, bọn chúng sẽ giao cậu cho cảnh sát Pháp, và họ sẽ nhận ra cậu ngay lập tức.

Ai đã chỉ điểm cho chính quyền Đức? Đó là điều không thể hiểu nổi.

Dường như ma quỷ hãy còn đuổi bám theo cậu bé này.

Hai tiếng sau, hành khách ngồi quanh bàn và đang kết thúc bữa ăn của mình. Họ được phục vụ món vịt và rượu vang trắng Jura. Max Gründ ngồi ở một bàn, im lặng. Hắn cấm tay phụ tá tham dự bữa ăn để tiếp tục giám sát lối đi trong phần sống khí cầu.

Eckener muốn tranh thủ bữa trưa để cố gắng tiếp cận Vango, nhưng ông phải từ bỏ ý định đó khi phát hiện ra Gründ đang ngồi ăn một mình. Vì thế, chỉ huy ngồi vào một góc với tách cà phê và nhã nhặn trả lời những câu hỏi của hành khách.

Chẳng hạn ông kể chuyện năm 1915, trong chiến tranh, một khí cầu quân sự bị bắn hạ như thế nào tại Gand, Bỉ, bên trên một trại mồ côi do các sơ trông nom. Một người lính tên là Alfred Mueller rớt qua mái nhà và rơi trúng giường một nữ tu trẻ.

- Lạy Chúa! Lady Drummond vừa cười vừa la ôi ối.

- Nữ tu đó lại vừa ra khỏi giường. Nhưng anh lính Mueller thề rằng ga giường hãy còn nóng hổi.

Duy nhất có Max Gründ là không cười.

- Vì thế mới không có dù trên khí cầu, chỉ huy kết luận. Tôi tin Thượng Đế hơn.

- Và rồi điều đó giúp con người ta gặp gỡ nhau, ca sĩ opera nói chêm vào, lưỡi uốn cong.

Lady Drummond Hay ngước mắt nhìn bầu trời. Cô thấy ghét sự dung tục của người đàn ông này. Ngay từ đầu chuyến bay, tất cả hành khách đều lảng tránh ông ta.

Duy chỉ có ông già có chòm râu cằm, người khăng khăng đã nhìn thấy ông ta khóc, là không rời mắt khỏi mục tiêu và đang tìm cách lột chiếc mặt nạ của chú hề.

Kubis đang chuẩn bị phục vụ cà phê lần nữa thì một tiếng gọi vọng đến từ phía trước.

Gründ đứng dậy.

Lúc sau, cửa phòng khách bật mở.

Đó là tên trung úy Không-Không. Quần áo rách nát, tai phải chảy máu. Hắn không ý thức được hình dạng của mình nên vẫn cố ra vẻ bình thản và tự nhiên nhất có thể. Hắn nhăn nhở một cách trì độn, một tay đút túi, tay kia huơ lên ra hiệu cho hành khách khỏi bận tâm đến hắn.

Hắn lê chân về phía cấp trên, nói gì đó mà chẳng ai nghe thấy. Max Gründ đẩy nhẹ hắn về phía cửa và đi ra cùng. Eckener xin lỗi hành khách. Lập tức, ông theo chúng vào cầu thang.

- Chuyện gì xảy ra vậy? chỉ huy hỏi.

- Chúng tôi tóm được hắn rồi. Sĩ quan Heiner đã tìm ra hắn.

- Tôi phát hiện ra có người đang leo thang trong bóng tối. Tôi gọi hắn mấy lần, hắn không trả lời. Hắn cố thoát bằng đường cửa trập, trên cao kia kìa.

- Trên kia có lối ra không? Max Gründ hỏi.

- Có, Eckener nói với giọng nghiêm trọng. Một lối đi ra để chữa lớp vải mặt ngoài khí cầu.

- Cánh cửa trập đó làm gì có trong sơ đồ của tôi.

- Tôi cóc quan tâm đến sơ đồ của anh. Tôi điều hành một quả khí cầu chứ không phải mẩu giấy của anh.

Eckener quay về phía Heiner.

- Bây giờ hắn ở đâu?

- Tôi đập hắn ngất xỉu rồi, hắn đang nằm trên thềm nghỉ gần hầm rượu.

- Hắn kháng cự à?

- Tôi tóm được chân hắn lúc sắp ra ngoài. Hắn nói hắn muốn chết. Chúng tôi đã vật nhau.

“Thằng nhỏ tội nghiệp”, chỉ huy nghĩ bụng.

- Tôi muốn gặp hắn, ông nói to.

- Các ông sẽ nhìn thấy hắn khi nào tôi quyết định, Gründ cắt lời.

- Vậy thì, tôi cho các anh xuống khỏi khí cầu ngay lập tức.

- Tôi là đại diện của cảnh sát Đức.

- Nhưng chúng ta đang ở Ý, thưa anh. Chính xác là nước Đức đâu có kéo dài đến tận đây. Tại thời điểm này.

Max Gründ cảm thấy phải dè chừng lão già điên điên khùng khùng này, lão ta có thể làm những gì lão ta hứa lắm. Hắn do dự một lát.

- Ông có vẻ quá bận tâm đến hắn đấy, rốt cuộc Max Gründ nói. Tôi hy vọng ông đã không can thiệp gì để hắn có mặt trên quả bóng này, ngài chỉ huy. Đi thôi, Heiner. Chúng tôi theo anh.

Một phút sau, họ lên đến thềm nghỉ bằng một lối đi nhỏ. Trong bóng tối, họ thấy rõ cơ thể nằm sõng soài trên nền, mũi cắm đất. Eckener xuất hiện sau cùng trên thang.

- Ông nhận ra hắn chứ? Gründ hỏi.

Có, ngay cả khi không có ánh sáng, chỉ huy Eckener vẫn nhận ra cái dáng người đó.

- Ông quen người này chứ? Gründ gay gắt.

- Có, Eckener thú nhận. Tôi quen người này.

- Ai vậy?

Chỉ huy lấy khăn mùi soa thấm trán.

- Đó là đầu bếp của tôi. Otto Manz. Các anh vừa đánh bất tỉnh đầu bếp của tôi đấy.

Max Gründ lật lại cơ thể.

Đúng là số 39, đầu bếp trên khí cầu.

Chỉ huy Eckener chộp lấy cổ Franz Heiner.

- Biến khỏi đây! Đi tìm bác sĩ Andersen và bốn người khác để khiêng cậu ta nữa!

Không-Không vâng lời thậm chí không cần biết sếp mình có đồng ý hay không.

- Còn anh, chỉ huy vừa nói vừa quay sang Gründ, bây giờ anh sẽ làm tất cả những gì tôi nói. Anh đang ở trên khí cầu của tôi đấy!

Max Gründ nhẹ nhàng trả lời:

- Graf Zeppelin thuộc về Quốc trưởng và Đệ tam Đế chế. Ông chẳng sở hữu cái gì cả. Tôi có thể nghiền nát ông như nghiền một con chó già trên đường nghe chưa.

Eckener sửng sốt trước sự ức hiếp này. Từ nay trở đi, những con người văn minh đều bị khinh rẻ như lũ súc vật bên đường.

- Anh…

Chỉ huy không biết đáp trả làm sao.

- Anh…

Ông bất lực. Ông không quen với thứ ngôn ngữ này. Lần đầu tiên ông thấy Max Gründ cười, hắn tiến lại vỗ vỗ vào má ông.

- Đấy. Tôi nghĩ là ông đã hiểu ra rồi đấy.

Tên cảnh sát quay lưng lại phía ông và xuống phòng sinh hoạt chung của hành khách.

Otto Manz dần hồi tỉnh lại.

Eckener hít một hơi thật sâu rồi nghiêng người về phía anh ta.

- Sẽ ổn thôi, Otto. Họ sẽ đưa anh xuống khoang nhân viên. Nhưng anh làm cái gì ở đó vậy?

- Lady…

Eckener dỏng tai.

- Tôi muốn chết quách đi cho rồi. Trèo lên kia kìa và lao mình xuống.

- Kết thúc rồi, anh bạn thân mến, chỉ huy nói.

- Lady, Otto nhắc lại. Cô ấy không nhận ra tôi.

Eckener cười, lấy tay xoa má bạn.

- Chính vì chuyện đó mà…

- Lady…

- Anh đau à?

Vì Otto không trả lời nên ông tiếp tục:

- Anh làm việc vất vả quá. Tôi đã nghĩ đến một người, một cậu bé có thể phụ anh trong bếp chẳng hạn. Rốt cuộc, tôi chắc điều đó không thể được nữa rồi.

Họ nghe thấy một tiếng rên khe khẽ và Otto nói:

- Cô ấy không nhận ra tôi.

Chỉ huy thở dài.

- Phụ nữ, anh biết rồi đấy, bạn thân mến… Phụ nữ…

Thật ngạc nhiên, cuối cùng thì khoảng lặng cũng tới. Hai người đàn ông bị tổn thương, sõng soài ra đất, trò chuyện thân mật như hai người bạn đang cắm trại dưới những vì sao và cùng chia sẻ với nhau những câu chuyện thông thường. Sự bình thường đôi khi thật dễ chịu.

- Ôi, phụ nữ…

Eckener nằm dài bên người đầu bếp, tay gối dưới đầu.

- Còn tôi, tôi quen bà xã trên mặt đất, ông nói. Tôi thích thế hơn. Trên trời, chẳng có gì là thật cả. Đó là những câu chuyện, tất cả: quả bóng của chúng ta, châu Phi, Amazon, những cơn gió toàn chim bên trên khu rừng Đen. Anh có tin vào tất cả những thứ đó không?

Otto lắng nghe, mắt nhắm nghiền.

- Đó là những câu chuyện hay, bạn thân mến ạ. Chúng ta nói chúng ta bay, chúng ta đi vòng quanh trái đất. Chúng ta nói thế đấy. Chúng ta thích thế. Rồi một ngày nào đó, tất cả sẽ chấm dứt. Câu chuyện sẽ kết thúc. Chúng ta mở choàng mắt. Và ánh lửa trại sẽ trở thành một kỷ niệm. Nên lấy vợ dưới kia, Otto ạ. Hãy tìm một người phụ nữ thực sự, thực từ đầu đến chân. Hãy tìm ai đó cho mình.

Otto nhoẻn miệng cười trong bóng tối.

- Hãy tìm ai đó cho mình, Hugo Eckener nhắc lại. Ai đó còn ở lại sau những câu chuyện và không bay mất khi chúng ta thổi vào. Đúng không, anh bạn? Anh sẽ suy nghĩ những gì tôi nói chứ?

- Tôi sẽ nghĩ, chỉ huy.

Otto cố gắng nằm nghiêng để nói với ông chủ.

- Chỉ huy…, anh ta nói. Tôi muốn nói với ông… Tôi đã nghe thấy tay cảnh sát nói với ông như thế nào. Ông không thể buông xuôi được.

Eckener ngẩng đầu lên. Ông cảm nhận có ai đó, đang ở bên cạnh. Ông đảo mắt trong bóng tối chập choạng, để mặc thời gian trôi một lúc, nhưng rồi hai người nghe thấy bọn chúng đi lên. Ông thì thầm:

- Còn cậu, đừng nhúc nhích nhé. Đừng cử động cho đến khi tôi yêu cầu.

Ông nói điều đó giọng ra lệnh dịu dàng.

- Ông nói với tôi đấy à, chỉ huy? Otto hỏi.

- Không, tôi… tôi nói… tôi tự độc thoại đấy chứ.

- Sao cơ?

- Về tay cảnh sát mà anh đã nghe thấy đó… Tôi nói với… với lòng tự hào của tôi, với niềm kiêu hãnh của tôi… Tôi nói với chúng rằng đừng có mà động đậy. Sẽ đến lúc thôi.

Trong bóng tối, Vango biết thông điệp đó dành cho cậu.